[Vietsub] |Mượn một quãng quá khứ - Chỉ Tiêm Tiếu| 借往事一程-指尖笑|

Поделиться
HTML-код
  • Опубликовано: 14 ноя 2022
  • Pic: drive.google.com/file/d/1LXzL...
    mp3: drive.google.com/file/d/1M1Y9...
    指尖笑 - 借往事一程
    作词:千寻
    作曲:苗子
    编曲:风子
    混音:谢小啵
    和声:指尖笑
    监制:指尖笑
    出品发行:宏燊文化
    借往事一程 思念某某故人
    时光脸上画出伤痕
    曾经的画面难以拼成
    风在耳边道出真相几分
    裁剪阳光三寸
    换回一两碎银
    能否买回逝去的光阴
    留住那年银白月色一樽
    任故事落满灰尘
    落花不懂世人
    流水不解风情
    黄昏听风看满天星辰
    愿你余生风雨有人同行
    陪你看月落日升
    借往事一程 思念某某故人
    时光脸上画出伤痕
    曾经的画面难以拼成
    风在耳边道出真相几分
    借往事一程 思念某某故人
    岁月不问重温几轮
    你说过的话我当了真
    守着黑夜走不出从前的门
    落花不懂世人
    流水不解风情
    黄昏听风看满天星辰
    愿你余生风雨有人同行
    陪你看月落日升
    借往事一程 思念某某故人
    时光脸上画出伤痕
    曾经的画面难以拼成
    风在耳边道出真相几分
    借往事一程 思念某某故人
    岁月不问重温几轮
    你说过的话我当了真
    守着黑夜走不出从前的门
    借往事一程 思念某某故人
    岁月不问重温几轮
    你说过的话我当了真
    守着黑夜走不出从前的门
    Viết cho
  • ВидеоклипыВидеоклипы

Комментарии • 13

  • @thuy2778
    @thuy2778 Год назад +2

    " Mượn một đoạn quá khứ, tưởng nhớ về một cố nhân.
    Lời người từng nói ta lại tưởng là thật." Là người giả vờ quá thật hay là do ta quá ngây thơ, để rồi vết sẹo mãi chẳng lành 😎😎.

  • @TFBOYS-Jackson2Yee8yyqx11
    @TFBOYS-Jackson2Yee8yyqx11 Год назад +1

    Buổi tối vui vẻ 🥰🥰🥰

  • @amytoiayyy4457
    @amytoiayyy4457 Год назад +1

    Hay quá đi mất

  • @luumanhmanh.
    @luumanhmanh. Год назад +1

    Thấm

  • @NguyenLong-ii3fk
    @NguyenLong-ii3fk Год назад +1

    Tối vui vẻ :>

  • @phongbang5709
    @phongbang5709 Год назад +1

    Xem đầu tiên ❤️❤️❤️

  • @vuongcamat4315
    @vuongcamat4315 Год назад +1

    Like.

  • @macan8524
    @macan8524 Год назад +3

    Cho ta mượn lại những trang thư
    Mượn cả trái tim lẫn câu từ
    Mượn lời ước hẹn trong quá khứ
    Nguyện một đời này mãi tương tư.
    ___Mặc Ân. 16/11/2022__

  • @ThanhTuyen12344
    @ThanhTuyen12344 Год назад

    Hay dị ta

  • @tnthtina2588
    @tnthtina2588 Год назад +2

    Thiên ma giáng trần, thất đại danh trấn của họ tan tác. Hắn và nàng đành hẹn lại kiếp sau.
    Năm đó, hắn đem lòng học đạo vì trả nợ máu, gặp một tỷ tỷ tuyệt trần say ngay một ánh nhìn. Nam anh hùng, gái thuyền quyên, hẹn ước cùng nhau. Ngày đó, theo lệnh sư môn, hắn cùng sáu bằng hữu đi xuống núi trừ gian diệt bạo. Ai ngờ cũng là ngày hắn cùng nàng nắm tay rời trần thế, trước khi nhắm mắt xuôi tay, hắn thề kiếp sau sẽ lại tìm nàng, tìm bằng được nàng
    ...
    Kiếp sau hắn vẫn đi tìm nàng, thoáng chốc mấy trăm năm trôi qua, tu vi cũng đã đề cao, đi ngang tung hoành một cõi, mà người hắn mãi không quên vẫn không tìm ra.
    ...
    Thời gian thấm thoát trôi qua, nàng ấy cuối cùng cũng được tái sinh trở lại. Mang theo lời hẹn kiếp trước nàng tìm hắn.
    Nhạc Khúc nước mắt trào ra, nàng cuối cùng cũng gặp hắn rồi, nàng nhớ hắn, thực sự đã luôn luôn nhớ hắn. Cho dù được ái mộ bởi bao nhiêu người, nhưng nàng vẫn không thể mở lòng. Trước không biết vì sao, nay đã biết rồi, vì nàng trọn tình với mình hắn mà thôi, một mình Sở Thanh mà thôi.
    Sở Thanh không tin tưởng, chính mình bước chân lại nhanh hơn, hắn đúng rồi, là chạy, đang chạy tới chỗ nàng…
    “Phụ thân”
    Sở Quý béo múp từ hướng ngược lại nhanh hơn một bước chạy tới ôm chặt lấy Sở Thanh. Vùi cái đầu nhỏ vào chân hắn đòi được bế “Phụ thân bế Quý nhi đi”
    Sở Thanh cúi đầu nhìn xuống, đúng rồi, hắn đã thành thân rồi, người hắn lấy chính là Thảo Canh…
    Thảo Canh từ phía xa cũng mang cơm đi tới nhìn Sở Thanh cười rạng rỡ “Phu quân, đến giờ ăn trưa rồi”
    Chà, hắn thành thân mất rồi sao? Gương mặt quen thuộc đến thế, mà sao lại xa cách nhường này.
    Nhạc Khúc thở dài một hơi, nàng đủ thông minh để biết, Sở Thanh đã thành thân rồi…
    Nàng trách ai bây giờ đây, trách nàng đã chết, hay trách hắn vô tình? Không thể, vì hắn trước đó đã trọn tình trọn nghĩa với nàng rồi, sau nàng chết, hắn cũng nên đi tiếp, không thể vùi mãi vào quá khứ được nữa…
    Nhạc Khúc nắm tay mình đến rỉ máu, nàng phải giữ bình tĩnh, vốn nàng đã sai khi tìm hắn, không được để hắn vì nàng mà khó xử.
    Nhạc Khúc mỉm cười, nhiệt độ không còn nóng bức nữa, nàng bước tới cạnh Sở Thanh, sờ đầu Sở Quý nói “Nhi tử đệ không tệ, rất tuấn tú”
    “Còn đây hẳn là Sở phu nhân, ta trước đây là đồng môn của Sở Thanh đệ, vừa trở về quê quán liền muốn đi thăm huynh đệ năm xưa”
    Lời Nhạc Khúc nghe rất nhẹ nhàng, tựa như chỉ là đồng bạn gặp nhau bình thường, không có yêu thương, không có si mê, không có tổn thương… Lời rõ là thế, nhưng bóng hình lưng thẳng bạch y phất phới ấy, ai cũng cảm thấy thê lương.
    Thảo Canh không biết vì sao thở phào một hơi, nhìn cô nương có gương mặt 7 phần giống nàng nói “Thì ra là đồng môn của phu quân ta, mời tỷ tỷ ghé nhà ta làm chén trà”
    Nhạc Khúc khéo léo lắc đầu từ chối “Không cần, ta còn nhiều việc chưa giải quyết xong, chỉ ghé xem một chút liền rời đi. Nay xem huynh đệ cũng xem rồi, ta liền rời đi đây.”
    Sở Thanh cuống quít nói “Làm chén trà hẵng đi”
    “Không cần, Sở đệ đệ không cần khách khí. Đệ muội rất xinh đẹp” Dứt lời Nhạc Khúc xoay người rời đi.
    Sở Thanh chạy tới kéo tay nàng lại “Nghe ta nói”
    Nhạc Khúc tâm đau như bị cứa, cả người nàng run lên, tay khéo léo kéo tay Sở Thanh ra “Sở đệ, đệ lớn rồi mà vẫn ra bộ dáng kéo áo tỷ tỷ như thế sao, đệ muội còn ở đây đừng trẻ con thế, sau ta ở Triệu quốc, rảnh rỗi đệ có thể tới tìm”
    ...
    Đến khi người đã đi khuất xa, Sở Thanh vẫn cứ đứng ấy, mặc kệ Thảo Canh kêu hắn như thế nào.
    Sau này hàng ức vạn năm sau, Nhạc Khúc đầu nhập cho giáo chủ, nàng đứng ở đỉnh cao Tam Giới lẫn Hắc Ám Thâm Uyên, vẫn không thành thân với ai. Chỉ một mình bóng cô tịch dưới ánh trăng nhớ lại ngày xưa
    ____
    Trích truyện, khá hợp với bài này

    • @areuoktoday
      @areuoktoday Год назад

      đọc xong toy thấy thương cho cả Nhạc Khúc, Sở Thanh và Thảo Canh lun í :"

    • @mydieule6567
      @mydieule6567 3 месяца назад

      xin tên truyện với b