Cảm ơn giọng đọc ấm áp của Anh Khôi và tác giả Trần Thị Hồng Châu.. Truyện hay 👍👍🤝🤝🤘🤘.. Thấy thương Anbus .. Nhưng cũng cứu được Philip.. Cuối cùng cũng chữa hết bệnh sau khi ăn của Phillip, thật là tuyệt vời ❤
Nghe xong truyện này làm tôi nhớ đến chuyện Mẹ tôi kể về Ông cố của tôi (Ông là Ông nội của Mẹ tôi). Ông cố của tôi rất rành về tử vi tướng số, hồi xưa khi con dâu của Ông đi đẻ Ông ngồi ở nhà ngồi bấm đốt ngón tay rồi Ông bảo: nó đẻ con trai, thằng này lớn lên phải 2 xị (70 năm về trước thì làm gì có máy siêu âm mà biết trước được trai hay gái) .Và những điều Ông nói ra không bao giờ sai Ông biết được ngày sinh thì Ông cũng biết được khi nào người đó mất. Mẹ tôi kể là trước 1 tuần Bà cố của tôi chết Ông cố của tôi bỏ ăn chỉ ngồi buồn và khóc, Bà cố của tôi lúc đó rất khỏe mạnh không có bịnh tật gì. Nhưng sau đó Bà ngủ rồi không thức dậy nữa. Mẹ tôi bảo lúc Mẹ 6 hay 7 tuổi thì có bạn bè trong xóm hay lại chơi chung nhưng không hiểu tại sao Ông cố của tôi lại ghét Bố của tôi hồi bấy giờ. Mẹ tôi có hỏi Ông thì Ông bảo "Thiên cơ bất khả lộ ", khi lớn lên thì Mẹ của tôi mới hiểu ra sau khi lấy Bố Mẹ không có hạnh phúc .Hồi chiến tranh khốc liệt những năm trước 1975 Ông cố của tôi bảo rằng: gia đình con cháu của Ông sẽ không có ai chết vì chiến tranh nhưng sẽ có 1 người bị thương . Mẹ tôi kể hồi đó gia đình bà con ở cạnh Thành Tuy Hạ nơi khu quân đội, bây giờ thuộc về xã Đại Phước của huyện Nhơn Trạch Đồng Nai. Cả xóm bỏ đi tránh đạn gần hết vì ở phía bên Sài Gòn pháo bom đạn qua phía bên này, Mẹ của tôi thì còn đang bận ngồi ở ngoài bờ giếng thái rau cho heo ăn. Mẹ tôi nghĩ là làm xong rồi thì cũng sẽ rời đi tản cư, khi đang ngồi thái rau thì cảm thấy hừng hực trong người như có lửa đốt. Mẹ tôi liền đứng dậy đi lấy quần áo để đi tắm thì vừa vào tới trong nhà thì một tiếng nổ thật to nghe rất gần. Khi ra thì mới biết là quả bom pháo rớt ngay bờ giếng nơi Mẹ tôi mới ngồi thái rau , Mẹ tôi đã may mắn thoát chết nhưng Bác của Mẹ tôi ngồi làm cách xa nơi đó mấy chục mét bị mảnh bom văng trúng vô mắt cá chân bị thương nặng.Và còn rất nhiều chuyện được Mẹ tôi kể về Ông cố..v.v...Nhưng khi Ông cố mất đi Ông không có truyền lại cho ai cả
Cảm ơn giọng đọc ấm áp của Anh Khôi và tác giả Trần Thị Hồng Châu.. Truyện hay 👍👍🤝🤝🤘🤘..
Thấy thương Anbus .. Nhưng cũng cứu được Philip.. Cuối cùng cũng chữa hết bệnh sau khi ăn của Phillip, thật là tuyệt vời ❤
Truyện hay,nhẹ nhàng. Cám ơn Khôi và tác giả.
Phần cuối truyện rất hay, cám ơn tác giả Trần Thị Hồng Châu và MC. Anh Khôi rất nhiều. 🥰🥰🥰
Giọng Khôi đọc hay & ấm áp.
❤
Nghe xong truyện này làm tôi nhớ đến chuyện Mẹ tôi kể về Ông cố của tôi (Ông là Ông nội của Mẹ tôi). Ông cố của tôi rất rành về tử vi tướng số, hồi xưa khi con dâu của Ông đi đẻ Ông ngồi ở nhà ngồi bấm đốt ngón tay rồi Ông bảo: nó đẻ con trai, thằng này lớn lên phải 2 xị (70 năm về trước thì làm gì có máy siêu âm mà biết trước được trai hay gái) .Và những điều Ông nói ra không bao giờ sai Ông biết được ngày sinh thì Ông cũng biết được khi nào người đó mất. Mẹ tôi kể là trước 1 tuần Bà cố của tôi chết Ông cố của tôi bỏ ăn chỉ ngồi buồn và khóc, Bà cố của tôi lúc đó rất khỏe mạnh không có bịnh tật gì. Nhưng sau đó Bà ngủ rồi không thức dậy nữa. Mẹ tôi bảo lúc Mẹ 6 hay 7 tuổi thì có bạn bè trong xóm hay lại chơi chung nhưng không hiểu tại sao Ông cố của tôi lại ghét Bố của tôi hồi bấy giờ. Mẹ tôi có hỏi Ông thì Ông bảo "Thiên cơ bất khả lộ ", khi lớn lên thì Mẹ của tôi mới hiểu ra sau khi lấy Bố Mẹ không có hạnh phúc .Hồi chiến tranh khốc liệt những năm trước 1975 Ông cố của tôi bảo rằng: gia đình con cháu của Ông sẽ không có ai chết vì chiến tranh nhưng sẽ có 1 người bị thương . Mẹ tôi kể hồi đó gia đình bà con ở cạnh Thành Tuy Hạ nơi khu quân đội, bây giờ thuộc về xã Đại Phước của huyện Nhơn Trạch Đồng Nai. Cả xóm bỏ đi tránh đạn gần hết vì ở phía bên Sài Gòn pháo bom đạn qua phía bên này, Mẹ của tôi thì còn đang bận ngồi ở ngoài bờ giếng thái rau cho heo ăn. Mẹ tôi nghĩ là làm xong rồi thì cũng sẽ rời đi tản cư, khi đang ngồi thái rau thì cảm thấy hừng hực trong người như có lửa đốt. Mẹ tôi liền đứng dậy đi lấy quần áo để đi tắm thì vừa vào tới trong nhà thì một tiếng nổ thật to nghe rất gần. Khi ra thì mới biết là quả bom pháo rớt ngay bờ giếng nơi Mẹ tôi mới ngồi thái rau , Mẹ tôi đã may mắn thoát chết nhưng Bác của Mẹ tôi ngồi làm cách xa nơi đó mấy chục mét bị mảnh bom văng trúng vô mắt cá chân bị thương nặng.Và còn rất nhiều chuyện được Mẹ tôi kể về Ông cố..v.v...Nhưng khi Ông cố mất đi Ông không có truyền lại cho ai cả
Cảm ơn cô đã chia sẻ !
Chuyện về tâm linh và với nhân điện rất hay, việc chửa bệnh với nhân điện tôi biết vì gần nhà có một người chửa bệnh nhân điện rất hiệu quả❤