TÀI HOA GIỮA CHỢ CHẲNG AI HAY! Sáng tác: Trần Thị Bông Giấy. (Thơ 1989 - Nhạc 2021, California.)

Поделиться
HTML-код
  • Опубликовано: 11 окт 2024
  • TÌNH CỜ! (Tâm Bút TTBG)
    Khi làm được một câu nhạc nào rất ưng ý, LĐCường thường nói với tôi: “Câu này có duyên ghê!” // Mãi rồi, tôi đâm lây chữ duyên của anh chàng nhạc sĩ khi đem áp dụng vào con đường Văn Chương Âm Nhạc tôi chọn suốt cả đời mình.
    Y hệt Đoàn Dự trong truyện Kim Dung (chẳng biết chút võ công nào mà lại dám lăn chân vào chốn giang hồ gió tanh mưa máu, để, tình cờ uống rượu rồi kết tình huynh đệ với hai đại cao thủ võ lâm Tiêu Phong, Hư Trúc), thì, tình cờ tôi cũng được duyên quen biết với những tinh hoa một thời Miền Nam cũ. Đã có duyên chơi đàn với những tay cự phách âm nhạc Phùng Kim Ngọc, Phạm Đình Chương, Y Vân, Hoàng Trọng, Đặng Dung… rồi cũng tình cờ nhúng bước vào chốn thị phi chữ nghĩa hải ngoại. Tất cả chỉ là tình cờ! (Thế mới kỳ cục!)
    Tình cờ được các đàn anh văn chương Lê Ngộ Châu, Tạ Tỵ, Lê Hữu Mục, Hà Thượng Nhân, Thế Phong, Văn Quang, Uyên Thao, Nguyễn Đắc Sơn, Phan Diên… chiếu cố qua Một Truyện Dài Không Có Tên, một tác phẩm cũng rất tình-cờ-chào-đời trong cuộc-hôn-nhân-tình-cờ với Trần Nghi Hoàng!
    Mấy bữa qua ngồi soạn các tấm ảnh cho Ngọc Tú làm Video clip Tài Hoa Giữa Chợ Chẳng Ai Hay, nhìn lại từng hình ảnh bạn hữu, lòng rung động khôn kể. Những khuôn mặt gợi nhớ từng kỷ niệm sống động. Những khuôn mặt hội tụ trân quý trong một Video clip dài 8 phút mà cầm bằng như trọn một thiên thu! Có người biền biệt chân trời, có người ra đi không về, có người đang âm thầm đếm từng ngày tháng cuối nơi một chốn nào, cũng có người đã vĩnh viễn giã từ (tay không mang theo valise!) // Bạn có là tôi thì mới cảm hết được những nỗi niềm vừa nói. Thật ngậm ngùi bạn ạ! Trong trái tim, trước đôi mắt, không chỉ hiện hữu những con người tôi từng yêu mến, mà chính là một điều gì rất thiêng liêng vẫn dày vò giấc ngủ nhiều đêm nơi đất khách: Quê-Hương-và-những-tinh-hoa-góp-tay-cấu-tạo-nên-một-nền-văn-hóa-đẹp-đẽ-Miền-Nam-Xưa.
    Từ 30 tháng 4, 1975, gần nửa thế kỷ trôi qua mà những Cái-Gì-Thật-Là-Tôi vẫn còn đeo đẳng. Tôi nhớ các bạn tôi, nhớ từng con đường thôn-quê-thành-thị; nhớ những trận mưa dầm Sàigòn; nhớ tiếng biển gào không nghỉ, nhớ các quán café khuya Dalat, nhớ cả bước chân mình gập ghềnh trên những con dốc hẹp dưới làn sương ẩm, hai tay thọc sâu trong túi, vai so, đầu cúi… Nhớ ôi là nhớ những tháng ngày thần diệu đã trôi qua với những con người đẹp đẽ đã trở thành quá khứ.
    Nhiều khi tự hỏi “Tại sao?” cho một quê hương đã mất, để rồi ngậm ngùi khôn xiết theo một quê hương nay hoàn toàn biến dạng trên đủ mọi khía cạnh cuộc đời và tâm tình con người.
    Những câu thơ không biết của ai (khuya hôm qua tình cờ nghe được trên RUclips, bật dậy ghi xuống), thay tôi nói lên nỗi lòng xác thật từ mấy mươi năm đất khách, kéo dài đến tận nay, càng lúc càng thêm trĩu nặng. (Miễn bàn, bạn ạ!)
    */ Nếu tôi được sống thêm lần nữa // Sẽ về ngồi lắng đọng giữa chiều quê
    Bên sông nhỏ trôi qua làng tĩnh lặng // Soi bóng mình nghe lúa hát ven đê.
    */ Nếu tôi được sống thêm lần nữa // Với bạn hiền cùng dạo phố sau mưa
    Tìm một chỗ bên dòng đời vội vã // Ngắm chiều rơi đồng vọng tiếng chuông chùa…
    []
    Trần Thị Bông Giấy.
    (Ghi vội, Chủ nhật Dec. 3, 2023 // 7:48 PM)
    []

Комментарии •