2 mẹ con em chưa bao giờ có thể nói xong 1 vấn đề…luôn khắc khẩu, luôn đối lập. Hiện tại 33t em đã từ bỏ việc tâm sự với gia đình… Chúc anh và ekip nhiều sức khoẻ.
Em có anh Trí. Nhưng hiện tại em đã nhận ra được hành vi đó với gia đình của em, đặc biệt là mẹ em. Và hiện tại em đang cố gắng sữa chữa điều này bằng cách chú ý tới thái độ của em trước khi bắt chuyện với mẹ. Và em cũng đã từng thật sự ngồi lại để suy nghĩ về quá khứ của mẹ em. Sau 2 năm chú ý sữa đổi như thế thì mối quan hệ giữa em và gia đình cũng tiến triển khả quan hơn nhiều rồi.
Lần đầu chia sẻ câu chuyện cuộc đời mình trên cmt...Gia đình em thì nghèo...Ba em nghiện rượu, mẹ e số đề, ba thì nhậu từ sáng tới khuya, mẹ thì sáng đi, tận tối mới về, chẳng ai quan tâm đến con cái cả, e cũng chưa từng cảm nhận tình yêu gia đình là gì... E lên sg làm lúc 13t và tới bây giờ 26t... Chưa từng ăn cơm cùng gia đình, e cũng chẳng biết tình yêu gia đình là ntn, Nghe bài Đi Về Nhà cũng cảm động đấy, Nhưng, nhà thì cũng không có mà về ( ở vs ông bà nội là 9) bây giờ ba vẫn ăn nhậu từ sáng tới khuya...nên e cũng không quan tâm lắm.... Mẹ thì mấy năm rồi e cũng chưa gặp, e giờ chỉ lo tương lai mình thôi, còn ai muốn sống sao sống, e không quan tâm lắm, ai nói em bất hiếu e chịu :))
Đúng vậy b ơi. Hãy sống cho tương lai của mình. Bất hiếu chỉ là quan niệm châu á thôi.. chứ bên nước ngoài có yêu cha mẹ đến mấy rồi cũng vô viện dưỡng lão cho người lạ chăm sóc thôi
Mình khó chịu, lớn tiếng với người thân vì họ phạm nhiều sai lầm trong quá khứ nhưng ko chịu sửa đổi/cứ tiếp diễn việc xấu và ko quan tâm tới hạnh phúc của con cháu. Suy cho cùng thì họ đã đánh mất sự tôn trọng của mình dành cho họ...
ra ngoài dù có ấm ức như thế nào , nhưng em không bao giờ về mà chút tâm sự lên cha mẹ hay anh em, ra ngoài thì thể hiện sự bình tĩnh và chịu đựng, nhưng ở nhà em lại thể hiện mình là người mạnh mẽ, lạc quan và hài hước, hơn 20 năm em chưa từng thôi mạnh mẽ khi ở nhà, có thể vì tính cách lập dị của bản thân chăng, nhưng em luôn không muốn trở thành sự quan tâm của mọi người!
Video này thực sự có giá trị lớn đối với bất kỳ ai đang tìm kiếm sự thay đổi trong cuộc sống. Những lời chia sẻ không chỉ là động lực mà còn là kim chỉ nam để sống tốt hơn mỗi ngày. Mình đã chia sẻ với bạn bè và hy vọng rằng bạn có thể làm thêm những video chủ đề về sự bền bỉ, sức mạnh nội tâm. Đây thực sự là những điều mọi người đều cần trong cuộc sống hiện đại
E mong clip này sẽ đc lan tỏa nhiều hơn đến tất cả mn.. để mn hiểu hơn thế nào là gd.. gd phải đến từ tình iu thương, thấu hiểu lẫn nhau chứ k phải bằng ràng buộc trách nhiệm, huyết thống.. E cảm ơn a Quéo và teams vì clip ý nghĩa này ạ..
Anh nói tới cuối mới nói lại ví dụ của bản thân :)) em chờ vì em cũng vậy. Đúng là mình nhân danh tình thương mà “ăn hiếp” ng thân nhưng mà chuyện xảy ra quá nhiều lần quá nhiều năm và mình nhìn thấy họ vẫn gặp những vấn đề như cũ vì cách xử lí cũ, nên cảm xúc giận dữ của mình lớn lên là 1 sự tự nhiên ko thể điều chỉnh đc. Cái có thể làm là sau khi qua cơn đó mình có nhẹ nhàng lại hay ko để mà còn nhìn mặt nhau. Thì em làm đc. Nhưng mà còn 1 chuyện anh chưa nói tới đó là đôi khi phải học cách bớt thương để mà bớt giận. Dĩ nhiên anh ko thể khuyên mọi ng yêu thương ít lại nhưng em nghĩ nó cần cho trường hợp như em và anh. Còn cho những trường hợp khác thì cần nhìn nhận lại xem cái tôi của mình lớn thế nào và có đang cản trở mình hay ko. Thay đổi vì bản thân mình sẽ dễ dàng hơn thay đổi vì bất kì ai khác.
may quá em đã nhận ra. Điều này em nhận ra khi đi bắt đầu đi làm và nó thực sự thay đổi khoảng 2-3 năm trở lại đây. Em chia ra những người thành những nhóm đối tượng từ gần gũi tới xa lạ để ứng xử. Ai càng thân thiết thì e sẽ cẩn trọng lời nói và hành vi hơn, còn với người ngoài, em tập nói lời từ chối khi cần. Tập đưa ra quan điểm và biết dừng lại trong tranh luận với tất cả mọi người. Những cuộc đấu khẩu với mẹ đã không còn, thay vào đó là trò chuyện như người lớn, may mắn gia đình em cũng đã nhìn nhận em là người hiểu chuyện, đã đủ lớn, đủ khôn nên mẹ e đã rất tin tưởng và để cho e quyết định cuộc sống. Gần đây em nhận ra điều này còn xảy ra cả với người yêu và vợ chồng nữa, nên mong video này sẽ "NỔ" để nhiều người biết tới
Yah, em cũng vậy, mẹ em là kiểu của phụ nữ xưa cũ, lại mang tính Overthinking, nên hai mẹ con lúc nào cũng khắc khẩu, nói chuyện không được quá vài câu là bất đồng quan điểm. Mỗi lần cãi nhau thì một là em khóc, hai là mẹ khóc. Nhiều khi thấy mẹ kiên nhẫn, ôn tồn và dễ chịu với người ngoài, chỉ có sự khắc nghiệt với em, cũng tủi thân rất nhiều luôn. Nhưng mà rồi càng về sau, em càng nghĩ thoáng hơn, nói chuyện phiếm với mẹ nhiều hơn, qua những cái cuộc nói chuyện vô chủ đích như thế thì mẹ cũng phần nào hiểu em hơn, và hai bên thông cảm cho khoảng cách thế hệ của nhau. Và rõ ràng là em có quyền được chọn lọc thông tin và cách sống cho mình, nên cái gì mẹ nói, nếu phần nào đó nó có lý, thì em nên tiếp thu, còn lại, nếu quan điểm đã bất đồng, thì em cứ kệ thôi, cứ làm theo những gì mình cảm thấy ok là đc, ko cần tranh cãi đúng sai với mẹ làm gì, mỗi người một quan điểm thôi, chấp nhận điều đó sẽ đỡ đau đầu hơn.
Xin chào Trí và mọi người. Thật ra chủ đề này ở góc nhìn thiển cận của mình, bản thân mình đã rất thành thật và nghiêm túc nhất trong cả đời người, thì sự Hiểu và Thương chính là cốt lõi nhất để tự tu sửa cái bản chất CON trong mình. Thêm nữa là nền văn hóa Á đông theo Nho giáo cũng đã hun đúc sự tự tôn vô nghĩa của giới tính Mạnh và Yếu.
Em là người từng đầy sự tổn thương do lớn lên trong môi trường gia đình độc hại. Chính bản thân em phải tự chữa lành cho mình nên đã rút ra được một số bài học rất quý giá sau: 1. Mình phải tự chữa lành cho mình. Đừng gặm nhấm nỗi đau như một cách trả thù người gây tổn thương cho mình. Cái đó chỉ hại bản thân mình thôi. Hoặc cũng đừng bao giờ mong đợi người gây tổn thương cho mình chợt ngày nào đó tự nhận sai lầm mà nhận lỗi với mình tìm cách hàn gắn. Điều này sẽ ko bao giờ diễn ra. 2. Tình yêu thương là vô hạn. Chẳng qua chính bản thân ta tự cách ngăn tình yêu thương đó với vô vàn điều kiện như ba/mẹ/anh/chị/em phải tốt/nghe lời thì mình mới yêu thương. Tình yêu thương cần được nuôi dưỡng đúng cách bằng cách tự yêu bản thân mình trước đã. Tự xoa dịu, tự bỏ qua, tự hạ thấp mong đợi ở người khác và vun đắp tự tin bản thân để cảm thấy yêu đời và hiểu chính mình hơn. Từ đó, mình mới biết cách yêu thương người khác vô điều kiện. 3. Năng lượng vô hạn thứ hai của con người là ý chí. Nếu dùng ý chí đó vào mục đích kiếm tiền thì đó chính là lòng tham cuốn bản thân mình sống giả tạo với người ngoài để tranh quyền đoạt lợi, và sống thật một cách sai trái để bộc lộ khí thế của bản thân. Ví dụ như một anh viên chức luôn phải luồn cúi với sếp của mình nhưng ở nhà lại thể hiện quyền uy với vợ con. Vì thế cái năng lượng ý chí đó cần nên dồn vào tư duy sống tích cực, bởi vì sống tích cực ở xã hội nhiễu nhương này rất khó. Dùng ví dụ hồi nãy, anh viên chức sống tích cực sẽ làm tốt công việc của mình, tôn trọng sếp nhưng không luồn cúi, đối với vợ con thì yêu thương cởi mở không đem phiền não. Khi cuộc sống của mình làm đủ 3 điều trên thì mình sẽ cảm nhận được rằng "thiên hạ vô thù", nghĩa là không có ai làm tổn thương ta để khiển ta phải thù ghét cả. Từ người ngoài đến người thân, mình có thể yêu thương tất cả mọi người mà không phải quá mệt mỏi bởi những tâm tư lỉnh kỉnh đi theo sau.
Chủ đề gia đình từ thầy Trí lúc nào cũng đầy những suy ngẫm và triết lý thú vị từ một người gần 40 tuổi đã trải đời nhiều như chú. Cảm ơn chú đã chia sẻ những góc nhìn đầy trưởng thành như thế này để một người trẻ như em học hỏi ạ
Cảm ơn chia sẻ của a Trí ((: Điểm danh có em nè. Em nhiều lần bị như vậy á. Tự nhủ phải bình tĩnh khi nói chuyện với ba mẹ nhưng nói một hồi vẫn bị hố…mình khó chịu lắm chứ. Gây ra vết thương, dù có lành thì vẫn ít nhiều để lại lấn cấn gì đó về sau 😢
Phân tích hay quá em ơi! Chắc từ giờ anh sẽ giảm tối đa những cái MUỐN của mình vào con để các con khi trở về nhà nó mới tận hưởng mái ấm thật sự của các bạn
Ngoài tình trạng trên thì em còn có một vấn đề nữa là. Em có thể dễ dàng mở lòng, cởi mở tâm tình với bạn bè (những người bạn em tin tưởng) về những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng mình. Nhưng với người thân, gia đình (đặc biệt là bố mẹ) lại khó mở lời, tâm sự chân thành. Có phải do khoảng cách thế hệ, sự khác nhau về những tư duy và kỳ vọng, cũng như sự thiếu kết nối lâu ngày đã dẫn đến điều đó? Bây giờ thì bố mẹ em cũng đã có những sự thay đổi trong suy nghĩ và trở nên cởi mở, nghĩ thoáng hơn rồi. Nhưng em vẫn còn khá e dè và ngượng ngùng để tâm tình, chia sẻ với họ về những khó khăn, khúc mắc của mình.
Theo trải nghiệm của mình, mình nghĩ nguyên nhân có thể xuất phát từ sự mất niềm tin đó bạn. Bản năng của một đứa trẻ từ khi sinh ra sẽ luôn nương tựa vào ba mẹ, tin tưởng và cảm thấy an toàn tuyệt đối khi ở cùng ba mẹ. Nhưng nếu trong một khoảnh khắc nào đó, tại một thời điểm nhạy cảm nào đó trong quá trình lớn lên, khi đứa trẻ gặp những biến cố mà nó không dám nói cho người khác, chỉ có thể cố lấy hết sự can đảm để giải bày cho ba mẹ, để rồi nhận lại lúc đó là một câu nói, một hành động, có thể vô tình hoặc cố ý, làm tổn thương đứa trẻ đó, mà nặc nỗi, cái đau do người thân mình tin tưởng gây ra nó đau hơn gấp trăm lần so với người khác, chưa kể đến việc, tổn thương tâm lý này có thể đã xảy ra nhiều lần trước đó. Nó kích hoạt bản năng tự vệ trong cơ thể, khiến mình không còn dám tâm sự với ba mẹ, người mà mình từng tin tưởng nhất nữa, và rồi nếu hai bên không cùng nhau kịp thời giải quyết, để những mâu thuẫn, uất ức ngấm ngầm đó càng kéo dài, cơ chế tự bảo vệ mình càng khó thay đổi, nó ăn sâu vào tiềm thức cho tới tận khi mình lớn luôn.
@nexustrevyn3307 Cảm ơn những chia sẻ của bạn. Mình đồng cảm với hoàn cảnh của bạn, và mình cũng nghĩ một phần là vậy. Đứa trẻ được sinh ra trong một gia đình tràn đầy tình yêu thương là một nền tảng rất quan trọng. Giờ mình cũng không nhớ rõ quá khứ đó nữa. Chỉ nhớ lan man là lúc đó tình hình gia đình mình bất ổn, bố mẹ mỗi người cũng tự có những nỗi đau tâm lý của họ, mình lúc đó thì chưa được hiểu chuyện, cứ vậy mà sống khép kín, ít nói, rụt rè luôn. Đến khi lớn hơn, có điện thoại riêng và mạng xã hội, mình lại sống trong không gian riêng đó và càng ít kết nối với bố mẹ, gia đình. Cũng từ đây mình gặp gỡ một số người bạn và tâm sự với họ. Những người bạn tạo cho mình cảm giác tin tưởng và thoải mái, không bị phán xét. (Giống như bây giờ mình có thể dễ dàng chia sẻ điều này với mọi người). Còn sự xa cách với bố mẹ lâu ngày khiến mình cũng ít hiểu hơn về họ. Thế là cứ có chuyện gì mình sẽ muốn chia sẻ ngay với bạn bè hơn là gia đình, điều đó dẫn đến bạn bè ngày càng thân, gia đình ngày càng cách biệt. Và nó dần trở thành một lối sống, một thói quen. Giờ đây thì bố mẹ mình cũng có những thay đổi và nghĩ thoáng hơn trong một số chuyện, mình có thể trò chuyện bình thường với họ. Nhưng để bày tỏ những suy nghĩ sâu thẳm và quan điểm của mình thì mình chưa dám. Vì có lúc mình cũng đã thử bày tỏ ý kiến thì mình bị bác bỏ một cách kịch liệt hoặc rằng không cảm nhận được sự thấu hiểu, đồng cảm. Mình thấy đâu đó gia đình vẫn còn những tư duy cố định, sự khác biệt về quan điểm và điều đó tạo nên khoảng cách. Điều này khó nhỉ, mình nghĩ một phần cũng do khoảng cách thế hệ đấy. Và để hiểu nhau hơn thì cần sự mở lòng từ hai phía và nhiều thời gian hơn nữa. Mà do tính chất công việc và những rào cản kia nên mình và gia đình cũng ít dành thời gian cho nhau. Mặt khác, không hẳn là mình không tin tưởng (có lẽ còn một chút) mà mình lại có cảm giác ngại ngùng, khó mở lời với bố mẹ, gia đình vì trước giờ không quá thân thiết với họ, mình không biết nói gì, bắt đầu từ đâu. Vì mình có những mối quan tâm, sở thích cũng khá khác biệt so với các thành viên trong gia đình nữa. (Mình viết cũng khá dài, cảm ơn vì bạn đã đọc đến đây. Sau khi viết ra thì mình thấy được thoải mái hơn vì không phải chôn giấu những lời này trong lòng nữa).
@@xuantrangtrang7539 Chuyện gia đình luôn là cái gì đó rất khó nói, nên mình mừng là bạn có thể giải bày được tâm sự trong lòng và cảm thấy bình an hơn. Take care nha
Mình thấy mấy bạn miền tây nói chuyện với ba mẹ gần gũi và dễ dàng hơn so với mặt bằng chung. Chắc do văn hoá nữa chứ k hẳn thế hệ không. Ngta ko quá phân biệt con cái với ba mẹ về nhưng chuyện tâm sự nên dễ gần
Em rút ra được một mấu chốt khi nghe hết clip của thầy đó là: nhà là nơi để trút bầu tâm sự chứ hong phải là để giận cá chém thớt. Hãy về nhà trút bầu tâm sự bằng cách nói thẳng nói thật những cái trải nghiệm bên ngoài chứ hong phải là bốc hỏa với người nhà vì họ gợi nhớ tới cái người/cái việc làm mình tức điên ở ngoài đường nhưng k dám nói nên về nhà trút
Từ bi gắn liền với trí tuệ. Mà trí tuệ chỉ hiện rõ khi có được sự tỉnh thức. em rất thương cha mẹ nhưng có những điều khiến em phát cáu, nhưng nhờ thiền tập vipassana em dễ dàng nhận ra mỗi khi mình nóng giận, sẵn sàng đạp lên mọi giá trị tốt đẹp khác trong mqh để muốn cha mẹ làm theo mong muốn của mình. và rồi em tự rời đi chỗ khác, đi hít thở, thiền định đến khi nào mình cảm thấy ổn. tạm thời cắt đứt mọi trigger cảm xúc tiêu cực. rồi nào ổn mới suy nghĩ lại chuyện cũ. ngoài ra em có thói quen là cái gì mà nó rối rắm bực bội là em đẩy đi hết, ai về nhà đó, để lại em một mình với chính em nên nhiều lúc em nói mẹ em "lâu lâu mẹ nên đẩy ngược trách nhiệm về cho người khác, chứ không mọi người cứ nghĩ đó là việc của mẹ". dần dần mẹ em cũng có niềm tin hơn vào bản thân mình. step by step thôi ạ
"Mẹ đã thay mình làm sai. Mình nên cảm ơn mẹ, đã làm sai để mình biết để mà tránh trong tương lai." Em nghĩ vậy khi mẹ nuông chiều đứa em 3 tuổi. Em nghĩ vậy khi mẹ đi đoạn đèo mà không dám vượt lên trước để đi nhanh hơn, mẹ bảo mẹ sợ. Em nghĩ thế khi đứa em làm rớt cái mũ cách đó 5km, mẹ vẫn cố chấp quay lại trong cơn tức tối. Em nghĩ thế khi mẹ trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, mẹ bỗng nhận cuộc gọi khiển trách từ phụ huynh vì để con về một mình, đối diện với nguy cơ bị sếp khiển tránh, rồi mẹ bỏ tắm, chửi lây cả em và em của em. "Mẹ đã thay mình làm sai"
em thấy là có nhiều trường hợp phụ huynh nói nặng con bỏ đi mãi ko về , như trường hợp em cũng vậy . Người ta nói là Thiện ý một câu ấm 3 đông, lời ác lạnh người 6 tháng ròng . Em đã bỏ nhà đi cũng nhiều năm chưa về chỉ vì những câu nói ác của gia đình em nha .
Rõ là biết những lời nói gây tổn thương nhưng lại không sao mà khống chế được. Rõ là lời quan tâm nhưng lại nói 1 cách nặng nề. Biết được tính xấu vậy nhưng lại không có cách nào để thay đổi 😢
Mỗi khi nghe video từ thầy Quéo, em nhận ra mình còn nhiều điều không biết và cần học hỏi rất nhiều. Đặc biệt là về khía cạnh tài chính và tinh thần, đúng là em rất giữ bình tĩnh, đon đả khi ở ngoài nhưng ở nhà thì rất dễ nổi cáu với bame. LIKE và Coi Hết Video Rồi Đó Nhen!!
Em xin chia sẻ câu chuyện của mình 1 xíu, nếu anh Trí & mọi người có đọc được thì cho e xin lời khuyên với nhé: Gia đình e lúc trước rất khá giả, vì vậy mà gđ bên ngoại (chị em) của mẹ em luôn đùn đẩy tất cả mọi việc lên mẹ e, bao gồm: nuôi bà ngoại bệnh (mẹ e phải trả tiền cho dì e nuôi mẹ), tất cả các đám từ cưới đến giỗ trong nhà đều 1 tay mẹ e chi tiền, nhà ở đến chi tiêu của các em đều là mẹ e gánh. Và dĩ nhiên, sự nuông chiều luôn tạo nên sự vô ơn, nhà có 7 chị em thì đủ các tệ nạn: mượn nợ cờ bạc, làm ăn thua lỗ, ngoại tình, không có việc làm,... và tất cả đều được mẹ em cover 1 cách xuất sắc. Nhưng là đúng là tiền núi cũng hết, sau gần 20 năm cover tất cả các khoản nợ trong ngoài và các yêu cầu đến từ phía ngoại, mẹ em VỠ NỢ. Không còn khả năng thanh toán số nợ khổng lồ mà bà đã chắp vá, vay ngân hàng đến xã hội đen. Nhưng bà chưa bao giờ nhìn nhận đó là sự sai trái mà bà gây ra với gia đình nhỏ của bà, bà mượn nợ nhưng ba em không biết, có 1 giai đoạn bà mượn tiền em liên tục nên e nhìn ra vấn đề và hỏi thẳng bà, thế là danh xưng BẤT HIẾU đến với em từ đó. Bà nói em ăn không nói có, vu khống bà và từ mặt em. Em rất bực bội và không còn muốn dính liếu đến những chuyện của bà nữa. Sau đó tầm 1 năm, thì các chủ nợ của bà dần tìm đến em và đe dọa, em lại quay lại hỏi thẳng bà 1 lần nữa. Bà lại tiếp tục giấu, bà chỉ nói, muốn bà nói thì em hãy gánh và trả hết nợ cho bà, vì bà đã nuôi gia đình nhỏ này hết tiền, nhưng thật sự ai cũng biết, số nợ đó từ đâu mà ra. Em từ chối, bà đòi 44 và để lại khoản nợ đó cho em, rồi lại gán danh BẤT HIẾU lên người e 1 lần nữa. Vì số nợ lên đến hơn 12 tỷ và cũng ko phải em gây nên, và ở độ tuổi 26 em không có khả năng trả, dù trước đó đã đưa toàn bộ tiền tiết kiệm cho bà. Từ đó em đã không còn gọi về nhà 1 lần nào nữa...
Em cảm ơn anh đã chia sẻ một bài học em không ngờ tới. Quả thực, em sẽ sửa tính nóng nảy với bố mẹ, em trai ạ! Nhìn phản ứng của họ mà em ân hận quá :((((
Cơ bản thực tế nhất đơn giản mỗi ngày chính xác là sự quan sát từ sự Hiểu và Thương giống như việc thấy nhà dơ thì cứ cầm chổi lên quét cho sạch đúng như mình muốn, đi cày về đang đói thì cứ có gì ăn nhẹ trước rồi quan sát xem mình nên làm gì để có bữa ăn cho cả gia đình, không nhất thiết phải ngồi chờ ai phải hầu mình.. vân..vân và mây.. mây.. Cơ bản là ở nhà thì cất cái Tôi của mình đi (chú ý là cái Tôi chứ không phải cái Trí tuệ nhé)
Hãy thực hiện LÒNG TỪ BI và thực hành CHÁNH NIỆM, đừng để cảm xúc- đặc biệt là cảm xúc tiêu cực nó ảnh hưởng đến bản thân- Khi nó xuất hiện thì hãy cứ mặc cho nó xuất hiện, đừng lảng tránh hay chạy trốn, chỉ đơn giản là biết nó đang xuất hiện, và rồi tập trung vào công việc mình đang làm và cảm xúc sẽ biến mất dù sớm hay muộn. Quá trình này cần thực hành ngay từ bây giờ và cần thời gian kiên trì thực hành từ bây giờ. Đừng cố tỏ vẻ thế này hay thế khác, chỉ cần cứ thoải mái, lắng nghe và chấp nhận bản thân muốn gì, cần gì và cứ thế mà làm( Vd: Ngáp ngủ--> Sắp xếp thời gian ngủ nghỉ, Mỏi--> Tập thể dục thể thao, thư giãn, tự massage,...) và rồi kết hợp với thực hành LÒNG TỪ BI-Yêu thương mọi người, đặc biệt là người thân trong nhà và thực hành chánh niệm( như đã nói ở trên). Đừng gượng ép mình phải thế này thế kia phải cố sống sao cho vừa lòng mình vừa lòng người😊. Cứ thoải mái thôi, nhưng kèm theo đó là cần biết sống có kiểm soát và thực hành hai điều ở trên. Khi một ý niệm hay một suy nghĩ rằng bản thân mình vừa làm một điều gì đó chưa phải hay cảm thấy áy náy--> Tìm cách cải thiện và ngừng suy nghĩ về nó, ngừng ngay nhé. Não mình nó siêu lắm, nghĩ vô vàn thứ chỉ trong tích tắc thôi( Đang nghĩ mình ở Việt Nam cái bay vèo sang Mỹ được ngay,...) nên là đừng chạy theo luồng suy nghĩ đó, chấm dứt nó ngay nếu suy nghĩ đó là không càn thiết, nếu suy nghĩ đó chỉ đem lại cho mình tiêu cực. Và cũng luôn phải đặt mình vào người khác, biết yêu thương mọi người xung quanh. Sống ở HIỆN TẠI, cái gì đến biết nó đến, cái gì đi biết nó đi, tập trung vào hiện tại, vào việc mình đang làm là được, ngừng suy nghĩ->cuộc sống sẽ vui vẻ hơn nhiều. A Di Đà Phật.
Trong Phật giáo, biết chấp nhận bất như ý là điều Đức Phật đặc biệt nhấn mạnh. Bởi theo Đức Phật, mọi sự trên đời đều do sự dẫn dắt của trùng trùng nhân duyên. Cái gì cũng có lý do của nó. Không biết chấp nhận dòng chảy nhân duyên đó, mà cứ cố gắng cùng quẫn ép nó phải vận hành theo ý mình, con người càng đau khổ. Tất nhiên, không nên hiểu "chấp nhận" ở đây theo nghĩa an phận thủ thường. Càng không nên hiểu "chấp nhận" ở đây theo nghĩa là chẳng làm gì cả, chẳng cố gắng gì cả, cứ mặc kệ mọi thứ trên đời. Không, chấp nhận ở đây tuyệt đối không phải như thế. Chấp nhận ở đây có nghĩa là, sau khi bạn đã nỗ lực hết sức rồi, nhưng kết quả không như ý mình thì cần tôn trọng sự vận hành của dòng chảy các nhân duyên. Tôn trọng được, ta yên ổn. Không tôn trọng được, ta đau khổ.
Gia đình đối với em có cả trách nhiệm và nỗi đau. Cách em chọn là khoảng cách, khi ở đủ xa, em thấy bản thân có thể trò chuyện nhẹ nhàng với bố mẹ. Em biết bố mẹ yêu thương mình, thế là đủ nhắc nhở mình mỗi khi thốp ra lời nói nào làm tổn thương người mình yêu. Cảm ơn anh Trí và ekip.
cái cảm giác có nhà mà ko thể về buồn lắm anh Trí . Em nhớ em đã từng rất cố gắng để 2 ba con hiểu nhau. nhưng rồi sau 1 lần cãi nahu thì e nhận ra chỉ có mình em cố gắng hàn gắn mối quan hệ này. lúc ấy hụt hẫng vô cùng. dù biết là ba vẫn thương mình nhưng e ko còn muốn về nhà thêm lần nào nữa ...
Tự nhiên nghe đến cái đoạn 12 năm không dám đi về sinh trong trường thì mình oh wow luôn, vì mình đúng y chang như vậy á, có đau bụng thì xin nghỉ đi về luôn chứ hông có dám đi ở trường luôn. Vừa dơ, vừa sợ ma, vừa sợ người kkkk
Bố mình cũng đã từng nói là những người kiu mình có tính nóng (để bào chữa cho việc lớn tiếng với người trong gia đình) là họ cho mình cái quyền được nóng. Thử hỏi khi câu chuyện về cơm áo gạo tiền được factor vô, họ có dám nóng với cấp trên hay xếp của mình? Hay tự học cách để kiềm chế mình lại?
4 năm về trước, cũng cùng nội dung này mà anh Trí đã giúp em thoát khỏi sự giận dữ dành cho bản thân và chính gia đình của mình. Lúc đó em thật sự vô cùng suy sụp và chỉ biết ngồi tự trách tại sao việc này xảy ra với mình. Nhờ video của anh mà em từ từ mò lên khỏi cái hố đó. Dù chưa vượt qua hẳn nỗi đau cũ nhưng mà em có góc nhìn đa chiều hơn về vấn đề này. Em cảm ơn anh Trí và những cộng sự của mình đã luôn nhiệt huyết và tận tâm chia sẻ kiến thức nhaaa.
Anh Trí chấp nhận nói ra sự thật và thẳng thắn đối diện vậy là hay quá rồi. Có lần anh nói đã bị chuỵên tương tự với mẹ nhưng sau đó nhờ sự trợ giúp của thầy Minh Niệm mà vượt qua được, em lúc đó cũng suy nghĩ cách kết nối với thầy giống anh. Nhưng thôi giờ thấy anh thẳng thắn vậy thì cám ơn nhưng chia sẻ của anh và cùng cố gắng.
Chú Trí cho cháu lời khuyên với dko ạ.Cháu năm nay là sv năm nhất nghành kiến trúc nhưng cháu học nghành này chỉ vì cháu có tiềm năng còn cái cháu thích là làm diễn viên.Cháu muốn thử sau khi học đại học xong nhưng cháu sợ sẽ tốn thời gian và tiền bạc nếu cháu không có duyên với nó ạ. Theo chú cháu có nên thử không ạ
Thật ra em biết cái này được 1 vài năm r mà vẫn chưa sữa được vì nó nằm trong vô thức r nhưng e luôn dần cải thiện nó đối với em đó k chỉ hòa giải với gia đình mà còn là với chính e
Gia đình tôi giờ cũng như vậy?? Yêu thương cũng ko đc. Mắng đánh ko xong? Thế hệ trc chúng tôi nhịn chút nhưng gía đình bình an, gd êm ấm. Còn giờ các con cứ gào miệng thẳng mặt như muốn ăn tươi nuốt sống... Chính ng sinh thành ra mink? Ngột ngạt thật sự
Tui cũng k hiểu sao mà trc khi lấy chồng, tui nhẹ nhàng thuỳ mị vs chồng thế. Còn lấy nhau về thấy chồng thở thôi tui cũng muốn chửi😂 tội chồng tui ghê
“ Ừ, tao như vậy mới nuôi được mày, cho mày ăn học, giờ mày không hơn tao rồi, giờ dạy đời tao” Đây là câu em sẽ nghe khi nói lên ý kiến của mình về bất cứ gì! 😊
Nếu bạn bán hàng, có 1 sự thật là bán cho người thân (người quen) cực hơn bán cho người lạ. Tôi không biết, có thể do người lạ nhiều hơn người thân chăng :D
😂😂 cách tốt là mà tôi có thể là tôi không biết cái gì hết. Càng hiểu thì càng ức chế, nhưng hãy chỉ chọn tình máu mủ. Có nghĩa là hoàn thiện bản thân để trong cuộc sống có dịp giúp đỡ người nhà, tốt nhất là về kỹ năng. Còn đừng quan tâm người nhà đối xử với mình bằng cách nào, vì đôi khi tầng thứ cách nhìn nhận khác nhau. Đôi khi hiểu cũng ko thể chỉ thẳng tay mà dạy dỗ bất kì ai, còn đôi khi mình không hiểu thì đừng nên hiểu để cảm thấy cô độc hơn. Còn về khía cạnh lạm dụng của ngta là do giới hạn của bạn cho phép mà thôi.
Cả nhà lúc tôi thất bại ai trong nhà cũng chê tui vô dụng lúc tôi có đc thành tựu ko ai khen tôi một câu trong lòng tôi lại cảm giác trống trải ko buồn cũng không vui mn cho tôi hỏi vậy là tôi đã không còn tình cảm gì với gia đình nữa phải không?
Em chưa từng có một cuộc nói chuyện với mẹ em mà hầu hết chỉ toàn là những đợt cãi vã ở bất cứ mọi thứ, nếu như em không theo ý mẹ em thì em toàn nhận lại "tại mày ngu", "tại mày dở" mặc dù em chỉ không muốn một cái gì đó thôi, hay trong tình huống mà em "thắng" thì mẹ em sẽ lầm bầm cả ngày với những người họ hàng hoặc luôn nói câu đặc trưng của mẹ em là "tại kiếp trước tao nợ mày nên kiếp này tao phải trả"
Chẳng hiểu sao giờ cứ rao gd ko này kia .. trong khi chít thì ai cứu mink. Tuổi dậy thì ẩm ương nghĩ gd ko ra gì? Anh nói thế thì trẻ em giờ bỏ đi rồi tự tử cả đống vì nghĩ bố mẹ ko yêu thương. Nhất là mới lớn, câu hay thì ko nghĩ😂😂😂 câu đúng tâm trạng xíu là chằm chằm nghĩ over ngay
nghèo thì sao hạnh phúc, có tiền sẽ có tiếng nói và quyết đoán chuẩn, thời này thế giới phẳng, tranh đấu nhiều, học có tiền cho nhanh rồi học cách thương yêu sau. Nhưng nếu muốn đứng trên đỉnh cao thì phải máu lạnh, thế thôi. Những người thành công trong chính trị, business đều ko cân bằng dc vs tình yêu thương cho gia đình, đó là giá phải trả.
Vợ em nói em mày ra ngoài mày nói chuyện ngọt sớt với chúng nó còn về mày cọc cằn với vợ (và em có nói là người ta k có dám chửi tôi đánh tôi như cô ) và em có nói thêm là cô chứi tôi xúc phạm tôi mà tôi vẫn nói chuyện bình thường 1 câu vợ 2 câu em. Và đêm cô đói vẫn mua và lấu đồ ăn cho cô mà cô vẫn nói tôi là mày nhẹ nhàng ngọt ngào với người ta còn vợ mày thì mày cọc cằn được thì tôi cũng k biết phải làm thế nào
không phải vì mẹ anh là phụ nữ nên bị ảnh hưởng bởi văn hóa gia trưởng đâu anh ạ. bố của em cũng giống như mẹ của anh, bố em luôn nhường nhịn các anh chị em trong nhà. đơn giản là vì bố em cho rằng anh chị em trong nhà không nên đấu đá nhau. nhưng các bác của em thì không như vậy nên không phải vì mẹ anh là phụ nữ nên mới nhún nhường như vậy đâu nha anh.
Anh Trí có thể thay đổi các bạn trẻ chứ làm sao tác động dc những người lớn tuổi, những bố mẹ khắc nghiệt, gia trưởng, vô lý với con cái nhưng lại đon đả cố gắng chiều lòng người ngoài, và cũng muốn con cái giúp họ đẹp mặt với người ngoài một cách rất tào lao
Nếu 1 người tâm lý bị trầy xước, chật vật để tồn tại trong xã hội, thì đó là do ảnh hưởng từ người thân hay từ người lạ ?? T đon đả với người lạ vì họ vô hại đối với t, đối với cuộc đời t, tốt thì t chơi, đểu thì t say bye. Easy. Còn người thân thì là "nguyên nhân căn bản" của con người t bây giờ nên t ko thể quên đc
em có thể xem thêm video 7 DẤU HIỆU của người đang bị TỔN THƯƠNG ruclips.net/video/5xCPyQ7GOPA/видео.htmlsi=6h3bc3XRTOkVCd3F để biết cách chuyển hóa từng bước nhen
Mà thầy ơi ... em không muốn như thế đâu ... mà kiểu như cứ phải nói chuyện với bố mẹ em dần bị mất bình tĩnh ạ ... em cứ nói mà khó chịu lắm dù em không muốn vậy 😢@@hacthaybachthay
Em ở chung nhà chị họ, đợt vừa rồi mới cãi nhau với chị xong, xong nghĩ lại cũng thấy mình ra đường thì nhẹ nhàng về nhà lại cảm xúc và dễ trút những bức xúc của mình lên người thân hơn rất nhiều 😢😢😢😢
Mới vừa hôm nay e có đon đả giúp nhỏ bạn e tên SANG để sửa một vài cái lỗi của video edit bạn đó đang bị. Nhưng khi về nhà mẹ nhờ trông giùm cái nhà để mẹ đi ra ngoài thì em lại lười không muốn làm :( Giờ coi clip anh e mới để ý
Phải nuôi dưỡng cái hạnh phúc và sự tự tin bên trong để phát triển một cách bền vững, chứ không gồng lên chịu đựng. Còn về chuyên môn thì giữ vững quan điểm, dám quyết liệt và dám trả cái giá cho lựa chọn của mình. Không có ráng chịu để đi tiếp. Như vậy rất ngốc :)). Em không cần kiến thức và năng lực của nhà trường để phát triển. Mà cần phát triển năng lực cốt lõi của mình ở một môi trường an toàn, nhận đủ sự ủng hộ. Chứ cứ bắt em phải này phải kia; phải thành người này người mới gọi là "có một sự nghiệp thành công" trong khi cái thành công đó hoàn toàn không phải là thứ em mong đợi.
2 mẹ con em chưa bao giờ có thể nói xong 1 vấn đề…luôn khắc khẩu, luôn đối lập. Hiện tại 33t em đã từ bỏ việc tâm sự với gia đình…
Chúc anh và ekip nhiều sức khoẻ.
Em có anh Trí. Nhưng hiện tại em đã nhận ra được hành vi đó với gia đình của em, đặc biệt là mẹ em. Và hiện tại em đang cố gắng sữa chữa điều này bằng cách chú ý tới thái độ của em trước khi bắt chuyện với mẹ. Và em cũng đã từng thật sự ngồi lại để suy nghĩ về quá khứ của mẹ em. Sau 2 năm chú ý sữa đổi như thế thì mối quan hệ giữa em và gia đình cũng tiến triển khả quan hơn nhiều rồi.
Quá dui em hen!! Chúc mừng em và gia đình!
Lần đầu chia sẻ câu chuyện cuộc đời mình trên cmt...Gia đình em thì nghèo...Ba em nghiện rượu, mẹ e số đề, ba thì nhậu từ sáng tới khuya, mẹ thì sáng đi, tận tối mới về, chẳng ai quan tâm đến con cái cả, e cũng chưa từng cảm nhận tình yêu gia đình là gì... E lên sg làm lúc 13t và tới bây giờ 26t... Chưa từng ăn cơm cùng gia đình, e cũng chẳng biết tình yêu gia đình là ntn, Nghe bài Đi Về Nhà cũng cảm động đấy, Nhưng, nhà thì cũng không có mà về ( ở vs ông bà nội là 9) bây giờ ba vẫn ăn nhậu từ sáng tới khuya...nên e cũng không quan tâm lắm.... Mẹ thì mấy năm rồi e cũng chưa gặp, e giờ chỉ lo tương lai mình thôi, còn ai muốn sống sao sống, e không quan tâm lắm, ai nói em bất hiếu e chịu :))
Hãy bắt đầu 1 gia đình hạnh phúc ngay từ thế hệ của bạn. Mai này bạn hãy là 1 người ông, 1 người cha mà chính bạn mong ước.
Đúng vậy b ơi. Hãy sống cho tương lai của mình. Bất hiếu chỉ là quan niệm châu á thôi.. chứ bên nước ngoài có yêu cha mẹ đến mấy rồi cũng vô viện dưỡng lão cho người lạ chăm sóc thôi
gửi bạn 1 cái ôm🫂 hãy lấy đó làm 'chất liệu' để tương lai xây dựng 1 gia đình đầm ấm, hạnh phúc cho thế hệ sau nhé.
@@dragonandfriendsfund839 cảm ơn bạn
@@jadenguyen8771 cảm ơn bạn
Mình khó chịu, lớn tiếng với người thân vì họ phạm nhiều sai lầm trong quá khứ nhưng ko chịu sửa đổi/cứ tiếp diễn việc xấu và ko quan tâm tới hạnh phúc của con cháu. Suy cho cùng thì họ đã đánh mất sự tôn trọng của mình dành cho họ...
ra ngoài dù có ấm ức như thế nào , nhưng em không bao giờ về mà chút tâm sự lên cha mẹ hay anh em, ra ngoài thì thể hiện sự bình tĩnh và chịu đựng, nhưng ở nhà em lại thể hiện mình là người mạnh mẽ, lạc quan và hài hước, hơn 20 năm em chưa từng thôi mạnh mẽ khi ở nhà, có thể vì tính cách lập dị của bản thân chăng, nhưng em luôn không muốn trở thành sự quan tâm của mọi người!
Video này thực sự có giá trị lớn đối với bất kỳ ai đang tìm kiếm sự thay đổi trong cuộc sống. Những lời chia sẻ không chỉ là động lực mà còn là kim chỉ nam để sống tốt hơn mỗi ngày. Mình đã chia sẻ với bạn bè và hy vọng rằng bạn có thể làm thêm những video chủ đề về sự bền bỉ, sức mạnh nội tâm. Đây thực sự là những điều mọi người đều cần trong cuộc sống hiện đại
Cám ơn bạn!
E mong clip này sẽ đc lan tỏa nhiều hơn đến tất cả mn.. để mn hiểu hơn thế nào là gd.. gd phải đến từ tình iu thương, thấu hiểu lẫn nhau chứ k phải bằng ràng buộc trách nhiệm, huyết thống.. E cảm ơn a Quéo và teams vì clip ý nghĩa này ạ..
Anh nói tới cuối mới nói lại ví dụ của bản thân :)) em chờ vì em cũng vậy. Đúng là mình nhân danh tình thương mà “ăn hiếp” ng thân nhưng mà chuyện xảy ra quá nhiều lần quá nhiều năm và mình nhìn thấy họ vẫn gặp những vấn đề như cũ vì cách xử lí cũ, nên cảm xúc giận dữ của mình lớn lên là 1 sự tự nhiên ko thể điều chỉnh đc. Cái có thể làm là sau khi qua cơn đó mình có nhẹ nhàng lại hay ko để mà còn nhìn mặt nhau. Thì em làm đc. Nhưng mà còn 1 chuyện anh chưa nói tới đó là đôi khi phải học cách bớt thương để mà bớt giận. Dĩ nhiên anh ko thể khuyên mọi ng yêu thương ít lại nhưng em nghĩ nó cần cho trường hợp như em và anh. Còn cho những trường hợp khác thì cần nhìn nhận lại xem cái tôi của mình lớn thế nào và có đang cản trở mình hay ko. Thay đổi vì bản thân mình sẽ dễ dàng hơn thay đổi vì bất kì ai khác.
may quá em đã nhận ra. Điều này em nhận ra khi đi bắt đầu đi làm và nó thực sự thay đổi khoảng 2-3 năm trở lại đây. Em chia ra những người thành những nhóm đối tượng từ gần gũi tới xa lạ để ứng xử. Ai càng thân thiết thì e sẽ cẩn trọng lời nói và hành vi hơn, còn với người ngoài, em tập nói lời từ chối khi cần. Tập đưa ra quan điểm và biết dừng lại trong tranh luận với tất cả mọi người. Những cuộc đấu khẩu với mẹ đã không còn, thay vào đó là trò chuyện như người lớn, may mắn gia đình em cũng đã nhìn nhận em là người hiểu chuyện, đã đủ lớn, đủ khôn nên mẹ e đã rất tin tưởng và để cho e quyết định cuộc sống.
Gần đây em nhận ra điều này còn xảy ra cả với người yêu và vợ chồng nữa, nên mong video này sẽ "NỔ" để nhiều người biết tới
Yah, em cũng vậy, mẹ em là kiểu của phụ nữ xưa cũ, lại mang tính Overthinking, nên hai mẹ con lúc nào cũng khắc khẩu, nói chuyện không được quá vài câu là bất đồng quan điểm. Mỗi lần cãi nhau thì một là em khóc, hai là mẹ khóc. Nhiều khi thấy mẹ kiên nhẫn, ôn tồn và dễ chịu với người ngoài, chỉ có sự khắc nghiệt với em, cũng tủi thân rất nhiều luôn. Nhưng mà rồi càng về sau, em càng nghĩ thoáng hơn, nói chuyện phiếm với mẹ nhiều hơn, qua những cái cuộc nói chuyện vô chủ đích như thế thì mẹ cũng phần nào hiểu em hơn, và hai bên thông cảm cho khoảng cách thế hệ của nhau. Và rõ ràng là em có quyền được chọn lọc thông tin và cách sống cho mình, nên cái gì mẹ nói, nếu phần nào đó nó có lý, thì em nên tiếp thu, còn lại, nếu quan điểm đã bất đồng, thì em cứ kệ thôi, cứ làm theo những gì mình cảm thấy ok là đc, ko cần tranh cãi đúng sai với mẹ làm gì, mỗi người một quan điểm thôi, chấp nhận điều đó sẽ đỡ đau đầu hơn.
Xin chào Trí và mọi người. Thật ra chủ đề này ở góc nhìn thiển cận của mình, bản thân mình đã rất thành thật và nghiêm túc nhất trong cả đời người, thì sự Hiểu và Thương chính là cốt lõi nhất để tự tu sửa cái bản chất CON trong mình. Thêm nữa là nền văn hóa Á đông theo Nho giáo cũng đã hun đúc sự tự tôn vô nghĩa của giới tính Mạnh và Yếu.
Em là người từng đầy sự tổn thương do lớn lên trong môi trường gia đình độc hại. Chính bản thân em phải tự chữa lành cho mình nên đã rút ra được một số bài học rất quý giá sau:
1. Mình phải tự chữa lành cho mình. Đừng gặm nhấm nỗi đau như một cách trả thù người gây tổn thương cho mình. Cái đó chỉ hại bản thân mình thôi. Hoặc cũng đừng bao giờ mong đợi người gây tổn thương cho mình chợt ngày nào đó tự nhận sai lầm mà nhận lỗi với mình tìm cách hàn gắn. Điều này sẽ ko bao giờ diễn ra.
2. Tình yêu thương là vô hạn. Chẳng qua chính bản thân ta tự cách ngăn tình yêu thương đó với vô vàn điều kiện như ba/mẹ/anh/chị/em phải tốt/nghe lời thì mình mới yêu thương. Tình yêu thương cần được nuôi dưỡng đúng cách bằng cách tự yêu bản thân mình trước đã. Tự xoa dịu, tự bỏ qua, tự hạ thấp mong đợi ở người khác và vun đắp tự tin bản thân để cảm thấy yêu đời và hiểu chính mình hơn. Từ đó, mình mới biết cách yêu thương người khác vô điều kiện.
3. Năng lượng vô hạn thứ hai của con người là ý chí. Nếu dùng ý chí đó vào mục đích kiếm tiền thì đó chính là lòng tham cuốn bản thân mình sống giả tạo với người ngoài để tranh quyền đoạt lợi, và sống thật một cách sai trái để bộc lộ khí thế của bản thân. Ví dụ như một anh viên chức luôn phải luồn cúi với sếp của mình nhưng ở nhà lại thể hiện quyền uy với vợ con. Vì thế cái năng lượng ý chí đó cần nên dồn vào tư duy sống tích cực, bởi vì sống tích cực ở xã hội nhiễu nhương này rất khó. Dùng ví dụ hồi nãy, anh viên chức sống tích cực sẽ làm tốt công việc của mình, tôn trọng sếp nhưng không luồn cúi, đối với vợ con thì yêu thương cởi mở không đem phiền não.
Khi cuộc sống của mình làm đủ 3 điều trên thì mình sẽ cảm nhận được rằng "thiên hạ vô thù", nghĩa là không có ai làm tổn thương ta để khiển ta phải thù ghét cả. Từ người ngoài đến người thân, mình có thể yêu thương tất cả mọi người mà không phải quá mệt mỏi bởi những tâm tư lỉnh kỉnh đi theo sau.
Chà chà... Đáo bỉ ngạn rồi! Đáo bỉ ngạn rồi! Chúc mừng em!
Chắc bạn còn ít tuổi mà tuyệt vời quá!
Ok bạn
Chủ đề gia đình từ thầy Trí lúc nào cũng đầy những suy ngẫm và triết lý thú vị từ một người gần 40 tuổi đã trải đời nhiều như chú. Cảm ơn chú đã chia sẻ những góc nhìn đầy trưởng thành như thế này để một người trẻ như em học hỏi ạ
Cảm ơn chia sẻ của em nhenn
Cảm ơn chia sẻ của a Trí ((:
Điểm danh có em nè. Em nhiều lần bị như vậy á. Tự nhủ phải bình tĩnh khi nói chuyện với ba mẹ nhưng nói một hồi vẫn bị hố…mình khó chịu lắm chứ. Gây ra vết thương, dù có lành thì vẫn ít nhiều để lại lấn cấn gì đó về sau 😢
em xin cám ơn anh Trí nhé, nó giúp em rất nhiều về sự thấu hiểu bản thân mình. Để học hỏi và trưởng thành hơn từng ngày
Phân tích hay quá em ơi! Chắc từ giờ anh sẽ giảm tối đa những cái MUỐN của mình vào con để các con khi trở về nhà nó mới tận hưởng mái ấm thật sự của các bạn
Ngoài tình trạng trên thì em còn có một vấn đề nữa là. Em có thể dễ dàng mở lòng, cởi mở tâm tình với bạn bè (những người bạn em tin tưởng) về những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng mình. Nhưng với người thân, gia đình (đặc biệt là bố mẹ) lại khó mở lời, tâm sự chân thành.
Có phải do khoảng cách thế hệ, sự khác nhau về những tư duy và kỳ vọng, cũng như sự thiếu kết nối lâu ngày đã dẫn đến điều đó?
Bây giờ thì bố mẹ em cũng đã có những sự thay đổi trong suy nghĩ và trở nên cởi mở, nghĩ thoáng hơn rồi. Nhưng em vẫn còn khá e dè và ngượng ngùng để tâm tình, chia sẻ với họ về những khó khăn, khúc mắc của mình.
Theo trải nghiệm của mình, mình nghĩ nguyên nhân có thể xuất phát từ sự mất niềm tin đó bạn.
Bản năng của một đứa trẻ từ khi sinh ra sẽ luôn nương tựa vào ba mẹ, tin tưởng và cảm thấy an toàn tuyệt đối khi ở cùng ba mẹ. Nhưng nếu trong một khoảnh khắc nào đó, tại một thời điểm nhạy cảm nào đó trong quá trình lớn lên, khi đứa trẻ gặp những biến cố mà nó không dám nói cho người khác, chỉ có thể cố lấy hết sự can đảm để giải bày cho ba mẹ, để rồi nhận lại lúc đó là một câu nói, một hành động, có thể vô tình hoặc cố ý, làm tổn thương đứa trẻ đó, mà nặc nỗi, cái đau do người thân mình tin tưởng gây ra nó đau hơn gấp trăm lần so với người khác, chưa kể đến việc, tổn thương tâm lý này có thể đã xảy ra nhiều lần trước đó.
Nó kích hoạt bản năng tự vệ trong cơ thể, khiến mình không còn dám tâm sự với ba mẹ, người mà mình từng tin tưởng nhất nữa, và rồi nếu hai bên không cùng nhau kịp thời giải quyết, để những mâu thuẫn, uất ức ngấm ngầm đó càng kéo dài, cơ chế tự bảo vệ mình càng khó thay đổi, nó ăn sâu vào tiềm thức cho tới tận khi mình lớn luôn.
@nexustrevyn3307
Cảm ơn những chia sẻ của bạn. Mình đồng cảm với hoàn cảnh của bạn, và mình cũng nghĩ một phần là vậy. Đứa trẻ được sinh ra trong một gia đình tràn đầy tình yêu thương là một nền tảng rất quan trọng.
Giờ mình cũng không nhớ rõ quá khứ đó nữa. Chỉ nhớ lan man là lúc đó tình hình gia đình mình bất ổn, bố mẹ mỗi người cũng tự có những nỗi đau tâm lý của họ, mình lúc đó thì chưa được hiểu chuyện, cứ vậy mà sống khép kín, ít nói, rụt rè luôn.
Đến khi lớn hơn, có điện thoại riêng và mạng xã hội, mình lại sống trong không gian riêng đó và càng ít kết nối với bố mẹ, gia đình. Cũng từ đây mình gặp gỡ một số người bạn và tâm sự với họ.
Những người bạn tạo cho mình cảm giác tin tưởng và thoải mái, không bị phán xét. (Giống như bây giờ mình có thể dễ dàng chia sẻ điều này với mọi người). Còn sự xa cách với bố mẹ lâu ngày khiến mình cũng ít hiểu hơn về họ.
Thế là cứ có chuyện gì mình sẽ muốn chia sẻ ngay với bạn bè hơn là gia đình, điều đó dẫn đến bạn bè ngày càng thân, gia đình ngày càng cách biệt. Và nó dần trở thành một lối sống, một thói quen.
Giờ đây thì bố mẹ mình cũng có những thay đổi và nghĩ thoáng hơn trong một số chuyện, mình có thể trò chuyện bình thường với họ. Nhưng để bày tỏ những suy nghĩ sâu thẳm và quan điểm của mình thì mình chưa dám.
Vì có lúc mình cũng đã thử bày tỏ ý kiến thì mình bị bác bỏ một cách kịch liệt hoặc rằng không cảm nhận được sự thấu hiểu, đồng cảm. Mình thấy đâu đó gia đình vẫn còn những tư duy cố định, sự khác biệt về quan điểm và điều đó tạo nên khoảng cách.
Điều này khó nhỉ, mình nghĩ một phần cũng do khoảng cách thế hệ đấy. Và để hiểu nhau hơn thì cần sự mở lòng từ hai phía và nhiều thời gian hơn nữa. Mà do tính chất công việc và những rào cản kia nên mình và gia đình cũng ít dành thời gian cho nhau.
Mặt khác, không hẳn là mình không tin tưởng (có lẽ còn một chút) mà mình lại có cảm giác ngại ngùng, khó mở lời với bố mẹ, gia đình vì trước giờ không quá thân thiết với họ, mình không biết nói gì, bắt đầu từ đâu. Vì mình có những mối quan tâm, sở thích cũng khá khác biệt so với các thành viên trong gia đình nữa.
(Mình viết cũng khá dài, cảm ơn vì bạn đã đọc đến đây. Sau khi viết ra thì mình thấy được thoải mái hơn vì không phải chôn giấu những lời này trong lòng nữa).
@@xuantrangtrang7539 Chuyện gia đình luôn là cái gì đó rất khó nói, nên mình mừng là bạn có thể giải bày được tâm sự trong lòng và cảm thấy bình an hơn. Take care nha
Mình thấy mấy bạn miền tây nói chuyện với ba mẹ gần gũi và dễ dàng hơn so với mặt bằng chung. Chắc do văn hoá nữa chứ k hẳn thế hệ không. Ngta ko quá phân biệt con cái với ba mẹ về nhưng chuyện tâm sự nên dễ gần
Cái video rất hữu ích đối với em. Cảm ơn thầy rất nhiều
Em rút ra được một mấu chốt khi nghe hết clip của thầy đó là: nhà là nơi để trút bầu tâm sự chứ hong phải là để giận cá chém thớt. Hãy về nhà trút bầu tâm sự bằng cách nói thẳng nói thật những cái trải nghiệm bên ngoài chứ hong phải là bốc hỏa với người nhà vì họ gợi nhớ tới cái người/cái việc làm mình tức điên ở ngoài đường nhưng k dám nói nên về nhà trút
Chủ đề này và cách dẫn giải của anh là nội dung hay nhất em từng xem 🎉
Nói chung cái này cũng tuỳ từng cảnh của mỗi người nữa và đôi bản thân họ thiệt sự có những người thân rất tệ với họ á chứ nên là cũng không trách họ được.....
Từ bi gắn liền với trí tuệ. Mà trí tuệ chỉ hiện rõ khi có được sự tỉnh thức. em rất thương cha mẹ nhưng có những điều khiến em phát cáu, nhưng nhờ thiền tập vipassana em dễ dàng nhận ra mỗi khi mình nóng giận, sẵn sàng đạp lên mọi giá trị tốt đẹp khác trong mqh để muốn cha mẹ làm theo mong muốn của mình. và rồi em tự rời đi chỗ khác, đi hít thở, thiền định đến khi nào mình cảm thấy ổn. tạm thời cắt đứt mọi trigger cảm xúc tiêu cực. rồi nào ổn mới suy nghĩ lại chuyện cũ. ngoài ra em có thói quen là cái gì mà nó rối rắm bực bội là em đẩy đi hết, ai về nhà đó, để lại em một mình với chính em nên nhiều lúc em nói mẹ em "lâu lâu mẹ nên đẩy ngược trách nhiệm về cho người khác, chứ không mọi người cứ nghĩ đó là việc của mẹ". dần dần mẹ em cũng có niềm tin hơn vào bản thân mình. step by step thôi ạ
tôi mới xem kênh nầy có 2 clip bạn nói tôi nhận ra nhiều cái gọi là vừa buồn vừa vui cám ơn bạn nha
"Mẹ đã thay mình làm sai. Mình nên cảm ơn mẹ, đã làm sai để mình biết để mà tránh trong tương lai."
Em nghĩ vậy khi mẹ nuông chiều đứa em 3 tuổi.
Em nghĩ vậy khi mẹ đi đoạn đèo mà không dám vượt lên trước để đi nhanh hơn, mẹ bảo mẹ sợ.
Em nghĩ thế khi đứa em làm rớt cái mũ cách đó 5km, mẹ vẫn cố chấp quay lại trong cơn tức tối.
Em nghĩ thế khi mẹ trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, mẹ bỗng nhận cuộc gọi khiển trách từ phụ huynh vì để con về một mình, đối diện với nguy cơ bị sếp khiển tránh, rồi mẹ bỏ tắm, chửi lây cả em và em của em.
"Mẹ đã thay mình làm sai"
1 clip rất ý nghĩa, cảm ơn anh Trí và team rất nhiều.
em thấy là có nhiều trường hợp phụ huynh nói nặng con bỏ đi mãi ko về , như trường hợp em cũng vậy . Người ta nói là Thiện ý một câu ấm 3 đông, lời ác lạnh người 6 tháng ròng . Em đã bỏ nhà đi cũng nhiều năm chưa về chỉ vì những câu nói ác của gia đình em nha .
Sau này gia đình của riêng mình sẽ không như thế. Nhỉ!?
Cám ơn a vì những chia sẻ
Rõ là biết những lời nói gây tổn thương nhưng lại không sao mà khống chế được. Rõ là lời quan tâm nhưng lại nói 1 cách nặng nề. Biết được tính xấu vậy nhưng lại không có cách nào để thay đổi 😢
Tìm sự hỗ trợ để chuyển hoá những tổn thương trong lòng mình em ạ
Hay quá! Cám ơn anh Quéo
Mỗi khi nghe video từ thầy Quéo, em nhận ra mình còn nhiều điều không biết và cần học hỏi rất nhiều. Đặc biệt là về khía cạnh tài chính và tinh thần, đúng là em rất giữ bình tĩnh, đon đả khi ở ngoài nhưng ở nhà thì rất dễ nổi cáu với bame.
LIKE và Coi Hết Video Rồi Đó Nhen!!
Cảm ơn bạn kkkk
Em xin chia sẻ câu chuyện của mình 1 xíu, nếu anh Trí & mọi người có đọc được thì cho e xin lời khuyên với nhé:
Gia đình e lúc trước rất khá giả, vì vậy mà gđ bên ngoại (chị em) của mẹ em luôn đùn đẩy tất cả mọi việc lên mẹ e, bao gồm: nuôi bà ngoại bệnh (mẹ e phải trả tiền cho dì e nuôi mẹ), tất cả các đám từ cưới đến giỗ trong nhà đều 1 tay mẹ e chi tiền, nhà ở đến chi tiêu của các em đều là mẹ e gánh. Và dĩ nhiên, sự nuông chiều luôn tạo nên sự vô ơn, nhà có 7 chị em thì đủ các tệ nạn: mượn nợ cờ bạc, làm ăn thua lỗ, ngoại tình, không có việc làm,... và tất cả đều được mẹ em cover 1 cách xuất sắc. Nhưng là đúng là tiền núi cũng hết, sau gần 20 năm cover tất cả các khoản nợ trong ngoài và các yêu cầu đến từ phía ngoại, mẹ em VỠ NỢ. Không còn khả năng thanh toán số nợ khổng lồ mà bà đã chắp vá, vay ngân hàng đến xã hội đen.
Nhưng bà chưa bao giờ nhìn nhận đó là sự sai trái mà bà gây ra với gia đình nhỏ của bà, bà mượn nợ nhưng ba em không biết, có 1 giai đoạn bà mượn tiền em liên tục nên e nhìn ra vấn đề và hỏi thẳng bà, thế là danh xưng BẤT HIẾU đến với em từ đó. Bà nói em ăn không nói có, vu khống bà và từ mặt em. Em rất bực bội và không còn muốn dính liếu đến những chuyện của bà nữa.
Sau đó tầm 1 năm, thì các chủ nợ của bà dần tìm đến em và đe dọa, em lại quay lại hỏi thẳng bà 1 lần nữa. Bà lại tiếp tục giấu, bà chỉ nói, muốn bà nói thì em hãy gánh và trả hết nợ cho bà, vì bà đã nuôi gia đình nhỏ này hết tiền, nhưng thật sự ai cũng biết, số nợ đó từ đâu mà ra. Em từ chối, bà đòi 44 và để lại khoản nợ đó cho em, rồi lại gán danh BẤT HIẾU lên người e 1 lần nữa. Vì số nợ lên đến hơn 12 tỷ và cũng ko phải em gây nên, và ở độ tuổi 26 em không có khả năng trả, dù trước đó đã đưa toàn bộ tiền tiết kiệm cho bà.
Từ đó em đã không còn gọi về nhà 1 lần nào nữa...
Giữ tâm bình an và tập trung cho bản thân, nuôi nấng gia đình của riêng em sau này cho thật tốt nhe.
Biết ơn bạn chia sẻ câu chuyện của bạn 🌿💙.
Ưu tiên thấu hiểu và bình an với chính bản thân mình, ổn định cảm xúc và cuộc sống của bạn nhé !!!
Em cảm ơn anh đã chia sẻ một bài học em không ngờ tới. Quả thực, em sẽ sửa tính nóng nảy với bố mẹ, em trai ạ! Nhìn phản ứng của họ mà em ân hận quá :((((
Cố gắng chỉnh từng bước nhe
Cơ bản thực tế nhất đơn giản mỗi ngày chính xác là sự quan sát từ sự Hiểu và Thương giống như việc thấy nhà dơ thì cứ cầm chổi lên quét cho sạch đúng như mình muốn, đi cày về đang đói thì cứ có gì ăn nhẹ trước rồi quan sát xem mình nên làm gì để có bữa ăn cho cả gia đình, không nhất thiết phải ngồi chờ ai phải hầu mình.. vân..vân và mây.. mây.. Cơ bản là ở nhà thì cất cái Tôi của mình đi (chú ý là cái Tôi chứ không phải cái Trí tuệ nhé)
Rèn luyện được vậy quá tốt!
@@hacthaybachthay Rõ ràng là phải như vậy mới là điều bình thườn của giống loài mà.😇 Khi CON mất đi thì NGƯỜI mới đến vậy.
mình cũng như thế rất đon đả với người ngoài nhưng ở nhà cảm thấy rất bí bách hoặc hay nóng với người thân
Hãy thực hiện LÒNG TỪ BI và thực hành CHÁNH NIỆM, đừng để cảm xúc- đặc biệt là cảm xúc tiêu cực nó ảnh hưởng đến bản thân- Khi nó xuất hiện thì hãy cứ mặc cho nó xuất hiện, đừng lảng tránh hay chạy trốn, chỉ đơn giản là biết nó đang xuất hiện, và rồi tập trung vào công việc mình đang làm và cảm xúc sẽ biến mất dù sớm hay muộn. Quá trình này cần thực hành ngay từ bây giờ và cần thời gian kiên trì thực hành từ bây giờ. Đừng cố tỏ vẻ thế này hay thế khác, chỉ cần cứ thoải mái, lắng nghe và chấp nhận bản thân muốn gì, cần gì và cứ thế mà làm( Vd: Ngáp ngủ--> Sắp xếp thời gian ngủ nghỉ, Mỏi--> Tập thể dục thể thao, thư giãn, tự massage,...) và rồi kết hợp với thực hành LÒNG TỪ BI-Yêu thương mọi người, đặc biệt là người thân trong nhà và thực hành chánh niệm( như đã nói ở trên). Đừng gượng ép mình phải thế này thế kia phải cố sống sao cho vừa lòng mình vừa lòng người😊. Cứ thoải mái thôi, nhưng kèm theo đó là cần biết sống có kiểm soát và thực hành hai điều ở trên. Khi một ý niệm hay một suy nghĩ rằng bản thân mình vừa làm một điều gì đó chưa phải hay cảm thấy áy náy--> Tìm cách cải thiện và ngừng suy nghĩ về nó, ngừng ngay nhé. Não mình nó siêu lắm, nghĩ vô vàn thứ chỉ trong tích tắc thôi( Đang nghĩ mình ở Việt Nam cái bay vèo sang Mỹ được ngay,...) nên là đừng chạy theo luồng suy nghĩ đó, chấm dứt nó ngay nếu suy nghĩ đó là không càn thiết, nếu suy nghĩ đó chỉ đem lại cho mình tiêu cực. Và cũng luôn phải đặt mình vào người khác, biết yêu thương mọi người xung quanh. Sống ở HIỆN TẠI, cái gì đến biết nó đến, cái gì đi biết nó đi, tập trung vào hiện tại, vào việc mình đang làm là được, ngừng suy nghĩ->cuộc sống sẽ vui vẻ hơn nhiều. A Di Đà Phật.
Hãy cứ bình thản mà sống, biết chấp nhận những điều như ý cũng như BẤT NHƯ Ý. Không THAM,SÂN,SI chắc chắn không khổ. A Di Đà Phật.
Trong Phật giáo, biết chấp nhận bất như ý là điều
Đức Phật đặc biệt nhấn mạnh. Bởi theo Đức Phật,
mọi sự trên đời đều do sự dẫn dắt của trùng trùng
nhân duyên. Cái gì cũng có lý do của nó. Không biết
chấp nhận dòng chảy nhân duyên đó, mà cứ cố gắng
cùng quẫn ép nó phải vận hành theo ý mình, con
người càng đau khổ.
Tất nhiên, không nên hiểu "chấp nhận" ở đây theo
nghĩa an phận thủ thường. Càng không nên hiểu
"chấp nhận" ở đây theo nghĩa là chẳng làm gì cả,
chẳng cố gắng gì cả, cứ mặc kệ mọi thứ trên đời.
Không, chấp nhận ở đây tuyệt đối không phải như
thế. Chấp nhận ở đây có nghĩa là, sau khi bạn đã nỗ
lực hết sức rồi, nhưng kết quả không như ý mình thì
cần tôn trọng sự vận hành của dòng chảy các nhân
duyên.
Tôn trọng được, ta yên ổn.
Không tôn trọng được, ta đau khổ.
Có chủ đề về chọn trường cho con không a Hữu Trí? Trường công, song ngữ , quốc tế và hướng đi!
Để anh nghiên cứu nhe... Chứ con anh học QT nhỏ lớn, sợ là hiểu biết về các lựa chọn còn lại thiếu sâu sắc và thực tế em ạ.
Gia đình đối với em có cả trách nhiệm và nỗi đau. Cách em chọn là khoảng cách, khi ở đủ xa, em thấy bản thân có thể trò chuyện nhẹ nhàng với bố mẹ. Em biết bố mẹ yêu thương mình, thế là đủ nhắc nhở mình mỗi khi thốp ra lời nói nào làm tổn thương người mình yêu. Cảm ơn anh Trí và ekip.
Ok nha a Trí ❤
cái cảm giác có nhà mà ko thể về buồn lắm anh Trí . Em nhớ em đã từng rất cố gắng để 2 ba con hiểu nhau. nhưng rồi sau 1 lần cãi nahu thì e nhận ra chỉ có mình em cố gắng hàn gắn mối quan hệ này. lúc ấy hụt hẫng vô cùng. dù biết là ba vẫn thương mình nhưng e ko còn muốn về nhà thêm lần nào nữa ...
🫂
Chúc thầy Quéo hoàn thành nút vàng ❤❤❤
chúc anh có nút vàng trong tháng này ạ
Tự nhiên nghe đến cái đoạn 12 năm không dám đi về sinh trong trường thì mình oh wow luôn, vì mình đúng y chang như vậy á, có đau bụng thì xin nghỉ đi về luôn chứ hông có dám đi ở trường luôn. Vừa dơ, vừa sợ ma, vừa sợ người kkkk
Kêkke ghê thiệt mà
Bố mình cũng đã từng nói là những người kiu mình có tính nóng (để bào chữa cho việc lớn tiếng với người trong gia đình) là họ cho mình cái quyền được nóng. Thử hỏi khi câu chuyện về cơm áo gạo tiền được factor vô, họ có dám nóng với cấp trên hay xếp của mình? Hay tự học cách để kiềm chế mình lại?
hay quá anh, em tưởng khó lắm mà ai dè nó dễ như v
4 năm về trước, cũng cùng nội dung này mà anh Trí đã giúp em thoát khỏi sự giận dữ dành cho bản thân và chính gia đình của mình. Lúc đó em thật sự vô cùng suy sụp và chỉ biết ngồi tự trách tại sao việc này xảy ra với mình. Nhờ video của anh mà em từ từ mò lên khỏi cái hố đó. Dù chưa vượt qua hẳn nỗi đau cũ nhưng mà em có góc nhìn đa chiều hơn về vấn đề này. Em cảm ơn anh Trí và những cộng sự của mình đã luôn nhiệt huyết và tận tâm chia sẻ kiến thức nhaaa.
Cảm ơn bạn đã theo dõi suốt 4 năm qua nhé ❤
Anh Trí chấp nhận nói ra sự thật và thẳng thắn đối diện vậy là hay quá rồi.
Có lần anh nói đã bị chuỵên tương tự với mẹ nhưng sau đó nhờ sự trợ giúp của thầy Minh Niệm mà vượt qua được, em lúc đó cũng suy nghĩ cách kết nối với thầy giống anh.
Nhưng thôi giờ thấy anh thẳng thắn vậy thì cám ơn nhưng chia sẻ của anh và cùng cố gắng.
Ngày xưa thích nghe cái nhà sư nói nhưng giờ thích nghe ông Quéo và Dưa Leo nói hơn
Chú Trí cho cháu lời khuyên với dko ạ.Cháu năm nay là sv năm nhất nghành kiến trúc nhưng cháu học nghành này chỉ vì cháu có tiềm năng còn cái cháu thích là làm diễn viên.Cháu muốn thử sau khi học đại học xong nhưng cháu sợ sẽ tốn thời gian và tiền bạc nếu cháu không có duyên với nó ạ. Theo chú cháu có nên thử không ạ
Cám ơn em nhiều lắm
Thật ra em biết cái này được 1 vài năm r mà vẫn chưa sữa được vì nó nằm trong vô thức r nhưng e luôn dần cải thiện nó đối với em đó k chỉ hòa giải với gia đình mà còn là với chính e
Từ từ sẽ chuyển hoá được thôi em ạ.
Gia đình tôi giờ cũng như vậy?? Yêu thương cũng ko đc. Mắng đánh ko xong? Thế hệ trc chúng tôi nhịn chút nhưng gía đình bình an, gd êm ấm. Còn giờ các con cứ gào miệng thẳng mặt như muốn ăn tươi nuốt sống... Chính ng sinh thành ra mink? Ngột ngạt thật sự
Tui cũng k hiểu sao mà trc khi lấy chồng, tui nhẹ nhàng thuỳ mị vs chồng thế. Còn lấy nhau về thấy chồng thở thôi tui cũng muốn chửi😂 tội chồng tui ghê
Hay lắm ạ
“ Ừ, tao như vậy mới nuôi được mày, cho mày ăn học, giờ mày không hơn tao rồi, giờ dạy đời tao”
Đây là câu em sẽ nghe khi nói lên ý kiến của mình về bất cứ gì! 😊
đồng cảm 🫂
Gia đình mình cũng đôi khi xảy ra chuyện này chuyện nhỏ xíu à mà la hét om sòm làm cho lớn chuyện tới bỏ cơm luôn 😨
Nếu bạn bán hàng, có 1 sự thật là bán cho người thân (người quen) cực hơn bán cho người lạ. Tôi không biết, có thể do người lạ nhiều hơn người thân chăng :D
😂😂 cách tốt là mà tôi có thể là tôi không biết cái gì hết. Càng hiểu thì càng ức chế, nhưng hãy chỉ chọn tình máu mủ. Có nghĩa là hoàn thiện bản thân để trong cuộc sống có dịp giúp đỡ người nhà, tốt nhất là về kỹ năng. Còn đừng quan tâm người nhà đối xử với mình bằng cách nào, vì đôi khi tầng thứ cách nhìn nhận khác nhau. Đôi khi hiểu cũng ko thể chỉ thẳng tay mà dạy dỗ bất kì ai, còn đôi khi mình không hiểu thì đừng nên hiểu để cảm thấy cô độc hơn. Còn về khía cạnh lạm dụng của ngta là do giới hạn của bạn cho phép mà thôi.
Mình cũng đang bị như này! Chán
Đon đả với người ngoài thì chấp nhận đc. Do vấn đề đi làm, mối quan hệ v.v NHƯNG hằn học với người trong nhà là không chấp nhận đc.
Ở ngoài thì tất cả đều là những diễn viên
Ở nhà là khi con người ta được sống với bộ mặt thật nhất của mình
Thankiu anh❤
Nói chung là hiểu ý nghĩa của clip nhưng k giải quyết dc vấn đề gì cả vì người hiểu là mình chứ k phải bố mẹ mình.😂
Thay đổi mình thôi. Đừng cố thay đổi bố mẹ. Sau này mình sẽ là bố mẹ của con mình.
quảng cáo chất ❤
công nghiệp +1
vì vậy những người nín hoặc nhịn không nổi nữa thì chia tay thôi và mất nhà.
dù tâm có tốt nhưng tuệ vô minh thì lại đi hại người
Cả nhà lúc tôi thất bại ai trong nhà cũng chê tui vô dụng lúc tôi có đc thành tựu ko ai khen tôi một câu trong lòng tôi lại cảm giác trống trải ko buồn cũng không vui mn cho tôi hỏi vậy là tôi đã không còn tình cảm gì với gia đình nữa phải không?
Nói vậy nghĩa là vẫn còn quan tâm em ạ.
Em cảm nhận được nỗi đau của anh qua màn hình khi coi áp dụng mà hok thả like 😅
Hahaha thả like mau lên!
Em chưa từng có một cuộc nói chuyện với mẹ em mà hầu hết chỉ toàn là những đợt cãi vã ở bất cứ mọi thứ, nếu như em không theo ý mẹ em thì em toàn nhận lại "tại mày ngu", "tại mày dở" mặc dù em chỉ không muốn một cái gì đó thôi, hay trong tình huống mà em "thắng" thì mẹ em sẽ lầm bầm cả ngày với những người họ hàng hoặc luôn nói câu đặc trưng của mẹ em là "tại kiếp trước tao nợ mày nên kiếp này tao phải trả"
🫂
Hic, người thân không sợ mất, người ngoài cư xử vậy chả ai chơi, haizz
Còn nữa....
Bởi vậy.....
Ngày mai mình về quê, và đã nhiều lần có tật xấu như vậy. Cảm ơn anh vì đã ra đúng thời điểm
Thay đổi từng bước em hen
thành ra làm người thật là khổ, làm người bất cứ ở trường hợp nào cũng phải diễn, nếu bộc lộ bản chất thì mất hết.
Chẳng hiểu sao giờ cứ rao gd ko này kia .. trong khi chít thì ai cứu mink. Tuổi dậy thì ẩm ương nghĩ gd ko ra gì? Anh nói thế thì trẻ em giờ bỏ đi rồi tự tử cả đống vì nghĩ bố mẹ ko yêu thương. Nhất là mới lớn, câu hay thì ko nghĩ😂😂😂 câu đúng tâm trạng xíu là chằm chằm nghĩ over ngay
nghèo thì sao hạnh phúc, có tiền sẽ có tiếng nói và quyết đoán chuẩn, thời này thế giới phẳng, tranh đấu nhiều, học có tiền cho nhanh rồi học cách thương yêu sau. Nhưng nếu muốn đứng trên đỉnh cao thì phải máu lạnh, thế thôi. Những người thành công trong chính trị, business đều ko cân bằng dc vs tình yêu thương cho gia đình, đó là giá phải trả.
Không đúng đâu bạn ơi 😂
Vợ em nói em mày ra ngoài mày nói chuyện ngọt sớt với chúng nó còn về mày cọc cằn với vợ (và em có nói là người ta k có dám chửi tôi đánh tôi như cô ) và em có nói thêm là cô chứi tôi xúc phạm tôi mà tôi vẫn nói chuyện bình thường 1 câu vợ 2 câu em. Và đêm cô đói vẫn mua và lấu đồ ăn cho cô mà cô vẫn nói tôi là mày nhẹ nhàng ngọt ngào với người ta còn vợ mày thì mày cọc cằn được thì tôi cũng k biết phải làm thế nào
Đây là câu chuyện của em xin được chia sẻ với Ông Quéo
Em cứ hay quên chước quên sao học tiếp thu vô ko được nhiều anh cho em lời khuyên với ạ
Cho hỏi cái này có giống sĩ diện hão không ạ?
Con toi cung 30t coi cha me ko ra gi .ko bt sao nay co hoi han ko.
Anh trí nay làm rapper luôn❤
không phải vì mẹ anh là phụ nữ nên bị ảnh hưởng bởi văn hóa gia trưởng đâu anh ạ. bố của em cũng giống như mẹ của anh, bố em luôn nhường nhịn các anh chị em trong nhà. đơn giản là vì bố em cho rằng anh chị em trong nhà không nên đấu đá nhau. nhưng các bác của em thì không như vậy nên không phải vì mẹ anh là phụ nữ nên mới nhún nhường như vậy đâu nha anh.
bố tớ cũng vậy
@@nau567 mình cũng bực lắm mà nói cũng không để làm gì lại thành cãi nhau
Anh Trí có thể thay đổi các bạn trẻ chứ làm sao tác động dc những người lớn tuổi, những bố mẹ khắc nghiệt, gia trưởng, vô lý với con cái nhưng lại đon đả cố gắng chiều lòng người ngoài, và cũng muốn con cái giúp họ đẹp mặt với người ngoài một cách rất tào lao
Người nào đủ duyên sẽ thay đổi thôi... Trẻ già ko quan trọng đâu em
My family knows my buttons!
Nếu 1 người tâm lý bị trầy xước, chật vật để tồn tại trong xã hội, thì đó là do ảnh hưởng từ người thân hay từ người lạ ?? T đon đả với người lạ vì họ vô hại đối với t, đối với cuộc đời t, tốt thì t chơi, đểu thì t say bye. Easy. Còn người thân thì là "nguyên nhân căn bản" của con người t bây giờ nên t ko thể quên đc
Em cũng thường có cảm giác như vậy ạ ... nhưng em biết nguyên nhân là do em bị tổn thương tâm lí từ hồi bé ảnh hưởng đến bây giờ lun ...
Thấu hiểu bản thân trước là tốt rồi e à…
em có thể xem thêm video 7 DẤU HIỆU của người đang bị TỔN THƯƠNG ruclips.net/video/5xCPyQ7GOPA/видео.htmlsi=6h3bc3XRTOkVCd3F để biết cách chuyển hóa từng bước nhen
Mà thầy ơi ... em không muốn như thế đâu ... mà kiểu như cứ phải nói chuyện với bố mẹ em dần bị mất bình tĩnh ạ ... em cứ nói mà khó chịu lắm dù em không muốn vậy 😢@@hacthaybachthay
Em cảm ơn thầy nhiều ạ ❤@@hacthaybachthay
em mới vừa la em em trưa nay xong nhưng rồi mấy thằng bạn em tới thì em lại không thể làm được gì chúng nó khi nó nhờ để nhờ đồ tại nhà😮💨
Em dại cả chợ cả nhà anh ơi 😢
Em ở chung nhà chị họ, đợt vừa rồi mới cãi nhau với chị xong, xong nghĩ lại cũng thấy mình ra đường thì nhẹ nhàng về nhà lại cảm xúc và dễ trút những bức xúc của mình lên người thân hơn rất nhiều 😢😢😢😢
Vậy bình tĩnh coi hết clip nhe ❤
Tại người thân không hại mình. Còn người lạ có thể đâm chọt sau lưng ạ
Mới vừa hôm nay e có đon đả giúp nhỏ bạn e tên SANG để sửa một vài cái lỗi của video edit bạn đó đang bị. Nhưng khi về nhà mẹ nhờ trông giùm cái nhà để mẹ đi ra ngoài thì em lại lười không muốn làm :( Giờ coi clip anh e mới để ý
câu chuyện này nghe quen quen vậy em 🤔
Bị mất niềm tin vào người bố em ạ!
ng lạ mang đến mình tiền còn ng thân thì tiêu tiền của mình
Bố mẹ ngày bé cũng bỏ tiền lo cho mình rất nhiều đấy thôi.
Với lại, cuộc đời ngoài tiền ra còn niềm vui, trải nghiệm, sự sẻ chia nữa...
Cuối cùng a cx ra chủ đề này ❤
đợi lâu quá rồi hen
Tuyệt vời!!
Cuối tuần vui vẻ bên Mr Trí
Em ghi là bên "clip của Mr.Trí" được không? Nhà anh tự nhiên nhiều khói quá. Ahuhu
@@hacthaybachthay =)))))
Phải nuôi dưỡng cái hạnh phúc và sự tự tin bên trong để phát triển một cách bền vững, chứ không gồng lên chịu đựng. Còn về chuyên môn thì giữ vững quan điểm, dám quyết liệt và dám trả cái giá cho lựa chọn của mình. Không có ráng chịu để đi tiếp. Như vậy rất ngốc :)).
Em không cần kiến thức và năng lực của nhà trường để phát triển. Mà cần phát triển năng lực cốt lõi của mình ở một môi trường an toàn, nhận đủ sự ủng hộ. Chứ cứ bắt em phải này phải kia; phải thành người này người mới gọi là "có một sự nghiệp thành công" trong khi cái thành công đó hoàn toàn không phải là thứ em mong đợi.
Hát hay quá a Trí. Sao nói chuyện và diễn giải sự việc hay được như a nhỉ
Chắc vì... anh đẹp?! Hic hic
Em khôn chợ dại nhà
nói chung là xa thơm gần thối :v
Khôn chợ chứ khôn nhà đx gì
sớm Ạ
quá nhanh quá nguy hiểm rồi 🤣
Đất nc đã mất đi ráp bơ rồi 😅
Mừng cho đất nước em ạ ...
like đã rồi coi ạ 🐧🐧
100 điểm luôn!