[Vietsub] 追梦人 || Người theo đuổi giấc mộng || Phụng Phi Phi

Поделиться
HTML-код
  • Опубликовано: 21 сен 2024
  • Bài hát 追梦人- Người theo đuổi giấc mộng do La Đại Hữu sáng tác, ban đầu được viết bằng tiếng Quảng Đông với nhan đề青春无悔 (Thanh xuân không hối tiếc) là ca khúc chính trong phim天若有情 (A moment of romance/Thiên nhược hữu tình).
    Sau khi Echo qua đời, tác giả đã thêm bốn câu hát để tưởng nhớ một cuộc đời ngắn ngủi, nhưng “giàu chất truyền kì” của bà!
    让流浪的足迹在荒漠里写下永久的回忆
    飘去飘来的笔迹是深藏的激情你的心语
    前尘后世轮回中 谁在声音里徘徊
    痴情笑我凡俗的人世终难解的关怀
    Hãy để dấu chân lang thang viết lên hồi ức mãi còn đó trên sa mạc
    Nét chữ tung bay theo ngọn gió là tiếng lòng bộc bạch từ sâu đáy tim em.
    Trong kiếp luân hồi thuở trước, ai nghe tiếng vọng mà bồi hồi
    Cười ta cuồng si giữa thế nhân phàm tục, cuối cùng sự quan tâm ấy đến từ đâu?
    PS: Sub tham khảo từ các bản sub dịch trước đây (vì các bản dịch đó quá hay!), có chỉnh sửa để phù hợp hơn với câu chuyện và nhân vật
    *****************************************************
    Chú thích về Echo
    Tam Mao, tên tiếng Anh: Echo, là một nhà văn người Đài Loan. Trước khi trở thành nhà văn, Echo từng là một cô bé bỏ học, tự kỷ, nổi loạn, rồi du học Tây Ban Nha, Đức, Mĩ, sau đó dần trở thành một người trẻ độc lập, tự tin; năm 1974, Echo và José María Quero Y Ruíz- người Tây Ban Nha kết hôn tại sa mạc Sahara từ hai bàn tay trắng, sự nghiệp sáng tác văn học của bà cũng từ đấy bắt đầu. Tình yêu và cuộc sống của bà cùng José trên sa mạc được viết lại trong tập tản văn Câu chuyện Sahara, xuất bản năm 1976. Sau khi dời đến quần đảo Canali, Tây Ban Nha, cuộc sống của bà dần ổn định trở lại, sự nghiệp sáng tác đạt đến đỉnh cao. Năm 1979, Echo rơi vào tuyệt vọng khi José qua đời sau một sự cố lặn nước. Sau khi trở lại Đài Loan, bà dạy học, viết văn và diễn thuyết. Tháng 1/1991 Echo tự sát tại một bênh viện ở Đài Loan, lúc chỉ vừa 48 tuổi.
    TRÍCH TRONG TẢN VĂN "CÂU CHUYỆN SAHARA":
    "Apute bước vào phòng của Kukha, tôi bắt đầu lo lắng, lòng bồn chồn nghĩ đến điều mà anh trai cô nói với tôi: “Động phòng còn phải khóc nữa...” Tôi thấy những người ngồi ngoài đây, bao gồm tôi, đều hèn mạt như nhau, điều kì lạ là không có ai thay đổi hủ tục này.
    Apute vén rèm bước vào phòng đứng rất lâu, tôi vẫn cúi đầu ngồi đợi, cứ ngỡ như mấy thế kỉ đã trôi qua, rồi tiếng Kukha vang lên “Aaaaaaa...” Tiếng thét vang lên như tiếng khóc, rồi im bặt. Tuy rằng theo phong tục, cô bé buộc phải gào lên, nhưng âm thanh sao mà đau đến thế, thật đến thế, vô vọng và dằng dặc đến thế, tôi ngồi lặng lẽ, hai khóe mắt bắt đầu rưng rưng.
    “Nghĩ mà xem, nó chỉ là một bé gái 10 tuổi, thật tàn nhẫn!” Tôi phẫn nộ nói với Jose. Anh ngước nhìn lên trần nhà, không nói một lời. Hôm đó chúng tôi là hai người ngoại quốc duy nhất có mặt.
    Đợi đến khi Apute cầm một miếng vải trắng dính máu bước ra khỏi phòng, bạn bè của cậu bắt đầu la hét, tiếng thét như vui mừng khôn tả. Trong quan niệm của họ, đêm đầu tiên trong ngày cưới chỉ đơn giản là cướp đi trinh tiết của con gái mà thôi..."

Комментарии • 12