Mặt trời vừa lên, một ngày lại qua Chẳng có gì lạ, vẫn mình ta Gió thổi qua mái hiên, lạnh lùng phôi pha Ngồi nhìn trời, chẳng biết là tại sao Những câu hỏi cứ bay như mây Ta cứ sống tiếp, nhưng chẳng thấy ngày mai Mọi thứ dường như đang dần phai Lòng trôi lặng lẽ, không còn nơi nương náu Ngày buồn chán, cứ lướt qua từng khung trời Chẳng một ai, chẳng một lời Từng phút giây cứ thế trôi dài Chẳng biết tìm đâu, điều gì còn sót lại Chỉ lặng im, nghe lòng trôi nổi La la la ….la la La la la ….la la Mọi thứ nhẹ tênh, chàng thấy mình vô dụng Cứ như là gió, tan vào không trung Ta lạc mất mình, giữa bầu trời mông lung Chẳng có ai cả, ta lặng thinh còn chẳng có tiếng côn trùng Bước chân không mục đích, biết đi đâu đây Thời gian cứ chảy trôi, nhạt nhoà từng ngày Chẳng còn mơ mộng, chẳng còn đắm say Tất cả chỉ là một màn sương mờ bay Đèn đường xa mờ, lung linh bóng đêm Căn phòng lặng lẽ, quên cả thời gian Những giấc mơ dần biến tan Ta chẳng buồn nhớ, cũng chẳng buồn hỏi han Rồi bỗng đâu, mưa phùn kéo đến Mùi đất tan ra, theo làn gió đêm Cảm giác là lạ, lạnh lùng nhưng êm Ta nhận ra, có điều gì đó mơ hồ Những câu hỏi cứ bay như mây Ta cứ sống tiếp, nhưng chẳng thấy ngày mai Mọi thứ dường như đang dần phai Lòng trôi lặng lẽ, không còn nơi nương náu Ngày buồn chán, cứ lướt qua từng khung trời Chẳng một ai, chẳng một lời Từng phút giây cứ thế trôi dài Chẳng biết tìm đâu, điều gì còn sót lại Chỉ lặng im, nghe lòng trôi nổi thôi Mưa rơi, nhẹ nhàng như lời thì thầm Có lẽ cô đơn chỉ là chút thăng trầm Và rồi sẽ biết mình phải làm gì Khi mưa cuốn đi, tất cả nhạt nhòa vô vị La la la ….la la
Mặt trời vừa lên, một ngày lại qua
Chẳng có gì lạ, vẫn mình ta
Gió thổi qua mái hiên, lạnh lùng phôi pha
Ngồi nhìn trời, chẳng biết là tại sao
Những câu hỏi cứ bay như mây
Ta cứ sống tiếp, nhưng chẳng thấy ngày mai
Mọi thứ dường như đang dần phai
Lòng trôi lặng lẽ, không còn nơi nương náu
Ngày buồn chán, cứ lướt qua từng khung trời
Chẳng một ai, chẳng một lời
Từng phút giây cứ thế trôi dài
Chẳng biết tìm đâu, điều gì còn sót lại
Chỉ lặng im, nghe lòng trôi nổi
La la la ….la la
La la la ….la la
Mọi thứ nhẹ tênh, chàng thấy mình vô dụng
Cứ như là gió, tan vào không trung
Ta lạc mất mình, giữa bầu trời mông lung
Chẳng có ai cả, ta lặng thinh còn chẳng có tiếng côn trùng
Bước chân không mục đích, biết đi đâu đây
Thời gian cứ chảy trôi, nhạt nhoà từng ngày
Chẳng còn mơ mộng, chẳng còn đắm say
Tất cả chỉ là một màn sương mờ bay
Đèn đường xa mờ, lung linh bóng đêm
Căn phòng lặng lẽ, quên cả thời gian
Những giấc mơ dần biến tan
Ta chẳng buồn nhớ, cũng chẳng buồn hỏi han
Rồi bỗng đâu, mưa phùn kéo đến
Mùi đất tan ra, theo làn gió đêm
Cảm giác là lạ, lạnh lùng nhưng êm
Ta nhận ra, có điều gì đó mơ hồ
Những câu hỏi cứ bay như mây
Ta cứ sống tiếp, nhưng chẳng thấy ngày mai
Mọi thứ dường như đang dần phai
Lòng trôi lặng lẽ, không còn nơi nương náu
Ngày buồn chán, cứ lướt qua từng khung trời
Chẳng một ai, chẳng một lời
Từng phút giây cứ thế trôi dài
Chẳng biết tìm đâu, điều gì còn sót lại
Chỉ lặng im, nghe lòng trôi nổi thôi
Mưa rơi, nhẹ nhàng như lời thì thầm
Có lẽ cô đơn chỉ là chút thăng trầm
Và rồi sẽ biết mình phải làm gì
Khi mưa cuốn đi, tất cả nhạt nhòa vô vị
La la la ….la la