Sáng sớm ngày hôm sau, nghe thấy ba tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”, Sở Dụ lăn lộn trên giường, mơ màng trừng mắt, giẫm chân trần lên trên thảm đi ra mở cửa. Không nhìn thấy rõ người ngoài cửa là ai, cậu lại như hồn ma phiêu đãng bay về giường nằm, quấn chăn ngủ tiếp. Cửa bị đóng lại, chỉ phát ra âm thanh rất nhỏ. Trong phòng, mùi hương cỏ thoang thoảng trong không gian. Rèm cửa sổ kéo kín, chỉ có ngọn đèn nhỏ ở góc tường đang mở, tỏa ra một tầng áng sáng mỏng. Sở Dụ túm lấy góc chăn, hô hấp nhẹ nhàng. Lục Thời đứng bên cạnh giường, cúi người, kéo chăn của Sở Dụ, “Dậy thôi.” Sở Dụ có phản ứng với giọng nói của Lục Thời, ngón tay cậu dùng lực, túm chặt lấy chăn, mơ hồ không rõ lẩm bẩm, “Không muốn…………muốn ngủ……..ngủ thêm năm phút nữa.” Lục Thời thực sự yên lặng đợi thêm năm phút nữa. Năm phút sau, Lục Thời lại kéo chăn của Sở Dụ lần nữa, “Hết năm phút rồi.” Sở Dụ không mở nổi mắt ra, túm lấy quần áo Lục Thời, miễn cưỡng ngồi dậy, còn lung lay, có xu hướng như giây tiếp theo sẽ ngã xuống giường. Lục Thời thấp giọng nói, “Ngồi cẩn thận.” Bản năng Sở Dụ lựa chọn nghe lời. Đầu óc cậu mơ màng muốn ngủ, chưa tỉnh táo mấy, vô thức nâng cánh tay lên. Lục Thời hạ mắt nhìn mái tóc mềm mại lộn xộn vì ngủ của Sở Dụ, cậu ngồi trên chiếc chăn mềm mại, dáng vẻ cúi đầu ngủ gà ngủ gật, lấy áo đồng phục từ bên cạnh qua. Sau đó, Lục Thời giúp Sở Dụ cởi áo ngủ, muốn mặc áo đồng phục lên cho cậu. Khớp xương ngón tay rõ ràng, kiên nhẫn cài từng nút áo. Cài xong rồi, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào hầu kết của Sở Dụ. Lục Thời đột nhiên nghĩ…….trước đây, liệu có người nào giúp cậu mặc quần áo thế này không? Trong nháy mắt, trái tim giống như bị gai hoa tường vi đâm một chút, ánh mắt âm trầm. Gập ngón tay lại, Lục Thời nâng cằm Sở Dụ lên, nhỏ giọng hỏi, “Tôi là ai?” Sở Dụ không mở nổi mắt ra, lơ mơ trả lời, “Lục Thời.” “Ừ, ngoan lắm.”
Đúng vào lúc này, bả vai hắn đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhói, cảm giác tê dại thuận theo dây thần kinh tới từng ngón tay, giống như bị điện giật, năm ngón tay Hạ Trí Viễn không còn sức lực, buông tay ra, điện thoại rơi "Cạch" một tiếng xuống dưới đất. Ngay sau đó, cổ tay và mắt cá chân bị người ta lưu loát bẻ khớp, sau đó bị đạp mấy cái rất mạnh, đau đớn dữ dội làm cho hắn kêu ra tiếng, trước mắt biến thành màu đen. Hạ Trí Viễn còn chưa tỉnh táo lại, liền đột nhiên bị người ta bóp chặt cổ, gần như bị lôi tới phía trước. Đại não nhanh chóng thiếu không khí, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, mạch máu ở thái dương phồng lên, giống như sắp nổ tung. Đợi khi cuối cùng hắn cũng phản ứng lại, hắn đã bị người đè trên lan can hành lang trên không. Đằng sau là lan can bằng thủy tinh công nghiệp cao nửa người, cùng với độ cao lơ lửng giữa mấy chục tầng. Gió rất lớn, cả người Hạ Trí Hạo nhanh chóng dính một tầng mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy. "Mày là.........." Khó khăn lên tiếng, tầm mắt dần dần mất đi tiêu cự, nhìn thấy rõ người trước mắt này, Hạ Trí Viễn đột nhiên không lên tiếng nữa. Người đang bóp cổ hắn, hắn đã từng gặp. Hắn đã từng nghe thấy tên người này từ miệng Hạ Trí Hạo, Lục Thời. Ngón tay Lục Thời bóp chặt cổ Hạ Trí Viễn, nhìn thấy sắc mặt của hắn ta đỏ lên, dần tím tái, hô hấp khó khăn, lực ở ngón tay không hề nới lỏng ra chút nào. Thậm chí còn đẩy Hạ Trí Viễn sát vào làm cho nửa thân trên của hắn ta lơ lửng giữa không trung. Tay còn lại thì nắm vạt áo của hắn một cách lỏng lẻo. Giữa mi mắt anh, tràn đầy sự tàn ác khó chịu. Vào thời khắc này, bản năng Hạ Trí Viễn cảm nhận được nguy hiểm.........Lục Thời muốn giết hắn, hoặc là, muốn buông lỏng tay ra để cho hắn rơi từ đây xuống. Gió trên tầng cao thổi mạnh qua, gió thổi xuống chân trời như xé rách tất cả. Nhãn cầu Hạ Trí Viễn lồi lên, sắc mặt tím tái, từng giọt, từng giọt mồ hôi chảy từ trên huyệt thái dương xuống, nhanh chóng bị gió mạnh thổi bay. Cả người hắn không ngừng phát run, thậm chí nước mắt nước mũi đều chảy ra, tràn nửa khuôn mặt. Bởi vì sợ hãi, đồng tử co lại giống như đầu kim, yết hầu khó khăn di chuyển. Vẻ mặt Lục Thời lạnh lùng, hô hấp cũng chưa từng loạn. Ngón tay dùng sức đã trắng bệch ra. Lúc này, di động trong túi của anh liên tục vang lên mấy tiếng chuông báo tin nhắn. Lục Thời không có nhiều bạn bè, trong danh sách bạn bè trong ứng dụng chat càng ít người. Chúc Tri Phi và Ngụy Quang Lỗi đều có thói quen gọi điện cho anh. Người thường xuyên nhắn tin cho anh chỉ có Sở Dụ thôi. Đè chặt Hạ Trí Viễn lên thành kim loại của làn cần, Lục Thời mở miệng ra nói câu đầu tiên. Giọng rất nhẹ, pha trộn lẫn tiếng gió thổi vù vù lại làm cho lòng người sinh ra cảm giác sợ hãi vô hạn. "Mày dám động vào cậu ấy thử xem?"
may mà đoạn này không cho lên kịch, mọe, đọc thấy sợ. Cảm giác giống như Lục ca sắp thả rơi con chó này rồi ý. Dù mình cũng mong thế lắm nhưng mà phải để pháp luật trừng trị nó.
Cảm ơn nhà dịch nhaaa❤
Cảm ơn chủ kênh đã dịch nhe chờ lâu quá tr lun hihi ❤❤❤❤
cảm ơn bạn nhiều nha. Để mn chờ lâu rùi, huhu
Chúng ta có thể đi đến một kết luận, đối với Dụ Dụ, không có gì quan trọng hơn cái mặt🥲
谢谢上傳,期待巳久😊
非常感谢你的支持🥰
Sáng sớm ngày hôm sau, nghe thấy ba tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”, Sở Dụ lăn lộn trên giường, mơ màng trừng mắt, giẫm chân trần lên trên thảm đi ra mở cửa.
Không nhìn thấy rõ người ngoài cửa là ai, cậu lại như hồn ma phiêu đãng bay về giường nằm, quấn chăn ngủ tiếp.
Cửa bị đóng lại, chỉ phát ra âm thanh rất nhỏ.
Trong phòng, mùi hương cỏ thoang thoảng trong không gian. Rèm cửa sổ kéo kín, chỉ có ngọn đèn nhỏ ở góc tường đang mở, tỏa ra một tầng áng sáng mỏng.
Sở Dụ túm lấy góc chăn, hô hấp nhẹ nhàng.
Lục Thời đứng bên cạnh giường, cúi người, kéo chăn của Sở Dụ, “Dậy thôi.”
Sở Dụ có phản ứng với giọng nói của Lục Thời, ngón tay cậu dùng lực, túm chặt lấy chăn, mơ hồ không rõ lẩm bẩm, “Không muốn…………muốn ngủ……..ngủ thêm năm phút nữa.”
Lục Thời thực sự yên lặng đợi thêm năm phút nữa.
Năm phút sau, Lục Thời lại kéo chăn của Sở Dụ lần nữa, “Hết năm phút rồi.”
Sở Dụ không mở nổi mắt ra, túm lấy quần áo Lục Thời, miễn cưỡng ngồi dậy, còn lung lay, có xu hướng như giây tiếp theo sẽ ngã xuống giường.
Lục Thời thấp giọng nói, “Ngồi cẩn thận.”
Bản năng Sở Dụ lựa chọn nghe lời.
Đầu óc cậu mơ màng muốn ngủ, chưa tỉnh táo mấy, vô thức nâng cánh tay lên.
Lục Thời hạ mắt nhìn mái tóc mềm mại lộn xộn vì ngủ của Sở Dụ, cậu ngồi trên chiếc chăn mềm mại, dáng vẻ cúi đầu ngủ gà ngủ gật, lấy áo đồng phục từ bên cạnh qua.
Sau đó, Lục Thời giúp Sở Dụ cởi áo ngủ, muốn mặc áo đồng phục lên cho cậu.
Khớp xương ngón tay rõ ràng, kiên nhẫn cài từng nút áo.
Cài xong rồi, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào hầu kết của Sở Dụ.
Lục Thời đột nhiên nghĩ…….trước đây, liệu có người nào giúp cậu mặc quần áo thế này không?
Trong nháy mắt, trái tim giống như bị gai hoa tường vi đâm một chút, ánh mắt âm trầm.
Gập ngón tay lại, Lục Thời nâng cằm Sở Dụ lên, nhỏ giọng hỏi, “Tôi là ai?”
Sở Dụ không mở nổi mắt ra, lơ mơ trả lời, “Lục Thời.”
“Ừ, ngoan lắm.”
một anh chồng đội bồ lên đầu🥰 Nhưng cũng không kém phần chiếm hữu
Sao mấy đoạn đánh nhau của ktt này cứ bị hài í :)))))
Đúng vào lúc này, bả vai hắn đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhói, cảm giác tê dại thuận theo dây thần kinh tới từng ngón tay, giống như bị điện giật, năm ngón tay Hạ Trí Viễn không còn sức lực, buông tay ra, điện thoại rơi "Cạch" một tiếng xuống dưới đất.
Ngay sau đó, cổ tay và mắt cá chân bị người ta lưu loát bẻ khớp, sau đó bị đạp mấy cái rất mạnh, đau đớn dữ dội làm cho hắn kêu ra tiếng, trước mắt biến thành màu đen.
Hạ Trí Viễn còn chưa tỉnh táo lại, liền đột nhiên bị người ta bóp chặt cổ, gần như bị lôi tới phía trước.
Đại não nhanh chóng thiếu không khí, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, mạch máu ở thái dương phồng lên, giống như sắp nổ tung.
Đợi khi cuối cùng hắn cũng phản ứng lại, hắn đã bị người đè trên lan can hành lang trên không.
Đằng sau là lan can bằng thủy tinh công nghiệp cao nửa người, cùng với độ cao lơ lửng giữa mấy chục tầng.
Gió rất lớn, cả người Hạ Trí Hạo nhanh chóng dính một tầng mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy.
"Mày là.........."
Khó khăn lên tiếng, tầm mắt dần dần mất đi tiêu cự, nhìn thấy rõ người trước mắt này, Hạ Trí Viễn đột nhiên không lên tiếng nữa.
Người đang bóp cổ hắn, hắn đã từng gặp.
Hắn đã từng nghe thấy tên người này từ miệng Hạ Trí Hạo, Lục Thời.
Ngón tay Lục Thời bóp chặt cổ Hạ Trí Viễn, nhìn thấy sắc mặt của hắn ta đỏ lên, dần tím tái, hô hấp khó khăn, lực ở ngón tay không hề nới lỏng ra chút nào.
Thậm chí còn đẩy Hạ Trí Viễn sát vào làm cho nửa thân trên của hắn ta lơ lửng giữa không trung. Tay còn lại thì nắm vạt áo của hắn một cách lỏng lẻo.
Giữa mi mắt anh, tràn đầy sự tàn ác khó chịu.
Vào thời khắc này, bản năng Hạ Trí Viễn cảm nhận được nguy hiểm.........Lục Thời muốn giết hắn, hoặc là, muốn buông lỏng tay ra để cho hắn rơi từ đây xuống.
Gió trên tầng cao thổi mạnh qua, gió thổi xuống chân trời như xé rách tất cả.
Nhãn cầu Hạ Trí Viễn lồi lên, sắc mặt tím tái, từng giọt, từng giọt mồ hôi chảy từ trên huyệt thái dương xuống, nhanh chóng bị gió mạnh thổi bay.
Cả người hắn không ngừng phát run, thậm chí nước mắt nước mũi đều chảy ra, tràn nửa khuôn mặt. Bởi vì sợ hãi, đồng tử co lại giống như đầu kim, yết hầu khó khăn di chuyển.
Vẻ mặt Lục Thời lạnh lùng, hô hấp cũng chưa từng loạn.
Ngón tay dùng sức đã trắng bệch ra.
Lúc này, di động trong túi của anh liên tục vang lên mấy tiếng chuông báo tin nhắn.
Lục Thời không có nhiều bạn bè, trong danh sách bạn bè trong ứng dụng chat càng ít người. Chúc Tri Phi và Ngụy Quang Lỗi đều có thói quen gọi điện cho anh.
Người thường xuyên nhắn tin cho anh chỉ có Sở Dụ thôi.
Đè chặt Hạ Trí Viễn lên thành kim loại của làn cần, Lục Thời mở miệng ra nói câu đầu tiên.
Giọng rất nhẹ, pha trộn lẫn tiếng gió thổi vù vù lại làm cho lòng người sinh ra cảm giác sợ hãi vô hạn.
"Mày dám động vào cậu ấy thử xem?"
may mà đoạn này không cho lên kịch, mọe, đọc thấy sợ. Cảm giác giống như Lục ca sắp thả rơi con chó này rồi ý. Dù mình cũng mong thế lắm nhưng mà phải để pháp luật trừng trị nó.
HTH thật sự cx rất tốt vs ebe tại thk cha HTV báo quá nên tình bạn bè giữa 2 người cx có chút rạn nứt ( ;´Д`)
Có chút tiếc. Hai đứa là bạn từ bé mà😢
Aaaaa có tập mới rồi mà sao giờ này tui mới phát hiện
haha, chắc là do flop nên không hiện lên đó🤣
@@Mingtian84 Tui tưởng là chưa có cơ nên không vào xem 🥺 Lại đợi đến ngày mốt để xem tập 8 thôii