Thật sự em tin là gen Z tụi em đa số đều có cảm giác như Nhân, chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Khi lắng nghe câu chuyện của Nhân và phiên bản biến hình của anh Trí thực sự em đã khóc luôn ạ! Qua đây em cũng gói cho mình bài học "Trân trọng bản thân cũng là yêu thương đấng sinh thành". Hiện em đang dành thời gian để sống ở hiện tại, yêu thương, phát triển bản thân nhiều hơn! Cảm ơn anh Trí và ekip AWP ạ🥰 Have a nice month!
E đang ở trong tình trạng như Nhân. Nhưng mệt hơn Nhân là chỉ biết gọi điện về cho mẹ và khóc nức nở. Tuy e là con gái nhưng những áp lực e đè lên chính mình cũng không kém Nhân là bao. Đúng là gồng lên sẽ có kết quả, nhưng mệt, cực kỳ mệt, hậu quả là tinh thần còn kiệt kệ hơn. E chẳng biết bao giờ mình sẽ ổn, khi e có công việc ổn hơn hay mức lương cao hơn. Lúc xem vid này e đã khóc cùng bạn, e cũng nhận ra mình cũng đã bỏ qua những điều nho nhỏ. Có lẽ e đã hiểu sai ý nghĩa của sự "báo đáp", thật sự bố mẹ cũng chẳng mong cầu gì to tát ở em, tất cả là tự e quy chiếu như vậy. Cảm ơn Nhân, cảm ơn anh!
đôi khi chính tư tưởng từ những người thân trong gia đình áp đặt lên những nạn nhân và gây ra ám ảnh sâu trong tâm hồn.... Chúc mọi người vững niềm tin vào chính mình.
Qua bài học này của anh, mình chợt nhận ra bản thân mình trong đó, không phải hoàn toàn trong câu chuyện nhưng mình thấy rõ sự chạy đua, cố gồng mình để bản thân tỏ ra mạnh mẽ trước tất cả mà không biết chính mình cũng là một cô gái nhỏ bé và cần được yêu thương. Mình hay trách bản thân không làm được điều này điều kia, không đi học, được cái này cái nọ...mà không biết rằng điều đơn giản nhất bố mẹ sinh ra chỉ mong mình được bình an như bao bạn đồng trang lứa. Con biết bố mẹ sẽ không đọc được những dòng cảm xúc này của con nhưng từ nay con sẽ yêu thương bản thân hơn, ít dày vò bản thân hơn, ...cảm ơn anh Trí và những người đồng đội đã luôn mang tới những bài học quý giá cho thế hệ trẻ chúng em
Mình đã từng như Nhân, mình cố gắng rất nhiều lao vào cuộc chơi trading tài sản rủi ro, để rồi mất tất cả tài sản cùng với sự cố gắng ngừng ấy. Có những ngày mình suy sụp hết tất cả, chỉ nằm 1 chỗ và khóc cho sự thất bại của bản thân theo cách mà xã hội đang đặt ra. Hiện tại mình đang sống trong chánh niệm và tỉnh thức. Mình luôn biết ơn và làm bạn với tất cả hoàn cảnh bất như ý đó, nó giúp mình vững chãi hơn rất nhiều trong cuộc sống hiện tại. Mình sẽ không từ bỏ mục tiêu, sẽ quay lại khi rèn luyện đủ tinh thần vững chãi, như Đen Vâu có viết "Chịu nhiều vết thương nhất, mới đủ sức làm con sói đầu đàn. Con người trong nghịch cảnh, càng không được phép chịu đầu hàng".
E sắp 18t sắp phải xa nhà, bước lên thành phố học đại học. Nên e nhiều sự lo âu, lo mình sống trên đó ra sao, mẹ mình ở nhà có buồn k.. E biết mong muốn của mẹ là một ngôi nhà. Mà ngành e theo đuổi là sư phạm có lẽ lương k đủ mua cho mẹ một ngôi nhà.. Nên e phải gồng mình lên. K muốn học đại mà đòi đi làm. Mẹ biết thế. Ngày nào mẹ cũng buồn. Đôi khi mẹ bảo" ba m k lo cho m thì t lo.ráng học đi". Khi xem video này e rất cảm ơn a. Có lẽ e tự áp đặt vào mình. Tự biên tự diễn. Mẹ chỉ cần.. e sống tốt mà thôi
E khóc khi xem cuộc trò chuyện này anh ạ,vì e đang trong tư tưởng đó tự trách bản thân mình kém cỏi chưa lz đc cho bố mẹ.nhưng sau khi xem video e cảm nhận và rút ra được nhiều bài học,và thay đổi được cách suy nghĩ.❤ cảm ơn anh rất nhiều,rất vui vì biết đến anh.
Là một người mẹ có 2 con nhỏ . Tôi chỉ mong con mình lớn lên khỏe mạnh vui vẻ hạnh phúc , trở thành người tốt , tự đứng trên đôi chân của mình . Con vui vẻ là mẹ hạnh phúc.
Từ khi khoảng 17-18 tuổi mình tạo cho mình những áp lực, những áp lực đến từ cái TÔI, tôi chỉ muốn thế này và thế kia, tôi áp đạt mọi thứ để có được và quy ra rằng mình làm như vậy là vì mình yêu thương cha mẹ. Nhưng không phải vậy, mình sai rồi. Cái thân này, tâm này đã chịu bao nhiêu nỗi khổ, sự đau đớn mà chính mình làm ra, đến khi nó trở nên đáng sợ và làm chính người mình yêu thương tổn thương nhiều đến như vậy. Áp đặt rồi lại tiếp tục tổn thương chính mình và chính người thân của mình. Con thương con quá, đứa con của ba mẹ cực khổ nuôi dạy mà nỡ lòng nào lại làm nó khổ như vậy. Xin lỗi ba mẹ, xin lỗi đứa con nhỏ của ba mẹ. Hôm nay trở đi, tớ sẽ chậm lại, chậm lại cảm nhận chính mình, tình thương của ba mẹ là lối thoát dẫn đường cho con. Cảm ơn vì đã sinh con ra đời. Cảm ơn và vô cùng biết ơn anh Hữu Trí và mọi người. Những điều anh đã và đang làm là vô cùng ý nghĩ đối với cuộc sống của chúng ta. Chân thành cảm ơn anh và mọi người.
Mình là sinh viên năm 4 của một trường đại học có tiếng ở Hà Nội. Nhìn các bạn , các em mà lòng mình tự áp lực nhiều lắm. Mình học không giỏi lắm nên có lẽ tốt nghiệp chỉ được bằng khá thôi. Mông lung trước tương lai của chính mình, không biết làm gì, nên làm gì cho đúng nữa. Thời gian trước mình vẫn lạc quan lắm, nhưng gần đây mình thật sự cảm thấy rất bất an, luôn tự dằn vặt mình, khó khăn mình tự tạo ra ngày càng lớn. May mắn thay mình vẫn còn bố mẹ là nơi để tựa vào, nhưng nhìn bố mẹ ngày càng già đi mà mk lại kém cỏi, chưa thể tự lo cho chính bản thân mình, rồi đằng sau mình còn 2 em nhỏ nữa. Tự dặn lòng là phải cố gắng học tập, cố gắng nhiều thứ nhưng mà sao khó khăn ghê. Không biết mình đam mê gì, mình thích gì, mất phương hướng toàn tập, hàng ngày nỗi sợ cứ bủa vây lấy bản thân, rồi lại khóc, lại tự trách bản thân. Một vong luẩn quẩn cứ thế luân phiên, chạy theo sư xô bồ của xã hội, tự nhốt mình trong chính chiếc hộp mình tạo ra. Tâm lý bất ổn, yếu đuối, mình nhìn ra được điều đó nhưng vẫn không thoát ra được.
dành ít nhất 30p mỗi ngày nghỉ ngơi hoặc ngồi thơ thẩn thư giãn và cuối tuần bắt mk đi loanh quanh hoặc mò vào một môi trường khác ngắm nhìn cuộc sống. Đó là cách e thoát khỏi bệnh trầm cảm thời cấp 3 . Chúc chị may mắn ❤❤❤ e cx học ở 1 trường top đầu trong ngành tuy nhiên học bthg nên cx đang chiến đấu cố lên bằng tốt hơn, ngành học của e thì càng ngày càng cạnh tranh bạn học cùng lứa nghỉ học rất nhiều . Tuy nhiên cuộc sống của mk còn rất dài và mỗi ngày cố gắng tốt hơn thì cuộc sống này sẽ càng đáng sống 😊
E là 1 thằng sống xã hội chưa bgio nghe 1 điều j từ mạng. E cũng chưa bgio cmt 1 thứ gì trên mạng xã hội. Nhưng tsu e đã tìm ra chính mình từ sự chia sẻ này. Chỉ mới vaài ngày trôi qua. E tháY csong mình nhẹ hơn. E ăn uống thÁy ngon miệng hơn, ngủ ngon hơn. E tìm lại đc chính mình là 1 thèn nhóc ham r đường, ham làm việc hơn. E đã tự cho mình quÁ to tát khi 2 lần thấT bại năm 21t trắng tAy nợ nần vì nghề cờ bạc, 31t e lại trắng tay. 32t là thời gian này e đã nghiện rất nẶng. E hận mình vì đã ko làm những j tốt nhất cho cha mẹ. ThậT sự cảm ơn a
Với tâm lý của những người trẻ bây giờ, và cũng chính của bản thân em! Từ nhỏ em đã được gọi là khá nuông chiều dẫn đến khi lên DH bước ra xã hội em bị vả rất nhiều từ khi bị lừa lọc mất chiếc xe máy mới mua do quá tin người, hay dơn giản là cảm thấy thua kém trong môi trường học tập cũng như đội nhóm xã hội, cảm thấy mình vô dụng, cảm thấy mình còn quá non trẻ! trong tình cảm em cũng thất bại vì dù đã cố gắng nhưng quá còn nhàm chán...
mình sống ở Mỹ dc 7 năm, ngoài việc môi trường làm việc lý tưởng ra thì mình còn học dc cái gọi là chủ nghĩa cá nhân, thứ mà mang đến cuộc sống đủ đầy cho mình bây giờ... Không cần phải vì một tập thể nào đó, những lời dị nghị của ai đó, áp lực từ ai đó mà làm lung lay đi sở thích của mình. Tư duy phải mở, phải thoải mái thì mới có thể toàn lực mà phát triễn bản thân, làm cho bản thân tốt đẹp hơn, phát triển đam mê của mình theo đuổi để dùng những tài năng sẳn có của mình kiến được thu nhập nuôi sống bản thân, sau đó là gia đình
Em lúc trước cũng có lối suy nghĩ như Nhân, nhưng em được mẹ dạy chuyện gì cũng có cách giải quyết, nên bây giờ em và mẹ, anh em em đang cùng nhau phấn đấu và lên kế hoạch thoát khỏi sự nghèo túng
Thật sự xem video em rất cảm động, em nhìn ra chính bản thân trong câu chuyện của bạn Nhân. Em cũng thầm cảm ơn anh Quéo vì đã giúp bạn thoát ra sự tù túng mệt mỏi ấy. Mình đã sống gần chục năm với tư duy như vậy. Rằng phải cố gắng mình ko đc nghỉ ngơi vì mẹ vì gia đình. Nhưng dường như em quên em chính là gia tài lớn nhất của mẹ. Và mẹ chỉ hạnh phúc khi em thực sự đc bình an hạnh phúc.
Tuy là ban đầu biết anh Trí chỉ đưa ra ví dụ để thấy cái sai lầm trong ngành công nghiệp làm giàu nhưng nó vẫn rất đau, rất đáng sợ. Sau khi xem vid này thì em nhận ra hiểu là thương mà thương thì mới hạnh phúc. Trước khi tự áp đặt điều mình mong cho nguoi khác thì chậm lại 1 nhịp để hiểu họ cần gì để rồi hiểu họ hơn và thương họ hơn.
Ai mà k thương Cha thương Mẹ mình cơ chứ, chính vì thế mà những khuôn khổ xã hội đặt ra đã lợi dụng tình thương đó để gây áp lực lên người trẻ. Và là một AYPer em vẫn bị dính và bị câu nói ấy thôi thúc mỗi khi đọc lại hay gặp ở đâu đó. Nhưng bạn thân em và những người bạn đồng trang lứa khác đã không nhận ra thứ Cha Mẹ mình thật sự mong ngóng ở đứa con con mình nó thật đơn giản và đời thường đến nhường nào ! Mọi thứ đều cần một quá trình và không thể đốt cháy và ép buộc bản thân mình được, chính bản thân em cũng đang ép mình mỗi ngày, muốn gì cũng phải nhanh. Nhưng mình k thể phá vỡ quy luật của vũ trụ này được. Cảm ơn anh Thầy Quéo đã làm em vỡ ra và thấm thía hơn về điều này hơn nửa !!! Mãi yêu *** AYP 147
Em năm nay 25 tuổi rồi. Mà cứ lạc lõng. Mà vẫn lông bông. Có nhiều thứ cứ nén lên người mà không sao thoát lên được. Cứ vướng mắc giữa sự lựa chọn ở lại thành phố làm hay về quê. Gia đình thì ai cũng mong em sẽ về quê. Nhưng mà về quê em không biết mình sẽ làm gì để mà phát triể bản thân được. cái gì cũng ngó ngó hoạc rồi đi làm 1 thời gian ảo tưởng lại thất bại. cuối cùng em vẫn chọn theo ngành của em học là ngành về kĩ thuật máy lạnh mà em đã quên hết kiến thức em đã học. Sau những kiến thức về marketing hay sale mà em nhồi nhét vào đầu mình. rồi công việc nào cũng chẳng đi vào đâu cả. Ông bà, cha mẹ thì muốn em về quê rồi lấy vợ để mà chăm lo cho gia đình. Mà em tự cảm nhận được rằng là mình chưa đủ can đảm để mà làm 1 trụ cột trong gia đình. Đến bản thân em cũng chưa lo xong nữa. Đi làm kiếm được thì lâu lâu gửi cho em trai, em giá ít rồi mình tiêu ít là chẳng còn xu nào dính túi. Năm em chỉ ló mặt về quê 2 lần vì em rất ngại thứ nhất là chuyện vợ con, trên quê đặt rất nặng vấn đề này, bạn bè không còn 1 ai chưa cưới cả. Thứ 2 là chuyện về sự nghiệp bản thân chẳng đâu vào đâu cả. Người ta đi làm công nhân trong các khu công nghiệp còn gửi được về cho gia đình hàng tháng, còn bản thân em đi làm suốt mà không thấy đồng nào gửi về em rất là ngại, không biết đối diện với bố thế nào cả. Bố em thì áp lực gia đình cũng nhiều. Bố em làm công chức nhà nước lương được 6tr mỗi tháng mà bao nhiêu khoản phải chi tiêu em trai thì học đại học, em gái thì học cao đẳng kể cả bố cũng phải đi học liên thông lên đại học để có thể tiếp tục công việc trong xã. Áp lực quá bố em hay uống rượu rồi gắt gỏng, em có khuyên nhưng cũng không được. Đâu lại vào đấy. Những lúc bố say em lại lo cho mẹ. Chẳng có ai ở nhà cả, 3 đứa con đi làm xa hết. Thàng ra là em cứ phân vân là về quê hay ở lại thành phố làm. Cái gì cũng dở Em cũng quyết định là chọn ngành điện lạnh ngahnhf em học là ngành chính của em để có 1 nghề cứng để có thể vươn trải trong cuộc sống. Dược 1 năm nay em lại nhận ra là bà nội, ông nội đã quá già muốn em về quê. Nhưng công việc của em về quê thì gần như là aưn bữa nay lo bữa mai. Rất ít người có nhu cầu. bật quạt là mát rồi cần gì máy lạnh, tủ lạnh 1 năm được vài cái. Thành ra em cứ lưng chừng giữa các quyết định. Em cảm giác mình đang lạc giữa biển rộng vậy không có phương hướng. Không biết phỉa làm gì cả.
thật sự ấy, mình cũng đang phân vân về chuyện nên ở lại thành phố hay về quê, ôi cái đoạn lưng chừng này thật sự vô cùng khó chịu và khó xử ấy. mình có cảm giác là mình cần phải đi xa mới phát triển bản thân được, nhưng dạo này gia đình mình có nhiều chuyện xảy đến, tài chính bất ổn, thế và mình cũng như bao người, tự nhiên cứ muốn phải làm gì đó có thật nhiều tiền để đỡ khiến bố mẹ phải lo thêm. trong khi những công việc nhiều tiền thì không đòi hỏi chuyên môn cụ thể và sau này xin việc sẽ rất khó. quá nhiều con đường phải chọn và tùy hoàn cảnh mà chúng ra phải đánh đổi và ra quyết định cuối cùng. anw, bạn cố lên ha, sự nỗ lực của bạn rồi sẽ được đền đáp thôi ^^
Chẳng có gì đau khổ hơn khi mà mình thấy bản thân bất lực trước thời gian của ba mẹ, nhìn tờ bệnh án của ba mẹ mà mình chẳng có gì trong tay.... và rồi nhiều khi là vô tình, chỉ là vô tình thôi ba mẹ nói chuyện với mình về thành công của những đứa bạn đồng trang lứa trong thôn. Rằng nó kiếm đc bao nhiêu tiền mỗi tháng, đưa bạn gái về ra mắt ra sao, bạn gái nó ngoan hiền như nào, cuối năm này cưới ra mời mẹ...Dù chưa một lần ba mẹ yêu cầu mình 1 cái gì nhưng tâm can mình thì chưa bao giờ cảm thấy đc bình an, được nghỉ ngơi ! cảm ơn a về những chia sẻ !
Anh Trí đã 1 lần nữa giúp em hiểu sâu hơn về chữ Hiếu với Cha Mẹ, em học được và tin vào điều rất quý giá là: thương Cha, Mẹ là hiểu Cha, Mẹ thật sự muốn điều gì thay vì những điều xã hội muốn và điều quan trọng nhất, thương họ thì phải biết thương mình, hiểu mình trước đã! Em cảm ơn anh Trí về 1 bài giảng rất ý nghĩa!
Với riêng em thì anh Trí chính hẳn là người "thầy" chân thật nhất mà em từng gặp. Anh tìm mọi cách, thậm chí là 1 phiên bản khác hoàn toàn của mình để kéo mọi người ra khỏi áp lực cũng như sự mông lung đang có. Tuy chưa tham gia khóa học nhưng với em, thầy Trí luôn luôn tuyệt vời nhất, chỉ với vài video nhưng đã giúp em hiểu hơn về mình và lắng nghe mình nhiều hơn. Nếu có thể, em rất mong tương lai sẽ đc là 1 học viên trong khóa học của anh Trí ạ.
Nếu đặt bản thân mình vào vị trí của 1 người cha người mẹ thật sự, chẳng ai bắt buộc con mình phải giàu có rồi quay lại phụng dưỡng nuôi nấng mình cả. Chỉ cần con hạnh phúc và biết lo cho bản thân, đó là điều may mắn và hài lòng nhất rồi
@@Nika874 thì đúng mà, tùy hoàn cảnh của mỗi người nên mình chỉ muốn đưa ra quan điểm dựa trên vị trí của 1 người làm cha làm mẹ mà thôi, còn hành động như thế nào là tùy mỗi người. Nếu bạn thật sự mong muốn mình làm được gì đó cho bố mẹ thì đó là điều đáng quý, nhưng mình nghĩ không hẳn phải trở nên giàu có mới có thể làm được
thật may mắn , khi em không bị những áp lực phải thành công sớm hơn so với mức độ già đi của ba má mà xã hội thường nói , có lẻ điều làm ba má mình hạnh phúc nhất chính là những điều đơn giản nhất mình làm cho ba má mình cười mỗi ngày .
Anh là một số ít trong follower list của em. Những video của anh luôn chân thật, không màu mè và rất thẳng thắn. Theo dõi anh rất lâu rồi. Nhưng video này push em phải để lại 1 comment cho anh. ❤
Em cảm ơn anh rất nhiều vì bài giảng đầy sự chân thật từ tận đáy lòng của anh ạ. Quả thật nếu như có 1 triệu like em xin gửi đến bài giảng hôm nay của anh. Tại vì em cũng vừa mới bước vào ngưỡng cửa đại học mà ba mẹ em thì đã đến tuổi xế chiều rồi, quả thật áp lực về việc thành công rất lớn đối với em. Hôm nay không có bài giảng của anh, em không biết chừng em có giống với anh Nhân không nữa. Một lần nữa, em xin chân thành cảm ơn bài giảng của anh cùng với câu mình phải hiểu mới thương đc, cx như mình là di sản quan trọng nhất đối với cha mẹ mình.
Em năm nay 22 tuổi, em thật sự thương mẹ em , nhưng em đang mất phương hướng và không biết thật sự bản thân mình muốn gì và làm gì , hiện g em chỉ biết kiếm tiền lo cho bản thân để không phải làm vật cản gì cho mẹ em thôi , em cũng muốn bản thân thành công để lo cho mẹ chứ , nhưng cái gì cũng phải từ từ phải không ạ . Em biết là mẹ thương em nhưng mà thật sự em không cần mẹ phải làm này làm nọ để trải sẵn con đường cho em đi , em mong mẹ có thể bớt lo , để em tự bương chải , làm những điều em muốn và em thích , em biết tuy hiện g chưa có kết quả nhưng tương lai sau này sẽ khác . Em mong mẹ sẽ hiểu là em vẫn đang cố gắng từng ngày chứ không phải là chỉ biết cắm đầu đi làm mướn , làm thuê cho người ta . Em cũng có trò chuyện với mẹ nhưng kết quả cuộc trò chuyện nó không tiến triển gì cả , mẹ vẫn theo suy nghĩ của mẹ , cho rằng em có một suy nghĩ ích kỷ , không biết lo cho gia đình , tương lai , thật sự rất áp lực anh Trí ạ . Em cảm ơn anh Trí đã làm nên video này , thật sự cảm ơn anh , em tin rằng em sẽ tìm được câu trả lời cho bản thân em , thật sự thương mẹ và phát triển bản thân theo 1 cách em mong muốn . Cảm ơn anh rất nhiều !!!
Bốc phốt time: câu "Phải thành công nhanh hơn tốc độ già đi của bố mẹ" từng được a Trí chia sẻ và đó cũng là động lực để e mỗi lần chán nản, nhắc nhở bản thân phải gồng lên để đạt được mục tiêu đó. Quả video này đúng là quay xe 360 độ như vid dream big của anh từng làm. E hơi bị cay anh rồi đấy! Cơ mà về hỏi má có mong muốn gì cần con đáp ứng không, thì má bảo rằng "tao chỉ cần mày lo được bản thân là tao vui rồi, chẳng cần gì nửa hết". Lặng người vài giây, hổng biết nói gì tiếp theo luôn, sau đó thấy nhẹ nhõm như được tháo hết đống tạ trên người vậy a.
Hay quá bạn ơi! Con người luôn học hỏi và trưởng thành mà. Nên những nhận thức ảnh chia sẻ thời điểm đó giờ k còn đúng nữa, vì ảnh sâu sắc hơn rồi :) Mình cũng vậy. Quan trọng điều gì mang lại đc cho mình động lực phát triển bản thân nhưng vẫn giữ đc sự bình an. Động lực nên bắt nguồn từ tình yêu, chứ k phải nỗi sợ, thì sẽ bền hơn :) Chúc bạn từng bước tìm lại đc phiên bản chân thật hơn của chính mình, và thật sự lo đc cho mình như mẹ bạn muốn nhé !
Tùy người tùy trường hợp, trong video anh Trí đã nói với Nhân là hướng tới mục tiêu đó bằng động lực chứ ko phải bằng áp lực như Nhân. Đầu video anh Trí cũng nói, đây không phải con người thật của anh và anh ko muốn phải dùng biện pháp này trong mọi trường hợp. Bạn cứ xem trường hợp này là anh Trí đang chữa lành cho Nhân, qua đó rút ra bài học cho bản thân qua câu nói cũng như mỗi video của anh Trí nói riêng và của những người khác nói chung. Quan trọng nhất vẫn là quan điểm của mình. Thân bạn nhé ^^
Ai ở trong hoàn cảnh có người thân bị bệnh nhưng k có tiền điều trị mới thấy bất lực, chua xót đến nhường nào. Xin đừng đánh giá người khác dựa trên hoàn cảnh của mình.
Chân thành cảm ơn anh Nhân đã đồng ý chia sẻ những cảm xúc thật nhất của bản thân đến cộng đồng và anh Trí cùng đội ngũ AYP đã lan toả những thông điệp thật sự ý nghĩa và xúc động đến người xem. Nhờ có những lời "thẳng mà thấm" của anh mà em mới nhận ra rằng không cha mẹ nào mong muốn đứa con quý báu của mình phải chịu khổ, phải gồng lưng chạy theo 1 lý tưởng nào đó của xã hội đặt ra. Ấy thế mà con người ta cứ mãi chạy theo những điều vĩ đại mà lãng quên cả việc hỏi thăm sức khoẻ cha mẹ mỗi ngày (câu hỏi dường như không thể thiếu trong các cuộc đối thoại với người lạ nhưng ta lại chắt chiu với người thương yêu mình nhất), hay chỉ dành chút thời gian để phụ đỡ gia đình trong việc bếp núc, nhà cửa cũng bị bỏ qua và kèm theo đó là lời biện minh sắc bén:"CON BẬN LẮM, CHA MẸ KHÔNG HIỂU ĐƯỢC ĐÂU!". Và đau lòng hơn hết, là ta bỏ quên chính mình, xem nhẹ quá trình nuôi dưỡng tử tế di sản mà cha mẹ trân trọng nhất! Thì ra, niềm vui của cha mẹ đơn giản thật...chỉ cần thấy con của mình thật sự hạnh phúc và khoẻ mạnh...là hạnh phúc lắm rồi ^^
Tùy cha mẹ bạn ơi , không phải ai sinh ra cũng có cha mẹ không độc hại . Bạn sinh ra cha mẹ bạn luôn so sánh bạn với con nhà người ta , chửi bạn bất tài vô dụng , bạo hành bạn lúc nhỏ , lúc đó những điều bạn nói trên chắc gì bạn đã làm được . Bạn chỉ muốn rời xa họ thôi và không thèm nói chuyện với họ đấy chứ .
@@huynhquang2153 dạ em đồng ý với quan điểm cha mẹ độc hại của anh ạ ^^ nhưng đây sẽ là trường hợp "đặc biệt" và em không đề cập đến lần này ạ. Trong phần bình luận trên, em chỉ bày tỏ cảm xúc cá nhân cũng như những bài học tâm đắc mà bản thân rút ra được- rằng hầu hết cha mẹ đều yêu thương và mong chúng ta khoẻ mạnh, hạnh phúc (chí ít là với gia đình em hay gia đình của anh Nhân trong video trên). Anh Quang nói đúng, mỗi cây mỗi hoa- mỗi nhà mỗi cảnh và lần này em đã chọn góc nhìn của phần lớn các gia đình kèm theo những thông điệp nhỏ, như vậy vẫn phù hợp anh nhỉ?! ^^
em cũng đã từng giống với hiện trạng của có những thời điểm em bị áp lực , về cái gọi là tương lai , mày phải thành công trước khi ông bà già mày già đi , nó đúng là một cái gánh nặng áp lực thật sự , trong khi đó , hiện tại còn chưa lo được mà một mực phải muốn và đòi hỏi ngay những thứ xa vời , và cuối cùng em ngồi ngẫm nghĩ , em mới nhận ra và hiểu được điều đó là sai lầm của hầu như các bạn trẻ như em , em cũng đã thay đổi , và dần dần nhìn nhận cuộc sống bằng nhiều góc độ hơn , cảm ơn anh trí về bài giảng này nhé , và cảm ơn anh với tất cả video anh đã chia sẻ để giúp em và mọi người , có được những góc nhìn mới trong xã hội , thank you !
Ông quéo thật tuyệt vời, tâm đắc với với a quéo là con người cứ sông chân thật đi rồi may mắn sẽ đến. để cảm hoá một con người thì hãy dành tình thương vì đụng đến tình thường là con người sẽ tự nhìn vào bên trong và tự thay đổi mình
Em thấy mình trong câu chuyện này, thậm chí e tới mức muốn kết thúc mọi thứ luôn. Mà sau cùng e may mắn hơn trời cứu. Nên giờ e iu đời lắm. Cám ơn những nỗ lực giúp ích cộng đồng của anh Trí
Sau nhiều đêm trằn trọc vì những suy nghĩ của mình, bây giờ vẫn như mọi khi, đã sắp 4 giờ sáng, em vô tình tìm thấy được video này, và em thấy được bản thân mình trong đó, em thật sự cảm ơn anh, bài học rất bổ ích và đáng để suy ngẫm, cuối cùng em đã có câu trả lời cho bản thân mình rồi, em thật sự, cảm ơn anh..
Gặp áp lực thì cũng trồng rau. Không gặp áp lực thì cũng trồng rau. Thay vì, cứ mãi buồn phiền, thì hãy trồng rau thật siêng năng. Thành công nhanh thì chỉ có đi ăn cướp. Ai cũng có gánh nặng. Không có nỗi phiền từ con cái, thì cũng có nỗi mệt nhoài từ cha mẹ, vợ chồng...Người may mắn là người có tri kỉ, đồng hành, người chia sẻ nổi mệt mỏi.
Nhìn thấy 1 phần quá khứ của mình qua Nhân, mình rất thông cảm cho Nhân cũng như cảm thấy may mắn cho bản thân mình khi sớm nhìn ra được món quà lớn nhất dành cho mẹ đơn giản chỉ là "Con tự bước đi trong cuộc đời này bằng đôi chân của con". Cám ơn mẹ thật nhiều
Em mới nhận ra gần đây thôi, khi em đang cố gắng ở sg làm ngày làm đêm để mẹ đỡ khổ thì cái mà mẹ ở quê đang mong muốn là cả nhà được ở bên nhiêu hơn, em không cần em phải giàu có thật nhanh, mẹ chỉ cần được ở cùng em và anh hai
e năm nay mới 17 tuổi nhưng đôi khi e cũng có những áp lực của riêng mình rồi tự dày vò, khiến mình suy sụp, rồi có lần e còn hoa mắt chóng mặt, phải đi lấy thuốc. e là một người mất gốc tiếng anh, rồi tự dưng vào một ngày e quyết định, mình phải giỏi tiếng anh vì đó là nhu cầu của xã hội. từ đó mà e tìm đến IELTS. e có theo học một trung tâm, ở đây mọi người rất tót, sàng lọc theo đúng trình độ nhưng đôi khi thấy người ta hơn mình một chút là e lại quay về tự đá vào mặt mình "sao mày n.g.u thế, sao mày d.ố.t thế, sao mày không làm được trò trống gì, mày là đứa con bất hiếu ko biết thương bố mẹ". thực ra để có tiền cho e theo khóa học IELTS thì bố mẹ e phải bỏ ra rất nhiều công sức, bố me e ở quê nên cũng không có gì trông cậy nhiều. e biết điều đó nên tự tạo ra cho mình một cái áp lực vô hình là mình phải thế này thế kia. e tự nhận thức được việc học một ngôn ngữ là cả một quá trình. e mới học được hơn 1 năm thôi và với e việc bẻ lái quay sang học một môn không biết gì vốn là một kỳ tích mà không phải ai cũng làm được. nhưng hôm nào cũng vậy, thay vì chăm chỉ học thì e lại đi chì chiết bản thân là một kẻ d.ố.t nát. vậy là từ đấy e đổ lỗi cho hết cái nọ cái kia, nào là do môi trường học tập không tốt nên không có hứng học, nào là bận nọ bận kia. một kẻ v.ô dụng, thiếu bản lĩnh và quyết đoán như e thì sau này sẽ không làm nên chuyện đúng không a? e không xứng đáng có bất cứ cái gì, e là kẻ không đáng để mọi người tôn trọng.
Khi xem câu chuyện của anh Trí chia sẻ em cảm thấy 2 điều: 1. Em hiểu những gì anh Nhân cảm nhận vì trước đây em cũng từng dằn dặt bản thân giống như vậy.Hiện tại thì em bắt đầu chia sẻ với ba mẹ nhiều hơn và em nghĩ mình sẽ duy trì thói quen đó để có được sự bình an bên trong. 2. Những thủ thuật tâm lý của ông Quéo cứu huy cho anh Nhân thành công em cảm thấy nhẹ nhõm và bình tĩnh hơn.
Cảm ơn video của anh Trí và sự dũng cảm của anh Nhân đã chạm đến em rất nhiều. Sau khi xem xong em đã bật khóc vì em cũng đã có sự tiêu cực này trong người. Từ bé em đã ước mơ và thích rất nhiều thứ nhưng em chẳng dám đòi hỏi bố mẹ điều gì, mặc định trong đầu em sau này kiếm được tiền em sẽ có thể tự do tiêu xài trên chính đồng tiền mình làm ra và cái giá phải trả là em đã không tiết kiệm được nhiều, dù em đi làm rất nhiều. Ngày nhỏ em đã có những mâu thuẫn không đáng có sau những lời nói cũng như hành động có chút độc hại của bố mẹ, nó đã ảnh hưởng đến tâm lý em rất nhiều. Em đã nghĩ rằng không ai có thể hiểu mình, em tự tách mình với bố mẹ và chẳng bao giờ mở lòng tâm sự bất kỳ điều gì. Cho đến 1 ngày nọ khi ngồi vào bàn ăn, em đã chưa từng nhìn vào gương mặt của bố mẹ lâu hơn thế... Nếp nhăn và đồi mồi của bố mẹ đã xuất hiện nhiều rồi. Em tự trách và dày vò bản thân mình, lãng phí quá nhiều thời gian có thể dành cho bố mẹ... Em cảm ơn anh Trí cũng như bài học anh đã chia sẻ. Em đã luôn nghĩ đủ thứ mình có thể làm để bù đắp lại cho bố mẹ nhưng quên mất rằng chỉ cần ngồi hàn huyên tâm sự hay làm những điều nhỏ nhặt cũng đã làm cho bố mẹ vui hơn rất nhiều.
mỗi khi quá stress hay cảm thấy cực kỳ bất lực với bản thân mình, em thường tìm cách giải tỏa cảm xúc của mình, và khóc là cách giải tỏa tốt nhất em tìm được, theo bản thân em là vậy, và dạo này em khóc rất nhiều, một chút thương cảm cũng có thể khiến em rơi nước mắt, em ko bao giờ để ai biết mình khóc cả , mn xung quanh em sẽ chỉ luôn nhìn thấy mặt hay cười, hay trêu đùa của bản thân và em thấy ổn với điều đấy, tự bản thân mình tự chữa lành mình...chỉ muốn chia sẻ chút thôi ạ, cảm ơn anh rất nhiều
em biết mình không có nhiều khả năng nên em luôn cố gắng tạo 1 bữa cơm gia đình, làm một số chuyện nhỏ trong nhà và chia sẽ những công việc trong ngày để tạo niềm vui trong bữa cơm cũng như trong gia đình và trong những lúc đó em thấy được sự vui vẻ trên nét mặt của bố và mẹ em mặc dù tiền em kiếm được không nhiều. em cảm ơn sự chia sẻ của anh ạ
Thực ra thì mặc định đối với con trai rằng họ phải luôn luôn thành công và vững vàng trong cuộc sống ko còn gì xa lạ đối với mọi người chưng ta. Đặc biệt là với châu Á. Tuy vậy, đừng cố sống theo mặc định của xã hội vì nếu thế mình có thể đánh mất đi chính bản thân mình. Và đây là điều mà mình hoàn toàn ko muốn xảy ra.
em cảm thấy bản thân mình giống Nhân, em năm nay năm 4 đại học chưa có gì trong tay nhưng đã vẽ ra 1 kế hoạch những việc làm cho bố mẹ. Đó là xây nhà, mua xe, hoàn thành ước mơ của bố. Bố mẹ em năm nay đã quá 60 tuổi, cả đời vất vả nuôi 4 đứa con, bệnh tật đầy ng. Mỗi lần về thấy bm khổ e lại chảy nước mắt, bản thân lại ép mình phải thành công thật sớm.
em cảm thấy như thấy chính mình từ câu chuyện của anh Nhân , lúc nào cũng suy nghĩ đến những thứ xa vời , mà không để ý đến những điều đơn giản xung quanh mình ,sau khi hiểu được cách anh giúp cho anh Nhân thì em đã nhận thức được rõ hơn và sẽ có những hành động và suy nghĩ đúng đắn hơn sau này , cảm ơn anh Trí rất nhiều
Em thấy cái video này mấy ngày rồi mà chưa dám bật lên xem, chỉ sợ nó chạm vào điều em suy nghĩ nhiều ngày nay, rồi em không chịu nổi. Em cảm ơn anh vì cách anh truyền tải vừa thẳng thắn, chợ búa mà lại có phần hài hước trong đó (có khi cách nói kiểu xoa dịu vỗ về lại không giúp em nhận ra vấn đề). Em nghĩ em bị ngộ độc self-help ở 1 mức độ nào đó, nó làm em luôn muốn tách mình ra để trở thành 1 người đặc biệt. Đến cái cách nói chuyện của em cũng như mang 1 công thức nào đó, nghe nó chung chung, trừu tượng, luôn trong tâm thế đoán ý nghĩ của người khác để trả lời cho phù hợp. Từ lúc nào mà em thấy em đã trở thành 1 con người ... nhạt, không có dấu ấn cá nhân, không rõ thực sự perspective của mình là gì (mà chỉ là vay mượn của những người khác để đem về cho bản thân mình). Em ngày càng trở nên khó tính, nhạt, và lúc nào dường như cũng trong tâm thế gồng. Gần đây, em có nhiều thời gian dành cho bản thân hơn. Em tập thể dục lại, thay đổi 1 vài thói quen, tập suy nghĩ mọi thứ thật chậm rãi, rõ ràng, để cố gắng đưa quan điểm cá nhân mình vào đó. Dù vẫn lo lắng về tương lai, nhưng em thấy nhẹ nhõm hơn, và em luôn tự nhủ: "Nào, hãy enjoy cái moment này" :))
Nhìn thấy chính mình trong câu chuyện của người khác. Nhiều khi nhìn thấy bố mẹ ngày một già đi thì lại tự mình suy nghĩ, tự áp lực cho chính bản thân rằng cần phải làm gì để nhanh chóng thành công để báo đáp lại công ơn sinh thành. Rồi cứ giày vò bản thân đi vào ngõ cụt, rồi suy sụp, bla ble…
Xem video này e như bùng nổ hết sự kìm nén ra vậy. Giờ e bt phải yêu thương bản thân mình nhưng e lo cho mẹ quá. Mẹ e bị trầm cảm nặng mà e đi học ở xa, nửa năm rồi mẹ ko đỡ chút nào. Một mình bố e đi làm vừa chăm mẹ vừa lo các e đi học. E cố gắng mỗi tuần về thăm nhà 1 lần nhưng giờ e ko đủ can đảm về nx, vì mỗi lần đi e lại rất nhớ nhà và suy sụp cả tuần😭 Ai cho e bt e phải lm sao ms đúng đây ạ😔 e thật sự ko còn cố gắng nổi nữa rồi!
Em thây câu chuyện của nhân . Và em thấy em ở trong đó.hồi trước em có bị vào CTY đa cấp và họ bơm cho em nhiều liều mà túy về sự tự tịn và đánh vào tâm lý thương gia đình của em và em đã khóc nất lên vì những lời nói của họ và thật may mắn khi em xem đc video về đa cấp của anh trí và em đã quyết định thoát khỏi nó và làm lại từ đầu tuy có ôm một tý nợ
Em năm nay sang lớp 12, cũng đã và đang dày vò bản thân: sao m vô dụng thế, sao m "rung động dục" từ ngày sang ngày khác thế, m biết bố mẹ đang già nhưng sao vẫn nằm ườn trên giường thế,... Em cũng chưa bao giờ tâm sự với bố mẹ, em sợ, dù biết mẹ dễ tính hơn bố nhưng vẫn ko dám. Những nói đến tương lai, ngành học, em lại chỉ biết im lặng cho qua. Khi xem video này em đã khóc rất nhiều, ko biết là đồng cảm hay là khóc để giải toả nữa.
Nghe câu chuyện từ Nhân bất giác nghĩ đến câu chuyện chính mình trong đó..... em cũng chính là nạn nhân của mình của những suy nghĩ phải thành công sớm.. quả thật sức mạnh của sự kết nối lại với bản thân là điều cần thiết... và dần dần em hiểu được bản thân muốn gì Và những cuộc trò chuyện sâu với ba mẹ để hiểu họ muốn gì nhất LÀ ĐIỀU CẦN THIẾT..để rồi không có cái khái niệm: em nghĩ ba mẹ muốn em như thế này như thế kia... hãy trực tiếp hỏi họ và cần thiết tối thiểu là sự trung thực từ 2 phía để có kết quả tốt nhất.. Hi vọng ai gặp những vấn đề như em và Nhân sẽ mạnh mẽ hơn, nội lực mạnh hơn để có 1 tâm thế tốt nhất, vững bước trên con đường phía trước🌱🌱
Đôi khi bản thân mình tự dằn vặt mình, cứ ép mình phải nhanh, phải thật nhanh. Nhưng muốn làm giàu thì phải giàu bền vững, từ từ đi lên. Cha mẹ luôn yêu thương chúng mình, chỉ cần chúng ta khỏe mạnh, vui vẻ, tự lo được cho bản thân mình là cha mẹ hạnh phúc rồi. Đừng quá ép bản thân mình nha mọi người, mọi thứ đều phải có quá trình. Cảm ơn anh Trí đã thông não cho em cùng mọi người. Chúc mọi người có một cuộc sống an lac. Đủ nắng hoa sẽ nở
Sau khi xem xong cuộc hội thoại của ông Quéo và bạn Nhân trong clip thì em thấy rằng mặc dù bản thân mình không có nằm trong hoàn cảnh giống như vậy, nhưng em thấy chính bản thân em cũng có những lúc hay dày vò dằn vặt bản thân mình là tại sao có những thứ này thứ kia mình không làm được, tại sao có những thứ mà trước giờ mình không chịu học. Nhưng sau khi xem xong thì em cũng nhìn thấy là tại sao mình không hành động những việc bé thôi để khiến cho bản thân mình vui trước đã rồi từ những việc nhỏ đó mình mới có thể từ từ hướng đến những việc lớn thì mình sẽ dần dần cảm thấy được sự hạnh phúc của bản thân mình. Cảm ơn anh Trí về những bài học mà anh Trí đã chia sẽ trong video clip./
e may mắn hơn tôi, là còn có người chỉ bảo và động viên, còn tôi hồi đó không tìm được cách vượt qua thì chắc chết rũ rồi. cho nên hay cố gắng lên, muốn lo được cho mẹ thì trước tiên mình phải lo tốt cho cái bản thân mình đã. mình nghèo thì có thể do nhiều thứ: công việc,may mắn, xuất phát điểm... nhưng mà gục ngã bằng những lời nói,suy nghĩ của khác thì là do mình đấy.
em chỉ mới học lớp 10 thôi nhưng em nhìn thấy các bạn ngoài kia thật sự rất tài năng khi kiếm ra tiền để phụ giúp bố mẹ, quan hệ xã hội rộng, học giỏi thật sự rất ngưỡng mộ và e nghĩ rằng mình phải cố thật nhiều để hơn họ để có thật nhiều tiền lo cho bame. em dành hầu như tất cả thời gian cho việc học chơi xã giao vs bạn bè hoàn thành công việc được giao và lên phòng và rồi sau quãng thời đó em cảm thấy rất mệt ám ảnh chỉ cần ai đó hơn mình thật sự lòng đố kị lại dâng lên. muôn bame được hp nhưng mà trước mặt bame luôn trong trạng thái mệt mỏi căng thẳng khi e dần giải tỏa và nói chuyện rất bame nhiều hơn bame em lại nói : con được thế là bame vui rồi đừng có ép bản thân quá mệt thì nghĩ thôi làm gì thức khuya lắm thế lỡ đau đấy "
Nhìn Nhân em nhìn ra chính bản thân mình trong đó. Tuy em là con gái nhưng những áp lực em tự đè lên chính mình cũng không kém Nhân là bao. Đó là lí do vì sao em luôn trog trạng thái nghi ngờ bản thân, không biết mình muốn gì, mình thích gì và dằn vặt rất nhiều. Hoá ra trước giờ động lực xung quanh em ko xuất phát từ tình thương, từ chính bản thân mà là chạy theo số đông, theo xã hội. Em đã từng rất cố gắng để làm 1 công việc chỉ bởi vì lương cao mà nó thực sự không hợp với tính cách của em, đúng là gồng lên sẽ có kết quả, nhưng mệt, cực kỳ mệt, hậu quả là tinh thần còn kiệt kệ hơn và em nhớ mỗi ngày đi làm đối với em còn là 1 nỗi sợ. Và em cũng chỉ show cho bố mẹ thấy những mặt hào nhoáng, tốt đẹp bên ngoài chứ những lúc em cảm thấy không ổn thì em chỉ giữ lại rồi dằn vặt bản thân, rồi em cũng để cảm xúc ấy ảnh hưởng ngược lại tới gia đình. Đến giờ thì em đã nghỉ công việc đó, em chậm lại 1 nhịp như anh Trí nói, em lắng nghe mình nhiều hơn. Có lẽ em đã hiểu sai ý nghĩa của sự "báo đáp", thật sự bố mẹ cũng chẳng mong cầu gì to tát ở em, tất cả là tự em quy chiếu như vậy. Em cảm ơn anh rất nhiều vì bài giảng đầy sự chân thật từ tận đáy lòng của anh ạ.
Bản thân e cũng nghĩ như nhân vậy đó. Cứ nghĩ kiếm thật nhiều tiền để cho cha mẹ cuộc sống thoải mái hơn. Nhưng e lại quên mất cái mà cha mẹ cần chỉ là sự quan của các con thôi. Đến Khi cha e mất e nhưng e k về đc e mới nhận ra là bây giờ e phải về để đc ở gần mẹ để lo lắng cho mẹ để k phải hói hận thêm lần nào nửa. Cảm ơn a đã cho e biết và cảm nhận những điều này. Chúc a và gđ a thật hạnh phúc ạ.
Nghe cuộc trò chuyện mà nước mắt em cứ chảy ra. Em của một năm trước, không tương lai, mỗi ngày qua đi với không khí u ám của dịch bệnh, thất nghiệp, không tiền bạc lại không thể về nhà. Mặc dù thấy bản thân may mắn vì còn khoẻ mạnh, nhưng có một cảm giác gì cứ day dứt trong em, nó là bế tắc, là bất lực. Mặc dù gia đình động viên, nhưng em lại tự đay nghiến mình vì những năm tháng không đủ cố gắng về trước, để đẩy mình vào hoàn cảnh như lúc bấy giờ. May sao có một người đã kiên nhẫn đi cùng em từng bước sống lại, để bấy giờ em có được một công việc em từng mơ, một cuộc sống không hẳn hạnh phúc nhưng nó bình yên trong lòng rất nhiều so với trước. Còn nhớ trong một đêm nọ, em vừa khóc vừa hỏi ai đó: "Rồi chúng ta sẽ hạnh phúc chứ?" Cuộc sống, đôi khi sự tử tế, tình thương yêu còn lãng mạn hơn cả tình yêu. Câu chuyện tình người cảm động năm đó rất tiếc, phải kết thúc bằng một tình yêu đơn phương. Nhưng niềm tin về ngày mai, về bản thân và việc trao đi lòng tốt vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
Em cũng có trường hợp gần giống như anh Nhân. Luôn dằn vặt, trách móc, và làm khổ chính bản thân mình vì sự kém cỏi của mình so với những con người tài giỏi ngoài kia. Và em tạo cho mình một áp lực phải giỏi, phải giống vậy, phải làm giống họ thì mới thành công, ba mẹ mới nở mày nở mặt, cuộc đời mình mới khác. Vì thế, lúc nào em cũng trong trạng thái sợ hãi, hoang mang, áp lực và hoài nghi bản thân mình vì sợ mình không làm được và dường như khi làm một việc gì đó em chỉ đơn giản là phải làm nó, chứ không phải muốn làm nó, thích được làm nó. Mẹ em nhận ra sự khổ sở của em và cũng rất buồn phiền, luôn nhắc nhở em phải sống vui. Nhưng em dường như không để tâm, vì em nghĩ em vui vẻ như vậy thì có thành công được không? Nhưng bây giờ xem xong video, em mới hiểu đó là những gì mẹ em muốn nhìn thấy ở em, một sự bình an, vui vẻ và lạc quan về cuộc đời dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Chứ không phải cữ mãi làm khổ chính bản thân mình như vậy. Và mình phải có trách nhiệm nuôi dưỡng, yêu thương và trân trọng chính mình, đó là điều ba mẹ vui nhất ❤
Tui đã từng một đoạn thời gian bị cái tư tưởng này đầu độc và khiến tui thấy tiêu cực. Khi tui đang cố gắng làm một người nhân viên quèn chăm chỉ, lương ko cao, ko dư dả đưa tiền cho ba mẹ, nhưng thi thoảng trên đường đi làm về tui mua cho mẹ tô hoành thánh, cái bánh bao ở tiệm mẹ thích, tích góp chút thì mua được cho ba cái máy đo đường huyết, chỏ vậy thôi nhưng ba mẹ mình vui lắm
Cuộc đời này vô thường mà , không ai biết trước được ngày mai sẽ như thế nào , không ai nói trước được mình sẽ sống được thêm bao lâu nữa , nên thôi hãy cứ sống thật trọn vẹn ở thời điểm hiện tại, cứ vui đi, làm những điều mình thật sự cảm thấy hạnh phúc , đừng sống theo những khuông mẫu của xã hội . Hãy sống cho cuộc đời của chính mình. Mình hạnh phúc sẽ mang đến hạnh phúc cho những ngừoi mình thương.
Thầy Quéo là một người trải đời thực thụ! Em rất thích và cảm thấy cuốn hút với mọi phiên bản của thầy, đơn giản vì với mỗi phiên bản thầy đều chân thực, chân thành và luôn hướng về mọi người xung quanh về với những hạnh phúc thực sự, chứ không phải theo trào lưu xã hội! Xem xong 1 nửa video thôi em đã cảm thấy chính mình cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng biết cách để thực sự hòa nhập, quan tâm ba má, cũng như gia đình lớn, chứ không chỉ cho họ tiền, đưa đi đâu đó như xã hội vẫn đang chèo kéo nhau Và bài học quan trọng nhất em học được đó là: Hãy chăm sóc di sản quý giá nhất mà họ để lại trên cõi đời này - đó là chính bản thân mình
Đỉnh anh ,em cảm thấy ấn tượng nhất là khả năng nói chuyện của anh,còn trong câu chuyện là mình muốn có hiếu với cha mẹ thì mình phải giữ gìn những gì cha mẹ tạo ra ,như là chính mình .
Sau khi xem đoạn video trên em như nhìn thấy bản thân mình trong đó, không giống hoàn toàn .Nhưng e cũng bị kiểu suy nghĩ sau này ra trường mình phải làm gì để kiếm được nhiều tiền.Rồi lại thấy thật mông lung kg biết cuộc đời sẽ ntn làm sao để lo cho bố mẹ.Luôn tự trách bản thân và cảm thấy mình thật vô dụng .Nhưng mà sau khi xem xong e nhận thấy hạnh phúc của bố mẹ là việc nhìn thấy con mình trưởng thành, sống hạnh phúc vui vẻ... Em cảm ơn anh Trí và những người đồng đội đã luôn mang tới những bài học quý giá cho thế hệ trẻ tụi em.
Em thấy em trong câu chuyện này, thật sự e đã tìm kiếm những thứ to tác,e muốn mình thành 1 doanh nhân giỏi, đầu tư, bđs thật giàu có...như những người e thấy trên mạng xh, e muốn mình kiếm đc nhiều tiền cho ba mẹ vui lòng,nhưng sự thật e hiện tại chỉ là cô bé 18t mới cbi bước chân ra đời, e chẳng có gì trong tay,nên e thấy áp lực rất nhiều, cảm thấy mình vô dụng, kh bằng ai,e tự dằn vặt bản thân mình, e đã khóc rất nhiều,buồn nhiều lắm.và ngày hôm nay, thật may mắn cho e khi xem đc clip này của a Trí, e cảm thấy bản thân mình trước giờ cứ tìm kiếm đâu xa xôi, nhưng hp ở ngay trước mắt,chỉ cần mình biết thương mình, thương ba mẹ thì cs đã giàu có rồi E cảm ơn a rất nhiều ♥
Em thực sự là rất cảm động trước câu chuyện của Nhân, Em thực sự cũng thấy mình ở trong đó, cũng vừa vi thương vừa vì sợ nên bản thân em nhiều lần oán trách mình, rồi không cho mình con đường để thoát ra khỏi những dằn vặt, đau khổ của mình, rồi tự ôm thật chặt vào lòng. Em thực sự rất thấm thía câu "chăm cho con của ông bà trước đã", rồi việc hỏi thẳng mẹ chứ có ngồi đó đoán đoán hay dùng những công thức mặc định của xã hội rồi nghĩ về những điều mà những người thân yêu của mình mong muốn! Đã là một chặng đường khá dài em bước đi, em cũng không còn quá trẻ để có thể mơ mộng quá nhiều, nhưng em vẫn kiên trì với mong muốn, mong ước thực sự của bản thân anh ạ! Cảm ơn a Trí, chúc anh có thể luôn bình an, mạnh khỏe và hạnh phúc để có thể đồng hành cùng với chúng em!!!
Muốn lo cho người khác, thì cần phải chăm lo tốt được cho bản thân đã, thành công là 1 chặng đường, nó cần cả một quá trình không phải cứ bắt ép bản thân thì sẽ nhanh chóng tốt đẹp lên
Em thấy được một phần bản thân trong đó, rằng mình đã luôn mang nhưng những suy nghĩ tương tự như bạn chỉ là chưa đến mức giày vò tâm trí quá mức như bạn, thậm chí có cả sợ rằng bản thân chưa được tới đâu có khi chưa lo được cho bản thân nữa chứ mà lo cho ba mẹ. Tuy nhiên, đó cũng là một điểm ở em tốt hơn bạn một chút bởi em nhìn ra mình cần lo lắng cho bản thân trước đã và đồng thời cũng may mắn hơn bạn vì em còn cả ba lẫn mẹ. Bên cạnh đó, qua phần chia sẻ của anh Trí, em nhận ra rằng bản thân vẫn chưa từng hỏi rằng mẹ mình thực sự cần gì và muốn gì và em nhận ra rằng có khi thứ mẹ em cần trước tiên là những lời hỏi thăm quan tâm của em
Biết ơn bản thân vì trước giờ luôn có quan điểm rằng mình phải sống tốt, mạnh khoẻ và sau đó tự lo cho bản thân thôi. Những điều đó chắc chắn sẽ cho bame yên tâm, rồi mới nghĩ đến việc “Thành công là giàu có”. Mong là bame sẽ luôn khoẻ mạnh và bình an
Em cũng có một điều đang cố gắng để làm giàu, chuyện gia đình em thì không có, còn riêng em thì chỉ là bị sao nhãng, không thể tập trung tuyệt đối học tập phát triển dù lí do cũng khá lớn là không nhan sắc, chưa làm ra tiền và một sự ngu ngốc trong chuyện tình cảm, em chỉ vậy thôi ạ, nhưng em sẽ giàu, một ngày nào đó, không xa
Thương bạn Nhân vì bạn đag đặt ra áp lực quá lớn cho chính bản thân mình, mình phải yêu và đối xử tốt voi bản thân m truoc thì mới có thể yêu thương nguoi khác đc. Mog bạn có thể sống nhẹ nhàng hon.
Dạ đầu tiên em cảm ơn anh vì đã chia sẻ những câu chuyện cực kì ý nghĩa cho bản thân mọi người Và em cũng khá giống anh Nhân vì em cũng không con bố nhưng em đang đang cố gắng hoàn thiện về bản thân con người những cái nhỏ nhất của bản thân mình Và em cũng học được rất nhiều từ câu chuyện từ bản thân anh Nhân Và em cũng cố gắng không được dày vò vản thân Và hãy dành thời gian để có được sự thành công nhanh nhất có thể 😊
em đã nhận ra bản thân mình ở trong câu chuyện , bản thân e chỉ muốn làm những việc to lớn và luôn tỏ ra mạnh mẽ và mình ổn nhưng không biết rằng mình đã lãng quên đi những việc nhỏ nhất , bản thân muốn được người khác quan tâm nhưng lại chẳng biết làm hay nói gì để biểu lộ điều mình muốn. Hay trách móc bản thân không làm được điều này điều kia rồi tự áp đặt bản thân phải làm những cái này làm cái kia, phải hơn ngày này người kia ,... mà bản thân lại không hề nghĩ cho cảm giác của mình, cảm giác của mọi người xung quanh . Chính vì vậy mà e muốn thay đổi nối để yêu quý bản than nhiều hơn, lắng nghe mình nhiều hơn và đặc biệt là quan tâm đến m.n xung quanh nhiều hơn và cố gắng hoàn thiện mình Cảm ơn anh về những bài học đáng quý manh lại cho chúng em
em cảm ơn anh Trí. tgian qua em thựuc sự quá mệt mỏi. đi làm ở nơi làm việc ko phù hợp nhưng em cố ép mình đến đổ bệnh sau vài ngày làm việc. em đã rất cố gắng nhưng ko tìm ra được lối thoát nên emn quyết định dừng lại. mẹ em biết tin thì khóc lên xuống. mẹ e chỉ muốn em làm 1 cv bình thường để khi có ai hỏi đều có thể trả lời là em đi làm chỗ này chỗ kia. nhưng cuối cùng em nhận ra điều quan trọng nhất là chính bản thân mình. nếu em làm việc chỉ vì cái danh cuối cùng em sẽ đánh mất chính bản thân mình mà thôi. em biết chặng đường tới vô cùng khó khăn, nhưng em hi vọng mình có thể tìm được công việc phù hợp để có thể phát triển được đúng năng lưc của mình
Hoàn cảnh của bạn khá giống em, suốt mấy tháng qua mỗi lần đi học về nhà em luôn suy nghỉ về sau này cảm thấy hoài nghi về mình liệu sau này mình sẻ làm gì cho mẹ, qua sự chia sẽ của anh Trí giúp cho em có cái nhìn sâu hơn về cái điều thiêng liêng nhất.
Chào anh và các bạn Em đã xem qua videos về bạn Nhân , cũng như bạn Hoa và anh đã nói chuyện và đăng lên, em thấy anh đúng. Nhưng chưa đi đúng hướng bạn Nhân mong muốn. Vì khi đầu anh cũng nói, bạn Nhân bị quá nhiều áp lực, trách nhiệm, điển hình là lo cho mẹ, và sức khoẻ mẹ ngày càng đi xuống dốc, thì cái chính ở đây là “ KINH TẾ “, bạn học rất nhiều chỗ đào tạo làm giàu, có tiền là bạn sẽ xông pha làm để lo cho mẹ bạn. Thì cái chính ở đây em vẫn nghĩ là “ KINH TẾ “. Anh và bạn Bông có thể giải toả được một phần nào đó trong áp lực, trong tâm thế, nhưng vẫn chưa giải quyết được đúng cái bạn ý mong muốn. Thật sự làm giàu, không có ai chỉ mình cách làm sao để làm giàu cả. Em chỉ nghĩ rằng anh đang hướng bạn Nhân giải toả tâm hồn trước, rồi còn cái gì thì để sau. Mà theo như videos em thấy bạn ý đang rất cần làm giàu. Không có những thời gian để tận hưởng , sống cho chính bản thân mình. Có thể là hơi gắt gao, nhưng bạn đó cần một người nào đó để theo học nghề, và từ nghề đó sẽ làm giàu , và có thể chăm sóc cho cả gia đình. Em cảm ơn anh và các bạn đã đọc.
Mình năm nay 28 tuổi, từng học đại học được gia đình họ hàng kì vọng rất nhiều nhưng giờ đang làm công nhân làm ghế sofa. Trước kia chơi bời sa ngã còn hiện tại đã quay đầu , thấy đam mê có niềm tin với công việc dù chưa giàu có bằng bạn cùng lứa. Mới chia tay người yêu có buồn nên gọi về tâm sự cùng má nhưng nhận lại là lời trách cứ rằng mày Đi học bao nhiêu năm tốn bao nhiêu tiền mà giờ làm công nhân, tao đi ra sao mở mày mở mặt, đến lúc mày mới báo đáp thì tao xuống hốc rồi Thấy bản thân thấy buồn tủi đúng lúc xem được anh Trí đây, xin cám ơn anh!
Xem video rồi em thấy thương Nhân và khóc nhiều lắm. Thấy thương nhưng không còn sợ hãi khi nhắc đến nữa. Đây là em của hơn 1 năm trước. Mang trong mình khao khát được học hỏi, phát triển bản thân, lại được lựa chọn đồng hành cùng một đội nhóm phát triển, khi bắt đầu em rất háo hức, đúng tinh thần muốn phát triển mình. Nhưng về sau, càng đi em lại càng thấy lạc lối, có rất nhiều câu truyện truyền động lực bao gồm cả những câu chuyện về việc bố mẹ đang ngày một yếu đi và mình cần phát triển nhanh hơn tốc độ già đi của bố mẹ_ và đây là những câu chuyện khiến em ám ảnh. Vào thời điểm đó, em đã có môi trường phát triển tốt, những người đồng đội tốt, nhưng em chưa hoàn toàn sẵn sàng (điều này là điều anh Trí đã nói với Nhân, và với em, đây chính là chìa khóa giúp em buông được hoàn toàn cảm giác băn khoăn còn lại một chút cho đến tận bây giờ, rằng không biết dừng lại lúc đó có đúng không khi mình đã phát triển vô cùng nhanh chóng. Câu trả lời của em bây giờ là Có). Em đã so sánh em với chính những người đang đồng hành cùng mình: "tại sao mọi người làm được mà mình mãi không làm được", "tại sao mình lại như vậy?", "tại sao mình thấy áp lực đến thế này mà mọi người lại luôn sẵn sàng và vui vẻ như vậy?", "tại sao...","tại sao..." " mình muốn bố mẹ tự hào về mình....nhưng...vậy nên mình cần tiếp tục phát triển. Mình cần... mình cần...Cố lên!". Em đã cố, nhật kí đầy những trang u ám, rõ ràng mình đang có thêm nhiều bạn, nhiều kỹ năng, nhiều người tin tưởng mình nhưng mình không còn cảm nhận được sự hạnh phúc, hài lòng hay chỉ đơn giản là những niềm vui nho nhỏ. Căng thẳng đến độ em quên cả cách cười thoải mái là như thế nào, em cười chỉ để làm hài lòng người khác, để duy trì các mối quan hệ. Rồi một ngày bố gọi điện. Cuộc gọi kéo dài 56 phút, gần đêm. Bố nói "bố chẳng cần con cho bố mẹ cái gì cả, vì bố mẹ đã tự chuẩn bị cả rồi. Về già bố mẹ cũng chẳng cần sống cầu kì, các con có cho bố mẹ cái gì được thì quý chứ không có thì cũng chẳng sao..." và bố nói " làm việc bên đó thì tốt thôi, con có lớn hơn nhiều" nhưng bố nhắc, có những cơ hội sẽ không đến lần thứ 2 nếu không nắm bắt lấy. Bố nói về tuổi trẻ, về những ngày tháng thanh xuân của em. Bố nhắc em nhớ thanh xuân của em không còn dài nữa, nó tính bằng 2 hoặc 3 đầu ngón tay.... Sẽ có những việc, những trải nghiệm chỉ thanh xuân mới làm được. "Con không cần phải lo cho bố mẹ, cứ làm điều gì tốt nhất cho con ấy, thế là bố mẹ mừng". Trước khi cúp máy, bố nán lại hỏi "thế tuần tới con có sắp xếp được thời gian về nhà không?". Từ thời khắc đó, em đã tìm lại được sự thanh thản. Ngay lập tức, em xin thôi việc, xin rời nhóm. Hóa ra việc đó không khó khăn như em nghĩ. Dần dần, em nhanh chóng học lại được cách kết nối với bản thân mình. Rồi một cách tự động, em nhớ lại cách cười (đã cảm thấy hạnh phúc và ngỡ ngàng thậm chí có phần bối rối vô cùng khi cảm nhận được niềm vui chân thành từ trong mình đang tỏa ra) , em hăm hở lên kết hoạch, mục tiêu mới cho bản thân. Sau này, em vẫn ham phát triển, vẫn tham gia vào những môi trường tốt, tìm cơ hội gặp gỡ những người bạn, những con người tốt, vẫn gặp gỡ và trò chuyện cùng những người đồng đội cũ. Nhưng như một cây com-pa đã có chân trụ vững chắc, em TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐỂ MẤT MÌNH. Không chỉ học phát triển tư duy, tầm nhìn, nhân cách, các mối quan hệ, em còn học cách phát triển khả năng kết nối, lắng nghe bản thân nữa. Em cảm ơn anh Trí đã cho em cơ hội được nhìn lại mình và cũng nhắc nhở mình về lại những bài học trong ngày tháng trước đó. Những video, những bài học, những câu chuyện của anh Trí luôn khiến em phải suy nghĩ, lắm khi anh còn bonus thêm những cú ngỡ ngàng bật ngửa,... Thật cảm ơn Nhân vì đã cho bản thân bạn có cơ hội được nhận sự giúp đỡ. Vào thời khắc khó khăn, cho bản thân được mở lòng, đươc chia sẻ, được nhận sự giúp đỡ_ thì đó cũng là một loại nghị lực. Nhân sẽ sớm vượt qua thôi, đừng quá căng thẳng hay lo lắng Nhân nhé. Vượt qua rồi, nhìn lại, Nhân sẽ thấy mình đã có được rất nhiều và thực sự thì, có thể, mọi chuyện đã không nghiêm trọng và cấp bách đến mức như thế. Mình vẫn có thể đạt được những mục tiêu đó, nhưng với trạng thái cảm xúc và tinh thần tuyệt vời hơn.
Lúc ba em mất, em cũng suy sụp như vậy. Nhưng sau 1 thời gian nung nấu ý định kiếm tiền để giải quyết cuộc sống hiện tại mà ko thành công, em nhận ra mình chỉ đang cố dậm chân tại chỗ chứ ko phải chạy. Thậm chí, em còn tự trách bản thân rất nhiều, tiêu cực vì hứng chịu những áp lực từ mẹ mình. Đến khi nhìn nhận lại, em thấy tội nghiệp chính mình. Và rồi, em cố gắng tôi luyện bản thân mình lại. Em rất cảm ơn những chia sẽ bổ ích của anh. Em hy vọng mọi người sẽ luôn vượt qua được nghịch cảnh và thấy được ánh sáng ở cuối đường hầm.
Em thấy rất rõ bản thân em trong đó anh Trí ạ, cảm thấy rất đồng cảm với bạn Nhân. Chúc bạn sẽ được là chính mình và làm mẹ của bạn hạnh phúc. Em cảm ơn anh Trí nữa.
riêng bản thân mình chả bh bị áp lực về thành công, phải kiếm nhiều tiền, hay như mấy idol mạng bảo là phải thành công nhanh hơn tốc độ già của ba mẹ hay gì cả thời gian đó mình để giành lại quan sát ba mẹ mình kỹ hơn, cảm nhận được là ba mẹ cần gì và mình cố gắng để giúp ba mẹ, chứ k phải là tiền, vì ba mẹ mình cái mong muốn duy nhất là muốn mình sống thật tốt nên lúc nào về nhà cũng rán ns chuyện vs ba mẹ kỹ hơn, chia sẻ vs ba mẹ những gì mình trải qua để ba mẹ thấy dc sự trưởng thành của mình và mình bk là điều đó là ba mẹ mình mong muốn lớn nhất, đồng ý k có tiền thì ba mẹ ốm đau thì k có tiền chữa này nọ, thì nếu mà dùng tiền để kéo dài sự sống của ba mẹ mà thấy con mình sống áp lực, k có thời gian về thăm ba mẹ, bỏ bê sức khoẻ bản thân thì có ý nghĩa k
Lúc trước em xem các video dạy làm giàu trên RUclips, cũng bị như anh Nhân, Thầy Khoa đáng kính của em đã làm như Ông Quéo, giờ em đỡ nhiều rồi nhưng vẫn muốn làm giàu và thành công sớm. 😓
Em đã từng như vậy, tìm cách để thành công nhanh, có thể báo Hiếu sớm, nhưng cũng may em đã tự nhìn lại, thấy khó quá cho bản thân, nên em thấy nên ổn bản thân trước sau đó mới có thể giúp gia đình
Em cũng từng bị bên đa cấp (em nghĩ là lừa đảo) đánh vào tâm lý kiểu như trên, em cũng từng nghĩ lâu về nó. Rồi em tâm sự với bố mẹ, bố mẹ nói gần giống y với anh nói nên em đã thoát khỏi nó và sống vui vẻ hơn. Video trên, Nhân làm em nhớ em lúc trước :((
Em cảm thấy a nói rất đúng ạ ,đúng là muốn bố mẹ của mk đc hạnh phúc thì trước hết bản thân mình phải hạnh phúc đã ,đừng cố tỏ ra là mình ổn vì bm là người sinh ra mình họ sẽ bt con cái của họ ra sao ,tâm sự vs bm nhiều hơn để bt là bm muốn gì . Nhưng đây chính là cái khúc mắc của em ,em có thể hỏi mẹ em rất dễ dàng nhưng ngc lại thì e k bt nói chuyện vs bố ra sao cả ,bố lm hình tượng một người bố trong em sụp đổ hoàn toàn ,k lo đc cho vợ cho con ,đánh vợ ,lô đề cờ bạc ...
nhanh thì rủi ro, chậm và tiến xa mà an toàn. em thấy bố mẹ mình chỉ mong là con cái mình hạnh phúc thôi khi nào dư giả thì tới báo hiếu nhưng báo hiếu không bao giờ là đủ. Vậy nên việc tôn trọng từng khoảnh khắc bên cạnh họ là sự báo đáp lớn nhất.
Khi Nhân khóc em cũng khóc. Khi Nhân bắt đầu mỉm cười em cũng cười. Cám ơn góc nhìn rất chân thực và giúp những đứa trẻ mới lớn như chúng em sáng tỏ hơn để có thể vững vàng mà cố gắng trong tương lai. Học viên của anh khoá 119.
Em thấy được bản thân em trong câu chuyện này . Em cũng rất hay tự đặt áp lực quá lớn cho bản thân mình là mình phải nhanh giàu thật giàu để đưa ba mẹ đi du lịch chổ này chổ nọ để rồi lao vào những hoạt động kiếm tiênf trong vô thức nhưng rồi cảm thấy yếu kém rồi rơi vào khủng hoảng kế tiếp những ngày sau đó chỉ có dằn vặt mình. Nên là trước tiên e nghĩ mình nên thấu hiểu bản thân mình cho mình được bình tĩnh lại trò chuyện nhiều hơn với ba mẹ ,thứ hai là làm những việc vừa sức và quan trọng nhất phải trau dồi kiến thức về nó đã. Haizzz chia sẽ nó nhẹ lòng
Xem xog em cũng thấy hình bóng mình trong đó, việc nhỏ còn chưa làm được, mà cứ mộng mơ để thành công sớm. Trong khi khả năng của không tới. Rồi lại thất vọng, trách bản thân... Xem xog thấy tỉnh ra đôi chút. Những điều khiến người ta hạnh phúc đôi khi chỉ là những thứ đơn giản.
Dạ cháu thì cháu ko thấy bất ngờ lắm với cách phản hồi của chú bởi vì cháu đã xem những video đầu tiên của chú thì hầu hết chú toàn dùng cách này để nói chuyện vs khán giả nên cháu cũng dần quen rồi ạ. Sau này chú nói chuyện hiền diệu hơn nên chắc mn ko biết. Cháu thấy rằng đấy là 1 thủ thuật rất hay vì cá nhân cháu nghĩ khi người khác bị suy sụp thì 1 lời chỉ dẫn hay ra lệnh đôi khi tốt hơn là những lời động viên nhẹ nhàng hời hợt kiểu " Không sao đâu em, cố lên nào" đại loại vậy. Nhưng rút kết lại cháu thấy rất là đồng cảm với nhân vì 1 khoảnh khắc nào đó mình thấy hình ảnh yếu đuối của mình, ôi sao nó giống bạn Nhân quá. Cảm ơn CHÚ Quéo đã giúp bạn Nhân vượt qua vực sâu của riêng mình, vì thành thật thì cái ác cảm về bản thân mình là cái thứ gì đó thật khủng khiếp. Cháu cũng rút ra đc trải nghiệm hay và đặc sắc cho riêng mình thông quad video này. Cảm ơn mọi người
Em trai này chắc cỡ tuổi con chị. Cháu chưa có bản lĩnh trong cuộc sống cho nên dễ xúc động. Phải biết làm chủ cảm xúc của mình trong mọi hoàn cảnh xảy ra xung quanh mình mỗi ngày để tránh rơi vào trầm cảm. Ở Mỹ họ dạy cho con cái sống tự lập khi 18 tuổi. Và cha mẹ cũng phải tự lo cho bản thân lúc về già cho nên con cái không bị áp lực nhiều. Nếu thay đổi được suy nghĩ như vậy từ con cái và cha mẹ thì cả nhà đều hạnh phúc. Con trai chị đã ra trường năm ngoái và có việc làm trên $100K/năm. Cháu tự mượn tiền học lúc còn đi học đại học, sau 4 năm học cháu về nhà và cháu sống rất mạnh mẽ vì thời gian sống ở trường đã dạy cho cháu làm tất cả những gì mà một đứa trẻ đả trưởng thành 18t +. Chị rất thích video của em, đã chỉ dẫn cho những người đã trưởng thành, sống có trách nhiệm và sống tự lập. Like.
Khi em thấy anh trong 1 phiên bản khác em thấy anh là 1 người "thầy" rất tuyệt vời và tâm huyết, sẽ cố gắng tìm mọi cách để giúp đỡ dù có phải trở thành 1 phiên bản khác của bản thân. Khi xem video này của em bất chợt em khóc, khóc vì mình đã trốn tránh khi mình chẳng có gì và khi muốn cố gắng thì chẳng có gì thật. Cảm thấy rất là mông lung, hoang mang và tự làm khổ con bé của ông ba, bà má nhiều quá rồi. Em thật sự chân thành cảm ơn anh rất nhiều ạ
Thật sự em tin là gen Z tụi em đa số đều có cảm giác như Nhân, chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Khi lắng nghe câu chuyện của Nhân và phiên bản biến hình của anh Trí thực sự em đã khóc luôn ạ! Qua đây em cũng gói cho mình bài học "Trân trọng bản thân cũng là yêu thương đấng sinh thành". Hiện em đang dành thời gian để sống ở hiện tại, yêu thương, phát triển bản thân nhiều hơn! Cảm ơn anh Trí và ekip AWP ạ🥰 Have a nice month!
E đang ở trong tình trạng như Nhân. Nhưng mệt hơn Nhân là chỉ biết gọi điện về cho mẹ và khóc nức nở. Tuy e là con gái nhưng những áp lực e đè lên chính mình cũng không kém Nhân là bao. Đúng là gồng lên sẽ có kết quả, nhưng mệt, cực kỳ mệt, hậu quả là tinh thần còn kiệt kệ hơn. E chẳng biết bao giờ mình sẽ ổn, khi e có công việc ổn hơn hay mức lương cao hơn. Lúc xem vid này e đã khóc cùng bạn, e cũng nhận ra mình cũng đã bỏ qua những điều nho nhỏ. Có lẽ e đã hiểu sai ý nghĩa của sự "báo đáp", thật sự bố mẹ cũng chẳng mong cầu gì to tát ở em, tất cả là tự e quy chiếu như vậy. Cảm ơn Nhân, cảm ơn anh!
đôi khi chính tư tưởng từ những người thân trong gia đình áp đặt lên những nạn nhân và gây ra ám ảnh sâu trong tâm hồn.... Chúc mọi người vững niềm tin vào chính mình.
Qua bài học này của anh, mình chợt nhận ra bản thân mình trong đó, không phải hoàn toàn trong câu chuyện nhưng mình thấy rõ sự chạy đua, cố gồng mình để bản thân tỏ ra mạnh mẽ trước tất cả mà không biết chính mình cũng là một cô gái nhỏ bé và cần được yêu thương. Mình hay trách bản thân không làm được điều này điều kia, không đi học, được cái này cái nọ...mà không biết rằng điều đơn giản nhất bố mẹ sinh ra chỉ mong mình được bình an như bao bạn đồng trang lứa. Con biết bố mẹ sẽ không đọc được những dòng cảm xúc này của con nhưng từ nay con sẽ yêu thương bản thân hơn, ít dày vò bản thân hơn, ...cảm ơn anh Trí và những người đồng đội đã luôn mang tới những bài học quý giá cho thế hệ trẻ chúng em
Chúc mừng bạn.
Bạn có dùng fb không Vân ơi, mình xin với ạ
có cả mình nữa
Đã từng .con trai nhà nghèo mà còn thương bố mẹ thì thật sự rất khổ so với cùng lứa tuổi.cố lên bạn nhé
Mình đã từng như Nhân, mình cố gắng rất nhiều lao vào cuộc chơi trading tài sản rủi ro, để rồi mất tất cả tài sản cùng với sự cố gắng ngừng ấy. Có những ngày mình suy sụp hết tất cả, chỉ nằm 1 chỗ và khóc cho sự thất bại của bản thân theo cách mà xã hội đang đặt ra. Hiện tại mình đang sống trong chánh niệm và tỉnh thức. Mình luôn biết ơn và làm bạn với tất cả hoàn cảnh bất như ý đó, nó giúp mình vững chãi hơn rất nhiều trong cuộc sống hiện tại. Mình sẽ không từ bỏ mục tiêu, sẽ quay lại khi rèn luyện đủ tinh thần vững chãi, như Đen Vâu có viết "Chịu nhiều vết thương nhất, mới đủ sức làm con sói đầu đàn. Con người trong nghịch cảnh, càng không được phép chịu đầu hàng".
E sắp 18t sắp phải xa nhà, bước lên thành phố học đại học. Nên e nhiều sự lo âu, lo mình sống trên đó ra sao, mẹ mình ở nhà có buồn k.. E biết mong muốn của mẹ là một ngôi nhà. Mà ngành e theo đuổi là sư phạm có lẽ lương k đủ mua cho mẹ một ngôi nhà.. Nên e phải gồng mình lên. K muốn học đại mà đòi đi làm. Mẹ biết thế. Ngày nào mẹ cũng buồn. Đôi khi mẹ bảo" ba m k lo cho m thì t lo.ráng học đi". Khi xem video này e rất cảm ơn a. Có lẽ e tự áp đặt vào mình. Tự biên tự diễn. Mẹ chỉ cần.. e sống tốt mà thôi
E khóc khi xem cuộc trò chuyện này anh ạ,vì e đang trong tư tưởng đó tự trách bản thân mình kém cỏi chưa lz đc cho bố mẹ.nhưng sau khi xem video e cảm nhận và rút ra được nhiều bài học,và thay đổi được cách suy nghĩ.❤ cảm ơn anh rất nhiều,rất vui vì biết đến anh.
Là một người mẹ có 2 con nhỏ . Tôi chỉ mong con mình lớn lên khỏe mạnh vui vẻ hạnh phúc , trở thành người tốt , tự đứng trên đôi chân của mình . Con vui vẻ là mẹ hạnh phúc.
Từ khi khoảng 17-18 tuổi mình tạo cho mình những áp lực, những áp lực đến từ cái TÔI, tôi chỉ muốn thế này và thế kia, tôi áp đạt mọi thứ để có được và quy ra rằng mình làm như vậy là vì mình yêu thương cha mẹ. Nhưng không phải vậy, mình sai rồi. Cái thân này, tâm này đã chịu bao nhiêu nỗi khổ, sự đau đớn mà chính mình làm ra, đến khi nó trở nên đáng sợ và làm chính người mình yêu thương tổn thương nhiều đến như vậy. Áp đặt rồi lại tiếp tục tổn thương chính mình và chính người thân của mình. Con thương con quá, đứa con của ba mẹ cực khổ nuôi dạy mà nỡ lòng nào lại làm nó khổ như vậy. Xin lỗi ba mẹ, xin lỗi đứa con nhỏ của ba mẹ. Hôm nay trở đi, tớ sẽ chậm lại, chậm lại cảm nhận chính mình, tình thương của ba mẹ là lối thoát dẫn đường cho con. Cảm ơn vì đã sinh con ra đời. Cảm ơn và vô cùng biết ơn anh Hữu Trí và mọi người. Những điều anh đã và đang làm là vô cùng ý nghĩ đối với cuộc sống của chúng ta. Chân thành cảm ơn anh và mọi người.
Mình là sinh viên năm 4 của một trường đại học có tiếng ở Hà Nội. Nhìn các bạn , các em mà lòng mình tự áp lực nhiều lắm. Mình học không giỏi lắm nên có lẽ tốt nghiệp chỉ được bằng khá thôi. Mông lung trước tương lai của chính mình, không biết làm gì, nên làm gì cho đúng nữa. Thời gian trước mình vẫn lạc quan lắm, nhưng gần đây mình thật sự cảm thấy rất bất an, luôn tự dằn vặt mình, khó khăn mình tự tạo ra ngày càng lớn. May mắn thay mình vẫn còn bố mẹ là nơi để tựa vào, nhưng nhìn bố mẹ ngày càng già đi mà mk lại kém cỏi, chưa thể tự lo cho chính bản thân mình, rồi đằng sau mình còn 2 em nhỏ nữa. Tự dặn lòng là phải cố gắng học tập, cố gắng nhiều thứ nhưng mà sao khó khăn ghê. Không biết mình đam mê gì, mình thích gì, mất phương hướng toàn tập, hàng ngày nỗi sợ cứ bủa vây lấy bản thân, rồi lại khóc, lại tự trách bản thân. Một vong luẩn quẩn cứ thế luân phiên, chạy theo sư xô bồ của xã hội, tự nhốt mình trong chính chiếc hộp mình tạo ra. Tâm lý bất ổn, yếu đuối, mình nhìn ra được điều đó nhưng vẫn không thoát ra được.
Mình cũng rơi vào tình trạng giống như bạn
Xem lại video lần nữa xem, chúc em sớm tìm ra câu trả lời cho riêng mình 🙏
dành ít nhất 30p mỗi ngày nghỉ ngơi hoặc ngồi thơ thẩn thư giãn và cuối tuần bắt mk đi loanh quanh hoặc mò vào một môi trường khác ngắm nhìn cuộc sống. Đó là cách e thoát khỏi bệnh trầm cảm thời cấp 3 . Chúc chị may mắn ❤❤❤ e cx học ở 1 trường top đầu trong ngành tuy nhiên học bthg nên cx đang chiến đấu cố lên bằng tốt hơn, ngành học của e thì càng ngày càng cạnh tranh bạn học cùng lứa nghỉ học rất nhiều . Tuy nhiên cuộc sống của mk còn rất dài và mỗi ngày cố gắng tốt hơn thì cuộc sống này sẽ càng đáng sống 😊
Nghe nhạc đen vâu nha. Những bài xưa cũ ấy. Ko chỉ cho chúng ta cách thoát khổ đâu, nhưng vô cùng đồng cảm 💐
E là 1 thằng sống xã hội chưa bgio nghe 1 điều j từ mạng. E cũng chưa bgio cmt 1 thứ gì trên mạng xã hội. Nhưng tsu e đã tìm ra chính mình từ sự chia sẻ này. Chỉ mới vaài ngày trôi qua. E tháY csong mình nhẹ hơn. E ăn uống thÁy ngon miệng hơn, ngủ ngon hơn.
E tìm lại đc chính mình là 1 thèn nhóc ham r đường, ham làm việc hơn. E đã tự cho mình quÁ to tát khi 2 lần thấT bại năm 21t trắng tAy nợ nần vì nghề cờ bạc, 31t e lại trắng tay. 32t là thời gian này e đã nghiện rất nẶng. E hận mình vì đã ko làm những j tốt nhất cho cha mẹ.
ThậT sự cảm ơn a
Với tâm lý của những người trẻ bây giờ, và cũng chính của bản thân em! Từ nhỏ em đã được gọi là khá nuông chiều dẫn đến khi lên DH bước ra xã hội em bị vả rất nhiều từ khi bị lừa lọc mất chiếc xe máy mới mua do quá tin người, hay dơn giản là cảm thấy thua kém trong môi trường học tập cũng như đội nhóm xã hội, cảm thấy mình vô dụng, cảm thấy mình còn quá non trẻ! trong tình cảm em cũng thất bại vì dù đã cố gắng nhưng quá còn nhàm chán...
mình sống ở Mỹ dc 7 năm, ngoài việc môi trường làm việc lý tưởng ra thì mình còn học dc cái gọi là chủ nghĩa cá nhân, thứ mà mang đến cuộc sống đủ đầy cho mình bây giờ... Không cần phải vì một tập thể nào đó, những lời dị nghị của ai đó, áp lực từ ai đó mà làm lung lay đi sở thích của mình. Tư duy phải mở, phải thoải mái thì mới có thể toàn lực mà phát triễn bản thân, làm cho bản thân tốt đẹp hơn, phát triển đam mê của mình theo đuổi để dùng những tài năng sẳn có của mình kiến được thu nhập nuôi sống bản thân, sau đó là gia đình
Em lúc trước cũng có lối suy nghĩ như Nhân, nhưng em được mẹ dạy chuyện gì cũng có cách giải quyết, nên bây giờ em và mẹ, anh em em đang cùng nhau phấn đấu và lên kế hoạch thoát khỏi sự nghèo túng
Thật sự xem video em rất cảm động, em nhìn ra chính bản thân trong câu chuyện của bạn Nhân. Em cũng thầm cảm ơn anh Quéo vì đã giúp bạn thoát ra sự tù túng mệt mỏi ấy. Mình đã sống gần chục năm với tư duy như vậy. Rằng phải cố gắng mình ko đc nghỉ ngơi vì mẹ vì gia đình. Nhưng dường như em quên em chính là gia tài lớn nhất của mẹ. Và mẹ chỉ hạnh phúc khi em thực sự đc bình an hạnh phúc.
chúc mừng emmm
Tuy là ban đầu biết anh Trí chỉ đưa ra ví dụ để thấy cái sai lầm trong ngành công nghiệp làm giàu nhưng nó vẫn rất đau, rất đáng sợ.
Sau khi xem vid này thì em nhận ra hiểu là thương mà thương thì mới hạnh phúc. Trước khi tự áp đặt điều mình mong cho nguoi khác thì chậm lại 1 nhịp để hiểu họ cần gì để rồi hiểu họ hơn và thương họ hơn.
Ai mà k thương Cha thương Mẹ mình cơ chứ, chính vì thế mà những khuôn khổ xã hội đặt ra đã lợi dụng tình thương đó để gây áp lực lên người trẻ. Và là một AYPer em vẫn bị dính và bị câu nói ấy thôi thúc mỗi khi đọc lại hay gặp ở đâu đó. Nhưng bạn thân em và những người bạn đồng trang lứa khác đã không nhận ra thứ Cha Mẹ mình thật sự mong ngóng ở đứa con con mình nó thật đơn giản và đời thường đến nhường nào ! Mọi thứ đều cần một quá trình và không thể đốt cháy và ép buộc bản thân mình được, chính bản thân em cũng đang ép mình mỗi ngày, muốn gì cũng phải nhanh. Nhưng mình k thể phá vỡ quy luật của vũ trụ này được. Cảm ơn anh Thầy Quéo đã làm em vỡ ra và thấm thía hơn về điều này hơn nửa !!! Mãi yêu *** AYP 147
Em năm nay 25 tuổi rồi. Mà cứ lạc lõng. Mà vẫn lông bông. Có nhiều thứ cứ nén lên người mà không sao thoát lên được. Cứ vướng mắc giữa sự lựa chọn ở lại thành phố làm hay về quê. Gia đình thì ai cũng mong em sẽ về quê.
Nhưng mà về quê em không biết mình sẽ làm gì để mà phát triể bản thân được. cái gì cũng ngó ngó hoạc rồi đi làm 1 thời gian ảo tưởng lại thất bại. cuối cùng em vẫn chọn theo ngành của em học là ngành về kĩ thuật máy lạnh mà em đã quên hết kiến thức em đã học. Sau những kiến thức về marketing hay sale mà em nhồi nhét vào đầu mình. rồi công việc nào cũng chẳng đi vào đâu cả.
Ông bà, cha mẹ thì muốn em về quê rồi lấy vợ để mà chăm lo cho gia đình. Mà em tự cảm nhận được rằng là mình chưa đủ can đảm để mà làm 1 trụ cột trong gia đình. Đến bản thân em cũng chưa lo xong nữa.
Đi làm kiếm được thì lâu lâu gửi cho em trai, em giá ít rồi mình tiêu ít là chẳng còn xu nào dính túi. Năm em chỉ ló mặt về quê 2 lần vì em rất ngại thứ nhất là chuyện vợ con, trên quê đặt rất nặng vấn đề này, bạn bè không còn 1 ai chưa cưới cả. Thứ 2 là chuyện về sự nghiệp bản thân chẳng đâu vào đâu cả. Người ta đi làm công nhân trong các khu công nghiệp còn gửi được về cho gia đình hàng tháng, còn bản thân em đi làm suốt mà không thấy đồng nào gửi về em rất là ngại, không biết đối diện với bố thế nào cả.
Bố em thì áp lực gia đình cũng nhiều. Bố em làm công chức nhà nước lương được 6tr mỗi tháng mà bao nhiêu khoản phải chi tiêu em trai thì học đại học, em gái thì học cao đẳng kể cả bố cũng phải đi học liên thông lên đại học để có thể tiếp tục công việc trong xã.
Áp lực quá bố em hay uống rượu rồi gắt gỏng, em có khuyên nhưng cũng không được. Đâu lại vào đấy. Những lúc bố say em lại lo cho mẹ. Chẳng có ai ở nhà cả, 3 đứa con đi làm xa hết.
Thàng ra là em cứ phân vân là về quê hay ở lại thành phố làm. Cái gì cũng dở
Em cũng quyết định là chọn ngành điện lạnh ngahnhf em học là ngành chính của em để có 1 nghề cứng để có thể vươn trải trong cuộc sống. Dược 1 năm nay em lại nhận ra là bà nội, ông nội đã quá già muốn em về quê. Nhưng công việc của em về quê thì gần như là aưn bữa nay lo bữa mai. Rất ít người có nhu cầu. bật quạt là mát rồi cần gì máy lạnh, tủ lạnh 1 năm được vài cái.
Thành ra em cứ lưng chừng giữa các quyết định. Em cảm giác mình đang lạc giữa biển rộng vậy không có phương hướng. Không biết phỉa làm gì cả.
thật sự ấy, mình cũng đang phân vân về chuyện nên ở lại thành phố hay về quê, ôi cái đoạn lưng chừng này thật sự vô cùng khó chịu và khó xử ấy. mình có cảm giác là mình cần phải đi xa mới phát triển bản thân được, nhưng dạo này gia đình mình có nhiều chuyện xảy đến, tài chính bất ổn, thế và mình cũng như bao người, tự nhiên cứ muốn phải làm gì đó có thật nhiều tiền để đỡ khiến bố mẹ phải lo thêm. trong khi những công việc nhiều tiền thì không đòi hỏi chuyên môn cụ thể và sau này xin việc sẽ rất khó. quá nhiều con đường phải chọn và tùy hoàn cảnh mà chúng ra phải đánh đổi và ra quyết định cuối cùng. anw, bạn cố lên ha, sự nỗ lực của bạn rồi sẽ được đền đáp thôi ^^
Chẳng có gì đau khổ hơn khi mà mình thấy bản thân bất lực trước thời gian của ba mẹ, nhìn tờ bệnh án của ba mẹ mà mình chẳng có gì trong tay.... và rồi nhiều khi là vô tình, chỉ là vô tình thôi ba mẹ nói chuyện với mình về thành công của những đứa bạn đồng trang lứa trong thôn. Rằng nó kiếm đc bao nhiêu tiền mỗi tháng, đưa bạn gái về ra mắt ra sao, bạn gái nó ngoan hiền như nào, cuối năm này cưới ra mời mẹ...Dù chưa một lần ba mẹ yêu cầu mình 1 cái gì nhưng tâm can mình thì chưa bao giờ cảm thấy đc bình an, được nghỉ ngơi !
cảm ơn a về những chia sẻ !
Không biết từ bao giờ sợ nghe ba mẹ kể về con nhà người ta như vậy, ba mẹ k có ý gì đâu nhưng mình tự dằn vặt mà chán nản lun
Tôi ngại gọi điện cho mẹ cũng chỉ vì tôi chưa có gì trong tay, và áp lực đó cứ lớn lên mỗi ngày làm tôi xa cách mẹ tôi.
Anh Trí đã 1 lần nữa giúp em hiểu sâu hơn về chữ Hiếu với Cha Mẹ, em học được và tin vào điều rất quý giá là: thương Cha, Mẹ là hiểu Cha, Mẹ thật sự muốn điều gì thay vì những điều xã hội muốn và điều quan trọng nhất, thương họ thì phải biết thương mình, hiểu mình trước đã! Em cảm ơn anh Trí về 1 bài giảng rất ý nghĩa!
Với riêng em thì anh Trí chính hẳn là người "thầy" chân thật nhất mà em từng gặp. Anh tìm mọi cách, thậm chí là 1 phiên bản khác hoàn toàn của mình để kéo mọi người ra khỏi áp lực cũng như sự mông lung đang có. Tuy chưa tham gia khóa học nhưng với em, thầy Trí luôn luôn tuyệt vời nhất, chỉ với vài video nhưng đã giúp em hiểu hơn về mình và lắng nghe mình nhiều hơn. Nếu có thể, em rất mong tương lai sẽ đc là 1 học viên trong khóa học của anh Trí ạ.
Ngoài anh Trí ra thì mình còn xem web5ngay nửa
Nếu đặt bản thân mình vào vị trí của 1 người cha người mẹ thật sự, chẳng ai bắt buộc con mình phải giàu có rồi quay lại phụng dưỡng nuôi nấng mình cả. Chỉ cần con hạnh phúc và biết lo cho bản thân, đó là điều may mắn và hài lòng nhất rồi
Cũng tùy hoàn cảnh gia đình nữa bạn ơi mình hiện tại cũng áp lực thành công sớm
@@Nika874 thì đúng mà, tùy hoàn cảnh của mỗi người nên mình chỉ muốn đưa ra quan điểm dựa trên vị trí của 1 người làm cha làm mẹ mà thôi, còn hành động như thế nào là tùy mỗi người. Nếu bạn thật sự mong muốn mình làm được gì đó cho bố mẹ thì đó là điều đáng quý, nhưng mình nghĩ không hẳn phải trở nên giàu có mới có thể làm được
@@vananhletran8538 Ok bạn
cách đây 4 năm hồi mẹ mình chưa nghỉ hưu mẹ hay nói là" con học cho con sau này lo cho con cho vk con". giờ mẹ mình hưu rồi lại nói ngược lại
thật may mắn , khi em không bị những áp lực phải thành công sớm hơn so với mức độ già đi của ba má mà xã hội thường nói , có lẻ điều làm ba má mình hạnh phúc nhất chính là những điều đơn giản nhất mình làm cho ba má mình cười mỗi ngày .
Anh là một số ít trong follower list của em. Những video của anh luôn chân thật, không màu mè và rất thẳng thắn. Theo dõi anh rất lâu rồi. Nhưng video này push em phải để lại 1 comment cho anh. ❤
Em cảm ơn anh rất nhiều vì bài giảng đầy sự chân thật từ tận đáy lòng của anh ạ. Quả thật nếu như có 1 triệu like em xin gửi đến bài giảng hôm nay của anh. Tại vì em cũng vừa mới bước vào ngưỡng cửa đại học mà ba mẹ em thì đã đến tuổi xế chiều rồi, quả thật áp lực về việc thành công rất lớn đối với em. Hôm nay không có bài giảng của anh, em không biết chừng em có giống với anh Nhân không nữa. Một lần nữa, em xin chân thành cảm ơn bài giảng của anh cùng với câu mình phải hiểu mới thương đc, cx như mình là di sản quan trọng nhất đối với cha mẹ mình.
🥰🥰🥰
Em năm nay 22 tuổi, em thật sự thương mẹ em , nhưng em đang mất phương hướng và không biết thật sự bản thân mình muốn gì và làm gì , hiện g em chỉ biết kiếm tiền lo cho bản thân để không phải làm vật cản gì cho mẹ em thôi , em cũng muốn bản thân thành công để lo cho mẹ chứ , nhưng cái gì cũng phải từ từ phải không ạ . Em biết là mẹ thương em nhưng mà thật sự em không cần mẹ phải làm này làm nọ để trải sẵn con đường cho em đi , em mong mẹ có thể bớt lo , để em tự bương chải , làm những điều em muốn và em thích , em biết tuy hiện g chưa có kết quả nhưng tương lai sau này sẽ khác . Em mong mẹ sẽ hiểu là em vẫn đang cố gắng từng ngày chứ không phải là chỉ biết cắm đầu đi làm mướn , làm thuê cho người ta . Em cũng có trò chuyện với mẹ nhưng kết quả cuộc trò chuyện nó không tiến triển gì cả , mẹ vẫn theo suy nghĩ của mẹ , cho rằng em có một suy nghĩ ích kỷ , không biết lo cho gia đình , tương lai , thật sự rất áp lực anh Trí ạ . Em cảm ơn anh Trí đã làm nên video này , thật sự cảm ơn anh , em tin rằng em sẽ tìm được câu trả lời cho bản thân em , thật sự thương mẹ và phát triển bản thân theo 1 cách em mong muốn . Cảm ơn anh rất nhiều !!!
Bốc phốt time: câu "Phải thành công nhanh hơn tốc độ già đi của bố mẹ" từng được a Trí chia sẻ và đó cũng là động lực để e mỗi lần chán nản, nhắc nhở bản thân phải gồng lên để đạt được mục tiêu đó. Quả video này đúng là quay xe 360 độ như vid dream big của anh từng làm. E hơi bị cay anh rồi đấy! Cơ mà về hỏi má có mong muốn gì cần con đáp ứng không, thì má bảo rằng "tao chỉ cần mày lo được bản thân là tao vui rồi, chẳng cần gì nửa hết". Lặng người vài giây, hổng biết nói gì tiếp theo luôn, sau đó thấy nhẹ nhõm như được tháo hết đống tạ trên người vậy a.
Hay quá bạn ơi! Con người luôn học hỏi và trưởng thành mà. Nên những nhận thức ảnh chia sẻ thời điểm đó giờ k còn đúng nữa, vì ảnh sâu sắc hơn rồi :) Mình cũng vậy. Quan trọng điều gì mang lại đc cho mình động lực phát triển bản thân nhưng vẫn giữ đc sự bình an. Động lực nên bắt nguồn từ tình yêu, chứ k phải nỗi sợ, thì sẽ bền hơn :) Chúc bạn từng bước tìm lại đc phiên bản chân thật hơn của chính mình, và thật sự lo đc cho mình như mẹ bạn muốn nhé !
Tùy người tùy trường hợp, trong video anh Trí đã nói với Nhân là hướng tới mục tiêu đó bằng động lực chứ ko phải bằng áp lực như Nhân. Đầu video anh Trí cũng nói, đây không phải con người thật của anh và anh ko muốn phải dùng biện pháp này trong mọi trường hợp. Bạn cứ xem trường hợp này là anh Trí đang chữa lành cho Nhân, qua đó rút ra bài học cho bản thân qua câu nói cũng như mỗi video của anh Trí nói riêng và của những người khác nói chung. Quan trọng nhất vẫn là quan điểm của mình. Thân bạn nhé ^^
Ai ở trong hoàn cảnh có người thân bị bệnh nhưng k có tiền điều trị mới thấy bất lực, chua xót đến nhường nào. Xin đừng đánh giá người khác dựa trên hoàn cảnh của mình.
Chân thành cảm ơn anh Nhân đã đồng ý chia sẻ những cảm xúc thật nhất của bản thân đến cộng đồng và anh Trí cùng đội ngũ AYP đã lan toả những thông điệp thật sự ý nghĩa và xúc động đến người xem. Nhờ có những lời "thẳng mà thấm" của anh mà em mới nhận ra rằng không cha mẹ nào mong muốn đứa con quý báu của mình phải chịu khổ, phải gồng lưng chạy theo 1 lý tưởng nào đó của xã hội đặt ra. Ấy thế mà con người ta cứ mãi chạy theo những điều vĩ đại mà lãng quên cả việc hỏi thăm sức khoẻ cha mẹ mỗi ngày (câu hỏi dường như không thể thiếu trong các cuộc đối thoại với người lạ nhưng ta lại chắt chiu với người thương yêu mình nhất), hay chỉ dành chút thời gian để phụ đỡ gia đình trong việc bếp núc, nhà cửa cũng bị bỏ qua và kèm theo đó là lời biện minh sắc bén:"CON BẬN LẮM, CHA MẸ KHÔNG HIỂU ĐƯỢC ĐÂU!". Và đau lòng hơn hết, là ta bỏ quên chính mình, xem nhẹ quá trình nuôi dưỡng tử tế di sản mà cha mẹ trân trọng nhất! Thì ra, niềm vui của cha mẹ đơn giản thật...chỉ cần thấy con của mình thật sự hạnh phúc và khoẻ mạnh...là hạnh phúc lắm rồi ^^
Tùy cha mẹ bạn ơi , không phải ai sinh ra cũng có cha mẹ không độc hại . Bạn sinh ra cha mẹ bạn luôn so sánh bạn với con nhà người ta , chửi bạn bất tài vô dụng , bạo hành bạn lúc nhỏ , lúc đó những điều bạn nói trên chắc gì bạn đã làm được . Bạn chỉ muốn rời xa họ thôi và không thèm nói chuyện với họ đấy chứ .
@@huynhquang2153 dạ em đồng ý với quan điểm cha mẹ độc hại của anh ạ ^^ nhưng đây sẽ là trường hợp "đặc biệt" và em không đề cập đến lần này ạ. Trong phần bình luận trên, em chỉ bày tỏ cảm xúc cá nhân cũng như những bài học tâm đắc mà bản thân rút ra được- rằng hầu hết cha mẹ đều yêu thương và mong chúng ta khoẻ mạnh, hạnh phúc (chí ít là với gia đình em hay gia đình của anh Nhân trong video trên). Anh Quang nói đúng, mỗi cây mỗi hoa- mỗi nhà mỗi cảnh và lần này em đã chọn góc nhìn của phần lớn các gia đình kèm theo những thông điệp nhỏ, như vậy vẫn phù hợp anh nhỉ?! ^^
Thương Nhân!
Thương sự Gồng của bạn.
Mẹ cũng không sống suốt đời với mình được!.
Nhân ơi, Thương chính mình trước nhé! .
em cũng đã từng giống với hiện trạng của có những thời điểm em bị áp lực , về cái gọi là tương lai , mày phải thành công trước khi ông bà già mày già đi , nó đúng là một cái gánh nặng áp lực thật sự , trong khi đó , hiện tại còn chưa lo được mà một mực phải muốn và đòi hỏi ngay những thứ xa vời , và cuối cùng em ngồi ngẫm nghĩ , em mới nhận ra và hiểu được điều đó là sai lầm của hầu như các bạn trẻ như em , em cũng đã thay đổi , và dần dần nhìn nhận cuộc sống bằng nhiều góc độ hơn , cảm ơn anh trí về bài giảng này nhé , và cảm ơn anh với tất cả video anh đã chia sẻ để giúp em và mọi người , có được những góc nhìn mới trong xã hội , thank you !
Ông quéo thật tuyệt vời, tâm đắc với với a quéo là con người cứ sông chân thật đi rồi may mắn sẽ đến. để cảm hoá một con người thì hãy dành tình thương vì đụng đến tình thường là con người sẽ tự nhìn vào bên trong và tự thay đổi mình
Em thấy mình trong câu chuyện này, thậm chí e tới mức muốn kết thúc mọi thứ luôn. Mà sau cùng e may mắn hơn trời cứu. Nên giờ e iu đời lắm. Cám ơn những nỗ lực giúp ích cộng đồng của anh Trí
Sau nhiều đêm trằn trọc vì những suy nghĩ của mình, bây giờ vẫn như mọi khi, đã sắp 4 giờ sáng, em vô tình tìm thấy được video này, và em thấy được bản thân mình trong đó, em thật sự cảm ơn anh, bài học rất bổ ích và đáng để suy ngẫm, cuối cùng em đã có câu trả lời cho bản thân mình rồi, em thật sự, cảm ơn anh..
Gặp áp lực thì cũng trồng rau. Không gặp áp lực thì cũng trồng rau. Thay vì, cứ mãi buồn phiền, thì hãy trồng rau thật siêng năng. Thành công nhanh thì chỉ có đi ăn cướp. Ai cũng có gánh nặng. Không có nỗi phiền từ con cái, thì cũng có nỗi mệt nhoài từ cha mẹ, vợ chồng...Người may mắn là người có tri kỉ, đồng hành, người chia sẻ nổi mệt mỏi.
Nhìn thấy 1 phần quá khứ của mình qua Nhân, mình rất thông cảm cho Nhân cũng như cảm thấy may mắn cho bản thân mình khi sớm nhìn ra được món quà lớn nhất dành cho mẹ đơn giản chỉ là "Con tự bước đi trong cuộc đời này bằng đôi chân của con". Cám ơn mẹ thật nhiều
Em mới nhận ra gần đây thôi, khi em đang cố gắng ở sg làm ngày làm đêm để mẹ đỡ khổ thì cái mà mẹ ở quê đang mong muốn là cả nhà được ở bên nhiêu hơn, em không cần em phải giàu có thật nhanh, mẹ chỉ cần được ở cùng em và anh hai
Em thì lại thích những con người chân thật như a Trí, 1 clip rất nhiều cảm xúc đúc kết đc nhiều điều trong cuộc sống từ những thứ đơn giản nhất
e năm nay mới 17 tuổi nhưng đôi khi e cũng có những áp lực của riêng mình rồi tự dày vò, khiến mình suy sụp, rồi có lần e còn hoa mắt chóng mặt, phải đi lấy thuốc. e là một người mất gốc tiếng anh, rồi tự dưng vào một ngày e quyết định, mình phải giỏi tiếng anh vì đó là nhu cầu của xã hội. từ đó mà e tìm đến IELTS. e có theo học một trung tâm, ở đây mọi người rất tót, sàng lọc theo đúng trình độ nhưng đôi khi thấy người ta hơn mình một chút là e lại quay về tự đá vào mặt mình "sao mày n.g.u thế, sao mày d.ố.t thế, sao mày không làm được trò trống gì, mày là đứa con bất hiếu ko biết thương bố mẹ". thực ra để có tiền cho e theo khóa học IELTS thì bố mẹ e phải bỏ ra rất nhiều công sức, bố me e ở quê nên cũng không có gì trông cậy nhiều. e biết điều đó nên tự tạo ra cho mình một cái áp lực vô hình là mình phải thế này thế kia. e tự nhận thức được việc học một ngôn ngữ là cả một quá trình. e mới học được hơn 1 năm thôi và với e việc bẻ lái quay sang học một môn không biết gì vốn là một kỳ tích mà không phải ai cũng làm được. nhưng hôm nào cũng vậy, thay vì chăm chỉ học thì e lại đi chì chiết bản thân là một kẻ d.ố.t nát. vậy là từ đấy e đổ lỗi cho hết cái nọ cái kia, nào là do môi trường học tập không tốt nên không có hứng học, nào là bận nọ bận kia. một kẻ v.ô dụng, thiếu bản lĩnh và quyết đoán như e thì sau này sẽ không làm nên chuyện đúng không a? e không xứng đáng có bất cứ cái gì, e là kẻ không đáng để mọi người tôn trọng.
Khi xem câu chuyện của anh Trí chia sẻ em cảm thấy 2 điều:
1. Em hiểu những gì anh Nhân cảm nhận vì trước đây em cũng từng dằn dặt bản thân giống như vậy.Hiện tại thì em bắt đầu chia sẻ với ba mẹ nhiều hơn và em nghĩ mình sẽ duy trì thói quen đó để có được sự bình an bên trong.
2. Những thủ thuật tâm lý của ông Quéo cứu huy cho anh Nhân thành công em cảm thấy nhẹ nhõm và bình tĩnh hơn.
Cảm ơn video của anh Trí và sự dũng cảm của anh Nhân đã chạm đến em rất nhiều. Sau khi xem xong em đã bật khóc vì em cũng đã có sự tiêu cực này trong người. Từ bé em đã ước mơ và thích rất nhiều thứ nhưng em chẳng dám đòi hỏi bố mẹ điều gì, mặc định trong đầu em sau này kiếm được tiền em sẽ có thể tự do tiêu xài trên chính đồng tiền mình làm ra và cái giá phải trả là em đã không tiết kiệm được nhiều, dù em đi làm rất nhiều. Ngày nhỏ em đã có những mâu thuẫn không đáng có sau những lời nói cũng như hành động có chút độc hại của bố mẹ, nó đã ảnh hưởng đến tâm lý em rất nhiều. Em đã nghĩ rằng không ai có thể hiểu mình, em tự tách mình với bố mẹ và chẳng bao giờ mở lòng tâm sự bất kỳ điều gì. Cho đến 1 ngày nọ khi ngồi vào bàn ăn, em đã chưa từng nhìn vào gương mặt của bố mẹ lâu hơn thế... Nếp nhăn và đồi mồi của bố mẹ đã xuất hiện nhiều rồi. Em tự trách và dày vò bản thân mình, lãng phí quá nhiều thời gian có thể dành cho bố mẹ... Em cảm ơn anh Trí cũng như bài học anh đã chia sẻ. Em đã luôn nghĩ đủ thứ mình có thể làm để bù đắp lại cho bố mẹ nhưng quên mất rằng chỉ cần ngồi hàn huyên tâm sự hay làm những điều nhỏ nhặt cũng đã làm cho bố mẹ vui hơn rất nhiều.
mỗi khi quá stress hay cảm thấy cực kỳ bất lực với bản thân mình, em thường tìm cách giải tỏa cảm xúc của mình, và khóc là cách giải tỏa tốt nhất em tìm được, theo bản thân em là vậy, và dạo này em khóc rất nhiều, một chút thương cảm cũng có thể khiến em rơi nước mắt, em ko bao giờ để ai biết mình khóc cả , mn xung quanh em sẽ chỉ luôn nhìn thấy mặt hay cười, hay trêu đùa của bản thân và em thấy ổn với điều đấy, tự bản thân mình tự chữa lành mình...chỉ muốn chia sẻ chút thôi ạ, cảm ơn anh rất nhiều
em biết mình không có nhiều khả năng nên em luôn cố gắng tạo 1 bữa cơm gia đình, làm một số chuyện nhỏ trong nhà và chia sẽ những công việc trong ngày để tạo niềm vui trong bữa cơm cũng như trong gia đình và trong những lúc đó em thấy được sự vui vẻ trên nét mặt của bố và mẹ em mặc dù tiền em kiếm được không nhiều. em cảm ơn sự chia sẻ của anh ạ
Thực ra thì mặc định đối với con trai rằng họ phải luôn luôn thành công và vững vàng trong cuộc sống ko còn gì xa lạ đối với mọi người chưng ta. Đặc biệt là với châu Á. Tuy vậy, đừng cố sống theo mặc định của xã hội vì nếu thế mình có thể đánh mất đi chính bản thân mình. Và đây là điều mà mình hoàn toàn ko muốn xảy ra.
em cảm thấy bản thân mình giống Nhân, em năm nay năm 4 đại học chưa có gì trong tay nhưng đã vẽ ra 1 kế hoạch những việc làm cho bố mẹ. Đó là xây nhà, mua xe, hoàn thành ước mơ của bố. Bố mẹ em năm nay đã quá 60 tuổi, cả đời vất vả nuôi 4 đứa con, bệnh tật đầy ng. Mỗi lần về thấy bm khổ e lại chảy nước mắt, bản thân lại ép mình phải thành công thật sớm.
em cảm thấy như thấy chính mình từ câu chuyện của anh Nhân , lúc nào cũng suy nghĩ đến những thứ xa vời , mà không để ý đến những điều đơn giản xung quanh mình ,sau khi hiểu được cách anh giúp cho anh Nhân thì em đã nhận thức được rõ hơn và sẽ có những hành động và suy nghĩ đúng đắn hơn sau này , cảm ơn anh Trí rất nhiều
Em thấy cái video này mấy ngày rồi mà chưa dám bật lên xem, chỉ sợ nó chạm vào điều em suy nghĩ nhiều ngày nay, rồi em không chịu nổi. Em cảm ơn anh vì cách anh truyền tải vừa thẳng thắn, chợ búa mà lại có phần hài hước trong đó (có khi cách nói kiểu xoa dịu vỗ về lại không giúp em nhận ra vấn đề).
Em nghĩ em bị ngộ độc self-help ở 1 mức độ nào đó, nó làm em luôn muốn tách mình ra để trở thành 1 người đặc biệt. Đến cái cách nói chuyện của em cũng như mang 1 công thức nào đó, nghe nó chung chung, trừu tượng, luôn trong tâm thế đoán ý nghĩ của người khác để trả lời cho phù hợp. Từ lúc nào mà em thấy em đã trở thành 1 con người ... nhạt, không có dấu ấn cá nhân, không rõ thực sự perspective của mình là gì (mà chỉ là vay mượn của những người khác để đem về cho bản thân mình). Em ngày càng trở nên khó tính, nhạt, và lúc nào dường như cũng trong tâm thế gồng.
Gần đây, em có nhiều thời gian dành cho bản thân hơn. Em tập thể dục lại, thay đổi 1 vài thói quen, tập suy nghĩ mọi thứ thật chậm rãi, rõ ràng, để cố gắng đưa quan điểm cá nhân mình vào đó. Dù vẫn lo lắng về tương lai, nhưng em thấy nhẹ nhõm hơn, và em luôn tự nhủ: "Nào, hãy enjoy cái moment này" :))
Nhìn thấy chính mình trong câu chuyện của người khác. Nhiều khi nhìn thấy bố mẹ ngày một già đi thì lại tự mình suy nghĩ, tự áp lực cho chính bản thân rằng cần phải làm gì để nhanh chóng thành công để báo đáp lại công ơn sinh thành. Rồi cứ giày vò bản thân đi vào ngõ cụt, rồi suy sụp, bla ble…
Xem video này e như bùng nổ hết sự kìm nén ra vậy. Giờ e bt phải yêu thương bản thân mình nhưng e lo cho mẹ quá. Mẹ e bị trầm cảm nặng mà e đi học ở xa, nửa năm rồi mẹ ko đỡ chút nào. Một mình bố e đi làm vừa chăm mẹ vừa lo các e đi học. E cố gắng mỗi tuần về thăm nhà 1 lần nhưng giờ e ko đủ can đảm về nx, vì mỗi lần đi e lại rất nhớ nhà và suy sụp cả tuần😭 Ai cho e bt e phải lm sao ms đúng đây ạ😔 e thật sự ko còn cố gắng nổi nữa rồi!
Em thây câu chuyện của nhân . Và em thấy em ở trong đó.hồi trước em có bị vào CTY đa cấp và họ bơm cho em nhiều liều mà túy về sự tự tịn và đánh vào tâm lý thương gia đình của em và em đã khóc nất lên vì những lời nói của họ và thật may mắn khi em xem đc video về đa cấp của anh trí và em đã quyết định thoát khỏi nó và làm lại từ đầu tuy có ôm một tý nợ
Em năm nay sang lớp 12, cũng đã và đang dày vò bản thân: sao m vô dụng thế, sao m "rung động dục" từ ngày sang ngày khác thế, m biết bố mẹ đang già nhưng sao vẫn nằm ườn trên giường thế,... Em cũng chưa bao giờ tâm sự với bố mẹ, em sợ, dù biết mẹ dễ tính hơn bố nhưng vẫn ko dám. Những nói đến tương lai, ngành học, em lại chỉ biết im lặng cho qua. Khi xem video này em đã khóc rất nhiều, ko biết là đồng cảm hay là khóc để giải toả nữa.
Nghe câu chuyện từ Nhân bất giác nghĩ đến câu chuyện chính mình trong đó..... em cũng chính là nạn nhân của mình của những suy nghĩ phải thành công sớm.. quả thật sức mạnh của sự kết nối lại với bản thân là điều cần thiết... và dần dần em hiểu được bản thân muốn gì
Và những cuộc trò chuyện sâu với ba mẹ để hiểu họ muốn gì nhất LÀ ĐIỀU CẦN THIẾT..để rồi không có cái khái niệm: em nghĩ ba mẹ muốn em như thế này như thế kia... hãy trực tiếp hỏi họ và cần thiết tối thiểu là sự trung thực từ 2 phía để có kết quả tốt nhất..
Hi vọng ai gặp những vấn đề như em và Nhân sẽ mạnh mẽ hơn, nội lực mạnh hơn để có 1 tâm thế tốt nhất, vững bước trên con đường phía trước🌱🌱
Đôi khi bản thân mình tự dằn vặt mình, cứ ép mình phải nhanh, phải thật nhanh. Nhưng muốn làm giàu thì phải giàu bền vững, từ từ đi lên. Cha mẹ luôn yêu thương chúng mình, chỉ cần chúng ta khỏe mạnh, vui vẻ, tự lo được cho bản thân mình là cha mẹ hạnh phúc rồi. Đừng quá ép bản thân mình nha mọi người, mọi thứ đều phải có quá trình. Cảm ơn anh Trí đã thông não cho em cùng mọi người. Chúc mọi người có một cuộc sống an lac. Đủ nắng hoa sẽ nở
Em đã trải qua như thế. Để bây giờ em bị đột quị. Các bạn trẻ đừng ham những thứ quá nhanh
Biết vậy nhưng trong lòng ta vẫn luôn muốn thành công nhanh, nhất là mỗi khi thấy bố mẹ mình vẫn cứ vất vả lo toan cho mình
Sau khi xem xong cuộc hội thoại của ông Quéo và bạn Nhân trong clip thì em thấy rằng mặc dù bản thân mình không có nằm trong hoàn cảnh giống như vậy, nhưng em thấy chính bản thân em cũng có những lúc hay dày vò dằn vặt bản thân mình là tại sao có những thứ này thứ kia mình không làm được, tại sao có những thứ mà trước giờ mình không chịu học. Nhưng sau khi xem xong thì em cũng nhìn thấy là tại sao mình không hành động những việc bé thôi để khiến cho bản thân mình vui trước đã rồi từ những việc nhỏ đó mình mới có thể từ từ hướng đến những việc lớn thì mình sẽ dần dần cảm thấy được sự hạnh phúc của bản thân mình. Cảm ơn anh Trí về những bài học mà anh Trí đã chia sẽ trong video clip./
e may mắn hơn tôi, là còn có người chỉ bảo và động viên, còn tôi hồi đó không tìm được cách vượt qua thì chắc chết rũ rồi. cho nên hay cố gắng lên, muốn lo được cho mẹ thì trước tiên mình phải lo tốt cho cái bản thân mình đã. mình nghèo thì có thể do nhiều thứ: công việc,may mắn, xuất phát điểm... nhưng mà gục ngã bằng những lời nói,suy nghĩ của khác thì là do mình đấy.
em chỉ mới học lớp 10 thôi nhưng em nhìn thấy các bạn ngoài kia thật sự rất tài năng khi kiếm ra tiền để phụ giúp bố mẹ, quan hệ xã hội rộng, học giỏi thật sự rất ngưỡng mộ và e nghĩ rằng mình phải cố thật nhiều để hơn họ để có thật nhiều tiền lo cho bame. em dành hầu như tất cả thời gian cho việc học chơi xã giao vs bạn bè hoàn thành công việc được giao và lên phòng và rồi sau quãng thời đó em cảm thấy rất mệt ám ảnh chỉ cần ai đó hơn mình thật sự lòng đố kị lại dâng lên. muôn bame được hp nhưng mà trước mặt bame luôn trong trạng thái mệt mỏi căng thẳng khi e dần giải tỏa và nói chuyện rất bame nhiều hơn bame em lại nói : con được thế là bame vui rồi đừng có ép bản thân quá mệt thì nghĩ thôi làm gì thức khuya lắm thế lỡ đau đấy "
Nhìn Nhân em nhìn ra chính bản thân mình trong đó. Tuy em là con gái nhưng những áp lực em tự đè lên chính mình cũng không kém Nhân là bao. Đó là lí do vì sao em luôn trog trạng thái nghi ngờ bản thân, không biết mình muốn gì, mình thích gì và dằn vặt rất nhiều. Hoá ra trước giờ động lực xung quanh em ko xuất phát từ tình thương, từ chính bản thân mà là chạy theo số đông, theo xã hội. Em đã từng rất cố gắng để làm 1 công việc chỉ bởi vì lương cao mà nó thực sự không hợp với tính cách của em, đúng là gồng lên sẽ có kết quả, nhưng mệt, cực kỳ mệt, hậu quả là tinh thần còn kiệt kệ hơn và em nhớ mỗi ngày đi làm đối với em còn là 1 nỗi sợ. Và em cũng chỉ show cho bố mẹ thấy những mặt hào nhoáng, tốt đẹp bên ngoài chứ những lúc em cảm thấy không ổn thì em chỉ giữ lại rồi dằn vặt bản thân, rồi em cũng để cảm xúc ấy ảnh hưởng ngược lại tới gia đình. Đến giờ thì em đã nghỉ công việc đó, em chậm lại 1 nhịp như anh Trí nói, em lắng nghe mình nhiều hơn. Có lẽ em đã hiểu sai ý nghĩa của sự "báo đáp", thật sự bố mẹ cũng chẳng mong cầu gì to tát ở em, tất cả là tự em quy chiếu như vậy. Em cảm ơn anh rất nhiều vì bài giảng đầy sự chân thật từ tận đáy lòng của anh ạ.
Bản thân e cũng nghĩ như nhân vậy đó. Cứ nghĩ kiếm thật nhiều tiền để cho cha mẹ cuộc sống thoải mái hơn. Nhưng e lại quên mất cái mà cha mẹ cần chỉ là sự quan của các con thôi. Đến Khi cha e mất e nhưng e k về đc e mới nhận ra là bây giờ e phải về để đc ở gần mẹ để lo lắng cho mẹ để k phải hói hận thêm lần nào nửa. Cảm ơn a đã cho e biết và cảm nhận những điều này. Chúc a và gđ a thật hạnh phúc ạ.
Nghe cuộc trò chuyện mà nước mắt em cứ chảy ra. Em của một năm trước, không tương lai, mỗi ngày qua đi với không khí u ám của dịch bệnh, thất nghiệp, không tiền bạc lại không thể về nhà. Mặc dù thấy bản thân may mắn vì còn khoẻ mạnh, nhưng có một cảm giác gì cứ day dứt trong em, nó là bế tắc, là bất lực. Mặc dù gia đình động viên, nhưng em lại tự đay nghiến mình vì những năm tháng không đủ cố gắng về trước, để đẩy mình vào hoàn cảnh như lúc bấy giờ. May sao có một người đã kiên nhẫn đi cùng em từng bước sống lại, để bấy giờ em có được một công việc em từng mơ, một cuộc sống không hẳn hạnh phúc nhưng nó bình yên trong lòng rất nhiều so với trước. Còn nhớ trong một đêm nọ, em vừa khóc vừa hỏi ai đó: "Rồi chúng ta sẽ hạnh phúc chứ?" Cuộc sống, đôi khi sự tử tế, tình thương yêu còn lãng mạn hơn cả tình yêu. Câu chuyện tình người cảm động năm đó rất tiếc, phải kết thúc bằng một tình yêu đơn phương. Nhưng niềm tin về ngày mai, về bản thân và việc trao đi lòng tốt vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
Em cũng có trường hợp gần giống như anh Nhân. Luôn dằn vặt, trách móc, và làm khổ chính bản thân mình vì sự kém cỏi của mình so với những con người tài giỏi ngoài kia. Và em tạo cho mình một áp lực phải giỏi, phải giống vậy, phải làm giống họ thì mới thành công, ba mẹ mới nở mày nở mặt, cuộc đời mình mới khác. Vì thế, lúc nào em cũng trong trạng thái sợ hãi, hoang mang, áp lực và hoài nghi bản thân mình vì sợ mình không làm được và dường như khi làm một việc gì đó em chỉ đơn giản là phải làm nó, chứ không phải muốn làm nó, thích được làm nó.
Mẹ em nhận ra sự khổ sở của em và cũng rất buồn phiền, luôn nhắc nhở em phải sống vui. Nhưng em dường như không để tâm, vì em nghĩ em vui vẻ như vậy thì có thành công được không?
Nhưng bây giờ xem xong video, em mới hiểu đó là những gì mẹ em muốn nhìn thấy ở em, một sự bình an, vui vẻ và lạc quan về cuộc đời dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Chứ không phải cữ mãi làm khổ chính bản thân mình như vậy. Và mình phải có trách nhiệm nuôi dưỡng, yêu thương và trân trọng chính mình, đó là điều ba mẹ vui nhất ❤
Tui đã từng một đoạn thời gian bị cái tư tưởng này đầu độc và khiến tui thấy tiêu cực. Khi tui đang cố gắng làm một người nhân viên quèn chăm chỉ, lương ko cao, ko dư dả đưa tiền cho ba mẹ, nhưng thi thoảng trên đường đi làm về tui mua cho mẹ tô hoành thánh, cái bánh bao ở tiệm mẹ thích, tích góp chút thì mua được cho ba cái máy đo đường huyết, chỏ vậy thôi nhưng ba mẹ mình vui lắm
Cuộc đời này vô thường mà , không ai biết trước được ngày mai sẽ như thế nào , không ai nói trước được mình sẽ sống được thêm bao lâu nữa , nên thôi hãy cứ sống thật trọn vẹn ở thời điểm hiện tại, cứ vui đi, làm những điều mình thật sự cảm thấy hạnh phúc , đừng sống theo những khuông mẫu của xã hội . Hãy sống cho cuộc đời của chính mình. Mình hạnh phúc sẽ mang đến hạnh phúc cho những ngừoi mình thương.
Thầy Quéo là một người trải đời thực thụ! Em rất thích và cảm thấy cuốn hút với mọi phiên bản của thầy, đơn giản vì với mỗi phiên bản thầy đều chân thực, chân thành và luôn hướng về mọi người xung quanh về với những hạnh phúc thực sự, chứ không phải theo trào lưu xã hội!
Xem xong 1 nửa video thôi em đã cảm thấy chính mình cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng biết cách để thực sự hòa nhập, quan tâm ba má, cũng như gia đình lớn, chứ không chỉ cho họ tiền, đưa đi đâu đó như xã hội vẫn đang chèo kéo nhau
Và bài học quan trọng nhất em học được đó là: Hãy chăm sóc di sản quý giá nhất mà họ để lại trên cõi đời này - đó là chính bản thân mình
Đỉnh anh ,em cảm thấy ấn tượng nhất là khả năng nói chuyện của anh,còn trong câu chuyện là mình muốn có hiếu với cha mẹ thì mình phải giữ gìn những gì cha mẹ tạo ra ,như là chính mình .
Em năm này 16 tuổi và em cảm thấy bản thân mình trong trường hợp của anh Nhân,em rất vui khi xem được video's này
Sau khi xem đoạn video trên em như nhìn thấy bản thân mình trong đó, không giống hoàn toàn .Nhưng e cũng bị kiểu suy nghĩ sau này ra trường mình phải làm gì để kiếm được nhiều tiền.Rồi lại thấy thật mông lung kg biết cuộc đời sẽ ntn làm sao để lo cho bố mẹ.Luôn tự trách bản thân và cảm thấy mình thật vô dụng .Nhưng mà sau khi xem xong e nhận thấy hạnh phúc của bố mẹ là việc nhìn thấy con mình trưởng thành, sống hạnh phúc vui vẻ... Em cảm ơn anh Trí và những người đồng đội đã luôn mang tới những bài học quý giá cho thế hệ trẻ tụi em.
Em thấy em trong câu chuyện này, thật sự e đã tìm kiếm những thứ to tác,e muốn mình thành 1 doanh nhân giỏi, đầu tư, bđs thật giàu có...như những người e thấy trên mạng xh, e muốn mình kiếm đc nhiều tiền cho ba mẹ vui lòng,nhưng sự thật e hiện tại chỉ là cô bé 18t mới cbi bước chân ra đời, e chẳng có gì trong tay,nên e thấy áp lực rất nhiều, cảm thấy mình vô dụng, kh bằng ai,e tự dằn vặt bản thân mình, e đã khóc rất nhiều,buồn nhiều lắm.và ngày hôm nay, thật may mắn cho e khi xem đc clip này của a Trí, e cảm thấy bản thân mình trước giờ cứ tìm kiếm đâu xa xôi, nhưng hp ở ngay trước mắt,chỉ cần mình biết thương mình, thương ba mẹ thì cs đã giàu có rồi
E cảm ơn a rất nhiều ♥
Em thực sự là rất cảm động trước câu chuyện của Nhân, Em thực sự cũng thấy mình ở trong đó, cũng vừa vi thương vừa vì sợ nên bản thân em nhiều lần oán trách mình, rồi không cho mình con đường để thoát ra khỏi những dằn vặt, đau khổ của mình, rồi tự ôm thật chặt vào lòng.
Em thực sự rất thấm thía câu "chăm cho con của ông bà trước đã", rồi việc hỏi thẳng mẹ chứ có ngồi đó đoán đoán hay dùng những công thức mặc định của xã hội rồi nghĩ về những điều mà những người thân yêu của mình mong muốn! Đã là một chặng đường khá dài em bước đi, em cũng không còn quá trẻ để có thể mơ mộng quá nhiều, nhưng em vẫn kiên trì với mong muốn, mong ước thực sự của bản thân anh ạ! Cảm ơn a Trí, chúc anh có thể luôn bình an, mạnh khỏe và hạnh phúc để có thể đồng hành cùng với chúng em!!!
Muốn lo cho người khác, thì cần phải chăm lo tốt được cho bản thân đã, thành công là 1 chặng đường, nó cần cả một quá trình không phải cứ bắt ép bản thân thì sẽ nhanh chóng tốt đẹp lên
Em thấy được một phần bản thân trong đó, rằng mình đã luôn mang nhưng những suy nghĩ tương tự như bạn chỉ là chưa đến mức giày vò tâm trí quá mức như bạn, thậm chí có cả sợ rằng bản thân chưa được tới đâu có khi chưa lo được cho bản thân nữa chứ mà lo cho ba mẹ. Tuy nhiên, đó cũng là một điểm ở em tốt hơn bạn một chút bởi em nhìn ra mình cần lo lắng cho bản thân trước đã và đồng thời cũng may mắn hơn bạn vì em còn cả ba lẫn mẹ.
Bên cạnh đó, qua phần chia sẻ của anh Trí, em nhận ra rằng bản thân vẫn chưa từng hỏi rằng mẹ mình thực sự cần gì và muốn gì và em nhận ra rằng có khi thứ mẹ em cần trước tiên là những lời hỏi thăm quan tâm của em
Biết ơn bản thân vì trước giờ luôn có quan điểm rằng mình phải sống tốt, mạnh khoẻ và sau đó tự lo cho bản thân thôi. Những điều đó chắc chắn sẽ cho bame yên tâm, rồi mới nghĩ đến việc “Thành công là giàu có”. Mong là bame sẽ luôn khoẻ mạnh và bình an
Em cũng có một điều đang cố gắng để làm giàu, chuyện gia đình em thì không có, còn riêng em thì chỉ là bị sao nhãng, không thể tập trung tuyệt đối học tập phát triển dù lí do cũng khá lớn là không nhan sắc, chưa làm ra tiền và một sự ngu ngốc trong chuyện tình cảm, em chỉ vậy thôi ạ, nhưng em sẽ giàu, một ngày nào đó, không xa
Thương bạn Nhân vì bạn đag đặt ra áp lực quá lớn cho chính bản thân mình, mình phải yêu và đối xử tốt voi bản thân m truoc thì mới có thể yêu thương nguoi khác đc. Mog bạn có thể sống nhẹ nhàng hon.
Dạ đầu tiên em cảm ơn anh vì đã chia sẻ những câu chuyện cực kì ý nghĩa cho bản thân mọi người
Và em cũng khá giống anh Nhân vì em cũng không con bố nhưng em đang đang cố gắng hoàn thiện về bản thân con người những cái nhỏ nhất của bản thân mình
Và em cũng học được rất nhiều từ câu chuyện từ bản thân anh Nhân
Và em cũng cố gắng không được dày vò vản thân
Và hãy dành thời gian để có được sự thành công nhanh nhất có thể 😊
em đã nhận ra bản thân mình ở trong câu chuyện , bản thân e chỉ muốn làm những việc to lớn và luôn tỏ ra mạnh mẽ và mình ổn nhưng không biết rằng mình đã lãng quên đi những việc nhỏ nhất , bản thân muốn được người khác quan tâm nhưng lại chẳng biết làm hay nói gì để biểu lộ điều mình muốn. Hay trách móc bản thân không làm được điều này điều kia rồi tự áp đặt bản thân phải làm những cái này làm cái kia, phải hơn ngày này người kia ,... mà bản thân lại không hề nghĩ cho cảm giác của mình, cảm giác của mọi người xung quanh . Chính vì vậy mà e muốn thay đổi nối để yêu quý bản than nhiều hơn, lắng nghe mình nhiều hơn và đặc biệt là quan tâm đến m.n xung quanh nhiều hơn và cố gắng hoàn thiện mình
Cảm ơn anh về những bài học đáng quý manh lại cho chúng em
hãy biết yêu thương bản thân trước nghĩ tới bản thân trước rồi cố gắng lo cho bố mẹ
em cảm ơn anh Trí. tgian qua em thựuc sự quá mệt mỏi. đi làm ở nơi làm việc ko phù hợp nhưng em cố ép mình đến đổ bệnh sau vài ngày làm việc. em đã rất cố gắng nhưng ko tìm ra được lối thoát nên emn quyết định dừng lại. mẹ em biết tin thì khóc lên xuống. mẹ e chỉ muốn em làm 1 cv bình thường để khi có ai hỏi đều có thể trả lời là em đi làm chỗ này chỗ kia. nhưng cuối cùng em nhận ra điều quan trọng nhất là chính bản thân mình. nếu em làm việc chỉ vì cái danh cuối cùng em sẽ đánh mất chính bản thân mình mà thôi. em biết chặng đường tới vô cùng khó khăn, nhưng em hi vọng mình có thể tìm được công việc phù hợp để có thể phát triển được đúng năng lưc của mình
Hoàn cảnh của bạn khá giống em, suốt mấy tháng qua mỗi lần đi học về nhà em luôn suy nghỉ về sau này cảm thấy hoài nghi về mình liệu sau này mình sẻ làm gì cho mẹ, qua sự chia sẽ của anh Trí giúp cho em có cái nhìn sâu hơn về cái điều thiêng liêng nhất.
Chào anh và các bạn
Em đã xem qua videos về bạn Nhân , cũng như bạn Hoa và anh đã nói chuyện và đăng lên, em thấy anh đúng. Nhưng chưa đi đúng hướng bạn Nhân mong muốn.
Vì khi đầu anh cũng nói, bạn Nhân bị quá nhiều áp lực, trách nhiệm, điển hình là lo cho mẹ, và sức khoẻ mẹ ngày càng đi xuống dốc, thì cái chính ở đây là “ KINH TẾ “, bạn học rất nhiều chỗ đào tạo làm giàu, có tiền là bạn sẽ xông pha làm để lo cho mẹ bạn. Thì cái chính ở đây em vẫn nghĩ là “ KINH TẾ “. Anh và bạn Bông có thể giải toả được một phần nào đó trong áp lực, trong tâm thế, nhưng vẫn chưa giải quyết được đúng cái bạn ý mong muốn. Thật sự làm giàu, không có ai chỉ mình cách làm sao để làm giàu cả. Em chỉ nghĩ rằng anh đang hướng bạn Nhân giải toả tâm hồn trước, rồi còn cái gì thì để sau. Mà theo như videos em thấy bạn ý đang rất cần làm giàu. Không có những thời gian để tận hưởng , sống cho chính bản thân mình. Có thể là hơi gắt gao, nhưng bạn đó cần một người nào đó để theo học nghề, và từ nghề đó sẽ làm giàu , và có thể chăm sóc cho cả gia đình. Em cảm ơn anh và các bạn đã đọc.
Mình năm nay 28 tuổi, từng học đại học được gia đình họ hàng kì vọng rất nhiều nhưng giờ đang làm công nhân làm ghế sofa. Trước kia chơi bời sa ngã còn hiện tại đã quay đầu , thấy đam mê có niềm tin với công việc dù chưa giàu có bằng bạn cùng lứa.
Mới chia tay người yêu có buồn nên gọi về tâm sự cùng má nhưng nhận lại là lời trách cứ rằng mày Đi học bao nhiêu năm tốn bao nhiêu tiền mà giờ làm công nhân, tao đi ra sao mở mày mở mặt, đến lúc mày mới báo đáp thì tao xuống hốc rồi
Thấy bản thân thấy buồn tủi đúng lúc xem được anh Trí đây, xin cám ơn anh!
Xem video rồi em thấy thương Nhân và khóc nhiều lắm. Thấy thương nhưng không còn sợ hãi khi nhắc đến nữa. Đây là em của hơn 1 năm trước. Mang trong mình khao khát được học hỏi, phát triển bản thân, lại được lựa chọn đồng hành cùng một đội nhóm phát triển, khi bắt đầu em rất háo hức, đúng tinh thần muốn phát triển mình. Nhưng về sau, càng đi em lại càng thấy lạc lối, có rất nhiều câu truyện truyền động lực bao gồm cả những câu chuyện về việc bố mẹ đang ngày một yếu đi và mình cần phát triển nhanh hơn tốc độ già đi của bố mẹ_ và đây là những câu chuyện khiến em ám ảnh. Vào thời điểm đó, em đã có môi trường phát triển tốt, những người đồng đội tốt, nhưng em chưa hoàn toàn sẵn sàng (điều này là điều anh Trí đã nói với Nhân, và với em, đây chính là chìa khóa giúp em buông được hoàn toàn cảm giác băn khoăn còn lại một chút cho đến tận bây giờ, rằng không biết dừng lại lúc đó có đúng không khi mình đã phát triển vô cùng nhanh chóng. Câu trả lời của em bây giờ là Có). Em đã so sánh em với chính những người đang đồng hành cùng mình: "tại sao mọi người làm được mà mình mãi không làm được", "tại sao mình lại như vậy?", "tại sao mình thấy áp lực đến thế này mà mọi người lại luôn sẵn sàng và vui vẻ như vậy?", "tại sao...","tại sao..." " mình muốn bố mẹ tự hào về mình....nhưng...vậy nên mình cần tiếp tục phát triển. Mình cần... mình cần...Cố lên!". Em đã cố, nhật kí đầy những trang u ám, rõ ràng mình đang có thêm nhiều bạn, nhiều kỹ năng, nhiều người tin tưởng mình nhưng mình không còn cảm nhận được sự hạnh phúc, hài lòng hay chỉ đơn giản là những niềm vui nho nhỏ. Căng thẳng đến độ em quên cả cách cười thoải mái là như thế nào, em cười chỉ để làm hài lòng người khác, để duy trì các mối quan hệ.
Rồi một ngày bố gọi điện. Cuộc gọi kéo dài 56 phút, gần đêm. Bố nói "bố chẳng cần con cho bố mẹ cái gì cả, vì bố mẹ đã tự chuẩn bị cả rồi. Về già bố mẹ cũng chẳng cần sống cầu kì, các con có cho bố mẹ cái gì được thì quý chứ không có thì cũng chẳng sao..." và bố nói " làm việc bên đó thì tốt thôi, con có lớn hơn nhiều" nhưng bố nhắc, có những cơ hội sẽ không đến lần thứ 2 nếu không nắm bắt lấy. Bố nói về tuổi trẻ, về những ngày tháng thanh xuân của em. Bố nhắc em nhớ thanh xuân của em không còn dài nữa, nó tính bằng 2 hoặc 3 đầu ngón tay.... Sẽ có những việc, những trải nghiệm chỉ thanh xuân mới làm được. "Con không cần phải lo cho bố mẹ, cứ làm điều gì tốt nhất cho con ấy, thế là bố mẹ mừng". Trước khi cúp máy, bố nán lại hỏi "thế tuần tới con có sắp xếp được thời gian về nhà không?". Từ thời khắc đó, em đã tìm lại được sự thanh thản. Ngay lập tức, em xin thôi việc, xin rời nhóm. Hóa ra việc đó không khó khăn như em nghĩ. Dần dần, em nhanh chóng học lại được cách kết nối với bản thân mình. Rồi một cách tự động, em nhớ lại cách cười (đã cảm thấy hạnh phúc và ngỡ ngàng thậm chí có phần bối rối vô cùng khi cảm nhận được niềm vui chân thành từ trong mình đang tỏa ra) , em hăm hở lên kết hoạch, mục tiêu mới cho bản thân. Sau này, em vẫn ham phát triển, vẫn tham gia vào những môi trường tốt, tìm cơ hội gặp gỡ những người bạn, những con người tốt, vẫn gặp gỡ và trò chuyện cùng những người đồng đội cũ. Nhưng như một cây com-pa đã có chân trụ vững chắc, em TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐỂ MẤT MÌNH. Không chỉ học phát triển tư duy, tầm nhìn, nhân cách, các mối quan hệ, em còn học cách phát triển khả năng kết nối, lắng nghe bản thân nữa.
Em cảm ơn anh Trí đã cho em cơ hội được nhìn lại mình và cũng nhắc nhở mình về lại những bài học trong ngày tháng trước đó. Những video, những bài học, những câu chuyện của anh Trí luôn khiến em phải suy nghĩ, lắm khi anh còn bonus thêm những cú ngỡ ngàng bật ngửa,...
Thật cảm ơn Nhân vì đã cho bản thân bạn có cơ hội được nhận sự giúp đỡ. Vào thời khắc khó khăn, cho bản thân được mở lòng, đươc chia sẻ, được nhận sự giúp đỡ_ thì đó cũng là một loại nghị lực. Nhân sẽ sớm vượt qua thôi, đừng quá căng thẳng hay lo lắng Nhân nhé. Vượt qua rồi, nhìn lại, Nhân sẽ thấy mình đã có được rất nhiều và thực sự thì, có thể, mọi chuyện đã không nghiêm trọng và cấp bách đến mức như thế. Mình vẫn có thể đạt được những mục tiêu đó, nhưng với trạng thái cảm xúc và tinh thần tuyệt vời hơn.
Lúc ba em mất, em cũng suy sụp như vậy. Nhưng sau 1 thời gian nung nấu ý định kiếm tiền để giải quyết cuộc sống hiện tại mà ko thành công, em nhận ra mình chỉ đang cố dậm chân tại chỗ chứ ko phải chạy. Thậm chí, em còn tự trách bản thân rất nhiều, tiêu cực vì hứng chịu những áp lực từ mẹ mình. Đến khi nhìn nhận lại, em thấy tội nghiệp chính mình. Và rồi, em cố gắng tôi luyện bản thân mình lại. Em rất cảm ơn những chia sẽ bổ ích của anh. Em hy vọng mọi người sẽ luôn vượt qua được nghịch cảnh và thấy được ánh sáng ở cuối đường hầm.
Em thấy rất rõ bản thân em trong đó anh Trí ạ, cảm thấy rất đồng cảm với bạn Nhân. Chúc bạn sẽ được là chính mình và làm mẹ của bạn hạnh phúc. Em cảm ơn anh Trí nữa.
riêng bản thân mình chả bh bị áp lực về thành công, phải kiếm nhiều tiền, hay như mấy idol mạng bảo là phải thành công nhanh hơn tốc độ già của ba mẹ hay gì cả thời gian đó mình để giành lại quan sát ba mẹ mình kỹ hơn, cảm nhận được là ba mẹ cần gì và mình cố gắng để giúp ba mẹ, chứ k phải là tiền, vì ba mẹ mình cái mong muốn duy nhất là muốn mình sống thật tốt nên lúc nào về nhà cũng rán ns chuyện vs ba mẹ kỹ hơn, chia sẻ vs ba mẹ những gì mình trải qua để ba mẹ thấy dc sự trưởng thành của mình và mình bk là điều đó là ba mẹ mình mong muốn lớn nhất, đồng ý k có tiền thì ba mẹ ốm đau thì k có tiền chữa này nọ, thì nếu mà dùng tiền để kéo dài sự sống của ba mẹ mà thấy con mình sống áp lực, k có thời gian về thăm ba mẹ, bỏ bê sức khoẻ bản thân thì có ý nghĩa k
Lúc trước em xem các video dạy làm giàu trên RUclips, cũng bị như anh Nhân, Thầy Khoa đáng kính của em đã làm như Ông Quéo, giờ em đỡ nhiều rồi nhưng vẫn muốn làm giàu và thành công sớm. 😓
Anh Nhân rất giống e ngày trc, vô cùng ép buộc bản thân mình làm người này người kia để cho ba mẹ vui mặc dù ba mẹ k cần những điều như vậy.
Em đã từng như vậy, tìm cách để thành công nhanh, có thể báo Hiếu sớm, nhưng cũng may em đã tự nhìn lại, thấy khó quá cho bản thân, nên em thấy nên ổn bản thân trước sau đó mới có thể giúp gia đình
Em cũng từng bị bên đa cấp (em nghĩ là lừa đảo) đánh vào tâm lý kiểu như trên, em cũng từng nghĩ lâu về nó. Rồi em tâm sự với bố mẹ, bố mẹ nói gần giống y với anh nói nên em đã thoát khỏi nó và sống vui vẻ hơn. Video trên, Nhân làm em nhớ em lúc trước :((
Em cảm thấy a nói rất đúng ạ ,đúng là muốn bố mẹ của mk đc hạnh phúc thì trước hết bản thân mình phải hạnh phúc đã ,đừng cố tỏ ra là mình ổn vì bm là người sinh ra mình họ sẽ bt con cái của họ ra sao ,tâm sự vs bm nhiều hơn để bt là bm muốn gì . Nhưng đây chính là cái khúc mắc của em ,em có thể hỏi mẹ em rất dễ dàng nhưng ngc lại thì e k bt nói chuyện vs bố ra sao cả ,bố lm hình tượng một người bố trong em sụp đổ hoàn toàn ,k lo đc cho vợ cho con ,đánh vợ ,lô đề cờ bạc ...
nhanh thì rủi ro, chậm và tiến xa mà an toàn. em thấy bố mẹ mình chỉ mong là con cái mình hạnh phúc thôi khi nào dư giả thì tới báo hiếu nhưng báo hiếu không bao giờ là đủ. Vậy nên việc tôn trọng từng khoảnh khắc bên cạnh họ là sự báo đáp lớn nhất.
Khi Nhân khóc em cũng khóc. Khi Nhân bắt đầu mỉm cười em cũng cười.
Cám ơn góc nhìn rất chân thực và giúp những đứa trẻ mới lớn như chúng em sáng tỏ hơn để có thể vững vàng mà cố gắng trong tương lai.
Học viên của anh khoá 119.
Em thấy được bản thân em trong câu chuyện này . Em cũng rất hay tự đặt áp lực quá lớn cho bản thân mình là mình phải nhanh giàu thật giàu để đưa ba mẹ đi du lịch chổ này chổ nọ để rồi lao vào những hoạt động kiếm tiênf trong vô thức nhưng rồi cảm thấy yếu kém rồi rơi vào khủng hoảng kế tiếp những ngày sau đó chỉ có dằn vặt mình. Nên là trước tiên e nghĩ mình nên thấu hiểu bản thân mình cho mình được bình tĩnh lại trò chuyện nhiều hơn với ba mẹ ,thứ hai là làm những việc vừa sức và quan trọng nhất phải trau dồi kiến thức về nó đã. Haizzz chia sẽ nó nhẹ lòng
Muốn quay về với bản thân và tìm niềm vui chân thực đơn giản xung quanh cs... Để mình tìm niềm vui phù hợp với mình.
Xem xog em cũng thấy hình bóng mình trong đó, việc nhỏ còn chưa làm được, mà cứ mộng mơ để thành công sớm. Trong khi khả năng của không tới. Rồi lại thất vọng, trách bản thân... Xem xog thấy tỉnh ra đôi chút. Những điều khiến người ta hạnh phúc đôi khi chỉ là những thứ đơn giản.
Dạ cháu thì cháu ko thấy bất ngờ lắm với cách phản hồi của chú bởi vì cháu đã xem những video đầu tiên của chú thì hầu hết chú toàn dùng cách này để nói chuyện vs khán giả nên cháu cũng dần quen rồi ạ. Sau này chú nói chuyện hiền diệu hơn nên chắc mn ko biết. Cháu thấy rằng đấy là 1 thủ thuật rất hay vì cá nhân cháu nghĩ khi người khác bị suy sụp thì 1 lời chỉ dẫn hay ra lệnh đôi khi tốt hơn là những lời động viên nhẹ nhàng hời hợt kiểu " Không sao đâu em, cố lên nào" đại loại vậy. Nhưng rút kết lại cháu thấy rất là đồng cảm với nhân vì 1 khoảnh khắc nào đó mình thấy hình ảnh yếu đuối của mình, ôi sao nó giống bạn Nhân quá. Cảm ơn CHÚ Quéo đã giúp bạn Nhân vượt qua vực sâu của riêng mình, vì thành thật thì cái ác cảm về bản thân mình là cái thứ gì đó thật khủng khiếp. Cháu cũng rút ra đc trải nghiệm hay và đặc sắc cho riêng mình thông quad video này. Cảm ơn mọi người
Em trai này chắc cỡ tuổi con chị. Cháu chưa có bản lĩnh trong cuộc sống cho nên dễ xúc động. Phải biết làm chủ cảm xúc của mình trong mọi hoàn cảnh xảy ra xung quanh mình mỗi ngày để tránh rơi vào trầm cảm. Ở Mỹ họ dạy cho con cái sống tự lập khi 18 tuổi. Và cha mẹ cũng phải tự lo cho bản thân lúc về già cho nên con cái không bị áp lực nhiều. Nếu thay đổi được suy nghĩ như vậy từ con cái và cha mẹ thì cả nhà đều hạnh phúc. Con trai chị đã ra trường năm ngoái và có việc làm trên $100K/năm. Cháu tự mượn tiền học lúc còn đi học đại học, sau 4 năm học cháu về nhà và cháu sống rất mạnh mẽ vì thời gian sống ở trường đã dạy cho cháu làm tất cả những gì mà một đứa trẻ đả trưởng thành 18t +. Chị rất thích video của em, đã chỉ dẫn cho những người đã trưởng thành, sống có trách nhiệm và sống tự lập. Like.
Khi em thấy anh trong 1 phiên bản khác em thấy anh là 1 người "thầy" rất tuyệt vời và tâm huyết, sẽ cố gắng tìm mọi cách để giúp đỡ dù có phải trở thành 1 phiên bản khác của bản thân. Khi xem video này của em bất chợt em khóc, khóc vì mình đã trốn tránh khi mình chẳng có gì và khi muốn cố gắng thì chẳng có gì thật. Cảm thấy rất là mông lung, hoang mang và tự làm khổ con bé của ông ba, bà má nhiều quá rồi. Em thật sự chân thành cảm ơn anh rất nhiều ạ