Nếu bạn cần người đồng hành 1 - 1 để chia sẻ và giúp bạn nhìn nhận vấn đề, bạn có thể tìm hiểu: ▶ Buổi tư vấn giải pháp 1-1 cùng tư vấn viên: bit.ly/4euoiMJ
Nhà nghèo,cha già,mẹ ốm,em trai còn đi học,khi cầm cái giấy thông báo trúng tuyển đại học xong nhìn vào mức học phí cần đóng cả đêm em không ngủ. Sáng hôm sau em xé nó đi và quyết định lao vào vòng xoáy xã hội chứ không phải trải nghiệm giảng đường đại học. Thành trụ cột chính trong nhà,lo từ tiền ăn,sinh hoạt,học phí cho em trai từ lớp 11 đến nay năm 4 đh,mẹ đau ốm,...dần dà em như chết lặng,không còn biết mình thích gì,muốn gì,ước mơ của mình là gì,em như một cỗ máy đang vận hành theo chương trình bản năng mà từ đầu đã thiết lập,nhiều đêm nằm ngẫm nghĩ khi nào mình có được hạnh phúc,nhưng sáng mở mắt ra thì em đã biết hạnh phúc của mình ở đâu,là mình vẫn còn lo được cho gia đình :) và..em cảm thấy ổn với điều đó 🥰
1. Muốn báo hiếu trước tiên ngừng báo hại 2. Báo hiếu không phải là trả nợ. Báo hiếu vì thương tuy nhiên, không nên vì báo hiếu mà gây tổn hại nghiêm trọng cho bản thân 3. Báo hiếu không chỉ bỏ tiền mà phải bỏ tâm vào (cần hiểu trúng tâm ý). Hiểu là thương, thương là phải hiểu 4. Trở thành một con người hạnh phúc
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói? Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó. Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé. Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết. Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé) Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé. Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi. Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn. Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Cảm ơn anh vì đã chia sẻ ạ. Bản thân em cũng suy nghĩ nhiều rồi mới đưa ra bình luận này. Em 25 tuổi, đang du học ở Pháp, nhà vốn nghèo (em đi học do tự kiếm học bổng đi học) lại chỉ mỗi mẹ và ông bà nội già ở nhà nên thực sự áp lực lên vai em rất lớn. Từ hồi học đại học, đến tận bây giờ em vẫn đang học cách 'ngừng báo hại', vì nói thật dù cho được coi là học giỏi, ngoan ngoãn, tự lập (cả cuộc sống lẫn tài chính) nhưng em không ít lần khiến mẹ phải buồn và khóc vì cái suy nghĩ chưa chín chắn của đứa trẻ mới lớn. Những năm du học đã khiến em lớn lên nhiều, giờ em sắp đạt được mục tiêu ngừng báo hại rồi. Em chưa đi làm, nhưng do tiền học bổng nên cũng tiết kiệm được kha khá, tính gửi tiền về cho mẹ xây nhà, vì cứ mỗi mùa mưa nhìn mẹ rồi ông bà già rồi mà con phải lội bì bõm trong đống nước cống đen ngòm là em lại không can tâm. Mẹ cũng tiết kiệm được chút, cộng với tiền em gửi về (cũng ko nhiều lắm, vì chỉ là tiền em tiết kiệm) xây được cái nhà khang trang cũng còn nợ một phần. Nhiều khi cũng phân vân không biết mình quyết định đồng ý với mẹ xây nhà có đúng không vì thực chất việc tiết kiệm sẽ khiến em không thực hiện được mục tiêu đi du lịch thật nhiều ở Châu Âu như em từng mong đợi. Nhưng nghĩ lại thì, mình đi du lịch cho sướng cái thân mình rồi nhìn các cụ ở nhà khổ sở thì việc đi du lịch lại không còn vui với em nữa. Nên em vẫn nghĩ quyết định của mình là đúng đắn, với bản thân mình. Em cảm ơn anh vì bài chia sẻ này, mặc dù hoàn cảnh mỗi nhà mỗi khác nhưng thực sự qua bài này, em có thêm động lực hơn để cố gắng, vừa để báo hiếu cha mẹ vừa để hướng đến cuộc sống hạnh phúc của bản thân mình (cái này em thực sự chưa có :)).
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói? Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó. Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé. Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết. Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé) Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé. Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi. Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn. Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
1. Ngưng “Báo Hại” 2. Báo Hiếu chứ không phải trả nợ 3. Báo Hiếu không phải là bỏ tiền, mà là bỏ cái tâm và công sức (Hiểu là thương. Thương tức là hiểu) 4. Bản thân chúng ta thực sự trở thành một con người hạnh phúc
Cảm ơn anh. Em đã suýt bỏ cả hp riêng của mình vì gánh nặng chữ Hiếu và truyền thống hi sinh của gia đình. Trả nợ, xây nhà, du lịch rồi đủ thứ khác mình tự khoác lên vai mình cái trách nhiệm phải hoàn thành trc khi nghĩ đến Hp riêng của mình. Dằn vặt giữa lựa chọn sống cho riêng mình (nghĩ nv là ích kỷ) và tập trung báo hiếu cho ba mẹ r cs của mình tính sau. Rồi nhận ra, you can't share what you don't have! Đóng góp cho gd mình 1 thành viên bình an, hạnh phúc cũng là 1 cách báo hiếu. Những ch còn lại vũ trụ sẽ an bài 🍀
@@liemtran2258 Ý mình là tập trung vào mình trước, mình có vững thì mới giúp đc ba mẹ. Còn có nhiêu cho đi hết vì trách nhiệm báo hiếu đó rồi 1 ngày lo xong cho ba mẹ gd nhìn lại mình chẳng có gì tr tay, liệu có hạnh phúc k? Mà mình bất hạnh vì hi sinh quá nhiều cho họ thì họ có hp an tâm đc k? Nên mình mới nghiệm ra mình bình an, vững vàng trc r sẽ hỗ trợ đc họ tốt hơn, k chỉ tiền bạc mà tinh thần nữa. Không ngừng hẳn, gạt bỏ ba mẹ qua 1 bên nhưng ƯU TIÊN MÌNH TRC. Rồi khi mình quyết định ưu tiên bản thân, mọi thứ khác sẽ đc giải quyết bằng cách này hay cách khác. Vũ trụ sẽ giúp sức á b.
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói? Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó. Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé. Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết. Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé) Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé. Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi. Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn. Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói? Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó. Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé. Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết. Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé) Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé. Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi. Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn. Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Mình có những suy nghĩ về việc hy sinh hp của bố mẹ từ 20 tuổi, sau này rất nhiều khi cảm giác đã phải hy sinh ước mơ của chính bản thân mình. Mình đã từng hy vọng bố mẹ hạnh phúc khi mình hạnh phúc, hơn là bố mẹ hạnh phúc khi mình có được những thứ mà bố mẹ mong mỏi mình có được. Hiện tại sắp ở tuổi 30, mỗi ngày đều giống như sống trong thân xác một ai khác, nhưng cũng không biết làm khác đi, vì mình vẫn nghĩ chữ hiếu đã tròn.
Từ khi đi làm tất cả các chuyến đi chơi với công ty em luôn đưa mẹ theo. Những nơi nào mình tới thấy hay đều dẫn mẹ đi trải nghiệm đặc biệt là trải nghiệm đi Mỹ do chính em làm hồ sơ từ đầu đến cuối cho mẹ. Mẹ em không chỉ là mẹ mà còn là 1 người bố từ khi em 7 tuổi đến giờ đã là 28 năm. Yêu mẹ
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói? Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó. Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé. Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết. Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé) Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé. Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi. Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn. Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Đôi khi điều đầu tiên làm “không tốn chi phí” là gọi điện và chia sẻ thành thật những gì đang diễn ra trong cuộc sống của mình để bố mẹ hiểu mình đang trải qua những gì, suy nghĩ của mình ntn. Dù là good or bad thì bố mẹ cũng muốn thấy con mình thấy gì, nghĩ gì, và tính làm gì với những sự kiện đó. Có lẽ đó là cách cho bố mẹ thấy con mình đang trưởng thành hơn ra sao... còn tất nhiên có tài chính để chu cấp bố mẹ những thứ bố mẹ thích cũng vui trong lòng chứ. Nhưng việc giao tiếp liên tục mình làm nó từ thời sinh viên, thì cho dù có những lúc bố mẹ biết ra trường khó khăn cũng ko la mắng mà động viên nhiều hơn, vì họ đc đồng hành “gián tiếp” với con mình qua những cuộc trò chuyện. Nên chưa có xiền thì thôi giao tiếp trước, hiểu và thương trước. Mà tất nhiên không thể nói chuyện khi lòng mình không bình an, 1 đống rối nùi đc. Dành thời gian thêm chút, trò chuyện với mình trc.
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói? Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó. Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé. Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết. Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé) Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé. Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi. Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn. Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
hiện tại e đag 16 tuổi nhưng vẫn luôn nghĩ mik phải lmj để báo hiếu ba mẹ vì sau khi bme e ly dị mẹ e đi bước nc và người ba mới của e rất rất tốt vs e lên e luôn muốn mik phải lmj đó để báo hiếu, e ko nghĩ đó là ăn kế trả vàng mà e nghĩ đó là báo hiếu hơn vì vậy e đag rất có nhiều luồng suy nghĩ là mai sau nhất định phải giàu các thứ e bị áp lực về mặt tiền bạc nhiều hơn mong những chia sẻ của a có thể giúp e nhiều hơn.
em cũng nghĩ mình nên báo hiếu ngay trong từng lời nói, hành động, thái độ hằng ngày vì chờ tới khi bảng vàng ghi danh, công danh sự nghiệp thì thật có khi không kịp. Còn mà nghĩ dùng tiền để báo hiếu xây nhà, du lịch thì bao nhiêu mới là đủ, trong khi ba mẹ cả đời dành dụm có khi còn chưa xây được nhà mà. Nước mắt chảy xuôi, rồi mình cũng sẽ chắt chiu và lo cho con cái mình như cách ba mẹ đã yêu thương mình.
em cảm ơn a Trí. Hôm nay e mất định hướng tất cả cả vốn gần e tích lũy đều mất cả. lúc ấy cảm xúc của e rất tệ, rồi còn thêm người thầy chỗ dựa SG cô độc này cũng vừa mới mất vì hậu covid. một ngày cực tệ tất cả đều đến 1 lúc dồn 1 ngày. làm e suy nghĩ hay e từ bỏ tất cả, yên lặng nằm xuống với 1-2 lọ thuốc ngủ. nhưng bỗng ngồi nghe được vd này, nó như 1 cái tát làm e tỉnh. mình còn ba mẹ mà, còn gia đình đã trả hiếu xog đâu. e đã khóc tại quán cf khi nghe clip này (kk là con trai mà khóc chỗ công cộng nghe yếu đuối quá). em cảm ơn a trí nhiều e cảm ơn rất nhiều ạ. e sẽ cố gắng làm lại mực tiêu định hướng bây giờ là làm ba mẹ được vui hạnh phúc khi thấy những hạt giống của mình trở thành những cây cổ thụ che chắn lại được cho ba mẹ. p/s: 18/05/2022 gửi đến bản thân những năm tháng sau này, một câu hỏi thôi "Cậu vẫn còn nhớ mục tiêu của mình chứ??"
Rất may anh có câu cuối kết luận phần "người con may mắn". Với em thì báo hiếu của em là quay về tuổi thơ trong tâm tưởng để "hiểu lại" những gì đã diễn ra, cũng như thấu hiểu cho mẹ mình bằng tư cách không chỉ là người con mà đơn thuần là một con người. Có như vậy những đau đớn, uất ức, tức giận mới ko gào thét, em thích một câu "mẹ phải hiền thì con mới thảo". Và trường hợp không như vậy thì hãy đơn giản "gắp cá bỏ xương", phần xương cá đó đem làm phân bón. Em ko biết cách xử lý này gọi là gì nhưng em biết em ít đau đớn khi phẫn nộ quay lại, ký ức quay lại và quan hệ gia đình dễ thở hơn nhiều. Không nói thì ko có nghĩa là quên, cười thì ko có nghĩa vui vẻ. Dù vậy, em vẫn biết mình may mắn khi ít nhất đã trưởng thành, lành lặn, có thể kiếm sống, tự nuôi bản thân....
Hiện tại em đang học đại học nhưng trái ngành, tuy nhiên em không dám rẽ ngang thật sự để đi theo đúng định hướng. Lí do lớn nhất là bởi vì tiền em học đại học đó là tiền của ba mẹ em. Khi em được theo đuổi lĩnh vực đó, em thấy rất hạnh phúc, nhưng em chưa dám chia sẻ cho ba mẹ em. Lúc anh Trí nói, điều quan trọng nhất của ba mẹ là thấy con cái được hạnh phúc, được sống đúng với phiên bản của nó, bất giác em bật khóc.
Hiện em đang du học ở Nhật, thú thật với anh Trí là em hiện đang có suy nghĩ đi làm tích góp để sau này đưa gia đình đi du lịch, chăm lo cho cuộc sống của ba mẹ, nhưng sau khi xem xong video này thì mới vỡ lẽ ra, em cảm ơn anh rất rất nhiều ❤️
cháu xin nộp bài tập cho chú Trí cháu còn nhỏ tuổi,chuẩn bị lên cấp 3 nên cháu chưa thể nào làm ra tiền,nhưng cháu vẫn nhận thức được là cháu làm tốn nhiều tiền và sức lực như thế nào,mooij lần ba mẹ mua choa cháu thứ j thif cháu suy nghĩ về nó lắm,cháu cũng cố gắng tự lập và hạn chế tối đa các nhu cầu,nhưng mà mội lần nhìn cái hóc mắt,nhìn thấy sự căng thẳng cũng như sự mệt mỏi thì cháu sót lắm. Nên cháu luôn cố gắng làm mọi thứ mình có thể, dùng hết sức mình để có thể giúp đc ba mẹ cháu phần nào
Em không được may mắn như anh, ba má anh luôn dành cái tốt nhất cho anh! Còn gia đình em có 4 người và em là con trai út, từ khi em 18 tuổi em phải tự chạy đua với đồng tiền để nuôi thân mình, chứ 3 người còn lại chả ai giúp đỡ. Chị em thì chả bao giờ cho em được 10k vnd ăn bánh dù lễ Tết hay dịp gì và chị em thì sống ở nước ngoài! Cái cảm giác có gia đình như không có và chẳng ai trợ lực để có cái nền vững mạnh cho tương lai của em! Xem clip của anh xong thấy ngậm ngùi, có lẽ vì em không may mắn! Chứ ba má người khác thì luôn thương con và dành mọi thứ tốt nhất cho con mình dù nó là ai, thành công hay thất bại!
mấy bạn e cũng nói e là con gái cưng của ba mẹ, tuy e không phải con một nhà e thì có 2 anh em ba mẹ chăm lo từng tí một, việc nhà chưa bao giờ đến tay tụi e, mỗi khi tụi e nói thèm cái gì là 5' sau ba gõ cửa phòng đưa tụi e, ba mẹ e cưng 2 ae tụi e lắm... họ nói là bọn e chỉ cần ăn chơi học rồi ngủ còn lại những chuyện khác để ba mẹ lo chăm bổng từng tí một đến việc ăn, uống thuốc, ngủ nghỉ, học tập ba mẹ nhắc từng tí một nhà e là gđ gọi là khá giả k giàu k nghèo mà ba mẹ k để tụi e thiếu thứ gì năm nay ba mẹ e đã 54-52 rồiii. Em ước lớn nhanh để chăm sóc phụng dưỡng ba mẹ như cách ba mẹ cưng chiều bọn e. 🥺
Bởi vì tài sản duy nhất của em chỉ có gia đình, tất cả những gì em có , nên thứ lí do lớn nhất khiến em liên tục muốn từ bỏ ước mơ, hoài bão là gia đình 5 ng và bố mẹ
sau khi TN c3 đáng lẽ cháu sẽ lên SG để đi làm nhưng do dịch phải hoãn lại, thời gian đó cháu nghiệm ra nhiều thứ và quyết định ôn thi lại đh 2022. Mẹ cháu phản đối, kêu là sau này sẽ thất nghiệp còn mng xung quanh thù khuyên cháu nên đi làm để phụ giúp mẹ nuôi em trai đi học ( nhà cháu không khá giả gì cả). Mặc dù ai có nói gì cháu cũng không thay đổi quyết định, vì cháu biết đó là những thứ mình cần và đh 9 là con đường cháu phải đi. Thật sự nhiều lúc thấy ánh mắt mẹ nhìn những cô chú có con cháu báo hiếu với cả những cực khổ của mẹ nữa cháu cũng từng nghĩ hay là nghe theo ý mẹ đi nhưng mà cháu suy đi nghĩ lại thù bản thân cháu cần có trách nhiệm với tương lai của bản thân nữa. "Có thể mẹ không biết nhưng mọi sự cố gắng của con và cả những gì con có ngày hôm nay, động lực to lớn của con chính là mẹ" hy vọng trong tương lai gần cháu có thể dõng dạc tự tin mà nói với mẹ cháu câu này.
Đây là video e cảm thấy a gãi đúng chỗ ngứa của em. Những khúc mắc mà mãi vẫn không giải quyết được.Bấy lâu nay cứ nghĩ trả Hiếu được sẽ tốt cho cả mình và gia đình. Nhưng rồi ở tuổi 28 bế tắc thật sự. Qua hôm nay chắc e sẽ có nhiều quyết định khác hơn. Hi vọng e sớm tìm được hướng đi đúng đắn và quay lại clip để trả lời câu hỏi " tròn chữ hiếu và không đánh mất chính mình". Cảm ơn a!!!!!
Rất ít khi comment, nhưng nay sẽ thả comment cho anh Quéo. Đã gặp anh 1 lần ở Hội trường Rùa đại học Cần Thơ cách đây 7, 8 năm, ấn tượng từ đó rồi âm thầm theo dõi đến giờ. Như một điều gì đó từ vũ trụ vậy, mình trăn trở điều này mấy ngày nay rồi cái clip này đến rất tự nhiên. Từ lúc ra trường đến giờ, mình luôn lo cho gia đình, và rồi mình thấy áp lực khi mọi thứ không như kỳ vọng. Mình cũng muốn lo cho ba mẹ bằng bạn bè của ba mẹ, nhưng mình chưa làm được. Và mình cũng chẳng dám cho bản thân được hưởng thụ. Cứ thế mà phải đấu tranh tâm lý mỗi ngày. Thật sự áp lực.
Gia đình em đã từng 1 thời gian rất nghèo, nghèo đến nỗi mà khi trời đêm đông em bật dậy đó là lúc em còn bé và xung quanh em bố mẹ dùng quần áo để đắp lên người em. Còn bố mẹ thì cũng dùng quần áo để tạm che đi cái lạnh mùa đông. Em vẫn còn nhớ và vẫn còn bật khóc lúc đó, cũng từ đó em nhận ra cái câu đừng báo hại gì đến bố mẹ, để rồi nhỡ có quay lại như này một lần nữa thì không chỉ còn mình khóc nữa. Vậy nên sau này đi làm, thậm chí tiền lương cũng không nhiều nhưng vẫn mua cho bố mẹ mỗi người một chiếc điện thoại, dù rằng bằng cả một tháng lương nhưng không bao giờ em hối hận cả.
Đúng như a Trí nói, từ lúc bắt đầu lao vào xã hội tự lo cs của bản thân mình càng thấy thương ba mẹ nhiều nhiều. Đó là cảm giác rất tự nhiên luôn. Mỗi lần về nhà đều dành thời gian cafe lắng nghe ba mẹ nói chuyện. Mỗi món ăn mua đúng ý thích ba mẹ đều vui vẻ đi khoe khắp xóm... Mong là mình sẽ ngày càng tiến bộ hơn để có thể đem đến cho ba mẹ những điều tốt đẹp hơn nữa.
Chào anh Trí. Nay nay là năm 12 của em. Đứng trước quyết định mang tính tương lai. Cũng vì chữ " hiếu " mà em gò bó bản thân trong vùng an toàn. Đắn đo, suy nghĩ khá lâu, còn hc trên ghế nhà trường nhưng em luôn suy nghĩ về việc để cho ba mẹ bằng ngta thành ra vô tình là tạo nên áp lực trước cả khi em ra đời nữa. Cảm ơn anh vì video này. Mừng rơn vì nội dung nó quá phù hợp với em ở thời điểm hiện tại
3:26 Em thấy rất tự hào khi có bố mẹ em sẵn sàng hi sinh để nhường nhịn cho em. Và ko cần giáo dục nhiều, em đã tự học được tính nhường nhịn từ bố mẹ. Nhiều khi có gì chia mà bị thừa ra thì mọi người thường đùn đẩy để nhường cho nhau. Lúc ấy, em thật sự thấy hạnh phúc.
Em cảm ơn anh Trí vì đã chia sẻ, bản thân em từ những năm cấp 3 đã tự kiếm tiền qua việc bán hàng online tuy không được nhiều nhưng cũng đủ tiền để em tiêu vặt và đóng tiền học cho bản thân mình, em tự bắt đầu vì hồi ấy em luôn bị ám ảnh bởi những lúc mẹ nói về chuyện tiền nong, dù nói bân quơ thôi nhưng ngày qua ngày những câu nói ấy đã gán trong đầu em 1 suy nghĩ là em phải kiếm được tiền sớm để ba mẹ dành nhiều tiền hơn lo cho 2 đứa em, và nó từ khi nào đã trở thành 1 áp lực cho bản thân em khi ấy mới chỉ là học sinh lớp 11, em dành gần như 90% tâm trí mình cho việc bán hàng online và trong đầu luôn chỉ có 2 chữ "đồng tiền ", và việc học của em gần như em không để tâm đến, cả những mối quan hệ đặc biệt của em cũng đã không còn do em chỉ quan tâm đến áp lực tiền bạc đó. Đến bây giờ em đang là sinh viên năm nhất bản thân em vẫn còn những suy nghĩ đó, và luôn cảm thấy bất lực khi bản thân em không làm ra nhiều tiền, nhưng nghĩ lại những năm cấp 3 của em cũng nhờ những áp lực ấy mà em đã có thêm nhưng bài học quý giá về cuộc sống, và có lẽ đến lúc em nên bình tĩnh lại và sống chậm lại để yêu thương bản thân mình thêm 1 chút. Xin cảm ơn và chúc mọi điều tốt lành nhất đến cho anh và đội ngũ ekip.
Sau hơn 10 năm xa nhà (đi học + đi làm) thì em đã thương ba mẹ và trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Hiện nay em vẫn chưa có 1 công việc nhiều tiền như con nhà người ta T___T, chỉ đủ để chi trả mọi chi phí cơ bản (không xin thêm tiền ba mẹ) và để ra 1 ít phòng thân. Ba mẹ thì lại không cần em "báo hiếu". Cái duy nhất mẹ em muốn là có cháu ngoại, là điều mà điều kiện tài chính của em không cho phép. Em vẫn có dư đủng đỉnh để mua quà linh tinh cho ba mẹ và cho tiền em trai tiêu vặt. Nhưng nuôi nấng dạy dỗ 1 đứa trẻ trong ít nhất 18 năm là một câu chuyện rất khác. Em có nhiều lý do để chưa muốn có con, nhưng tài chính là điều kiện tiên quyết (lý do thứ hai chắc là vì em chưa chuẩn bị tinh thần để chia sẻ thời gian của mình cho một đứa khác :D). Em sống độc lập, em sống hạnh phúc với hiện tại, nhưng có lẽ trong tiêu chuẩn của (rất) nhiều người thì không sinh con là ích kỷ, là bất hiếu T_T
Câu hỏi đầu tiên của anh làm em đã chững lại một lúc, bố mẹ em cũng là người của thế hệ trược. Nó về mẹ em, mẹ em chưa một lần nào đi du licgh (mẹ em sợ ko có ai làm việc nàh, sợ người rạ vô rồi sợ ra ngoài bị lừa...). Điều mà em nhớ về mẹ là cứ ở nhà thì em không hề sợ bị ốm hay bị bệnh, mẹ em luôn biết khi nào sử dụng lạoi thuốc gì hay cần ăn uống gì để tẩm bổ. Mẹ em nấu ăn rất ngon nên cứ mỗi lần ở nhà là em ko lo mình sẽ bị đói. Còn bố em thì luôn chuyển tiền dư vào stk của em mỗi khi em nhờ bố... khi em đưa lại bố tiền mặt bố đều bảo thôi bố cho. Bố không phải là người gần gũi với em nhưng bố luôn cố gắng để hỗ trợ con cái bằng mọi cách mà bố có thể làm được.
Em từng có suy nghĩ báo hiếu khi còn rất nhỏ, nhưng khi càng trưởng thành, việc cứ tránh trong vùng an toàn khiến e k thể đạt được một chút vật chất thực dụng làm cơ sở cho tương lai báo hiếu tuyệt vời đó, em vô cùng thấy áp lực. Lại đối mặt với những lời nói vô tình của mẹ, những sự trách móc lúc say xỉn của ba, một sự tự ti đã bao phủ hoàn toàn con người em. Em lại nhìn những người xung quanh, ngay cả bà bán cháo lòng cũng thấy họ hơn mình, mình không làm được như họ và làm thế nào để được như vậy, luôn đặt nghi vấn và thăm dò nhiều khúc mắc cho tới bây giờ 🐭🐭🐭
Có anh à, em đã trải qua tất cả những điều a kể cho tới đoạn 7:20. Em đã trải qua cảm giác muốn kiếm tiền đến điên dại, và đánh mất lý trí khi nghe những lời dụ dỗ và cuối cùng đánh mất một số tiền lớn mà bản thân dành dụm được, cắm đầu đi làm đến khuya để kiếm thêm từng chút và để giữ công việc hiện tại, đến khi cơ hội đến để có thể đi học nâng cao chuyên môn hơn, em lại sợ trong thời gian mình đi học thì lấy tiền đâu ra mà phụ giúp bố mẹ trang trải chi phí, chưa dám yêu ai vì cảm thấy vẫn còn có trách nhiệm với bố mẹ mình, vẫn chưa đủ thành công...
Em dừng lại ở phút thứ 4, cảm nhận được trong mắt anh có cảm giác gì đó rất khác với những video trước. Còn bản thân em, từ nhỏ đã thấu hiểu được sự hi sinh của ba mẹ nhưng vẫn chưa làm được gì ngoài việc học và phát triển bản thân thật tốt, mẹ em bị bệnh nhưng hằng ngày đều phải đi làm, có những ngày mệt mẹ nói với em, chỉ biết quan tâm chăm sóc mẹ mình, học tập thật tốt. Cảm ơn anh rất nhiều về bài học ngày hôm nay.
Đúng thật anh ạ. Em năm nay chỉ mới 17,18. Trong gia đình lớn của em có anh chị em học trường điểm, trường quốc tế, Sài Gòn, riêng em thì lưu ban 1 năm rồi quyết định học trường khác để theo đuổi chuyên ngành. Đôi khi thật sự áp lực khi nói đến điểm số hay thành tích trong lớp và em hiểu lối giáo dục nước mình ntn nên chả quan tâm gì mấy hay hôn nhân, cưới chồng sinh con. Mẹ em từng bảo thế và em nói em sẽ không lấy chồng chỉ tập trung vào sự nghiệp và gia đình, đưa mẹ đi du lịch và chăm sóc về già. Em muốn làm càng sớm càng tốt, ít ra ở trong độ tuổi 20. Bạn bè em kiểu nó tự kiếm tiền được thậm chí nhiều lắm =))) áp lực về thời gian lẫn chữ hiếu
Cha chưa từng thất hứa và Mẹ chưa từng từ chối em bất cứ điều gì, em không phải là một đứa đòi hỏi nhưng cũng không phải là đứa con thật sự xứng đáng với những điều cha mẹ đã bỏ ra, nhưng em biết họ là những người quan trọng nhất trong cuộc đời này, em không chỉ phấn đấu vì hạnh phúc của bản thân mà còn vì sự an nhiên của bố mẹ nữa. Cảm ơn anh Trí rất nhiều vì vẫn luôn đem đến những điều bổ ích thế này.
Một bộ quần áo ngủ mẹ em mặc mãi mấy năm liền, mẹ em dành rất nhiều thứ cho con cái. Do tính chất công việc mẹ em cúi nhiều và mắt mẹ đã bị sụp mí, có những tháng mẹ tăng ca đến tận 9h, vì thế em luôn nhắc mình phải cố gắng từng ngày, không được bỏ cuộc để có thể sau này có thể chăm sóc và lo lại cho mẹ như mẹ đã lo cho mình
Thêm một chiếc commetn cho video này, em không thích khối tự nhiên. Khi lên lớp 10, em trở thành một hy vọng của mẹ, mẹ định hướng cho em theo tự nhiên để trở thành một người con gái tư duy logic và nhạy bén... nhưng em lại là đứa đi ngược lại điều đó. Em tính toán chậm và ngô nghê với nhiều câu hỏi bài tập trên lớp khiiến mẹ em phát bực (để rồi có ch** em cũng quyết không hỏi mẹ nữa). Mẹ em chẳng định hướng trường hay công việc cho em, mẹ em nghĩ rằng em chỉ cần cố gắng thì ngành nào (liên quan đến tự nhiên, tính toán...) em đề có thể apply. Mẹ đã kỳ vọng em quá nhiều, hy vọng ở một đứa con đầu của cả đằng nội và ngoại nữa. Ôi, em đã nghĩ mình có thể theo mong muốn đó mà đi tiếp khi ra trường với một tâm thế: Okie, mình là đứa chăm chỉ, mình là đứa khi cố gắng là mọi điều có thể làm được. Để rồi sao... anh Trí ạ, dịch covid làm em chùn bước, em thậm chí đã ngộp thở vì quá khó khăn về đời sống vật chất, điều kiện để học ONLINE khi đó đến sức khoẻ tinh thần (không nói chuyện, không giao du và ngay cả bản thân người trong gia đình cũng chẳng ai nói với em câu nào nữa).... Em đã hoàn toàn kiệt quệ! Và em quyết định dừng lại để đi tìm lấy con đường của riêng mình trong sự bất ủng hộ của gia đình... Em lại chống chọi thêm một cái nhìn khác nữa.
Trời ơi khóc đã rồi cười với a ấy luôn. Cảm ơn anh Quéo quèo queo thông minh hài hước tinh tế kinh tế nhân ái...... Chúc a và gia đình mọi điều tốt đẹp nhất
Giờ em đã ra trường đi làm đương nhiên cũng muốn báo hiếu bố mẹ. Bố mẹ em thật sự vất vả, vật lộn đất khách mấy chục năm, hai ba năm nay mới khấm khá hơn, mua được nhà trên tp, xong nai lưng ra trả nợ. Tết rồi bố em tích cóp mua cho em xe máy để đi làm. Sau tết không hiểu vì sao ông nội lại đòi bố em mua tivi cho, bố em đồng ý nhưng, bố em làm xây dựng, đầu năm chưa có việc để làm, nên xin lui lại sau. Thế mà chả hiểu sao đợt vừa rồi về quê ông lại nói gì, bố em lập tức đi vay tiền để mua tivi cho ông. Nhà có ông xem tivi thôi, bà tai nặng chẳng xem bao giờ, phòng cũng nhỏ, nên mua tivi cỡ 40 inh thôi, nhưng mua về ông còn không vừa ý nữa. Em nghe chuyện đó xong khó chịu lắm. Đến giờ tiền nợ xây nhà vẫn còn nợ. Nhưng e không hiểu được ông nội em muốn gì nữa. Năm đó xây nhà, ông không đồng ý mà muốn bố mẹ về quê, nên tiền lúc đó đều là các bác bên ngoại cho vay, rồi hai ông bà ngoại đứng tên vay hộ. Nhà ông bà ngoại nghèo, có 2 đứa con gái đều đi làm xa, chỉ có 2 ông bà ở nhà còn được chứng nhận hộ cận nghèo, nhưng thấy con cái thành công cũng mừng cho con, ông nội còn giận đến độ mà ko thèm gặp mặt bố mẹ e luôn. Sau này thấy bố mẹ em làm mọi chuyện xong rồi, cũng không ngăn được, ông cũng cho vay nhưng mà vay lấy lãi, trong khi em được biết các bác khác xây nhà ở quê đều được ông cho vài chục. Lúc đó làm em lạnh lòng luôn.
ba mẹ em cũng dành cho em những gì tốt đẹp nhất trong khả năng của mình, không chỉ là vật chất, mà còn là sự tự do lựa chọn những điều mình thích, yêu người mình muốn, sống cuộc đời mình chọn. Chưa có gì em đòi hỏi mà ba mẹ không đáp ứng. Và ba mẹ làm điều đó từ khả năng tự lực, tự đi làm, tự buôn bán kinh doanh không nhờ vả ai. Vì thế trong em cũng hình thành nên sự tự lập, em muốn gì đều tự làm, và từ lúc ra trường thì sống tự lập không xin tiền ba mẹ. em nghĩ mindset đó là món quà lớn nhất ba mẹ tặng cho em. Cũng vì vậy mà ba mẹ không coi em là "bảo hiểm", không đòi hỏi em phải gửi tiền về hay chăm sóc báo hiếu. Trước đây em cũng mông lung, bị dẫn dắt theo phong trào khởi nghiệp làm chủ, nhưng đó là vì bản thân em tham chứ không phải vì muốn ba mẹ nở mày nở mặt. Bây giờ khi hiểu hơn về bản thân, em biết mình muốn gì cần gì ngay lúc này và em tin rằng khi em hạnh phúc đủ đầy thì ba mẹ cũng sẽ hạnh phúc
Cảm ơn anh rất nhiều . Em đang là học sinh lớp 12 và hơn 1 tháng nữa là đến kì thi quan trọng trong đời. Em đang cảm thấy áp lực vô cùng vì em biết ba mẹ trông đợi ở em rất nhiều, họ luôn dành những thứ tốt nhất cho em mặc dù điều kiện gđ e cũng chả mấy khá giả gì
chúc e thi tốt và cũng đừng áp lực quá về chuyện thi cử e nhé. đại học ko phải là con đường duy nhất để đến thành công. và nếu e muốn thì mình có thể thi lại và chọn lại trường để học. nhiều bạn học nghề vẫn thành công và nhiều bạn ra kinh doanh cũng thành công lun. cũng có những bạn đi làm công nhân cũng có được cuộc sống tốt nên có rất nhiều con đường để đi đến thành công. vậy nên đừng có vì áp lực gia đình mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe và niềm vui trong cuộc sống e nhé. rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. dù gì vẫn chúc e đạt đc nhiều điều e mong muốn. yêu e
Theo dõi anh từ RUclips đến fb cảm ơn anh những điều anh chia sẽ Hồi bé nhớ nhất là mỗi lần bố đi đánh cá ở sống về là chạy ra đứng đợi xem bố có bắt được con ghẹ nào k là bố trèo thuyền từ xa nhìn thấy là con gái diệu ơi nay bố bắt được con nay to lắm 🥰 Còn mẹ thì lúc nào đi ăn cỗ ăn đám ở đâu ngon có cái gì ngon lạ là xintúi mang phần về cho con. Hồi xưa trường mẹ hay tổ chức cho con của giáo viên trong trường cháu nào học giỏi tiên tiến dc đi chơi hồi đó học dốt đến cái bằng tiên tiến cũng k được mẹ thấy con tủi thân là đi lên xin cô hiệu trưởng nộp tiền để cho con cùng được đi Con nhớ hết chứ 😞😞😞 Lên lúc nào con cũng cố gắng để tốt hơn dành những điều tốt nhất dành cho bố mẹ
Em tưngd muốn làm cầu thủ đá bóng nhưng nó cần rất nhiều yếu tố như tính cách nhưng tính cách của em tự nhỏ đã rụt rè nhút nhát đến cực độ đến bc ra ngoài phòng mà còn sợ vì có 1 vấn đề trong quá khứ em không tiện nói, còn những trải nghiệm em không có 1 trải nghiệm mới mẻ nào mà giám ra quyết định đi đá bóng và còn phù thuộc vào gia đình em và gia đình em cũng rất khác những gia đình bình thường khác nên em quyết định chon con dg an toàn và rõ ràng hơn để theo đuổi
Em là sinh viên y. Vì dịch nên bị trễ 1 năm si vs các bạn y trường khác. Mà cũng vì học y mà trễ hơn 2-3 năm so với bạn bè cùng lớp phổ thông. Bạn bè thì bây giờ thu nhập khá và có sự nghiệp đang dần ổn định, em là một thằng BS mới ra trường kinh nghiệm chưa có mà kiến thức cũng chưa nhiều. Ba mẹ em luôn nói nhà mình có điều kiện, tao còn kiếm ra được tiền thì mày cứ lo học. Tao lo hết. Nghe thì vui nhưng một áp lực vô hình khiến em đôi khi chạnh lòng :((
anh đang nói đến đúng tâm trạng và đúng vấn đề em đang trăn trở ,em đang làm sinh viên năm nhất ,mẹ em năm nay cũng sắp gần 60 t , thời gian của mẹ em cũng k còn quá trẻ nữa ,giờ mỗi tháng phải gửi cho em tiền để lo sinh hoạt trên hà nội cho em ,tiền học phí ,... em cảm thấy áp lực . Họ nói với em là tuổi trẻ nên đi chơ trải nghiệm nhiều điều ,nhưng điều đó đối với em nó thật khó ,em chỉ muốn nỗ lực cố gắng thật nhiều để kiếm thật nhều tiền sớm lo cho mẹ những bộ quần áo mới ,mẹ không cần phải mặc những bộ quần áo rẻ tiền mặc từ năm này qua năm khác nữa . đôi lúc em thấy áp lực anh ạ !
Ba mẹ em đã hi sinh và tạo điều kiện tốt nhất cho em ạ Ba giặt đồ và ủi đồ cho em để em đi học Ba chở em đi học mỗi sáng, luôn nhắc nhở em đi xe cẩn thận Mẹ vì tương lai của em nên quyết định cho em vào Sài Gòn học dù mẹ ở quê đang cô đơn Mẹ biết em thích đi du học nên luôn tìm cách cho em được đi du học, được đi đây đi đó Mẹ ép em đi làm răng nhưng mẹ tiếc tiền khi đi làm răng cho bản thân
Cháu không thích gia đình cháu nhưng cháu yêu gia đình mình Cháu không thích cách bảo bọc và cách dạy dỗ của họ Nhưng em yêu họ, yêu từng ánh mắt, cử chỉ của họ Cháu không muốn đánh mất gia đình này Cháu không muốn gia đình mình tan vỡ Nhưng thời gian lại là một thứ vô tình Dấu vết năm tháng dần xuất hiện trên gương mặt họ Một nếp nhăn, một nỗi đau, một bước gần đến sự hối tiếc Cháu hi vọng mình có thế sớm ngày có thể lớn lên và báo hiếu cho họ
Em sang Nhật đi học năm 18 tuổi bây giờ 23, giờ đó ba mẹ cho em mượn 250tr để đi học, em biết gia đình mình không khá giả gì cả nên em cũng cố gắng học tập, khổ nỗi em không biết mình muốn gì hết, phân vân rất nhiều thứ, ví dụ giữa học đại học thì em lại không biết học gì, rồi em chọn học trường chuyên môn của toyota làm kỹ sư oto, vì em nghĩ em cần phải kiếm tiền nhiều và nhanh, có thể kiếm được 50.000$/y, em không phải khoe tiền, nhưng mà em đã suy nghĩ đến quyết định của em là vì ba má chứ không phải vì bản thân em, đến giờ em vẫn không biết mình chọn nghành nghề đúng không, em vẫn cố làm việc, khi làm việc mệt muốn buông bỏ gì đó, nhìn ba má ở nhà khổ cực, thì lại vận công, sức lực đâu đó lại dâng trào và lao đầu vào làm việc và em thấy vuii, nhưng bên trong em, em thấy mình đang tìm kiếm một điều gì đó khác... trải lòng vài lời chắc cũng không ai hiểu hehee
Ba mẹ em ly dị lúc em 3 tuổi , mẹ nuôi anh em đến năm em 21 tuổi ( không nhận trợ cấp từ ba em) thì nội ngỏ ý muốn bảo lãnh 2 ae sang Mỹ , mẹ em nghe v mừng lắm nên gấp rút cho 2 ae bay sang đó , lúc đó em kh biết trân trọng tgian bên mẹ , sáng đi làm đi học tối đi chơi , ở chung nhà nhưng 1 tuần chỉ gặp 1 lần ( vì mẹ em đi làm sớm khi về thì quá nửa đêm ) , lúc ở sân bay để làm thủ tục , em ghét bầu không khí chia tay nên chỉ ôm mẹ vội r quay vào , cũng là lần đầu thấy mẹ khóc , em qua dc 2 năm thì mẹ bỗng dưng bệnh nặng rồi chỉ trong vòng 1 tháng rưỡi , mẹ em qua đời Em thì về trễ một ngày kh kịp nhìn mặt mẹ lần cuối , ngày về em đứng mình ên ở sân bay mới thấm thía nỗi đau mất mẹ Em về đến trước cửa nhà thì thấy quan tài và bài vị mẹ được chu toàn hết rồi , ám ảnh lắm Chỉ muốn nhắc mọi người nên trân trọng những gì mình có , nhất là gia đỉnh của mình , đừng như mình....
Trước đây em ghét bố em lắm Nhưng dần dần em học cách hiểu bố mình và thương bố mình hơn Bố mẹ không có cơ hội để có những trải nghiệm giống như em Và em tôn trọng sự khác biệt đó Để đến một ngày em nhận ra chỉ cần bố mẹ mình còn tồn tại trên thế gian này đã là 1 điều kỳ diệu❤️
Để báo hiếu là một việc đền đáp công ơn của ba má chứ không phải trả nợ đời: 1. Ngừng báo hại. (độc lập về tài chính, tư duy, suy nghĩ). 2. Báo hiếu không phải là trả nợ. Nhưng không để việc báo hiếu ảnh hưởng đến ước mơ, kế hoạch, sự nghiệp tương lai. 3. Báo hiếu không phải chỉ là tiền, báo hiếu cần phải có tâm. Hiểu điều ba mẹ thực sự cần, thực sự yêu thích. “Hiểu tức là thương, thương là phải hiểu” (Thiền sư Thích Nhất Hạnh). 4. Mình phải là đứa con hạnh phúc của bố mẹ.
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói? Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó. Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé. Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết. Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé) Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé. Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi. Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn. Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Em yêu những chia sẻ của anh và cũng nghĩ lại rất nhiều về những hành động thiếu suy nghĩ làm ba mẹ buồn trong quá khứ. Em vẫn chỉ là học sinh nên sẽ chỉ có mục tiêu của học sinh. Mục tiên của em là "Ngừng đòi hỏi vật chất để đua đòi bằng bè bằng bạn" thay vào đó em sẽ cố gắng độc lập tài chính dần dần, và tự lập trong sinh hoạt để ba mẹ đỡ phiền lòng phần nào, ít lo lắng cho em hơn...
Thật sự chính em cũng rất may mắn vì đã là con của ba mẹ em. Họ luôn nhường nhịn, chăm lo, ủng hộ cho em từ bé đến giờ. Thậm chí đến hiện tại thì họ vẫn ủng hộ cho em một phần về mặt tài chính để em làm điều em muốn. Đôi khi sự chăm lo của họ lớn đến mức như thành áp đặt, nhưng cuối cùng họ vẫn ủng hộ em làm điều em muốn làm. Nên đôi khi cũng thật là áp lực anh ạ. Khi mà ta chưa thật sự độc lập được, vẫn còn dựa dẫm, thỉnh thoảng vẫn còn báo hại vì công việc của mình chưa có được những kết quả tích cực. Mình vẫn chưa có gì cả... Xem xong video của anh, làm em lần nữa nhìn lại chính mình. Cố gắng tìm những cách báo hiếu nho nhỏ mà hiện tại mình có thể làm được. Cảm ơn anh nhiều!
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh phải ko a. Vì cơm áo gạo tiền nên trong suốt khoảng tg tuổi trẻ e cũng chỉ lo cho gia đình mà bỏ lỡ cái đam mê của mình..và gia đình e cũng gây ra nhiều lỗi lầm với e nhưng sau tất cả nghĩ đến “chữ hiếu” e vẫn bỏ qua hết và ko oán trách gì. Ngẫm lại e vẫn thấy họ cũng làm tất cả vì con cái thôi. Cảm ơn a về những chia sẻ sâu sắc này❤️
Em từ học cấp 2 đến lúc ra trường(bây giờ) ít khi đòi hỏi bố mẹ phải mua những gì cho mình( hình như là không) đôi lúc đi chơi với bạn bè thật sự rất ngại vì tiền cũng không có nhiều, e đang phụ gia đình nhưng số tiền e được nhận là thấp nhất, dù công việc của e là 1 một công việc như bao người khác. Đã tạo cho em một tính tự lập . Suy nghĩ là không có chịu nhiều ơn huệ từ gia đình thì về sau sẽ bớt gánh phải suy nghĩ (phải chu cấp cho bố mẹ, nhưng không phải vì quá áp lực vô hình kia). E nghĩ lúc còn ở bên gia đình e đã làm cố hết sức, chịu thiệt, cho gia đình mình. Sau này ra đời mình sẽ dành cho mình nhiều hơn. Không biết như vậy có bất hiếu k
Ở cột mốc u30 và e thấy những gì a chia sẻ quá đúng. Sau 1 tgian đầu đi làm lúc đó trẻ cũng chưa lo nghĩ cho ba mẹ đâu, lo chạy theo tình yêu nè, theo kiếm tiền nhanh nè... và bùm điều gì tới cũng tới... sau đại dịch mình mới ngộ dc 2 tiếng gia đình nó thiêng liêng cỡ nào, quý cỡ nào, nhưng thú thật vs a, e và ba mẹ dù rất thương nhau nhưng gần nhau thì ko biết nói gì, ko biết chia sẻ gì, rất gượng. Giữa e và ba mẹ chưa thể kết nối dc. Và dĩ nhiên ở cái tuổi đầu 3 này e đã bắt đầu so sánh ba mẹ mình vs ba mẹ của bạn bè và cũng có áp lực vô hình tự nhiên mong ba mẹ mình dc hưởng thụ như ba mẹ ng ta...
Câu chuyện của em : công việc hiện tại của em ko phải hừng hực như là cái gọi là hoài bão, nó như một sở thích và nó giúp em có thu nhập. Trong đợt covid vừa qua thì mẹ và ba em có đề cập lại việc về nhà làm, cho quen việc, mục đích chính là để sau này thay ba điều hành và phát triển doanh nghiệp hiện tại. "Đề cập lại"và vì từ lúc em học cấp 3, đại học em đã cảm nhận đc mong muốn đó từ ba rồi. Giờ kể lại,lúc ba em nói "...ba giờ mệt rồi" hay lúc mẹ hỏi "..rồi con nghỉ việc ở cty, làm 4-5 năm rồi có cảm thấy tiếc ko?.." - " tiếc chứ " - em đáp - tới giờ vẫn ko kiềm được nước mắt. Sau khoảng 1 tháng đắn đo suy nghĩ, em nhìn rõ được điều mình thật sự mong muốn ở hiện tại chính là sức khỏe và niềm vui của ba mẹ, thì em đi đến quyết định nghỉ việc, đổi ngành để có thể trở thành sự yên tâm của mẹ và sự trợ giúp của ba. PS : cập nhật câu chuyện ở hiện tại thì em cty muốn giữ em ở lại, deal một mức lương mới và em vẫn được phép làm việc ở nhà 2 ngày trong tuần, hi. Theo em thì đó là cân bằng trong khả năng của em, để em có thể từ từ chuyển mình
em rớt nước mắt khi nghe anh nói câu kết, ý thứ 4, ba mẹ chăm mình từ nhỏ đến lớn chỉ mong mình thành người, cảm ơn anh Trí vì những chia sẻ rất thật, chân tình và đầy ý nghĩa
Đúng chủ đề em quan tâm bấy lâu nay. Em luôn quan tâm đến bố mẹ, các em. Em cũng đạt được thành công trong công việc, nhưng thu nhập không phải quá dư giả để lo cho 2 người + em là 3. 😂 Vì em còn mơ ước của em chưa đc thực hiện, nên số tiền em dành dụm cũng để thực hiện ước mơ đó. Em từng nghĩ sẽ lo cho bố mẹ, nhưng ko thể lo nhiều hơn mức mà em đang hỗ trợ đc. Nhiều lúc em cảm thấy bí bách ko tả được. Mẹ em kể, anh họ em lo cho bố mẹ và trả nợ hơn tỉ cho bố mẹ anh và còn lo cho 3 miệng ăn nhà anh ý. Em thấy… thành công của mình ko đc gọi là thành công? Em đạt đc những thành tích trong sự nghiệp, em có 1 gia đình riêng hạnh phúc, em đc đi đây đó, em cũng hỗ trợ học phí và chi tiêu cho em gái cũng như hỗ trợ bme gần trăm triệu khi bme cần. Nhưng, bố mẹ muốn em hỗ trợ hơn vì còn tiền ma chay đám hỏi, tiền quà cáp người nọ người kia. Em muốn biếu bố mẹ để bme được đi chơi, đi đây đi đó, đc hưởng thụ, ko phải để tiêu cho người khác…Em biếu bố mẹ, bố mẹ lại đi chi cho người khác, bố mẹ không đc hưởng gì… Như anh nói trong video, em cũng muốn có sự an toàn về tài chính. Em chưa bao giờ và ko muốn mình phải đi vay mượn ai, nên em phải dành dụm cho cá nhân em. Nếu có chuyện gì xảy ra, ko ai giúp đc em. Em cảm thấy rất áp lực. Vì ko biết kiếm bao nhiêu tiền mới là đủ 😂Em thấy cuộc sống của em rất đủ đày, và kte với em như vậy là đủ. Nhưng nghĩ đến bme cac em và những mối quan hệ khác, em thấy số tiền em kiếm được ko thể đủ. Em không muốn bị tiền điều khiển như vậy. Em ko đầu tư, k dinh doanh, lương tháng em ổn định (với em là cao) nhưng ko đầu tư, kinh doanh thì ko thể giàu để có vài chục tỉ đc. Trước đây em đã đầu tư và mất 2 tháng lương 😂 nên em ko thể dại thêm lần nữa. Anh cho em hay các bạn như em lời khuyên với ạ
@@uyeno5490 hi vọng anh Trí đọc được comment chứ mình bí quá 😂 ko biết làm thế nào cho hợp tình. Vì mình ko lo cho mình, lỡ cơ bị sao… ai lo? Mình cũng đã từng bị khủng hoảng kte 6 tháng. Cũng may có tiền để dành kha khá… k thì ko biết bám vào đâu. Lúc kể thì bố mẹ nói luôn “ cố gắng con ah, bố mẹ ko giúp đc”… nếu bme có giúp, thật sự, mình cũng k muốn cầm luôn. Mình cũng ko hỏi bạn bè hay các em. Nói chung, mình k muốn và sẽ cố gắng ko đi vay mượn (nếu có là vay nóng trả luôn)
Nghe xong kiểu chột dạ thực sự anh à, ba mẹ hy sinh cho chúng ta rất nhiều nhiều không đếm xuể, từ cái ăn cái mặc đều chắt chiu để mà nhường cho con tất tần tật. Cố gắng báo hiếu cho ba mẹ chứ không báo hại. 😉😘
Quên mẹ tần tảo nuôi con khôn lớn Năm tháng vô tình mẹ đã già hơn Quên gió đông bắc về lạnh từng cơn Nhớ con ở xa, giấc mẹ chập chờn Mẹ lo con trai còn dại, bên cạnh chẳng có một ai Mẹ thương con nơi đất khách, lủi thủi bước trên con đường dài Con sẽ không quên những đêm con đau, ôm con cả đêm mà mẹ không dám ngủ Chiếc áo mới mẹ chẳng dám mua, để tiền cho con mẹ mặc lại đồ cũ Đôi dép đứt đôi mẹ mang dán lại, tóc vài sợi bạc đã rụng trên vai Chỉ cần con được bình an, kiếp này mẹ nguyện chịu khổ mãi
cảm thấy bản thân may mắn...Em cũng gần 30, công việc cũng ổn có thể lo cho cả mẹ, ngoại và mấy cậu dì ^^~. Từ lúc lãnh mẹ qua, em ko để mẹ đi làm ngày nào, phần mẹ em cũng tật nên hay mặc cảm. Tiền để dành nói thiệt em cũng ko có =))) tiền tháng nào xào đủ tháng đó luôn hehehe nhưng mà vui. Nhiều người nói em ngáo, nói mẹ và bên ngoại báo em. Nhưng mà em lại thấy ổn. Em nghĩ giờ em mà ko lo, mới là đánh mất bản thân mình kiểu quen rồi. Với lại giờ em ko lo, là ko ai trong nhà sống dc luôn. Tới già thì tính, em cũng chả dự tính gì cho bản thân. Chết rồi thì thôi. Chỉ mong em đừng chết trước khi chu tất hết cho mẹ và ngoại hehehe Tiếc nuối có lẽ là ba em :( He ko nhận em vì sợ bà vợ nhỏ, nên em cũng chỉ giúp lặt vặt chứ không báo hiếu hoàn toán. Với lại tại người ta không chịu mua em nữa chứ em cũng ko có cãi. Đi gặp mặt, họ chê mông e lép khó sinh con xong huỷ kèo =))) Tự nhiên mang danh bất hiếu oan ức :'( Được lòng bên ngoại, nhưng mất lòng bên nội :(
Em đi du học lúc 9 tuổi tới giờ mà mẹ luôn sác cánh bên em tử nhỏ đến bây giờ ba mẹ em đã hy sinh quá nhiều từ tiền bạc đến công lao chỉ để tụi em có được đi du học nhờ anh em mới nhớ lại những thứ ba mẹ đã hy sinh cho em
Gia đình là một trong những động lực lớn nhất để ta tiếp tục chiến đấu. Gia đình không phải lúc nào cũng hoà thuận, yên ấm, có những lúc “cơm chẳng lành canh chẳng ngọt.” Khi đứa con “trời đánh” không nghe lời bố mẹ nữa, nhưng chẳng bao giờ ông bà hắt hủi đứa con ấy. Gia đình luôn là nơi để trở về của những đứa con, bởi vì hổ dữ mấy cũng chẳng ăn thịt con.
Cảm giác bất lực lắm a ơi. Ba má lớn tuổi rồi mình thì chưa có gì, trong quá trình tìm kiếm vật chất mình lại càng xa đình hơn, ít về nhà hơn. Ba má cũng vì mình vất vả mà tự trách. Cảm ơn a Trí video tuyệt vời lắm anh.
Lúc e học mẫu giáo hay cấp 1 là lúc mẹ chuyển CV mới, thời đó mẹ tiết kiệm lắm, lúc nào cũng không cho ăn vặt, lúc nói " con muốn ăn bim bim" mẹ" ăn cơm đi con", vậy mà cặp sách, giày dép, mẹ trả giá từng đồng, hồi đó xấu hổ lắm, cứ lượn lờ hàng người ta hoài, 1 đôi trả đến 3 - 4 lần đi rồi lại tới, đến khi mẹ mua được đôi em muốn thì thôi. Để nói vui nhất chắc là đồ ăn ngon, mẹ để lại cho con, nhà ít đồ thì con ăn nhiều mẹ ăn ít, con ngủ nhiều, mẹ lúc nào cũng ngủ khuya nhất nhà. Đến giờ thì cuộc sống khá hơn r, mà ba mẹ em vẫn giữ 1 câu khinh điển của mọi ông bố bà mẹ khi em hỏi: " Ba mẹ có tiền rồi, dành thời gian đi du lịch trải nghiệm, tận hưởng cuộc sống đi chứ ạ, tiền nhiều làm gì, kkkk" Rồi câu trả lời là " đi làm gì, nè, ngồi nhà nhìn tivi, người đi đi đây đó cần gì đi đâu". UI, có nói thế nào cũng không lại với câu kết " tiền để lo cho bây ăn học chứ gì, biết bao nhiêu thứ phải lo" Vậy là kết thúc câu chuyện DU LICH. Chục năm nữa dù 70-80 vẫn z, có gì cũng dành cho con, cho cháu, con có lớn, có con, có cháu, ba mẹ vẫn lo cho con, thương con nhất. Như ông bà em bây giờ vậy, mẹ thỉnh thoảng đi khám bệnh ông bà vẫn chắt chiêu tiền dưỡng già ra đưa con, con cần bao nhiều ba mẹ cũng cho, luôn lo cho con. P/s: em rất vui và biết ơn khi sống trong gia đình yêu thương nhau như vậy, phấn đấu tặng 1 chuyến du lịch miễn phí cho ông bà và ba mẹ năm 25 tuổi ạ
Ba má em đóng tiền học cho em, trong khi ba má hồi xưa ko đc học hành đến nơi đến chốn. Nghe anh nói về chuyện cái vali, tự nhiên em thấy chạnh lòng. Suy nghĩ lại thì chỉ có duy nhất 1 mình em trong nhà là được ra nước ngoài.
Mẹ năm 22t, chỉ có 34kg, mẹ mặc bộ đồ thời con gái của mẹ, sinh 2 thằng con, mẹ 50kg, mẹ không có tiền mua 1 bộ đồ riêng để mặc, mà mặc đồ cũ của bà ngoại. Mẹ sợ tốn tiền, không tiền lo cho 2 anh em ăn học. Đến bây giờ 2 thằng đã tự làm ra được tiền, mẹ mới may được cái áo dài để đi lễ nhà thờ, có chút tiền mua được bộ đồ mặc cho vừa form người. Ba cả đời làm đủ thứ việc trên đời để lo cho 2 anh em đi học, lo cái ăn và trang trải mọi thứ trong gia đình. Ba là trụ cột tài chính trong nhà. Ba không bao giờ để anh em thiếu thốn gì cả, cả cái áo mặc ở nhà cũng mặc 1 cái mấy chục năm trời, dù là nó rách từ vai tới lưng. Ba mẹ em đã làm tất cả để 2 thằng con trai có tương lai sáng lạng. Em biết ơn vì em có đấng sinh thành tuyệt vời như thế này, mong rằng em sau này khi cũng là đấng sinh thành cũng biết theo gương ba mẹ
Muốn làm việc có nhiều tiền mà xây cái bếp cho mẹ ở nhà mà em làm đến lúc quên mất bản thân, sức khoẻ suy kiệt rồi bỏ hết đó. Giờ thì đang chênh vênh mặc dù công việc vẫn còn. Muốn lắm bản thân mình vượt qua được chính mình
Sinh ra trong một gia đình nghèo khó giống như vừa mới sinh ra đã mang chì dưới chân vậy. Nó thống khổ và bế tắc vô cùng, nó như cái chuông luôn cảnh báo mình khi mình nhảy qua bờ vực bên kia để thỏa sức tung cánh với đôi chân ko còn mang chì vậy, nó luôn day xức " Mày á, mày nhà nghèo, mơ xa cho lắm, nhìn lại đi, ba mày còn ko thể làm những gì ổng muốn, mẹ này ko thể đi những nơi bả đi, hi sinh từng đó thập kỉ thì mày nghĩ mày có tư cách gì để bay đi ko? !! ". Nó bất lực và u ám vô cùng, một bức tranh u ám ko lối thoát, đau đớn là khi ngày nào mình cũng đau đớn nhìn sang thiên đường bên kia với đôi cánh sắp mọc ra rồi, nó nhú lên rồi, như người mới bị nhổ răng giờ lại mọc răng lên vậy, nó nhức nhối và đau đớn vô cùng. Bi kịch chính là nó ko đc bay, coi có 7:21s video của chú thôi mà con đã bật khóc mấy lần rồi
chìa khóa của giáo dục là làm sao cho học sinh hiểu được ý nghĩa của "Hạnh Phúc thật sự là gì". Đam mê, tình yêu, gia đình, ba mẹ, con cái, sẽ là trái ngọt nếu đứa trẻ đó hiểu đúng. Cám ơn anh Trí vì video rất ý nghĩa.
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói? Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó. Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé. Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết. Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé) Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé. Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi. Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn. Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Cảm ơn bạn đã chia sẻ rất hay,mình cũng được may mắn sinh ra trong một gia đình có đủ cha & mẹ,nhưng minh lớn lên trong sự cơm không lành canh không ngọt của ba mẹ,lúc nhỏ minh chưa đủ hiểu biết nên minh cứ buồn cho số phận của mình,nhưng sau này lớn lên mình thấy thương mẹ nhiều hơn, và mình hiểu được rằng minh không được quyền chọn lựa nơi mình sinh ra,nhưng minh có quyền chọn cho mình một nhân cách sống, vì thế mình đã cố gắng sống thật tốt cho chính mình,và giờ đây minh đã có được một gd riêng không gọi là giàu,nhưng đối với mình đã quá may mắn và hạnh phúc và đủ đầy, & một điều mình biết ơn nữa là giờ mình vẫn còn hạnh phúc là vẫn còn mẹ và được gọi hai tiếng mẹ ơi ,cảm ơn,cảm ơn.cảm ơn bạn về mỗi bài chia sẻ ❤
Anh Trí ạ, bản thân em bị stress nhiều về vấn đề này, trông bme ngày càng già yếu, là một đứa con cả mình thấy nhiều áp lực cho chính mình: xây nhà, cho bme đi du lịch, đỡ đần tiền bạc, ... Nhưng thực sự đến một lần em cũng ngồi tâm sự vs bố là con đi làm đc hai năm cũng chả gửi về đc cho bme bao nhiêu thì bố cũng nghiêm túc nói: mày cứ cóp vốn vào mà học trc đi bme còn xoay xở đc. Nghe những câu này em cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều, đc cảm nhận sự bao dung to lớn của bậc cha mẹ. Lâu lâu về nhà mua cho bố đùm vịt lộn, nấu cho mẹ món dừa khó tôm là ông bà thích. Em thấy rằng từ ngày mình bt thương bố mẹ, là lúc mình hay gọi điện hỏi han bố mẹ thường xuyên, chỉ là một cuộc gọi 5-7p nhưng mà tình cảm gia đình gần gũi hơn bao nhiêu. Mn ạ, đôi khi ta nói bố mẹ em không hiểu em, hay họ cổ hủ quá, nhưng chính tả không chia sẻ ra với bme thì cái khoảng cách đó ngày càng thành vách ngăn dày ú ụ. Trích: "Hãy thương bố mẹ hết lòng khi họ còn sống, đừng để lúc đưa tang có khóc như mưa, có dấu xé ruột cũng chẳng làm đc gì ".
Cảm ơn anh thiệt nhiều! E đang đứng trước sự lựa chọn về VN và tiếp tục cuộc sống buồn tẻ ở nc ngoài vì em sợ về tới thì em sẽ không còn thể chăm sóc ba mẹ em theo cách mình vẫn làm! Nhưng ba mẹ em luôn ủng hộ việc em về, ủng hộ em có thời gian nghỉ ngơi! Có lẽ đúng là không cần quá giàu có rồi mới báo Hiếu cho ba mẹ thiệt anh ơi! Mẹ em cứ nói thấy con là vui, tiền bạc mà là gì! Em cảm ơn anh lần nữa giúp em an tâm hơn với sự lựa chọn của mình!
Sau hơn 5 năm đi làm chung gia đình thì cách đây khoảng 1 tháng mình mới chính thức đi làm việc khác, chưa hẳn là tốt nhất với mình nhưng nó đem lại niềm vui trong công việc nhiều hơn. Chính bản thân từng nhận được câu nói đến 2 lần khi mặt đối mặt: "Thứ như mày không có nhờ được cái gì" Hạnh phúc, 2 từ không dài nhưng hiểu được nó cần sự hiểu không ngắn. Tuy bản thân từng đem lại không ít báo hại cho gia đình nhưng sau đó cũng góp phần mang lại niềm vui (cái sự vui mà mình cảm thấy là do hạnh phúc tạo ra). Giờ còn việc chưa lập gia đình là bị phàn nàn nhiều nhất thôi.
Từ nhỏ em đã nhận thức được hoàn cảnh bản thân và gia đình nên cũng thấy được những sự vất vả của bố mẹ là như thế nào. Rồi từ đó luôn cố gắng ngoan và học để cho bố mẹ yên tâm và không đòi hỏi một thứ gì,nhiều lúc bút hết mực nhưng khi xin 3k để mua cũng chẳng có. Rồi những buổi họp lớp hay tụ tập vs bạn cx chẳng mấy khi tham gia lấy lí do là bận việc này việc nọ nhưng thực ra số tiền đóng góp đó có thể mua được thức ăn của 2 hay 3 ngày của cả nhà . hay chẳng bao giờ thể hiện cảm xúc tâm trạng của mình, trước mặt bố mẹ lúc nào cx tỏ ra vui vẻ và chẳng cần điều gì. Càng lớn càng hiểu dõ hơn. Bố mẹ phải đi làm từ sớm trong những ngày đông lạnh giá, rồi những hè nắng oi ả nhưng mẹ vẫn phải làm vc với những viên gạch mới ra lò vừa bỏng vừa nóng. Và điều thấy dõ nhất đó chính là sức khỏe của bome. Cũng không phải ở cái độ tuổi quá già nhưng sức khỏe thì đã bán từ lúc họ còn trẻ nên bây cũng yếu hơn nhiều so với tuổi. Khi 18t cx xin đi học tiếp nhưng bome đã không cho. Cx rất buồn nhưng khi nghĩ nếu mình đi học tiếp thì bome sẽ phải lo lắng và suy nghĩ rất nhiều và có khi nó là điều không thể thật khi mà bây giờ tài chính hàng tháng còn không đủ chi tiêu. Vì là chị cả trong nhà nên cx nhận thức mọi việc sớm hơn và cx tự tay chăm sóc các em khi nhỏ rồi cx chứng kiến sức khỏe bome đi xuống như nào nên bây cx không dám vì bản thân mà nhẫn tâm làm cho bome vất vả hơn lo lắng hơn,bên dưới còn 3 đứa em bome phải lo ăn học.chi phí thì ngày càng đắt đỏ nên lo cho cho 3 đứa nó học xong c3 cx là vấn đề. Rồi dần dần mọi việc làm đều vì bome. Lm gì cx suy nghĩ tới bome đầu tiên rồi mới đến bản thân. Nhiều lúc em cx chẳng biết phải làm sao nữa khi mà hình như dần dần em đang làm mất đi chính mình. Mất đi năng lượng tích cực sôi động nhất của tuổi trẻ là học hỏi khám phá và trải nghiệm. Bản thân thì sống vì bome, bome thì lại quá là bao bọc bảo vệ để giờ thậm chí em còn chẳng dám bước ra khỏi vùng an toàn này. Hoàn toàn sợ hãi cái xã hội ngoài kia. Bây đi làm cũng hai ý nghĩ vừa muốn làm cho gia đình nhưng cx muốn cho bản thân. Nhưng em không làm cả hai điều đó đc vì mỗi hướng sẽ có những vc làm suy nghĩ hướng đi khác nhau có khi là đối lập nhau. !!!! Em vẫn chưa biết phải làm sao cho đúng, thoả mái lương tâm được!
Mỗi lần có đồ ăn, ví như cơm gà thì em đc cho ăn thịt gà còn mẹ thì ăn cơm, cả ba cũng nhường hết đồ ăn tốt nhất cho em ăn.Chị em nhà em học thì máy tính, iPad, điện thoại đầy đủ nhưng ba mẹ thì để ý mới thấy 2 người mỗi người 1 cái điện thoại cùi bắp.Thật ra từ nhỏ tới lớn ba mẹ luôn thương, ba thì chuẩn bị sẵn sạch sẽ từ quần áo đến giày dép, gia đình không khá vả nhưng em cảm thấy mình được cung cấp đủ đầy vật chất, những thứ tốt nhất trong khả năng của ba mẹ.
Em không biết ba em đã lo và nhường nhịn em như thế nào? nhưng những hành động của ba em làm với em chỉ khiến em bật khóc khi em nghĩ đến! không phải khóc vì vui hạnh phúc, mà có lẽ vì...
Em từng nghĩ báo hiếu là nghe lời ba mẹ, ở cùng ba mẹ và đồng hành cùng với ba mẹ theo sức của mình.... nhưng rồi khi em nhận thức được sức khoẻ tâm thần của em bị ảnh hưởng thì em bắt đầu nghĩ tới việc nên tự lập ra riêng...???
cảm ơn anh cho e động lực. Ba mẹ e luôn muốn em học hành đàng hoàng là vui lắm, không cần mua quà cáp gì cả. Nên e mong qua video này e tiếp thêm sức mạnh trên con đường học hành và sự nghiệp.
Em cảm ơn anh Trí rất nhiều về những chia sẻ chân thành! Em là con gái, 28 tuổi, cũng từ vì chữ "hiếu", vì muốn được sửa lại nhà cho ba mẹ, muốn đưa ba mẹ đi chơi không phải lo đến tiền mà trước đây em đã quăng mình vào các công ty đa cấp. Rất may đó là các công ty minh bạch, đàng hoàng nên em đã mang về được các sản phẩm tốt cho ba mẹ dùng. Mặc dù vậy, vì thời điểm đó em còn thiếu năng lực và kinh nghiệm nên em đã không thành công với công việc đó, chẳng những thế hàng tháng không dám mua gì cả, ngày ăn đúng 1 bữa cơm để tiết kiệm, tiền trọ còn phải xin mẹ hỗ trợ, cảm thấy mình "bất hiếu" lắm! Giờ thì em đi làm ở công ty tư nhân, tháng cũng để dành được chút đỉnh, và không cần xin ba mẹ nữa. Em mong bước sang năm tiếp theo, em có thể tiết kiệm được thêm 1 khoản tiết kiệm riêng cho việc sửa lại nhà cho ba mẹ. Em có đăng ký khóa AYP của anh và em rất mong sau khóa học, em sẽ nhận được những giá trị em đang hướng tới và có thể áp dụng những giá trị đó cho cuộc sống của mình.
Khi người nhà tôi bệnh. Tôi chăm sóc từng đêm . Từng muỗng cơm , từng muỗng cháo , từng ngụm nước. Mong gia đình tôi và những người xem video khỏe mạnh vui vẻ trong cuộc sống , phải tập luyện thể thao để không phải bệnh
cảm ơn anh trí nhiều, em mới ra trường lương cũng kha khá nhưng lúc nào em cũng chỉ đưa ba mẹ mỗi tiền chứ không có gì khác. Lần này thực sự em đã được anh '' thông não'' và nhìn nhận mọi thứ đúng hơn. Cảm ơn anh Trí rất rất nhiều, mong anh luôn giữ được nhiệt huyết để chỉ đường cho những người trẻ, những người còn ngông như em nhìn lại mọi thứ đúng đắn hơn 💌. Chúc anh Trí và gia đình anh luôn mạnh khỏe
Nếu bạn cần người đồng hành 1 - 1 để chia sẻ và giúp bạn nhìn nhận vấn đề, bạn có thể tìm hiểu:
▶ Buổi tư vấn giải pháp 1-1 cùng tư vấn viên: bit.ly/4euoiMJ
Nhà nghèo,cha già,mẹ ốm,em trai còn đi học,khi cầm cái giấy thông báo trúng tuyển đại học xong nhìn vào mức học phí cần đóng cả đêm em không ngủ. Sáng hôm sau em xé nó đi và quyết định lao vào vòng xoáy xã hội chứ không phải trải nghiệm giảng đường đại học. Thành trụ cột chính trong nhà,lo từ tiền ăn,sinh hoạt,học phí cho em trai từ lớp 11 đến nay năm 4 đh,mẹ đau ốm,...dần dà em như chết lặng,không còn biết mình thích gì,muốn gì,ước mơ của mình là gì,em như một cỗ máy đang vận hành theo chương trình bản năng mà từ đầu đã thiết lập,nhiều đêm nằm ngẫm nghĩ khi nào mình có được hạnh phúc,nhưng sáng mở mắt ra thì em đã biết hạnh phúc của mình ở đâu,là mình vẫn còn lo được cho gia đình :) và..em cảm thấy ổn với điều đó 🥰
1. Muốn báo hiếu trước tiên ngừng báo hại
2. Báo hiếu không phải là trả nợ. Báo hiếu vì thương tuy nhiên, không nên vì báo hiếu mà gây tổn hại nghiêm trọng cho bản thân
3. Báo hiếu không chỉ bỏ tiền mà phải bỏ tâm vào (cần hiểu trúng tâm ý). Hiểu là thương, thương là phải hiểu
4. Trở thành một con người hạnh phúc
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói?
Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó.
Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé.
Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết.
Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé)
Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé.
Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi.
Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn.
Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Cảm ơn anh vì đã chia sẻ ạ. Bản thân em cũng suy nghĩ nhiều rồi mới đưa ra bình luận này. Em 25 tuổi, đang du học ở Pháp, nhà vốn nghèo (em đi học do tự kiếm học bổng đi học) lại chỉ mỗi mẹ và ông bà nội già ở nhà nên thực sự áp lực lên vai em rất lớn. Từ hồi học đại học, đến tận bây giờ em vẫn đang học cách 'ngừng báo hại', vì nói thật dù cho được coi là học giỏi, ngoan ngoãn, tự lập (cả cuộc sống lẫn tài chính) nhưng em không ít lần khiến mẹ phải buồn và khóc vì cái suy nghĩ chưa chín chắn của đứa trẻ mới lớn. Những năm du học đã khiến em lớn lên nhiều, giờ em sắp đạt được mục tiêu ngừng báo hại rồi. Em chưa đi làm, nhưng do tiền học bổng nên cũng tiết kiệm được kha khá, tính gửi tiền về cho mẹ xây nhà, vì cứ mỗi mùa mưa nhìn mẹ rồi ông bà già rồi mà con phải lội bì bõm trong đống nước cống đen ngòm là em lại không can tâm. Mẹ cũng tiết kiệm được chút, cộng với tiền em gửi về (cũng ko nhiều lắm, vì chỉ là tiền em tiết kiệm) xây được cái nhà khang trang cũng còn nợ một phần. Nhiều khi cũng phân vân không biết mình quyết định đồng ý với mẹ xây nhà có đúng không vì thực chất việc tiết kiệm sẽ khiến em không thực hiện được mục tiêu đi du lịch thật nhiều ở Châu Âu như em từng mong đợi. Nhưng nghĩ lại thì, mình đi du lịch cho sướng cái thân mình rồi nhìn các cụ ở nhà khổ sở thì việc đi du lịch lại không còn vui với em nữa. Nên em vẫn nghĩ quyết định của mình là đúng đắn, với bản thân mình.
Em cảm ơn anh vì bài chia sẻ này, mặc dù hoàn cảnh mỗi nhà mỗi khác nhưng thực sự qua bài này, em có thêm động lực hơn để cố gắng, vừa để báo hiếu cha mẹ vừa để hướng đến cuộc sống hạnh phúc của bản thân mình (cái này em thực sự chưa có :)).
Rất vui vì nội dung video giúp đc em nhìn nhận rõ ràng hơn suy nghĩ và mong muốn của mình 😉 #adminD
@@hacthaybachthay Em cản ơn anh và đội ngũ admin lần nữa ạ. Hy vọng được nghe thêm nhiều bài chia sẻ nữa của a Trí ạ.
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói?
Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó.
Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé.
Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết.
Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé)
Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé.
Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi.
Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn.
Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Bạn thật tuyệt vời, chúc mừng sự lựa chọn của bạn, bạn còn cả đời để hưởng thụ mà
1. Ngưng “Báo Hại”
2. Báo Hiếu chứ không phải trả nợ
3. Báo Hiếu không phải là bỏ tiền, mà là bỏ cái tâm và công sức (Hiểu là thương. Thương tức là hiểu)
4. Bản thân chúng ta thực sự trở thành một con người hạnh phúc
Cảm ơn anh. Em đã suýt bỏ cả hp riêng của mình vì gánh nặng chữ Hiếu và truyền thống hi sinh của gia đình. Trả nợ, xây nhà, du lịch rồi đủ thứ khác mình tự khoác lên vai mình cái trách nhiệm phải hoàn thành trc khi nghĩ đến Hp riêng của mình. Dằn vặt giữa lựa chọn sống cho riêng mình (nghĩ nv là ích kỷ) và tập trung báo hiếu cho ba mẹ r cs của mình tính sau. Rồi nhận ra, you can't share what you don't have! Đóng góp cho gd mình 1 thành viên bình an, hạnh phúc cũng là 1 cách báo hiếu. Những ch còn lại vũ trụ sẽ an bài 🍀
Bạn có thể giải thích cho mình những câu cuối được không ạ, mình cũng có những cảm nghĩ dằn vặt như bạn.
@@liemtran2258 Ý mình là tập trung vào mình trước, mình có vững thì mới giúp đc ba mẹ. Còn có nhiêu cho đi hết vì trách nhiệm báo hiếu đó rồi 1 ngày lo xong cho ba mẹ gd nhìn lại mình chẳng có gì tr tay, liệu có hạnh phúc k? Mà mình bất hạnh vì hi sinh quá nhiều cho họ thì họ có hp an tâm đc k?
Nên mình mới nghiệm ra mình bình an, vững vàng trc r sẽ hỗ trợ đc họ tốt hơn, k chỉ tiền bạc mà tinh thần nữa. Không ngừng hẳn, gạt bỏ ba mẹ qua 1 bên nhưng ƯU TIÊN MÌNH TRC. Rồi khi mình quyết định ưu tiên bản thân, mọi thứ khác sẽ đc giải quyết bằng cách này hay cách khác. Vũ trụ sẽ giúp sức á b.
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói?
Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó.
Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé.
Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết.
Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé)
Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé.
Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi.
Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn.
Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói?
Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó.
Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé.
Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết.
Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé)
Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé.
Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi.
Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn.
Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Mình có những suy nghĩ về việc hy sinh hp của bố mẹ từ 20 tuổi, sau này rất nhiều khi cảm giác đã phải hy sinh ước mơ của chính bản thân mình. Mình đã từng hy vọng bố mẹ hạnh phúc khi mình hạnh phúc, hơn là bố mẹ hạnh phúc khi mình có được những thứ mà bố mẹ mong mỏi mình có được. Hiện tại sắp ở tuổi 30, mỗi ngày đều giống như sống trong thân xác một ai khác, nhưng cũng không biết làm khác đi, vì mình vẫn nghĩ chữ hiếu đã tròn.
Từ khi đi làm tất cả các chuyến đi chơi với công ty em luôn đưa mẹ theo. Những nơi nào mình tới thấy hay đều dẫn mẹ đi trải nghiệm đặc biệt là trải nghiệm đi Mỹ do chính em làm hồ sơ từ đầu đến cuối cho mẹ. Mẹ em không chỉ là mẹ mà còn là 1 người bố từ khi em 7 tuổi đến giờ đã là 28 năm. Yêu mẹ
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói?
Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó.
Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé.
Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết.
Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé)
Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé.
Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi.
Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn.
Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Hiểu tức là thương, thương là phải hiểu. Sâu sắc thật sự ...
Cảm ơn vì những chia sẻ của a
Đôi khi điều đầu tiên làm “không tốn chi phí” là gọi điện và chia sẻ thành thật những gì đang diễn ra trong cuộc sống của mình để bố mẹ hiểu mình đang trải qua những gì, suy nghĩ của mình ntn. Dù là good or bad thì bố mẹ cũng muốn thấy con mình thấy gì, nghĩ gì, và tính làm gì với những sự kiện đó. Có lẽ đó là cách cho bố mẹ thấy con mình đang trưởng thành hơn ra sao... còn tất nhiên có tài chính để chu cấp bố mẹ những thứ bố mẹ thích cũng vui trong lòng chứ. Nhưng việc giao tiếp liên tục mình làm nó từ thời sinh viên, thì cho dù có những lúc bố mẹ biết ra trường khó khăn cũng ko la mắng mà động viên nhiều hơn, vì họ đc đồng hành “gián tiếp” với con mình qua những cuộc trò chuyện.
Nên chưa có xiền thì thôi giao tiếp trước, hiểu và thương trước. Mà tất nhiên không thể nói chuyện khi lòng mình không bình an, 1 đống rối nùi đc. Dành thời gian thêm chút, trò chuyện với mình trc.
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói?
Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó.
Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé.
Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết.
Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé)
Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé.
Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi.
Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn.
Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Đây là chiếc clip đúng lúc em cần. Em cảm ơn anh Trí rất nhiều. Nó đã chạm đến nhiều cảm xúc chân thật bên trong em
cảm ơn anh, vì gần đây e mới ra trường và cũng có những suy nghĩ như này, cảm ơn anh nhiều
Chia sẻ clip này đến bạn bè cùng xem em nhen! chúc các em bình an!
- admin -
Cảm ơn anh đã đạt được
hiện tại e đag 16 tuổi nhưng vẫn luôn nghĩ mik phải lmj để báo hiếu ba mẹ vì sau khi bme e ly dị mẹ e đi bước nc và người ba mới của e rất rất tốt vs e lên e luôn muốn mik phải lmj đó để báo hiếu, e ko nghĩ đó là ăn kế trả vàng mà e nghĩ đó là báo hiếu hơn vì vậy e đag rất có nhiều luồng suy nghĩ là mai sau nhất định phải giàu các thứ e bị áp lực về mặt tiền bạc nhiều hơn mong những chia sẻ của a có thể giúp e nhiều hơn.
em cũng nghĩ mình nên báo hiếu ngay trong từng lời nói, hành động, thái độ hằng ngày vì chờ tới khi bảng vàng ghi danh, công danh sự nghiệp thì thật có khi không kịp. Còn mà nghĩ dùng tiền để báo hiếu xây nhà, du lịch thì bao nhiêu mới là đủ, trong khi ba mẹ cả đời dành dụm có khi còn chưa xây được nhà mà. Nước mắt chảy xuôi, rồi mình cũng sẽ chắt chiu và lo cho con cái mình như cách ba mẹ đã yêu thương mình.
em cảm ơn a Trí. Hôm nay e mất định hướng tất cả cả vốn gần e tích lũy đều mất cả. lúc ấy cảm xúc của e rất tệ, rồi còn thêm người thầy chỗ dựa SG cô độc này cũng vừa mới mất vì hậu covid. một ngày cực tệ tất cả đều đến 1 lúc dồn 1 ngày. làm e suy nghĩ hay e từ bỏ tất cả, yên lặng nằm xuống với 1-2 lọ thuốc ngủ. nhưng bỗng ngồi nghe được vd này, nó như 1 cái tát làm e tỉnh. mình còn ba mẹ mà, còn gia đình đã trả hiếu xog đâu. e đã khóc tại quán cf khi nghe clip này (kk là con trai mà khóc chỗ công cộng nghe yếu đuối quá). em cảm ơn a trí nhiều e cảm ơn rất nhiều ạ. e sẽ cố gắng làm lại mực tiêu định hướng bây giờ là làm ba mẹ được vui hạnh phúc khi thấy những hạt giống của mình trở thành những cây cổ thụ che chắn lại được cho ba mẹ.
p/s: 18/05/2022 gửi đến bản thân những năm tháng sau này, một câu hỏi thôi "Cậu vẫn còn nhớ mục tiêu của mình chứ??"
Bạn ơi, cố lên nghen
Rất may anh có câu cuối kết luận phần "người con may mắn". Với em thì báo hiếu của em là quay về tuổi thơ trong tâm tưởng để "hiểu lại" những gì đã diễn ra, cũng như thấu hiểu cho mẹ mình bằng tư cách không chỉ là người con mà đơn thuần là một con người. Có như vậy những đau đớn, uất ức, tức giận mới ko gào thét, em thích một câu "mẹ phải hiền thì con mới thảo". Và trường hợp không như vậy thì hãy đơn giản "gắp cá bỏ xương", phần xương cá đó đem làm phân bón. Em ko biết cách xử lý này gọi là gì nhưng em biết em ít đau đớn khi phẫn nộ quay lại, ký ức quay lại và quan hệ gia đình dễ thở hơn nhiều. Không nói thì ko có nghĩa là quên, cười thì ko có nghĩa vui vẻ. Dù vậy, em vẫn biết mình may mắn khi ít nhất đã trưởng thành, lành lặn, có thể kiếm sống, tự nuôi bản thân....
Hiện tại em đang học đại học nhưng trái ngành, tuy nhiên em không dám rẽ ngang thật sự để đi theo đúng định hướng. Lí do lớn nhất là bởi vì tiền em học đại học đó là tiền của ba mẹ em. Khi em được theo đuổi lĩnh vực đó, em thấy rất hạnh phúc, nhưng em chưa dám chia sẻ cho ba mẹ em. Lúc anh Trí nói, điều quan trọng nhất của ba mẹ là thấy con cái được hạnh phúc, được sống đúng với phiên bản của nó, bất giác em bật khóc.
Hiện em đang du học ở Nhật, thú thật với anh Trí là em hiện đang có suy nghĩ đi làm tích góp để sau này đưa gia đình đi du lịch, chăm lo cho cuộc sống của ba mẹ, nhưng sau khi xem xong video này thì mới vỡ lẽ ra, em cảm ơn anh rất rất nhiều ❤️
cháu xin nộp bài tập cho chú Trí
cháu còn nhỏ tuổi,chuẩn bị lên cấp 3 nên cháu chưa thể nào làm ra tiền,nhưng cháu vẫn nhận thức được là cháu làm tốn nhiều tiền và sức lực như thế nào,mooij lần ba mẹ mua choa cháu thứ j thif cháu suy nghĩ về nó lắm,cháu cũng cố gắng tự lập và hạn chế tối đa các nhu cầu,nhưng mà mội lần nhìn cái hóc mắt,nhìn thấy sự căng thẳng cũng như sự mệt mỏi thì cháu sót lắm. Nên cháu luôn cố gắng làm mọi thứ mình có thể, dùng hết sức mình để có thể giúp đc ba mẹ cháu phần nào
Em còn nhỏ tuổi mà suy nghĩ sâu sắc, biết thương ba mẹ! Trên hành trình tự lập và trưởng thành, luôn hạnh phúc nhé e! 😍
E còn nhỏ mà hiểu chuyện quá, đúng là độ trưởng thành không thể tính theo tuổi tác.
Em không được may mắn như anh, ba má anh luôn dành cái tốt nhất cho anh!
Còn gia đình em có 4 người và em là con trai út, từ khi em 18 tuổi em phải tự chạy đua với đồng tiền để nuôi thân mình, chứ 3 người còn lại chả ai giúp đỡ.
Chị em thì chả bao giờ cho em được 10k vnd ăn bánh dù lễ Tết hay dịp gì và chị em thì sống ở nước ngoài!
Cái cảm giác có gia đình như không có và chẳng ai trợ lực để có cái nền vững mạnh cho tương lai của em!
Xem clip của anh xong thấy ngậm ngùi, có lẽ vì em không may mắn! Chứ ba má người khác thì luôn thương con và dành mọi thứ tốt nhất cho con mình dù nó là ai, thành công hay thất bại!
Chữ "Hiếu" có quá nhiều sự đồng cảm và thấy bản thân mình trong những lời nói chân thật của a
mấy bạn e cũng nói e là con gái cưng của ba mẹ, tuy e không phải con một nhà e thì có 2 anh em ba mẹ chăm lo từng tí một, việc nhà chưa bao giờ đến tay tụi e, mỗi khi tụi e nói thèm cái gì là 5' sau ba gõ cửa phòng đưa tụi e, ba mẹ e cưng 2 ae tụi e lắm... họ nói là bọn e chỉ cần ăn chơi học rồi ngủ còn lại những chuyện khác để ba mẹ lo chăm bổng từng tí một đến việc ăn, uống thuốc, ngủ nghỉ, học tập ba mẹ nhắc từng tí một nhà e là gđ gọi là khá giả k giàu k nghèo mà ba mẹ k để tụi e thiếu thứ gì năm nay ba mẹ e đã 54-52 rồiii. Em ước lớn nhanh để chăm sóc phụng dưỡng ba mẹ như cách ba mẹ cưng chiều bọn e. 🥺
Bởi vì tài sản duy nhất của em chỉ có gia đình, tất cả những gì em có , nên thứ lí do lớn nhất khiến em liên tục muốn từ bỏ ước mơ, hoài bão là gia đình 5 ng và bố mẹ
sau khi TN c3 đáng lẽ cháu sẽ lên SG để đi làm nhưng do dịch phải hoãn lại, thời gian đó cháu nghiệm ra nhiều thứ và quyết định ôn thi lại đh 2022. Mẹ cháu phản đối, kêu là sau này sẽ thất nghiệp còn mng xung quanh thù khuyên cháu nên đi làm để phụ giúp mẹ nuôi em trai đi học ( nhà cháu không khá giả gì cả). Mặc dù ai có nói gì cháu cũng không thay đổi quyết định, vì cháu biết đó là những thứ mình cần và đh 9 là con đường cháu phải đi. Thật sự nhiều lúc thấy ánh mắt mẹ nhìn những cô chú có con cháu báo hiếu với cả những cực khổ của mẹ nữa cháu cũng từng nghĩ hay là nghe theo ý mẹ đi nhưng mà cháu suy đi nghĩ lại thù bản thân cháu cần có trách nhiệm với tương lai của bản thân nữa.
"Có thể mẹ không biết nhưng mọi sự cố gắng của con và cả những gì con có ngày hôm nay, động lực to lớn của con chính là mẹ" hy vọng trong tương lai gần cháu có thể dõng dạc tự tin mà nói với mẹ cháu câu này.
Đây là video e cảm thấy a gãi đúng chỗ ngứa của em.
Những khúc mắc mà mãi vẫn không giải quyết được.Bấy lâu nay cứ nghĩ trả Hiếu được sẽ tốt cho cả mình và gia đình. Nhưng rồi ở tuổi 28 bế tắc thật sự.
Qua hôm nay chắc e sẽ có nhiều quyết định khác hơn.
Hi vọng e sớm tìm được hướng đi đúng đắn và quay lại clip để trả lời câu hỏi " tròn chữ hiếu và không đánh mất chính mình".
Cảm ơn a!!!!!
Rất ít khi comment, nhưng nay sẽ thả comment cho anh Quéo. Đã gặp anh 1 lần ở Hội trường Rùa đại học Cần Thơ cách đây 7, 8 năm, ấn tượng từ đó rồi âm thầm theo dõi đến giờ. Như một điều gì đó từ vũ trụ vậy, mình trăn trở điều này mấy ngày nay rồi cái clip này đến rất tự nhiên. Từ lúc ra trường đến giờ, mình luôn lo cho gia đình, và rồi mình thấy áp lực khi mọi thứ không như kỳ vọng. Mình cũng muốn lo cho ba mẹ bằng bạn bè của ba mẹ, nhưng mình chưa làm được. Và mình cũng chẳng dám cho bản thân được hưởng thụ. Cứ thế mà phải đấu tranh tâm lý mỗi ngày. Thật sự áp lực.
Gia đình em đã từng 1 thời gian rất nghèo, nghèo đến nỗi mà khi trời đêm đông em bật dậy đó là lúc em còn bé và xung quanh em bố mẹ dùng quần áo để đắp lên người em. Còn bố mẹ thì cũng dùng quần áo để tạm che đi cái lạnh mùa đông. Em vẫn còn nhớ và vẫn còn bật khóc lúc đó, cũng từ đó em nhận ra cái câu đừng báo hại gì đến bố mẹ, để rồi nhỡ có quay lại như này một lần nữa thì không chỉ còn mình khóc nữa. Vậy nên sau này đi làm, thậm chí tiền lương cũng không nhiều nhưng vẫn mua cho bố mẹ mỗi người một chiếc điện thoại, dù rằng bằng cả một tháng lương nhưng không bao giờ em hối hận cả.
Đúng như a Trí nói, từ lúc bắt đầu lao vào xã hội tự lo cs của bản thân mình càng thấy thương ba mẹ nhiều nhiều. Đó là cảm giác rất tự nhiên luôn. Mỗi lần về nhà đều dành thời gian cafe lắng nghe ba mẹ nói chuyện. Mỗi món ăn mua đúng ý thích ba mẹ đều vui vẻ đi khoe khắp xóm... Mong là mình sẽ ngày càng tiến bộ hơn để có thể đem đến cho ba mẹ những điều tốt đẹp hơn nữa.
Chào anh Trí. Nay nay là năm 12 của em. Đứng trước quyết định mang tính tương lai. Cũng vì chữ " hiếu " mà em gò bó bản thân trong vùng an toàn. Đắn đo, suy nghĩ khá lâu, còn hc trên ghế nhà trường nhưng em luôn suy nghĩ về việc để cho ba mẹ bằng ngta thành ra vô tình là tạo nên áp lực trước cả khi em ra đời nữa. Cảm ơn anh vì video này. Mừng rơn vì nội dung nó quá phù hợp với em ở thời điểm hiện tại
3:26
Em thấy rất tự hào khi có bố mẹ em sẵn sàng hi sinh để nhường nhịn cho em. Và ko cần giáo dục nhiều, em đã tự học được tính nhường nhịn từ bố mẹ. Nhiều khi có gì chia mà bị thừa ra thì mọi người thường đùn đẩy để nhường cho nhau. Lúc ấy, em thật sự thấy hạnh phúc.
Em cảm ơn anh Trí vì đã chia sẻ, bản thân em từ những năm cấp 3 đã tự kiếm tiền qua việc bán hàng online tuy không được nhiều nhưng cũng đủ tiền để em tiêu vặt và đóng tiền học cho bản thân mình, em tự bắt đầu vì hồi ấy em luôn bị ám ảnh bởi những lúc mẹ nói về chuyện tiền nong, dù nói bân quơ thôi nhưng ngày qua ngày những câu nói ấy đã gán trong đầu em 1 suy nghĩ là em phải kiếm được tiền sớm để ba mẹ dành nhiều tiền hơn lo cho 2 đứa em, và nó từ khi nào đã trở thành 1 áp lực cho bản thân em khi ấy mới chỉ là học sinh lớp 11, em dành gần như 90% tâm trí mình cho việc bán hàng online và trong đầu luôn chỉ có 2 chữ "đồng tiền ", và việc học của em gần như em không để tâm đến, cả những mối quan hệ đặc biệt của em cũng đã không còn do em chỉ quan tâm đến áp lực tiền bạc đó. Đến bây giờ em đang là sinh viên năm nhất bản thân em vẫn còn những suy nghĩ đó, và luôn cảm thấy bất lực khi bản thân em không làm ra nhiều tiền, nhưng nghĩ lại những năm cấp 3 của em cũng nhờ những áp lực ấy mà em đã có thêm nhưng bài học quý giá về cuộc sống, và có lẽ đến lúc em nên bình tĩnh lại và sống chậm lại để yêu thương bản thân mình thêm 1 chút. Xin cảm ơn và chúc mọi điều tốt lành nhất đến cho anh và đội ngũ ekip.
Sau hơn 10 năm xa nhà (đi học + đi làm) thì em đã thương ba mẹ và trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Hiện nay em vẫn chưa có 1 công việc nhiều tiền như con nhà người ta T___T, chỉ đủ để chi trả mọi chi phí cơ bản (không xin thêm tiền ba mẹ) và để ra 1 ít phòng thân. Ba mẹ thì lại không cần em "báo hiếu". Cái duy nhất mẹ em muốn là có cháu ngoại, là điều mà điều kiện tài chính của em không cho phép. Em vẫn có dư đủng đỉnh để mua quà linh tinh cho ba mẹ và cho tiền em trai tiêu vặt. Nhưng nuôi nấng dạy dỗ 1 đứa trẻ trong ít nhất 18 năm là một câu chuyện rất khác. Em có nhiều lý do để chưa muốn có con, nhưng tài chính là điều kiện tiên quyết (lý do thứ hai chắc là vì em chưa chuẩn bị tinh thần để chia sẻ thời gian của mình cho một đứa khác :D). Em sống độc lập, em sống hạnh phúc với hiện tại, nhưng có lẽ trong tiêu chuẩn của (rất) nhiều người thì không sinh con là ích kỷ, là bất hiếu T_T
Câu hỏi đầu tiên của anh làm em đã chững lại một lúc, bố mẹ em cũng là người của thế hệ trược. Nó về mẹ em, mẹ em chưa một lần nào đi du licgh (mẹ em sợ ko có ai làm việc nàh, sợ người rạ vô rồi sợ ra ngoài bị lừa...). Điều mà em nhớ về mẹ là cứ ở nhà thì em không hề sợ bị ốm hay bị bệnh, mẹ em luôn biết khi nào sử dụng lạoi thuốc gì hay cần ăn uống gì để tẩm bổ. Mẹ em nấu ăn rất ngon nên cứ mỗi lần ở nhà là em ko lo mình sẽ bị đói.
Còn bố em thì luôn chuyển tiền dư vào stk của em mỗi khi em nhờ bố... khi em đưa lại bố tiền mặt bố đều bảo thôi bố cho. Bố không phải là người gần gũi với em nhưng bố luôn cố gắng để hỗ trợ con cái bằng mọi cách mà bố có thể làm được.
Em từng có suy nghĩ báo hiếu khi còn rất nhỏ, nhưng khi càng trưởng thành, việc cứ tránh trong vùng an toàn khiến e k thể đạt được một chút vật chất thực dụng làm cơ sở cho tương lai báo hiếu tuyệt vời đó, em vô cùng thấy áp lực. Lại đối mặt với những lời nói vô tình của mẹ, những sự trách móc lúc say xỉn của ba, một sự tự ti đã bao phủ hoàn toàn con người em. Em lại nhìn những người xung quanh, ngay cả bà bán cháo lòng cũng thấy họ hơn mình, mình không làm được như họ và làm thế nào để được như vậy, luôn đặt nghi vấn và thăm dò nhiều khúc mắc cho tới bây giờ 🐭🐭🐭
Có anh à, em đã trải qua tất cả những điều a kể cho tới đoạn 7:20. Em đã trải qua cảm giác muốn kiếm tiền đến điên dại, và đánh mất lý trí khi nghe những lời dụ dỗ và cuối cùng đánh mất một số tiền lớn mà bản thân dành dụm được, cắm đầu đi làm đến khuya để kiếm thêm từng chút và để giữ công việc hiện tại, đến khi cơ hội đến để có thể đi học nâng cao chuyên môn hơn, em lại sợ trong thời gian mình đi học thì lấy tiền đâu ra mà phụ giúp bố mẹ trang trải chi phí, chưa dám yêu ai vì cảm thấy vẫn còn có trách nhiệm với bố mẹ mình, vẫn chưa đủ thành công...
3 năm về trước e cũng có áp lực như vậy. Vẫn luôn cố gắng kiếm tiền mua những bộ quần áo đắt tiền, đưa bm đi du lịch .... Cố gắng lm những điều bm cảm thấy vui và hp nhất và quên đi mất chính bản thân mình vẫn còn nhiều sự thiếu sót.Nhưng đến hiện tại e đã nhận ra điều làm bm hp nhất chính là những người con của bm được vv, hạnh phúc. ....
Em dừng lại ở phút thứ 4, cảm nhận được trong mắt anh có cảm giác gì đó rất khác với những video trước. Còn bản thân em, từ nhỏ đã thấu hiểu được sự hi sinh của ba mẹ nhưng vẫn chưa làm được gì ngoài việc học và phát triển bản thân thật tốt, mẹ em bị bệnh nhưng hằng ngày đều phải đi làm, có những ngày mệt mẹ nói với em, chỉ biết quan tâm chăm sóc mẹ mình, học tập thật tốt. Cảm ơn anh rất nhiều về bài học ngày hôm nay.
Đúng thật anh ạ. Em năm nay chỉ mới 17,18. Trong gia đình lớn của em có anh chị em học trường điểm, trường quốc tế, Sài Gòn, riêng em thì lưu ban 1 năm rồi quyết định học trường khác để theo đuổi chuyên ngành. Đôi khi thật sự áp lực khi nói đến điểm số hay thành tích trong lớp và em hiểu lối giáo dục nước mình ntn nên chả quan tâm gì mấy hay hôn nhân, cưới chồng sinh con. Mẹ em từng bảo thế và em nói em sẽ không lấy chồng chỉ tập trung vào sự nghiệp và gia đình, đưa mẹ đi du lịch và chăm sóc về già. Em muốn làm càng sớm càng tốt, ít ra ở trong độ tuổi 20. Bạn bè em kiểu nó tự kiếm tiền được thậm chí nhiều lắm =))) áp lực về thời gian lẫn chữ hiếu
Cha chưa từng thất hứa và Mẹ chưa từng từ chối em bất cứ điều gì, em không phải là một đứa đòi hỏi nhưng cũng không phải là đứa con thật sự xứng đáng với những điều cha mẹ đã bỏ ra, nhưng em biết họ là những người quan trọng nhất trong cuộc đời này, em không chỉ phấn đấu vì hạnh phúc của bản thân mà còn vì sự an nhiên của bố mẹ nữa. Cảm ơn anh Trí rất nhiều vì vẫn luôn đem đến những điều bổ ích thế này.
Một bộ quần áo ngủ mẹ em mặc mãi mấy năm liền, mẹ em dành rất nhiều thứ cho con cái. Do tính chất công việc mẹ em cúi nhiều và mắt mẹ đã bị sụp mí, có những tháng mẹ tăng ca đến tận 9h, vì thế em luôn nhắc mình phải cố gắng từng ngày, không được bỏ cuộc để có thể sau này có thể chăm sóc và lo lại cho mẹ như mẹ đã lo cho mình
Thêm một chiếc commetn cho video này, em không thích khối tự nhiên. Khi lên lớp 10, em trở thành một hy vọng của mẹ, mẹ định hướng cho em theo tự nhiên để trở thành một người con gái tư duy logic và nhạy bén... nhưng em lại là đứa đi ngược lại điều đó. Em tính toán chậm và ngô nghê với nhiều câu hỏi bài tập trên lớp khiiến mẹ em phát bực (để rồi có ch** em cũng quyết không hỏi mẹ nữa). Mẹ em chẳng định hướng trường hay công việc cho em, mẹ em nghĩ rằng em chỉ cần cố gắng thì ngành nào (liên quan đến tự nhiên, tính toán...) em đề có thể apply. Mẹ đã kỳ vọng em quá nhiều, hy vọng ở một đứa con đầu của cả đằng nội và ngoại nữa. Ôi, em đã nghĩ mình có thể theo mong muốn đó mà đi tiếp khi ra trường với một tâm thế: Okie, mình là đứa chăm chỉ, mình là đứa khi cố gắng là mọi điều có thể làm được. Để rồi sao... anh Trí ạ, dịch covid làm em chùn bước, em thậm chí đã ngộp thở vì quá khó khăn về đời sống vật chất, điều kiện để học ONLINE khi đó đến sức khoẻ tinh thần (không nói chuyện, không giao du và ngay cả bản thân người trong gia đình cũng chẳng ai nói với em câu nào nữa).... Em đã hoàn toàn kiệt quệ! Và em quyết định dừng lại để đi tìm lấy con đường của riêng mình trong sự bất ủng hộ của gia đình... Em lại chống chọi thêm một cái nhìn khác nữa.
Trời ơi khóc đã rồi cười với a ấy luôn. Cảm ơn anh Quéo quèo queo thông minh hài hước tinh tế kinh tế nhân ái...... Chúc a và gia đình mọi điều tốt đẹp nhất
Em cũng đang học xa nhà, và cũng thương bố mẹ
Giờ em đã ra trường đi làm đương nhiên cũng muốn báo hiếu bố mẹ. Bố mẹ em thật sự vất vả, vật lộn đất khách mấy chục năm, hai ba năm nay mới khấm khá hơn, mua được nhà trên tp, xong nai lưng ra trả nợ. Tết rồi bố em tích cóp mua cho em xe máy để đi làm. Sau tết không hiểu vì sao ông nội lại đòi bố em mua tivi cho, bố em đồng ý nhưng, bố em làm xây dựng, đầu năm chưa có việc để làm, nên xin lui lại sau. Thế mà chả hiểu sao đợt vừa rồi về quê ông lại nói gì, bố em lập tức đi vay tiền để mua tivi cho ông. Nhà có ông xem tivi thôi, bà tai nặng chẳng xem bao giờ, phòng cũng nhỏ, nên mua tivi cỡ 40 inh thôi, nhưng mua về ông còn không vừa ý nữa. Em nghe chuyện đó xong khó chịu lắm.
Đến giờ tiền nợ xây nhà vẫn còn nợ. Nhưng e không hiểu được ông nội em muốn gì nữa. Năm đó xây nhà, ông không đồng ý mà muốn bố mẹ về quê, nên tiền lúc đó đều là các bác bên ngoại cho vay, rồi hai ông bà ngoại đứng tên vay hộ. Nhà ông bà ngoại nghèo, có 2 đứa con gái đều đi làm xa, chỉ có 2 ông bà ở nhà còn được chứng nhận hộ cận nghèo, nhưng thấy con cái thành công cũng mừng cho con, ông nội còn giận đến độ mà ko thèm gặp mặt bố mẹ e luôn. Sau này thấy bố mẹ em làm mọi chuyện xong rồi, cũng không ngăn được, ông cũng cho vay nhưng mà vay lấy lãi, trong khi em được biết các bác khác xây nhà ở quê đều được ông cho vài chục. Lúc đó làm em lạnh lòng luôn.
ba mẹ em cũng dành cho em những gì tốt đẹp nhất trong khả năng của mình, không chỉ là vật chất, mà còn là sự tự do lựa chọn những điều mình thích, yêu người mình muốn, sống cuộc đời mình chọn. Chưa có gì em đòi hỏi mà ba mẹ không đáp ứng. Và ba mẹ làm điều đó từ khả năng tự lực, tự đi làm, tự buôn bán kinh doanh không nhờ vả ai. Vì thế trong em cũng hình thành nên sự tự lập, em muốn gì đều tự làm, và từ lúc ra trường thì sống tự lập không xin tiền ba mẹ. em nghĩ mindset đó là món quà lớn nhất ba mẹ tặng cho em. Cũng vì vậy mà ba mẹ không coi em là "bảo hiểm", không đòi hỏi em phải gửi tiền về hay chăm sóc báo hiếu. Trước đây em cũng mông lung, bị dẫn dắt theo phong trào khởi nghiệp làm chủ, nhưng đó là vì bản thân em tham chứ không phải vì muốn ba mẹ nở mày nở mặt. Bây giờ khi hiểu hơn về bản thân, em biết mình muốn gì cần gì ngay lúc này và em tin rằng khi em hạnh phúc đủ đầy thì ba mẹ cũng sẽ hạnh phúc
Em đang rơi vào tình huống hiện tại. Và vô tình a ra clip rỡ rối
Cảm ơn anh rất nhiều . Em đang là học sinh lớp 12 và hơn 1 tháng nữa là đến kì thi quan trọng trong đời. Em đang cảm thấy áp lực vô cùng vì em biết ba mẹ trông đợi ở em rất nhiều, họ luôn dành những thứ tốt nhất cho em mặc dù điều kiện gđ e cũng chả mấy khá giả gì
chúc e thi tốt và cũng đừng áp lực quá về chuyện thi cử e nhé. đại học ko phải là con đường duy nhất để đến thành công. và nếu e muốn thì mình có thể thi lại và chọn lại trường để học.
nhiều bạn học nghề vẫn thành công và nhiều bạn ra kinh doanh cũng thành công lun. cũng có những bạn đi làm công nhân cũng có được cuộc sống tốt nên có rất nhiều con đường để đi đến thành công. vậy nên đừng có vì áp lực gia đình mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe và niềm vui trong cuộc sống e nhé.
rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
dù gì vẫn chúc e đạt đc nhiều điều e mong muốn.
yêu e
@@nguyentulong1084 em cảm ơn nhiều ạ, em đã vượt qua được kì thi quan trọng và cảm thấy thoải mái yêu đời hơn vì bản thân đã cố gắng hết sức ạ🥰
Theo dõi anh từ RUclips đến fb cảm ơn anh những điều anh chia sẽ
Hồi bé nhớ nhất là mỗi lần bố đi đánh cá ở sống về là chạy ra đứng đợi xem bố có bắt được con ghẹ nào k là bố trèo thuyền từ xa nhìn thấy là con gái diệu ơi nay bố bắt được con nay to lắm 🥰
Còn mẹ thì lúc nào đi ăn cỗ ăn đám ở đâu ngon có cái gì ngon lạ là xintúi mang phần về cho con. Hồi xưa trường mẹ hay tổ chức cho con của giáo viên trong trường cháu nào học giỏi tiên tiến dc đi chơi hồi đó học dốt đến cái bằng tiên tiến cũng k được mẹ thấy con tủi thân là đi lên xin cô hiệu trưởng nộp tiền để cho con cùng được đi
Con nhớ hết chứ 😞😞😞
Lên lúc nào con cũng cố gắng để tốt hơn dành những điều tốt nhất dành cho bố mẹ
Em tưngd muốn làm cầu thủ đá bóng nhưng nó cần rất nhiều yếu tố như tính cách nhưng tính cách của em tự nhỏ đã rụt rè nhút nhát đến cực độ đến bc ra ngoài phòng mà còn sợ vì có 1 vấn đề trong quá khứ em không tiện nói, còn những trải nghiệm em không có 1 trải nghiệm mới mẻ nào mà giám ra quyết định đi đá bóng và còn phù thuộc vào gia đình em và gia đình em cũng rất khác những gia đình bình thường khác nên em quyết định chon con dg an toàn và rõ ràng hơn để theo đuổi
Em là sinh viên y. Vì dịch nên bị trễ 1 năm si vs các bạn y trường khác. Mà cũng vì học y mà trễ hơn 2-3 năm so với bạn bè cùng lớp phổ thông. Bạn bè thì bây giờ thu nhập khá và có sự nghiệp đang dần ổn định, em là một thằng BS mới ra trường kinh nghiệm chưa có mà kiến thức cũng chưa nhiều. Ba mẹ em luôn nói nhà mình có điều kiện, tao còn kiếm ra được tiền thì mày cứ lo học. Tao lo hết. Nghe thì vui nhưng một áp lực vô hình khiến em đôi khi chạnh lòng :((
Ôi câu chuyện đôi giày hay quá anh ơi. em nổi cả da gà vì nó rất chạm vào cảm xúc.
anh đang nói đến đúng tâm trạng và đúng vấn đề em đang trăn trở ,em đang làm sinh viên năm nhất ,mẹ em năm nay cũng sắp gần 60 t , thời gian của mẹ em cũng k còn quá trẻ nữa ,giờ mỗi tháng phải gửi cho em tiền để lo sinh hoạt trên hà nội cho em ,tiền học phí ,... em cảm thấy áp lực . Họ nói với em là tuổi trẻ nên đi chơ trải nghiệm nhiều điều ,nhưng điều đó đối với em nó thật khó ,em chỉ muốn nỗ lực cố gắng thật nhiều để kiếm thật nhều tiền sớm lo cho mẹ những bộ quần áo mới ,mẹ không cần phải mặc những bộ quần áo rẻ tiền mặc từ năm này qua năm khác nữa . đôi lúc em thấy áp lực anh ạ !
Ba mẹ em đã hi sinh và tạo điều kiện tốt nhất cho em ạ
Ba giặt đồ và ủi đồ cho em để em đi học
Ba chở em đi học mỗi sáng, luôn nhắc nhở em đi xe cẩn thận
Mẹ vì tương lai của em nên quyết định cho em vào Sài Gòn học dù mẹ ở quê đang cô đơn
Mẹ biết em thích đi du học nên luôn tìm cách cho em được đi du học, được đi đây đi đó
Mẹ ép em đi làm răng nhưng mẹ tiếc tiền khi đi làm răng cho bản thân
Cháu không thích gia đình cháu nhưng cháu yêu gia đình mình
Cháu không thích cách bảo bọc và cách dạy dỗ của họ
Nhưng em yêu họ, yêu từng ánh mắt, cử chỉ của họ
Cháu không muốn đánh mất gia đình này
Cháu không muốn gia đình mình tan vỡ
Nhưng thời gian lại là một thứ vô tình
Dấu vết năm tháng dần xuất hiện trên gương mặt họ
Một nếp nhăn, một nỗi đau, một bước gần đến sự hối tiếc
Cháu hi vọng mình có thế sớm ngày có thể lớn lên và báo hiếu cho họ
Em thấy chính mình ở đây, cảm ơn anh Quéo đã có những phân tích rất sâu sắc!!!
Em sang Nhật đi học năm 18 tuổi bây giờ 23, giờ đó ba mẹ cho em mượn 250tr để đi học, em biết gia đình mình không khá giả gì cả nên em cũng cố gắng học tập, khổ nỗi em không biết mình muốn gì hết, phân vân rất nhiều thứ, ví dụ giữa học đại học thì em lại không biết học gì, rồi em chọn học trường chuyên môn của toyota làm kỹ sư oto, vì em nghĩ em cần phải kiếm tiền nhiều và nhanh, có thể kiếm được 50.000$/y, em không phải khoe tiền, nhưng mà em đã suy nghĩ đến quyết định của em là vì ba má chứ không phải vì bản thân em, đến giờ em vẫn không biết mình chọn nghành nghề đúng không, em vẫn cố làm việc, khi làm việc mệt muốn buông bỏ gì đó, nhìn ba má ở nhà khổ cực, thì lại vận công, sức lực đâu đó lại dâng trào và lao đầu vào làm việc và em thấy vuii, nhưng bên trong em, em thấy mình đang tìm kiếm một điều gì đó khác... trải lòng vài lời chắc cũng không ai hiểu hehee
Ba mẹ em ly dị lúc em 3 tuổi , mẹ nuôi anh em đến năm em 21 tuổi ( không nhận trợ cấp từ ba em) thì nội ngỏ ý muốn bảo lãnh 2 ae sang Mỹ , mẹ em nghe v mừng lắm nên gấp rút cho 2 ae bay sang đó , lúc đó em kh biết trân trọng tgian bên mẹ , sáng đi làm đi học tối đi chơi , ở chung nhà nhưng 1 tuần chỉ gặp 1 lần ( vì mẹ em đi làm sớm khi về thì quá nửa đêm ) , lúc ở sân bay để làm thủ tục , em ghét bầu không khí chia tay nên chỉ ôm mẹ vội r quay vào , cũng là lần đầu thấy mẹ khóc , em qua dc 2 năm thì mẹ bỗng dưng bệnh nặng rồi chỉ trong vòng 1 tháng rưỡi , mẹ em qua đời
Em thì về trễ một ngày kh kịp nhìn mặt mẹ lần cuối , ngày về em đứng mình ên ở sân bay mới thấm thía nỗi đau mất mẹ
Em về đến trước cửa nhà thì thấy quan tài và bài vị mẹ được chu toàn hết rồi , ám ảnh lắm
Chỉ muốn nhắc mọi người nên trân trọng những gì mình có , nhất là gia đỉnh của mình , đừng như mình....
Trước đây em ghét bố em lắm
Nhưng dần dần em học cách hiểu bố mình và thương bố mình hơn
Bố mẹ không có cơ hội để có những trải nghiệm giống như em
Và em tôn trọng sự khác biệt đó
Để đến một ngày em nhận ra chỉ cần bố mẹ mình còn tồn tại trên thế gian này đã là 1 điều kỳ diệu❤️
Để báo hiếu là một việc đền đáp công ơn của ba má chứ không phải trả nợ đời:
1. Ngừng báo hại. (độc lập về tài chính, tư duy, suy nghĩ).
2. Báo hiếu không phải là trả nợ. Nhưng không để việc báo hiếu ảnh hưởng đến ước mơ, kế hoạch, sự nghiệp tương lai.
3. Báo hiếu không phải chỉ là tiền, báo hiếu cần phải có tâm. Hiểu điều ba mẹ thực sự cần, thực sự yêu thích. “Hiểu tức là thương, thương là phải hiểu” (Thiền sư Thích Nhất Hạnh).
4. Mình phải là đứa con hạnh phúc của bố mẹ.
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói?
Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó.
Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé.
Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết.
Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé)
Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé.
Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi.
Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn.
Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
@@davidjoe3690 nói chi cho dong dài rồi lạc đề. Rãnh ghê, thôi bạn cứ cất cái tư tưởng đó về ngâm giấm đi, tôi chả ngấm nỗi. Ngu mà còn đòi phản biện.
Anh nói đúng từng điều về những thứ Em đã trải qua.... Cảm ơn Anh vì video
Hì. "Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi suốt đời mẹ vẫn theo con"
Em yêu những chia sẻ của anh và cũng nghĩ lại rất nhiều về những hành động thiếu suy nghĩ làm ba mẹ buồn trong quá khứ. Em vẫn chỉ là học sinh nên sẽ chỉ có mục tiêu của học sinh. Mục tiên của em là "Ngừng đòi hỏi vật chất để đua đòi bằng bè bằng bạn" thay vào đó em sẽ cố gắng độc lập tài chính dần dần, và tự lập trong sinh hoạt để ba mẹ đỡ phiền lòng phần nào, ít lo lắng cho em hơn...
Là dành tất cả những gì tốt nhất cho 2 anh em trong điều kiện của bố mẹ
Thật sự chính em cũng rất may mắn vì đã là con của ba mẹ em. Họ luôn nhường nhịn, chăm lo, ủng hộ cho em từ bé đến giờ. Thậm chí đến hiện tại thì họ vẫn ủng hộ cho em một phần về mặt tài chính để em làm điều em muốn. Đôi khi sự chăm lo của họ lớn đến mức như thành áp đặt, nhưng cuối cùng họ vẫn ủng hộ em làm điều em muốn làm. Nên đôi khi cũng thật là áp lực anh ạ. Khi mà ta chưa thật sự độc lập được, vẫn còn dựa dẫm, thỉnh thoảng vẫn còn báo hại vì công việc của mình chưa có được những kết quả tích cực. Mình vẫn chưa có gì cả... Xem xong video của anh, làm em lần nữa nhìn lại chính mình. Cố gắng tìm những cách báo hiếu nho nhỏ mà hiện tại mình có thể làm được. Cảm ơn anh nhiều!
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh phải ko a. Vì cơm áo gạo tiền nên trong suốt khoảng tg tuổi trẻ e cũng chỉ lo cho gia đình mà bỏ lỡ cái đam mê của mình..và gia đình e cũng gây ra nhiều lỗi lầm với e nhưng sau tất cả nghĩ đến “chữ hiếu” e vẫn bỏ qua hết và ko oán trách gì. Ngẫm lại e vẫn thấy họ cũng làm tất cả vì con cái thôi. Cảm ơn a về những chia sẻ sâu sắc này❤️
Em từ học cấp 2 đến lúc ra trường(bây giờ) ít khi đòi hỏi bố mẹ phải mua những gì cho mình( hình như là không) đôi lúc đi chơi với bạn bè thật sự rất ngại vì tiền cũng không có nhiều, e đang phụ gia đình nhưng số tiền e được nhận là thấp nhất, dù công việc của e là 1 một công việc như bao người khác. Đã tạo cho em một tính tự lập . Suy nghĩ là không có chịu nhiều ơn huệ từ gia đình thì về sau sẽ bớt gánh phải suy nghĩ (phải chu cấp cho bố mẹ, nhưng không phải vì quá áp lực vô hình kia). E nghĩ lúc còn ở bên gia đình e đã làm cố hết sức, chịu thiệt, cho gia đình mình. Sau này ra đời mình sẽ dành cho mình nhiều hơn. Không biết như vậy có bất hiếu k
Ở cột mốc u30 và e thấy những gì a chia sẻ quá đúng. Sau 1 tgian đầu đi làm lúc đó trẻ cũng chưa lo nghĩ cho ba mẹ đâu, lo chạy theo tình yêu nè, theo kiếm tiền nhanh nè... và bùm điều gì tới cũng tới... sau đại dịch mình mới ngộ dc 2 tiếng gia đình nó thiêng liêng cỡ nào, quý cỡ nào, nhưng thú thật vs a, e và ba mẹ dù rất thương nhau nhưng gần nhau thì ko biết nói gì, ko biết chia sẻ gì, rất gượng. Giữa e và ba mẹ chưa thể kết nối dc. Và dĩ nhiên ở cái tuổi đầu 3 này e đã bắt đầu so sánh ba mẹ mình vs ba mẹ của bạn bè và cũng có áp lực vô hình tự nhiên mong ba mẹ mình dc hưởng thụ như ba mẹ ng ta...
e đồng quan điểm vs chị
Câu chuyện của em : công việc hiện tại của em ko phải hừng hực như là cái gọi là hoài bão, nó như một sở thích và nó giúp em có thu nhập. Trong đợt covid vừa qua thì mẹ và ba em có đề cập lại việc về nhà làm, cho quen việc, mục đích chính là để sau này thay ba điều hành và phát triển doanh nghiệp hiện tại. "Đề cập lại"và vì từ lúc em học cấp 3, đại học em đã cảm nhận đc mong muốn đó từ ba rồi. Giờ kể lại,lúc ba em nói "...ba giờ mệt rồi" hay lúc mẹ hỏi "..rồi con nghỉ việc ở cty, làm 4-5 năm rồi có cảm thấy tiếc ko?.." - " tiếc chứ " - em đáp - tới giờ vẫn ko kiềm được nước mắt. Sau khoảng 1 tháng đắn đo suy nghĩ, em nhìn rõ được điều mình thật sự mong muốn ở hiện tại chính là sức khỏe và niềm vui của ba mẹ, thì em đi đến quyết định nghỉ việc, đổi ngành để có thể trở thành sự yên tâm của mẹ và sự trợ giúp của ba.
PS : cập nhật câu chuyện ở hiện tại thì em cty muốn giữ em ở lại, deal một mức lương mới và em vẫn được phép làm việc ở nhà 2 ngày trong tuần, hi. Theo em thì đó là cân bằng trong khả năng của em, để em có thể từ từ chuyển mình
em rớt nước mắt khi nghe anh nói câu kết, ý thứ 4, ba mẹ chăm mình từ nhỏ đến lớn chỉ mong mình thành người, cảm ơn anh Trí vì những chia sẻ rất thật, chân tình và đầy ý nghĩa
Đúng chủ đề em quan tâm bấy lâu nay. Em luôn quan tâm đến bố mẹ, các em. Em cũng đạt được thành công trong công việc, nhưng thu nhập không phải quá dư giả để lo cho 2 người + em là 3. 😂 Vì em còn mơ ước của em chưa đc thực hiện, nên số tiền em dành dụm cũng để thực hiện ước mơ đó. Em từng nghĩ sẽ lo cho bố mẹ, nhưng ko thể lo nhiều hơn mức mà em đang hỗ trợ đc. Nhiều lúc em cảm thấy bí bách ko tả được. Mẹ em kể, anh họ em lo cho bố mẹ và trả nợ hơn tỉ cho bố mẹ anh và còn lo cho 3 miệng ăn nhà anh ý. Em thấy… thành công của mình ko đc gọi là thành công? Em đạt đc những thành tích trong sự nghiệp, em có 1 gia đình riêng hạnh phúc, em đc đi đây đó, em cũng hỗ trợ học phí và chi tiêu cho em gái cũng như hỗ trợ bme gần trăm triệu khi bme cần. Nhưng, bố mẹ muốn em hỗ trợ hơn vì còn tiền ma chay đám hỏi, tiền quà cáp người nọ người kia. Em muốn biếu bố mẹ để bme được đi chơi, đi đây đi đó, đc hưởng thụ, ko phải để tiêu cho người khác…Em biếu bố mẹ, bố mẹ lại đi chi cho người khác, bố mẹ không đc hưởng gì… Như anh nói trong video, em cũng muốn có sự an toàn về tài chính. Em chưa bao giờ và ko muốn mình phải đi vay mượn ai, nên em phải dành dụm cho cá nhân em. Nếu có chuyện gì xảy ra, ko ai giúp đc em. Em cảm thấy rất áp lực. Vì ko biết kiếm bao nhiêu tiền mới là đủ 😂Em thấy cuộc sống của em rất đủ đày, và kte với em như vậy là đủ. Nhưng nghĩ đến bme cac em và những mối quan hệ khác, em thấy số tiền em kiếm được ko thể đủ. Em không muốn bị tiền điều khiển như vậy. Em ko đầu tư, k dinh doanh, lương tháng em ổn định (với em là cao) nhưng ko đầu tư, kinh doanh thì ko thể giàu để có vài chục tỉ đc. Trước đây em đã đầu tư và mất 2 tháng lương 😂 nên em ko thể dại thêm lần nữa. Anh cho em hay các bạn như em lời khuyên với ạ
Đồng cảm với nhau nên “like” cho nhau một cái ạ❤️
@@uyeno5490 hi vọng anh Trí đọc được comment chứ mình bí quá 😂 ko biết làm thế nào cho hợp tình. Vì mình ko lo cho mình, lỡ cơ bị sao… ai lo? Mình cũng đã từng bị khủng hoảng kte 6 tháng. Cũng may có tiền để dành kha khá… k thì ko biết bám vào đâu. Lúc kể thì bố mẹ nói luôn “ cố gắng con ah, bố mẹ ko giúp đc”… nếu bme có giúp, thật sự, mình cũng k muốn cầm luôn. Mình cũng ko hỏi bạn bè hay các em. Nói chung, mình k muốn và sẽ cố gắng ko đi vay mượn (nếu có là vay nóng trả luôn)
Nghe xong kiểu chột dạ thực sự anh à, ba mẹ hy sinh cho chúng ta rất nhiều nhiều không đếm xuể, từ cái ăn cái mặc đều chắt chiu để mà nhường cho con tất tần tật. Cố gắng báo hiếu cho ba mẹ chứ không báo hại. 😉😘
Bài học hết sức cần thiết đối với 1 người 18 tuổi như em giúp em hiểu và biết cách thương bố mẹ sao cho đúng và hạnh phúc nhất ạ.
Cuối cùng cảm ơn anh nhiều.
Quên mẹ tần tảo nuôi con khôn lớn
Năm tháng vô tình mẹ đã già hơn
Quên gió đông bắc về lạnh từng cơn
Nhớ con ở xa, giấc mẹ chập chờn
Mẹ lo con trai còn dại, bên cạnh chẳng có một ai
Mẹ thương con nơi đất khách, lủi thủi bước trên con đường dài
Con sẽ không quên những đêm con đau, ôm con cả đêm mà mẹ không dám ngủ
Chiếc áo mới mẹ chẳng dám mua, để tiền cho con mẹ mặc lại đồ cũ
Đôi dép đứt đôi mẹ mang dán lại, tóc vài sợi bạc đã rụng trên vai
Chỉ cần con được bình an, kiếp này mẹ nguyện chịu khổ mãi
cảm thấy bản thân may mắn...Em cũng gần 30, công việc cũng ổn có thể lo cho cả mẹ, ngoại và mấy cậu dì ^^~. Từ lúc lãnh mẹ qua, em ko để mẹ đi làm ngày nào, phần mẹ em cũng tật nên hay mặc cảm. Tiền để dành nói thiệt em cũng ko có =))) tiền tháng nào xào đủ tháng đó luôn hehehe nhưng mà vui. Nhiều người nói em ngáo, nói mẹ và bên ngoại báo em. Nhưng mà em lại thấy ổn. Em nghĩ giờ em mà ko lo, mới là đánh mất bản thân mình kiểu quen rồi. Với lại giờ em ko lo, là ko ai trong nhà sống dc luôn. Tới già thì tính, em cũng chả dự tính gì cho bản thân. Chết rồi thì thôi. Chỉ mong em đừng chết trước khi chu tất hết cho mẹ và ngoại hehehe
Tiếc nuối có lẽ là ba em :( He ko nhận em vì sợ bà vợ nhỏ, nên em cũng chỉ giúp lặt vặt chứ không báo hiếu hoàn toán. Với lại tại người ta không chịu mua em nữa chứ em cũng ko có cãi. Đi gặp mặt, họ chê mông e lép khó sinh con xong huỷ kèo =))) Tự nhiên mang danh bất hiếu oan ức :'( Được lòng bên ngoại, nhưng mất lòng bên nội :(
Em đi du học lúc 9 tuổi tới giờ mà mẹ luôn sác cánh bên em tử nhỏ đến bây giờ ba mẹ em đã hy sinh quá nhiều từ tiền bạc đến công lao chỉ để tụi em có được đi du học nhờ anh em mới nhớ lại những thứ ba mẹ đã hy sinh cho em
Gia đình là một trong những động lực lớn nhất để ta tiếp tục chiến đấu.
Gia đình không phải lúc nào cũng hoà thuận, yên ấm, có những lúc “cơm chẳng lành canh chẳng ngọt.”
Khi đứa con “trời đánh” không nghe lời bố mẹ nữa, nhưng chẳng bao giờ ông bà hắt hủi đứa con ấy.
Gia đình luôn là nơi để trở về của những đứa con, bởi vì hổ dữ mấy cũng chẳng ăn thịt con.
Cảm giác bất lực lắm a ơi. Ba má lớn tuổi rồi mình thì chưa có gì, trong quá trình tìm kiếm vật chất mình lại càng xa đình hơn, ít về nhà hơn. Ba má cũng vì mình vất vả mà tự trách. Cảm ơn a Trí video tuyệt vời lắm anh.
Gửi clip cho bạn bè hoặc gia đình cùng xem để cùng cảm thông cho nhau em nhen!
@@hacthaybachthay dạ em cảm ơn anh. Xem video a xong em đã có những suy nghĩ mới.
Ba mẹ của em cũng lo cho em đủ điều nhưng em có tâm 1 síu để xem video này
những cậu chuyện về cha mẹ luôn rất ý nghĩa. hoan hỷ biết ơn và cám ơn a quéo.
Lúc e học mẫu giáo hay cấp 1 là lúc mẹ chuyển CV mới, thời đó mẹ tiết kiệm lắm, lúc nào cũng không cho ăn vặt, lúc nói " con muốn ăn bim bim" mẹ" ăn cơm đi con", vậy mà cặp sách, giày dép, mẹ trả giá từng đồng, hồi đó xấu hổ lắm, cứ lượn lờ hàng người ta hoài, 1 đôi trả đến 3 - 4 lần đi rồi lại tới, đến khi mẹ mua được đôi em muốn thì thôi. Để nói vui nhất chắc là đồ ăn ngon, mẹ để lại cho con, nhà ít đồ thì con ăn nhiều mẹ ăn ít, con ngủ nhiều, mẹ lúc nào cũng ngủ khuya nhất nhà.
Đến giờ thì cuộc sống khá hơn r, mà ba mẹ em vẫn giữ 1 câu khinh điển của mọi ông bố bà mẹ khi em hỏi: " Ba mẹ có tiền rồi, dành thời gian đi du lịch trải nghiệm, tận hưởng cuộc sống đi chứ ạ, tiền nhiều làm gì, kkkk" Rồi câu trả lời là " đi làm gì, nè, ngồi nhà nhìn tivi, người đi đi đây đó cần gì đi đâu". UI, có nói thế nào cũng không lại với câu kết " tiền để lo cho bây ăn học chứ gì, biết bao nhiêu thứ phải lo" Vậy là kết thúc câu chuyện DU LICH. Chục năm nữa dù 70-80 vẫn z, có gì cũng dành cho con, cho cháu, con có lớn, có con, có cháu, ba mẹ vẫn lo cho con, thương con nhất. Như ông bà em bây giờ vậy, mẹ thỉnh thoảng đi khám bệnh ông bà vẫn chắt chiêu tiền dưỡng già ra đưa con, con cần bao nhiều ba mẹ cũng cho, luôn lo cho con.
P/s: em rất vui và biết ơn khi sống trong gia đình yêu thương nhau như vậy, phấn đấu tặng 1 chuyến du lịch miễn phí cho ông bà và ba mẹ năm 25 tuổi ạ
ba mẹ của trí thật tuyệt vời❤
Ba má em đóng tiền học cho em, trong khi ba má hồi xưa ko đc học hành đến nơi đến chốn.
Nghe anh nói về chuyện cái vali, tự nhiên em thấy chạnh lòng. Suy nghĩ lại thì chỉ có duy nhất 1 mình em trong nhà là được ra nước ngoài.
Mẹ năm 22t, chỉ có 34kg, mẹ mặc bộ đồ thời con gái của mẹ, sinh 2 thằng con, mẹ 50kg, mẹ không có tiền mua 1 bộ đồ riêng để mặc, mà mặc đồ cũ của bà ngoại. Mẹ sợ tốn tiền, không tiền lo cho 2 anh em ăn học. Đến bây giờ 2 thằng đã tự làm ra được tiền, mẹ mới may được cái áo dài để đi lễ nhà thờ, có chút tiền mua được bộ đồ mặc cho vừa form người.
Ba cả đời làm đủ thứ việc trên đời để lo cho 2 anh em đi học, lo cái ăn và trang trải mọi thứ trong gia đình. Ba là trụ cột tài chính trong nhà. Ba không bao giờ để anh em thiếu thốn gì cả, cả cái áo mặc ở nhà cũng mặc 1 cái mấy chục năm trời, dù là nó rách từ vai tới lưng.
Ba mẹ em đã làm tất cả để 2 thằng con trai có tương lai sáng lạng. Em biết ơn vì em có đấng sinh thành tuyệt vời như thế này, mong rằng em sau này khi cũng là đấng sinh thành cũng biết theo gương ba mẹ
Tuyệt vời quá a Trí
Vô tình nó nhảy qua Video này nghe anh chia sẻ câu chuyện phải bật dạy để nghe rồi ngồi khóc
Muốn làm việc có nhiều tiền mà xây cái bếp cho mẹ ở nhà mà em làm đến lúc quên mất bản thân, sức khoẻ suy kiệt rồi bỏ hết đó.
Giờ thì đang chênh vênh mặc dù công việc vẫn còn.
Muốn lắm bản thân mình vượt qua được chính mình
Sinh ra trong một gia đình nghèo khó giống như vừa mới sinh ra đã mang chì dưới chân vậy. Nó thống khổ và bế tắc vô cùng, nó như cái chuông luôn cảnh báo mình khi mình nhảy qua bờ vực bên kia để thỏa sức tung cánh với đôi chân ko còn mang chì vậy, nó luôn day xức " Mày á, mày nhà nghèo, mơ xa cho lắm, nhìn lại đi, ba mày còn ko thể làm những gì ổng muốn, mẹ này ko thể đi những nơi bả đi, hi sinh từng đó thập kỉ thì mày nghĩ mày có tư cách gì để bay đi ko? !! ".
Nó bất lực và u ám vô cùng, một bức tranh u ám ko lối thoát, đau đớn là khi ngày nào mình cũng đau đớn nhìn sang thiên đường bên kia với đôi cánh sắp mọc ra rồi, nó nhú lên rồi, như người mới bị nhổ răng giờ lại mọc răng lên vậy, nó nhức nhối và đau đớn vô cùng. Bi kịch chính là nó ko đc bay, coi có 7:21s video của chú thôi mà con đã bật khóc mấy lần rồi
chìa khóa của giáo dục là làm sao cho học sinh hiểu được ý nghĩa của "Hạnh Phúc thật sự là gì". Đam mê, tình yêu, gia đình, ba mẹ, con cái, sẽ là trái ngọt nếu đứa trẻ đó hiểu đúng. Cám ơn anh Trí vì video rất ý nghĩa.
Tần xâm lược 6 nước đốt sách, đồng hóa dân tộc và tạo ra Trung Quốc ngày nay, do áp dụng Pháp gia hà khắc nên không lâu sau sụp đổ. Tới thời Hán để áp đặt sự cai trị và ổn định xã hội đã áp dụng Nho gia(Trung,Hiếu.) còn len lõi đến ngày nay. Vậy cho hỏi truyền thống đó là truyền thống của ai? Mình là người Sở, Ngụy, Triệu, Hàn hay Yên còn không biết thì biết cái gì mà nói?
Ủa bên Sing người ta không dạy anh xài bao cao su, thắt ống dẫn tinh... đồ hả anh Trí? Sao phát biểu kì vậy anh? Tại sao anh không nói về TÌNH YÊU và TRÁCH NHIỆM của cha mẹ với con cái và con cái với cha mẹ? Mà Hiếu Hiếu kì vậy a? Mấy thằng đi học Tây bị trả về trông đáng sợ thật, bẩn và đạo đức giả đỉnh cao luôn, nhất anh r đó.
Túm lại là anh chị có quyền được sinh con nhưng song song đó anh chị phải có nghĩa vụ với con của mình .Không thì đừng mang những đứa trẻ ra thế giới, vậy thôi. Thấy khó quá đeo bao cao su vào nhé anh, à lộn thằng Trí, không ai ép đẻ cả đâu, đừng có hiếu hiếu nghe mệt não lắm nhé.
Nếu không có con anh chị cũng vẫn sống, nên đừng có lấy con cái làm lí do vì con thương con vâng vâng và mây mây mà biện hộ nhé chấm hết.
Nghèo, đẻ cho cố vào rồi dựa vào chữ hiếu( ba cái học thuyết cũ rích từ thời xa xưa, muốn thế về thời đó mà sống, đừng bắt lũ trẻ sống thời 4.0 mà mang tư duy phong kiến nhé,già sống vậy là sống lỗi và mất dạy lắm nhé)
Mấy thằng Tàu sống chả ra làm sau, tham lam + ngu dốt+ độc ác+ thâm hiểm. Thế giới điều ghét không phải riêng dân tộc Việt, coi lại cách sống mình đi, đạo đức giả. đi đến đâu đất nước người ta hư đến đó không biết xấu hổ,mâu thuẫn xung đột, hãm hại lẫn nhau, bực. Thông tin thêm, ngày xưa do y học chưa phát triển, chưa kiểm soát được sinh sản dân ngu nên Nho giáo được ưa chuộng, ngày nay mọi thứ đã được khoa học lí giải nên đừng có đặt kim cô lên đầu xã hội nhé.
Cái xã hội mà đứa trẻ sinh ra bị ngược đãi không bị lên án, bị ép tới mức nhảy lầu mà ba mẹ nó không bị đi tù, người già, người neo đơn không một ai chăm sóc, quan tâm mà đòi văn minh, văn minh kiểu Tàu à?Những thằng già sống lỗi.
Trích: "Đôi khi chúng ta như chiếc lọ vậy, nên đừng lấy sự ngu dốt và hạn hẹp của mình áp lên đầu kẻ khác." Hết.Cảm ơn.
Nếu cuộc sống này mệt mỏi quá, các bạn cứ thoải mái nhảy lầu đi các bạn, không sau cả, chết r sẽ không biết đau đâu, "để cho cái xã hội này nó sáng mắt ra". Để lại thế giới này cho những thằng như thế này, nó sẽ tốt đẹp lắm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng rất đồng cảm với các bạn, và hy vọng các bạn sau này là những ông bố bà mẹ có tình yêu và trách nhiệm, né mấy thằng " hiếu thuận" ra nhe.
Cảm ơn bạn đã chia sẻ rất hay,mình cũng được may mắn sinh ra trong một gia đình có đủ cha & mẹ,nhưng minh lớn lên trong sự cơm không lành canh không ngọt của ba mẹ,lúc nhỏ minh chưa đủ hiểu biết nên minh cứ buồn cho số phận của mình,nhưng sau này lớn lên mình thấy thương mẹ nhiều hơn, và mình hiểu được rằng minh không được quyền chọn lựa nơi mình sinh ra,nhưng minh có quyền chọn cho mình một nhân cách sống, vì thế mình đã cố gắng sống thật tốt cho chính mình,và giờ đây minh đã có được một gd riêng không gọi là giàu,nhưng đối với mình đã quá may mắn và hạnh phúc và đủ đầy, & một điều mình biết ơn nữa là giờ mình vẫn còn hạnh phúc là vẫn còn mẹ và được gọi hai tiếng mẹ ơi ,cảm ơn,cảm ơn.cảm ơn bạn về mỗi bài chia sẻ ❤
Anh Trí ạ, bản thân em bị stress nhiều về vấn đề này, trông bme ngày càng già yếu, là một đứa con cả mình thấy nhiều áp lực cho chính mình: xây nhà, cho bme đi du lịch, đỡ đần tiền bạc, ... Nhưng thực sự đến một lần em cũng ngồi tâm sự vs bố là con đi làm đc hai năm cũng chả gửi về đc cho bme bao nhiêu thì bố cũng nghiêm túc nói: mày cứ cóp vốn vào mà học trc đi bme còn xoay xở đc. Nghe những câu này em cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều, đc cảm nhận sự bao dung to lớn của bậc cha mẹ. Lâu lâu về nhà mua cho bố đùm vịt lộn, nấu cho mẹ món dừa khó tôm là ông bà thích. Em thấy rằng từ ngày mình bt thương bố mẹ, là lúc mình hay gọi điện hỏi han bố mẹ thường xuyên, chỉ là một cuộc gọi 5-7p nhưng mà tình cảm gia đình gần gũi hơn bao nhiêu. Mn ạ, đôi khi ta nói bố mẹ em không hiểu em, hay họ cổ hủ quá, nhưng chính tả không chia sẻ ra với bme thì cái khoảng cách đó ngày càng thành vách ngăn dày ú ụ. Trích: "Hãy thương bố mẹ hết lòng khi họ còn sống, đừng để lúc đưa tang có khóc như mưa, có dấu xé ruột cũng chẳng làm đc gì ".
Cảm ơn anh thiệt nhiều! E đang đứng trước sự lựa chọn về VN và tiếp tục cuộc sống buồn tẻ ở nc ngoài vì em sợ về tới thì em sẽ không còn thể chăm sóc ba mẹ em theo cách mình vẫn làm! Nhưng ba mẹ em luôn ủng hộ việc em về, ủng hộ em có thời gian nghỉ ngơi! Có lẽ đúng là không cần quá giàu có rồi mới báo Hiếu cho ba mẹ thiệt anh ơi! Mẹ em cứ nói thấy con là vui, tiền bạc mà là gì! Em cảm ơn anh lần nữa giúp em an tâm hơn với sự lựa chọn của mình!
Sau hơn 5 năm đi làm chung gia đình thì cách đây khoảng 1 tháng mình mới chính thức đi làm việc khác, chưa hẳn là tốt nhất với mình nhưng nó đem lại niềm vui trong công việc nhiều hơn.
Chính bản thân từng nhận được câu nói đến 2 lần khi mặt đối mặt: "Thứ như mày không có nhờ được cái gì"
Hạnh phúc, 2 từ không dài nhưng hiểu được nó cần sự hiểu không ngắn.
Tuy bản thân từng đem lại không ít báo hại cho gia đình nhưng sau đó cũng góp phần mang lại niềm vui (cái sự vui mà mình cảm thấy là do hạnh phúc tạo ra). Giờ còn việc chưa lập gia đình là bị phàn nàn nhiều nhất thôi.
Từ nhỏ em đã nhận thức được hoàn cảnh bản thân và gia đình nên cũng thấy được những sự vất vả của bố mẹ là như thế nào. Rồi từ đó luôn cố gắng ngoan và học để cho bố mẹ yên tâm và không đòi hỏi một thứ gì,nhiều lúc bút hết mực nhưng khi xin 3k để mua cũng chẳng có. Rồi những buổi họp lớp hay tụ tập vs bạn cx chẳng mấy khi tham gia lấy lí do là bận việc này việc nọ nhưng thực ra số tiền đóng góp đó có thể mua được thức ăn của 2 hay 3 ngày của cả nhà . hay chẳng bao giờ thể hiện cảm xúc tâm trạng của mình, trước mặt bố mẹ lúc nào cx tỏ ra vui vẻ và chẳng cần điều gì. Càng lớn càng hiểu dõ hơn. Bố mẹ phải đi làm từ sớm trong những ngày đông lạnh giá, rồi những hè nắng oi ả nhưng mẹ vẫn phải làm vc với những viên gạch mới ra lò vừa bỏng vừa nóng. Và điều thấy dõ nhất đó chính là sức khỏe của bome. Cũng không phải ở cái độ tuổi quá già nhưng sức khỏe thì đã bán từ lúc họ còn trẻ nên bây cũng yếu hơn nhiều so với tuổi. Khi 18t cx xin đi học tiếp nhưng bome đã không cho. Cx rất buồn nhưng khi nghĩ nếu mình đi học tiếp thì bome sẽ phải lo lắng và suy nghĩ rất nhiều và có khi nó là điều không thể thật khi mà bây giờ tài chính hàng tháng còn không đủ chi tiêu. Vì là chị cả trong nhà nên cx nhận thức mọi việc sớm hơn và cx tự tay chăm sóc các em khi nhỏ rồi cx chứng kiến sức khỏe bome đi xuống như nào nên bây cx không dám vì bản thân mà nhẫn tâm làm cho bome vất vả hơn lo lắng hơn,bên dưới còn 3 đứa em bome phải lo ăn học.chi phí thì ngày càng đắt đỏ nên lo cho cho 3 đứa nó học xong c3 cx là vấn đề. Rồi dần dần mọi việc làm đều vì bome. Lm gì cx suy nghĩ tới bome đầu tiên rồi mới đến bản thân. Nhiều lúc em cx chẳng biết phải làm sao nữa khi mà hình như dần dần em đang làm mất đi chính mình. Mất đi năng lượng tích cực sôi động nhất của tuổi trẻ là học hỏi khám phá và trải nghiệm. Bản thân thì sống vì bome, bome thì lại quá là bao bọc bảo vệ để giờ thậm chí em còn chẳng dám bước ra khỏi vùng an toàn này. Hoàn toàn sợ hãi cái xã hội ngoài kia. Bây đi làm cũng hai ý nghĩ vừa muốn làm cho gia đình nhưng cx muốn cho bản thân. Nhưng em không làm cả hai điều đó đc vì mỗi hướng sẽ có những vc làm suy nghĩ hướng đi khác nhau có khi là đối lập nhau. !!!! Em vẫn chưa biết phải làm sao cho đúng, thoả mái lương tâm được!
Mỗi lần có đồ ăn, ví như cơm gà thì em đc cho ăn thịt gà còn mẹ thì ăn cơm, cả ba cũng nhường hết đồ ăn tốt nhất cho em ăn.Chị em nhà em học thì máy tính, iPad, điện thoại đầy đủ nhưng ba mẹ thì để ý mới thấy 2 người mỗi người 1 cái điện thoại cùi bắp.Thật ra từ nhỏ tới lớn ba mẹ luôn thương, ba thì chuẩn bị sẵn sạch sẽ từ quần áo đến giày dép, gia đình không khá vả nhưng em cảm thấy mình được cung cấp đủ đầy vật chất, những thứ tốt nhất trong khả năng của ba mẹ.
Em không biết ba em đã lo và nhường nhịn em như thế nào? nhưng những hành động của ba em làm với em chỉ khiến em bật khóc khi em nghĩ đến! không phải khóc vì vui hạnh phúc, mà có lẽ vì...
Nếu có khó khăn quá, mà cần thêm sự hỗ trợ thì em có thể inbox fanpage Nguyễn Hữu Trí để các admin hỗ trợ em nghen :)) #adminD
Em từng nghĩ báo hiếu là nghe lời ba mẹ, ở cùng ba mẹ và đồng hành cùng với ba mẹ theo sức của mình.... nhưng rồi khi em nhận thức được sức khoẻ tâm thần của em bị ảnh hưởng thì em bắt đầu nghĩ tới việc nên tự lập ra riêng...???
cảm ơn anh cho e động lực. Ba mẹ e luôn muốn em học hành đàng hoàng là vui lắm, không cần mua quà cáp gì cả. Nên e mong qua video này e tiếp thêm sức mạnh trên con đường học hành và sự nghiệp.
Em cảm ơn anh Trí rất nhiều về những chia sẻ chân thành!
Em là con gái, 28 tuổi, cũng từ vì chữ "hiếu", vì muốn được sửa lại nhà cho ba mẹ, muốn đưa ba mẹ đi chơi không phải lo đến tiền mà trước đây em đã quăng mình vào các công ty đa cấp. Rất may đó là các công ty minh bạch, đàng hoàng nên em đã mang về được các sản phẩm tốt cho ba mẹ dùng. Mặc dù vậy, vì thời điểm đó em còn thiếu năng lực và kinh nghiệm nên em đã không thành công với công việc đó, chẳng những thế hàng tháng không dám mua gì cả, ngày ăn đúng 1 bữa cơm để tiết kiệm, tiền trọ còn phải xin mẹ hỗ trợ, cảm thấy mình "bất hiếu" lắm!
Giờ thì em đi làm ở công ty tư nhân, tháng cũng để dành được chút đỉnh, và không cần xin ba mẹ nữa. Em mong bước sang năm tiếp theo, em có thể tiết kiệm được thêm 1 khoản tiết kiệm riêng cho việc sửa lại nhà cho ba mẹ.
Em có đăng ký khóa AYP của anh và em rất mong sau khóa học, em sẽ nhận được những giá trị em đang hướng tới và có thể áp dụng những giá trị đó cho cuộc sống của mình.
Mong chị bình an
Khi người nhà tôi bệnh. Tôi chăm sóc từng đêm . Từng muỗng cơm , từng muỗng cháo , từng ngụm nước. Mong gia đình tôi và những người xem video khỏe mạnh vui vẻ trong cuộc sống , phải tập luyện thể thao để không phải bệnh
cảm ơn anh trí nhiều, em mới ra trường lương cũng kha khá nhưng lúc nào em cũng chỉ đưa ba mẹ mỗi tiền chứ không có gì khác. Lần này thực sự em đã được anh '' thông não'' và nhìn nhận mọi thứ đúng hơn. Cảm ơn anh Trí rất rất nhiều, mong anh luôn giữ được nhiệt huyết để chỉ đường cho những người trẻ, những người còn ngông như em nhìn lại mọi thứ đúng đắn hơn 💌. Chúc anh Trí và gia đình anh luôn mạnh khỏe
Đúng ạ. Cảm ơn Anh Trí❤