Rất nhiều người hát bài này nhưng tôi lại chỉ thích giọng của 2 anh này. Giống như hát mà không phải hát, mà là những lời bày tỏ cho một cuộc tình ngắn ngủi của nhân vật trong câu truyện đó. Chả biết nói như thế nào nhưng mà đây là bài nhạc buồn nhất mà từ trước đến nay một người nghiện nhạc hoa như tôi thấy cảm động đến rơi nước mắt như thế. Trong hoàn cảnh loạn lạc, 2 anh lại không được chấp nhận. 3 lần bên nhau, nếu nói 3 lần củng ko hẳn đúng vì 2 anh cơ hồ luôn bên nhau mà, ngay cả khi đầu không nhấc lên được nữa 2 anh vẫn cùng sinh thì cùng tử. Thuỷ Tam : Em sợ sao? Tần Thư: Không sợ, có anh ở đây, không có việc gì đáng sợ cả. Sau cùng anh lại bị đánh hỏng cả mắt rồi, què cả chân rồi vẫn k để Tần Thư chịu đau đớn bởi những đòn roi của kẻ thù, Tần Thư lại lớn tiếng hô "NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA" , cùng lúc đầu hai anh bái xuống chạm đất thì *đoàng* như thế, cứ ra đi như thế sao? Thuỷ Tam, nếu kiếp sau, anh nhớ dù khó khăn như thế nào, củng phải nắm được góc áo của nhau trên cầu Nại Hà. Thuỷ Tam, nếu có kiếp sau, chúng tôi mong hai người không phải là đời đời kiếp kiếp, mà chỉ vọn vẹn một đời một kiếp là của nhau. Đây chắc là lần thứ 111tôi nghe bản nhạc này mà có dũng khí để nói lên tâm sự của mình. Thật sự, rất khó khăn để chấp nhận, đúng không?
Nghĩ tới thiếu gia nói" nhất bái thiên địa" mà cả người chấn động. Quá hay. Cái thứ tình cảm vươn ra định nghĩa của thế tục Cái thể xác kia hay giới tính chỉ là công cụ sống thôi. Thứ tồn tại và chi phối tất cả là trái tim nơi tâm hồn.
Xúc động quá. Lần đầu tôi nghe đến câu nhất bái thiên địa tôi thẫn thờ, tê dại cả người. Lúc đó quá bất ngờ, không suy nghĩ gì cả tôi tắt video ngay lập tức, dằn lòng là không nghe nữa. Thế nhưng trong đầu luôn là câu hát ấy, lát sau không kìm lại được tôi bật lên lại và nghe. Xem xong tôi lại khóc. Tôi không hiểu tại sao lại khóc nhưng thật sự rất muốn khóc. Cảm ơn ad đã Vietsub bài hát này. Chân thành!
Thy Nguyễn ...... ok để dành đêm xem cho lên mood = )))))))))) Thực ra cái bản này nó lồng lại thôi nên không deep lắm, chứ lồng cái bản thật vào thì chắc tôi sụp đổ cmn mất = ))) . . . . 5sing.kugou.com/fc/11117891.html Đây là 3p cuối KKT, lúc 2 người bị đưa lên đài. Đoạn gần cuối Tần Thư có khóc hỏi Thủy Tam bóng nến trên lầu có giống nến hỉ không, Thủy Tam mới hét lên nói giống, Tần Thư liền lớn giọng kêu Nhất bái thiên địa. " Qua bên kia cầu Nại Hà , nhớ nắm chắc tơ hồng, đừng để lạc mất ta " ------ Đó , đu nhạc xong nghe cái này thôi là tôi đủ một bát nước tưới cây rồi = ))
Nhìn xem, Thủy Tam kiên cường cỡ nào, Tần Thư đanh đá cỡ nào, giờ đây bất lực biết bao nhiêu! Là thời thế loạn hay vì lòng người loạn. Thời gian còn lại không nhiều Thôi, không trách thời thế, không oán lòng người. Một khắc còn lại, dành cho hai ta. "Nhất bái thiên địa." Tôi không tin có kiếp sau nhưng lần này ngoại lệ vậy kiếp sau hạnh phúc 26/03/2019
Lần đầu nghe bài này đã đổ rồi. Nghe thấy câu hát Nhất Bái Thiên Địa là ko cầm đc lệ rơi. Một tình yêu đẹp nhưg bị chia cắt. Kiếp này ko được hẹn kiếp sau nên duyên vợ chồng ;((
Đã rất lâu rồi rất lâu rồi ! T không dám nghe lại bài hát này . Mỗi lần nghe là một lần tan nát tâm can mỗi lần nghe là con tim thổn thức bồi hồi ! Hôm nay vô tình nghe lại 04:00 sáng, t bật khóc giữa đem . Dù t chưa xem cũng như chưa nắm cốt truyện của nội dung này . Nhưng từng lời hát lại thấm thấm đến tận đáy lòng , thấm đến từng ngõ ngách con tim . Một câu " Nhất Bái Thiên Địa" như chính t nằm trong hoàn cảnh của họ . Một câu " Nhất Bái Thiên Địa " tâm can t bật khóc nức nở t cũng chẳng hiểu mình khóc vì điều gì buồn vì điều gì Nhưng chính bài hát này đã chạm đến tận cùng cảm xúc sâu nhất trong tim. Xin lỗi vì t chưa biết đến cốt truyện cũng như chưa từng đọc hay biết điều gì về bài hát này , vậy mà từng câu từng chữ như thể t là người chứng kiến tình cảm của họ , nuối tiếc -hạnh phúc - vui vẻ - bi thương . Chính t đã khóc một cách khó khăn khi nghe lại bài này một lần nữa !
Nghe rất nhiều bản rồi nhưng vẫn thích nhất bản của hai anh này. Một bái Thiên Địa cũng đủ để nên duyên vợ chồng rồi. Hai người chẳng có cao đường khói hương, lụa đỏ, chẳng có phụ mẫu đôi bên. Chỉ còn nợ một đêm ái ân động phòng. Nghe mà lòng cứ thắt lại.
Đong đầy cảm xúc, giọng hát nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi buồn chua xót trong từng câu chữ. Lâu lắm mới lại có một bài hát khiến người nghe phải rơi nước mắt như vậy ❤
tại sao bên Trung lại có nhiều anh giọng ấm, hay đến vậy trời, cực mê mấy anh ca sĩ mạng bên Trung, chỉ giọng hát thôi mà làm tan chảy tim mị, btw mấy anh hát bài cho đam mỹ còn hay ác, cực thịch giong hai anh này, với hay anh hát Xin lỗi anh yêu em luôn
Mỗi lần câu " Nhất bái thiên địa " vang lên trong lòng lại quặn một cái. Cho đến tận bây giờ bản thân mới biết rằng, một câu chúc phúc uyên ương lại có thể day dứt, đau đớn mà lại dịu dàng như thế. " Nhất bái thiên địa Trước tạ trời xanh Cho chúng ta tâm ý tương thông Giữa ngàn vạn người lại gặp gỡ nhau Đến bạc đầu chẳng chia lìa...."
1 đứa không bao giờ đọc hay xem phim đam mỹ như t mà sau khi nghe bài này phải đi tìm cái kịch truyền thanh dài hơn 1 tiếng, ngồi coi xong khóc :'( có ai như t không?
Thật ra mình chưa bao giờ coi hay nghe mấy cái kịch truyền thanh j cả mà chỉ nghe mấy bài hát bản Trung thôi nhưng hôm nay mình vô tình bấm vô nghe thử bài này và giờ thì khóc như mưa😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭 mặc dù mình không biết nội dung kịch truyền thanh này ra sao nhưng nó đã được thể hiện một vài phần trong bài hát này và con người của mình thì cũng dễ cảm động nữa nên giờ này nửa đêm khóc như mưa sắp thành suối luôn rồi😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭
Đã nghe nhiều bản của bài này, nhưng bản này là bản mình nghe nhiều nhất. Có lẽ do giọng hát của hai người. Cũng có lẽ do câu "nhất bái thiên địa" của bản này có sự bi thương cung có chút gì đó mãn nguyện và cả sự nhẹ nhàng khi nó được cất lên...
Thy Nguyễn Nén bi thương = ))) nay nguyên cái nfs của t chỉ còn tồn tại 2 kiểu người, 1 bên là đã đi xem IW, bên còn lại toàn thấy khóc lóc ỉ ôi = )))))
Mình không so sánh bản nào hay hơn bản nào nhe. Bản này nghe nhẹ nhàng bình thản, kiểu như qua bao năm tháng nhìn lại chuyện cũ tựa khỏi mây, còn bản 5:36 thì nghe day dứt và mãnh liệt hơn hẳn, như một lời tuyên chiến với thế sự ấy? Chắc là do cách sub mỗi người, bản nào cũng hay hehe mà mình thích bản kia hơn :>
3. “Tần ca nhi”. Một tiếng gọi khiến đoạn hồi tưởng bị đứt gãy, Tần Dương cười cười, vẻ phong tình nhanh chóng hiện lại trên gương mặt tinh xảo, y quay trở lại sàng đan sà vào lòng nam nhân kia, tiếng cười thanh thúy… Lại là một đoạn sênh ca. “Sênh ca nối tiếp sênh ca, hoa lệ nối tiếp hoa lệ” là câu nói người Hải Thượng miêu tả về Mị Ngâm lâu. Mị Ngâm lâu nổi tiếng nhờ bốn vị mỹ nhân: Lệ Nương, Oanh Ca, Thu Ca nhi và Tần công tử. Hải Thượng là nơi duy nhất chưa bị ảnh hưởng bởi chiến hỏa với quân Nhật cũng là nơi đặt tổng bộ quân đội kháng Nhật vì vậy Mị Ngâm Lâu làm ăn vô cùng tốt. Lúc này trên bục rạp hát Mị Ngâm, đào kép trang điểm tỉ mỉ đang hí khúc: “Mặt trăng lấp ló nơi hải đảo Gặp thỏ ngọc Ngọc thỏ sớm mọc chốn đông phương Kìa mặt trời rời hải đảo Càn khôn rực sáng trong Trăng sáng treo trời cao Như Hằng Nga rời nguyệt cung Thiếp tựa Hằng Nga rời nguyệt cung Như Hằng Nga hạ cửu trùng Lặng lẽ Quảng Hàn cung A… ở Quảng Hàn cung Qúy phi thất sủng cô độc mà oán hận”…. Xướng bãi âm, chung quanh lặng ngắt như tờ, giống như rung động giống như tâm hồn vẫn du lãng đến tận chín tầng mây xanh chưa về. Tiếng đàn giòn lãng miên viễn, tiếng nói trong như tiếng ngọc chạm vào nhau phù hợp ngoài ý muốn, lại ngây ngất lòng người. Đào kép lần thứ ba nâng chén, chẳng thể dằn lòng mà uống cạn một hơi. Rượu vào lòng buồn càng thêm buồn, mi mục như họa triền miên sầu, mị nhãn thể hiện được bi ai tâm ngập muộn phiền, thân ứa đau thương. Giờ khắc này y là Dương Qúy Phi. Dáng người nhu mĩ, nhuần nhuyễn phô này tư thái vảng vất men say liêu xiêu. Dưới đài ánh mắt người từ thán phục si mê chuyển thành ngây ngốc, không biết người trong hí với người ngoài hí ai mới là vui buồn, ai mới là hợp tan. Đào kép xuống đài, tiếng vỗ tay rầm rĩ không ngớt. Tẩy trang xong, Tần Dương bèn lui về sau màn, lại tiếp tục hoà vào cuộc vui không bao giờ ngớt. Kẻ ôm mỹ nhân trong ngực cười đùa uống rượu, người mặc quân phục ngoài chiến tuyến đổ máu, chôn thây dưới chân giặc. Thế mới hiểu được kẻ hô hào nghĩa khí cũng chỉ được lời nói, sau đó lẩn về hậu phương hưởng lạc thú nhân gian, lãng phí tâm sức trên người các ca nhi, kỹ nữ. Đêm muộn, ngâm mình trong bồn tắm với đầy dấu vết hoan ái, Tần Dương dùng hết sức chà lau làn da mình đến đỏ ửng. Y cảm thấy ghê tởm, buồn nôn. Ba năm trước bị lính Nhật lăng nhục y cứ nghĩ mình sẽ chết nào ngờ lại được bà chủ Mị Ngâm lâu cứu về. Tần Dương nhiều lần muốn tự sát, buông xuôi cuộc đời vô nghĩa, nào ngờ được bà chủ thức tỉnh, y phải sống để báo thù. Vì vậy, Tần Dương chết đi, từ đấy về sau chỉ có Tần công tử. Dẫu nói Hải Thượng là căn cứ quân sự vậy mà chẳng biết tự bao giờ người Nhật đã bắt đầu hiên ngang đi lại, một số còn là khách quý của tư lệnh. Trước tình hình đấy, một vị tướng quân mới được điều tới nhằm kiểm soát hoạt động của tư lệnh, Hải Thượng có biến lớn. Chẳng lâu sau người Nhật thiết lập Tô giới trong Hải Thượng. Một ngày cuối mùa thu, tư lệnh mời khách ở Mị Ngâm lâu, đa phần đều là quan quân Nhật, chỉ đích danh Tần công tử ra góp khúc hí chung vui. Người hóa trang hoa lệ trên đài trước hí một khúc Đào Hoa Phiến bi hoan vang vọng làm vui lòng khách nhân. Kìa bàn đầy ắp rượu thịt, kìa mỹ nhân tay ôm tay ấp, tiếng cười như anh vũ điêu điêu linh linh. Sa đọa không nói hết lời. Khách dưới đài chưa nghe đủ bèn cất tiếng yêu cầu thêm khúc. Tần Dương lại tiếp tục xướng một đoạn “Nghê Thường”. Xướng nửa khúc, cánh cửa đột nhiên bật mở, một người quân phục chỉnh tề hàm cấp tướng vàng chói lóa trên đôi vai rộng bước vào, mắt phải đầy tơ máu thẳng tắp hướng tới người trên sân khấu, khí thế bức người. Người trên đài hơi khựng lại, đột nhiên nhớ ra có một vị tướng quân mới được điều đến đây chuẩn bị tiếp quản Hải Thượng, nghe nói vị tướng quân này họ Lục tên Tu. Hóa ra là họ Lục tên Tu. Trong đầu Tần công tử lúc này chỉ có một ý nghĩ: Vết sẹo bên mắt trái cũng không ảnh hưởng gì đến diện mạo người này. Một bữa tiệc xa hoa cứ vậy kết thúc trong không vui. - Ta…Đã tìm ngươi khắp nơi. Một vị tướng quân thống lĩnh trăm quân nhưng lúc này bất lực đến đáng thương, gặp người mình yêu thương lại không thể tiến đến ôm lấy, một câu nghẹn tại lồng ngực mãi mới thốt thành lời. Lục Tu có lẽ vẫn là Lục Tu nhưng Tần Dương không còn là Tần Dương nữa rồi. Y rót hai chén rượu Quế vàng nhạt, giương đôi mắt tĩnh nhìn Lục Tu, bình thản nói chuyện với hắn như hàn huyên với một bằng hữu lâu ngày gặp lại: - Tướng quân, chuyện cũ xin đừng nhắc lại… Như ngài thấy đấy, ta hiện tại sống rất tốt, không lo ăn mặc cũng rất vui vẻ, ngài không cần phải lo cho ta… Tướng quân, ngài là người làm chuyện lớn xin đừng để chuyện ái tình cản trở. Chén rượu này tiểu sinh kính ngài, mong ngài lo nghĩa thiên hạ, đại nghĩa an dân. Y không chờ Lục tướng quân phản ứng mà làm động tác kính, rồi uống hết chén rượu của mình, dứt khoát quay lưng rời đi. Nhất bái thiên địa Hẹn người kiếp khác, kiếp này người phải vì thiên hạ. Uống chén rượu cuối coi như lời hứa hẹn của ta, kiếp sau xin nguyện làm chim liền cánh song túc song phi. Lục Tu nâng chén rượu uống hết, ném vỡ chén sứ, nhìn theo bóng y mà dõng dạc cất tiếng: - Lục Tu nguyện gánh cả thời thế và người trên vai, chờ ngày thái bình, mặc kệ thế nhân đàm tiếu ta sẽ mang kiệu tám người khiêng đến đón người vào nhà. Y không quay đầu lại, chỉ cười lớn trào phúng mà ngâm thơ: -”Phận đào kép nào ước thành tri kỷ Chốn phong lâu nào dám vọng tưởng danh môn.” (Còn)
có HE nàng nhé, nhưng là kiếp sau, kiếp này thôi vậy cũng là GE với mình vì họ vẫn bái đường, coi nhau là phu thê, vẫn cùng nhau xuống nại hà đấy thôi, trong lòng có nhau, mặc dù nghe lời nhạc thực sự bi thương TT
Kiếp này hai ta nợ hai bái Nhất là nhị bái cao đường Hai là phu thê giao bái Nếu như kiếp này chỉ có thể cùng nhau lạy bái trời đất nên duyên phu thê thì chỉ mong hai ta cùng nhau cầm dây tờ hông quấn chặt tay nhau bước qua cầu lại hà mãi mãi không chia lìa....................
Phải làm sao đây, t không biết phải nói thế nào ngoài sự bất lực và đau lòng. Thế gian này vốn dĩ luôn tàn nhẫn như vậy, nhưng t không cam tâm nhìn con người đày đọa vùi nhau vào đường cùng như thế. Vốn dĩ họ nên được cảm thông và thấu hiểu, không phải sao??
2. Từ ngày chiến hỏa kéo đến, Tần Dương bảo hộ Lục mẫu lưu bạt khắp nơi, không biết ngày đêm, đi mãi về phía Nam, cuối cùng dừng lại ở một nơi gọi là Sương thành. Bên trong Sương thành lúc này chưa bị ảnh hưởng bởi chiến hỏa vẫn là một mảnh yên bình. Kẻ vui hoan, người sênh ca, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo, mà lưu dân như Tần Dương so với người nghèo còn không bằng. Phương Bắc chiến hỏa liên miên, nửa năm này, mỗi ngày bên cây hòe già có một lão nhân ngồi hướng mắt về phương bắc đợi chờ con trai, một nam tử thanh tú bổ củi dưới gốc hòe, chờ đợi trượng phu. Kẻ bạc đầu khóc đến đỏ mắt… mùa đông năm ấy Lục mẫu mù lòa, ốm nặng, củi bị tuyết làm ướt, không bán được. Tần Dương nhìn trời một mảnh tuyết trắng, một giọt nước mắt rơi trong im lặng “Lục Tu…”. Gói ghém ưu thương, sáng hôm sau Tần Dương thay một bộ trang phục dễ nhìn, thân gầy mảnh tựa bên cửa, nở một nụ cười nhợt nhạt. Gió nổi lên, mảnh sân nhỏ trắng xóa, gốc hòe xơ xác đứng đón gió tuyết ngày một lớn. Tần Dương tựa người bên khung cửa bắt đầu cất tiếng hát, gò má bị gió tuyết hun đến đông cứng, tiếng hí ngày một thê lương. Lúc này có tiếng vó ngựa vang lên, một đoàn người đội bão tuyết ghé đến trước mái tranh xiêu. Kẻ khoác áo lông cáo trắng lắng nghe tiếng hát của nam nhân một lúc y vẫn chưa phản ứng lại, người kia cười cười rồi xuống ngựa, giữa trời đầy tuyết tiến lại, cất giọng: - Tiểu lang quân, vì sao giữa trời tuyết lại đứng đây hát? Nói xong bèn dùng tay sờ nhẹ lên gò má cứng ngắc của y, Tần Dương vẫn còn hát, ánh mắt trống rỗng vô hồn, tiếng ho khan của Lục mẫu từ trong vách tranh xiêu truyền ra, tiếng hát ngưng lại, đơn bạc thân hình đứng thẳng, xong vẽ ra nụ cười tươi kèm theo đó là nước mắt lã chã, nhỏ giọng nhưng không run rẩy: - Tiểu sinh vì không có tiền cho phụ mẫu chữa bệnh nên mới đứng đây bán tiếng hát, quan gia thấy tiểu sinh hát hay vậy thì thương tình giúp tiểu sinh, có được không? Áo lông cáo trùm lên người y chẳng kiêng kỵ, tiếng thì thầm ngọt ngào mà như vạn tiễn xuyên vào ngực:” Tiểu lang quân, ngươi so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, bản gia sao có thể cô phụ”. Gần đây Sương thành đồn thổi nhau, ở cổng thành có một người nam không ra nam nữ không ra nữ đứng diễn xướng, chỉ cần nghe tiếng y hát mọi ưu phiền đều tiêu tán, nhân sinh thập phần mỹ mãn, hơn nữa người này tuy là nam nhân nhưng tư sắc lại hơn nữ tử mấy phần. Đám nam nhân trong thành hở một chút lại đến chọc ghẹo y, lời lẽ hạ lưu thô tục khó nghe đến cỡ nào cũng có thể nói ra được, nhiều kẻ bạo dạn còn ra tay soạng. Một đóa hoa xinh đẹp làm trò cười cho lũ nam nhân, là chốn phỉ báng của đám nữ nhân… Mặc điều tiếng, bị đánh đập, Tần Dương vẫn như cũ mà chăm chỉ diễn xướng. Khi y diễn xướng mọi thứ xung quanh dường như không ảnh hưởng gì tới y, dáng vẻ u buồn khiến nhiều kẻ nổi lên dâm ý. Thế nhưng Tần Dương may mắn lần này đến lần khác thoát khỏi ma trảo. Nhờ tiền diễn xướng, ba tháng mùa đông khắc nghiệt, bệnh tình Lục mẫu dần tốt lên. Chiến hỏa phương Bắc không giữ được bao lâu thì kéo xuống phía Nam. Lưu dân dồn đến Sương thành ngày một đông. Trong khi Tần Dương đang bị vây khốn giữa một đám người thì ánh mắt chú ý đến một phụ nhân trong đoàn lưu dân, y lớn giọng gọi tên, vất vả chạy đến trước mặt phụ nhân. Phụ nhân nhận ra y liền nhổ một ngụm nước bọt vào ngực y, cay nghiệt châm chọc, còn y chỉ chăm chú vào hỏi tin tức của Lục Tu, đôi co một lúc phụ nhân mới nói: “Cái thứ xui xẻo như ngươi khắc chết Lục đại lang rồi. Lão thiên a, sao lại để cho Lục đại lang gặp phải cái loại quái vật bất nam bất nữ như ngươi chứ”. Vừa nói vừa khóc, còn vừa đánh mạnh vào ngực y. Tần Dương đứng ngây ngốc mặc người bày trí, phụ nhân kia mắng chửi thế nào cũng không lọt vào tai y nữa, bà ta rời đi lúc nào y cũng không biết. Tần Dương đã ba ngày ba đêm không ăn không uống, thân ảnh đơn bạc tựa bên gốc hòe, nhắm mắt im lặng giống như đã chết. Hơi ấm từ bàn tay chai sạn ngày ấy như mộng hoàng lương… Sáng xuân ngày thứ tư, khi Tần Dương mở mắt, mái tóc vốn đen óng đã bất giác điểm vài sợi bạc trắn. Có người đang kéo tay y, cười cợt trêu đùa, Lục mẫu mù lòa trong nhà nghe thấy ô ngôn uế ngữ bèn ra ngoài, bà vốn đã không ưa Tần Dương nay lại nghe y bị trêu đùa mà không phản kháng câu nào, tức giận đuổi đánh lũ nam nhân kia. Tần Dương đứng lên chậm chạp đưa tay đỡ lão nhân, Lục mẫu lạnh lùng giáng một gậy như búa vào y, giọng sắc nhọn như gai: - Thứ ái nam ái nữ ghê tởm, con trai ta bị ngươi mê hoặc nay nó sống chết chưa rõ, ngươi lại dám đi quyến rũ nam nhân khác, còn dám dẫn chúng về làm xằng bậy. Ngươi rốt cuộc có lương tâm không hả? Hôm nay ta phải đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Lời lão nhân như từng cơn gió rét cắt vào thịt y, trận mưa gậy tới tấp giáng đến, mỗi lần đánh đều rít một từ “Tiện!”. Tần Dương chẳng kêu rên một câu, y cuộn mình nhắm mắt với tư thái sẵn lòng đón nhận cái chết. Lục Tu đã mất, y biết mẫu thân hắn hận mình, y chẳng còn muốn giãy giụa trước cuộc đời tàn khốc này nữa. Lão nhân đánh mệt thở hổn hển, bật ra tiếng khóc thấu trời : “Lục Tu con ơi! Hài tử đáng thương của ta! Tại sao lại như vậy? Sao con lại nhất định phải yêu thương loại bất nam bất nữ này…?” Tiếng kêu trời xanh không thấu, cũng không ai thấu phận Tần Dương. Kể từ khi gặp Lục Tu y đã thôi làm con hát cũng hứa sẽ không bao giờ hát lại nữa, vậy mà để chữa bệnh cho Lục mẫu y lại lần nữa phá vỡ lời thề, dẫu có bao kẻ muốn mời y vào hát cho lê viên y đều từ chối, không sợ đắc tội người ta. Ánh mắt y không còn điểm sáng, tối tăm tuyệt vọng, y muốn kêu lên tên Lục Tu lại chỉ phát ra tiếng nức nở nhỏ vỡ vụn. Đột ngột, tiếng súng rền vang giữa trời, quân Nhật sớm mai phục lúc này phát lệnh tấn công Sương thành, tiếng la hét thê lương xa xa truyền đến thức tỉnh Tần Dương. Y chống đỡ thân thể đau nhức ngồi dậy, ngơ ngác sờ sang bên cạnh, mùi máu tanh ngai ngái xộc vào mũi y, Lục mẫu chết không nhắm mắt dưới họng súng Nhật. Một Tần Dương bị lính Nhật kéo đi, hết kẻ này đến cả khác thay phiên làm nhục. Một Tần Dương tư sắc hơn người nhỏ bé bất lực giãy giụa, khóc không ra tiếng vẫn kiên trì gọi tên ý trung nhân. “Lục Tu…” Nhất bái thiên điạ…. một lạy mộng cũ rực rỡ. Cho ta và người một đoạn tâm linh tương thông. Để cho ta ở trong ngàn vạn người gặp được người đến bạc đầu không quên. (Còn)
Pinyin :
Rénjiān de hé chéngzhe tiānshàng de hé
Yǎnqián de rén chàngzhe gùrén de gē
Láishì de nǐ yùjiàn jīnshēng de wǒ
Shìfǒu hái huì jìdé
Wǒmen zhōng huì lúnhuí zhìyú kuí kuò
Xiāngféng yīpiē ránhòu cā jiān érguò
Nǐ shìfǒu huì huíshǒu tíng zhù piànkè
Yǎnzhōng xiēxǔ yíhuò
Nǐ tīng
Zhè zhōng shēng yōuyáng qīngchè
Nǐ kàn
Zhè huái huā jiébái rú zuó
Húshuǐ yǎn xīle fēngbō
Yángguāng shōuliǎnle yánsè
Qiàsì nǐ wǒ
Yī bàitiāndì
Zhè yī bài gù mèng lùlí
Xiān xiè cāngtiān
Yǔ nǐ wǒ yīduàn língxī
Ràng wǒ zài wàn qiān rén zhōng yùjiàn nǐ
Zhì bái shǒu bù qì
Yī bàitiāndì
Jiāng ài hèn guì rù chén ní
Zài kòu hòu tǔ
Xǔ nǐ wǒ yī chù jìngmì
Qǐng shōucáng
Chúnchǐ páng yīmǒ xiào yì
Yú lái shìxiāng qī
Liúshēngjī lǐ fàngzhe wǎngshì bānbó
Cū lì xiàng zhǐ huìzhe suìyuè rú gē
Suǒ zhēnxī de zhōng jiāng niǎnzhuǎn língluò
Rútóng zuóyè huāhuǒ
Hébì shēqiú mìngyùn chuí lián shīshě
Xiǎnglái zuì yuǎn wúfēi shēngsǐ qiè kuò
Zhǐ pà zhōng shì fù nǐ yīshēng xiàng tuō
Wèi jiàn dāngchū yī nuò
Nǐ kàn
Tái xià dōu chōng zuò bīnkè
Nǐ tīng
Xuān mà biàn suànshì dàohè
Zhōngguī bù qiàn yě bù shē
Cǐshēng shàng yú zhè yīkè
Zhǐshì nǐ wǒ
Yī bàitiāndì
Zhè yī bài gù mèng lùlí
Xiān xiè cāngtiān
Yǔ nǐ wǒ yīduàn língxī
Ràng wǒ zài wàn qiān rén zhōng yùjiàn nǐ
Zhì bái shǒu bù qì
Yī bàitiāndì
Jiāng ài hèn guì rù chén ní
Zài kòu hòu tǔ
Xǔ nǐ wǒ yī chù jìngmì
Qǐng shōucáng
Chúnchǐ páng yīmǒ xiào yì
Yú lái shìxiāng qī
Bánh trôi 辛苦了,全拼音
哈哈哈不辛苦。其实我用辅助工具,也没那么费力。
>3< ~♡
Rất nhiều người hát bài này nhưng tôi lại chỉ thích giọng của 2 anh này. Giống như hát mà không phải hát, mà là những lời bày tỏ cho một cuộc tình ngắn ngủi của nhân vật trong câu truyện đó. Chả biết nói như thế nào nhưng mà đây là bài nhạc buồn nhất mà từ trước đến nay một người nghiện nhạc hoa như tôi thấy cảm động đến rơi nước mắt như thế. Trong hoàn cảnh loạn lạc, 2 anh lại không được chấp nhận. 3 lần bên nhau, nếu nói 3 lần củng ko hẳn đúng vì 2 anh cơ hồ luôn bên nhau mà, ngay cả khi đầu không nhấc lên được nữa 2 anh vẫn cùng sinh thì cùng tử.
Thuỷ Tam : Em sợ sao?
Tần Thư: Không sợ, có anh ở đây, không có việc gì đáng sợ cả.
Sau cùng anh lại bị đánh hỏng cả mắt rồi, què cả chân rồi vẫn k để Tần Thư chịu đau đớn bởi những đòn roi của kẻ thù, Tần Thư lại lớn tiếng hô "NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA" , cùng lúc đầu hai anh bái xuống chạm đất thì *đoàng* như thế, cứ ra đi như thế sao?
Thuỷ Tam, nếu kiếp sau, anh nhớ dù khó khăn như thế nào, củng phải nắm được góc áo của nhau trên cầu Nại Hà.
Thuỷ Tam, nếu có kiếp sau, chúng tôi mong hai người không phải là đời đời kiếp kiếp, mà chỉ vọn vẹn một đời một kiếp là của nhau.
Đây chắc là lần thứ 111tôi nghe bản nhạc này mà có dũng khí để nói lên tâm sự của mình. Thật sự, rất khó khăn để chấp nhận, đúng không?
Khoa Nguyễn cái này là truyện hay phim vậy bạn, nếu là truyện hay phim cho mình xin tên vs
luy tình chỉ là một bản Kịch Truyền Thanh thôi cậu, tìm KTT Nhất bái thiên địa là ra nhé
Tôi không biết câu chuyện là như thế, nhưng chỉ nghe lần đầu tiên thôi tôi đã không kìm được nước mắt, nó dấy lên một sự khát khao chân thành.
Tả Dương "Người nghe kìa, tiếng mắng chửi xem như lời chúc tụng đi"
Khoa Nguyễn vâng, khóc đến nghẹt mũi rồi đây 😂
Mỗi lần lên câu "Nhất bái Thiên Địa" là ta muốn quỳ lạy cái điện thoại luôn :v
Mei Takahashi lạy thím, đang nghe buồn muốn chớt đọc comment của thím tui ko ngậm đc mồm :v
Lam Kitti Ta comment với tâm trạng buồn mà... 囧
Mei Takahashi ừa thì thím comment với tâm trạng buồn :v tui cười tại thím nói thím muốn quỳ lạy cái điện thoại :v
Lam Kitti ta còn muốn mang cái lư hương ngoài bàn thờ vào để cúng nó nữa kìa :v Điện Thoại - sama
Mei Takahashi tui ko cần biết thím muốn lạy ai nhưng bây giờ tui muốn quỳ với thím roài đó :v
Nghe đến câu " Nhất bái thiên địa " là tâm can tui thất lại, nước mắt trào ra ôi tình cảm của họ thật đẹp và thật đáng trân trọng 😢😢
Nghĩ tới thiếu gia nói" nhất bái thiên địa" mà cả người chấn động.
Quá hay.
Cái thứ tình cảm vươn ra định nghĩa của thế tục
Cái thể xác kia hay giới tính chỉ là công cụ sống thôi. Thứ tồn tại và chi phối tất cả là trái tim nơi tâm hồn.
“Nhất bái thiên địa.
Một bái này,
Một bái rực rỡ như cố mộng...
Nhất bái thiên địa.
Để ái hận chôn vùi xuống đất.” :((
Nghe tới câu "nhất bái thiên địa" lại thấy sót 😢 nếu kịch này viết thành truyện dài thì hay nhỉ ❤❤❤❤ cốt truyện thật sự rất hay
Xúc động quá. Lần đầu tôi nghe đến câu nhất bái thiên địa tôi thẫn thờ, tê dại cả người. Lúc đó quá bất ngờ, không suy nghĩ gì cả tôi tắt video ngay lập tức, dằn lòng là không nghe nữa. Thế nhưng trong đầu luôn là câu hát ấy, lát sau không kìm lại được tôi bật lên lại và nghe. Xem xong tôi lại khóc. Tôi không hiểu tại sao lại khóc nhưng thật sự rất muốn khóc. Cảm ơn ad đã Vietsub bài hát này. Chân thành!
Cho tôi spam xíu nha T^T
"Hai người họ dập đầu, không còn nhấc lên nữa, cuối cùng kiếp này cũng trở thành phu thê." TT____TT
😭😭😭😭😭😭😭😭😭
Thy Nguyễn = ))))
Quên chưa quăng cô cái link bản kịch tình , không biết cô xem chưa
www.bilibili.com/video/av22785349
Tôi không xem không xem không xem!!! QAQ!!!
Thy Nguyễn ......
ok để dành đêm xem cho lên mood = ))))))))))
Thực ra cái bản này nó lồng lại thôi nên không deep lắm, chứ lồng cái bản thật vào thì chắc tôi sụp đổ cmn mất = )))
.
.
.
.
5sing.kugou.com/fc/11117891.html
Đây là 3p cuối KKT, lúc 2 người bị đưa lên đài. Đoạn gần cuối Tần Thư có khóc hỏi Thủy Tam bóng nến trên lầu có giống nến hỉ không, Thủy Tam mới hét lên nói giống, Tần Thư liền lớn giọng kêu Nhất bái thiên địa.
" Qua bên kia cầu Nại Hà , nhớ nắm chắc tơ hồng, đừng để lạc mất ta "
------
Đó , đu nhạc xong nghe cái này thôi là tôi đủ một bát nước tưới cây rồi = ))
Bánh trôi cua Tôi không phải M huhu không tự ngược đâu QAQ
.
.
.
Đêm về tôi lăn đi nghe...
Thy Nguyễn bảo trọng = )))
Nhìn xem, Thủy Tam kiên cường cỡ nào, Tần Thư đanh đá cỡ nào, giờ đây bất lực biết bao nhiêu!
Là thời thế loạn hay vì lòng người loạn.
Thời gian còn lại không nhiều
Thôi, không trách thời thế, không oán lòng người.
Một khắc còn lại, dành cho hai ta.
"Nhất bái thiên địa."
Tôi không tin có kiếp sau
nhưng lần này ngoại lệ vậy
kiếp sau hạnh phúc
26/03/2019
Sau bao nhiêu người hát thì đây vẫn là bài mình thích nhất. Nhẹ nhàng và rất thấm
2018,2019,2020 và 2021... mỗi lần nghe lại đều cảm thấy buồn, nhất là câu " nhất bái thiên địa" làm cho tâm tôi tê dại cả người :((
Kiếp này bái 1 bái nguyện làm phu thê
2 bái còn lại hẹn người kiếp sau cho tròn đạo .
Má ơi câu chuyện kết buồn rớt nước mắt hồi đó đọc khóc như mưa h nhớ lại còn nghẹn lòng
Lần đầu nghe bài này đã đổ rồi. Nghe thấy câu hát Nhất Bái Thiên Địa là ko cầm đc lệ rơi. Một tình yêu đẹp nhưg bị chia cắt. Kiếp này ko được hẹn kiếp sau nên duyên vợ chồng ;((
Đã rất lâu rồi rất lâu rồi ! T không dám nghe lại bài hát này . Mỗi lần nghe là một lần tan nát tâm can mỗi lần nghe là con tim thổn thức bồi hồi ! Hôm nay vô tình nghe lại 04:00 sáng, t bật khóc giữa đem . Dù t chưa xem cũng như chưa nắm cốt truyện của nội dung này . Nhưng từng lời hát lại thấm thấm đến tận đáy lòng , thấm đến từng ngõ ngách con tim . Một câu " Nhất Bái Thiên Địa" như chính t nằm trong hoàn cảnh của họ . Một câu " Nhất Bái Thiên Địa " tâm can t bật khóc nức nở t cũng chẳng hiểu mình khóc vì điều gì buồn vì điều gì Nhưng chính bài hát này đã chạm đến tận cùng cảm xúc sâu nhất trong tim.
Xin lỗi vì t chưa biết đến cốt truyện cũng như chưa từng đọc hay biết điều gì về bài hát này , vậy mà từng câu từng chữ như thể t là người chứng kiến tình cảm của họ , nuối tiếc -hạnh phúc - vui vẻ - bi thương . Chính t đã khóc một cách khó khăn khi nghe lại bài này một lần nữa !
Mùng 6 tết ngựa ngựa hứng lên đi nghe lại bài này cái khóc một trận luôn 🙇 bài " Nhất bài thiên địa" chỉ thích bản này
Nghe rất nhiều bản rồi nhưng vẫn thích nhất bản của hai anh này. Một bái Thiên Địa cũng đủ để nên duyên vợ chồng rồi. Hai người chẳng có cao đường khói hương, lụa đỏ, chẳng có phụ mẫu đôi bên. Chỉ còn nợ một đêm ái ân động phòng. Nghe mà lòng cứ thắt lại.
Đong đầy cảm xúc, giọng hát nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi buồn chua xót trong từng câu chữ. Lâu lắm mới lại có một bài hát khiến người nghe phải rơi nước mắt như vậy ❤
nghe mà đau lòng quá, buồn cho 1 cuộc tình đẹp nhưng lại bị người đời dè bỉu... ước gì có truyện nhỉ,
Lâu lâu lại vào sreach Nhất bái thiên địa một lần, thích bộ này lắm mà search hoài chẳng thấy T^T cuối cùng cũng có nhà sub bài này rồi, ủng hộ chủ nhà nhé
tại sao bên Trung lại có nhiều anh giọng ấm, hay đến vậy trời, cực mê mấy anh ca sĩ mạng bên Trung, chỉ giọng hát thôi mà làm tan chảy tim mị, btw mấy anh hát bài cho đam mỹ còn hay ác, cực thịch giong hai anh này, với hay anh hát Xin lỗi anh yêu em luôn
Xem bao nhiêu lần khóc bấy nhiêu nước mắt. Tôi chưa bao h nghe một ca khúc nào mà đau buồn đến thế, buồn thấu tâm
Tới câu nhất bái thiên địa là nước mắt tuôn ra ào ào ko ngừng coi bao nhiêu lần cx khóc 😢😢😢😢😢😢
Mỗi lần câu " Nhất bái thiên địa " vang lên trong lòng lại quặn một cái. Cho đến tận bây giờ bản thân mới biết rằng, một câu chúc phúc uyên ương lại có thể day dứt, đau đớn mà lại dịu dàng như thế.
" Nhất bái thiên địa
Trước tạ trời xanh
Cho chúng ta tâm ý tương thông
Giữa ngàn vạn người lại gặp gỡ nhau
Đến bạc đầu chẳng chia lìa...."
thấy hay nhất là câu "người nghe kìa, tiếng mắng chửi cứ coi như lời chúc tụng đi". vừa đau lòng cũng vừa cảm động
1 đứa không bao giờ đọc hay xem phim đam mỹ như t mà sau khi nghe bài này phải đi tìm cái kịch truyền thanh dài hơn 1 tiếng, ngồi coi xong khóc :'( có ai như t không?
Mới xem KTT full xong qua đây. Tâm ta đau, rất đau, ta khóc rồi...Lâu r ko đc khóc to như vậy. Cũng tại 2 anh cả😢😢😭😭
KTT là phim gì vậy bạn.
@Trang Nguyễn cảm ơn bạn ☺️
Thật ra mình chưa bao giờ coi hay nghe mấy cái kịch truyền thanh j cả mà chỉ nghe mấy bài hát bản Trung thôi nhưng hôm nay mình vô tình bấm vô nghe thử bài này và giờ thì khóc như mưa😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭 mặc dù mình không biết nội dung kịch truyền thanh này ra sao nhưng nó đã được thể hiện một vài phần trong bài hát này và con người của mình thì cũng dễ cảm động nữa nên giờ này nửa đêm khóc như mưa sắp thành suối luôn rồi😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭
- Không biết có phải do tớ quá mít ướt không nữa tự dưng nghe câu '' Nhất bái thiên địa '' mà vừa nhẩm theo mà nước mắt nó lại rơi
Đã nghe nhiều bản của bài này, nhưng bản này là bản mình nghe nhiều nhất. Có lẽ do giọng hát của hai người. Cũng có lẽ do câu "nhất bái thiên địa" của bản này có sự bi thương cung có chút gì đó mãn nguyện và cả sự nhẹ nhàng khi nó được cất lên...
Minh Hy cậu ơi cho mình xin tên người hát với ạ
Sướng Sướng Tương và Bất thị av đích ay quân
Ay Quân là người hát trước
Tình cảm của họ thật đẹp.
Nghe cứ bị cuốn vào ấy.
Hay quá hay luôn.
Giọng ôn nhu tình cảm tới nỗi vắt nc đc luôn mà. Khóc chết rồi 😭😭😭😭
ngộ k lên youtube thì thui lên cái không bao giờ cầm được nước mắt ~.~
Lúc đầu mới nghe chỉ đơn thuần thấy bài này hay thôi, nhưng tới lúc biết được cái cốt truyện rồi thì cơ hồ là mỗi lần nghe + đọc lời là mỗi lần khóc.
Hôm nay mà nhắc đến đau thương thì tôi chỉ nghĩ tới IW 😂
Và SE kìa đậu xanhhhhhh 😭😭😭
Tôi sẽ ảo tưởng kiếp sau thời bình 2 người nên đôi 😭😭
Thy Nguyễn Nén bi thương = ))) nay nguyên cái nfs của t chỉ còn tồn tại 2 kiểu người, 1 bên là đã đi xem IW, bên còn lại toàn thấy khóc lóc ỉ ôi = )))))
Bánh trôi cua Còn một bên không ngừng cầu lạy "Đừng spoil!!!" Như tôi =)))
Nhạc cuối phim nhất bái thiên địa SE kia tựa là gì a
Toan Cao : Là " Như hoa " của Kim Trì nhé b
Bánh trôi cảm ơn bạn nha
Ai như tôi ko vẫn đi xem lại bài hát này vì nó quá sâu đậm trong tim
😁😁 " nhất bái thiên địa " nghe mà không kìm được nước mắt. Chân tình kiếp này mong kiếp sau được bên nhau.
Mặc dù nghe mấy bản khác nhưng vẫn ko hay bằng bản này.Nghe da diết giàu cảm xúc. Nice xừ😘😘😘
Giờ nghe lại vẫn còn rơi nước mắt híc híc :'
thân là hủ nữ mà tới giờ tui mới nghe bài này.thật thiếu sót
Lần nào xem video nhà cô cũng khóc hết nước mắt. :((
Thấy bạn share nên nghe thứ, nghe tới đoạn Nhất bái thiên địa bắt đầu khóc như con gâu gâu 😭😭😭😭 hiu hiu cíu
chài eiiiiiiii giọng 2 anh nghe đã quá đi >w
Một kiếp tương phùng
Một kiếp chia xa
Nhất bái thiên địa
Trời cao thấu chăng 😭😭
Giọng ấm quá, hay quá ư ư TT.TT
biết bài này trễ quá, biết xong mấy ngày nay vừa ở nhà học vừa bật lên nghe liên tục luôn huhu, ghiền quá rồi
Tới câu "nhất bái thiên địa" nước mắt lại rơi...tầm tã
3 năm rồi, nhưng mỗi lần nghe lại vẫn bật khóc nức nở:))
Mỗi lần nghe mắt cứ tự nhiên.... đỏ lên hic.. khóc rồi này
Giọng hảo ngọt a~. Da gà của ta nổi hết r. Nghe hay wa điiiii~~~~~
Khóc chết r cứ việc đốt vàng mã cho tui.
P/s: yêu chủ nhà
càng nghe càng đau lòng:(
Cầu sub kịch truyền thanh ạ 😭 nghe khúc chủ đề đã thấy khó quên r
Một ngày nghe mấy chục lần cày view cmn luôn r :))
4 chữ ''Nhất Bái Thiên Địa'' tựa như ngàn kim đâm vào tim ý,thực sự rất đau lòng
tình cảm họ đẹp quá
Nghe đi nghe lại vẫn buồn, rất thích giọng 2 Anh này
hay wá khi nghe nhất bái thiên địa làm người ta hp và rơi mắt vì cười
hp xuất đời
Huhu lần thứ (n + mấy trăm) lần tui nghe rồi 😭
Nghe giọng hai anh này là thấm thía nhứt luôn á
Mình không so sánh bản nào hay hơn bản nào nhe. Bản này nghe nhẹ nhàng bình thản, kiểu như qua bao năm tháng nhìn lại chuyện cũ tựa khỏi mây, còn bản 5:36 thì nghe day dứt và mãnh liệt hơn hẳn, như một lời tuyên chiến với thế sự ấy? Chắc là do cách sub mỗi người, bản nào cũng hay hehe mà mình thích bản kia hơn :>
3. “Tần ca nhi”.
Một tiếng gọi khiến đoạn hồi tưởng bị đứt gãy, Tần Dương cười cười, vẻ phong tình nhanh chóng hiện lại trên gương mặt tinh xảo, y quay trở lại sàng đan sà vào lòng nam nhân kia, tiếng cười thanh thúy… Lại là một đoạn sênh ca.
“Sênh ca nối tiếp sênh ca, hoa lệ nối tiếp hoa lệ” là câu nói người Hải Thượng miêu tả về Mị Ngâm lâu. Mị Ngâm lâu nổi tiếng nhờ bốn vị mỹ nhân: Lệ Nương, Oanh Ca, Thu Ca nhi và Tần công tử. Hải Thượng là nơi duy nhất chưa bị ảnh hưởng bởi chiến hỏa với quân Nhật cũng là nơi đặt tổng bộ quân đội kháng Nhật vì vậy Mị Ngâm Lâu làm ăn vô cùng tốt.
Lúc này trên bục rạp hát Mị Ngâm, đào kép trang điểm tỉ mỉ đang hí khúc:
“Mặt trăng lấp ló nơi hải đảo
Gặp thỏ ngọc
Ngọc thỏ sớm mọc chốn đông phương
Kìa mặt trời rời hải đảo
Càn khôn rực sáng trong
Trăng sáng treo trời cao
Như Hằng Nga rời nguyệt cung
Thiếp tựa Hằng Nga rời nguyệt cung
Như Hằng Nga hạ cửu trùng
Lặng lẽ Quảng Hàn cung
A… ở Quảng Hàn cung
Qúy phi thất sủng cô độc mà oán hận”….
Xướng bãi âm, chung quanh lặng ngắt như tờ, giống như rung động giống như tâm hồn vẫn du lãng đến tận chín tầng mây xanh chưa về. Tiếng đàn giòn lãng miên viễn, tiếng nói trong như tiếng ngọc chạm vào nhau phù hợp ngoài ý muốn, lại ngây ngất lòng người. Đào kép lần thứ ba nâng chén, chẳng thể dằn lòng mà uống cạn một hơi. Rượu vào lòng buồn càng thêm buồn, mi mục như họa triền miên sầu, mị nhãn thể hiện được bi ai tâm ngập muộn phiền, thân ứa đau thương.
Giờ khắc này y là Dương Qúy Phi.
Dáng người nhu mĩ, nhuần nhuyễn phô này tư thái vảng vất men say liêu xiêu. Dưới đài ánh mắt người từ thán phục si mê chuyển thành ngây ngốc, không biết người trong hí với người ngoài hí ai mới là vui buồn, ai mới là hợp tan.
Đào kép xuống đài, tiếng vỗ tay rầm rĩ không ngớt.
Tẩy trang xong, Tần Dương bèn lui về sau màn, lại tiếp tục hoà vào cuộc vui không bao giờ ngớt.
Kẻ ôm mỹ nhân trong ngực cười đùa uống rượu, người mặc quân phục ngoài chiến tuyến đổ máu, chôn thây dưới chân giặc. Thế mới hiểu được kẻ hô hào nghĩa khí cũng chỉ được lời nói, sau đó lẩn về hậu phương hưởng lạc thú nhân gian, lãng phí tâm sức trên người các ca nhi, kỹ nữ.
Đêm muộn, ngâm mình trong bồn tắm với đầy dấu vết hoan ái, Tần Dương dùng hết sức chà lau làn da mình đến đỏ ửng. Y cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
Ba năm trước bị lính Nhật lăng nhục y cứ nghĩ mình sẽ chết nào ngờ lại được bà chủ Mị Ngâm lâu cứu về. Tần Dương nhiều lần muốn tự sát, buông xuôi cuộc đời vô nghĩa, nào ngờ được bà chủ thức tỉnh, y phải sống để báo thù. Vì vậy, Tần Dương chết đi, từ đấy về sau chỉ có Tần công tử.
Dẫu nói Hải Thượng là căn cứ quân sự vậy mà chẳng biết tự bao giờ người Nhật đã bắt đầu hiên ngang đi lại, một số còn là khách quý của tư lệnh. Trước tình hình đấy, một vị tướng quân mới được điều tới nhằm kiểm soát hoạt động của tư lệnh, Hải Thượng có biến lớn.
Chẳng lâu sau người Nhật thiết lập Tô giới trong Hải Thượng.
Một ngày cuối mùa thu, tư lệnh mời khách ở Mị Ngâm lâu, đa phần đều là quan quân Nhật, chỉ đích danh Tần công tử ra góp khúc hí chung vui.
Người hóa trang hoa lệ trên đài trước hí một khúc Đào Hoa Phiến bi hoan vang vọng làm vui lòng khách nhân. Kìa bàn đầy ắp rượu thịt, kìa mỹ nhân tay ôm tay ấp, tiếng cười như anh vũ điêu điêu linh linh. Sa đọa không nói hết lời. Khách dưới đài chưa nghe đủ bèn cất tiếng yêu cầu thêm khúc. Tần Dương lại tiếp tục xướng một đoạn “Nghê Thường”.
Xướng nửa khúc, cánh cửa đột nhiên bật mở, một người quân phục chỉnh tề hàm cấp tướng vàng chói lóa trên đôi vai rộng bước vào, mắt phải đầy tơ máu thẳng tắp hướng tới người trên sân khấu, khí thế bức người. Người trên đài hơi khựng lại, đột nhiên nhớ ra có một vị tướng quân mới được điều đến đây chuẩn bị tiếp quản Hải Thượng, nghe nói vị tướng quân này họ Lục tên Tu. Hóa ra là họ Lục tên Tu. Trong đầu Tần công tử lúc này chỉ có một ý nghĩ: Vết sẹo bên mắt trái cũng không ảnh hưởng gì đến diện mạo người này.
Một bữa tiệc xa hoa cứ vậy kết thúc trong không vui.
- Ta…Đã tìm ngươi khắp nơi.
Một vị tướng quân thống lĩnh trăm quân nhưng lúc này bất lực đến đáng thương, gặp người mình yêu thương lại không thể tiến đến ôm lấy, một câu nghẹn tại lồng ngực mãi mới thốt thành lời. Lục Tu có lẽ vẫn là Lục Tu nhưng Tần Dương không còn là Tần Dương nữa rồi. Y rót hai chén rượu Quế vàng nhạt, giương đôi mắt tĩnh nhìn Lục Tu, bình thản nói chuyện với hắn như hàn huyên với một bằng hữu lâu ngày gặp lại:
- Tướng quân, chuyện cũ xin đừng nhắc lại… Như ngài thấy đấy, ta hiện tại sống rất tốt, không lo ăn mặc cũng rất vui vẻ, ngài không cần phải lo cho ta…
Tướng quân, ngài là người làm chuyện lớn xin đừng để chuyện ái tình cản trở. Chén rượu này tiểu sinh kính ngài, mong ngài lo nghĩa thiên hạ, đại nghĩa an dân.
Y không chờ Lục tướng quân phản ứng mà làm động tác kính, rồi uống hết chén rượu của mình, dứt khoát quay lưng rời đi.
Nhất bái thiên địa
Hẹn người kiếp khác, kiếp này người phải vì thiên hạ. Uống chén rượu cuối coi như lời hứa hẹn của ta, kiếp sau xin nguyện làm chim liền cánh song túc song phi.
Lục Tu nâng chén rượu uống hết, ném vỡ chén sứ, nhìn theo bóng y mà dõng dạc cất tiếng:
- Lục Tu nguyện gánh cả thời thế và người trên vai, chờ ngày thái bình, mặc kệ thế nhân đàm tiếu ta sẽ mang kiệu tám người khiêng đến đón người vào nhà.
Y không quay đầu lại, chỉ cười lớn trào phúng mà ngâm thơ:
-”Phận đào kép nào ước thành tri kỷ
Chốn phong lâu nào dám vọng tưởng danh môn.”
(Còn)
Tình yêu của họ thật đẹp bt bao. Tại sao lại đối xử với họ như vậy. Hai bái còn lại mong hai a đời đời kiếp kiếp ở bên nhau. bách niên giai lão 🤗🤗
Mỗi lần nghe xong là ko cầm đc nước mắt
Nghe mà tim thắt lại bản này thật buồn 😞 bản thân tôi cũng sắp khóc. Bản này và bản em đợi anh đến năm 35 tuổi là 2 bản lấy đi nước mắt của tôi
Thật sự giọng 2 nam hát nghe rất đau lòng:( . NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA. SE quá đi mất . 1 câu chuyện tình buồn 😥
Phim này tui coi trích đoạn r, má ơi khi xem phần 2 đường giữa đường bái nhau nghe khóc xỉu
Hic phải cái phiên ngoại là về kiếp sau thay vì quay ngược lại đoạn thời gian hạnh phúc trước phong ba thì tui đã không khóc ngu người như vầy uhuhu
Nghe khi nài khóc khi đó mặc dù ko xem video 😭
Hai người ho dập đầu ko nhấc lên nữa chẳn lẽ họ đã 😢
ngược thế nào cũng phải cho tui cái HE chứ huhu! đau lòng quá
có HE nàng nhé, nhưng là kiếp sau, kiếp này thôi vậy cũng là GE với mình vì họ vẫn bái đường, coi nhau là phu thê, vẫn cùng nhau xuống nại hà đấy thôi, trong lòng có nhau, mặc dù nghe lời nhạc thực sự bi thương TT
Côta chuyện hay . nếu làm phim . thêm nam chinh đẹp đóng cảm súc nữa thì tuyệt tác.
hát hay quá ikkk 🥰
Đi giặt gối đây :"(((
Kiếp này hai ta nợ hai bái
Nhất là nhị bái cao đường
Hai là phu thê giao bái
Nếu như kiếp này chỉ có thể cùng nhau lạy bái trời đất nên duyên phu thê thì chỉ mong hai ta cùng nhau cầm dây tờ hông quấn chặt tay nhau bước qua cầu lại hà mãi mãi không chia lìa....................
So ra vẫn thích bản này nhất
Khóc ướt cả quần :(((
Tự dưng mở nghe lại và khóc như con dở TT____TT
Chủ nhà ơi t mượn lời dịch được không ạ T.T
Đau lòng đến chết đi sống lại
Oke nha ~
Nếu có lòng thì bạn ghi giúp mình cái cre với nhé ❤
Bánh trôi cảm ơn nhiều ạ
thật sự khi nghe câu nhất bái thiên địa ngân lên dan diết như dao cùn cứa thịt máu đầm đìa nhưng lại không dứt
Nổi da gà 😟
Phải làm sao đây, t không biết phải nói thế nào ngoài sự bất lực và đau lòng. Thế gian này vốn dĩ luôn tàn nhẫn như vậy, nhưng t không cam tâm nhìn con người đày đọa vùi nhau vào đường cùng như thế. Vốn dĩ họ nên được cảm thông và thấu hiểu, không phải sao??
cái này có cả truyện lẫn KTT ,zui ghê !
Cho hỏi bạn đọc truyện này ở trang nào 🥲 bây giờ tui tìm đọc không có ra...
Nghe bài này làm mình nhớ tới bộ " Đóa bạch liên hoa ấy thật xinh đẹp".
nghe lòng như thắt lại
Trên thế gian, luôn có một người là ngoại lệ của một người, ngoại lệ của ta luôn là người T_T ta khóc. Bởi vì thế mà tui chẳng bao h dám đọc có kết SE T_T
Nghe mà muốn khóc luôn
Nghe mà đau xót quá
2020 còn ai nghe lại hong mn 👋👋
2021 nè
Nay dở hơi ngồi nghe lại xong khóc ẻ
"Nhất bái thiên địa" - Hai cái đầu dập xuống, liền không bao giờ ngẩng dậy được nữa, sau cùng kết 1 đời phu thê.
Khóc sướt mướt a~
Không biết sau khi chết chắc được chôn chung nhỉ!
Tui định xem bản kịch tình
Nghe bản này xong sao tui lưỡng lự z nè
Ai cho tui can đảm đi
Dũng khí cũng cần tích luỹ mà
Nhất bái thiên địa nghe câu này mà thắt lòng
Thích nhất bản nam x nam và bản nam x nữ
Còn mình chỉ thấy thích bản nam x nam, nghe mới hợp nghĩa, khóc hết cả nước mắt!!!
@@nguyetnguyen8364 chuẩn rồi, nghe đc nhưng về ý nghĩa thực tế thì nó vô lý vc
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Phu thê giao bái
Cái này có truyện không ạ. Nghe sao lòng buồn ghê vậy.
Đã tự dặn lòng mình, đừng nghe nữa nhưng không có làm được :((
một câu truyện mà sau khi đọc xong đau thất tâm can ...
2. Từ ngày chiến hỏa kéo đến, Tần Dương bảo hộ Lục mẫu lưu bạt khắp nơi, không biết ngày đêm, đi mãi về phía Nam, cuối cùng dừng lại ở một nơi gọi là Sương thành. Bên trong Sương thành lúc này chưa bị ảnh hưởng bởi chiến hỏa vẫn là một mảnh yên bình. Kẻ vui hoan, người sênh ca, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo, mà lưu dân như Tần Dương so với người nghèo còn không bằng.
Phương Bắc chiến hỏa liên miên, nửa năm này, mỗi ngày bên cây hòe già có một lão nhân ngồi hướng mắt về phương bắc đợi chờ con trai, một nam tử thanh tú bổ củi dưới gốc hòe, chờ đợi trượng phu.
Kẻ bạc đầu khóc đến đỏ mắt… mùa đông năm ấy Lục mẫu mù lòa, ốm nặng, củi bị tuyết làm ướt, không bán được. Tần Dương nhìn trời một mảnh tuyết trắng, một giọt nước mắt rơi trong im lặng “Lục Tu…”.
Gói ghém ưu thương, sáng hôm sau Tần Dương thay một bộ trang phục dễ nhìn, thân gầy mảnh tựa bên cửa, nở một nụ cười nhợt nhạt. Gió nổi lên, mảnh sân nhỏ trắng xóa, gốc hòe xơ xác đứng đón gió tuyết ngày một lớn. Tần Dương tựa người bên khung cửa bắt đầu cất tiếng hát, gò má bị gió tuyết hun đến đông cứng, tiếng hí ngày một thê lương. Lúc này có tiếng vó ngựa vang lên, một đoàn người đội bão tuyết ghé đến trước mái tranh xiêu. Kẻ khoác áo lông cáo trắng lắng nghe tiếng hát của nam nhân một lúc y vẫn chưa phản ứng lại, người kia cười cười rồi xuống ngựa, giữa trời đầy tuyết tiến lại, cất giọng:
- Tiểu lang quân, vì sao giữa trời tuyết lại đứng đây hát?
Nói xong bèn dùng tay sờ nhẹ lên gò má cứng ngắc của y, Tần Dương vẫn còn hát, ánh mắt trống rỗng vô hồn, tiếng ho khan của Lục mẫu từ trong vách tranh xiêu truyền ra, tiếng hát ngưng lại, đơn bạc thân hình đứng thẳng, xong vẽ ra nụ cười tươi kèm theo đó là nước mắt lã chã, nhỏ giọng nhưng không run rẩy:
- Tiểu sinh vì không có tiền cho phụ mẫu chữa bệnh nên mới đứng đây bán tiếng hát, quan gia thấy tiểu sinh hát hay vậy thì thương tình giúp tiểu sinh, có được không?
Áo lông cáo trùm lên người y chẳng kiêng kỵ, tiếng thì thầm ngọt ngào mà như vạn tiễn xuyên vào ngực:” Tiểu lang quân, ngươi so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, bản gia sao có thể cô phụ”.
Gần đây Sương thành đồn thổi nhau, ở cổng thành có một người nam không ra nam nữ không ra nữ đứng diễn xướng, chỉ cần nghe tiếng y hát mọi ưu phiền đều tiêu tán, nhân sinh thập phần mỹ mãn, hơn nữa người này tuy là nam nhân nhưng tư sắc lại hơn nữ tử mấy phần. Đám nam nhân trong thành hở một chút lại đến chọc ghẹo y, lời lẽ hạ lưu thô tục khó nghe đến cỡ nào cũng có thể nói ra được, nhiều kẻ bạo dạn còn ra tay soạng. Một đóa hoa xinh đẹp làm trò cười cho lũ nam nhân, là chốn phỉ báng của đám nữ nhân… Mặc điều tiếng, bị đánh đập, Tần Dương vẫn như cũ mà chăm chỉ diễn xướng. Khi y diễn xướng mọi thứ xung quanh dường như không ảnh hưởng gì tới y, dáng vẻ u buồn khiến nhiều kẻ nổi lên dâm ý. Thế nhưng Tần Dương may mắn lần này đến lần khác thoát khỏi ma trảo. Nhờ tiền diễn xướng, ba tháng mùa đông khắc nghiệt, bệnh tình Lục mẫu dần tốt lên.
Chiến hỏa phương Bắc không giữ được bao lâu thì kéo xuống phía Nam. Lưu dân dồn đến Sương thành ngày một đông. Trong khi Tần Dương đang bị vây khốn giữa một đám người thì ánh mắt chú ý đến một phụ nhân trong đoàn lưu dân, y lớn giọng gọi tên, vất vả chạy đến trước mặt phụ nhân. Phụ nhân nhận ra y liền nhổ một ngụm nước bọt vào ngực y, cay nghiệt châm chọc, còn y chỉ chăm chú vào hỏi tin tức của Lục Tu, đôi co một lúc phụ nhân mới nói:
“Cái thứ xui xẻo như ngươi khắc chết Lục đại lang rồi. Lão thiên a, sao lại để cho Lục đại lang gặp phải cái loại quái vật bất nam bất nữ như ngươi chứ”.
Vừa nói vừa khóc, còn vừa đánh mạnh vào ngực y. Tần Dương đứng ngây ngốc mặc người bày trí, phụ nhân kia mắng chửi thế nào cũng không lọt vào tai y nữa, bà ta rời đi lúc nào y cũng không biết.
Tần Dương đã ba ngày ba đêm không ăn không uống, thân ảnh đơn bạc tựa bên gốc hòe, nhắm mắt im lặng giống như đã chết. Hơi ấm từ bàn tay chai sạn ngày ấy như mộng hoàng lương…
Sáng xuân ngày thứ tư, khi Tần Dương mở mắt, mái tóc vốn đen óng đã bất giác điểm vài sợi bạc trắn. Có người đang kéo tay y, cười cợt trêu đùa, Lục mẫu mù lòa trong nhà nghe thấy ô ngôn uế ngữ bèn ra ngoài, bà vốn đã không ưa Tần Dương nay lại nghe y bị trêu đùa mà không phản kháng câu nào, tức giận đuổi đánh lũ nam nhân kia. Tần Dương đứng lên chậm chạp đưa tay đỡ lão nhân, Lục mẫu lạnh lùng giáng một gậy như búa vào y, giọng sắc nhọn như gai:
- Thứ ái nam ái nữ ghê tởm, con trai ta bị ngươi mê hoặc nay nó sống chết chưa rõ, ngươi lại dám đi quyến rũ nam nhân khác, còn dám dẫn chúng về làm xằng bậy. Ngươi rốt cuộc có lương tâm không hả? Hôm nay ta phải đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!
Lời lão nhân như từng cơn gió rét cắt vào thịt y, trận mưa gậy tới tấp giáng đến, mỗi lần đánh đều rít một từ “Tiện!”. Tần Dương chẳng kêu rên một câu, y cuộn mình nhắm mắt với tư thái sẵn lòng đón nhận cái chết. Lục Tu đã mất, y biết mẫu thân hắn hận mình, y chẳng còn muốn giãy giụa trước cuộc đời tàn khốc này nữa.
Lão nhân đánh mệt thở hổn hển, bật ra tiếng khóc thấu trời : “Lục Tu con ơi! Hài tử đáng thương của ta! Tại sao lại như vậy? Sao con lại nhất định phải yêu thương loại bất nam bất nữ này…?”
Tiếng kêu trời xanh không thấu, cũng không ai thấu phận Tần Dương. Kể từ khi gặp Lục Tu y đã thôi làm con hát cũng hứa sẽ không bao giờ hát lại nữa, vậy mà để chữa bệnh cho Lục mẫu y lại lần nữa phá vỡ lời thề, dẫu có bao kẻ muốn mời y vào hát cho lê viên y đều từ chối, không sợ đắc tội người ta. Ánh mắt y không còn điểm sáng, tối tăm tuyệt vọng, y muốn kêu lên tên Lục Tu lại chỉ phát ra tiếng nức nở nhỏ vỡ vụn.
Đột ngột, tiếng súng rền vang giữa trời, quân Nhật sớm mai phục lúc này phát lệnh tấn công Sương thành, tiếng la hét thê lương xa xa truyền đến thức tỉnh Tần Dương. Y chống đỡ thân thể đau nhức ngồi dậy, ngơ ngác sờ sang bên cạnh, mùi máu tanh ngai ngái xộc vào mũi y, Lục mẫu chết không nhắm mắt dưới họng súng Nhật.
Một Tần Dương bị lính Nhật kéo đi, hết kẻ này đến cả khác thay phiên làm nhục. Một Tần Dương tư sắc hơn người nhỏ bé bất lực giãy giụa, khóc không ra tiếng vẫn kiên trì gọi tên ý trung nhân.
“Lục Tu…”
Nhất bái thiên điạ…. một lạy mộng cũ rực rỡ. Cho ta và người một đoạn tâm linh tương thông.
Để cho ta ở trong ngàn vạn người gặp được người đến bạc đầu không quên.
(Còn)
Hảo buồn a 😭😭😭