Thiên Vương Đại Pháp tự quy y Tam bảo thoát đọa súc sinh

Поделиться
HTML-код
  • Опубликовано: 27 авг 2024
  • Thiên Vương Đại Pháp (Ta Miệt Nẵng Pháp) hết phước cõi trời, còn 7 ngày đọa súc sinh, nhờ tự quy y Tam bảo được hưởng phước báu cõi trời Đâu Suất

Комментарии • 14

  • @dungnguyenanh8078
    @dungnguyenanh8078 Месяц назад +1

    🙏🏻🙏🏻🙏🏻❤❤❤

  • @TayTau1
    @TayTau1 Месяц назад +1

    Con Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

  • @nguyenvanthanh4523
    @nguyenvanthanh4523 Месяц назад +1

    NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT🙏🙏🙏

  • @nhitran3705
    @nhitran3705 Месяц назад +1

    nam mô a di đà phật

  • @jissopark6500
    @jissopark6500 Месяц назад +1

    Nam Mô A Di Đà Phật!

  • @toanpham6265
    @toanpham6265 Месяц назад

    Hư cấu. Cõi tiên cõi trời hết phước báu thì luân hồi kiếp người mà tu đạo tu pháp trở lại. Thiên vương hết phước báu sợ đoạ súc sinh, vãi thật... biết mình về A nhưng trong lòng buồn phiền đau khổ khóc lóc vì sợ phải về B. Kì vậy? Cõi tiên trời hết phước báu hồi luân chuyển thế nhìn là biết mà... bất luận chuyển sinh là trai gái đều xinh đẹp hơn người, da dẻ hồng hào, nét đẹp hiền lành, nhân tâm thiện lương, đẹp thì đủ nét để đẹp, nhưng nét đẹp mà mang nặng sắc dục, khuôn hình gian xảo hung dữ phần hơn thì là đẹp của phúc đức nghiệp báu được luân hồi được hưởng. Nói đơn giản nhìn 2 người đều đẹp nhưng 1 người đẹp sắc xảo, trai gái nhìn thì nổi lòng ham sắc dục, hoặc đẹp nhưng nét đẹp nhìn dữ nhìn đa đoan thị phi là cái đẹp được hưởng do phúc kiếp trước, nhưng nét đẹp đó vẫn bị nghiệp ảnh hưởng. Còn đẹp mà cái nét thiện lành, tâm tính thiện lương thì cõi trời đoạ xuống. Họ ở bất kì hoàn cảnh nào, cuộc sống thế nào cũng ko sinh ác tâm, sát tâm... tâm hành ác không có khởi sinh trong nhiều đời kiếp... đẻ ra có phước báu, không sống cơ cực, an nhàn hoặc sung sướng tới chết... Tôi xác nhận điều này bằng thật tế... với những người tôi tiếp xúc.

    • @ChanhPhapBuddha
      @ChanhPhapBuddha  Месяц назад

      Tư duy nghi ngờ của bạn là điều được Đức Phật khuyến khích.
      Đây là câu chuyện trong kinh sách, bạn tin vào kinh sách hay không tùy bạn. Đôi lúc nó sẽ không truyền tải đầy đủ và ta không năm bắt được hết. Ví dụ như câu "tâm luôn tưởng nghĩ đến Tam bảo đến lức mạng chung" là đã khó tưởng tượng.
      Khi "tâm luôn nghĩ đến Tam bảo" tức là toàn tâm, lúc đó mọi hành động suy nghĩ lời nói dều phù hợp với trạng thái đó, nên điều đó là có thể xảy ra.
      Nhiều lúc chỉ cần "1 niệm" mà thôi.
      Tất nhiên, ta có quyền nghi nghờ về những điều trong Kinh sách, có thể không phải Phật thuyết, tuy nhiên giá trị Nhân quả, Nghiệp Báo, hành thiện là giá trị cốt lõi. Tin vào Phật, toàn tâm toàn ý hành thiện, làm theo lời Ngài dạy, ta có thể thoát luân hồi chứ chẳng phải chỉ là sinh cõi trời mà thôi.

    • @toanpham6265
      @toanpham6265 Месяц назад +1

      @@ChanhPhapBuddha tôi tin vào phật pháp. Tôi hiểu phật pháp ở mức cơ bản nhất, đây là đạo giải thoát.. con người sống mãi mãi không bao giờ mãn nguyện vì cái khổ là khổ tâm. Mọi thứ trên đời tuần hoàn nhân quả luân hồi nguồn gốc từ tâm mà ra... nói dối là tâm nói trước, lời mới nói sau, sát sinh, uống rượu, cờ bạc, nhục dục là tâm có ý trước hành vi mới làm sau. Kể cả hình tội đời thường như cướp bóc hãn hiếp, lừa đảo chiếm đoạt cũng là tâm khởi bất chính vô đạo đức nên hành vi mới làm được đến cùng ko cắn rứt. Mình ko học kinh mà chỉ xem kiến giải của tại sao tâm khởi chấp ngã, sắc tưởng, sắc giới. Mình gói gọn lại ý nghĩa của việc giải thoát là không tức thì sắc sắc tức thì không... bậc giác ngộ định được tâm ở thì không... nên hoà được sắc cũng vào không để có sự giải thoát. Những chuyện kinh sách mang tính hồi hướng phật pháp để người đời sợ nhân quả luân hồi nghiệp báo mà tu lành tránh dữ nhưng sợ hay không thì nhân quả nghiệp báo luân hồi đều xảy ra... không biết thì không sợ, hành vi cũng không hối hận, chết mất xác phàm đầu thai ngã khác, đau đớn bị giết thịt, bị đập chết, sinh mạng mong manh vạn ngàn kiếp phải chịu, đến lúc đó cũng chẳng biết nữa, vì đoạ lạc súc sinh mà.. đâu có biết nói biết hiểu trí tuệ. Vậy thì người thấy cảnh đó thấy tội cho họ, vạn kiếp bất phục, nhưng chính họ phải chịu điều đó họ lại chẳng hề hay biết. Vậy cái cảm thấy tội đó là do tâm sinh ra, có tính về chấp ngã không? Chắc chắn là không!!! Vốn dĩ con người đầu thai chuyển thế làm kiếp người bất kể gái trai nhưng họ lại không có đời sống sinh mạng của mình giống với con người nên chết đi thì phải luân hồi kiếp khác là điều không thể chối cãi... con người sinh ra để làm gì? Tôi ko đủ trí tuệ để biết! Nhưng con người sống với nhau thế nào thì tôi biết. Căn nguyên con người hay bất kì sự sống nào cũng là cùng nhau tồn tại, con người sống phải yêu thương nhau, phải giúp đỡ đùm bọc nhau, mình sống bằng tình thương tình yêu bất phân nam nữ già trẻ lớn bé xấu đẹp hoàn cảnh thì mới sống trọn vẹn hình hài kiếp người. Bạn hãy thương từ tâm, như đồng loại bảo vệ đùm bọc đồng loại của mình, ko so thiệt hại, mình giúp vì mình thấy họ khổ, mình cho đi tình thương chứ ko phải vật chất, tâm họ có gạt mình thì thứ mình cho họ là tình thương chứ không phải tiền của. Bạn sống với tâm như vậy được thì bạn sẽ không bị kinh kệ giáo lí qui điều trói buộc mà bạn tìm được dường giải thoát cho bạn. Cái gì đúng cái gì sai bạn có biết chắc là tâm bạn quán chiếu hay chấp ngã bạn phân thiệt hơn với mình? Nếu con người chỉ cần sống với nhau mà yêu thương nhau, mọi chuyện đều phát từ thiện tâm, ở hiền sống lành tận hưởng cuộc sống an lạc kiếp người với nhau thì nhân sinh đoạ về ngã nào sau khi chết vậy bạn? Sống thật thà thì không càn dối trá, thuỷ chung thì không khởi tâm nhục dục mà tìm kiếm tình ái, chỉ có ái luyến vợ chồng với nhau hưởng hạnh phúc gia đình thôi, tâm không tham thì ko cờ bạc hơn thua. Sống yêu thương nhau thôi là đủ rồi. Mình nghĩ chắc mình không có duyên tu để đạt giải thoát... nên mình hiểu đủ để tâm mình sống thương yêu mọi người không bao giờ hết, tâm mình thiện đủ rồi, nhân quả đời này cũng có rồi, nghiệp cũng gây ra rồi. Có chơi có chịu, mình có những chuyện mình làm thấy hổ thẹn, có cắn rứt, và nhiều thứ mình tròn vẹn hoàn thành... mình hiểu được đến đâu thì sẽ hiểu đến đó. Đức thế tôn đắc quả từ đời sống vô thường, từ nhân sinh quan mà quán triệt mọi thứ, đức thế tôn chỉ đường rồi, nhân sinh quan đầy đủ, trí tuệ đủ, tham vấn thiền định đủ thì sẽ biết con đường mình đi thôi... mình thì vẫn tìm hiểu và học hỏi

    • @ChanhPhapBuddha
      @ChanhPhapBuddha  Месяц назад

      @@toanpham6265 tôi đồng ý hầu hết với tư duy của bạn ở trong đoạn trên. Ta đều đang học, duy nhất 1 điều bạn nói kg đúng: tôi không tranh hơn thua với bạn. Bạn có thành ý trao đổi tôi hoan nghênh.

    • @toanpham6265
      @toanpham6265 Месяц назад +1

      @@ChanhPhapBuddha vậy thì tôi vui vẻ đón nhận những lời bạn cùng trao đổi với tôi.. tôi hiểu được tâm ý bạn và bạn hiểu được tâm ý tôi thì ngay cả khi có bất đồng quan điểm nhưng vẫn thấy vui vẻ. Quan trọng hiểu được tâm bạn mong điều tốt cho mình, mình cũng mong điều đó nói sẽ tốt cho bạn thì vui vẻ thoải mái rồi.

    • @toanpham6265
      @toanpham6265 Месяц назад

      @@ChanhPhapBuddha về chuyện bạn nói về tâm luôn nghĩ đến tam bảo thì mình nghĩ thì theo kiến giải của mình là định được tâm khởi sinh ý niệm thì sẽ khởi đến tam bảo... người trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến tam bảo là người đang nói với tâm mình là ta chọn tam bảo... như 1 sự kiên trì với tâm của mình như mưa dầm thấm lâu tâm sẽ theo ý mình kiên định mà khởi tâm về tam bảo, cái này mình nghĩ là phải có duyên hoặc có gì đó khiến cho trí tuệ khai thông thì mới mong toại ý. Vấn đề ở cái mong muốn đó là nằm ở tuệ quang nhận thức chứ nó không nằm ở tâm.. mình ví dụ đời sống thường ngày cho bạn cùng thảo luận nhé: vợ chồng mình thương nhau, nhưng cuộc sống đời thường thì vợ hay dễ bực bội, hay dễ lớn tiếng, và rất dễ nóng giận khi mình nói điều gì làm điều gì mà ko vừa mắt.. hình thái bên ngoài là vậy, nhưng lí do sâu xa là do vợ mình chăm con vất vả, chuyện nhà chuyện cửa đầu tắt mặt tối, vẫn kiếm tiền bình thường chứ không phải đè hết gánh nặng lên mình... cả ngày bận rộn túi bụi nên cần sự quan tâm chia sẻ giúp đỡ vợ, khi mà cảm thấy mình cứ ngồi xem cái gì đó mà ko thèm chơi với con, rồi mình khi mà mình chủ động phụ việc, như rửa chén, rửa chén rửa tay xong là quay qua quét nhà.. quét xong thì mình đi tắm thì cũng rầy la sao quét được rồi ko lau luôn cho sạch phụ tui 1 tay, dơ thì dơ luôn chút xíu tắm, nó ko dừng lại ở đó mà bắt đầu càm ràm nhai đi nhai lại... đây là 1 ví dụ trong hàng ngàn ví dụ na ná, ko vừa con mắt hay lỡ miệng là bộp chặt liên hồi... nhưng tôi hiểu nguồn gốc của việc bực bội như vậy vì vợ tôi thương gia đình, thương chồng thương con, vợ tôi làm nhiều hơn, vất vả hơn cho gia đình, hi sinh bản thân nhiều hơn, tất cả là vì yêu thương.. vợ tôi bực bội tức giận vì cảm thấy tôi yêu thương vợ con không nhiều như cô ấy trao tặng... La rầy tôi vì thức khuya, chửi mắng tôi khi có thói quen xấu, cũng vì thương lo lắng cho sức khoẻ muốn tốt cho tôi. Mọi thứ vợ tôi làm tôi đều hiểu vì sao, chứ không nghe trên ngữ âm giọng điệu lời của vợ tôi nói... hiểu rõ điều đó... nhưng mà mỗi khi vợ càm ràm lâu quá, có thể 1 tiếng tôi vẫn hoan hỉ, 2 tiếng tôi vẫn im lặng, nhưng lâu hơn xíu cỡ vài tiếng đồng hồ, trong lúc vô thức thì trả lời lại vài câu là tôi bắt đầu lí lẽ và cãi lộn, nhưng cãi cho đã thì phận tôi là chồng, tôi lấy cô ấy để bảo bọc yêu thương cô ấy chỉ không phải hơn thua đúng sai với cô ấy, giờ lỗi phải gì thì tôi là chồng, tôi phải nhường nhịn bảo bọc vợ nên lại cứ nhận lỗi xin lỗi... Tôi nhận thức được lời vợ tôi nói xuất phát từ đâu, từ thương yêu mà ra... đó là cái tuệ tôi khai mở được tâm ý khởi hành vi của vợ mình, theo lí thì tôi phải trung dung với điều đó vì mọi lời nói đều từ sự yêu thương mà.. nhưng tuệ tôi thì hiểu còn tâm thì vẫn chưa đinh được điều đó vào tâm nên chỉ cần nói nặng quá nghe hổng lọt tai là cự lại bụp xẹt cho đã rồi cũng vác mặt lại xin lỗi vợ...làm sao định được tâm... để khi nghe sắc tưởng là thanh âm vợ la rầy, bất kể lời lẽ giận hờn bực dọc, tâm nó chỉ khởi lên vợ mình yêu mình nhiều lắm bây giờ mình mới hiểu... chứ ko phải là nghe được tạp âm từ khẩu hình phát ra từ miệng mà lại nổi lên chấp ngã... mình không định được tâm bất di bất dịch... mình hiểu chỉ là hiểu, tâm mình ko hiểu vẫn là không hiểu...