Cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua. Mang theo mùi tanh tưởi của máu tươi. Chàng hoàng tử vẫn đứng đấy như chết lặng đi. Cô gái nhỏ bé mà chàng đã từng thương bây giờ lại ra đi dưới mũi kiếm của chàng. Trên tay vẫn còn nắm lấy nhành hoa, nhành hoa năm xưa tưởng chừng như đã gắn kết được cả hai người. Chàng đưa tay nhặt lấy nó. Cánh hoa trắng, dù bị máu vướng lên...nhưng nó vẫn còn giữ được vẻ đẹp tinh khiết, trong trắng của mình. Bất chợt bàn tay của chàng run lên, là vì lí do gì cơ chứ? Là do chàng đã kết thúc tình yêu mà chàng đã ấp ủ bấy lâu nay. Vậy thì tại sao chàng lại buồn? Chẳng phải là do chàng đã gây ra tất cả hay sao? Buông thõng thanh kiếm xuống nền đất. Chàng quỳ xuống, ôm lấy cơ thể của cô gái bé nhỏ, cô chết đi...thế nhưng cô vẫn cười. Nụ cười của nỗi buồn, của lời cảm ơn, nước mắt lặng lẽ trượt dài trên đôi má của chàng hoàng tử cao quý. Khẽ ôm chặt lấy cô vào lòng "Ta xin lỗi" Giờ đây, một người với địa vị cao quý như hoàng tử đây, lại đang xin lỗi sao? Câu xin lỗi đó...có phải đã quá muộn rồi không? Chắc vì, cả hai có duyên nhưng không có nợ. Đôi uyên ương xinh đẹp bây giờ chỉ còn là hồi ức xưa cũ đã qua.
vầ rồi chàng ta như chết lặng, mối tình đầu tiên và duy nhất của chàng,vẫn vậy vẫn luôn đẹp như thế. Chàng cảm thấy tội lỗi vô cùng, chàng đang tàn s*t dân làng, những người đã giúp đỡ nàng. Chàng cầm thanh kiếm và đâm xuyên cơ thể nàng, chàng đang xâm chiếm lục đia này và phải kết liễu kẻ của nước khác , dù đó có là nàng. Nàng cảm thấy đau vô cùng, thì ra chàng đã đâm nàng, nàng vẫn mỉm cười và cầm bông hoa ấy đưa cho chàng, nàng không hận chàng. Nàng coi đây là lời cảm ơn chàng, ngườ đã giúp nàng khi ấy
Tay cầm thanh kiếm nhuốm máu, mắt nhìn về nơi làng nhuộm biển lửa, sâu trong đôi mắt chàng, đọng lại hình bóng cô gái ấy. Nhẹ nhàng mà đáng yêu, có phải chính vì thế mà em đã làm chàng mê luyến? Mà giờ đây, thiếu nữ tóc trắng ngã xuống dưới lưỡi gươm tội lỗi. Một cái chết dù đau đớn, em vẫn mỉm cười, nụ cười như những phút ban đầu ta gặp nhau.
Mọi thứ như dừng lại vài giây, để chàng ngắm nhìn người con gái mà chàng thầm thương trộm nhớ thêm một chút nữa, một chút nữa thôi...Thân thể trắng trẻo, mảnh mai của nàng hòa vào những tiếng la hét chói tai, hòa vào những thi thể nằm ngổn ngang trên đường làng. Chằng đặt bàn tay lạnh lẽo nhuốm đầy sự tội lỗi và máu đỏ tươi của biết bao nhiêu người đã thiệt mạng lên khuôn mặt thanh tú của nàng, khuôn mặt mà có lẽ rằng cả đời này chàng cũng chẳng bao giờ quên. Đôi tai chàng như ù đi, đầu ong ong đau nhói, chàng không muốn thừa nhận rằng mình đã tước đoạt đi mạng sống của những người dân vô tội, đã lạnh lùng chà đạp lên quyền được sống của họ, rằng chàng đã kết liễu nàng-người con gái mà chàng yêu. Vào khoảnh khắc mũi gươm đâm sâu vào lồng ngực nàng, nàng đã cất lên giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của mình: -Em yêu chàng, cảm ơn vì đã giúp em ngày hôm ấy, cảm ơn vì đã quan tâm đến em như chưa người nào đã từng làm vậy, cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời của em... Đôi chân như chết lặng, chàng ngồi đó, ôm thi thể loang lổ máu đỏ chảy dài hòa vào với những giọt lệ. Bông hoa năm nào cũng đã úa tàn theo thời gian, người con gái năm ấy giờ đây cũng đã tan vào nền trời xanh trên cao...
Bỗng trong giây phút ấy, trái tim chàng như ngừng đập vài nhịp, bất giác rơi lệ từ khi nào chẳng hay. Nhìn nàng quỳ xuống, nhìn mái tóc trăng óng ả, nhìn đôi mắt của tên thường dân mù loà ấy chàng lại chẳng nỡ xuống tay. Chẳng lẽ tấm chân tình của vị hoàng tử lại trao cho 1 kẻ vô danh vô tiếng như nàng rồi ư? Nghe thấy mùi tanh nồng của máu hoà trộn với tạp âm ngoài kia, chàng thấy cuộc chiến này thật vô nghĩa.. Chàng buôn thang kiếm đang cầm xuống, khẽ cất giọng xin lỗi nàng. Nàng ân cần mỉm cười, nụ cười rạng rỡ tựa ánh dương ấy đã làm tim chàng có chút lay động, vẫn là nụ cười ấy, nụ cười thuở nào trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Đức vua trông lấy nổi cơn lôi đình, sai lính lao đến tấn công nàng. Mặc cho lời phỉ bán, chế nhạo của vua cha, chàng giữ mãi tấm chân tình bảo vệ nàng dù chuyện gì xảy ra. Từ sau, 1 tên kị sĩ dùng thanh gươm sắc bén đấm chí mạng vào nàng. Chàng sợ hãi quay người lại, hét lớn xua đuổi tất cả để bên nàng giây phút cuối. Nàng vẫn giữ mãi nụ cười ấy trên môi với hàng mi đẫm lệ, đặt tay lên má chàng, nàng cất giọng yếu ớt: " Cảm ơn ngài vì tất cả... Tôi xin đa tạ, xem như chúng ta không có duyên rồi...! ". Đôi mắt cô dần nhắm lại trước sự oà khóc của chàng, chàng giờ tựa đứa trẻ ngây ngô vừa vấp ngã trên đường đời. Đứa vua tức giận sai người áp giải chàng về rồi hoả thiêu ngôi làng nhỏ bé nhưng đầy sự yêu thương ấy. Chính mắt chàng đã phải chứng kiến sự tàn bạo của đế chế mình sắp phải nắm giữ. Chàng hét thật to, tiếng hét chứa đầy sự tiếc thương cho mảnh đời chàng đã trao tặng cả con tim, chứa thêm cả nỗi oán hận trước sự tàn ác và vô nhân tính của lũ tay sai. Thế rồi, chỉ vì chiến tranh, chỉ vì tài sản, quyền lợi, anh đã đánh mất mãi mãi người con gái anh đã yêu. Eli mới 2k11 nên viết tệ lắm, nếu dở thì mong mọi người thông cảm và góp ý ạ:
[Viết theo 1 đoạn truyện nhỏ] Khi chàng con nhỏ từng đến nước láng giềng chơi, ánh mắt dừng lại trước cô gái mù đang bị những quý tiểu thư bắt nạt. Sự hiệp nghĩa của chàng được cô đáp lại với nụ cười ấm áp và một đóa hoa. Mối tình đơn phương chớm nở từ đây. Khi chiến tranh nổ ra giữa hai bên, mang theo thanh kiếm nhuốm máu tươi nơi đây chàng hủy hoại tất thảy vạn vật trên mảnh đất đó. Cô gái mù năm xưa, mối tình năm ấy. Ký ức chợt ùa về với nụ cười mà chàng tương tư suốt nhiều nam nhưng giờ đây, lời yêu chẳng thể ngỏ mà lại giương mắt nhìn tình yêu của mình chết dưới tay mình. Máu tươi nhuốm lên tà váy như bông hoa hồng đỏ rực nở. Nụ cười của cô vẫn ở đó, nhưng nó lại khiến trái tim chàng đau đơn tột cùng...Giữa nơi chiến tranh khói lửa...Một mối tình chưa kịp nở đã tàn...
Kết buồn nha đang buồn khi nào vui thì viết kết vui kết như sau: vì đang xâm lược nước nên dù chàng hoàng tử ko muốn thì cũng bắt buộc phải kết liễu cuộc đời của cô và cô nguyện ch*t để cho chàng hoàng tử giết cô vì để trả ơn năm đó chàng đã cứu cô khỏi kẻ bắt nạn cô giờ cô trả ơn lại chàng dù giờ cô ko có gì để trả nên cô chỉ có thể lấy mạng mik để trả ơn cho chàng trước khi lìa đời cô gái tặng cho chàng một bông hoa như năm xưa cô tặng chàng, thanh kiếm đã đâm xuyên qua cơ thể cô và cô đã mất mạng với giọt nước mắt tràn li rơi dài trên má cô. ( kết sad quá huhu tui thật là tàn nhẫn mà (/ _ ; )
"...."//chàng cuối xuống nhìn nàng// -//tay cầm hoa,cười// "..."//cầm thanh kiếm lên// -"Hoàng tử?"//gương mặt thắc mắc khi mình hỏi mà không ai trả lời// "...xin lỗi"//nói nhỏ trong miệng nhưng vẫn đủ cho nàng nghe// -"xin lỗi?"//tỏ ra thắc mắc// "-..."//tay vung kiếm lên và...đâm vài người nàng 1 nhát// 'phập' _Máu chảy dần ra_/không phải chỗ hiểm nhưng không thể cầm cự lâu,nếu không được cầm máu kiệp thời sẽ chết/ -"!!!"//trợn tròn mắt// -"hoàng tử!..."//ngỡ ngàng// -"không đây không phải là hoàng tử,không phả-..." "là ta đấy.."//ngẹn ngào// -"!!!"//bàng hoàng vẫn không tin đó là chàng// "...chỉ vì ngươi giống cô ấy nên ta mới bảo vệ ngươi thôi!!" -"..thì ra chàng chỉ coi ta là vật thay thế" -"Nếu biết trước có ngày này ta sẽ không bao giờ để trái tim mình rơi vào ta 1 kẻ tàn nhẫn như ngươi-" -"....Tình yêu của ta Nó chẳng được đền đáp xứng đán-...^^" _tay nàng buông xuôi,thân hình nhỏ bé ngã xuống đường đi lạnh tanh,nhuốm đầy máu_ _phịp_ _bõm bõm_ "..."//những giọt nước mắt rơi xuống// "..ta xin lỗi ta đã nói dối nàng" "đúng ta chẳng xứng với tình yêu đó của nàng đâu^^-..." "ta chỉ là 1 thằng tồi..." "ta không xứng đâu..."//đỡ thân hình người con quen thuộc mỗi ngày đều nhung nhớ đến,nhưng giờ nó chỉ còn là 1 cái xác không hồn...// "ta đúng kà 1 kẻ tồi tệ nhỉ..." "không sao ta sẽ đến với nàng sớm thôi^^" "nàng đợi nhé^^..." _phập_ _chàng 1 lần nữa dùng thanh kiếm đó đâm vào 1 thân hình nhưng giờ không phải là nàng mà là chàng_ "t-ta đến với nàng đâ-^^..." -End- Dở văn thông cảm Bl trễ=))
sau khi chàng quay đầu lại thấy người mình yêu đang quỳ xuống cầu xin mình tha cho dân làng dù cho là hi sinh tính mạng của mình chàng giữ mặt lạnh tại sao chàng lại vẫn giữ mặt lạnh? vì chuyện quá khứ của người mẹ quá cố của hoàng tử đã mất đã để lấy hoàng tử cú sốc quá lớn.... nhưng rồi hoàng tử hỏi: tại sao cô lại quỳ xuống cầu xin ta tha mạng cho những người dân thường? nàng ta lại nói: vì những người ấy đã giúp cô nên bây giờ nàng đáp ơn cho những người vô tội.... Chàng chết lặng vì câu nói ấy rất giống với người mẹ quá cố của cậu... sau một hồi suy nghĩ chàng đã quay đi và rồi chàng nghe tiếng hét của cô...và rồi hoàng tử thấy người em của chàng đã đâm xuyên cơ thể của nàng ta và rồi chàng hét lên là: MAU DỪNG LẠI ĐI và rồi chàng đâm xuyên vào người em trai của hoàng tử và nói : ta phải trả thù cho nàng ấy ... sao đó chàng lại đi vào cung điện và giết những người hầu và cuối cùng là cha của mình ...sau khi giết hết hoàng cung chàng lại quay về chỗ nàng đã chết chàng lại quỵ xuống và ôm cái xác vô hồn của nàng hoàng tử đã nói: ta xin lỗi, nếu bây giờ em mất rồi làm sao ta sống nỗi đây nếu có kiếp sau chúng ta gặp ngay chỗ này và trở thành vợ chồng... Và rồi chàng lấy cây kiếm đâm vào bụng của mình và chết cùng nàng và rồi quả thật chàng và nàng ấy đã gặp lại nhau ở chỗ cánh đồng này nhưng bây giờ 2 người chẳng nhớ về kiếp trước cả ^^
chàng nhìn nàng với ánh mắt đẫm lệ , chàng vung kiếm lên và nhắm chặt mắt lại - ngay khoảng thời gian đó , thật sự chàng chỉ biết nói 1 câu trọn vẹn rồi ra tay với nàng -""ta xin lỗi ... kiếp này coi như chúng ta có duyên nhưng không có phận đi...kiếp sau cùng ta hẹn ước trở thành ý trung nhân nhé !" Chàng dùng cây kiếm sắc bén và chứa đầy tội lỗi đâm xuyên qua thân thể của nàng , một thân thể mỏng manh và yếu đuối sau khi bị thanh kiếm đâm do chính người mà nàng thương thật sự nàng đau lắm đau hơn cả một nghìn mũi dao đâm qua nàng... Cuối cùng máu bắn tung tóe , vũng máu đỏ tươi dần trào ra , chàng rút kiếm với đôi mắt đỏ ửng lên ,bông hoa màu trắng của nàng bấy giờ trở thành một bông hoa đỏ . Nàng gục xuống , những giọt lệ lăn trên gò má nàng chảy dần xuống Trước khi ra đi mãi mãi , nàng chỉ kịp trút hơi thở cuối cùng và nói -"Ta không hận chàng" Chàng đứng hình , thật sự chàng đã rất hối hận rồi nhưng , liệu còn kịp không ? thanh kiếm trên tay chàng dần buông xuống . Chàng quỳ xuống và ôm người con gái mình yêu khóc nấc lên trong sự đau khổ . Bàn tay vốn đang nắm bông hoa trắng bé nhỏ kia dần thả lỏng ... cánh hoa cũng đã rụng . Trong vòng tay run rẩy của chàng , máu đã nhuộm đỏ cả bàn tay nhưng vẫn ôm thi thể đã chết kia một cách lưu luyến . "Bông hoa này tượng trưng cho chúng ta , khi nó tàn thì chứng tỏ ta đã bị ngăn cách"...
-vẫn vậy. Mối tình đầu tiên của hai người giờ còn đâu, chàng đã dùng thanh kiếm cất giữ bao lâu để giết nàng? một cô gái hiền lành nhân hậu. Bỗng bị người mik thương yêu giết chết?, chàng đã thật sự lm vậy....^^
Lúc đó hoàng tử như 1 cái xác ko hồn nhìn về phía nàng thuế nữ tóc trắng bộ váy đen của tang lễ chứ ko phải đôi váy màu trắng tinh khiết , thiên thần như xưa , tay nàng thiếu nữ ấy đang cầm bông hoa hồi xua tặng chàng . Dù chàng có đeo cái j che kín khuôn mặt chỉ hở 1 lỗ nhỏ để thở nhưng nàng vẫn nhìn thấy và tặng chàng bông hoa rồi ngã xuống nền đất lạnh lẽo chàng cầm bông hoa rồi nhìn nàng ngã xuống chàng dù đã cố kìm nén nhưng chàng vẫn khóc rồi chàng nhìn xuông thân thể ko hồn của nàng rồi từ từ quỳ xuống ôm chặt thân thể của người mình yêu trước đây . Chàng ko kìm chế đc nữa ôm này mang nàng vào chỗ đẹp nhất và cũng kín đáo nhất đặt nàng xuống chàng liền quay về phía binh lính của mình sự uất ức của chàng đác còn về phía binh lính rồi chàng điên cuồng giết hại binh lính , lính sợ hãi chày về vương quốc báo với đức vua thấy thế , đức vua hạ lệnh mang tất cả quân đi giết on trai ( hoàng tử) dù đức vua ko muốn giết con trai mình nhưng bắt buộc phải thế vì tính mạng của đan và những người trong hoàng cung nên phải làm vậy . và thế là chàng bị đánh trọng thương rất nằng máu chảy ròng rã chàng cố kìm nén chạy đến chỗ thiếu nữ tóc trắng chàng nằm cạnh nàng quân lính thấy vậy liền ko đánh hoàng tử mà để chàng tự chết máu của chàng làm nhuộm máu những bông hoa bên cạnh và thế là chàng đã chết bên cạnh nàng . Người chàng ❤ Viết mỏi tay á mong cái kết đc lên video
chàng hoàng tử trong giây phút yếu mềm đã buông xuôi thanh kiếm đang cầm trên tay...nhưng nàng lại nở 1 nụ cười,cầm thanh kiếm lên,tay nàng run rẩy vì sức nặng của thanh kiếm,lưỡi kiếm lạnh lẽo được chính người con gái đâm sâu vào trái tim nhỏ bé của nàng.Dòng máu đỏ tươi hòa cùng tiếng la hét thảm thiết của dân làng chảy dài trên đôi tay mảnh mai của nàng.Nàng tự kết liễu chính mình vì bt đó là cái chết ít đâu đớn nhất.Nàng chết nhưng nụ cười vẫn luôn ngự trị trên môi,nụ cười thanh thản vì biết đằng nào cũng sẽ phải chết...nhưng nàng ko muốn chết dưới tay người nàng đã từng yêu.Những giọt lệ lăn dài ,chàng hoàng tử ôm lấy cái xác vô hồn,lương tâm đầy tiếc nuối.Rồi chàng cũng tự kết liễu mình,để có thể đc gặp lại cô gái mù,nói với cô lời xin lỗi^^
Chàng đứng yên lặng nhìn cô gái mù mà ngày xưa mình đã thầm thích, anh đã dùng thanh kiếm của mình đâm xuyên qua cơ thể của nàng vẫn đang nắm giữ 1 bông hoa trông giống y hệt bông hoa cô đã tặng cho chàng năm xưa. Tim chàng nhói đau nhìn cơ thể nàng nằm trên mặt đất cùng với thanh kiếm nhuộm đầy màu đỏ tươi của máu. Nàng hệt như 1 thiên thần nhưng lại nằm dưới tay của người mà nàng yêu quý...chàng đã quên đi mất chuyện mà mình phải cần làm bây giờ là xâm chiếm ngôi làng nhưng sao tim lại nhói đau...
chàng ....vì lợi ích của ngưòi cha đang dần mờ mắt vì tham vọng nhưng chàng lại ko đủ sức mạnh để chống lại ông ta chỉ đành nghe theo lời ông ấy cầm quân xâm chiếm các nước láng giềng, chàng nhẹ nhàng nhìn nàng , nàng vẫn như 5 năm trc vẫn trông hồn nhiên ngây thơ vậy , khuôn mặt tựa như thiên thần ấy , nụ cười đã làm cho con tim chàng thổn thức bao ngày , h chỉ còn những giọt nước mắt, một giọng nói cất lên quen thuộc gọi tên chàng.... chàng ngẩy ngơ một hồi lâu trong những tiếng gào thét của người dân trong làng , những tiếng kêu cứu đang dần nhỏ đi , chàng muốn thả nàng đi nhưng quân của cha chàng đã lan tràn , chỉ cần xâm chiếm hết đất nước này thì ông ta có thể nắm trong tay cả lục địa , chàng nhẹ nhàng ghé sát tai nàng ....ta xin lỗi , rồi đâm xuyên qua người nàng ,ôm nàng trong lòng tâm hồn chàng trở nên trống rỗng ...ta phải sữa lại sai lầm của mình trc đã kiếp sau ko hẹn gặp (mong nàng gặp đc người tốt hơn ta)
Một Hoàng tử uy quyền của một nước lớn và một kẻ dân đen bị mù. Thân phận của cả hai quá đỗi khác biệt ngay từ lần đầu gặp mặt cho tới lúc cuộc chiến nổ ra. Hai đất nước đối đầu nhau, mãi chẳng có một phép màu kỳ diệu nào xuất hiện. Và cũng chẳng có một tình yêu nào đủ lớn để vượt qua nổi Chúa trời. Cho dù có muốn hay không, người chiến binh ấy đã chính tay kết thúc mạng sống của cô gái mình thầm yêu bấy lâu nay, cũng như sự kết thúc của câu chuyện tình yêu giữa hai người. Khoảnh khắc nhận ra thanh kiếm đã đâm xuyên qua ngực mình, cô cũng chỉ nhẹ nhàng nói lời từ biệt cuối cùng: "Cảm ơn cậu, vì đã đặt chân vào cuộc sống xám xịt của tớ." Cuộc sống của cô ấy, vốn là một màu u sầu mù mịt, vì có sự xuất hiện của chàng Hoàng tử năm đó mà được điểm xuyến lên những sự tươi đẹp chẳng thể diễn tả bằng lời. Nhưng rồi cậu rời đi, và một lần nữa cô lại rơi vào sự đen tối âm u của những ác ý tới từ mọi người. Cuối cùng, cậu bé ấy lại xuất hiện, nhưng chẳng còn là cậu bé ấy nữa. Và cũng chính cậu bé ấy đã là người kết thúc cuộc sống vô định của cô. Đâu đó nhem nhuốc một nỗi buồn, và như có tiếng lách cách bên tai, giống như những làn nước buốt đang đổ vào những viên sỏi lạnh lẽo. Cầm bông hoa lưu ly trên đôi tay nhỏ nhắn kia, cậu cài vào mái tóc mang sắc trắng như những cánh hoa mỏng manh mà dịu dàng của cô gái năm ấy. Giữa vũng máu đỏ tươi, cái màu đỏ ngòm ấy vẫn chẳng tài nào khiến cho sự trong trắng của bông hoa bị lưu mờ. Chàng trai ấy rời đi khỏi ngôi làng và tiếp tục cuộc chiến tranh, tiếp tục con đường riêng của bản thân. Với một tâm trí nặng trĩu buồn rầu, với một mối tình chớm nở đã bị dập tắt như những khóm hoa đã nát bấy vì sự tàn khốc của chiến tranh. Và, với một bông hoa lưu ly khác, đã bị nhuốm vệt máu. "Forget me not." p/s: khá lâu rồi chưa động lại tới viết lách nên văn phong có chút vụng về;33 và bông hoa lưu ly ở đoạn cuối có lẽ là cậu Hoàng tử lấy từ trong giỏ hoa của cô gái mù kia
mọi thứ dường như ngừng lại như một chiếc đồng hồ thời gian. Chàng như chết lạnh trong biển máu tanh bay thoảng, mối tình đầu cũng như lần cuối mà chàng ấp ủ bao lâu. Dưới mũi kiếm mang sự tự hào nhưng cũng chính nó giết người mình thương, chàng nhẹ nhàng quỳ xuôngs cầm bông hoa trắng vương một chút máu của nàng. Ôm lấy cơ thể nàng như một báu vật ,đôi mắt nhắm chặt vẫn loé lên một tia nắng ấm, đôi môi vẫn mỉm cười nhưng chàng ko còn nhìn thấy nó sau này nữa...
Chàng tay cầm thanh kiếm Đứng nơi nàng sinh ra Nàng tay cầm bông Đưa đến nơi chàng đứng Chàng thất thần chết lặng Cầm thanh kiếm nhuốm máu của nàng Nàng dần dần nhắm mắt Tay vẫn cầm bông hoa Nàng đây không hận chàng Vì đã từng gặp nhau 😢😢😢😢😢😢😢😢😢
Sự vô tình cắt đứt nhân duyên năm đó vô tình thành cầu nối cho con cầu nối giữa nhân gian và địa ngục sâu tối. Gió thổi nhẹ, đem sự nuối tiếc cùng hối hận của chàng hoàng tử bay xa, đến 1 nơi mà chẳng ai tìm thấy. Mùi của máu, màu đỏ tươi giống như màu của tơ duyên, chúng thật mỏng manh, mỏng như sự sống còn chẳng bằng 1 cọng rơm của cô gái mù . Giữa sự la hét cùng hoảng sợ, chàng sừng sững trước thi thể của cô, đôi mắt ươn ướt rồi đẫm lệ. Chợt hồi ức những năm thời bé, nhớ ra chính người chàng từng cứu từng thích là cô. Giờ chẳng còn gì ngoài 1 thân thể lạnh như băng. Giọt nước mắt rơi nhẹ trên gương mặt của chàng. Thâm tâm trách chính bản thân. Miệng lẩm bẩm nhẹ câu xin lỗi trong vô thức cùng hối hận. " Ta xin lỗi, xin lỗi nàng. Xin lỗi bông hoa kiều diễm của ta... " Gói lại yêu thương rồi cất sâu trong tym, lời xin lỗi muộn màng - chẳng cứu rỗi được gì. Khoảnh khắc vui vẻ năm ấy cứ vọng mãi trong tâm. Quỳ cả thân người xuống mà ôm lấy nàng, không ngại mùi máu kinh tởm ấy, chàng lặng thin mà khóc, chỉ ước có thể ngược thời gian mà ngừng tay. Chàng là hoàng tử, địa vị cao quý, thân thể ngàn vàng, tình chàng trao giống như trao cả giang sơn, nó nặng và sâu đậm biết bao, tình nàng trao - giản dị và chân thành. Chàng trao nàng đón, nàng trao chàng hất. Không còn gì để níu giữ, chàng muộn màng khóc. Chỉ còn hối tiếc. Chuyện tình trân quý giữa chàng và nàng kết thúc...Chẳng biết có phải yêu, nhưng nếu phải cái kết nàng phải chăng quá đau đớn cho chàng? Nàng chắc có lẽ sẽ rất hạnh phúc khi được ra đi trong vòng tay người mình yêu..
Dù có ân hận hay đau khổ điều chẳng giúp được mối tình ấp ủ đã lâu đâm chồi nảy nở, hạt giống tình yêu đã chết ngay lúc nó được ủ dưới đất. Nàng mù, kẻ xâm lược mãi mãi ngược lối, không có câu chuyện ngôn tình rằng "một vị hoàng tử anh hùng chống lại thế giới chỉ để cứu một thường dân mù, mà vị hoàng tử ấy đã thầm yêu từ lâu." Hắn đâm nàng không chút do dự rồi lại cắn chặt răng nắm chặt thanh kiếm đã nhuốm máu đỏ tươi ấm nóng, nàng chết rồi... Giờ đây chỉ còn mỗi một kẻ tội đồ ôm nỗi ân hận. Nơi mộ nhỏ ở nơi sâu trong rừng không ai biết nó đã xuất hiện từ khi nào, chỉ biết rằng luôn có một hoàng tử cằn cỗi mất hết vẻ uy nghiêm hằn ngày bước đến ôm nấm mộ khóc đến khi kiệt sực mà chết, hắn chết ngay bên nắm mộ nàng với tư thế ôm chặt bia mộ, miệng nở nụ cười dịu. "Nụ cười của kẻ lụy."
Cơn gió theo mùi máu chàng hoàng tử chết lặng mối tình đầu đôi ta như hai kẻ xa lạ gặp nhau giống như duyên phận nhưng kiếp này lại ko có duyên kiếp tình yêu đôi ta thật mong manh chàng hoàng tử cầm chiến kiếm dính máu chàng hoàng tử chỉ biết nói những câu cuối cùng -ta xin lỗi hẹn nàng kiếp sau nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau.... cô gái mù tặng chàng bông hồng để làm chứng cho tình yêu đôi ta nàng nói tặng chàng bông hoa như lời hứa đôi ta nó sẽ làm chứng - nàng nở nụ cười lần cuối chàng chỉ biết cầm thanh kiếm đầy tội lỗi đâm nàng thanh kiếm xuyên qua nàng những giọt máu rơi xuống váy nàng chàng chỉ biết khóc trong lòng chàng rất yêu cô nhưng chàng ko thể làm gì chàng chỉ biết nói câu xin lỗi... tình yêu đôi ta bạc phận kiếp này ko thể yêu nhau hẹn kiếp chúng ta lại gặp nhau như tơ chỉ duyên phận cho chúng ta đến với nhau lần nữa - tình yêu đôi ta kết thúc kiếp này.....
thấy mấy bl ở dưới toàn là BE hok à ;-; thôi thì góp chung cho vui vậy =)) ============================================ chàng sững người...nhìn cô gái mù mà chàng đã giúp khi còn nhỏ,cũng là người mà chàng đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.Chàng nhìn vào đôi mắt đó, đôi mắt có thể là đẹp nhất chàng đã thấy, tuy nàng đã bị mù... chàng đột nhiên giơ thanh kiếm lên.... đang định đâm nàng, bỗng nhiên..khoé mắt lại cảm thấy nóng lên, rồi một cái gì đó đã chảy ra trên má chàng....rồi chàng lại hạ thanh kiếm xuống...chàng không làm được..chàng không thể đâm cô gái trước mắt chàng...đường đường là một vị Hoàng Tử của một đất nước, đã từng chém giết quá biết bao nhiêu người,...vậy mà khi nhìn cô gái trước mắt này,...chàng lại không thể đâm nàng ấy được...khi chàng giơ thanh kiếm lên, một thanh âm ở sâu trong trái tim đã nói rằng" ko được, người không thể làm thế...nàng ấy là tất cả với ngươi, nếu ngươi làm vậy, ngươi sẽ hối hận suốt đời". cuối cùng....khi chàng lại định thả kiếm xuống... một thanh âm khác lại vang lên.." không được...hãy nghĩ cho đất nước và các nhân dân ở đất nước của ngươi" .Đúng vậy...tại sao ta lại có thể chỉ vì một người con gái mù mà lại có thể bỏ qua đất nước chứ... rồi chàng dứt khoát đâm một nhát vào trái tim của nàng...Nàng bỗng thấy đau đớn,...nàng ko biết rằng tại sao Hoàng tử lại làm vậy...tại sao Hoàng Tử lại làm thế,...nhưng mặc dù vậy...nàng vẫn sẽ không hận Hoàng Tử ..vì nàng biết rằng...Hoàng Tử là một người tốt.. có thể..chàng làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cả 2 , và những người dân ? .Sau đó, nàng nhắm mắt lại... . Hoàng Tử nhìn người thân thể của người con gái mà mình yêu đang từ từ đổ xuống... . Lúc này,...bỗng nhiên các quân lính thấy Hoàng Tử của họ ôm chặt lấy thân thể của một thiếu nữ và hét lên, sau đó chàng gục mặt xuống... . Các quân lính sửng sốt..lần đầu tiên họ thấy HOàng Tử khóc, Chàng khóc đến tê tâm liệt phế . Và, khi quay trở lại đất nước, hoàng tử đã bảo bọn họ hãy lấy thi thể của người thiếu nữ kia đi theo, bọn họ tuy rằng ko biết lí do, nhưng vẫn làm theo . Khi về đến, Họ thấy Hoàng Tử cẩn thận bế thi thể kia lên, không màng máu, đất đang dính lên người chàng. Rồi Chàng đã mang cô gái ấy ik chôn cẩn thận ở đằng sau cung điện.Cuối cùng, Hoàng Tử sau đó không lấy thêm bất kì người vợ, thê thiếp nào, Chàng chỉ nhận nuôi những đứa trẻ và nhận bọn nó là con, và các Binh Sĩ bất ngờ khi thấy ngày nào hoàng tử cũng dắt theo những đứa con của mình đến trước mộ của người kia, và cho những đứa trẻ mỗi người một bông hoa cúc trắng để xung quang ngôi mộ, và nói với nhưng đứa trẻ rằng " Này, ở dưới đất này chính là mẹ của các con đấy". =========================== văn dở =))) thông cảm =)))
_bàn tay đầy máu của chàng cầm lấy bông hoa này thứ đã khiến chàng rung động ham muốn chết chóc của chàng đã biến mất nó đã đổi thành sự tuyệt vọng,1 hoàng tử phải tranh dành giết người để trở thành vua nếu lúc nhỏ cậu là một anh hùng còn bây giờ cậu chả khác một kẻ sát nhân là bao,thanh kiếm xuyên qua người cô,kết thúc cuộc tình của cậu và cô,sao chiếc nón đó giọt lệ của cậu đã rơi,trong miệng cậu thốt ra lời xin lỗi muộn màng_ Tôi không thích văn nên chỉ viết tới đây
Chàng nhìn nàng hồi lâu ,rồi lại nhìn quân lính của mình đang gi*t hại dân làng. Bỗng,trong lòng chàng nhói đau,chàng liền ra lệnh cho quân lính quay lại vương quốc. Chàng gặp vua cha của mình,một kẻ tàn ác đã ra lệnh cho chàng gi*t người mình yêu. Chàng vung kiếm kết liễu vua cha và trở thành vị vua tiếp theo,quân lính ngơ ngác vẫn chx hiểu chuyện gì thì chàng đã ra lệnh chữa trị cho dân làng mà họ vừa sát hại .Và cũng đem nàng về cho chàng Người con gái chàng yêu sau bao năm vẫn đẹp như vậy, chàng nhẹ nhàng nói "Thưa quý cô ,tôi đã thích cô rất lâu rồi,liệu cô muốn trở thành mặt trăng của đế quốc này ko " Một năm sau , tiểu hoàng tử đã ra đời 🌸
Những cơn gió cùng với những tiếng hét,mùi máu tanh hòa cùng với tiếng cười.Chàng nhìn cô,nhìn cô với ánh mắt không nỡ,với ánh mắt của kẻ si tình,của chàng trai năm đó nhìn cô.Cô cầu xin tha mạng,cầu xin đc bình yên,làm gì cô cũng làm.Chàng định rời đi bỗng cái gì đó bay vào mặt chàng.Là máu,là máu của cô,người bạn mà anh yêu.Tiếng lính chàng cưởi hả hê vì giết đc kẻ cản đường cho chàng.Họ đâu biết,chàng ấy giờ chỉ còn lại xác vô hồn.Chàng hét gọi tên nàng trong tuyệt vọng.Tiếng thét ấy đau đến quặn thắt tim gan.Về lại căn cứ,chàng vào lều,cầm cây kiếm lên,cứa vào cổ.Chàng để lại di thư,nói về sự bất mãn của chàng,sự đau buồn,đáng cay mà chàng phải chịu.Chàng muốn đc bình yên,tự do và có một gia đình hạnh phúc.Nhưng lí do hơn cả là chàng muốn cùng nàng đoàn tụ để sống hạnh phúc,để chuộc lại lỗi lầm.Chắc là hết rồi
Chàng Hoàng Tử vung kiếm vào người con gái ấy . Mũi kiếm mang sự vô tình rạch 1 đường sâu trên khuôn mặt cô. Cô đau lắm nhưng vẫn níu chân chàng trai lại . Cô gái đáng thương ôm chầm lấy người con trai vô tâm mà bật khóc : - xin hãy dừng lại đi !!! Chàng Hoàng tử im lặng cứ để cho cô ôm chàng một hồi lâu . Có lẽ giờ đây lòng chàng đã nguôi đi phần nào , tràng buông kiếm rồi ôm lấy cô gái bé nhỏ như 1 chú mèo con . Chiến tranh thật ác liệt , máu tươi, tiếng la hét vang vọng khắp bầu trời . Đáng sợ là thế nhưng sao ở đây lại có sự ấm áp đến thế . Có họ có một vùng trời riêng biệt , tách xa khỏi thế giới của sự hiếu chiến ngoài kia . Thế nhưng một mũi tên đã đưa họ trở lại với thực tiễn . Cô gái nhỏ ngã xuống , mũi tên kia đã đâm chúng cô . Đôi tay mềm mại run lên , cô gắng sức đưa cho Hoàng Tử bông hoa trắng rồi nhắm mắt lại . Cô ấy mệt rồi , cô đã ngủ ...... mãi mãi ........ Hoàng tử quỳ xuống , đây là lần đầu chàng quỳ trước mặt ai đó , chàng quỳ xuống vì đây là người chàng yêu .Nhìn người con gái nằm trên vũng máu nhưng môi cô lại hé nụ cười, chàng buồn lắm . Chàng hướng ánh mắt thù hận vào người đồng đội đã bán mũi tên đó , cầm kiếm lên và rồi ........... bông hoa trắng bị vấy máu , nhưng nó vẫn thế , vẫn là bông hoa ngày xưa thế nhưng chủ của nó đã không còn như trước...........
Chàng chết lặng khi cô gái mik yêu đã chết dưới tay mik và thanh kiếm đầy máu tươi của nàng, nàng ngã gục trước lưỡi kiếm của chàng tay cầm bông hoa nhưng muốn nói lời cảm ơn cuối cùng cho chàng,chàng "ta xin lỗi nàng xin nàng hãy hiểu cho ta xin lỗi..nàng "chàng rời ik trong nước mắt để nàng nằm lạnh lẽ trên đường lành trong dòng máu tươi vẫn chảy mãi
Chàng hoàng tử dừng lại đôi chút , vươn tay cầm lấy nhành hoa từ nàng .Vẫn là loài hoa trắng ánh ,vẫn là dung mạo ấy ,nhưng cớ sao nàng lại khác xưa đến vậy ? Dừng lại cho nàng bản cầu kinh ,chàng vui thanh kiếm vốn đã tanh tưởi cướp lấy mạng sống người con gái . Chàng yêu nàng ,nhưng chàng không thể vì nàng mà phản lại đế quốc của mình . Dáng vẻ thanh thuần của nàng ,dù đã an nghỉ sao lại đẹp đến thế ? Đẹp đến đau lòng . Nhành hoa trắng muốt được đặt xuống cạnh nàng như lời an ủi người con gái lúc nàng đã đi về cõi vĩnh hằng . Nàng hãy ngủ đi ,để kiếp sau nếu còn gặp thì chàng hứa sẽ bảo vệ nàng . Chỉ là kiếp này ,đôi ta có duyên nhưng vẫn chưa có nợ
Mọi thứ như dừng lại chàng chết lặng,thống khổ tột cùng người con gái chàng thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay lại mất đi dưới thanh kiếm lạnh lẽo đó. Nhìn ngắm cô gái đang yếu dần trên mặt đất dường như chân chàng không còn trụ vững nữa mà khụy xuống ôm người con gái ấy vào lòng thì thầm những lời chưa kịp nói: - Ta yêu nàng Giọt lệ bất giác rơi trên nền đất tàn khóc nhuốm đầy màu đỏ tươi của máu chàng hoàng tử có thân phận cao quý lại vì một người con gái mà khóc nhưng là do chàng chính chàng là gi*t cô gái đó, là người khiến cô gái đau khổ vậy tại sao chàng lại khóc? Đau lòng nhìn những người dân đã chăm sóc cô gái lần lượt ra đi chàng cảm thấy tội lỗi tột độ. Cô gái nhỏ yếu ớt lên tiếng: - Ta cũng yêu chàng Nhìn ngắm cô gái nhỏ chàng lại thấy tim mình quặng đau nói với cô gái: - Ta xin lỗi nàng Cô gái nhẹ nhàng nói thanh âm trong trẻo ngọt ngào: - Ta không trách chàng Đúng cô ấy không trách chàng nhưng chàng ấy sẽ trách mình một đời này vì đã không chăm sóc cho nàng được, không dành cho nàng tình yêu mà bao người có ngược lại còn hại nàng. Nhìn nàng lịm đi mà lòng lại như thêm một vết dao nữa cắm vào nụ cười ngọt ngào ấy vẫn còn đọng lại trên môi nàng bông hoa nhỏ thuở nhỏ nàng tặng ta vẫn còn nàng vẫn cầm nó cho dù bông hoa đó đã nhuốm máu nhưng chàng vẫn thấy được vẻ đẹp tinh khiết, trong trắng của bông hoa xem như chúng ta có duyên nhưng không có phận hẹn nàng kiếp sau gặp lại ta nhất định sẽ cho nàng một tình yêu đẹp nhất cuối cùng chàng đặt lên môi nàng một nụ hôn và lặng lẽ rời đi. Nếu được chàng mong ông trời cho chàng 1 cơ hội nữa để sữa sai được quan tâm, chăm sóc nàng như bao người khác đó là tâm nguyện lớn nhất đời chàng. Viết không hay mn thông cảm :)
"Chàng khựng lại vài giây chàng chẳng còn nhớ gì hết tâm trí chàng chỉ toàn hình bóng của người con gái ấy người con gái như bông hoa trắng thuần khiết người hoàng tử dịu dàng h đây là một con chó săn trên chiến trường không cảm xúc chẳng nhớ gì nhưng tại sao khi bên cạnh cô gái mù này lại có gì đó không nỡ nhưng cuối cùng chàng vẫn vung đao chém cô ấy , giọt máu rơi xuống bông hoa trắng nhuộm đỏ nó . Bỗng ng hoàng tử ấy cảm thấy một cơn đau nhói ngang qua bấy h chàng mới nhớ ra người con gái mà mình thầm thề sẽ cưới trc khi chiếm nước nàng . Ôm thi thể đã lạnh tanh nước mắt cứ rơi 'con chó săn trên chiến trường' lần thứ 2 rơi lệ... ...... Giờ ta mới biết những đứa con của hoàng gia bị dính lời nguyền khi đủ 18t sẽ mất lí trí như bị điều khiển gi*t người này đến người khác trong đầu sẽ chỉ có chữ chỉ khi giết được người mình thương và người mình yêu mới có thể hóa giải lời nguyền Chàng đã giết cô bạn thân của mình một phần bị hóa giải , khuôn mặt lạnh lùng nhưng nước mắt tuôn rơi không hiểu sao mình khóc chàng lại tiếp tục đánh gi*t !! h đây 2 người quan trọng ra ik chàng khóc một cách thảm thương , sau khi về vương quốc vừa ôm thi thể nàng vừa tìm thi thể cô bạn thân tới nơi lần đầu 2 người gặp nhau hồn đã ik nhưng người vẫn đẹp tựa hoa hướng dương Người mình yêu chàng chôn ở nơi lần đầu gặp nơi ấy h đây đã bị bỏ hoang và có rất nhiều hoa trắng cô gái thuần khiết nằm trong quan tài trắng với bông hoa trắng nhuốm máu và nụ cười trên môi một lần nữa chàg ta rơi lệ ôm quan tài trắng không ngừng xin lỗi.... Còn cô bn thân chàng ta cx chôn ở nơi lần đầu gặp cô một khu nhỏ có những vách đá đổ xuống dây leo bao quanh và trên đất chỉ toàn hoa hướng dương không có quan tài trong bức di thư của cô chỉ muốn chổ chôn mình đc trồng hoa hướng dương bông hoa cô yêu thích , khuôn mặt chàng ta cố nén nước mắt vì đau lòng... Sau khi lo chôn cất hai người quan trọng nhất của mình . Vì gi*t đc 2 ng ấy chàng thành công trở thành hoàng đế . Hàng năm chàng vẫn thăm 2 cô mỗi lần thăm chàng lại nói Kết ik hơi xa r = ))
Open ending is the Best. Tại sao mình không muốn viết kết cho câu chuyện này nhỉ Mình muốn thời gian hãy dừng lại ở đó thôi "... ta biết đó là nàng đôi mắt chưa từng được diện kiến ta và đóa hoa không bao giờ thắm lại " - 🌸 -
Đứng yên nhìn cô gái mù,tay cầm thanh kiếm còn đang dính máu.Chàng nhìn cô với ánh mắt đầy sự hối hận,người con gái mà chàng thương bây giờ bất động trên vũng máu đỏ, trên tay nàng vẫn là bông hoa đó.Cánh hoa trắng dù đã bị dính máu nhưng vẫn không thể che đậy được sự thuần khiết của nó. Chàng buông cây kiếm,để bên cạnh.Nhìn người mình thương trong hình hài như này...thật đau buồn làm sao khi anh phải giết chết chính người mình yêu cơ chứ?Quỳ xuống ôm lấy cô gái bây giờ chỉ còn là một cái xác kia...Nước mắt đã lăn dài trên má chàng hoàng tử này "Xin lỗi...ta xin lỗi
Nhìn thấy người con gái năm ấy mà chàng thương nhớ đang ở dưới mũi kiếm sắc nhọn mình, chàng bỗng chợt nhận thấy lòng mình như bị xé ra từng mảnh vụn. Nhìn nàng, rồi nhìn bông hoa đã úa. Anh gục xuống, chính tay anh đã xuống tay hại ch*t người mình thương, khiến cho bông hoa đáng nhẽ sẽ được tỏa sáng hơn nữa bị dập tắt, bị nhuốm lấy sự kinh tởm của chiến tranh. Ôm lấy thân xác lạnh buốt của nàng, anh đã khóc, chàng hoàng tử phải sống trong sự lạnh nhạt của phụ thân mình, dưới sự tranh chấp quyền thế trong chính gia đình của mình. Đã bao lâu rồi hắn đau đớn đến vậy, mặc cho giọt nước mắt đang rơi xuống. Mặc cho xung quanh đang hỗn loạn đến chừng nào, hắn cởi bỏ chiếc mũ sắt nặng nề đó, trao cho cô một nụ hôn, một nụ hôn đầy sự cay đắng. *Phập Từ đằng sau, một tên cầm dao, đâm xuyên vào lưng của anh. Đôi mắt anh dần mờ đi, bỗng, anh thấy cô đứng đó, vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, cô nói -Em...yêu chàng, hoàng tử của em. Chàng như chết lặng ở đó, tại sao? Tại sao? cô ấy không hận ta sao, nàng sao lại có thể không hận một người đã cướp đi mạng sống của nàng chứ? Mấp máy một lời, chàng trai ấy đã từ rã cuộc đời, tay vẫn ôm chặt lấy một người thiếu nữ có phần diễm lệ ấy. Mãi sau này, có một câu chuyện kể về tình yêu của hai người. Nghe nói rằng trước khi chàng hoảng tử ấy chút hơi thở cuối , chàng đã nói "Từ trong tận đáy lòng này, ta xin lỗi...và...Ta..rất yêu nàng."........
thanh gươm nhuốm máu đỏ tươi,cô ngã tấm thân xuống nhưng bông hoa đó vẫn giữ chắc trong tay như muốn trao cho chàng.Nhìn người con gái đã ngã xuống dưới chân mình,chàng đứng thần thờ nhìn thi thể cô rồi lại nhìn bông hoa trắng tinh vương chút máu đỏ tươi mà lấp lánh dưới ánh mặt trời.Khi quân kéo về,chàng lẳng lặng về ngôi nhà của mình.Trong căn nhà nhỏ chỉ có một chiếc giường,một cái tủ và một cái bàn bé.Trên chiếc bàn là tấm ảnh năm đó cô đã trao chàng bông hoa trắng muốt,chàng nhìn tấm ảnh mà tim đau nhói,chàng biết,biết mình đã yêu cô nhưng chàng không thể bảo vệ người mình yêu.Đây là mệnh lệnh,một thứ được ban bởi nhà vua nên chàng không thể trái lệnh.Chàng ngồi tha thẩn ở giường mà lẩm bẩm một mình rồi đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.Sáng hôm sau,người dân tìm thấy thi thể chàng treo trên cây đa cổ thụ đầu làng.Phải,chàng đã t.ự s.á.t giống như để đền mạng cho người mình yêu và kết thúc hai cuộc đời có duyên nhưng không có phận. End
e hèm nhứ seo:Nàng cầm bong hoa tặng chàng trước khi chàng bay màu và sau đó lấy dép tông lào phi thẳng vào mặt chàng.Hoàng tử d*ed vì dám gi*t dân làng:)))
tất cả như chết nặng nhìn người con gái mình yêu lằm xuống dưới mũi kiếm dính máu, chàng gục xuống cầm lấy bông hoa dính máu trên tay nàng nói : tất cả là do ta , do ta đã giết hại những người dân vô tội đã giúp đỡ nàng .Chàng ôm lấy cái xác không hồn của nàng, một làn da hồng hào giờ đã trở lên trắng bệch. Chàng sụp đổ cầm lấy cây kiếm của mình(phập)chàng đã tự đâm chính mình để có thể đi với nàng hai người lằm dưới đống lửa hoà vào những cái xác khác . ~HẾT~ Hơi dốt văn :))
Là có cô gái mù lỡ đụng phải 2 con quý tộc, nhưng xl r mà 2 nhỏ kia kiếm chuyện đòi cô quỳ, chuẩn bị quỳ thì thằng đầu đen xuất hiện "anh hùng cứu mỹ nhân"=)))) cái bà kia giải thích thân phận của ổng,2 nhỏ kia bt ổng thế lực mạnh hơn mk nên sợ chạy té khói"chời ơi cíu tui cíu tui,cíu tui chời ơiiiiiiiii"=)r bà kia cảm ơn r tặng ổng một bông hoa, mấy năm sau trận chiến 2 bên nổ ra, cô gái lúc đó chạy quảng loạn vì sợ hãi và đụng trúng ổng,ổng nói"ngươi?.."cô nghe giọng quen nên tặng hoa cho ổng như năm xưa nhưng ko hề hay bt ổng là chỉ huy phe xâm chiếm làng mk
Cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua. Mang theo mùi tanh tưởi của máu tươi. Chàng hoàng tử vẫn đứng đấy như chết lặng đi. Cô gái nhỏ bé mà chàng đã từng thương bây giờ lại ra đi dưới mũi kiếm của chàng. Trên tay vẫn còn nắm lấy nhành hoa, nhành hoa năm xưa tưởng chừng như đã gắn kết được cả hai người. Chàng đưa tay nhặt lấy nó. Cánh hoa trắng, dù bị máu vướng lên...nhưng nó vẫn còn giữ được vẻ đẹp tinh khiết, trong trắng của mình.
Bất chợt bàn tay của chàng run lên, là vì lí do gì cơ chứ?
Là do chàng đã kết thúc tình yêu mà chàng đã ấp ủ bấy lâu nay. Vậy thì tại sao chàng lại buồn? Chẳng phải là do chàng đã gây ra tất cả hay sao? Buông thõng thanh kiếm xuống nền đất. Chàng quỳ xuống, ôm lấy cơ thể của cô gái bé nhỏ, cô chết đi...thế nhưng cô vẫn cười. Nụ cười của nỗi buồn, của lời cảm ơn, nước mắt lặng lẽ trượt dài trên đôi má của chàng hoàng tử cao quý. Khẽ ôm chặt lấy cô vào lòng
"Ta xin lỗi"
Giờ đây, một người với địa vị cao quý như hoàng tử đây, lại đang xin lỗi sao? Câu xin lỗi đó...có phải đã quá muộn rồi không?
Chắc vì, cả hai có duyên nhưng không có nợ. Đôi uyên ương xinh đẹp bây giờ chỉ còn là hồi ức xưa cũ đã qua.
hay
@@thuyduongnguyen344 Hehe, cảm ơn -w-
hayyyyyyyy thía bn ưi
@@yoshistuyue_jshk_351 Yạ mình cảm ơn ^v^
có lẽ đã quá muộn màng
vầ rồi chàng ta như chết lặng, mối tình đầu tiên và duy nhất của chàng,vẫn vậy vẫn luôn đẹp như thế. Chàng cảm thấy tội lỗi vô cùng, chàng đang tàn s*t dân làng, những người đã giúp đỡ nàng. Chàng cầm thanh kiếm và đâm xuyên cơ thể nàng, chàng đang xâm chiếm lục đia này và phải kết liễu kẻ của nước khác , dù đó có là nàng. Nàng cảm thấy đau vô cùng, thì ra chàng đã đâm nàng, nàng vẫn mỉm cười và cầm bông hoa ấy đưa cho chàng, nàng không hận chàng. Nàng coi đây là lời cảm ơn chàng, ngườ đã giúp nàng khi ấy
@@nuyen_05 đọc xong thấy nghét thằng hoàng tử
Tôi mượn ý tưởng để viết truyện MuSan bên manga toon được chứ tác giả với bạn nghĩ ra pov này?
@@ThuyNguyen-hy3wi truyện này xem ngấy cực ,ảnti thằng hoảng tử vcl
hay qué xem xong tấy mk nhục v*i chả viết đc câu nèo😭😭😭
@@thithuuyeninh1688 same bro=(
Tay cầm thanh kiếm nhuốm máu, mắt nhìn về nơi làng nhuộm biển lửa, sâu trong đôi mắt chàng, đọng lại hình bóng cô gái ấy. Nhẹ nhàng mà đáng yêu, có phải chính vì thế mà em đã làm chàng mê luyến? Mà giờ đây, thiếu nữ tóc trắng ngã xuống dưới lưỡi gươm tội lỗi. Một cái chết dù đau đớn, em vẫn mỉm cười, nụ cười như những phút ban đầu ta gặp nhau.
Mọi thứ như dừng lại vài giây, để chàng ngắm nhìn người con gái mà chàng thầm thương trộm nhớ thêm một chút nữa, một chút nữa thôi...Thân thể trắng trẻo, mảnh mai của nàng hòa vào những tiếng la hét chói tai, hòa vào những thi thể nằm ngổn ngang trên đường làng. Chằng đặt bàn tay lạnh lẽo nhuốm đầy sự tội lỗi và máu đỏ tươi của biết bao nhiêu người đã thiệt mạng lên khuôn mặt thanh tú của nàng, khuôn mặt mà có lẽ rằng cả đời này chàng cũng chẳng bao giờ quên. Đôi tai chàng như ù đi, đầu ong ong đau nhói, chàng không muốn thừa nhận rằng mình đã tước đoạt đi mạng sống của những người dân vô tội, đã lạnh lùng chà đạp lên quyền được sống của họ, rằng chàng đã kết liễu nàng-người con gái mà chàng yêu. Vào khoảnh khắc mũi gươm đâm sâu vào lồng ngực nàng, nàng đã cất lên giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của mình:
-Em yêu chàng, cảm ơn vì đã giúp em ngày hôm ấy, cảm ơn vì đã quan tâm đến em như chưa người nào đã từng làm vậy, cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời của em...
Đôi chân như chết lặng, chàng ngồi đó, ôm thi thể loang lổ máu đỏ chảy dài hòa vào với những giọt lệ. Bông hoa năm nào cũng đã úa tàn theo thời gian, người con gái năm ấy giờ đây cũng đã tan vào nền trời xanh trên cao...
Bỗng trong giây phút ấy, trái tim chàng như ngừng đập vài nhịp, bất giác rơi lệ từ khi nào chẳng hay. Nhìn nàng quỳ xuống, nhìn mái tóc trăng óng ả, nhìn đôi mắt của tên thường dân mù loà ấy chàng lại chẳng nỡ xuống tay. Chẳng lẽ tấm chân tình của vị hoàng tử lại trao cho 1 kẻ vô danh vô tiếng như nàng rồi ư? Nghe thấy mùi tanh nồng của máu hoà trộn với tạp âm ngoài kia, chàng thấy cuộc chiến này thật vô nghĩa.. Chàng buôn thang kiếm đang cầm xuống, khẽ cất giọng xin lỗi nàng. Nàng ân cần mỉm cười, nụ cười rạng rỡ tựa ánh dương ấy đã làm tim chàng có chút lay động, vẫn là nụ cười ấy, nụ cười thuở nào trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Đức vua trông lấy nổi cơn lôi đình, sai lính lao đến tấn công nàng. Mặc cho lời phỉ bán, chế nhạo của vua cha, chàng giữ mãi tấm chân tình bảo vệ nàng dù chuyện gì xảy ra. Từ sau, 1 tên kị sĩ dùng thanh gươm sắc bén đấm chí mạng vào nàng. Chàng sợ hãi quay người lại, hét lớn xua đuổi tất cả để bên nàng giây phút cuối. Nàng vẫn giữ mãi nụ cười ấy trên môi với hàng mi đẫm lệ, đặt tay lên má chàng, nàng cất giọng yếu ớt: " Cảm ơn ngài vì tất cả... Tôi xin đa tạ, xem như chúng ta không có duyên rồi...! ". Đôi mắt cô dần nhắm lại trước sự oà khóc của chàng, chàng giờ tựa đứa trẻ ngây ngô vừa vấp ngã trên đường đời. Đứa vua tức giận sai người áp giải chàng về rồi hoả thiêu ngôi làng nhỏ bé nhưng đầy sự yêu thương ấy. Chính mắt chàng đã phải chứng kiến sự tàn bạo của đế chế mình sắp phải nắm giữ. Chàng hét thật to, tiếng hét chứa đầy sự tiếc thương cho mảnh đời chàng đã trao tặng cả con tim, chứa thêm cả nỗi oán hận trước sự tàn ác và vô nhân tính của lũ tay sai. Thế rồi, chỉ vì chiến tranh, chỉ vì tài sản, quyền lợi, anh đã đánh mất mãi mãi người con gái anh đã yêu. Eli mới 2k11 nên viết tệ lắm, nếu dở thì mong mọi người thông cảm và góp ý ạ:
[Viết theo 1 đoạn truyện nhỏ]
Khi chàng con nhỏ từng đến nước láng giềng chơi, ánh mắt dừng lại trước cô gái mù đang bị những quý tiểu thư bắt nạt. Sự hiệp nghĩa của chàng được cô đáp lại với nụ cười ấm áp và một đóa hoa. Mối tình đơn phương chớm nở từ đây. Khi chiến tranh nổ ra giữa hai bên, mang theo thanh kiếm nhuốm máu tươi nơi đây chàng hủy hoại tất thảy vạn vật trên mảnh đất đó. Cô gái mù năm xưa, mối tình năm ấy. Ký ức chợt ùa về với nụ cười mà chàng tương tư suốt nhiều nam nhưng giờ đây, lời yêu chẳng thể ngỏ mà lại giương mắt nhìn tình yêu của mình chết dưới tay mình. Máu tươi nhuốm lên tà váy như bông hoa hồng đỏ rực nở. Nụ cười của cô vẫn ở đó, nhưng nó lại khiến trái tim chàng đau đơn tột cùng...Giữa nơi chiến tranh khói lửa...Một mối tình chưa kịp nở đã tàn...
Kết buồn nha đang buồn khi nào vui thì viết kết vui kết như sau: vì đang xâm lược nước nên dù chàng hoàng tử ko muốn thì cũng bắt buộc phải kết liễu cuộc đời của cô và cô nguyện ch*t để cho chàng hoàng tử giết cô vì để trả ơn năm đó chàng đã cứu cô khỏi kẻ bắt nạn cô giờ cô trả ơn lại chàng dù giờ cô ko có gì để trả nên cô chỉ có thể lấy mạng mik để trả ơn cho chàng trước khi lìa đời cô gái tặng cho chàng một bông hoa như năm xưa cô tặng chàng, thanh kiếm đã đâm xuyên qua cơ thể cô và cô đã mất mạng với giọt nước mắt tràn li rơi dài trên má cô. ( kết sad quá huhu tui thật là tàn nhẫn mà (/ _ ; )
Khúc ôi hoàng tử....toi lại nhớ đến...."ôi hoàng tử hãy tha thứ cho người em gái bị dính lời nguyền này của taaaaaaa"
"...."//chàng cuối xuống nhìn nàng//
-//tay cầm hoa,cười//
"..."//cầm thanh kiếm lên//
-"Hoàng tử?"//gương mặt thắc mắc khi mình hỏi mà không ai trả lời//
"...xin lỗi"//nói nhỏ trong miệng nhưng vẫn đủ cho nàng nghe//
-"xin lỗi?"//tỏ ra thắc mắc//
"-..."//tay vung kiếm lên và...đâm vài người nàng 1 nhát//
'phập'
_Máu chảy dần ra_/không phải chỗ hiểm nhưng không thể cầm cự lâu,nếu không được cầm máu kiệp thời sẽ chết/
-"!!!"//trợn tròn mắt//
-"hoàng tử!..."//ngỡ ngàng//
-"không đây không phải là hoàng tử,không phả-..."
"là ta đấy.."//ngẹn ngào//
-"!!!"//bàng hoàng vẫn không tin đó là chàng//
"...chỉ vì ngươi giống cô ấy nên ta mới bảo vệ ngươi thôi!!"
-"..thì ra chàng chỉ coi ta là vật thay thế"
-"Nếu biết trước có ngày này ta sẽ không bao giờ để trái tim mình rơi vào ta 1 kẻ tàn nhẫn như ngươi-"
-"....Tình yêu của ta Nó chẳng được đền đáp xứng đán-...^^"
_tay nàng buông xuôi,thân hình nhỏ bé ngã xuống đường đi lạnh tanh,nhuốm đầy máu_
_phịp_
_bõm bõm_
"..."//những giọt nước mắt rơi xuống//
"..ta xin lỗi ta đã nói dối nàng"
"đúng ta chẳng xứng với tình yêu đó của nàng đâu^^-..."
"ta chỉ là 1 thằng tồi..."
"ta không xứng đâu..."//đỡ thân hình người con quen thuộc mỗi ngày đều nhung nhớ đến,nhưng giờ nó chỉ còn là 1 cái xác không hồn...//
"ta đúng kà 1 kẻ tồi tệ nhỉ..."
"không sao ta sẽ đến với nàng sớm thôi^^"
"nàng đợi nhé^^..."
_phập_
_chàng 1 lần nữa dùng thanh kiếm đó đâm vào 1 thân hình nhưng giờ không phải là nàng mà là chàng_
"t-ta đến với nàng đâ-^^..."
-End-
Dở văn thông cảm
Bl trễ=))
@@nuyen_05 ehe👉👈 thank(◍•ᴗ•◍)
Nghe xong đau lòng thật sự....
@*_Funny Love Bunny x Yusaki_* (。・ω・。)ノ🍀🌸 đúng tự nhiên thấy mình ko nghĩ ra đc câu nào
cảm động qué😭, mà sao cảm giác đọc thấy ghét thằng hoàng tử hèn hạ kia😡😡😡
sau khi chàng quay đầu lại thấy người mình yêu đang quỳ xuống cầu xin mình tha cho dân làng dù cho là hi sinh tính mạng của mình chàng giữ mặt lạnh tại sao chàng lại vẫn giữ mặt lạnh?
vì chuyện quá khứ của người mẹ quá cố của hoàng tử đã mất đã để lấy hoàng tử cú sốc quá lớn.... nhưng rồi hoàng tử hỏi: tại sao cô lại quỳ xuống cầu xin ta tha mạng cho những người dân thường?
nàng ta lại nói: vì những người ấy đã giúp cô nên bây giờ nàng đáp ơn cho những người vô tội....
Chàng chết lặng vì câu nói ấy rất giống với người mẹ quá cố của cậu...
sau một hồi suy nghĩ chàng đã quay đi và rồi chàng nghe tiếng hét của cô...và rồi hoàng tử thấy người em của chàng đã đâm xuyên cơ thể của nàng ta và rồi chàng hét lên là: MAU DỪNG LẠI ĐI và rồi chàng đâm xuyên vào người em trai của hoàng tử và nói : ta phải trả thù cho nàng ấy ...
sao đó chàng lại đi vào cung điện và giết những người hầu và cuối cùng là cha của mình ...sau khi giết hết hoàng cung chàng lại quay về chỗ nàng đã chết chàng lại quỵ xuống và ôm cái xác vô hồn của nàng hoàng tử đã nói: ta xin lỗi, nếu bây giờ em mất rồi làm sao ta sống nỗi đây nếu có kiếp sau chúng ta gặp ngay chỗ này và trở thành vợ chồng... Và rồi chàng lấy cây kiếm đâm vào bụng của mình và chết cùng nàng và rồi quả thật chàng và nàng ấy đã gặp lại nhau ở chỗ cánh đồng này nhưng bây giờ 2 người chẳng nhớ về kiếp trước cả ^^
chàng nhìn nàng với ánh mắt đẫm lệ , chàng vung kiếm lên và nhắm chặt mắt lại - ngay khoảng thời gian đó , thật sự chàng chỉ biết nói 1 câu trọn vẹn rồi ra tay với nàng
-""ta xin lỗi ... kiếp này coi như chúng ta có duyên nhưng không có phận đi...kiếp sau cùng ta hẹn ước trở thành ý trung nhân nhé !"
Chàng dùng cây kiếm sắc bén và chứa đầy tội lỗi đâm xuyên qua thân thể của nàng , một thân thể mỏng manh và yếu đuối sau khi bị thanh kiếm đâm do chính người mà nàng thương thật sự nàng đau lắm đau hơn cả một nghìn mũi dao đâm qua nàng...
Cuối cùng máu bắn tung tóe , vũng máu đỏ tươi dần trào ra , chàng rút kiếm với đôi mắt đỏ ửng lên ,bông hoa màu trắng của nàng bấy giờ trở thành một bông hoa đỏ . Nàng gục xuống , những giọt lệ lăn trên gò má nàng chảy dần xuống
Trước khi ra đi mãi mãi , nàng chỉ kịp trút hơi thở cuối cùng và nói
-"Ta không hận chàng"
Chàng đứng hình , thật sự chàng đã rất hối hận rồi nhưng , liệu còn kịp không ? thanh kiếm trên tay chàng dần buông xuống . Chàng quỳ xuống và ôm người con gái mình yêu khóc nấc lên trong sự đau khổ . Bàn tay vốn đang nắm bông hoa trắng bé nhỏ kia dần thả lỏng ... cánh hoa cũng đã rụng . Trong vòng tay run rẩy của chàng , máu đã nhuộm đỏ cả bàn tay nhưng vẫn ôm thi thể đã chết kia một cách lưu luyến .
"Bông hoa này tượng trưng cho chúng ta , khi nó tàn thì chứng tỏ ta đã bị ngăn cách"...
@@nuyen_05 aaaaaaa cảm ơn aaaaa
-vẫn vậy. Mối tình đầu tiên của hai người giờ còn đâu, chàng đã dùng thanh kiếm cất giữ bao lâu để giết nàng? một cô gái hiền lành nhân hậu. Bỗng bị người mik thương yêu giết chết?, chàng đã thật sự lm vậy....^^
Thấy nh bn viết văn hay gke cx muốn thể hiện bản thân xíu :
Cô gái xinh đẹp cứ thế mà ch*t tiếc thương cho 1 kiếp ng
Lúc đó hoàng tử như 1 cái xác ko hồn nhìn về phía nàng thuế nữ tóc trắng bộ váy đen của tang lễ chứ ko phải đôi váy màu trắng tinh khiết , thiên thần như xưa , tay nàng thiếu nữ ấy đang cầm bông hoa hồi xua tặng chàng . Dù chàng có đeo cái j che kín khuôn mặt chỉ hở 1 lỗ nhỏ để thở nhưng nàng vẫn nhìn thấy và tặng chàng bông hoa rồi ngã xuống nền đất lạnh lẽo chàng cầm bông hoa rồi nhìn nàng ngã xuống chàng dù đã cố kìm nén nhưng chàng vẫn khóc rồi chàng nhìn xuông thân thể ko hồn của nàng rồi từ từ quỳ xuống ôm chặt thân thể của người mình yêu trước đây . Chàng ko kìm chế đc nữa ôm này mang nàng vào chỗ đẹp nhất và cũng kín đáo nhất đặt nàng xuống chàng liền quay về phía binh lính của mình sự uất ức của chàng đác còn về phía binh lính rồi chàng điên cuồng giết hại binh lính , lính sợ hãi chày về vương quốc báo với đức vua thấy thế , đức vua hạ lệnh mang tất cả quân đi giết on trai ( hoàng tử) dù đức vua ko muốn giết con trai mình nhưng bắt buộc phải thế vì tính mạng của đan và những người trong hoàng cung nên phải làm vậy . và thế là chàng bị đánh trọng thương rất nằng máu chảy ròng rã chàng cố kìm nén chạy đến chỗ thiếu nữ tóc trắng chàng nằm cạnh nàng quân lính thấy vậy liền ko đánh hoàng tử mà để chàng tự chết máu của chàng làm nhuộm máu những bông hoa bên cạnh và thế là chàng đã chết bên cạnh nàng . Người chàng ❤
Viết mỏi tay á mong cái kết đc lên video
Khúc đầu hoàng tử nhìn giống cái bạn công chúa tóc đen v
Bạn là đại Thần gacha hả mình cũng có tài năng đại thần gacha nè ^ω^😀😀😀😊☺☺🙂😉😉
Hay quá bạn ơi
Ý tuởng rất hay
Và oc rất đẹp
chàng hoàng tử trong giây phút yếu mềm đã buông xuôi thanh kiếm đang cầm trên tay...nhưng nàng lại nở 1 nụ cười,cầm thanh kiếm lên,tay nàng run rẩy vì sức nặng của thanh kiếm,lưỡi kiếm lạnh lẽo được chính người con gái đâm sâu vào trái tim nhỏ bé của nàng.Dòng máu đỏ tươi hòa cùng tiếng la hét thảm thiết của dân làng chảy dài trên đôi tay mảnh mai của nàng.Nàng tự kết liễu chính mình vì bt đó là cái chết ít đâu đớn nhất.Nàng chết nhưng nụ cười vẫn luôn ngự trị trên môi,nụ cười thanh thản vì biết đằng nào cũng sẽ phải chết...nhưng nàng ko muốn chết dưới tay người nàng đã từng yêu.Những giọt lệ lăn dài ,chàng hoàng tử ôm lấy cái xác vô hồn,lương tâm đầy tiếc nuối.Rồi chàng cũng tự kết liễu mình,để có thể đc gặp lại cô gái mù,nói với cô lời xin lỗi^^
Chàng đứng yên lặng nhìn cô gái mù mà ngày xưa mình đã thầm thích, anh đã dùng thanh kiếm của mình đâm xuyên qua cơ thể của nàng vẫn đang nắm giữ 1 bông hoa trông giống y hệt bông hoa cô đã tặng cho chàng năm xưa. Tim chàng nhói đau nhìn cơ thể nàng nằm trên mặt đất cùng với thanh kiếm nhuộm đầy màu đỏ tươi của máu. Nàng hệt như 1 thiên thần nhưng lại nằm dưới tay của người mà nàng yêu quý...chàng đã quên đi mất chuyện mà mình phải cần làm bây giờ là xâm chiếm ngôi làng nhưng sao tim lại nhói đau...
cậu edit và tạo oc đẹp ghe, mà... không hiểu cốt truyện lắm=)
chàng ....vì lợi ích của ngưòi cha đang dần mờ mắt vì tham vọng nhưng chàng lại ko đủ sức mạnh để chống lại ông ta chỉ đành nghe theo lời ông ấy cầm quân xâm chiếm các nước láng giềng, chàng nhẹ nhàng nhìn nàng , nàng vẫn như 5 năm trc vẫn trông hồn nhiên ngây thơ vậy , khuôn mặt tựa như thiên thần ấy , nụ cười đã làm cho con tim chàng thổn thức bao ngày , h chỉ còn những giọt nước mắt, một giọng nói cất lên quen thuộc gọi tên chàng.... chàng ngẩy ngơ một hồi lâu trong những tiếng gào thét của người dân trong làng , những tiếng kêu cứu đang dần nhỏ đi , chàng muốn thả nàng đi nhưng quân của cha chàng đã lan tràn , chỉ cần xâm chiếm hết đất nước này thì ông ta có thể nắm trong tay cả lục địa , chàng nhẹ nhàng ghé sát tai nàng ....ta xin lỗi , rồi đâm xuyên qua người nàng ,ôm nàng trong lòng tâm hồn chàng trở nên trống rỗng ...ta phải sữa lại sai lầm của mình trc đã
kiếp sau ko hẹn gặp
(mong nàng gặp đc người tốt hơn ta)
Một Hoàng tử uy quyền của một nước lớn và một kẻ dân đen bị mù. Thân phận của cả hai quá đỗi khác biệt ngay từ lần đầu gặp mặt cho tới lúc cuộc chiến nổ ra.
Hai đất nước đối đầu nhau, mãi chẳng có một phép màu kỳ diệu nào xuất hiện.
Và cũng chẳng có một tình yêu nào đủ lớn để vượt qua nổi Chúa trời.
Cho dù có muốn hay không, người chiến binh ấy đã chính tay kết thúc mạng sống của cô gái mình thầm yêu bấy lâu nay, cũng như sự kết thúc của câu chuyện tình yêu giữa hai người.
Khoảnh khắc nhận ra thanh kiếm đã đâm xuyên qua ngực mình, cô cũng chỉ nhẹ nhàng nói lời từ biệt cuối cùng:
"Cảm ơn cậu, vì đã đặt chân vào cuộc sống xám xịt của tớ."
Cuộc sống của cô ấy, vốn là một màu u sầu mù mịt, vì có sự xuất hiện của chàng Hoàng tử năm đó mà được điểm xuyến lên những sự tươi đẹp chẳng thể diễn tả bằng lời. Nhưng rồi cậu rời đi, và một lần nữa cô lại rơi vào sự đen tối âm u của những ác ý tới từ mọi người.
Cuối cùng, cậu bé ấy lại xuất hiện, nhưng chẳng còn là cậu bé ấy nữa. Và cũng chính cậu bé ấy đã là người kết thúc cuộc sống vô định của cô.
Đâu đó nhem nhuốc một nỗi buồn, và như có tiếng lách cách bên tai, giống như những làn nước buốt đang đổ vào những viên sỏi lạnh lẽo.
Cầm bông hoa lưu ly trên đôi tay nhỏ nhắn kia, cậu cài vào mái tóc mang sắc trắng như những cánh hoa mỏng manh mà dịu dàng của cô gái năm ấy.
Giữa vũng máu đỏ tươi, cái màu đỏ ngòm ấy vẫn chẳng tài nào khiến cho sự trong trắng của bông hoa bị lưu mờ.
Chàng trai ấy rời đi khỏi ngôi làng và tiếp tục cuộc chiến tranh, tiếp tục con đường riêng của bản thân.
Với một tâm trí nặng trĩu buồn rầu, với một mối tình chớm nở đã bị dập tắt như những khóm hoa đã nát bấy vì sự tàn khốc của chiến tranh.
Và, với một bông hoa lưu ly khác, đã bị nhuốm vệt máu.
"Forget me not."
p/s: khá lâu rồi chưa động lại tới viết lách nên văn phong có chút vụng về;33 và bông hoa lưu ly ở đoạn cuối có lẽ là cậu Hoàng tử lấy từ trong giỏ hoa của cô gái mù kia
mọi thứ dường như ngừng lại như một chiếc đồng hồ thời gian. Chàng như chết lạnh trong biển máu tanh bay thoảng, mối tình đầu cũng như lần cuối mà chàng ấp ủ bao lâu. Dưới mũi kiếm mang sự tự hào nhưng cũng chính nó giết người mình thương, chàng nhẹ nhàng quỳ xuôngs cầm bông hoa trắng vương một chút máu của nàng. Ôm lấy cơ thể nàng như một báu vật ,đôi mắt nhắm chặt vẫn loé lên một tia nắng ấm, đôi môi vẫn mỉm cười nhưng chàng ko còn nhìn thấy nó sau này nữa...
Vậy thôi.
Cuối cùng, số phận của đôi ta cũng chỉ đến thế.
Kết thúc chính là thứ không thể thay đổi.
ui bài xưa e thik lắm ai ngờ gặp bài này trong vid của cj:33
Chàng tay cầm thanh kiếm
Đứng nơi nàng sinh ra
Nàng tay cầm bông
Đưa đến nơi chàng đứng
Chàng thất thần chết lặng
Cầm thanh kiếm nhuốm máu của nàng
Nàng dần dần nhắm mắt
Tay vẫn cầm bông hoa
Nàng đây không hận chàng
Vì đã từng gặp nhau
😢😢😢😢😢😢😢😢😢
Sự vô tình cắt đứt nhân duyên năm đó vô tình thành cầu nối cho con cầu nối giữa nhân gian và địa ngục sâu tối. Gió thổi nhẹ, đem sự nuối tiếc cùng hối hận của chàng hoàng tử bay xa, đến 1 nơi mà chẳng ai tìm thấy. Mùi của máu, màu đỏ tươi giống như màu của tơ duyên, chúng thật mỏng manh, mỏng như sự sống còn chẳng bằng 1 cọng rơm của cô gái mù .
Giữa sự la hét cùng hoảng sợ, chàng sừng sững trước thi thể của cô, đôi mắt ươn ướt rồi đẫm lệ. Chợt hồi ức những năm thời bé, nhớ ra chính người chàng từng cứu từng thích là cô. Giờ chẳng còn gì ngoài 1 thân thể lạnh như băng. Giọt nước mắt rơi nhẹ trên gương mặt của chàng. Thâm tâm trách chính bản thân. Miệng lẩm bẩm nhẹ câu xin lỗi trong vô thức cùng hối hận.
" Ta xin lỗi, xin lỗi nàng. Xin lỗi bông hoa kiều diễm của ta... "
Gói lại yêu thương rồi cất sâu trong tym, lời xin lỗi muộn màng - chẳng cứu rỗi được gì. Khoảnh khắc vui vẻ năm ấy cứ vọng mãi trong tâm. Quỳ cả thân người xuống mà ôm lấy nàng, không ngại mùi máu kinh tởm ấy, chàng lặng thin mà khóc, chỉ ước có thể ngược thời gian mà ngừng tay.
Chàng là hoàng tử, địa vị cao quý, thân thể ngàn vàng, tình chàng trao giống như trao cả giang sơn, nó nặng và sâu đậm biết bao, tình nàng trao - giản dị và chân thành. Chàng trao nàng đón, nàng trao chàng hất. Không còn gì để níu giữ, chàng muộn màng khóc. Chỉ còn hối tiếc.
Chuyện tình trân quý giữa chàng và nàng kết thúc...Chẳng biết có phải yêu, nhưng nếu phải cái kết nàng phải chăng quá đau đớn cho chàng? Nàng chắc có lẽ sẽ rất hạnh phúc khi được ra đi trong vòng tay người mình yêu..
Dù có ân hận hay đau khổ điều chẳng giúp được mối tình ấp ủ đã lâu đâm chồi nảy nở, hạt giống tình yêu đã chết ngay lúc nó được ủ dưới đất. Nàng mù, kẻ xâm lược mãi mãi ngược lối, không có câu chuyện ngôn tình rằng "một vị hoàng tử anh hùng chống lại thế giới chỉ để cứu một thường dân mù, mà vị hoàng tử ấy đã thầm yêu từ lâu."
Hắn đâm nàng không chút do dự rồi lại cắn chặt răng nắm chặt thanh kiếm đã nhuốm máu đỏ tươi ấm nóng, nàng chết rồi... Giờ đây chỉ còn mỗi một kẻ tội đồ ôm nỗi ân hận.
Nơi mộ nhỏ ở nơi sâu trong rừng không ai biết nó đã xuất hiện từ khi nào, chỉ biết rằng luôn có một hoàng tử cằn cỗi mất hết vẻ uy nghiêm hằn ngày bước đến ôm nấm mộ khóc đến khi kiệt sực mà chết, hắn chết ngay bên nắm mộ nàng với tư thế ôm chặt bia mộ, miệng nở nụ cười dịu. "Nụ cười của kẻ lụy."
@@nuyen_05 cảm ơn cậu💕
hay quá mong mau ra p2
Cơn gió theo mùi máu chàng hoàng tử chết lặng mối tình đầu đôi ta như hai kẻ xa lạ gặp nhau giống như duyên phận nhưng kiếp này lại ko có duyên kiếp tình yêu đôi ta thật mong manh chàng hoàng tử cầm chiến kiếm dính máu chàng hoàng tử chỉ biết nói những câu cuối cùng -ta xin lỗi hẹn nàng kiếp sau nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau.... cô gái mù tặng chàng bông hồng để làm chứng cho tình yêu đôi ta nàng nói tặng chàng bông hoa như lời hứa đôi ta nó sẽ làm chứng - nàng nở nụ cười lần cuối chàng chỉ biết cầm thanh kiếm đầy tội lỗi đâm nàng thanh kiếm xuyên qua nàng những giọt máu rơi xuống váy nàng chàng chỉ biết khóc trong lòng chàng rất yêu cô nhưng chàng ko thể làm gì chàng chỉ biết nói câu xin lỗi... tình yêu đôi ta bạc phận kiếp này ko thể yêu nhau hẹn kiếp chúng ta lại gặp nhau như tơ chỉ duyên phận cho chúng ta đến với nhau lần nữa - tình yêu đôi ta kết thúc kiếp này.....
🎶 Là gió thì gió cứ bay về trời 🎶
ôi chàng hoàng từ năm ấy , sao ngài đến muộn mị sắp chết đói r
Hahaha
tự nhiên tôi nghĩ đến cái kết. Chàng hoàng tử dơ kiếm lên và *phật* cô gái chết =)))
Cậu làm tiếp phần 2 đi ạ hay lắm đó!
Đẹp ❤😊
coi cái kết mà khóc lun á trời=)) ko hỉu zì seo nựa;-;
thấy mấy bl ở dưới toàn là BE hok à ;-; thôi thì góp chung cho vui vậy =))
============================================
chàng sững người...nhìn cô gái mù mà chàng đã giúp khi còn nhỏ,cũng là người mà chàng đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.Chàng nhìn vào đôi mắt đó, đôi mắt có thể là đẹp nhất chàng đã thấy, tuy nàng đã bị mù... chàng đột nhiên giơ thanh kiếm lên.... đang định đâm nàng, bỗng nhiên..khoé mắt lại cảm thấy nóng lên, rồi một cái gì đó đã chảy ra trên má chàng....rồi chàng lại hạ thanh kiếm xuống...chàng không làm được..chàng không thể đâm cô gái trước mắt chàng...đường đường là một vị Hoàng Tử của một đất nước, đã từng chém giết quá biết bao nhiêu người,...vậy mà khi nhìn cô gái trước mắt này,...chàng lại không thể đâm nàng ấy được...khi chàng giơ thanh kiếm lên, một thanh âm ở sâu trong trái tim đã nói rằng" ko được, người không thể làm thế...nàng ấy là tất cả với ngươi, nếu ngươi làm vậy, ngươi sẽ hối hận suốt đời".
cuối cùng....khi chàng lại định thả kiếm xuống... một thanh âm khác lại vang lên.." không được...hãy nghĩ cho đất nước và các nhân dân ở đất nước của ngươi" .Đúng vậy...tại sao ta lại có thể chỉ vì một người con gái mù mà lại có thể bỏ qua đất nước chứ... rồi chàng dứt khoát đâm một nhát vào trái tim của nàng...Nàng bỗng thấy đau đớn,...nàng ko biết rằng tại sao Hoàng tử lại làm vậy...tại sao Hoàng Tử lại làm thế,...nhưng mặc dù vậy...nàng vẫn sẽ không hận Hoàng Tử ..vì nàng biết rằng...Hoàng Tử là một người tốt.. có thể..chàng làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cả 2 , và những người dân ? .Sau đó, nàng nhắm mắt lại... . Hoàng Tử nhìn người thân thể của người con gái mà mình yêu đang từ từ đổ xuống... . Lúc này,...bỗng nhiên các quân lính thấy Hoàng Tử của họ ôm chặt lấy thân thể của một thiếu nữ và hét lên, sau đó chàng gục mặt xuống... . Các quân lính sửng sốt..lần đầu tiên họ thấy HOàng Tử khóc, Chàng khóc đến tê tâm liệt phế . Và, khi quay trở lại đất nước, hoàng tử đã bảo bọn họ hãy lấy thi thể của người thiếu nữ kia đi theo, bọn họ tuy rằng ko biết lí do, nhưng vẫn làm theo . Khi về đến, Họ thấy Hoàng Tử cẩn thận bế thi thể kia lên, không màng máu, đất đang dính lên người chàng. Rồi Chàng đã mang cô gái ấy ik chôn cẩn thận ở đằng sau cung điện.Cuối cùng, Hoàng Tử sau đó không lấy thêm bất kì người vợ, thê thiếp nào, Chàng chỉ nhận nuôi những đứa trẻ và nhận bọn nó là con, và các Binh Sĩ bất ngờ khi thấy ngày nào hoàng tử cũng dắt theo những đứa con của mình đến trước mộ của người kia, và cho những đứa trẻ mỗi người một bông hoa cúc trắng để xung quang ngôi mộ, và nói với nhưng đứa trẻ rằng " Này, ở dưới đất này chính là mẹ của các con đấy".
===========================
văn dở =))) thông cảm =)))
_bàn tay đầy máu của chàng cầm lấy bông hoa này thứ đã khiến chàng rung động ham muốn chết chóc của chàng đã biến mất nó đã đổi thành sự tuyệt vọng,1 hoàng tử phải tranh dành giết người để trở thành vua nếu lúc nhỏ cậu là một anh hùng còn bây giờ cậu chả khác một kẻ sát nhân là bao,thanh kiếm xuyên qua người cô,kết thúc cuộc tình của cậu và cô,sao chiếc nón đó giọt lệ của cậu đã rơi,trong miệng cậu thốt ra lời xin lỗi muộn màng_
Tôi không thích văn nên chỉ viết tới đây
Tạo oc đẹp với edit,eff xinh
Chàng nhìn nàng hồi lâu ,rồi lại nhìn quân lính của mình đang gi*t hại dân làng. Bỗng,trong lòng chàng nhói đau,chàng liền ra lệnh cho quân lính quay lại vương quốc. Chàng gặp vua cha của mình,một kẻ tàn ác đã ra lệnh cho chàng gi*t người mình yêu. Chàng vung kiếm kết liễu vua cha và trở thành vị vua tiếp theo,quân lính ngơ ngác vẫn chx hiểu chuyện gì thì chàng đã ra lệnh chữa trị cho dân làng mà họ vừa sát hại .Và cũng đem nàng về cho chàng
Người con gái chàng yêu sau bao năm vẫn đẹp như vậy, chàng nhẹ nhàng nói "Thưa quý cô ,tôi đã thích cô rất lâu rồi,liệu cô muốn trở thành mặt trăng của đế quốc này ko "
Một năm sau , tiểu hoàng tử đã ra đời 🌸
Cuối cùng thì,người vẫn chọn cách bỏ tôi mà đi…hera
Những cơn gió cùng với những tiếng hét,mùi máu tanh hòa cùng với tiếng cười.Chàng nhìn cô,nhìn cô với ánh mắt không nỡ,với ánh mắt của kẻ si tình,của chàng trai năm đó nhìn cô.Cô cầu xin tha mạng,cầu xin đc bình yên,làm gì cô cũng làm.Chàng định rời đi bỗng cái gì đó bay vào mặt chàng.Là máu,là máu của cô,người bạn mà anh yêu.Tiếng lính chàng cưởi hả hê vì giết đc kẻ cản đường cho chàng.Họ đâu biết,chàng ấy giờ chỉ còn lại xác vô hồn.Chàng hét gọi tên nàng trong tuyệt vọng.Tiếng thét ấy đau đến quặn thắt tim gan.Về lại căn cứ,chàng vào lều,cầm cây kiếm lên,cứa vào cổ.Chàng để lại di thư,nói về sự bất mãn của chàng,sự đau buồn,đáng cay mà chàng phải chịu.Chàng muốn đc bình yên,tự do và có một gia đình hạnh phúc.Nhưng lí do hơn cả là chàng muốn cùng nàng đoàn tụ để sống hạnh phúc,để chuộc lại lỗi lầm.Chắc là hết rồi
Bạn làm hay thật đấy công nhận
Lâu lắm rồi mới xem được 1 vid chất lượng như này
Hay
Chàng Hoàng Tử vung kiếm vào người con gái ấy . Mũi kiếm mang sự vô tình rạch 1 đường sâu trên khuôn mặt cô. Cô đau lắm nhưng vẫn níu chân chàng trai lại . Cô gái đáng thương ôm chầm lấy người con trai vô tâm mà bật khóc :
- xin hãy dừng lại đi !!!
Chàng Hoàng tử im lặng cứ để cho cô ôm chàng một hồi lâu . Có lẽ giờ đây lòng chàng đã nguôi đi phần nào , tràng buông kiếm rồi ôm lấy cô gái bé nhỏ như 1 chú mèo con . Chiến tranh thật ác liệt , máu tươi, tiếng la hét vang vọng khắp bầu trời . Đáng sợ là thế nhưng sao ở đây lại có sự ấm áp đến thế . Có họ có một vùng trời riêng biệt , tách xa khỏi thế giới của sự hiếu chiến ngoài kia . Thế nhưng một mũi tên đã đưa họ trở lại với thực tiễn . Cô gái nhỏ ngã xuống , mũi tên kia đã đâm chúng cô . Đôi tay mềm mại run lên , cô gắng sức đưa cho Hoàng Tử bông hoa trắng rồi nhắm mắt lại . Cô ấy mệt rồi , cô đã ngủ ...... mãi mãi ........
Hoàng tử quỳ xuống , đây là lần đầu chàng quỳ trước mặt ai đó , chàng quỳ xuống vì đây là người chàng yêu .Nhìn người con gái nằm trên vũng máu nhưng môi cô lại hé nụ cười, chàng buồn lắm . Chàng hướng ánh mắt thù hận vào người đồng đội đã bán mũi tên đó , cầm kiếm lên và rồi ........... bông hoa trắng bị vấy máu , nhưng nó vẫn thế , vẫn là bông hoa ngày xưa thế nhưng chủ của nó đã không còn như trước...........
Bài hát cho ai cần buồn thì cứ khóc đi
Chàng chết lặng khi cô gái mik yêu đã chết dưới tay mik và thanh kiếm đầy máu tươi của nàng, nàng ngã gục trước lưỡi kiếm của chàng tay cầm bông hoa nhưng muốn nói lời cảm ơn cuối cùng cho chàng,chàng "ta xin lỗi nàng xin nàng hãy hiểu cho ta xin lỗi..nàng "chàng rời ik trong nước mắt để nàng nằm lạnh lẽ trên đường lành trong dòng máu tươi vẫn chảy mãi
Chị có thể cách làm sao để có nét cuối ko ạ
Đm video đã buồn, đọc cmt còn buồn hơn ="(
đoạn cuối buồn quá 😭
Sao toàn hs giỏi văn thế này ;-;
Chàng Dù Không Muốn Ra Tay, Nhưng Nếu Chàng Không Ra Tay. Chàng Sẽ Bị Coi Là Phản.
Chàng hoàng tử dừng lại đôi chút , vươn tay cầm lấy nhành hoa từ nàng .Vẫn là loài hoa trắng ánh ,vẫn là dung mạo ấy ,nhưng cớ sao nàng lại khác xưa đến vậy ?
Dừng lại cho nàng bản cầu kinh ,chàng vui thanh kiếm vốn đã tanh tưởi cướp lấy mạng sống người con gái .
Chàng yêu nàng ,nhưng chàng không thể vì nàng mà phản lại đế quốc của mình .
Dáng vẻ thanh thuần của nàng ,dù đã an nghỉ sao lại đẹp đến thế ? Đẹp đến đau lòng .
Nhành hoa trắng muốt được đặt xuống cạnh nàng như lời an ủi người con gái lúc nàng đã đi về cõi vĩnh hằng .
Nàng hãy ngủ đi ,để kiếp sau nếu còn gặp thì chàng hứa sẽ bảo vệ nàng .
Chỉ là kiếp này ,đôi ta có duyên nhưng vẫn chưa có nợ
Cho mik xin tên nhạc 😊
Cho t xin tên nhạc ik;-;
cái kết chàng đã đâm nàng...^^
Cái kết này hơi kì nha cái kết này ko đẹp nha
Đẹp vậy bà
Chj có thể kb zalo và gửi oc cho em ko em giỏi vẽ chj nhìn hình avatar của em cũng hiểu
Hera lm vd cuốn kinh😢
Mọi thứ như dừng lại chàng chết lặng,thống khổ tột cùng người con gái chàng thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay lại mất đi dưới thanh kiếm lạnh lẽo đó. Nhìn ngắm cô gái đang yếu dần trên mặt đất dường như chân chàng không còn trụ vững nữa mà khụy xuống ôm người con gái ấy vào lòng thì thầm những lời chưa kịp nói:
- Ta yêu nàng
Giọt lệ bất giác rơi trên nền đất tàn khóc nhuốm đầy màu đỏ tươi của máu chàng hoàng tử có thân phận cao quý lại vì một người con gái mà khóc nhưng là do chàng chính chàng là gi*t cô gái đó, là người khiến cô gái đau khổ vậy tại sao chàng lại khóc? Đau lòng nhìn những người dân đã chăm sóc cô gái lần lượt ra đi chàng cảm thấy tội lỗi tột độ. Cô gái nhỏ yếu ớt lên tiếng:
- Ta cũng yêu chàng
Nhìn ngắm cô gái nhỏ chàng lại thấy tim mình quặng đau nói với cô gái:
- Ta xin lỗi nàng
Cô gái nhẹ nhàng nói thanh âm trong trẻo ngọt ngào:
- Ta không trách chàng
Đúng cô ấy không trách chàng nhưng chàng ấy sẽ trách mình một đời này vì đã không chăm sóc cho nàng được, không dành cho nàng tình yêu mà bao người có ngược lại còn hại nàng. Nhìn nàng lịm đi mà lòng lại như thêm một vết dao nữa cắm vào nụ cười ngọt ngào ấy vẫn còn đọng lại trên môi nàng bông hoa nhỏ thuở nhỏ nàng tặng ta vẫn còn nàng vẫn cầm nó cho dù bông hoa đó đã nhuốm máu nhưng chàng vẫn thấy được vẻ đẹp tinh khiết, trong trắng của bông hoa xem như chúng ta có duyên nhưng không có phận hẹn nàng kiếp sau gặp lại ta nhất định sẽ cho nàng một tình yêu đẹp nhất cuối cùng chàng đặt lên môi nàng một nụ hôn và lặng lẽ rời đi. Nếu được chàng mong ông trời cho chàng 1 cơ hội nữa để sữa sai được quan tâm, chăm sóc nàng như bao người khác đó là tâm nguyện lớn nhất đời chàng.
Viết không hay mn thông cảm :)
Toàn dân chuyên văn 😀
ôi chời ? mọi người nghĩ ra kết hay thật đấy
"Chàng khựng lại vài giây chàng chẳng còn nhớ gì hết tâm trí chàng chỉ toàn hình bóng của người con gái ấy người con gái như bông hoa trắng thuần khiết người hoàng tử dịu dàng h đây là một con chó săn trên chiến trường không cảm xúc chẳng nhớ gì nhưng tại sao khi bên cạnh cô gái mù này lại có gì đó không nỡ nhưng cuối cùng chàng vẫn vung đao chém cô ấy , giọt máu rơi xuống bông hoa trắng nhuộm đỏ nó . Bỗng ng hoàng tử ấy cảm thấy một cơn đau nhói ngang qua bấy h chàng mới nhớ ra người con gái mà mình thầm thề sẽ cưới trc khi chiếm nước nàng . Ôm thi thể đã lạnh tanh nước mắt cứ rơi 'con chó săn trên chiến trường' lần thứ 2 rơi lệ...
......
Giờ ta mới biết những đứa con của hoàng gia bị dính lời nguyền khi đủ 18t sẽ mất lí trí như bị điều khiển gi*t người này đến người khác trong đầu sẽ chỉ có chữ chỉ khi giết được người mình thương và người mình yêu mới có thể hóa giải lời nguyền
Chàng đã giết cô bạn thân của mình một phần bị hóa giải , khuôn mặt lạnh lùng nhưng nước mắt tuôn rơi không hiểu sao mình khóc chàng lại tiếp tục đánh gi*t !!
h đây 2 người quan trọng ra ik chàng khóc một cách thảm thương , sau khi về vương quốc vừa ôm thi thể nàng vừa tìm thi thể cô bạn thân tới nơi lần đầu 2 người gặp nhau hồn đã ik nhưng người vẫn đẹp tựa hoa hướng dương
Người mình yêu chàng chôn ở nơi lần đầu gặp nơi ấy h đây đã bị bỏ hoang và có rất nhiều hoa trắng cô gái thuần khiết nằm trong quan tài trắng với bông hoa trắng nhuốm máu và nụ cười trên môi một lần nữa chàg ta rơi lệ ôm quan tài trắng không ngừng xin lỗi....
Còn cô bn thân chàng ta cx chôn ở nơi lần đầu gặp cô một khu nhỏ có những vách đá đổ xuống dây leo bao quanh và trên đất chỉ toàn hoa hướng dương không có quan tài trong bức di thư của cô chỉ muốn chổ chôn mình đc trồng hoa hướng dương bông hoa cô yêu thích , khuôn mặt chàng ta cố nén nước mắt vì đau lòng...
Sau khi lo chôn cất hai người quan trọng nhất của mình . Vì gi*t đc 2 ng ấy chàng thành công trở thành hoàng đế .
Hàng năm chàng vẫn thăm 2 cô mỗi lần thăm chàng lại nói
Kết ik hơi xa r = ))
Chj ơi bài này tên j nhỉ
Open ending is the Best.
Tại sao mình không muốn viết kết cho câu chuyện này nhỉ
Mình muốn thời gian hãy dừng lại ở đó thôi
"... ta biết đó là nàng
đôi mắt chưa từng được diện kiến ta
và đóa hoa không bao giờ thắm lại "
- 🌸 -
Bruh bruh video này quá hayyy 🥺💗 mình không thể đừng việc xem đi xem lại 🌹 cậu tuyệt quá Hera
Đứng yên nhìn cô gái mù,tay cầm thanh kiếm còn đang dính máu.Chàng nhìn cô với ánh mắt đầy sự hối hận,người con gái mà chàng thương bây giờ bất động trên vũng máu đỏ, trên tay nàng vẫn là bông hoa đó.Cánh hoa trắng dù đã bị dính máu nhưng vẫn không thể che đậy được sự thuần khiết của nó.
Chàng buông cây kiếm,để bên cạnh.Nhìn người mình thương trong hình hài như này...thật đau buồn làm sao khi anh phải giết chết chính người mình yêu cơ chứ?Quỳ xuống ôm lấy cô gái bây giờ chỉ còn là một cái xác kia...Nước mắt đã lăn dài trên má chàng hoàng tử này
"Xin lỗi...ta xin lỗi
Nhìn thấy người con gái năm ấy mà chàng thương nhớ đang ở dưới mũi kiếm sắc nhọn mình, chàng bỗng chợt nhận thấy lòng mình như bị xé ra từng mảnh vụn. Nhìn nàng, rồi nhìn bông hoa đã úa. Anh gục xuống, chính tay anh đã xuống tay hại ch*t người mình thương, khiến cho bông hoa đáng nhẽ sẽ được tỏa sáng hơn nữa bị dập tắt, bị nhuốm lấy sự kinh tởm của chiến tranh. Ôm lấy thân xác lạnh buốt của nàng, anh đã khóc, chàng hoàng tử phải sống trong sự lạnh nhạt của phụ thân mình, dưới sự tranh chấp quyền thế trong chính gia đình của mình. Đã bao lâu rồi hắn đau đớn đến vậy, mặc cho giọt nước mắt đang rơi xuống. Mặc cho xung quanh đang hỗn loạn đến chừng nào, hắn cởi bỏ chiếc mũ sắt nặng nề đó, trao cho cô một nụ hôn, một nụ hôn đầy sự cay đắng.
*Phập
Từ đằng sau, một tên cầm dao, đâm xuyên vào lưng của anh. Đôi mắt anh dần mờ đi, bỗng, anh thấy cô đứng đó, vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, cô nói
-Em...yêu chàng, hoàng tử của em.
Chàng như chết lặng ở đó, tại sao? Tại sao? cô ấy không hận ta sao, nàng sao lại có thể không hận một người đã cướp đi mạng sống của nàng chứ?
Mấp máy một lời, chàng trai ấy đã từ rã cuộc đời, tay vẫn ôm chặt lấy một người thiếu nữ có phần diễm lệ ấy.
Mãi sau này, có một câu chuyện kể về tình yêu của hai người. Nghe nói rằng trước khi chàng hoảng tử ấy chút hơi thở cuối , chàng đã nói "Từ trong tận đáy lòng này, ta xin lỗi...và...Ta..rất yêu nàng."........
Đây chỉ là câu hỏi mong chị giải thích là sao cô bé mù có thể biết chàng hoàng tử ở chước mặc mình?
@@nuyen_05 à thì ra là vậy tại em không để ý cảm ơn chị đa tra lời ạ hehe😀😀😀
thanh gươm nhuốm máu đỏ tươi,cô ngã tấm thân xuống nhưng bông hoa đó vẫn giữ chắc trong tay như muốn trao cho chàng.Nhìn người con gái đã ngã xuống dưới chân mình,chàng đứng thần thờ nhìn thi thể cô rồi lại nhìn bông hoa trắng tinh vương chút máu đỏ tươi mà lấp lánh dưới ánh mặt trời.Khi quân kéo về,chàng lẳng lặng về ngôi nhà của mình.Trong căn nhà nhỏ chỉ có một chiếc giường,một cái tủ và một cái bàn bé.Trên chiếc bàn là tấm ảnh năm đó cô đã trao chàng bông hoa trắng muốt,chàng nhìn tấm ảnh mà tim đau nhói,chàng biết,biết mình đã yêu cô nhưng chàng không thể bảo vệ người mình yêu.Đây là mệnh lệnh,một thứ được ban bởi nhà vua nên chàng không thể trái lệnh.Chàng ngồi tha thẩn ở giường mà lẩm bẩm một mình rồi đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.Sáng hôm sau,người dân tìm thấy thi thể chàng treo trên cây đa cổ thụ đầu làng.Phải,chàng đã t.ự s.á.t giống như để đền mạng cho người mình yêu và kết thúc hai cuộc đời có duyên nhưng không có phận. End
tôi cảm thấy cảnh này quen quen sao ý
video lẫn bình luận hay quãiii
e hèm nhứ seo:Nàng cầm bong hoa tặng chàng trước khi chàng bay màu và sau đó lấy dép tông lào phi thẳng vào mặt chàng.Hoàng tử d*ed vì dám gi*t dân làng:)))
là saooooooooooooooooooooo
chị hera giải thích cho bé với:(((
tất cả như chết nặng nhìn người con gái mình yêu lằm xuống dưới mũi kiếm dính máu, chàng gục xuống cầm lấy bông hoa dính máu trên tay nàng nói : tất cả là do ta , do ta đã giết hại những người dân vô tội đã giúp đỡ nàng .Chàng ôm lấy cái xác không hồn của nàng, một làn da hồng hào giờ đã trở lên trắng bệch. Chàng sụp đổ cầm lấy cây kiếm của mình(phập)chàng đã tự đâm chính mình để có thể đi với nàng hai người lằm dưới đống lửa hoà vào những cái xác khác . ~HẾT~
Hơi dốt văn :))
Toàn làm phim buồn thôi huhu
Cảnh báo có máu?
@@nuyen_05 tớ nhìn bùa còn tưởng đó là cáu gì í không nhìn ra
teo vẫn chưa hiểu ;-;
Là có cô gái mù lỡ đụng phải 2 con quý tộc, nhưng xl r mà 2 nhỏ kia kiếm chuyện đòi cô quỳ, chuẩn bị quỳ thì thằng đầu đen xuất hiện "anh hùng cứu mỹ nhân"=)))) cái bà kia giải thích thân phận của ổng,2 nhỏ kia bt ổng thế lực mạnh hơn mk nên sợ chạy té khói"chời ơi cíu tui cíu tui,cíu tui chời ơiiiiiiiii"=)r bà kia cảm ơn r tặng ổng một bông hoa, mấy năm sau trận chiến 2 bên nổ ra, cô gái lúc đó chạy quảng loạn vì sợ hãi và đụng trúng ổng,ổng nói"ngươi?.."cô nghe giọng quen nên tặng hoa cho ổng như năm xưa nhưng ko hề hay bt ổng là chỉ huy phe xâm chiếm làng mk
P2