Trường ca Theo chân Bác của tác giả Tố Hữu.

Поделиться
HTML-код
  • Опубликовано: 3 окт 2024
  • Trường ca Theo chân Bác là một trong những bài thơ hay nhất của nhà thơ Tố Hữu, cũng là một trong những bài thơ hay nhất trong những bài thơ ngợi ca Hồ Chủ tịch.
    Về hoàn cảnh ra đời trường ca Theo chân Bác, có lần nhà thơ Tố Hữu đã kể lại rằng: “… Tháng 11 năm 1969 ông bị ốm, Các bác sĩ chẩn đoán ông bị bệnh máu trắng và phải chuyển sang Liên Xô chữa. Một hôm, ông hỏi bác sỹ: “Đồng chí có thể nói thật cho tôi biết tôi còn sống được bao lâu nữa?”. Giáo sư chỉ nói: “Có thể dùng nghị lực và lòng ham sống mà chế ngự bệnh tật”. Khi đó ông nghĩ: Chỉ cần đủ thời gian để viết bài thơ dài này”. Rồi bài thơ cũng được nhà thơ Tố Hữu làm trong 26 ngày và hoàn thành ngày 2-1-1970 tại Liên Xô. Có những câu thơ rất cảm động, ông vừa viết vừa khóc Bác, nước mắt trào ra ướt đẫm cả giấy: “Thôi đập rồi chăng? Một trái tim/ Đỏ như sao Hỏa, sáng sao Kim/ Muốn òa nức nở bên em nhỏ/ Nước mắt ta đành nuốt, lặng im”.
    Bác Hồ - “một tâm hồn vĩ đại”; đồng thời là một con người “mong manh áo vải”, nhưng “hồn muôn trượng”, luôn “nâng niu tất cả chỉ quên mình”. Cuộc đời của Người giản dị là vậy, nhưng tình thương yêu của Người đối với đồng bào, Tổ quốc thì vô bờ bến. sau đây xin mời các bạn một lần nữa nghe lại bài thơ :
    Theo chân bác
    Tác giả: Tố Hữu.
    Nhớ lời Di chúc, theo chân Bác
    Tháng nǎm ơi, có thể nào quên
    Hàng bóng cờ tang thắt dải đen
    Rủ giữa lòng đau. Ta nhớ mãi
    Cuộc đời như ngọn lửa đầu tiên.
    Tôi viết bài thơ mừng thọ Bác
    Nǎm nay vừa tuổi tám mươi tròn
    Chắc như thường lệ. Người đi vắng
    Để mọi lời ca tặng nước non.
    Tôi viết bài thơ cho các con
    Mai sau được thấy Bác như còn
    Phơ phơ tóc bạc, chòm râu mát
    Đôi dép mòn đi, in dấu son.
    Xin nhớ từ đây, nhớ lại ngày
    Bác Hồ từ giã cõi hôm nay
    Bảy mươi chín tuổi xuân trong sáng
    Vào cuộc trường sinh, nhẹ cánh bay...
    Như thế, Người đi... Phút cuối cùng
    Nhẹ nhàng, thanh tịnh, rất ung dung
    Lời Di chúc gửi, êm bên gối
    Quên nỗi mình đau, để nhớ chung.
    Bác ơi!
    Thôi đập rồi chǎng? một trái tim
    Đỏ như sao Hỏa, sáng sao Kim!
    Muốn òa nức nở bên em nhỏ
    Nước mắt ta đành nuốt, lặng im.
    Tôi trở về quê Bác, làng Sen
    Ơi hoa sen đẹp của bùn đen!
    Làng quen như thể quê chung vậy
    Mấy dãy ao chua, mảnh đất phèn.
    Thǎm lại vườn xưa, mái cỏ tranh
    Thương hàng râm bụt, luống rau xanh
    Ba gian nhà trống, nồm đưa võng
    Một chiếc giường tre, chiếu mỏng manh.
    Bác về kia! Đảng đã ra đời!
    Trải mấy phong trần tuổi bốn mươi
    Tay Bác cầm tay đồng chí trẻ
    Tiến lên! Thời đại giục chân người.
    *
    Ôi sức trẻ! Xưa trai Phù Đổng
    Vươn vai, lớn bổng dậy nghìn cân
    Cưỡi lưng ngựa sắt bay phun lửa
    Nhổ bụi tre làng, đuổi giặc Ân!
    Như thế, buổi xuất quân hùng vĩ
    Chúng ta đi, quyết chí, tự hào
    Đường Kách mệnh sáng ngời chân lý
    Đảng cầm cương lịch sử lên cao.
    Hãy nghe khúc nhạc đầu hùng tráng
    Bản trường ca chiến đấu Việt Nam
    Trống Xô-viết rung trời Cách mạng
    Cờ búa liềm đỏ đất Hồng Lam!
    Khủng bố trắng. Máu dầm mặt đất
    Chật Côn Lôn, Lao Bảo, Sơn La
    Muôn chiến sĩ, một lòng bất khuất
    Chỉ thương người sương tuyết bôn ba.
    Nguyễn Ái Quốc. Ôi tên tha thiết
    Của đời ta. Người ở phương nào?
    Gió ơi gió, ơi chim có biết
    Một người tù cất cánh bay cao?
    Ta lại dấn chân vào trận mới
    Sóng người dâng ngập lối, biểu tình
    Rầm rộ cuộc diễu binh vĩ đại
    Vì tự do, cơm áo, hòa bình.
    Và những ngày qua, những tháng qua
    Thư về từng lá, ấm lòng ta
    Đường dài nẻo ngắn, lời khuyên dặn
    Trǎm nỗi buồn vui, việc nước nhà...
    *
    Việt Nam, ta lại gọi tên mình
    Hạnh phúc nào hơn được tái sinh
    Mát dạ ông cha nghìn thuở trước
    Cho đời, hai tiếng mới quang vinh!
    Hôm nay sáng mồng hai tháng chin
    Thủ đô hoa, vàng nắng Ba Đình
    Muôn triệu tim chờ... chim cũng nín
    Bỗng vang lên tiếng hát ân tình
    Hồ Chí Minh! Hồ Chí Minh!
    Người đứng trên đài, lặng phút giây
    Trông đàn con đó, vẫy hai tay
    Cao cao vầng trán... Ngời đôi mắt
    Độc lập bây giờ mới thấy đây!
    Người đọc Tuyên ngôn.... Rồi chợt hỏi:
    "Đồng bào nghe tôi nói rõ không?"
    Ôi câu hỏi, hơn một lời kêu gọi
    Rất đơn sơ mà ấm bao lòng!
    Cả muôn triệu một lời đáp: "Có!"
    Như Trường Sơn say gió biển Đông
    Vâng, Bác nói, chúng con nghe rõ
    Mỗi tiếng Người mang nặng núi sông.
    Trời bỗng xanh hơn, nắng chói lòa
    Ta nhìn lên Bác, Bác nhìn ta
    Bốn phương chắc cũng nhìn ta đó
    Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa!
    Trải chín nǎm trường, đi kháng chiến
    Gót chân trơn càng luyện tinh thần
    Con suối nhỏ cũng mang hồn biển
    Mỗi đời riêng lớn giữa lòng dân.
    Ta có Bác dẫn đường lên trước
    Bác cùng ta, mỗi bước gian lao
    Vui sao buổi hành quân nắng lửa
    Bỗng gặp Người, lưng ngựa đèo cao...
    Thương sao, sáng lên đường ra trận
    Người đến thǎm ta, vượt lũ nguồn
    Nhớ sao giữa chiến trường lửa đạn
    Người đứng trông ta đánh diệt đồn!
    Bác ơi!
    Tết đến. Giao thừa đó
    Vẫn đón nghe thơ Bác mọi lần
    Ríu rít đàn em vui pháo nổ
    Tưởng nghìn tay Bác vỗ xuân sang...
    -----------------------
    Nhớ Bác, con nhớ từng bước đi .. .
    Nhớ bộ đồ nâu, bộ ka ki...
    Mũ cát bạc màu trong sương gió ...
    Giọng nói nụ cười con khắc ghi .

Комментарии • 6

  • @BuiVien-qd3bv
    @BuiVien-qd3bv Месяц назад +1

    ❤😂🎉❤😂🎉😂🎉❤😂🎉❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤

  • @baphong4988
    @baphong4988 10 месяцев назад +2

    BAI THO RAT HAY . CON BIET ON Bac .

    • @Phienbantothon
      @Phienbantothon  10 месяцев назад

      Cảm ơn tình cảm của bạn dành cho Bác Hồ!

  • @cdtc12
    @cdtc12 Год назад +1

    thơ hay