Tu ngày con qua my con nghe kinh cuã thây giãng cãm quá düoc lòng con ;:,.:;con dõ bùon dö nho quê Hương con vô cùng mang ön thây chú thây nhiêu süc khõe
Làm sao giữ lại..... Làm sao giữ lại điều không thể.. Cát biển tuôn dần qua kẽ tay, Làm sao miên viễn... đời dâu bể Bảo gió trên ngàn thôi cuốn mây! Làm sao níu áo thời gian lại Ngắm nụ xuân thì chưa úa môi. Làm sao tìm thấy dòng sông cũ Lạ lẫm chiều nay bến lỡ, bồi. Làm sao giữ được tình ban sớm Chưa kịp hoàng hôn đã úa màu. Ta trách sao người thay đổi vội Chắc gì.. ta chẳng đổi thay đâu ! Làm sao nắm giữ ngày nhung lụa Hào phú.. vang danh của một thời. Phút chốc một chiều bao '' cái của..'' Đồng tình đội nón chạy xa xôi. Soi gương thấy nụ cười năm đó Chẳng biết vì đâu.. méo mó rồi ! Làm sao giữ được điều không thể... Cầm bằng như... nước cuốn hoa trôi. -Vốc nước lòng tay khôn giữ được Mọi vật trên đời cũng.. rứa thôi !
Lặng Nhìn Đôi khi trời ngập nắng Bỗng nghe lòng đổ mưa. Một chiều mưa nhạt nhòa Hồn lung linh bóng nắng. Có khi trong bình lặng Gờn gợn niềm xôn xao. Giữa hạnh phúc ngọt ngào Thoảng nghe mùi cay đắng. Lắm khi trong sầu hận Vẫn nồng nàn thương yêu. Nơi khóe mắt trời chiều Phía sau vàng rực lửa . Nhìn sâu trong lời hứa Đã nhuốm màu phôi pha. Đôi môi nào thật thà Chợt quên mình, gian dối.. Bước chân ngày lễ hội Đã vang lời quạnh hiu. Biển bình yên buổi chiều Vỗ sóng ngầm khao khát. Trong tương phùng khúc nhạc Sóng sánh màu ly bôi . Về đối diện đơn côi Lặng , nghe niềm hạnh phúc. Chiêm bao, mà rất thực Mở mắt lại say nồng.. Đời là một dòng sông Chảy xuôi cùng mộng mị. Cuộc đời, ừm... lạ nhỉ ! Sóng vỗ bờ nhị nguyên Thôi, ta về cõi Thiền Lặng hai miền mỏi mệt. Vui nào hơn Tịch diệt.
Nếu Em Nhớ... Thích Tánh Tuệ Em dẫu biết Thu sang rừng thay lá Sao mãi ngồi tiếc nhớ những mùa Xuân, Em vẫn biết Xuân qua trời sang Hạ.. Sao Đông về.. khóe mắt lại rưng rưng ? Em dẫu biết Thu sang rừng thay lá Sao mãi ngồi tiếc nhớ những mùa Xuân, Em vẫn biết Xuân qua trời sang Hạ.. Sao Đông về.. khóe mắt lại rưng rưng? Nếu em nhớ nhân gian là quán trọ Một sớm nào trở gót bước đi xa Em sẽ sống cõi lòng luôn rộng mở Như bình minh trải nắng đẹp chan hòa.. Em nếu nhớ ngày vui qua rất vội Tắt nụ cười đêm tối chợt vây quanh. Sẽ nhìn lại, thôi sống đời nông nỗi Vén mây mù, ngước mặt phía trời xanh.. - Trôi năm tháng, tàn canh đời trắng mộng Lợi, danh, tình.. lơ lững một làn hơi Chỉ thế đấy, đâu có gì quan trọng!? Sống cho đi, ý nghĩa kiếp con người. Nếu em nhớ, trần duyên tìm cát bụi Sẽ thấy lòng thanh thản giữa phù hư.. Trong thầm lặng nguyện làm thân đá cuội Lót chân người quy hướng nẻo Chân Như. Nếu em nhớ đời ngược xuôi, tất bật Dòng miên man… còn chảy đến vô cùng Dừng chân lại, quay về trong Lẽ Thật Đốt hương trầm, tỉnh thức sống ung dung..
Xin cám ơn Thầy Thích Bửu Chánh. Thầy giảng rất hay, lôi cuốn người nghe và truyền đạt lời Phật dạy qua những bài thơ đầy ý nghĩa. Đặc biệt Thầy đưa vào những nụ cười vui cho mọi người, gây sự nhẹ nhàng, thoải mái, thấm ý nghĩa của lời Phật dạy một cách tự nhiên và với sự khán phục nhũng chân lý Phật Pháp. RẤT HAY!
Tự lực Đôi khi đường đời chắn lối Tự mình phải biết vượt qua Đời chụp vào ta bóng tối Hãy tự thắp đèn bước ra. Lắm lúc hồn ta nhỏ lệ Trời.. còn sớm nắng chiều mưa! Hãy tự lau khô phiền muộn Tàn Đông, Xuân lại sang mùa Có những ngày vui đã mất Luyến lưu, tìm được chăng là ? Hãy tự đối đầu hiện thực Dù thực trạng đầy xót xa.. - Thất bại chưa làm ta khổ Khổ vì đuổi bóng thành công. Mất mát không làm xiêu đổ Đổ, vì tư tưởng chưa thông!. Thành công, ấy là phương tiện Mở ra hạnh phúc cho đời. Hạnh phúc chính là chìa khóa Sống giữa thăng, trầm.. vẫn vui. Có những nụ cười đã tắt Tự mình thắp lại bình minh Thế gian nghĩa tình lạnh ngắt Tự lòng độ lượng nhân sinh.. Có nhiều điều trong cuộc sống Khôn ai giúp được cho mình. Người biết tự mình đứng dậy Bước về nẻo sáng quang minh.. Tự Độ Om Ma Ni Pad Mê Hùm Đâu ai có thể tu dùm cho ai, Nam Mô Di Đà Như Lai Nào ai có thể vì ai niệm dùm ? Boong Boong, cốc cốc, bùm bùm.. Chỉ là phương tiện thoát vòng trói trăn Tâm thức nếu hoài lăng xăng Ngược xuôi cầu khấn... cũng ngần ấy thôi! Buông tôi, buông ''cái của tôi'' Tự dưng mấy chuyện lôi thôi dọn nhà! Thở vào ra niệm Di Đà Ta bà bỗng thấy cõi hoa ngập lòng. _Như Nhiên_
Có hề chi ! Hề chi một chiếc lá rơi . Mùa thu vẫn cứ đẹp ngời nhân gian. Gió lay giàn mướp hoa vàng, Lời ru mẹ vẫn nồng nàn, mênh mông... Hề chi một đóa xuân hồng Bình minh nở thắm, chiều trông phai tàn. Trong vườn còn huệ, còn lan Người ta đâu chỉ ngó ngàng hồng thôi ? Hề chi một ánh sao rơi Bầu trời đêm vẫn tuyệt vời ngàn sao. Ánh sao lịm tắt phương nào Con đóm đóm nhỏ tự hào sáng hơn! Hề chi, vắng mợ chợ buồn Người ta vẫn cứ bán buôn rộn ràng. Đầu thôn, cuối xóm, giữa làng Ai vì mợ vắng vội vàng hỏi thăm ? Hề chi thiếu một thẻ trầm Mà bàn thờ Bụt lặng thầm khói hương. Sư đi hóa độ hoằng dương Điệu ra tiếp khách thập phương thế thầy. Hề chi con sáo xa bầy Mà đàn sáo nọ từ rày lặng im. Có con nào nhọc bay tìm Còn chăng giọng hót trong tim bạn bè . Hề chi trên lối khuya về Đèn đường vụt tắt, nặng nề bước ai . Nắng khuya vằng vặc canh dài Không đèn còn ánh trăng cài ngõ đêm. Hề chi một phận đời riêng Buông hơi nằm xuống mà nghiêng đất trời. Thiếu ta, đời cũng vậy thôi! Ta là hạt bụi giữa đời bao la... Bodhgaya mùa lạnh 12. 2011
Cứ ngỡ... Cứ ngỡ nhà tu không biết yêu ? Sống không tình cảm, sống cô liêu Tháng ngày chỉ biết câu kinh kệ Chôn đời trong nếp sống quạnh hiu. Vỡ lẽ... nhà tu cũng biết yêu ! Mà không yêu một, lại yêu nhiều. Sang, hèn, đẹp, xấu.. đều yêu cả Tim này không biết rộng bao nhiêu ! Cứ tưởng nhà tu chẳng biết buồn Ai dè có lúc... lệ thầm tuôn, Thương đời thống khổ hoài mê đắm Chẳng biết phương nao hướng cội nguồn... - Đã thế, còn không thương mến nhau ! Lại gây chồng chất những cơn đau. '' Đường đời chật chội hoài chen lấn '' Cửa đạo thênh thang.. mãi lắc đầu ! Cứ tưởng nhà tu chẳng biết cười Ngờ đâu.. ''hàm tiếu'' rạng trên môi . Du hành bất chợt dừng chân lại Vui thấy người kia giúp đỡ người... Cứ ngỡ nhà tu chẳng có Tình Ai ngờ... tình rộng tới muôn sinh. Cỏ, cây, sông, núi.. đều ôm trọn Mà vắng bên lòng những sắc, thinh... .. Vẫn yêu như gió qua màn lưới Chẳng vướng vào đâu, trút cạn tình Nắm tay bằng hữu cùng đi tới Lồng lộng niềm thương trong tiếng Kinh. Cứ nghĩ nhà tu sống lạ lùng Đâu dè... tâm đẹp, ý bao dung. Sông Hằng bao nước tình bao lượng Có sống gần ai mới tận cùng . Xứ Ấn trước thềm '' Hoa Ưu Đàm nở ''
Tỉnh Ngôn Người đời học nói. Con học làm thinh Người đời học văn minh. Con học đạo đức Người đời theo kiến thức. Con học đạo huyền vi. Người đời mê si. Con học tỉnh thức. Người đời học nhớ. Con tập cách quên Người đời ngó lên. Con tập nhìn xuống Người đời ham muốn... Con tập xả ly Người đời sân si. Con tập hòa ái. Người đời tự đại. Con tập khiêm từ. Người đời khư khư. Con hành đại xả . Người đời muôn ngã. Con một con đường Người đời vô thường. Con về nẻo Giác. Sen mọc từ bùn mà sen thơm ngát. Con đường giải thoát thẳng lối con đi ! (Thầy gửi tặng mấy đứa trong ''Xóm Nhà Lá''.CA)
🙏🙏🙏Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật 🙏🙏🙏 Kênh Vấn đáp Phật học : goo.gl/QWyLYR Kênh Âm nhạc Phật giáo: goo.gl/yI9KOu Kênh Đại Tạng Kinh Việt Nam: goo.gl/9SmE4n ad Ngộ Đạt 🙏🙏🙏
Mở mắt, nhắm mắt Có khi mở tròn xoe mắt Mà trong Tâm tối mịt mùng. Có khi ngồi yên nhắm mắt Mà đèn tâm vụt sáng trưng. Nhiều khi đôi mi khép lại Còn Tâm đi chợ ngoài tê. Mở to mắt nhìn thực tại Đẹp thay, chiếc lá Bồ Đề ! - Đôi khi ta cần nhắm mắt Trước bao cám dỗ cuộc đời. Sau lưng đóa hồng tươi thắm Một bầy gai nhọn người ơi !.. - Đôi khi cần nên mở mắt Rỡ ràng nhịp bước bàn chân. '' Cửa sổ tâm hồn '' trải rộng Rồi thương nỗi khổ tha nhân.. Mỗi ngày ta nên nhắm mắt Nhìn lại một ngày đã qua. Mình thở nhịp đời sâu sắc Hay là sống vội, qua loa... Từng ngày ta nên '' mở mắt '' Nhìn cho rõ mặt người thương. Mẹ ơi, tóc chiều đã bạc Biết đâu.. mai nhỡ vô thường... Đêm sâu vào miền tĩnh lặng Nhắm mắt làm cuộc hội thần. Để mai xuôi đời cơm áo Hiểu rằng mọi thứ... phù vân... Lắm khi hằng nên mở mắt Để thấm thía đời bể dâu. Đằng sau còn gì để lại Hay là...'' sỏi đá.. cần nhau.'' ? '' Mở mắt '' để rồi '' nhắm mắt '' Có gì thực '' của Ta '' đâu ! Kìa, bóng chiều rơi khuất núi Nghìn năm.. bụi cũng qua cầu... Bodhgaya rằm thượng nguyên 2013
Khóc & Cười Có ai đó đã nói rằng Hạnh phúc Dấu đằng sau giọt nước mắt không lời . Và định nghĩa hạnh phúc cuộc đời Sự thay thế chuỗi khóc, cười vô tận... Ta hãy khóc với niềm vui chiến thắng và cười trong giọt nước mắt thiệt thua. Nhưng từ tâm thì chẳng thể cười đùa Trên nỗi khổ, niềm đau kẻ khác . Khóc là khi bước chân ta lầm lạc Những lần ta vấp ngã giữa đường đời. Cười là khi đau khổ ngước trông trời Và đứng dậy hiên ngang cười vượt khó. Khóc là khi oan ức, buồn... giải tỏa . Lệ thành mây rồi vỗ cánh bay đi. Cười là khi biết khóc chẳng ích gì. Biết sự việc vốn là không thể khác. Khi chấp nhận, thì đau thương vẫn hát Ấy là khi lệ hạt nẩy mầm xanh. Nỗi niềm kia cùng năm tháng qua nhanh Không ai vui và ai buồn mãi mãi.. Khóc là khi thấy đời nhiều khổ ải Cười là khi nhìn thế thái yên vui. Nên gian nan, chân không bước thụt lùi Và thành tựu, không mĩm cười ngạo nghễ. Một chuỗi khóc, cười, đã làm nên cuộc thế Nên cứ cười cho bé lại những niềm đau. Và khóc khi cần thiết để nguôi sầu. Cười với khóc đúng nơi là hạnh phúc. Khóc với Cười, chẳng qua là cảm xúc Sương tan theo ngày nắng vội vàng lên . Thôi quay về, bỏ lại '' hai bên '' Bừng mở cửa uyên nguyên Chân Hạnh Phúc. Hai khuôn mặt, chẳng nơi nao là thật! Một ngày mưa, ngày nắng, khóc, cười, trôi.... Dharamsala India _Hạ 2012
Chúc bạn 1 ngày an lạc ! 🌹🌹🌹 🙏🙏🙏Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật 🙏🙏🙏 Kênh Vấn đáp Phật học : goo.gl/QWyLYR Kênh Âm nhạc Phật giáo: goo.gl/yI9KOu Kênh Đại Tạng Kinh Việt Nam: goo.gl/9SmE4n ad Ngộ Chơn Đạt 🙏🙏🙏
Chưa..... Chưa đi thì chẳng có về Chưa đến thì cũng chẳng hề ở đây. Chưa vui vì cuộc sum vầy Thì đâu buồn.. sẽ một ngày chia xa ? Chưa lại, thì đâu có qua Chưa bình minh.. chẳng bóng tà huy phai . Chưa thức, đâu biết đêm dài Chưa chờ, đâu thấy tháng ngày lê thê.. Chưa yêu, ai biết não nề Lạy dài '' ba chữ '' ê chề nhân sinh. Chưa cô độc kiếp một mình Thì đâu đoái những tâm tình tái tê. Chưa lạnh lẽo lúc Đông về Nào thương .. cơ nhỡ bên hè phố đêm. Chưa một lần biết lặng im Sao ta nghe được nhịp tim mọi người! Chưa hề khóc, chẳng biết cười Chưa cho.. sao tận lòng ngời nỗi vui. Chưa nhìn xuống.. để ngậm ngùi.. Thì chưa biết '' Tạ ơn đời '' một phen. Chưa tha thứ được nhỏ nhen Làm răng.. xóa bỏ thói quen giận hờn!. Chưa hay kiếp sống chập chờn Nhọc nhằn thương, ghét, thua, hơn.. còn dài.. Chưa lần đến trước Phật đài Rầu rầu sáu nẻo gọi hoài ... chạy quanh.. Chưa lặng thầm ngắm mộ xanh Bôn ba, tất bật... để thành hư vô. Và chưa biết tiếng '' Nam Mô..'' Tình trần chưa cạn, chưa khô nặng nề... Chưa Đi thì chẳng có Về Chưa Sinh thì Tử chẳng hề gọi tên Sau mưa, trời vẫn nắng lên Cửa Vô Sinh vẫn rộng thênh đợi người.. Thiên thu có dáng Phật cười Còn ta, thấp thoáng bên đời này thôi !!! Chiều hạ vàng xứ Cà ri.
Nếu Ai Hỏi.. Nếu ai hỏi tôi sợ điều chi nhất ? Tôi sợ nhiều.. bóng tối cõi lòng tôi Danh lợi mất, tôi xem rằng chưa mất Mất lương tri là mất đã nhiều rồi! Nếu ai hỏi tôi ghét điều chi nhất Ghét chính là đánh mất sự bình yên ? Nếu không thương- tôi không ghét, không phiền! Có thương, ghét.. hồn nhiên như trẻ nhỏ. Nếu ai hỏi về tình yêu chân thật ? - Biết nhịn nhường, sống chấp nhận lẫn nhau! Yêu trói buộc làm người kia chật vật Hạnh phúc song hành chiếc bóng khổ đau. Nếu ai hỏi tôi biết ơn gì nhất ? Thưa, chính là những trở ngại, chướng duyên.. Đời sóng gió giúp buông lòng kiêu ngạo Sớm quay về nẻo Đạo, biết nhu khiêm. Nếu ai hỏi điều làm tôi thất vọng ? Đó chính là mơ mộng đổi thay đời. Nếu tôi biết đổi chính mình quan trọng Thay cái nhìn, thế giới đẹp tinh khôi! Nếu ai hỏi điều gì tôi hy vọng ? - Ước mong mình mở rộng cõi lòng hơn!. Cái tôi lớn đất trời thu nhỏ lại Tôi bé đi, đời bát ngát yêu thương.. _Như Nhiên_
Trả nợ quên về Trời còn nợ đất cơn mưa Mưa như trút nước đất chưa thỏa lòng. Vợ còn nặng nợ với chồng Bữa cơm, trà rượu, bạc lòng chờ khuya. Chồng còn vướng nợ hiền thê Nhọc thân đá cuội mân mê gót hài. Đời người nợ những bi ai.. Trở mình đêm vắng thở dài nỗi riêng.. Nợ nhau vì một câu nguyền Bạc đầu mưa nắng đôi miền đợi trông, Vầng trăng kia nợ dòng sông Nghìn năm soi bóng giữa dòng nước xuôi. Môi còn mắc nợ tiếng cười Cười khôn khuây nỗi đơn côi lại buồn. Chân còn nợ vạn nẻo đường Trầm luân chưa mỏi vẫn thường ngao du. Mùa xuân nợ lá mùa thu Mẹ còn nợ mãi lời ru suối ngàn. Nợ nần trong cõi nhân gian Trả vay hoài, chốn địa đàng lãng quên. Nghìn thu trả nợ, ưu phiền.. Dã Tràng... quên nỗi bình yên thuở nào. India- May 2012
Tu ngày con qua my con nghe kinh cuã thây giãng cãm quá düoc lòng con ;:,.:;con dõ bùon dö nho quê Hương con vô cùng mang ön thây chú thây nhiêu süc khõe
Nam mô Bốn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Làm sao giữ lại.....
Làm sao giữ lại điều không thể..
Cát biển tuôn dần qua kẽ tay,
Làm sao miên viễn... đời dâu bể
Bảo gió trên ngàn thôi cuốn mây!
Làm sao níu áo thời gian lại
Ngắm nụ xuân thì chưa úa môi.
Làm sao tìm thấy dòng sông cũ
Lạ lẫm chiều nay bến lỡ, bồi.
Làm sao giữ được tình ban sớm
Chưa kịp hoàng hôn đã úa màu.
Ta trách sao người thay đổi vội
Chắc gì.. ta chẳng đổi thay đâu !
Làm sao nắm giữ ngày nhung lụa
Hào phú.. vang danh của một thời.
Phút chốc một chiều bao '' cái của..''
Đồng tình đội nón chạy xa xôi.
Soi gương thấy nụ cười năm đó
Chẳng biết vì đâu.. méo mó rồi !
Làm sao giữ được điều không thể...
Cầm bằng như... nước cuốn hoa trôi.
-Vốc nước lòng tay khôn giữ được
Mọi vật trên đời cũng.. rứa thôi !
Lặng Nhìn
Đôi khi trời ngập nắng
Bỗng nghe lòng đổ mưa.
Một chiều mưa nhạt nhòa
Hồn lung linh bóng nắng.
Có khi trong bình lặng
Gờn gợn niềm xôn xao.
Giữa hạnh phúc ngọt ngào
Thoảng nghe mùi cay đắng.
Lắm khi trong sầu hận
Vẫn nồng nàn thương yêu.
Nơi khóe mắt trời chiều
Phía sau vàng rực lửa .
Nhìn sâu trong lời hứa
Đã nhuốm màu phôi pha.
Đôi môi nào thật thà
Chợt quên mình, gian dối..
Bước chân ngày lễ hội
Đã vang lời quạnh hiu.
Biển bình yên buổi chiều
Vỗ sóng ngầm khao khát.
Trong tương phùng khúc nhạc
Sóng sánh màu ly bôi .
Về đối diện đơn côi
Lặng , nghe niềm hạnh phúc.
Chiêm bao, mà rất thực
Mở mắt lại say nồng..
Đời là một dòng sông
Chảy xuôi cùng mộng mị.
Cuộc đời, ừm... lạ nhỉ !
Sóng vỗ bờ nhị nguyên
Thôi, ta về cõi Thiền
Lặng hai miền mỏi mệt.
Vui nào hơn Tịch diệt.
Nếu Em Nhớ...
Thích Tánh Tuệ
Em dẫu biết Thu sang rừng thay lá Sao mãi ngồi tiếc nhớ những mùa Xuân, Em vẫn biết Xuân qua trời sang Hạ.. Sao Đông về.. khóe mắt lại rưng rưng ?
Em dẫu biết Thu sang rừng thay lá
Sao mãi ngồi tiếc nhớ những mùa Xuân,
Em vẫn biết Xuân qua trời sang Hạ..
Sao Đông về.. khóe mắt lại rưng rưng?
Nếu em nhớ nhân gian là quán trọ
Một sớm nào trở gót bước đi xa
Em sẽ sống cõi lòng luôn rộng mở
Như bình minh trải nắng đẹp chan hòa..
Em nếu nhớ ngày vui qua rất vội
Tắt nụ cười đêm tối chợt vây quanh.
Sẽ nhìn lại, thôi sống đời nông nỗi
Vén mây mù, ngước mặt phía trời xanh..
- Trôi năm tháng, tàn canh đời trắng mộng
Lợi, danh, tình.. lơ lững một làn hơi
Chỉ thế đấy, đâu có gì quan trọng!?
Sống cho đi, ý nghĩa kiếp con người.
Nếu em nhớ, trần duyên tìm cát bụi
Sẽ thấy lòng thanh thản giữa phù hư..
Trong thầm lặng nguyện làm thân đá cuội
Lót chân người quy hướng nẻo Chân Như.
Nếu em nhớ đời ngược xuôi, tất bật
Dòng miên man… còn chảy đến vô cùng
Dừng chân lại, quay về trong Lẽ Thật
Đốt hương trầm, tỉnh thức sống ung dung..
Xin cám ơn Thầy Thích Bửu Chánh. Thầy giảng rất hay, lôi cuốn người nghe và truyền đạt lời Phật dạy qua những bài thơ đầy ý nghĩa. Đặc biệt Thầy đưa vào những nụ cười vui cho mọi người, gây sự nhẹ nhàng, thoải mái, thấm ý nghĩa của lời Phật dạy một cách tự nhiên và với sự khán phục nhũng chân lý Phật Pháp. RẤT HAY!
Tự lực
Đôi khi đường đời chắn lối
Tự mình phải biết vượt qua
Đời chụp vào ta bóng tối
Hãy tự thắp đèn bước ra.
Lắm lúc hồn ta nhỏ lệ
Trời.. còn sớm nắng chiều mưa!
Hãy tự lau khô phiền muộn
Tàn Đông, Xuân lại sang mùa
Có những ngày vui đã mất
Luyến lưu, tìm được chăng là ?
Hãy tự đối đầu hiện thực
Dù thực trạng đầy xót xa..
- Thất bại chưa làm ta khổ
Khổ vì đuổi bóng thành công.
Mất mát không làm xiêu đổ
Đổ, vì tư tưởng chưa thông!.
Thành công, ấy là phương tiện
Mở ra hạnh phúc cho đời.
Hạnh phúc chính là chìa khóa
Sống giữa thăng, trầm.. vẫn vui.
Có những nụ cười đã tắt
Tự mình thắp lại bình minh
Thế gian nghĩa tình lạnh ngắt
Tự lòng độ lượng nhân sinh..
Có nhiều điều trong cuộc sống
Khôn ai giúp được cho mình.
Người biết tự mình đứng dậy
Bước về nẻo sáng quang minh..
Tự Độ
Om Ma Ni Pad Mê Hùm
Đâu ai có thể tu dùm cho ai,
Nam Mô Di Đà Như Lai
Nào ai có thể vì ai niệm dùm ?
Boong Boong, cốc cốc, bùm bùm..
Chỉ là phương tiện thoát vòng trói trăn
Tâm thức nếu hoài lăng xăng
Ngược xuôi cầu khấn... cũng ngần ấy thôi!
Buông tôi, buông ''cái của tôi''
Tự dưng mấy chuyện lôi thôi dọn nhà!
Thở vào ra niệm Di Đà
Ta bà bỗng thấy cõi hoa ngập lòng.
_Như Nhiên_
mỗi lần nghe Thầy giảng tôi lại học được 1 bài thơ.
a. di. đà phật
Có hề chi !
Hề chi một chiếc lá rơi .
Mùa thu vẫn cứ đẹp ngời nhân gian.
Gió lay giàn mướp hoa vàng,
Lời ru mẹ vẫn nồng nàn, mênh mông...
Hề chi một đóa xuân hồng
Bình minh nở thắm, chiều trông phai tàn.
Trong vườn còn huệ, còn lan
Người ta đâu chỉ ngó ngàng hồng thôi ?
Hề chi một ánh sao rơi
Bầu trời đêm vẫn tuyệt vời ngàn sao.
Ánh sao lịm tắt phương nào
Con đóm đóm nhỏ tự hào sáng hơn!
Hề chi, vắng mợ chợ buồn
Người ta vẫn cứ bán buôn rộn ràng.
Đầu thôn, cuối xóm, giữa làng
Ai vì mợ vắng vội vàng hỏi thăm ?
Hề chi thiếu một thẻ trầm
Mà bàn thờ Bụt lặng thầm khói hương.
Sư đi hóa độ hoằng dương
Điệu ra tiếp khách thập phương thế thầy.
Hề chi con sáo xa bầy
Mà đàn sáo nọ từ rày lặng im.
Có con nào nhọc bay tìm
Còn chăng giọng hót trong tim bạn bè .
Hề chi trên lối khuya về
Đèn đường vụt tắt, nặng nề bước ai .
Nắng khuya vằng vặc canh dài
Không đèn còn ánh trăng cài ngõ đêm.
Hề chi một phận đời riêng
Buông hơi nằm xuống mà nghiêng đất trời.
Thiếu ta, đời cũng vậy thôi!
Ta là hạt bụi giữa đời bao la...
Bodhgaya mùa lạnh 12. 2011
A Đi Đà Phật ,con xin đa tạ thầy..HAY QUA...
Vội
Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa
Vội vàng sum họp vội chia xa.
Vội ăn, vội nói rồi vội thở
Vội hưởng thụ mau để vội già.
Vội sinh, vội tử, vội một đời
Vội cười, vội khóc vội buông lơi.
Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!
Vội vã tìm nhau, vội rã rời...
Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội
Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.
Ngoài hiên, đâu thấy hoa hồng nở
Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.
Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội
Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra.
'' Đáy nước tìm trăng'' mà vẫn lội
Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà...
Vội quên, vội nhớ vội đi, về
Bên ni, bên nớ mãi xa ghê!
Có ai Giác lộ bàn chân vội
'' Hỏa trạch'' bước ra, dứt não nề...
Bodhgaya mùa Tipitaka 2012
Cứ ngỡ...
Cứ ngỡ nhà tu không biết yêu ?
Sống không tình cảm, sống cô liêu
Tháng ngày chỉ biết câu kinh kệ
Chôn đời trong nếp sống quạnh hiu.
Vỡ lẽ... nhà tu cũng biết yêu !
Mà không yêu một, lại yêu nhiều.
Sang, hèn, đẹp, xấu.. đều yêu cả
Tim này không biết rộng bao nhiêu !
Cứ tưởng nhà tu chẳng biết buồn
Ai dè có lúc... lệ thầm tuôn,
Thương đời thống khổ hoài mê đắm
Chẳng biết phương nao hướng cội nguồn...
- Đã thế, còn không thương mến nhau !
Lại gây chồng chất những cơn đau.
'' Đường đời chật chội hoài chen lấn ''
Cửa đạo thênh thang.. mãi lắc đầu !
Cứ tưởng nhà tu chẳng biết cười
Ngờ đâu.. ''hàm tiếu'' rạng trên môi .
Du hành bất chợt dừng chân lại
Vui thấy người kia giúp đỡ người...
Cứ ngỡ nhà tu chẳng có Tình
Ai ngờ... tình rộng tới muôn sinh.
Cỏ, cây, sông, núi.. đều ôm trọn
Mà vắng bên lòng những sắc, thinh...
.. Vẫn yêu như gió qua màn lưới
Chẳng vướng vào đâu, trút cạn tình
Nắm tay bằng hữu cùng đi tới
Lồng lộng niềm thương trong tiếng Kinh.
Cứ nghĩ nhà tu sống lạ lùng
Đâu dè... tâm đẹp, ý bao dung.
Sông Hằng bao nước tình bao lượng
Có sống gần ai mới tận cùng .
Xứ Ấn trước thềm '' Hoa Ưu Đàm nở ''
Tỉnh Ngôn
Người đời học nói. Con học làm thinh
Người đời học văn minh. Con học đạo đức
Người đời theo kiến thức. Con học đạo huyền vi.
Người đời mê si. Con học tỉnh thức.
Người đời học nhớ. Con tập cách quên
Người đời ngó lên. Con tập nhìn xuống
Người đời ham muốn... Con tập xả ly
Người đời sân si. Con tập hòa ái.
Người đời tự đại. Con tập khiêm từ.
Người đời khư khư. Con hành đại xả .
Người đời muôn ngã. Con một con đường
Người đời vô thường. Con về nẻo Giác.
Sen mọc từ bùn mà sen thơm ngát.
Con đường giải thoát thẳng lối con đi !
(Thầy gửi tặng mấy đứa trong ''Xóm Nhà Lá''.CA)
Minh Huỳnh cc
Con xin cảm ơn công đức vô lượng của Thầy, bài pháp rất hay và ý nghĩa.
🙏🙏🙏Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật 🙏🙏🙏
Kênh Vấn đáp Phật học : goo.gl/QWyLYR
Kênh Âm nhạc Phật giáo: goo.gl/yI9KOu
Kênh Đại Tạng Kinh Việt Nam: goo.gl/9SmE4n
ad Ngộ Đạt 🙏🙏🙏
Mở mắt, nhắm mắt
Có khi mở tròn xoe mắt
Mà trong Tâm tối mịt mùng.
Có khi ngồi yên nhắm mắt
Mà đèn tâm vụt sáng trưng.
Nhiều khi đôi mi khép lại
Còn Tâm đi chợ ngoài tê.
Mở to mắt nhìn thực tại
Đẹp thay, chiếc lá Bồ Đề !
- Đôi khi ta cần nhắm mắt
Trước bao cám dỗ cuộc đời.
Sau lưng đóa hồng tươi thắm
Một bầy gai nhọn người ơi !..
- Đôi khi cần nên mở mắt
Rỡ ràng nhịp bước bàn chân.
'' Cửa sổ tâm hồn '' trải rộng
Rồi thương nỗi khổ tha nhân..
Mỗi ngày ta nên nhắm mắt
Nhìn lại một ngày đã qua.
Mình thở nhịp đời sâu sắc
Hay là sống vội, qua loa...
Từng ngày ta nên '' mở mắt ''
Nhìn cho rõ mặt người thương.
Mẹ ơi, tóc chiều đã bạc
Biết đâu.. mai nhỡ vô thường...
Đêm sâu vào miền tĩnh lặng
Nhắm mắt làm cuộc hội thần.
Để mai xuôi đời cơm áo
Hiểu rằng mọi thứ... phù vân...
Lắm khi hằng nên mở mắt
Để thấm thía đời bể dâu.
Đằng sau còn gì để lại
Hay là...'' sỏi đá.. cần nhau.'' ?
'' Mở mắt '' để rồi '' nhắm mắt ''
Có gì thực '' của Ta '' đâu !
Kìa, bóng chiều rơi khuất núi
Nghìn năm.. bụi cũng qua cầu...
Bodhgaya rằm thượng nguyên 2013
SADHU! SADHU! SADHU!CON KÍNH ĐÃNH LÊ SƯ . NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NAM MÔ BÔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHAT
thay giang hay qua con kinh chuc thay co nhieu suc khoe
Khóc & Cười
Có ai đó đã nói rằng Hạnh phúc
Dấu đằng sau giọt nước mắt không lời .
Và định nghĩa hạnh phúc cuộc đời
Sự thay thế chuỗi khóc, cười vô tận...
Ta hãy khóc với niềm vui chiến thắng
và cười trong giọt nước mắt thiệt thua.
Nhưng từ tâm thì chẳng thể cười đùa
Trên nỗi khổ, niềm đau kẻ khác .
Khóc là khi bước chân ta lầm lạc
Những lần ta vấp ngã giữa đường đời.
Cười là khi đau khổ ngước trông trời
Và đứng dậy hiên ngang cười vượt khó.
Khóc là khi oan ức, buồn... giải tỏa .
Lệ thành mây rồi vỗ cánh bay đi.
Cười là khi biết khóc chẳng ích gì.
Biết sự việc vốn là không thể khác.
Khi chấp nhận, thì đau thương vẫn hát
Ấy là khi lệ hạt nẩy mầm xanh.
Nỗi niềm kia cùng năm tháng qua nhanh
Không ai vui và ai buồn mãi mãi..
Khóc là khi thấy đời nhiều khổ ải
Cười là khi nhìn thế thái yên vui.
Nên gian nan, chân không bước thụt lùi
Và thành tựu, không mĩm cười ngạo nghễ.
Một chuỗi khóc, cười, đã làm nên cuộc thế
Nên cứ cười cho bé lại những niềm đau.
Và khóc khi cần thiết để nguôi sầu.
Cười với khóc đúng nơi là hạnh phúc.
Khóc với Cười, chẳng qua là cảm xúc
Sương tan theo ngày nắng vội vàng lên .
Thôi quay về, bỏ lại '' hai bên ''
Bừng mở cửa uyên nguyên Chân Hạnh Phúc.
Hai khuôn mặt, chẳng nơi nao là thật!
Một ngày mưa, ngày nắng, khóc, cười, trôi....
Dharamsala India _Hạ 2012
nam mô thập phương thường trụ tam bảo
nam mô bổn sư thích ca mâu ni phật
nam mô a di đà phật
Chúc bạn 1 ngày an lạc ! 🌹🌹🌹
🙏🙏🙏Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật 🙏🙏🙏
Kênh Vấn đáp Phật học : goo.gl/QWyLYR
Kênh Âm nhạc Phật giáo: goo.gl/yI9KOu
Kênh Đại Tạng Kinh Việt Nam: goo.gl/9SmE4n
ad Ngộ Chơn Đạt 🙏🙏🙏
Chưa.....
Chưa đi thì chẳng có về
Chưa đến thì cũng chẳng hề ở đây.
Chưa vui vì cuộc sum vầy
Thì đâu buồn.. sẽ một ngày chia xa ?
Chưa lại, thì đâu có qua
Chưa bình minh.. chẳng bóng tà huy phai .
Chưa thức, đâu biết đêm dài
Chưa chờ, đâu thấy tháng ngày lê thê..
Chưa yêu, ai biết não nề
Lạy dài '' ba chữ '' ê chề nhân sinh.
Chưa cô độc kiếp một mình
Thì đâu đoái những tâm tình tái tê.
Chưa lạnh lẽo lúc Đông về
Nào thương .. cơ nhỡ bên hè phố đêm.
Chưa một lần biết lặng im
Sao ta nghe được nhịp tim mọi người!
Chưa hề khóc, chẳng biết cười
Chưa cho.. sao tận lòng ngời nỗi vui.
Chưa nhìn xuống.. để ngậm ngùi..
Thì chưa biết '' Tạ ơn đời '' một phen.
Chưa tha thứ được nhỏ nhen
Làm răng.. xóa bỏ thói quen giận hờn!.
Chưa hay kiếp sống chập chờn
Nhọc nhằn thương, ghét, thua, hơn.. còn dài..
Chưa lần đến trước Phật đài
Rầu rầu sáu nẻo gọi hoài ... chạy quanh..
Chưa lặng thầm ngắm mộ xanh
Bôn ba, tất bật... để thành hư vô.
Và chưa biết tiếng '' Nam Mô..''
Tình trần chưa cạn, chưa khô nặng nề...
Chưa Đi thì chẳng có Về
Chưa Sinh thì Tử chẳng hề gọi tên
Sau mưa, trời vẫn nắng lên
Cửa Vô Sinh vẫn rộng thênh đợi người..
Thiên thu có dáng Phật cười
Còn ta, thấp thoáng bên đời này thôi !!!
Chiều hạ vàng xứ Cà ri.
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT.
Nghiem Dieu 6yh
a di đà phật
Nếu Ai Hỏi..
Nếu ai hỏi tôi sợ điều chi nhất ?
Tôi sợ nhiều.. bóng tối cõi lòng tôi
Danh lợi mất, tôi xem rằng chưa mất
Mất lương tri là mất đã nhiều rồi!
Nếu ai hỏi tôi ghét điều chi nhất
Ghét chính là đánh mất sự bình yên ?
Nếu không thương- tôi không ghét, không phiền!
Có thương, ghét.. hồn nhiên như trẻ nhỏ.
Nếu ai hỏi về tình yêu chân thật ?
- Biết nhịn nhường, sống chấp nhận lẫn nhau!
Yêu trói buộc làm người kia chật vật
Hạnh phúc song hành chiếc bóng khổ đau.
Nếu ai hỏi tôi biết ơn gì nhất ?
Thưa, chính là những trở ngại, chướng duyên..
Đời sóng gió giúp buông lòng kiêu ngạo
Sớm quay về nẻo Đạo, biết nhu khiêm.
Nếu ai hỏi điều làm tôi thất vọng ?
Đó chính là mơ mộng đổi thay đời.
Nếu tôi biết đổi chính mình quan trọng
Thay cái nhìn, thế giới đẹp tinh khôi!
Nếu ai hỏi điều gì tôi hy vọng ?
- Ước mong mình mở rộng cõi lòng hơn!.
Cái tôi lớn đất trời thu nhỏ lại
Tôi bé đi, đời bát ngát yêu thương..
_Như Nhiên_
NAM MO A DI DA PHAT.NAM MO A DI DA PHAT.NAM MO A DI DA PHAT.NAM MO A DI DA PHAT.NAM MO A DI DA PHAT.NAM MO A DI DA PHAT......
NAM MO A DI DA PHAT
Trả nợ quên về
Trời còn nợ đất cơn mưa
Mưa như trút nước đất chưa thỏa lòng.
Vợ còn nặng nợ với chồng
Bữa cơm, trà rượu, bạc lòng chờ khuya.
Chồng còn vướng nợ hiền thê
Nhọc thân đá cuội mân mê gót hài.
Đời người nợ những bi ai..
Trở mình đêm vắng thở dài nỗi riêng..
Nợ nhau vì một câu nguyền
Bạc đầu mưa nắng đôi miền đợi trông,
Vầng trăng kia nợ dòng sông
Nghìn năm soi bóng giữa dòng nước xuôi.
Môi còn mắc nợ tiếng cười
Cười khôn khuây nỗi đơn côi lại buồn.
Chân còn nợ vạn nẻo đường
Trầm luân chưa mỏi vẫn thường ngao du.
Mùa xuân nợ lá mùa thu
Mẹ còn nợ mãi lời ru suối ngàn.
Nợ nần trong cõi nhân gian
Trả vay hoài, chốn địa đàng lãng quên.
Nghìn thu trả nợ, ưu phiền..
Dã Tràng... quên nỗi bình yên thuở nào.
India- May 2012
T