Có thể nói mình cũng vừa bước qua một giai đoạn như vậy. Người ta nói "sau cơn mưa trời lại sáng" hoặc "sau cơn mưa trời vẫn tối" cũng không sai đâu bạn. Mình chỉ muốn chia sẽ góc nhìn khách quan của bản thân hi vọng bạn sẽ tìm thấy đâu đó một sự an ủi hoặc đâu đó tìm thấy động lực để bước tiếp. Mình cũng đã làm việc trong một công ty 7 năm và dường như đi lên từ con số 0 cùng với sếp mình. Sếp mình là người thầy, người anh và là một người bạn cùng đam mê với mình. Mình rất biết ơn ảnh và rất vui khi mỗi ngày lên công ty để được làm những gì mình thích dù cty chỉ có 3 người. Thời gian ấy mình ở Cty còn nhiều hơn là ở nhà nhưng cảm giác mỗi ngày đi làm là một điều mới mẻ, anh em cùng nhau luôn tìm tòi học hỏi những cái mới, bảo ban nhau...nhắc đến thì mình lặng lại để nhớ về thời gian vui vẻ đó.... Rồi Cty mình thành công, bắt đầu có những job to và lớn hơn, nhiều thử thách và niềm vui hơn như đang ra khơi ở biển lớn. Ngay thời điểm ấy, mình tự tin khẳng định rằng mình đã đi đúng hướng. Công việc nhiều hơn, áp lực lại nhiều hơn, Cty lại bắt đầu có nhiều nhân viên hơn... Vừa phải đảm bảo công việc, vừa phải lo đào tạo nhân viên mới. Tần xuất ngày càng nhiều hơn và rồi mình cũng như bạn lúc này, Ít gặp gia đình hơn, ít gặp bạn bè hơn, cáu gắt trong mọi trường hợp dù đó chỉ là những tình huống vô tri. Rồi mình và sếp cãi nhau vì bất đồng quan điểm trong công việc và nhận ra sự thật rằng mình cũng chỉ là 1 tướng lĩnh hay đơn thuần chỉ là 1 quân cờ để giúp cty phát triển. Ngay thời điểm đó mình cũng rất đắn đo vì mức lương ở Cty gắn bỏ 7 năm không phải quá cao nhưng cũng không thể nói là quá thấp. Bắt đầu bản thân mình nhận ra rằng mình chỉ đang đi làm vì đó là một vòng an toàn duy nhất mà mình có trong cái lứa tuổi không còn nhiều cơ hội để bắt đầu lại. Mình cũng miễn cưỡng tiếp tục nhưng rồi mình đã đọc được một cuốn sách có viết một câu này rất hay "Nếu bạn không biến ước mơ của bạn thành hiện thực thì người khác sẽ thuê bạn để biến giấc mơ của họ thành hiện thực". Mình nhớ rất rõ hôm đó trời mưa rất to, mình vừa edit xong 1 video (mình chẳng hề thích tí nào). Mình bổng chững lại và bị chìm sâu vào ý nghĩ đây có phải thật sự những gì mình muốn làm? Đam mê của mình ngày nào bùng cháy trong tâm hồn giờ đây đến nghĩ tới nó mình còn muốn buồn nôn, hà cớ gì mà mình phải chịu đựng như vậy? Rồi mình sẽ tiếp tục cái cảm giác này đến già rồi chấp nhận số phận? Thế là mình đã vội vơ lây cây bút và làm đơn nghĩ việc. Bước ra khỏi văn phòng trời tạnh mưa và khi ấy mình đã thấm thía được câu nói "Sau cơn mưa trời lại sáng...". Hiện tại mình đã tự đứng trên đôi chân và mở một công ty riêng cho bản thân, dù không lớn nhưng mình đã có thể kiểm soát được thời gian, đảm bảo được một cuộc sống bình ổn, dành nhiều thời gian cho gia đình hơn và chí ít mình đã tìm lại được niềm đam mê ngày ấy. Chúc bạn vượt qua được giai đoạn này và lại mở ra một cánh cửa mới trong tương lai. Cố lên nhaaaa
Ai cũng sẽ trải qua những cảm giác như này thôi, nên b k cô đơn đâu. K trc thì sau, nên b hãy biết ơn cả những cảm xúc này vì nó đến để giúp b thấy rõ b hơn đó. Cái tự do nó sẽ tới khi b thực sự biết b là ai, nên mọi cảnh trong đời sống đều đang vận hành để giúp b thấy điều đó. Hãy làm mọi thứ một cách tự nhiên nhất, chứ k phải cố gồng gánh thì b sẽ thấy b ở đó. Chúc b sớm tìm được chính mình ❤
Có thể nói mình cũng vừa bước qua một giai đoạn như vậy. Người ta nói "sau cơn mưa trời lại sáng" hoặc "sau cơn mưa trời vẫn tối" cũng không sai đâu bạn. Mình chỉ muốn chia sẽ góc nhìn khách quan của bản thân hi vọng bạn sẽ tìm thấy đâu đó một sự an ủi hoặc đâu đó tìm thấy động lực để bước tiếp. Mình cũng đã làm việc trong một công ty 7 năm và dường như đi lên từ con số 0 cùng với sếp mình. Sếp mình là người thầy, người anh và là một người bạn cùng đam mê với mình. Mình rất biết ơn ảnh và rất vui khi mỗi ngày lên công ty để được làm những gì mình thích dù cty chỉ có 3 người. Thời gian ấy mình ở Cty còn nhiều hơn là ở nhà nhưng cảm giác mỗi ngày đi làm là một điều mới mẻ, anh em cùng nhau luôn tìm tòi học hỏi những cái mới, bảo ban nhau...nhắc đến thì mình lặng lại để nhớ về thời gian vui vẻ đó.... Rồi Cty mình thành công, bắt đầu có những job to và lớn hơn, nhiều thử thách và niềm vui hơn như đang ra khơi ở biển lớn. Ngay thời điểm ấy, mình tự tin khẳng định rằng mình đã đi đúng hướng. Công việc nhiều hơn, áp lực lại nhiều hơn, Cty lại bắt đầu có nhiều nhân viên hơn... Vừa phải đảm bảo công việc, vừa phải lo đào tạo nhân viên mới. Tần xuất ngày càng nhiều hơn và rồi mình cũng như bạn lúc này, Ít gặp gia đình hơn, ít gặp bạn bè hơn, cáu gắt trong mọi trường hợp dù đó chỉ là những tình huống vô tri. Rồi mình và sếp cãi nhau vì bất đồng quan điểm trong công việc và nhận ra sự thật rằng mình cũng chỉ là 1 tướng lĩnh hay đơn thuần chỉ là 1 quân cờ để giúp cty phát triển. Ngay thời điểm đó mình cũng rất đắn đo vì mức lương ở Cty gắn bỏ 7 năm không phải quá cao nhưng cũng không thể nói là quá thấp. Bắt đầu bản thân mình nhận ra rằng mình chỉ đang đi làm vì đó là một vòng an toàn duy nhất mà mình có trong cái lứa tuổi không còn nhiều cơ hội để bắt đầu lại. Mình cũng miễn cưỡng tiếp tục nhưng rồi mình đã đọc được một cuốn sách có viết một câu này rất hay "Nếu bạn không biến ước mơ của bạn thành hiện thực thì người khác sẽ thuê bạn để biến giấc mơ của họ thành hiện thực". Mình nhớ rất rõ hôm đó trời mưa rất to, mình vừa edit xong 1 video (mình chẳng hề thích tí nào). Mình bổng chững lại và bị chìm sâu vào ý nghĩ đây có phải thật sự những gì mình muốn làm? Đam mê của mình ngày nào bùng cháy trong tâm hồn giờ đây đến nghĩ tới nó mình còn muốn buồn nôn, hà cớ gì mà mình phải chịu đựng như vậy? Rồi mình sẽ tiếp tục cái cảm giác này đến già rồi chấp nhận số phận? Thế là mình đã vội vơ lây cây bút và làm đơn nghĩ việc. Bước ra khỏi văn phòng trời tạnh mưa và khi ấy mình đã thấm thía được câu nói "Sau cơn mưa trời lại sáng...". Hiện tại mình đã tự đứng trên đôi chân và mở một công ty riêng cho bản thân, dù không lớn nhưng mình đã có thể kiểm soát được thời gian, đảm bảo được một cuộc sống bình ổn, dành nhiều thời gian cho gia đình hơn và chí ít mình đã tìm lại được niềm đam mê ngày ấy. Chúc bạn vượt qua được giai đoạn này và lại mở ra một cánh cửa mới trong tương lai. Cố lên nhaaaa
Bạn k cô đơn. Mình cũng đang trong giai đoạn này. Mình chỉ muốn hét lên thật to f*ck life. Sau cơn mưa trời lại sáng cố lên bạn tôi ơi
giống mình quá :/ chúc chúng ta sẽ sớm vượt qua tgian này
Thời gian qua mình thật toxic. Mình biết mình k tốt nhưng k thể dừng lại.
Cảm ơn video đã nói hết tâm trạng của mình.
Cảm ơn bạn❤
Cảm ơn video. Ai cũng có những Lúc khó khăn
Mong bạn sớm vượt qua khủng hoảng nha❤
podcast ra đúng lúc tâm trạng e thấy như v . mặc dù chưa xem nhma e thấy tiêu đề siêu hợp tâm trạng
@@manhhung171 hi vọng có thể chia sẽ một ít nè 😄
💙
Ai cũng sẽ trải qua những cảm giác như này thôi, nên b k cô đơn đâu. K trc thì sau, nên b hãy biết ơn cả những cảm xúc này vì nó đến để giúp b thấy rõ b hơn đó. Cái tự do nó sẽ tới khi b thực sự biết b là ai, nên mọi cảnh trong đời sống đều đang vận hành để giúp b thấy điều đó. Hãy làm mọi thứ một cách tự nhiên nhất, chứ k phải cố gồng gánh thì b sẽ thấy b ở đó. Chúc b sớm tìm được chính mình ❤
Giọng đọc bạn rất hay, nội dung có chiều sâu, bạn thích hợp làm content marketing á
yêu em thế
Thích giọng đọc của bạn nên đăng ký kênh.
Ad đã hết cảm giác trống rỗng đó chưa?
chít tịt :)))