Nghe nhạc này t lại nhớ đến những lúc nô đùa vui vẻ bên những người bạn mà giờ đây 1 tháng rưỡi nữa lại phải rời xa ngôi trường cấp 2 thân yêu,t sợ khi t lên cấp 3 t k còn bn nữa sở dĩ t là ng hướng nội,kiểu t cảm thấy mình bị tách biệt với mọi người ,trong 4 năm cấp 2 thật sự ra t chỉ có 2 người bạn…,nhưng có vẻ như họ đang dần bỏ t đi theo những ng bn mới do có lẽ t quá nhàm chán,lúc nào cx phải đợi ngta hỏi r mới trả lời,t cx k biết bắt chuyện ntn,cx k biết tạo ra tiếng cười cho ngkhac mà chỉ biết buông ra những câu nói khô khan.Quay lại khoảng thời gian cấp 1,đầu cấp 2 thì t là 1 người vô cùng hướng ngoại,nói chuyện trong lớp đến mức cô giáo phải gọi điện thoại về nhà,luôn luôn chơi với mọi người bất kể trò chơi nào t cx chơi,lúc đó dường như t chx bao h ngồi yên một chỗ,t còn nhớ có lần t cùng với các bạn lừa cô để ra ngoài nói chuyện (mặc dù t là hs ngoan và cx khá giỏi trong lp) nhưng rồi chuyện gì đến nó cx đến,cô phát hiện tụi t ra ngoài k phải đi vs mà là đứng tán gẫu,lần đó t cx bị gọi về nhà,lần ấy t cx sợ ấy do ng cô ấy tin tưởng vào t khá nhiều nhưng vì thú vui của bản thân mà làm cô buồn nên t thấy có lỗi lắm,sau lần ấy t k còn z nữa rồi có lần t cùng những ng bạn trong xóm đi trộm xoài,hay là đi chọc chó,…những lần như vậy tạo cho t một kỉ niệm mãi khó phai mờ và đầy ắp những tiếng cười.Trái với hồi ấy thì bây giờ t chẳng khác gì ng cô lập vs xh cả,t sợ sân khấu,sợ cảm giác cô đơn,sợ mỗi khi tới trường mọi người đều đi có đôi có cặp còn t phải đi một mình,sợ những lời nói chê bai,sợ cái cảm giác cùng đi tới một điểm đi chơi tụi bạn thì đứa nào cx nói chuyên vv vs nhau,nô đùa,.còn mình thì chỉ ngồi im như tượng chẳng buông ra được lời nào,thật sự lúc ấy t chỉ muốn đi về,rồi ở một mình như v thì t mới thấy thoải mái với được sống là chính t nhất.T nghĩ tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ sự tư ti(khuôn mặt,làn da,..)từ khi bắt đầu có mụn thì t chỉ thích buổi tối,ngại tiếp xúc vs mn,khi nói chuyện k dám nhìn vào mắt họ,..Sự tự ti về những khuyết điểm ấy có lẽ đã biến t từ ng hướng ngoại thành hướng nội.Sắp tới đây t phải diễn kịch do t trong đội tuyển hsg anh í nên là các thầy cô bắt buộc tất cả thành viên trong đội tuyển phải tham gia,hôm nay tụi t đi tập (nhóm t có 11ng) ,tụi t hẹn nhau đến tập kịch thì trong phòng ấy,t ngồi im k khác gì một con robot bị hỏng,chỉ bt đứng yên một chỗ,cả buổi chỉ lên tiếng đc 3-4 câu rồi khi đến khi các bạn tập thì t chỉ bt nhìn và gượng cười để cho qua đến lúc t diễn thì t diễn rất đơ(thấy có lỗi vs mn lắm lun),tập xong phân đoạn của t thì t lại tiếp tục series ngồi như tượng nữa,vừa ngồi hai tay cứ đan vào nhau trong sự cô đơn (kiểu lúc ấy t muốn xin tụi nó để t đc về sớm lm lun í) nhưng mở miệng ra thì còn chx nói đc thì lấy gì mà xin,kk.Một chút tâm sự của t…,t mong là mn đừng như t hãy sống hoà nhập vs mn,cx đừng bao h có những suy nghĩ tiêu cực nha,hi vọng là mn luôn là những đoá hoa rực rỡ nha.Chúc những ai đọc đc những dòng này gặp nhiều may mắn nhaa.See youu!!^^..
Bài này tui nghe tự nhiên thấy nó cứ yên bình,cảm xúc trống và chill nữa.Nhưng có vẻ nghe cũng buồn và hay.Nhưng 1 phần thì bài này có thể tui suy nghĩ lại cuộc đời của mình hoặc giảm nỗi buồn đi...
不知道為什麼心裏空落落的 抬眼望去 遠方的星星彷彿是我童年的一個一個大夢想 這不是歌 這是我再也回不去的童年.
有华语诶
@@YAPMINGHOOIMoe 是的
Nhạc chill á, đang bùn mở bài này thấy tâm trạng ghê😢
damn when I listen to this song I can't stop crying and I don't know why I can cry. This song reminds me of my beautiful childhood.
This is beautiful, it reminds me the best moments in my life
Nghe nhạc này t lại nhớ đến những lúc nô đùa vui vẻ bên những người bạn mà giờ đây 1 tháng rưỡi nữa lại phải rời xa ngôi trường cấp 2 thân yêu,t sợ khi t lên cấp 3 t k còn bn nữa sở dĩ t là ng hướng nội,kiểu t cảm thấy mình bị tách biệt với mọi người ,trong 4 năm cấp 2 thật sự ra t chỉ có 2 người bạn…,nhưng có vẻ như họ đang dần bỏ t đi theo những ng bn mới do có lẽ t quá nhàm chán,lúc nào cx phải đợi ngta hỏi r mới trả lời,t cx k biết bắt chuyện ntn,cx k biết tạo ra tiếng cười cho ngkhac mà chỉ biết buông ra những câu nói khô khan.Quay lại khoảng thời gian cấp 1,đầu cấp 2 thì t là 1 người vô cùng hướng ngoại,nói chuyện trong lớp đến mức cô giáo phải gọi điện thoại về nhà,luôn luôn chơi với mọi người bất kể trò chơi nào t cx chơi,lúc đó dường như t chx bao h ngồi yên một chỗ,t còn nhớ có lần t cùng với các bạn lừa cô để ra ngoài nói chuyện (mặc dù t là hs ngoan và cx khá giỏi trong lp) nhưng rồi chuyện gì đến nó cx đến,cô phát hiện tụi t ra ngoài k phải đi vs mà là đứng tán gẫu,lần đó t cx bị gọi về nhà,lần ấy t cx sợ ấy do ng cô ấy tin tưởng vào t khá nhiều nhưng vì thú vui của bản thân mà làm cô buồn nên t thấy có lỗi lắm,sau lần ấy t k còn z nữa rồi có lần t cùng những ng bạn trong xóm đi trộm xoài,hay là đi chọc chó,…những lần như vậy tạo cho t một kỉ niệm mãi khó phai mờ và đầy ắp những tiếng cười.Trái với hồi ấy thì bây giờ t chẳng khác gì ng cô lập vs xh cả,t sợ sân khấu,sợ cảm giác cô đơn,sợ mỗi khi tới trường mọi người đều đi có đôi có cặp còn t phải đi một mình,sợ những lời nói chê bai,sợ cái cảm giác cùng đi tới một điểm đi chơi tụi bạn thì đứa nào cx nói chuyên vv vs nhau,nô đùa,.còn mình thì chỉ ngồi im như tượng chẳng buông ra được lời nào,thật sự lúc ấy t chỉ muốn đi về,rồi ở một mình như v thì t mới thấy thoải mái với được sống là chính t nhất.T nghĩ tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ sự tư ti(khuôn mặt,làn da,..)từ khi bắt đầu có mụn thì t chỉ thích buổi tối,ngại tiếp xúc vs mn,khi nói chuyện k dám nhìn vào mắt họ,..Sự tự ti về những khuyết điểm ấy có lẽ đã biến t từ ng hướng ngoại thành hướng nội.Sắp tới đây t phải diễn kịch do t trong đội tuyển hsg anh í nên là các thầy cô bắt buộc tất cả thành viên trong đội tuyển phải tham gia,hôm nay tụi t đi tập (nhóm t có 11ng) ,tụi t hẹn nhau đến tập kịch thì trong phòng ấy,t ngồi im k khác gì một con robot bị hỏng,chỉ bt đứng yên một chỗ,cả buổi chỉ lên tiếng đc 3-4 câu rồi khi đến khi các bạn tập thì t chỉ bt nhìn và gượng cười để cho qua đến lúc t diễn thì t diễn rất đơ(thấy có lỗi vs mn lắm lun),tập xong phân đoạn của t thì t lại tiếp tục series ngồi như tượng nữa,vừa ngồi hai tay cứ đan vào nhau trong sự cô đơn (kiểu lúc ấy t muốn xin tụi nó để t đc về sớm lm lun í) nhưng mở miệng ra thì còn chx nói đc thì lấy gì mà xin,kk.Một chút tâm sự của t…,t mong là mn đừng như t hãy sống hoà nhập vs mn,cx đừng bao h có những suy nghĩ tiêu cực nha,hi vọng là mn luôn là những đoá hoa rực rỡ nha.Chúc những ai đọc đc những dòng này gặp nhiều may mắn nhaa.See youu!!^^..
Why I can't go back to those days..........
Bài này tui nghe tự nhiên thấy nó cứ yên bình,cảm xúc trống và chill nữa.Nhưng có vẻ nghe cũng buồn và hay.Nhưng 1 phần thì bài này có thể tui suy nghĩ lại cuộc đời của mình hoặc giảm nỗi buồn đi...
this remind me when I was still in 7th grade and got yell and hit by my math teacher like literally every math lesson
nop (with rain sound) - ChenYueLong | This vibe...
Oh.. what the.. am i cry ..?
I love you
Yah, t dùng nó để ôn bài, chiuuu
its over for me
Làm hay nên cho like với đăng ký
Dùng nó thay nhạc đi ngủ😊
😢
tiếng gà rán 🤣
kkk bạn nói mình mới để ý, giống thật ạ🤣🤣
Can I have the 1 hour version?
you can choose ''loop'' on youtube when u right click.