Virus corona cũng là một sinh linh, một sinh linh mà có thể giết chết con người thì đủ để biết được lòng oán hận của chúng lớn đến mức nào... Nay con xin thỉnh cầu chư vị, bên cạnh việc hồi hướng cho thế giới sớm thoát khỏi dịch bệnh, thì cũng hồi hướng cho virus corona diệt trừ được lòng oán thù, cầu sanh Tịnh Độ. Nam Mô A Mi Đà Phật 🙏🏼🙏🏼🙏🏼
Hiện nay dịch bệnh đang lan ra, chúng ta đối mặt với sự thật này, phải làm sao đây? Phật Bồ-tát dạy chúng ta, đầu tiên phải định tâm lại, không nên hốt hoảng, không nên sợ hãi. . Nếu như dịch bệnh thật sự truyền khắp khu vực này, thì việc tốt nhất là không ra khỏi cửa, ở trong nhà mà tu tâm thanh tịnh, đây là việc rất quan trọng. Tâm địa nhất định phải thanh tịnh, tâm thanh tịnh có thể miễn dịch, sẽ không bị truyền nhiễm. Phàm phu thích nói chuyện phiếm tạp tâm, kỳ thực là do phiền não tập khí tham, sân, si, mạn trong tâm quá nặng, không nói chuyện thì cảm thấy khó chịu, cứ phải tìm đề tài để tiêu khiển, người quá ưa thích nói chuyện thật sự là tâm không ở trong đạo. Mà còn nói lên người đó hầu như không giác ngộ, vẫn chưa thật sự sanh khởi tâm liễu thoát sanh tử, ra khỏi tam giới. Nếu là người thật sự tu đạo, thường giữ tâm hổ thẹn, nhất định sẽ quý trọng thời gian, hết lòng hết dạ nghe kinh, đọc kinh, đọc sách, niệm Phật, lạy Phật. Lời nói của phàm phu là do phiền não tập khí dẫn dắt, khó tránh khỏi việc gây tổn hại nhiều hơn là làm lợi ích cho người khác, mà còn thiếu hụt tâm chân thành, cung kính. Trong lời nói vô hình trung sẽ làm người khác lầm lạc, tổn thương người khác, từ nhiều xích mích nhỏ mà biến thành xung đột lớn, cuối cùng sẽ phá hoại sự hài hòa của đôi bên, vậy là phạm tội phá lục hòa kính mà bản thân vẫn không hay không biết. Đã phá lục hòa kính, tất nhiên cũng phá hoại luôn cả đạo tràng chánh pháp, quấy nhiễu việc tu học thường ngày của người khác, tạo ra bầu không khí tu học xấu ác, tất nhiên là tội lỗi này không hề nhẹ. Bởi vì tôi nhìn thấy Cư sĩ Hoàng, ông ấy có thể thành tựu là bởi vì ông ấy phát tâm không nói chuyện hơn hai năm. Ông liệt kê ra mười một điều lợi ích khi không nói chuyện. Tôi thì nói chuyện rất nhiều, không sai chút nào. Ví dụ như khi thấy chuyện này không hợp với ý mình, tôi nhất định sẽ phải nói ra để xem bạn xử lý như thế nào. Thấy chuyện kia không đúng, tôi nhất định phải nói. Ở nhà tôi cũng như vậy. Nếu như ba tôi không tắt đèn ở trên lầu và dưới lầu, thì tôi liền nói: “Ba không biết tiếc phước, không tắt đèn”. Sau đó, mỗi ngày tôi đều đọc một lần về những điều tốt khi không nói chuyện. Ba tôi đi đằng trước, thì tôi đi đằng sau tắt đèn. Làm sao có thể tránh được tội lỗi từ miệng? Tôi liền suy nghĩ xem, tại vì sao lại phải tránh lỗi từ miệng? Tại vì sao Cư sĩ Hoàng có thể không nói chuyện thì được vãng sanh? Bởi vì ông đã nói rất rõ: Miệng chính là cửa của họa phước. Tôi đem cánh cửa này đóng lại, phước đều được giữ lại, họa thì cũng không chiêu cảm đến được. Quý vị xem, giữ lại thì toàn là phước, họa thì không chiêu cảm đến, tốt biết bao! Trong Đệ Tử Quy” có nói: Nói nhiều lời, không bằng ít. Ít nói chuyện. Cho nên, tôi ở nhà cố gắng ít nói chuyện nhất có thể. Ví dụ như ba mẹ tôi nói phải làm như thế này, đi ra ngoài phải chạy xe này, phải thế này thế kia. Lời nói của tôi sắp ra tới cửa miệng thì tôi phải nhịn lại, tôi sẽ không phát biểu thêm ý kiến nữa.
A Di Đà Phật 🙏🙏🙏.con xin thành kính tri ân công đức của Hòa Thượng rất nhiều ạ🙏🙏🙏.con xin kính chúc Hòa Thượng luôn thường mạnh khỏe thường an lạc và con xin cầu nguyện cho dịch bệnh sớm ngày được tiêu trừ ạ.con cũng xin tri ân công đức của Thầy đã dịch và đọc lời dịch bệnh cho chúng con được nghe biết ạ🙏🙏🙏
Nam mô Adi đà phật! Chúng con vô cùng cảm động trước ân đức của ngài. Con chúc ngài thật nhiều sức khỏe trụ thế lâu dài để hoằng pháp cứu độ chúng sanh. Adi đà phật
Hòa thượng Tịnh Không khai thị về Dịch Bệnh . Phòng chống và chữa bệnh.. Dịch bệnh Viêm phổi do virus corona đang lan ra. Mời quý vị xem Lão Hòa thượng Tịnh Không khai thị về dịch bệnh lan ra thì nên làm thế nào? Hiện nay dịch bệnh đang lan ra, phải làm sao đây? 1. Hiện nay dịch bệnh đang lan ra, chúng ta đối mặt với sự thật này, phải làm sao đây? Phật Bồ-tát dạy chúng ta, đầu tiên phải định tâm lại, không nên hốt hoảng, không nên sợ hãi. 2. Nếu như dịch bệnh thật sự truyền khắp khu vực này, thì việc tốt nhất là không ra khỏi cửa, ở trong nhà mà tu tâm thanh tịnh, đây là việc rất quan trọng. Tâm địa nhất định phải thanh tịnh, tâm thanh tịnh có thể miễn dịch, sẽ không bị truyền nhiễm. 3. Nghe giảng kinh, đọc kinh, niệm Phật, đoạn ác tu thiện, đó là trị tận gốc, vì sao vậy? Bởi trong Đại-thừa giáo Phật thường nói: tất cả pháp từ tâm tưởng sanh, chỉ cần trong tâm chúng ta là thanh tịnh, là thiện lương, thì dù cho bị nhiễm những virus đó, cũng không có vấn đề gì, tự tự nhiên sẽ khỏi thôi. 4. Thanh tịnh và từ bi sẽ chuyển virus chuyển thành tế bào tốt, [đó là] cảnh tùy tâm chuyển. Cho nên quý vị không nên có sợ hãi, [nếu] quý vị có sợ hãi, thì quý vị sẽ bị bệnh hù dọa chết. 5. Bình thường là phải dưỡng tâm thanh tịnh, dưỡng tâm từ bi, đó chính là: “tăng cường khả năng miễn dịch của chính mình”, mà người hiện nay nói. 6. Chúng ta niệm kinh làm những hoạt động siêu độ, những pháp hội tiêu tai, đó là trị phần ngọn, không phải trị tận gốc, có hiệu quả hay không? Có hiệu quả, có thể giảm tai nạn này đi một chút, có thể đẩy lùi tai nạn này về sau một chút, chứ không thể dập tắt được. 7. Làm thế nào trị cả tận gốc lẫn ngọn? Trị tận gốc là phải chân chánh tu hành, phải thật tinh tấn, đó là trị gốc. Tâm chúng ta thanh tịnh, tâm chúng ta từ bi vĩnh hằng không mất, phải khiến ngày ngày tăng trưởng, năm năm tăng trưởng. Nguyện của chính mình, bản nguyện thanh tịnh, vì tất cả chúng sanh mà phục vụ, niệm niệm đều vì người khác, không vì chính mình, phải vĩnh viễn kiên trì, đó đều là trị tận gốc. 8. Dù thế gian này có tai nạn nhiều hơn nữa, thì quý vị sẽ không bị nhiễm, tại sao vậy? Bởi quý vị không có tạo nghiệp đó. Dịch bệnh cũng là oán nghiệp, quý vị không kết oán với chúng, thì chúng sẽ không tìm quý vị; quý vị kết oán với những chúng sanh đó, thì chúng sẽ tìm đến quý vị, đó là cảm ứng đạo giao, một chút không sai. #Chia sẻ chính là tu phước #Tâm từ bi có thể giải độc, tăng cường sức miễn dịch.
Trong kinh điển nói ba loại nhân bệnh, nói rất có lý. Bởi thế tất cả pháp không rời tự tâm, trong kinh điển Đức Phật thường nói: Tất cả pháp từ tâm tưởng sanh. Trong Kinh Hoa Nghiêm nói với chúng ta toàn thể vũ trụ là “duy tâm sở hiện, duy thức sở biến”. Các nhà khoa học hiện đại đã chứng minh điều này, chứng thực là thật, không phải giả. Nói ra rồi, có rất nhiều người nghe rồi sợ hãi, kỳ thật là sai lầm, không cần phải lo sợ. Nhất định bạn phải biết căn bệnh này từ đâu mà có, bạn vốn là một người khỏe mạnh, làm sao lại bị bệnh? Trong đạo Phật nói, bệnh có 3 nguyên nhân: Loại thứ nhất là sinh lý, trong ẩm thực của bạn, trong cách sống của bạn có chỗ sai lầm, khiến cho bị bệnh, loại tật bệnh này thì bác sỹ có thể chữa trị cho bạn, giúp bạn phục hồi trở lại bình thường, đó là loại thứ nhất. Loại thứ hai là oan thân trái chủ của bạn tìm đến bạn, nó đến làm gì đây? Nợ mạng thì đền mạng, thiếu tiền thì đến tiền, nó đến để đòi tiền đòi mạng, dạng bệnh này, bác sỹ không chưa được, nó không thuộc về sinh lý, vậy phải làm cách nào đây? Điều giải. Cho nên trong tôn giáo, có rất nhiều các vị truyền giáo giúp cho tín đồ chữa trị căn bệnh, đại đa số là dạng bệnh này, đưa ra điều kiện điều tiết, đối phương tiếp nhận, thì nó sẽ đi, bạn sẽ khỏi bệnh. Loại thứ ba gọi là bệnh nghiệp chướng, là bản thân bạn tạo tội nghiệp quá nhiều, loại bêệnh này rất phiền phức, vì sao vậy? Bác sỹ chữa không khỏi, nó cũng chẳng thuộc về điều tiết, mà do chính bạn tạo nghiệp nặng, rất phiền phức. Bạn đi tìm các nhà truyền giáo để giúp, họ không giúp được. Bởi vì nó không phải là điều tiết, mà do chính bạn tạo nghiệp sâu dày, bạn phải bị báo ứng này. Nhưng vẫn còn có cách, đó là chân thật sám hối, Phổ Hiền Bồ tát dạy chúng ta “sám trừ nghiệp chướng”. Thật sự sám hối, thật sự sửa đổi lỗi lầm, đoạn ác tu thiện, tích lũy công đức, thì vấn đề sẽ được hóa giải. Cơ thể của chúng ta bị bệnh, bạn biết được nguyên nhân vì sao, thì bạn sẽ có cách chữa trị.
A Di Đà Phật, con đọc những cmt bên dưới rất rõ ràng, sáng tỏ, có thể hiểu rất nhanh lẹ, con xin phép được sao chép để chia sẽ với mọi người. A di đà Phật.
A DI da phat thay gian rat dung cau xin tat ca the gian nay quay dau huong thien lam Viet thien thi dich binh nay se qua thoi va niem phat hoi huong cho dich binh mau qua thoi con cau xin cho tat ca moi nguoi tai qua nan thoi a DI da phat. A DI da phat 🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹
VẤN ĐÁP VỀ DỊCH BỆNH, LÀM SAO GIÚP ĐỠ NHỮNG ĐỒNG HỌC SỢ HÃI DỊCH BỆNH? - HÒA THƯỢNG TỊNH KHÔNG (24/3/2020) Câu hỏi thứ hai là những vị Pháp sư ở Tịnh Tông Học Viện Úc Châu đưa ra: Đối mặt với tình hình dịch bệnh hiện nay, có một số đồng học không sợ, có một số đồng học vô cùng sợ hãi, làm sao để giúp đỡ những đồng học sợ hãi này? Các vị đồng tu đừng sợ. Có người đã hỏi tôi có sợ không? Tôi không sợ. Giúp các đồng học, các đồng học phải giống tôi, từ sáng đến tối niệm A Di Đà Phật, vui vẻ hạnh phúc. Nếu quý vị không đi theo A Di Đà Phật thì quý vị sẽ nghĩ ngợi lung tung, nghĩ ngợi lung tung là đáng sợ nhất. Nhiều vọng niệm của chúng ta từ sáng đến tối là từ đâu có vậy? Từ nghĩ ngợi lung tung mà có, đây là vọng tưởng. Nếu con người không có vọng tưởng thì tự tại biết mấy! Có thể làm được không vọng tưởng, nghĩ đến A Di Đà Phật nhiều hơn, tốt! Nghĩ đến A Di Đà Phật, mỗi ngày đều nhớ Phật, đều niệm Phật, tự tại biết bao! Những vọng niệm sợ hãi này của quý vị, càng nghĩ thì càng sợ hãi, đến sau cùng biến bệnh nhẹ thành bệnh nặng, càng nghĩ càng đáng sợ. Có một số đồng tu hỏi tôi: “Thầy có sợ không?” Tôi nói với họ: “Tôi không sợ, không có khái niệm này, không có khái niệm sanh tử, mỗi ngày đều sống tùy duyên”. Tuổi tác lớn rồi, giảng kinh không nổi nữa. Tôi vô cùng chú trọng người kế thừa, cho nên vào lúc 50 tuổi, tôi cực kỳ xem trọng việc đào tạo người tiếp nối. Tôi có thể không giảng kinh, nhưng không thể gián đoạn việc giảng kinh, những người có thể giảng, thích giảng kinh thì tôi đều đề bạt họ, đào tạo mỗi người họ; tôi đi rồi, vẫn còn nhiều người như vậy giảng hay hơn tôi, tôi rất hài lòng. Có người hỏi tôi: “Thầy có sợ chết không?” “Không sợ, thật sự không sợ, không sợ chút nào”. Vì sao họ lại sợ? Bởi họ chưa chuẩn bị. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ, cho nên tôi không sợ chết, khác với những người thông thường. Hằng ngày chúng tôi đến nghĩ đến thế giới Tây Phương Cực Lạc, niệm niệm đều niệm A Di Đà Phật. Tôi khuyên mọi người niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, bản thân tôi sao có thể không làm? Nếu tôi không làm, người theo tôi học nói tôi lừa gạt họ, vậy thì tôi có lỗi với họ. Thế giới Cực Lạc thật có, A Di Đà Phật thật có, người vãng sanh thế giới Cực Lạc thật có, ngày nào cũng có. Bất kỳ lúc nào, bất luận nơi đâu cũng có thể đến thế giới Cực Lạc, hoan hỷ. Phật dạy chúng ta: Việc gì cũng có nhân có quả. Dịch bệnh có nhân quả, nhân là gì? Tất cả pháp từ tâm tưởng sanh, nói tới nói lui cũng là tâm tưởng. Đồng học chúng ta học Phật rồi, mãi mãi không sợ hãi. Chúng ta theo Thích Ca Mâu Ni Phật, con đường phía trước thuận buồm xuôi gió, tương lai vô cùng xán lạn. Sau khi học Phật, niệm niệm cầu sanh Tịnh Độ, chúng ta hiểu rõ về thế giới Cực Lạc, thật sự nắm chắc phần vãng sanh thế giới Cực Lạc. Mong rằng đồng học xem nhẹ sanh tử, nắm bắt sanh tử trong tay của chính mình, không phải là trong tay của Diêm Vương. Nằm trong tay tôi, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, vậy mới tốt! Gặp gỡ các đồng tu, cùng nhau niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, mỗi ngày đều không sót thời khóa công phu nào. Cũng có không ít đồng học sợ hãi, chúng ta giúp họ. Giúp họ, trước tiên là bản thân không sợ, họ mới có thể tin. Làm sao để giúp những đồng học sợ hãi này? Đây là sứ mạng của chúng ta. Tụng kinh, thuộc lòng kinh điển có thể chuyển sợ hãi thành không sợ hãi. Không sợ đến trình độ nào? Tự tại vãng sanh, nắm chắc phần vãng sanh thế giới Cực Lạc, là thật, không phải giả. Ta Bà khổ, hà tất phải lưu luyến? Quý vị lưu luyến Ta Bà, cho nên quý vị mới sợ chết, không lưu luyến Ta Bà thì không sợ nữa. Cho nên đối mặt với tất cả những sự bất an trong xã hội hiện nay, chúng tôi đều khuyến khích mọi người đừng sợ hãi, vui vẻ mà niệm Phật hiệu, A Di Đà Phật nhất định đến tiếp dẫn, không sót một người nào. Tín tâm quyết định tất cả, điều này quan trọng! Sức khỏe của mọi người tốt hơn tôi, phải siêng năng, phải cố gắng. Phải nhìn thấy A Di Đà Phật ở thế giới Cực Lạc hoan nghênh chúng ta, chúng ta nhìn thấy sự hoan hỷ vô lượng, nguyện vọng của đời này cũng xem như viên mãn rồi. Sống trong thế gian này, sống một ngày thì làm một ngày, sống hai ngày thì làm hai ngày. Vãng sanh đến thế giới Cực Lạc, đồng học cùng sẽ theo A Di Đà Phật đến tiếp dẫn chúng ta, cho nên công đức trợ niệm giúp đỡ đồng học rất lớn, tôi đi đón họ, họ cũng đến đón tôi, tuyệt đối không uổng công, tuyệt đối không phải là giả. Bây giờ không xem những tin tức về tình hình dịch bệnh, niệm A Di Đà Phật là sự giúp đỡ chân thật. Hiện nay nhu cầu cấp bách của chúng ta không phải là điều gì khác, mà là Phật đến tiếp dẫn chúng ta, Bồ Tát đến tiếp dẫn chúng ta, liên hữu đồng tu đều đến tiếp dẫn chúng ta. Tin sâu không nghi hoặc, họ nhất định đến tiếp dẫn chúng ta vãng sanh, cảnh tượng tiếp dẫn vãng sanh náo nhiệt hơn cảnh tượng này. Khi tiếp dẫn chúng ta đừng khách sáo, phải giữ vững tín nguyện, tín nguyện vãng sanh. -Trích “Pháp Âm Tuyên Lưu” tập 6- NAM MÔ A MI ĐÀ PHẬT
2-- Muốn diệt trừ chứng ôn dịch này, phải dùng cách trị liệu, chớ nên dùng cách sát hại. Khá nhiều người hỏi tôi, tôi có cách nhìn như thế đó. Gia súc, gà, vịt bị cúm, nếu có thể cho chúng uống thuốc chữa cảm mạo, chữa khỏi rất dễ dàng, còn hữu hiệu hơn [chữa bệnh cho] con người! Vì sao chẳng giúp đỡ chúng, chẳng trị bệnh cho chúng, mà lại giết chết chúng? Quý vị kết mối oán cừu này đã sâu lắm, oan oan tương báo. Người hiện thời chẳng tin chuyện này, chẳng có cách nào hết! Chẳng phải là nói không tin bèn chẳng có đâu nhé, vẫn có y hệt! Đến lúc oan oan tương báo, quý vị hối hận thì đã muộn. Quý vị giải thích với chúng như thế nào đây? Quý vị nói ta khi ấy vô tri, giết các ngươi oan uổng. Quả báo trong tương lai của quý vị cũng là bị kẻ khác giết chết oan uổng, cứ một báo đền trả một báo. Nhân duyên quả báo chẳng sai suyển mảy may! Trong kinh, đức Phật đã nói: “Dục tri tiền thế nhân, kim sanh thọ giả thị. Dục tri lai thế quả, kim sanh tác giả thị”, [nghĩa là] những gì chúng ta tạo tác trong đời này chính là [cái nhân tạo thành] quả báo trong đời sau. Đời này thời gian ngắn ngủi, đời sau thời gian lâu dài. Trong lục đạo, chỉ có thời gian trong nhân đạo là ngắn nhất. Thiên đạo thọ mạng lâu dài, trong súc sanh có loài vật trường thọ. Thọ mạng trong địa ngục và ngạ quỷ đều rất dài, họ chịu khổ quả. Đức Phật lại nói: “Dục tri thế thượng đao binh kiếp, đản thính đồ môn dạ bán thanh” (Muốn biết đao binh trong cõi thế, lò mổ hãy nghe tiếng nửa đêm). Nửa đêm giết lợn hiện thời chẳng nhiều như vậy. Hiện thời là giết mổ với một số lượng lớn; vì thế, chiến tranh hiện thời khác hẳn xưa kia. Hiện thời, có vũ khí sát thương với quy mô lớn: Một quả bom hạch nhân (bom nguyên tử) nổ, sẽ giết chết mấy trăm vạn người, há chẳng phải là vì hiện thời giết mổ những loài súc sanh [với số lượng quá lớn] ư? Một trận ôn dịch giết chết mấy vạn, mấy chục vạn, trên trăm vạn người, há chẳng phải là chuyện giống như bom nguyên tử bùng nổ ư? Người như thế nào, quyết định cảm quả báo như thế ấy, chớ nên không biết, chớ nên chẳng suy nghĩ kỹ càng! Đồng học tới hỏi tôi, tôi giảng Phật pháp cho họ nghe, tôi nói chánh lý, nhất định chớ nên kinh hoảng! Tai nạn còn chưa giáng xuống thân, chính mình lại hoảng hốt, sợ hãi, bị nó dọa sợ gần chết, quý vị nói có oan uổng hay không? Là chuyện rất oan uổng! Quý vị còn chưa mắc bệnh, ở trong nhà, hằng ngày bị nỗi sợ hãi dọa chết ngất, sai mất rồi! Cổ nhân nói có lý lắm: “Sanh tử hữu mạng, phú quý do thiên” (Sanh tử có số, phú quý do trời). Quý vị chẳng đáng chết, dẫu tai nạn kiểu nào hiện tiền đi nữa, quý vị đều có thể miễn trừ. Chẳng phải là nói khu vực này hễ có tai nạn, mọi người đều chết sạch, chẳng còn một ai, chẳng thể nào! Vẫn có một số ít sống sót, chẳng bị kinh hãi bởi virus! Trong ấy có nghiệp nhân, nghiệp của mỗi cá nhân khác nhau! Sau khi chúng ta nghe Phật pháp, hiểu những đạo lý này, bèn hạ quyết tâm chẳng kết ác duyên với chúng sanh nữa. Đối với những nghiệp duyên đã làm trong quá khứ, chúng ta thường xuyên sám hối, hồi hướng công đức do chính mình đã tu tập, tích lũy cho họ. Hằng ngày tu sám hối, hằng ngày hồi hướng cho họ, hy vọng họ cũng có thể biết: Trong quá khứ, chúng ta vô tri. Nay chúng ta khéo tu hành, trong tương lai, sau khi chính mình đã tu thành tựu, do họ có duyên với chúng ta, nhất định sẽ độ người hữu duyên trước. Họ ở trong lục đạo, khổ chẳng thể diễn tả nổi. Nếu có người độ họ, họ cũng hoan hỷ. Như thế chính là chúng ta “ta và người đều có lợi”. Nếu họ báo thù, gây chướng ngại, đôi bên đều bất lợi. Nếu nói rõ ràng, nếu hiểu minh bạch lý, tâm chúng ta sẽ định. Tâm đã định, sẽ chẳng có ngờ vực, chẳng bị lây nhiễm dễ dàng. Lây nhiễm là gì? Do có tâm kinh sợ! Nghe chuyện ấy rất sợ hãi, sẽ dễ dàng bị lây nhiễm. Chẳng để ý đến nó tí nào; đâm ra, chẳng bị lây nhiễm dễ dàng. Dẫu đã bị lây nhiễm, cũng đừng kinh hoảng, đừng sợ hãi, cứ coi như chẳng có chuyện ấy, hãy khéo niệm Phật. Chẳng thể trị bèn vãng sanh, thời gian vãng sanh đã đến rồi. Nếu trị lành thì cũng được, lại tu vài năm, có gì đáng sợ hãi cơ chứ?
3-- Trung Y có toa thuốc. Năm trước có căn bệnh SARS, chúng tôi có được một toa thuốc rất tốt, tức là Tam Tiên Thang (三鮮湯). Toa thuốc ấy đã được công bố, chúng tôi đăng tải trên Internet, đài truyền hình vệ tinh Hoa Tạng cũng đã phát sóng. Nói thật ra, rất đơn giản! Cải bắc thảo (Napa cabbage), củ cải, đậu xanh, ba món ấy, tỷ lệ phải chánh xác. Nếu bị ho thì thêm lê, chẳng bị ho thì không cần thêm lê. Nấu thành nước canh uống như trà, một ngày uống hai, ba lượt bèn có thể dự phòng, mà cũng có thể trị liệu, rất đơn giản, chẳng phiền phức tí nào. Mùa Đông chính là mùa sanh trưởng của cải bắc thảo và củ cải, trời đã an bài chu đáo cho con người. Lúc này có ôn dịch, những thứ ấy có thể giải trừ ôn dịch. Quý vị phải tin tưởng, phải biết dùng, không chỉ là tự mình giúp đỡ chính mình, mà còn phải chẳng có tí ti tâm riêng tư nào, giúp đỡ người khác. Tôi đã thông cáo toa thuốc ấy trên đài truyền hình Hoa Tạng, cứ mấy ngày chúng tôi lại phát hình vài lượt, khiến cho mọi người đều biết. Nói thật ra, những toa thuốc trị liệu như vậy trong Trung Y có rất nhiều, phải biết đều là hữu hiệu. Chư vị có cơ duyên này, đều có thể hướng về những vị lang y thỉnh giáo để có nhiều toa thuốc hòng tham khảo. Hôm trước, cũng có một người bạn tặng tôi một toa thuốc, trị bệnh cúm gia cầm, dường như là dùng cây mắc cỡ (Mimosa Pudica). Nấu cây mắc cỡ khô với nước, bỏ thêm đường phèn. Nếu tìm chẳng được cây mắc cỡ khô, hãy nên dùng rễ cây mắc cỡ bán trong tiệm thuốc Bắc, cũng hữu hiệu! Người ấy dùng phương pháp này. Do vậy, tôi hy vọng các đồng học gặp phải tai nạn này, chẳng kinh hoảng, chẳng sợ hãi, chớ nên khủng hoảng. Người ăn chay đã chẳng kết oán cừu với chúng sanh, trọng yếu lắm! Chúng ta hằng ngày sám hối, phải nhận sai. Quá khứ vô tri, đã sát hại rất nhiều chúng sanh. Chúng ta phải nhận sai, phải hối lỗi; từ nay trở đi, quyết định chẳng tổn hại chúng sanh. Một niệm thiện tâm sẽ hóa giải rất nhiều nỗi oán hận. Chúng ta khởi tâm động niệm, cảnh chuyển theo tâm, phải tin tưởng lời dạy của đức Phật: “Nếu có thể chuyển vật, ắt giống như Như Lai”. Một trăm bốn mươi mốt bài kệ trong phẩm kinh này là nêu tỷ dụ, các thí dụ nhằm dạy chúng ta chuyển đổi cảnh giới như thế nào! Thấu hiểu thì tốt lắm, có thể tự độ, lại có năng lực độ tha. Vì thế, chúng ta tu hành, học Giáo phải khéo lưu ý.
1-- Đối với kẻ sơ học, chế định giới luật đòi hỏi [phải tuân thủ] nghiêm ngặt. Có chướng ngại, dường như là điều gì cũng đều chẳng thuận tiện. Lúc tôi mới học Phật, bạn đồng nghiệp của tôi có người đã học Phật nhiều năm, còn khi ấy tôi mới chập chững học, ông ta bảo tôi: “Lý luận trong kinh điển Phật giáo hay lắm, nhưng giới luật thì không được!” Tôi nói: “Sao vậy?” Ông ta nói: “Giới luật quá rườm rà, buộc anh phải trì giới, anh chẳng động đậy gì được. Giống như dùng dây trói chặt quý vị, chẳng tự do”. [Trong những kẻ học Phật, người] ưa thích kinh luận, [chuộng] lý luận [suông] chiếm đa số, thật sự học cũng rất ư là ít, nguyên nhân là ở chỗ này! Thuở ấy, chúng tôi suy ngẫm [cũng ngỡ là kiểu nói ấy] đúng lắm, có lý! Chúng ta thích đọc kinh giáo, lý luận giảng giải hay quá, nhưng khi dạy quý vị làm, quý vị đều chẳng chịu làm. Dạy quý vị bố thí, [quý vị vẫn] rất keo kiệt, chẳng buông xuống được. Dạy quý vị trì giới, dạy quý vị ăn chay, chẳng làm được! Sau đấy, dần dần hiểu rõ đạo lý, mới biết sự dạy bảo của đức Phật là chánh xác. Dạy quý vị đừng sát sanh, dạy quý vị ăn chay, mục đích là gì? Trưởng dưỡng cái tâm từ bi, chẳng nỡ ăn thịt chúng sanh. Trong cái tâm Bồ Đề, chân thành, thanh tịnh, bình đẳng, chánh giác, từ bi. Nuôi dưỡng lòng từ bi là nuôi dưỡng chánh giác, nuôi dưỡng bình đẳng, nuôi dưỡng thanh tịnh, nuôi dưỡng chân thành. Vì sao? Bồ Đề tâm, nhất tâm! Có Thể, có Dụng; hễ có thể nuôi dưỡng một cái, toàn bộ sẽ đều đạt được. “Một chính là nhiều, nhiều chính là một”, mục đích ở chỗ này. Đấy là ý nghĩa thứ nhất. Ý nghĩa thứ hai là chẳng kết oán cừu với chúng sanh. Sát sanh ăn thịt là kết oán cừu với chúng sanh. Đức Phật dạy kiếp binh đao trong thế gian, tức là chiến tranh. Tai nạn chiến tranh chẳng phải là chuyện tốt lành, chiến tranh là tai nạn! Vì sao có chiến tranh? Do kết oán nghiệp cùng hết thảy chúng sanh. Kinh Phật nói: “Người chết làm dê, dê chết làm người”, oan oan tương báo, chẳng hết, chẳng xong, rất tàn khốc. Chúng ta muốn hóa giải oán kết, phương pháp có hiệu quả nhất chính là chẳng ăn thịt chúng sanh, đạo lý ở chỗ này! Nay chúng ta lại gặp một kiếp nạn, hiện thời mọi người thường nhắc tới: Thân tâm đều bất an, bệnh cúm gia cầm do loài chim (ôn dịch, bird flu) lây lan. Tức là nói ôn dịch ấy do trời giáng xuống, phiền toái rất lớn! Hiện thời là mùa Đông, cổ nhân Trung Hoa thường nói: “Chỉ sợ bệnh dịch mùa Đông chuyển thành bệnh dịch vào mùa Xuân”, tai hại sẽ to lớn! Nhưng chúng ta nhìn vào hiện tượng trước mắt, rất có thể là bệnh dịch mùa Đông sẽ chuyển thành bệnh dịch mùa Xuân! Hôm trước, có bạn bè đến phỏng vấn, chúng tôi còn thâu một cuốn băng, đài TV Hoa Tạng cũng đặc biệt hỏi về vấn đề này! Nguyên nhân thật sự là gì? Vẫn chẳng phải là do cầm thú bị ăn quá nhiều, chúng nó đến báo thù hay sao? Quý vị hãy nghĩ xem, có hợp lý hay không? Chúng ta thấy căn bệnh dịch này, lại thấy tin tức thông báo: Ở những chỗ bắt đầu phát hiện chứng ôn dịch ấy, họ giết sạch gà, vịt, ngỗng ở đó. Hễ giết, bèn giết mấy chục vạn con, mấy trăm vạn con, tạo thành nghiệp nhân của chứng bệnh cúm gia cầm đấy nhé! Quý vị giết súc sanh nhiều ngần ấy, trong số đó, có những con chẳng bị nhiễm bệnh, quý vị đã giết chúng nó trước, oán khí ấy đến cỡ nào? Quý vị chôn xác chúng ở đó, sau khi rữa nát, sẽ biến thành virus gây bệnh. Ngày nào đó, một cơn gió lớn cuốn qua, thổi đến nơi đâu, đến chỗ nào, virus liền lan truyền đến nơi đó. Đấy chẳng phải là biện pháp, chớ nên giết! Nếu con người trúng phải loại virus ấy, chẳng lẽ quý vị giết sạch người ở chỗ ấy hay sao? Chẳng thể làm như thế được, mà vội vã trị liệu, còn có thể cứu được một nửa. Tôi nghe những người trong giới y khoa bảo: Tỷ lệ sống sót của người nhiễm phải loại virus ấy là một phần hai, tức là một nửa có thể chữa khỏi, nửa kia trị chẳng lành. Nếu quý vị hiểu đạo làm người, có tâm yêu thương, phát hiện những gia cầm hoặc loài chim (đối với loài chim, quý vị chẳng thể khống chế chúng dễ dàng. Gia cầm trong nhà thì dễ khống chế) mắc bệnh, hãy gắng chữa bệnh cho chúng, giống như đối với người, nghiên cứu phương pháp trị liệu, giúp cho chúng nó khôi phục, khỏe mạnh, đó là đúng. Chớ nên giết! Càng giết, càng nghiêm trọng; càng giết, [bệnh tật] càng nhiều. Đấy chẳng phải là biện pháp.
Chuyển biến, lớn có thể biến thành nhỏ, nhỏ có thể biến thành lớn, một có thể biến ra nhiều, nhiều có thể biến thành một, vô số các vật, đều có thể chuyển biến”. Chúng ta đã xem đoạn kinh văn về sự chuyển biến, từ những gì trước mắt chúng ta mà nói, trên thân chúng ta có rất nhiều tế bào độc bệnh, đây là căn nguyên của tật bệnh. Nếu có năng lực này, có thể khôi phục tất cả mọi tế bào độc bệnh trở lại bình thường, chuyển biến, bệnh con người không còn. Không cần uống thuốc, cũng không cần chích thuốc, không cần chẩn đoán, có thật chăng? Thật vậy, “tất cả pháp từ tâm tưởng sanh”, vì sao có tế bào độc bệnh? Là do tâm mình có độc bệnh. Là độc bệnh gì? Đức Phật nói với chúng ta về tam độc, đó là độc bệnh tham sân si. Nếu chúng ta đoạn tận tâm tham, đoạn tận tâm sân nhuế, đoạn tận tâm ngu si, độc bệnh không còn nữa, tất cả tế bào độc bệnh đều khôi phục như thường. Đạo lý chính là như vậy, đây là thật, không phải giả. Đoan chánh tâm niệm, mọi bệnh tật đều không còn, chúng ta phải tin. Đức Phật thường nói: “tất cả pháp từ tâm tưởng sanh”, sao ta không hiểu đạo lý này? Trong tâm mình giữ mãi tham sân si mạn nghi, đây gọi là năm độc, như vậy sao không sanh bệnh được? Trong tâm có năm độc. Trong tâm vốn không có năm độc, năm độc là do vọng niệm sanh ra, chân tâm không có năm độc. Chân tâm ly niệm, không có ý niệm! trong tâm có năm độc này, tức là ta đã có sẵn độc bệnh. Độc bệnh này là nhân của bệnh, nhân thêm vào duyên bệnh lập tức phát tác. Duyên có hai loại, có nội duyên và ngoại duyên. Nội duyên là não nộ oán hận phiền, đây là tâm trạng của chúng ta, là nội duyên. Ngoại duyên là tài sắc danh thực thùy, nhân duyên vừa tụ hợp, bệnh liền phát tác, nghiêm trọng sẽ mất mạng. Hiểu được đạo lý này, bệnh quý vị chắc chắn trị lành, dù nghiêm trọng đến đâu cũng không sao. Thái độ thay đổi, xa lìa tài sắc danh thực thùy, rời xa ngoại duyên. Khống chế mình không nổi nóng, chế phục oán hận não nộ phiền, hạ thấp tham sân si mạn nghi. Nếu khống chế thật tốt, bệnh không còn nữa, nếu muốn hỏi dùng phương pháp gì để khống chế? Nói cho quý vị biết, niệm Phật A Di Đà là phương pháp khống chế hay nhất, câu A Di Đà Phật này biết trị bệnh. Quý vị xem cư sĩ Lưu Tố Vân ở Đông Bắc bị bệnh ban đỏ, chuyên niệm một câu A Di Đà Phật đã khỏi bệnh hoàn toàn. Trường hợp rõ ràng, là tấm gương tốt. Quý vị hỏi làm sao bà lành bệnh? Chính là đạo lý tôi vừa mới nói với quý vị, không phải không có đạo lý, đây không phải mê tín. Đối với bên trong có thể trị tất cả bệnh khổ của thân tâm, đối với bên ngoài nhiều thiên tai trên địa cầu đều có thể đối trị. Tinh tấn tu hành, nơi chúng ta ở không bị ảnh hưởng bởi thiên tai này, đây đều là thật. Nếu có thể tinh tấn tu hành, khiến ở đây không gặp thiên tai, công đức này rất lớn. Tuy ta không kể công, trong lòng giống như không có gì, thực tế công đức rất lớn. Sự thù thắng của Phật pháp nằm ở những điểm này, người thế gian không biết tưởng rằng đây là mê tín. Đây là tác dụng của chuyển biến.
Thọ mạng đến, bác sĩ cũng vô dụng, bác sĩ giỏi đến đâu, họ có thể trị bệnh, không thể trị mệnh. Nếu bác sĩ giỏi, người này thọ mạng đến, Diêm Vương sai quỷ vô thường đến bắt họ, bác sĩ kéo dài thọ mạng cho họ, như vậy Diêm vương không phải là kẻ ngốc ư, không có chuyện đó. Ngạn ngữ có câu: Diêm vương bảo người canh ba chết, không dám lưu lại đến canh năm. Kéo dài thêm hai canh cũng không được. Đây nghĩa là thọ mạng và tật bệnh là hai vấn đề. Trong lúc bệnh, bác sĩ dùng sai thuốc, cũng có thể khiến quý vị mất mạng. Nếu quý vị còn thọ mạng, vẫn có thể cứu sống như thường. Thọ mạng đến thì hết cách, không thể cứu sống, người học Phật phải hiểu đạo lý này. Chúng ta ở thế gian này, việc cấp bách đầu tiên là niệm Phật, thân thể tốt có ưu điểm, không bệnh mà chết, khi chết không sanh bệnh. Bệnh này trong Phật pháp nói có ba nhân duyên: Thứ nhất là bệnh về sinh lý, bệnh này nhất định phải khám bác sĩ, bác sĩ có thể chữa bệnh về sinh lý. Thứ hai là bệnh nghiệp chướng, oán thân trái chủ tìm đến muốn trả thù quý vị. Trong quá khứ quý vị giết họ, bây giờ họ đến đòi mạng, muốn đến báo thù, tình hình này rất nhiều. Bệnh này bác sĩ không trị được, đây là oan nghiệp, không phải bệnh sinh lý. Bệnh này phải giải, oan thân trai chủ chấp nhận giải, họ sẽ ra đi. Họ đi, bệnh quý vị lập tức lành. Loại thứ ba là bệnh túc nghiệp, là tội nghiệp tạo từ trong quá khứ đến nay. Bệnh này phiền phức nhất, không phải sinh lý, cũng không phải oán thân trai chủ, là do chính mình tạo nghiệp tích lũy mà thành. Những vẫn có thể cứu chữa, thật sự sám hối, sám trừ nghiệp chướng bệnh sẽ lành. Có ba nguyên nhân, chúng ta phải khiến bản thân không sanh bệnh, phải hiểu điều này. Cuộc sống về sinh lý có quy củ, có thể giảm ít, ăn uống có quy củ. Thứ hai là không kết oán thù với bất kỳ ai, lúc nào cũng hóa giải đối lập với tất cả chúng sanh, đừng tạo ra đối lập. Họ đối lập với ta, ta không đối lập với họ thì sự đối lập này không thể thành. Thành lập nhất định là song phương, quý vị đơn phương không đối lập với người khác, nó sẽ không thể thành lập. Phải có tâm từ bi, phải có lòng yêu thương, thường thường nghĩ đến giúp tất cả chúng sanh khổ nạn, gọi là tâm đại từ bi, hóa giải oan nghiệp. Thứ ba là khởi tâm động niệm thuần tịnh thuần thiện, hóa giải tất cả nghiệp chướng quá khứ và hiện tại, điều này có thể hóa giải tội nghiệp, thân thể chúng ra sẽ không sanh bệnh. Trong kinh điển nói ba loại nhân bệnh, nói rất có lý. Bởi thế tất cả pháp không rời tự tâm, trong kinh điển Đức Phật thường nói: Tất cả pháp từ tâm tưởng sanh. Trong Kinh Hoa Nghiêm nói với chúng ta toàn thể vũ trụ là “duy tâm sở hiện, duy thức sở biến”. Các nhà khoa học hiện đại đã chứng minh điều này, chứng thực là thật, không phải giả.
Trung Y có toa thuốc. Năm trước có căn bệnh SARS, chúng tôi có được một toa thuốc rất tốt, tức là Tam Tiên Thang (三鮮湯). Toa thuốc ấy đã được công bố, chúng tôi đăng tải trên Internet, đài truyền hình vệ tinh Hoa Tạng cũng đã phát sóng. Nói thật ra, rất đơn giản! Cải bắc thảo (Napa cabbage), củ cải, đậu xanh, ba món ấy, tỷ lệ phải chánh xác. Nếu bị ho thì thêm lê, chẳng bị ho thì không cần thêm lê. Nấu thành nước canh uống như trà, một ngày uống hai, ba lượt bèn có thể dự phòng, mà cũng có thể trị liệu, rất đơn giản, chẳng phiền phức tí nào. Mùa Đông chính là mùa sanh trưởng của cải bắc thảo và củ cải, trời đã an bài chu đáo cho con người. Lúc này có ôn dịch, những thứ ấy có thể giải trừ ôn dịch. Quý vị phải tin tưởng, phải biết dùng, không chỉ là tự mình giúp đỡ chính mình, mà còn phải chẳng có tí ti tâm riêng tư nào, giúp đỡ người khác. Tôi đã thông cáo toa thuốc ấy trên đài truyền hình Hoa Tạng, cứ mấy ngày chúng tôi lại phát hình vài lượt, khiến cho mọi người đều biết. Nói thật ra, những toa thuốc trị liệu như vậy trong Trung Y có rất nhiều, phải biết đều là hữu hiệu. Chư vị có cơ duyên này, đều có thể hướng về những vị lang y thỉnh giáo để có nhiều toa thuốc hòng tham khảo. Hôm trước, cũng có một người bạn tặng tôi một toa thuốc, trị bệnh cúm gia cầm, dường như là dùng cây mắc cỡ (Mimosa Pudica). Nấu cây mắc cỡ khô với nước, bỏ thêm đường phèn. Nếu tìm chẳng được cây mắc cỡ khô, hãy nên dùng rễ cây mắc cỡ bán trong tiệm thuốc Bắc, cũng hữu hiệu! Người ấy dùng phương pháp này.
Trên thân chúng ta có rất nhiều tế bào độc bệnh, đây là căn nguyên của tật bệnh. Nếu có năng lực này, có thể khôi phục tất cả mọi tế bào độc bệnh trở lại bình thường, chuyển biến, bệnh con người không còn. Không cần uống thuốc, cũng không cần chích thuốc, không cần chẩn đoán, có thật chăng? Thật vậy, “tất cả pháp từ tâm tưởng sanh”, vì sao có tế bào độc bệnh? Là do tâm mình có độc bệnh. Là độc bệnh gì? Đức Phật nói với chúng ta về tam độc, đó là độc bệnh tham sân si. Nếu chúng ta đoạn tận tâm tham, đoạn tận tâm sân nhuế, đoạn tận tâm ngu si, độc bệnh không còn nữa, tất cả tế bào độc bệnh đều khôi phục như thường. Đạo lý chính là như vậy, đây là thật, không phải giả. Đoan chánh tâm niệm, mọi bệnh tật đều không còn, chúng ta phải tin. Đức Phật thường nói: “tất cả pháp từ tâm tưởng sanh”, sao ta không hiểu đạo lý này? Trong tâm mình giữ mãi tham sân si mạn nghi, đây gọi là năm độc, như vậy sao không sanh bệnh được? Trong tâm có năm độc. Trong tâm vốn không có năm độc, năm độc là do vọng niệm sanh ra, chân tâm không có năm độc. Chân tâm ly niệm, không có ý niệm! trong tâm có năm độc này, tức là ta đã có sẵn độc bệnh. Độc bệnh này là nhân của bệnh, nhân thêm vào duyên bệnh lập tức phát tác. Duyên có hai loại, có nội duyên và ngoại duyên. Nội duyên là não nộ oán hận phiền, đây là tâm trạng của chúng ta, là nội duyên. Ngoại duyên là tài sắc danh thực thùy, nhân duyên vừa tụ hợp, bệnh liền phát tác, nghiêm trọng sẽ mất mạng. Hiểu được đạo lý này, bệnh quý vị chắc chắn trị lành, dù nghiêm trọng đến đâu cũng không sao. Thái độ thay đổi, xa lìa tài sắc danh thực thùy, rời xa ngoại duyên. Khống chế mình không nổi nóng, chế phục oán hận não nộ phiền, hạ thấp tham sân si mạn nghi. Nếu khống chế thật tốt, bệnh không còn nữa, nếu muốn hỏi dùng phương pháp gì để khống chế? Nói cho quý vị biết, niệm Phật A Di Đà là phương pháp khống chế hay nhất, câu A Di Đà Phật này biết trị bệnh. Quý vị xem cư sĩ Lưu Tố Vân ở Đông Bắc bị bệnh ban đỏ, chuyên niệm một câu A Di Đà Phật đã khỏi bệnh hoàn toàn. Trường hợp rõ ràng, là tấm gương tốt. Quý vị hỏi làm sao bà lành bệnh? Chính là đạo lý tôi vừa mới nói với quý vị, không phải không có đạo lý, đây không phải mê tín. Đối với bên trong có thể trị tất cả bệnh khổ của thân tâm, đối với bên ngoài nhiều thiên tai trên địa cầu đều có thể đối trị. Tinh tấn tu hành, nơi chúng ta ở không bị ảnh hưởng bởi thiên tai này, đây đều là thật. Nếu có thể tinh tấn tu hành, khiến ở đây không gặp thiên tai, công đức này rất lớn. Tuy ta không kể công, trong lòng giống như không có gì, thực tế công đức rất lớn. Sự thù thắng của Phật pháp nằm ở những điểm này, người thế gian không biết tưởng rằng đây là mê tín. Đây là tác dụng của chuyển biến. “Hàng ngoại đạo chuyển biến, lâu nhất không quá bảy ngày”. Ngoại đạo không phải chỉ bên ngoài Phật giáo, mà tâm hướng ra bên ngoài cầu pháp gọi là ngoại đạo. Nếu chúng ta không hiểu những đạo lý này của Phật pháp, ngày ngày cũng đang cầu, cầu Phật Bồ Tát gia trì, cầu thần minh gia hộ, đó cũng thuộc về ngoại đạo. Bản thân chúng ta biến thành ngoại đạo mà không hề hay biết. Ngoại đạo tu trì chuyển biến có hiệu quả chăng? Có hiệu quả, hiệu quả này đến các nhà khoa học cũng thừa nhận, họ nói nó là ý thức tập thể. Mọi người cùng nhau cầu nguyện, năng lực ý thức tập thể rất lớn, có thể thay đổi hoàn cảnh trước mắt, tôi thường nói đây là trị ngọn không trị gốc. Ở đây nói “lâu nhất không quá bảy ngày”, đây là trị ngọn không phải trị gốc, có thể hóa giải thiên tai. Nhưng không trị tận gốc, nên khuyết điểm lại tái phát, không bao lâu bệnh lại phát tác, thiên tai lại đến, như vậy phải làm sao? Không phải không linh, nó vẫn là chiêu cảm từ lòng người!
Ngày nay, hoàn cảnh sống ở thế gian này rất không tốt, rất không bình thường. Từ trước, lão cư sĩ Lý Bỉnh Nam trong lúc giảng Kinh thường hay cảm khái mà nói, người hiện tại làm gì trải qua ngày tháng, ba bữa đều ăn đắng uống độc. Bạn xem, ở trong thịt có rất nhiều độc tố. Tình hình ở các nơi khác tôi không được rõ ràng lắm, nhưng ở Đài Loan, tôi nghe người nói, heo ở Đài Loan nuôi chỉ sáu tháng là giết thịt, dùng một số hóa học để nuôi. Sau khi heo ăn loại thức ăn này, thời gian rất ngắn thì lớn được rất béo, rất mập, trong loại thịt đó đều có độc tố, cho nên người ăn loại thịt này, bất cứ bệnh lạ nào cũng đều sanh ra. Gà nuôi chỉ mới sáu tuần thì lớn thiệt to, không phải tự nhiên mà trưởng thành, do con người làm ra, dùng những loại thuốc hóa học để thúc nó lớn, cho nên trong thịt hàm chứa độc tố quá nhiều, vì vậy có rất nhiều loại bệnh lạ ở thế gian này. Nửa thế kỷ trước không hề nghe nói có nhiều bệnh lạ đến như vậy. Bệnh từ đâu mà ra vậy? Bệnh từ miệng mà vào. Trong thức ăn chay cũng không bình thường, rau cải dùng thuốc trừ sâu, nghe nói trong gạo còn để thuốc làm bóng hạt, hạt gạo đó vừa đẹp lại lớn, nhưng ăn không bổ dưỡng. Cho nên lão sư Lý nói, Kinh Phật nói không hề sai, mỗi ngày chúng ta ăn đắng uống độc, ba bữa không phải ăn cơm, mà là phục độc, con người có thể khỏe mạnh sao? Độc nhiều quá thì phải làm sao? Dùng tâm từ bi có thể giải độc, không cần tìm thuốc giải độc, vì trong thuốc giải cũng có độc. Tâm chân thành thanh tịnh sẽ không bị ô nhiễm, tâm từ bi có thể giải độc, cho nên dùng nội công của chính chúng ta, không nên cầu bên ngoài. Tâm chân thành, thanh tịnh, bình đẳng, từ bi thì thân thể của bạn có lý nào mà không khỏe mạnh chứ? Nhất định sẽ khỏe mạnh!
Thầy giảng rất dễ hiểu. Cảm tạ ân đức ngài Tịnh Không
Virus corona cũng là một sinh linh, một sinh linh mà có thể giết chết con người thì đủ để biết được lòng oán hận của chúng lớn đến mức nào...
Nay con xin thỉnh cầu chư vị, bên cạnh việc hồi hướng cho thế giới sớm thoát khỏi dịch bệnh, thì cũng hồi hướng cho virus corona diệt trừ được lòng oán thù, cầu sanh Tịnh Độ.
Nam Mô A Mi Đà Phật 🙏🏼🙏🏼🙏🏼
Hiện nay dịch bệnh đang lan ra, chúng ta đối mặt với sự thật này, phải làm sao đây? Phật Bồ-tát dạy chúng ta, đầu tiên phải định tâm lại, không nên hốt hoảng, không nên sợ hãi.
. Nếu như dịch bệnh thật sự truyền khắp khu vực này, thì việc tốt nhất là không ra khỏi cửa, ở trong nhà mà tu tâm thanh tịnh, đây là việc rất quan trọng. Tâm địa nhất định phải thanh tịnh, tâm thanh tịnh có thể miễn dịch, sẽ không bị truyền nhiễm.
Phàm phu thích nói chuyện phiếm tạp tâm, kỳ thực là do phiền não tập khí tham, sân, si, mạn trong tâm quá nặng, không nói chuyện thì cảm thấy khó chịu, cứ phải tìm đề tài để tiêu khiển, người quá ưa thích nói chuyện thật sự là tâm không ở trong đạo. Mà còn nói lên người đó hầu như không giác ngộ, vẫn chưa thật sự sanh khởi tâm liễu thoát sanh tử, ra khỏi tam giới. Nếu là người thật sự tu đạo, thường giữ tâm hổ thẹn, nhất định sẽ quý trọng thời gian, hết lòng hết dạ nghe kinh, đọc kinh, đọc sách, niệm Phật, lạy Phật. Lời nói của phàm phu là do phiền não tập khí dẫn dắt, khó tránh khỏi việc gây tổn hại nhiều hơn là làm lợi ích cho người khác, mà còn thiếu hụt tâm chân thành, cung kính. Trong lời nói vô hình trung sẽ làm người khác lầm lạc, tổn thương người khác, từ nhiều xích mích nhỏ mà biến thành xung đột lớn, cuối cùng sẽ phá hoại sự hài hòa của đôi bên, vậy là phạm tội phá lục hòa kính mà bản thân vẫn không hay không biết. Đã phá lục hòa kính, tất nhiên cũng phá hoại luôn cả đạo tràng chánh pháp, quấy nhiễu việc tu học thường ngày của người khác, tạo ra bầu không khí tu học xấu ác, tất nhiên là tội lỗi này không hề nhẹ.
Bởi vì tôi nhìn thấy Cư sĩ Hoàng, ông ấy có thể thành tựu là bởi vì ông ấy phát tâm không nói chuyện hơn hai năm. Ông liệt kê ra mười một điều lợi ích khi không nói chuyện. Tôi thì nói chuyện rất nhiều, không sai chút nào. Ví dụ như khi thấy chuyện này không hợp với ý mình, tôi nhất định sẽ phải nói ra để xem bạn xử lý như thế nào. Thấy chuyện kia không đúng, tôi nhất định phải nói. Ở nhà tôi cũng như vậy. Nếu như ba tôi không tắt đèn ở trên lầu và dưới lầu, thì tôi liền nói: “Ba không biết tiếc phước, không tắt đèn”. Sau đó, mỗi ngày tôi đều đọc một lần về những điều tốt khi không nói chuyện. Ba tôi đi đằng trước, thì tôi đi đằng sau tắt đèn.
Làm sao có thể tránh được tội lỗi từ miệng? Tôi liền suy nghĩ xem, tại vì sao lại phải tránh lỗi từ miệng? Tại vì sao Cư sĩ Hoàng có thể không nói chuyện thì được vãng sanh? Bởi vì ông đã nói rất rõ: Miệng chính là cửa của họa phước. Tôi đem cánh cửa này đóng lại, phước đều được giữ lại, họa thì cũng không chiêu cảm đến được. Quý vị xem, giữ lại thì toàn là phước, họa thì không chiêu cảm đến, tốt biết bao! Trong Đệ Tử Quy” có nói: Nói nhiều lời, không bằng ít. Ít nói chuyện. Cho nên, tôi ở nhà cố gắng ít nói chuyện nhất có thể. Ví dụ như ba mẹ tôi nói phải làm như thế này, đi ra ngoài phải chạy xe này, phải thế này thế kia. Lời nói của tôi sắp ra tới cửa miệng thì tôi phải nhịn lại, tôi sẽ không phát biểu thêm ý kiến nữa.
A Di Đà Phật 🙏🙏🙏.con xin thành kính tri ân công đức của Hòa Thượng rất nhiều ạ🙏🙏🙏.con xin kính chúc Hòa Thượng luôn thường mạnh khỏe thường an lạc và con xin cầu nguyện cho dịch bệnh sớm ngày được tiêu trừ ạ.con cũng xin tri ân công đức của Thầy đã dịch và đọc lời dịch bệnh cho chúng con được nghe biết ạ🙏🙏🙏
thầy nói rất chuẩn có lý lẽ dễ hiểu
mong tất cả mọi người hãy tu nhân tích đức . chính đường chính đạo
cảm ơn thầy rất nhiều nhé
Nam mo a di da Phật con sinh cảm ơn Phật nhiều lắm
Nam mô Adi đà phật! Chúng con vô cùng cảm động trước ân đức của ngài. Con chúc ngài thật nhiều sức khỏe trụ thế lâu dài để hoằng pháp cứu độ chúng sanh. Adi đà phật
Hòa thượng Tịnh Không khai thị về Dịch Bệnh . Phòng chống và chữa bệnh..
Dịch bệnh Viêm phổi do virus corona đang lan ra. Mời quý vị xem Lão Hòa thượng Tịnh Không khai thị về dịch bệnh lan ra thì nên làm thế nào?
Hiện nay dịch bệnh đang lan ra, phải làm sao đây?
1. Hiện nay dịch bệnh đang lan ra, chúng ta đối mặt với sự thật này, phải làm sao đây? Phật Bồ-tát dạy chúng ta, đầu tiên phải định tâm lại, không nên hốt hoảng, không nên sợ hãi.
2. Nếu như dịch bệnh thật sự truyền khắp khu vực này, thì việc tốt nhất là không ra khỏi cửa, ở trong nhà mà tu tâm thanh tịnh, đây là việc rất quan trọng. Tâm địa nhất định phải thanh tịnh, tâm thanh tịnh có thể miễn dịch, sẽ không bị truyền nhiễm.
3. Nghe giảng kinh, đọc kinh, niệm Phật, đoạn ác tu thiện, đó là trị tận gốc, vì sao vậy? Bởi trong Đại-thừa giáo Phật thường nói: tất cả pháp từ tâm tưởng sanh, chỉ cần trong tâm chúng ta là thanh tịnh, là thiện lương, thì dù cho bị nhiễm những virus đó, cũng không có vấn đề gì, tự tự nhiên sẽ khỏi thôi.
4. Thanh tịnh và từ bi sẽ chuyển virus chuyển thành tế bào tốt, [đó là] cảnh tùy tâm chuyển. Cho nên quý vị không nên có sợ hãi, [nếu] quý vị có sợ hãi, thì quý vị sẽ bị bệnh hù dọa chết.
5. Bình thường là phải dưỡng tâm thanh tịnh, dưỡng tâm từ bi, đó chính là: “tăng cường khả năng miễn dịch của chính mình”, mà người hiện nay nói.
6. Chúng ta niệm kinh làm những hoạt động siêu độ, những pháp hội tiêu tai, đó là trị phần ngọn, không phải trị tận gốc, có hiệu quả hay không? Có hiệu quả, có thể giảm tai nạn này đi một chút, có thể đẩy lùi tai nạn này về sau một chút, chứ không thể dập tắt được.
7. Làm thế nào trị cả tận gốc lẫn ngọn? Trị tận gốc là phải chân chánh tu hành, phải thật tinh tấn, đó là trị gốc. Tâm chúng ta thanh tịnh, tâm chúng ta từ bi vĩnh hằng không mất, phải khiến ngày ngày tăng trưởng, năm năm tăng trưởng. Nguyện của chính mình, bản nguyện thanh tịnh, vì tất cả chúng sanh mà phục vụ, niệm niệm đều vì người khác, không vì chính mình, phải vĩnh viễn kiên trì, đó đều là trị tận gốc.
8. Dù thế gian này có tai nạn nhiều hơn nữa, thì quý vị sẽ không bị nhiễm, tại sao vậy? Bởi quý vị không có tạo nghiệp đó. Dịch bệnh cũng là oán nghiệp, quý vị không kết oán với chúng, thì chúng sẽ không tìm quý vị; quý vị kết oán với những chúng sanh đó, thì chúng sẽ tìm đến quý vị, đó là cảm ứng đạo giao, một chút không sai.
#Chia sẻ chính là tu phước
#Tâm từ bi có thể giải độc, tăng cường sức miễn dịch.
A di đà Phật 🙏🏽🙏🏽🙏🏽
A Di Đà Phật...con xin thành kính tri ân công đức của thầy! Con kính chúc thầy thân tâm thường an lạc .
A Di Đà Phật 🙏🙏🙏,bài giảng rất hay ,Xin cảm ơn
Nam Mô A Mi Đà Phật
Nam mô bổn sư thích ca mâu ni phật
Nam mô a di đà phật
ADIDAPHAT
A di đà phật
A di đà phật
A di đà phật
Nam mo a di da phat
Nam Mô A Di Đà Phật __()__
A Di Đà Phật 🙏🙏🙏
A Di Đà Phật
Trong kinh điển nói ba loại nhân bệnh, nói rất có lý. Bởi thế tất cả pháp không rời tự tâm, trong kinh điển Đức Phật thường nói: Tất cả pháp từ tâm tưởng sanh. Trong Kinh Hoa Nghiêm nói với chúng ta toàn thể vũ trụ là “duy tâm sở hiện, duy thức sở biến”. Các nhà khoa học hiện đại đã chứng minh điều này, chứng thực là thật, không phải giả.
Nói ra rồi, có rất nhiều người nghe rồi sợ hãi, kỳ thật là sai lầm, không cần phải lo sợ. Nhất định bạn phải biết căn bệnh này từ đâu mà có, bạn vốn là một người khỏe mạnh, làm sao lại bị bệnh?
Trong đạo Phật nói, bệnh có 3 nguyên nhân: Loại thứ nhất là sinh lý, trong ẩm thực của bạn, trong cách sống của bạn có chỗ sai lầm, khiến cho bị bệnh, loại tật bệnh này thì bác sỹ có thể chữa trị cho bạn, giúp bạn phục hồi trở lại bình thường, đó là loại thứ nhất.
Loại thứ hai là oan thân trái chủ của bạn tìm đến bạn, nó đến làm gì đây? Nợ mạng thì đền mạng, thiếu tiền thì đến tiền, nó đến để đòi tiền đòi mạng, dạng bệnh này, bác sỹ không chưa được, nó không thuộc về sinh lý, vậy phải làm cách nào đây? Điều giải. Cho nên trong tôn giáo, có rất nhiều các vị truyền giáo giúp cho tín đồ chữa trị căn bệnh, đại đa số là dạng bệnh này, đưa ra điều kiện điều tiết, đối phương tiếp nhận, thì nó sẽ đi, bạn sẽ khỏi bệnh.
Loại thứ ba gọi là bệnh nghiệp chướng, là bản thân bạn tạo tội nghiệp quá nhiều, loại bêệnh này rất phiền phức, vì sao vậy? Bác sỹ chữa không khỏi, nó cũng chẳng thuộc về điều tiết, mà do chính bạn tạo nghiệp nặng, rất phiền phức. Bạn đi tìm các nhà truyền giáo để giúp, họ không giúp được. Bởi vì nó không phải là điều tiết, mà do chính bạn tạo nghiệp sâu dày, bạn phải bị báo ứng này. Nhưng vẫn còn có cách, đó là chân thật sám hối, Phổ Hiền Bồ tát dạy chúng ta “sám trừ nghiệp chướng”. Thật sự sám hối, thật sự sửa đổi lỗi lầm, đoạn ác tu thiện, tích lũy công đức, thì vấn đề sẽ được hóa giải. Cơ thể của chúng ta bị bệnh, bạn biết được nguyên nhân vì sao, thì bạn sẽ có cách chữa trị.
A Di Đà Phật, con đọc những cmt bên dưới rất rõ ràng, sáng tỏ, có thể hiểu rất nhanh lẹ, con xin phép được sao chép để chia sẽ với mọi người. A di đà Phật.
A DI da phat thay gian rat dung cau xin tat ca the gian nay quay dau huong thien lam Viet thien thi dich binh nay se qua thoi va niem phat hoi huong cho dich binh mau qua thoi con cau xin cho tat ca moi nguoi tai qua nan thoi a DI da phat. A DI da phat 🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹
VẤN ĐÁP VỀ DỊCH BỆNH, LÀM SAO GIÚP ĐỠ NHỮNG ĐỒNG HỌC SỢ HÃI DỊCH BỆNH? - HÒA THƯỢNG TỊNH KHÔNG (24/3/2020)
Câu hỏi thứ hai là những vị Pháp sư ở Tịnh Tông Học Viện Úc Châu đưa ra: Đối mặt với tình hình dịch bệnh hiện nay, có một số đồng học không sợ, có một số đồng học vô cùng sợ hãi, làm sao để giúp đỡ những đồng học sợ hãi này?
Các vị đồng tu đừng sợ. Có người đã hỏi tôi có sợ không? Tôi không sợ. Giúp các đồng học, các đồng học phải giống tôi, từ sáng đến tối niệm A Di Đà Phật, vui vẻ hạnh phúc. Nếu quý vị không đi theo A Di Đà Phật thì quý vị sẽ nghĩ ngợi lung tung, nghĩ ngợi lung tung là đáng sợ nhất. Nhiều vọng niệm của chúng ta từ sáng đến tối là từ đâu có vậy? Từ nghĩ ngợi lung tung mà có, đây là vọng tưởng. Nếu con người không có vọng tưởng thì tự tại biết mấy! Có thể làm được không vọng tưởng, nghĩ đến A Di Đà Phật nhiều hơn, tốt! Nghĩ đến A Di Đà Phật, mỗi ngày đều nhớ Phật, đều niệm Phật, tự tại biết bao! Những vọng niệm sợ hãi này của quý vị, càng nghĩ thì càng sợ hãi, đến sau cùng biến bệnh nhẹ thành bệnh nặng, càng nghĩ càng đáng sợ.
Có một số đồng tu hỏi tôi: “Thầy có sợ không?” Tôi nói với họ: “Tôi không sợ, không có khái niệm này, không có khái niệm sanh tử, mỗi ngày đều sống tùy duyên”.
Tuổi tác lớn rồi, giảng kinh không nổi nữa. Tôi vô cùng chú trọng người kế thừa, cho nên vào lúc 50 tuổi, tôi cực kỳ xem trọng việc đào tạo người tiếp nối. Tôi có thể không giảng kinh, nhưng không thể gián đoạn việc giảng kinh, những người có thể giảng, thích giảng kinh thì tôi đều đề bạt họ, đào tạo mỗi người họ; tôi đi rồi, vẫn còn nhiều người như vậy giảng hay hơn tôi, tôi rất hài lòng.
Có người hỏi tôi: “Thầy có sợ chết không?” “Không sợ, thật sự không sợ, không sợ chút nào”. Vì sao họ lại sợ? Bởi họ chưa chuẩn bị. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ, cho nên tôi không sợ chết, khác với những người thông thường. Hằng ngày chúng tôi đến nghĩ đến thế giới Tây Phương Cực Lạc, niệm niệm đều niệm A Di Đà Phật. Tôi khuyên mọi người niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, bản thân tôi sao có thể không làm? Nếu tôi không làm, người theo tôi học nói tôi lừa gạt họ, vậy thì tôi có lỗi với họ. Thế giới Cực Lạc thật có, A Di Đà Phật thật có, người vãng sanh thế giới Cực Lạc thật có, ngày nào cũng có. Bất kỳ lúc nào, bất luận nơi đâu cũng có thể đến thế giới Cực Lạc, hoan hỷ.
Phật dạy chúng ta: Việc gì cũng có nhân có quả. Dịch bệnh có nhân quả, nhân là gì? Tất cả pháp từ tâm tưởng sanh, nói tới nói lui cũng là tâm tưởng.
Đồng học chúng ta học Phật rồi, mãi mãi không sợ hãi. Chúng ta theo Thích Ca Mâu Ni Phật, con đường phía trước thuận buồm xuôi gió, tương lai vô cùng xán lạn. Sau khi học Phật, niệm niệm cầu sanh Tịnh Độ, chúng ta hiểu rõ về thế giới Cực Lạc, thật sự nắm chắc phần vãng sanh thế giới Cực Lạc. Mong rằng đồng học xem nhẹ sanh tử, nắm bắt sanh tử trong tay của chính mình, không phải là trong tay của Diêm Vương. Nằm trong tay tôi, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, vậy mới tốt! Gặp gỡ các đồng tu, cùng nhau niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, mỗi ngày đều không sót thời khóa công phu nào.
Cũng có không ít đồng học sợ hãi, chúng ta giúp họ. Giúp họ, trước tiên là bản thân không sợ, họ mới có thể tin. Làm sao để giúp những đồng học sợ hãi này? Đây là sứ mạng của chúng ta. Tụng kinh, thuộc lòng kinh điển có thể chuyển sợ hãi thành không sợ hãi. Không sợ đến trình độ nào? Tự tại vãng sanh, nắm chắc phần vãng sanh thế giới Cực Lạc, là thật, không phải giả.
Ta Bà khổ, hà tất phải lưu luyến? Quý vị lưu luyến Ta Bà, cho nên quý vị mới sợ chết, không lưu luyến Ta Bà thì không sợ nữa. Cho nên đối mặt với tất cả những sự bất an trong xã hội hiện nay, chúng tôi đều khuyến khích mọi người đừng sợ hãi, vui vẻ mà niệm Phật hiệu, A Di Đà Phật nhất định đến tiếp dẫn, không sót một người nào. Tín tâm quyết định tất cả, điều này quan trọng!
Sức khỏe của mọi người tốt hơn tôi, phải siêng năng, phải cố gắng. Phải nhìn thấy A Di Đà Phật ở thế giới Cực Lạc hoan nghênh chúng ta, chúng ta nhìn thấy sự hoan hỷ vô lượng, nguyện vọng của đời này cũng xem như viên mãn rồi. Sống trong thế gian này, sống một ngày thì làm một ngày, sống hai ngày thì làm hai ngày. Vãng sanh đến thế giới Cực Lạc, đồng học cùng sẽ theo A Di Đà Phật đến tiếp dẫn chúng ta, cho nên công đức trợ niệm giúp đỡ đồng học rất lớn, tôi đi đón họ, họ cũng đến đón tôi, tuyệt đối không uổng công, tuyệt đối không phải là giả.
Bây giờ không xem những tin tức về tình hình dịch bệnh, niệm A Di Đà Phật là sự giúp đỡ chân thật. Hiện nay nhu cầu cấp bách của chúng ta không phải là điều gì khác, mà là Phật đến tiếp dẫn chúng ta, Bồ Tát đến tiếp dẫn chúng ta, liên hữu đồng tu đều đến tiếp dẫn chúng ta. Tin sâu không nghi hoặc, họ nhất định đến tiếp dẫn chúng ta vãng sanh, cảnh tượng tiếp dẫn vãng sanh náo nhiệt hơn cảnh tượng này. Khi tiếp dẫn chúng ta đừng khách sáo, phải giữ vững tín nguyện, tín nguyện vãng sanh.
-Trích “Pháp Âm Tuyên Lưu” tập 6-
NAM MÔ A MI ĐÀ PHẬT
2--
Muốn diệt trừ chứng ôn dịch này, phải dùng cách trị liệu, chớ nên dùng cách sát hại. Khá nhiều người hỏi tôi, tôi có cách nhìn như thế đó. Gia súc, gà, vịt bị cúm, nếu có thể cho chúng uống thuốc chữa cảm mạo, chữa khỏi rất dễ dàng, còn hữu hiệu hơn [chữa bệnh cho] con người! Vì sao chẳng giúp đỡ chúng, chẳng trị bệnh cho chúng, mà lại giết chết chúng? Quý vị kết mối oán cừu này đã sâu lắm, oan oan tương báo. Người hiện thời chẳng tin chuyện này, chẳng có cách nào hết! Chẳng phải là nói không tin bèn chẳng có đâu nhé, vẫn có y hệt! Đến lúc oan oan tương báo, quý vị hối hận thì đã muộn. Quý vị giải thích với chúng như thế nào đây? Quý vị nói ta khi ấy vô tri, giết các ngươi oan uổng. Quả báo trong tương lai của quý vị cũng là bị kẻ khác giết chết oan uổng, cứ một báo đền trả một báo. Nhân duyên quả báo chẳng sai suyển mảy may!
Trong kinh, đức Phật đã nói: “Dục tri tiền thế nhân, kim sanh thọ giả thị. Dục tri lai thế quả, kim sanh tác giả thị”, [nghĩa là] những gì chúng ta tạo tác trong đời này chính là [cái nhân tạo thành] quả báo trong đời sau. Đời này thời gian ngắn ngủi, đời sau thời gian lâu dài. Trong lục đạo, chỉ có thời gian trong nhân đạo là ngắn nhất. Thiên đạo thọ mạng lâu dài, trong súc sanh có loài vật trường thọ. Thọ mạng trong địa ngục và ngạ quỷ đều rất dài, họ chịu khổ quả. Đức Phật lại nói: “Dục tri thế thượng đao binh kiếp, đản thính đồ môn dạ bán thanh” (Muốn biết đao binh trong cõi thế, lò mổ hãy nghe tiếng nửa đêm). Nửa đêm giết lợn hiện thời chẳng nhiều như vậy. Hiện thời là giết mổ với một số lượng lớn; vì thế, chiến tranh hiện thời khác hẳn xưa kia. Hiện thời, có vũ khí sát thương với quy mô lớn: Một quả bom hạch nhân (bom nguyên tử) nổ, sẽ giết chết mấy trăm vạn người, há chẳng phải là vì hiện thời giết mổ những loài súc sanh [với số lượng quá lớn] ư? Một trận ôn dịch giết chết mấy vạn, mấy chục vạn, trên trăm vạn người, há chẳng phải là chuyện giống như bom nguyên tử bùng nổ ư? Người như thế nào, quyết định cảm quả báo như thế ấy, chớ nên không biết, chớ nên chẳng suy nghĩ kỹ càng!
Đồng học tới hỏi tôi, tôi giảng Phật pháp cho họ nghe, tôi nói chánh lý, nhất định chớ nên kinh hoảng! Tai nạn còn chưa giáng xuống thân, chính mình lại hoảng hốt, sợ hãi, bị nó dọa sợ gần chết, quý vị nói có oan uổng hay không? Là chuyện rất oan uổng! Quý vị còn chưa mắc bệnh, ở trong nhà, hằng ngày bị nỗi sợ hãi dọa chết ngất, sai mất rồi! Cổ nhân nói có lý lắm: “Sanh tử hữu mạng, phú quý do thiên” (Sanh tử có số, phú quý do trời). Quý vị chẳng đáng chết, dẫu tai nạn kiểu nào hiện tiền đi nữa, quý vị đều có thể miễn trừ. Chẳng phải là nói khu vực này hễ có tai nạn, mọi người đều chết sạch, chẳng còn một ai, chẳng thể nào! Vẫn có một số ít sống sót, chẳng bị kinh hãi bởi virus! Trong ấy có nghiệp nhân, nghiệp của mỗi cá nhân khác nhau!
Sau khi chúng ta nghe Phật pháp, hiểu những đạo lý này, bèn hạ quyết tâm chẳng kết ác duyên với chúng sanh nữa. Đối với những nghiệp duyên đã làm trong quá khứ, chúng ta thường xuyên sám hối, hồi hướng công đức do chính mình đã tu tập, tích lũy cho họ. Hằng ngày tu sám hối, hằng ngày hồi hướng cho họ, hy vọng họ cũng có thể biết: Trong quá khứ, chúng ta vô tri. Nay chúng ta khéo tu hành, trong tương lai, sau khi chính mình đã tu thành tựu, do họ có duyên với chúng ta, nhất định sẽ độ người hữu duyên trước. Họ ở trong lục đạo, khổ chẳng thể diễn tả nổi. Nếu có người độ họ, họ cũng hoan hỷ. Như thế chính là chúng ta “ta và người đều có lợi”. Nếu họ báo thù, gây chướng ngại, đôi bên đều bất lợi. Nếu nói rõ ràng, nếu hiểu minh bạch lý, tâm chúng ta sẽ định. Tâm đã định, sẽ chẳng có ngờ vực, chẳng bị lây nhiễm dễ dàng. Lây nhiễm là gì? Do có tâm kinh sợ! Nghe chuyện ấy rất sợ hãi, sẽ dễ dàng bị lây nhiễm. Chẳng để ý đến nó tí nào; đâm ra, chẳng bị lây nhiễm dễ dàng. Dẫu đã bị lây nhiễm, cũng đừng kinh hoảng, đừng sợ hãi, cứ coi như chẳng có chuyện ấy, hãy khéo niệm Phật. Chẳng thể trị bèn vãng sanh, thời gian vãng sanh đã đến rồi. Nếu trị lành thì cũng được, lại tu vài năm, có gì đáng sợ hãi cơ chứ?
Xin tán thán và tùy hỷ công đức của Ân Sư và các bạn đăng video ạ. A Di Đà Phật.
nam mô a di đà phât hay rât hay rât đúng không thể nghĩ bàn. tôi đã 7 lần từ cõi chêt trỏ về.. chêt rât nhe nhàng. vât lôn vói cai chêt mói là sọ
3--
Trung Y có toa thuốc. Năm trước có căn bệnh SARS, chúng tôi có được một toa thuốc rất tốt, tức là Tam Tiên Thang (三鮮湯). Toa thuốc ấy đã được công bố, chúng tôi đăng tải trên Internet, đài truyền hình vệ tinh Hoa Tạng cũng đã phát sóng. Nói thật ra, rất đơn giản! Cải bắc thảo (Napa cabbage), củ cải, đậu xanh, ba món ấy, tỷ lệ phải chánh xác. Nếu bị ho thì thêm lê, chẳng bị ho thì không cần thêm lê. Nấu thành nước canh uống như trà, một ngày uống hai, ba lượt bèn có thể dự phòng, mà cũng có thể trị liệu, rất đơn giản, chẳng phiền phức tí nào. Mùa Đông chính là mùa sanh trưởng của cải bắc thảo và củ cải, trời đã an bài chu đáo cho con người. Lúc này có ôn dịch, những thứ ấy có thể giải trừ ôn dịch. Quý vị phải tin tưởng, phải biết dùng, không chỉ là tự mình giúp đỡ chính mình, mà còn phải chẳng có tí ti tâm riêng tư nào, giúp đỡ người khác. Tôi đã thông cáo toa thuốc ấy trên đài truyền hình Hoa Tạng, cứ mấy ngày chúng tôi lại phát hình vài lượt, khiến cho mọi người đều biết. Nói thật ra, những toa thuốc trị liệu như vậy trong Trung Y có rất nhiều, phải biết đều là hữu hiệu. Chư vị có cơ duyên này, đều có thể hướng về những vị lang y thỉnh giáo để có nhiều toa thuốc hòng tham khảo. Hôm trước, cũng có một người bạn tặng tôi một toa thuốc, trị bệnh cúm gia cầm, dường như là dùng cây mắc cỡ (Mimosa Pudica). Nấu cây mắc cỡ khô với nước, bỏ thêm đường phèn. Nếu tìm chẳng được cây mắc cỡ khô, hãy nên dùng rễ cây mắc cỡ bán trong tiệm thuốc Bắc, cũng hữu hiệu! Người ấy dùng phương pháp này.
Do vậy, tôi hy vọng các đồng học gặp phải tai nạn này, chẳng kinh hoảng, chẳng sợ hãi, chớ nên khủng hoảng. Người ăn chay đã chẳng kết oán cừu với chúng sanh, trọng yếu lắm! Chúng ta hằng ngày sám hối, phải nhận sai. Quá khứ vô tri, đã sát hại rất nhiều chúng sanh. Chúng ta phải nhận sai, phải hối lỗi; từ nay trở đi, quyết định chẳng tổn hại chúng sanh. Một niệm thiện tâm sẽ hóa giải rất nhiều nỗi oán hận. Chúng ta khởi tâm động niệm, cảnh chuyển theo tâm, phải tin tưởng lời dạy của đức Phật: “Nếu có thể chuyển vật, ắt giống như Như Lai”. Một trăm bốn mươi mốt bài kệ trong phẩm kinh này là nêu tỷ dụ, các thí dụ nhằm dạy chúng ta chuyển đổi cảnh giới như thế nào! Thấu hiểu thì tốt lắm, có thể tự độ, lại có năng lực độ tha. Vì thế, chúng ta tu hành, học Giáo phải khéo lưu ý.
1--
Đối với kẻ sơ học, chế định giới luật đòi hỏi [phải tuân thủ] nghiêm ngặt. Có chướng ngại, dường như là điều gì cũng đều chẳng thuận tiện. Lúc tôi mới học Phật, bạn đồng nghiệp của tôi có người đã học Phật nhiều năm, còn khi ấy tôi mới chập chững học, ông ta bảo tôi: “Lý luận trong kinh điển Phật giáo hay lắm, nhưng giới luật thì không được!” Tôi nói: “Sao vậy?” Ông ta nói: “Giới luật quá rườm rà, buộc anh phải trì giới, anh chẳng động đậy gì được. Giống như dùng dây trói chặt quý vị, chẳng tự do”. [Trong những kẻ học Phật, người] ưa thích kinh luận, [chuộng] lý luận [suông] chiếm đa số, thật sự học cũng rất ư là ít, nguyên nhân là ở chỗ này! Thuở ấy, chúng tôi suy ngẫm [cũng ngỡ là kiểu nói ấy] đúng lắm, có lý! Chúng ta thích đọc kinh giáo, lý luận giảng giải hay quá, nhưng khi dạy quý vị làm, quý vị đều chẳng chịu làm. Dạy quý vị bố thí, [quý vị vẫn] rất keo kiệt, chẳng buông xuống được. Dạy quý vị trì giới, dạy quý vị ăn chay, chẳng làm được! Sau đấy, dần dần hiểu rõ đạo lý, mới biết sự dạy bảo của đức Phật là chánh xác.
Dạy quý vị đừng sát sanh, dạy quý vị ăn chay, mục đích là gì? Trưởng dưỡng cái tâm từ bi, chẳng nỡ ăn thịt chúng sanh. Trong cái tâm Bồ Đề, chân thành, thanh tịnh, bình đẳng, chánh giác, từ bi. Nuôi dưỡng lòng từ bi là nuôi dưỡng chánh giác, nuôi dưỡng bình đẳng, nuôi dưỡng thanh tịnh, nuôi dưỡng chân thành. Vì sao? Bồ Đề tâm, nhất tâm! Có Thể, có Dụng; hễ có thể nuôi dưỡng một cái, toàn bộ sẽ đều đạt được. “Một chính là nhiều, nhiều chính là một”, mục đích ở chỗ này. Đấy là ý nghĩa thứ nhất. Ý nghĩa thứ hai là chẳng kết oán cừu với chúng sanh. Sát sanh ăn thịt là kết oán cừu với chúng sanh. Đức Phật dạy kiếp binh đao trong thế gian, tức là chiến tranh. Tai nạn chiến tranh chẳng phải là chuyện tốt lành, chiến tranh là tai nạn! Vì sao có chiến tranh? Do kết oán nghiệp cùng hết thảy chúng sanh. Kinh Phật nói: “Người chết làm dê, dê chết làm người”, oan oan tương báo, chẳng hết, chẳng xong, rất tàn khốc. Chúng ta muốn hóa giải oán kết, phương pháp có hiệu quả nhất chính là chẳng ăn thịt chúng sanh, đạo lý ở chỗ này!
Nay chúng ta lại gặp một kiếp nạn, hiện thời mọi người thường nhắc tới: Thân tâm đều bất an, bệnh cúm gia cầm do loài chim (ôn dịch, bird flu) lây lan. Tức là nói ôn dịch ấy do trời giáng xuống, phiền toái rất lớn! Hiện thời là mùa Đông, cổ nhân Trung Hoa thường nói: “Chỉ sợ bệnh dịch mùa Đông chuyển thành bệnh dịch vào mùa Xuân”, tai hại sẽ to lớn! Nhưng chúng ta nhìn vào hiện tượng trước mắt, rất có thể là bệnh dịch mùa Đông sẽ chuyển thành bệnh dịch mùa Xuân! Hôm trước, có bạn bè đến phỏng vấn, chúng tôi còn thâu một cuốn băng, đài TV Hoa Tạng cũng đặc biệt hỏi về vấn đề này! Nguyên nhân thật sự là gì? Vẫn chẳng phải là do cầm thú bị ăn quá nhiều, chúng nó đến báo thù hay sao? Quý vị hãy nghĩ xem, có hợp lý hay không?
Chúng ta thấy căn bệnh dịch này, lại thấy tin tức thông báo: Ở những chỗ bắt đầu phát hiện chứng ôn dịch ấy, họ giết sạch gà, vịt, ngỗng ở đó. Hễ giết, bèn giết mấy chục vạn con, mấy trăm vạn con, tạo thành nghiệp nhân của chứng bệnh cúm gia cầm đấy nhé! Quý vị giết súc sanh nhiều ngần ấy, trong số đó, có những con chẳng bị nhiễm bệnh, quý vị đã giết chúng nó trước, oán khí ấy đến cỡ nào? Quý vị chôn xác chúng ở đó, sau khi rữa nát, sẽ biến thành virus gây bệnh. Ngày nào đó, một cơn gió lớn cuốn qua, thổi đến nơi đâu, đến chỗ nào, virus liền lan truyền đến nơi đó. Đấy chẳng phải là biện pháp, chớ nên giết! Nếu con người trúng phải loại virus ấy, chẳng lẽ quý vị giết sạch người ở chỗ ấy hay sao? Chẳng thể làm như thế được, mà vội vã trị liệu, còn có thể cứu được một nửa. Tôi nghe những người trong giới y khoa bảo: Tỷ lệ sống sót của người nhiễm phải loại virus ấy là một phần hai, tức là một nửa có thể chữa khỏi, nửa kia trị chẳng lành. Nếu quý vị hiểu đạo làm người, có tâm yêu thương, phát hiện những gia cầm hoặc loài chim (đối với loài chim, quý vị chẳng thể khống chế chúng dễ dàng. Gia cầm trong nhà thì dễ khống chế) mắc bệnh, hãy gắng chữa bệnh cho chúng, giống như đối với người, nghiên cứu phương pháp trị liệu, giúp cho chúng nó khôi phục, khỏe mạnh, đó là đúng. Chớ nên giết! Càng giết, càng nghiêm trọng; càng giết, [bệnh tật] càng nhiều. Đấy chẳng phải là biện pháp.
Chuyển biến, lớn có thể biến thành nhỏ, nhỏ có thể biến thành lớn,
một có thể biến ra nhiều, nhiều có thể biến thành một, vô số các vật, đều có
thể chuyển biến”. Chúng ta đã xem đoạn kinh văn về sự chuyển biến, từ những gì
trước mắt chúng ta mà nói, trên thân chúng ta có rất nhiều tế bào độc bệnh, đây
là căn nguyên của tật bệnh. Nếu có năng lực này, có thể khôi phục tất cả mọi tế
bào độc bệnh trở lại bình thường, chuyển biến, bệnh con người không còn. Không
cần uống thuốc, cũng không cần chích thuốc, không cần chẩn đoán, có thật chăng?
Thật vậy, “tất cả pháp từ tâm tưởng sanh”, vì sao có tế bào độc bệnh? Là do tâm
mình có độc bệnh. Là độc bệnh gì? Đức Phật nói với chúng ta về tam độc, đó là
độc bệnh tham sân si. Nếu chúng ta đoạn tận tâm tham, đoạn tận tâm sân nhuế,
đoạn tận tâm ngu si, độc bệnh không còn nữa, tất cả tế bào độc bệnh đều khôi
phục như thường. Đạo lý chính là như vậy, đây là thật, không phải giả. Đoan
chánh tâm niệm, mọi bệnh tật đều không còn, chúng ta phải tin. Đức Phật thường
nói: “tất cả pháp từ tâm tưởng sanh”, sao ta không hiểu đạo lý này?
Trong tâm mình giữ mãi tham sân si mạn nghi, đây gọi là năm độc,
như vậy sao không sanh bệnh được? Trong tâm có năm độc. Trong tâm vốn không có
năm độc, năm độc là do vọng niệm sanh ra, chân tâm không có năm độc. Chân tâm
ly niệm, không có ý niệm! trong tâm có năm độc này, tức là ta đã có sẵn độc
bệnh. Độc bệnh này là nhân của bệnh, nhân thêm vào duyên bệnh lập tức phát tác.
Duyên có hai loại, có nội duyên và ngoại duyên. Nội duyên là não nộ oán hận
phiền, đây là tâm trạng của chúng ta, là nội duyên. Ngoại duyên là tài sắc danh
thực thùy, nhân duyên vừa tụ hợp, bệnh liền phát tác, nghiêm trọng sẽ mất mạng.
Hiểu được đạo lý này, bệnh quý vị chắc chắn trị lành, dù nghiêm
trọng đến đâu cũng không sao. Thái độ thay đổi, xa lìa tài sắc danh thực thùy,
rời xa ngoại duyên. Khống chế mình không nổi nóng, chế phục oán hận não nộ
phiền, hạ thấp tham sân si mạn nghi. Nếu khống chế thật tốt, bệnh không còn
nữa, nếu muốn hỏi dùng phương pháp gì để khống chế? Nói cho quý vị biết, niệm
Phật A Di Đà là phương pháp khống chế hay nhất, câu A Di Đà Phật này biết trị
bệnh.
Quý vị xem cư sĩ Lưu Tố Vân ở Đông Bắc bị bệnh ban đỏ, chuyên niệm
một câu A Di Đà Phật đã khỏi bệnh hoàn toàn. Trường hợp rõ ràng, là tấm gương
tốt. Quý vị hỏi làm sao bà lành bệnh? Chính là đạo lý tôi vừa mới nói với quý
vị, không phải không có đạo lý, đây không phải mê tín. Đối với bên trong có thể
trị tất cả bệnh khổ của thân tâm, đối với bên ngoài nhiều thiên tai trên địa
cầu đều có thể đối trị. Tinh tấn tu hành, nơi chúng ta ở không bị ảnh hưởng bởi
thiên tai này, đây đều là thật. Nếu có thể tinh tấn tu hành, khiến ở đây không
gặp thiên tai, công đức này rất lớn. Tuy ta không kể công, trong lòng giống như
không có gì, thực tế công đức rất lớn. Sự thù thắng của Phật pháp nằm ở những
điểm này, người thế gian không biết tưởng rằng đây là mê tín. Đây là tác dụng
của chuyển biến.
Thọ mạng đến, bác sĩ cũng vô dụng, bác sĩ giỏi đến đâu, họ có thể trị bệnh, không thể trị mệnh. Nếu bác sĩ giỏi, người này thọ mạng đến, Diêm Vương sai quỷ vô thường đến bắt họ, bác sĩ kéo dài thọ mạng cho họ, như vậy Diêm vương không phải là kẻ ngốc ư, không có chuyện đó. Ngạn ngữ có câu: Diêm vương bảo người canh ba chết, không dám lưu lại đến canh năm. Kéo dài thêm hai canh cũng không được. Đây nghĩa là thọ mạng và tật bệnh là hai vấn đề. Trong lúc bệnh, bác sĩ dùng sai thuốc, cũng có thể khiến quý vị mất mạng. Nếu quý vị còn thọ mạng, vẫn có thể cứu sống như thường. Thọ mạng đến thì hết cách, không thể cứu sống, người học Phật phải hiểu đạo lý này.
Chúng ta ở thế gian này, việc cấp bách đầu tiên là niệm Phật, thân thể tốt có ưu điểm, không bệnh mà chết, khi chết không sanh bệnh. Bệnh này trong Phật pháp nói có ba nhân duyên: Thứ nhất là bệnh về sinh lý, bệnh này nhất định phải khám bác sĩ, bác sĩ có thể chữa bệnh về sinh lý. Thứ hai là bệnh nghiệp chướng, oán thân trái chủ tìm đến muốn trả thù quý vị. Trong quá khứ quý vị giết họ, bây giờ họ đến đòi mạng, muốn đến báo thù, tình hình này rất nhiều. Bệnh này bác sĩ không trị được, đây là oan nghiệp, không phải bệnh sinh lý. Bệnh này phải giải, oan thân trai chủ chấp nhận giải, họ sẽ ra đi. Họ đi, bệnh quý vị lập tức lành. Loại thứ ba là bệnh túc nghiệp, là tội nghiệp tạo từ trong quá khứ đến nay. Bệnh này phiền phức nhất, không phải sinh lý, cũng không phải oán thân trai chủ, là do chính mình tạo nghiệp tích lũy mà thành. Những vẫn có thể cứu chữa, thật sự sám hối, sám trừ nghiệp chướng bệnh sẽ lành.
Có ba nguyên nhân, chúng ta phải khiến bản thân không sanh bệnh, phải hiểu điều này. Cuộc sống về sinh lý có quy củ, có thể giảm ít, ăn uống có quy củ. Thứ hai là không kết oán thù với bất kỳ ai, lúc nào cũng hóa giải đối lập với tất cả chúng sanh, đừng tạo ra đối lập. Họ đối lập với ta, ta không đối lập với họ thì sự đối lập này không thể thành. Thành lập nhất định là song phương, quý vị đơn phương không đối lập với người khác, nó sẽ không thể thành lập. Phải có tâm từ bi, phải có lòng yêu thương, thường thường nghĩ đến giúp tất cả chúng sanh khổ nạn, gọi là tâm đại từ bi, hóa giải oan nghiệp. Thứ ba là khởi tâm động niệm thuần tịnh thuần thiện, hóa giải tất cả nghiệp chướng quá khứ và hiện tại, điều này có thể hóa giải tội nghiệp, thân thể chúng ra sẽ không sanh bệnh.
Trong kinh điển nói ba loại nhân bệnh, nói rất có lý. Bởi thế tất cả pháp không rời tự tâm, trong kinh điển Đức Phật thường nói: Tất cả pháp từ tâm tưởng sanh. Trong Kinh Hoa Nghiêm nói với chúng ta toàn thể vũ trụ là “duy tâm sở hiện, duy thức sở biến”. Các nhà khoa học hiện đại đã chứng minh điều này, chứng thực là thật, không phải giả.
Trung Y có toa thuốc. Năm trước có căn bệnh SARS, chúng tôi có được một toa thuốc rất tốt, tức là Tam Tiên Thang (三鮮湯). Toa thuốc ấy đã được công bố, chúng tôi đăng tải trên Internet, đài truyền hình vệ tinh Hoa Tạng cũng đã phát sóng. Nói thật ra, rất đơn giản! Cải bắc thảo (Napa cabbage), củ cải, đậu xanh, ba món ấy, tỷ lệ phải chánh xác. Nếu bị ho thì thêm lê, chẳng bị ho thì không cần thêm lê. Nấu thành nước canh uống như trà, một ngày uống hai, ba lượt bèn có thể dự phòng, mà cũng có thể trị liệu, rất đơn giản, chẳng phiền phức tí nào. Mùa Đông chính là mùa sanh trưởng của cải bắc thảo và củ cải, trời đã an bài chu đáo cho con người. Lúc này có ôn dịch, những thứ ấy có thể giải trừ ôn dịch. Quý vị phải tin tưởng, phải biết dùng, không chỉ là tự mình giúp đỡ chính mình, mà còn phải chẳng có tí ti tâm riêng tư nào, giúp đỡ người khác. Tôi đã thông cáo toa thuốc ấy trên đài truyền hình Hoa Tạng, cứ mấy ngày chúng tôi lại phát hình vài lượt, khiến cho mọi người đều biết. Nói thật ra, những toa thuốc trị liệu như vậy trong Trung Y có rất nhiều, phải biết đều là hữu hiệu. Chư vị có cơ duyên này, đều có thể hướng về những vị lang y thỉnh giáo để có nhiều toa thuốc hòng tham khảo. Hôm trước, cũng có một người bạn tặng tôi một toa thuốc, trị bệnh cúm gia cầm, dường như là dùng cây mắc cỡ (Mimosa Pudica). Nấu cây mắc cỡ khô với nước, bỏ thêm đường phèn. Nếu tìm chẳng được cây mắc cỡ khô, hãy nên dùng rễ cây mắc cỡ bán trong tiệm thuốc Bắc, cũng hữu hiệu! Người ấy dùng phương pháp này.
Trên thân chúng ta có rất nhiều tế bào độc bệnh, đây là căn nguyên của tật bệnh. Nếu có năng lực này, có thể khôi phục tất cả mọi tế bào độc bệnh trở lại bình thường, chuyển biến, bệnh con người không còn. Không cần uống thuốc, cũng không cần chích thuốc, không cần chẩn đoán, có thật chăng? Thật vậy, “tất cả pháp từ tâm tưởng sanh”, vì sao có tế bào độc bệnh? Là do tâm mình có độc bệnh. Là độc bệnh gì? Đức Phật nói với chúng ta về tam độc, đó là độc bệnh tham sân si. Nếu chúng ta đoạn tận tâm tham, đoạn tận tâm sân nhuế, đoạn tận tâm ngu si, độc bệnh không còn nữa, tất cả tế bào độc bệnh đều khôi phục như thường. Đạo lý chính là như vậy, đây là thật, không phải giả. Đoan chánh tâm niệm, mọi bệnh tật đều không còn, chúng ta phải tin. Đức Phật thường nói: “tất cả pháp từ tâm tưởng sanh”, sao ta không hiểu đạo lý này?
Trong tâm mình giữ mãi tham sân si mạn nghi, đây gọi là năm độc, như vậy sao không sanh bệnh được? Trong tâm có năm độc. Trong tâm vốn không có năm độc, năm độc là do vọng niệm sanh ra, chân tâm không có năm độc. Chân tâm ly niệm, không có ý niệm! trong tâm có năm độc này, tức là ta đã có sẵn độc bệnh. Độc bệnh này là nhân của bệnh, nhân thêm vào duyên bệnh lập tức phát tác. Duyên có hai loại, có nội duyên và ngoại duyên. Nội duyên là não nộ oán hận phiền, đây là tâm trạng của chúng ta, là nội duyên. Ngoại duyên là tài sắc danh thực thùy, nhân duyên vừa tụ hợp, bệnh liền phát tác, nghiêm trọng sẽ mất mạng.
Hiểu được đạo lý này, bệnh quý vị chắc chắn trị lành, dù nghiêm trọng đến đâu cũng không sao. Thái độ thay đổi, xa lìa tài sắc danh thực thùy, rời xa ngoại duyên. Khống chế mình không nổi nóng, chế phục oán hận não nộ phiền, hạ thấp tham sân si mạn nghi. Nếu khống chế thật tốt, bệnh không còn nữa, nếu muốn hỏi dùng phương pháp gì để khống chế? Nói cho quý vị biết, niệm Phật A Di Đà là phương pháp khống chế hay nhất, câu A Di Đà Phật này biết trị bệnh.
Quý vị xem cư sĩ Lưu Tố Vân ở Đông Bắc bị bệnh ban đỏ, chuyên niệm một câu A Di Đà Phật đã khỏi bệnh hoàn toàn. Trường hợp rõ ràng, là tấm gương tốt. Quý vị hỏi làm sao bà lành bệnh? Chính là đạo lý tôi vừa mới nói với quý vị, không phải không có đạo lý, đây không phải mê tín. Đối với bên trong có thể trị tất cả bệnh khổ của thân tâm, đối với bên ngoài nhiều thiên tai trên địa cầu đều có thể đối trị. Tinh tấn tu hành, nơi chúng ta ở không bị ảnh hưởng bởi thiên tai này, đây đều là thật. Nếu có thể tinh tấn tu hành, khiến ở đây không gặp thiên tai, công đức này rất lớn. Tuy ta không kể công, trong lòng giống như không có gì, thực tế công đức rất lớn. Sự thù thắng của Phật pháp nằm ở những điểm này, người thế gian không biết tưởng rằng đây là mê tín. Đây là tác dụng của chuyển biến.
“Hàng ngoại đạo chuyển biến, lâu nhất không quá bảy ngày”. Ngoại đạo không phải chỉ bên ngoài Phật giáo, mà tâm hướng ra bên ngoài cầu pháp gọi là ngoại đạo. Nếu chúng ta không hiểu những đạo lý này của Phật pháp, ngày ngày cũng đang cầu, cầu Phật Bồ Tát gia trì, cầu thần minh gia hộ, đó cũng thuộc về ngoại đạo. Bản thân chúng ta biến thành ngoại đạo mà không hề hay biết. Ngoại đạo tu trì chuyển biến có hiệu quả chăng? Có hiệu quả, hiệu quả này đến các nhà khoa học cũng thừa nhận, họ nói nó là ý thức tập thể. Mọi người cùng nhau cầu nguyện, năng lực ý thức tập thể rất lớn, có thể thay đổi hoàn cảnh trước mắt, tôi thường nói đây là trị ngọn không trị gốc. Ở đây nói “lâu nhất không quá bảy ngày”, đây là trị ngọn không phải trị gốc, có thể hóa giải thiên tai. Nhưng không trị tận gốc, nên khuyết điểm lại tái phát, không bao lâu bệnh lại phát tác, thiên tai lại đến, như vậy phải làm sao? Không phải không linh, nó vẫn là chiêu cảm từ lòng người!
Ngày nay, hoàn cảnh sống ở thế gian này rất không tốt, rất không bình thường. Từ trước, lão cư sĩ Lý Bỉnh Nam trong lúc giảng Kinh thường hay cảm khái mà nói, người hiện tại làm gì trải qua ngày tháng, ba bữa đều ăn đắng uống độc. Bạn xem, ở trong thịt có rất nhiều độc tố. Tình hình ở các nơi khác tôi không được rõ ràng lắm, nhưng ở Đài Loan, tôi nghe người nói, heo ở Đài Loan nuôi chỉ sáu tháng là giết thịt, dùng một số hóa học để nuôi. Sau khi heo ăn loại thức ăn này, thời gian rất ngắn thì lớn được rất béo, rất mập, trong loại thịt đó đều có độc tố, cho nên người ăn loại thịt này, bất cứ bệnh lạ nào cũng đều sanh ra. Gà nuôi chỉ mới sáu tuần thì lớn thiệt to, không phải tự nhiên mà trưởng thành, do con người làm ra, dùng những loại thuốc hóa học để thúc nó lớn, cho nên trong thịt hàm chứa độc tố quá nhiều, vì vậy có rất nhiều loại bệnh lạ ở thế gian này. Nửa thế kỷ trước không hề nghe nói có nhiều bệnh lạ đến như vậy.
Bệnh từ đâu mà ra vậy? Bệnh từ miệng mà vào. Trong thức ăn chay cũng không bình thường, rau cải dùng thuốc trừ sâu, nghe nói trong gạo còn để thuốc làm bóng hạt, hạt gạo đó vừa đẹp lại lớn, nhưng ăn không bổ dưỡng. Cho nên lão sư Lý nói, Kinh Phật nói không hề sai, mỗi ngày chúng ta ăn đắng uống độc, ba bữa không phải ăn cơm, mà là phục độc, con người có thể khỏe mạnh sao? Độc nhiều quá thì phải làm sao? Dùng tâm từ bi có thể giải độc, không cần tìm thuốc giải độc, vì trong thuốc giải cũng có độc. Tâm chân thành thanh tịnh sẽ không bị ô nhiễm, tâm từ bi có thể giải độc, cho nên dùng nội công của chính chúng ta, không nên cầu bên ngoài. Tâm chân thành, thanh tịnh, bình đẳng, từ bi thì thân thể của bạn có lý nào mà không khỏe mạnh chứ? Nhất định sẽ khỏe mạnh!
Thầy ơi! Vui lòng cho con số cân lượng cải , đậu và lê như thêơ nào ạ.. Con xin tri ơn ân đức Ngài ạ.. Adiđaphât.!
ruclips.net/video/iWWS0sD7BWs/видео.html