Hợp âm đỉnh thật sự. Mới nghe đoạn dạo mà nổi da gà, nghe đến đoạn : “chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi. Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời “ nước mắt rơi luôn.
Có vài chuyện anh ước nó đừng xảy ra, để hai ta có thể cùng ngồi trò chuyện với nhau như ngày đầu... Quên thì không nỡ, nhưng để nhớ thì thật sự rất đau lòng. Đời này, có những điều không thể vãn hồi, chỉ là tháng năm bên em, xiềng xích thời gian cũng chẳng thể làm phai nhạt... Và sau từng ấy cố gắng, chỉ tô điểm thêm cho câu: "Có những bàn tay không chạm được, dẫu gần" "Cần Thơ dạo này lạnh lắm, anh vẫn chờ từ phía hừng đông Không biết khi vô tình gặp lại em có mỉm cười như đã từng không !"
Hẹn gặp em ở một cuộc đời khác. Tôi ghét phải hẹn kiếp sau, nếu cái gì cũng hẹn kiếp sau vậy kiếp này sống để làm gì? Nhưng ngày bây giờ chỉ có thể thốt ra câu hẹn em ở kiếp sau .
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời... Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày" Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ "Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..." Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ... Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết Anh thừa biết bão tố về đây để thế chỗ Nên tự mua trước cho mình 1 chiếc ô Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh Đành..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả "Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả" Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi... 2nd Verse - Black Apple: Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn? “Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?” Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài … Khoảnh khắc cùng say đắm say…góc phố mình tay nắm tay Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ "Rằng ta giờ đây đã ngược lối Rằng em hãy quên anh được rồi Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi... Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù... Vẫn còn yêu em"
Hôm nay vô tình nghe lại... Bao nhiều kí ức bỗng chốc ùa về. 2 năm r nhiều thứ thay đổi... ngày ấy chúg ta vẫn là nhưng cô cậu học trò cấp 2 cùng vui đùa, mỗi tuần chắc chắn sẽ có 1 chầu trà sữa. Và đi đâu cũng bật bài này nghe thậm chí dùng giọng như vịt đực mà cùng "rap". Ngày đó chúng ta có thể nhắn tin hàng giờ đồng hồ với đủ thứ chuyện, nhạt nhẽo như thể nhưng lại vui vẻ. Bây giờ vào lp10 r mỗi đứa một nơi, từng dòng tn ngày ấy mỏng dẫn r ngừng hẳn, ko pải ko mún nhắn nx chỉ là ko bt nên nhắn gì.... Rồi mỗi đứa sẽ tìm đc cho mình 1 đám bạn khác. Họp lp cx chẳng thể đủ đầy nhưng kỉ niệm ngày ấy vẫn còn đó mong mỗi ng đừng lãng quên...
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời... Vậy nổ lực tìm kiếm của chỉ anh là thứ gì đó quá sáo rỗng Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày" Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ "Ừ. Em Àh. Lúc này em đã có thể đi..." Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ... Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết Anh biết bão tố về đây để thế chỗ Nên đã tự mua trước cho mình 1 chiếc ô Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở... Anh bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ Và anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá Thì đây cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả "Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả" Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
Người trao có nửa nụ cười..mà ta mất cã một đời để quên...Cuộc đời muôn vạn nẽo đường tại sao giửa biển người này ta lại gặp nhau..Để rồi buông bỏ duyên tơ trời...
1st verse - Khói: Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời... Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày" Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ "Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..." Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ... Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết Anh thừa biết bão tố về đây để thế chỗ Nên tự mua trước cho mình 1 chiếc ô Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh Đành..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả "Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả" Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi... 2nd Verse - Black Apple: Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn? “Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?” Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài … Khoảnh khắc cùng say đắm say…góc phố mình tay nắm tay Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ "Rằng ta giờ đây đã ngược lối Rằng em hãy quên anh được rồi Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi... Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù... Vẫn còn yêu em"
Lyrics: Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời... Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày" Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ "Ừ! Em à! Lúc này em đã có thể đi..." Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ... Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết Anh biết bão tố về đây để thế chỗ Nên đã tự mua trước cho mình 1 chiếc ô Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở... Anh..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ Và anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả "Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả" Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi... Và...gọi em là "Hoàng hôn" 2nd Verse - Black Apple: Hoàng hôn...vương sợi nắng...còn sót lại...một khoảng trời Hoàng hồn...lòng chợt thắt...đợi gót ai...cả quãng đời Những mưu cầu...không nên lời...những buồn rầu...còn trên môi Để chiều tà...vội tắt nắng...ta ưu sầu...nhìn đêm trôi Lặng thầm bên khung cửa, tấm thân ai gầy gò như xác sống Ánh trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng Tâm trí treo ngược cành cây...khói ám đến tay...còn chưa gạt tàn? “Đàn tình tang...tình tang...tình nào là tình chẳng mờ phai Rồi tình tan...tình tan...mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?” Người đi buồn hoen đôi mi...thuở hàn vi ta còn khờ dại Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi...văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài ... Khoảnh khắc cùng tay nắm tay...góc phố mình say nắm say Giờ vắng người xưa...đêm cũng chạnh lòng...nhỏ từng hạt lay lất bay Không còn làn mây trắng bay...giã từ người đi...ta không đành lòng Thôi thì người cứ bay đi...đông sang quay về gữi ta một nhành thông Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân Tàn nhẫn với bản thân...hay ta là kẻ tâm thần Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần Siết rồi viết thêm bài...mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm Ngồi tiếc rồi giết đêm dài...ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm Sỏi đá còn che chở lấy nhau...xa nhau liệu người có thấy đau Phải chi mình đừng tìm thấy nhau...thì đã không quên lãng cho đến ngày sau Ai còn ngược dòng thời gian...giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng Người và ta mở cỗng thiên đàng...sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta...trầm ngâm suốt năm canh giờ Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ...nên vô tình tạc hình thành thơ "Rằng ta giờ đây đã ngược lối Rằng em hãy quên anh được rồi Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi... Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù... Vẫn còn yêu em"
Em là người Sai Còn anh là người say ( xin lỗi) Em là kẻ buông bỏ Còn anh cứ mặc và níu. Đến nay a mệt mõi vì nhiều lần níu lấy mối tình không thể hàn lại này
7/11/2019 vẫn nghe nhạc của khói Me 1 thời là fan chân chính của khói Bài của khói ra rất rất buồn😞 Giống như tâm trạng của tôi bh E và a bị chia cách nhau rrrr E nhớ a nhiều lắm a phương ạ #oanhbomoe #free fire
Em có thể đi được rồi. Anh đã từng bên cạnh em, đã từng lau nước mắt cho em, đã từng muốn là nơi vững chải để em tựa vào. Những nỗi đau em trải qua, a đã thấy. A thương em. Nhưng sau chừng đó thời gian. Em yên ổn, em bỏ lại anh để theo một người mới. Và chính em bỏ anh lại như những gì em đã trải qua. Những ngày đó có anh bên cạnh giúp em, kéo em ra khỏi thời gian tồi tệ đó. Còn bây giờ ai giúp anh hả em?
nghe khói chỉ biết khóc thôi :( Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời... Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày" Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ "Ừ! em à !. Lúc này em đã có thể đi..." Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ....
Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn? “Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?” Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài … Khoảnh khắc cùng tay nắm tay…góc phố mình say đắm say Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ
Cám ơn e đã luôn dành hết những thứ tốt đẹp nhất cho a trong hơn 1 năm qua. A xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của e...e hãy trở lại nơi tụi mình chưa bắt đầu lúc e còn vui hơn nhiều khi chưa quen a..
Yêu nhau qua mạng gặp nhau và rồi tôi bắt đầu iu anh. Iu iu nhiều lắm. Và rồi ngày 1 tn lại vơi và rồi tn chẳng còn váo nữa. A à mình kết thúc chưa sao lòng em lúc nào cũng nhớ anh thế này.
12/12/2020 : LYRIC Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời... Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày" Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ "Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..." Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ... Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết Anh thừa biết bão tố về đây để thế chỗ Nên tự mua trước cho mình 1 chiếc ô Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh Đành..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả "Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả" Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi... 2nd Verse - Black Apple: Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn? “Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?” Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài … Khoảnh khắc cùng say đắm say…góc phố mình tay nắm tay Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ "Rằng ta giờ đây đã ngược lối Rằng em hãy quên anh được rồi Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi... Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù... Vẫn còn yêu em"
Bài Hát: Hoàng Hôn Ca Sĩ: Khói, Black Apple Chỉ tiếc là anh đến Quá trễ thôi em ơi Đến cả hoàng hôn đôi khi Còn lỡ hẹn chân trời Anh chỉ tiếc là Sau bao cơn mơ Anh từng tới Thì em Vẫn chẵng cho anh Câu trả lời Vậy nổ lực tìm kiếm của anh Chỉ là thứ gì đó Quá sáo rỗng Em sống thực tế Còn anh ảo mộng Tìm chút hơi lạnh Giữa mùa đông Nên tim anh tựa khối băng Mong ngày em về Được tan chảy Thời gian thì vẫn Lạnh lùng trôi Mọi thứ cứ như Đêm giữa ban ngày Anh vẫn 1 mình Mặc kệ đêm Tiếp tục giết anh Cứ kệ anh đi em ơi Cơn mưa qua là điềm lành Hạnh phúc chỉ tồn tại khi Ta chẳng còn gì để nghỉ Lúc này em đã có thể đi Anh lúng túng Mượn chút men say Để kìm cõi lòng không vụn vỡ Anh cố chấp giữ lấy trên tay Những thứ từng thuộc Về anh ngày đó Anh ngu muội tin lời em nói Để rồi chính anh Chẵng còn nhớ Chẵng còn nhận thức rằng Thứ tình yêu em Cho quà lập lờ Như thứ định mệnh Mập mờ em Buộc anh phải viết Ta từng có những mâu thuẫn Lí do? Giờ anh còn chẵng biết Anh biết bão tố Về đây để thế chỗ Nên tự mua trước Cho mình 1 chiếc ô Nhưng nó lại là kỉ niệm Nên đâu thể che chở anh Đành bơ vơ, bất lực Chết lặng đón bất ngờ Anh vẫn cứ luôn Chờ đợi cơn mưa lớn Uơm nỗi buồn Cho nó nở thành hoa Dù có đợi đến ngày Tim anh trở thành đá Thì đó cũng là lựa chọn Từ anh, không sao cả "Nếu em không của anh Thì chẵng của ai cả" Anh luôn biết bản chất Của em là lừa dối Anh luôn biết cố gắng Giờ cũng thừa thôi Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi Hoàng hôn vương sợi nắng Còn sót lại một khoảng trời Hoàng hồn lòng chợt thắt Đợi gót ai cả quãng đời Những mưu cầu Không nên lời Những buồn rầu Còn trên môi Để chiều tà Vội tắt nắng Ta ưu sầu Nhìn đêm trôi Lặng thầm bên khung cữa Tấm thân ai gầy gò Như xác sống Ành trăng ngâm mình Trên mặt hồ Làm sầu thêm căn gác trống Đêm bạt ngàn Thả hồn lang thang Tìm nốt nhạc vàng Tâm trí treo ngược cành cây Khói ám đến tay Còn chưa gạt tàn Đàn tình tang tình tang Tình nào là tình Chẳng mờ phai Rồi tình tan tình tan Mộng đẹp cớ sao Chẳng chờ ai Người đi buồn hoen đôi mi Thuở hàn vi ta còn khờ dại Đêm nhiều đêm Lắm lúc đôi khi Văng vẳng đâu đây Từng tiếng thở dài Khoảnh khắc cùng tay nắm tay Góc phố mình say đắm say Giờ vắng người xưa Đêm cũng chạnh lòng Nhỏ từng hạt lay lất bay Không còn làn mây trắng bay Giã từ người đi Ta không đành lòng Thôi thì người cứ bay đi Đông sang quay về Gữi ta một nhành thông Đôi cánh khao khát Thoát khỏi nơi giam cầm Có chăng ta là Đám mây đen còn cản chân Tàn nhẫn với bản thân Hay ta là kẻ tâm thần Trả người về vùng trời riêng Để lại giọt đắng Đâng lên hàng trăm lần Siết rồi viết thêm bài Mong vơi đi hơi sương Còn đọng bên thềm Ngồi tiếc rồi giết Đêm dài ta muốn thiếp Trong những nỗi nhớ êm đềm Sỏi đá còn che chở lấy nhau Xa nhau liệu có thấy đau Phải chi mình Đừng tìm thấy nhau Thì đã không quên lãng Cho đến ngày sau Ai còn ngược dòng thời gian Giúp ta gữi đem về Một vài giây phiêu lãng Người và ta mở cỗng thiên đàng Sao giờ đây cảnh vật Bỗng chốc điêu tàn Đêm tĩnh mịch Đơn côi mình ta Trầm ngâm suốt năm canh giờ Chắc người đã quên Hay ta còn muốn nhớ Nên vô tình tạc hình thành thơ Rằng ta giờ đây Đã ngược lối Rằng em hãy quên Anh được rồi Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi À không Bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen Khi chọn lấy em Thật mù quáng Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn Để ép em đi Quá nhẹ nhàng dù Vẫn còn yêu em
E không nghĩ mình lại khoan dung đến vậy .Thế nhưng e đã làm vậy .Buông tay a để a hoàn thành trọn vẹn trách nhiệm của a nhưng e đâu ngờ buông tay a khi còn yêu lại đồng nghĩa với việc nỗi buồn giết e từng đêm 5/9 4đ
1st verse - Khói: Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời... Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày" Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ "Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..." Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ... Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết Anh thừa biết bão tố về đây để thế chỗ Nên tự mua trước cho mình 1 chiếc ô Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh Đành..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả "Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả" Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi... 2nd Verse - Black Apple: Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn? “Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?” Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài … Khoảnh khắc cùng say đắm say…góc phố mình tay nắm tay Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ "Rằng ta giờ đây đã ngược lối Rằng em hãy quên anh được rồi Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi... Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù... Vẫn còn yêu em"
Bài hát Podcast Hotlist BXH Album Music Video Nghệ sĩ Hoàng Hôn Táo - Khói Lời bài hát 1st verse - Khói: Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời... Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày" Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ "Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..." Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ... Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết Anh thừa biết bão tố về đây để thế chỗ Nên tự mua trước cho mình 1 chiếc ô Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh Đành..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả "Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả" Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi... 2nd Verse - Black Apple: Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn? “Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?” Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài … Khoảnh khắc cùng say đắm say…góc phố mình tay nắm tay Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ "Rằng ta giờ đây đã ngược lối Rằng em hãy quên anh được rồi Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi... Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù... Vẫn còn yêu em"
Hôm nY anh say và không biết gì nữa. Em là người a nghĩ đến đầu tiên. Sẽ không có PLT thứ 2 và cũng không có 1 tình yêu đẹp đến như thế xảy ra voi anh nữa. Nó quý và đánh trân trọng nhiều lắm
Đóng góp: mp3 1st verse - Khói: Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời... Vậy nổ lực tìm kiếm của anh giờ thứ gì đó quá sáo rỗng Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày" Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ "Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..." Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ... Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết Anh biết bão tố về đây để thế chỗ Nên đã tự mua trước cho mình 1 chiếc ô Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh ..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả "Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả" Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
Hợp âm đỉnh thật sự. Mới nghe đoạn dạo mà nổi da gà, nghe đến đoạn : “chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi. Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời “ nước mắt rơi luôn.
Có vài chuyện anh ước nó đừng xảy ra, để hai ta có thể cùng ngồi trò chuyện với nhau như ngày đầu...
Quên thì không nỡ, nhưng để nhớ thì thật sự rất đau lòng. Đời này, có những điều không thể vãn hồi, chỉ là tháng năm bên em, xiềng xích thời gian cũng chẳng thể làm phai nhạt...
Và sau từng ấy cố gắng, chỉ tô điểm thêm cho câu: "Có những bàn tay không chạm được, dẫu gần"
"Cần Thơ dạo này lạnh lắm, anh vẫn chờ từ phía hừng đông
Không biết khi vô tình gặp lại em có mỉm cười như đã từng không !"
hoàng hôn nắng vàng
hồn hoang vắng nàng :) 2019 liệu còn ai
Audrey Nguyen like
Đảo ghê
Đấng nhập à:vv
đảo của Hades thì phải =))
Like...
“ Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời “
_22/12/2020_
Hẹn gặp em ở một cuộc đời khác. Tôi ghét phải hẹn kiếp sau, nếu cái gì cũng hẹn kiếp sau vậy kiếp này sống để làm gì? Nhưng ngày bây giờ chỉ có thể thốt ra câu hẹn em ở kiếp sau .
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời
Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới
Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời...
Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng
Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông
Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy
Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày"
Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh
Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành
HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ
"Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..."
Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ
Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó
Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ
Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ...
Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết
Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết
Anh thừa biết bão tố về đây để thế chỗ
Nên tự mua trước cho mình 1 chiếc ô
Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh
Đành..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ
Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn
Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa
Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá
Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả
"Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả"
Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối
Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi
Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
2nd Verse - Black Apple:
Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời
Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời
Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi
Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi
Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống
Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống
Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng
Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn?
“Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai
Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?”
Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại
Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài … Khoảnh khắc cùng say đắm say…góc phố mình tay nắm tay
Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay
Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng
Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông
Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm
Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân
Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần
Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần
Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm
Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm
Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau
Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau
Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng
Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn
Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ
Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ
"Rằng ta giờ đây đã ngược lối
Rằng em hãy quên anh được rồi
Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi
À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi...
Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng
Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù...
Vẫn còn yêu em"
Tks bro
Ong Chấn Vỹ
cần nhân giống và bảo tồn những người như bro
Ong Chấn Vỹ r
trái đất cần nhưng người như bạn :).. chúng ta phải nên tuyên dương :)
hay quá. Từ flow, nội dung đến cách trình bày, câu chữ, hình ảnh; cái nào cũng hay
2h46 sáng, nằm ủ dột bên những giai điệu cũ. Nhạc của Khói cứ âm thầm thấm vào tim, đến lúc nhận ra thì đã rơi nước mắt mất rồi. 18-7-19
tôi không cô đơn đúng không anh em?
Oh yeah.
Đây bạn đồng hành
Ok
Chào anh em =)))
Cậu không cô đơn. Chúng ta cô đơn
5-4 sau ba năm nghe lại vẫn khóc dù tâm trạng lúc đó không buồn !
Buồn lắm 😞
:((
22 tháng 6/2020
Hết bùn ch
😢
*''Đàn tình tang...tình tang...tình nào là tình chẳng mờ phai Rồi tình tan...tình tan...mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?''*
Hôm nay vô tình nghe lại... Bao nhiều kí ức bỗng chốc ùa về. 2 năm r nhiều thứ thay đổi... ngày ấy chúg ta vẫn là nhưng cô cậu học trò cấp 2 cùng vui đùa, mỗi tuần chắc chắn sẽ có 1 chầu trà sữa. Và đi đâu cũng bật bài này nghe thậm chí dùng giọng như vịt đực mà cùng "rap". Ngày đó chúng ta có thể nhắn tin hàng giờ đồng hồ với đủ thứ chuyện, nhạt nhẽo như thể nhưng lại vui vẻ. Bây giờ vào lp10 r mỗi đứa một nơi, từng dòng tn ngày ấy mỏng dẫn r ngừng hẳn, ko pải ko mún nhắn nx chỉ là ko bt nên nhắn gì.... Rồi mỗi đứa sẽ tìm đc cho mình 1 đám bạn khác. Họp lp cx chẳng thể đủ đầy nhưng kỉ niệm ngày ấy vẫn còn đó mong mỗi ng đừng lãng quên...
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời
Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới
Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời...
Vậy nổ lực tìm kiếm của chỉ anh là thứ gì đó quá sáo rỗng
Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông
Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy
Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày"
Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh
Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành
HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ
"Ừ. Em Àh. Lúc này em đã có thể đi..."
Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ
Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó
Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ
Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ...
Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết
Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết
Anh biết bão tố về đây để thế chỗ
Nên đã tự mua trước cho mình 1 chiếc ô
Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...
Anh bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ
Và anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn
Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa
Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá
Thì đây cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả
"Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả"
Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối
Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi
Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
Chỉ là em quá ngớ ngẩn để ép anh đi quá nhẹ nhàng...dù...em vẫn còn yêu, NA.
Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng
Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù...
Vẫn còn yêu em"
Ver của Trịnh Công Quân đầy chất tình , ông này đích thực đọc thơ tình suốt ngày đây , tự sự hay quá :D
Hoàng hôn + bình minh .. ánh sáng chiếu vào tim t, khi t cô đơn nhất 😍
A nhâm nhi 1 điếu thuốc
Trong cả bầu trời kh ánh sao
Tim a càng nhìu thêm vết xúơc
Bỗng chốc ngục gã trong cơn đau từ câu nói của e làm bằng dao
Hoàng hôn lác đác hạt mưa ngâu.
Gió qua mệt mỏi cánh nhạn sầu.
Đôi lời hẹn ước mùa thu đó.
Theo gió tìm em_em tôi đâu..
không phải một mình tôi còn nghe đúng không anh em ?
có tôi
Tôi vẫn nghe :))
Mỗi ngày =))) đều vào 1 lần..
có tôi đây kkk
Vẫn nghe
Người trao có nửa nụ cười..mà ta mất cã một đời để quên...Cuộc đời muôn vạn nẽo đường tại sao giửa biển người này ta lại gặp nhau..Để rồi buông bỏ duyên tơ trời...
Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá
Thì đó cũng là lựa chọn của anh ko sao cả. :)
Thật dzui vì sau năm năm tháng tháng thì cuối cùng cũng đã thật sự dứt khoát với nhau . Đây ko phải bỏ lỡ mà nó là một dạng giải thoát
Đang biết trên hành trình cuộc đời nge rằng anh giờ đã ngược lối!
Thấy xung quanh lạnh lại muốn trìm sâu theo nhạc
1st verse - Khói:
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời
Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới
Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời...
Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng
Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông
Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy
Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày"
Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh
Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành
HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ
"Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..."
Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ
Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó
Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ
Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ...
Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết
Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết
Anh thừa biết bão tố về đây để thế chỗ
Nên tự mua trước cho mình 1 chiếc ô
Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh
Đành..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ
Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn
Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa
Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá
Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả
"Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả"
Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối
Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi
Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
2nd Verse - Black Apple:
Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời
Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời
Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi
Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi
Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống
Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống
Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng
Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn?
“Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai
Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?”
Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại
Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài … Khoảnh khắc cùng say đắm say…góc phố mình tay nắm tay
Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay
Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng
Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông
Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm
Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân
Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần
Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần
Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm
Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm
Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau
Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau
Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng
Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn
Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ
Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ
"Rằng ta giờ đây đã ngược lối
Rằng em hãy quên anh được rồi
Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi
À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi...
Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng
Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù...
Vẫn còn yêu em"
***** coppy bên fb của sếp á :D
+Hữu Thế Lê Nguyễn Sai " hoàn " chứ không phải " hoàng " :))
+Karat Moons hoàng mà ?
cần nhân giống và bảo tồn những người như bro
quá tuyệt cho 1 siêu phẩm lại mang tên nỗi buồn
Lyrics:
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời
Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới
Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời...
Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng
Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông
Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy
Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày"
Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh
Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành
HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ
"Ừ! Em à! Lúc này em đã có thể đi..."
Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ
Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó
Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ
Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ...
Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết
Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết
Anh biết bão tố về đây để thế chỗ
Nên đã tự mua trước cho mình 1 chiếc ô
Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...
Anh..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ
Và anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn
Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa
Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá
Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả
"Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả"
Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối
Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi
Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
Và...gọi em là "Hoàng hôn"
2nd Verse - Black Apple:
Hoàng hôn...vương sợi nắng...còn sót lại...một khoảng trời
Hoàng hồn...lòng chợt thắt...đợi gót ai...cả quãng đời
Những mưu cầu...không nên lời...những buồn rầu...còn trên môi
Để chiều tà...vội tắt nắng...ta ưu sầu...nhìn đêm trôi
Lặng thầm bên khung cửa, tấm thân ai gầy gò như xác sống
Ánh trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống
Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng
Tâm trí treo ngược cành cây...khói ám đến tay...còn chưa gạt tàn?
“Đàn tình tang...tình tang...tình nào là tình chẳng mờ phai
Rồi tình tan...tình tan...mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?”
Người đi buồn hoen đôi mi...thuở hàn vi ta còn khờ dại
Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi...văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài ...
Khoảnh khắc cùng tay nắm tay...góc phố mình say nắm say
Giờ vắng người xưa...đêm cũng chạnh lòng...nhỏ từng hạt lay lất bay
Không còn làn mây trắng bay...giã từ người đi...ta không đành lòng
Thôi thì người cứ bay đi...đông sang quay về gữi ta một nhành thông
Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm
Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân
Tàn nhẫn với bản thân...hay ta là kẻ tâm thần
Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần
Siết rồi viết thêm bài...mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm
Ngồi tiếc rồi giết đêm dài...ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm
Sỏi đá còn che chở lấy nhau...xa nhau liệu người có thấy đau
Phải chi mình đừng tìm thấy nhau...thì đã không quên lãng cho đến ngày sau
Ai còn ngược dòng thời gian...giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng
Người và ta mở cỗng thiên đàng...sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn
Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta...trầm ngâm suốt năm canh giờ
Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ...nên vô tình tạc hình thành thơ
"Rằng ta giờ đây đã ngược lối
Rằng em hãy quên anh được rồi
Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi
À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi...
Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng
Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù...
Vẫn còn yêu em"
Trái tim em tựa khối băng mong ngày anh về đc tan chảy 😊
cái giọng rap sao mà ấm quá đi! ko thích nghe rap nhưng mà mấy bài này lời rap sâu sắc,ko sến vì thế ko thể ko nghe
Em là người Sai
Còn anh là người say ( xin lỗi)
Em là kẻ buông bỏ
Còn anh cứ mặc và níu.
Đến nay a mệt mõi vì nhiều lần níu lấy mối tình không thể hàn lại này
ver của Apple nó mang cái chất gì đó có vẻ như là 1 bài kinh phật học hay như là 1 bài kinh thánh vậy!!!
Sa Tan chuẩn
Sa Tan bi điên à
Với bài là bao xa nữa :v
Chất
Nhạc tao là kinh thánh nên mày sẽ k bao h thấy sơ xài
Nhanh thật đã bảy năm r tình yêu tuổi mới lớn đó chớp mắt đã bảy năm r.... Tôi vẫn vậy vẫn một mình gặm nhấm nỗi nhớ
hoàng hôn nắng vàng
hồn hoang vắng nàng :) 2020 liệu còn ai
xem
7/11/2019 vẫn nghe nhạc của khói
Me 1 thời là fan chân chính của khói
Bài của khói ra rất rất buồn😞
Giống như tâm trạng của tôi bh
E và a bị chia cách nhau rrrr
E nhớ a nhiều lắm a phương ạ
#oanhbomoe #free fire
Em có thể đi được rồi. Anh đã từng bên cạnh em, đã từng lau nước mắt cho em, đã từng muốn là nơi vững chải để em tựa vào. Những nỗi đau em trải qua, a đã thấy. A thương em. Nhưng sau chừng đó thời gian. Em yên ổn, em bỏ lại anh để theo một người mới. Và chính em bỏ anh lại như những gì em đã trải qua. Những ngày đó có anh bên cạnh giúp em, kéo em ra khỏi thời gian tồi tệ đó. Còn bây giờ ai giúp anh hả em?
Ver Khói nghe phê vãi :))) 12h đêm với lon bia là hết bài
Hoàng Phi phải là với gói cần :)))
@@nguyennhan3576 hâhhah nghe lon bia thấy chúi chúi.
nghe khói chỉ biết khóc thôi :(
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời
Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới
Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời...
Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng
Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông
Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy
Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày"
Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh
Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành
HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ
"Ừ! em à !. Lúc này em đã có thể đi..."
Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ
Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó
Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ
Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ....
hỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời .. Câu này hay quá ae
Hoàng hôn vương sợi nắng còn xót lại một khoảng trời
Hoàng hồn lòng chợt thắt đợi gót ai cả quãng đời
👇🏿 năm 2019
ver của táo đen quá đỉnh. :'( buồn ghê
Hoàng hôn buông sợi nắng còn sót lại 1 khoảng trời
Hoàng hồn lòng chợt thắt đợi gót ai cả quãng đời...
Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời
Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời
Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi
Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi
Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống
Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống
Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng
Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn?
“Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai
Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?”
Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại
Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài … Khoảnh khắc cùng tay nắm tay…góc phố mình say đắm say
Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay
Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng
Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông
Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm
Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân
Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần
Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần
Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm
Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm
Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau
Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau
Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng
Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn
Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ
Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ
Ô
I have Apple Black - I have Khói, Ò ------> Buồn vl!
+Bảo Trịnh đeo hiểu gì. Giải thích hộ tôi cái.
Hiệu Minh
Cmt như cức
high lắm đcm :v
:))
Ò hài vl :v
Cám ơn e đã luôn dành hết những thứ tốt đẹp nhất cho a trong hơn 1 năm qua. A xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của e...e hãy trở lại nơi tụi mình chưa bắt đầu lúc e còn vui hơn nhiều khi chưa quen a..
Rằng ta giờ đây đã ngược lối
Rằng em hãy quên anh được rồi
Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi
À không .... bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi!
hoàng hôn của một ngày thứ 7 :))) mò lại mấy bài của khói nghe cho nhanh hết ngày
Nếu em đã cố gắng rất nhiều nhưng người ta vẫn không để tâm.
Thì em phải làm sao đây?
Yêu nhau qua mạng gặp nhau và rồi tôi bắt đầu iu anh. Iu iu nhiều lắm. Và rồi ngày 1 tn lại vơi và rồi tn chẳng còn váo nữa. A à mình kết thúc chưa sao lòng em lúc nào cũng nhớ anh thế này.
2021 và nghe lại bài này lòng cứ xao xuyên 6 năm trôi qua cứ như mới xảy qua ngày hôm qua 😔😔😔😔
Nếu có thể hãy cứ hạnh phúc như bây giờ em nhé :(
*Tình tang tình tang* ,tình nào chẳng mờ phai... ?
tình tan, tình tan, mộng đẹp KHÔNG chờ ai
H ai còn nghe bài này như tui ko
Thất tình nghe bài này bao khóc😞
Làm video đẹp quá v ông :3
2024 ai còn nghe k nhạc khói vẫn nghiệnnn 😢
Khói tháng 10 xoá tàn, bàn ghế cũ mùa đông đợi hoàng hôn , lên sự ấm ấp ý nghĩa hoàng hôn cơ hội đến
Tôi đây anh em❤
Em à! lúc này em đã có thể đi
t.iu 3,5 năm ko bằng 1 thằng qua đường.
Tại m là Trư Bát Giới :v
*Con heo nay biet nghe nhac Moke lun :V*
12/12/2020 : LYRIC
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời
Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới
Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời...
Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng
Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông
Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy
Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày"
Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh
Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành
HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ
"Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..."
Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ
Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó
Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ
Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ...
Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết
Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết
Anh thừa biết bão tố về đây để thế chỗ
Nên tự mua trước cho mình 1 chiếc ô
Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh
Đành..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ
Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn
Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa
Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá
Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả
"Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả"
Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối
Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi
Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
2nd Verse - Black Apple:
Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời
Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời
Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi
Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi
Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống
Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống
Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng
Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn?
“Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai
Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?”
Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại
Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài … Khoảnh khắc cùng say đắm say…góc phố mình tay nắm tay
Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay
Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng
Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông
Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm
Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân
Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần
Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần
Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm
Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm
Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau
Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau
Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng
Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn
Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ
Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ
"Rằng ta giờ đây đã ngược lối
Rằng em hãy quên anh được rồi
Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi
À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi...
Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng
Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù...
Vẫn còn yêu em"
Bài Hát: Hoàng Hôn
Ca Sĩ: Khói, Black Apple
Chỉ tiếc là anh đến
Quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi
Còn lỡ hẹn chân trời
Anh chỉ tiếc là
Sau bao cơn mơ
Anh từng tới
Thì em
Vẫn chẵng cho anh
Câu trả lời
Vậy nổ lực tìm kiếm của anh
Chỉ là thứ gì đó
Quá sáo rỗng
Em sống thực tế
Còn anh ảo mộng
Tìm chút hơi lạnh
Giữa mùa đông
Nên tim anh tựa khối băng
Mong ngày em về
Được tan chảy
Thời gian thì vẫn
Lạnh lùng trôi
Mọi thứ cứ như
Đêm giữa ban ngày
Anh vẫn 1 mình
Mặc kệ đêm
Tiếp tục giết anh
Cứ kệ anh đi em ơi
Cơn mưa qua là điềm lành
Hạnh phúc chỉ tồn tại khi
Ta chẳng còn gì để nghỉ
Lúc này em đã có thể đi
Anh lúng túng
Mượn chút men say
Để kìm cõi lòng không vụn vỡ
Anh cố chấp giữ lấy trên tay
Những thứ từng thuộc
Về anh ngày đó
Anh ngu muội tin lời em nói
Để rồi chính anh
Chẵng còn nhớ
Chẵng còn nhận thức rằng
Thứ tình yêu em
Cho quà lập lờ
Như thứ định mệnh
Mập mờ em
Buộc anh phải viết
Ta từng có những mâu thuẫn
Lí do? Giờ anh còn chẵng biết
Anh biết bão tố
Về đây để thế chỗ
Nên tự mua trước
Cho mình 1 chiếc ô
Nhưng nó lại là kỉ niệm
Nên đâu thể che chở anh
Đành bơ vơ, bất lực
Chết lặng đón bất ngờ
Anh vẫn cứ luôn
Chờ đợi cơn mưa lớn
Uơm nỗi buồn
Cho nó nở thành hoa
Dù có đợi đến ngày
Tim anh trở thành đá
Thì đó cũng là lựa chọn
Từ anh, không sao cả
"Nếu em không của anh
Thì chẵng của ai cả"
Anh luôn biết bản chất
Của em là lừa dối
Anh luôn biết cố gắng
Giờ cũng thừa thôi
Anh đã biết em ơi!
Rằng anh sai rồi
Hoàng hôn vương sợi nắng
Còn sót lại một khoảng trời
Hoàng hồn lòng chợt thắt
Đợi gót ai cả quãng đời
Những mưu cầu
Không nên lời
Những buồn rầu
Còn trên môi
Để chiều tà
Vội tắt nắng
Ta ưu sầu
Nhìn đêm trôi
Lặng thầm bên khung cữa
Tấm thân ai gầy gò
Như xác sống
Ành trăng ngâm mình
Trên mặt hồ
Làm sầu thêm căn gác trống
Đêm bạt ngàn
Thả hồn lang thang
Tìm nốt nhạc vàng
Tâm trí treo ngược cành cây
Khói ám đến tay
Còn chưa gạt tàn
Đàn tình tang tình tang
Tình nào là tình
Chẳng mờ phai
Rồi tình tan tình tan
Mộng đẹp cớ sao
Chẳng chờ ai
Người đi buồn hoen đôi mi
Thuở hàn vi ta còn khờ dại
Đêm nhiều đêm
Lắm lúc đôi khi
Văng vẳng đâu đây
Từng tiếng thở dài
Khoảnh khắc cùng tay nắm tay
Góc phố mình say đắm say
Giờ vắng người xưa
Đêm cũng chạnh lòng
Nhỏ từng hạt lay lất bay
Không còn làn mây trắng bay
Giã từ người đi
Ta không đành lòng
Thôi thì người cứ bay đi
Đông sang quay về
Gữi ta một nhành thông
Đôi cánh khao khát
Thoát khỏi nơi giam cầm
Có chăng ta là
Đám mây đen còn cản chân
Tàn nhẫn với bản thân
Hay ta là kẻ tâm thần
Trả người về vùng trời riêng
Để lại giọt đắng
Đâng lên hàng trăm lần
Siết rồi viết thêm bài
Mong vơi đi hơi sương
Còn đọng bên thềm
Ngồi tiếc rồi giết
Đêm dài ta muốn thiếp
Trong những nỗi nhớ êm đềm
Sỏi đá còn che chở lấy nhau
Xa nhau liệu có thấy đau
Phải chi mình
Đừng tìm thấy nhau
Thì đã không quên lãng
Cho đến ngày sau
Ai còn ngược dòng thời gian
Giúp ta gữi đem về
Một vài giây phiêu lãng
Người và ta mở cỗng thiên đàng
Sao giờ đây cảnh vật
Bỗng chốc điêu tàn
Đêm tĩnh mịch
Đơn côi mình ta
Trầm ngâm suốt năm canh giờ
Chắc người đã quên
Hay ta còn muốn nhớ
Nên vô tình tạc hình thành thơ
Rằng ta giờ đây
Đã ngược lối
Rằng em hãy quên
Anh được rồi
Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi
À không
Bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi
Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen
Khi chọn lấy em
Thật mù quáng
Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn
Để ép em đi
Quá nhẹ nhàng dù
Vẫn còn yêu em
8/9 2019 liệu có ai còn nghe
Vô tình nghe lại. Thoáng cái đã 9 năm.... bao kỷ niệm
mỗi đêm về là cứ bật loa mở nhạc ngồi 1 mình nghe nhạc khói cảm giác quá thấm :(
1 siêu phẩm đã bị lãng quên...
Chỉ là anh đến quá trễ thôi em ơi ☺️☺️☺️
E không nghĩ mình lại khoan dung đến vậy .Thế nhưng e đã làm vậy .Buông tay a để a hoàn thành trọn vẹn trách nhiệm của a nhưng e đâu ngờ buông tay a khi còn yêu lại đồng nghĩa với việc nỗi buồn giết e từng đêm 5/9 4đ
29/8/2020 nghe lại vẫn buồn trong lòng , tâm trạng thì lúc nào cũng trống rỗng không thể nào vui lên được dù chỉ là 1 phút.!!!
A tiếc vì đã đến trể em ơi.. còn chút hoàng hôn a cũng ko giữ nổi.. em đã đi anh đành về bóng tối
1st verse - Khói:
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời
Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới
Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời...
Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng
Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông
Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy
Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày"
Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh
Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành
HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ
"Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..."
Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ
Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó
Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ
Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ...
Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết
Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết
Anh thừa biết bão tố về đây để thế chỗ
Nên tự mua trước cho mình 1 chiếc ô
Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh
Đành..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ
Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn
Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa
Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá
Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả
"Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả"
Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối
Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi
Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
2nd Verse - Black Apple:
Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời
Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời
Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi
Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi
Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống
Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống
Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng
Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn?
“Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai
Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?”
Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại
Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài … Khoảnh khắc cùng say đắm say…góc phố mình tay nắm tay
Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay
Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng
Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông
Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm
Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân
Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần
Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần
Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm
Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm
Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau
Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau
Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng
Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn
Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ
Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ
"Rằng ta giờ đây đã ngược lối
Rằng em hãy quên anh được rồi
Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi
À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi...
Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng
Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù...
Vẫn còn yêu em"
nghe nhạc Khói lúc nào cũng đúng tâm trạng buồn :(
25 _1_2018 đêm nào tôi vẫn nghe những bài của Khói vẫn một chú gì đó thấm buồn như lần đầu nghe...!! Nhớ em.
gọi em là hoàng hôn
bởi chiều em mới có
bài này nge 8 năm trc đến bg nge lại văn thấy cuốn .. nhạc qá cuốn
Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối.
Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi.
Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
K bt a nơi đó ra s nhưng e vẫn còn yêu a gửi anh 😊
Phan Minh Đạt 😊
Bài hát Podcast Hotlist BXH Album Music Video Nghệ sĩ
Hoàng Hôn
Táo - Khói
Lời bài hát
1st verse - Khói:
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời
Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới
Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời...
Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng
Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông
Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy
Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày"
Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh
Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành
HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ
"Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..."
Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ
Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó
Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ
Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ...
Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết
Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết
Anh thừa biết bão tố về đây để thế chỗ
Nên tự mua trước cho mình 1 chiếc ô
Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh
Đành..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ
Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn
Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa
Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá
Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả
"Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả"
Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối
Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi
Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
2nd Verse - Black Apple:
Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời
Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời
Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi
Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi
Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống
Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống
Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng
Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn?
“Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai
Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?”
Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại
Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài …
Khoảnh khắc cùng say đắm say…góc phố mình tay nắm tay
Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay
Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng
Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông
Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm
Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân
Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần
Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần
Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm
Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm
Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau
Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau
Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng
Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn
Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ
Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ
"Rằng ta giờ đây đã ngược lối
Rằng em hãy quên anh được rồi
Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi
À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi...
Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng
Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù...
Vẫn còn yêu em"
chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời ...
Con best làm tôi đau mỗi khi vô tình nghe lại
Hạnh phúc chỉ tồn tại khi. . . Ta chẳng còn gì để nghĩ !
Hôm nY anh say và không biết gì nữa. Em là người a nghĩ đến đầu tiên. Sẽ không có PLT thứ 2 và cũng không có 1 tình yêu đẹp đến như thế xảy ra voi anh nữa. Nó quý và đánh trân trọng nhiều lắm
23h27 mở lại bản nhạc cũ kỹ,da gà nổi hết lên nước mắt dơm dớm ,tê miên man người
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi :(
tấm ảnh tuyệt đẹp....nhạc khỏi bàn :)
Hoàng hôn chút nắng còn vương
Hoàn hồn tỉnh mộng giữ đường bôn ba
Mọi chuyện khó khăn quá anh em ơi
Ver của Táo Đen chất quá :'-
Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về anh ngày đó.
Khói... sương rơi.. hnay mình vẫn nghe
Chỉ tiếc là a đến quá trễ thôi em ơi, đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời
Đóng góp: mp3
1st verse - Khói:
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời
Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới
Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời...
Vậy nổ lực tìm kiếm của anh giờ thứ gì đó quá sáo rỗng
Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông
Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy
Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày"
Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh
Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành
HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ
"Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..."
Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ
Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó
Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ
Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ...
Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết
Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết
Anh biết bão tố về đây để thế chỗ
Nên đã tự mua trước cho mình 1 chiếc ô
Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh
..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ
Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn
Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa
Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá
Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả
"Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả"
Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối
Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi
Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
xin link mp3 ông
Anh chỉ tiếc là : Sau bao cơn mơ anh từng tới , thì em vẫn chẳng cho anh câu trả lời
Replay không biết bao nhiêu lần. :(
Có anh em nào đang bị tâm trang rồi nghe bài này hàng ngày như tui đây không :(
Black Apple bị nghiện cái giọng và nhịp flow này rồi
Một đêm mưa ... hạnh phúc chỉ tồn tại khi ...
Vẫn hay như ngày nào ❤
Ai hãy cho tôi thấy rằng tôi không cô đơn đi
Nghe nhiều mà vẫn muốn rơi lệ 😔
sáng ra nghe được nửa bài đéo dám nghe tiếp pause lại đêm về nghe :))
Verse - Black Apple nghe max thấm
Đàn tình tang... Tình tang.. Tình nào là tình chẳng mờ phai
Bình mình lúc nào cũng đẹp 1 buổi sáng rực rỡ, còn hoàn hôn cũng có thể là đẹp, nhưng nó là sự kết thúc.