là 1 người bị rối loạn lưỡng cực và đã từng cố tự sát (thất bại) nên mình chỉ muốn nói với mn là nên nuôi 1 con vật gì đấy như mèo hoặc chó vì biết đâu nó sẽ là 1 thứ giúp ta vào giây phút tuyệt vọng nhất ... và thực sự thì trầm cảm ko quá đáng sợ như những gì mn nghĩ đâu, mn chỉ cần 1 chút sự quan tâm 'thực sự' của gia đình cũng như người khác ...
Mình cũng đã từng sống vài năm với bệnh trầm cảm nhưng đã tiếp nhận điều trị. Trước đó mình có nuôi một con mèo, nhưng mình lúc đó còn không thể chăm sóc cho chính mình. Vậy nên con mèo đó đã được đưa đến trại cứu hộ động vật nhưng do nó quá hung dữ vì bị đối xử tệ nên đã phải bị tiêm thuốc an tử, đây là sai lầm của cuộc đời mình và mình sẽ không bao giờ quên và thôi ăn năn về nó. Vậy nên mình khuyên các bạn thật chân thành là có bệnh thì nên nhận và nếu có tiền thì tiếp nhận điều trị đi. Thú nuôi có thể là một liệu pháp chữa bệnh đấy nhưng nếu đến bản thân mình còn lo chưa xong thì đừng nên làm khổ một con vật vô tội như mình đã từng. Thân ái.
Mình đã và đang bị trầm cảm mức độ nặng. Ngày trước, mình từng nuôi một con mèo. Trong một lần cơn trầm cảm lên đến đỉnh điểm, con mèo thì cứ lẩn quẩn bên chân kêu gào, mình không kiểm soát được hành vi mà đã ôm nó ném thật mạnh xuống đất để "xả giận", phải liên tiếp 3-4 lần như thế. Đến khi tỉnh táo lại mình mới cảm thấy cực kỳ hối hận và quyết định đem cho con mèo ấy cho người khác, từ đó về sau mình không bao giờ dám nuôi thêm bất cứ vật nuôi nào nữa. Nghĩ đi nghĩ lại thì nếu mình đau đớn, một mình mình chịu là đủ rồi, không thể làm đau đớn thêm kẻ khác nữa. Nên riêng với mình, phương pháp này không khả thi.
Mình không muốn gặp bất kì ai hết. Mình không muốn nói nhiều, chỉ muốn ngủ mãi thôi. Mình cố gắng ổn nhưng mình ngày càng tiêu cực trống rỗng. Mình có suy nghĩ tự tử, nhưng nghĩ tới mình lại khóc. Mình cảm giác k ai hiểu mình cả, một mình mình đơn độc.
@@leaffall9377 mình cũng rất giống bạn và hai bạn trên. mình đang có đồ án tốt nghiệp cần phải làm rất nhiều nhưng mình chẳng muốn làm gì cả, ngày nào mình cũng vật vờ, có lúc tự tạo đc động lực 1 tí r lại trượt dài, sau đó cố gắng đánh lạc hướng bản thân bằng những cái tạo hạnh phúc nhất thời. thật sự mình chỉ muốn ngủ và lúc nào trc khi ngủ mình cũng ước mình ko tỉnh dậy nữa. và cũng tệ là mình chẳng nói đc điều này cho bất kì ai. đây là lần đầu tiên mà mình nói ra.
Là người đã cố gắng tự sát khoảng 5 lần, tôi muốn nói rằng Trầm Cảm cần phải được quan tâm và hiểu đúng. Mẹ tôi đã mắng chửi tôi thậm tệ sau khi tôi nhận kết quả chẩn đoán trên bệnh viện. Mẹ tôi đã quá khinh rẻ mạng sống của tôi và vẫn cố gắng "ngựa đi đường cũ" ngay cả khi có bằng chứng rằng tôi không ổn chút nào cả. Tôi rất mệt mỏi và tôi đã luôn nghĩ rằng biến mất khỏi thế giới vì ngay cả người có quan hệ gần gũi nhất với tôi cũng chẳng quan tâm tôi đang vật lộn khó khăn như thế nào. Thậm chí tôi cũng từng nhập viện tâm thần vì bệnh trầm cảm có diễn biến phức tạp và khó lường. Mà mẹ tôi vẫn chưa thay đổi được bản thân mình. Dù sao thì về mặt tích cực, các triệu chứng lâm sàng cũng đỡ hơn nhiều và tôi cảm thấy nhẹ hơn ngay bây giờ, ơn trời tôi được cứu bởi đội ngũ sức khỏe tâm thần chuyên nghiệp.
Giả thiết là có những người có sức khỏe tâm lý tinh thần khi sinh ra đã yếu, dễ nhạy cảm với những vấn đề khác nhau trong cuộc sống hơn người bình thường. Khi họ mệt mỏi vì cảm thấy bản thân không thể đáp ứng được những đòi hỏi về nghĩa vụ, trách nhiệm, áp lực từ gia đình, xã hội hay đơn giản chỉ là cảm thấy bị hút cạn năng lượng khi tiếp xúc với những người tiêu cực, họ tâm sự với những người họ tin tưởng là họ đã mệt mỏi rồi, nhưng những người đó không giống họ, người ta không thể hiểu vì sao họ lại có những suy nghĩ, nhận thức, cảm xúc, phản ứng như thế với những điều quá đỗi đơn giản như vậy. Như một vòng lặp vô nghĩa, người mang gánh nặng tâm lý lại tiếp tục cảm thấy không được cảm thông, tha thứ, thấu hiểu, tôn trọng dù họ đã nỗ lực phơi bày, lại cảm thấy bản thân khác biệt, lập dị, yếu đuối, vô năng, làm buồn lòng những người thân yêu. Không chỉ là cần được lắng nghe, người có tâm lý yếu thực sự cần ở thế giới bên ngoài là sự đồng tình, động viên, bao dung và tha thứ khi cần thiết. Điều lạc quan đó là bệnh tâm lý có thể biến mất khi tinh thần người bệnh trở nên mạnh mẽ hơn, khi tìm lại được sức mạnh bên trong do những niềm tin tiêu cực đã bị thay thế bởi niềm tin khác tích cực, đó là một quá trình dài bắt buộc cần tới sự giúp đỡ. Mong chúng ta sẽ không bao giờ vô tâm hay qua loa với những lời bộc bạch của một trái tim mang thương khi tổn tìm tới mình.
Đọc bình luận của bạn, mà tưởng bạn đang nói về chính tôi ấy, tôi không biết mình có mắc bệnh trầm cảm không, nhưng tính cách và cơ thể của tôi giống bạn nói vậy, trong quá khứ, tôi đã trãi qua rất nhiều chuyện buồn ( Bị kỳ thị, xa lánh, không có bạn trong suốt thời gian đi học, đến khi lớn hơn thì bị lạm dụng tình dục, dù là chưa đến mức thân xác bị vấy bẩn, nhưng nó đã là nỗi ám ảnh trong mỗi giấc mơ của tôi, rồi đến khi tôi thích một người, thì tôi lại sợ rất nhiều thứ, đôi lúc tôi còn tự ghét chính mình, vì tôi thích người cùng giới tính với mình ) trong khoảng thời gian đó, tôi hay tự trách chính mình, đôi lúc nghĩ là do mình không tốt, nên mới bị họ đối xử như vậy, tôi cũng đã cắt cổ tay mình mấy lần, thật sự thì tôi rất sợ đau, nhưng trong lúc đó, nỗi đau thân xác lại làm xoa dịu nỗi đau tinh thần của tôi, lúc nhìn máu chảy ở cổ tay, tôi mới hiểu, có thứ còn đau đớn kinh khủng hơn cả nỗi sợ của mình, hiện tại cuộc sống của tôi cũng xem là ổn, nhưng những nỗi ám ảnh kia, thì tôi không bao giờ quên được, không phải là cố nghi nhớ chúng đâu, mà vì tôi không thể quên được, lâu lâu tôi lại mơ thấy những điều tồi tệ đó, đến cả trong mơ mà cũng cảm nhận được mình đang sợ hãi, đang đau đớn, đang chịu dày vò như nào, thì mới hiểu cuộc sống của những người có quá khứ không tốt, tại sao họ lại yếu đuối khi tìm đến cách cuối cùng là tự vẫn, nên mong ai gặp được người như thế, không đủ yêu thương, bao dung hay kiên trì, thì tốt nhất đừng bước vào thế giới của họ, rồi tặng cho họ thêm một vết cắt.
Nhưng những suy nghĩ của họ chẳng phải là tích cực và có lợi cho họ sao: nó cũng giúp cho họ trưởng thành hơn. Nhưng những suy nghĩ, cảm xúc đó dù ích hay nhiều thì ai cũng đã trải qua nhưng đã có ai chấp nhận và hiểu được ko? Nó chỉ là 1 phần của đức tính cao đẹp có những người dù có cơ hội cũng chả nhận ra
Mình thực sự cảm ơn Samurice đã làm về chủ đề này. Đa số người Việt Nam chưa có nhận thức về độ nghiêm trọng thực sự của căn bệnh nên hay lấy ra để đùa cợt, coi nhẹ những triệu chứng cũng như phán xét, miệt thị người bị mắc bệnh và cả những người đã ra đi do bệnh trở nên nghiêm trọng. Mình hi vọng các bạn mắc bệnh trầm cảm hay bất cứ vấn đề tâm lý nào dù nặng hay nhẹ sẽ tìm đến sự trợ giúp chuyên nghiệp. Phương pháp điều trị tâm lý hiện đại cũng như thuốc chống trầm cảm sẽ giúp bạn đánh bại được căn bệnh quái ác này.
Tui thấy đa số người Phương Đông chúng ta vẫn còn coi nhẹ các bệnh về tâm lý. Nhất là những người trẻ. Như Nhật Hàn tỉ lệ tự sát vẫn còn top cao nhất thế giới. Cái khoảng này Châu Á thua xa phương Tây
Mình là đối tượng bị đùa cợt khi chia sẻ với bạn rằng bản thân muốn tutu kìa 😂. May quen một chị trên mạng, chị ấy đã quan tâm và an ủi mình trong khi chính chị ấy cũng chẳng ổn chút nào. Chị ấy cũng bị trầm cảm.
Mình đang bị nè. Nói ra người ta dửng dưng hoặc chế giễu, cười cợt. Bản thân chóng chọi cơn trầm cảm đến sức cùng lực kiệt. Thế mà người thân, xã hội vô cảm
từ năm 2021 đến nay, không biết có phải không nhưng tôi đã vật lộn với nó tới nay là 16 tuổi. Nhật ký của tôi hôm nay có ghi "hôm qua là sinh nhật tôi, và hôm nay là ngày giỗ của tôi" tôi rất yêu thế giới này, nhà tôi trồng rất nhiều cây xanh, tôi thích nhìn mấy con chó nhà hàng xóm, mặc dù trông nó hơi dữ làm tôi có chút sợ. tôi từng trồng một cây dâu tây, nhưng nó chẳng khả quan mấy, giờ cây dâu đó chẳng khác nào cọng cỏ héo. tôi còn muốn nuôi một con thỏ, nhưng nếu rơi vào tay tôi chắc tội cho nó lắm. tôi từng thấy một chú mèo lang thang, tôi muốn nuôi nó nhưng nhà tôi không cho với đủ loại lý do như là mắc bệnh, hung dữ. tôi thích ngồi cạnh cửa sổ lúc đang học và nhìn ra ngoài, tôi từng thấy một chú chim đẹp lắm, đôi lúc chỉ muốn chạm vào nó một chút thôi nhưng thừa biết bản thân không được. lúc tôi đến trường có đi ngang một quán cà phê trước cửa toàn treo mấy cái lòng chim tuyệt đẹp, rồi có lần tôi đi ngang thấy dưới bánh xe của mình có một cục bông màu vàng, tôi suýt té. những ngày sau đó có đi ngang, cục bông màu vàng vẫn ở đó cho tới mấy ngày sau, lúc đó tôi cũng đã bắt đầu chú ý. rất nhiều chuột và rắn cũng như thế, tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra. tôi cũng rất yêu gia đình mình, gia đình tôi vốn có hai ba người gì đấy, nhưng gần đây chỉ còn lại hai. cha mẹ tôi chưa chết, họ đôi lần cũng có trò chuyện với tôi. nhưng nếu để thân đến nỗi bài tỏ một chút chuyện không vui nào thì thật phiền phức cho họ. như đã nói, cha mẹ tôi đến giây phút này vẫn sống rất hạnh phúc, nhưng tôi lại tự cảm thấy mình sớm đã mồ côi từ khi học tiểu học rồi. nhắc lại lần nữa, tôi rất yêu gia đình của tôi. gia đình của tôi là người mà khi có 50 trong tay sẽ cho tôi hết 50. gia đình của tôi nuôi tôi từ khi mồ côi đến giờ, tôi rất yêu. hồi năm 2022, tôi đã từng lén sử dụng thuốc ngủ trong thời gian dài. cho đến một ngày tôi muốn ngủ một giấc thật dài nên đã một lần dùng tận 2 vỉ thuốc ngủ. lúc đó tôi chỉ muốn ngủ đến mãi mãi, nhưng mọi người biết đó, chẳng ai dám bán một loại thuốc ngủ liều cao cho một đứa còn đang đi học cả. tôi đã phải vật lộn với cơn đau đầu và khó thở, à còn nhức nhức đôi mắt nữa, cũng nhẹ lắm, như thể muốn tự móc lấy đôi mắt của mình ra thôi. sau đó tôi đã ngủ một giấc thật dài, tôi còn nhớ cảm giác ấy như in, sau khi ngủ 8 tiếng rồi dậy tôi dùng 2 vỉ thuốc ngủ và thức dậy vào giờ ấy ngày hôm sau. cảm giác lúc ấy tôi chẳng muốn trải nghiệm một lần nào nữa. lâu rồi tôi chưa viết nhật ký, khi lật ra thì gần đây nhất là một tuần, khi ấy tôi đang cố khuyên bản thân mình nên biến mất khỏi thế giới này với giọng điệu tự giểu. hôm nay không còn như thế nữa, tôi đã phân tích rất kỹ càng, thế giới này sẽ đẹp hơn như thế nào khi không có tôi, và nếu tôi chần chừ, tương lai tôi sẽ lại hối hận như những gì tôi đã viết trong quyển nhật ký lúc một tuần trước. như mọi người thấy đấy, gia tăng dân số kèm theo rất nhiều thứ làm hại với mẹ thiên nhiên, và nếu như những người như tôi có thể chết đi thì gánh nặng của xã hội sẽ được giảm đáng kể. đến khi viết những dòng này, tôi quên mất nửa tiếng trước tôi đã nghĩ gì mà tự lấy lưỡi dao rọc giấy mà tôi vừa thử cứa lên tay cắt đứt sợi dây đang muốn thắt cổ tôi, nghĩ lại có chút nực cười, tôi còn chẳng có một cái xà đàng hoàng để thắt cổ. tóm lại tôi cũng chả dám chắc là mình có phải trầm cảm hay không, nhưng đôi lúc trong vô thức tôi đã tự cứu lấy mình. những lúc như thế tôi rất thích xem những video như thế này, và nếu có ai đang trong tình trạng giống như tôi thì tôi có một vài cái mẹo. lúc ăn, não bộ chúng ta sẽ tiết ra một chất gì đấy như lúc chúng ta đang vui. tôi biết lúc tiêu cực đầu chúng ta sẽ rất là đau nên hãy chuẩn bị sẵn một vỉ paradol ở nhà nhé. và nếu có quá buồn, hãy đi ngủ để đầu óc ta thoài mái một chút, dù có phải sử dụng thuốc ngủ. con người ra sẽ rất hay tiêu cực sau 10h đêm, chú ý nhé. và nếu như tiêu cực trong khoảng thời gian dài, hãy viết nhật ký, và đừng ngần ngại nghe những bản nhạc buồn hay xem những video như trên. chúc mọi người sẽ được đắm mình trong ánh sáng ấm áp chứ không phải là nơi tối nhất của dòng nước lạnh lẽo.
Có một khía cạnh khác mà tôi muốn đề cập đến khi nói đến trầm cảm, 1 trong những điều kỳ lạ mà tôi phát hiện trong cuộc sống là: "1 - Chúng ta thường rất khó biểu đạt chính xác điều chúng ta nghĩ. 2 - con người không hiểu tiếng nói của nhau như họ vẫn nghĩ dù dùng chung hệ ngôn ngữ". VD như khi nói "GIÀU", có người nghĩ là chỉ cần đi siêu thị không cần nhìn hóa đợn, có người nghĩ nhà lầu xe hơi, có người nghĩ tới giới siêu giàu. Tôi nghĩ khi ở tháp Babel, Chúa không chỉ khiến chúng ta nói ngôn ngữ khác nhau, mà còn khiến chúng ta khó hiểu lẫn nhau. Ước gì tôi có cái đuôi tóc như tộc Navi trong Avarta.
Mình thì hay mất ngủ, hoặc không ngủ được do suy nghĩ nhiều. Kiểu não cố tìm ra cái gì đó để suy nghĩ vậy. Số ngày ngủ ngon giấc trong năm giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay, như hôm nay là ngày đầu tiên cái cảm giác sáng dậy tỉnh táo yêu đời quay lại. Đi làm thì ngồi code và xử lý task với team khác nên stress đến thường xuyên, hay quên, hay đưa ra mấy quyết định gây cho bản thân vào thế bị động. Tối về thì nhốt một mình trong phòng rồi cũng chơi game, xem youtube rồi mọi thứ lại lặp lại hết ngày này tháng nọ. Tình trạng này mình bị từ hồi cấp 3, thuyên giảm hơn khi học cao đẳng và trở nên nặng hơn sau khi tốt nghiệp. Ban đầu mình nghĩ chắc chỉ là do stress trong công việc, do triệu chứng cũng không khác hồi cấp 3 là bao nhiêu. Nhưng có vẻ như mình đang tự giấu bản thân rằng mình có bệnh về tâm lý (cảm giác kiểu "t thấy m có vấn đề đó, nhưng t không chắc có phải m đang bị trầm cảm, stress, hay chỉ là do tâm lý hay lo âu như hồi nhỏ m hay gặp") và không đi chữa trị. Cho đến giờ mình thấy nó đã gây cho mình khá nhiều phiền toái. Chắc cũng phải đến lúc đi gặp bác sĩ tâm lý rồi nhỉ?
Nếu có thể b thử đi khám thử . Vì không nhất định phải có bệnh mới cần đi khám . Hãy xem như bản thân b đi kiểm tra sk tổng quát ý . Chúc b sẽ cảm thấy đỡ hơn nhé
nghe giống rối loạn lo âu, m bị và suy nghĩ trong não cứ chạy liên tục nên mất ngủ, có những ngày chỉ ngủ được 2 tiếng, sau này đi khám, uống thuốc được nửa năm và ngủ được, dạo này tự ý bỏ thuốc nên thi thoảng cx bị lại, nhưng vẫn cố kiểm soát được, nói chung nên đi khám, nhưng đừng dùng thuốc lâu
Suy nghĩ của mình, là 1 người có vài người bạn (khá) thân mắc bệnh trầm cảm, và sau đó mình cũng có giai đoạn bị trầm cảm là: đừng bắt gia đình và người xung quanh phải thông cảm cho căn bệnh trầm cảm của mình và nghĩ rằng họ có trách nhiệm phải quan tâm đến mình, bởi vì bạn không biết được ai mới là người thật sự trầm cảm trong số chúng ta đâu. Bạn nghĩ chỉ có 1 mình bạn bị trầm cảm trong gia đình? Chưa chắc đâu. Suy nghĩ của mình là, sự giúp đỡ và cảm thông từ những người xung quanh là cần thiết nhưng cái quan trọng là tự mình phải mạnh mẽ đưa ra những quyết định tốt nhất cho mình (theo hướng tích cực nha), ví dụ chấm dứt/cách ly hẳn với những sự việc, con người gây ra cảm giác buồn bã cho mình, chấp nhận những việc mà mình không thể thay đổi được, ko thay đổi được việc đó thì hãy thay đổi cách nghĩ của mình về nó. Đừng lãng mạn hóa nỗi buồn của mình, đừng để nó kéo dài. Một khi mình thấy mình buồn hơi bị lâu rồi thì đó là báo động khẩn để mình phải hành động thoát ra khỏi nó. Ý mình là chỉ có mình mới giúp được mình thoát khỏi bệnh trầm cảm chứ chẳng ai giúp được mình đâu, họ chỉ hỗ trợ mình phần nào thôi, mình nên cảm kích những ai đã thông cảm và hỗ trợ mình chứ đừng trông chờ vào họ sẽ giúp mình hết bệnh hay gì, cái đó dễ gây thất vọng, càng làm cơn trầm cảm nặng hơn. Mình muốn chia sẽ 1 suy nghĩ đã giúp mình trong cơn khốn cùng của sự đau khổ. Lúc đó mình đã nghĩ mình là người khổ nhất trên đời, nhưng nghĩ cho rộng ra thì mình biết có những người trong cùng thời điểm này họ đang đau đớn và vật lộn cả về thể xác lẫn tinh thần, trên giường bệnh, đang hấp hối... nếu mình nghĩ mình khổ hơn họ thì mình có muốn đổi chỗ với họ ko? Đây chỉ là 1 ví dụ và là so sánh khập khiễn nhưng nó thật sự đã giúp mình vượt qua thời khắc đó. Mình chỉ muốn chia sẽ thôi, mình biết chiến đấu với bệnh trầm cảm là 1 quá trình dài và ko hề dễ, nó phụ thuộc vào khao khát sống của bạn. Mình ko muốn đi sớm, cũng ko muốn sống hoài trong địa ngục với cái bệnh này, cho nên phải ráng mà vượt qua thôi.
Đồng ý với bạn ạ. Mình cũng có 1 người bạn trầm cảm và bạn ý cực kì phụ thuộc vào mình, lúc nào cũng tâm sự với mình. Nhưng bạn biết thế giới của người trầm cảm rất u uất và mệt mỏi, nó khiến tâm trạng mình ảnh hưởng siêu nặng luôn. Nhưng không nghe thì bạn ý lại overthink và nghĩ mình ghét bạn dù không phải. Vậy nên mình siêu đồng ý với bạn luôn.
@@ngocminh3966 bản thân mình cũng là người có dấu hiệu trầm cảm và mình thật sự đã bị lệ thuộc vào một người. nhưng may mắn là mình vẫn luôn nhận ra rằng người khác ko có trách nhiệm phải an ủi mình. Và dĩ nhiên nếu như một ai đó quan tâm mình, mình sẽ vô cùng trân trọng họ
@@chauhuynh550 bạn may mắn lắm đó:3 Việc đồng hành với 1 người trầm cảm cần rất nhiều dũng khí và niềm tin rằng bạn sẽ vượt qua. Hãy yêu thương người đó hơn nha, mong bạn mạnh mẽ hơn từng ngày 💪
Họ bảo họ hiểu tôi rồi, họ biết về tình trạng bệnh của tôi rồi, nhưng đó chỉ là lời dối trá, họ vẫn mặc sức chà đạp lên tinh thần của tôi và khi tôi giải thích thì họ lại bảo đừng đổ lỗi cho bệnh tật.
Mình tự điều trị trầm cảm bằng cách thay đổi cả cuộc đời của mình. Mình li dị vợ, dọn ra khỏi nhà, thay đổi công việc, thay đổi bạn bè, thay đổi luôn thói quen. Đổi luôn sang một cuộc sống hoàn toàn mới mau chóng hết bệnh.
@@loccao2385 vợ mình cũng đóng góp không ít cho lý do mình bị trầm cảm. Chuyện gì cần làm thì phải giải quyết thôi bạn. Dù sao vợ mình cũng lập gia đình khác và sống hạnh phúc rồi. Lo gì. Trời sinh voi sinh cỏ mà bạn.
Điều đáng buồn là trầm cảm ở nước mình nhiều người coi đó là bệnh điên. Và không ai thích việc bị mình bị mọi người đối sử như là kẻ điên cả. Thế là người trầm cảm cứ gĩư những thứ tiêu cực đó cho riêng mình thôi, không chia sẻ, không chữa trị, hi vọng vào một phép lạ sẽ khiến chúng được xoa dịu.
Mình bị trầm cảm nặng từ lớp 7, có các dấu hiệu đáng cảnh báo hàng đầu nên chính bản thân cũng ko biết mình bị trầm cảm, đến lớp 11 mình mới biết về khái niệm này. Sau đó mình đã phải 1 mình chiến đấu với nó, đau đớn tinh thần, mất ngủ, cố gắng sống qua ngày,... vì lúc đó mình biết ko ai hiểu được mà chỉ phán xét, các dấu hiệu đầy đủ của video mình đều có,... . Sau khi đi làm tưởng rằng có thể tốt đẹp hơn, nhưng nó lại sang giai đoạn mất kiểm soát hành động, tự làm đau bản thân để ngưng suy nghĩ, có dấu hiệu của mất trí nhớ tạm thời... Nhưng xuyên suốt tgian từ khi mình biết mình bị bệnh, mình luôn tìm hiểu cách tự chữa bệnh bằng thay đổi tư tưởng, chia sẻ với đúng người. Năm vừa rồi, mình đã nói hết ra với "nguồn" bệnh, bản thân đã được nói ra, "nguồn bệnh" đã được nghe về việc mình gây ra. Sau đó mình nhận được sự tôn trọng, lời nói dễ nghe. Bản thân mình cũng dũng cảm nói ra điều mình ko thích, ko muốn nghe và sẽ từ chối nó. Giờ tuy chưa khỏi hoàn toàn, nhưng mình đang tận hưởng cuộc sống của riêng mình như một người bình thường. Mình hài lòng với việc mình tự chữa lành cho chính mình, và may mắn với việc có những người bạn đồng hành. Chúc các bạn sớm thuyên giảm bệnh
Yep Cảm ơn a Samurice đầu tiên vì đã làm 1 clip quá hay về trầm cảm !. Cảm ơn tiếp theo đó là bản thân tôi vì đã thừa nhận với bản thân mình và gia đình là mình bị trầm cảm trong thời gian dài. Hiện tại đã cũng đã đc hơn 6 tháng mình thoát khỏi đc những thứ suy nghĩ tiêu cực đến mức chỉ quy về con đường tự sát. Mình ghi ra đây để sau này sẽ quay lại video này để xem lại cmt này và trở nên tốt hơn và tốt hơn nữa mỗi ngày 💪 Lần cuối, cảm ơn anh Samurice rất nhiều.1 trong những youtuber cần được biết đến nhiều hơn, đặc biệt là con người VN. Chúc anh nhiều sức khoẻ trong năm 2023.
Chính tay tôi đã tách mình ra khỏi những mối quan hệ ngoài xã hội, có những suy nghĩ không thể kể được với ai, tôi cảm thấy việc đi tìm một bác sĩ tâm lý là một điều gì đấy rất lạ, kiểu mình bỏ tiền ra để ngta nghe câu chuyện của chính mình ấy, các lời khuyên sáo rỗng chỉ dừng lại ở mặt lời nói, chả được tích sự gì, liệu một ngày nào sẽ có người thật sự quan tâm đến tôi và muốn nghe câu chuyện của tôi chăng? Hy vọng tôi có thể đợi được đến lúc đấy… có lẽ đó là một tương lai tươi đẹp…
Khi một đứa trẻ sinh ra được dạy xã hội nó sống là thiên đường nhưng khi lớn lên nó biết rằng những thứ đươc dạy chỉ toàn là tuyên truyền dối trả thì cái giá của những sự dối trá ấy là sinh mạng của những cá thế đơn độc đã tin sự dối trá đó. Những linh hồn tội nghiệp
ui bạn nói giống hết mình, người lớn toàn dạy trẻ nhỏ về một tương lai tích cực, hạnh phúc, nhưng khi trưởng thành trẻ nhỏ biến thành người lớn và cũng bị lừa dối bởi chính niềm tin ngây ngô của mình, đó là lý do tại sao mình không muốn sinh con, vì một sinh linh nữa ra đời sẽ bị lừa dối bởi một thế giới khốc liệt và đầy đau thương, tốt nhất không nên sinh ra sẽ tốt hơn. Xã hội tư bản đang khuyến khích một nền lao động bóc lột, và việc giảm sinh là một hình thức đe doạ, huỷ diệt đi nền kinh tế của thế giới. Nên mấy nay mình thấy chính phủ đã giục lấy chồng, kết hôn, trong khi mình thấy điều đó sớm muộn cũng sẽ đi vào bế tắc khi một xã hội hiện đại phát triển, tâm lý con người phức tạp hơn và các bệnh lý về trầm cảm sẽ ngày càng gia tăng.
Em chỉ mới xem qua 5 video trên kênh và em cảm thấy nội dung trên kênh rất phù hợp với em, video rất chất lượng mong anh vẫn tiếp tục sản xuất ra những video chất lượng như thế này, chúc kênh anh ngày càng phát triển
Bạn ơi! Bạn là một thực thể nhiệm màu còn trầm cảm chỉ là một căn bệnh nhỏ trong tổng thể tuyệt vời của bạn. Bạn thử cho mình cơ hội cứu lấy mình xem radio và thực hành thiền theo sự hướng dẫn của chuỗi radio nâng dậy tâm hồn của thầy minh niệm đi ạ. Bạn kiên nhẫn thực hành sẽ thấy được sự chuyển biến ạ Cố lên bạn nhé nó chỉ là căn bệnh bình thường thôi bạn mạnh mẽ hơn nó gấp vạn lần ❤
vậy mà vẫn có những người(đặc biệt là thế hệ 7x,6x) lại cho bệnh trầm cảm là bệnh điên rồi tránh xa họ vì nghĩ rằng mình có thể bị họ làm hại hay gây thương tích cho mình.
Mình đã từng có biểu hiện trầm cảm do áp lực cuộc sống. Cảm giác muốn chết luôn chực chờ Nhưng rồi ko hiểu sao tự dưng lại cảm giác nỗi buồn niềm vui là thứ mà ai cũng nên có. Rồi dần dần thấy rằng chấp nhận căn bệnh đó sẽ tốt hơn là phủ định nó. Và mọi thứ nó tự dưng trôi qua
Gần đây em bắt đầu có những cảm giác chán nản trong khi công việc đang tiến triển khá tốt, cảm thấy có 1 áp lực vô hình nhưng không biết rõ và đôi khi trong đầu thoáng qua suy nghĩ tự sát. Cho em hỏi mình vượt qua được cảm giác này như thế nào ạ?
Nên tìm đến 1 nơi bạn cảm thấy thoải mái, phù hợp để giảm và kiểm soát bệnh, thật khó để khỏi bệnh hoàn toàn. Là bệnh về tinh thần, nên chữa bằng tinh thần, tập thiền định, thay vì để tâm trí quay cuồng với thế giới bên ngoài thì hãy để tâm trí trôi vào bên trong, vào phần tâm linh của chính mình. Và nếu sống chung với gia đình không giúp bệnh khá hơn, cũng đừng sợ, bạn nên thuê nhà ở riêng. Đặc biệt, nếu bạn đang bị trầm cảm nặng, thì phải giảm hoặc tạm dừng các hoạt động thông thường lại, sống thật chậm, tập trung chữa bệnh, vì nếu đang bệnh mà bạn lại cố đi làm, cố duy trì, phát triển các mối quan hệ xã hội thì sợ là bệnh sẽ ngày càng nặng thêm, lúc đó bạn không chỉ nguy hiểm cho chính mình mà còn là mối nguy hiểm cho người xung quanh, sớm khỏi và kiểm soát được bệnh nhé các bạn
Lạy chúa sau bao nhiêu năm cố gắng truyền tải vấn đề này cuối cùng cũng được chú ý nhiều hơn , mình có một người bạn gái hiện đang bị rối loạn lưỡng cực và thật sự đây là mối tình vô cùng khó khăn , khó khăn nhất từ trước đến giờ , mình thậm chí không nhớ được đã bao nhiêu lần mình cản cô ấy tự xác rồi nữa , mình cũng không nhớ được những lần mà cơn hưng cảm lẫn trầm cảm mà mình phải bên cạnh cô ấy đối đầu với những điều ấy , thật sự là vô cùng khó khăn vì bản thân mình sợ mình không đủ khả năng hoặc là tính toán của mình sai và mình không cản được cô ấy làm điều dại dột mình sợ vô cùng chưa 1 ngày nào mà mình cảm thấy thoải mái đi làm , mỗi lần cơn hưng cảm hay trầm cảm đặt biệt là hưng cảm bạn gái mình đối xử với mình như 1 người lạ vậy xa cách mình , lạnh nhạt với mình hơn , chơi nhiều hơn , thức đêm nhiều hơn , hoạt động nhiều hơn , tiêu hoang nhiều hơn mình không trách gì cô ấy vì mình biết cô ấy không kiểm soát được vấn đề là sau khi qua cơn hưng cảm thì giai đoạn trầm cảm đến và cô ấy nhận ra những gì cô ấy đã làm với mình và lại cảm thấy ghét bản thân , trách móc bản thân cô ấy nhiều hơn , mình yêu bạn gái mình rất nhiều mình đã cố gắng tìm hiểu về bệnh của cô ấy , cho cô ấy dùng thuốc mỗi ngày , bên cạnh và hổ trợ tinh thần cô ấy rất nhiều thật sự khi nhìn thấy những video như này làm mình cảm thấy rất vui vì mình mong rằng mọi người thật sự quan tâm đến vấn đề này nhiều hơn , cảm ơn anh Samurice rất nhiều , làm fan của anh từ hồi phê team đến giờ là sự lựa chọn chính xác .
mình thật sự rất respect bạn. vì bị bệnh nên mình thực sự cảm thấy rất do dự khi muốn tìm kiếm một mqh, mình sợ mình sẽ làm khổ họ. đọc cmt của bạn, mình cảm thấy được người bị bệnh tâm thần cũng xứng đáng có được tình yêu
@@nhungphan8540 mình cũng mong bạn sẽ sớm tìm được tình yêu cho bản thân mình, một người mà sẵn sàng bên cạnh bạn dù những lúc khó khăn nhất, bản thân mình thì mình vẫn cố gắng hằng ngày cùng bạn gái mình đến giờ thì mọi thứ đã ổn hơn trước rất nhiều, mình cũng mong bạn sẽ được như thế, vì mình tin rằng ai cũng xứng đáng được yêu thương và trân trọng cả .
Phải đấy, tôi đang cố gắng để ko kéo cả gia đình mình theo, ở đây là bố và mẹ tôi. Có một khoảng thời gian tôi ko thể kiểm soát được mình, mọi suy nghĩ tiêu cực ập đến và tối ko thể cố giấu nó đi dc, hoặc là tôi đã quá mệt mỏi để cố gắng giấu nó. Với người ngoài tôi vẫn là một đứa tương đối có năng lượng, nhưng với người trong gia đình thì không. Tôi đã uống thuốc dc vài năm rồi, đã tự bỏ thuốc và bị tái lại. Năng hơn và phải nhập viện. hiện giờ đang uống thuốc duy trì. Mọi thứ có vẻ khá ổn, tôi có thể ngủ dc nhờ thuốc, còn lại thì hoàn toàn ko có gì khá hơn, cơ thể và suy nghĩ mệt mỏi. có lẽ tất cả những gì cần làm rồi đã làm rồi.
mình có dấu hiệu trầm cảm mấy năm nay do áp lực công việc và gia đình. khi mình nói rằng mình bị trầm cảm thì gia đình chỉ nghĩ nó là câu nói đùa và không hề quan tâm
Có lẽ để hiểu lý do tại sao mà người trầm cảm thường thu mình lại vì họ lo sợ rằng khi họ chia sẻ với người thân gia đình bạn bè thì thứ họ nhận được không phải là sự cảm thông hay quan tâm mà là sự phán xét và so sánh với những người kém may mắn hơn họ Trích nguyên văn từ chính bản thân em 1 người bệnh vật lộn 3-4 năm mà vẫn cố giữ cho bản thân sống mà ko cố chết vì nhiều lần lên kế hoạch tự sát để rồi lưỡng lự không làm Có lẽ đó là điều may mắn Chỉ là có lẽ thôi...
Ai cũng sẽ trải qua cảm giác bị trầm cảm 1 lần của cuộc đời. Mức độ nặng hay nhẹ và vượt qua tự chữa lành được không thôi, và mối nguy hại của thời đại bh là xã hội phát triển mức độ quá nhanh buộc con người thay đổi cảm xúc suy nghĩ tâm trí cũng bị cuốn theo, mà cơ thể không thể thích nghi nổi buộc ta bị trầm xuống và phát bệnh. Khi ta có người thân người yêu xung quanh mình hãy trân trọng và quan tâm đến cảm xúc của nhau, hãy trân trọng họ vì một ngày nào đó ta sẽ không còn dc ở cùng họ vì căn bệnh này💜 cảm ơn ekip của kênh đã soạn lên 1 video ý nghĩa
Tôi lớn lên trong bạo lực gia đình.. việc đó đến giờ vẫn sảy ra khi tôi có 1 ông bố độc ác và gia trưởng.tôi muốn mẹ tôi li hôn nhưng bà lại cam chịu. Tôi đã gần 30t nhưng t càng thấy mình chán ghét gd. Ám ảnh bạo lực gia đình tôi không thể thoát ra đc. Tôi chỉ muốn 1 mình.... không có điều gì khiến tôi thấy vui nữa. Tôi đang rất bế tắc!!!!!!
Cảm giác chênh vênh giữa biết mình bị bệnh và chấp nhận mình bị bệnh thật sự khó khăn, dù bản thân đã cố gắng nói rồi cũng có cách vượt qua nhưng vòng lặp đó thật sự khó khăn, đến một lúc thật sự muốn buông xuôi nhưng lại k dám nó thật đáng sợ .
Tôi thực sự đang rất lo cho bản thân vì tôi có tất cả các triệu chứng của căn bệnh này. Và cũng k biết làm gì để thoát ra và cũng k thể kể với bất kỳ ai.
Gia đình, bạn bè trong cái xã hội phát triển vật chất nhưng thoái lùi về tinh thần, với người bị trầm cảm thì là tác nhân đẩy họ vô hố đen sâu hơn cả. Cần đc những ng thân yêu gần gũi hiểu và quan tâm nhất, nhưng ai cũng ích kỷ, chỉ nghĩ tới bản thân, trong đầu thì toàn toang tính làm sao để thao túng tâm lý, leo lên đầu nhau, lợi dụng nhau. Ừ đó, là người thân và bạn bè thân làm v với nhau luôn đó, hỏi sao ko trầm cảm, hỏi sao thoát khỏi trầm cảm nếu cứ sống giữa một đám người như vậy. Đó là còn chưa kể áp lực khách quan của xã hội hiện đại. Mình bị trầm cảm dai dẳng cũng nhiều năm rồi. Nó cứ tái đi tái lại. Lúc tái lại nặng nhất cũng chính là lúc mình quay về ở với gia đình, chơi lại vs bạn bè cũ. Hồi ở một mình xứ người xa xôi bị rồi mình tìm đc cách quay về lại vs cuộc sống bình thường tốt hơn vì lúc đó ở một mình, self love self care trong môi trường thanh tịnh, gần thiên nhiên nên dễ thở hơn. Giờ về ở thành phố đông đúc loạn lạc, gia đình người thân bạn bè thì biến chất, ở một mình cũng ko xong, mà cần gần thiên nhiên thì ko có. Mình tự nhủ, nếu tới năm 35 tuổi mà cuộc sống ko thoát ra đc cái vòng luẩn quẩn này, mình xin ông trời ban cho mình được đi xa. Mình nghĩ vậy vì hiện giờ mình vẫn đang nỗ lực sống tốt hơn, thoát khỏi cái cảnh chán chường lúc này, xây dựng lại một cuộc đời mới tách bạch vs những con người độc hại tuy ruột thịt thân thiết nhưng dư thừa vs cuộc đời mình. Vì sau hết, nếu mất hết đi, thì duy nhất còn lại với mình là chính bản thân mình thôi. Người mình cần hiểu rõ, yêu thương, và chăm sóc nhiều nhất là chính bản thân mình chứ ko phải bất kỳ ai khác. Mình mong tất cả mọi người ai đang vật lộn với trầm cảm sẽ tìm được lối thoát cho chính bản thân các bạn. Cách nào cũng đc. Bạn nên nhớ bản thân bạn là người duy nhất sẽ còn lại ở bên bạn trong cuộc đời này. Đừng để ng khác đối xử tệ vs bạn, đừng mong chờ họ quan tâm, yêu thương hay biết điều với bạn, đừng phản bội lại chính bản thân bạn. Mình chúc mọi người nhiều sức khoẻ, may mắn và trí lực để cố gắng cho một cuộc đời an yên đáng sống của chính mọi người. ❤
Chính người hâm mộ cũng là một phần áp lực lên Chester, họ chỉ quan tâm đến beat nhạc mà họ nghe. Khi LP phát hành Heavy, họ quay lưng khi nó không phải là 1 bài Nu Metal mà là 1 bản Pop, họ còn chẳng để ý lời nhạc chính là lời bộc bạch về chứng trầm cảm của Chester.
Mình nghĩ thế hệ xưa cũng đã tồn tại căn bệnh này, chỉ là xã hội phát triển ngày một nhanh nên tỉ lệ lại càng nhanh hơn, ngay cả một người bình thường cũng bị. Thế hệ mình cố gắng học cách sống chậm lại một chút và tận hưởng những điều nhỏ bé hơn trong cuộc sống.
Bạn gái tôi bảo rằng tôi chỉ đang quan trọng hoá vấn đề của mình thay vì nhìn vào những điều tích cực để cảm thấy khá hơn, cổ bảo rằng tôi càng tìm hiểu sâu thì càng thấy tiêu cực hơn thôi, tôi đã cố giải thích với cô ấy. Tôi nên làm gì đây
giá gặp bác sĩ tâm lý ở VN là 800k/h :)) trong khi đó qua hỏi vài người đã gặp bác sĩ thì nói là bác sĩ đưa ra lời khuyên khá chung chung, đáng ra cái giá nên rẻ hơn
Bạn có thể đi đến các bv lớn ở thành phố hoặc thủ đô. Như mình đi khám ở bv Tâm Thần TPHCM chỉ khoảng 100k/ buổi thôi. Ở TPHCM thì bạn có thể khám ở bv Đại học Y Dược và bv Tâm thần TPHCM cơ sở 1
Vừa rồi tôi có thử vài buổi gọi là tham vấn tâm lý, tại một cơ sở tư nhân. Thấy giá chát thật. Nên tôi quyết định stop. Bù lại là có người có chuyên môn ngồi lắng nghe vấn đề của mình, đúng là giúp giải toả đi được phần nào.
Nyc em cũng bị. Nhưng k chịu đi chữa hay cho ai biết hết....Xong rồi dạo này phát hiện thêm ung thư nữa...Nên cách ly với mọi người luôn. Ngày nào cũng nhậu. Em bất lực không biết nên làm gì để giúp cổ nữa.
Câu chuyện 2 mình từng bị thế từ cuối năm lớp 8 đến năm lớp 9, mình không nói với ai cả vì cũng sợ sẽ chả ai hiểu và may ra mình còn sống và đang học lớp 10
Mình đang ở N , tiếng n mình cũng tạm hiểu tầm 70% ,vì v , đi tìm.chuyên gia tâm lý thì sợ cũng ko hiểu hết. Việt Nam thì bác sĩ cũng ko chuyên môn 😌cũng muốn đi mà ko biết nên tìm ai nữa 😂thôi thà qua kiếp sau làm lại , chứ kiếp này coi như bỏ.
là 1 người bị rối loạn lưỡng cực và đã từng cố tự sát (thất bại) nên mình chỉ muốn nói với mn là nên nuôi 1 con vật gì đấy như mèo hoặc chó vì biết đâu nó sẽ là 1 thứ giúp ta vào giây phút tuyệt vọng nhất ... và thực sự thì trầm cảm ko quá đáng sợ như những gì mn nghĩ đâu, mn chỉ cần 1 chút sự quan tâm 'thực sự' của gia đình cũng như người khác ...
Mình cũng đã từng sống vài năm với bệnh trầm cảm nhưng đã tiếp nhận điều trị. Trước đó mình có nuôi một con mèo, nhưng mình lúc đó còn không thể chăm sóc cho chính mình. Vậy nên con mèo đó đã được đưa đến trại cứu hộ động vật nhưng do nó quá hung dữ vì bị đối xử tệ nên đã phải bị tiêm thuốc an tử, đây là sai lầm của cuộc đời mình và mình sẽ không bao giờ quên và thôi ăn năn về nó.
Vậy nên mình khuyên các bạn thật chân thành là có bệnh thì nên nhận và nếu có tiền thì tiếp nhận điều trị đi. Thú nuôi có thể là một liệu pháp chữa bệnh đấy nhưng nếu đến bản thân mình còn lo chưa xong thì đừng nên làm khổ một con vật vô tội như mình đã từng.
Thân ái.
Tôi cũng vậy... Điều đó kéo dài 3 năm rồi....
Càng ngày thấy càng tệ đi. 2 tháng nữa mình về VN... Chắc lúc đấy mới hết đc
Và một cậu bé nào đó đã đem con mèo ấy ném xuống đất từ tầng 22 🐧
Mình đã và đang bị trầm cảm mức độ nặng. Ngày trước, mình từng nuôi một con mèo. Trong một lần cơn trầm cảm lên đến đỉnh điểm, con mèo thì cứ lẩn quẩn bên chân kêu gào, mình không kiểm soát được hành vi mà đã ôm nó ném thật mạnh xuống đất để "xả giận", phải liên tiếp 3-4 lần như thế. Đến khi tỉnh táo lại mình mới cảm thấy cực kỳ hối hận và quyết định đem cho con mèo ấy cho người khác, từ đó về sau mình không bao giờ dám nuôi thêm bất cứ vật nuôi nào nữa. Nghĩ đi nghĩ lại thì nếu mình đau đớn, một mình mình chịu là đủ rồi, không thể làm đau đớn thêm kẻ khác nữa. Nên riêng với mình, phương pháp này không khả thi.
Mình không muốn gặp bất kì ai hết. Mình không muốn nói nhiều, chỉ muốn ngủ mãi thôi. Mình cố gắng ổn nhưng mình ngày càng tiêu cực trống rỗng. Mình có suy nghĩ tự tử, nhưng nghĩ tới mình lại khóc. Mình cảm giác k ai hiểu mình cả, một mình mình đơn độc.
Bạn muốn ngủ còn mừng đó. Mình ko thể ngủ đc. Chưa đầy 1 tháng mà mất 10kg. Phải nói sức công phá cơn trầm cảm khủng khiếp thật
mình ngủ nhiều vì mình k muốn đối mặt với cuộc sống này. mình ước mình chưa từng sinh ra. thật mệt mỏi
@@PhuongNg-gx8lq đọc những dòng của bạn mình thấy mình trong đó , đã nhiều năm rồi mình chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ và không phải mở mắt thức dậy nữa 😢
@@leaffall9377 mình cũng rất giống bạn và hai bạn trên. mình đang có đồ án tốt nghiệp cần phải làm rất nhiều nhưng mình chẳng muốn làm gì cả, ngày nào mình cũng vật vờ, có lúc tự tạo đc động lực 1 tí r lại trượt dài, sau đó cố gắng đánh lạc hướng bản thân bằng những cái tạo hạnh phúc nhất thời. thật sự mình chỉ muốn ngủ và lúc nào trc khi ngủ mình cũng ước mình ko tỉnh dậy nữa. và cũng tệ là mình chẳng nói đc điều này cho bất kì ai. đây là lần đầu tiên mà mình nói ra.
Là người đã cố gắng tự sát khoảng 5 lần, tôi muốn nói rằng Trầm Cảm cần phải được quan tâm và hiểu đúng. Mẹ tôi đã mắng chửi tôi thậm tệ sau khi tôi nhận kết quả chẩn đoán trên bệnh viện. Mẹ tôi đã quá khinh rẻ mạng sống của tôi và vẫn cố gắng "ngựa đi đường cũ" ngay cả khi có bằng chứng rằng tôi không ổn chút nào cả. Tôi rất mệt mỏi và tôi đã luôn nghĩ rằng biến mất khỏi thế giới vì ngay cả người có quan hệ gần gũi nhất với tôi cũng chẳng quan tâm tôi đang vật lộn khó khăn như thế nào. Thậm chí tôi cũng từng nhập viện tâm thần vì bệnh trầm cảm có diễn biến phức tạp và khó lường. Mà mẹ tôi vẫn chưa thay đổi được bản thân mình.
Dù sao thì về mặt tích cực, các triệu chứng lâm sàng cũng đỡ hơn nhiều và tôi cảm thấy nhẹ hơn ngay bây giờ, ơn trời tôi được cứu bởi đội ngũ sức khỏe tâm thần chuyên nghiệp.
Giả thiết là có những người có sức khỏe tâm lý tinh thần khi sinh ra đã yếu, dễ nhạy cảm với những vấn đề khác nhau trong cuộc sống hơn người bình thường. Khi họ mệt mỏi vì cảm thấy bản thân không thể đáp ứng được những đòi hỏi về nghĩa vụ, trách nhiệm, áp lực từ gia đình, xã hội hay đơn giản chỉ là cảm thấy bị hút cạn năng lượng khi tiếp xúc với những người tiêu cực, họ tâm sự với những người họ tin tưởng là họ đã mệt mỏi rồi, nhưng những người đó không giống họ, người ta không thể hiểu vì sao họ lại có những suy nghĩ, nhận thức, cảm xúc, phản ứng như thế với những điều quá đỗi đơn giản như vậy. Như một vòng lặp vô nghĩa, người mang gánh nặng tâm lý lại tiếp tục cảm thấy không được cảm thông, tha thứ, thấu hiểu, tôn trọng dù họ đã nỗ lực phơi bày, lại cảm thấy bản thân khác biệt, lập dị, yếu đuối, vô năng, làm buồn lòng những người thân yêu. Không chỉ là cần được lắng nghe, người có tâm lý yếu thực sự cần ở thế giới bên ngoài là sự đồng tình, động viên, bao dung và tha thứ khi cần thiết. Điều lạc quan đó là bệnh tâm lý có thể biến mất khi tinh thần người bệnh trở nên mạnh mẽ hơn, khi tìm lại được sức mạnh bên trong do những niềm tin tiêu cực đã bị thay thế bởi niềm tin khác tích cực, đó là một quá trình dài bắt buộc cần tới sự giúp đỡ. Mong chúng ta sẽ không bao giờ vô tâm hay qua loa với những lời bộc bạch của một trái tim mang thương khi tổn tìm tới mình.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Bạn là ai? Đang làm gì? cũng tìm cách hạnh phúc nhé! Ủng hộ gia đình Bách My nha!
Đọc bình luận của bạn, mà tưởng bạn đang nói về chính tôi ấy, tôi không biết mình có mắc bệnh trầm cảm không, nhưng tính cách và cơ thể của tôi giống bạn nói vậy, trong quá khứ, tôi đã trãi qua rất nhiều chuyện buồn ( Bị kỳ thị, xa lánh, không có bạn trong suốt thời gian đi học, đến khi lớn hơn thì bị lạm dụng tình dục, dù là chưa đến mức thân xác bị vấy bẩn, nhưng nó đã là nỗi ám ảnh trong mỗi giấc mơ của tôi, rồi đến khi tôi thích một người, thì tôi lại sợ rất nhiều thứ, đôi lúc tôi còn tự ghét chính mình, vì tôi thích người cùng giới tính với mình ) trong khoảng thời gian đó, tôi hay tự trách chính mình, đôi lúc nghĩ là do mình không tốt, nên mới bị họ đối xử như vậy, tôi cũng đã cắt cổ tay mình mấy lần, thật sự thì tôi rất sợ đau, nhưng trong lúc đó, nỗi đau thân xác lại làm xoa dịu nỗi đau tinh thần của tôi, lúc nhìn máu chảy ở cổ tay, tôi mới hiểu, có thứ còn đau đớn kinh khủng hơn cả nỗi sợ của mình, hiện tại cuộc sống của tôi cũng xem là ổn, nhưng những nỗi ám ảnh kia, thì tôi không bao giờ quên được, không phải là cố nghi nhớ chúng đâu, mà vì tôi không thể quên được, lâu lâu tôi lại mơ thấy những điều tồi tệ đó, đến cả trong mơ mà cũng cảm nhận được mình đang sợ hãi, đang đau đớn, đang chịu dày vò như nào, thì mới hiểu cuộc sống của những người có quá khứ không tốt, tại sao họ lại yếu đuối khi tìm đến cách cuối cùng là tự vẫn, nên mong ai gặp được người như thế, không đủ yêu thương, bao dung hay kiên trì, thì tốt nhất đừng bước vào thế giới của họ, rồi tặng cho họ thêm một vết cắt.
Tâm sinh lý yếu ở đây là do thiếu kiến thức ảnh hưởng đến ý thức, tư duy, tinh thần
@bichlieudao4642 tha ngta đi chị ơi ,lại đổ lỗi cho bệnh nhân làm gì ,chị ko thấy ngta nói có một số người BẨM SINH tinh thần yếu hơn ng khác ạ?
Nhưng những suy nghĩ của họ chẳng phải là tích cực và có lợi cho họ sao: nó cũng giúp cho họ trưởng thành hơn. Nhưng những suy nghĩ, cảm xúc đó dù ích hay nhiều thì ai cũng đã trải qua nhưng đã có ai chấp nhận và hiểu được ko? Nó chỉ là 1 phần của đức tính cao đẹp có những người dù có cơ hội cũng chả nhận ra
Mình thực sự cảm ơn Samurice đã làm về chủ đề này. Đa số người Việt Nam chưa có nhận thức về độ nghiêm trọng thực sự của căn bệnh nên hay lấy ra để đùa cợt, coi nhẹ những triệu chứng cũng như phán xét, miệt thị người bị mắc bệnh và cả những người đã ra đi do bệnh trở nên nghiêm trọng.
Mình hi vọng các bạn mắc bệnh trầm cảm hay bất cứ vấn đề tâm lý nào dù nặng hay nhẹ sẽ tìm đến sự trợ giúp chuyên nghiệp. Phương pháp điều trị tâm lý hiện đại cũng như thuốc chống trầm cảm sẽ giúp bạn đánh bại được căn bệnh quái ác này.
Tui thấy đa số người Phương Đông chúng ta vẫn còn coi nhẹ các bệnh về tâm lý. Nhất là những người trẻ. Như Nhật Hàn tỉ lệ tự sát vẫn còn top cao nhất thế giới. Cái khoảng này Châu Á thua xa phương Tây
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Bạn là ai? Đang làm gì? cũng tìm cách hạnh phúc nhé! Ủng hộ gia đình Bách My nha!
Mình là đối tượng bị đùa cợt khi chia sẻ với bạn rằng bản thân muốn tutu kìa 😂.
May quen một chị trên mạng, chị ấy đã quan tâm và an ủi mình trong khi chính chị ấy cũng chẳng ổn chút nào. Chị ấy cũng bị trầm cảm.
Mình đang bị nè. Nói ra người ta dửng dưng hoặc chế giễu, cười cợt. Bản thân chóng chọi cơn trầm cảm đến sức cùng lực kiệt. Thế mà người thân, xã hội vô cảm
Thật sự người bị trầm cảm rất cần sự đồng hành của người thân. Nhưng rất tiếc không phải người thân nào cũng hiểu vẫn đề.
từ năm 2021 đến nay, không biết có phải không nhưng tôi đã vật lộn với nó tới nay là 16 tuổi. Nhật ký của tôi hôm nay có ghi "hôm qua là sinh nhật tôi, và hôm nay là ngày giỗ của tôi"
tôi rất yêu thế giới này, nhà tôi trồng rất nhiều cây xanh, tôi thích nhìn mấy con chó nhà hàng xóm, mặc dù trông nó hơi dữ làm tôi có chút sợ. tôi từng trồng một cây dâu tây, nhưng nó chẳng khả quan mấy, giờ cây dâu đó chẳng khác nào cọng cỏ héo. tôi còn muốn nuôi một con thỏ, nhưng nếu rơi vào tay tôi chắc tội cho nó lắm. tôi từng thấy một chú mèo lang thang, tôi muốn nuôi nó nhưng nhà tôi không cho với đủ loại lý do như là mắc bệnh, hung dữ. tôi thích ngồi cạnh cửa sổ lúc đang học và nhìn ra ngoài, tôi từng thấy một chú chim đẹp lắm, đôi lúc chỉ muốn chạm vào nó một chút thôi nhưng thừa biết bản thân không được. lúc tôi đến trường có đi ngang một quán cà phê trước cửa toàn treo mấy cái lòng chim tuyệt đẹp, rồi có lần tôi đi ngang thấy dưới bánh xe của mình có một cục bông màu vàng, tôi suýt té. những ngày sau đó có đi ngang, cục bông màu vàng vẫn ở đó cho tới mấy ngày sau, lúc đó tôi cũng đã bắt đầu chú ý. rất nhiều chuột và rắn cũng như thế, tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra.
tôi cũng rất yêu gia đình mình, gia đình tôi vốn có hai ba người gì đấy, nhưng gần đây chỉ còn lại hai. cha mẹ tôi chưa chết, họ đôi lần cũng có trò chuyện với tôi. nhưng nếu để thân đến nỗi bài tỏ một chút chuyện không vui nào thì thật phiền phức cho họ. như đã nói, cha mẹ tôi đến giây phút này vẫn sống rất hạnh phúc, nhưng tôi lại tự cảm thấy mình sớm đã mồ côi từ khi học tiểu học rồi.
nhắc lại lần nữa, tôi rất yêu gia đình của tôi. gia đình của tôi là người mà khi có 50 trong tay sẽ cho tôi hết 50. gia đình của tôi nuôi tôi từ khi mồ côi đến giờ, tôi rất yêu.
hồi năm 2022, tôi đã từng lén sử dụng thuốc ngủ trong thời gian dài. cho đến một ngày tôi muốn ngủ một giấc thật dài nên đã một lần dùng tận 2 vỉ thuốc ngủ. lúc đó tôi chỉ muốn ngủ đến mãi mãi, nhưng mọi người biết đó, chẳng ai dám bán một loại thuốc ngủ liều cao cho một đứa còn đang đi học cả. tôi đã phải vật lộn với cơn đau đầu và khó thở, à còn nhức nhức đôi mắt nữa, cũng nhẹ lắm, như thể muốn tự móc lấy đôi mắt của mình ra thôi. sau đó tôi đã ngủ một giấc thật dài, tôi còn nhớ cảm giác ấy như in, sau khi ngủ 8 tiếng rồi dậy tôi dùng 2 vỉ thuốc ngủ và thức dậy vào giờ ấy ngày hôm sau. cảm giác lúc ấy tôi chẳng muốn trải nghiệm một lần nào nữa. lâu rồi tôi chưa viết nhật ký, khi lật ra thì gần đây nhất là một tuần, khi ấy tôi đang cố khuyên bản thân mình nên biến mất khỏi thế giới này với giọng điệu tự giểu. hôm nay không còn như thế nữa, tôi đã phân tích rất kỹ càng, thế giới này sẽ đẹp hơn như thế nào khi không có tôi, và nếu tôi chần chừ, tương lai tôi sẽ lại hối hận như những gì tôi đã viết trong quyển nhật ký lúc một tuần trước. như mọi người thấy đấy, gia tăng dân số kèm theo rất nhiều thứ làm hại với mẹ thiên nhiên, và nếu như những người như tôi có thể chết đi thì gánh nặng của xã hội sẽ được giảm đáng kể.
đến khi viết những dòng này, tôi quên mất nửa tiếng trước tôi đã nghĩ gì mà tự lấy lưỡi dao rọc giấy mà tôi vừa thử cứa lên tay cắt đứt sợi dây đang muốn thắt cổ tôi, nghĩ lại có chút nực cười, tôi còn chẳng có một cái xà đàng hoàng để thắt cổ.
tóm lại tôi cũng chả dám chắc là mình có phải trầm cảm hay không, nhưng đôi lúc trong vô thức tôi đã tự cứu lấy mình. những lúc như thế tôi rất thích xem những video như thế này, và nếu có ai đang trong tình trạng giống như tôi thì tôi có một vài cái mẹo. lúc ăn, não bộ chúng ta sẽ tiết ra một chất gì đấy như lúc chúng ta đang vui. tôi biết lúc tiêu cực đầu chúng ta sẽ rất là đau nên hãy chuẩn bị sẵn một vỉ paradol ở nhà nhé. và nếu có quá buồn, hãy đi ngủ để đầu óc ta thoài mái một chút, dù có phải sử dụng thuốc ngủ. con người ra sẽ rất hay tiêu cực sau 10h đêm, chú ý nhé. và nếu như tiêu cực trong khoảng thời gian dài, hãy viết nhật ký, và đừng ngần ngại nghe những bản nhạc buồn hay xem những video như trên. chúc mọi người sẽ được đắm mình trong ánh sáng ấm áp chứ không phải là nơi tối nhất của dòng nước lạnh lẽo.
cảm ơn bạn
Có một khía cạnh khác mà tôi muốn đề cập đến khi nói đến trầm cảm, 1 trong những điều kỳ lạ mà tôi phát hiện trong cuộc sống là: "1 - Chúng ta thường rất khó biểu đạt chính xác điều chúng ta nghĩ. 2 - con người không hiểu tiếng nói của nhau như họ vẫn nghĩ dù dùng chung hệ ngôn ngữ". VD như khi nói "GIÀU", có người nghĩ là chỉ cần đi siêu thị không cần nhìn hóa đợn, có người nghĩ nhà lầu xe hơi, có người nghĩ tới giới siêu giàu. Tôi nghĩ khi ở tháp Babel, Chúa không chỉ khiến chúng ta nói ngôn ngữ khác nhau, mà còn khiến chúng ta khó hiểu lẫn nhau. Ước gì tôi có cái đuôi tóc như tộc Navi trong Avarta.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Bạn là ai? Đang làm gì? cũng tìm cách hạnh phúc nhé! Ủng hộ gia đình Bách My nha!
Mình thì hay mất ngủ, hoặc không ngủ được do suy nghĩ nhiều. Kiểu não cố tìm ra cái gì đó để suy nghĩ vậy. Số ngày ngủ ngon giấc trong năm giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay, như hôm nay là ngày đầu tiên cái cảm giác sáng dậy tỉnh táo yêu đời quay lại. Đi làm thì ngồi code và xử lý task với team khác nên stress đến thường xuyên, hay quên, hay đưa ra mấy quyết định gây cho bản thân vào thế bị động. Tối về thì nhốt một mình trong phòng rồi cũng chơi game, xem youtube rồi mọi thứ lại lặp lại hết ngày này tháng nọ. Tình trạng này mình bị từ hồi cấp 3, thuyên giảm hơn khi học cao đẳng và trở nên nặng hơn sau khi tốt nghiệp.
Ban đầu mình nghĩ chắc chỉ là do stress trong công việc, do triệu chứng cũng không khác hồi cấp 3 là bao nhiêu. Nhưng có vẻ như mình đang tự giấu bản thân rằng mình có bệnh về tâm lý (cảm giác kiểu "t thấy m có vấn đề đó, nhưng t không chắc có phải m đang bị trầm cảm, stress, hay chỉ là do tâm lý hay lo âu như hồi nhỏ m hay gặp") và không đi chữa trị. Cho đến giờ mình thấy nó đã gây cho mình khá nhiều phiền toái. Chắc cũng phải đến lúc đi gặp bác sĩ tâm lý rồi nhỉ?
Nếu có thể b thử đi khám thử . Vì không nhất định phải có bệnh mới cần đi khám . Hãy xem như bản thân b đi kiểm tra sk tổng quát ý . Chúc b sẽ cảm thấy đỡ hơn nhé
nghe giống rối loạn lo âu, m bị và suy nghĩ trong não cứ chạy liên tục nên mất ngủ, có những ngày chỉ ngủ được 2 tiếng, sau này đi khám, uống thuốc được nửa năm và ngủ được, dạo này tự ý bỏ thuốc nên thi thoảng cx bị lại, nhưng vẫn cố kiểm soát được, nói chung nên đi khám, nhưng đừng dùng thuốc lâu
tui nghĩ ông nên thử dừng việc chơi game và ngủ sớm hơn
Suy nghĩ của mình, là 1 người có vài người bạn (khá) thân mắc bệnh trầm cảm, và sau đó mình cũng có giai đoạn bị trầm cảm là: đừng bắt gia đình và người xung quanh phải thông cảm cho căn bệnh trầm cảm của mình và nghĩ rằng họ có trách nhiệm phải quan tâm đến mình, bởi vì bạn không biết được ai mới là người thật sự trầm cảm trong số chúng ta đâu. Bạn nghĩ chỉ có 1 mình bạn bị trầm cảm trong gia đình? Chưa chắc đâu.
Suy nghĩ của mình là, sự giúp đỡ và cảm thông từ những người xung quanh là cần thiết nhưng cái quan trọng là tự mình phải mạnh mẽ đưa ra những quyết định tốt nhất cho mình (theo hướng tích cực nha), ví dụ chấm dứt/cách ly hẳn với những sự việc, con người gây ra cảm giác buồn bã cho mình, chấp nhận những việc mà mình không thể thay đổi được, ko thay đổi được việc đó thì hãy thay đổi cách nghĩ của mình về nó. Đừng lãng mạn hóa nỗi buồn của mình, đừng để nó kéo dài. Một khi mình thấy mình buồn hơi bị lâu rồi thì đó là báo động khẩn để mình phải hành động thoát ra khỏi nó. Ý mình là chỉ có mình mới giúp được mình thoát khỏi bệnh trầm cảm chứ chẳng ai giúp được mình đâu, họ chỉ hỗ trợ mình phần nào thôi, mình nên cảm kích những ai đã thông cảm và hỗ trợ mình chứ đừng trông chờ vào họ sẽ giúp mình hết bệnh hay gì, cái đó dễ gây thất vọng, càng làm cơn trầm cảm nặng hơn.
Mình muốn chia sẽ 1 suy nghĩ đã giúp mình trong cơn khốn cùng của sự đau khổ. Lúc đó mình đã nghĩ mình là người khổ nhất trên đời, nhưng nghĩ cho rộng ra thì mình biết có những người trong cùng thời điểm này họ đang đau đớn và vật lộn cả về thể xác lẫn tinh thần, trên giường bệnh, đang hấp hối... nếu mình nghĩ mình khổ hơn họ thì mình có muốn đổi chỗ với họ ko? Đây chỉ là 1 ví dụ và là so sánh khập khiễn nhưng nó thật sự đã giúp mình vượt qua thời khắc đó. Mình chỉ muốn chia sẽ thôi, mình biết chiến đấu với bệnh trầm cảm là 1 quá trình dài và ko hề dễ, nó phụ thuộc vào khao khát sống của bạn. Mình ko muốn đi sớm, cũng ko muốn sống hoài trong địa ngục với cái bệnh này, cho nên phải ráng mà vượt qua thôi.
Đồng ý với bạn ạ. Mình cũng có 1 người bạn trầm cảm và bạn ý cực kì phụ thuộc vào mình, lúc nào cũng tâm sự với mình. Nhưng bạn biết thế giới của người trầm cảm rất u uất và mệt mỏi, nó khiến tâm trạng mình ảnh hưởng siêu nặng luôn. Nhưng không nghe thì bạn ý lại overthink và nghĩ mình ghét bạn dù không phải. Vậy nên mình siêu đồng ý với bạn luôn.
@@ngocminh3966 bản thân mình cũng là người có dấu hiệu trầm cảm và mình thật sự đã bị lệ thuộc vào một người. nhưng may mắn là mình vẫn luôn nhận ra rằng người khác ko có trách nhiệm phải an ủi mình. Và dĩ nhiên nếu như một ai đó quan tâm mình, mình sẽ vô cùng trân trọng họ
@@chauhuynh550 bạn may mắn lắm đó:3 Việc đồng hành với 1 người trầm cảm cần rất nhiều dũng khí và niềm tin rằng bạn sẽ vượt qua. Hãy yêu thương người đó hơn nha, mong bạn mạnh mẽ hơn từng ngày 💪
Họ bảo họ hiểu tôi rồi, họ biết về tình trạng bệnh của tôi rồi, nhưng đó chỉ là lời dối trá, họ vẫn mặc sức chà đạp lên tinh thần của tôi và khi tôi giải thích thì họ lại bảo đừng đổ lỗi cho bệnh tật.
Mình bị đây. Người ta còn chế giễu, cười cợt. Nhiều người còn cố tình khích cho mình bị sốc. Những người đó lại là những người thân của mình
Mình tự điều trị trầm cảm bằng cách thay đổi cả cuộc đời của mình. Mình li dị vợ, dọn ra khỏi nhà, thay đổi công việc, thay đổi bạn bè, thay đổi luôn thói quen. Đổi luôn sang một cuộc sống hoàn toàn mới mau chóng hết bệnh.
vậy vợ có phạm lỗi gì ko bạn, cô ấy có xứng đáng phải bị đối xử như vậy k
@@loccao2385 vợ mình cũng đóng góp không ít cho lý do mình bị trầm cảm. Chuyện gì cần làm thì phải giải quyết thôi bạn. Dù sao vợ mình cũng lập gia đình khác và sống hạnh phúc rồi. Lo gì. Trời sinh voi sinh cỏ mà bạn.
Khi trong đầu bắt đầu có suy nghĩ muốn kết thúc cuộc sống đau khổ này , dù chỉ là thoáng qua thì đó cũng là lúc bạn chính thức mắc bệnh trầm cảm ...
Mình bị
Đang bị nè. Lúc sắp lên cơn thì mình ngồi thiền. Làm vậy chặn đc cơn trầm cảm hoặc là bị nhẹ hơn
Thật à bạn?
Nice
(Không biết donate kiểu này có được cho vào đầu video ko nhỉ -yep tui ko có thẻ-)
Điều đáng buồn là trầm cảm ở nước mình nhiều người coi đó là bệnh điên. Và không ai thích việc bị mình bị mọi người đối sử như là kẻ điên cả. Thế là người trầm cảm cứ gĩư những thứ tiêu cực đó cho riêng mình thôi, không chia sẻ, không chữa trị, hi vọng vào một phép lạ sẽ khiến chúng được xoa dịu.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Bạn là ai? Đang làm gì? cũng tìm cách hạnh phúc nhé! Ủng hộ gia đình Bách My nha!
Đúng thật nhiều ng bị mà kh dám thể hiện ra bên ngoài và cố gắng hành sử như 1 ng bth để kh để ai bt mik đg bị trầm cảm
Hãy gặp bác sĩ đi
Cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp phía trước lắm, chỉ là mình sống chưa đủ lâu để gặp thôi, nên là mạnh mẽ lên nhé các “không ai cả”!!
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Bạn là ai? Đang làm gì? cũng tìm cách hạnh phúc nhé! Ủng hộ gia đình Bách My nha!
Mình bị trầm cảm nặng từ lớp 7, có các dấu hiệu đáng cảnh báo hàng đầu nên chính bản thân cũng ko biết mình bị trầm cảm, đến lớp 11 mình mới biết về khái niệm này. Sau đó mình đã phải 1 mình chiến đấu với nó, đau đớn tinh thần, mất ngủ, cố gắng sống qua ngày,... vì lúc đó mình biết ko ai hiểu được mà chỉ phán xét, các dấu hiệu đầy đủ của video mình đều có,... . Sau khi đi làm tưởng rằng có thể tốt đẹp hơn, nhưng nó lại sang giai đoạn mất kiểm soát hành động, tự làm đau bản thân để ngưng suy nghĩ, có dấu hiệu của mất trí nhớ tạm thời...
Nhưng xuyên suốt tgian từ khi mình biết mình bị bệnh, mình luôn tìm hiểu cách tự chữa bệnh bằng thay đổi tư tưởng, chia sẻ với đúng người.
Năm vừa rồi, mình đã nói hết ra với "nguồn" bệnh, bản thân đã được nói ra, "nguồn bệnh" đã được nghe về việc mình gây ra. Sau đó mình nhận được sự tôn trọng, lời nói dễ nghe. Bản thân mình cũng dũng cảm nói ra điều mình ko thích, ko muốn nghe và sẽ từ chối nó.
Giờ tuy chưa khỏi hoàn toàn, nhưng mình đang tận hưởng cuộc sống của riêng mình như một người bình thường. Mình hài lòng với việc mình tự chữa lành cho chính mình, và may mắn với việc có những người bạn đồng hành. Chúc các bạn sớm thuyên giảm bệnh
Yep Cảm ơn a Samurice đầu tiên vì đã làm 1 clip quá hay về trầm cảm !.
Cảm ơn tiếp theo đó là bản thân tôi vì đã thừa nhận với bản thân mình và gia đình là mình bị trầm cảm trong thời gian dài.
Hiện tại đã cũng đã đc hơn 6 tháng mình thoát khỏi đc những thứ suy nghĩ tiêu cực đến mức chỉ quy về con đường tự sát.
Mình ghi ra đây để sau này sẽ quay lại video này để xem lại cmt này và trở nên tốt hơn và tốt hơn nữa mỗi ngày 💪
Lần cuối, cảm ơn anh Samurice rất nhiều.1 trong những youtuber cần được biết đến nhiều hơn, đặc biệt là con người VN. Chúc anh nhiều sức khoẻ trong năm 2023.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Bạn là ai? Đang làm gì? cũng tìm cách hạnh phúc nhé! Ủng hộ gia đình Bách My nha!
Chính tay tôi đã tách mình ra khỏi những mối quan hệ ngoài xã hội, có những suy nghĩ không thể kể được với ai, tôi cảm thấy việc đi tìm một bác sĩ tâm lý là một điều gì đấy rất lạ, kiểu mình bỏ tiền ra để ngta nghe câu chuyện của chính mình ấy, các lời khuyên sáo rỗng chỉ dừng lại ở mặt lời nói, chả được tích sự gì, liệu một ngày nào sẽ có người thật sự quan tâm đến tôi và muốn nghe câu chuyện của tôi chăng? Hy vọng tôi có thể đợi được đến lúc đấy… có lẽ đó là một tương lai tươi đẹp…
Khi một đứa trẻ sinh ra được dạy xã hội nó sống là thiên đường nhưng khi lớn lên nó biết rằng những thứ đươc dạy chỉ toàn là tuyên truyền dối trả thì cái giá của những sự dối trá ấy là sinh mạng của những cá thế đơn độc đã tin sự dối trá đó. Những linh hồn tội nghiệp
ui bạn nói giống hết mình, người lớn toàn dạy trẻ nhỏ về một tương lai tích cực, hạnh phúc, nhưng khi trưởng thành trẻ nhỏ biến thành người lớn và cũng bị lừa dối bởi chính niềm tin ngây ngô của mình, đó là lý do tại sao mình không muốn sinh con, vì một sinh linh nữa ra đời sẽ bị lừa dối bởi một thế giới khốc liệt và đầy đau thương, tốt nhất không nên sinh ra sẽ tốt hơn. Xã hội tư bản đang khuyến khích một nền lao động bóc lột, và việc giảm sinh là một hình thức đe doạ, huỷ diệt đi nền kinh tế của thế giới. Nên mấy nay mình thấy chính phủ đã giục lấy chồng, kết hôn, trong khi mình thấy điều đó sớm muộn cũng sẽ đi vào bế tắc khi một xã hội hiện đại phát triển, tâm lý con người phức tạp hơn và các bệnh lý về trầm cảm sẽ ngày càng gia tăng.
Vì căn bệnh chết tiệt này mà mình đã bỏ lỡ cả cuộc đời
cậu vẫn ổn chứ ?
Em chỉ mới xem qua 5 video trên kênh và em cảm thấy nội dung trên kênh rất phù hợp với em, video rất chất lượng mong anh vẫn tiếp tục sản xuất ra những video chất lượng như thế này, chúc kênh anh ngày càng phát triển
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Bạn là ai? Đang làm gì? cũng tìm cách hạnh phúc nhé! Ủng hộ gia đình Bách My nha!
Cảm ơn Samurice vì video ý nghĩa này, mong tất cả mọi người sẽ nhận được sự quan tâm đúng cách và đầy đủ
Bạn ơi! Bạn là một thực thể nhiệm màu còn trầm cảm chỉ là một căn bệnh nhỏ trong tổng thể tuyệt vời của bạn. Bạn thử cho mình cơ hội cứu lấy mình xem radio và thực hành thiền theo sự hướng dẫn của chuỗi radio nâng dậy tâm hồn của thầy minh niệm đi ạ. Bạn kiên nhẫn thực hành sẽ thấy được sự chuyển biến ạ
Cố lên bạn nhé nó chỉ là căn bệnh bình thường thôi bạn mạnh mẽ hơn nó gấp vạn lần ❤
vậy mà vẫn có những người(đặc biệt là thế hệ 7x,6x) lại cho bệnh trầm cảm là bệnh điên rồi tránh xa họ vì nghĩ rằng mình có thể bị họ làm hại hay gây thương tích cho mình.
Cái vụ đầu video ngay gần chỗ mk nghĩ vừa thương vừa tội 😢😢😢
Mình đã từng có biểu hiện trầm cảm do áp lực cuộc sống. Cảm giác muốn chết luôn chực chờ
Nhưng rồi ko hiểu sao tự dưng lại cảm giác nỗi buồn niềm vui là thứ mà ai cũng nên có. Rồi dần dần thấy rằng chấp nhận căn bệnh đó sẽ tốt hơn là phủ định nó. Và mọi thứ nó tự dưng trôi qua
Gần đây em bắt đầu có những cảm giác chán nản trong khi công việc đang tiến triển khá tốt, cảm thấy có 1 áp lực vô hình nhưng không biết rõ và đôi khi trong đầu thoáng qua suy nghĩ tự sát. Cho em hỏi mình vượt qua được cảm giác này như thế nào ạ?
Nên tìm đến 1 nơi bạn cảm thấy thoải mái, phù hợp để giảm và kiểm soát bệnh, thật khó để khỏi bệnh hoàn toàn. Là bệnh về tinh thần, nên chữa bằng tinh thần, tập thiền định, thay vì để tâm trí quay cuồng với thế giới bên ngoài thì hãy để tâm trí trôi vào bên trong, vào phần tâm linh của chính mình. Và nếu sống chung với gia đình không giúp bệnh khá hơn, cũng đừng sợ, bạn nên thuê nhà ở riêng. Đặc biệt, nếu bạn đang bị trầm cảm nặng, thì phải giảm hoặc tạm dừng các hoạt động thông thường lại, sống thật chậm, tập trung chữa bệnh, vì nếu đang bệnh mà bạn lại cố đi làm, cố duy trì, phát triển các mối quan hệ xã hội thì sợ là bệnh sẽ ngày càng nặng thêm, lúc đó bạn không chỉ nguy hiểm cho chính mình mà còn là mối nguy hiểm cho người xung quanh, sớm khỏi và kiểm soát được bệnh nhé các bạn
Thấm áccc
Lạy chúa sau bao nhiêu năm cố gắng truyền tải vấn đề này cuối cùng cũng được chú ý nhiều hơn , mình có một người bạn gái hiện đang bị rối loạn lưỡng cực và thật sự đây là mối tình vô cùng khó khăn , khó khăn nhất từ trước đến giờ , mình thậm chí không nhớ được đã bao nhiêu lần mình cản cô ấy tự xác rồi nữa , mình cũng không nhớ được những lần mà cơn hưng cảm lẫn trầm cảm mà mình phải bên cạnh cô ấy đối đầu với những điều ấy , thật sự là vô cùng khó khăn vì bản thân mình sợ mình không đủ khả năng hoặc là tính toán của mình sai và mình không cản được cô ấy làm điều dại dột mình sợ vô cùng chưa 1 ngày nào mà mình cảm thấy thoải mái đi làm , mỗi lần cơn hưng cảm hay trầm cảm đặt biệt là hưng cảm bạn gái mình đối xử với mình như 1 người lạ vậy xa cách mình , lạnh nhạt với mình hơn , chơi nhiều hơn , thức đêm nhiều hơn , hoạt động nhiều hơn , tiêu hoang nhiều hơn mình không trách gì cô ấy vì mình biết cô ấy không kiểm soát được vấn đề là sau khi qua cơn hưng cảm thì giai đoạn trầm cảm đến và cô ấy nhận ra những gì cô ấy đã làm với mình và lại cảm thấy ghét bản thân , trách móc bản thân cô ấy nhiều hơn , mình yêu bạn gái mình rất nhiều mình đã cố gắng tìm hiểu về bệnh của cô ấy , cho cô ấy dùng thuốc mỗi ngày , bên cạnh và hổ trợ tinh thần cô ấy rất nhiều thật sự khi nhìn thấy những video như này làm mình cảm thấy rất vui vì mình mong rằng mọi người thật sự quan tâm đến vấn đề này nhiều hơn , cảm ơn anh Samurice rất nhiều , làm fan của anh từ hồi phê team đến giờ là sự lựa chọn chính xác .
mình thật sự rất respect bạn. vì bị bệnh nên mình thực sự cảm thấy rất do dự khi muốn tìm kiếm một mqh, mình sợ mình sẽ làm khổ họ. đọc cmt của bạn, mình cảm thấy được người bị bệnh tâm thần cũng xứng đáng có được tình yêu
@@nhungphan8540 mình cũng mong bạn sẽ sớm tìm được tình yêu cho bản thân mình, một người mà sẵn sàng bên cạnh bạn dù những lúc khó khăn nhất, bản thân mình thì mình vẫn cố gắng hằng ngày cùng bạn gái mình đến giờ thì mọi thứ đã ổn hơn trước rất nhiều, mình cũng mong bạn sẽ được như thế, vì mình tin rằng ai cũng xứng đáng được yêu thương và trân trọng cả .
Thật may mắn khi tôi có 1 giá đình có thể thông cảm cho mình
Phải đấy, tôi đang cố gắng để ko kéo cả gia đình mình theo, ở đây là bố và mẹ tôi. Có một khoảng thời gian tôi ko thể kiểm soát được mình, mọi suy nghĩ tiêu cực ập đến và tối ko thể cố giấu nó đi dc, hoặc là tôi đã quá mệt mỏi để cố gắng giấu nó. Với người ngoài tôi vẫn là một đứa tương đối có năng lượng, nhưng với người trong gia đình thì không. Tôi đã uống thuốc dc vài năm rồi, đã tự bỏ thuốc và bị tái lại. Năng hơn và phải nhập viện. hiện giờ đang uống thuốc duy trì. Mọi thứ có vẻ khá ổn, tôi có thể ngủ dc nhờ thuốc, còn lại thì hoàn toàn ko có gì khá hơn, cơ thể và suy nghĩ mệt mỏi. có lẽ tất cả những gì cần làm rồi đã làm rồi.
rất hay và chi tiết, cái cần ở đây là những ví dụ và triệu chứng chi tiết để phát hiện có mắc hay k, còn nghe trầm cảm chung chung khó thể hiểu nó dc
mình có dấu hiệu trầm cảm mấy năm nay do áp lực công việc và gia đình. khi mình nói rằng mình bị trầm cảm thì gia đình chỉ nghĩ nó là câu nói đùa và không hề quan tâm
ông biết bố tôi nói gì khi tôi kể rằng tôi đã từng cố tự xác không ? == chết như 1 con chó đi
Bạn có chắc là mình bị trầm cảm không?
Cảm ơn ơn anh gạo đã mang tới 1 video đầy cảm xúc như thế này
Xin cảm ơn anh rất nhiều
Có lẽ để hiểu lý do tại sao mà người trầm cảm thường thu mình lại vì họ lo sợ rằng khi họ chia sẻ với người thân gia đình bạn bè thì thứ họ nhận được không phải là sự cảm thông hay quan tâm mà là sự phán xét và so sánh với những người kém may mắn hơn họ
Trích nguyên văn từ chính bản thân em 1 người bệnh vật lộn 3-4 năm mà vẫn cố giữ cho bản thân sống mà ko cố chết vì nhiều lần lên kế hoạch tự sát để rồi lưỡng lự không làm
Có lẽ đó là điều may mắn
Chỉ là có lẽ thôi...
Ai cũng sẽ trải qua cảm giác bị trầm cảm 1 lần của cuộc đời. Mức độ nặng hay nhẹ và vượt qua tự chữa lành được không thôi, và mối nguy hại của thời đại bh là xã hội phát triển mức độ quá nhanh buộc con người thay đổi cảm xúc suy nghĩ tâm trí cũng bị cuốn theo, mà cơ thể không thể thích nghi nổi buộc ta bị trầm xuống và phát bệnh. Khi ta có người thân người yêu xung quanh mình hãy trân trọng và quan tâm đến cảm xúc của nhau, hãy trân trọng họ vì một ngày nào đó ta sẽ không còn dc ở cùng họ vì căn bệnh này💜 cảm ơn ekip của kênh đã soạn lên 1 video ý nghĩa
Tôi lớn lên trong bạo lực gia đình.. việc đó đến giờ vẫn sảy ra khi tôi có 1 ông bố độc ác và gia trưởng.tôi muốn mẹ tôi li hôn nhưng bà lại cam chịu. Tôi đã gần 30t nhưng t càng thấy mình chán ghét gd. Ám ảnh bạo lực gia đình tôi không thể thoát ra đc. Tôi chỉ muốn 1 mình.... không có điều gì khiến tôi thấy vui nữa. Tôi đang rất bế tắc!!!!!!
Cảm giác chênh vênh giữa biết mình bị bệnh và chấp nhận mình bị bệnh thật sự khó khăn, dù bản thân đã cố gắng nói rồi cũng có cách vượt qua nhưng vòng lặp đó thật sự khó khăn, đến một lúc thật sự muốn buông xuôi nhưng lại k dám nó thật đáng sợ .
MẤT hứng thú với tất cả mọi việc,buồn nhất là người thân cứ nghĩ mình lười nhác
Cố gắng thôi bạn
Mình cảm giác ko còn hoàn toàn năng lượng gì ngày nào cũng thế giống bạn
Mình cũng vậy. Cảm thấy trống rỗng thực sự
Vừa lười vừa chán😢
làm sao để cho người thân biết mình thực sự đang cần giúp đỡ,họ toàn nghĩ mình nói bừa, không ai tin cả
Cảm ơn Samurice và kênh đã có một video hay, cung cấp thêm kiến thức về chứng trầm cảm. Tôi cũng quan tâm chủ đề này
Tôi thực sự đang rất lo cho bản thân vì tôi có tất cả các triệu chứng của căn bệnh này. Và cũng k biết làm gì để thoát ra và cũng k thể kể với bất kỳ ai.
Gia đình, bạn bè trong cái xã hội phát triển vật chất nhưng thoái lùi về tinh thần, với người bị trầm cảm thì là tác nhân đẩy họ vô hố đen sâu hơn cả. Cần đc những ng thân yêu gần gũi hiểu và quan tâm nhất, nhưng ai cũng ích kỷ, chỉ nghĩ tới bản thân, trong đầu thì toàn toang tính làm sao để thao túng tâm lý, leo lên đầu nhau, lợi dụng nhau. Ừ đó, là người thân và bạn bè thân làm v với nhau luôn đó, hỏi sao ko trầm cảm, hỏi sao thoát khỏi trầm cảm nếu cứ sống giữa một đám người như vậy. Đó là còn chưa kể áp lực khách quan của xã hội hiện đại. Mình bị trầm cảm dai dẳng cũng nhiều năm rồi. Nó cứ tái đi tái lại. Lúc tái lại nặng nhất cũng chính là lúc mình quay về ở với gia đình, chơi lại vs bạn bè cũ. Hồi ở một mình xứ người xa xôi bị rồi mình tìm đc cách quay về lại vs cuộc sống bình thường tốt hơn vì lúc đó ở một mình, self love self care trong môi trường thanh tịnh, gần thiên nhiên nên dễ thở hơn. Giờ về ở thành phố đông đúc loạn lạc, gia đình người thân bạn bè thì biến chất, ở một mình cũng ko xong, mà cần gần thiên nhiên thì ko có. Mình tự nhủ, nếu tới năm 35 tuổi mà cuộc sống ko thoát ra đc cái vòng luẩn quẩn này, mình xin ông trời ban cho mình được đi xa. Mình nghĩ vậy vì hiện giờ mình vẫn đang nỗ lực sống tốt hơn, thoát khỏi cái cảnh chán chường lúc này, xây dựng lại một cuộc đời mới tách bạch vs những con người độc hại tuy ruột thịt thân thiết nhưng dư thừa vs cuộc đời mình. Vì sau hết, nếu mất hết đi, thì duy nhất còn lại với mình là chính bản thân mình thôi. Người mình cần hiểu rõ, yêu thương, và chăm sóc nhiều nhất là chính bản thân mình chứ ko phải bất kỳ ai khác. Mình mong tất cả mọi người ai đang vật lộn với trầm cảm sẽ tìm được lối thoát cho chính bản thân các bạn. Cách nào cũng đc. Bạn nên nhớ bản thân bạn là người duy nhất sẽ còn lại ở bên bạn trong cuộc đời này. Đừng để ng khác đối xử tệ vs bạn, đừng mong chờ họ quan tâm, yêu thương hay biết điều với bạn, đừng phản bội lại chính bản thân bạn. Mình chúc mọi người nhiều sức khoẻ, may mắn và trí lực để cố gắng cho một cuộc đời an yên đáng sống của chính mọi người. ❤
Chính người hâm mộ cũng là một phần áp lực lên Chester, họ chỉ quan tâm đến beat nhạc mà họ nghe. Khi LP phát hành Heavy, họ quay lưng khi nó không phải là 1 bài Nu Metal mà là 1 bản Pop, họ còn chẳng để ý lời nhạc chính là lời bộc bạch về chứng trầm cảm của Chester.
Chuẩn này
Tâm trạng càng dần càng bất ổn nhưng mik ko dám nói ra sợ một ngày nào đó mik ko chịu nổi nx thì ko bt sao nx
Cảm ơn Samurice về chủ đề này!
Mình nghĩ thế hệ xưa cũng đã tồn tại căn bệnh này, chỉ là xã hội phát triển ngày một nhanh nên tỉ lệ lại càng nhanh hơn, ngay cả một người bình thường cũng bị. Thế hệ mình cố gắng học cách sống chậm lại một chút và tận hưởng những điều nhỏ bé hơn trong cuộc sống.
Bạn gái tôi bảo rằng tôi chỉ đang quan trọng hoá vấn đề của mình thay vì nhìn vào những điều tích cực để cảm thấy khá hơn, cổ bảo rằng tôi càng tìm hiểu sâu thì càng thấy tiêu cực hơn thôi, tôi đã cố giải thích với cô ấy. Tôi nên làm gì đây
Tôi đã từng rơi vào trầm cảm ,thật sự rất khủng khiếp .Nếu ko nhờ 1 thứ có lẽ t ko thể ngồi đây để viết đc câu bình luận này rồi .
giá gặp bác sĩ tâm lý ở VN là 800k/h :)) trong khi đó qua hỏi vài người đã gặp bác sĩ thì nói là bác sĩ đưa ra lời khuyên khá chung chung, đáng ra cái giá nên rẻ hơn
Bạn có thể đi đến các bv lớn ở thành phố hoặc thủ đô. Như mình đi khám ở bv Tâm Thần TPHCM chỉ khoảng 100k/ buổi thôi.
Ở TPHCM thì bạn có thể khám ở bv Đại học Y Dược và bv Tâm thần TPHCM cơ sở 1
Vừa rồi tôi có thử vài buổi gọi là tham vấn tâm lý, tại một cơ sở tư nhân. Thấy giá chát thật. Nên tôi quyết định stop. Bù lại là có người có chuyên môn ngồi lắng nghe vấn đề của mình, đúng là giúp giải toả đi được phần nào.
Tôi chả biết tại sao nhưng khi tôi đang xem thì nước mắt tôi lại rơi, thật sự tôi chả biết tại sao tôi lại còn chả có một tí cảm xúc cảm động gì cả
Mình đang giống bạn. Nước mắt cứ đọng lại trên mắt, có chút sợ hãi lo âu
Cảm ơn Samurice rất nhiều. 1 video quá hay 👏👏👏
mong rằng có một số nói riêng về self-harm
Thật buồn vì khi bị bệnh này chỉ có một mình. Vì họ đã ko dc ai quan tâm nên khi kết thúc rồi chỉ có bản thân mà thôi.
Thanks!
Btrai mình đang bị rối loạn lo âu và có dấu hiệu trầm cảm , nằm trong trường hợp để giúp a ấy vượt qua thật sự rất khó 😢
*thật sự, tôi không muốn che,t cho nên tôi mới tìm đến video này*
Cố lên ạ
Tôi cũng nhiều lần muốn tự kết liễu nhưng không gia đình không bạn bè thì tôi phải làm sao
Nyc em cũng bị. Nhưng k chịu đi chữa hay cho ai biết hết....Xong rồi dạo này phát hiện thêm ung thư nữa...Nên cách ly với mọi người luôn. Ngày nào cũng nhậu.
Em bất lực không biết nên làm gì để giúp cổ nữa.
cho mình hỏi thăm ạ
tôi buồn lắm, tôi có gia đình nhưng ko ai bên cạnh khi tôi bệnh
Mỗi khi cầm dao thì mik cảm giác như sắp mất kiểm soát vậy mik bị vậy đc 2 năm rồi
Câu chuyện 2 mình từng bị thế từ cuối năm lớp 8 đến năm lớp 9, mình không nói với ai cả vì cũng sợ sẽ chả ai hiểu và may ra mình còn sống và đang học lớp 10
ít ra mình còn quan tâm thứ gì đó và còn hứng thú với nó
Tui nghĩ mình cần gặp bác sĩ tâm lí gấp...trước khi quá muộn.
Ngày nghe tin Chester mất, cảm giác sốc thật sự :((((
hóa ra trước mình bị trầm cảm mà k biết :vv mất cảm xúc về mọi thứ
Mỗi khi nghe nhạc của Linkin Park. Tôi cảm thấy như nó lời nhắc nhở về mức độ nghiêm trọng của bệnh trầm cảm
Cả hôm nay mở lại full album của Linkin Park nghe thì tối a Gạo lên video này
Mình đang ở N , tiếng n mình cũng tạm hiểu tầm 70% ,vì v , đi tìm.chuyên gia tâm lý thì sợ cũng ko hiểu hết. Việt Nam thì bác sĩ cũng ko chuyên môn 😌cũng muốn đi mà ko biết nên tìm ai nữa 😂thôi thà qua kiếp sau làm lại , chứ kiếp này coi như bỏ.
đến bây giờ tôi mới nhận ra mình bị rối loạn lưỡng cực ^^ < có thể cx bị trầm cảm nx >
Mọi người có thể tự chẩn đoán theo DSM-5 nhé ^^ Ai cũng nên đọc vì hiện tại có rất nhiều ca mắc nhưng do thói quen chủ quan nên dễ bỏ qua bệnh
Không ai hiểu , tìm tới con đường nào cho cuộc sống của tôi nếu mọi thứ cứ như này.
Tôi chưa muốn chết bây giờ vì tôi không muốn chết như một thằng thất bại :)))
Thoát nó bằng cách nào đây. Khổ tâm quá mn ơi.
Hình như mọi việc bản thân làm đều biết trước kết quả k tốt . nhưng vẫn làm 😅
Trầm cảm ở VN toàn bị coi như trò đùa và không dc quan tâm bằng cảm sốt thông thường
Do dân trí còn thấp😢
Khổ nhất là mất ngủ triền miên. Cảm giác thật khủng khiếp.
Tôi đã suýt chết và bây giờ vẫn vậy
Cảm ơn SAMURICE!
Mình cần chữa trị nhưng không biết tìm kiếm sự giúp đở ở đâu mình ko có tiền đi bác sĩ
Đã hơn 7 năm khi mình có những biểu hiện như vậy, phải làm sao
Căn bệnh nó quá đáng sợ. Khi mình chia sẻ bệnh họi bảo là mình quá yếu đuối. Trầm cảm là địa ngục.
Có cộng đồng nào dành cho những người kém may mắn bị mắc bệnh này không ?
Cảm giác cứ lúc 4h chiều mỗi ngày cơn trầm cảm lại ập tới cảm giác trống rỗng cô đơn buồn rầu kéo dài cho đến đêm...
cảm ơn Samurice
Hay cam on 🎉
Cho mình hỏi ý nghĩa của câu " xin chào không ai cả Chào mừng đến với kênh không người xem" ?
Em hãy đánh giá thấp bạn thân thấy bản thân vỏ tích sự
Nếu người bệnh có đi khám nhưng mà kết quả không như ý và rồi họ không muốn đi khám nữa thì làm sao?
Cùng câu hỏi.
Tìm nguồn trợ giúp khác bạn ơi. Vì có thể bác sĩ khám mình không phải người phù hợp nên là phải đổi sang bác sĩ khác.
@@tuyanhoang9072 vấn đề là họ không chịu đi, chứ chịu đi bs khác thì đã là câu chuyện khác rồi.
cảm ơn b
Tui có quen 1 bà chị trong bvtt yêu ông bác sĩ mà ổng không yêu lại tự tử mấy lần nhà thì nghèo bả lật tay lại thấy mấy vết rạch 😢
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Bạn là ai? Đang làm gì? cũng tìm cách hạnh phúc nhé! Ủng hộ gia đình Bách My nha!
Cho xin cái nhạc nền khác đỡ gây trầm cảm vs ạ 😢
Quá hay
Nếu có tất cả các dấu hiệu nhưng mà cảm thấy bản thân mình vẫn ổn và không cần điều trị thì có thật sự “ổn” không nhỉ? ._.
thật sự minhf còn sống đến giờ là do m vẫn sợ chết 😢
Tôi đã bị trầm cảm vì vấn đề gia đình😢
tao run rẩy khi nghe điều này
Cho mình xin tên nhạc mà Samurice dùng trong video với ạ
Bệnh này kinh khủng quá😭😭
Vào đây đọc cmt ai cũng thấy bị trầm cảm. Lạ thật😂
Làm sao để xem được nội dung?