Mùa hạ nắng vàng lại tới rồi em nhỉ, những bông phượng đua nhau cùng nở, còn em...cô gái tháng tư của tôi. Em mang trong mình hào quang rực rỡ nhưng lại kết màn với ánh chiều tàn thôi mơ mộng. Em vẫn là một cô gái ngây thơ, đôi mắt em ngày một mơ màn, nó chứa đầy tất cả nổi uất ức trong em, là do em mệt, em buồn hay em thương, em nhớ? Tôi vẫn chỉ là một hoạ sĩ vô danh, trong em tôi âm thầm thương mến, ngỡ là một phút bồng bột, mà sao lỡ dại một đời vì em?....nắng chiếu trên khung cửa, chiếu lên tâm hồn em, em bay xa mãi lấp ló chỉ còn giọt sương em đọng lại. Tình ta rực rỡ và hào nhoáng như thủy tinh. nhưng chính vì thủy tinh mà nó lại dễ vỡ vô cùng...ta va vào nhau như diều gặp gió, như sóng gặp mây, cùng trao cho nhau sự thiết tha, nồng nàn, khoái lạc của tuổi đôi mươi. Si mê một thời, chia ly một đời...
Thầy ơi, con làm được rồi con được huy chương vàng rồi nè thầy, một đứa bé năm ấy còn non nớt, được thầy nâng niu dìu dắt, dù cho con có thất bại ra sao như thế nào, thầy vẫn luôn là người đứng phía sau con động viên và an ủi con dù con chẳng làm được gì nên hồn cả, thầy tin tưởng con vô điều kiện chỉ là cơn dịch đó đến nhanh quá, thầy rời bỏ chúng con đến một nơi khác rồi chẳng ở lại nữa. Chẳng thể nào cũng vui với chúng con khi đc hcv nx, con tin ở một nơi xa xôi thầy vẫn luôn dõi theo những bước chân của chúng con. Dẫu biết cuộc đời phải có sinh lão bệnh tử nhưng mà sự sợ hãi ấy vẫn luôn tồn tại như thế chưa từng vơi bớt. Con người nhỏ bé thật đấy chẳng thể chống lại quy luật của tự nhiên
Đúng vậy, thầy cậu sẽ luôn dõi theo các cậu. Và, cậu thật tuyệt vời. Thành quả kia là bao công sức nỗ lực của cậu và..cả thầy cậu cũng luôn âm thầm dìu dắt đám học trò nhỏ. Cố gắng từng chút từng chút có lẽ đến khi các cậu trưởng thành thì người thầy ấy sẽ mỉm cười một nụ cười mãn nguyện bởi thầy cậu đã chở xong chuyến đò này và các vị khách sang đươc bến bờ bên kia - bến bờ của sự thành công
Con biết mẹ mắc căn bệnh ung thư giai đoạn cuối nhưng con mong mẹ sẽ mãi lạc quan vui vẻ như bây giờ . Con biết thời gian bên mẹ không còn nhiều nữa nhưng con lại không đủ dũng khí để nói rằng - con yêu mẹ rất nhiều - Con cảm ơn mẹ vì đã nuôi nấng con từ lúc sinh ra tới giờ cảm ơn mẹ vì tất cả những gì đã dành cho con. Mong mẹ sẽ cố gắng để vượt qua khoảng thời gian này.
còn có cơ hội để bày tỏ thì hãy dũng cảm để làm nhé , vì một ngày nào đó , khi hai người thân âm dương cách biệt tức là sẽ mãi mãi chẳng thể gặp nữa , mọi kí ức , mọi kỉ niệm , mọi điều buồn vui sẽ tan vào trong cơn gió của ngày hôm ấy , đừng để tới lúc đó , mới nói hai từ GIÁ NHƯ , quá muộn màng :((
cố gắng những ngày cuối cùng ấy , bỏ qua hết những thứ muộn phiền mà thực hiện cùng cô những mong ước dù giản đơn nhất như nấu ăn cùng hay đi dạo công viên . Chúng mình xuất hiện trên thế giới này rồi cũng sẽ rời xa khỏi nó , thứ còn lại trong tim ta vào khoảnh khắc ta mất đi là những kỉ niệm . Hãy cho cô ấy những thứ tuyệt vời , những cái ôm và những nụ hôn . Và tớ xin chúc cô và cậu sẽ thật vui vẻ và vượt qua quãng thời gian này .
chào bạn, tôi là một người dưng đi ngang đường thấy cậu hnhu chắc đang bật khóc và cảm thấy không thể nào nên lời. bạn biết đấy, cái gì rồi cũng phải đi, thời gian thì càng trôi nhanh hơn theo thời ngày, tôi mong cậu có thể làm một điều gì đó cuối cùng cho mẹ cậu, cậu hãy bày tỏ hết tâm tư, dù có ngại cách mấy thì nói ra là tuyệt vời nhất vì mẹ nào cũng muốn con mình bên cạnh và vỗ về họ lúc họ đã yếu đi mà hay kể cả những lúc mệt mỏi. hãy mở đầu là một lời cảm ơn chân thành nhất cho mẹ vì những sự "đầu tư", hỗ trợ cậu và kết thúc nó bằng một câu xin lỗi vì những lỗi lầm mà mẹ cậu hẳn đã rất ghét, chấm câu bằng một lời yêu mẹ, cậu nhé. tôi yêu cậu, chúc cậu những điều tốt nhất và gia đình cậu sẽ ấm áp dù bất cứ giá nào
tôi nghe thấy tiếng nô đùa, còn nghe được cả tiếng ve sầu mùa hạ. Tôi ngửi thấy mùi rơm phơi đầy sân, ngửi thấy mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa mùa hạ. Tôi nhìn thấy bóng dáng bố đang cầm cuốc đi về, nhìn thấy mẹ đang cầm quả bí chuẩn bị bữa trưa, tôi thấy chị tôi vừa đi học về và đang tranh chiếc điều khiển tivi với tôi. Tôi thấy gió thoảng mang theo mùi của hoa bưởi... Nếu tuổi thơ là một thước phim tôi nguyện dành cả đời còn lại để xem nó mãi thôi...
Khi âm thanh vang lên cũng là lúc từng mảnh ghép tuổi thơ ùa về, lắp ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh mà tưởng chừng như đã vào dĩ vãng, bị chôn vùi bởi những ngày tháng mang tên trưởng thành. Những buổi trưa hè ve kêu bên tai không ngủ trốn mẹ đi bắt ve cùng đám bạn, trốn bố đi câu cá và bị bố phát hiện cầm cây roi theo sau quất từ bờ ao về nhà. Cùng đó là mái trường thân yêu với những bức tường vàng; mái ngói đỏ, ô cửa sổ xanh, tiếng trống tan trường, những chiếc bút máy thỉnh thoảng tòe ngòi; tắc mực kẹp vào trang vở ô li Hồng Hải, khăn quàng đỏ trên cổ áo sơ mi trắng có phần ố vàng, những tấm giấy khen khi bế giảng- tấm vé thông hành lên lớp mà bố mẹ tự hào, hoa phượng đỏ, những cơn mưa mùa hạ làm dịu cái oi nóng ngày hè cùng đám bạn tắm mưa trên sân trường và rất rất nhiều kí ức về cấp 2 cấp 3 của tớ. Từng kỉ niệm lần lượt kéo nhau ghé thăm tớ ở thời điểm này, chớm 20 lênh đênh bất định, nó an ủi tâm hồn đang lung lay. Tuổi 20 tớ biết mình thích gì nhưng lại chưa thấy được mình cần làm gì để thực hiện nó:((( Sự bất định này càng làm tớ nhớ về tuổi thơ biết bao, không có áp lực, vô tư, hồn nhiên. Nhưng thời gian đã qua thì chỉ còn là kỉ niệm nên tớ quyết tâm sống hết mình để thực hiện những ước mơ của chính mình để cho những mùa hè hồn nhiên kia là những kỉ niệm đẹp là đòn bẩy để tớ vững bước. Cảm ơn bài hát này của cậu đưa tớ du hành về quá khứ, mở ra hộp đựng tuổi thơ của tớ, làm tâm hồn vốn đang lung lay bất định của tớ an tĩnh hơn bao giờ hết. Cảm ơn cậu rất nhiều!!!!
Thầy ơi! Yên nghỉ nhé thầy ❤. Con biết khoảng thời gian 2 năm là rất ngắn. 2 năm qua con cảm ơn thầy rất nhiều vì đã chỉ dạy con học môn Vật Lý 1 cách hiệu quả. Từ một đứa không biết gì về vật lý ở đầu năm lớp 10, hiện tại là đầu năm lớp 12. Con cảm thấy bản thân đã có sự tiến bộ. Con biết bản thân mình vẫn mắc phải những sai lầm trong việc học tập, thầy vẫn luôn sẵn sàng chỉ dạy với một nụ cười hiền từ. Và con cũng không nghĩ bữa học vừa rồi, là ngày cuối cùng con được thấy thầy. Câu nói cuối cùng con nói với thầy là Trung Thu vui vẻ! Hôm sau hay tin thầy mất do đột quỵ. Con như chết lặng, bản thân con vẫn còn rất nhiều thứ cần được thầy giảng dạy. À mà thầy con nhớ lời hứa đó không? Lời hứa mà con luôn tự hứa với bản thân mình mỗi ngày, và hứa ngay từ ngày đầu ta gặp nhau. CON SẼ ĐẬU! Thầy tin tưởng con nha! ❤❤❤ Cảm ơn thầy đã giúp đỡ con trong thời gian qua. Yên nghỉ thầy nhé ❤
Thật sự tôi đang tìm những bài nhạc nhẹ như thế này, tình cờ thấy cmt của bạn tôi đọc xong tôi cũng muốn khóc vì nhớ đến những người mà mình yêu thương mà ko kịp nói những gì mình muốn nói với họ họ ra đi quá đột ngột... Tôi thực sự chia buồn cùng thầy của cậu nhé sớm vượt qua và cố gắng đừng để thầy thất vọng nhé ❤
có lẽ, những thứ nhẹ nhàng lại khiến ta nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ ha! Chúc cậu thành công, mình tin cậu sẽ hoàn thành đc những gì cậu muốn và lời hứa đó! Never give up!
Bài nhạc này gợi lên cho tôi về những ngày tháng ở độ tuổi 15, đầu năm lớp 9. Mọi người cứ nghĩ ''à còn tận 1 năm, tha hồ mà chơi'', chớp mắt đây các sĩ tử phải dần cày cuốc cho mùa thi tuyển sinh sắp tới. Từng tiếng cười, giọng nói của trẻ em trong bài hát làm toi nhớ lại những kí ức ngày xưa đó, những ngày còn hồn nhiên, vô tư biết bao. Năm mười lăm, cũng là năm cậu và tôi trao nhau lời tỏ tình, trao nhau những tình cảm thuần khiết của tuổi học trò. Năm mười lăm, cũng là năm chúng ta ai cũng sẽ dần tạm biệt nhau, chào nhau bằng những cái ôm mà không biết bao giờ sẽ có cơ hội gặp lại. Câu hẹn ''mai mốt gặp'' cũng khó mà trở lại cái tuổi mười lăm nồng nhiệt này. Mỗi người đi trên một con đường, mỗi người, một vì sao bé nhỏ, sẽ trở thành những anh, chị thư sinh, dần sẽ rời bỏ hàng ghế nhà trường, tạm biệt một quãng trời thanh xuân quí báu. Nghe bài hát này lòng tôi như thắt lại một phần, một phần hoài niệm, một phần tiếc nuối, rằng thời gian tàn nhẫn quá, khắc nghiệt quá.
Chưa đầy 2 tháng nữa thì đời học sinh của t kết thúc, 3 năm cấp 3 k có kỷ niệm nào đẹp khi trúng phải cái lớp chia bè chia phái, áp lực về mọi thứ từ học hành đến các mqh xung quanh, nhiều lúc ráng kiềm lại rồi về nhà khóc bù lu bù loa như con dở hơi. Vậy mà 3 năm học sắp kết thúc 1 cách bình lặng như vậy thôi, t k nhớ mình đã đếm bao nhiêu lần ngày mình kết thúc rồi cứ mong chờ thời gian trôi qua thật nhanh. Nói sau này nghĩ lại khoảng thời gian của hiện tại t có nhớ k thì t vẫn nhớ, t nhớ chính t của năm 17 tuổi, có thể k có kỷ niệm gì quá đẹp với bạn bè thân thiết nhưng t vẫn rất trân trọng. 14/5/2024.
mình ko biết nói sao, nhưng mình cũng từng giống bạn, giờ cơm áo gạo tiền gia đình... mình ko còn là mình của năm 17t nua, nhưng mình vẫn muốn được trở lại năm 17t để quậy để sống hết mình trong 1 ngày, mình nhớ khung cảnh sân trường, mình nhớ tất cả mọi thứ....cũng từng ước rời khỏi đời hs thật nhanh, nhưng giờ lại nhận ra đó là nơi vui vẻ nhất, dù chỉ ngồi 1 góc rồi ngắm nhìn xung quanh....7 năm, ko còn 1 ai trong lớp liên lạc với nhau nữa, toàn bộ đã quên hết roi....
@@tranminhtuanofficial6445có vẻ ông anh thích trở lại thời học sinh vô lo vỗ nghỉ , tôi cũng muốn trở lại nhưng là khi còn lớp 1 2 , chẳng phải nghĩ đến việc gì chỉ có học hành vui chơi thôi , giờ mới tập tễnh những bước chân ra đời chỉ mong cho cuộc sống tốt hơn , nhìn bạn bè có người này người kia hỗ trợ , công ăn việc làm , tiền nong họ làm ra chả phải nghĩ đến việc chi tiêu , nhìn lại bản thân vẫn một mình , vẫn tự cố gắng tự bơ vơ giữa cuộc sống , chẳng mấy chốc nữa người thán cuối cùng cũng rời đi , bản thân muốn rời đi trước họ nhưng lại sợ người ở lại đau buồn thôi ko sống cho mình thì đành vì người thân mà làm tròn đạo hiếu😞 bản thân kiếm ra đồng tiền chi tiêu dè dặt ăn cũng sợ tốn chẳng dám chi tiêu cho bản thân công việc cũng chẳng ổn định , suy nghĩ về ngày bé có nhưng ước mơ sau này sẽ thế này thế kia nhưng nghĩ lại thật viển vông quá , ước mơ trở thành động lực nhưng hiện thực thì ko như mơ 😞
Vừa nghe vừa đọc những cmt , mình đã khóc . Đã khóc giọt nước mắt mà từ lâu chưa thể tuôn,những giọt nước mắt ấy cứ lăn,lăn dài,...Những cảm xúc oan ức , cay đắng tồn tại nơi sâu thẳm ấy xối ra , dường như nó biết đã đến lúc nó cần biết nó còn tồn tại hay không , nó muốn được tôn trọng,được cảm thông...Những nỗ lực bị chê bai , khinh miệt ấy , chúng như những cơn sóng lớn , cứ dồn dập vào bờ , nhưng mãi không thể đến được đích. Bản thân vô dụng đến vậy sao?
Hôm này ngày 14/4/2023.Hôm nay cảm thấy hơi buồn vì còn 1 tuần nữa là mình hết là học sinh nữa rồi.Buồn vì sắp phải xa vs những đứa bạn mà cùng có vs nhau những kỉ niệm vui, buồn lẫn lộn.Ai rồi cx phải lớn nhưng mong chúng ta vẫn là bạn nhé dò có đi đâu xa nhau chăng nữa.Cảm ơn các bạn.Mong là đậu tốt nghiệp hết nha.Cuối cùng mong là bản thân cố gắng để đạt đc mục tiêu hay tích cực lên và đậu đại học nhé🍀
4 năm cấp 2 đâu nghĩ nó nhanh đến thế. Lớp 6 chỉ nghĩ rằng là sẽ đi cùng cái lớp này hết cấp 2 thôi, đâu ngờ đến khi sắp xa nhau thật thì nó lại đau đến vậy. Hôm nay 6/6/2024 là ngày cuối chúng tôi - lớp 9A thân thương cùng ngồi học trên bàn ghế của nhà trường THCS Trường Thịnh, chiều nay sẽ là buổi học cuối cùng. Mới ngày nào mới gặp GVCN, cả lớp bị cô mắng te tua cả năm học nên nhiều đứa cũng chán chường. Sáng nay là buổi học văn cuối cùng với cô, cô vừa giảng vừa nhẫm lẫn những thứ rất hài hước khiến chúng tôi chẳng nhịn được cười. Đến tận phút cuối cùng, cô cũng chẳng mắng lớp một câu nào như các buổi học khác nữa, cả lớp ngồi nghe cô dặn dò về kì thi tuyển sinh vào 10 8/6. Cả buổi học văn tôi chẳng nghe giảng được gì, đầu không nghĩ được gì, đến khi cô chúc cả lớp, mắt tôi cay và tai tôi ù đi hẳn, chẳng rõ cô chúc gì. Phải nói đến 5/6 khi học tiết Anh cuối cùng, cô dạy Anh cũng chúc chúng tôi gì tôi cũng chẳng rõ lắm, chỉ nhớ giây phút mà chúng tôi đồng thanh "Good bye teacher, see you again !" khuôn mặt cô cười thật tươi nhìn chúng tôi, nụ cười ấy đã ngắm nhìn chúng tôi từ năm lớp 7 tới giờ rồi, cô cũng là người đã ôn học sinh giỏi cấp huyện môn Anh cho 3 đứa chúng tôi từ năm lớp 7. Hơn nữa, người quan sát quá trình 4 năm của chúng tôi rõ hơn cả là cô dạy vật lí, đã dạy bộ môn ấy cho lớp tôi cả 4 năm trời. Cô biết lớp tôi nhiều người không thích học vật lí, đôi lúc dạy học nhìn cô có vẻ buồn, nhưng tâm huyết hoàn tâm huyết. Cô đã đứng trên bục giảng quan sát chúng tôi từ khi còn là mấy đứa nhóc lớp 6 cho đến khi chúng tôi đã là học sinh lớp 9. Lớp chúng tôi chẳng có lấy một bức ảnh với thầy cô bộ môn nào khác ngoài thầy toán và cô GVCN dạy văn cả, có lẽ đó sẽ là điều hối tiếc bám lấy tôi dai dẵng cho đến sau này. 5/6 cũng là tiết toán gần cuối cùng, thầy toán đã đi với chúng tôi từ năm lớp 8, cái năm mà chúng tôi nhiều bồng bột và trẻ trâu nhất, thầy trẻ tuổi nên vui tính nhưng không quá phóng thoáng, buông thả cho học sinh, thầy khá gắn bó và quen thuộc với lớp tôi, như là GVCN thứ 2 hay như là ông bố nuôi 44 đứa con vậy. Học toán là những buổi nghe thầy giảng, làm bài và xen vào là những tiếng cười do câu nói gì đó xàm xí của thầy. Hôm qua thầy trầm hơn, không đùa nhiều nữa, thầy còn mua trà sữa cho chúng tôi uống, thầy cũng dặn dò về ngày thi tuyển sinh và tiết học cũng nhanh chóng kết thúc như thường lệ. Cả cái ngày 13/3 đi tham quan thật là vui với lớp, cùng quẩy hết mình trên xe hay những lần biên đạo cho đội văn nghệ lớp, buổi tập mà như buổi đi chơi, có buổi thì tập tành đau hết người, tôi còn nhiều lần quát tháo chúng nó vào những ngày rủ nhau đi đánh cầu, lén mang đồ ăn đến lớp ngồi nhâm nhi, những buổi học mà ngồi nói với những thứ xàm xí rồi bò ra cười, những khung cảnh quanh lớp, những hôm ngồi nhìn sự nghịch ngợm, bất ổn của lớp, đến giờ nghĩ lại những ngày đã từng là "ngày hôm nay" ấy mà mắt tôi cảm giác cay cay. Các buổi ôn thi vào 10 toán văn anh với các thầy cô sắp kết thúc hết rồi, sau mỗi "lần cuối" ấy, đi ra khỏi lớp học, tôi cứ cảm giác như đã để quên thứ gì nhưng cũng biết chắc rằng mình chẳng quên thứ gì. Chỉ là cảm giác ảo vì tôi vẫn muốn được quay lại, muốn tua ngược thời gian một chút để ngắm nhìn khung cảnh lớp học 44 người đang ngồi học với các thầy cô. Hay tôi thực sự để quên, để lại tôi của 4 năm cấp 2, để lại bao kỉ niệm với lớp với thầy cô, để lại khung cảnh trường THCSTT, để lại tất cả ở phòng học ấy hay là để lại sâu trong tôi. Trải qua 4 năm cấp 2 rồi mới thấy tuổi học trò không tệ như tôi đã nghĩ, những ngày được đến trường không chán như tôi tưởng tượng và thấy được rằng 4 năm thật là nhanh. Mong các bạn 9A niên khóa 2020-2024 THCSTT sẽ phần nào có nhau trong kí ức, kỉ niệm và chúc cho các bạn thực hiện được ước mơ của bản thân!
khoảng thời gian cấp 2 có lẽ là khoảng thời gian có nhiều tiếc nuối nhất, nhưng mong rằng ai trong chúng ta cũng sẽ mãi hiên ngang như thế, vẫn nhiệt huyết như thế để sau này vững bước trên con đường gian nan phía trước. Và mong rằng dù có như thế nào đi nữa, có vấp ngã bao nhiêu lần đi nữa, có thất bại, có gian nan đến mấy cũng sẽ vượt qua. Con đường rộng mở phía trước luôn chào đón chúng ta!
Bài hát này làm tớ nhớ tới những năm tháng ngày xưa còn tích cực, luôn vui vẻ, yêu đời,ngây thơ, còn bây giờ thì tớ chỉ là một kẻ tràn ngập những suy nghĩ tiêu cực, áp lực điểm số, những căn bệnh tâm lí luôn dày vò tớ vào từng ngày Bạn bè không còn như trước nữa, họ gắt gỏng với tớ và không quan tâm tới sự tồn tại của tớ, tớ bị kì thị bởi chính mẹ của mìnhchỉ vì bản thân là Bisexual Bài nhạc này luôn an ủi tớ mọi lúc
tui cũng chuẩn bị 11, bắt đầu phải học hành chăm chỉ hơn để có nền cho 12. Cũng sợ sẽ áp lực điểm số cực kì. Vì bản thân cũng là người có tính ganh đua khá cao. Tôi cũng sợ bản thân sẽ tiêu cực vì yếu kém hơn những bạn đồng trang lứa 😢
Nỗi sợ của bạn không phải là những thứ mà bạn kể mà đối thủ lớn nhất của bạn đó chính là chính bản thân bạn . Nếu bạn vượt qua được bản thân mình thì bạn làm gì thì làm .Hãy cố lên nhé❤
Từ khi biết đến bản nhạc này, nó đã là một phần trong cuộc sống của tôi, là nơi tôi tìm đến sau những mệt mỏi gặp phải hàng ngày. Khi những nốt nhạc cất lên là cảm xúc của tôi vỡ òa, có lẽ là do bản thân đã kìm nén và chịu đựng quá lâu. Khi nghe nhạc này thì dường như có thước phim chạy qua trong tâm trí tôi, tôi không rõ đó chính xác là gì nhưng hình như đó là những mảnh ghép tuổi thơ của tôi. Trong đó tôi nghe được tiếng ve sầu kêu vào những buổi trưa hè, tôi còn có thể cảm nhận được những ánh nắng gay gắt khi buổi trưa trốn bố đi chơi ngoài đồng thơm ngát hương lúa gạo, khung cảnh cãi vã với đám bạn chỉ vì cái kẹo như hiện ra trước mắt tôi, cả những khi đầu trần đạp xe đi học dưới nắng cùng với các bạn nữa hoặc là những hôm tắm mưa từ trường về nhà,... hoài niệm thật ! tôi vẫn nhớ hồi ấy tôi có rất nhiều bạn, còn bây giờ thì sao ? tôi chỉ có một mình, sau khi lướt qua thước phim kỉ niệm ấy tôi thấy lòng mình thật trống trải, đơn độc nhưng tôi không khóc mà vẫn lặng lẽ bước tiếp, chắc cũng bởi là vì đâu đó sâu thẳm trong trái tim trầy xước của tôi vẫn còn những tia hi vọng đang cố len lỏi qua đám gai đâm sâu vào tim tôi để vươn ra ngoài, đó là sự hi vọng về một tương lai tốt đẹp hơn, hi vọng được nhận phần thưởng xứng đáng sau những năm tháng gồng mình mạnh mẽ đối mặt với khó khăn trong cuộc sống xô bồ này. Khi viết đến đây thì tôi đã khóc, những giọt nước mắt đang lăn dài và làm nhòe đi đôi mắt của tôi, những giọt nước mắt ấy là những cảm xúc uất ức, thất vọng, những sự nỗ lực bị chê bai đang như những cơn sóng lớn đập dồn dập. Cũng thật may vì tôi gặp được bản nhạc này, nó giúp tôi trong giây phút nào đó tìm lại được những hồi ức hoài niệm vui vẻ mà tưởng chừng như tôi đã quên, giúp tôi được sống thật với cảm xúc của mình sau khi đã cố gượng cười trước những khó khăn của cuộc sống này, bản nhạc này như là một liều thuốc chữa lành với tôi vậy. Sau khi khóc xong tôi cảm thấy cơ thể dễ chịu và nhẹ nhõm hơn hẳn, chắc là vì tôi đã có thể xả gần như hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng, đêm nay tôi sẽ ngủ thật ngon để lấy lại tinh thần rồi còn chiến đấu tiếp, bởi cuộc đời của tôi còn dài lắm và cũng vì cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn nếu như tôi buồn nên thay vì cứ sống một cuộc đời như vậy thì tôi sẽ thay đổi. Tôi sẽ cố gắng cười nhiều hơn, nỗ lực nhiều hơn để sau này không phải hối hận. Cảm ơn ChenYueLong vì đã tạo ra một bản nhạc hay như vậy và cũng cảm ơn Dao Phuong Vy không vì gì cả...
Ôi giai điệu nhạc😭, làm tớ nhớ về hồi xửa hồi xưa. Khoảng thời gian đó thật quý giá biết bao, tớ có nhiều kỉ niệm lắm 😥. Cứ hè là tớ qua bà nội, bà nội hay mua bánh tiêu cho ăn, mua của chú tên "Chú Cu Hùng", kể từ khi bà nội tớ mất tớ không thấy chú thêm một lần nào nữa. Và tớ không còn mùa hè nào bên nội nữa.
Từng nốt nhạc, từng giai điệu cất lên là từng mảnh ghép tuổi thơ ùa về trong ký ức, để rồi tớ chợt nhận ra rằng, đó là những mảnh vỡ không thể nào hàn gắn lại được của những ngày tháng trầm lặng dưới mái trường cấp 2... Lướt qua thước phim kỷ niệm cũ, tớ thấy lòng mình thật trống trải, đơn độc, nhưng tớ không khóc, giống như cậu bé mười bốn tuổi năm ấy, không bạn bè, không người chia sẻ nhưng vẫn một mình, thầm lặng bước tiếp, bước qua cả những khoảnh khắc tưởng chừng như đánh mất cả chính bản thân mình. Tớ chỉ muốn cảm ơn các cậu, 34 con người ấy, nhờ có các cậu mà tớ mới có đủ nghị lực và khát vọng được thoát khỏi nơi này để hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn, một phiên bản tốt hơn của chính tớ, cảm ơn vì tất cả, tập thể lớp mà tớ không thuộc về.
ngước lên nền trời cao xanh, này cậu thấy gì không, những chiếc lá mùa thu khẽ rơi rồi đấy. Tiết trời thu thật khiến lòng tớ xao xuyến mà, gió nhẹ hôn lên mái tóc tớ, thoảng mùi hương bay xa và va vào cậu. Một chút ấm nồng của hương vị tình yêu, tớ lỡ say cậu như say hương thu rồi. Cậu cũng giống như mùa thu năm ấy, thật đẹp và mộng mơ khiến tớ say đắm, nhưng cậu lại cũng dễ biến mất như những chiếc lá thu phong đỏ ...tớ khoác trên vai chiếc cặp quen thuộc nhưng lại không có cậu ngồi cạnh đợi tớ nữa... Hẹn cậu vào một trời thu mới, hi vọng khi ấy tớ và cậu đều đã có một khoảng trời riêng để ngắm nhìn !
Mùa hạ năm ấy, chúng ta đã hẹn ước với nhau: “Tao với mày nhất định phải đậu nha, tao với mày phải học cấp ba ở trường này”. Đến khi lời hẹn ước thực hiện được, cậu đã không còn bên cạnh tớ nữa. Ngôi trường ấy vẫn có chúng ta, nhưng tiếc là không phải chúng ta của ngày xưa ấy...Tháng ngày sau này, mong cậu vẫn hạnh phúc, vẫn luôn cười tươi như cách cậu cười với tớ. Dù có thế nào, mong thế giới này sẽ luôn nhẹ nhàng với cậu như ánh trăng soi đường chúng ta đã đi cùng nhau.
bản nhạc làm tim mình rung lên những cảm xúc bồi hồi, xao xuyến về những mảnh ký ức chẳng rõ vui hay buồn. mình chỉ biết mình không ghét bỏ loại cảm xúc này. và mình cũng mong mình sẽ không hối hận về quá khứ, mà chỉ khi nhắc lại mình muốn đó là sự hoài niệm, có chút tiếc nuối nhung nhớ nhưng không quá đau lòng. đúng vậy...là không quá đau lòng. 31/3. tạm biệt tháng ba đau buồn, tháng tư đến xin hãy là một tháng tư vui vẻ, có đùa giỡn, cũng có thật chân thành.
Ước j đc qua lại những ngày tháng vô lo, vô nghĩ đó. Ngày ngày thức dậy được đi dong chơi với các bạn, các anh chị trong xóm : bắt tôm , bắt cá cạnh mấy cái ao,sông quanh làng; trộm ổi , trộm ngô,khoai của mấy nhà hàng xóm rồi để chạy muốn tụt quần; những ngày hè trưa nắng vỡ đầu nhưng vẫn đi bắt ve ,đi câu cá, chơi bán đồ hàng bằng lá cây ; những ngày chơi ném lon, chơi bịt mắt đi tìm rộn ràng cả một khu xóm; những ngày trung thu cả lũ cùng nhau đi rước đèn lồng quanh xóm; những ngày đi chơi về đã có mâm cơm mẹ nấu sẵn trên bàn tuy chỉ là những món ăn hàng ngày nhưng vẫn ngon đến lạ thường.Đặc biệt đó là những ngày ông, bà còn khỏe mạnh, là những ngày mẹ vẫn còn trẻ khỏe, là những ngày tháng mà mk k phải lo lắng về việc cơm áo gạo tiền mà cứ vô tư hồn nhiên nô đùa. Mk thật sự rất rất nhớ những ngày tháng đó , những ngày tháng vui vẻ , hôn nhiên của một tuổi thơ hết sức đáng nhớ mà mk luôn muốn dc quay lại để đắm chìm vào nó mà thỏa sức vùng vẫy thêm nhiêu lần nữa. Mong mn ai đọc đc những dòng này dù có một tuổi như thế nào đi chăng nữa thì cũng hy vọng rằng hiện tại và tương lai của bạn luôn vui vẻ và tràn ngập hạnh phúc. Cảm ơn vì đã đọc ❤❤
Khi nghe thấy giai điệu này tôi lại nghĩ đến mùa hè năm ấy. Trong lòng tôi lại mang máng một nổi sợ, sợ phải lớn lên với nhiều thứ phải lo nghĩ mà chẳng thể hồn nhiên như trước...
Năm 11 tuổi, tôi chập chững vào cấp 2 háo hức quen những người bạn mới, và tôi cũng lỡ say nắng bởi nụ cười của một bạn nam cùng lớp, lúc đấy tôi không nhận ra bản thân mình đã thích một ai đấy bởi do sự non nớt của cái tuổi mới lớn. Năm 12 tuổi, tôi bắt đầu có nhóm thân riêng để chơi và nhận ra tình cảm thâm kín tôi dành cho bạn nam lúc nào không hay. Tôi đã nói cho một người bạn tôi thân tên người mình thích là ai, trong giờ học khi bạn thân tôi ghi trên giấy rằng tôi thích bạn nay đấy. Và bị cô giáo phát hiện cô cầm lên rồi đọc cho cả lớp nghe cả lớp cười phá lên, lúc đấy tôi gần như vỡ oà khóc tại lớp có kiềm nén lại cảm xúc. Nhưng mà, lúc đấy tôi lén nhìn bạn nam đấy thì bạn ấy lại trao cho tôi ánh mắt của sự khinh bỉ, ghê tởm.. còn đâu nụ cười tươi đầy ấm áp bạn trao tôi khi đấy. lúc đấy tôi không kiềm được mà bật khóc, còn gì đau hơn khi mối tình đầu lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, và còn gì buồn hơn khi bị gv đối xử như vậy... khi trống ra chơi tôi chạy ùa ra nhà vs rửa mặt để tỉnh táo, lúc đấy tôi còn khóc to ở gần chỗ hàng lang, nên cũng khá nhiều người bu lại hóng chuyện nghĩ lại thấy nhục ghê. Rồi học kỳ 2 tôi nghe bạn của bạn nam ấy nói với tôi là bạn nam ấy ngay từ đã ghét tôi... và nói bạn nam ấy thích cô bạn thân tôi. Mà nghĩ lại cũng đúng nhìn hai người vô cùng đẹp đôi, cậu là mặt trời còn tôi là những ngọn cỏ bình thường đến vô tri, sao có thể với tới cậu chứ...đoạn tình cảm này có lẽ nên dứt, sẽ có ngày tớ quên khuôn mặt cậu, quên cả giọng nói nhưng mà nụ cười ấy, tớ vĩnh viễn sẽ không quên được nụ cười năm ấy cậu dành cho tớ...
mỗi lần nghe đoạn nhạc này thì tâm trí của mình như được chiếu lại một dòng ký ức vậy, mặc dù mình chưa già đến mức phải nuối tiếc những gì vừa mới xảy ra mình nhớ về một ngày nắng hạ rất đẹp , trời oi ả , khắp lớp học từ viên phấn , cái bảng , tất cả mọi thứ đều trở nên thật đẹp đẽ đối với mình bên cạnh mình có những người bạn tuyệt vời , mình ngồi cùng bàn với cô bạn tuy có hơi ngốc nghếch nhưng rất tốt bụng , bạn ấy luôn dỗ dành mỗi lần tớ khóc vì điểm số , áp lực hay tất cả mọi thứ trên đời bên dưới có những người tớ yêu thương , có cô bạn thân của tớ .Tuy suốt ngày cãi nhau nhưng mình chưa bao giờ nói rằng "mình rất yêu bạn ấy , bạn ấy rất đáng yêu hôm nay" khi ngồi học mình thích nhất là suy nghĩ vẩn vơ và nhìn ra ngoài cửa sổ , ở đó tớ thấy cậu - mối tình năm 15 tuổi của tớ . Cậu nô đùa vui cười trong sân trường dưới ánh nắng rực rỡ của hạ vàng chắc hẳn sẽ là hình ảnh đẹp đẽ nhất trong tâm trí non nớt của tớ . Tớ rất yêu cậu , cho dù sau này chúng ta có thành đôi hay thành người dưng xa lạ thì điều tớ luôn luôn mong cầu chính là cậu luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc , vậy thuii Chúc tất cả các cậu hoàn thành ước nguyện của mình nhé , nhất là cậu , amour của tớ , cậu là người tớ sẽ k bao giờ quên , không bao giờ ...
Tôi nhớ về ngày ấy...buổi chiều mưa tôi về...và mọi thứ quá tệ với tôi...cả thế giới như sụp đổ xuống trong niềm vui của anh ấy và người khác... Tôi nhớ những điều làm tôi tuyệt vọng Và sau đó sáng sớm mai ánh nắng chiếu vào mắt tôi sáng rực Tôi vừa trải qua cơn mơ Mãi đó là giấc mơ về lần đầu biết yêu
Kì thi tốt nghiệp thpt kết thúc, lúc ấy em đứng ở cổng trong đội tiếp sức mùa thi. Mọi người đã thôi vỗ tay vì học sinh đã ra về gần hết, nhưng e vẫn đợi bóng dáng mang thanh xuân của e. Và cuối cùng e thấy anh, thấy dáng vẻ thanh xuân của e rời khỏi cổng trường. E chúc mừng anh nhưng đó chỉ là cái vổ tay đơn phương và ánh nhìn lưu luyến. Dường như anh đã thấy e , dường anh anh chỉ liếc qua đôi chút. Đơn phương này e dành riêng cho anh dù trong đôi mắt tinh khôi ấy không hề chứa hình bóng em. Nhưng e mong anh sẽ thành công trên con đường mà mình đã chọn và mong cuộc đời dễ dàng với anh đôi chút. Thật lòng đấy em mong anh sẽ hạnh phúc.
Mình đã nghe đi nghe lại bài này rất nhiều , gặm nhấm nó từng ngày để cuốn băng hồi ức của mình tua chậm lại từng chút Mình nhớ khu tập thể nho nhỏ của ngõ xóm mình ở Hà Nội ngày mình còn bé xíu .Nhà mình là tầng thứ 4 , bên cạnh là những đứa trẻ nhà hàng xóm hay nô nhau sau khi tan tầm . Ngõ nhỏ ấy có chị Cúc , bạn Mít ,anh Tít và bạn Bông .Tuy ngày ấy chẳng có gì nhưng khi xóm bị giải thể mình cũng còn quá nhỏ để biết tiếc nuối một thứ gì đó mà mình sẽ k có cơ hội quay về lần thứ hai nữa . Lâu lâu giờ nhớ lại mình vẫn muốn quay lại ngày tháng đó ... ngày hồn nhiên chạy cùng anh chị bạn trong xóm rong ruổi những ngày hè rồi leo tít lên ngọn cây bàng hóng mát , những ngày mà đám mây trôi còn trong vắt trong mắt lũ trẻ tụi mình , những ngày mình cùng nhau đi bắt ve hè ,những ngày mà tụi mình đã nghĩ rằng sẽ mãi ở đó .. Bọn mình không còn số để liên lạc và cũng cách rất nhiều năm rồi . Ngõ xóm ấy vẫn còn nguyên ở đó, nếu như mình quay lại nhưng lũ trẻ kia đã đi rất xa , chúng bỏ lại mình , bỏ lại những tháng năm trong trẻo , và nằm bơ vơ giữa lòng Hà Nội để rồi đốt cháy mình trong cơn mê man bừng tỉnh và chợt nhận ra mình đã lớn. Mình gửi tuổi thơ và miền kí ức cho nắng của mùa hè thơm nhưng nắng kia chẳng giữ nổi , nó cứ cháy mãi và gửi chúng vào hư không ... I in love with this song
Mìk cũng có chung sự hồi tưởng giống b về cảnh ngày hè chói chang trên con đường dài nở rộ vàng rực cả 1 bầu trời chùm hoa hoàng yến ,thực sự nhớ thời lúc nhỏ, tiếc là mìk ko lưu lại khung cảnh ngày ấy nay đã hiện đại hoá hết r😞
Cảm thấy nhớ nhà quá Cũng muốn về nhà nghe tiếng trêu đùa của mấy đứa nhỏ rồi nằm thẫn thờ nghe tiếng ve kêu. Nhìn gió khẽ thổi những bông hoa rồi nhìn những chú bướm bay lượn. Từng giây từng phút trôi qua thật êm đềm, dịu nhẹ và thư giãn. Lúc đấy bật bài nhạc này lên nữa thì chill hết chỗ nói Nhẹ nhàng ngủ 1 giấc thật sâu Ôi! Thật tuyệt vời làm sao
một chút tâm tình cuói tuần:tôi yêu cái thứ bày,chủ nhật.Cái ngày mà mọi người ai ai cũng được nghỉ ngơi và cũng là ngày thoải mái nhất của tôi.Tôi yêu cánh gió hiu hiu nhẹ của buổi hoàng hôn,tôi thất ngắm bầu trời khi buông xuống và đó cũng chính là liều thuốc để chữa lành những ngày học mệt mỏi.Cũng giống như bản nhạc này vậy-Yên bình đến lạ thường...Nếu ai đọc được bình luận này thì chúc bạn có một ngày mới thật tươi vui
Mỗi lần nghe bài này tớ lại nhớ đến cậu ấy, một người mà tớ rất thân. Nhưng.. tớ và cậu đã không còn như lúc trước nữa, khoảng cách của tớ và cậu ấy đã rất xa... Bây giờ nhớ lại tớ vẫn thấy rất tiếc cho tình bạn này, tiếc cho kỉ niệm đẹp của chúng mình. Nhưng mà có lẽ tớ và cậu ấy đã hết duyên với nhau rồi thì phải, người đời thường có câu "còn duyên thì đến, hết duyên thì đi". Vì vậy, nếu có cơ hội thì tớ vẫn sẵn lòng chào đón cậu đến với thế giới của tớ một lần nữa. Vì thế, tớ cảm ơn cậu đã đến và chữa lành những vết thương của tớ, cảm ơn cậu vì đã là một phần kí ức của tớ, cảm ơn cậu vì tất cả...
đây là bài hát duy nhất khiến mình thực sự ngủ ngon giấc mặc dù nghe qua rất nhiều thứ nhạc lofi, chill, piano, sáo, tiếng mưa rơi thậm chí là cả sóng âm giúp ngủ ngon nhưng mình vẫn không thể nào ngủ được
Mình đang bị cảm do chăm sóc bản thân không cẩn thận. Lúc đó cơ thể mình rất nóng, đầu đau như búa bổ. Mình chỉ muốn tìm một bản nhạc piano nhẹ nhàng để xoa dịu cơn đau. Nhưng tìm mãi mà không có bài nào phù hợp cả, bỗng chốc mình nhớ tới bài "nop". Mình đã nghe và nó thật sự có hiệu quả, cơ thể mình bớt nóng, tay chân không run rẩy nữa :000 Cảm ơn ChenYue đã tạo ra bản nhạc tuyệt vời này, nhờ có nó mà cơn đau của mình đã được xoa dịu 😭💓💓💓💓💓💓
Thật nhanh, những ngày tháng năm cấp 2 thật nhiều cảm xúc, từng bước từng bước từ lớp 6 rồi lớp 7,8 và 9 cuối cùng là mùa thi tuyển sinh . Một mùa thi chắc hẳn cả đời này tôi sẽ không bao giờ có thể quên. Cực là thế, mệt là thế nhưng nó ẩn chứa trong đó là niềm hạnh phúc và cảm xúc lo lắng, bồn chồn. Tôi nhớ rất rõ các thầy cô đã chúc tôi như thế nào trước ngày thi quan trọng. Cảm giác lúc ấy thật khó tả, tuy buồn vì sắp phải rời xa ngôi trường, bạn bè, thầy cô nhưng nó cũng có chúc nôn nao về những ngày nghỉ hè tuyệt vời. Mọi người, gia đình, thầy cô đều quan tâm động viên tôi, vào lúc ấy tôi đã tự nhủ với lòng rằng : " mình nhất định phải đậu, nhất định phải vào ngôi trường mơ ước, nhất định không được làm mọi người thất vọng. Và cuối cùng tôi cũng đã làm được với một số điểm tuy không được cao nhưng đáng để ngưỡng mộ và hiện tại tôi đã và đang học trong ngôi trường mình mơ ước. Những ngày tháng ấy thật đáng nhớ, nó đã đánh giấu mốc quan trọng trong cuộc đời của tôi.
lại một mùa hạ nữa lại tới... thật hoài niệm với biết bao cảm xúc ùa về... tôi nhớ tôi của mùa hạ ấy, ngây thơ hồn nhiên vô lo vô nghĩ mùa hạ năm 2021 tôi đã gặp anh... nhớ mùa hạ của những năm tháng cấp ba tươi đẹp... tiếng ve kêu râm ran... những tập đề ôn thi... những người bạn... giờ đây cũng chỉ còn những kỉ niệm... tôi rất thích ngắm bình minh... ngắm cả lúc mặt trời lặn, thích bầu trời trong xanh với những đám mây trắng, thích cả những ánh nắng vàng và 1 bầu trời đầy saooo... nghe bản nhạc này tôi chỉ ước đc quay về quá khứ... tôi không thích tôi của hiện tại.... mong tương lai sẽ đối xử nhẹ nhàng với tôi một chút.... cảm ơn cậu đã cho tôi một bản nhạc như đang chữa lành tâm hồn tôi vậy....❤
"Cô bé lại khóc, nhưng không phải vì xúc động nữa, mà vì đau khổ. Em thấy thương bố. Liệu có phải chính em đã làm bố đau khổ? Có phải em là người có lỗi? Em day dứt, ân hận. Trong tiếng khóc, em nói với bà: - Bà ơi… bà có thể…xin cho Thượng đế… cho bố cháu lên… thiên đường này.., không ạ?"
dù bạn là người không hoàn hảo, gia đình bạn cũng không hoàn hảo, đôi khi người khác gây cho bạn vết thương trong lòng nhưng bạn cũng đã mạnh mẽ tự chữa lành vết thương của mình, cho dù bạn tự ti về người khác nói về bạn hay gia đình bạn nhưng bạn đã cảm thấy rất hạnh phúc khi bạn là một người kì lạ họ cũng sẽ không rời xa bạn, đôi lúc bạn muốn được giỏi giang như bao người khác nhưng khi đến được thế giới giống với họ, bạn nhận ra một điều ở thế giới đó không có thứ bạn muốn. vì vậy bạn hãy làm theo trái tim bạn muốn. không học giỏi, không giỏi thể thao, không giỏi giao tiếp, không giỏi mọi thứ trên đời...nhưng bạn đã đủ mạnh mẽ để sống vì mọi người vì bản thân. bạn đã trao được cho người khác một cái cảm giác thật thoải mái khi người ta muốn mặc dù có khi không đúng lúc làm người khác khó chịu nhưng không sao bạn đã làm hết sức mình rồi bản thân ơi !
Lâu rồi, tôi luôn sống một cách vô định. Tôi cố tìm kiếm màu hồng trong thế giới của người trưởng thành nhưng chẳng thể thấy nó ở đâu. Tôi thất vọng, chán ghét cuộc sống mình vô cùng. Tôi thu mình lại rồi tê dại sống từ ngày này qua tháng nọ. Khi tôi va vào giai điệu của bài ca này, tôi đã khóc. Những cảm xúc lắng đọng trong tôi bấy giờ như được xối ra một cách ào ạt. Thế là tôi khóc được rồi. Thật may, trái tim tôi vẫn còn ở đây.
Hôm nay ngày 16/6/2024 Chúng tôi vừa trải qua kì thi tuyển sinh lớp 10, nụ cười rạng rỡ có nhưng nước mắt cũng có,chúng tôi nhìn nhau cười thật tươi,vậy là một đời học sinh nữa đã lên cấp 3 bà bắt đầu cuộc đời học trò đẹp của mình Khi ở cấp 2 tôi đã từng có tất cả : thực lực,nhan sắc,bạn bè ,..... Nhưng mỗi tội không có em😢
Mùa hạ nghe bài này rùi ngồi hoài niệm, bỗng nhiên thấy cảm xúc dâng dâng nghẹn ngào. Dù bài hát chỉ có nhạc thui nhưng khiến ta cảm nhận được nhiều điều. Mùa hạ vui vì được về nghỉ hè được nô đùa, được giải tỏa sau một năm học vất vả nhưng đan xen vào đó là những cảm xúc lẫn lộn vừa lo lắng vừa sợ hãi khi sắp tới mình phải bước vào kì thi quan trọng. Mùa hạ-mùa thi-mùa chia ly. Cảm ơn tác giả đã cho ra bài nhạc hay và ý nghĩa như vậy.
Tớ thích nghe giai điệu này lắm. Nó làm tớ nhớ về những ngày tháng được làm bạn với cậu một cách tự nhiên, nhớ về những lần cậu ngồi sau tớ trêu chọc, nhớ lần cậu tự nhiên đòi ngồi chung bàn với tớ, nhớ lúc chúng ta cùng học từ mới tiếng Anh, tớ quay sang khẽ liếc nhìn cậu, nhớ lúc tớ lấy hết dũng khí chuyển xuống ngồi cùng cậu vì biết rằng cậu sắp đi. Những kí ức đẹp đó chỉ mới cuối năm 2022 thôi, vậy mà tưởng chừng cách đây vài năm. Tớ nhớ cậu, nhớ nụ cười của cậu, nhớ ánh mắt dịu dàng ấy, nhớ những câu chuyện cười nhạt nhẽo của cậu lại khiến tớ lúc nào cũng nhoẻn miệng cười. Gặp cậu vào một ngày thu trong vắt, tớ xin trả lại cậu về với chân trời nơi xa, nơi mà cậu có thể thực hiện được những dự định tương lai của mình. Tất nhiên, tớ cũng nhớ bản thân tớ khi đó đã rất thích cậu.
vừa nghe bản nhạc, vừa hồi tưởng...vừa hoài niệm mà cũng thật quen thuộc. những tháng ngày tuổi thơ bị bắt ngủ trưa, lúc đó ta chỉ muốn được như người lớn để không phải ngủ. những ngày nghịch dại bị cha cầm roi dí từ đầu ngõ, ta muốn lớn thật nhanh để không còn bị la. nhớ hồi đó, thấy được một cảnh đẹp trên cái tivi cũ của nội, ta lại muốn lớn thật nhanh để mau kiếm tiền đi đây đi đó. Lớn rồi...lại muốn quay về lúc trước, ước gì thời gian ngừng trôi một chút để ta có thêm thời gian hoài niệm về ngày thơ. Cuộc sống xô đẩy, lúc trước ta dễ cười, bây giờ ta dễ khóc vì những việc nhỏ xíu. Mỗi ngày, mỗi ngày...ta lại tích góp một chút thứ gọi là "tiêu cực" vì cuộc sống xung quanh và suy nghĩ của ta chẳng còn như ngày bé. Để rồi...bỗng một ngày có chuyện ta không vừa ý, hoặc thứ gì đó khiến ta khó chịu. Ta lại bật khóc nức nở như một đứa trẻ, và rồi bản thân tôi nhận ra rằng cuộc sống bây giờ chỉ xoay quanh 4 chữ "cơm áo gạo tiền", những áp lực khiến ta càng mệt mỏi. Ước gì lúc trước ta không trông chờ đến ngày lớn lên ha, ước chi ta vẫn còn là một đứa trẻ cấp 2 hồn nhiên vô lo vô nghĩ như hồi đó.
Tôi 25 tuổi, 1 giờ đêm 28/5/2023 nằm nghe. Những kí ức của thời học sinh cấp 2 cấp 3 lại ùa về. Nhớ các bạn của tôi lắm. Nhớ cả em, cô gái anh yêu năm 17 tuổi 😢 Nghe nhạc mà nghẹn ngào ko nói nên lời.
Chị là sinh viên kiến tập, ở cùng các em 3 tuần thôi, nhưng chị yêu các em lắm, nhìn các em vui cười như vậy chị rất hạnh phúc, vì các em sống đúng với độ tuổi của mình. Khi đứng trên vị trí của người cô, chị mới thấy các em đáng yêu nhường nào. Chỉ còn 1 tuần nữa là xa các em, chị sẽ nhớ lắm. Khi nghe bài này, chị liền nhớ đến nụ cười của các em, cảm ơn các em đã gọi chị là "cô". Trước giờ chị không quan tâm lắm đến cách xưng hô như vậy, nhưng nhờ các em, dù chị chỉ là sinh viên, các em vẫn gọi chị là "Cô", khiến chị trân trọng hơn ngành nghề của mình, quan trọng hơn là chị muốn bảo vệ nụ cười của các em, tuy hơi viênc vong. Chúc các em hạnh phúc, chăm học, ngoan ngoãn và tung cánh đến ước mơ của mình PTB_12.11.2023
Bài hát như đánh thức một phần tâm hồn còn trong sáng nhất của tôi còn sót lại giữa thế giới đầy bon chen và toan tính; đọc comment của mọi người có nhiều đồng cảm. Đứng ở một độ tuổi chênh vênh, đôi lúc cần một giây ngừng nghỉ và rồi mạnh mẽ bước tiếp. Ai cũng có những ngày quá khứ để nhớ lại, bây giờ, hãy cố gắng thật nhiều để sau này nghĩ lại bây giờ và mỉm cười, và cảm ơn bản thân vì hồi đó đã rất rất nỗ lực. Nắng vàng ươm, nắng vàng ươm Còn đâu nữa, đứa bé khóc Mưa rơi, mưa rơi, tý tách Đứa bé lớn, có người phải ra đi
mình 2006, những ngày cận thi thật sự rất áp lực. cô Tiếng Anh dồn ép môn cô phải được điểm cao dù mình học khối xã hội. cô dạy Sử nói ra đề sẽ hỏi vòng vo khiến tụi mình không làm được bài và theo quan điểm của cô là tụi mình phải biết cố gắng, tự học, không làm được thì bị đánh, bị chép phạt. hồi giữa kì II, câu hỏi rất dài và hỏi vòng vo nữa nên căng thẳng trong 45 phút làm đề, về dò đề thì sai khá nhiều kết quả mình được 6.5, cả lớp ai cũng bị đánh ít thì 2 3 roi nhiều thì 6 7 roi. mình bị 4 roi đau điếng cả người, thêm cả 10 lần chép phạt nộp cô trong 4 ngày. nó rất dài, một lần thôi đã là 3 tờ rồi về gia đình cũng không trọn vẹn, mình không được cảm thông cho lắm. mình rất có lỗi vì không làm tròn trách nghiệm là người con, người chị. mình làm không tốt nên để 2 em sống trong cảnh đánh mắng. tụi trẻ còn nhỏ dại để tụi trẻ thấy cảnh như thế mình không biết phải làm đến mức nào mới không để em thấy và nghe nữa. sợ tụi trẻ thấy như thế rồi suy nghĩ nó khác. duy nhất có một chú chó cỏ tên Xám luôn bên mình, nhiều lần khóc được em tới an ủi. gần nhất Xám đã đẻ 5 nhóc rất đẹp, các bé mới được đến thế giới này, tầm nhìn quanh đi quẩn lại vẫn là căn nhà, tổ của Xám và Xám, cỏ cây, nhạc mình mở, mình và gia đình.. mới được có hơn 4 tháng thôi mà các em bị người ta trộm mất rồi. cuộc sống lại mang em đi khỏi chị rồi. xin lỗi nhé vì để các em gầy. chị còn mơ em được người ta trả về vì áy náy nữa đó. lúc đi học về biết chuyện chị không khóc đâu, chị giỏi chưa. người đời bảo phải học cách mạnh mẽ, vậy mình mạnh mẽ lắm rồi, những chuyện sảy ra với mình toàn là sự mất mát. vì mình xui xẻo chắc rồi kk. nhiều ước mơ mà, cố gắng được tới đâu hay tới đó thuii✨
dù chỉ là người qua đường thui nhưng tớ chúc cậu may mắn nhé. cậu đã mạnh mẽ lắm rồi và "mọi chuyện sẽ ổn thôi". tớ tuy 2k5 mà vẫn xưng "tớ - cậu" hì hì ^^ wish you all the best ❤
Lúc nghe bản nhạc này, mình đang là sinh viên năm 3, sống trong những tháng ngày bình an vô lo vô nghĩ nhất của cuộc đời... Ở lứa tuổi đẹp nhất này, mình có được tất cả: đó chính là có tuổi trẻ. Mong sau này nghe lại bản nhạc này, tâm hồn mình luôn yên bình và an vui như thế
khi nghe bài này, trong đầu mình giống như có 1 cuốn phim chạy qua, từng khoảnh khắc thời ấu thơ ngây ngô và hồn nhiên nhất, một không gian của nắng chiều lấp đầy hàng cây trong vườn nhà, nơi mà mình được vui đùa thỏa thích, nó làm mình thấy nhớ bà,nhớ ba mẹ,nhớ cái thời học sinh,nhớ về những kỷ niệm đẹp nhất chợt thoáng qua trong đời
tuổi thơ của chúng ta chôi qua thật nhanh , bài hát này kiến tôi nhớ về hồi xưa cái ngày mà chưa hiện đại như bây giờ , vào mỗi mùa , gia đình chúng ta ngồi quây quần bên nhau nhưng rồi ai cũng đi theo con đường riêng của mình từng người bận rộn với công việc của chính bản thân mình , dần dần chúng ta không còn thời gian cho gia đình nữa . Khi nhìn lại thì đã quá muộn rồi
Không hiểu sao cứ mỗi lần tôi nghe bài nhạc này lại nhớ đến những ngày tháng đáng nhớ của tuổi thơ nhanh thật mới đây đã 6 năm rồi, giờ tôi mới hiểu ra rằng khi bạn đi xa một nơi nào đó như nhà của mình vậy, giờ tôi đi học xa nhà nhưng mỗi lần được về nhà tuy thỉnh thoảng bị mẹ chửi vài câu . Nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc và nhớ nhà lắm và thời gian nào cũng thế chúng ta đều phải lớn và phải rời xa nhà để đi đến một nơi khác , dù thời gian vẻ nhà rất là ít ỏi và trôi qua nhanh nhưng tôi sẽ trân trọng từng khoảnh khắc đó
chẳng biết từ bao giờ bản nhạc không lời này đã trở thành một phần cuộc sống của mình , là nơi mình tìm về sau tất cả những mệt mỏi. Mỗi lần nghe lại thấy hoài niệm về tuổi thơ , về cái thời còn được chăm bẵm từng chút . Cũng là cái thời mà không phải bận lòng nhiều như hiện tại
nghe tiếng trẻ con nô đùa lẫn trong những giai điệu làm nhớ tới tuổi thơ lms, lúc bé luôn mong muốn lớn nhanh kiếm tiền phụ mẹ, h lớn r áp lực đủ thứ cảm thấy bản thân thật kém cỏi,nhưng dù s cũng sẽ cố gắng hết mình để k hối hận
Thâtj sự đây là bài hát đầu tiên giúp mình giải toả được những cảm xúc bấy lâu..những kí ức vui, buồn ùa về làm mình nhớ đến và khóc khi nào không hay, những cảm xúc tiêu cực đều được giải toả qua bài nhạc 19p hơn này. Cảm ơn Dao Phuong Vy đã làm ra video này thật sự nó rất ý nghĩa❤
00:46 ngày 21 tháng 8, năm 2023. Em chấp nhận lời tỏ tình của tôi, sau bao lần từ chối, tôi biết em thích tôi, biết em muốn đón nhận tình cảm ấy, nhưng thời gian của em không cho phép, đến lúc sắp rời xa cõi đời này em vẫn nghĩ cho tôi, sợ không có em thì tôi sẽ buồn lắm nhưng em ơi, tôi vẫn muốn yêu em cho đến khi em trút hơi thở cuối. Hãy để anh yêu em nhé, anh không hối hận đâu, dù cho thời gian có quay lại, anh vẫn không hối hận vì đã yêu em.
Mình đang trong giai đoạn ôn thi nước rút vô cùng mệt mỏi, mình đã không biết bao nhiêu lần cảm thấy bản thân kém cỏi, cảm thấy mình chẳng là ai cả. Nhưng mình biết rằng mọi khó khăn rồi cũng sẽ chóng qua thôi, mình tin rằng tương lai vẫn còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đón mình. Mình thực sự chẳng nhớ nổi đã xem bao nhiêu vid chữa lành, mình cũng không dám tâm sự những điều tiêu cực với ai, vì mình biết chỉ có bản thân mới vực dậy được chứ không phải ai khác. Cố lên nhé, ai rồi cũng sẽ hạnh phúc mà thôi :>
chỉ còn 1 tuần nữa là tròn 18 tuổi, con không mong ba mẹ nhớ tới sinh nhật của con, cũng không mong ba mẹ sẽ mua cho con một món quà giá trị hay gì hết, chỉ mong sao con vẫn có thể ở với ba mẹ thật lâu... miễn là con được thêm tuổi mới ở bên ba mẹ là con vui rồi. Hãy đón tuổi 18 thật hạnh phúc nhé
mỗi lần nghe bài này thì tôi lại khóc, chẳng hiểu tại sao. giai điệu trong sáng và thậm chí còn chẳng có một câu hát nào nhưng lại làm tôi khóc nghẹn. tôi nhớ đến ông ngoại tôi, người tôi thương nhiều nhất trên cuộc đời này. tôi nhớ những năm tháng ngồi bên hiên nhà cùng ông, cùng ông đi chợ. tôi khóc vì sự yếu đuối của bản thân, tôi quá yếu kém và chẳng được tích sự gì, những điều tôi làm chưa bao giờ đủ tốt. tôi không còn một chút tự tin nào vào bản thân, chẳng muốn đối mặt với thực tại. cứ mãi sống trong ảo tưởng xa vời. không có kế hoạch gì cho tương lai, không có hy vọng hay mong đợi gì vào tương lai. thời gian cứ trôi và tôi cứ mãi như thế.
năm ấy hoa giấy nở rộp trời, cái nắng oi ả cũng dần trở nên dịu êm. Ngày đó con ngõ xóm quê còn lộng gió, vừa hay thổi lên cánh diều, mà thổi bồng tuổi thơ, tôi cứ mãi tự hỏi đi chơi nhưng sao cứ mãi nhớ nhà, giờ mới phát hiện ở sài thành không có thứ tôi cần. Ngoài cái diễm lệ phồn hoa, nó không có bầu trời trong vắt, không có tiếng chim và đôi người già tôi thương. Song giờ chẳng biết nhớ ai, nhớ cái gì, không biết là hoài niệm cái xưa hay uất ức cái đổi thay chóng vánh của thời gian mà mỗi sớm nhìn ra cửa nhà lại nghèn nghẹn, chắc làm có thứ gì thay đổi, chỉ mỗi tôi đây lớn nhanh quá thôi.
bản thân ơi đừng quan tâm đến những lời nói xấu ấy những lời nói cợt nhả ấy . Hãy mạnh mẽ lên đừng khóc hay buồn vì họ nx , họ ko xứng đáng lam chúng ta buồn , hãy đừng quan tâm đến những lời nói của họ . Hãy sống vì bản thân mình , hãy sống vì chính mình vì bố mẹ , cố gắng học đi , cố gắng học mãi học mãi để đỗ chuyên . Dù biết có thể ko đỗ hên xui nhưng hãy cố gắng cho bản thân một cơ hội để học dù biết bọn họ giỏi hơn mình rất nhiều nhưng hãy vì bản thân mà học hãy cố gắng lên , hãy học để đỗ cấp 3 đỗ chuyên
H nghe bài này lại nhớ khoảng tgian ôn thi biết bao, tuy mệt mà vui. Vui vì luôn có những ng bạn đồng hành suốt chặn đường khó khăn ấy, mang lại những tiếng cười đùa làm xua tan đi cái mệt mỏi, chỉ biết an ủi, động viên nhau vượt qua áp lực mà bản thân phải đối mặt. Và rồi h chỉ còn là hồi ức mà khi nhớ lại chỉ muốn ích kỉ để khoảng tgian đó trôi qua chậm thôi...
Lắng nghe giai điệu cứ cảm thấy trong lòng mình xao xuyến hay tiếc nuối điều gì đó của tuổi học trò. Cái nắng nóng của mùa hạ cứ bao trùm xung quanh làm con người ta khó chịu nhưng sao mà ai cũng trân trọng khoảng khắc đó như vậy. Khi những người bạn cũ bắt đầu cuộc sống mới ta mới bắt đầu tìm lại quá khứ để tiếc nuối. Những thứ kỉ niệm mà ta từng cho là vô vị hay " đừng lo, nó còn xa lắm" mà giờ đã phải nhìn nhau qua bộ đồ cử nhân và cầm trên tay tắm bằng tốt nghiệp. Mùa hạ đối với nhiều đứa trẻ là mùa của sự vui chơi, nhưng sao, lòng ta nặng trĩu khi xa mái trường thân thương để chào cuộc sống mới quá vậy. Tạm biệt bạn bè, tạm biệt thầy cô, tạm biệt cái bàn, cái ghế, cái bảng đen hay viên phấn. Ta phải bắt đầu cuộc sống mới thôi. Tạm biệt tất cả.
Giai điệu này đem lại cho anh cảm giác hồi tưởng rất thật. Như một ngọn cỏ gượng sống từng ngày chờ cơn mưa đến tưới tẩm suốt những ngày tháng oằn mình mòn mỏi nơi hoang mạc khô cằn. Trùng hợp chiều nay lại có mưa bay, len lỏi đâu đó những dư vị trong hơi đất dưới cơn mưa đầu hạ, anh nghe tiếng em rơi xuống đất, vỡ tan ra, rồi lại kết tinh thành những mảnh ghép kí ức nham nhở, vụng trộm trong khoảng trống của lòng mình. Như một thân cây héo úa, tàn rụi, nhưng đâu đó sâu trong mao mạch, dòng nhựa vẫn chảy thầm, vừa có cái gì chết mòn chết mỏi đi, vừa có cái gì chưa chịu chết hẳn. Linh hồn anh sống tha hương trong chính thân xác của mình. Một nửa sự sống nơi anh, phải chăng đã gửi lại cùng với bóng hình người anh yêu ở chốn tận cùng của những ngày xưa cũ. Không gian, thời gian, khoảng cách địa lý có khả năng thay đổi tường tận những thứ vốn nghĩ chẳng mảy may đổi thay, và lực hút của những điều mới lạ luôn ngập ngụa, chất đầy sự mê hoặc. Trên thế gian này, lòng người khi đối diện với không - thời - khoảng, nó yếu đến mức chẳng kịp ngỡ ngàng, nhẹ đến độ vừa buông mình trước sau đã chìm xuống đáy của ngày xưa…
Nhớ lại năm trước đó giờ đang ôn thi tốt nghiệp v mà bây giờ đang ôn thi cuối kỳ của sinh viên năm nhất rồi nè. Còn ngày mai nữa thôi chỉ còn môn tin học đại cương nữa là hết được làm tân sinh viên rồi đó nhanh thật đấy. Chị chúc các sĩ tử 2006 làm bài thật tốt nhé ❤️
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, chúng ta không cần phải ngưỡng mộ cuộc sống của người khác. Có người ngoài mặt tươi cười rạng rỡ nhưng ẩn trong đó là bao giọt nước mắt, lại có người nhìn có vẻ cơ cực nhưng kỳ thực họ lại đang trải qua một cuộc sống rất thoải mái. Hạnh phúc không có một đáp án chuẩn mực, niềm vui cũng không chỉ xuất phát từ một con đường. Thu lại ánh mắt ngưỡng mộ người khác và nhìn lại tâm hồn mình. Sống cuộc sống mình mong muốn chính là những ngày tháng tươi đẹp nhất, cách sống mà mình muốn mới chính là cách sống tốt nhất.
cứ nghe là một cảm giác những năm tháng cấp 2 của tớ ào ạt ùa về. nghĩ tới những ngày nắng, cái nắng 36 37 độ, chúng tớ đội nắng đến trường nhễ nhại mồ hôi. cái nắng 36 37 độ, chúng tớ vẫn nô đùa với nhau. cái nắng 36 37 độ, chúng tớ cùng nhau trải qua những năm tháng từ xa lạ thành thân quen, cùng học, cùng chơi, cùng ôn, cùng thi, vui có, buồn có, kỉ niệm có. thế nhưng mà phải gác lại trong tâm trí thôi ❤
Chuẩn bị qua năm rồi mà mình vẫn chưa làm đc gì cả nhưng mà mình biết cuộc sống của mình rất dài hoặc có khi ngày mai sẽ mất nhưng mình vẫn thấy cuộc sống là một hành trình thôi ko phải là gì cả nhưng trees của mình rồi mai sẽ tan thôi mình vẫn sống ngày qua ngày như thế đấy cố tận hưởng những ngày này để ko lãng phí 🖤
Sao tự nhiên nghe nó mà mình muốn khóc vậy nhỉ, thật là một cảm giác khó tả... Nó như gợi lên trong lòng mình một cảm giác thật yên bình giữa nhịp sống vội vã, tất bật, nhưng cũng gợi lên một cảm giác thật hoài niệm về những kỉ niệm đẹp ngày xưa, để ta thêm trân trọng hơn những phút giây với mọi thứ với gia đình và mọi người xung quanh, nhưng tại sao mình lại buồn thế này... Mình đã nuối tiếc với quá khứ, với nhiều thứ mình đã bỏ lỡ, mệt mỏi với hiện tại, căng thẳng với mọi thứ đang diễn ra 1 cách rất bình thường, và cũng lo sợ về tương lai, về những thứ mà mình sẽ phải đối mặt. Mình sợ mình không thể vượt qua được nó, mà kể cả có vượt qua được thì mình lo rằng nó sẽ vẫn còn đọng lại phần nào đó mà mình không thể chấm dứt được, cảm giác rằng mình sẽ không còn là mình nữa... Khúc nhạc này đã khiến mình, 1 con người overthinking, lại trở nên suy ngẫm hơn về bản thân và sự tồn tại của bản thân trong thế giới này. Dù biết rằng mọi thứ sẽ ổn thôi nhưng mình mệt quá, không thể chia sẻ với ai và cũng không thế giải quyết nó thật ổn thỏa, không biết nghỉ ngơi một chút có được không nhỉ? Mình sợ nếu mình nghỉ một tí thôi thì sẽ không thể theo kịp được mất...
Năm nay mình đã lớp 9, những ngày chia xa đang đến gần có lẽ chúng ta sẽ ko thể học chung 1 mái trường và đc gặp nhau hằng ngày nữa, đặc biệt là cậu ấy sẽ ko đc ngắm cậu ấy nữa. Thật tiếc nuối biết bao những cái nhìn ngại ngùng, những buổi đi ôn thi chung, những buổi đi chơi với cậu ấy, đi cổ vũ cậu ấy thi thể thao. Nhiều kí ức đẹp của tuổi 15 sẽ ko trở lại nữa. Tôi sẽ nhớ cậu ấy rất nhiều, chúng tôi sẽ ko đc gặp nhau như mọi ngày nữa. Cho đến bây h tôi vẫn chưa dám tỏ tình cậu ấy, tôi thật sự sợ chúng tôi sẽ bỏ lỡ nhau, nếu có duyên thì tương lai của tôi và cậu sẽ có hy vọng còn nếu ko thì chúc cậu luôn vui vẻ hạnh phúc. Chúc cậu và tôi thi tốt, chúc sau tốt nghiệp dù có học cấp 3 ở đâu chúng ta sẽ ko quên nhau ❤. Thực sự tôi rất thích cậu ấy, nghĩ về những kí ức đẹp đẽ của chúng tôi, tôi thực sự ko muốn xa cậu ấy, nhưng có lẽ khoảng cách là một thứ sẽ chia cách chúng tôi.
Cậu cũng giống mình lúc đó vậy cậu hồi đó lớp 9 mình cũng thích thầm cậu ấy lúc đầu nhắn tin rất vui vẻ nhưng lúc cậu ấy vô trường cấp 3 thì khác hẳn mình cũng quên cậu ấy 5 tháng rồi, đột nhiên cậu ấy nhắn tin với mình rất nhiều nhưng bây giờ mình không thích cậu ấy nữa!! Cậu ấy đã làm mình tổn thương, cậu ấy chả hiểu suy nghĩ của ngkh nhưng cũng cảm ơn vì cậu ấy mà bây giờ mình rút ra được bài học cho riêg mình.😊
Càng nghe càng nhớ về cậu ấy. người tớ từng thương, trao mọi hy vọng của 2 đứa với nhau và sau khi tớ đỗ đại học và cậu cũng vậy!! Lúc đó tớ rất vui . Nhưng vui đến đâu thì cũng có cái kết của nó. . lúc cậu định chạy lại ôm tớ thì có 1 chiếc xe ô tô mất lái tông cậu, tớ lúc đó thì đứng đờ tại chỗ và sau vài giây thì có người hét lênrất nhiều.. tớ đứng đó không biết làm gì chỉ biết đứng nhìn cảm giác như vừa bị chìm dưới đại dương sâu thẩm vậy😞, Tớ nhìn cậu rồi tớ chạy lại ôm chặt cơ thể cậu mà hét lên :"LÀM ƠN AI ĐÓ GỌI XE CỨU THƯơNG ĐI LÀM ƠN .. AI CÓ ĐIỆN THOẠI THÌ GỌI XE CỨU THƯơNG GIÚP CHÁU!!" . tớ vừa nói vừa òa trong vô họng đến mức cổ họng khàn đi vậy. . Tớ không biết sao lúc ấy tầm nhìn mờ đi. Khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện , tớ lật đật ngồi dậy tớ nghe bên tai là tiếng khóc của mẹ cậu và tớ thì chỉ im lặng , không biết nên làm gì tự hỏi tại sao họ lại khóc. Rồi ba cậu nhìn tớ thở dài rồi nói lại lắc đầu? Ừm.. sau đó tớ hỏi chú ấy rằng cậu có ổn không? Trong suy nghĩ tớ cậu sẽ ổn. Nhưng Ba cậu thì im lặng một lúc rồi tớ thấy mắt chú ấy đỏ hoe rồi như thể câu tiếp theo làm tớ khựng lại .. "Thằng bé nó mất cách đây vài tiếng trước rồi cháu ạ.." , Tớ lúc đó chỉ biết im lặng sau đó lại bật khóc miệng vẫn gọi tên cậu , tớ tuyệt vọng lắm!! Và tớ đã suy sụp đến hiện tại và đã không yêu ai kể từ ngày ấy!. Có kiếp sau 2 đứa ta sẽ gặp nhau và sống với nhau đến suốt đời.. ( xin lỗi đây là 1 câu chuyện của chj tớ.. đừng toxic)
Bài hát làm tớ nhớ tới lúc tớ nhận ra bản thân có tình cảm với a ấy. Đó là một buổi chiều hoàng hôn chỉ có tớ và a ấy, ko tiếng ồn, ko có ai ngoài 2 bọn tớ, ko trò chuyện, chỉ ngồi lặng im ngắm nhìn thành phố nơi bọn tớ sống. Nắng nhẹ nhàng chiếu qua mái tóc xoăn của a ấy cùng với nụ cười mà lâu rồi có lẽ tớ chẳng thấy ở a ấy khi mà bộn bề cuộc sống thực sự làm a ấy quên dần cách cảm nhận mọi thứ. Giây phút ấy tớ mới thực sự biết có thứ còn đẹp hơn ánh hoàng hôn chiều hôm đó nữa...
Tớ vô tình nghe được giai điệu nhẹ nhàng này, thật dịu dàng quá đỗi với một kẻ cô đơn, như một bàn tay ôm lấy và xoa dịu đi vết thương lòng sâu nặng. Toàn thân như được trút bỏ gánh nặng, cơ thể nhẹ đi, bao cảm xúc dồn nén trực trào. Không hề nghĩ về gì cả, nhưng nước mắt cứ trào ra ướt đẫm hàng mi, mờ đi tầm nhìn theo khuôn mặt nhỏ giọt lên trang giấy. Tớ nhớ anh ấy quá, biết anh sẽ không về với tớ nữa nhưng tâm trí vẫn đong đầy nỗi nhớ và trái tim vẫn đập mạnh mỗi khi nghĩ tới quãng thời gian bên nhau tuy ngắn ngủi nhưng thật quý giá. Mong anh sống tốt, dẫu người bên anh không phải là em. Cảm ơn cậu đã kéo dài giai điệu này, để tớ được đắm chìm trong đó và được trút bỏ nỗi lòng chôn giấu bấy lâu.
Thời gian có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa,chúng ta - những cô cậu học trò tuổi mới lớn. Tớ biết các cậu khoảng thời gian qua đã cố gắng nỗ lực rất nhiều, chịu nhiều tổn thương, chịu nhiều áp lực nhưng hãy cố lên nhé chúng ta chỉ được sống 1 lần và hãy làm những điều mình thích,gặp gỡ những người nên gặp gỡ.Cuộc đời là những trải nghiệm vấp ngã ở đâu mong cậu đứng lên ở đó,đừng chùn bước,cậu đã đến rất gần với anh hào quang rồi.Cố lên,1 chút nữa thôi bao nhiêu giọt nước mắt của cậu sẽ đổi lại được những kết quả xứng đáng.Chúc tất cả các cậu sẽ luôn vững bước trên con đường mình chọn và sống 1 cuộc đời thật hạnh phúc nhéee
bài hát này làm t nhớ tới hè năm 2022, lúc ấy có 1 chàng trai làm t nhớ tới bây giờ, toi và cậu đã trải qua hết cung bậc cảm xúc như những người đang yêu, đi đâu cũng có nhau, cậu luôn bênh toi, bảo vê, quan tâm, lo lắng cho toi, toi đã ôm cậu và cậu đã ôm toi, cậu cõng toi đi chơi, mùa hè năm ấy là mùa hè vuii nhất đời toi vì mùa hè năm đó có cậu, bay gio chung ta chang la gi cua nhau ca, 1 cau chao hoi cung khong co, tuy nhien chung ta van con nch nhung khong con than nhu luc truoc, cau ay bay gio da truong thanh hon, co nhieu nguoi theo duoi hon, lam sao toi co co hoi day, bay gio chi con la ki niem, toi hy vong 1 ngay nao do cau se hieu va dap lai tinh cam cua toi danh cho cau❤️🩹❤️🩹
khoảng thời gian cấp 3 có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất, nó nhẹ nhàng mà hoài niệm như giai điệu du dương của bài hát này...Không ngờ 3 năm cấp 3 lại thoảng qua nhanh như thế, tuy nhanh nhưng hương sắc của nó mãi đọng lại ở nơi tâm hồn.. Tôi nghe thấy tiếng cười nói vui đùa của đám bạn, nghe thấy tiếng lá xào xạc qua làn gió đu đưa, nghe thấy tiếng ve ngân lên khắc khoải như nỗi nhớ vang trong đầu, nghe thấy cả thanh âm của mùa hè sôi động, có nắng, có chim, có ong bay hiền hoà...
Anh chẳng còn nhớ ngày đầu tiên mình gặp nhau chúng ta đã cười nói thế nào, lại chẳng nhớ nổi mỗi lần đưa em đi chơi qua con phố mình hay đi qua anh đã làm những gì. Tha lỗi cho anh, anh nghĩ rằng mình mau quên. Thật ra là tại anh không muốn nhớ lại những kí ức giờ chỉ còn đọng lại trong kỉ niệm. Anh vẫn nhớ đôi mắt long lanh của em, Nụ cười làm anh xao xuyến vào ngày đầu tiên, Anh nghĩ mình đã không thoát ra được đôi mắt, nụ cười và em được. Anh thì vẫn là anh, mang thương nhớ của 2 chúng mình gửi vào mây trời xa xôi mong tình này mãi mãi không phai dần theo thời gian, Lần cuối ta gặp nhau anh vẫn nhớ anh đã ôm em rất lâu, Anh mong lần cuối đó trời đổ mưa để anh ôm em thật chặt và lâu hơn một chút. Giờ đây nhìn em trong lòng anh chỉ còn là một sự tiếc nuối vô hồn chẳng thể tả được. Phải nói thế nào đây ? Em vẫn xinh và mộng mơ như lần đầu tiên ấy, Anh chỉ mong biến ngay lúc này trở thành ngày đâu tiên để anh được lại gần nói chuyện, được hỏi em ngày hôm nay của em như thế nào. Mong rằng những lần đầu tiên và lần sau cuối em vẫn giữ trong lòng, Để nếu sau này có gặp nhau giữa trái đất rộng lớn lại một lần nữa thì vẫn có chuyện để nói cùng nhau.
Nghe hoài niệm thật đấy,nó làm tớ nhớ đến cái hè oi ả giữa trời tháng 4,tớ và cậu ấy đi chung một hành lang mà gió cứ thế lướt qua tình yêu của tớ cho cậu ấy.Cậu ta đẹp lắm,đẹp như một giọt sương đọng trên cỏ non nhưng tớ lúc ấy đâu biết rằng cậu ta có ny rồi :))
từng kỉ niệm hồi con 2 tuổi với ông bà ngoại chỉ còn 1 chút hình ảnh thoáng qua , con không còn nhớ mặt của 2 người nữa :(( con xin lỗi vì sự bất hiếu này, nhưng khi nghe dc giai điệu này từng chút từng chút kí ức hình ảnh của con về ngoại tự dưng hiện về :( giờ con đã 25 tuổi rồi không biết 2 người có còn nhớ về con ko ??
Mình yêu những lúc mình vui vẻ, mong rằng sau này mình sẽ luôn hạnh phúc, mọi người quanh mình cũng luôn bình an và vui vẻ. Hôm trước mẹ mình có lên học pha chế và ở cùng ce mình một tuần. Giữa cái đất thủ đô này, có rất ít kỉ niệm vui vẻ của mẹ, mẹ cũng chưa từng là cô sinh viên. Vậy nên một tuần này mẹ có thể trải nghiệm cảm giác là sinh viên với bọn mình, mình rất vui. Mình đưa mẹ đến chỗ học bằng xe bus, nhờ tìm tòi đưa mẹ đi mà đấy cũng là lần đầu tiên mình đi bus một mình, rất thú vị. Rồi mẹ còn đi la cà, mua sắm sau khi tan học. Mẹ vẫn chưa thể nhớ được đường về nên thường bị xuống quá bến. Rồi tối trước ngày mẹ về quê, bọn mình cùng nhau đi ăn lẩu cũng là chúc mừng mẹ tốt nghiệp, có được chứng chỉ:v Dù mình chưa có tiền bỏ ra để đãi mẹ nhưng mà thật vui khi mẹ có thể đi ăn ở nhà hàng. Lúc gọi món mẹ còn cứ bị nghe nhầm xong cứ nghe thành “cá hồi” hay “gà đồi” cơ. Anh nhân viên cười vs bọn mình cũng cười nữa ^^ kì quá à, sau đấy thì bọn mình đính chính lại, bọn mình cười rất vui vẻ và ăn đến no nê. Chả hiểu sao lúc viết cái này mình lại khóc nữa.
Mùa hạ tới rồi đấy , vẫn những cô cậu cười nói cùng nhau , lá vàng lại xào xạc rơi , một cái mùa mà họ chỉ muốn qua đi cho rồi vì cái nóng của nó , nhưng đối với anh nó lại thật quý giá , mọi thứ vẫn còn ở đây như ngày xưa , vẫn mái trường ấy , thầy cô ấy và góc trường ấy , chỉ là bây giờ không còn chúng ta nữa rồi , thi thoảng lại thấy em chụp hình với người mới , trông em hạnh phúc thật , còn anh vẫn đang chật vật thoát khỏi hình bóng của em , anh không dám yêu thêm ai vì sợ anh lại dùng họ để thay thế khoảng trống em để lại , rồi lại không ngừng so sánh với em . Anh cũng không dám nói gì nhiều với em nữa đâu , chúc em hạnh phúc hơn nữa với người mà em chọn bây giờ , những kỉ niệm ngày xưa của chúng mình anh vẫn nhớ , không biết em có còn nhớ không nhưng cảm ơn vì đã cho anh biết thế nào là thực sự yêu ....
cảm ơn đã giúp tôi nhớ lại một tuổi thơ hồn nhiên vui vẻ và được chìm đắm vào nó, dành ra một ít phút trong ngày cho phép bản thân được thả lỏng r sẽ lại lao đầu vào hiện tại
vẫn nhớ những khi hạ đậu lên cánh môi em; ánh dương tàn vẫn còn khôn khéo lả lướt trên những đường cong không tì vết. khẽ chạm lên nước da phóng khoáng len lỏi vào đá quý phủ lên hương sắc nơi em. tôi nghĩ dại khờ sao tôi nhớ hạ quá? hạ về, mang em nguy nga bước ra khỏi u lạnh. em về, em mang tôi choàng tay qua hạ mới, vắt nửa tâm trí tôi mềm mỏng ngã vào lòng em. những ấy tảng băng trong lòng tôi khi không bừng nắng hạ, làm tôi ngây ngô, ẻo lả, làm con tim tôi rì rào những đường lá chạm, những tiếng ve vang. tôi nhớ ngày em về, mong mỏi. tôi trông cho hạ về, em nữa. tôi thèm cơn nóng gắt, hạ - em. tôi đợi em. anh nhớ anh thấy cảnh nụ cười của em tan rã giữa nắng hè chứa chan. chói những nhớ mong của anh thành ánh ngọc ngà dưới mặt hồ nhỏ lấp lánh. thấy cảnh em khoác bộ váy trắng tinh khôi nhảy múa giữa đồng hoa sắc hạ, bay phấp phới tự do. lại gửi về cho anh suy tư, gửi ấm nóng tràn về bất chấp đông miên u uất. Hạ và Em kí gửi : 29/1/2024
đã từng thực sự cảm thấy hạnh phúc khi lên lớp 10 gặp được những người bạn mới, có những buổi đi chơi vui vẻ và 1 tình bạn ngỡ sẽ kéo dài mãi đến hết 3 năm cấp 3, nhưng hiện giờ - cuối năm lớp 10, có lẽ, tất cả cũng chỉ là đã từng...
Đã là tháng tư rồi nhỉ...nhanh thật đấy? Sớm muộn gì cũng đến ngày ấy, ngày em ngủ dậy mà không thể thấy anh nữa... Nụ cười toả nắng ấy của anh luôn làm em yên tâm. Sự tích cực ấy luôn luôn khiến em cảm thấy an tâm khi được dạo bước bên anh. Một ngày thức dậy em cảm thấy biết ơn khi mình còn có thể nhìn thấy anh nhưng mà sau này liệu còn gặp lại? Cái hè với ánh nắng gắt gao và bầu trời trong xanh nhưng lại chẳng thể thấy nụ cười của anh một lần nữa, nếu anh có đi mất.. em vẫn sẽ sống bình thường nhưng mà sẽ không còn có thể cười đùa với anh như trước, cũng không thể ngắm anh thêm một lần. Người luôn làm em cảm thấy an tâm và vui vẻ khi ở bên. Em sẽ trân trọng thời gian khi còn bên anh... Khi hạ nắng chưa buông, khi cái hè chưa đến... Cái tuổi học sinh ngây thơ,vô lo vô nghĩ, khi ta tin rằng họ sẽ bên ta, họ sẽ bước tiếp cùng ta và cái cách ta cứng đầu mà vẫn tin rằng họ thâtj sự quan tâm và sẽ ở bên ta. Tiếc thay em không thể níu anh lại nữa rồi. Anh vẫn sẽ bước tiếp trên chặn đường dài và ước mơ, sự nghiệp khi anh bước ra khỏi ngôi trường này, rời khỏi cái tuổi 18 và em, một con nhóc nhiều chuyện vẫn sẽ đứng ở đó... Vẫn ở sân trường cái nơi nắng nhẹ buông xuống và hai chúng ta dạo bước bên nhau nhưng mà chắc sau này sẽ không còn có thể gặp lại nữa. Sắp phải chào tạm biệt anh rồi nhỉ, thật tiếc khi em không thể nói được lời tỏ tình nhưng mà nếu có gặp lại, em vẫn sẽ vẫy tay chào anh và sẽ chạy đến kéo anh đi cùng, lúc đó em ngốc thật cứ nghĩ bản thân có thể bước cùng anh mãi nhưng chắc rằng tình cảm này em dành cho anh vẫn sẽ được cất dấu và sớm thôi, sẽ em sẽ phải nói lời tạm biệt với người em thương. Chào tạm biệt hẹn không gặp lại-
giai điệu bài hát như đang xoa dịu bản thân mình ... còn hơn 1 tháng nữa thôi là đến kì thi THPT QG khiến mình lo lắng vô cùng , xen vào đó có chút hối hận hối hận vì đã không nỗ lực ,hối hận vì đã nhu nhuợc, lười biếng... áp lực việc học dồn nén khiến mình không thở nổi còn bao nhiêu trường mình mong uớc những ngôi trường bố mẹ kì vọng , anh chị đặt niềm tin vậy mà giờ thành dở dang như thế này :(...
Chỉ còn 2 tháng nữa là em kết thúc năm học cuối cùng của năm cấp 3 này, nghe đến bản nhạc này khiến em nhớ lại những ngày đi học đã qua kia, khá buồn là khi ấy em lại không đủ tự tin để kết bạn, em cũng có bạn đấy nhưng chỉ 1 2 người thôi với lại cũng khác lớp nữa nên hơi cô đơn. May sao khi lên lớp 12 em đã dần mở lòng và chủ động hơn, nhờ thế em cũng đã có khá nhiều bạn:>>. Nhưng thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt cũng đã sắp hết năm học và hiện giờ em đang cố gắng cho kỳ thi lớn sắp tới đồng thời cũng tranh thủ chụp lại những bức ảnh cùng với những người bạn và tại ngôi trường cấp 3 này.😊
Chúc chị có những kỉ niệm đẹp bên bạn bè và ngôi trường cấp 3 của mình. Cũng mong những sự cố gắng, nỗ lực của chị sẽ giúp chị có thể thành công bước vào ngôi trường Đh mơ ước của mình. 5tingg 😊
mỗi lần nghe là mình lại nhớ lại về những kí ức đẹp đã từ rất lâu về trước, nó làm cho lòng mình rạo rực và cũng đầy nuối tiếc cảm giác ấy đầy ắp trong lồng ngực làm mình cảm thấy có chút buồn tủi khó chịu. Cảm ơn cậu đã đăng nhé
Chà yên bình thật có lẽ chỉ cần nghe bài này giúp ta quên đi mệt mỏi trong cuộc sống này nhỉ hoặc ít nhất nó giúp ta nhớ lại những kí ức mà ta coi là đáng nhớ nhất trong sáng nhất.Giờ đây trong đầu tôi có lẽ còn vương lại hình ảnh của những năm tháng cấp 3-nơi tôi gặp được cậu trong những năm tháng cuối cùng của thời học sinh.Nơi có những người bạn cùng nhau học hành rồi thi cử, là nơi mà những đống đề giải mãi chưa xong,là những lần mệt mỏi mà ra chơi ai nấy đều gục hết xuống bàn ngủ..những kí ức lộn xộn nhưng đối với tôi thật là đẹp.Và hơn hết ở đó còn có cậu nữa .Bây giờ chợt nhận ra cậu là gì trong kí ức của mình nhỉ?"Bạn cùng bàn"có lẽ hơn như thế nhỉ ,cậu trong mắt tôi lúc nào cũng tỏa sáng theo một cách khác biệt như cậu nói chăng^^.Cậu hiền lành giỏi và độc lập nữa, ít nhất đó là những gì tôi thấy ở cậu.Hình ảnh luôn hiện lên đầu tiên khi tôi nhớ về cậu là lúc tôi đang gục trên bàn thì quay sang cậu vẫn đang làm bài tập,tôi vẫn nằm và nhìn cậu thôi .Chỉ vậy thôi mà nó vẫn nằm trong kí ức tôi đến tận bây giờ nhỉ?Tiếc là có lẽ chỉ mình tôi nhớ về điều đó thôi nhỉ ,thời gian,cuộc sống rồi áp lực trưởng thành khiến ta không còn như trước nữa...Cuộc sống mà đôi khi chúng ta vẫn phải chấp nhận những thứ không như ta muốn thôi.Ít nhất cậu cũng đã làm cho thanh xuân của tôi đáng nhớ hơn.
Đúng vậy chính là cảm giác này, cái cảm giác nghe là muốn quay lại sữa chữa nỗi lầm quá khó những sai sót làm người khác phải thất vọng nếu thứ tôi muốn làm lại nhất đó là k làm ba mẹ mình thất vọng . Cảm xúc rất chân thành camon ad😢
Bồi hồi, xao xuyến, tiếc nuối sau khi nghe được bản nhạc này. Mình nhớ đến khoảng thời gian xưa, rong chơi vô lo vô nghĩ, có bà nội ở bên, có ba mẹ với mái tóc chưa bạc phơi... sao thời gian trôi nhanh nhỉ? những chuyện tưởng chừng như mới hôm qua mà đã rất xa rồi... mình ước gì mình có cơ hội được nói chuyện với bà nội một lần nữa, ôm nội, dành nhiều thời gian hơn cho nội, ước gì nội vẫn còn đó, mỗi lần cãi nhau với ba mẹ mình luôn ôm nội khóc, mà bây giờ chỉ còn biết lủi thủi một mình... sao thời gian lấy đi của mình nhiều thứ vậy nhỉ?
Mỗi lần nghe bài này lại nhớ đến những ngày ám ảnh mình suốt những năm tháng c3 nó thật ngột ngạt quá đã bao lần mình muốn chìm xuống thật sâu thật sâu ước có những giấc ngủ ngon mà không bao giờ tỉnh lại , mình tự sống trong những suy nghĩ của bản thân trong sự trách móc vì tình hình học tập ngày càng sa sút, mình sợ những ngày lên lớp toàn áp lực tiếng kháy đểu của những người mình đã coi là bạn bè, lời trách móc của thầy cô , mình thực sự đã cố thoát ra nhưng tại sao lại đâm sau lưng mình như vậy chứ tại sao lòng tốt của mình lại bị bỏ qua dễ dàng đến như vậy,rõ ràng đã rất cố gắng tại sao điểm lại thấp đến như vậy.Mình tự lừa dối mình nói rằng đã qua hết rồi sẽ chẳng sao đâu nhưng sâu bên trong mình thực sự rất uất ức mình buồn lắm nhưng mình k dám nói cho bố mẹ biết mình đau quá mình sợ ánh mắt thất vọng của bố mẹ , sợ những lời rè bỉu khinh bỉ từ người thân , sợ lời bàn tán của hàng xóm.Mình muốn đến một nơi không ai biết, muốn được sống một cách toàn vẹn .Tại sao ông trời lại đầy đoạ cái tốt trong đám bùn tanh. mình đã hi vọng rất nhiều cũng cố gắng rất nhiều nhưng có một thứ gì đó cứ luôn ghì mình xuống bóp chặt lấy trái tim mình, thực sự quá khó rồi mình muốn buông bỏ muốn nhảy qua cánh cửa ấy muốn cười thật nhiều nhưng mình sợ mẹ sẽ khóc sẽ giống như mình.Mình đã khóc rất nhiều, cũng buồn rất lâu nhưng cũng có lúc mình đau tới mức không thể khóc được, mình ngồi đó ngẩn ngơ một mình, sống trong thế giới của riêng mình.
hồi xưa mình không để ý đâu, mình vẫn nhớ là mình chưa từng lo bị không ai chơi cùng bao giờ. Lúc nào mình cũng có bạn, không anh chị em thân thì hàng xóm, không hàng xóm thì bạn trên lớp, rồi là những anh chi em xa lắc lơ mà chỉ cần 3p là mình chơi cùng được luôn. Hồi đó, mình rất bé, mình thấy rất vui, mình sợ nhất là ma và bị mẹ đánh, chết cười mất ! Mình thường nghĩ sao mình lại sinh ra ở Việt Nam nhiw sao không là nước khác. Mình hay được bố mẹ cho đi chơi, nhà mình không khá giả lắm, bố mẹ mình cũng hay cãi nhau nhưng mà lại rất thương con. Sau csong ổn hơn mọi người không cãi nhau nữa, bạn bè cũng thanh lịch với chanh sả hơn, họ sống vì bản thân nhiều hơn thay vì ngày xưa. Không còn cãi vã là khi họ không để ý đến nhau nhiều như trc.
Nghe bài này giúp tớ giảm bớt căng thẳng,những vướng tắc trong cuộc sống.Nghe bài này mik như muốn khóc,khóc vì những thứ mik muốn thì k bao giờ thuộc về mik,còn những người không làm gì vẫn có đc như thứ mik muốn.Mik ganh tị với mọi người vì mik ko có được sự yêu thương,chăm sóc như mọi người☹️☹️
nghe bài này kỷ niệm lại ùa về khi ấy nhớ đến hội trại lại rất náo nhiệt và vui vẻ vào năm c2 và những tấm ảnh lưu niệm đc chụp với cả lớp và giáo viên chủ nhiệm...
Khi những tia nắng vàng lung linh chẳng còn vương trên đôi vai của tôi và cậu, khi mà nụ cười của chúng ta đã không còn mang nét hồn nhiên trong veo như ngày xưa...ấy là khi tôi nhận ra, thanh xuân của chúng ta thật sự đã trôi qua mất rồi, tôi và cậu cũng chẳng thể cùng nhau ngắm bầu trời xanh năm ấy thêm một lần nào nữa.
Mùa hạ nắng vàng lại tới rồi em nhỉ, những bông phượng đua nhau cùng nở, còn em...cô gái tháng tư của tôi. Em mang trong mình hào quang rực rỡ nhưng lại kết màn với ánh chiều tàn thôi mơ mộng. Em vẫn là một cô gái ngây thơ, đôi mắt em ngày một mơ màn, nó chứa đầy tất cả nổi uất ức trong em, là do em mệt, em buồn hay em thương, em nhớ? Tôi vẫn chỉ là một hoạ sĩ vô danh, trong em tôi âm thầm thương mến, ngỡ là một phút bồng bột, mà sao lỡ dại một đời vì em?....nắng chiếu trên khung cửa, chiếu lên tâm hồn em, em bay xa mãi lấp ló chỉ còn giọt sương em đọng lại. Tình ta rực rỡ và hào nhoáng như thủy tinh. nhưng chính vì thủy tinh mà nó lại dễ vỡ vô cùng...ta va vào nhau như diều gặp gió, như sóng gặp mây, cùng trao cho nhau sự thiết tha, nồng nàn, khoái lạc của tuổi đôi mươi. Si mê một thời, chia ly một đời...
đọc xong cái cmt này tui rơi nước mắt luôn...
Đậm chất văn học trong từng câu chữ🥰
Vị thi sĩ này là ai
Ngài có tht trên đời ko 🤓
đọc mà muốn khóc qa tr
Thầy ơi, con làm được rồi con được huy chương vàng rồi nè thầy, một đứa bé năm ấy còn non nớt, được thầy nâng niu dìu dắt, dù cho con có thất bại ra sao như thế nào, thầy vẫn luôn là người đứng phía sau con động viên và an ủi con dù con chẳng làm được gì nên hồn cả, thầy tin tưởng con vô điều kiện chỉ là cơn dịch đó đến nhanh quá, thầy rời bỏ chúng con đến một nơi khác rồi chẳng ở lại nữa. Chẳng thể nào cũng vui với chúng con khi đc hcv nx, con tin ở một nơi xa xôi thầy vẫn luôn dõi theo những bước chân của chúng con. Dẫu biết cuộc đời phải có sinh lão bệnh tử nhưng mà sự sợ hãi ấy vẫn luôn tồn tại như thế chưa từng vơi bớt. Con người nhỏ bé thật đấy chẳng thể chống lại quy luật của tự nhiên
Gửi cậu nhiều cái ôm
Đúng vậy, thầy cậu sẽ luôn dõi theo các cậu. Và, cậu thật tuyệt vời. Thành quả kia là bao công sức nỗ lực của cậu và..cả thầy cậu cũng luôn âm thầm dìu dắt đám học trò nhỏ. Cố gắng từng chút từng chút có lẽ đến khi các cậu trưởng thành thì người thầy ấy sẽ mỉm cười một nụ cười mãn nguyện bởi thầy cậu đã chở xong chuyến đò này và các vị khách sang đươc bến bờ bên kia - bến bờ của sự thành công
Con biết mẹ mắc căn bệnh ung thư giai đoạn cuối nhưng con mong mẹ sẽ mãi lạc quan vui vẻ như bây giờ . Con biết thời gian bên mẹ không còn nhiều nữa nhưng con lại không đủ dũng khí để nói rằng - con yêu mẹ rất nhiều - Con cảm ơn mẹ vì đã nuôi nấng con từ lúc sinh ra tới giờ cảm ơn mẹ vì tất cả những gì đã dành cho con. Mong mẹ sẽ cố gắng để vượt qua khoảng thời gian này.
còn có cơ hội để bày tỏ thì hãy dũng cảm để làm nhé , vì một ngày nào đó , khi hai người thân âm dương cách biệt tức là sẽ mãi mãi chẳng thể gặp nữa , mọi kí ức , mọi kỉ niệm , mọi điều buồn vui sẽ tan vào trong cơn gió của ngày hôm ấy , đừng để tới lúc đó , mới nói hai từ GIÁ NHƯ , quá muộn màng :((
cố gắng những ngày cuối cùng ấy , bỏ qua hết những thứ muộn phiền mà thực hiện cùng cô những mong ước dù giản đơn nhất như nấu ăn cùng hay đi dạo công viên . Chúng mình xuất hiện trên thế giới này rồi cũng sẽ rời xa khỏi nó , thứ còn lại trong tim ta vào khoảnh khắc ta mất đi là những kỉ niệm . Hãy cho cô ấy những thứ tuyệt vời , những cái ôm và những nụ hôn . Và tớ xin chúc cô và cậu sẽ thật vui vẻ và vượt qua quãng thời gian này .
cố gắng vượt qua bạn nhé, hãy mạnh dạn bày tỏ, trân trọng từng kỉ niệm bên mẹ . Chúc bạn mạnh mẽ trên con đường sắp tới nhé
nói với mẹ điều đó đi , trước khi kh còn có thể
chào bạn, tôi là một người dưng đi ngang đường thấy cậu hnhu chắc đang bật khóc và cảm thấy không thể nào nên lời. bạn biết đấy, cái gì rồi cũng phải đi, thời gian thì càng trôi nhanh hơn theo thời ngày, tôi mong cậu có thể làm một điều gì đó cuối cùng cho mẹ cậu, cậu hãy bày tỏ hết tâm tư, dù có ngại cách mấy thì nói ra là tuyệt vời nhất vì mẹ nào cũng muốn con mình bên cạnh và vỗ về họ lúc họ đã yếu đi mà hay kể cả những lúc mệt mỏi. hãy mở đầu là một lời cảm ơn chân thành nhất cho mẹ vì những sự "đầu tư", hỗ trợ cậu và kết thúc nó bằng một câu xin lỗi vì những lỗi lầm mà mẹ cậu hẳn đã rất ghét, chấm câu bằng một lời yêu mẹ, cậu nhé. tôi yêu cậu, chúc cậu những điều tốt nhất và gia đình cậu sẽ ấm áp dù bất cứ giá nào
tôi nghe thấy tiếng nô đùa, còn nghe được cả tiếng ve sầu mùa hạ. Tôi ngửi thấy mùi rơm phơi đầy sân, ngửi thấy mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa mùa hạ. Tôi nhìn thấy bóng dáng bố đang cầm cuốc đi về, nhìn thấy mẹ đang cầm quả bí chuẩn bị bữa trưa, tôi thấy chị tôi vừa đi học về và đang tranh chiếc điều khiển tivi với tôi. Tôi thấy gió thoảng mang theo mùi của hoa bưởi... Nếu tuổi thơ là một thước phim tôi nguyện dành cả đời còn lại để xem nó mãi thôi...
quá hay c ơi
buồn quá (3
Khi âm thanh vang lên cũng là lúc từng mảnh ghép tuổi thơ ùa về, lắp ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh mà tưởng chừng như đã vào dĩ vãng, bị chôn vùi bởi những ngày tháng mang tên trưởng thành. Những buổi trưa hè ve kêu bên tai không ngủ trốn mẹ đi bắt ve cùng đám bạn, trốn bố đi câu cá và bị bố phát hiện cầm cây roi theo sau quất từ bờ ao về nhà. Cùng đó là mái trường thân yêu với những bức tường vàng; mái ngói đỏ, ô cửa sổ xanh, tiếng trống tan trường, những chiếc bút máy thỉnh thoảng tòe ngòi; tắc mực kẹp vào trang vở ô li Hồng Hải, khăn quàng đỏ trên cổ áo sơ mi trắng có phần ố vàng, những tấm giấy khen khi bế giảng- tấm vé thông hành lên lớp mà bố mẹ tự hào, hoa phượng đỏ, những cơn mưa mùa hạ làm dịu cái oi nóng ngày hè cùng đám bạn tắm mưa trên sân trường và rất rất nhiều kí ức về cấp 2 cấp 3 của tớ. Từng kỉ niệm lần lượt kéo nhau ghé thăm tớ ở thời điểm này, chớm 20 lênh đênh bất định, nó an ủi tâm hồn đang lung lay. Tuổi 20 tớ biết mình thích gì nhưng lại chưa thấy được mình cần làm gì để thực hiện nó:((( Sự bất định này càng làm tớ nhớ về tuổi thơ biết bao, không có áp lực, vô tư, hồn nhiên. Nhưng thời gian đã qua thì chỉ còn là kỉ niệm nên tớ quyết tâm sống hết mình để thực hiện những ước mơ của chính mình để cho những mùa hè hồn nhiên kia là những kỉ niệm đẹp là đòn bẩy để tớ vững bước. Cảm ơn bài hát này của cậu đưa tớ du hành về quá khứ, mở ra hộp đựng tuổi thơ của tớ, làm tâm hồn vốn đang lung lay bất định của tớ an tĩnh hơn bao giờ hết. Cảm ơn cậu rất nhiều!!!!
Thật ghen tỵ khị bạn biết rằng mình thích điều gì ít ra bạn vẫn có một mục tiêu nhỉ ❤
Thầy ơi! Yên nghỉ nhé thầy ❤. Con biết khoảng thời gian 2 năm là rất ngắn. 2 năm qua con cảm ơn thầy rất nhiều vì đã chỉ dạy con học môn Vật Lý 1 cách hiệu quả. Từ một đứa không biết gì về vật lý ở đầu năm lớp 10, hiện tại là đầu năm lớp 12. Con cảm thấy bản thân đã có sự tiến bộ. Con biết bản thân mình vẫn mắc phải những sai lầm trong việc học tập, thầy vẫn luôn sẵn sàng chỉ dạy với một nụ cười hiền từ. Và con cũng không nghĩ bữa học vừa rồi, là ngày cuối cùng con được thấy thầy. Câu nói cuối cùng con nói với thầy là Trung Thu vui vẻ! Hôm sau hay tin thầy mất do đột quỵ. Con như chết lặng, bản thân con vẫn còn rất nhiều thứ cần được thầy giảng dạy. À mà thầy con nhớ lời hứa đó không? Lời hứa mà con luôn tự hứa với bản thân mình mỗi ngày, và hứa ngay từ ngày đầu ta gặp nhau. CON SẼ ĐẬU! Thầy tin tưởng con nha! ❤❤❤
Cảm ơn thầy đã giúp đỡ con trong thời gian qua. Yên nghỉ thầy nhé ❤
Thật sự tôi đang tìm những bài nhạc nhẹ như thế này, tình cờ thấy cmt của bạn tôi đọc xong tôi cũng muốn khóc vì nhớ đến những người mà mình yêu thương mà ko kịp nói những gì mình muốn nói với họ họ ra đi quá đột ngột... Tôi thực sự chia buồn cùng thầy của cậu nhé sớm vượt qua và cố gắng đừng để thầy thất vọng nhé ❤
Tớ cảm ơn cậu!
respect
có lẽ, những thứ nhẹ nhàng lại khiến ta nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ ha! Chúc cậu thành công, mình tin cậu sẽ hoàn thành đc những gì cậu muốn và lời hứa đó! Never give up!
Chúc e sẽ đậu được trường mình mong muốn nhé, hãy cố gắng để thầy được hãnh diện. Cố lên
Bài nhạc này gợi lên cho tôi về những ngày tháng ở độ tuổi 15, đầu năm lớp 9. Mọi người cứ nghĩ ''à còn tận 1 năm, tha hồ mà chơi'', chớp mắt đây các sĩ tử phải dần cày cuốc cho mùa thi tuyển sinh sắp tới. Từng tiếng cười, giọng nói của trẻ em trong bài hát làm toi nhớ lại những kí ức ngày xưa đó, những ngày còn hồn nhiên, vô tư biết bao. Năm mười lăm, cũng là năm cậu và tôi trao nhau lời tỏ tình, trao nhau những tình cảm thuần khiết của tuổi học trò. Năm mười lăm, cũng là năm chúng ta ai cũng sẽ dần tạm biệt nhau, chào nhau bằng những cái ôm mà không biết bao giờ sẽ có cơ hội gặp lại. Câu hẹn ''mai mốt gặp'' cũng khó mà trở lại cái tuổi mười lăm nồng nhiệt này. Mỗi người đi trên một con đường, mỗi người, một vì sao bé nhỏ, sẽ trở thành những anh, chị thư sinh, dần sẽ rời bỏ hàng ghế nhà trường, tạm biệt một quãng trời thanh xuân quí báu. Nghe bài hát này lòng tôi như thắt lại một phần, một phần hoài niệm, một phần tiếc nuối, rằng thời gian tàn nhẫn quá, khắc nghiệt quá.
😥
một mùa phượng nữa lại qua rồi em nhỉ
@@linhnguyen-lz5zk vâng ạ :(
三年级的时候都想快一点过去6年级,到了6年级的时候想成为一年级在开始
Chưa đầy 2 tháng nữa thì đời học sinh của t kết thúc, 3 năm cấp 3 k có kỷ niệm nào đẹp khi trúng phải cái lớp chia bè chia phái, áp lực về mọi thứ từ học hành đến các mqh xung quanh, nhiều lúc ráng kiềm lại rồi về nhà khóc bù lu bù loa như con dở hơi. Vậy mà 3 năm học sắp kết thúc 1 cách bình lặng như vậy thôi, t k nhớ mình đã đếm bao nhiêu lần ngày mình kết thúc rồi cứ mong chờ thời gian trôi qua thật nhanh. Nói sau này nghĩ lại khoảng thời gian của hiện tại t có nhớ k thì t vẫn nhớ, t nhớ chính t của năm 17 tuổi, có thể k có kỷ niệm gì quá đẹp với bạn bè thân thiết nhưng t vẫn rất trân trọng.
14/5/2024.
thế là sắp phải đối mặt với kì thi tốt nghiệp zồi....
CỐ LÊN NHAAAAA~~~
mình ko biết nói sao, nhưng mình cũng từng giống bạn, giờ cơm áo gạo tiền gia đình... mình ko còn là mình của năm 17t nua, nhưng mình vẫn muốn được trở lại năm 17t để quậy để sống hết mình trong 1 ngày, mình nhớ khung cảnh sân trường, mình nhớ tất cả mọi thứ....cũng từng ước rời khỏi đời hs thật nhanh, nhưng giờ lại nhận ra đó là nơi vui vẻ nhất, dù chỉ ngồi 1 góc rồi ngắm nhìn xung quanh....7 năm, ko còn 1 ai trong lớp liên lạc với nhau nữa, toàn bộ đã quên hết roi....
@@tranminhtuanofficial6445có vẻ ông anh thích trở lại thời học sinh vô lo vỗ nghỉ , tôi cũng muốn trở lại nhưng là khi còn lớp 1 2 , chẳng phải nghĩ đến việc gì chỉ có học hành vui chơi thôi , giờ mới tập tễnh những bước chân ra đời chỉ mong cho cuộc sống tốt hơn , nhìn bạn bè có người này người kia hỗ trợ , công ăn việc làm , tiền nong họ làm ra chả phải nghĩ đến việc chi tiêu , nhìn lại bản thân vẫn một mình , vẫn tự cố gắng tự bơ vơ giữa cuộc sống , chẳng mấy chốc nữa người thán cuối cùng cũng rời đi , bản thân muốn rời đi trước họ nhưng lại sợ người ở lại đau buồn thôi ko sống cho mình thì đành vì người thân mà làm tròn đạo hiếu😞
bản thân kiếm ra đồng tiền chi tiêu dè dặt ăn cũng sợ tốn chẳng dám chi tiêu cho bản thân công việc cũng chẳng ổn định , suy nghĩ về ngày bé có nhưng ước mơ sau này sẽ thế này thế kia nhưng nghĩ lại thật viển vông quá , ước mơ trở thành động lực nhưng hiện thực thì ko như mơ 😞
Ra Đất Nước làm ổn không bác :"))
@@me_toan thấy cũng ổn, học 9 câu đầu bộ quất cho thêm 9 câu nữa =)) ổn lòi lìa luôn 😘
Vừa nghe vừa đọc những cmt , mình đã khóc . Đã khóc giọt nước mắt mà từ lâu chưa thể tuôn,những giọt nước mắt ấy cứ lăn,lăn dài,...Những cảm xúc oan ức , cay đắng tồn tại nơi sâu thẳm ấy xối ra , dường như nó biết đã đến lúc nó cần biết nó còn tồn tại hay không , nó muốn được tôn trọng,được cảm thông...Những nỗ lực bị chê bai , khinh miệt ấy , chúng như những cơn sóng lớn , cứ dồn dập vào bờ , nhưng mãi không thể đến được đích. Bản thân vô dụng đến vậy sao?
Mình cũng giống như bạn hic
Hôm này ngày 14/4/2023.Hôm nay cảm thấy hơi buồn vì còn 1 tuần nữa là mình hết là học sinh nữa rồi.Buồn vì sắp phải xa vs những đứa bạn mà cùng có vs nhau những kỉ niệm vui, buồn lẫn lộn.Ai rồi cx phải lớn nhưng mong chúng ta vẫn là bạn nhé dò có đi đâu xa nhau chăng nữa.Cảm ơn các bạn.Mong là đậu tốt nghiệp hết nha.Cuối cùng mong là bản thân cố gắng để đạt đc mục tiêu hay tích cực lên và đậu đại học nhé🍀
25/5/2024 đã thấy comment với số like 25 ❤
cậu đậu dh chứ. Giờ cậu đang thi cuối kỳ hay nghỉ hè rồii. Tui chỉ còn 1 buổi ngày mai nữa thôi là được nghỉ hè rồi nè
4 năm cấp 2 đâu nghĩ nó nhanh đến thế. Lớp 6 chỉ nghĩ rằng là sẽ đi cùng cái lớp này hết cấp 2 thôi, đâu ngờ đến khi sắp xa nhau thật thì nó lại đau đến vậy. Hôm nay 6/6/2024 là ngày cuối chúng tôi - lớp 9A thân thương cùng ngồi học trên bàn ghế của nhà trường THCS Trường Thịnh, chiều nay sẽ là buổi học cuối cùng. Mới ngày nào mới gặp GVCN, cả lớp bị cô mắng te tua cả năm học nên nhiều đứa cũng chán chường. Sáng nay là buổi học văn cuối cùng với cô, cô vừa giảng vừa nhẫm lẫn những thứ rất hài hước khiến chúng tôi chẳng nhịn được cười. Đến tận phút cuối cùng, cô cũng chẳng mắng lớp một câu nào như các buổi học khác nữa, cả lớp ngồi nghe cô dặn dò về kì thi tuyển sinh vào 10 8/6. Cả buổi học văn tôi chẳng nghe giảng được gì, đầu không nghĩ được gì, đến khi cô chúc cả lớp, mắt tôi cay và tai tôi ù đi hẳn, chẳng rõ cô chúc gì. Phải nói đến 5/6 khi học tiết Anh cuối cùng, cô dạy Anh cũng chúc chúng tôi gì tôi cũng chẳng rõ lắm, chỉ nhớ giây phút mà chúng tôi đồng thanh "Good bye teacher, see you again !" khuôn mặt cô cười thật tươi nhìn chúng tôi, nụ cười ấy đã ngắm nhìn chúng tôi từ năm lớp 7 tới giờ rồi, cô cũng là người đã ôn học sinh giỏi cấp huyện môn Anh cho 3 đứa chúng tôi từ năm lớp 7. Hơn nữa, người quan sát quá trình 4 năm của chúng tôi rõ hơn cả là cô dạy vật lí, đã dạy bộ môn ấy cho lớp tôi cả 4 năm trời. Cô biết lớp tôi nhiều người không thích học vật lí, đôi lúc dạy học nhìn cô có vẻ buồn, nhưng tâm huyết hoàn tâm huyết. Cô đã đứng trên bục giảng quan sát chúng tôi từ khi còn là mấy đứa nhóc lớp 6 cho đến khi chúng tôi đã là học sinh lớp 9. Lớp chúng tôi chẳng có lấy một bức ảnh với thầy cô bộ môn nào khác ngoài thầy toán và cô GVCN dạy văn cả, có lẽ đó sẽ là điều hối tiếc bám lấy tôi dai dẵng cho đến sau này. 5/6 cũng là tiết toán gần cuối cùng, thầy toán đã đi với chúng tôi từ năm lớp 8, cái năm mà chúng tôi nhiều bồng bột và trẻ trâu nhất, thầy trẻ tuổi nên vui tính nhưng không quá phóng thoáng, buông thả cho học sinh, thầy khá gắn bó và quen thuộc với lớp tôi, như là GVCN thứ 2 hay như là ông bố nuôi 44 đứa con vậy. Học toán là những buổi nghe thầy giảng, làm bài và xen vào là những tiếng cười do câu nói gì đó xàm xí của thầy. Hôm qua thầy trầm hơn, không đùa nhiều nữa, thầy còn mua trà sữa cho chúng tôi uống, thầy cũng dặn dò về ngày thi tuyển sinh và tiết học cũng nhanh chóng kết thúc như thường lệ. Cả cái ngày 13/3 đi tham quan thật là vui với lớp, cùng quẩy hết mình trên xe hay những lần biên đạo cho đội văn nghệ lớp, buổi tập mà như buổi đi chơi, có buổi thì tập tành đau hết người, tôi còn nhiều lần quát tháo chúng nó vào những ngày rủ nhau đi đánh cầu, lén mang đồ ăn đến lớp ngồi nhâm nhi, những buổi học mà ngồi nói với những thứ xàm xí rồi bò ra cười, những khung cảnh quanh lớp, những hôm ngồi nhìn sự nghịch ngợm, bất ổn của lớp, đến giờ nghĩ lại những ngày đã từng là "ngày hôm nay" ấy mà mắt tôi cảm giác cay cay. Các buổi ôn thi vào 10 toán văn anh với các thầy cô sắp kết thúc hết rồi, sau mỗi "lần cuối" ấy, đi ra khỏi lớp học, tôi cứ cảm giác như đã để quên thứ gì nhưng cũng biết chắc rằng mình chẳng quên thứ gì. Chỉ là cảm giác ảo vì tôi vẫn muốn được quay lại, muốn tua ngược thời gian một chút để ngắm nhìn khung cảnh lớp học 44 người đang ngồi học với các thầy cô. Hay tôi thực sự để quên, để lại tôi của 4 năm cấp 2, để lại bao kỉ niệm với lớp với thầy cô, để lại khung cảnh trường THCSTT, để lại tất cả ở phòng học ấy hay là để lại sâu trong tôi. Trải qua 4 năm cấp 2 rồi mới thấy tuổi học trò không tệ như tôi đã nghĩ, những ngày được đến trường không chán như tôi tưởng tượng và thấy được rằng 4 năm thật là nhanh. Mong các bạn 9A niên khóa 2020-2024 THCSTT sẽ phần nào có nhau trong kí ức, kỉ niệm và chúc cho các bạn thực hiện được ước mơ của bản thân!
khoảng thời gian cấp 2 có lẽ là khoảng thời gian có nhiều tiếc nuối nhất, nhưng mong rằng ai trong chúng ta cũng sẽ mãi hiên ngang như thế, vẫn nhiệt huyết như thế để sau này vững bước trên con đường gian nan phía trước. Và mong rằng dù có như thế nào đi nữa, có vấp ngã bao nhiêu lần đi nữa, có thất bại, có gian nan đến mấy cũng sẽ vượt qua. Con đường rộng mở phía trước luôn chào đón chúng ta!
Bài hát này làm tớ nhớ tới những năm tháng ngày xưa còn tích cực, luôn vui vẻ, yêu đời,ngây thơ, còn bây giờ thì tớ chỉ là một kẻ tràn ngập những suy nghĩ tiêu cực, áp lực điểm số, những căn bệnh tâm lí luôn dày vò tớ vào từng ngày
Bạn bè không còn như trước nữa, họ gắt gỏng với tớ và không quan tâm tới sự tồn tại của tớ, tớ bị kì thị bởi chính mẹ của mìnhchỉ vì bản thân là Bisexual
Bài nhạc này luôn an ủi tớ mọi lúc
tui cũng chuẩn bị 11, bắt đầu phải học hành chăm chỉ hơn để có nền cho 12. Cũng sợ sẽ áp lực điểm số cực kì. Vì bản thân cũng là người có tính ganh đua khá cao. Tôi cũng sợ bản thân sẽ tiêu cực vì yếu kém hơn những bạn đồng trang lứa 😢
Gắng lên em. Rồi em sẽ được đền đáp bởi những người em gặp trong tương lai
Nỗi sợ của bạn không phải là những thứ mà bạn kể mà đối thủ lớn nhất của bạn đó chính là chính bản thân bạn . Nếu bạn vượt qua được bản thân mình thì bạn làm gì thì làm .Hãy cố lên nhé❤
Từ khi biết đến bản nhạc này, nó đã là một phần trong cuộc sống của tôi, là nơi tôi tìm đến sau những mệt mỏi gặp phải hàng ngày. Khi những nốt nhạc cất lên là cảm xúc của tôi vỡ òa, có lẽ là do bản thân đã kìm nén và chịu đựng quá lâu. Khi nghe nhạc này thì dường như có thước phim chạy qua trong tâm trí tôi, tôi không rõ đó chính xác là gì nhưng hình như đó là những mảnh ghép tuổi thơ của tôi. Trong đó tôi nghe được tiếng ve sầu kêu vào những buổi trưa hè, tôi còn có thể cảm nhận được những ánh nắng gay gắt khi buổi trưa trốn bố đi chơi ngoài đồng thơm ngát hương lúa gạo, khung cảnh cãi vã với đám bạn chỉ vì cái kẹo như hiện ra trước mắt tôi, cả những khi đầu trần đạp xe đi học dưới nắng cùng với các bạn nữa hoặc là những hôm tắm mưa từ trường về nhà,... hoài niệm thật ! tôi vẫn nhớ hồi ấy tôi có rất nhiều bạn, còn bây giờ thì sao ? tôi chỉ có một mình, sau khi lướt qua thước phim kỉ niệm ấy tôi thấy lòng mình thật trống trải, đơn độc nhưng tôi không khóc mà vẫn lặng lẽ bước tiếp, chắc cũng bởi là vì đâu đó sâu thẳm trong trái tim trầy xước của tôi vẫn còn những tia hi vọng đang cố len lỏi qua đám gai đâm sâu vào tim tôi để vươn ra ngoài, đó là sự hi vọng về một tương lai tốt đẹp hơn, hi vọng được nhận phần thưởng xứng đáng sau những năm tháng gồng mình mạnh mẽ đối mặt với khó khăn trong cuộc sống xô bồ này. Khi viết đến đây thì tôi đã khóc, những giọt nước mắt đang lăn dài và làm nhòe đi đôi mắt của tôi, những giọt nước mắt ấy là những cảm xúc uất ức, thất vọng, những sự nỗ lực bị chê bai đang như những cơn sóng lớn đập dồn dập. Cũng thật may vì tôi gặp được bản nhạc này, nó giúp tôi trong giây phút nào đó tìm lại được những hồi ức hoài niệm vui vẻ mà tưởng chừng như tôi đã quên, giúp tôi được sống thật với cảm xúc của mình sau khi đã cố gượng cười trước những khó khăn của cuộc sống này, bản nhạc này như là một liều thuốc chữa lành với tôi vậy. Sau khi khóc xong tôi cảm thấy cơ thể dễ chịu và nhẹ nhõm hơn hẳn, chắc là vì tôi đã có thể xả gần như hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng, đêm nay tôi sẽ ngủ thật ngon để lấy lại tinh thần rồi còn chiến đấu tiếp, bởi cuộc đời của tôi còn dài lắm và cũng vì cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn nếu như tôi buồn nên thay vì cứ sống một cuộc đời như vậy thì tôi sẽ thay đổi. Tôi sẽ cố gắng cười nhiều hơn, nỗ lực nhiều hơn để sau này không phải hối hận. Cảm ơn ChenYueLong vì đã tạo ra một bản nhạc hay như vậy và cũng cảm ơn Dao Phuong Vy không vì gì cả...
Ôi giai điệu nhạc😭, làm tớ nhớ về hồi xửa hồi xưa. Khoảng thời gian đó thật quý giá biết bao, tớ có nhiều kỉ niệm lắm 😥. Cứ hè là tớ qua bà nội, bà nội hay mua bánh tiêu cho ăn, mua của chú tên "Chú Cu Hùng", kể từ khi bà nội tớ mất tớ không thấy chú thêm một lần nào nữa. Và tớ không còn mùa hè nào bên nội nữa.
mong cậu vượt qua được những rào cản của cuộc sống 🥰
@@hadakotakahashi9780 tớ cảm ơn cậu nhiều nhen 😚
Từng nốt nhạc, từng giai điệu cất lên là từng mảnh ghép tuổi thơ ùa về trong ký ức, để rồi tớ chợt nhận ra rằng, đó là những mảnh vỡ không thể nào hàn gắn lại được của những ngày tháng trầm lặng dưới mái trường cấp 2...
Lướt qua thước phim kỷ niệm cũ, tớ thấy lòng mình thật trống trải, đơn độc, nhưng tớ không khóc, giống như cậu bé mười bốn tuổi năm ấy, không bạn bè, không người chia sẻ nhưng vẫn một mình, thầm lặng bước tiếp, bước qua cả những khoảnh khắc tưởng chừng như đánh mất cả chính bản thân mình.
Tớ chỉ muốn cảm ơn các cậu, 34 con người ấy, nhờ có các cậu mà tớ mới có đủ nghị lực và khát vọng được thoát khỏi nơi này để hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn, một phiên bản tốt hơn của chính tớ, cảm ơn vì tất cả, tập thể lớp mà tớ không thuộc về.
Cứ mỗi lần nghe bài này lòng tớ lại nao nức những kỉ niệm đẹp hồi còn bé,Cảm ơn cậu vì đã làm nó dài ra nhé!
kỉ niệm hồi bé đẹp như 1 giấc mơ vậy
@@yt-9c.17nguyenvietkien5 1giấc mơ mà ta nhớ rõ nhất-)
ngước lên nền trời cao xanh, này cậu thấy gì không, những chiếc lá mùa thu khẽ rơi rồi đấy. Tiết trời thu thật khiến lòng tớ xao xuyến mà, gió nhẹ hôn lên mái tóc tớ, thoảng mùi hương bay xa và va vào cậu. Một chút ấm nồng của hương vị tình yêu, tớ lỡ say cậu như say hương thu rồi. Cậu cũng giống như mùa thu năm ấy, thật đẹp và mộng mơ khiến tớ say đắm, nhưng cậu lại cũng dễ biến mất như những chiếc lá thu phong đỏ ...tớ khoác trên vai chiếc cặp quen thuộc nhưng lại không có cậu ngồi cạnh đợi tớ nữa... Hẹn cậu vào một trời thu mới, hi vọng khi ấy tớ và cậu đều đã có một khoảng trời riêng để ngắm nhìn !
Mùa hạ năm ấy, chúng ta đã hẹn ước với nhau: “Tao với mày nhất định phải đậu nha, tao với mày phải học cấp ba ở trường này”. Đến khi lời hẹn ước thực hiện được, cậu đã không còn bên cạnh tớ nữa. Ngôi trường ấy vẫn có chúng ta, nhưng tiếc là không phải chúng ta của ngày xưa ấy...Tháng ngày sau này, mong cậu vẫn hạnh phúc, vẫn luôn cười tươi như cách cậu cười với tớ. Dù có thế nào, mong thế giới này sẽ luôn nhẹ nhàng với cậu như ánh trăng soi đường chúng ta đã đi cùng nhau.
bản nhạc làm tim mình rung lên những cảm xúc bồi hồi, xao xuyến về những mảnh ký ức chẳng rõ vui hay buồn. mình chỉ biết mình không ghét bỏ loại cảm xúc này. và mình cũng mong mình sẽ không hối hận về quá khứ, mà chỉ khi nhắc lại mình muốn đó là sự hoài niệm, có chút tiếc nuối nhung nhớ nhưng không quá đau lòng. đúng vậy...là không quá đau lòng.
31/3. tạm biệt tháng ba đau buồn, tháng tư đến xin hãy là một tháng tư vui vẻ, có đùa giỡn, cũng có thật chân thành.
Ước j đc qua lại những ngày tháng vô lo, vô nghĩ đó. Ngày ngày thức dậy được đi dong chơi với các bạn, các anh chị trong xóm : bắt tôm , bắt cá cạnh mấy cái ao,sông quanh làng; trộm ổi , trộm ngô,khoai của mấy nhà hàng xóm rồi để chạy muốn tụt quần; những ngày hè trưa nắng vỡ đầu nhưng vẫn đi bắt ve ,đi câu cá, chơi bán đồ hàng bằng lá cây ; những ngày chơi ném lon, chơi bịt mắt đi tìm rộn ràng cả một khu xóm; những ngày trung thu cả lũ cùng nhau đi rước đèn lồng quanh xóm; những ngày đi chơi về đã có mâm cơm mẹ nấu sẵn trên bàn tuy chỉ là những món ăn hàng ngày nhưng vẫn ngon đến lạ thường.Đặc biệt đó là những ngày ông, bà còn khỏe mạnh, là những ngày mẹ vẫn còn trẻ khỏe, là những ngày tháng mà mk k phải lo lắng về việc cơm áo gạo tiền mà cứ vô tư hồn nhiên nô đùa. Mk thật sự rất rất nhớ những ngày tháng đó , những ngày tháng vui vẻ , hôn nhiên của một tuổi thơ hết sức đáng nhớ mà mk luôn muốn dc quay lại để đắm chìm vào nó mà thỏa sức vùng vẫy thêm nhiêu lần nữa.
Mong mn ai đọc đc những dòng này dù có một tuổi như thế nào đi chăng nữa thì cũng hy vọng rằng hiện tại và tương lai của bạn luôn vui vẻ và tràn ngập hạnh phúc.
Cảm ơn vì đã đọc ❤❤
Khi nghe thấy giai điệu này tôi lại nghĩ đến mùa hè năm ấy. Trong lòng tôi lại mang máng một nổi sợ, sợ phải lớn lên với nhiều thứ phải lo nghĩ mà chẳng thể hồn nhiên như trước...
Năm 11 tuổi, tôi chập chững vào cấp 2 háo hức quen những người bạn mới, và tôi cũng lỡ say nắng bởi nụ cười của một bạn nam cùng lớp, lúc đấy tôi không nhận ra bản thân mình đã thích một ai đấy bởi do sự non nớt của cái tuổi mới lớn. Năm 12 tuổi, tôi bắt đầu có nhóm thân riêng để chơi và nhận ra tình cảm thâm kín tôi dành cho bạn nam lúc nào không hay. Tôi đã nói cho một người bạn tôi thân tên người mình thích là ai, trong giờ học khi bạn thân tôi ghi trên giấy rằng tôi thích bạn nay đấy. Và bị cô giáo phát hiện cô cầm lên rồi đọc cho cả lớp nghe cả lớp cười phá lên, lúc đấy tôi gần như vỡ oà khóc tại lớp có kiềm nén lại cảm xúc. Nhưng mà, lúc đấy tôi lén nhìn bạn nam đấy thì bạn ấy lại trao cho tôi ánh mắt của sự khinh bỉ, ghê tởm.. còn đâu nụ cười tươi đầy ấm áp bạn trao tôi khi đấy. lúc đấy tôi không kiềm được mà bật khóc, còn gì đau hơn khi mối tình đầu lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, và còn gì buồn hơn khi bị gv đối xử như vậy... khi trống ra chơi tôi chạy ùa ra nhà vs rửa mặt để tỉnh táo, lúc đấy tôi còn khóc to ở gần chỗ hàng lang, nên cũng khá nhiều người bu lại hóng chuyện nghĩ lại thấy nhục ghê. Rồi học kỳ 2 tôi nghe bạn của bạn nam ấy nói với tôi là bạn nam ấy ngay từ đã ghét tôi... và nói bạn nam ấy thích cô bạn thân tôi. Mà nghĩ lại cũng đúng nhìn hai người vô cùng đẹp đôi, cậu là mặt trời còn tôi là những ngọn cỏ bình thường đến vô tri, sao có thể với tới cậu chứ...đoạn tình cảm này có lẽ nên dứt, sẽ có ngày tớ quên khuôn mặt cậu, quên cả giọng nói nhưng mà nụ cười ấy, tớ vĩnh viễn sẽ không quên được nụ cười năm ấy cậu dành cho tớ...
看哭了
mỗi lần nghe đoạn nhạc này thì tâm trí của mình như được chiếu lại một dòng ký ức vậy, mặc dù mình chưa già đến mức phải nuối tiếc những gì vừa mới xảy ra
mình nhớ về một ngày nắng hạ rất đẹp , trời oi ả , khắp lớp học từ viên phấn , cái bảng , tất cả mọi thứ đều trở nên thật đẹp đẽ đối với mình
bên cạnh mình có những người bạn tuyệt vời , mình ngồi cùng bàn với cô bạn tuy có hơi ngốc nghếch nhưng rất tốt bụng , bạn ấy luôn dỗ dành mỗi lần tớ khóc vì điểm số , áp lực hay tất cả mọi thứ trên đời
bên dưới có những người tớ yêu thương , có cô bạn thân của tớ .Tuy suốt ngày cãi nhau nhưng mình chưa bao giờ nói rằng "mình rất yêu bạn ấy , bạn ấy rất đáng yêu hôm nay"
khi ngồi học mình thích nhất là suy nghĩ vẩn vơ và nhìn ra ngoài cửa sổ , ở đó tớ thấy cậu - mối tình năm 15 tuổi của tớ . Cậu nô đùa vui cười trong sân trường dưới ánh nắng rực rỡ của hạ vàng chắc hẳn sẽ là hình ảnh đẹp đẽ nhất trong tâm trí non nớt của tớ . Tớ rất yêu cậu , cho dù sau này chúng ta có thành đôi hay thành người dưng xa lạ thì điều tớ luôn luôn mong cầu chính là cậu luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc , vậy thuii
Chúc tất cả các cậu hoàn thành ước nguyện của mình nhé , nhất là cậu , amour của tớ , cậu là người tớ sẽ k bao giờ quên , không bao giờ ...
Tôi nhớ về ngày ấy...buổi chiều mưa tôi về...và mọi thứ quá tệ với tôi...cả thế giới như sụp đổ xuống trong niềm vui của anh ấy và người khác...
Tôi nhớ những điều làm tôi tuyệt vọng
Và sau đó sáng sớm mai ánh nắng chiếu vào mắt tôi sáng rực
Tôi vừa trải qua cơn mơ
Mãi đó là giấc mơ về lần đầu biết yêu
Kì thi tốt nghiệp thpt kết thúc, lúc ấy em đứng ở cổng trong đội tiếp sức mùa thi. Mọi người đã thôi vỗ tay vì học sinh đã ra về gần hết, nhưng e vẫn đợi bóng dáng mang thanh xuân của e. Và cuối cùng e thấy anh, thấy dáng vẻ thanh xuân của e rời khỏi cổng trường. E chúc mừng anh nhưng đó chỉ là cái vổ tay đơn phương và ánh nhìn lưu luyến. Dường như anh đã thấy e , dường anh anh chỉ liếc qua đôi chút. Đơn phương này e dành riêng cho anh dù trong đôi mắt tinh khôi ấy không hề chứa hình bóng em. Nhưng e mong anh sẽ thành công trên con đường mà mình đã chọn và mong cuộc đời dễ dàng với anh đôi chút. Thật lòng đấy em mong anh sẽ hạnh phúc.
Cũng 2005 đây.. nghe đau vậy ..😢
Mình đã nghe đi nghe lại bài này rất nhiều , gặm nhấm nó từng ngày để cuốn băng hồi ức của mình tua chậm lại từng chút
Mình nhớ khu tập thể nho nhỏ của ngõ xóm mình ở Hà Nội ngày mình còn bé xíu .Nhà mình là tầng thứ 4 , bên cạnh là những đứa trẻ nhà hàng xóm hay nô nhau sau khi tan tầm . Ngõ nhỏ ấy có chị Cúc , bạn Mít ,anh Tít và bạn Bông .Tuy ngày ấy chẳng có gì nhưng khi xóm bị giải thể mình cũng còn quá nhỏ để biết tiếc nuối một thứ gì đó mà mình sẽ k có cơ hội quay về lần thứ hai nữa .
Lâu lâu giờ nhớ lại mình vẫn muốn quay lại ngày tháng đó ... ngày hồn nhiên chạy cùng anh chị bạn trong xóm rong ruổi những ngày hè rồi leo tít lên ngọn cây bàng hóng mát , những ngày mà đám mây trôi còn trong vắt trong mắt lũ trẻ tụi mình , những ngày mình cùng nhau đi bắt ve hè ,những ngày mà tụi mình đã nghĩ rằng sẽ mãi ở đó ..
Bọn mình không còn số để liên lạc và cũng cách rất nhiều năm rồi . Ngõ xóm ấy vẫn còn nguyên ở đó, nếu như mình quay lại nhưng lũ trẻ kia đã đi rất xa , chúng bỏ lại mình , bỏ lại những tháng năm trong trẻo , và nằm bơ vơ giữa lòng Hà Nội để rồi đốt cháy mình trong cơn mê man bừng tỉnh và chợt nhận ra mình đã lớn.
Mình gửi tuổi thơ và miền kí ức cho nắng của mùa hè thơm nhưng nắng kia chẳng giữ nổi , nó cứ cháy mãi và gửi chúng vào hư không ...
I in love with this song
Mìk cũng có chung sự hồi tưởng giống b về cảnh ngày hè chói chang trên con đường dài nở rộ vàng rực cả 1 bầu trời chùm hoa hoàng yến ,thực sự nhớ thời lúc nhỏ, tiếc là mìk ko lưu lại khung cảnh ngày ấy nay đã hiện đại hoá hết r😞
Cảm thấy nhớ nhà quá
Cũng muốn về nhà nghe tiếng trêu đùa của mấy đứa nhỏ rồi nằm thẫn thờ nghe tiếng ve kêu. Nhìn gió khẽ thổi những bông hoa rồi nhìn những chú bướm bay lượn. Từng giây từng phút trôi qua thật êm đềm, dịu nhẹ và thư giãn.
Lúc đấy bật bài nhạc này lên nữa thì chill hết chỗ nói
Nhẹ nhàng ngủ 1 giấc thật sâu
Ôi! Thật tuyệt vời làm sao
một chút tâm tình cuói tuần:tôi yêu cái thứ bày,chủ nhật.Cái ngày mà mọi người ai ai cũng được nghỉ ngơi và cũng là ngày thoải mái nhất của tôi.Tôi yêu cánh gió hiu hiu nhẹ của buổi hoàng hôn,tôi thất ngắm bầu trời khi buông xuống và đó cũng chính là liều thuốc để chữa lành những ngày học mệt mỏi.Cũng giống như bản nhạc này vậy-Yên bình đến lạ thường...Nếu ai đọc được bình luận này thì chúc bạn có một ngày mới thật tươi vui
Mỗi lần nghe bài này tớ lại nhớ đến cậu ấy, một người mà tớ rất thân. Nhưng.. tớ và cậu đã không còn như lúc trước nữa, khoảng cách của tớ và cậu ấy đã rất xa... Bây giờ nhớ lại tớ vẫn thấy rất tiếc cho tình bạn này, tiếc cho kỉ niệm đẹp của chúng mình. Nhưng mà có lẽ tớ và cậu ấy đã hết duyên với nhau rồi thì phải, người đời thường có câu "còn duyên thì đến, hết duyên thì đi". Vì vậy, nếu có cơ hội thì tớ vẫn sẵn lòng chào đón cậu đến với thế giới của tớ một lần nữa. Vì thế, tớ cảm ơn cậu đã đến và chữa lành những vết thương của tớ, cảm ơn cậu vì đã là một phần kí ức của tớ, cảm ơn cậu vì tất cả...
Bài hát này khiến tôi rơi vào trạng thái suy nghĩ và còn gợi nhớ kỉ niệm vui vẻ, cảm giác như xem lại 1 bộ phim kỉ niệm "đã từng" trong đời vậy🥰❤️
đây là bài hát duy nhất khiến mình thực sự ngủ ngon giấc mặc dù nghe qua rất nhiều thứ nhạc lofi, chill, piano, sáo, tiếng mưa rơi thậm chí là cả sóng âm giúp ngủ ngon nhưng mình vẫn không thể nào ngủ được
Ẽ🎉cnxh. Vc jzwnooooo😅😅😢😅😅😅😅😅😅yu😅😅😅😅😅😅😅m😊😮😅😊😅😅😅😅😅😅😅😅😢😅😊😅😅😅😅😅😅😅😅😅😅😅u😅😅😮u😊
Tui cũng z
Mình đang bị cảm do chăm sóc bản thân không cẩn thận. Lúc đó cơ thể mình rất nóng, đầu đau như búa bổ. Mình chỉ muốn tìm một bản nhạc piano nhẹ nhàng để xoa dịu cơn đau. Nhưng tìm mãi mà không có bài nào phù hợp cả, bỗng chốc mình nhớ tới bài "nop". Mình đã nghe và nó thật sự có hiệu quả, cơ thể mình bớt nóng, tay chân không run rẩy nữa :000 Cảm ơn ChenYue đã tạo ra bản nhạc tuyệt vời này, nhờ có nó mà cơn đau của mình đã được xoa dịu 😭💓💓💓💓💓💓
Thật nhanh, những ngày tháng năm cấp 2 thật nhiều cảm xúc, từng bước từng bước từ lớp 6 rồi lớp 7,8 và 9 cuối cùng là mùa thi tuyển sinh . Một mùa thi chắc hẳn cả đời này tôi sẽ không bao giờ có thể quên. Cực là thế, mệt là thế nhưng nó ẩn chứa trong đó là niềm hạnh phúc và cảm xúc lo lắng, bồn chồn. Tôi nhớ rất rõ các thầy cô đã chúc tôi như thế nào trước ngày thi quan trọng. Cảm giác lúc ấy thật khó tả, tuy buồn vì sắp phải rời xa ngôi trường, bạn bè, thầy cô nhưng nó cũng có chúc nôn nao về những ngày nghỉ hè tuyệt vời. Mọi người, gia đình, thầy cô đều quan tâm động viên tôi, vào lúc ấy tôi đã tự nhủ với lòng rằng : " mình nhất định phải đậu, nhất định phải vào ngôi trường mơ ước, nhất định không được làm mọi người thất vọng. Và cuối cùng tôi cũng đã làm được với một số điểm tuy không được cao nhưng đáng để ngưỡng mộ và hiện tại tôi đã và đang học trong ngôi trường mình mơ ước. Những ngày tháng ấy thật đáng nhớ, nó đã đánh giấu mốc quan trọng trong cuộc đời của tôi.
lại một mùa hạ nữa lại tới... thật hoài niệm với biết bao cảm xúc ùa về... tôi nhớ tôi của mùa hạ ấy, ngây thơ hồn nhiên vô lo vô nghĩ mùa hạ năm 2021 tôi đã gặp anh... nhớ mùa hạ của những năm tháng cấp ba tươi đẹp... tiếng ve kêu râm ran... những tập đề ôn thi... những người bạn... giờ đây cũng chỉ còn những kỉ niệm... tôi rất thích ngắm bình minh... ngắm cả lúc mặt trời lặn, thích bầu trời trong xanh với những đám mây trắng, thích cả những ánh nắng vàng và 1 bầu trời đầy saooo... nghe bản nhạc này tôi chỉ ước đc quay về quá khứ... tôi không thích tôi của hiện tại.... mong tương lai sẽ đối xử nhẹ nhàng với tôi một chút.... cảm ơn cậu đã cho tôi một bản nhạc như đang chữa lành tâm hồn tôi vậy....❤
"Cô bé lại khóc, nhưng không phải vì xúc động nữa, mà vì đau khổ. Em thấy thương bố. Liệu có phải chính em đã làm bố đau khổ? Có phải em là người có lỗi? Em day dứt, ân hận. Trong tiếng khóc, em nói với bà:
- Bà ơi… bà có thể…xin cho Thượng đế… cho bố cháu lên… thiên đường này.., không ạ?"
dù bạn là người không hoàn hảo, gia đình bạn cũng không hoàn hảo, đôi khi người khác gây cho bạn vết thương trong lòng nhưng bạn cũng đã mạnh mẽ tự chữa lành vết thương của mình, cho dù bạn tự ti về người khác nói về bạn hay gia đình bạn nhưng bạn đã cảm thấy rất hạnh phúc khi bạn là một người kì lạ họ cũng sẽ không rời xa bạn, đôi lúc bạn muốn được giỏi giang như bao người khác nhưng khi đến được thế giới giống với họ, bạn nhận ra một điều ở thế giới đó không có thứ bạn muốn. vì vậy bạn hãy làm theo trái tim bạn muốn. không học giỏi, không giỏi thể thao, không giỏi giao tiếp, không giỏi mọi thứ trên đời...nhưng bạn đã đủ mạnh mẽ để sống vì mọi người vì bản thân. bạn đã trao được cho người khác một cái cảm giác thật thoải mái khi người ta muốn mặc dù có khi không đúng lúc làm người khác khó chịu nhưng không sao bạn đã làm hết sức mình rồi bản thân ơi !
Lâu rồi, tôi luôn sống một cách vô định. Tôi cố tìm kiếm màu hồng trong thế giới của người trưởng thành nhưng chẳng thể thấy nó ở đâu. Tôi thất vọng, chán ghét cuộc sống mình vô cùng. Tôi thu mình lại rồi tê dại sống từ ngày này qua tháng nọ. Khi tôi va vào giai điệu của bài ca này, tôi đã khóc. Những cảm xúc lắng đọng trong tôi bấy giờ như được xối ra một cách ào ạt. Thế là tôi khóc được rồi. Thật may, trái tim tôi vẫn còn ở đây.
Hết khóc chưa cô bé
Hôm nay ngày 16/6/2024
Chúng tôi vừa trải qua kì thi tuyển sinh lớp 10, nụ cười rạng rỡ có nhưng nước mắt cũng có,chúng tôi nhìn nhau cười thật tươi,vậy là một đời học sinh nữa đã lên cấp 3 bà bắt đầu cuộc đời học trò đẹp của mình
Khi ở cấp 2 tôi đã từng có tất cả : thực lực,nhan sắc,bạn bè ,.....
Nhưng mỗi tội không có em😢
adu 2k9 🤓
Mùa hạ nghe bài này rùi ngồi hoài niệm, bỗng nhiên thấy cảm xúc dâng dâng nghẹn ngào. Dù bài hát chỉ có nhạc thui nhưng khiến ta cảm nhận được nhiều điều. Mùa hạ vui vì được về nghỉ hè được nô đùa, được giải tỏa sau một năm học vất vả nhưng đan xen vào đó là những cảm xúc lẫn lộn vừa lo lắng vừa sợ hãi khi sắp tới mình phải bước vào kì thi quan trọng. Mùa hạ-mùa thi-mùa chia ly.
Cảm ơn tác giả đã cho ra bài nhạc hay và ý nghĩa như vậy.
Tớ thích nghe giai điệu này lắm. Nó làm tớ nhớ về những ngày tháng được làm bạn với cậu một cách tự nhiên, nhớ về những lần cậu ngồi sau tớ trêu chọc, nhớ lần cậu tự nhiên đòi ngồi chung bàn với tớ, nhớ lúc chúng ta cùng học từ mới tiếng Anh, tớ quay sang khẽ liếc nhìn cậu, nhớ lúc tớ lấy hết dũng khí chuyển xuống ngồi cùng cậu vì biết rằng cậu sắp đi. Những kí ức đẹp đó chỉ mới cuối năm 2022 thôi, vậy mà tưởng chừng cách đây vài năm. Tớ nhớ cậu, nhớ nụ cười của cậu, nhớ ánh mắt dịu dàng ấy, nhớ những câu chuyện cười nhạt nhẽo của cậu lại khiến tớ lúc nào cũng nhoẻn miệng cười. Gặp cậu vào một ngày thu trong vắt, tớ xin trả lại cậu về với chân trời nơi xa, nơi mà cậu có thể thực hiện được những dự định tương lai của mình. Tất nhiên, tớ cũng nhớ bản thân tớ khi đó đã rất thích cậu.
vừa nghe bản nhạc, vừa hồi tưởng...vừa hoài niệm mà cũng thật quen thuộc. những tháng ngày tuổi thơ bị bắt ngủ trưa, lúc đó ta chỉ muốn được như người lớn để không phải ngủ. những ngày nghịch dại bị cha cầm roi dí từ đầu ngõ, ta muốn lớn thật nhanh để không còn bị la. nhớ hồi đó, thấy được một cảnh đẹp trên cái tivi cũ của nội, ta lại muốn lớn thật nhanh để mau kiếm tiền đi đây đi đó. Lớn rồi...lại muốn quay về lúc trước, ước gì thời gian ngừng trôi một chút để ta có thêm thời gian hoài niệm về ngày thơ. Cuộc sống xô đẩy, lúc trước ta dễ cười, bây giờ ta dễ khóc vì những việc nhỏ xíu. Mỗi ngày, mỗi ngày...ta lại tích góp một chút thứ gọi là "tiêu cực" vì cuộc sống xung quanh và suy nghĩ của ta chẳng còn như ngày bé. Để rồi...bỗng một ngày có chuyện ta không vừa ý, hoặc thứ gì đó khiến ta khó chịu. Ta lại bật khóc nức nở như một đứa trẻ, và rồi bản thân tôi nhận ra rằng cuộc sống bây giờ chỉ xoay quanh 4 chữ "cơm áo gạo tiền", những áp lực khiến ta càng mệt mỏi. Ước gì lúc trước ta không trông chờ đến ngày lớn lên ha, ước chi ta vẫn còn là một đứa trẻ cấp 2 hồn nhiên vô lo vô nghĩ như hồi đó.
Tôi 25 tuổi, 1 giờ đêm 28/5/2023 nằm nghe. Những kí ức của thời học sinh cấp 2 cấp 3 lại ùa về. Nhớ các bạn của tôi lắm. Nhớ cả em, cô gái anh yêu năm 17 tuổi 😢 Nghe nhạc mà nghẹn ngào ko nói nên lời.
Chị là sinh viên kiến tập, ở cùng các em 3 tuần thôi, nhưng chị yêu các em lắm, nhìn các em vui cười như vậy chị rất hạnh phúc, vì các em sống đúng với độ tuổi của mình. Khi đứng trên vị trí của người cô, chị mới thấy các em đáng yêu nhường nào. Chỉ còn 1 tuần nữa là xa các em, chị sẽ nhớ lắm. Khi nghe bài này, chị liền nhớ đến nụ cười của các em, cảm ơn các em đã gọi chị là "cô". Trước giờ chị không quan tâm lắm đến cách xưng hô như vậy, nhưng nhờ các em, dù chị chỉ là sinh viên, các em vẫn gọi chị là "Cô", khiến chị trân trọng hơn ngành nghề của mình, quan trọng hơn là chị muốn bảo vệ nụ cười của các em, tuy hơi viênc vong. Chúc các em hạnh phúc, chăm học, ngoan ngoãn và tung cánh đến ước mơ của mình
PTB_12.11.2023
Bài hát như đánh thức một phần tâm hồn còn trong sáng nhất của tôi còn sót lại giữa thế giới đầy bon chen và toan tính; đọc comment của mọi người có nhiều đồng cảm. Đứng ở một độ tuổi chênh vênh, đôi lúc cần một giây ngừng nghỉ và rồi mạnh mẽ bước tiếp. Ai cũng có những ngày quá khứ để nhớ lại, bây giờ, hãy cố gắng thật nhiều để sau này nghĩ lại bây giờ và mỉm cười, và cảm ơn bản thân vì hồi đó đã rất rất nỗ lực.
Nắng vàng ươm, nắng vàng ươm
Còn đâu nữa, đứa bé khóc
Mưa rơi, mưa rơi, tý tách
Đứa bé lớn, có người phải ra đi
mình 2006, những ngày cận thi thật sự rất áp lực. cô Tiếng Anh dồn ép môn cô phải được điểm cao dù mình học khối xã hội. cô dạy Sử nói ra đề sẽ hỏi vòng vo khiến tụi mình không làm được bài và theo quan điểm của cô là tụi mình phải biết cố gắng, tự học, không làm được thì bị đánh, bị chép phạt. hồi giữa kì II, câu hỏi rất dài và hỏi vòng vo nữa nên căng thẳng trong 45 phút làm đề, về dò đề thì sai khá nhiều kết quả mình được 6.5, cả lớp ai cũng bị đánh ít thì 2 3 roi nhiều thì 6 7 roi. mình bị 4 roi đau điếng cả người, thêm cả 10 lần chép phạt nộp cô trong 4 ngày. nó rất dài, một lần thôi đã là 3 tờ rồi
về gia đình cũng không trọn vẹn, mình không được cảm thông cho lắm. mình rất có lỗi vì không làm tròn trách nghiệm là người con, người chị. mình làm không tốt nên để 2 em sống trong cảnh đánh mắng. tụi trẻ còn nhỏ dại để tụi trẻ thấy cảnh như thế mình không biết phải làm đến mức nào mới không để em thấy và nghe nữa. sợ tụi trẻ thấy như thế rồi suy nghĩ nó khác.
duy nhất có một chú chó cỏ tên Xám luôn bên mình, nhiều lần khóc được em tới an ủi. gần nhất Xám đã đẻ 5 nhóc rất đẹp, các bé mới được đến thế giới này, tầm nhìn quanh đi quẩn lại vẫn là căn nhà, tổ của Xám và Xám, cỏ cây, nhạc mình mở, mình và gia đình.. mới được có hơn 4 tháng thôi mà các em bị người ta trộm mất rồi. cuộc sống lại mang em đi khỏi chị rồi. xin lỗi nhé vì để các em gầy. chị còn mơ em được người ta trả về vì áy náy nữa đó. lúc đi học về biết chuyện chị không khóc đâu, chị giỏi chưa.
người đời bảo phải học cách mạnh mẽ, vậy mình mạnh mẽ lắm rồi, những chuyện sảy ra với mình toàn là sự mất mát. vì mình xui xẻo chắc rồi kk. nhiều ước mơ mà, cố gắng được tới đâu hay tới đó thuii✨
những chuyện không vui xảy đến cùng lúc hay quá đột ngột nhiều khi cũng khiến mình thấy buồn và rất bất lực 😢
Tớ khóc theo luôn rồi cậu tuyệt với quá thật sự rất mạnh mẽ cố lên chúc may mắn 💚
dù chỉ là người qua đường thui nhưng tớ chúc cậu may mắn nhé. cậu đã mạnh mẽ lắm rồi và "mọi chuyện sẽ ổn thôi". tớ tuy 2k5 mà vẫn xưng "tớ - cậu" hì hì ^^ wish you all the best ❤
đời b khổ vcl
Rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi, cùng hi vọng nhé
Lúc nghe bản nhạc này, mình đang là sinh viên năm 3, sống trong những tháng ngày bình an vô lo vô nghĩ nhất của cuộc đời... Ở lứa tuổi đẹp nhất này, mình có được tất cả: đó chính là có tuổi trẻ. Mong sau này nghe lại bản nhạc này, tâm hồn mình luôn yên bình và an vui như thế
khi nghe bài này, trong đầu mình giống như có 1 cuốn phim chạy qua, từng khoảnh khắc thời ấu thơ ngây ngô và hồn nhiên nhất, một không gian của nắng chiều lấp đầy hàng cây trong vườn nhà, nơi mà mình được vui đùa thỏa thích, nó làm mình thấy nhớ bà,nhớ ba mẹ,nhớ cái thời học sinh,nhớ về những kỷ niệm đẹp nhất chợt thoáng qua trong đời
tuổi thơ của chúng ta chôi qua thật nhanh , bài hát này kiến tôi nhớ về hồi xưa cái ngày mà chưa hiện đại như bây giờ , vào mỗi mùa , gia đình chúng ta ngồi quây quần bên nhau nhưng rồi ai cũng đi theo con đường riêng của mình từng người bận rộn với công việc của chính bản thân mình , dần dần chúng ta không còn thời gian cho gia đình nữa . Khi nhìn lại thì đã quá muộn rồi
Không hiểu sao cứ mỗi lần tôi nghe bài nhạc này lại nhớ đến những ngày tháng đáng nhớ của tuổi thơ nhanh thật mới đây đã 6 năm rồi, giờ tôi mới hiểu ra rằng khi bạn đi xa một nơi nào đó như nhà của mình vậy, giờ tôi đi học xa nhà nhưng mỗi lần được về nhà tuy thỉnh thoảng bị mẹ chửi vài câu . Nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc và nhớ nhà lắm và thời gian nào cũng thế chúng ta đều phải lớn và phải rời xa nhà để đi đến một nơi khác , dù thời gian vẻ nhà rất là ít ỏi và trôi qua nhanh nhưng tôi sẽ trân trọng từng khoảnh khắc đó
chẳng biết từ bao giờ bản nhạc không lời này đã trở thành một phần cuộc sống của mình , là nơi mình tìm về sau tất cả những mệt mỏi. Mỗi lần nghe lại thấy hoài niệm về tuổi thơ , về cái thời còn được chăm bẵm từng chút . Cũng là cái thời mà không phải bận lòng nhiều như hiện tại
nghe tiếng trẻ con nô đùa lẫn trong những giai điệu làm nhớ tới tuổi thơ lms, lúc bé luôn mong muốn lớn nhanh kiếm tiền phụ mẹ, h lớn r áp lực đủ thứ cảm thấy bản thân thật kém cỏi,nhưng dù s cũng sẽ cố gắng hết mình để k hối hận
Thâtj sự đây là bài hát đầu tiên giúp mình giải toả được những cảm xúc bấy lâu..những kí ức vui, buồn ùa về làm mình nhớ đến và khóc khi nào không hay, những cảm xúc tiêu cực đều được giải toả qua bài nhạc 19p hơn này. Cảm ơn Dao Phuong Vy đã làm ra video này thật sự nó rất ý nghĩa❤
00:46 ngày 21 tháng 8, năm 2023. Em chấp nhận lời tỏ tình của tôi, sau bao lần từ chối, tôi biết em thích tôi, biết em muốn đón nhận tình cảm ấy, nhưng thời gian của em không cho phép, đến lúc sắp rời xa cõi đời này em vẫn nghĩ cho tôi, sợ không có em thì tôi sẽ buồn lắm nhưng em ơi, tôi vẫn muốn yêu em cho đến khi em trút hơi thở cuối. Hãy để anh yêu em nhé, anh không hối hận đâu, dù cho thời gian có quay lại, anh vẫn không hối hận vì đã yêu em.
Damn đọc cái này làm t khóc rồi 😭
Mình đang trong giai đoạn ôn thi nước rút vô cùng mệt mỏi, mình đã không biết bao nhiêu lần cảm thấy bản thân kém cỏi, cảm thấy mình chẳng là ai cả. Nhưng mình biết rằng mọi khó khăn rồi cũng sẽ chóng qua thôi, mình tin rằng tương lai vẫn còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đón mình.
Mình thực sự chẳng nhớ nổi đã xem bao nhiêu vid chữa lành, mình cũng không dám tâm sự những điều tiêu cực với ai, vì mình biết chỉ có bản thân mới vực dậy được chứ không phải ai khác.
Cố lên nhé, ai rồi cũng sẽ hạnh phúc mà thôi :>
Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, đến khi nhìn lại em sẽ thấy: "wow mình phi thường thật đấy". ❤
@@hoanghutieu6378 dạ em cảm ơn ạ, ngày kia em có một đợt thi quan trọng, hi vọng sẽ suôn sẻ ạ
@@charlotte._412 Thi tốt nhen ✨✨
chỉ còn 1 tuần nữa là tròn 18 tuổi, con không mong ba mẹ nhớ tới sinh nhật của con, cũng không mong ba mẹ sẽ mua cho con một món quà giá trị hay gì hết, chỉ mong sao con vẫn có thể ở với ba mẹ thật lâu... miễn là con được thêm tuổi mới ở bên ba mẹ là con vui rồi. Hãy đón tuổi 18 thật hạnh phúc nhé
mỗi lần nghe bài này thì tôi lại khóc, chẳng hiểu tại sao. giai điệu trong sáng và thậm chí còn chẳng có một câu hát nào nhưng lại làm tôi khóc nghẹn.
tôi nhớ đến ông ngoại tôi, người tôi thương nhiều nhất trên cuộc đời này. tôi nhớ những năm tháng ngồi bên hiên nhà cùng ông, cùng ông đi chợ.
tôi khóc vì sự yếu đuối của bản thân, tôi quá yếu kém và chẳng được tích sự gì, những điều tôi làm chưa bao giờ đủ tốt. tôi không còn một chút tự tin nào vào bản thân, chẳng muốn đối mặt với thực tại. cứ mãi sống trong ảo tưởng xa vời. không có kế hoạch gì cho tương lai, không có hy vọng hay mong đợi gì vào tương lai. thời gian cứ trôi và tôi cứ mãi như thế.
năm ấy hoa giấy nở rộp trời, cái nắng oi ả cũng dần trở nên dịu êm. Ngày đó con ngõ xóm quê còn lộng gió, vừa hay thổi lên cánh diều, mà thổi bồng tuổi thơ, tôi cứ mãi tự hỏi đi chơi nhưng sao cứ mãi nhớ nhà, giờ mới phát hiện ở sài thành không có thứ tôi cần. Ngoài cái diễm lệ phồn hoa, nó không có bầu trời trong vắt, không có tiếng chim và đôi người già tôi thương. Song giờ chẳng biết nhớ ai, nhớ cái gì, không biết là hoài niệm cái xưa hay uất ức cái đổi thay chóng vánh của thời gian mà mỗi sớm nhìn ra cửa nhà lại nghèn nghẹn, chắc làm có thứ gì thay đổi, chỉ mỗi tôi đây lớn nhanh quá thôi.
bản thân ơi đừng quan tâm đến những lời nói xấu ấy những lời nói cợt nhả ấy . Hãy mạnh mẽ lên đừng khóc hay buồn vì họ nx , họ ko xứng đáng lam chúng ta buồn , hãy đừng quan tâm đến những lời nói của họ . Hãy sống vì bản thân mình , hãy sống vì chính mình vì bố mẹ , cố gắng học đi , cố gắng học mãi học mãi để đỗ chuyên . Dù biết có thể ko đỗ hên xui nhưng hãy cố gắng cho bản thân một cơ hội để học dù biết bọn họ giỏi hơn mình rất nhiều nhưng hãy vì bản thân mà học hãy cố gắng lên , hãy học để đỗ cấp 3 đỗ chuyên
H nghe bài này lại nhớ khoảng tgian ôn thi biết bao, tuy mệt mà vui. Vui vì luôn có những ng bạn đồng hành suốt chặn đường khó khăn ấy, mang lại những tiếng cười đùa làm xua tan đi cái mệt mỏi, chỉ biết an ủi, động viên nhau vượt qua áp lực mà bản thân phải đối mặt. Và rồi h chỉ còn là hồi ức mà khi nhớ lại chỉ muốn ích kỉ để khoảng tgian đó trôi qua chậm thôi...
Cảm ơn cậu vì đã đưa bài này lên fb ,tớ rất thích giai điệu này luôn ,nhưng chỉ tìm thấy bên tik tok ,nó thật sự rất có ý nghĩa luôn ý
chúc cậu nghe vui vẻ 😊
Lắng nghe giai điệu cứ cảm thấy trong lòng mình xao xuyến hay tiếc nuối điều gì đó của tuổi học trò. Cái nắng nóng của mùa hạ cứ bao trùm xung quanh làm con người ta khó chịu nhưng sao mà ai cũng trân trọng khoảng khắc đó như vậy. Khi những người bạn cũ bắt đầu cuộc sống mới ta mới bắt đầu tìm lại quá khứ để tiếc nuối. Những thứ kỉ niệm mà ta từng cho là vô vị hay " đừng lo, nó còn xa lắm" mà giờ đã phải nhìn nhau qua bộ đồ cử nhân và cầm trên tay tắm bằng tốt nghiệp. Mùa hạ đối với nhiều đứa trẻ là mùa của sự vui chơi, nhưng sao, lòng ta nặng trĩu khi xa mái trường thân thương để chào cuộc sống mới quá vậy. Tạm biệt bạn bè, tạm biệt thầy cô, tạm biệt cái bàn, cái ghế, cái bảng đen hay viên phấn. Ta phải bắt đầu cuộc sống mới thôi. Tạm biệt tất cả.
Giai điệu này đem lại cho anh cảm giác hồi tưởng rất thật. Như một ngọn cỏ gượng sống từng ngày chờ cơn mưa đến tưới tẩm suốt những ngày tháng oằn mình mòn mỏi nơi hoang mạc khô cằn. Trùng hợp chiều nay lại có mưa bay, len lỏi đâu đó những dư vị trong hơi đất dưới cơn mưa đầu hạ, anh nghe tiếng em rơi xuống đất, vỡ tan ra, rồi lại kết tinh thành những mảnh ghép kí ức nham nhở, vụng trộm trong khoảng trống của lòng mình. Như một thân cây héo úa, tàn rụi, nhưng đâu đó sâu trong mao mạch, dòng nhựa vẫn chảy thầm, vừa có cái gì chết mòn chết mỏi đi, vừa có cái gì chưa chịu chết hẳn. Linh hồn anh sống tha hương trong chính thân xác của mình. Một nửa sự sống nơi anh, phải chăng đã gửi lại cùng với bóng hình người anh yêu ở chốn tận cùng của những ngày xưa cũ. Không gian, thời gian, khoảng cách địa lý có khả năng thay đổi tường tận những thứ vốn nghĩ chẳng mảy may đổi thay, và lực hút của những điều mới lạ luôn ngập ngụa, chất đầy sự mê hoặc. Trên thế gian này, lòng người khi đối diện với không - thời - khoảng, nó yếu đến mức chẳng kịp ngỡ ngàng, nhẹ đến độ vừa buông mình trước sau đã chìm xuống đáy của ngày xưa…
Nhớ lại năm trước đó giờ đang ôn thi tốt nghiệp v mà bây giờ đang ôn thi cuối kỳ của sinh viên năm nhất rồi nè. Còn ngày mai nữa thôi chỉ còn môn tin học đại cương nữa là hết được làm tân sinh viên rồi đó nhanh thật đấy. Chị chúc các sĩ tử 2006 làm bài thật tốt nhé ❤️
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, chúng ta không cần phải
ngưỡng mộ cuộc sống của người khác. Có người ngoài mặt tươi cười rạng rỡ nhưng ẩn trong đó là bao giọt nước mắt, lại có người nhìn có vẻ cơ cực nhưng kỳ thực họ lại đang trải qua một cuộc sống rất thoải mái. Hạnh phúc không có một đáp án chuẩn mực, niềm vui cũng không chỉ xuất phát từ một con đường. Thu lại ánh mắt ngưỡng mộ người khác và nhìn lại tâm hồn mình. Sống cuộc sống mình mong muốn chính là những ngày tháng tươi đẹp nhất, cách sống mà mình muốn mới chính là cách sống tốt nhất.
cứ nghe là một cảm giác những năm tháng cấp 2 của tớ ào ạt ùa về. nghĩ tới những ngày nắng, cái nắng 36 37 độ, chúng tớ đội nắng đến trường nhễ nhại mồ hôi. cái nắng 36 37 độ, chúng tớ vẫn nô đùa với nhau. cái nắng 36 37 độ, chúng tớ cùng nhau trải qua những năm tháng từ xa lạ thành thân quen, cùng học, cùng chơi, cùng ôn, cùng thi, vui có, buồn có, kỉ niệm có. thế nhưng mà phải gác lại trong tâm trí thôi ❤
Chuẩn bị qua năm rồi mà mình vẫn chưa làm đc gì cả nhưng mà mình biết cuộc sống của mình rất dài hoặc có khi ngày mai sẽ mất nhưng mình vẫn thấy cuộc sống là một hành trình thôi ko phải là gì cả nhưng trees của mình rồi mai sẽ tan thôi mình vẫn sống ngày qua ngày như thế đấy cố tận hưởng những ngày này để ko lãng phí 🖤
Sao tự nhiên nghe nó mà mình muốn khóc vậy nhỉ, thật là một cảm giác khó tả... Nó như gợi lên trong lòng mình một cảm giác thật yên bình giữa nhịp sống vội vã, tất bật, nhưng cũng gợi lên một cảm giác thật hoài niệm về những kỉ niệm đẹp ngày xưa, để ta thêm trân trọng hơn những phút giây với mọi thứ với gia đình và mọi người xung quanh, nhưng tại sao mình lại buồn thế này... Mình đã nuối tiếc với quá khứ, với nhiều thứ mình đã bỏ lỡ, mệt mỏi với hiện tại, căng thẳng với mọi thứ đang diễn ra 1 cách rất bình thường, và cũng lo sợ về tương lai, về những thứ mà mình sẽ phải đối mặt. Mình sợ mình không thể vượt qua được nó, mà kể cả có vượt qua được thì mình lo rằng nó sẽ vẫn còn đọng lại phần nào đó mà mình không thể chấm dứt được, cảm giác rằng mình sẽ không còn là mình nữa... Khúc nhạc này đã khiến mình, 1 con người overthinking, lại trở nên suy ngẫm hơn về bản thân và sự tồn tại của bản thân trong thế giới này. Dù biết rằng mọi thứ sẽ ổn thôi nhưng mình mệt quá, không thể chia sẻ với ai và cũng không thế giải quyết nó thật ổn thỏa, không biết nghỉ ngơi một chút có được không nhỉ? Mình sợ nếu mình nghỉ một tí thôi thì sẽ không thể theo kịp được mất...
Lúc nào nghe mình cũng buồn và khóc 😞
Năm nay mình đã lớp 9, những ngày chia xa đang đến gần có lẽ chúng ta sẽ ko thể học chung 1 mái trường và đc gặp nhau hằng ngày nữa, đặc biệt là cậu ấy sẽ ko đc ngắm cậu ấy nữa. Thật tiếc nuối biết bao những cái nhìn ngại ngùng, những buổi đi ôn thi chung, những buổi đi chơi với cậu ấy, đi cổ vũ cậu ấy thi thể thao. Nhiều kí ức đẹp của tuổi 15 sẽ ko trở lại nữa. Tôi sẽ nhớ cậu ấy rất nhiều, chúng tôi sẽ ko đc gặp nhau như mọi ngày nữa. Cho đến bây h tôi vẫn chưa dám tỏ tình cậu ấy, tôi thật sự sợ chúng tôi sẽ bỏ lỡ nhau, nếu có duyên thì tương lai của tôi và cậu sẽ có hy vọng còn nếu ko thì chúc cậu luôn vui vẻ hạnh phúc. Chúc cậu và tôi thi tốt, chúc sau tốt nghiệp dù có học cấp 3 ở đâu chúng ta sẽ ko quên nhau ❤. Thực sự tôi rất thích cậu ấy, nghĩ về những kí ức đẹp đẽ của chúng tôi, tôi thực sự ko muốn xa cậu ấy, nhưng có lẽ khoảng cách là một thứ sẽ chia cách chúng tôi.
Cậu cũng giống mình lúc đó vậy cậu hồi đó lớp 9 mình cũng thích thầm cậu ấy lúc đầu nhắn tin rất vui vẻ nhưng lúc cậu ấy vô trường cấp 3 thì khác hẳn mình cũng quên cậu ấy 5 tháng rồi, đột nhiên cậu ấy nhắn tin với mình rất nhiều nhưng bây giờ mình không thích cậu ấy nữa!! Cậu ấy đã làm mình tổn thương, cậu ấy chả hiểu suy nghĩ của ngkh nhưng cũng cảm ơn vì cậu ấy mà bây giờ mình rút ra được bài học cho riêg mình.😊
Càng nghe càng nhớ về cậu ấy. người tớ từng thương, trao mọi hy vọng của 2 đứa với nhau và sau khi tớ đỗ đại học và cậu cũng vậy!! Lúc đó tớ rất vui . Nhưng vui đến đâu thì cũng có cái kết của nó. . lúc cậu định chạy lại ôm tớ thì có 1 chiếc xe ô tô mất lái tông cậu, tớ lúc đó thì đứng đờ tại chỗ và sau vài giây thì có người hét lênrất nhiều.. tớ đứng đó không biết làm gì chỉ biết đứng nhìn cảm giác như vừa bị chìm dưới đại dương sâu thẩm vậy😞, Tớ nhìn cậu rồi tớ chạy lại ôm chặt cơ thể cậu mà hét lên :"LÀM ƠN AI ĐÓ GỌI XE CỨU THƯơNG ĐI LÀM ƠN .. AI CÓ ĐIỆN THOẠI THÌ GỌI XE CỨU THƯơNG GIÚP CHÁU!!" . tớ vừa nói vừa òa trong vô họng đến mức cổ họng khàn đi vậy. . Tớ không biết sao lúc ấy tầm nhìn mờ đi. Khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện , tớ lật đật ngồi dậy tớ nghe bên tai là tiếng khóc của mẹ cậu và tớ thì chỉ im lặng , không biết nên làm gì tự hỏi tại sao họ lại khóc. Rồi ba cậu nhìn tớ thở dài rồi nói lại lắc đầu? Ừm.. sau đó tớ hỏi chú ấy rằng cậu có ổn không? Trong suy nghĩ tớ cậu sẽ ổn. Nhưng Ba cậu thì im lặng một lúc rồi tớ thấy mắt chú ấy đỏ hoe rồi như thể câu tiếp theo làm tớ khựng lại .. "Thằng bé nó mất cách đây vài tiếng trước rồi cháu ạ.." , Tớ lúc đó chỉ biết im lặng sau đó lại bật khóc miệng vẫn gọi tên cậu , tớ tuyệt vọng lắm!! Và tớ đã suy sụp đến hiện tại và đã không yêu ai kể từ ngày ấy!. Có kiếp sau 2 đứa ta sẽ gặp nhau và sống với nhau đến suốt đời.. ( xin lỗi đây là 1 câu chuyện của chj tớ.. đừng toxic)
Bài hát làm tớ nhớ tới lúc tớ nhận ra bản thân có tình cảm với a ấy. Đó là một buổi chiều hoàng hôn chỉ có tớ và a ấy, ko tiếng ồn, ko có ai ngoài 2 bọn tớ, ko trò chuyện, chỉ ngồi lặng im ngắm nhìn thành phố nơi bọn tớ sống. Nắng nhẹ nhàng chiếu qua mái tóc xoăn của a ấy cùng với nụ cười mà lâu rồi có lẽ tớ chẳng thấy ở a ấy khi mà bộn bề cuộc sống thực sự làm a ấy quên dần cách cảm nhận mọi thứ. Giây phút ấy tớ mới thực sự biết có thứ còn đẹp hơn ánh hoàng hôn chiều hôm đó nữa...
Tớ vô tình nghe được giai điệu nhẹ nhàng này, thật dịu dàng quá đỗi với một kẻ cô đơn, như một bàn tay ôm lấy và xoa dịu đi vết thương lòng sâu nặng. Toàn thân như được trút bỏ gánh nặng, cơ thể nhẹ đi, bao cảm xúc dồn nén trực trào. Không hề nghĩ về gì cả, nhưng nước mắt cứ trào ra ướt đẫm hàng mi, mờ đi tầm nhìn theo khuôn mặt nhỏ giọt lên trang giấy. Tớ nhớ anh ấy quá, biết anh sẽ không về với tớ nữa nhưng tâm trí vẫn đong đầy nỗi nhớ và trái tim vẫn đập mạnh mỗi khi nghĩ tới quãng thời gian bên nhau tuy ngắn ngủi nhưng thật quý giá. Mong anh sống tốt, dẫu người bên anh không phải là em. Cảm ơn cậu đã kéo dài giai điệu này, để tớ được đắm chìm trong đó và được trút bỏ nỗi lòng chôn giấu bấy lâu.
Âm thanh nhẹ nhàng sâu lắng, âm thanh hồi ức. Những kỉ niệm cũ cứ thế ùa vào trong tâm trí khi những nốt nhạc đầu tiên cất lên...
Thời gian có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa,chúng ta - những cô cậu học trò tuổi mới lớn. Tớ biết các cậu khoảng thời gian qua đã cố gắng nỗ lực rất nhiều, chịu nhiều tổn thương, chịu nhiều áp lực nhưng hãy cố lên nhé chúng ta chỉ được sống 1 lần và hãy làm những điều mình thích,gặp gỡ những người nên gặp gỡ.Cuộc đời là những trải nghiệm vấp ngã ở đâu mong cậu đứng lên ở đó,đừng chùn bước,cậu đã đến rất gần với anh hào quang rồi.Cố lên,1 chút nữa thôi bao nhiêu giọt nước mắt của cậu sẽ đổi lại được những kết quả xứng đáng.Chúc tất cả các cậu sẽ luôn vững bước trên con đường mình chọn và sống 1 cuộc đời thật hạnh phúc nhéee
bài hát này làm t nhớ tới hè năm 2022, lúc ấy có 1 chàng trai làm t nhớ tới bây giờ, toi và cậu đã trải qua hết cung bậc cảm xúc như những người đang yêu, đi đâu cũng có nhau, cậu luôn bênh toi, bảo vê, quan tâm, lo lắng cho toi, toi đã ôm cậu và cậu đã ôm toi, cậu cõng toi đi chơi, mùa hè năm ấy là mùa hè vuii nhất đời toi vì mùa hè năm đó có cậu, bay gio chung ta chang la gi cua nhau ca, 1 cau chao hoi cung khong co, tuy nhien chung ta van con nch nhung khong con than nhu luc truoc, cau ay bay gio da truong thanh hon, co nhieu nguoi theo duoi hon, lam sao toi co co hoi day, bay gio chi con la ki niem, toi hy vong 1 ngay nao do cau se hieu va dap lai tinh cam cua toi danh cho cau❤️🩹❤️🩹
khoảng thời gian cấp 3 có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất, nó nhẹ nhàng mà hoài niệm như giai điệu du dương của bài hát này...Không ngờ 3 năm cấp 3 lại thoảng qua nhanh như thế, tuy nhanh nhưng hương sắc của nó mãi đọng lại ở nơi tâm hồn.. Tôi nghe thấy tiếng cười nói vui đùa của đám bạn, nghe thấy tiếng lá xào xạc qua làn gió đu đưa, nghe thấy tiếng ve ngân lên khắc khoải như nỗi nhớ vang trong đầu, nghe thấy cả thanh âm của mùa hè sôi động, có nắng, có chim, có ong bay hiền hoà...
Anh chẳng còn nhớ ngày đầu tiên mình gặp nhau chúng ta đã cười nói thế nào, lại chẳng nhớ nổi mỗi lần đưa em đi chơi qua con phố mình hay đi qua anh đã làm những gì. Tha lỗi cho anh, anh nghĩ rằng mình mau quên. Thật ra là tại anh không muốn nhớ lại những kí ức giờ chỉ còn đọng lại trong kỉ niệm. Anh vẫn nhớ đôi mắt long lanh của em, Nụ cười làm anh xao xuyến vào ngày đầu tiên, Anh nghĩ mình đã không thoát ra được đôi mắt, nụ cười và em được. Anh thì vẫn là anh, mang thương nhớ của 2 chúng mình gửi vào mây trời xa xôi mong tình này mãi mãi không phai dần theo thời gian, Lần cuối ta gặp nhau anh vẫn nhớ anh đã ôm em rất lâu, Anh mong lần cuối đó trời đổ mưa để anh ôm em thật chặt và lâu hơn một chút. Giờ đây nhìn em trong lòng anh chỉ còn là một sự tiếc nuối vô hồn chẳng thể tả được. Phải nói thế nào đây ? Em vẫn xinh và mộng mơ như lần đầu tiên ấy, Anh chỉ mong biến ngay lúc này trở thành ngày đâu tiên để anh được lại gần nói chuyện, được hỏi em ngày hôm nay của em như thế nào. Mong rằng những lần đầu tiên và lần sau cuối em vẫn giữ trong lòng, Để nếu sau này có gặp nhau giữa trái đất rộng lớn lại một lần nữa thì vẫn có chuyện để nói cùng nhau.
Nghe hoài niệm thật đấy,nó làm tớ nhớ đến cái hè oi ả giữa trời tháng 4,tớ và cậu ấy đi chung một hành lang mà gió cứ thế lướt qua tình yêu của tớ cho cậu ấy.Cậu ta đẹp lắm,đẹp như một giọt sương đọng trên cỏ non nhưng tớ lúc ấy đâu biết rằng cậu ta có ny rồi :))
từng kỉ niệm hồi con 2 tuổi với ông bà ngoại chỉ còn 1 chút hình ảnh thoáng qua , con không còn nhớ mặt của 2 người nữa :(( con xin lỗi vì sự bất hiếu này, nhưng khi nghe dc giai điệu này từng chút từng chút kí ức hình ảnh của con về ngoại tự dưng hiện về :( giờ con đã 25 tuổi rồi không biết 2 người có còn nhớ về con ko ??
nhẹ nhàng , bình yên quá trời . Cảm giác như là được hít bầu không khí thiên nhiên r nhìn những cái cây tán lá á
Tôi là con trai nhg đã khóc,cả mơn ai đó đã làm ra bài nhạc này
Mình yêu những lúc mình vui vẻ, mong rằng sau này mình sẽ luôn hạnh phúc, mọi người quanh mình cũng luôn bình an và vui vẻ. Hôm trước mẹ mình có lên học pha chế và ở cùng ce mình một tuần. Giữa cái đất thủ đô này, có rất ít kỉ niệm vui vẻ của mẹ, mẹ cũng chưa từng là cô sinh viên. Vậy nên một tuần này mẹ có thể trải nghiệm cảm giác là sinh viên với bọn mình, mình rất vui. Mình đưa mẹ đến chỗ học bằng xe bus, nhờ tìm tòi đưa mẹ đi mà đấy cũng là lần đầu tiên mình đi bus một mình, rất thú vị. Rồi mẹ còn đi la cà, mua sắm sau khi tan học. Mẹ vẫn chưa thể nhớ được đường về nên thường bị xuống quá bến. Rồi tối trước ngày mẹ về quê, bọn mình cùng nhau đi ăn lẩu cũng là chúc mừng mẹ tốt nghiệp, có được chứng chỉ:v Dù mình chưa có tiền bỏ ra để đãi mẹ nhưng mà thật vui khi mẹ có thể đi ăn ở nhà hàng. Lúc gọi món mẹ còn cứ bị nghe nhầm xong cứ nghe thành “cá hồi” hay “gà đồi” cơ. Anh nhân viên cười vs bọn mình cũng cười nữa ^^ kì quá à, sau đấy thì bọn mình đính chính lại, bọn mình cười rất vui vẻ và ăn đến no nê. Chả hiểu sao lúc viết cái này mình lại khóc nữa.
chúc gia đình bạn sẽ luôn luôn hạnh phúc như thế nhé, đêm rồi đọc được câu chuyện của bạn mà thấy healthy lắm luôn ý
một đời an nhiên nhé bạn
Mùa hạ tới rồi đấy , vẫn những cô cậu cười nói cùng nhau , lá vàng lại xào xạc rơi , một cái mùa mà họ chỉ muốn qua đi cho rồi vì cái nóng của nó , nhưng đối với anh nó lại thật quý giá , mọi thứ vẫn còn ở đây như ngày xưa , vẫn mái trường ấy , thầy cô ấy và góc trường ấy , chỉ là bây giờ không còn chúng ta nữa rồi , thi thoảng lại thấy em chụp hình với người mới , trông em hạnh phúc thật , còn anh vẫn đang chật vật thoát khỏi hình bóng của em , anh không dám yêu thêm ai vì sợ anh lại dùng họ để thay thế khoảng trống em để lại , rồi lại không ngừng so sánh với em . Anh cũng không dám nói gì nhiều với em nữa đâu , chúc em hạnh phúc hơn nữa với người mà em chọn bây giờ , những kỉ niệm ngày xưa của chúng mình anh vẫn nhớ , không biết em có còn nhớ không nhưng cảm ơn vì đã cho anh biết thế nào là thực sự yêu ....
cảm ơn đã giúp tôi nhớ lại một tuổi thơ hồn nhiên vui vẻ và được chìm đắm vào nó, dành ra một ít phút trong ngày cho phép bản thân được thả lỏng r sẽ lại lao đầu vào hiện tại
vẫn nhớ những khi hạ đậu lên cánh môi em; ánh dương tàn vẫn còn khôn khéo lả lướt trên những đường cong không tì vết. khẽ chạm lên nước da phóng khoáng len lỏi vào đá quý phủ lên hương sắc nơi em.
tôi nghĩ dại khờ sao tôi nhớ hạ quá?
hạ về, mang em nguy nga bước ra khỏi u lạnh. em về, em mang tôi choàng tay qua hạ mới, vắt nửa tâm trí tôi mềm mỏng ngã vào lòng em. những ấy tảng băng trong lòng tôi khi không bừng nắng hạ, làm tôi ngây ngô, ẻo lả, làm con tim tôi rì rào những đường lá chạm, những tiếng ve vang.
tôi nhớ ngày em về, mong mỏi.
tôi trông cho hạ về, em nữa.
tôi thèm cơn nóng gắt, hạ - em.
tôi đợi em.
anh nhớ anh thấy cảnh nụ cười của em tan rã giữa nắng hè chứa chan. chói những nhớ mong của anh thành ánh ngọc ngà dưới mặt hồ nhỏ lấp lánh. thấy cảnh em khoác bộ váy trắng tinh khôi nhảy múa giữa đồng hoa sắc hạ, bay phấp phới tự do. lại gửi về cho anh suy tư, gửi ấm nóng tràn về bất chấp đông miên u uất.
Hạ và Em
kí gửi : 29/1/2024
Cám ơn Phương Vy về thứ âm thanh giúp tôi gợi nhớ ký ức - liên tưởng, hy vọng về tương lai - suy ngẫm về hiện tại. Cám ơn nhiều ❤
đã từng thực sự cảm thấy hạnh phúc khi lên lớp 10 gặp được những người bạn mới, có những buổi đi chơi vui vẻ và 1 tình bạn ngỡ sẽ kéo dài mãi đến hết 3 năm cấp 3, nhưng hiện giờ - cuối năm lớp 10, có lẽ, tất cả cũng chỉ là đã từng...
Đã là tháng tư rồi nhỉ...nhanh thật đấy? Sớm muộn gì cũng đến ngày ấy, ngày em ngủ dậy mà không thể thấy anh nữa... Nụ cười toả nắng ấy của anh luôn làm em yên tâm. Sự tích cực ấy luôn luôn khiến em cảm thấy an tâm khi được dạo bước bên anh. Một ngày thức dậy em cảm thấy biết ơn khi mình còn có thể nhìn thấy anh nhưng mà sau này liệu còn gặp lại?
Cái hè với ánh nắng gắt gao và bầu trời trong xanh nhưng lại chẳng thể thấy nụ cười của anh một lần nữa, nếu anh có đi mất.. em vẫn sẽ sống bình thường nhưng mà sẽ không còn có thể cười đùa với anh như trước, cũng không thể ngắm anh thêm một lần. Người luôn làm em cảm thấy an tâm và vui vẻ khi ở bên. Em sẽ trân trọng thời gian khi còn bên anh... Khi hạ nắng chưa buông, khi cái hè chưa đến... Cái tuổi học sinh ngây thơ,vô lo vô nghĩ, khi ta tin rằng họ sẽ bên ta, họ sẽ bước tiếp cùng ta và cái cách ta cứng đầu mà vẫn tin rằng họ thâtj sự quan tâm và sẽ ở bên ta. Tiếc thay em không thể níu anh lại nữa rồi. Anh vẫn sẽ bước tiếp trên chặn đường dài và ước mơ, sự nghiệp khi anh bước ra khỏi ngôi trường này, rời khỏi cái tuổi 18 và em, một con nhóc nhiều chuyện vẫn sẽ đứng ở đó... Vẫn ở sân trường cái nơi nắng nhẹ buông xuống và hai chúng ta dạo bước bên nhau nhưng mà chắc sau này sẽ không còn có thể gặp lại nữa. Sắp phải chào tạm biệt anh rồi nhỉ, thật tiếc khi em không thể nói được lời tỏ tình nhưng mà nếu có gặp lại, em vẫn sẽ vẫy tay chào anh và sẽ chạy đến kéo anh đi cùng, lúc đó em ngốc thật cứ nghĩ bản thân có thể bước cùng anh mãi nhưng chắc rằng tình cảm này em dành cho anh vẫn sẽ được cất dấu và sớm thôi, sẽ em sẽ phải nói lời tạm biệt với người em thương. Chào tạm biệt hẹn không gặp lại-
giai điệu bài hát như đang xoa dịu bản thân mình ...
còn hơn 1 tháng nữa thôi là đến kì thi THPT QG
khiến mình lo lắng vô cùng , xen vào đó có chút hối hận
hối hận vì đã không nỗ lực
,hối hận vì đã nhu nhuợc, lười biếng...
áp lực việc học dồn nén
khiến mình không thở nổi
còn bao nhiêu trường mình mong uớc
những ngôi trường bố mẹ kì vọng , anh chị đặt niềm tin
vậy mà giờ thành dở dang như thế này :(...
tôi cũng lo quá bạn ạ sắp thi mà cảm giác bản thân vẫn rất mông lung
Chỉ còn 2 tháng nữa là em kết thúc năm học cuối cùng của năm cấp 3 này, nghe đến bản nhạc này khiến em nhớ lại những ngày đi học đã qua kia, khá buồn là khi ấy em lại không đủ tự tin để kết bạn, em cũng có bạn đấy nhưng chỉ 1 2 người thôi với lại cũng khác lớp nữa nên hơi cô đơn. May sao khi lên lớp 12 em đã dần mở lòng và chủ động hơn, nhờ thế em cũng đã có khá nhiều bạn:>>. Nhưng thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt cũng đã sắp hết năm học và hiện giờ em đang cố gắng cho kỳ thi lớn sắp tới đồng thời cũng tranh thủ chụp lại những bức ảnh cùng với những người bạn và tại ngôi trường cấp 3 này.😊
Chúc chị có những kỉ niệm đẹp bên bạn bè và ngôi trường cấp 3 của mình. Cũng mong những sự cố gắng, nỗ lực của chị sẽ giúp chị có thể thành công bước vào ngôi trường Đh mơ ước của mình. 5tingg 😊
Tớ cũng thế
Cho toi xin info🙃
mỗi lần nghe là mình lại nhớ lại về những kí ức đẹp đã từ rất lâu về trước, nó làm cho lòng mình rạo rực và cũng đầy nuối tiếc cảm giác ấy đầy ắp trong lồng ngực làm mình cảm thấy có chút buồn tủi khó chịu. Cảm ơn cậu đã đăng nhé
Chà yên bình thật có lẽ chỉ cần nghe bài này giúp ta quên đi mệt mỏi trong cuộc sống này nhỉ hoặc ít nhất nó giúp ta nhớ lại những kí ức mà ta coi là đáng nhớ nhất trong sáng nhất.Giờ đây trong đầu tôi có lẽ còn vương lại hình ảnh của những năm tháng cấp 3-nơi tôi gặp được cậu trong những năm tháng cuối cùng của thời học sinh.Nơi có những người bạn cùng nhau học hành rồi thi cử, là nơi mà những đống đề giải mãi chưa xong,là những lần mệt mỏi mà ra chơi ai nấy đều gục hết xuống bàn ngủ..những kí ức lộn xộn nhưng đối với tôi thật là đẹp.Và hơn hết ở đó còn có cậu nữa .Bây giờ chợt nhận ra cậu là gì trong kí ức của mình nhỉ?"Bạn cùng bàn"có lẽ hơn như thế nhỉ ,cậu trong mắt tôi lúc nào cũng tỏa sáng theo một cách khác biệt như cậu nói chăng^^.Cậu hiền lành giỏi và độc lập nữa, ít nhất đó là những gì tôi thấy ở cậu.Hình ảnh luôn hiện lên đầu tiên khi tôi nhớ về cậu là lúc tôi đang gục trên bàn thì quay sang cậu vẫn đang làm bài tập,tôi vẫn nằm và nhìn cậu thôi .Chỉ vậy thôi mà nó vẫn nằm trong kí ức tôi đến tận bây giờ nhỉ?Tiếc là có lẽ chỉ mình tôi nhớ về điều đó thôi nhỉ ,thời gian,cuộc sống rồi áp lực trưởng thành khiến ta không còn như trước nữa...Cuộc sống mà đôi khi chúng ta vẫn phải chấp nhận những thứ không như ta muốn thôi.Ít nhất cậu cũng đã làm cho thanh xuân của tôi đáng nhớ hơn.
Đúng vậy chính là cảm giác này, cái cảm giác nghe là muốn quay lại sữa chữa nỗi lầm quá khó những sai sót làm người khác phải thất vọng nếu thứ tôi muốn làm lại nhất đó là k làm ba mẹ mình thất vọng . Cảm xúc rất chân thành camon ad😢
Bồi hồi, xao xuyến, tiếc nuối sau khi nghe được bản nhạc này. Mình nhớ đến khoảng thời gian xưa, rong chơi vô lo vô nghĩ, có bà nội ở bên, có ba mẹ với mái tóc chưa bạc phơi... sao thời gian trôi nhanh nhỉ? những chuyện tưởng chừng như mới hôm qua mà đã rất xa rồi... mình ước gì mình có cơ hội được nói chuyện với bà nội một lần nữa, ôm nội, dành nhiều thời gian hơn cho nội, ước gì nội vẫn còn đó, mỗi lần cãi nhau với ba mẹ mình luôn ôm nội khóc, mà bây giờ chỉ còn biết lủi thủi một mình... sao thời gian lấy đi của mình nhiều thứ vậy nhỉ?
Hoài niệm lắm. Tớ nghe cả chục lần rồi, mà cảm xúc nó vẫn như vậy. Mông lung, thương nhớ không nguôi…
Mỗi lần nghe bài này lại nhớ đến những ngày ám ảnh mình suốt những năm tháng c3 nó thật ngột ngạt quá đã bao lần mình muốn chìm xuống thật sâu thật sâu ước có những giấc ngủ ngon mà không bao giờ tỉnh lại , mình tự sống trong những suy nghĩ của bản thân trong sự trách móc vì tình hình học tập ngày càng sa sút, mình sợ những ngày lên lớp toàn áp lực tiếng kháy đểu của những người mình đã coi là bạn bè, lời trách móc của thầy cô , mình thực sự đã cố thoát ra nhưng tại sao lại đâm sau lưng mình như vậy chứ tại sao lòng tốt của mình lại bị bỏ qua dễ dàng đến như vậy,rõ ràng đã rất cố gắng tại sao điểm lại thấp đến như vậy.Mình tự lừa dối mình nói rằng đã qua hết rồi sẽ chẳng sao đâu nhưng sâu bên trong mình thực sự rất uất ức mình buồn lắm nhưng mình k dám nói cho bố mẹ biết mình đau quá mình sợ ánh mắt thất vọng của bố mẹ , sợ những lời rè bỉu khinh bỉ từ người thân , sợ lời bàn tán của hàng xóm.Mình muốn đến một nơi không ai biết, muốn được sống một cách toàn vẹn .Tại sao ông trời lại đầy đoạ cái tốt trong đám bùn tanh. mình đã hi vọng rất nhiều cũng cố gắng rất nhiều nhưng có một thứ gì đó cứ luôn ghì mình xuống bóp chặt lấy trái tim mình, thực sự quá khó rồi mình muốn buông bỏ muốn nhảy qua cánh cửa ấy muốn cười thật nhiều nhưng mình sợ mẹ sẽ khóc sẽ giống như mình.Mình đã khóc rất nhiều, cũng buồn rất lâu nhưng cũng có lúc mình đau tới mức không thể khóc được, mình ngồi đó ngẩn ngơ một mình, sống trong thế giới của riêng mình.
hồi xưa mình không để ý đâu, mình vẫn nhớ là mình chưa từng lo bị không ai chơi cùng bao giờ. Lúc nào mình cũng có bạn, không anh chị em thân thì hàng xóm, không hàng xóm thì bạn trên lớp, rồi là những anh chi em xa lắc lơ mà chỉ cần 3p là mình chơi cùng được luôn. Hồi đó, mình rất bé, mình thấy rất vui, mình sợ nhất là ma và bị mẹ đánh, chết cười mất ! Mình thường nghĩ sao mình lại sinh ra ở Việt Nam nhiw sao không là nước khác. Mình hay được bố mẹ cho đi chơi, nhà mình không khá giả lắm, bố mẹ mình cũng hay cãi nhau nhưng mà lại rất thương con. Sau csong ổn hơn mọi người không cãi nhau nữa, bạn bè cũng thanh lịch với chanh sả hơn, họ sống vì bản thân nhiều hơn thay vì ngày xưa. Không còn cãi vã là khi họ không để ý đến nhau nhiều như trc.
tớ nhớ ông ngoại và bà cố quá..và
nhớ những ngày trước đây từng rất vui như thế nào..
Nghe bài này giúp tớ giảm bớt căng thẳng,những vướng tắc trong cuộc sống.Nghe bài này mik như muốn khóc,khóc vì những thứ mik muốn thì k bao giờ thuộc về mik,còn những người không làm gì vẫn có đc như thứ mik muốn.Mik ganh tị với mọi người vì mik ko có được sự yêu thương,chăm sóc như mọi người☹️☹️
nghe bài này kỷ niệm lại ùa về khi ấy nhớ đến hội trại lại rất náo nhiệt và vui vẻ vào năm c2 và những tấm ảnh lưu niệm đc chụp với cả lớp và giáo viên chủ nhiệm...
Khi những tia nắng vàng lung linh chẳng còn vương trên đôi vai của tôi và cậu, khi mà nụ cười của chúng ta đã không còn mang nét hồn nhiên trong veo như ngày xưa...ấy là khi tôi nhận ra, thanh xuân của chúng ta thật sự đã trôi qua mất rồi, tôi và cậu cũng chẳng thể cùng nhau ngắm bầu trời xanh năm ấy thêm một lần nào nữa.