"Không thể lãng phí máu được, nếu không túi khóc nhỏ sẽ khóc nhè mất." - Dịu dàng quá đi, ngọt ngào quá đi🥰 Sở Dụ thực sự đã cứu rỗi Lục Thời, kéo anh ấy khỏi con đường tự hủy hoại bản thân.
Thật sự rất tiếc nuối khi bản phối âm này đã bỏ mất 1 trong những đoạn mình thích nhất về Sở Dụ, đấy chính là đoạn mà em tự giải quyết vấn đề về "gian lận" này. Dù được nuôi như một chú chim trong lồng kính, nhưng Sở Dụ không phải là một bé thỏ ngây thơ không biết gì. Đúng như nguyên tác đã giải thích, hoàn cảnh sống mang đến cho Sở Dụ sự nhạy bén, khả năng phân tích và cả phản kích nữa. Vì có đoạn ấy nên ở thời khắc đưa ra quyết định là mẹ hay Lục Thời, lựa chọn của Sở Dụ (theo mình) mới là lựa chọn lý tính chứ không phải hờn dỗi hay gì cả. Dù rất tiếc nhưng mỗi một cách lý giải sẽ tạo nên những nhân vật với những màu sắc khác nhau. Cảm ơn đội KTT, cảm ơn cô Minh Thiên đã sub một bộ kịch chất lượng, đón đợi những tập tiếp theo ạ ❤❤
Tui cũng thấy tiếc. Dụ Dụ không phải là một bé thỏ trắng ngây thơ, bé nó giống một chú mèo cao ngạo hơn. Xinh đẹp, mỏng manh nhưng ẩn giấu dưới vẻ ngoài đó, là con mắt sắc sảo và móng vuốt bén nhọn. Em ấy cũng có thể là chỗ dựa, là mái nhà ấm áp, vững chắc cho người em ấy yêu.
Không biết mn nghĩ sao, chứ lúc đọc truyện là cảnh gian lận Dụ Dụ tự mình giải quyết, không phải nhờ ai hết. Bé rất độc lập, rất mạnh mẽ. Bé tự mình xin làm đề dự phòng, được 109 điểm, chứng minh bản thân không gian lận! Đoạn ghi âm cũng là Lục Thời đưa sau để chứng minh tội của đám Quản Dật Dương. Nói chung là có vẻ KTT đang xây dựng Dụ Dụ theo hướng thỏ con ngốc nghếch, ngây thơ chứ không phải một chú mèo ngạo kiều, dính người và thông minh thì phải.
Mình đọc tiểu thuyết thì phân cảnh này. Sợ Dụ yêu cầu lấy bà thi phụ rồi làm tại chổ. Điểm cũng như bài chính thức. Cũng như giải quyết vấn đề cũng do Sở Dụ. Kịch bị lược bớt phần đó rồi.
Cậu muốn nói, trước đây con không hiểu, nhưng bây giờ con hiểu rồi. Thành tích thi tháng của con tiến bộ rất nhiều, con chăm chỉ học, còn học rất được. Kỳ thực con rất thông minh, con có thể chuyên tâm học tập, hơn nửa tháng này con không hề đọc một trang chuyện tranh nào. Cho nên, mẹ có thể đừng dễ dàng từ bỏ con như vậy được không? Mẹ nhìn con xem. * Sở Dụ vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn những hạt bụi nhỏ bé chuyển động dưới ánh sáng, bỗng nhiên cong khóe miệng. Cậu đột nhiên cảm thấy, bản thân mình là một trò cười. Thi Nhã Lăng căn bản không để ý rốt cuộc cậu có gian lận hay là bị oan, bị hãm hại. Cũng không quan tâm cậu thi được bao nhiêu điểm, tiến bộ hay là thụt lùi. Yêu cầu duy nhất của bà chính là cậu khỏe mạnh, vui vẻ, bình an, không gặp bất cứ nguy hiểm nào, hay gặp bất cứ phiền phức gì, tránh lãng phí thời gian và tinh lực của bà. Bà đã hoàn toàn từ bỏ cậu từ sớm rồi. Sở Dụ cảm thấy có chút lạnh. Sự lạnh lẽo đi dọc theo xương sống của cậu, lại xuyên qua vô số dây thần kinh, lan tràn tới toàn thân. Cậu ngồi thụp xuống đất, ôm lấy mình, hoảng hốt cảm nhận ngón tay cương cứng lại, hô hấp khó chịu. Không có ánh sáng, khí lạnh ùn ùn kéo về phía cậu.
Lục thần hơi OOC xíu, hét lên lạ quá trời. Nhưng có lẽ bởi vì tổ kịch muốn giữ lại một chút nào đó, một chút tinh thần niên thiếu. Chứ không u ám đầy hận thù như trong nguyên tác.
20:18 mê đoạn này quáaa
"Không thể lãng phí máu được, nếu không túi khóc nhỏ sẽ khóc nhè mất." - Dịu dàng quá đi, ngọt ngào quá đi🥰 Sở Dụ thực sự đã cứu rỗi Lục Thời, kéo anh ấy khỏi con đường tự hủy hoại bản thân.
ôi giọng cô Sở đúng lãnh khốc vô tình luôn í, nghe ko còn tí nhiệt độ gì, lúc nói chuyện với người ngoài và Sở Dụ hệt nhau luôn ko sai một tông
Thật sự rất tiếc nuối khi bản phối âm này đã bỏ mất 1 trong những đoạn mình thích nhất về Sở Dụ, đấy chính là đoạn mà em tự giải quyết vấn đề về "gian lận" này. Dù được nuôi như một chú chim trong lồng kính, nhưng Sở Dụ không phải là một bé thỏ ngây thơ không biết gì. Đúng như nguyên tác đã giải thích, hoàn cảnh sống mang đến cho Sở Dụ sự nhạy bén, khả năng phân tích và cả phản kích nữa. Vì có đoạn ấy nên ở thời khắc đưa ra quyết định là mẹ hay Lục Thời, lựa chọn của Sở Dụ (theo mình) mới là lựa chọn lý tính chứ không phải hờn dỗi hay gì cả.
Dù rất tiếc nhưng mỗi một cách lý giải sẽ tạo nên những nhân vật với những màu sắc khác nhau. Cảm ơn đội KTT, cảm ơn cô Minh Thiên đã sub một bộ kịch chất lượng, đón đợi những tập tiếp theo ạ ❤❤
Tui cũng thấy tiếc. Dụ Dụ không phải là một bé thỏ trắng ngây thơ, bé nó giống một chú mèo cao ngạo hơn. Xinh đẹp, mỏng manh nhưng ẩn giấu dưới vẻ ngoài đó, là con mắt sắc sảo và móng vuốt bén nhọn. Em ấy cũng có thể là chỗ dựa, là mái nhà ấm áp, vững chắc cho người em ấy yêu.
"Người khác không cần cậu, tôi cần cậu."
Cả hai đều là sự cứu rỗi, là bến đỗ cho trái tim đầy tổn thương của đối phương.
Không biết mn nghĩ sao, chứ lúc đọc truyện là cảnh gian lận Dụ Dụ tự mình giải quyết, không phải nhờ ai hết. Bé rất độc lập, rất mạnh mẽ. Bé tự mình xin làm đề dự phòng, được 109 điểm, chứng minh bản thân không gian lận! Đoạn ghi âm cũng là Lục Thời đưa sau để chứng minh tội của đám Quản Dật Dương. Nói chung là có vẻ KTT đang xây dựng Dụ Dụ theo hướng thỏ con ngốc nghếch, ngây thơ chứ không phải một chú mèo ngạo kiều, dính người và thông minh thì phải.
mong rằng sau này bé sẽ trưởng thành hơn trong kịch. Mình cũng chưa nghe hết😅
Mình đọc tiểu thuyết thì phân cảnh này. Sợ Dụ yêu cầu lấy bà thi phụ rồi làm tại chổ. Điểm cũng như bài chính thức. Cũng như giải quyết vấn đề cũng do Sở Dụ. Kịch bị lược bớt phần đó rồi.
@@OANTHIDZIEMMY_KT cắt mất phần đó,buồn ghê á
Từ đầu đến giờ thì tiếc nhất đoạn làm bài thi phụ này và đoạn bà cô giáo anh văn nhất, kiểu vả mặt sảng khoái thế mà ko nghe được
2 vị lồng tiếng cho ông Lục bà Lúc tròn vai khiếp, nghe mà cảm giác u nhọt mọc lên í, khó chịu khủng khiếp
nghe sợ thật ý, đúng giọng phản diện
Cứ thấy đoạn Lục ca nhớ lại về mẹ ảnh là tui chảy nước mắt aaa
Cậu muốn nói, trước đây con không hiểu, nhưng bây giờ con hiểu rồi. Thành tích thi tháng của con tiến bộ rất nhiều, con chăm chỉ học, còn học rất được. Kỳ thực con rất thông minh, con có thể chuyên tâm học tập, hơn nửa tháng này con không hề đọc một trang chuyện tranh nào.
Cho nên, mẹ có thể đừng dễ dàng từ bỏ con như vậy được không?
Mẹ nhìn con xem.
*
Sở Dụ vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn những hạt bụi nhỏ bé chuyển động dưới ánh sáng, bỗng nhiên cong khóe miệng.
Cậu đột nhiên cảm thấy, bản thân mình là một trò cười.
Thi Nhã Lăng căn bản không để ý rốt cuộc cậu có gian lận hay là bị oan, bị hãm hại.
Cũng không quan tâm cậu thi được bao nhiêu điểm, tiến bộ hay là thụt lùi.
Yêu cầu duy nhất của bà chính là cậu khỏe mạnh, vui vẻ, bình an, không gặp bất cứ nguy hiểm nào, hay gặp bất cứ phiền phức gì, tránh lãng phí thời gian và tinh lực của bà.
Bà đã hoàn toàn từ bỏ cậu từ sớm rồi.
Sở Dụ cảm thấy có chút lạnh.
Sự lạnh lẽo đi dọc theo xương sống của cậu, lại xuyên qua vô số dây thần kinh, lan tràn tới toàn thân.
Cậu ngồi thụp xuống đất, ôm lấy mình, hoảng hốt cảm nhận ngón tay cương cứng lại, hô hấp khó chịu.
Không có ánh sáng, khí lạnh ùn ùn kéo về phía cậu.
Đọc đớn quá trời 😭😭😭
màu xanh lá của Lục Thời hơi chứ mắt xí còn lại thì ok👍👍
cảm ơn bạn nhiều nha
Sở ca, Lục ca😞
Cho tớ xin lịch chiếu đi ạ, chứ cp dễ thương quá chịu hỏng nỏi luôn í
con người lười biếng và mắc bệnh trì hoãn này xin trả lời bạn, hiuhiu, tui sẽ cố gắng chủ nhật cách tuần sẽ có một tập mới nha.
@@Mingtian84 tớ sẽ cày cho cậu lên view để có động lực ạ😍
có những người không xứng đáng được đặt tên, chỉ có thể gọi là "Bạn học D", hay là "người qua đường Đinh" (giống người qua đường Giáp, Ất ý)
Lục thần hơi OOC xíu, hét lên lạ quá trời. Nhưng có lẽ bởi vì tổ kịch muốn giữ lại một chút nào đó, một chút tinh thần niên thiếu. Chứ không u ám đầy hận thù như trong nguyên tác.
ý cậu là hét Tôi ở đây phải ko? T nghĩ là do chạy moto nhanh gió thổi át tiếng nói nên phải nói lớn lên thôi