ADiDaPhat moi nguoi oi doi nay vo thuong lam moi nguoi hay niem phat an chay mot khi vo thuong toi cho tay khong kiep con cam on an to khay thi cho chung sanh nhu chung con ADiDaPhat
Ấn Quang Tổ Sư pháp môn Tịnh Độ (1861-1940) Đại đạo từ Ấn Độ quay ngược lại trở về trung Nguyên Ánh sáng rực rỡ soi sáng cửa nhà vui vẻ tự nhiên Pháp thân vốn dĩ là phật tánh do trời phú Thật khó nói những trải qua của sự tình và nguyên do của nó Hối tiếc khi xưa, vô cùng bi thương cảm thán Hận bản thân mình đức mỏng chưa đắc chân truyền Tuyệt đối không thể bỏ lỡ qua bối cảnh tốt đẹp Mọi sự chẳng thành thương xót tâm can. Ta là Ấn Quang Pháp Sư đã phụng Sắc chỉ của Hoàng Mẫu theo Hoạt Phật đến đàn tiến bước vào Phật đường bái kiến Mẫu trăm lạy, tạ ân Mẫu ân khoan, lại đính một lễ với các Hiền Sĩ dạo gần đây khỏe không ? Lại hỏi các đệ tử khỏe không ? nay gặp kì duyên tốt đẹp tôi cầm cơ bút phê thị, lại được Hoạt Phật trợ giúp cho tôi Nhấc bút bảo, chúng đệ tử, hãy nghe tôi nói Nhớ năm xưa, nhỏ dòng lệ, tuôn trào không ngừng Kìm nén chẳng nổi, Ấn Quang tôi, trong lòng bi than Than thế gian, người tu hành, chẳng biết chân truyền Tôi ngày xưa, như chúng đệ, đều cũng chưa hiểu Lúc này đây, hiểu ra rồi, hối hận muộn màng Nay được Hoạt Phật Sư, trợ tôi phê phán Nếu không được Sư trợ giúp, tôi khó được kết duyên Chỉ tại vì, chưa đắc đạo, Lý Thiên khó về Tuy hành thiện, cũng chỉ là, Khí Thiên Đại Tiên Tôi suốt đời, vốn dĩ là, tồn tâm từ thiện Xem quán thấu, trần thế này, mới vào Nham Sơn Nơi trú ngụ, núi Nham Sơn, khổ tu khổ luyện Bởi vì tôi, tâm kiên quyết, nên không luyến phàm Nào ngờ đâu, đại hạn đến, sáu nẻo khó thoát Vào năm Thìn, đã quy không, chỉ đạt Khí Thiên Hận ngày xưa, tu mù quáng, chẳng rõ Chân Đạo Không hiểu rằng, chân Tịnh độ, tức là Huyền Quan Tuy rằng tôi giữ chí tịnh, nhưng chẳng rõ chí lí ( Chí lí : đạo lý tối cao vô thượng ) Xem ra vẫn chưa hiểu thấu Tánh lý căn nguyên Lúc tại thế, tâm hiếu thiện, đệ tử tín ngưỡng Học theo tôi, tu ngày đêm, niệm Phật tụng kinh Đều cho rằng niệm kinh văn, sanh tử có thể thoát Đâu ngờ được, pháp Tịnh Thổ, khó thoát tuần hoàn Phải hiểu rằng, nay đã tới kỳ, Bạch Dương ứng vận Thiên thời chuyển, Phật Di Lặc, chấp chưởng Thiên Bàn Tôi tu hành, pháp Hồng Dương, đã thành quá khứ Suốt ngày tụng, niệm niệm kinh, sáu nẻo khó thoát Sanh rồi tử, tử rồi sanh, tuần hoàn mãi chẳng ngưng Trong tứ sanh, trong lục đạo, biến hóa muôn dạng May thay rằng, lúc tại thế, tôi chưa từng làm ác Nên bởi thế, phút lâm chung, vẻ mặt tươi cười Chúng đệ tử, tưởng rằng tôi, công viên quả mãn Đâu ngờ được, không bằng chứng, khó về Lý Thiên Chỉ là vì, khí số đến, Bạch Dương ám chuyển Kiếp thu ác, Đạo cứu thiện, ngọc đá phân chia Chư Phật tử, đều phụng mệnh, đảo trang hạ thế Xiển Đại Đạo, độ nguyên nhân, hiệp trợ thâu viên Nghĩ tới mình lúc tại thế, chưa cầu Chân Đạo Đã mất đi, cơ duyên tốt, hối hận muôn vàn Đến lúc này, tuy biết được, Thiên đạo quý báu Chẳng có sắc thân , muốn cầu đạo, thật là khó khăn Mặc dù rằng, Khí Thiên Tiên, cũng có thể cầu Đạo Tiếc rằng tôi, công đức nhỏ, khó nghe chân truyền Chỉ mong rằng, chúng đệ tử, siêng năng tu luyện Tôi họa may, còn có thể, thấm ánh từ quang Tại vì sao Khí Thiên Tiên, còn phải cầu Đạo ? Bởi tại vì, kiếp diên khang, đã gần trước mặt Đến lúc đó, Nhật Nguyệt Tinh, cũng khó thoát khỏi Huống hồ tôi chỉ là vị tiên nhỏ bình thường cõi khí thiên Nay tôi đến Pháp đàn, thành thực khuyên bảo Khuyên đệ tử, đừng do dự, mau bôn Dương quan Còn lại những, chúng đệ tử, chưa cầu chân Đạo Mong đệ tử, đã cầu Đạo, đến trước họ để tuyên ngôn Mau khuyên họ, sớm sớm ngày, bái Sư cầu Đạo Để cho tôi, tại Khí Thiên, tâm được an nhiên Nếu sau này, chúng đệ tử, có chút tiến bộ Hoặc có thể, cảm động được, Thượng Đế ân khoan Phải hiểu rõ, đắc Tam Bảo, mới có thể minh Tánh Minh được Tánh, mới có thể, thành Phật thành Tiên Tuy Đại Đạo, Chân Lý này, vô hình vô tướng Trong bao quát, Càn và Khôn, hóa dục vạn đoan Tôi tại thế, cũng hiểu được, chân lý Đại Đạo Chẳng qua là chưa được điểm, vẫn là vô ích thôi Tự mình cho, pháp tụng kinh, pháp môn cao thượng Nào hiểu được, cái hữu hình, đều là ảo hư Tôi vẫn mong chúng đệ tử chưa cầu được Đạo Chớ như cũ ngồi giếng nhìn Trời là không được đâu Nếu như vậy, lại không chịu, hồi tâm chuyển ý Đến lúc đó, con muốn cầu, e rằng cũng khó khăn Tuy biết rằng, tu Tịnh độ, cũng là một pháp [Chân Tịnh độ, quyết không phải, niệm Phật tụng kinh] [Nếu có thể, cầu Thiên Đạo, tức sẽ hiểu ngay] [Đắc Minh Sư, một chỉ điểm, thông suốt tất cả] [Chân Thiên Đạo, từ cổ xưa, đơn truyền độc thụ] Phi tam kỳ, khó hiểu được, cái diệu Huyền này Khuyên đệ tử, sớm phá bỏ, tánh cố chấp chước Hãy mau mau, cầu Thiên Đạo, xem nhẹ phàm trần Nay đến đây, tôi cho biết, trong lòng bi thán Nghĩ đến việc, ngày xưa tu, tâm như dao cắt Như sớm biết, pháp tụng kinh, khó siêu sanh tử Tôi nhất định, lên pháp thuyền cầu chân truyền rồi Đến hôm nay, tuy hối hận, đều là vô dụng Ai bảo tôi, tại thế gian, chấp chước ngã kiến Phê tới đây, Sư hạ lệnh, kêu tôi phản hồi Chỉ có thể, ngừng cơ bút, không phê ngôn nữa Ngừng cơ bút, mong chư đồ, mau đi khuyên hóa Khuyên chúng sanh, mau cầu Đạo, chẳng nên chần chừ [ Đường Tây Phương, thập vạn bát, một chỉ tức đến ] Có thể thấy, chân Thiên Đạo, chẳng phải bình phàm Những hoài niệm, trong tâm tôi, một lời khó hết Chỉ chờ lúc, có cơ hội, lại đến phê ngôn Ngưng cơ bút, khấu tạ Hồng ân từ yêm Mong Tiền Hiền, đem lời huấn, hiệu chỉnh cho xuôi thuận Tôi lại khấu, chúng Tiền Hiền, thân đỉnh nhất lễ Tạm tái biệt, chúng đệ tử, ngày sau kết duyên 唉唉 退 . Ai, ai. Thoái
ADiDaPhat moi nguoi oi doi nay vo thuong lam moi nguoi hay niem phat an chay mot khi vo thuong toi cho tay khong kiep con cam on an to khay thi cho chung sanh nhu chung con ADiDaPhat
A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHÂT A DI ĐÀ PHẬT
A Di Đà Phật
Nam mô a di đa phật com vô tạ ơn ngài
A DI DA PHAT
NAMO A DI ĐÀ PHẬT.
Nam Mô A Di Đà Phật
Ấn Quang Tổ Sư pháp môn Tịnh Độ (1861-1940)
Đại đạo từ Ấn Độ quay ngược lại trở về trung Nguyên
Ánh sáng rực rỡ soi sáng cửa nhà vui vẻ tự nhiên
Pháp thân vốn dĩ là phật tánh do trời phú
Thật khó nói những trải qua của sự tình và nguyên do của nó
Hối tiếc khi xưa, vô cùng bi thương cảm thán
Hận bản thân mình đức mỏng chưa đắc chân truyền
Tuyệt đối không thể bỏ lỡ qua bối cảnh tốt đẹp
Mọi sự chẳng thành thương xót tâm can.
Ta là Ấn Quang Pháp Sư đã phụng Sắc chỉ của Hoàng Mẫu theo Hoạt Phật đến đàn tiến bước vào Phật đường bái kiến Mẫu trăm lạy, tạ ân
Mẫu ân khoan, lại đính một lễ với các Hiền Sĩ dạo gần đây khỏe không ?
Lại hỏi các đệ tử khỏe không ? nay gặp kì duyên tốt đẹp tôi cầm cơ bút phê thị, lại được Hoạt Phật trợ giúp cho tôi
Nhấc bút bảo, chúng đệ tử, hãy nghe tôi nói
Nhớ năm xưa, nhỏ dòng lệ, tuôn trào không ngừng
Kìm nén chẳng nổi, Ấn Quang tôi, trong lòng bi than
Than thế gian, người tu hành, chẳng biết chân truyền
Tôi ngày xưa, như chúng đệ, đều cũng chưa hiểu
Lúc này đây, hiểu ra rồi, hối hận muộn màng
Nay được Hoạt Phật Sư, trợ tôi phê phán
Nếu không được Sư trợ giúp, tôi khó được kết duyên
Chỉ tại vì, chưa đắc đạo, Lý Thiên khó về
Tuy hành thiện, cũng chỉ là, Khí Thiên Đại Tiên
Tôi suốt đời, vốn dĩ là, tồn tâm từ thiện
Xem quán thấu, trần thế này, mới vào Nham Sơn
Nơi trú ngụ, núi Nham Sơn, khổ tu khổ luyện
Bởi vì tôi, tâm kiên quyết, nên không luyến phàm
Nào ngờ đâu, đại hạn đến, sáu nẻo khó thoát
Vào năm Thìn, đã quy không, chỉ đạt Khí Thiên
Hận ngày xưa, tu mù quáng, chẳng rõ Chân Đạo
Không hiểu rằng, chân Tịnh độ, tức là Huyền Quan
Tuy rằng tôi giữ chí tịnh, nhưng chẳng rõ chí lí
( Chí lí : đạo lý tối cao vô thượng )
Xem ra vẫn chưa hiểu thấu Tánh lý căn nguyên
Lúc tại thế, tâm hiếu thiện, đệ tử tín ngưỡng
Học theo tôi, tu ngày đêm, niệm Phật tụng kinh
Đều cho rằng niệm kinh văn, sanh tử có thể thoát
Đâu ngờ được, pháp Tịnh Thổ, khó thoát tuần hoàn
Phải hiểu rằng, nay đã tới kỳ, Bạch Dương ứng vận
Thiên thời chuyển, Phật Di Lặc, chấp chưởng Thiên Bàn
Tôi tu hành, pháp Hồng Dương, đã thành quá khứ
Suốt ngày tụng, niệm niệm kinh, sáu nẻo khó thoát
Sanh rồi tử, tử rồi sanh, tuần hoàn mãi chẳng ngưng
Trong tứ sanh, trong lục đạo, biến hóa muôn dạng
May thay rằng, lúc tại thế, tôi chưa từng làm ác
Nên bởi thế, phút lâm chung, vẻ mặt tươi cười
Chúng đệ tử, tưởng rằng tôi, công viên quả mãn
Đâu ngờ được, không bằng chứng, khó về Lý Thiên
Chỉ là vì, khí số đến, Bạch Dương ám chuyển
Kiếp thu ác, Đạo cứu thiện, ngọc đá phân chia
Chư Phật tử, đều phụng mệnh, đảo trang hạ thế
Xiển Đại Đạo, độ nguyên nhân, hiệp trợ thâu viên
Nghĩ tới mình lúc tại thế, chưa cầu Chân Đạo
Đã mất đi, cơ duyên tốt, hối hận muôn vàn
Đến lúc này, tuy biết được, Thiên đạo quý báu
Chẳng có sắc thân , muốn cầu đạo, thật là khó khăn
Mặc dù rằng, Khí Thiên Tiên, cũng có thể cầu Đạo
Tiếc rằng tôi, công đức nhỏ, khó nghe chân truyền
Chỉ mong rằng, chúng đệ tử, siêng năng tu luyện
Tôi họa may, còn có thể, thấm ánh từ quang
Tại vì sao Khí Thiên Tiên, còn phải cầu Đạo ?
Bởi tại vì, kiếp diên khang, đã gần trước mặt
Đến lúc đó, Nhật Nguyệt Tinh, cũng khó thoát khỏi
Huống hồ tôi chỉ là vị tiên nhỏ bình thường cõi khí thiên
Nay tôi đến Pháp đàn, thành thực khuyên bảo
Khuyên đệ tử, đừng do dự, mau bôn Dương quan
Còn lại những, chúng đệ tử, chưa cầu chân Đạo
Mong đệ tử, đã cầu Đạo, đến trước họ để tuyên ngôn
Mau khuyên họ, sớm sớm ngày, bái Sư cầu Đạo
Để cho tôi, tại Khí Thiên, tâm được an nhiên
Nếu sau này, chúng đệ tử, có chút tiến bộ
Hoặc có thể, cảm động được, Thượng Đế ân khoan
Phải hiểu rõ, đắc Tam Bảo, mới có thể minh Tánh
Minh được Tánh, mới có thể, thành Phật thành Tiên
Tuy Đại Đạo, Chân Lý này, vô hình vô tướng
Trong bao quát, Càn và Khôn, hóa dục vạn đoan
Tôi tại thế, cũng hiểu được, chân lý Đại Đạo
Chẳng qua là chưa được điểm, vẫn là vô ích thôi
Tự mình cho, pháp tụng kinh, pháp môn cao thượng
Nào hiểu được, cái hữu hình, đều là ảo hư
Tôi vẫn mong chúng đệ tử chưa cầu được Đạo
Chớ như cũ ngồi giếng nhìn Trời là không được đâu
Nếu như vậy, lại không chịu, hồi tâm chuyển ý
Đến lúc đó, con muốn cầu, e rằng cũng khó khăn
Tuy biết rằng, tu Tịnh độ, cũng là một pháp
[Chân Tịnh độ, quyết không phải, niệm Phật tụng kinh]
[Nếu có thể, cầu Thiên Đạo, tức sẽ hiểu ngay]
[Đắc Minh Sư, một chỉ điểm, thông suốt tất cả]
[Chân Thiên Đạo, từ cổ xưa, đơn truyền độc thụ]
Phi tam kỳ, khó hiểu được, cái diệu Huyền này
Khuyên đệ tử, sớm phá bỏ, tánh cố chấp chước
Hãy mau mau, cầu Thiên Đạo, xem nhẹ phàm trần
Nay đến đây, tôi cho biết, trong lòng bi thán
Nghĩ đến việc, ngày xưa tu, tâm như dao cắt
Như sớm biết, pháp tụng kinh, khó siêu sanh tử
Tôi nhất định, lên pháp thuyền cầu chân truyền rồi
Đến hôm nay, tuy hối hận, đều là vô dụng
Ai bảo tôi, tại thế gian, chấp chước ngã kiến
Phê tới đây, Sư hạ lệnh, kêu tôi phản hồi
Chỉ có thể, ngừng cơ bút, không phê ngôn nữa
Ngừng cơ bút, mong chư đồ, mau đi khuyên hóa
Khuyên chúng sanh, mau cầu Đạo, chẳng nên chần chừ
[ Đường Tây Phương, thập vạn bát, một chỉ tức đến ]
Có thể thấy, chân Thiên Đạo, chẳng phải bình phàm
Những hoài niệm, trong tâm tôi, một lời khó hết
Chỉ chờ lúc, có cơ hội, lại đến phê ngôn
Ngưng cơ bút, khấu tạ Hồng ân từ yêm
Mong Tiền Hiền, đem lời huấn, hiệu chỉnh cho xuôi thuận
Tôi lại khấu, chúng Tiền Hiền, thân đỉnh nhất lễ
Tạm tái biệt, chúng đệ tử, ngày sau kết duyên
唉唉 退 .
Ai, ai. Thoái
Nam mo a di đà phật
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
A Di đà Phật
A DI ĐÀ PHẬT