Những ba mẹ luôn la con cả nhiều hơn là la con út. Họ đâu tư cho con cả rất là nhiều. Ba mẹ luôn có nhiều kỳ vọng và tham vọng cho con cả, vì là con đâu nên ba mẹ đã đặc hết năng lượng và sức chiến đấu cho. Đen đứa sâu, là ba mẹ mệt rồi, hết sức, già rồi, giao em cho con cả lo giùm. Những đứa sau, những kỳ vọng dành cho tụi nó rất là tầm thường. Ít đâu tư là ít hy vọng, ít hy vọng nên ít thất vọng. Ít thất vọng là ít bị chửi. . Tất nhiên, mình chỉ nói quan điểm cá nhân của mình thôi. Có phụ huynh kiểu này kiểu kia. Hyebin không đánh giá ái hết, và không nói là ái cũng như này
Mỗi lần mà đi thi thì chuyện áp lực nhất là điểm số,thi thì mỗi lần sai thì về nhà bị la rất nhiều..Em cứ sợ bị 8đ vì ba mẹ bắt em phải 9 10 đ , mỗi lần mà học bài em thích học vẽ thì ba mẹ em lại bắt em học toán vì ba mẹ em giỏi toán,nhưng mà em lại không giỏi toán khiến mỗi lần học rất áp lực và mỗi khi về nhà em bị stress và chỉ muốn tâm sự với ai đó hoặc khóc òa lên.Ba mẹ em khi em bị điểm kém thì em đều bị ba mẹ giày vò em rất mệt mỏi^^
Mik cũng giống bạn vậy, mình ko cần ba mẹ mình quá yêu chiều,nhưng mình mong họ thấu hiểu đc nội tâm của một người dễ khóc.Mình từng nghĩ đến việc buông bỏ tất cả , nhưng mik ko muốn kết thúc quá sớm,vì đời còn ngắn ngủi.😢😢😢😢 Cảm xúc của mik rất nhạy cảm,mình ko muốn d.i.e vì mik nghĩ tới ba mẹ mik. Ba mẹ mình sẽ đau khổ,khóc lóc chứ sẽ chẳng hiểu nội tâm mình muốn gì,buông bỏ là thứ vô ích ngay lúc này❤
@@lucasthehikaru xin lỗi , nhưng bạn nói mình bịa chuyện à bạn ? Mik nghiêm túc , vô cùng nghiêm túc và can đảm để nói ra những điều này , thế nên mong bạn hiểu cho mình
Mình rất đồng cảm với bạn vì mình cũng đang ở trường hợp của bạn nên mình hiểu bạn
Год назад+56
Vừa dọn dẹp tài liệu, vừa nghe Ri kể chuyện, thật sự nhớ những tháng ngày còn đi học ghê. ^^ Tự nhiên cảm thấy được truyền cảm hứng để tiếp tục làm một cô giáo tốt, một người sáng tạo nội dung luôn lan tỏa những thông điệp tích cực, và biết đâu sau này còn là một phụ huynh biết lắng nghe con cái thay vì đặt áp lực lên con nữa. Cảm ơn Ri nhiều nhiều nha❤
chị nói đúng ghê, những người dễ buồn vì điểm kém thường là những bạn học sinh khá giỏi. em thì hơi khác chị Ri, ba mẹ em chưa bao giờ la em chuyện điểm số, mọi chuyện đều từ bản thân em mà ra. không biết từ khi nào em lại tự bắt bản thân phải gồng lên để đạt điểm cao, và em bị ám ảnh. có thể là bắt nguồn từ khi em được những danh hiệu. đạt được một danh hiệu cao, nhìn thì rực rỡ, nhưng thật ra nó giống như chất kích thích vậy á. chạm 1 lần là từ đó luôn thèm khát đến cực đoan để có được, để giữ được danh hiệu đó.bây giờ em không có đủ dũng cảm để buông bỏ cái khao khát đó nữa. hong biết có bạn nào giống tớ hong huhuhuuu
xem video này xong em có hứng học tiếp lắm luôn á chị, kiểu là đang buồn vì điểm số tụt, mọi năm toàn hạng 1, hạng 2 thôi mà năm nay điểm tụt dữ dằn,mất hạng rồi v..v... mặc dù năm nay ba mẹ không đè nặng điểm số ở lớp như mấy năm trước nhưng không biết từ lúc nào mà điểm cao đối với em nó quan trọng lắm luôn, đôi lúc còn có ý nghĩ bỏ tất đi, tại có cố gắng thì cũng không kéo lên được, mà nghe xong này em quay vào bàn học liền luôn chị, cảm ơn chị nhiều
Mình cũng giống bạn đó dù mẹ không đặt nặng về điểm số nhưng không biết từ lúc nào điểm số lại quan trọng với mình như vậy. Học kì 1 này điểm mình quá thấp rồi, không kéo lên nổi. Bây giờ mình muốn từ bỏ tất cả mọi thứ
@@uynsiucuti bạn đừng từ bỏ nhé, cứ cố gắng thôi, hk1 mình lỡ hơi thấp rồi thì mình cố học cho hk2 điểm nó cao lên, mình cũng đang nản nhưng còn tận nửa năm học lận, bỏ lúc này rồi nửa năm còn lại thì như thế nào? nên bạn cố lên nha
@@tolaga Tớ sẽ cố gắng , Năm nay tớ lớp 8 vì khó nên tớ học nhìu lắm. Nhưng sau đợt covid ấy đầu óc mình lúc nào cũng mơ hồ nên tớ chỉ sợ có cố gắng bao nhiêu thì những thứ mà tớ học nó lại không vào đầu.
Em đã thi học kì và vừa nhận điểm. Môn Toán của em cũng không phải là tệ, cũng ổn nhưng mà nó không đủ cao so với tiêu chuẩn của ba mẹ. Em cảm thấy thất vọng và cũng khá là buồn. Nhưng mà nhờ chị em đã thấy đỡ hơn một phần. Cảm ơn chị rất nhiều.
nghe chị tâm sự thấy đồng cảm, thư giãn và nhẹ người hẳn cảm ơn chị nhìu ❤❤ mặc dù ba mẹ em không kì vọng nhiều về điểm của em và không làm em áp lực về việc học nhưng mà em lâu lâu vận bị stress vì nhiều khi em thấy em không bằng bạn bè em học bị thụt lùi không theo kịp bài và nhiều khi em đã ngồi một mình khóc.
đúng v, tự mình cảm thấy k theo kịp tủi thân lắm luôn. Kiểu k bằng bạn bằng bè rồi hàng xóm xung quanh áp lực cực. Mặc dù bố mẹ k đặt nặng vấn đề này nhưng chắc bố mẹ vẫn thất vọng.Nhiều lúc mình stress cực và có nhiều ý nhĩ xấu cực
same, bố mẹ mình chả áp lực gì cả, chỉ mong con cố hết sức mình, kết quả ra sao ba mẹ vẫn công nhận, mình cũng tự ý thức được nên rút knghiem lần sau gỡ điểm chứ không thì cũng thất vọng lắm, trước hết là mình thấy chán nản với chính mình và sau đó thì bắt đầu nghĩ về cxuc của ba mẹ, chắc bố mẹ cx có thể thất vọng mà k nói hay thể hiện ra bên ngoài, mình phải tự biết ý thui
nghe xong thấy đồng cảm thật luôn í. Bắt đầu từ năm c1 thì mẹ đã bắt đầu kì vọng vào em vì lúc đấy thấy chuyện học hành của em rất tốt sau đó thì mỗi lần có họ hàng hay bà con đến thì gd cứ như là lấy e ra làm 1 sự tự hào nào đó, nhưng môn toán đối với e là 1 chướng ngại vật lớn, thế nên gia đình đã tạo điều kiện cho em e học thêm, e đã không hiểu môn toán bắt đầu lớp 3 nhưng thay vì giảng làm sao cho e hiểu thì cô giáo đã đánh mỗi khi e ko giải được bài, tới lúc đi hoc thêm thì cô giáo dạy thêm lại có 1 quy tắc khá buồn cười: ai làm xong bt mà đúng thì cô cho ra về trước còn chưa xong hay sai thì ở lại giải tới khi nào xong mới thôi. Lúc đó vì k hiểu bài nên e làm không được và luôn là ng cuối cùng ra về ( đi học thêm chung với bạn nên e phải khiến bạn chờ thành ra e rất ái ngại) từ đó môn toán trở thành nỗi sợ và áp lực mỗi lần tới lớp hay thi cử. - Mặc dù vậy ,mặt tích cực của e nghiêng về các môn có tính lý thuyết,e thích được làm văn, trang trí vở, viết lách, những việc làm ít suy nghĩ hơn và e cũng thể hiện nó ra bên ngoài. - Thế mà, bame e cũng cho rằng các môn cần phải giỏi thì phải là hóa, toán,anh.v. Đến bây giờ môn toán đối với e vẫn là môn khó nuốt vì nó mà e thiếu mất 1 phẩy để học sinh giỏi. Thế là bắt đầu từ lớp 7, mỗi lần về thì điểm cao hay thấp e cũng chả nói, bame hay lấy 'con nhà người ta' so sánh với e lắm, nào là "nhà nghèo nhưng học giỏi lại biết phụ giúp gia đình, còn m có học cũng không xong" .Mỗi lần như vậy e thấy khuôn mặt họ thể hiện rõ sự thất vọng, e cũng buồn lắm =( nhiều lúc cũng tự trách ,sao học quài mà không hiểu.Đi học khong sợ gì chỉ sợ toán, e cng chỉ thuộc dạng hs khá giỏi thôi chứ không thực sự giỏi ấy,vậy nhưng bame luôn đặt kì vọng e phải là 1 cn hoàn hảo. Bản thân e biết rõ thực lực mình như nào để mà cố gắng, đôi lúc thấy cũng tệ ấy thế nhưng thôi. Năm nay e lớp 9 e nghĩ có lẽ lần thi tốt nghiệp sẽ là 1 bước ngoặt lớn trong cuộc đời e, thậm chí bố mẹ đã đặt vẽ cho tương lai e phải học ở đâu, làm cái gì, sau này phải trở thành như thế nào. Thật sự rất áp lực.
những điều mình muốn có thì sau này theo thời gian sẽ đạt được thôi chỉ cần luôn cố gắng hài lòng với những gì đang có và cố gắng để đạt được những điều khác nữa, mấy bạn đang sắp và vừa bước ra đời đừng tự so sánh bản thân với những thành công của người khác tự gây áp lực cho mình nhé
Việc học có 2 khía cạnh ví dụ: khi học nếu khi bn không hiểu bài mà luôn bị ba mẹ la sẽ càng tự ti và khó hiểu bài còn cũng trong trường hợp đó,nếu ba mẹ kiên nhẫn ngồi lại với bn thị có phải bn học ko bị áp lực và rất nhanh hiểu hoặc khi bn lm bài đúng mà ba mẹ bn ko khen bn lấy 1 câu,có phải bn sẽ rất buồn và dần dần sẽ tạo ra sự tự ti con nếu ba mẹ khen bn rất giỏi thì mặc dù ko có gì nhiều nhưng lại khiến bn rất vui.Đó là giá trị của lời nói,tinh thần, vậy nên các ba mẹ ở đây hãy dành 1 chút thời gian để quan tâm tới con cái của mình nhé!!!
bố mẹ em nhẹ nhàng và không đặt áp lực quá nhìu lên em, em cũng chẳng phải một học sinh xuất sắc nhưng em vẫn luôn cố gắng để trở nên hoàn thiện hơn:> nhưng thất bại đến quá nhiều rồi động lực hứng thú cũng mất đi :(((
Mỗi khi xem video của chị Ri em luôn cảm thấy một cái nguồn năng lượng tích cực,nó làm em có động lực hơn.Thật sự thì mẹ em cũng là giáo viên,cũng khó tính và mẹ em là một người quan trọng điểm số.Thời gian này thì em đang bị tụt dốc trong việc học và nó cũng dẫn đến cái điểm số của em vừa rồi không được tốt lắm,thì em cũng có nói chuyện với mẹ là em không có làm được bài nên điểm số không có được như mong muốn và em đã hứa là sẽ cố gắng để gỡ trong kì 2.Nhưng mà mẹ em không có nghe,mẹ nói là ''sao các bạn làm được,các bạn được điểm cao mà con không làm được?có mấy cái bài con con thế mà cũng không làm được thì con còn làm được cái gì?'' nhưng mà..em đâu thể là người ta được,em dù có làm gì thì vẫn chỉ là em thôi với lại em có thể không giỏi các môn xã hội nhưng còn môn nghệ thuật nữa mà?vẽ tranh đẹp rồi bán thì cũng có thể kiếm ra tiền mà?Dù biết là số tiền kiếm được từ việc vẽ tranh cũng không phải là dư dả gì nhưng đó là con đường em đã chọn và em có thể chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình,người sinh ra em là mẹ nhưng cuộc đời này là cuộc đời của em mà ạ?Mẹ em lúc nào cũng bảo trong cuộc sống phải biết cố gắng thì mới có thể thành công,vậy sao mẹ còn nói là không nên theo nghành mỹ thuật vì nó khó kiếm tiền,không đủ khả năng trang trải cuộc sống?Đấy là những khó khăn mà em phải trải qua để thành công mà ạ?Việc học đúng là quan trọng nhưng em nghĩ nó cũng là một niềm đam mê nữa,mỗi người đều có đam mê,có mục đích sống của riêng mình và em thì đam mê nghệ thuật,em muốn vẽ đẹp vậy tại sao mẹ lại ngăn cản trong khi mẹ bảo sống thì phải có đam mê?Làm sao mà em có thể thích thứ mà mẹ nói em phải thích được ạ?Em cũng là con người,em cũng có cảm xúc và đương nhiên em cũng có quyền của một công dân mà đúng không ạ?
em cũng vậy, mẹ em là giảng viên tiếng anh, em được 7-8 điểm là bị um mắng. Bị áp đặt, một vài câu như: mẹ là giáo viên tiếng anh mà con học hành như vậy. em cũng chỉ mới lớp 6 nhưng nhiều khi em phải học một cách quá tải hơn các anh chị khác. Cũng trên trường, em bị chính gvcn không ưa một thơi gian vì em không đi học thêm của cô. Em rất nhiều lúc chỉ biết khóc thầm trong lòng. em tiếc đến mức mà em học lực tốt nhưng mà chỉ vì em ko học thêm cô mà bị đánh hạnh kiểm kém. em chỉ ngước nhìn các bạn học thêm cô được lên nhận giải. Em chỉ muốn học tiếng Nhật một cách vui vẻ nhưng rồi em lại nghĩ rằng" à! mình học tiếng Nhật để mình đi thi để mình vào trường chuyên này chuyện nọ rồi bame sẽ không có la mình hay có áp đặt mình nữa" em cảm ơn chị đã cho em thêm một động lực để tiếp tục trên con đường học hành, nghe chill lắm ạ
Mình vốn không hề giỏi toán nhưng vì trên mình có cái mác "lớp trưởng" nên trong mắt gia đình và bạn bè chỉ khi số bằng khen hsg phải bằng với số điểm tối đa nên năm vừa rồi mk chỉ thiếu 0,1 điểm tổng kết môn mà mất hsg. Rồi đến hiện tại mang cái danh "lớp trưởng" mà yêu cầu của mẹ với mk ngày càng cao và vừa rồi khi kiểm tra giữa kì là 7 điểm toán thì mẹ mk mặc kệ những điểm khác: 8 điểm văn, 9,75 KHTN,... mẹ ko mắng nhưng ngày ngày khi kì thi cuối kì đã sát nút thì mẹ nhắc lại nó như rắc muối vào vết thương của mk vậy. Mẹ bắt mk đi học với 1 lớp học thêm toàn những kẻ từng tẩy chay mk nhưng mẹ ko bik còn bắt phải học để thi cuối kì được 9 điểm toán^^. Nhiều lúc mình có bật khóc cũng chẳng ai để tâm và cảm thấy bản thân như không tồn tại vậy. Cảm ơn chị Ri và cả video này nữa, nhờ nó mà em đã thấy bản thân ổn hơn nhiều.
Chào mọi người , mình năm nay cấp 2 nói chung chuyện đi học của mình rất là mệt mỏi luôn . Mình chia sẻ câu chuyện này đến mọi người nèk mình là người phải học rất nhiều và mình cảm thấy vô cùng stress luôn ko chỉ đi học trên trường mình còn phải đi học thêm thứ tư thì đi học trên trường rồi chiều lại đi học tiếng anh từ 1h chiều đến 4h 30 rồi lại đi học thêm toán từ 5 h đến 7h tối về nhà lại phải học và làm bài tập . Hiện tại mình đang ôn thi qua video này có lẽ thật sự mình bị bệnh thành tích và sợ thất bại
Nhưng về nhà ba mẹ luôn nói mình rằng mình học hành chả ra gì lúc nào cũng nói mình phải học thật nhiều và luôn đặt kì vọng vô cùng cao về học tập lên mình khiến mình thấy vô cùng mệt mỏi và stress và nhiều lúc mình thấy vô cùng tủi thân khi nghĩ về chuyện đó nhiều lúc nghĩ các bạn khác đc điểm 8, 5 điểm vẫn đc ba mẹ yêu thg còn mình mà đc điểm như vậy là bị la hoài mình thấy buồn và tổn thương lắm đó là câu chuyện của mình muốn chia sẻ tới các bạn
em thật sự áp lực lắm ạ ! Thật sự em đã rất cố gắng lắm rồi, em học ở lớp chọn bị các lớp ngoài dòm ngó nhìu , điểm mà không cao thì thất vọng cực kì ......
mùa thi là một mùa đầy sự căng thẳng đối với học sinh , nhưng sâu khi nghe chị tâm sự e cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều . cảm ơn chị vì đã làm video này
thường em học rất yếu nhiều môn trước khi đi thi em ôn rất nhiều lần có thể tới tận 2,3 giờ sáng nhưng kết quả vẫn như cũ. lúc đó em khóc thầm rất nhiều tự nhủ bản thân" tại sao người ta học giỏi hết mà mình lại học như vậy". ba mẹ em kiểu không gây áp lực cho em nhiều tạo nhiều thú vui cho em nhưng cái nỗi buồn không báo đáp cho cha mẹ, em không thể tả được cảm xúc ấy, vì có ba mẹ ở bên nên em không bị trầm cảm. cũng cảm ơn chị chia sẽ cho em, nhờ chị em đã dũng cảm hơn rồi ^.^
Ba mẹ mình thì khôg đạt kì vọng cao quá nhma có 1 câu bame nói mà mình nhớ mãi : " con cố gắng học sau này làm nghề nào cao quý kiếm được nhiều tiền, bame khôg cần con nuôi bame , nhma bame muốn con nên người khôg sốg cực khổ như bame." ^^
em không những bị la mà còn bị đánh nx điều đó khiến em cảm thấy tủi thân lắm tới giờ thì mỗi lần thấy em trai học kém mà ba mẹ không mắng nhiều hay đánh giống em em tủi thân tới mức chỉ dám khóc 1 mình trong bóng tối nhưng em không dám bọc lộ ra ngoài chỉ 1 mình chịu đựng tất cả nghe chị tâm sự em cảm thấy nhẹ long và ổn hơn r ❤🩹
Bố em thì không quan trọng điểm số chỉ muốn em học tốt thôi nhưng mẹ em thì khác, mỗi lần đi thi về mà nói không làm được bài thì mẹ em nói là "sao không làm được, cô dạy bao nhiêu lần rồi, cho tiền ăn học mà học vậy đó??" cái đó không thể chấp nhận, cái đó là cô có dạy nhưng đâu phải có mỗi mình không làm được. Không hiểu được luôn mẹ em lúc nào cũng làm quá đến việc học của em, em cũng có em trai, em trai em bị mẹ em la quá trời nhưng em trai mình lại nhiều điểm? rồi lại đêm ra so sánh với em, đem em ra so sánh với bạn trong lớp trong khi môn toán nó giỏi hơn em nhưng các môn khác thì sao, mẹ em luôn nói là các môn em giỏi không bao giờ có lợi, tại sao vậy, tại sao mà những môn mà chính mình giỏi như văn, mỹ thuật, sinh, sử đồ á. Rồi nếu mà thi điểm thấp á em kiểu không muốn về nhà mà muốn ở trường hoài luôn trng đầu cứ nghĩ mẹ sẽ làm gì mình, mẹ có la mắng mình?? Giờ mẹ em lại đem ra so với ngày xưa, mẹ bảo"ngày xưa có sách đâu, có vở đâu, có bút đâu và vẫn học được đấy thôi, sao giờ có đủ điều kiện học mà không ra gì thế?" mẹ em nói như thế mỗi khi em bị điểm kém rồi thử hỏi xem có cần nặng lời như thế? con số 9-10 không bao giờ bằng cách mình tự học, khi nào mình dốc hết sức vào học mà không được cái gì thì lúc đó hãy nói, mẹ em mà la là đến nỗi em thuộc luôn mấy lời đó luôn khiến em rất bực nhưng chỉ biết khóc thôi chị ạ. Mẹ em không biết suy nghĩ cho em không bao giờ nói cái câu mà em luôn ước như mẹ của người khác là" thôi không sao lần sau thi tốt lấy điểm" hoặc an ủi em? không bao giờ mẹ em nói nhứ thế trừ bố em, mỗi khi chỉ có hai bố con thôi nhưng nghe bố tâm sự em cũng muốn khóc bố nói ngày xưa bị ông nội em chửi mà đến giờ bố em vẫn tức. Nhiều lúc thường ngồi suy nghĩ rồi khóc thôi chứ chả biết làm gì cả. Giờ ngồi nghe chị tâm sự em cũng vui lắm vì cuối cùng cũng có bố và Ri hiểu. Mai em thi rồi thật sự cảm ơn chị rất nhiều.
Lúc nãy em có thấy chị Ri đăng video, em tính là mai mới xem nhưng ngay sau đó thì bame biết em bị điểm kém thì la quá trời, thế là em vào coi video của chị để nge chị tâm sự luôn. Em hiện đang học lớp 8, tuy là tuổi còn khá nhỏ nhưng em rất đa sầu đa cảm, từ khi mới lên lớp thì em đã khóc rất nhiều, em khóc vì buồn, vì oan ức, vì áp lực cuối cấp, nói thật em rất stress và mệt mỏi. Cũng có nhiều lúc thoáng trong đầu em những câu hỏi linh tinh là thật sự bame có hiểu cho mình hiện tại không? Mình có đáng để tiếp tục sống không? Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu em và thứ em nghĩ lúc đó là đập đồ, hét thật to và nổi loạn, em chỉ mong bame hiểu cho em. Nhưng ngay sau khi coi video của chị Ri thì em thấy tinh thần của mình nhẹ nhỏm hẳn. Và em mong rằng cmt này giúp những bạn stress giống em cũng phần nào đồng cảm với em
E áp lực với điểm thi rất nhiều e tự ti khép kín dần điều này nó diễn ra 3 năm vì e bị đè ép quá nhiều e từng tự nói với mình tại sao mình ko giả ngu giả điếc đi để đỡ áp lực vì việc so sánh nó diễn ra với e quá thường xuyên từ thầy cô đến gia đình bao giờ e cũng có cảm giác họ luôn trách móc e họ cứ nhắc đi nhắc lại các lỗi sai thật ra e đã rất cố gắng, cố gắng rất nhiều nhưng rồi vẫn vậy
ng xung quanh nhìn vào những người đc 9 phẩy nhưng lại khóc, họ cho rằng đó là làm lố nhưng thực ra họ khóc ko phải là vì điểm mà họ khóc là vì những lời trách móc từ ba mẹ từ áp lực của bản thân và nó vô hình trở thành áp lực điểm số nên là những hs trung bình có ba mẹ dễ tính thì sẽ ko bao giờ có thể hiểu được
Bằng tuổi Ri nhưng lại ko biết bản thân muốn làm gì, mục tiêu gì. Chợt nhận ra nỗi lo, sự uất ức ngày còn đi học thật dễ chịu, bởi nỗi lo lúc đó còn có chỗ dựa phía sau. Còn bây giờ... vô định!
@@gimgim7591 muốn khuyên các bé áp lực chuyện học là ko sao đâu, mọi chuyện sẽ tốt thôi, nhưng càng lớn áp lực càng nhiều. K biết mở lời ntn với mấy bé thì đúng.
Chào Ri. Mình 31t rồi, nghe Ri tâm sự cũng nhớ lại thời thơ ấu. Mình khác với Ri là có chị gái. Chị mình học trường chuyên và về điểm số cũng cao hơn mình khi còn đi học, nên hồi nhỏ mình bị so sánh với chị gái nhiều (dù mình học cũng khá chứ không hề tệ). Cuối cùng sau này đi làm mình lại tạm gọi thành công hơn, thu nhập cao hơn, sống tự lập hơn (mình tự xin việc, thuê trọ sống riêng còn chị mình ở với ba mẹ và nhờ ba mẹ xin việc). Buồn cười ở chỗ ba mẹ mình khi có chuyện gì lại cứ gọi mình, nhờ mình vì mình lanh hơn, chị gái lại ganh tị với mình, cho là mình gặp hên.
Nói chung ba mẹ là vậy, thường dễ tính và bao bọc những đứa con không lanh bằng đứa kia. Mình càng cố gắng làm hài lòng ba mẹ, càng thể hiện mình tự lập và có ý thức thì ba mẹ sẽ càng đòi hỏi cao.
Mình ngưỡng mộ mấy ngưòi lanh lẹ, tự tin và tích cực lắm. Vì mình hoàn toàn ngược lại với, xã hội này thì cần những ngưòi giỏi và năn lượng tích cực, còn mình ko giỏi càng ko có năng lượng đó. Nói chung cuộc sống mà, đâu biết sau này ra sao, tương lai đâu ai đoán được điều gì.
em vừa thi xong luôn nè chị,em đang lo điểm 2,3 môn vì em làm không đc. Nghe chị tâm sự em đỡ lo lắng hẳn,cảm ơn chị vì những vid tích cực này ạ,chúc chị luôn vuive và lạc quan như này nheeee
Nghe bà Ri tâm sự thương quá trời. Thương các bạn trẻ mình cũng từng một thời như vậy. Áp lực học tập nó đè nặng đến nỗi làm sai 1 bài toán mà đập đầu vào tường. Đó là ba mẹ k áp lực gì điểm số chỉ là mình tự áp lực. Còn các bạn bị áp lực từ gia đình nữa thì thật sự vô cùng hiểu cho các bạn. Các bạn hãy tin rằng ở thế giới người đi làm k ai quan tâm đến điểm số thành tích thời còn đi học của các bạn. Đi làm nó còn áp lực trăm ngàn lần hơn các bạn ạ. Ba mẹ chúng mình đôi khi không hiểu được là áp lực đó chỉ làm cho chúng mình thêm mệt mỏi chứ k thể là cách bảo đảm cho cuộc sống ấm no sau này được.Recommend quyền lấp đầy trống rỗng: chữa lành tổn thương thời thơ ấu.
Nghe chị Ri kể nhiều khi muốn hỏi ba mẹ " Hồi xưa, ba mẹ cũng đã từng như vậy nhưng tại sao bây giờ ba mẹ không thấu hiểu con?" Cảm ơn chị Ri rất nhiều, nghe những lời đó em đã bớt đi phần nào áp lực. Cảm ơn chị vì những chia sẽ đầy ý nghĩa này. Chúc chị và mọi người năm mới bình an, vui vẻ nha🥰🥰💞💞
em nghe mà đồng cảm lắm chị ạ, em thi xong kì này mà buồn lắm ạ, em chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại tệ trong kì này đến như vậy, em buồn và áp lực rất nhiều nhưng than vãn mãi với bn bè thì chúng nó cũng cọc nên lúc nào em cũng cố tỏ ra ổn để quên đi nỗi buồn đó nhưng thỉnh thoảng lại hoảng sợ ngày phát điểm đến gần mà khóc. Nói chung cảm giác lẫn lộn lắm chị ạ, ba mẹ em cũng đặt kì vọng vào em hơn là em trai khiến em cũng cảm thấy buồn. Em trai em không bao giờ có áp lực điểm số, đôi lúc em cảm thấy mik đi học không phải cho mình mà là cho ba mẹ, ba mẹ hài lòng thì mình vui, ba mẹ thất vọng mình cũng vậy:((
Em có một câu chuyện ❤ Mỗi khi đến kì thi mẹ e đều đặt áp lực vào e rằng ,e phải thi đc 10 hoặc 9 nếu 8 thì bị đuổi khỏi nhà 😢e đã cảm thấy rất áp lực.Một hôm thì e thi môn toán 5 điểm và ngày e biết điểm thi cũng là ngày sinh nhật của mình.E đã rất lo lắng, trên đường đi về nhà e muốn bỏ trốn vì mẹ e đã nói 8 điểm là bạn bị đuổi khỏi nhà 😭đằng này e lại bị 5 điểm nên e đã ko về nhà .Tối rồi mà e chưa về nên mẹ đã rất lo lắng.Mẹ đã đi tìm khắp nơi và đã tìm được em. Lúc đó mẹ có la e rồi e cũng nói ra.e nghỉ mẹ sẽ la e nhưng ko,mẹ lại nói với e Là chuyện mẹ nói 8 điểm là đuổi khỏi nhà là mẹ đang Muốn e tập trung học bài.Em thấy rằng mẹ la mắng mình Thì nghĩa là mẹ đang rất yêu thương mình muốn sau này mình đỡ khổ...
Em buồn lắm chị ơi. Hôm nay em nhận điểm môn văn, em là thành viên của đội HSG Văn của trường. Đến lúc em nhận điểm được 8₫, trong em thấy buồn và có chút thất vọng.Trong khi các bạn được khoảng 7-7,5₫ các bạn ấy vui lắm,cười tươi như hoa . Còn em chỉ ngồi âm thầm ở chỗ không nói gì cũng không làm gì. Cô dạy văn nhận xét bài các bạn cô cũng chẳng bảo gì đến bài của em. Em thấy trong ánh mắt cô dạy văn có chút buồn. Em cũng chẳng biết từ bao giờ số điểm ngày xưa em ao ước và nỗ lực để đạt được. Giờ nhìn lại nó mà cảm thấy thất vọng đến vậy
Em hiện tại đang là học sinh lớp 5, em là một học sinh không phải là giỏi nhưng cũng thuộc dạng khá và học được. Dường như lần thi nào em cũng có điểm khá về tất cả các môn học, cảm giác khi được điểm cao thì rất vui nhưng trước lúc ôn thi em thực sự rất áp lực và cảm thấy không có hứng học cho đến khi vào thi thì lại có cảm giác run sợ và cảm thấy sao chính mình đã ôn kĩ nhưng lại thấy đề rất khó. Em nhớ có lần em học lớp 2, lúc ấy trong kì 1 em thấy rằng mình không muốn học, em học rất lơ là cho đến khi ôn thi cuối kì 1 thì cô giáo chủ nhiệm đã trực tiếp nhắn về vấn đề này qua zalo cho mẹ em, nói về mẹ thì em cảm thấy mình rất may mắn vì mẹ em ko phải là một người quá quan trọng về vấn đề điểm số nhưng cảm giác của một đứa chưa bao giờ bị cô giáo quở trách về học tập thì nay lại bị nói về vấn đề lơ là việc học thì em cũng cảm thấy rất xấu hộ và tự ti nên là từ thời gian đó đến khi thi cuối kì 1 và cuối kì 2 thì em đã chăm chú hơn về việc học nên kết quả của năm học đó cũng gọi là tốt. Cho đến năm lớp 3 thì em nhớ lúc đó hình như cũng là thi cuối kì 1 thì trước khi thi em cũng đã ôn rất kĩ nhưng đến khi thi ko hiểu là do áp lực tâm lí hay sao nhưng em chỉ thi được 7 điểm môn toán, lúc đó em rất buồn là nguyên cả buổi trưa đó ở trường em đã khóc. Cho đến bây giờ em vẫn rất sợ chuyện đó sẽ lặp lại một lần nữa, riêng em thì là một đứa yếu khoa sự địa, mỗi lần học khoa sự địa thì em cảm thấy rất nhàm chán. Thứ tư tuần sau là em thi rồi nên em rất lo lắng. ( xin lỗi nếu như em viết quá nhiều )
Em sợ khi làm bài mà bản thân nghĩ nó đúng nhưng khi ra mấy đứa kia hỏi thù mới thấy ra là em sai, và em sợ đến mức ko còn có cảm xúc với việc đó nữa mà chỉ có cảm giác là à mình sai rồi. Cảm xúc của em về việc buồn nó ko có trong lúc biết mình sai khiến các bạn xung quanh cảm thấy em quá thản nhiên khi nhận ra là em sai. Lúc đó em ko muốn nghe ba mẹ hỏi về việc làm bài có được ko vì em biết là mình đã làm được nhưng ko làm đúng và em chỉ có thể trả lời là con làm cũng được nhưng điều đó khiến ba mẹ em nghĩ là à con mình làm được nên đặt nhiều niềm tin vào em làm em rất áp lực. Em ko có thói quen thể hiện cảm xúc buồn trước mặt người khác vì em sợ người ta nghĩ bản thân quá yếu đuối và em chỉ khóc vào những đêm khuya chỉ khi có 1 mình em mà thôi. Em cảm ơn vì mn đã đọc ạ.
Cảm ơn chị ♡♡♡ Đừng cố trốn tránh nỗi buồn , các bn của tôi cứ buồn thoải mái đi nhé bởi "được " buồn cũng là một may mắn để ta dừng lại trở về vs con người thật bên trong bạn đó♡~♡ • 30-12-2022 rồi , ai buồn thì buồn hết đi nhé để đến 2023 ta cùng đón những niềm vui mới♡ • Mình cũng là đg đi học (2k6) và thậm chí mình dg nhắn những dòng bình luận này trong lúc buồn (sáng vừa thì ko tốt lắm) nên mình cũng muốn xả hết căng thẳng vào đây . Dù ko bt các bạn là ai nhưng mình muốn nói rằng :"các bạn đã làm rất tốt! " 😊.
Mẹ em kh bắt ép em học nhưng em vẫn cảm thấy áp lực từ gia đình dòng họ và hàng xóm xung quanh .Họ cứ so sánh em với con ông A bà B học giỏi này nọ.Từ lúc đó em đặt ra rất yêu cầu ,điều kiện cho bản thân nào là phải thi đc 9,10đ phải có nhiều giấy khen ,...Những ngày Tết là dịp vui chơi ,mừng năm mới tuy nhiên em lại bị trách móc,la mắng bởi dòng họ vì kh đc 8đ môn Anh rồi tại sao chỉ được 9đ văn trong khi môn văn em chỉ xếp sau 1 bạn .Vào mùng 2 em đã nằm khóc thút thít một mình vì tủi thân ,em tự trách bản thân tại sao kh đc điểm cao hơn để bọn họ kh la mắng em nữa.EM ÁP LỰC LẮM CHỊ có những ngày em chỉ ngủ 4 tiếng vì phải thức học bài ,trong tuần kh có hôm nào được nghỉ ,sáng nào cũng bắt đầu vào lúc 5h sáng và kết thúc vảo 1-2h khuya .Em thực sự rất mệt nhưng kh bt làm cách nào để giải toả.Có hôm em xuýt ngất vì học quá nhiều ,em muốn từ bỏ nhưng vì tương lai em vẫn phải cố gắng từng ngày . Em viết những dòng này kh phải để kể lể mà để mn bt đc rằng những học sinh như bọn em đã phải cố gắng và áp lực như thế nào ,xin hãy dừng lại ,bọn con mệt lắm rồi !!
Đúng ra, e sẽ k bị gặp vấn đề áp lực stress nếu như k bị trải qua cái ngày lớp 3. Hồi đó e cx k hiểu bài đâu, nên e vẫn hay trl đại. Hồi đó e học với bố e, và khi e nói vậy, thì e bị tát. Đó cx chính là khởi đầu của 1 áp lực mới, đấy là điểm phải cao Lên lớp 4, e cx chia sẻ với gđ, Nhm k ai hiểu e. Lúc đó bố e tức đã xúc phạm e rằng e học ngu như (...) và chửi mắng e, và đôi khi nhắc chuyện đó lên e khi e mới lm 1 việc sai. Thực sự, hồi đó e uất ức lắm, khóc k khóc nổi, chỉ muốn thoii học Và r nó càng áp lực hơn, khi e bắt đầu lên lớp 6. Một kiến thức mới, hoàn toàn mới và e sợ e k thể đc hs xuất sắc như kì vọng. Và r, e bị dọa và nói rằng, nếu e k đc hs xuất sắc thì sẽ cho e chuyển lớp. E thực sự rất sợ, vì đó là nơi bn bè e bên cạnh nhiều nhất, nơi e cảm thấy nó là nơi khiến e vui nhất. Và r, e đã phải tự lực gánh sinh 1 mình đi tiếp để cố đc 6 môn trên 9 điểm. Mẹ e cx bảo: "nếu kém thì cứ cố lên, đừng dưới 5" nhưng những j e cảm thấy thì đều là 1 áp lực khi phải cố trên 7, 8. Thực sự nó sợ lắm, kiểu- nếu h e mà đưa 1 điểm dưới 5 ra, k bt lúc đó e sẽ phải nhận cảm xúc mẹ e ra sao và bố e đánh e thế nào Đến h, e vẫn hối hận nhất là h đã nhận đc 4 điểm toán r. E giấu mãi cho tới h vẫn chx giám nói 1 câu nào. Cuối kì lần n điểm cx đc- Nhm với ngk. Với e thì- e đã mất cơ hội rồi, mất cơ hội hs xuất sắc ...những j bên trên e cx chỉ chia sẻ những j khiến e nhớ lại và khóc lúc xem vid, e cx cảm ơn tâm sự của cj nhiều
đi thi về mẹ em hỏi điểm thi em k dám nói vì mẹ em rất quan trọng về điểm. em của em bị điểm kém không bao giờ bị mắng em suốt ngày bị mẹ so sánh với con nhà người ta như là "k học bằng người ta, mày ngu, mày ăn hại " đây là những câu khi mà mẹ em biết điểm. Mẹ em không công bằng khi em chỉ được dưới 7 điểm thôi mẹ em đã rất ghét em rồi và mỗi lần như vậy mẹ em bảo làm xấu mặt mẹ em cảm thấy rất ấm ức. Em rất cảm ơn chị vì sau khi nghe xong tâm sự của chị em cảm thấy rất thoải mái. Cảm ơn chị nhìu
Hồi lớp 4 , 5 . Hôm đó tớ kiểm tra giữa kì , buổi sáng dạy thì đã mệt và đã rất buồn nôn . Nhưng tớ vẫn phải đi thi . Lúc thi tớ bị đau đầu , mệt và buồn nôn . Lúc vào thi tiết 2 thì tớ đã không nhịn nổi mà nôn trong giờ . Lúc đó không ai biết hết á , tớ nôn kiểu giấu í . đến lúc thằng ngồi bên cạnh phát hiện thì nó bảo hỏ là " chị Minh sao thế " xong mình bảo " chị không sao đâu , làm đi điểm kém là toi đời đấy '' rồi mình cố gắng làm bài . Cái cảm giác mà bài mình biết làm lại đang trở nên rất khó khăn đối với mình , cái bài mà mình cái thể tư duy ra lại không thể làm được . Cả lớp biết , rủ nhau đi báo cho cô , cô về lớp hỏi thăm mình , động viên mình cố gắng thi nốt . Cái lúc mà mình nôn sau đó thì cô giáo coi thi thấy bài làm của mình bị ướt mới hỏi " Bạn này làm cái gì mà đề đã ướt hết cả rồi " mình ngại và chỉ biết thu mình lại thôi . Khi về , ba mình đến đón . Mình cố gắng lê cái thân xác mệt mỏi này đi tìm ba . Ba mình nhìn mình và nói " chào con gái , con có làm bài được không ' mình rất buồn vì ba không nhận ra mình nôn . Vì khi đó cả mình mình đã ướt hết .Về đến nhà , mẹ mình ra đón . Cũng câu nói ấy " Con có làm được không , sao quần áo ướt sũng thế kia " Tớ mới nói " con cũng làm được , nhưng con mệt , con nôn . Ba mẹ mình mới nói " nôn á " mình bảo " vâng ạ " ba mẹ bảo " vậy con đi lên nhà tắm rửa thay quần áo đi ' Xong đó mình tắm rửa thau đồ và xuống ăn cơm . Đến lúc họp phụ huynh , đồng thời thông báo điểm , mẹ mình đi họp . Về mẹ nói " chán , không có con 10 nào , tất cả điểm là full 9 ' mình vửa buồn vừa sợ . Ba mẹ mình nói : " CON ĐÃ GIỎI RỒI THÌ PHẢI CHĂM CHỈ LÊN ' Mình cũng thừa nhận là mình giỏi vì bên đằng nội mình có gen học giỏi , thông minh nhưng mình cuãng thừa nhận mình rất lười học vì ba mẹ mình ép mình học quá nhiều . chuyện sảy ra cũng chưa lâu đâu vì giờ mình mới lớp 6 .
Ba mẹ em gắt lắm,thi phải full 10₫ thì ba mẹ mới ko la,em mà có 1 con 9 là ba mẹ sẽ la em,em cảm thấy rất áp lực htập.Những lúc em ôn bài xong rồi,em xin ba mẹ học thêm những môn phụ như:Mĩ thuật,Âm nhạc,… nhưng ba mẹ em ko cho. Em cũng biết phải học mới giỏi,nhưng lúc ấy em quá mệt và muốn giải trí.❤
Thực sự là em cảm thấy đc an ủi rất nhiều. Ba mẹ em tuy là không khó tính và khi em bị điểm thấp thì chỉ nhắc nhở để em rút kinh nghiệm thôi, nhưng mà em vẫn chán nản, lúc đó em thất vọng về bản thân mình lắm, rõ ràng mình đã cố gắng như vậy, nhưng thứ mình nhận về là 1 con điểm không như mong đợi. Em đã khóc vì không theo kịp các bạn, lớp em là lớp chọn nên rất nhiều bạn học giỏi và em bị tụt lại phía sau. Nhờ có video của chị mà em đã cảm thấy tốt hơn, cảm thấy được thông cảm, chia sẻ. và có động lực để cố gắng nhiều hơn nữa . Mãi ủng hộ chị!
Dù cũng đã một năm rồi từ khi chị Ri đăng video nhưng em cũng muốn tâm sự vì mới thi xong. Gia đình em là những người học sinh xuất sắc, đạt rất nhiều giải và vì vậy nên đó là lý do mà họ sẽ luôn đặt kì vọng cao vào em, đối với họ chỉ cần 8.8 hoặc 8.5 cũng là một con điểm rất thấp rồi. Khoảng một tuần trc khi đăng bình luận này, em vừa nhận được điểm và nó không giống như những gì em mong muốn. Khi vừa bước vào nhà, em rất sợ khi phải trả lời những câu như là "con thi sao", "thi tốt không", "có bị sai lỗi nào không",.. và mỗi khi em nói rằng nó không ổn thì em sẽ bị la nhưng tệ hơn là câu nói "sao con không bằng chị con vậy?" hoặc "nhìn chị con đi, học giỏi biết bao nhiêu". Em ghét bị so sánh, bạn bè thì được chứ đối với một người như chị em thì sao em chịu nổi? Em cần, em mong muốn được tâm sự nhưng cũng chẳng dám nói với ai vì sợ mọi người sẽ nói em yếu đuối, em làm quá chuyện lên. Mệt mỏi hơn nữa là chỉ cần bị điểm thấp một lần duy nhất thôi cũng đủ để cả nhà làm ầm lên, giày vò suốt 1 tháng trời. Họ nói em suốt ngày chơi không bao giờ học nhưng họ đâu có thấy em thức trắng đêm, luôn nỗ lực để làm họ hài lòng đâu? Không ai hiểu được nổi lòng này cả. Trên trường thì thầy cô nói em mất phong độ, tuột dốc trước mặt cả lớp. Ở nhà thì một chút nghỉ ngơi cũng không cho, cứ bắt phải lao đầu trong sách vở mà có ai hiểu rằng việc ấy rất stress đối với em không? Đâu phải ai cũng hoàn hảo đâu? Em cũng vậy và các bạn cũng vậy. 😞
Ba mẹ em cũng không đặt nặng áp lực về điểm số lắm, nhưng em không biết tại sao lại có cảm giác áp lực, có lẽ là gánh nặng điểm số, gánh nặng về thứ hạng trong lớp mà bản thân em tự đặt ra cho mình. Gánh nặng này làm tâm lý em bất ổn trong phòng thi, mặc dù môn đó em học rất kĩ, trong quá trình học là môn thế mạnh, nhưng em quên những cái vô lý, ví dụ như so sánh lại quên ghi điểm giống nhau, mặc dù sau khi làm bài đã đọc lại đề, đọc lại bài rồi, kiểu như bị tháo túng tâm lý. Trong khi kì 1 em không bị vấn đề như này, không hiểu sao kì 2 lại bị
Má mẹ em chủ nhiệm nên Toán hay Văn mẹ em đều dạy nên sợ lắm :( Bao lần 8,75 hay 8 là em trốn luôn ở tiệm tạp hóa. Mà cũng may bà tập hóa cho em vào, rồi bao lần 9 điểm toàn bả sửa hộ điểm cho em. Hôm nào cũng thế, thời em học tiểu học tầm lớp3 hay 4 thì mẹ em ko có la mà đánh thôi.
chị có thể làm podcast trên spotify hoặc trên một nền tảng nào đó được không ạ? Em cảm thấy không có ai có thể tâm sự với mình và hiểu những khó khăn mình trải qua như thế nào. Không phải người thân không hiểu mà là vì mình không có dũng cảm để nói ra, và đôi khi cũng là vì vẻ ngoài mình quá mạnh mẽ nên không ai thấy bên trong mình tổn thương những gì. Vào mùa thi cử chỉ mong nghe chị đăng video tâm sự kiểu nàyyyyyy.
nghe chị tâm sự em thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều và em rất cảm ơn chị có lúc em tự hỏi bản thân mình có lên cố gắng thêm không và bây giờ em đã biết được câu trả lời chính xác nhất với bản thân mình bây giờ bố mẹ dành quá nhiều áp lực vào em dù em biết ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mình nhưng áp lực đấy nó nặng nề lề lắm có lúc em chỉ muốn nói với ba mẹ mình rằng ba mẹ ơi con khác tự định hình được ước mơ của con ai mà chả muốn học thật giỏi nhưng điều đó nó khó lắm nên ba mẹ đừng đặt những áp lực đó vào người con em đã khóc rất nhiều . Em nghe được những lời này của chị thì em cũng thấy đỡ hơn em cảm ơn chị
hồi đó em kiểm tra Ngữ Văn, thì có 1 lần em được 9 điểm, điểm này là cao rồi. Khi mà ba má em biết điểm, má em thì " Tại sao cái Ngữ Văn mày được có 9 điểm vậy? Văn thì nó bình thường thôi, mày ngồi học bài là được mà....", còn ba em thì đánh em. Lúc đó em rất ức chế, em mệt lắm, chả có ai tâm sự. Còn giờ thì đỡ rồi..
Ba mẹ e cũng y như ba mẹ chị á! Bố công an mẹ giáo viên nên đã đặt 1 cái kì vọng cho e cực kì lớn! Cái kì vọng của bố mẹ đặt cho e nó lớn đến nỗi mà dường như nó đã trở thành 1 GÁNH NẶNG, 1 ÁP LỰC KHỔNG LỒ VÀ KINH KHỦNG trên đôi vai bé nhỏ và yếu ớt của e! Thi xg 1 hôm mà có 1 môn 2 môn e KO LÀM ĐƯỢC là KO DÁM BƯỚC VÔ NHÀ luôn, tưởng tượng cái cảnh có kết quả thi mà THẤP thì bố mẹ la mắng tới tấp, la mắng nhiều đến nỗi mún SẬP NHÀ luôn á! Có điều là bố mẹ e thường dùng những từ ngữ mà E KO HỀ NGHĨ HỌ SẼ DÙNG ĐỂ MẮNG E! E RẤT SỐC và có cảm giác như là đang bị TRESS 1 CÁCH NẶNG NỀ! Thực sự nói thật với chị là lúc đó e chỉ mong CÓ 1 THIÊN THẦN HỘ MỆNH NÀO ĐÓ BAY TỪ TRỜI XUỐNG CỨU E THOÁT KHỎI SỰ U ÁM CỦA NHỮNG CÂU LA MẮNG! VÀ CÔ ẤY SẼ AN ỦI, ĐỘNG VIÊN E CỐ VƯỢT DẬY QUA CƠN BÃO NÀY!!! E rất cần 1 người giúp đỡ, an ủi, động viên, và chia sẻ cùng e trong những giây phút e ko thể đứng dậy, ko thể đứng vững trên cuộc đời!!! Thật cảm ơn chị, vì chị là Thiên thần hộ mệnh mà e đã nói, đã chia sẻ, an ủi, động viên và đưa ra những lời khuyên tốt nhất cho e, 1 video e sẽ nhớ mãi cho đến khi e trưởng thành! 😭+😔 CẢM ƠN CHỊ RẤT NHIỀU Ạ !!!!!
Mẹ em đã ít la khi em bị điểm kém lúc em học lớp 5 bởi mẹ biết em đã cố gắng rất nhiều , em thi rất nhiều chương trình nên bố mẹ hông hay la dù mẹ là giáo viên cấp 2 lại khó tính nhưng dù bố mẹ ko la đi chăng nữa nhưng nhớ lại hoặc là chuyện của ng khác thì chính anh em cũng ko dám nói điểm dù mẹ ko la ko đánh hay trách mắng . Nhưng cái mà mik trải qua thì bản thân lại thành ng mik ghét lúc còn bé thôi , em có giỏi đi chăng nhưng có bạn nào cao điểm hơn em thì y như rằng ph nào cũng cho là con mik vẫn kém, thiệt chứ nếu ng ta hơn em 1 bài ktr thôi thì ko đáng và quan trọng họ hơn em bao nhiêu điểm .Chính bản thân em cũng ghét khi bản thân mik kém hơn ng khác ,trách mik ko đc ,trách này nọ ko đc . Bản thân em còn ghét như vậy thì dù ph nào cũng chưa chắc -> dài quá nên em ko kể thêm
Mình có đi dạy thêm và đã gặp trường hợp như vậy, thật giống bản thân mình ngày xưa. Gia đình này mình dạy cả hai anh em, bạn anh học tốt và chắc kiến thức hơn bạn em nên bố mẹ vừa kỳ vọng vừa bắt ép con giỏi toàn diện. Những trận đòn nhớ đời thường xuyên khi bạn anh chỉ được 9 chứ ko phải 10. Đối với bạn em điểm số không bằng nhưng ko bị đòn nặng như vậy. Chị mẹ chia sẻ rằng đối với từng đứa con sẽ dạy khác nhau, sau khi dạy bạn anh ko thành thì phải thay đổi cách dạy đối với bạn em: ít đánh, ít mắng và khích lệ con. Để con cái không ghen tị nhau bố mẹ các bạn ấy đã có sự thay đổi: luôn có phần thưởng, những chuyến đi chơi, du lịch bù đắp lại những cãi cọ nhau. Mình nghĩ rằng những lúc như vậy tình cảm gia đình được hàn gắn lại thật tốt.
Coi đc vid của chị giống như gãi đúng chỗ ngứa vậy 😄. Có thể so với chị và nhiều bạn ở đây thì em có phần may mắn hơn ở chỗ ba mẹ em không quá áp đặt việc học và thành tích lên em, chỉ cần em có cố gắng hết sức là được rồi, điểm số ko quan trọng. Nhưng 1 phần cx do tính em có phần cầu toàn, kiểu làm gì cũng muốn thật tốt vậy nên em cũng bị tâm lí sợ điểm kém vs trong mắt nhiều người như bạn bè vs thầy cô thì em học cx khá giỏi nên em cũng sợ điểm kém làm mn thất vọng nên nhiều khi cứ đặt tâm lí thành tích lên mình. Giờ đang vô mùa thi mà tình cờ xem đc vid của chị cũng giúp em có thêm động lực hơn, mà chị vẽ cũng đẹp nữa, cảm ơn chị Ri nhiều!!😊❤
Em cũng vậy ,bố mẹ cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào thành tích của em😥😢,em cũng là một học sinh giỏi của lớp và lúc nào em cũng phải thi đua với các bạn Em cũng có em gái và em của em cũng không học bằng em như ngày xưa nhưng bố mẹ em cũng không la và không kỳ vọng nhiều bằng em vì em là con đầu ạ😢😭😮💨
Em vừa thi cuối kì xong chị ạ... Hồi giữa kì toán em bị điểm rất thấp luôn ạ 😭 vừa thi cuối kì xog thì môn toán em cx k ổn, em đã rất cố gắng để cứu vớt môn toán vì điểm toán gk của em nó thấp thậm tệ nhưng mà không đc chị ơi...em sợ năm nay em bị học sinh trung bình vì môn toán chị ạ huhuh, sợ ba mẹ biết sẽ đánh cho 1 trận mất. Giờ em thật thật sự rất áp lực luôn, em k biết phải làm sao lúc này nữa
Nhìu khi chị thoát sợ bằng cách chấp nhận khả năng tệ nhất “Rồi, chắc chắn là chửi chết luôn, đánh chắc luôn. Chắc là đau, tranh thủ mua trước dầu thủ sẵn,…” kiểu kiểu vậy để đỡ sợ 😂
thứ 4 thứ 5 em thi rồi em, cảm thấy rất áp lực ,mẹ em thì rất khó tính .hồi trước em đc 9 điểm toán ,về nhà mẹ em chửi em toe tua luôn . cảm ơn chị đã cho em những lời động viên
sau khi thi tiếng anh xong, em về em không có buồn chỉ là em thất vọng về bản thân mình sao tối hôm đó bản thân không ôn thêm chút nx . lúc đó nhìn lại thấy 1h sáng mắt em nó cận mà nó khô lại không chịu nỗi nữa em quyết định đi ngủ một lát. sáng hôm sau đi thi phần nghe em không chọn được một câu nào dù cho đã nghe đi nghe lại cố gắng tiếp thu những gì mình nghe được. về nhà em nói với mẹ, mẹ em rất rất buồn,mấy ngày sau đó mẹ em vẫn vậy. sau khi em biết điểm không hiểu sao nữa, mẹ không thèm nói chuyện với em. đến hiện tại em vẫn cảm thấy bản thân em đã làm thật sự đúng với năng lực của mình nên điểm số như vậy cũng không tiếc nữa, chỉ là 3 năm qua mẹ em đã quá áp lực em vào cái danh hiệu học sinh giỏi đó, đến năm nay là năm cuối cùng dù chỉ là thiếu 0,1 môn ngoại ngữ mẹ vẫn áp lực lên em 😢😢
Em đừng lo lắng. Học lại bài toán này thật là kĩ, không hiểu thì lên trường hỏi thầy cô liền. Có lúc mình nghĩ là mình hiểu những khi đi thi lại bị điểm kém. Lần sau em sẽ 10 điểm thôi. Nỗi buồn của ngày hôm nay là sức mạnh của ngày mai. Fighting
em là học sinh lớp chọn nhưng lại bị kém toán cái ba mẹ em kêu em học thêm nhưng em không muốn đi vì em cứ có cái cảm giác xa lạ,chán nản,kiểu sao á không có muốn đi em sợ một cái gì đó , em lâu lâu kiểu bị áp lực về điểm số ấy em bị rất nhiều áp lực đè lên bờ vai này,em không có muốn học vì cái cảm giác đó nó cứ bị stress vì có quá nhiều thứ đè lên em và em không giải quyết nổi
Ba mẹ e cx lm giáo viên Cha thì dạy anh văn Mẹ thì dạy địa Môn địa điểm kém ko sao Nhưng anh văn mà điểm kém như 8 9 điểm là về bị la nhất là khi điểm nhỏ hơn bạn khác
Tự dưng nghe tới khúc Ri hỏi có chị/em gì không, mình lại nhớ về bản thân mình. Trùng hợp ba mình cũng dạy Toán, cũng đặt kỳ vọng vào bản thân mình như thế. Nhưng bản thân mình biết lực học của mình như thế nào. Mình cũng đã từng so sánh mình với em mình như thế, cũng từng rất áp lực vì có một đưa em siêu giỏi, thủ khoa trường, tuyển thẳng đại học. Cũng từng hỏi tại sao cùng một việc mà bản thân mình lại bị la nhiều hơn, trong khi em mình thì không. Mình nhớ mẹ mình từng trả lời "Ba mẹ yêu thương chị em con, nhưng ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, tình cảm thì không thể đong đếm được, con người vốn luôn yêu thích sự hoàn hảo hơn, có lẽ đó là lý do." Mình biết ba mẹ yêu thương mình, có chăng cách thể hiện vào thời điểm đó chưa phải là chính xác nhất. Thực sự tới giờ mình vẫn cứ canh cánh trong lòng, mình hiểu nhưng mình vẫn trách, vẫn không quên được.
cái hôm mà em thi môn Khoa học em không kịp làm nốt câu 2 . Cái lúc mà cô giáo chủ nhiệm em biết là em ko làm được bài cô xông thẳng vào lớp cô chửi những câu xúc phạm đến em xong cô lấy tay tát hai cái rất mạnh vào mặt em xong cô lại với lấy quyển tập gần đấy đập thẳng vào đầu em . Lúc đó mình bất lực luôn mà ko ai ra cản cô luôn . Sau cái hôm đấy em bị trầm cảm tầm hơn tháng😢😢😢
xem xog e thấy như đc một người chị lớn an ủi e. Bản thân e là một người chị cả trong nhà ba mẹ rất kì vọng vào em, rất tự hào về em, em thật sự rất vui vì điều đó nhưng đi kèm với việc đó là hiện tại e thực sự rất thụt lùi lại rất rất nhiều so với các bạn giỏi trong lớp. Năm nay em đã lớp 8 khối kiến thức khiến e rất mệt , em sợ , sợ khi phải nói số điểm cô vừa phát cho ba mẹ, em cũng vừa thi cuối kì xong và h là khoảng thời gian e lo sợ nhất ,em thật sự rất sợ , sợ ba mẹ e khi bt e ko đạt học sinh ba mẹ sẽ buồn và la e. Ba mẹ e thì sẽ ko la mắng gì nhiều nhưng trong lòng e cảm thấy rât áy náy, ba mẹ luôn cho rằng là đam mê vẽ, sở thik về manga xem youtube tất cả đều là vô nghĩa nó ko giúp ích đc gì cho e. nhưng đối với em đó là đam mê những sở thik mà e mong muốn . Em đã buồn rất buồn chẳng ai an toàn để lắng nghe tâm sự của tâm sự của em cả.
Có thể đây cũng là lời khuyên cho các bạn, cũng là kinh nghiệm mình chia sẽ nha. Lúc trước khi còn học cấp 3 ấy, mỗi lần kiểm tra gì xong thì mình đều tránh đi sự dò bài của các bạn. Kiểu như lúc đầu người ta có thể tới hỏi thì mình sẽ bảo là, thôi m đừng hỏi nữa thi xong rồi t không biết gì đâu, rồi lời đi. Dần thì sẽ không ai hỏi nữa. Cùng với đó là sau mỗi lần thi tập trung mình đều chạy về sớm, kiểu đánh trống cái là mình về luôn, không ở lại dò tránh biết mình sai thì sẽ buồn cả đường đi đó. Rồi mỗi lần về nhà, trước đó mẹ cũng hay hỏi như, m làm bài được không, được tầm mấy điểm. Hmm, kiểu mới làm bài về, nhiều lúc biết mình sai câu này câu kia mà bị hỏi vậy là buồn lắm á, thì mình hay nói là con không biết mẹ đừng hỏi nữa. Lâu thì mẹ mình cũng không hỏi nữa, khi đi thi về chỉ hỏi như, ai coi thi vậy, rồi mai được nghỉ thi chưa, đại loại thế.
Nhiều ba mẹ muốn con mình được điểm cao nhưng ba mẹ tôi không hẳn là vậy, họ cũng kì vọng vào tôi nhưng bản thân tôi không hề bị ép buộc từ ba mẹ như là phải điểm cao hay như thế nào đó. Vì sợ không bằng bạn bằng bè ,nó đã tạo cho tôi thói quen là lúc nào cũng phải đạt điểm tốt, thành tích cao,...Lần đi thi tuyển sinh cấp 2 thì tôi đã trượt bố tôi rất thất vọng nhưng tôi không kề có cảm xúc gì cả vì đơn giản là tôi không có niềm đam mê với môn học đó, trường đó. Và nó đã cho tôi biết áp lực học tập là như thế nào, tôi cảm giác như kiểu đang bị ép buộc làm 1 điều gì đó mà mình không hề thích. Đến khi tôi vào 1 trường cấp 2 khác tôi mang trong mình định lí là "Tại sao học trường giỏi mới giỏi". Tôi được cho học nhiều hơn các bạn bình thường nên thi vô trường chuyên mới xứng đáng, cho đến bây giờ có 1 người bạn cũng được học nhiều như tôi nhưng tại sao ba mẹ bạn ấy lại không đặt kì vọng nhiều vậy?, không ép buộc con mình?Thậm chí bạn ấy còn thi trường khó hơn tôi. Bố tôi không công nhận những tài năng mà tôi có được, tôi thích vẽ và tôi có khả năng sáng tạo tốt nhưng bố tôi lại cho rằng nó vô bổ và k hông tán thành với việc vẽ vời của tôi. Mẹ tôi thì lại khác, lúc nào cũng muốn cho con phát triển lĩnh vực, điểm mạnh của mình. Bố bảo cái cần thiết là toán, tôi đồng ý với điều này, nhưng điểm mạnh của tôi không phải toán nên tôi không hề muốn tập trung quá nhiều vào nó. Bố biết tôi có niềm đam mê với nghệ thuật nhưng đó chỉ là đam mê, nghệ thuật nó cần có tài năng nhưng tôi có mà chỉ là bố tôi không hề nhận ra. Tôi đã rất tủi thân vì không được bố công nhận những thành tích đó, đó là sự cố gắng của tôi mà bố không hề để tâm, "Tại sao phải cần giỏi giống người khác?" Tôi muốn giỏi theo cách của mình, không cần giống ai cả. Mỗi người đều có điểm mạnh và yếu riêng, đâu ai giống ai? Vì tôi sống cho chính bản thân tôi chứ không sống cho người khác^^
có đợt thi học kì á em đc 8đ toán mà hầu như cả lớp được có 4 , 5 đ nhưng vì sự kì vọng + lớp có đứa được 9,5 đ nên mẹ giận lắm rồi mẹ la . em cũng bị stress nhiều lúc cũng mún hét to lên hay chui vô wc khóc . bởi em ko có phòng riêng nên phải nhịn chỉ khóc trong lúc tắm thôi chứ ko mẹ hấy mẹ la. ở lớp thì bị bắt nạt cọc lắm chứ. song lên cấp 2 á em chai luôn nghe mẹ la cũng buồn nhưng buồn mỗi lúc la còn lại là bthuong ở lớp bọn nó cũng rén vì em biết cãi biết đánh mà chỉ dùng chân thôi ở cấp 1 thì đá chưa quen lên cấp 2 khác hẳn.thế là cái mác người lạc quan nhất khối được gắn vào em , thi thoảng lại có đứa đến tỉ tê em cũng đưa ra cách giải quết . Riết em mọc thêm danh hiệu bác sĩ tâm lý luôn đúng là buồn cười thiệt
Đọc xong bình luận của mn thì mik cảm thấy mik ở vị trí khác. Bố mẹ mik là con con người vs lối sống hiện đại, bố mẹ ko ko quan tâm điểm số mà chỉ bt con có hiểu bài hay ko con làm ko đc do lỡ hay là ko làm đc.mẹ ko cần con 9,10đ con chỉ cần hiểu bài chỉ cần lo học.bố mẹ mik chỉ càn 7,8đ, mẹ mik nói chỉ cần biết con thik môn gì con có muốn học thêm ko nếu ko muốn thì mẹ sẽ cho con nghỉ. Bố mẹ mik thường ko la mà ngồi xuống nói chuyện
em cx giống như Ri vậy !em đang học lớp 4 mà em đc thi giao lưu Tiếng Việt ,thi giao lưu Tiếng Anh ,thi kể chuyện Bác hồ ,kể chuyện Lý Tự Trọng ,làm Liên Đội Phó ,làm lớp phó v.v.Mà ba mẹ ko quan tâm chỉ quan tâm về khuyết điểm của em như điểm 8 ,9 mà còn em trai thì ko bị mắng .em rất là buồn ,ko biết nói với ai nếu nói với ba mẹ ,ba mẹ ko quan tâm ,bạn bè thì ko ai lắng nghe, thông cảm cho em .Bây giờ có Ri em mới xả hết ra ,Cảm ơn chị đã tâm sự cùng em!
Còn em thì đi học hay đi thi mà không được 8,9,10 điểm là bị mẹ quýnh và mẹ em thường hỏi 1 câu là: thi làm bài đúng hết không và mỗi khi đi thi mà biết mình được 9 điểm là em bật chế độ chạy xe đạp chậm như không muốn về nhà luôn và hồi nãy em lộn được 8, 9 điểm cũng bị mẹ quýnh 😶😭
Em bt là ba mẹ em luôn đặt nhiều kì vọg vs em nhưg mà em thật sự ko hc đc môn anh vs môn toán. Bản thân em đã rất cố gắng r nhưng em ko thể hc vào môn ấy. Mỗi lần em đạt đc điểm cao ba mẹ k bao h khen nhưng khi e đặt điểm yếu thì lại la mắng em rất nhiều. Mỗi lần em hc tới khuy ba mẹ em k để ý mà khi em ngồi coi tv thì lại la mắng và nói em lười biếng k chịu hc. Thật sự như vậy em tuổi thân rất nhiều e luôn tự hỏi tại sao ba mẹ em lại k công nhận cái nỗ lực của em mà chỉ để ý đến nhưng cái em yếu kém. Em bt họ muốn tốt cho em nhưng mà thật sự hc 13 môn vs chương trình mới nó k hề dễ dàng nó rất khó tiếp thu vs em. Em đã cố gắng lắm r mà tại sao k công nhận em vậy
hồi đầu tháng 12, em có thi hsg cấp huyện môn anh. thật ra cũng không ngờ nó đến sớm tới vậy, tại vì nghe mọi người nói là lớp 9 mới thi cơ, nhưng chắc cô thấy em có năng lực nên mới cho em thi. em thích tiếng anh cực, siêu siêu thích luôn, ba mẹ cũng biết nữa, nên cũng đầu tư cho em nhiều lắm, nhà trường mà có phát động sách bổ trợ tiếng anh thì ba mẹ sẵn sàng cho mua cho em còn gửi mấy anh chị mua thêm sách cho em học nữa. tại vì ba mẹ em ít học, chủ yếu là học hết cấp 1 đến giữa cấp 2 thì bỏ nên đặt tâm huyết lên em nhiều lắm. Ba mẹ cũng hay kể cho em nghe về chuyện ba mẹ học hồi xưa, cả chuyện mấy chị em học giỏi như nào nên cũng cố gắng để học cho giỏi giống mấy chị cho ba mẹ vui. em nghe em được thi là em về báo cho ba mẹ liền. em có nhiều thời gian ôn tập lắm. tiếc là lần đó em không đậu. em thiếu mất 1.7đ, cả nhóm 5 người trừ em thì tất cả đều đậu nên là em cảm thấy hơi tủi một chút. và như em đoán ba mẹ biết thì rất là buồn. Ba la em nhiều lắm, em không giận tại vì em biết em sai nhưng mà ba la em đau lòng nhiều cái lắm. ba la là tại sao không cố để được tròn điểm, thiếu chút làm thêm vài câu là được mà tại sao em không làm vậy. em cũng muốn nói là nếu em làm được thì em sẽ làm nhưng thật sự thì mấy cái kia nó ngoài tấm với và nếu mà em rối thì em không nhớ gì cả nhưng mà thôi em chọn cách im lặng. lúc đó thì không biết làm gì luôn, muốn khóc nhưng mà khóc không được. cái tâm huyết mà ba mẹ đặt lên thì em gánh nhiều rồi nhưng mà lần đó thì nó quá sức, thật sự mà nói thì chuyện này em sai cũng khá nhiều. nhưng mà nó cũng qua rồi, giờ em cũng biết phải làm sao đâu. thôi thì cứ cố mà ôn để năm sau thi vậy
Cj nói đúng đúng, bây giờ em trai e cũng chỉ được 7đ là cùng mà bố mẹ lại nói là ko sao lần sau cố gắng , mà tại sao lúc xưa e bị 7,5 bố mẹ lại la ko bằng bây giờ . E có hỏi thì câu trả lời nó giống như cj, e hoàn toàn ko thích cái môn đó mà kì vọng của bố mẹ thì lại đặt lên con cả như eNhững cái chuyện e thích như vẽ lay sáng tạo 1 cái nội dung gì đó thì lại được coi như nó ko có ý nghĩa Ủng hộ vẽ thì có đó nhưng mà trong mùa thi , thì căng thẳng chứ e lại thường xuyên vẽ vì, vẽ nó cho e một cái đam mê e coi việc đó là một cái ước mơ cái đó em có thể kiếm ra tiền mà . HỌ LẠI GIỐNG NHƯ LÀ KHÔNG CÔNG NHẬN ĐIỀU ĐÓ , 😔 cấp 1 em đã viết được một cuốn truyện cho riêng mình rồi lúc đầu cũng có ủng hộ và càng ngày cái chuyện đó họ lảng quên đi và bây giờ e sẽ chứng minh cho họ thấy rằng là bây giờ hay mai sau mình đều có thể thành công và đừng có sắp đặt mình theo ý muồn của họ , e biết ý của họ cũng chỉ muốn tốt cho bản thân mình , nhưng họ lại làm sai và vẫn chx thấu hiểu mình , e phải đứng lên và nói là :)) CHO DÙ CÓ BAO NHIÊU CÁI THẤT BẠI HIỆN TẠI VÀ TƯƠNG LAI THÌ CHÍNH BẢN THÂN MÌNH SẼ CÓ THỂ THÀNH CÔNG Ở MỘT CÁI THỜI ĐIỂM NÀO ĐÓ
mình đang hc 11 và đợt vừa rồi mình gặp sự cố chuyện rất dài nên không đạt môn thể dục , điểm của mình khá ổn và trên mức hstt nhưng sau khi có kq trên vnedu thì mình hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng khi hk1 này bị hstb , thật sự mình thấy đôi lúc cuộc sống thật khó khắn với mình , mình rất mệt mỏi nhưng vẫn p gồng mình chịu đựng, mình phụ lòng bame quá nhiều và mình thấy mình thật sự có lỗi ,haizzz
lâu lâu thật sự em nghĩ rằng ko ai hiểu mình hơn chính mình nên đôi lúc rất tổn thương . Vì rõ ràng là đã cố gắng hết sức vào bài thi , nhưng chỉ nhận lại tiếng la mắng và so sánh áp lực quá lớn nên đôi lúc nằm ngủ mà nghĩ cứ ôm chăn khóc . Em nghe chị tâm sự thấy đồng cảm , thoải mái hơn rồi 🥰
Ba mẹ em cũng là giáo viên, thật ra lúc nào ba mẹ cũng nói là ba mẹ sẽ ko áp lực gì đâu, nhưng kiểu áp lực của ba mẹ đặt lên em nó ko bằng lời nói mà nó vô hình sao sao ý ạ. Mặc dù hiện em mới cấp 2, nhưng những thời gian nói chuyện ba mẹ đều đề cập đến bạn này bạn nọ, phải đạt được abcd mới vào trường xyz, khiến em thật sự không muốn face to face với ba mẹ để nói chuyện luôn. Hầu hết điểm của em đều từ 8,5 trở lên (cả 15p và 1t), và với một hs trường điểm của tỉnh thì điểm số đó là khá cao rồi, mà điểm cao hay không thì con phải dựa vào tỉ lệ điểm hs của khối đạt được nữa đk ah?, nhưng cứ mỗi lần em mang điểm 8 về, mặc dù ko nói gì nhưng ba mẹ luôn tỏ thái độ thất vọng và sẽ đưa em thêm bài tập nâng cao về phần đó. Em ko được dũng cảm để nói lên những gì mình nghĩ với ba mẹ, ba mẹ nói gì em cũng gật đầu đồng tình cả, còn nếu không đồng tình, ba mẹ sẽ nói rất nhiều về vấn đề đó cho đến khi em đồng ý. Em còn có em, và thuộc dạng "chị cả" trg cả họ, lúc nào cũng bị ba mẹ nhắc nhở gián tiếp "là chị thì phải chăm lo các em, gương mẫu, nhường nhịn em". Có thể ba mẹ em ko quát mắng nhiều, nhưng những áp lực vô hình mà ba mẹ đặt lên em nó rất lớn, ba mẹ luôn khoe em với mọi người, em rất tự hào về điều đó, nhưng đôi khi vì thế em lại rất sợ bị điểm kém, đi thi các cuộc thi ngoài có giải thấp, hay chỉ đơn thuần là có một chú ít không hoàn hảo. Chỉ là một chú tâm sự giải tỏa căng thẳng nho nhỏ, mong chị phản hồi
Nếu là chị chị sẽ diễn đạt với ba mẹ như thế này: “Con hiểu là con cần phải đạt điểm A B C để vào trường X Y Z và mỗi ngày con đều cố gắng. Nhưng con muốn chia sẻ với ba mẹ là con thấy mình sợ điểm thấp = sợ thất bại, việc sợ này không đốc thúc con học chăm hơn bao nhiêu là khiến tinh thần con mệt mỏi và có xu hướng trì hoãn… Nếu được thì con mong ba mẹ ít đề cập và so sánh,…” và em thể hiện nhiều bằng hành động là em có chăm lo việc học để ba mẹ yên tâm
nhiều lúc nghĩ mà buồn cười..khi mà bản thân bị điểm thấp thì luôn bị la,mắng..mà khi đc điểm cao thì chẳng có 1 lời khen,nói một lời khen..nó khó thế sao?Khi mà bản thân cứ cố gắng,cứ hi vọng..mà chính người mà dập tắt nó lại chính là ba mẹ của mình..nó đau lắm.Nhiều lúc bản thân tự an ủi " thôi,kệ nó đi cứ đi tiếp đi,rồi cx ko sao đâu☺" mà vẫn cứ khóc,khóc vì chẳng ai hiểu cho mik,khóc vì buồn,vì đau. Thật sự nhiều lúc muốn la lên là "Tôi mệt lắm rồi,tôi quá mệt rồi,tôi ko muốn bước tiếp nx, cuối cùng thì tôi cx là 1 đứa trẻ cơ mà,sao cứ phải ép tôi lm những việc chính tôi cx ko muốn chứ..☺!" nhưng bản thân lại cố gắng lm những việc mà mik ko muốn.Thật sự chính bản thân em cx chẳng bt là em muốn cái gì,em lm như thế là sao,bản thân cố gắng vì cái gì^^
mẹ em muốn em đạt điểm cao nhưng mẹ ko mắng em khi em điểm kém vào tháng đầu thi thì 5,5 điểm toán lên 9 điểm lên đc hs suất sắc. em thật hạnh phúc khi có mẹ như thế
Thật sự đó giờ em không quan tâm về điểm số, nhưng từ ngày bước vào cấp 3, khoát lên mình chiếc áo trường chuyên trong huyện thì em cảm thấy rất áp lực, em sợ ba buồn vì kì vọng ba đặt vào em quá lớn. Từ khi thi giữa kì, em biết mình đã không theo kiệp các bạn. Thật sự thi xong em không còn cảm giác thoải mái như ngày trước nữa mà cứ bất an khó chịu. Cảm ơn chị, cảm ơn vd ý nghĩa của chị.
Từ trước đến giờ điểm số của em luôn từ 8.8 trở lên và mẹ em cũng là một giáo viên nhưng mỗi khi em khoe thành tích, khoe điểm số với mẹ thì thứ em nhận lại là một cái nhìn lướt nhẹ và một câu "ừ".Mẹ bảo mẹ không muốn đặt áp lục điểm số lên em nhưng việc đó còn khiến em áp lực hơn vì em luôn cảm giác mọi thứ em làm đều không làm mẹ tự hào.Khi em nói với mẹ thì . . . nó còn đau hơn. Em cũng có tìm hiểu về vết thương thời thơ ấu, em đã rất cố để gắn liền những vết thương đó của ba mẹ, của chị em nhưng nó lại càng tệ hơn và thậm chí em còn cảm thấy tổn thương hơn rất nhiều, mối quan hệ của em và người nhà chưa bao giờ tốt cả. Họ bảo sở thích Tarot và Tâm lý học của của em là kì quặc và thay vì lắng nghe thì họ lại phán sét. Những khuôn khổ khiến em dần cảm thấy em đang mất đi sự tự do, mất đi chính bản thân mình. Em cảm thấy nhà chưa bao giờ là nơi thực sự an toàn để em trở về cả. Cảm ơn vì đã đọc, cảm ơn vì đã dành 1phút để lắng nghe.
Những ba mẹ luôn la con cả nhiều hơn là la con út. Họ đâu tư cho con cả rất là nhiều.
Ba mẹ luôn có nhiều kỳ vọng và tham vọng cho con cả, vì là con đâu nên ba mẹ đã đặc hết năng lượng và sức chiến đấu cho. Đen đứa sâu, là ba mẹ mệt rồi, hết sức, già rồi, giao em cho con cả lo giùm.
Những đứa sau, những kỳ vọng dành cho tụi nó rất là tầm thường. Ít đâu tư là ít hy vọng, ít hy vọng nên ít thất vọng. Ít thất vọng là ít bị chửi.
.
Tất nhiên, mình chỉ nói quan điểm cá nhân của mình thôi. Có phụ huynh kiểu này kiểu kia. Hyebin không đánh giá ái hết, và không nói là ái cũng như này
Mỗi lần mà đi thi thì chuyện áp lực nhất là điểm số,thi thì mỗi lần sai thì về nhà bị la rất nhiều..Em cứ sợ bị 8đ vì ba mẹ bắt em phải 9 10 đ , mỗi lần mà học bài em thích học vẽ thì ba mẹ em lại bắt em học toán vì ba mẹ em giỏi toán,nhưng mà em lại không giỏi toán khiến mỗi lần học rất áp lực và mỗi khi về nhà em bị stress và chỉ muốn tâm sự với ai đó hoặc khóc òa lên.Ba mẹ em khi em bị điểm kém thì em đều bị ba mẹ giày vò em rất mệt mỏi^^
bạn rất giống mik
Mik cũng giống bạn vậy, mình ko cần ba mẹ mình quá yêu chiều,nhưng mình mong họ thấu hiểu đc nội tâm của một người dễ khóc.Mình từng nghĩ đến việc buông bỏ tất cả , nhưng mik ko muốn kết thúc quá sớm,vì đời còn ngắn ngủi.😢😢😢😢 Cảm xúc của mik rất nhạy cảm,mình ko muốn d.i.e vì mik nghĩ tới ba mẹ mik. Ba mẹ mình sẽ đau khổ,khóc lóc chứ sẽ chẳng hiểu nội tâm mình muốn gì,buông bỏ là thứ vô ích ngay lúc này❤
và bạn bịa rất hay. Chúc mừng
@@lucasthehikaru xin lỗi , nhưng bạn nói mình bịa chuyện à bạn ? Mik nghiêm túc , vô cùng nghiêm túc và can đảm để nói ra những điều này , thế nên mong bạn hiểu cho mình
Mình rất đồng cảm với bạn vì mình cũng đang ở trường hợp của bạn nên mình hiểu bạn
Vừa dọn dẹp tài liệu, vừa nghe Ri kể chuyện, thật sự nhớ những tháng ngày còn đi học ghê. ^^ Tự nhiên cảm thấy được truyền cảm hứng để tiếp tục làm một cô giáo tốt, một người sáng tạo nội dung luôn lan tỏa những thông điệp tích cực, và biết đâu sau này còn là một phụ huynh biết lắng nghe con cái thay vì đặt áp lực lên con nữa. Cảm ơn Ri nhiều nhiều nha❤
ôi Idol 🥰🥰
a!! chị Linh nek
chị nói đúng ghê, những người dễ buồn vì điểm kém thường là những bạn học sinh khá giỏi. em thì hơi khác chị Ri, ba mẹ em chưa bao giờ la em chuyện điểm số, mọi chuyện đều từ bản thân em mà ra. không biết từ khi nào em lại tự bắt bản thân phải gồng lên để đạt điểm cao, và em bị ám ảnh. có thể là bắt nguồn từ khi em được những danh hiệu. đạt được một danh hiệu cao, nhìn thì rực rỡ, nhưng thật ra nó giống như chất kích thích vậy á. chạm 1 lần là từ đó luôn thèm khát đến cực đoan để có được, để giữ được danh hiệu đó.bây giờ em không có đủ dũng cảm để buông bỏ cái khao khát đó nữa. hong biết có bạn nào giống tớ hong huhuhuuu
Có mình nè cậu ơi 😟
xem video này xong em có hứng học tiếp lắm luôn á chị, kiểu là đang buồn vì điểm số tụt, mọi năm toàn hạng 1, hạng 2 thôi mà năm nay điểm tụt dữ dằn,mất hạng rồi v..v... mặc dù năm nay ba mẹ không đè nặng điểm số ở lớp như mấy năm trước nhưng không biết từ lúc nào mà điểm cao đối với em nó quan trọng lắm luôn, đôi lúc còn có ý nghĩ bỏ tất đi, tại có cố gắng thì cũng không kéo lên được, mà nghe xong này em quay vào bàn học liền luôn chị, cảm ơn chị nhiều
cố lên nhé ạ
Mình cũng giống bạn đó dù mẹ không đặt nặng về điểm số nhưng không biết từ lúc nào điểm số lại quan trọng với mình như vậy. Học kì 1 này điểm mình quá thấp rồi, không kéo lên nổi. Bây giờ mình muốn từ bỏ tất cả mọi thứ
@@uynsiucuti bạn đừng từ bỏ nhé, cứ cố gắng thôi, hk1 mình lỡ hơi thấp rồi thì mình cố học cho hk2 điểm nó cao lên, mình cũng đang nản nhưng còn tận nửa năm học lận, bỏ lúc này rồi nửa năm còn lại thì như thế nào? nên bạn cố lên nha
@@uynsiucuti Tớ nghĩ thay vì từ bỏ tất cả thì nên bắt đầu lại ngay lúc này ạ vì bây giờ bắt đầu lại cũng chưa phải là muộn
@@tolaga Tớ sẽ cố gắng , Năm nay tớ lớp 8 vì khó nên tớ học nhìu lắm. Nhưng sau đợt covid ấy đầu óc mình lúc nào cũng mơ hồ nên tớ chỉ sợ có cố gắng bao nhiêu thì những thứ mà tớ học nó lại không vào đầu.
Em đã thi học kì và vừa nhận điểm. Môn Toán của em cũng không phải là tệ, cũng ổn nhưng mà nó không đủ cao so với tiêu chuẩn của ba mẹ. Em cảm thấy thất vọng và cũng khá là buồn. Nhưng mà nhờ chị em đã thấy đỡ hơn một phần. Cảm ơn chị rất nhiều.
nghe chị tâm sự thấy đồng cảm, thư giãn và nhẹ người hẳn cảm ơn chị nhìu ❤❤
mặc dù ba mẹ em không kì vọng nhiều về điểm của em và không làm em áp lực về việc học nhưng mà em lâu lâu vận bị stress vì nhiều khi em thấy em không bằng bạn bè em học bị thụt lùi không theo kịp bài và nhiều khi em đã ngồi một mình khóc.
đúng v, tự mình cảm thấy k theo kịp tủi thân lắm luôn. Kiểu k bằng bạn bằng bè rồi hàng xóm xung quanh áp lực cực. Mặc dù bố mẹ k đặt nặng vấn đề này nhưng chắc bố mẹ vẫn thất vọng.Nhiều lúc mình stress cực và có nhiều ý nhĩ xấu cực
same, bố mẹ mình chả áp lực gì cả, chỉ mong con cố hết sức mình, kết quả ra sao ba mẹ vẫn công nhận, mình cũng tự ý thức được nên rút knghiem lần sau gỡ điểm chứ không thì cũng thất vọng lắm, trước hết là mình thấy chán nản với chính mình và sau đó thì bắt đầu nghĩ về cxuc của ba mẹ, chắc bố mẹ cx có thể thất vọng mà k nói hay thể hiện ra bên ngoài, mình phải tự biết ý thui
Giống t luôn í nchung sợ 🙁 lắm
@@phuonggdinhh7480 thật đấy áp lực lắm mình hiểu được cảm giác này
9,75 diem cung bi la ne
nghe xong thấy đồng cảm thật luôn í. Bắt đầu từ năm c1 thì mẹ đã bắt đầu kì vọng vào em vì lúc đấy thấy chuyện học hành của em rất tốt sau đó thì mỗi lần có họ hàng hay bà con đến thì gd cứ như là lấy e ra làm 1 sự tự hào nào đó, nhưng môn toán đối với e là 1 chướng ngại vật lớn, thế nên gia đình đã tạo điều kiện cho em e học thêm, e đã không hiểu môn toán bắt đầu lớp 3 nhưng thay vì giảng làm sao cho e hiểu thì cô giáo đã đánh mỗi khi e ko giải được bài, tới lúc đi hoc thêm thì cô giáo dạy thêm lại có 1 quy tắc khá buồn cười: ai làm xong bt mà đúng thì cô cho ra về trước còn chưa xong hay sai thì ở lại giải tới khi nào xong mới thôi. Lúc đó vì k hiểu bài nên e làm không được và luôn là ng cuối cùng ra về ( đi học thêm chung với bạn nên e phải khiến bạn chờ thành ra e rất ái ngại) từ đó môn toán trở thành nỗi sợ và áp lực mỗi lần tới lớp hay thi cử.
- Mặc dù vậy ,mặt tích cực của e nghiêng về các môn có tính lý thuyết,e thích được làm văn, trang trí vở, viết lách, những việc làm ít suy nghĩ hơn và e cũng thể hiện nó ra bên ngoài.
- Thế mà, bame e cũng cho rằng các môn cần phải giỏi thì phải là hóa, toán,anh.v. Đến bây giờ môn toán đối với e vẫn là môn khó nuốt vì nó mà e thiếu mất 1 phẩy để học sinh giỏi. Thế là bắt đầu từ lớp 7, mỗi lần về thì điểm cao hay thấp e cũng chả nói, bame hay lấy 'con nhà người ta' so sánh với e lắm, nào là "nhà nghèo nhưng học giỏi lại biết phụ giúp gia đình, còn m có học cũng không xong" .Mỗi lần như vậy e thấy khuôn mặt họ thể hiện rõ sự thất vọng, e cũng buồn lắm =( nhiều lúc cũng tự trách ,sao học quài mà không hiểu.Đi học khong sợ gì chỉ sợ toán, e cng chỉ thuộc dạng hs khá giỏi thôi chứ không thực sự giỏi ấy,vậy nhưng bame luôn đặt kì vọng e phải là 1 cn hoàn hảo. Bản thân e biết rõ thực lực mình như nào để mà cố gắng, đôi lúc thấy cũng tệ ấy thế nhưng thôi.
Năm nay e lớp 9 e nghĩ có lẽ lần thi tốt nghiệp sẽ là 1 bước ngoặt lớn trong cuộc đời e, thậm chí bố mẹ đã đặt vẽ cho tương lai e phải học ở đâu, làm cái gì, sau này phải trở thành như thế nào. Thật sự rất áp lực.
những điều mình muốn có thì sau này theo thời gian sẽ đạt được thôi chỉ cần luôn cố gắng hài lòng với những gì đang có và cố gắng để đạt được những điều khác nữa, mấy bạn đang sắp và vừa bước ra đời đừng tự so sánh bản thân với những thành công của người khác tự gây áp lực cho mình nhé
Việc học có 2 khía cạnh ví dụ: khi học nếu khi bn không hiểu bài mà luôn bị ba mẹ la sẽ càng tự ti và khó hiểu bài còn cũng trong trường hợp đó,nếu ba mẹ kiên nhẫn ngồi lại với bn thị có phải bn học ko bị áp lực và rất nhanh hiểu hoặc khi bn lm bài đúng mà ba mẹ bn ko khen bn lấy 1 câu,có phải bn sẽ rất buồn và dần dần sẽ tạo ra sự tự ti con nếu ba mẹ khen bn rất giỏi thì mặc dù ko có gì nhiều nhưng lại khiến bn rất vui.Đó là giá trị của lời nói,tinh thần, vậy nên các ba mẹ ở đây hãy dành 1 chút thời gian để quan tâm tới con cái của mình nhé!!!
bố mẹ em nhẹ nhàng và không đặt áp lực quá nhìu lên em, em cũng chẳng phải một học sinh xuất sắc nhưng em vẫn luôn cố gắng để trở nên hoàn thiện hơn:> nhưng thất bại đến quá nhiều rồi động lực hứng thú cũng mất đi :(((
Mỗi khi xem video của chị Ri em luôn cảm thấy một cái nguồn năng lượng tích cực,nó làm em có động lực hơn.Thật sự thì mẹ em cũng là giáo viên,cũng khó tính và mẹ em là một người quan trọng điểm số.Thời gian này thì em đang bị tụt dốc trong việc học và nó cũng dẫn đến cái điểm số của em vừa rồi không được tốt lắm,thì em cũng có nói chuyện với mẹ là em không có làm được bài nên điểm số không có được như mong muốn và em đã hứa là sẽ cố gắng để gỡ trong kì 2.Nhưng mà mẹ em không có nghe,mẹ nói là ''sao các bạn làm được,các bạn được điểm cao mà con không làm được?có mấy cái bài con con thế mà cũng không làm được thì con còn làm được cái gì?'' nhưng mà..em đâu thể là người ta được,em dù có làm gì thì vẫn chỉ là em thôi với lại em có thể không giỏi các môn xã hội nhưng còn môn nghệ thuật nữa mà?vẽ tranh đẹp rồi bán thì cũng có thể kiếm ra tiền mà?Dù biết là số tiền kiếm được từ việc vẽ tranh cũng không phải là dư dả gì nhưng đó là con đường em đã chọn và em có thể chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình,người sinh ra em là mẹ nhưng cuộc đời này là cuộc đời của em mà ạ?Mẹ em lúc nào cũng bảo trong cuộc sống phải biết cố gắng thì mới có thể thành công,vậy sao mẹ còn nói là không nên theo nghành mỹ thuật vì nó khó kiếm tiền,không đủ khả năng trang trải cuộc sống?Đấy là những khó khăn mà em phải trải qua để thành công mà ạ?Việc học đúng là quan trọng nhưng em nghĩ nó cũng là một niềm đam mê nữa,mỗi người đều có đam mê,có mục đích sống của riêng mình và em thì đam mê nghệ thuật,em muốn vẽ đẹp vậy tại sao mẹ lại ngăn cản trong khi mẹ bảo sống thì phải có đam mê?Làm sao mà em có thể thích thứ mà mẹ nói em phải thích được ạ?Em cũng là con người,em cũng có cảm xúc và đương nhiên em cũng có quyền của một công dân mà đúng không ạ?
em cũng vậy, mẹ em là giảng viên tiếng anh, em được 7-8 điểm là bị um mắng. Bị áp đặt, một vài câu như: mẹ là giáo viên tiếng anh mà con học hành như vậy. em cũng chỉ mới lớp 6 nhưng nhiều khi em phải học một cách quá tải hơn các anh chị khác. Cũng trên trường, em bị chính gvcn không ưa một thơi gian vì em không đi học thêm của cô. Em rất nhiều lúc chỉ biết khóc thầm trong lòng. em tiếc đến mức mà em học lực tốt nhưng mà chỉ vì em ko học thêm cô mà bị đánh hạnh kiểm kém. em chỉ ngước nhìn các bạn học thêm cô được lên nhận giải. Em chỉ muốn học tiếng Nhật một cách vui vẻ nhưng rồi em lại nghĩ rằng" à! mình học tiếng Nhật để mình đi thi để mình vào trường chuyên này chuyện nọ rồi bame sẽ không có la mình hay có áp đặt mình nữa" em cảm ơn chị đã cho em thêm một động lực để tiếp tục trên con đường học hành, nghe chill lắm ạ
Mình vốn không hề giỏi toán nhưng vì trên mình có cái mác "lớp trưởng" nên trong mắt gia đình và bạn bè chỉ khi số bằng khen hsg phải bằng với số điểm tối đa nên năm vừa rồi mk chỉ thiếu 0,1 điểm tổng kết môn mà mất hsg. Rồi đến hiện tại mang cái danh "lớp trưởng" mà yêu cầu của mẹ với mk ngày càng cao và vừa rồi khi kiểm tra giữa kì là 7 điểm toán thì mẹ mk mặc kệ những điểm khác: 8 điểm văn, 9,75 KHTN,... mẹ ko mắng nhưng ngày ngày khi kì thi cuối kì đã sát nút thì mẹ nhắc lại nó như rắc muối vào vết thương của mk vậy. Mẹ bắt mk đi học với 1 lớp học thêm toàn những kẻ từng tẩy chay mk nhưng mẹ ko bik còn bắt phải học để thi cuối kì được 9 điểm toán^^. Nhiều lúc mình có bật khóc cũng chẳng ai để tâm và cảm thấy bản thân như không tồn tại vậy. Cảm ơn chị Ri và cả video này nữa, nhờ nó mà em đã thấy bản thân ổn hơn nhiều.
Chào mọi người , mình năm nay cấp 2 nói chung chuyện đi học của mình rất là mệt mỏi luôn . Mình chia sẻ câu chuyện này đến mọi người nèk mình là người phải học rất nhiều và mình cảm thấy vô cùng stress luôn ko chỉ đi học trên trường mình còn phải đi học thêm thứ tư thì đi học trên trường rồi chiều lại đi học tiếng anh từ 1h chiều đến 4h 30 rồi lại đi học thêm toán từ 5 h đến 7h tối về nhà lại phải học và làm bài tập . Hiện tại mình đang ôn thi qua video này có lẽ thật sự mình bị bệnh thành tích và sợ thất bại
Nói thật mình là học sinh giỏi của lớp
Nhưng về nhà ba mẹ luôn nói mình rằng mình học hành chả ra gì lúc nào cũng nói mình phải học thật nhiều và luôn đặt kì vọng vô cùng cao về học tập lên mình khiến mình thấy vô cùng mệt mỏi và stress và nhiều lúc mình thấy vô cùng tủi thân khi nghĩ về chuyện đó nhiều lúc nghĩ các bạn khác đc điểm 8, 5 điểm vẫn đc ba mẹ yêu thg còn mình mà đc điểm như vậy là bị la hoài mình thấy buồn và tổn thương lắm đó là câu chuyện của mình muốn chia sẻ tới các bạn
Đây chính là video mà em đang cần.. Thumb nhìn cx kiểu soft chill nx, cảm ơn chị ạ😊🌹🍀
Thank kiuu chị vì video nàyy:33 Em vừa bị 6,5 văn đang trầm kảm xem xog video đỡ bùn hơn hẳn á:33
em thật sự áp lực lắm ạ ! Thật sự em đã rất cố gắng lắm rồi, em học ở lớp chọn bị các lớp ngoài dòm ngó nhìu , điểm mà không cao thì thất vọng cực kì ......
Me too
mùa thi là một mùa đầy sự căng thẳng đối với học sinh , nhưng sâu khi nghe chị tâm sự e cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều . cảm ơn chị vì đã làm video này
thường em học rất yếu nhiều môn trước khi đi thi em ôn rất nhiều lần có thể tới tận 2,3 giờ sáng nhưng kết quả vẫn như cũ. lúc đó em khóc thầm rất nhiều tự nhủ bản thân" tại sao người ta học giỏi hết mà mình lại học như vậy". ba mẹ em kiểu không gây áp lực cho em nhiều tạo nhiều thú vui cho em nhưng cái nỗi buồn không báo đáp cho cha mẹ, em không thể tả được cảm xúc ấy, vì có ba mẹ ở bên nên em không bị trầm cảm. cũng cảm ơn chị chia sẽ cho em, nhờ chị em đã dũng cảm hơn rồi ^.^
Em đã khóc vì video này, cảm ơn chị đã mang đến một video ý nghĩa. Rất cảm ơn chị ạ!
Ba mẹ mình thì khôg đạt kì vọng cao quá nhma có 1 câu bame nói mà mình nhớ mãi :
" con cố gắng học sau này làm nghề nào cao quý kiếm được nhiều tiền, bame khôg cần con nuôi bame , nhma bame muốn con nên người khôg sốg cực khổ như bame." ^^
em không những bị la mà còn bị đánh nx điều đó khiến em cảm thấy tủi thân lắm tới giờ thì mỗi lần thấy em trai học kém mà ba mẹ không mắng nhiều hay đánh giống em em tủi thân tới mức chỉ dám khóc 1 mình trong bóng tối nhưng em không dám bọc lộ ra ngoài chỉ 1 mình chịu đựng tất cả nghe chị tâm sự em cảm thấy nhẹ long và ổn hơn r ❤🩹
Bố em thì không quan trọng điểm số chỉ muốn em học tốt thôi nhưng mẹ em thì khác, mỗi lần đi thi về mà nói không làm được bài thì mẹ em nói là "sao không làm được, cô dạy bao nhiêu lần rồi, cho tiền ăn học mà học vậy đó??" cái đó không thể chấp nhận, cái đó là cô có dạy nhưng đâu phải có mỗi mình không làm được. Không hiểu được luôn mẹ em lúc nào cũng làm quá đến việc học của em, em cũng có em trai, em trai em bị mẹ em la quá trời nhưng em trai mình lại nhiều điểm? rồi lại đêm ra so sánh với em, đem em ra so sánh với bạn trong lớp trong khi môn toán nó giỏi hơn em nhưng các môn khác thì sao, mẹ em luôn nói là các môn em giỏi không bao giờ có lợi, tại sao vậy, tại sao mà những môn mà chính mình giỏi như văn, mỹ thuật, sinh, sử đồ á. Rồi nếu mà thi điểm thấp á em kiểu không muốn về nhà mà muốn ở trường hoài luôn trng đầu cứ nghĩ mẹ sẽ làm gì mình, mẹ có la mắng mình?? Giờ mẹ em lại đem ra so với ngày xưa, mẹ bảo"ngày xưa có sách đâu, có vở đâu, có bút đâu và vẫn học được đấy thôi, sao giờ có đủ điều kiện học mà không ra gì thế?" mẹ em nói như thế mỗi khi em bị điểm kém rồi thử hỏi xem có cần nặng lời như thế? con số 9-10 không bao giờ bằng cách mình tự học, khi nào mình dốc hết sức vào học mà không được cái gì thì lúc đó hãy nói, mẹ em mà la là đến nỗi em thuộc luôn mấy lời đó luôn khiến em rất bực nhưng chỉ biết khóc thôi chị ạ. Mẹ em không biết suy nghĩ cho em không bao giờ nói cái câu mà em luôn ước như mẹ của người khác là" thôi không sao lần sau thi tốt lấy điểm" hoặc an ủi em? không bao giờ mẹ em nói nhứ thế trừ bố em, mỗi khi chỉ có hai bố con thôi nhưng nghe bố tâm sự em cũng muốn khóc bố nói ngày xưa bị ông nội em chửi mà đến giờ bố em vẫn tức. Nhiều lúc thường ngồi suy nghĩ rồi khóc thôi chứ chả biết làm gì cả. Giờ ngồi nghe chị tâm sự em cũng vui lắm vì cuối cùng cũng có bố và Ri hiểu. Mai em thi rồi thật sự cảm ơn chị rất nhiều.
Lúc nãy em có thấy chị Ri đăng video, em tính là mai mới xem nhưng ngay sau đó thì bame biết em bị điểm kém thì la quá trời, thế là em vào coi video của chị để nge chị tâm sự luôn. Em hiện đang học lớp 8, tuy là tuổi còn khá nhỏ nhưng em rất đa sầu đa cảm, từ khi mới lên lớp thì em đã khóc rất nhiều, em khóc vì buồn, vì oan ức, vì áp lực cuối cấp, nói thật em rất stress và mệt mỏi. Cũng có nhiều lúc thoáng trong đầu em những câu hỏi linh tinh là thật sự bame có hiểu cho mình hiện tại không? Mình có đáng để tiếp tục sống không? Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu em và thứ em nghĩ lúc đó là đập đồ, hét thật to và nổi loạn, em chỉ mong bame hiểu cho em. Nhưng ngay sau khi coi video của chị Ri thì em thấy tinh thần của mình nhẹ nhỏm hẳn. Và em mong rằng cmt này giúp những bạn stress giống em cũng phần nào đồng cảm với em
E áp lực với điểm thi rất nhiều e tự ti khép kín dần điều này nó diễn ra 3 năm vì e bị đè ép quá nhiều e từng tự nói với mình tại sao mình ko giả ngu giả điếc đi để đỡ áp lực vì việc so sánh nó diễn ra với e quá thường xuyên từ thầy cô đến gia đình bao giờ e cũng có cảm giác họ luôn trách móc e họ cứ nhắc đi nhắc lại các lỗi sai thật ra e đã rất cố gắng, cố gắng rất nhiều nhưng rồi vẫn vậy
ng xung quanh nhìn vào những người đc 9 phẩy nhưng lại khóc, họ cho rằng đó là làm lố nhưng thực ra họ khóc ko phải là vì điểm mà họ khóc là vì những lời trách móc từ ba mẹ từ áp lực của bản thân và nó vô hình trở thành áp lực điểm số
nên là những hs trung bình có ba mẹ dễ tính thì sẽ ko bao giờ có thể hiểu được
Bằng tuổi Ri nhưng lại ko biết bản thân muốn làm gì, mục tiêu gì. Chợt nhận ra nỗi lo, sự uất ức ngày còn đi học thật dễ chịu, bởi nỗi lo lúc đó còn có chỗ dựa phía sau. Còn bây giờ... vô định!
Đúng rồi, lớn rồi nên mình phải tự lo hết, cơm áo gạo tiền ... lúc này nhìn lại quá khứ " hồi đó sướng biết bao".
@@gimgim7591 muốn khuyên các bé áp lực chuyện học là ko sao đâu, mọi chuyện sẽ tốt thôi, nhưng càng lớn áp lực càng nhiều. K biết mở lời ntn với mấy bé thì đúng.
@@nguyenlily1493 để mấy bé tự trải nghiệm thôi bạn.
Rất cảm ơn chị ạ:3 vd rấtt ý nghĩa chúc cj sớm 600N ng đk ạ
Chào Ri. Mình 31t rồi, nghe Ri tâm sự cũng nhớ lại thời thơ ấu. Mình khác với Ri là có chị gái. Chị mình học trường chuyên và về điểm số cũng cao hơn mình khi còn đi học, nên hồi nhỏ mình bị so sánh với chị gái nhiều (dù mình học cũng khá chứ không hề tệ). Cuối cùng sau này đi làm mình lại tạm gọi thành công hơn, thu nhập cao hơn, sống tự lập hơn (mình tự xin việc, thuê trọ sống riêng còn chị mình ở với ba mẹ và nhờ ba mẹ xin việc). Buồn cười ở chỗ ba mẹ mình khi có chuyện gì lại cứ gọi mình, nhờ mình vì mình lanh hơn, chị gái lại ganh tị với mình, cho là mình gặp hên.
Nói chung ba mẹ là vậy, thường dễ tính và bao bọc những đứa con không lanh bằng đứa kia. Mình càng cố gắng làm hài lòng ba mẹ, càng thể hiện mình tự lập và có ý thức thì ba mẹ sẽ càng đòi hỏi cao.
Mình ngưỡng mộ mấy ngưòi lanh lẹ, tự tin và tích cực lắm. Vì mình hoàn toàn ngược lại với, xã hội này thì cần những ngưòi giỏi và năn lượng tích cực, còn mình ko giỏi càng ko có năng lượng đó. Nói chung cuộc sống mà, đâu biết sau này ra sao, tương lai đâu ai đoán được điều gì.
em vừa thi xong luôn nè chị,em đang lo điểm 2,3 môn vì em làm không đc. Nghe chị tâm sự em đỡ lo lắng hẳn,cảm ơn chị vì những vid tích cực này ạ,chúc chị luôn vuive và lạc quan như này nheeee
Nghe bà Ri tâm sự thương quá trời. Thương các bạn trẻ mình cũng từng một thời như vậy. Áp lực học tập nó đè nặng đến nỗi làm sai 1 bài toán mà đập đầu vào tường. Đó là ba mẹ k áp lực gì điểm số chỉ là mình tự áp lực. Còn các bạn bị áp lực từ gia đình nữa thì thật sự vô cùng hiểu cho các bạn. Các bạn hãy tin rằng ở thế giới người đi làm k ai quan tâm đến điểm số thành tích thời còn đi học của các bạn. Đi làm nó còn áp lực trăm ngàn lần hơn các bạn ạ. Ba mẹ chúng mình đôi khi không hiểu được là áp lực đó chỉ làm cho chúng mình thêm mệt mỏi chứ k thể là cách bảo đảm cho cuộc sống ấm no sau này được.Recommend quyền lấp đầy trống rỗng: chữa lành tổn thương thời thơ ấu.
Nghe chị Ri kể nhiều khi muốn hỏi ba mẹ " Hồi xưa, ba mẹ cũng đã từng như vậy nhưng tại sao bây giờ ba mẹ không thấu hiểu con?"
Cảm ơn chị Ri rất nhiều, nghe những lời đó em đã bớt đi phần nào áp lực. Cảm ơn chị vì những chia sẽ đầy ý nghĩa này. Chúc chị và mọi người năm mới bình an, vui vẻ nha🥰🥰💞💞
em nghe mà đồng cảm lắm chị ạ, em thi xong kì này mà buồn lắm ạ, em chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại tệ trong kì này đến như vậy, em buồn và áp lực rất nhiều nhưng than vãn mãi với bn bè thì chúng nó cũng cọc nên lúc nào em cũng cố tỏ ra ổn để quên đi nỗi buồn đó nhưng thỉnh thoảng lại hoảng sợ ngày phát điểm đến gần mà khóc. Nói chung cảm giác lẫn lộn lắm chị ạ, ba mẹ em cũng đặt kì vọng vào em hơn là em trai khiến em cũng cảm thấy buồn. Em trai em không bao giờ có áp lực điểm số, đôi lúc em cảm thấy mik đi học không phải cho mình mà là cho ba mẹ, ba mẹ hài lòng thì mình vui, ba mẹ thất vọng mình cũng vậy:((
Em có một câu chuyện ❤
Mỗi khi đến kì thi mẹ e đều đặt áp lực vào e rằng ,e phải thi đc 10 hoặc 9 nếu 8 thì bị đuổi khỏi nhà 😢e đã cảm thấy rất áp lực.Một hôm thì e thi môn toán 5 điểm và ngày e biết điểm thi cũng là ngày sinh nhật của mình.E đã rất lo lắng,
trên đường đi về nhà e muốn bỏ trốn vì mẹ e đã nói 8 điểm là bạn bị đuổi khỏi nhà 😭đằng này e lại bị 5 điểm nên e đã ko về nhà .Tối rồi mà e chưa về nên mẹ đã rất lo lắng.Mẹ đã đi tìm khắp nơi và đã tìm được em. Lúc đó mẹ có la e rồi e cũng nói ra.e nghỉ mẹ sẽ la e nhưng ko,mẹ lại nói với e
Là chuyện mẹ nói 8 điểm là đuổi khỏi nhà là mẹ đang
Muốn e tập trung học bài.Em thấy rằng mẹ la mắng mình
Thì nghĩa là mẹ đang rất yêu thương mình muốn sau này mình đỡ khổ...
6:15 chị rỉ vẽ đẹp quá đi
chị tâm sự rất đúng lúc ạ 🤧
Em buồn lắm chị ơi. Hôm nay em nhận điểm môn văn, em là thành viên của đội HSG Văn của trường. Đến lúc em nhận điểm được 8₫, trong em thấy buồn và có chút thất vọng.Trong khi các bạn được khoảng 7-7,5₫ các bạn ấy vui lắm,cười tươi như hoa . Còn em chỉ ngồi âm thầm ở chỗ không nói gì cũng không làm gì. Cô dạy văn nhận xét bài các bạn cô cũng chẳng bảo gì đến bài của em. Em thấy trong ánh mắt cô dạy văn có chút buồn. Em cũng chẳng biết từ bao giờ số điểm ngày xưa em ao ước và nỗ lực để đạt được. Giờ nhìn lại nó mà cảm thấy thất vọng đến vậy
Em hiện tại đang là học sinh lớp 5, em là một học sinh không phải là giỏi nhưng cũng thuộc dạng khá và học được. Dường như lần thi nào em cũng có điểm khá về tất cả các môn học, cảm giác khi được điểm cao thì rất vui nhưng trước lúc ôn thi em thực sự rất áp lực và cảm thấy không có hứng học cho đến khi vào thi thì lại có cảm giác run sợ và cảm thấy sao chính mình đã ôn kĩ nhưng lại thấy đề rất khó. Em nhớ có lần em học lớp 2, lúc ấy trong kì 1 em thấy rằng mình không muốn học, em học rất lơ là cho đến khi ôn thi cuối kì 1 thì cô giáo chủ nhiệm đã trực tiếp nhắn về vấn đề này qua zalo cho mẹ em, nói về mẹ thì em cảm thấy mình rất may mắn vì mẹ em ko phải là một người quá quan trọng về vấn đề điểm số nhưng cảm giác của một đứa chưa bao giờ bị cô giáo quở trách về học tập thì nay lại bị nói về vấn đề lơ là việc học thì em cũng cảm thấy rất xấu hộ và tự ti nên là từ thời gian đó đến khi thi cuối kì 1 và cuối kì 2 thì em đã chăm chú hơn về việc học nên kết quả của năm học đó cũng gọi là tốt. Cho đến năm lớp 3 thì em nhớ lúc đó hình như cũng là thi cuối kì 1 thì trước khi thi em cũng đã ôn rất kĩ nhưng đến khi thi ko hiểu là do áp lực tâm lí hay sao nhưng em chỉ thi được 7 điểm môn toán, lúc đó em rất buồn là nguyên cả buổi trưa đó ở trường em đã khóc. Cho đến bây giờ em vẫn rất sợ chuyện đó sẽ lặp lại một lần nữa, riêng em thì là một đứa yếu khoa sự địa, mỗi lần học khoa sự địa thì em cảm thấy rất nhàm chán. Thứ tư tuần sau là em thi rồi nên em rất lo lắng. ( xin lỗi nếu như em viết quá nhiều )
Em sợ khi làm bài mà bản thân nghĩ nó đúng nhưng khi ra mấy đứa kia hỏi thù mới thấy ra là em sai, và em sợ đến mức ko còn có cảm xúc với việc đó nữa mà chỉ có cảm giác là à mình sai rồi. Cảm xúc của em về việc buồn nó ko có trong lúc biết mình sai khiến các bạn xung quanh cảm thấy em quá thản nhiên khi nhận ra là em sai. Lúc đó em ko muốn nghe ba mẹ hỏi về việc làm bài có được ko vì em biết là mình đã làm được nhưng ko làm đúng và em chỉ có thể trả lời là con làm cũng được nhưng điều đó khiến ba mẹ em nghĩ là à con mình làm được nên đặt nhiều niềm tin vào em làm em rất áp lực. Em ko có thói quen thể hiện cảm xúc buồn trước mặt người khác vì em sợ người ta nghĩ bản thân quá yếu đuối và em chỉ khóc vào những đêm khuya chỉ khi có 1 mình em mà thôi. Em cảm ơn vì mn đã đọc ạ.
E vừa thi xong, kết quả tệ hơn hẳn kì vọng, đúng lúc thấy vid này...
Cảm ơn chị ♡♡♡
Đừng cố trốn tránh nỗi buồn , các bn của tôi cứ buồn thoải mái đi nhé bởi "được " buồn cũng là một may mắn để ta dừng lại trở về vs con người thật bên trong bạn đó♡~♡
• 30-12-2022 rồi , ai buồn thì buồn hết đi nhé để đến 2023 ta cùng đón những niềm vui mới♡
• Mình cũng là đg đi học (2k6) và thậm chí mình dg nhắn những dòng bình luận này trong lúc buồn (sáng vừa thì ko tốt lắm) nên mình cũng muốn xả hết căng thẳng vào đây . Dù ko bt các bạn là ai nhưng mình muốn nói rằng :"các bạn đã làm rất tốt! " 😊.
Mẹ em kh bắt ép em học nhưng em vẫn cảm thấy áp lực từ gia đình dòng họ và hàng xóm xung quanh .Họ cứ so sánh em với con ông A bà B học giỏi này nọ.Từ lúc đó em đặt ra rất yêu cầu ,điều kiện cho bản thân nào là phải thi đc 9,10đ phải có nhiều giấy khen ,...Những ngày Tết là dịp vui chơi ,mừng năm mới tuy nhiên em lại bị trách móc,la mắng bởi dòng họ vì kh đc 8đ môn Anh rồi tại sao chỉ được 9đ văn trong khi môn văn em chỉ xếp sau 1 bạn .Vào mùng 2 em đã nằm khóc thút thít một mình vì tủi thân ,em tự trách bản thân tại sao kh đc điểm cao hơn để bọn họ kh la mắng em nữa.EM ÁP LỰC LẮM CHỊ có những ngày em chỉ ngủ 4 tiếng vì phải thức học bài ,trong tuần kh có hôm nào được nghỉ ,sáng nào cũng bắt đầu vào lúc 5h sáng và kết thúc vảo 1-2h khuya .Em thực sự rất mệt nhưng kh bt làm cách nào để giải toả.Có hôm em xuýt ngất vì học quá nhiều ,em muốn từ bỏ nhưng vì tương lai em vẫn phải cố gắng từng ngày . Em viết những dòng này kh phải để kể lể mà để mn bt đc rằng những học sinh như bọn em đã phải cố gắng và áp lực như thế nào ,xin hãy dừng lại ,bọn con mệt lắm rồi !!
Đúng ra, e sẽ k bị gặp vấn đề áp lực stress nếu như k bị trải qua cái ngày lớp 3. Hồi đó e cx k hiểu bài đâu, nên e vẫn hay trl đại. Hồi đó e học với bố e, và khi e nói vậy, thì e bị tát. Đó cx chính là khởi đầu của 1 áp lực mới, đấy là điểm phải cao
Lên lớp 4, e cx chia sẻ với gđ, Nhm k ai hiểu e. Lúc đó bố e tức đã xúc phạm e rằng e học ngu như (...) và chửi mắng e, và đôi khi nhắc chuyện đó lên e khi e mới lm 1 việc sai. Thực sự, hồi đó e uất ức lắm, khóc k khóc nổi, chỉ muốn thoii học
Và r nó càng áp lực hơn, khi e bắt đầu lên lớp 6. Một kiến thức mới, hoàn toàn mới và e sợ e k thể đc hs xuất sắc như kì vọng. Và r, e bị dọa và nói rằng, nếu e k đc hs xuất sắc thì sẽ cho e chuyển lớp. E thực sự rất sợ, vì đó là nơi bn bè e bên cạnh nhiều nhất, nơi e cảm thấy nó là nơi khiến e vui nhất. Và r, e đã phải tự lực gánh sinh 1 mình đi tiếp để cố đc 6 môn trên 9 điểm.
Mẹ e cx bảo: "nếu kém thì cứ cố lên, đừng dưới 5" nhưng những j e cảm thấy thì đều là 1 áp lực khi phải cố trên 7, 8. Thực sự nó sợ lắm, kiểu- nếu h e mà đưa 1 điểm dưới 5 ra, k bt lúc đó e sẽ phải nhận cảm xúc mẹ e ra sao và bố e đánh e thế nào
Đến h, e vẫn hối hận nhất là h đã nhận đc 4 điểm toán r. E giấu mãi cho tới h vẫn chx giám nói 1 câu nào.
Cuối kì lần n điểm cx đc- Nhm với ngk. Với e thì- e đã mất cơ hội rồi, mất cơ hội hs xuất sắc
...những j bên trên e cx chỉ chia sẻ những j khiến e nhớ lại và khóc lúc xem vid, e cx cảm ơn tâm sự của cj nhiều
đi thi về mẹ em hỏi điểm thi em k dám nói
vì mẹ em rất quan trọng về điểm. em của em bị điểm kém không bao giờ bị mắng em suốt ngày bị mẹ so sánh với con nhà người ta như là "k học bằng người ta, mày ngu, mày ăn hại " đây là những câu khi mà mẹ em biết điểm. Mẹ em không công bằng khi em chỉ được dưới 7 điểm thôi mẹ em đã rất ghét em rồi và mỗi lần như vậy mẹ em bảo làm xấu mặt mẹ em cảm thấy rất ấm ức.
Em rất cảm ơn chị vì sau khi nghe xong tâm sự của chị em cảm thấy rất thoải mái. Cảm ơn chị nhìu
Xem điểm thi xong thật sự rất buồn,nma nghe tâm sự của chị thì đỡ buồn hơn rùi hehe
Hồi lớp 4 , 5 . Hôm đó tớ kiểm tra giữa kì , buổi sáng dạy thì đã mệt và đã rất buồn nôn . Nhưng tớ vẫn phải đi thi . Lúc thi tớ bị đau đầu , mệt và buồn nôn . Lúc vào thi tiết 2 thì tớ đã không nhịn nổi mà nôn trong giờ . Lúc đó không ai biết hết á , tớ nôn kiểu giấu í . đến lúc thằng ngồi bên cạnh phát hiện thì nó bảo hỏ là " chị Minh sao thế " xong mình bảo " chị không sao đâu , làm đi điểm kém là toi đời đấy '' rồi mình cố gắng làm bài . Cái cảm giác mà bài mình biết làm lại đang trở nên rất khó khăn đối với mình , cái bài mà mình cái thể tư duy ra lại không thể làm được .
Cả lớp biết , rủ nhau đi báo cho cô , cô về lớp hỏi thăm mình , động viên mình cố gắng thi nốt . Cái lúc mà mình nôn sau đó thì cô giáo coi thi thấy bài làm của mình bị ướt mới hỏi " Bạn này làm cái gì mà đề đã ướt hết cả rồi " mình ngại và chỉ biết thu mình lại thôi .
Khi về , ba mình đến đón . Mình cố gắng lê cái thân xác mệt mỏi này đi tìm ba . Ba mình nhìn mình và nói " chào con gái , con có làm bài được không ' mình rất buồn vì ba không nhận ra mình nôn . Vì khi đó cả mình mình đã ướt hết .Về đến nhà , mẹ mình ra đón . Cũng câu nói ấy " Con có làm được không , sao quần áo ướt sũng thế kia " Tớ mới nói " con cũng làm được , nhưng con mệt , con nôn . Ba mẹ mình mới nói " nôn á " mình bảo " vâng ạ " ba mẹ bảo " vậy con đi lên nhà tắm rửa thay quần áo đi ' Xong đó mình tắm rửa thau đồ và xuống ăn cơm .
Đến lúc họp phụ huynh , đồng thời thông báo điểm , mẹ mình đi họp . Về mẹ nói " chán , không có con 10 nào , tất cả điểm là full 9 ' mình vửa buồn vừa sợ .
Ba mẹ mình nói : " CON ĐÃ GIỎI RỒI THÌ PHẢI CHĂM CHỈ LÊN '
Mình cũng thừa nhận là mình giỏi vì bên đằng nội mình có gen học giỏi , thông minh nhưng mình cuãng thừa nhận mình rất lười học vì ba mẹ mình ép mình học quá nhiều .
chuyện sảy ra cũng chưa lâu đâu vì giờ mình mới lớp 6 .
Ba mẹ em gắt lắm,thi phải full 10₫ thì ba mẹ mới ko la,em mà có 1 con 9 là ba mẹ sẽ la em,em cảm thấy rất áp lực htập.Những lúc em ôn bài xong rồi,em xin ba mẹ học thêm những môn phụ như:Mĩ thuật,Âm nhạc,… nhưng ba mẹ em ko cho. Em cũng biết phải học mới giỏi,nhưng lúc ấy em quá mệt và muốn giải trí.❤
Cảm giác rất tệ ba mẹ em không thể hiện là người kì vọng nhưng sau đó là hình ảnh thất vọng trong tâm trí mình trở thành sự lo lắng bất an hồi hộp
Thực sự là em cảm thấy đc an ủi rất nhiều. Ba mẹ em tuy là không khó tính và khi em bị điểm thấp thì chỉ nhắc nhở để em rút kinh nghiệm thôi, nhưng mà em vẫn chán nản, lúc đó em thất vọng về bản thân mình lắm, rõ ràng mình đã cố gắng như vậy, nhưng thứ mình nhận về là 1 con điểm không như mong đợi. Em đã khóc vì không theo kịp các bạn, lớp em là lớp chọn nên rất nhiều bạn học giỏi và em bị tụt lại phía sau. Nhờ có video của chị mà em đã cảm thấy tốt hơn, cảm thấy được thông cảm, chia sẻ. và có động lực để cố gắng nhiều hơn nữa .
Mãi ủng hộ chị!
Dù cũng đã một năm rồi từ khi chị Ri đăng video nhưng em cũng muốn tâm sự vì mới thi xong.
Gia đình em là những người học sinh xuất sắc, đạt rất nhiều giải và vì vậy nên đó là lý do mà họ sẽ luôn đặt kì vọng cao vào em, đối với họ chỉ cần 8.8 hoặc 8.5 cũng là một con điểm rất thấp rồi. Khoảng một tuần trc khi đăng bình luận này, em vừa nhận được điểm và nó không giống như những gì em mong muốn. Khi vừa bước vào nhà, em rất sợ khi phải trả lời những câu như là "con thi sao", "thi tốt không", "có bị sai lỗi nào không",.. và mỗi khi em nói rằng nó không ổn thì em sẽ bị la nhưng tệ hơn là câu nói "sao con không bằng chị con vậy?" hoặc "nhìn chị con đi, học giỏi biết bao nhiêu". Em ghét bị so sánh, bạn bè thì được chứ đối với một người như chị em thì sao em chịu nổi? Em cần, em mong muốn được tâm sự nhưng cũng chẳng dám nói với ai vì sợ mọi người sẽ nói em yếu đuối, em làm quá chuyện lên. Mệt mỏi hơn nữa là chỉ cần bị điểm thấp một lần duy nhất thôi cũng đủ để cả nhà làm ầm lên, giày vò suốt 1 tháng trời. Họ nói em suốt ngày chơi không bao giờ học nhưng họ đâu có thấy em thức trắng đêm, luôn nỗ lực để làm họ hài lòng đâu? Không ai hiểu được nổi lòng này cả. Trên trường thì thầy cô nói em mất phong độ, tuột dốc trước mặt cả lớp. Ở nhà thì một chút nghỉ ngơi cũng không cho, cứ bắt phải lao đầu trong sách vở mà có ai hiểu rằng việc ấy rất stress đối với em không?
Đâu phải ai cũng hoàn hảo đâu? Em cũng vậy và các bạn cũng vậy. 😞
Ba mẹ em cũng không đặt nặng áp lực về điểm số lắm, nhưng em không biết tại sao lại có cảm giác áp lực, có lẽ là gánh nặng điểm số, gánh nặng về thứ hạng trong lớp mà bản thân em tự đặt ra cho mình. Gánh nặng này làm tâm lý em bất ổn trong phòng thi, mặc dù môn đó em học rất kĩ, trong quá trình học là môn thế mạnh, nhưng em quên những cái vô lý, ví dụ như so sánh lại quên ghi điểm giống nhau, mặc dù sau khi làm bài đã đọc lại đề, đọc lại bài rồi, kiểu như bị tháo túng tâm lý. Trong khi kì 1 em không bị vấn đề như này, không hiểu sao kì 2 lại bị
em cũng giống chị, mỗi lần đc 9 hay 8 là ba mẹ la với chửi rồi,huhu. em cảm ơn cj ri vì đã làm clip này ạ, sau khi xem xong lại thấy nhẹ người hơn hẳn
Em đang buồn và cần người tâm sự có dong nhẹ nhàng như chị😊
Má mẹ em chủ nhiệm nên Toán hay Văn mẹ em đều dạy nên sợ lắm :( Bao lần 8,75 hay 8 là em trốn luôn ở tiệm tạp hóa. Mà cũng may bà tập hóa cho em vào, rồi bao lần 9 điểm toàn bả sửa hộ điểm cho em. Hôm nào cũng thế, thời em học tiểu học tầm lớp3 hay 4 thì mẹ em ko có la mà đánh thôi.
chị có thể làm podcast trên spotify hoặc trên một nền tảng nào đó được không ạ? Em cảm thấy không có ai có thể tâm sự với mình và hiểu những khó khăn mình trải qua như thế nào. Không phải người thân không hiểu mà là vì mình không có dũng cảm để nói ra, và đôi khi cũng là vì vẻ ngoài mình quá mạnh mẽ nên không ai thấy bên trong mình tổn thương những gì. Vào mùa thi cử chỉ mong nghe chị đăng video tâm sự kiểu nàyyyyyy.
Mỗi lần thi em sợ lắm cứ sợ bị so sánh với anh hai vì anh rất giỏi, nhưng nghe chị tâm sự em thấy nhẹ người hẳn , ai mai thi giống em thì cố lên nhé
nghe chị tâm sự em thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều và em rất cảm ơn chị có lúc em tự hỏi bản thân mình có lên cố gắng thêm không và bây giờ em đã biết được câu trả lời chính xác nhất với bản thân mình bây giờ bố mẹ dành quá nhiều áp lực vào em dù em biết ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mình nhưng áp lực đấy nó nặng nề lề lắm có lúc em chỉ muốn nói với ba mẹ mình rằng ba mẹ ơi con khác tự định hình được ước mơ của con ai mà chả muốn học thật giỏi nhưng điều đó nó khó lắm nên ba mẹ đừng đặt những áp lực đó vào người con em đã khóc rất nhiều . Em nghe được những lời này của chị thì em cũng thấy đỡ hơn em cảm ơn chị
hồi đó em kiểm tra Ngữ Văn, thì có 1 lần em được 9 điểm, điểm này là cao rồi. Khi mà ba má em biết điểm, má em thì " Tại sao cái Ngữ Văn mày được có 9 điểm vậy? Văn thì nó bình thường thôi, mày ngồi học bài là được mà....", còn ba em thì đánh em. Lúc đó em rất ức chế, em mệt lắm, chả có ai tâm sự. Còn giờ thì đỡ rồi..
9đ Văn là cao lắm ý
Ba mẹ e cũng y như ba mẹ chị á! Bố công an mẹ giáo viên nên đã đặt 1 cái kì vọng cho e cực kì lớn! Cái kì vọng của bố mẹ đặt cho e nó lớn đến nỗi mà dường như nó đã trở thành 1 GÁNH NẶNG, 1 ÁP LỰC KHỔNG LỒ VÀ KINH KHỦNG trên đôi vai bé nhỏ và yếu ớt của e! Thi xg 1 hôm mà có 1 môn 2 môn e KO LÀM ĐƯỢC là KO DÁM BƯỚC VÔ NHÀ luôn, tưởng tượng cái cảnh có kết quả thi mà THẤP thì bố mẹ la mắng tới tấp, la mắng nhiều đến nỗi mún SẬP NHÀ luôn á! Có điều là bố mẹ e thường dùng những từ ngữ mà E KO HỀ NGHĨ HỌ SẼ DÙNG ĐỂ MẮNG E! E RẤT SỐC và có cảm giác như là đang bị TRESS 1 CÁCH NẶNG NỀ! Thực sự nói thật với chị là lúc đó e chỉ mong CÓ 1 THIÊN THẦN HỘ MỆNH NÀO ĐÓ BAY TỪ TRỜI XUỐNG CỨU E THOÁT KHỎI SỰ U ÁM CỦA NHỮNG CÂU LA MẮNG! VÀ CÔ ẤY SẼ AN ỦI, ĐỘNG VIÊN E CỐ VƯỢT DẬY QUA CƠN BÃO NÀY!!! E rất cần 1 người giúp đỡ, an ủi, động viên, và chia sẻ cùng e trong những giây phút e ko thể đứng dậy, ko thể đứng vững trên cuộc đời!!! Thật cảm ơn chị, vì chị là Thiên thần hộ mệnh mà e đã nói, đã chia sẻ, an ủi, động viên và đưa ra những lời khuyên tốt nhất cho e, 1 video e sẽ nhớ mãi cho đến khi e trưởng thành!
😭+😔
CẢM ƠN CHỊ RẤT NHIỀU Ạ !!!!!
❤️
Mẹ em đã ít la khi em bị điểm kém lúc em học lớp 5 bởi mẹ biết em đã cố gắng rất nhiều , em thi rất nhiều chương trình nên bố mẹ hông hay la dù mẹ là giáo viên cấp 2 lại khó tính nhưng dù bố mẹ ko la đi chăng nữa nhưng nhớ lại hoặc là chuyện của ng khác thì chính anh em cũng ko dám nói điểm dù mẹ ko la ko đánh hay trách mắng . Nhưng cái mà mik trải qua thì bản thân lại thành ng mik ghét lúc còn bé thôi , em có giỏi đi chăng nhưng có bạn nào cao điểm hơn em thì y như rằng ph nào cũng cho là con mik vẫn kém, thiệt chứ nếu ng ta hơn em 1 bài ktr thôi thì ko đáng và quan trọng họ hơn em bao nhiêu điểm .Chính bản thân em cũng ghét khi bản thân mik kém hơn ng khác ,trách mik ko đc ,trách này nọ ko đc . Bản thân em còn ghét như vậy thì dù ph nào cũng chưa chắc -> dài quá nên em ko kể thêm
Em cảm ơn chị vì video tâm sự này🥰❤️✨
Mình có đi dạy thêm và đã gặp trường hợp như vậy, thật giống bản thân mình ngày xưa. Gia đình này mình dạy cả hai anh em, bạn anh học tốt và chắc kiến thức hơn bạn em nên bố mẹ vừa kỳ vọng vừa bắt ép con giỏi toàn diện. Những trận đòn nhớ đời thường xuyên khi bạn anh chỉ được 9 chứ ko phải 10. Đối với bạn em điểm số không bằng nhưng ko bị đòn nặng như vậy. Chị mẹ chia sẻ rằng đối với từng đứa con sẽ dạy khác nhau, sau khi dạy bạn anh ko thành thì phải thay đổi cách dạy đối với bạn em: ít đánh, ít mắng và khích lệ con. Để con cái không ghen tị nhau bố mẹ các bạn ấy đã có sự thay đổi: luôn có phần thưởng, những chuyến đi chơi, du lịch bù đắp lại những cãi cọ nhau. Mình nghĩ rằng những lúc như vậy tình cảm gia đình được hàn gắn lại thật tốt.
Cuối cùng chị ri cx ra video rùi ❤️
Chúc chị ri btvv nha 💖💖
Coi đc vid của chị giống như gãi đúng chỗ ngứa vậy 😄. Có thể so với chị và nhiều bạn ở đây thì em có phần may mắn hơn ở chỗ ba mẹ em không quá áp đặt việc học và thành tích lên em, chỉ cần em có cố gắng hết sức là được rồi, điểm số ko quan trọng. Nhưng 1 phần cx do tính em có phần cầu toàn, kiểu làm gì cũng muốn thật tốt vậy nên em cũng bị tâm lí sợ điểm kém vs trong mắt nhiều người như bạn bè vs thầy cô thì em học cx khá giỏi nên em cũng sợ điểm kém làm mn thất vọng nên nhiều khi cứ đặt tâm lí thành tích lên mình. Giờ đang vô mùa thi mà tình cờ xem đc vid của chị cũng giúp em có thêm động lực hơn, mà chị vẽ cũng đẹp nữa, cảm ơn chị Ri nhiều!!😊❤
Em cũng vậy ,bố mẹ cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào thành tích của em😥😢,em cũng là một học sinh giỏi của lớp và lúc nào em cũng phải thi đua với các bạn
Em cũng có em gái và em của em cũng không học bằng em như ngày xưa nhưng bố mẹ em cũng không la và không kỳ vọng nhiều bằng em vì em là con đầu ạ😢😭😮💨
Em vừa thi cuối kì xong chị ạ... Hồi giữa kì toán em bị điểm rất thấp luôn ạ 😭 vừa thi cuối kì xog thì môn toán em cx k ổn, em đã rất cố gắng để cứu vớt môn toán vì điểm toán gk của em nó thấp thậm tệ nhưng mà không đc chị ơi...em sợ năm nay em bị học sinh trung bình vì môn toán chị ạ huhuh, sợ ba mẹ biết sẽ đánh cho 1 trận mất. Giờ em thật thật sự rất áp lực luôn, em k biết phải làm sao lúc này nữa
Nhìu khi chị thoát sợ bằng cách chấp nhận khả năng tệ nhất “Rồi, chắc chắn là chửi chết luôn, đánh chắc luôn. Chắc là đau, tranh thủ mua trước dầu thủ sẵn,…” kiểu kiểu vậy để đỡ sợ 😂
@@HappyHidari dạ chắc em phải chấp nhận thui ạ :'((
thứ 4 thứ 5 em thi rồi em, cảm thấy rất áp lực ,mẹ em thì rất khó tính .hồi trước em đc 9 điểm toán ,về nhà mẹ em chửi em toe tua luôn . cảm ơn chị đã cho em những lời động viên
sau khi thi tiếng anh xong, em về em không có buồn chỉ là em thất vọng về bản thân mình sao tối hôm đó bản thân không ôn thêm chút nx . lúc đó nhìn lại thấy 1h sáng mắt em nó cận mà nó khô lại không chịu nỗi nữa em quyết định đi ngủ một lát. sáng hôm sau đi thi phần nghe em không chọn được một câu nào dù cho đã nghe đi nghe lại cố gắng tiếp thu những gì mình nghe được. về nhà em nói với mẹ, mẹ em rất rất buồn,mấy ngày sau đó mẹ em vẫn vậy. sau khi em biết điểm không hiểu sao nữa, mẹ không thèm nói chuyện với em. đến hiện tại em vẫn cảm thấy bản thân em đã làm thật sự đúng với năng lực của mình nên điểm số như vậy cũng không tiếc nữa, chỉ là 3 năm qua mẹ em đã quá áp lực em vào cái danh hiệu học sinh giỏi đó, đến năm nay là năm cuối cùng dù chỉ là thiếu 0,1 môn ngoại ngữ mẹ vẫn áp lực lên em 😢😢
chị không những vẽ đẹp mà chị còn mang được cho những bạn sắp thi một nguồn năng lượng tích cực nữa em luôn ủng hộ chị Yêu chị
Em đang cần lời tâm sự này của chị bởi em vừa đc 3,5 môn toán bị đày quá trời 😞
Cố lên hk2 chắc sẽ đc điểm cao thui 💖
Em đừng lo lắng. Học lại bài toán này thật là kĩ, không hiểu thì lên trường hỏi thầy cô liền. Có lúc mình nghĩ là mình hiểu những khi đi thi lại bị điểm kém. Lần sau em sẽ 10 điểm thôi. Nỗi buồn của ngày hôm nay là sức mạnh của ngày mai. Fighting
- Cố gắng kì II gỡ điểm nha cậu
@@hyebinnhy em cảm ơn chị nhiều ạ,chị đã tiếp thêm động lực cho em cố gắng, chúc chị một ngày vui vẻ💖💖💖💖
@@hanako91209 mik cảm ơn bn nèk💖💖💖💖💖
xem xog video này thấy mik thật may mắn,vì mình ko bị gia đình áp lực điểm số,dù như thê nào thì bố mẹ đều ủng hộ và khích lệ chứ ko đánh hay mắng...
em là học sinh lớp chọn nhưng lại bị kém toán cái ba mẹ em kêu em học thêm nhưng em không muốn đi vì em cứ có cái cảm giác xa lạ,chán nản,kiểu sao á không có muốn đi em sợ một cái gì đó , em lâu lâu kiểu bị áp lực về điểm số ấy em bị rất nhiều áp lực đè lên bờ vai này,em không có muốn học vì cái cảm giác đó nó cứ bị stress vì có quá nhiều thứ đè lên em và em không giải quyết nổi
Ba mẹ e cx lm giáo viên
Cha thì dạy anh văn
Mẹ thì dạy địa
Môn địa điểm kém ko sao
Nhưng anh văn mà điểm kém như 8 9 điểm là về bị la nhất là khi điểm nhỏ hơn bạn khác
Tự dưng nghe tới khúc Ri hỏi có chị/em gì không, mình lại nhớ về bản thân mình. Trùng hợp ba mình cũng dạy Toán, cũng đặt kỳ vọng vào bản thân mình như thế. Nhưng bản thân mình biết lực học của mình như thế nào. Mình cũng đã từng so sánh mình với em mình như thế, cũng từng rất áp lực vì có một đưa em siêu giỏi, thủ khoa trường, tuyển thẳng đại học. Cũng từng hỏi tại sao cùng một việc mà bản thân mình lại bị la nhiều hơn, trong khi em mình thì không. Mình nhớ mẹ mình từng trả lời "Ba mẹ yêu thương chị em con, nhưng ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, tình cảm thì không thể đong đếm được, con người vốn luôn yêu thích sự hoàn hảo hơn, có lẽ đó là lý do." Mình biết ba mẹ yêu thương mình, có chăng cách thể hiện vào thời điểm đó chưa phải là chính xác nhất. Thực sự tới giờ mình vẫn cứ canh cánh trong lòng, mình hiểu nhưng mình vẫn trách, vẫn không quên được.
5:52 nghe xong khúc đầu mình buồn lắm ,đôi lúc ba mẹ có thể như vậy nhưng họ vẫn luôn yêu thương chunhs ta😇😇
cái hôm mà em thi môn Khoa học em không kịp làm nốt câu 2 . Cái lúc mà cô giáo chủ nhiệm em biết là em ko làm được bài cô xông thẳng vào lớp cô chửi những câu xúc phạm đến em xong cô lấy tay tát hai cái rất mạnh vào mặt em xong cô lại với lấy quyển tập gần đấy đập thẳng vào đầu em . Lúc đó mình bất lực luôn mà ko ai ra cản cô luôn . Sau cái hôm đấy em bị trầm cảm tầm hơn tháng😢😢😢
chị làm video tâm sự về việc ba mẹ không ủng hộ sở thích của con cái đi chị.
chị làm bullet journal năm 2023 đi chị
xem xog e thấy như đc một người chị lớn an ủi e. Bản thân e là một người chị cả trong nhà ba mẹ rất kì vọng vào em, rất tự hào về em, em thật sự rất vui vì điều đó nhưng đi kèm với việc đó là hiện tại e thực sự rất thụt lùi lại rất rất nhiều so với các bạn giỏi trong lớp. Năm nay em đã lớp 8 khối kiến thức khiến e rất mệt , em sợ , sợ khi phải nói số điểm cô vừa phát cho ba mẹ, em cũng vừa thi cuối kì xong và h là khoảng thời gian e lo sợ nhất ,em thật sự rất sợ , sợ ba mẹ e khi bt e ko đạt học sinh ba mẹ sẽ buồn và la e. Ba mẹ e thì sẽ ko la mắng gì nhiều nhưng trong lòng e cảm thấy rât áy náy, ba mẹ luôn cho rằng là đam mê vẽ, sở thik về manga xem youtube tất cả đều là vô nghĩa nó ko giúp ích đc gì cho e. nhưng đối với em đó là đam mê những sở thik mà e mong muốn . Em đã buồn rất buồn chẳng ai an toàn để lắng nghe tâm sự của tâm sự của em cả.
Có thể đây cũng là lời khuyên cho các bạn, cũng là kinh nghiệm mình chia sẽ nha. Lúc trước khi còn học cấp 3 ấy, mỗi lần kiểm tra gì xong thì mình đều tránh đi sự dò bài của các bạn. Kiểu như lúc đầu người ta có thể tới hỏi thì mình sẽ bảo là, thôi m đừng hỏi nữa thi xong rồi t không biết gì đâu, rồi lời đi. Dần thì sẽ không ai hỏi nữa. Cùng với đó là sau mỗi lần thi tập trung mình đều chạy về sớm, kiểu đánh trống cái là mình về luôn, không ở lại dò tránh biết mình sai thì sẽ buồn cả đường đi đó. Rồi mỗi lần về nhà, trước đó mẹ cũng hay hỏi như, m làm bài được không, được tầm mấy điểm. Hmm, kiểu mới làm bài về, nhiều lúc biết mình sai câu này câu kia mà bị hỏi vậy là buồn lắm á, thì mình hay nói là con không biết mẹ đừng hỏi nữa. Lâu thì mẹ mình cũng không hỏi nữa, khi đi thi về chỉ hỏi như, ai coi thi vậy, rồi mai được nghỉ thi chưa, đại loại thế.
Nhiều ba mẹ muốn con mình được điểm cao nhưng ba mẹ tôi không hẳn là vậy, họ cũng kì vọng vào tôi nhưng bản thân tôi không hề bị ép buộc từ ba mẹ như là phải điểm cao hay như thế nào đó. Vì sợ không bằng bạn bằng bè ,nó đã tạo cho tôi thói quen là lúc nào cũng phải đạt điểm tốt, thành tích cao,...Lần đi thi tuyển sinh cấp 2 thì tôi đã trượt bố tôi rất thất vọng nhưng tôi không kề có cảm xúc gì cả vì đơn giản là tôi không có niềm đam mê với môn học đó, trường đó. Và nó đã cho tôi biết áp lực học tập là như thế nào, tôi cảm giác như kiểu đang bị ép buộc làm 1 điều gì đó mà mình không hề thích. Đến khi tôi vào 1 trường cấp 2 khác tôi mang trong mình định lí là "Tại sao học trường giỏi mới giỏi". Tôi được cho học nhiều hơn các bạn bình thường nên thi vô trường chuyên mới xứng đáng, cho đến bây giờ có 1 người bạn cũng được học nhiều như tôi nhưng tại sao ba mẹ bạn ấy lại không đặt kì vọng nhiều vậy?, không ép buộc con mình?Thậm chí bạn ấy còn thi trường khó hơn tôi. Bố tôi không công nhận những tài năng mà tôi có được, tôi thích vẽ và tôi có khả năng sáng tạo tốt nhưng bố tôi lại cho rằng nó vô bổ và k hông tán thành với việc vẽ vời của tôi. Mẹ tôi thì lại khác, lúc nào cũng muốn cho con phát triển lĩnh vực, điểm mạnh của mình. Bố bảo cái cần thiết là toán, tôi đồng ý với điều này, nhưng điểm mạnh của tôi không phải toán nên tôi không hề muốn tập trung quá nhiều vào nó. Bố biết tôi có niềm đam mê với nghệ thuật nhưng đó chỉ là đam mê, nghệ thuật nó cần có tài năng nhưng tôi có mà chỉ là bố tôi không hề nhận ra. Tôi đã rất tủi thân vì không được bố công nhận những thành tích đó, đó là sự cố gắng của tôi mà bố không hề để tâm, "Tại sao phải cần giỏi giống người khác?" Tôi muốn giỏi theo cách của mình, không cần giống ai cả. Mỗi người đều có điểm mạnh và yếu riêng, đâu ai giống ai? Vì tôi sống cho chính bản thân tôi chứ không sống cho người khác^^
có đợt thi học kì á em đc 8đ toán mà hầu như cả lớp được có 4 , 5 đ nhưng vì sự kì vọng + lớp có đứa được 9,5 đ nên mẹ giận lắm rồi mẹ la . em cũng bị stress nhiều lúc cũng mún hét to lên hay chui vô wc khóc . bởi em ko có phòng riêng nên phải nhịn chỉ khóc trong lúc tắm thôi chứ ko mẹ hấy mẹ la. ở lớp thì bị bắt nạt cọc lắm chứ. song lên cấp 2 á em chai luôn nghe mẹ la cũng buồn nhưng buồn mỗi lúc la còn lại là bthuong ở lớp bọn nó cũng rén vì em biết cãi biết đánh mà chỉ dùng chân thôi ở cấp 1 thì đá chưa quen lên cấp 2 khác hẳn.thế là cái mác người lạc quan nhất khối được gắn vào em , thi thoảng lại có đứa đến tỉ tê em cũng đưa ra cách giải quết . Riết em mọc thêm danh hiệu bác sĩ tâm lý luôn đúng là buồn cười thiệt
Đọc xong bình luận của mn thì mik cảm thấy mik ở vị trí khác. Bố mẹ mik là con con người vs lối sống hiện đại, bố mẹ ko ko quan tâm điểm số mà chỉ bt con có hiểu bài hay ko con làm ko đc do lỡ hay là ko làm đc.mẹ ko cần con 9,10đ con chỉ cần hiểu bài chỉ cần lo học.bố mẹ mik chỉ càn 7,8đ, mẹ mik nói chỉ cần biết con thik môn gì con có muốn học thêm ko nếu ko muốn thì mẹ sẽ cho con nghỉ. Bố mẹ mik thường ko la mà ngồi xuống nói chuyện
em cũng đang thi nên nghe cũng tự tin hơn :))
em cx giống như Ri vậy !em đang học lớp 4 mà em đc thi giao lưu Tiếng Việt ,thi giao lưu Tiếng Anh ,thi kể chuyện Bác hồ ,kể chuyện Lý Tự Trọng ,làm Liên Đội Phó ,làm lớp phó v.v.Mà ba mẹ ko quan tâm chỉ quan tâm về khuyết điểm của em như điểm 8 ,9 mà còn em trai thì ko bị mắng .em rất là buồn ,ko biết nói với ai nếu nói với ba mẹ ,ba mẹ ko quan tâm ,bạn bè thì ko ai lắng nghe, thông cảm cho em .Bây giờ có Ri em mới xả hết ra ,Cảm ơn chị đã tâm sự cùng em!
Còn em thì đi học hay đi thi mà không được 8,9,10 điểm là bị mẹ quýnh và mẹ em thường hỏi 1 câu là: thi làm bài đúng hết không và mỗi khi đi thi mà biết mình được 9 điểm là em bật chế độ chạy xe đạp chậm như không muốn về nhà luôn và hồi nãy em lộn được 8, 9 điểm cũng bị mẹ quýnh 😶😭
Em bt là ba mẹ em luôn đặt nhiều kì vọg vs em nhưg mà em thật sự ko hc đc môn anh vs môn toán. Bản thân em đã rất cố gắng r nhưng em ko thể hc vào môn ấy. Mỗi lần em đạt đc điểm cao ba mẹ k bao h khen nhưng khi e đặt điểm yếu thì lại la mắng em rất nhiều. Mỗi lần em hc tới khuy ba mẹ em k để ý mà khi em ngồi coi tv thì lại la mắng và nói em lười biếng k chịu hc. Thật sự như vậy em tuổi thân rất nhiều e luôn tự hỏi tại sao ba mẹ em lại k công nhận cái nỗ lực của em mà chỉ để ý đến nhưng cái em yếu kém. Em bt họ muốn tốt cho em nhưng mà thật sự hc 13 môn vs chương trình mới nó k hề dễ dàng nó rất khó tiếp thu vs em. Em đã cố gắng lắm r mà tại sao k công nhận em vậy
hồi đầu tháng 12, em có thi hsg cấp huyện môn anh. thật ra cũng không ngờ nó đến sớm tới vậy, tại vì nghe mọi người nói là lớp 9 mới thi cơ, nhưng chắc cô thấy em có năng lực nên mới cho em thi. em thích tiếng anh cực, siêu siêu thích luôn, ba mẹ cũng biết nữa, nên cũng đầu tư cho em nhiều lắm, nhà trường mà có phát động sách bổ trợ tiếng anh thì ba mẹ sẵn sàng cho mua cho em còn gửi mấy anh chị mua thêm sách cho em học nữa. tại vì ba mẹ em ít học, chủ yếu là học hết cấp 1 đến giữa cấp 2 thì bỏ nên đặt tâm huyết lên em nhiều lắm. Ba mẹ cũng hay kể cho em nghe về chuyện ba mẹ học hồi xưa, cả chuyện mấy chị em học giỏi như nào nên cũng cố gắng để học cho giỏi giống mấy chị cho ba mẹ vui. em nghe em được thi là em về báo cho ba mẹ liền. em có nhiều thời gian ôn tập lắm. tiếc là lần đó em không đậu. em thiếu mất 1.7đ, cả nhóm 5 người trừ em thì tất cả đều đậu nên là em cảm thấy hơi tủi một chút. và như em đoán ba mẹ biết thì rất là buồn. Ba la em nhiều lắm, em không giận tại vì em biết em sai nhưng mà ba la em đau lòng nhiều cái lắm. ba la là tại sao không cố để được tròn điểm, thiếu chút làm thêm vài câu là được mà tại sao em không làm vậy. em cũng muốn nói là nếu em làm được thì em sẽ làm nhưng thật sự thì mấy cái kia nó ngoài tấm với và nếu mà em rối thì em không nhớ gì cả nhưng mà thôi em chọn cách im lặng. lúc đó thì không biết làm gì luôn, muốn khóc nhưng mà khóc không được. cái tâm huyết mà ba mẹ đặt lên thì em gánh nhiều rồi nhưng mà lần đó thì nó quá sức, thật sự mà nói thì chuyện này em sai cũng khá nhiều. nhưng mà nó cũng qua rồi, giờ em cũng biết phải làm sao đâu. thôi thì cứ cố mà ôn để năm sau thi vậy
Cảm ơn chị rất nhiều 😊😊😊😊😊😊😊😊
Cj nói đúng đúng, bây giờ em trai e cũng chỉ được 7đ là cùng mà bố mẹ lại nói là ko sao lần sau cố gắng , mà tại sao lúc xưa e bị 7,5 bố mẹ lại la ko bằng bây giờ . E có hỏi thì câu trả lời nó giống như cj, e hoàn toàn ko thích cái môn đó mà kì vọng của bố mẹ thì lại đặt lên con cả như eNhững cái chuyện e thích như vẽ lay sáng tạo 1 cái nội dung gì đó thì lại được coi như nó ko có ý nghĩa Ủng hộ vẽ thì có đó nhưng mà trong mùa thi , thì căng thẳng chứ e lại thường xuyên vẽ vì, vẽ nó cho e một cái đam mê e coi việc đó là một cái ước mơ cái đó em có thể kiếm ra tiền mà . HỌ LẠI GIỐNG NHƯ LÀ KHÔNG CÔNG NHẬN ĐIỀU ĐÓ , 😔 cấp 1 em đã viết được một cuốn truyện cho riêng mình rồi lúc đầu cũng có ủng hộ và càng ngày cái chuyện đó họ lảng quên đi và bây giờ e sẽ chứng minh cho họ thấy rằng là bây giờ hay mai sau mình đều có thể thành công và đừng có sắp đặt mình theo ý muồn của họ , e biết ý của họ cũng chỉ muốn tốt cho bản thân mình , nhưng họ lại làm sai và vẫn chx thấu hiểu mình , e phải đứng lên và nói là :))
CHO DÙ CÓ BAO NHIÊU CÁI THẤT BẠI HIỆN TẠI VÀ TƯƠNG LAI THÌ CHÍNH BẢN THÂN MÌNH SẼ CÓ THỂ THÀNH CÔNG Ở MỘT CÁI THỜI ĐIỂM NÀO ĐÓ
mình đang hc 11 và đợt vừa rồi mình gặp sự cố chuyện rất dài nên không đạt môn thể dục , điểm của mình khá ổn và trên mức hstt nhưng sau khi có kq trên vnedu thì mình hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng khi hk1 này bị hstb , thật sự mình thấy đôi lúc cuộc sống thật khó khắn với mình , mình rất mệt mỏi nhưng vẫn p gồng mình chịu đựng, mình phụ lòng bame quá nhiều và mình thấy mình thật sự có lỗi ,haizzz
lâu lâu thật sự em nghĩ rằng ko ai hiểu mình hơn chính mình nên đôi lúc rất tổn thương . Vì rõ ràng là đã cố gắng hết sức vào bài thi , nhưng chỉ nhận lại tiếng la mắng và so sánh áp lực quá lớn nên đôi lúc nằm ngủ mà nghĩ cứ ôm chăn khóc . Em nghe chị tâm sự thấy đồng cảm , thoải mái hơn rồi 🥰
Ba mẹ em cũng là giáo viên, thật ra lúc nào ba mẹ cũng nói là ba mẹ sẽ ko áp lực gì đâu, nhưng kiểu áp lực của ba mẹ đặt lên em nó ko bằng lời nói mà nó vô hình sao sao ý ạ. Mặc dù hiện em mới cấp 2, nhưng những thời gian nói chuyện ba mẹ đều đề cập đến bạn này bạn nọ, phải đạt được abcd mới vào trường xyz, khiến em thật sự không muốn face to face với ba mẹ để nói chuyện luôn. Hầu hết điểm của em đều từ 8,5 trở lên (cả 15p và 1t), và với một hs trường điểm của tỉnh thì điểm số đó là khá cao rồi, mà điểm cao hay không thì con phải dựa vào tỉ lệ điểm hs của khối đạt được nữa đk ah?, nhưng cứ mỗi lần em mang điểm 8 về, mặc dù ko nói gì nhưng ba mẹ luôn tỏ thái độ thất vọng và sẽ đưa em thêm bài tập nâng cao về phần đó. Em ko được dũng cảm để nói lên những gì mình nghĩ với ba mẹ, ba mẹ nói gì em cũng gật đầu đồng tình cả, còn nếu không đồng tình, ba mẹ sẽ nói rất nhiều về vấn đề đó cho đến khi em đồng ý. Em còn có em, và thuộc dạng "chị cả" trg cả họ, lúc nào cũng bị ba mẹ nhắc nhở gián tiếp "là chị thì phải chăm lo các em, gương mẫu, nhường nhịn em". Có thể ba mẹ em ko quát mắng nhiều, nhưng những áp lực vô hình mà ba mẹ đặt lên em nó rất lớn, ba mẹ luôn khoe em với mọi người, em rất tự hào về điều đó, nhưng đôi khi vì thế em lại rất sợ bị điểm kém, đi thi các cuộc thi ngoài có giải thấp, hay chỉ đơn thuần là có một chú ít không hoàn hảo. Chỉ là một chú tâm sự giải tỏa căng thẳng nho nhỏ, mong chị phản hồi
Nếu là chị chị sẽ diễn đạt với ba mẹ như thế này: “Con hiểu là con cần phải đạt điểm A B C để vào trường X Y Z và mỗi ngày con đều cố gắng. Nhưng con muốn chia sẻ với ba mẹ là con thấy mình sợ điểm thấp = sợ thất bại, việc sợ này không đốc thúc con học chăm hơn bao nhiêu là khiến tinh thần con mệt mỏi và có xu hướng trì hoãn… Nếu được thì con mong ba mẹ ít đề cập và so sánh,…” và em thể hiện nhiều bằng hành động là em có chăm lo việc học để ba mẹ yên tâm
@@HappyHidari C.ơn cj Ri nhìu
nhiều lúc nghĩ mà buồn cười..khi mà bản thân bị điểm thấp thì luôn bị la,mắng..mà khi đc điểm cao thì chẳng có 1 lời khen,nói một lời khen..nó khó thế sao?Khi mà bản thân cứ cố gắng,cứ hi vọng..mà chính người mà dập tắt nó lại chính là ba mẹ của mình..nó đau lắm.Nhiều lúc bản thân tự an ủi " thôi,kệ nó đi cứ đi tiếp đi,rồi cx ko sao đâu☺" mà vẫn cứ khóc,khóc vì chẳng ai hiểu cho mik,khóc vì buồn,vì đau. Thật sự nhiều lúc muốn la lên là "Tôi mệt lắm rồi,tôi quá mệt rồi,tôi ko muốn bước tiếp nx, cuối cùng thì tôi cx là 1 đứa trẻ cơ mà,sao cứ phải ép tôi lm những việc chính tôi cx ko muốn chứ..☺!" nhưng bản thân lại cố gắng lm những việc mà mik ko muốn.Thật sự chính bản thân em cx chẳng bt là em muốn cái gì,em lm như thế là sao,bản thân cố gắng vì cái gì^^
mẹ em muốn em đạt điểm cao nhưng mẹ ko mắng em khi em điểm kém vào tháng đầu thi thì 5,5 điểm toán lên 9 điểm lên đc hs suất sắc. em thật hạnh phúc khi có mẹ như thế
Thật sự đó giờ em không quan tâm về điểm số, nhưng từ ngày bước vào cấp 3, khoát lên mình chiếc áo trường chuyên trong huyện thì em cảm thấy rất áp lực, em sợ ba buồn vì kì vọng ba đặt vào em quá lớn. Từ khi thi giữa kì, em biết mình đã không theo kiệp các bạn. Thật sự thi xong em không còn cảm giác thoải mái như ngày trước nữa mà cứ bất an khó chịu. Cảm ơn chị, cảm ơn vd ý nghĩa của chị.
Từ trước đến giờ điểm số của em luôn từ 8.8 trở lên và mẹ em cũng là một giáo viên nhưng mỗi khi em khoe thành tích, khoe điểm số với mẹ thì thứ em nhận lại là một cái nhìn lướt nhẹ và một câu "ừ".Mẹ bảo mẹ không muốn đặt áp lục điểm số lên em nhưng việc đó còn khiến em áp lực hơn vì em luôn cảm giác mọi thứ em làm đều không làm mẹ tự hào.Khi em nói với mẹ thì . . . nó còn đau hơn.
Em cũng có tìm hiểu về vết thương thời thơ ấu, em đã rất cố để gắn liền những vết thương đó của ba mẹ, của chị em nhưng nó lại càng tệ hơn và thậm chí em còn cảm thấy tổn thương hơn rất nhiều, mối quan hệ của em và người nhà chưa bao giờ tốt cả. Họ bảo sở thích Tarot và Tâm lý học của của em là kì quặc và thay vì lắng nghe thì họ lại phán sét. Những khuôn khổ khiến em dần cảm thấy em đang mất đi sự tự do, mất đi chính bản thân mình. Em cảm thấy nhà chưa bao giờ là nơi thực sự an toàn để em trở về cả.
Cảm ơn vì đã đọc, cảm ơn vì đã dành 1phút để lắng nghe.
Chị ri ơi trang trí sổ không khí tết ik ạ
*Đã chuyển từ trạng thái xì trét sang trạng thái được an ủi và chữa lành :3