Bạn xem các tập còn lại tại đây nhé: Tập 1 - Tìm lại CẢM HỨNG SỐNG mỗi ngày: ruclips.net/video/mL_iCYHxq6E/видео.htmlsi=i29GAzrpeaEiNdpQ Tập 2 - Khi ĐỔ BỆNH, tất cả ƯỚC MƠ SẼ BIẾN MẤT! ruclips.net/video/Iim6J_Ch3N4/видео.htmlsi=9Hu5pSiM2o6F6yGf Tập 3 - LƯỜI VẬN ĐỘNG vì KIỆT SỨC sau 1 NGÀY DÀI: ruclips.net/video/s-Ok2zRV8YI/видео.htmlsi=r0mPrdCnrkIg4nRn
Cách chi tiêu hợp lý nhất là tập trung vào những điều mình enjoy nhất, ko lệ thuộc vào lời nói và cách nghĩ của người khác, chỉ cho riêng mình cảm thấy, như các ăn mặc ko mang tính đún-sai. Đồng thời thấu hiểu được khác, rằng họ ko có đc thì thị phi điều mìn ko có.
Khi mà xem đến cuối video và nhận được câu hỏi của anh thì lúc đó em cũng tự hỏi bản thân. Điều gì khiến em cảm thấy khi mình đầu tư vào mà mình thật sự thấy thoải mái và hài lòng với nó, mà không phải là làm vì người khác. Lúc đó em chưa có câu trả lời nào cho câu hỏi đó vì em chưa biết chính xác điều đó là gì. Và em bắt đầu nghi ngờ bản thân là, mình có thật sự hiểu bản thân mình như mình đã nghĩ không? Nhưng sau một hồi tự thẩm vấn bản thân, là em thật sự cảm thấy như nào, em muốn cái gì. Thì em nhận ra là, em luôn làm những gì mà bản thân cảm thấy thoải mái và thật sự hài lòng với nó, không đi theo những tiêu chuẩn của người khác. Mọi thứ em dành thời gian và đầu tư vào nó đều là vì bản thân em. Em cũng thích mang lại giá trị đến cho người khác, nhưng nếu không có một lời khen nào dành cho em, thì cũng chả sao, vì em tự nhận thức được những điều mà em đang làm, và em thật sự hài lòng và thoải mái với việc đó, nên là em cũng tự dành một lời khen âm thầm cho bản thân mình rồi hehe. Em vẫn sẽ tiếp tục phát triển và học hỏi thêm, và luôn làm những điều mà bản thân tin tưởng. Em biết tương lai có thể sẽ có những khoảng thời gian mà em sẽ lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, vì cuộc sống sẽ luôn có những sự thay đổi liên tục, nhưng nếu có một ngày em nghi ngờ bản thân, em sẽ nghỉ ngơi và quay lại tìm kết nối với bản thân mình. Và sẽ lại tiếp tục trên con đường của mình
Thấy có ít bạn share về hứng thú giống câu hỏi anh Trí đặt ra quá nên chắc em xung phong ở đây nhé! :> Từ khi học cấp 2 cấp 3 là em đã thấy mình thích học những môn như Giáo dục công dân hay Đạo đức ròi mà em k hiểu vì sao mọi ng lại nhìn thấy môn học này như những lời giáo điều vô ích. Trong khi, lúc còn chưa đủ nhận thức sâu sắc như bây giờ, em đã thấy đc giá trị của những lời dạy của thầy cô ở môn học này. May mắn là em từng đc má cho đi học thêm ở trung tâm BDVH 218 Lý Tự Trọng, hồi đó em cũng chỉ nghĩ là chỗ học thêm nào thì cũng nhồi nhét kiến thức như chỗ nấy thoi. Nhưng chỗ này thì khác! Ngoài những giờ học thêm, cô hiệu trưởng (lúc đó) là cô Đàm Lê Đức luôn dành ra cho học sinh tụi em những giờ "chữa lành tâm hồn" rất ý nghĩa. Giờ type ra mà vẫn thấy xúc động, vì chuyện em kể đây nó cũng xảy ra từ lâu lắm ròi, em đi làm cũng đc hơn 3 năm, cô Đức cũng mất vì tuổi già cách đây 1-2 năm ròi ạh! Cô mất, nhưng tâm huyết cô dành cho nghề & lửa trong cô đã truyền đc đến tụi em. Em nghĩ mình thích các môn học đạo đức thì cũng từ đây mà ra. Ròi dần lên cấp 2, khi vô tình đc 1 thời thỉnh giảng của 1 thầy ngành tâm lý đến trường cấp 3 em nói chuyện, em mới nhen nhóm lên đc 1 chút gì đó gọi là hứng thú thực sự. Nhưng tiếc là em cũng chọn theo số đông, đi theo ngành học lên đại học chỉ để có đc công việc ổn định & đồng lương đủ vững để nuôi sống gia đình. Nghề em làm bây giờ cũng k phải là k giúp ích gì cho em hay khiến em ghét bỏ, ngược lại, em còn nghĩ nó là động lực để em theo đuổi 1 hướng đi khác ngay bây giờ. Em đang đổi ngành, dù khá trễ, vì em biết bên trong mình vẫn đã từng rất thích tâm lý học đến thế nào! Dần dần thì em tìm hiểu tư liệu về tổn thương tâm hồn trên fb, các bài viết tâm lý trên báo, xem các video giảng dạy về chữa lành,... đủ nhiều và đủ lâu để em tự reflect chính mình và thấy rằng mình dã đắm chìm vào không gian đó ra sao. Dạo gần đây, được sự thôi thúc của trực giác, em nghĩ mình k nên bỏ qua hứng thú này nữa, vì phần nhiều, nó k còn chỉ là hứng thú. Đối với em thì tâm lý học thực sự giúp ích đc cho nhiều người, có khi còn chật vật hơn cả em lúc trước. Em đang trên quá trình học & thực hành để trở thành 1 nhà tâm lý trị liệu. Hồi trước mọi ng có từng hỏi em tìm đc ikigai của mình chưa, bây giờ, em có đủ tự tin để trả lời rằng em tìm đc ròi :3
Cho e hỏi ngu tí, chị từng thích các môn đạo đức gdcd, theo e nhớ thì nó hướng mình tới những nguyên tắc hành xử đc cho là đúng trong xã hội,các môn đó có liên quan gì với tâm lý học ạ
Em cũng Đam mê Tâm lý học chị ạ nhưng khác là em ko muốn lm bác sĩ tâm lý, nên em không mê GDCD. Hồi cấp 2 em hoàn toàn ở giai đoạn Valley of Despair nên em học rất ít, chủ yếu là bị nghiện sách, sách về tình cảm và cảm xúc con người, làm mọt sách có đẳng cấp luôn😂. Em nghiện sách đến một trong những cấp độ cao nhất thì hết nghiện sách, chuyển thành đam mê Tâm Lý. Mà giờ em mới xem video đến 1:32 thui. Nói chung nghiện thì khổ lắm😢😢😢
Em nghĩ ai cũng phải qua giai đoạn quá độ thì mới hiểu được chính mình muốn gì. Em năm 25 tuổi cũng vào giai đoạn cuồng sneakers. Em nghiên cứu kỹ từng brand, từng dòng họ xuất bản, thuộc giá từng đôi. Mua giày cũng vô tội vạ không kém, mỗi đôi từ 2-5tr đủ brand. Mang chắc chưa dc 20 lần, sau này cảm thấy nó phù du quá, em cho hết. Giờ trong tủ giày chỉ còn đúng 4 đôi giày: Cầu lông (Mizuno), xe đạp (Keen), trekking (Salomon) và đa dụng (Vans). Trong đó em vẫn bị chí tử đôi giày trekking của Salomon, là đôi giày mắc tiền nhất nhưng tới nay lại là đôi sử dụng ít nhất. Vì 10 năm trước em rất đam mê trekking, đi đủ địa điểm từ Bắc vào Nam, nhưng giờ tới tuổi 32 thì em lại đam mê đạp xe hơn (đam mê cũng có thể thay đổi theo thời gian). Vì 1 lần đi trekking với công ty sợ trật chân nên đầu tư hơi quá trớn cho đôi giày mà ko xài nhiều (nghĩ để bảo vệ cho đỡ trật chân), nghĩ lại vẫn thấy ngu, overkill. Phải xài đồ rẻ tiền rồi mới thấy tại sao đồ mắc tiền nó lại mắc tiền. Em từng mua 1 cây đèn cao cấp của Trung Quốc, lúc đấy cũng mới tập chơi tầm 500k nhưng để so sánh với cây đèn Fenix bây giờ thì là 1 trời 1 vực. Nói thật không phải vì ít tiền mới phải chơi đồ trong tầm giá chứ dư dả thì lúc nào cũng mua đồ tốt nhất để chơi cho bền và sướng. Giờ mua đồ quan trọng nhất không phải là đắt rẻ mà là mua xong có sử dụng nhiều hay không. Nhưng cũng có những món đồ em mua rất mắc tiền nhưng sử dụng 1 năm chỉ dc 1-2 lần. Giống như chạy bộ, em chơi xe đạp, mỗi năm chỉ đi tour đường dài toàn bộ đồ camping, hệ thống đèn, túi pannier chỉ được sử dụng 1-2 lần, bình thường thì ko xài tới. Lúc không xài nhìn thấy cũng tiếc tiền, mà cho người khác thuê thì lại sợ họ làm hư đồ của mình, nan giải haizzz... Không biết anh có chung cảm giác này không? :D
Mấy tập trước em chưa xem hết nhưng mà đến tập này em có cơ hội cũng như thời gian để xem hết video của anh, nên em cũng muốn chia sẻ về câu chuyện của em Vào lúc em chuẩn bị thi cấp 3 lên đại học, khi mà các bạn đồng trang lứa hoặc là gia đình đã đặt nguyện vọng cho (như học bác sĩ, luật sư...) hoặc là chính các bạn ấy đã có hướng đi cho mình rồi thì em lại không có một mục tiêu nào và gia đình cũng không đặt cho em một con đường nào cả. Khi đó em chỉ đặt theo con đường của số đông Biến cố đến với em khi mình thiếu 0.25 để đậu đại học và dịch covid đến. Em cứ thế ở nhà và không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu. Khi dịch qua đi và mọi người bắt đầu đi làm thì em cung đã kiếm cho mình công việc mà bản thân mình cảm thấy hứng thú. Em tìm cho mình một công việc pha chế và thay đổi nhiều lần đến tận 2 tháng gần đây em mới tìm được cho mình một quán nước phù hợp với bản thân. Tuy rằng lương có 4tr nhưng mà bản thân em mỗi ngày đều cảm thấy được đi làm là rất vui, được tạo ra những ly nước ngon và đẹp. Đam mê là thế nhưng lương 4tr thì không đủ sống ở sài gòn nhỉ? Nên em vẫn đang trên con đường đến với hứng thú thứ 2 củ mình là nghệ thuật vẽ digital. Phải nói đến gần khi lớn lên rồi em mới nhận ra hình như vẽ đã theo mình từ rất lâu rồi. Em sinh năm 2003, một năm trong những năm của các bạn gen Z, không phải quá khổ cũng không quá sướng, gia đình em cũng chỉ là gia đình bình thường. Có ti vi có cái laptop đời cũ. Khi ấy em rất thích xem các bộ phim hoạt hình trên htv3 và htv2 chiếu lúc 4h khi mình vừa đi học về. Và em đã vẽ lại các nhân vật hoạt hình bằng laptop của mình trên phần mềm paint. Mất tận mấy tiếng đồng hồ ngồi trước máy tính nhưng bản thân lúc nhỏ ấy của em đã rất vui. Em cũng đã tham gia một số cuộc thi vẽ của phường. Dù chỉ là những bức vẽ không nhận giải nhưng bản thân em lại say mê vẽ khi nào không hay. Dù giờ kinh tế chưa đủ vững nhưng em muốn theo con đường vẽ digital. Sắm cho mình một chiếc máy tính bảng rồi ngồi say sưa sáng tạo. Vậy là hạnh phúc rồi. Em vẫn đang trên con đường khám phá, học hỏi và trau dồi cho chính mình Video của anh rất hay và em sẽ ủng hộ những tập tiếp theo ạ
Có những câu cứ tưởng tới đường cụt r rất khó trả lời trọn vẹn mà a Trí vân cân đc mà lại còn nói rất dễ hiểu, rồi còn hài hước. Chả bù cho e, e là số 1 của việc hệ thống tư duy kém cộng với diễn đạt khó hiểu, trên đời này k một ai qua e, nói thế thôi chứ e rất rất buồn :(((. Nói chung là rất mê a Trí nha
e đi làm mặc đồ thấy thoải mái đúng quy định là được, còn lại tập trung vào công việc, e thấy giá trị của e được để ý đến nhờ vào năng lực của em hơn :))
các chia sẻ của a đều chạm đến trái tim từ đầu tập đến giờ, sau khi nghe tập này của a e chợt có một câu hỏi ngoài lề : liệu chi tiêu như thế nào là hợp lý?. Đây là một vấn đề luôn đau đáu cho e khi đang là sv, có những khóa học e muốn học muốn tập trung nhưng e vẫn luôn phân vân với số tiền như thế liệu có quá lớn?, liệu mình chi tiêu như thế có quá phung phí hay không ?
- Shadowing, viết nhật ký và tập thể dục mỗi chiều, ngoài việc học việc nhà đôi khi e rối tung với những cái chỉ dẫn của người khác, thì việc kiếm cho mình những khoảng riêng làm những việc thật tập chung là hạnh phúc của em. Thói quen nhỏ, chưa tạo ra thay đổi lớn, nhưng nó bỏ mộ vài phiếu bầu vào con người mà em muốn trở thành
Em siêu thích mấy bài nói dễ thương về chuyện BUÔNG BỎ như thế này. Cây đồ anh mặc đúng là đẹp quá ạ, cực kỳ mặn mòi luôn. Trả lời cái QUIZ~ 32:01 cuối video thì em có 2 sở thik mà bị cả thế giới này "kì thị" ạ😢: một là tâm lý học ạ, hai là em ghét nấu ăn nhưng em rất là mê ăn uống ạ
Anh ơi em có 1 câu hỏi cho bản thân mình mà tới giờ em chưa trả lời được. Em là kỹ thuật viên điện thoại, công việc đến với em là sự tình cờ hợp thời điểm vả may mắn, em đã phát triển và biến kỹ năng nghề mình thành một công việc dễ dàng, và em đã chia sẽ, đào tạo hướng dẫn được nhiều bạn học viên thành người thợ giỏi. Và điều em luôn thắc mắc cho chính mình là em làm hoài vẫn ko giàu được, và dường như em càng ngày em càng uể oải hơn. Vậy có cách nào để em tìm thấy được đam mê và sự vui vẻ trong công việc để em tiếp tục trong nghề này khồn anh ? Hay em nên đổi qua một công việc mới hơn theo sở thích của em ? (Em thích làm phim và dựng phim)
em thì chưa bao giờ có chất chơi như anh (thời còn trẻ). Nếu nói về phối đồ thì em cực tệ, có thể nói là sáng ra đi làm vơ đại cái áo sơ mi nào mình thấy đầu tiên rồi khoác lên đi làm. Thậm chí có bữa còn mặc cái áo y chang ngày hôm qua (vì em có 2 cái giống y hệt nhau, kể cả màu sắc). Thậm chí khi đi date em cũng không bao giờ có ý nghĩ phải mặc gì để gây ấn tượng với người ta, miễn đừng luộm thuộm quá là đc. Về cơ bản là trong cuộc đời em chưa từng có ý nghĩ phải gây ấn tượng với bất cứ ai, ai thích em thì sẽ thích, ai không thích thì mặc kệ. Nói về quần áo thì quần áo của em cũng cực kì basic, không màu mè cũng không đắt tiền, chủ yếu là màu đen, xanh đen, đỏ....về cơ bản thì hầu hết đều là màu tối vì em cũng chẳng có nhu cầu được nổi bật giữa đám đông. Có vài cái áo màu trắng thì toàn là do được tặng. Nếu chỉ nói về vẻ bề ngoài thì yeah, em không mắc căn bệnh về vẻ bề ngoài. Còn thứ thật sự làm em tốn tiền là công nghệ khi mà em luôn cảm thấy phấn khích khi được sử dụng những thứ công nghệ mới. Nhưng rồi dần dần em cũng nhận ra là chạy đua với công nghệ cũng là 1 cuộc đua vô nghĩa như cuộc đua gây ấn tượng với người khác vậy (nhưng em sẽ ko nói lí do chính là tại vì cháy túi đâu). Rồi từ đó em nhận ra rằng đồng tiền của mình chỉ nên được chi vào 2 thứ có ý nghĩa nhất với cuộc đời của mình: Gia đình và những chuyến độc hành
Bạn xem 3 tập trước ở đây nhe: Tập 1 - Tìm lại CẢM HỨNG SỐNG mỗi ngày: ruclips.net/video/mL_iCYHxq6E/видео.htmlsi=i29GAzrpeaEiNdpQ Tập 2 - Khi ĐỔ BỆNH, tất cả ƯỚC MƠ SẼ BIẾN MẤT! ruclips.net/video/Iim6J_Ch3N4/видео.htmlsi=9Hu5pSiM2o6F6yGf Tập 3 - LƯỜI VẬN ĐỘNG vì KIỆT SỨC sau 1 NGÀY DÀI: ruclips.net/video/s-Ok2zRV8YI/видео.htmlsi=r0mPrdCnrkIg4nRn
Cả Trí và một nhóm các em không nhớ được từ "khuy áo" - một từ các thế hệ trước 1990s đều biết rõ. Chi tiết này tuy nhỏ nhưng cũng nói lên được nhiều điều Trí hén!
Bạn xem các tập còn lại tại đây nhé:
Tập 1 - Tìm lại CẢM HỨNG SỐNG mỗi ngày: ruclips.net/video/mL_iCYHxq6E/видео.htmlsi=i29GAzrpeaEiNdpQ
Tập 2 - Khi ĐỔ BỆNH, tất cả ƯỚC MƠ SẼ BIẾN MẤT! ruclips.net/video/Iim6J_Ch3N4/видео.htmlsi=9Hu5pSiM2o6F6yGf
Tập 3 - LƯỜI VẬN ĐỘNG vì KIỆT SỨC sau 1 NGÀY DÀI: ruclips.net/video/s-Ok2zRV8YI/видео.htmlsi=r0mPrdCnrkIg4nRn
Ko hiểu sao em search tập 2 ko ra may anh gửi link
Cách chi tiêu hợp lý nhất là tập trung vào những điều mình enjoy nhất, ko lệ thuộc vào lời nói và cách nghĩ của người khác, chỉ cho riêng mình cảm thấy, như các ăn mặc ko mang tính đún-sai. Đồng thời thấu hiểu được khác, rằng họ ko có đc thì thị phi điều mìn ko có.
Rất thích series này của Trí, qua đây mới thấy được khả năng và tốc độ tư duy của Mr Quéo cỡ nào để làm một chương trình hỏi đáp trực tiếp thế này. Chúc cho kênh ngày càng phát triền và tiếp cận được thêm nhiều bạn trẻ nữa. Sắp được 1 triệu subscribers rồi, cố lên !!
Cảm ơn bạn nhiều nheeee
Cùng suy nghĩ❤
@@hacthaybachthay905 sắp 1tr rùi anh Quéo ẹ, cố lên nhoe😮😮😮😮❤!!!!!
Khi mà xem đến cuối video và nhận được câu hỏi của anh thì lúc đó em cũng tự hỏi bản thân.
Điều gì khiến em cảm thấy khi mình đầu tư vào mà mình thật sự thấy thoải mái và hài lòng với nó, mà không phải là làm vì người khác.
Lúc đó em chưa có câu trả lời nào cho câu hỏi đó vì em chưa biết chính xác điều đó là gì.
Và em bắt đầu nghi ngờ bản thân là, mình có thật sự hiểu bản thân mình như mình đã nghĩ không?
Nhưng sau một hồi tự thẩm vấn bản thân, là em thật sự cảm thấy như nào, em muốn cái gì.
Thì em nhận ra là, em luôn làm những gì mà bản thân cảm thấy thoải mái và thật sự hài lòng với nó, không đi theo những tiêu chuẩn của người khác. Mọi thứ em dành thời gian và đầu tư vào nó đều là vì bản thân em.
Em cũng thích mang lại giá trị đến cho người khác, nhưng nếu không có một lời khen nào dành cho em, thì cũng chả sao, vì em tự nhận thức được những điều mà em đang làm, và em thật sự hài lòng và thoải mái với việc đó, nên là em cũng tự dành một lời khen âm thầm cho bản thân mình rồi hehe.
Em vẫn sẽ tiếp tục phát triển và học hỏi thêm, và luôn làm những điều mà bản thân tin tưởng. Em biết tương lai có thể sẽ có những khoảng thời gian mà em sẽ lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, vì cuộc sống sẽ luôn có những sự thay đổi liên tục, nhưng nếu có một ngày em nghi ngờ bản thân, em sẽ nghỉ ngơi và quay lại tìm kết nối với bản thân mình. Và sẽ lại tiếp tục trên con đường của mình
Thấy có ít bạn share về hứng thú giống câu hỏi anh Trí đặt ra quá nên chắc em xung phong ở đây nhé! :>
Từ khi học cấp 2 cấp 3 là em đã thấy mình thích học những môn như Giáo dục công dân hay Đạo đức ròi mà em k hiểu vì sao mọi ng lại nhìn thấy môn học này như những lời giáo điều vô ích. Trong khi, lúc còn chưa đủ nhận thức sâu sắc như bây giờ, em đã thấy đc giá trị của những lời dạy của thầy cô ở môn học này. May mắn là em từng đc má cho đi học thêm ở trung tâm BDVH 218 Lý Tự Trọng, hồi đó em cũng chỉ nghĩ là chỗ học thêm nào thì cũng nhồi nhét kiến thức như chỗ nấy thoi. Nhưng chỗ này thì khác! Ngoài những giờ học thêm, cô hiệu trưởng (lúc đó) là cô Đàm Lê Đức luôn dành ra cho học sinh tụi em những giờ "chữa lành tâm hồn" rất ý nghĩa. Giờ type ra mà vẫn thấy xúc động, vì chuyện em kể đây nó cũng xảy ra từ lâu lắm ròi, em đi làm cũng đc hơn 3 năm, cô Đức cũng mất vì tuổi già cách đây 1-2 năm ròi ạh! Cô mất, nhưng tâm huyết cô dành cho nghề & lửa trong cô đã truyền đc đến tụi em. Em nghĩ mình thích các môn học đạo đức thì cũng từ đây mà ra. Ròi dần lên cấp 2, khi vô tình đc 1 thời thỉnh giảng của 1 thầy ngành tâm lý đến trường cấp 3 em nói chuyện, em mới nhen nhóm lên đc 1 chút gì đó gọi là hứng thú thực sự.
Nhưng tiếc là em cũng chọn theo số đông, đi theo ngành học lên đại học chỉ để có đc công việc ổn định & đồng lương đủ vững để nuôi sống gia đình. Nghề em làm bây giờ cũng k phải là k giúp ích gì cho em hay khiến em ghét bỏ, ngược lại, em còn nghĩ nó là động lực để em theo đuổi 1 hướng đi khác ngay bây giờ. Em đang đổi ngành, dù khá trễ, vì em biết bên trong mình vẫn đã từng rất thích tâm lý học đến thế nào! Dần dần thì em tìm hiểu tư liệu về tổn thương tâm hồn trên fb, các bài viết tâm lý trên báo, xem các video giảng dạy về chữa lành,... đủ nhiều và đủ lâu để em tự reflect chính mình và thấy rằng mình dã đắm chìm vào không gian đó ra sao. Dạo gần đây, được sự thôi thúc của trực giác, em nghĩ mình k nên bỏ qua hứng thú này nữa, vì phần nhiều, nó k còn chỉ là hứng thú. Đối với em thì tâm lý học thực sự giúp ích đc cho nhiều người, có khi còn chật vật hơn cả em lúc trước. Em đang trên quá trình học & thực hành để trở thành 1 nhà tâm lý trị liệu.
Hồi trước mọi ng có từng hỏi em tìm đc ikigai của mình chưa, bây giờ, em có đủ tự tin để trả lời rằng em tìm đc ròi :3
Rất vui vì phần chia sẻ của em. Hi vọng là nó giúp em "focus" và "điềm tĩnh" hơn để nuôi dưỡng hứng thú của mình nhe
Cho e hỏi ngu tí, chị từng thích các môn đạo đức gdcd, theo e nhớ thì nó hướng mình tới những nguyên tắc hành xử đc cho là đúng trong xã hội,các môn đó có liên quan gì với tâm lý học ạ
E muốn đọc lại sách đạo đức vs gdcd gê
Em cũng Đam mê Tâm lý học chị ạ nhưng khác là em ko muốn lm bác sĩ tâm lý, nên em không mê GDCD. Hồi cấp 2 em hoàn toàn ở giai đoạn Valley of Despair nên em học rất ít, chủ yếu là bị nghiện sách, sách về tình cảm và cảm xúc con người, làm mọt sách có đẳng cấp luôn😂. Em nghiện sách đến một trong những cấp độ cao nhất thì hết nghiện sách, chuyển thành đam mê Tâm Lý. Mà giờ em mới xem video đến 1:32 thui. Nói chung nghiện thì khổ lắm😢😢😢
Em nghĩ ai cũng phải qua giai đoạn quá độ thì mới hiểu được chính mình muốn gì. Em năm 25 tuổi cũng vào giai đoạn cuồng sneakers. Em nghiên cứu kỹ từng brand, từng dòng họ xuất bản, thuộc giá từng đôi. Mua giày cũng vô tội vạ không kém, mỗi đôi từ 2-5tr đủ brand. Mang chắc chưa dc 20 lần, sau này cảm thấy nó phù du quá, em cho hết.
Giờ trong tủ giày chỉ còn đúng 4 đôi giày: Cầu lông (Mizuno), xe đạp (Keen), trekking (Salomon) và đa dụng (Vans). Trong đó em vẫn bị chí tử đôi giày trekking của Salomon, là đôi giày mắc tiền nhất nhưng tới nay lại là đôi sử dụng ít nhất. Vì 10 năm trước em rất đam mê trekking, đi đủ địa điểm từ Bắc vào Nam, nhưng giờ tới tuổi 32 thì em lại đam mê đạp xe hơn (đam mê cũng có thể thay đổi theo thời gian). Vì 1 lần đi trekking với công ty sợ trật chân nên đầu tư hơi quá trớn cho đôi giày mà ko xài nhiều (nghĩ để bảo vệ cho đỡ trật chân), nghĩ lại vẫn thấy ngu, overkill.
Phải xài đồ rẻ tiền rồi mới thấy tại sao đồ mắc tiền nó lại mắc tiền. Em từng mua 1 cây đèn cao cấp của Trung Quốc, lúc đấy cũng mới tập chơi tầm 500k nhưng để so sánh với cây đèn Fenix bây giờ thì là 1 trời 1 vực. Nói thật không phải vì ít tiền mới phải chơi đồ trong tầm giá chứ dư dả thì lúc nào cũng mua đồ tốt nhất để chơi cho bền và sướng.
Giờ mua đồ quan trọng nhất không phải là đắt rẻ mà là mua xong có sử dụng nhiều hay không. Nhưng cũng có những món đồ em mua rất mắc tiền nhưng sử dụng 1 năm chỉ dc 1-2 lần. Giống như chạy bộ, em chơi xe đạp, mỗi năm chỉ đi tour đường dài toàn bộ đồ camping, hệ thống đèn, túi pannier chỉ được sử dụng 1-2 lần, bình thường thì ko xài tới. Lúc không xài nhìn thấy cũng tiếc tiền, mà cho người khác thuê thì lại sợ họ làm hư đồ của mình, nan giải haizzz... Không biết anh có chung cảm giác này không? :D
Mấy tập trước em chưa xem hết nhưng mà đến tập này em có cơ hội cũng như thời gian để xem hết video của anh, nên em cũng muốn chia sẻ về câu chuyện của em
Vào lúc em chuẩn bị thi cấp 3 lên đại học, khi mà các bạn đồng trang lứa hoặc là gia đình đã đặt nguyện vọng cho (như học bác sĩ, luật sư...) hoặc là chính các bạn ấy đã có hướng đi cho mình rồi thì em lại không có một mục tiêu nào và gia đình cũng không đặt cho em một con đường nào cả. Khi đó em chỉ đặt theo con đường của số đông
Biến cố đến với em khi mình thiếu 0.25 để đậu đại học và dịch covid đến. Em cứ thế ở nhà và không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu.
Khi dịch qua đi và mọi người bắt đầu đi làm thì em cung đã kiếm cho mình công việc mà bản thân mình cảm thấy hứng thú. Em tìm cho mình một công việc pha chế và thay đổi nhiều lần đến tận 2 tháng gần đây em mới tìm được cho mình một quán nước phù hợp với bản thân. Tuy rằng lương có 4tr nhưng mà bản thân em mỗi ngày đều cảm thấy được đi làm là rất vui, được tạo ra những ly nước ngon và đẹp.
Đam mê là thế nhưng lương 4tr thì không đủ sống ở sài gòn nhỉ? Nên em vẫn đang trên con đường đến với hứng thú thứ 2 củ mình là nghệ thuật vẽ digital.
Phải nói đến gần khi lớn lên rồi em mới nhận ra hình như vẽ đã theo mình từ rất lâu rồi. Em sinh năm 2003, một năm trong những năm của các bạn gen Z, không phải quá khổ cũng không quá sướng, gia đình em cũng chỉ là gia đình bình thường. Có ti vi có cái laptop đời cũ. Khi ấy em rất thích xem các bộ phim hoạt hình trên htv3 và htv2 chiếu lúc 4h khi mình vừa đi học về. Và em đã vẽ lại các nhân vật hoạt hình bằng laptop của mình trên phần mềm paint. Mất tận mấy tiếng đồng hồ ngồi trước máy tính nhưng bản thân lúc nhỏ ấy của em đã rất vui.
Em cũng đã tham gia một số cuộc thi vẽ của phường. Dù chỉ là những bức vẽ không nhận giải nhưng bản thân em lại say mê vẽ khi nào không hay.
Dù giờ kinh tế chưa đủ vững nhưng em muốn theo con đường vẽ digital. Sắm cho mình một chiếc máy tính bảng rồi ngồi say sưa sáng tạo. Vậy là hạnh phúc rồi.
Em vẫn đang trên con đường khám phá, học hỏi và trau dồi cho chính mình
Video của anh rất hay và em sẽ ủng hộ những tập tiếp theo ạ
Beautiful em ạ!
Cứ nghe buông bỏ, buông bỏ mà thật sự không biết nên bỏ cái gì, giữ cái gì, nay nghe a Trí nói thì thật sự mỡi ngẫm ra , đa tạ a Trí đã thông não e 😂
Có những câu cứ tưởng tới đường cụt r rất khó trả lời trọn vẹn mà a Trí vân cân đc mà lại còn nói rất dễ hiểu, rồi còn hài hước. Chả bù cho e, e là số 1 của việc hệ thống tư duy kém cộng với diễn đạt khó hiểu, trên đời này k một ai qua e, nói thế thôi chứ e rất rất buồn :(((. Nói chung là rất mê a Trí nha
hayy quá ạaaa. cảm ơn anh chị đã giúp e mất đi sự tự ti và mông lung về bản thân
e đi làm mặc đồ thấy thoải mái đúng quy định là được, còn lại tập trung vào công việc, e thấy giá trị của e được để ý đến nhờ vào năng lực của em hơn :))
Thích cái cách chia sẻ tự nhiên, nhiệt tình và hữu ích của anh
Thích series này của ông Quéo ghê, từ đoạn nhạc vào đã bình yên rồi
Toi rat hay nghe Anh Tri chia se kinh nghiem…..cam on Anh Tri ❤,
các chia sẻ của a đều chạm đến trái tim từ đầu tập đến giờ, sau khi nghe tập này của a e chợt có một câu hỏi ngoài lề : liệu chi tiêu như thế nào là hợp lý?. Đây là một vấn đề luôn đau đáu cho e khi đang là sv, có những khóa học e muốn học muốn tập trung nhưng e vẫn luôn phân vân với số tiền như thế liệu có quá lớn?, liệu mình chi tiêu như thế có quá phung phí hay không ?
- Shadowing, viết nhật ký và tập thể dục mỗi chiều, ngoài việc học việc nhà đôi khi e rối tung với những cái chỉ dẫn của người khác, thì việc kiếm cho mình những khoảng riêng làm những việc thật tập chung là hạnh phúc của em. Thói quen nhỏ, chưa tạo ra thay đổi lớn, nhưng nó bỏ mộ vài phiếu bầu vào con người mà em muốn trở thành
Thích kiểu chia sẻ này quá a Trí ơi kk
Kiểu đối thoại đầy sức trẻ như thế này thì dễ thương quá ạ
Em siêu thích mấy bài nói dễ thương về chuyện BUÔNG BỎ như thế này. Cây đồ anh mặc đúng là đẹp quá ạ, cực kỳ mặn mòi luôn. Trả lời cái QUIZ~ 32:01 cuối video thì em có 2 sở thik mà bị cả thế giới này "kì thị" ạ😢: một là tâm lý học ạ, hai là em ghét nấu ăn nhưng em rất là mê ăn uống ạ
Rất hay cảm ơn anh và các bạn.
A Trí làm một video nói về tình trạng phân biệt vùng miền hiện nay đi, nhất là trên các mạng xã hội có nhiều các bạn phân biệt vùng miền nhiều lắm!!!
Buông được cho đời nhẹ bớt, để không nhai lại những cảm xúc cũ, tù túng và bó buộc
Anh ơi em có 1 câu hỏi cho bản thân mình mà tới giờ em chưa trả lời được.
Em là kỹ thuật viên điện thoại, công việc đến với em là sự tình cờ hợp thời điểm vả may mắn, em đã phát triển và biến kỹ năng nghề mình thành một công việc dễ dàng, và em đã chia sẽ, đào tạo hướng dẫn được nhiều bạn học viên thành người thợ giỏi.
Và điều em luôn thắc mắc cho chính mình là em làm hoài vẫn ko giàu được, và dường như em càng ngày em càng uể oải hơn. Vậy có cách nào để em tìm thấy được đam mê và sự vui vẻ trong công việc để em tiếp tục trong nghề này khồn anh ?
Hay em nên đổi qua một công việc mới hơn theo sở thích của em ? (Em thích làm phim và dựng phim)
A Trí từng bị mất ngủ. A đã vượt qua như thế nào a Trí ơi, có thể kể lại quá trình hồi phục sức khoẻ ntn k a?
em thì chưa bao giờ có chất chơi như anh (thời còn trẻ). Nếu nói về phối đồ thì em cực tệ, có thể nói là sáng ra đi làm vơ đại cái áo sơ mi nào mình thấy đầu tiên rồi khoác lên đi làm. Thậm chí có bữa còn mặc cái áo y chang ngày hôm qua (vì em có 2 cái giống y hệt nhau, kể cả màu sắc). Thậm chí khi đi date em cũng không bao giờ có ý nghĩ phải mặc gì để gây ấn tượng với người ta, miễn đừng luộm thuộm quá là đc. Về cơ bản là trong cuộc đời em chưa từng có ý nghĩ phải gây ấn tượng với bất cứ ai, ai thích em thì sẽ thích, ai không thích thì mặc kệ. Nói về quần áo thì quần áo của em cũng cực kì basic, không màu mè cũng không đắt tiền, chủ yếu là màu đen, xanh đen, đỏ....về cơ bản thì hầu hết đều là màu tối vì em cũng chẳng có nhu cầu được nổi bật giữa đám đông. Có vài cái áo màu trắng thì toàn là do được tặng. Nếu chỉ nói về vẻ bề ngoài thì yeah, em không mắc căn bệnh về vẻ bề ngoài. Còn thứ thật sự làm em tốn tiền là công nghệ khi mà em luôn cảm thấy phấn khích khi được sử dụng những thứ công nghệ mới. Nhưng rồi dần dần em cũng nhận ra là chạy đua với công nghệ cũng là 1 cuộc đua vô nghĩa như cuộc đua gây ấn tượng với người khác vậy (nhưng em sẽ ko nói lí do chính là tại vì cháy túi đâu). Rồi từ đó em nhận ra rằng đồng tiền của mình chỉ nên được chi vào 2 thứ có ý nghĩa nhất với cuộc đời của mình: Gia đình và những chuyến độc hành
tập này hay quá anh ơi🎉
Nhớ share cho mọi người xem cùng em nhooo
Chào chị Trúc 😆
Thích xem
Ngầu vãi~😂
hóng hóng hóng
Hi chị 😆
ý, chào chị Thảo ạ
Sao chị hỏi nhiều dữ vậy :)))
hiểu lầm hiểu lầm thoiiiii
bạn nam nhìn a Trí mỏi cổ quá :))
mê cái cách anh ấy đặt camera xong kên giường giả vờ bật dậy :))
hahâhah, đồ quễ
bạn nữ áo trắng sinh năm nhiêu nhỉ ? nhìn cuti quá
Anh trí ơi, bạn nữ áo trắng dễ thương quá❤
Có bồ gòiiii :v
: ))) cute sexy ác
Em cùng tên và có tình trạng như bạn Thảo… nhưng không biết làm gì để dần hồi phục như anh Trí nói cả 😢
Coi 3 tập trước em kìa...
Người đâu... Gửi link cho bạn Thảo!!
Bạn xem 3 tập trước ở đây nhe:
Tập 1 - Tìm lại CẢM HỨNG SỐNG mỗi ngày: ruclips.net/video/mL_iCYHxq6E/видео.htmlsi=i29GAzrpeaEiNdpQ
Tập 2 - Khi ĐỔ BỆNH, tất cả ƯỚC MƠ SẼ BIẾN MẤT! ruclips.net/video/Iim6J_Ch3N4/видео.htmlsi=9Hu5pSiM2o6F6yGf
Tập 3 - LƯỜI VẬN ĐỘNG vì KIỆT SỨC sau 1 NGÀY DÀI: ruclips.net/video/s-Ok2zRV8YI/видео.htmlsi=r0mPrdCnrkIg4nRn
❤ tiền nhiều mình cũng sẽ mua thêm.
Mình 50t k chạy bộ cũng 4 đôi giày sport.
Tập này mỏi cổ quá anh ơi 😅
idolllll
Bởi cuối phinh, diễn viên lắc ngoáy cuồng loạn luôn em kìa... May mà được hun khói sau đó
intro chill thặc sự
Con xem mạng 4g lag quá xem không được
Lag vẫn xem anh 😆😆
Lâu quá anh ơi😢😢😢
bới chén cơm ăn là chiếu liền nè
Goi là khuy áo đó con
Sở thích của em là mê gái ổn hok thầy.
Đúng video e dang cần
Từng cho vay xong ngt trốn r
chờ tập mới anh ơi
chờ coi sự đẹp trai của anh phớ hôn :v
❤
Em xin thông tin homestay được không ạ
Trang trại Thông Non em nhen: facebook.com/trangtraithongnon/
HT - hít thở -Hữu Trí
Wowww.... Interesting!
@@hacthaybachthay ủa em tưởng anh tính cả rồi 🤣🤣🤣
Dễ thưởng quá
anh dễ thương đúng hông :v
“Cái lỗ” gài nút gọi là THÙA KHUYẾT đó anh Quéo ơi
Cám ơn em... Rất nhiều ng ko biết từ này á
e vẫn mong coolmate có bst cho nữ ạ❤😊
BST này nữ mặc vô tư em ơi
anh đam mê chạy bộ, em đam mê cầu lông mỗi lần chơi là cảm thấy sướng ạ :))
Anh cỹng rất mê cầu lông nha! Chỉ là giờ bận quá, ko đánh đều đc nên đành chạy bộ
@@hacthaybachthay những lúc bận em cx tập những bài bổ trợ cho cầu lông có chạy để mình bền hơn ạ ❤️❤️
NGHỈ NGƠI !!!
0:36 =))))))
Cả Trí và một nhóm các em không nhớ được từ "khuy áo" - một từ các thế hệ trước 1990s đều biết rõ. Chi tiết này tuy nhỏ nhưng cũng nói lên được nhiều điều Trí hén!
110124
❤