Dưới màn đêm, anh gọi tên em, Oải Hương Dù bao đắng cay, nhưng lòng anh vẫn vấn vương Màu tím mơ, nhuộm đầy những ước mơ xa vời Nhưng em đến, mang theo bao lời dối gian rã rời Anh đã yêu, yêu em một cách thật lòng Nhưng sao trái tim này lại rối bời như sóng Những vết thương, quá khứ buồn vẫn chưa phai Trong lòng anh, mãi chẳng thể hiểu nổi tình yêu đúng sai Oải hương buồn, đẹp mà sao lắm đớn đau Anh lạc giữa mộng mị, chẳng biết nên tin vào đâu Em bên anh, mà như sương khói nhạt màu Tình yêu này, sao cứ mãi khiến lòng anh khắc sâu Em là giấc mơ anh chẳng dám gọi tên Một thoáng yêu thương giờ đắng cay lòng chênh vênh Anh chạy theo, chạy mãi giữa vòng xoáy Những nụ cười ấm áp, giờ là những đêm dài đầy mây Oải hương buồn, tím như tình ta Mong manh như ánh đèn khuya tâm người khuất dạng chốn xa Dẫu thế nào, anh vẫn giữ lấy một chút Dù lòng tựa giấy nhàu, nhưng sao tim này luôn chấp bút Là em hay chính anh chẳng thể buông Những ký ức đẹp giờ đây như để tang tình yêu nằm xuống Anh đợi chờ, dù không ai ép uổng Trong cuộc chơi này, ai mới là kẻ ưu buồn Em mang đến, rồi em lại lấy đi Giữa vòng xoay, anh chìm trong bóng tối khắc nghiệt vì Tình yêu này, giờ là cơn đau của sự đa nghi Nhưng trong lòng anh vẫn muốn được bên em, một điều vốn dĩ --- Lạc giữa yêu thương mà sao lòng đầy hoang mang Nửa tin, nửa chẳng dám, em là thật hay chỉ là sương tan? Anh tìm em trong bóng tối, giữa những lời hứa chưa trọn vẹn Nhưng sao trái tim này cứ mãi đong đầy bao câu hỏi nhỏ nhen Có những lúc anh ngỡ, mình đã tìm thấy lối đi Nhưng mỗi bước chân, lại lạc vào vòng xoáy không thể rời đi Anh yêu em, nhưng cũng sợ những gì mình chưa thấy Liệu tình yêu này có phải là giấc mơ hay chỉ là ác mộng đêm say Thống khổ nỗi lòng, giữa yêu và buông bỏ Ở lại thì đau, rời xa thì mất, làm sao anh vượt qua? Nhưng ánh mắt em, dù dịu dàng lại đầy bóng đêm Anh đứng giữa lằn ranh, chẳng biết mình sẽ chọn con đường nào thêm... Oải hương buồn, đẹp mà sao lắm đớn đau Anh lạc giữa mộng mị, chẳng biết nên tin vào đâu Em bên anh, mà như sương khói nhạt màu Tình yêu này, sao cứ mãi khiến lòng anh khắc sâu Oải hương tím, dẫu ngọt ngào nhưng mong manh Anh chấp nhận bên em, dù lòng không ánh dương Nếu mai sau, tình này chẳng còn màu xanh Thì đêm dài, vẫn mãi gọi tên em, Oải Hương...
Dưới màn đêm, anh gọi tên em, Oải Hương
Dù bao đắng cay, nhưng lòng anh vẫn vấn vương
Màu tím mơ, nhuộm đầy những ước mơ xa vời
Nhưng em đến, mang theo bao lời dối gian rã rời
Anh đã yêu, yêu em một cách thật lòng
Nhưng sao trái tim này lại rối bời như sóng
Những vết thương, quá khứ buồn vẫn chưa phai
Trong lòng anh, mãi chẳng thể hiểu nổi tình yêu đúng sai
Oải hương buồn, đẹp mà sao lắm đớn đau
Anh lạc giữa mộng mị, chẳng biết nên tin vào đâu
Em bên anh, mà như sương khói nhạt màu
Tình yêu này, sao cứ mãi khiến lòng anh khắc sâu
Em là giấc mơ anh chẳng dám gọi tên
Một thoáng yêu thương giờ đắng cay lòng chênh vênh
Anh chạy theo, chạy mãi giữa vòng xoáy
Những nụ cười ấm áp, giờ là những đêm dài đầy mây
Oải hương buồn, tím như tình ta
Mong manh như ánh đèn khuya tâm người khuất dạng chốn xa
Dẫu thế nào, anh vẫn giữ lấy một chút
Dù lòng tựa giấy nhàu, nhưng sao tim này luôn chấp bút
Là em hay chính anh chẳng thể buông
Những ký ức đẹp giờ đây như để tang tình yêu nằm xuống
Anh đợi chờ, dù không ai ép uổng
Trong cuộc chơi này, ai mới là kẻ ưu buồn
Em mang đến, rồi em lại lấy đi
Giữa vòng xoay, anh chìm trong bóng tối khắc nghiệt vì
Tình yêu này, giờ là cơn đau của sự đa nghi
Nhưng trong lòng anh vẫn muốn được bên em, một điều vốn dĩ
---
Lạc giữa yêu thương mà sao lòng đầy hoang mang
Nửa tin, nửa chẳng dám, em là thật hay chỉ là sương tan?
Anh tìm em trong bóng tối, giữa những lời hứa chưa trọn vẹn
Nhưng sao trái tim này cứ mãi đong đầy bao câu hỏi nhỏ nhen
Có những lúc anh ngỡ, mình đã tìm thấy lối đi
Nhưng mỗi bước chân, lại lạc vào vòng xoáy không thể rời đi
Anh yêu em, nhưng cũng sợ những gì mình chưa thấy
Liệu tình yêu này có phải là giấc mơ hay chỉ là ác mộng đêm say
Thống khổ nỗi lòng, giữa yêu và buông bỏ
Ở lại thì đau, rời xa thì mất, làm sao anh vượt qua?
Nhưng ánh mắt em, dù dịu dàng lại đầy bóng đêm
Anh đứng giữa lằn ranh, chẳng biết mình sẽ chọn con đường nào thêm...
Oải hương buồn, đẹp mà sao lắm đớn đau
Anh lạc giữa mộng mị, chẳng biết nên tin vào đâu
Em bên anh, mà như sương khói nhạt màu
Tình yêu này, sao cứ mãi khiến lòng anh khắc sâu
Oải hương tím, dẫu ngọt ngào nhưng mong manh
Anh chấp nhận bên em, dù lòng không ánh dương
Nếu mai sau, tình này chẳng còn màu xanh
Thì đêm dài, vẫn mãi gọi tên em, Oải Hương...
Bài này tên gì vậy ạ
Tìm mà k thấy tên
bài của riêng kênh mình, Lavender nhé bạn