Vui lòng tham khảo thêm nội dung cuốn sách "Tại sao anh ta làm thế" shope.ee/409NDtFYvJ của tác giả Lundy Bancroft và các phân tích chuyên sâu của Dr Ramani trên kênh RUclips cùng tên của bác sĩ nhé. Xem thêm nội dung các bài viết về tâm lý và pháp lý tại website chính thức của Luật sư Nguyễn: luatsunguyen.com.vn/
Hi vọng kiến thức về ái kỷ (narcissism) sẽ ngày càng được phổ biến rộng rãi ở Việt Nam để bất kỳ người dân nào cũng có thể tiếp cận được một cách HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ!
Bạo lực tinh thần từ người thân ái kỷ còn hao tổn sức lực hơn bất kỳ trò thao túng nào khác. Giá mà ai cũng hiểu là ai cũng có quyền đc tự do, hạnh phúc .
Mình dùng 22 năm để chứng minh: Ái kỷ không bao giờ thay đổi. Bất chấp bị họ coi khinh, nhục nhã, cô lập, thao túng, tổn hại cả về danh dự, thể chất lẫn tinh thần... Mình vẫn cố chịu đựng và không thể hiện chút ác ý ra, mình luôn dịu dàng và thể hiện như thể mình coi họ là duy nhất trên đời này và mình không bao giờ từ bỏ họ được. Mình có tiện không? Thực ra mình chỉ muốn tồn tại mà thôi. Mình muốn lấy được lòng tin của họ, để hoãn binh giảm thiểu tổn hại và chữa lành bản thân, để họ cho mình chút không gian và thời gian học cách độc lập và phát triển. Mình không có gì ngoài bản thân, nên không thể chấp nhận mất đi thêm nữa, mình muốn chỉ một lần là bứt ra hoàn toàn luôn... Họ tin không? Họ tin, rất kiêu ngạo và còn nghĩ rằng bản thân là người tốt cơ đấy. Trong khi mình là người cố gắng duy trì cái hòa bình giả tạo bất chấp bị họ đâm sau lưng. Ngưỡng chịu đựng đau của mình bị đẩy lên rất rất cao nhờ công lao của họ 🙂 Như có lần một cô bạn đã hét to vào mặt mình chuyện gì đó, mình tò mò quay sang và lắng nghe bạn ấy, sau đó bạn ấy hoang mang hỏi "sao cậu không tức giận?", mình ngây người ra hỏi chấm nhìn bạn ấy như thể nói "tức giận cái gì?". Vì mình chỉ cảm thấy âm lượng hơi to nhưng không cảm nhận được ác ý, bạn ấy chỉ đang mất bình tĩnh chứ không phải cố ý làm đau mình. Hay lần khác, mình ra lấy hàng, anh shiper làm rơi một thanh gỗ xoẹt qua tay mình rõ đau, nhưng mặt mình vẫn như thường và quên luôn, cho đến khi ngủ chỗ bị thương ấy tím tái ê nhức thì mình mới nhớ ra. Mình coi nỗi đau là chuyện thường ngày và hay quên, nên trong mắt mọi người đó là "hiền". Đến nỗi những người mới đầu bắt nạt mình hồi cấp 3, chắc vì quá chán khi thấy mình không bao giờ phản kích dù bị bắt nạt nên cuối cấp đã tìm ra trò mới là quay ra bảo vệ mình, còn tụ nhau bàn chuyện tương lai của mình như thật và lên tận ktx của mình để làm chỗ dựa cho mình cảnh cáo trưởng phòng để mình không bị bắt nạt... Tại sao mình phải để ý bị muỗi đốt, trong khi ngày ngày phải chịu nổi đau phanh thây xẻo thịt? Mình hận những kẻ ái kỷ độc hại đã lấy đi cuộc sống bình thường của mình. Mình không biết thế nào là "bình thường" vì mình đâu có trải qua. Cô giáo từng ẩn ý nói mình "đừng cố gắng trở nên ĐẶC BIỆT", mình lười giải thích. Mình càng hận những kẻ đó có thể thoải mái hưởng thụ cảm giác dễ chịu mình mang lại. Chúng có thể một bên vừa lợi dụng tổn hại mình, một bên dựa vào mình vì thấy mình an toàn. Nếu nói hành vi coi mình là tấm khiên để né tránh những gì chúng không thích trước mặt người khác là bản tính của chúng. Thì hành vi tìm đến mình mỗi lúc sợ hãi bất an là bằng chứng chúng cảm thấy mình an toàn vô hại, như bố mình luôn tìm mình lúc phát bệnh, mẹ mình thích nằm trên giường và ở trong phòng của mình khi mình đi vắng, hay anh họ mâu thuẫn với gia đình và lên HN tìm mình... Mình cảm thấy nực cười, mình luôn phải một mình khóc trong góc phòng, không bao giờ cảm thấy an toàn khi có sự xuất hiện của ai khác, sao chúng dám? Sự dịu dàng của mình ngắn cản chúng tìm kiếm nạn nhân khác và không ngại lộ bộ mặt thật trước những người thân yêu, vì chúng tin tưởng mình sẽ vĩnh viễn đứng về phía chúng, vui thật. Chúng trả lại cho mình tự do đúng như mong muốn của mình, vì tin tưởng mình sẽ không bao giờ rời bỏ chúng được. Nhưng chúng sẽ thay đổi á? Không nhé. Nhìn bề ngoài thì có vẻ chúng đã êm dịu hơn. Nhưng khi đứng giữa lựa chọn "nhân quyền của mình" và "lợi ích của chúng", thì chúng luôn chọn lợi ích của bản thân bất chấp mình bị tổn hại. Chúng giảm bớt tần suất hạ thấp giá trị của mình vì chúng không cần lo mình chạy thoát, nhưng nếu không may chúng gặp chuyện không vui, thì chúng sẽ luôn phát tiết bằng cách lấy niềm vui trên nỗi đau của mình. Chúng sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, luôn tìm cách đổ lỗi, và người chịu trận chính là mình đây. Chúng vẫn là có thú hoang ăn thịt mình để sống, chẳng qua thay vì kiểu ăn một lần, giờ chuyển sang ăn lâu dài mà thôi 😏 Chúng là loài ký sinh, là tầm gửi hút dinh dưỡng của đại thụ. Nhưng thay vì biết thân biết phận trong vai phụ thuộc, thì chúng tìm cách thao túng khống chế ngược lại đối tượng chúng phụ thuộc vào. Chúng không có năng lực nào đó thì sẽ tìm kiếm ai đó có năng lực rồi khống chế họ phục vụ cho mình, nhưng chúng không chỉ tham lam mà còn ghen tị, ghen vì bản thân không có năng lực đó nên luôn tìm cách hạ thấp và hạn chế năng lực của vật chủ để vật chủ không thể chạy thoát. Chúng không có chân thật nên luôn tìm cách duy trì giả tạo, xây dựng mọi thứ trên sự giả tạo, sự tự tin của chúng là giả vờ nên chúng căm ghét bất cứ ai lấy đi khả năng giả vờ tự tin của chúng. Những kẻ ái kỷ mình gặp là lũ sống THỨ SINH (định nghĩa trong sách Suối nguồn - Ayn Rand). 「 Thế nào là một người sống thứ sinh? Đấy là người sống với mục đích gây ấn tượng với người khác, lấy sự đánh giá của người khác làm thước đo bản thân. Mục đích cuộc đời anh ta là gì? Là sự vĩ đại trong mắt người khác. Là danh vọng, sự ngưỡng mộ, sự ghen tị của người khác, của công chúng. Công chúng quyết định giá trị của anh ta và anh ta hài lòng với những gì người ta nghĩ là anh ta có. Công chúng là động lực sống của anh ta, là mối quan tâm lớn nhất của anh ta. Anh ta không muốn giỏi, mà muốn được nghĩ là giỏi. Anh ta không muốn lao động, mà muốn tỏ vẻ lao động và được người ta nghĩ là lao động giỏi. Anh ta vay mượn giá trị và ảnh hưởng của người khác để gây ấn tượng với những người khác nữa. Chính anh ta mới thực sự là kẻ không vị kỷ bởi vì anh ta hoàn toàn không quan tâm tới mình muốn gì hay nghĩ gì, mà chỉ quan tâm đến người khác nghĩ gì về anh ta và hành động theo ảo tưởng đó. Họ tự biết là mình dối trá nhưng bằng lòng với việc người khác nghĩ là họ chân thật và họ tạo lập lòng tự trọng cho bản thân trên nền tảng đó. Họ tự ảo tưởng bản thân dựa vào những gì họ cho là người khác nghĩ về họ và hoàn toàn không đếm xỉa tới việc họ thực sự nghĩ gì. Họ nhận về mình những thành quả mà họ không tạo ra. Họ tự biết mình là tầm thường, kém cỏi, nhưng hài lòng với việc đã tạo được cho mọi người ấn tượng rằng họ giỏi giang. Những kẻ sống thứ sinh không hề quan tâm tới sự thật, tới dữ kiện, tới ý tưởng, tới sự sáng tạo hay lao động. Họ không hỏi “Điều đó có đúng không nhỉ?” Họ hỏi “Không biết mọi người có nghĩ điều này là đúng không nhỉ?” Họ không bao giờ tự đánh giá, phán xét mà chỉ lặp lại những gì người khác đánh giá, phán xét. Họ không lao động mà chỉ muốn làm ra vẻ lao động. Họ không sáng tạo, mà chỉ muốn khoe khoang và gọi tên những thứ trang sức phù phiếm có thể đánh bóng cho tên tuổi họ. Họ không quan tâm tới năng lực, mà chỉ quan tâm tới quan hệ. Họ không nghĩ giá trị, mà chỉ quan tâm tới ảnh hưởng. Thế giới sẽ ra sao nếu chỉ có toàn những kẻ sống thứ sinh, những kẻ không lao động, không tư duy, không sản xuất, không sáng tạo?
Người ta không thể tư duy bằng não của người khác, cũng như không thể lao động bằng tay của người khác. Nếu một người tự nguyện chối bỏ khả năng đánh giá và tư duy độc lập của mình, anh ta đã chối bỏ sự nhận biết, sự tỉnh thức, tức là sự tồn tại của anh ta như một thực thể riêing biệt, độc lập. Anh ta chỉ còn tồn tại thông qua người khác như mọt thực thể phản ánh, sống thứ yếu. Những kẻ sống thứ sinh, vì thé, không hề có được cảm nhận đúng đắn, xác thực về thực tại. Thực tại đối với họ không nằm trong nhận thức của họ, do họ xác định, mà nằm đâu đó trong cái khoảng không gian phân cách các cá thể khác ở bên ngoài họ. Thực tại với họ không phải là một thực thể khách quan, mà chỉ là một hệ thống các quan hệ - tức là một thứ không được neo vào đâu cả. Nói cách khác, nó là một sự trống rỗng, vô hình và vô nghĩa thực sự.」 「 Hãy yêu cầu họ làm bất kỳ cái gì khác. Hãy yêu cầu họ đạt được sự giàu có, danh vọng, tình yêu, sự tàn bạo, giết người, sự hy sinh. Nhưng đừng yêu cầu họ phải đạt được lòng tự trọng.」 「 Nếu một người không thể tôn trọng bản thân mình thì người đó không thể yêu hay tôn trọng người khác được.」 「 Loài người đã được dạy dỗ rằng đức tính tốt đẹp nhất không phải là đạt được một cái gì đó mà là cho đi một cái gì đó. Nhưng một người không thể cho đi những gì mà anh ta không tạo ra. Đầu tiên phải có sáng tạo, sau đó mới là phân phối, nếu không thì chẳng có gì để phân phối cả. Phải có người sáng tạo trước khi có những người hưởng lợi từ sự sáng tạo.」 Kẻ mạnh thật sự sẽ không cần dẫm đạp kẻ yếu để chứng tỏ sức mạnh của bản thân, vì sức mạnh của bản thân họ chính là Đương Nhiên. Còn với kẻ ái kỷ, chúng không thỏa mãn, chúng thiếu sót, chúng yếu đuối, nên chúng sẽ luôn tìm cách dẫm lên người khác để bảo vệ tự tôn yếu ớt của chính mình, vì chúng không thật sự tin tưởng bản thân nên phải Liên Tục tìm cách Khẳng Định mình thông qua so sánh với người khác. Một người ăn no sẽ không nghĩ về thức ăn cả ngày, chỉ có người đói mới vậy. Con người là sinh vật không nhận ra những gì bản thân đang có đủ đầy, mà chỉ để ý đến những gì bản thân thiếu sót. Mình từng được nghe một câu thế này "khi bạn xinh đẹp rồi thì bạn có thể nói ngoại hình không quan trọng, khi bạn giàu bạn có thể nói tiền bạc không quan trọng". BẢN CHẤT của kẻ ái kỷ thực sự yếu đuối, chúng sẽ không bao giờ thay đổi nếu không thay cách thức đạt được tự tôn. Nạn nhân của ái kỷ là món ăn cho sự đói khát của ái kỷ, nhưng chúng sẽ không bao giờ thỏa mãn vì cách làm này không giải quyết được tận gốc vấn đề mà chỉ khiến chúng càng lún sâu vào cơn đói mà thôi. Mình nhớ có một người từng khoe với mình thành tựu "Bóp chết một con mèo". Mình yêu mèo, nhưng không thể hiện ra điều đó. Mình cũng không sợ hãi, mình nên sợ hãi sao khi mình chỉ nhìn thấy một kẻ đang run bần bật? Không cần thăm dò quá nhiều để biết đó là kẻ thất bại trong cuộc sống. Bởi một người thành công và hạnh phúc trong cuộc sống không cần phải phát tiết vì họ đang mãn nguyện và thoải mái, nếu họ gặp chuyện không vui thì cũng sẽ biết tự điều tiết cảm xúc của chính mình mà không tổn hại ai, bởi eq thấp sẽ không có mối quan hệ, mà không có mối quan hệ thì khó thành công lắm. Những kẻ thất bại trong cuộc sống hay là kẻ yếu thế hơn, thì thường tìm đối tượng nào đó an toàn để vớt vát chút tự tôn, như phát tiết với người nhà dù thủ phạm chọc họ đau là người lạ (không phải vì người nhà là kẻ yếu, mà người nhà an toàn), dẫm đạp đối tượng yếu thế hơn (như vợ yếu thế hơn chồng, con cái yếu thế hơn ba mẹ, động vật yếu hơn con người, người phục vụ yếu thế hơn khách hàng...). Vậy nên trên mạng hay xảy ra chuyện mấy bác gái thường xuyên quấy phá shiper chứ không phải nam, vì nữ giới là đối tượng dễ chịu bạo hành trong hôn nhân, không dám phản kháng chồng thì tìm cách hành người ngoài. Hay xảy ra chuyện một người hiền lành thành thật hành hạ động vật, vì phải chịu đựng cái nhìn của xã hội nên chỉ dám thể hiện cái ác với động vật. Hay bố mẹ hòa nhã với người ngoài, nhưng ác với con cái... Vì cảm xúc phản kích sẽ không biến mất mà chỉ chuyển dời từ đối tượng này sang đối tượng khác, họ không dám phản kích thủ phạm gây ra mà sẽ tìm đối tượng yếu thế hơn để phát tiết, vì bản tính sợ kẻ mạnh khinh kẻ yếu, xu lợi tị hại. Những kẻ ái kỷ luôn tìm cách hạ thấp người khác để nâng bản thân mình lên, tại sao? Vì chúng tự thấy bản thân thấp. Đây là vấn đề của chúng, người ngoài không thể thay đổi. Muốn biết bản chất của một người hay mức độ thành công của ai đó, hãy xem cách họ đối xử với những đối tượng yếu thế hơn. Như khi cùng đi ăn uống, một kẻ coi khinh và hành nhân viên phục vụ thì thường không có giá trị để kết giao, bất kể là về mặt tinh thần hay vật chất. Ừm... những kẻ ái kỷ vô giá trị với mình. Nếu không phải xui xẻo đầu thai nhầm chỗ thì mình đã không lãng phí nhiều thời gian tinh lực ứng phó chúng nhiều thế. Nhưng không sao, trước hai mươi tuổi vận mệnh của ta nằm trong tay gia đình, sau hai mươi tuổi vận mệnh của ta nằm trong tay ta. Mình sẽ không như người khác cứ để những kẻ luôn đứng ở lập trường đối lập mình cầm lái cuộc đời mình. Chúng tự sống cuộc đời của bản thân còn chưa xong, còn dám khua tay múa chân vào cuộc đời của người khác à? Cuộc đời không phải game, bại nick chính thì mở nick phụ để chơi lại, ai cũng chỉ có một nick thôi, và nick của mình là của mình chứ không phải của các người. Mình không phải người thích chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhoi, miễn là mấy chuyện quan trọng vẫn nằm trong tay mình. Mình không quan tâm chuyện ăn mặc, ăn gì mặc gì cũng được. Nhưng không cho phép ai nắm giữ quyền chọn làm nghề gì, yêu ai, không kết hôn hay lấy ai, sinh con không... Nếu họ không quá đáng, thì mình cũng tạm chấp nhận coi như bản thân xúi quẩy là được. Thậm chí không ngại mất trinh tiết, coi như là chó cắn đi, một lần rồi thôi. Nhưng muốn lấy đi tình yêu của mình, coi mình là cấm luyến, để cả đời mình bị ô uế và phụ thuộc vào chúng thì không thể chấp nhận được nữa. Ghê tởm thể xác còn miễn cưỡng, ai chịu nổi ghê tởm tinh thần, không biết soi gương nhìn bản thân là thứ mặt hàng gì sao? Làm đĩ hết giờ cũng về tan tầm, còn dám bắt mình chịu cả đời? Chúng nghĩ bản thân là ai??? Cục Shit còn làm phân bón được, chúng có ích gì với loài người??? Ghê tởm đến nỗi khiến mình dị ứng với tất cả mối quan hệ với con người. Thật hâm mộ trẻ mồ côi... Nếu có một điều ước, hãy biến mệnh cách của mình thành "Thiên Sát Cô Tinh". Nếu bên chúng chính là Địa ngục, vậy được một mình chính là Thiên đàng 😊!
Hi vọng video này sẽ khơi gợi trí tò mò của các bạn về "ái kỷ" (narcissism), một chủ đề hết sức quen thuộc ở các nước phương Tây nhưng rất mới lạ đối với người Việt, trong khi nhiều người trong chúng ta thường xuyên phải đối mặt với kiểu người có tính cách ái kỷ (người thân, bạn bè, đồng nghiệp,...). Nếu bạn đã hoặc đang phải trải qua các vấn đề về tâm lý trong bất kỳ mối quan hệ nào, bạn có thể tìm kiếm câu trả lời ở các video khác cùng chủ đề này nhé.
Tôi thấy trên kiến thức thì nói là vậy.thực thế đời thường đây là một căn bệnh mất dạy vì chúng nó sống ma cô như thế quen rồi.việc duy nhất là cho chúng nó ăn đấm hoặc những cái án tù dài đằng đẵng cho cái trò quấy nhiễu của chúng.
đừng bao giờ mong họ sẽ thay đổi, bởi vì đó là điều bất khả thi nhất trong tiến trình chữa lành và giải thoát khỏi ái kỷ. làm sao mà 1 người có thể thay đổi khi ko nhận thức rằng mình sai trái?
Ak mà chị biết cũng không bao giờ thay đổi. Chị cũng nhận định được điều đó dù chưa nghe video này. Mọi dấu hiệu đều có cả nên không thay đổi là đúng rồi. :)
Год назад
Tất cả ak mà em quan sát cũng chưa từng thay đổi, kể cả sau nhiều biến cố. Tiếp tục quan sát đến già xem sao để sau này còn truyền lại kinh nghiệm xương máu cho con cháu chị nhỉ.
Ái kỷ ng ta CÓ CỐ GẮNG VÀ NỖ LỰC VÀ NGTA THẮNG ĐỐI THỦ CẠNH TRANH( đối thủ bị thao túng tâm lí) nên ng ái kỉ chả có lỗi gì nhé, lỗi là do ng bị thao túng k chịu cố gắng và nỗ lực, chì cần cố gắng và nỗ lực cta sẽ có dc tất cả , như cách mà tôi đã đứng đầu lớp và thao túng tất cả nhg ng yếu kém hơn tôi vậy😏😏😏😏
Год назад+2
Vâng, đó chính xác là cách nghĩ của ái kỷ. Cảm ơn bạn đã nói ra điều đó ;)
Một người ái kỷ thực sự.là người mắc chứng bệnh xem người khác giống như mình, họ suy nghĩ,suy diễn ra rất nhiều vấn đề của người khác nhưng họ không biết được đó lại là vấn đề của mình.Vì có thể họ không biết được mỗi cây đều quang hợp nhờ ánh nắng mặt trời, đều hút dưỡng chất từ đất nhưng sẽ sinh ra một bông hoa khác nhau,con người cũng thế cũng thế tuy sống là nhờ vào oxy, nước và thực phẩm nhưng sự phát triển về thể chất và tư duy đều khác nhau. Nếu bạn bắt một người nông dân bỏ cày ruộng để nghiên cứu khoa học hay một thầy tu đừng đọc kinh mà đi làm ca sĩ thì há việc đó không phải là trò cười cho thiên hạ sao? Một người thay đổi từ trong tâm tính của họ chứ không phải bộ đồ mặt trên cơ thể nên không thể nào nhận ra được.Vì tóc trên đầu của bạn mà bạn còn không thể biết khi nào nó bạc thì làm sao bạn có đủ khả năng hiểu được người khác (trừ một số người đã mở được TÂM NHÃN). Nếu như thực sự muốn giúp người khác hết căn bệnh ái kỷ thì việc đầu tiên bạn nên chữa hết bệnh cho mình trước,vì khi bạn hết bệnh và không còn suy nghĩ về ái kỷ thì hai từ ấy cũng sẽ không còn trên cơ thể người khác
Mình có chút tò mò, ái kỷ thường rất để ý cái gọi là QUYỀN LỰC, nên chúng cực kỳ quan tâm những gì liên đến sức mạnh và địa vị, ví dụ như... Chính trị. Ái kỷ thích chính trị, khác với những người thật sự yêu nước thương dân, mục đích của chúng là muốn có được quyền lực cao hơn người khác, khi người khác ở địa vị cao hơn thì chúng sẽ tìm cách lật đổ. Người thích chính trị chưa chắc là ái kỷ, nhưng mấy nhóm chính trị thường có sự xuất hiện của ái kỷ lắm. Sau chính trị, tiếp đến là kinh tế, vì tiền bạc cũng là một loại quyền lực. Nhưng ham muốn quyền lực không nhất thiết đi cùng năng lực tương xứng, nên chúng oán hận và vùi dập những người có năng lực đó dù người ta chả đả động gì đến chúng. Quyền lực à? Dường như chúng luôn trong một cuộc đua so tài. Chỉ có người thua và kẻ thắng, chỉ có người đứng trên tất cả và người bị hạ gục, chỉ có kẻ thao túng và người bị theo túng. Mục đích là quyền lực và cách thức đạt được quyền lực là tùy người, nhưng nếu không đủ năng lực để thắng thì chúng sẽ tìm cách thắng bỉ ổi bằng cách vùi dập hoặc thao túng người khác. Thao túng là thủ đoạn thường thấy trong chính trị, kinh tế, nhưng những kẻ ái kỷ không chịu dừng lại ở những mối quan hệ công việc, mà còn dùng thủ đoạn đó trong những mối quan hệ vốn là tình cảm. Vậy nên, không có tình cảm, không có yêu thương, chỉ có tham vọng bức thiết muốn thắng "TAO CHÍNH LÀ KẺ MẠNH!", dù người thân yêu của chúng không hề muốn so bì với chúng cả. Yêu thương là nuôi dưỡng những điều tốt đẹp, là bao dung, là chúc phúc khi đối phương tốt, yêu thương là đỉnh cao của Cộng Thắng (nghĩa là: bạn thắng chính là tôi thắng, tôi thắng chính là bạn thắng, chúng ta đều thắng). Hiển nhiên, kẻ ái kỷ không hề biết cái gì là yêu thương, vì trong luật chơi của chúng chính là Quy tắc Mạnh - Yếu, sợ kẻ mạnh khinh kẻ yếu và chúng luôn muốn bản thân là kẻ mạnh còn người khác là kẻ yếu. Bản năng của ái kỷ là chơi trò chính trị, dù sân khấu không phải chính trị. Cảm giác thao túng người khác mang lại sự thỏa mãn quyền lực cho chúng. Vậy nên, kẻ ái kỷ sẽ không bao giờ cảm thấy an toàn và bình yên. Vì không ai luôn thắng trong những cuộc đua. Và luôn tồn tại núi cao có núi cao hơn. Vậy khi thất bại chúng sẽ làm gì? Tìm cách vớt vát tự tôn ở những nạn nhân của chúng để tiếp tục chiến đấu. Năng lượng không tự sinh ra và mất đi, chúng luôn dùng tư duy tiêu hao năng lượng (tranh đấu), nên phải sống phụ thuộc vào năng lượng của nạn nhân. Ái kỷ không biết cách công nhận những điều tốt đẹp ở người khác, vì với tư duy Thắng - Bại, công nhận người khác chính là hạ thấp bản thân, và điều này cản trở sự tiến bộ vì chúng sẽ không chịu học hỏi ưu điểm của người khác. Kiêu ngạo nghĩ bản thân tốt nhất là cách dễ nhất để hạn chế bản thân và chịu thất bại. Điều này không có nghĩa là ái kỷ không khát khao yêu thương chân chính, nhưng khi có được thì chúng sẽ kiêu ngạo và coi bản thân là người thắng trong mối quan hệ, nên sẽ coi thường và bỏ qua nhu cầu của "người thua". Chúng không biết cái gì là cho đi vô điều kiện, chỉ biết tranh đoạt hay cho vay nặng lãi (cho rất ít để có được món hời gấp trăm ngàn lần). Tựa như là con thú, luôn tìm cách cắn xé miếng thịt ở người khác. Vì chúng chỉ yêu quyền lực, nên sẽ phụ thuộc vào cái nhìn của đám đông rất nhiều. Bởi sẽ không tồn tại quyền lực, nếu không có sự tồn tại của người khác. Nên chúng rất khó ở một mình, khi ở một mình thì chúng sẽ nhàm chán đến phát điên. Chúng không có khả năng tĩnh lại để nhìn vào nội tâm của bản thân và kiểm điểm những gì bản thân đã làm. Chắc vì chả có gì trong đấy chăng? 🤔 Ái kỷ là một loài kỳ lạ. Chúng tự ảo tưởng coi người khác là đối thủ, tự biến cuộc sống của mình thành bãi chiến trường, tự coi quyền lực là thứ duy nhất đáng giá. Chúng bị mù với những gì tốt đẹp như chân thiện mỹ, bị mù tình yêu thương, mù những điều tốt đẹp trong cuộc sống, và cái bệnh này hiển nhiên nghiêm trọng hơn mù màu. Mình nghĩ, thế giới mình nhìn thấy và thế giới chúng nhìn thấy hoàn toàn khác nhau. P/s: mình thích viết phần bình luận vì có động lực cảm xúc để viết hơn. Bạn thấy phần nào hay thì cứ lấy, rồi xóa bình luận của mình đi, hay tự chỉnh sửa theo ý bạn cũng đều được. Những gì mình nói về ái kỷ không đánh dấu bản quyền.
Год назад+1
Vâng, cảm ơn bạn nhiều. Vậy mình sẽ tổng hợp từ các bình luận của bạn để làm thành bài viết nhé.
Nếu người nạn nhân đã lớn tuổi rồi thì sao chị? Ví dụ như mẹ em, bị thao túng bởi ba em là người ái kỉ, và còn dùng mẹ em để đe doạ, thao túng em?
2 года назад+4
Kênh của c nhằm giúp các nạn nhân ái kỷ cập nhật chút kiến thức và tự giải thoát. Việc thay đổi người ái kỷ là rất khó khăn, k ai có thể giúp họ trừ chính bản thân họ. E nên tập trung vào việc giúp chính bản thân e trước. Thay đổi nhận thức và từ chối làm nạn nhân ái kỷ là cách tốt nhất cho e và cho những người ái kỷ. Bớt nạn nhân là bớt ảnh hưởng của ái kỷ. Và cách tốt nhất để giúp người khác là giúp bản thân e trước vì e đang là nạn nhân và có nhiều tổn thương tâm lý cần nhiều thời gian để chữa lành.
Bạn đừng nhân nhượng.cần thiết cho ăn cái tát nổ đom đóm mắt ra hoặc đưa ra tòa án vì tội quấy nhiễu với mục đích khủng bố tinh thần.cho dù là người thân hay họ hàng,bạn bè,bất kì ai.chứ thứ đó chúng không có tự trọng.nếu nhờn chúng sẽ không để bạn yên.
Vui lòng tham khảo thêm nội dung cuốn sách "Tại sao anh ta làm thế" shope.ee/409NDtFYvJ của tác giả Lundy Bancroft và các phân tích chuyên sâu của Dr Ramani trên kênh RUclips cùng tên của bác sĩ nhé.
Xem thêm nội dung các bài viết về tâm lý và pháp lý tại website chính thức của Luật sư Nguyễn: luatsunguyen.com.vn/
Hi vọng kiến thức về ái kỷ (narcissism) sẽ ngày càng được phổ biến rộng rãi ở Việt Nam để bất kỳ người dân nào cũng có thể tiếp cận được một cách HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ!
Bạo lực tinh thần từ người thân ái kỷ còn hao tổn sức lực hơn bất kỳ trò thao túng nào khác. Giá mà ai cũng hiểu là ai cũng có quyền đc tự do, hạnh phúc .
Mình dùng 22 năm để chứng minh: Ái kỷ không bao giờ thay đổi.
Bất chấp bị họ coi khinh, nhục nhã, cô lập, thao túng, tổn hại cả về danh dự, thể chất lẫn tinh thần... Mình vẫn cố chịu đựng và không thể hiện chút ác ý ra, mình luôn dịu dàng và thể hiện như thể mình coi họ là duy nhất trên đời này và mình không bao giờ từ bỏ họ được.
Mình có tiện không? Thực ra mình chỉ muốn tồn tại mà thôi.
Mình muốn lấy được lòng tin của họ, để hoãn binh giảm thiểu tổn hại và chữa lành bản thân, để họ cho mình chút không gian và thời gian học cách độc lập và phát triển. Mình không có gì ngoài bản thân, nên không thể chấp nhận mất đi thêm nữa, mình muốn chỉ một lần là bứt ra hoàn toàn luôn...
Họ tin không? Họ tin, rất kiêu ngạo và còn nghĩ rằng bản thân là người tốt cơ đấy. Trong khi mình là người cố gắng duy trì cái hòa bình giả tạo bất chấp bị họ đâm sau lưng. Ngưỡng chịu đựng đau của mình bị đẩy lên rất rất cao nhờ công lao của họ 🙂 Như có lần một cô bạn đã hét to vào mặt mình chuyện gì đó, mình tò mò quay sang và lắng nghe bạn ấy, sau đó bạn ấy hoang mang hỏi "sao cậu không tức giận?", mình ngây người ra hỏi chấm nhìn bạn ấy như thể nói "tức giận cái gì?". Vì mình chỉ cảm thấy âm lượng hơi to nhưng không cảm nhận được ác ý, bạn ấy chỉ đang mất bình tĩnh chứ không phải cố ý làm đau mình. Hay lần khác, mình ra lấy hàng, anh shiper làm rơi một thanh gỗ xoẹt qua tay mình rõ đau, nhưng mặt mình vẫn như thường và quên luôn, cho đến khi ngủ chỗ bị thương ấy tím tái ê nhức thì mình mới nhớ ra. Mình coi nỗi đau là chuyện thường ngày và hay quên, nên trong mắt mọi người đó là "hiền". Đến nỗi những người mới đầu bắt nạt mình hồi cấp 3, chắc vì quá chán khi thấy mình không bao giờ phản kích dù bị bắt nạt nên cuối cấp đã tìm ra trò mới là quay ra bảo vệ mình, còn tụ nhau bàn chuyện tương lai của mình như thật và lên tận ktx của mình để làm chỗ dựa cho mình cảnh cáo trưởng phòng để mình không bị bắt nạt... Tại sao mình phải để ý bị muỗi đốt, trong khi ngày ngày phải chịu nổi đau phanh thây xẻo thịt?
Mình hận những kẻ ái kỷ độc hại đã lấy đi cuộc sống bình thường của mình. Mình không biết thế nào là "bình thường" vì mình đâu có trải qua. Cô giáo từng ẩn ý nói mình "đừng cố gắng trở nên ĐẶC BIỆT", mình lười giải thích.
Mình càng hận những kẻ đó có thể thoải mái hưởng thụ cảm giác dễ chịu mình mang lại. Chúng có thể một bên vừa lợi dụng tổn hại mình, một bên dựa vào mình vì thấy mình an toàn. Nếu nói hành vi coi mình là tấm khiên để né tránh những gì chúng không thích trước mặt người khác là bản tính của chúng. Thì hành vi tìm đến mình mỗi lúc sợ hãi bất an là bằng chứng chúng cảm thấy mình an toàn vô hại, như bố mình luôn tìm mình lúc phát bệnh, mẹ mình thích nằm trên giường và ở trong phòng của mình khi mình đi vắng, hay anh họ mâu thuẫn với gia đình và lên HN tìm mình... Mình cảm thấy nực cười, mình luôn phải một mình khóc trong góc phòng, không bao giờ cảm thấy an toàn khi có sự xuất hiện của ai khác, sao chúng dám? Sự dịu dàng của mình ngắn cản chúng tìm kiếm nạn nhân khác và không ngại lộ bộ mặt thật trước những người thân yêu, vì chúng tin tưởng mình sẽ vĩnh viễn đứng về phía chúng, vui thật. Chúng trả lại cho mình tự do đúng như mong muốn của mình, vì tin tưởng mình sẽ không bao giờ rời bỏ chúng được.
Nhưng chúng sẽ thay đổi á? Không nhé. Nhìn bề ngoài thì có vẻ chúng đã êm dịu hơn. Nhưng khi đứng giữa lựa chọn "nhân quyền của mình" và "lợi ích của chúng", thì chúng luôn chọn lợi ích của bản thân bất chấp mình bị tổn hại. Chúng giảm bớt tần suất hạ thấp giá trị của mình vì chúng không cần lo mình chạy thoát, nhưng nếu không may chúng gặp chuyện không vui, thì chúng sẽ luôn phát tiết bằng cách lấy niềm vui trên nỗi đau của mình. Chúng sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, luôn tìm cách đổ lỗi, và người chịu trận chính là mình đây. Chúng vẫn là có thú hoang ăn thịt mình để sống, chẳng qua thay vì kiểu ăn một lần, giờ chuyển sang ăn lâu dài mà thôi 😏
Chúng là loài ký sinh, là tầm gửi hút dinh dưỡng của đại thụ. Nhưng thay vì biết thân biết phận trong vai phụ thuộc, thì chúng tìm cách thao túng khống chế ngược lại đối tượng chúng phụ thuộc vào. Chúng không có năng lực nào đó thì sẽ tìm kiếm ai đó có năng lực rồi khống chế họ phục vụ cho mình, nhưng chúng không chỉ tham lam mà còn ghen tị, ghen vì bản thân không có năng lực đó nên luôn tìm cách hạ thấp và hạn chế năng lực của vật chủ để vật chủ không thể chạy thoát. Chúng không có chân thật nên luôn tìm cách duy trì giả tạo, xây dựng mọi thứ trên sự giả tạo, sự tự tin của chúng là giả vờ nên chúng căm ghét bất cứ ai lấy đi khả năng giả vờ tự tin của chúng. Những kẻ ái kỷ mình gặp là lũ sống THỨ SINH (định nghĩa trong sách Suối nguồn - Ayn Rand).
「 Thế nào là một người sống thứ sinh? Đấy là người sống với mục đích gây ấn tượng với người khác, lấy sự đánh giá của người khác làm thước đo bản thân.
Mục đích cuộc đời anh ta là gì? Là sự vĩ đại trong mắt người khác. Là danh vọng, sự ngưỡng mộ, sự ghen tị của người khác, của công chúng. Công chúng quyết định giá trị của anh ta và anh ta hài lòng với những gì người ta nghĩ là anh ta có. Công chúng là động lực sống của anh ta, là mối quan tâm lớn nhất của anh ta. Anh ta không muốn giỏi, mà muốn được nghĩ là giỏi. Anh ta không muốn lao động, mà muốn tỏ vẻ lao động và được người ta nghĩ là lao động giỏi. Anh ta vay mượn giá trị và ảnh hưởng của người khác để gây ấn tượng với những người khác nữa. Chính anh ta mới thực sự là kẻ không vị kỷ bởi vì anh ta hoàn toàn không quan tâm tới mình muốn gì hay nghĩ gì, mà chỉ quan tâm đến người khác nghĩ gì về anh ta và hành động theo ảo tưởng đó.
Họ tự biết là mình dối trá nhưng bằng lòng với việc người khác nghĩ là họ chân thật và họ tạo lập lòng tự trọng cho bản thân trên nền tảng đó. Họ tự ảo tưởng bản thân dựa vào những gì họ cho là người khác nghĩ về họ và hoàn toàn không đếm xỉa tới việc họ thực sự nghĩ gì. Họ nhận về mình những thành quả mà họ không tạo ra. Họ tự biết mình là tầm thường, kém cỏi, nhưng hài lòng với việc đã tạo được cho mọi người ấn tượng rằng họ giỏi giang.
Những kẻ sống thứ sinh không hề quan tâm tới sự thật, tới dữ kiện, tới ý tưởng, tới sự sáng tạo hay lao động. Họ không hỏi “Điều đó có đúng không nhỉ?” Họ hỏi “Không biết mọi người có nghĩ điều này là đúng không nhỉ?” Họ không bao giờ tự đánh giá, phán xét mà chỉ lặp lại những gì người khác đánh giá, phán xét. Họ không lao động mà chỉ muốn làm ra vẻ lao động. Họ không sáng tạo, mà chỉ muốn khoe khoang và gọi tên những thứ trang sức phù phiếm có thể đánh bóng cho tên tuổi họ. Họ không quan tâm tới năng lực, mà chỉ quan tâm tới quan hệ. Họ không nghĩ giá trị, mà chỉ quan tâm tới ảnh hưởng. Thế giới sẽ ra sao nếu chỉ có toàn những kẻ sống thứ sinh, những kẻ không lao động, không tư duy, không sản xuất, không sáng tạo?
Người ta không thể tư duy bằng não của người khác, cũng như không thể lao động bằng tay của người khác. Nếu một người tự nguyện chối bỏ khả năng đánh giá và tư duy độc lập của mình, anh ta đã chối bỏ sự nhận biết, sự tỉnh thức, tức là sự tồn tại của anh ta như một thực thể riêing biệt, độc lập. Anh ta chỉ còn tồn tại thông qua người khác như mọt thực thể phản ánh, sống thứ yếu. Những kẻ sống thứ sinh, vì thé, không hề có được cảm nhận đúng đắn, xác thực về thực tại. Thực tại đối với họ không nằm trong nhận thức của họ, do họ xác định, mà nằm đâu đó trong cái khoảng không gian phân cách các cá thể khác ở bên ngoài họ. Thực tại với họ không phải là một thực thể khách quan, mà chỉ là một hệ thống các quan hệ - tức là một thứ không được neo vào đâu cả. Nói cách khác, nó là một sự trống rỗng, vô hình và vô nghĩa thực sự.」
「 Hãy yêu cầu họ làm bất kỳ cái gì khác. Hãy yêu cầu họ đạt được sự giàu có, danh vọng, tình yêu, sự tàn bạo, giết người, sự hy sinh. Nhưng đừng yêu cầu họ phải đạt được lòng tự trọng.」
「 Nếu một người không thể tôn trọng bản thân mình thì người đó không thể yêu hay tôn trọng người khác được.」
「 Loài người đã được dạy dỗ rằng đức tính tốt đẹp nhất không phải là đạt được một cái gì đó mà là cho đi một cái gì đó. Nhưng một người không thể cho đi những gì mà anh ta không tạo ra. Đầu tiên phải có sáng tạo, sau đó mới là phân phối, nếu không thì chẳng có gì để phân phối cả. Phải có người sáng tạo trước khi có những người hưởng lợi từ sự sáng tạo.」
Kẻ mạnh thật sự sẽ không cần dẫm đạp kẻ yếu để chứng tỏ sức mạnh của bản thân, vì sức mạnh của bản thân họ chính là Đương Nhiên. Còn với kẻ ái kỷ, chúng không thỏa mãn, chúng thiếu sót, chúng yếu đuối, nên chúng sẽ luôn tìm cách dẫm lên người khác để bảo vệ tự tôn yếu ớt của chính mình, vì chúng không thật sự tin tưởng bản thân nên phải Liên Tục tìm cách Khẳng Định mình thông qua so sánh với người khác. Một người ăn no sẽ không nghĩ về thức ăn cả ngày, chỉ có người đói mới vậy. Con người là sinh vật không nhận ra những gì bản thân đang có đủ đầy, mà chỉ để ý đến những gì bản thân thiếu sót. Mình từng được nghe một câu thế này "khi bạn xinh đẹp rồi thì bạn có thể nói ngoại hình không quan trọng, khi bạn giàu bạn có thể nói tiền bạc không quan trọng". BẢN CHẤT của kẻ ái kỷ thực sự yếu đuối, chúng sẽ không bao giờ thay đổi nếu không thay cách thức đạt được tự tôn. Nạn nhân của ái kỷ là món ăn cho sự đói khát của ái kỷ, nhưng chúng sẽ không bao giờ thỏa mãn vì cách làm này không giải quyết được tận gốc vấn đề mà chỉ khiến chúng càng lún sâu vào cơn đói mà thôi.
Mình nhớ có một người từng khoe với mình thành tựu "Bóp chết một con mèo". Mình yêu mèo, nhưng không thể hiện ra điều đó. Mình cũng không sợ hãi, mình nên sợ hãi sao khi mình chỉ nhìn thấy một kẻ đang run bần bật? Không cần thăm dò quá nhiều để biết đó là kẻ thất bại trong cuộc sống. Bởi một người thành công và hạnh phúc trong cuộc sống không cần phải phát tiết vì họ đang mãn nguyện và thoải mái, nếu họ gặp chuyện không vui thì cũng sẽ biết tự điều tiết cảm xúc của chính mình mà không tổn hại ai, bởi eq thấp sẽ không có mối quan hệ, mà không có mối quan hệ thì khó thành công lắm. Những kẻ thất bại trong cuộc sống hay là kẻ yếu thế hơn, thì thường tìm đối tượng nào đó an toàn để vớt vát chút tự tôn, như phát tiết với người nhà dù thủ phạm chọc họ đau là người lạ (không phải vì người nhà là kẻ yếu, mà người nhà an toàn), dẫm đạp đối tượng yếu thế hơn (như vợ yếu thế hơn chồng, con cái yếu thế hơn ba mẹ, động vật yếu hơn con người, người phục vụ yếu thế hơn khách hàng...). Vậy nên trên mạng hay xảy ra chuyện mấy bác gái thường xuyên quấy phá shiper chứ không phải nam, vì nữ giới là đối tượng dễ chịu bạo hành trong hôn nhân, không dám phản kháng chồng thì tìm cách hành người ngoài. Hay xảy ra chuyện một người hiền lành thành thật hành hạ động vật, vì phải chịu đựng cái nhìn của xã hội nên chỉ dám thể hiện cái ác với động vật. Hay bố mẹ hòa nhã với người ngoài, nhưng ác với con cái... Vì cảm xúc phản kích sẽ không biến mất mà chỉ chuyển dời từ đối tượng này sang đối tượng khác, họ không dám phản kích thủ phạm gây ra mà sẽ tìm đối tượng yếu thế hơn để phát tiết, vì bản tính sợ kẻ mạnh khinh kẻ yếu, xu lợi tị hại. Những kẻ ái kỷ luôn tìm cách hạ thấp người khác để nâng bản thân mình lên, tại sao? Vì chúng tự thấy bản thân thấp. Đây là vấn đề của chúng, người ngoài không thể thay đổi. Muốn biết bản chất của một người hay mức độ thành công của ai đó, hãy xem cách họ đối xử với những đối tượng yếu thế hơn. Như khi cùng đi ăn uống, một kẻ coi khinh và hành nhân viên phục vụ thì thường không có giá trị để kết giao, bất kể là về mặt tinh thần hay vật chất.
Ừm... những kẻ ái kỷ vô giá trị với mình. Nếu không phải xui xẻo đầu thai nhầm chỗ thì mình đã không lãng phí nhiều thời gian tinh lực ứng phó chúng nhiều thế. Nhưng không sao, trước hai mươi tuổi vận mệnh của ta nằm trong tay gia đình, sau hai mươi tuổi vận mệnh của ta nằm trong tay ta. Mình sẽ không như người khác cứ để những kẻ luôn đứng ở lập trường đối lập mình cầm lái cuộc đời mình. Chúng tự sống cuộc đời của bản thân còn chưa xong, còn dám khua tay múa chân vào cuộc đời của người khác à? Cuộc đời không phải game, bại nick chính thì mở nick phụ để chơi lại, ai cũng chỉ có một nick thôi, và nick của mình là của mình chứ không phải của các người.
Mình không phải người thích chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhoi, miễn là mấy chuyện quan trọng vẫn nằm trong tay mình. Mình không quan tâm chuyện ăn mặc, ăn gì mặc gì cũng được. Nhưng không cho phép ai nắm giữ quyền chọn làm nghề gì, yêu ai, không kết hôn hay lấy ai, sinh con không... Nếu họ không quá đáng, thì mình cũng tạm chấp nhận coi như bản thân xúi quẩy là được. Thậm chí không ngại mất trinh tiết, coi như là chó cắn đi, một lần rồi thôi. Nhưng muốn lấy đi tình yêu của mình, coi mình là cấm luyến, để cả đời mình bị ô uế và phụ thuộc vào chúng thì không thể chấp nhận được nữa. Ghê tởm thể xác còn miễn cưỡng, ai chịu nổi ghê tởm tinh thần, không biết soi gương nhìn bản thân là thứ mặt hàng gì sao? Làm đĩ hết giờ cũng về tan tầm, còn dám bắt mình chịu cả đời? Chúng nghĩ bản thân là ai??? Cục Shit còn làm phân bón được, chúng có ích gì với loài người??? Ghê tởm đến nỗi khiến mình dị ứng với tất cả mối quan hệ với con người.
Thật hâm mộ trẻ mồ côi... Nếu có một điều ước, hãy biến mệnh cách của mình thành "Thiên Sát Cô Tinh". Nếu bên chúng chính là Địa ngục, vậy được một mình chính là Thiên đàng 😊!
Bạn check email giúp mình nhé. Cảm ơn bạn nhiều.
Hic. Đọc bình luận của chị mà trăn trở quá. Thương cho phụ nữ, thương cho nạn nhân của ái kỷ 😢😢
Có ai đọc hết cmt như mình không. Đọc xong thấy hoang mang quá....😂
Cảm ơn luatsuNguyen nhiều!
Hi vọng video này sẽ khơi gợi trí tò mò của các bạn về "ái kỷ" (narcissism), một chủ đề hết sức quen thuộc ở các nước phương Tây nhưng rất mới lạ đối với người Việt, trong khi nhiều người trong chúng ta thường xuyên phải đối mặt với kiểu người có tính cách ái kỷ (người thân, bạn bè, đồng nghiệp,...). Nếu bạn đã hoặc đang phải trải qua các vấn đề về tâm lý trong bất kỳ mối quan hệ nào, bạn có thể tìm kiếm câu trả lời ở các video khác cùng chủ đề này nhé.
Tôi thấy trên kiến thức thì nói là vậy.thực thế đời thường đây là một căn bệnh mất dạy vì chúng nó sống ma cô như thế quen rồi.việc duy nhất là cho chúng nó ăn đấm hoặc những cái án tù dài đằng đẵng cho cái trò quấy nhiễu của chúng.
đừng bao giờ mong họ sẽ thay đổi, bởi vì đó là điều bất khả thi nhất trong tiến trình chữa lành và giải thoát khỏi ái kỷ. làm sao mà 1 người có thể thay đổi khi ko nhận thức rằng mình sai trái?
Quá chuẩn men
Kênh chị nói quá chính xác. Chúc chị nhiều sức khỏe.🙏💛👍
Cảm ơn luật sư rất nhiều
Hay quá bạn ơi!
Đúng vậy , họ luôn coi thường m , còn nâng họ cao quá
Ak mà chị biết cũng không bao giờ thay đổi. Chị cũng nhận định được điều đó dù chưa nghe video này. Mọi dấu hiệu đều có cả nên không thay đổi là đúng rồi. :)
Tất cả ak mà em quan sát cũng chưa từng thay đổi, kể cả sau nhiều biến cố. Tiếp tục quan sát đến già xem sao để sau này còn truyền lại kinh nghiệm xương máu cho con cháu chị nhỉ.
Giải trí với các video shorts về Ái kỷ - narcisissm trên Kênh RUclips Shorts mới ra mắt 7/2022: ruclips.net/user/shortsRgMNMJioaIY?feature=share
4 năm sống như vậy và cuối cùng thì cũng đã thoát ra dc
❤️❤️❤️
Ái kỷ ng ta CÓ CỐ GẮNG VÀ NỖ LỰC VÀ NGTA THẮNG ĐỐI THỦ CẠNH TRANH( đối thủ bị thao túng tâm lí) nên ng ái kỉ chả có lỗi gì nhé, lỗi là do ng bị thao túng k chịu cố gắng và nỗ lực, chì cần cố gắng và nỗ lực cta sẽ có dc tất cả , như cách mà tôi đã đứng đầu lớp và thao túng tất cả nhg ng yếu kém hơn tôi vậy😏😏😏😏
Vâng, đó chính xác là cách nghĩ của ái kỷ. Cảm ơn bạn đã nói ra điều đó ;)
Quá chuẩn
Một người ái kỷ thực sự.là người mắc chứng bệnh xem người khác giống như mình, họ suy nghĩ,suy diễn ra rất nhiều vấn đề của người khác nhưng họ không biết được đó lại là vấn đề của mình.Vì có thể họ không biết được mỗi cây đều quang hợp nhờ ánh nắng mặt trời, đều hút dưỡng chất từ đất nhưng sẽ sinh ra một bông hoa khác nhau,con người cũng thế cũng thế tuy sống là nhờ vào oxy, nước và thực phẩm nhưng sự phát triển về thể chất và tư duy đều khác nhau.
Nếu bạn bắt một người nông dân bỏ cày ruộng để nghiên cứu khoa học hay một thầy tu đừng đọc kinh mà đi làm ca sĩ thì há việc đó không phải là trò cười cho thiên hạ sao?
Một người thay đổi từ trong tâm tính của họ chứ không phải bộ đồ mặt trên cơ thể nên không thể nào nhận ra được.Vì tóc trên đầu của bạn mà bạn còn không thể biết khi nào nó bạc thì làm sao bạn có đủ khả năng hiểu được người khác (trừ một số người đã mở được TÂM NHÃN).
Nếu như thực sự muốn giúp người khác hết căn bệnh ái kỷ thì việc đầu tiên bạn nên chữa hết bệnh cho mình trước,vì khi bạn hết bệnh và không còn suy nghĩ về ái kỷ thì hai từ ấy cũng sẽ không còn trên cơ thể người khác
Giang sơn không đổi bản tính khó dời
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
Mình có chút tò mò, ái kỷ thường rất để ý cái gọi là QUYỀN LỰC, nên chúng cực kỳ quan tâm những gì liên đến sức mạnh và địa vị, ví dụ như... Chính trị. Ái kỷ thích chính trị, khác với những người thật sự yêu nước thương dân, mục đích của chúng là muốn có được quyền lực cao hơn người khác, khi người khác ở địa vị cao hơn thì chúng sẽ tìm cách lật đổ. Người thích chính trị chưa chắc là ái kỷ, nhưng mấy nhóm chính trị thường có sự xuất hiện của ái kỷ lắm. Sau chính trị, tiếp đến là kinh tế, vì tiền bạc cũng là một loại quyền lực. Nhưng ham muốn quyền lực không nhất thiết đi cùng năng lực tương xứng, nên chúng oán hận và vùi dập những người có năng lực đó dù người ta chả đả động gì đến chúng.
Quyền lực à? Dường như chúng luôn trong một cuộc đua so tài. Chỉ có người thua và kẻ thắng, chỉ có người đứng trên tất cả và người bị hạ gục, chỉ có kẻ thao túng và người bị theo túng. Mục đích là quyền lực và cách thức đạt được quyền lực là tùy người, nhưng nếu không đủ năng lực để thắng thì chúng sẽ tìm cách thắng bỉ ổi bằng cách vùi dập hoặc thao túng người khác. Thao túng là thủ đoạn thường thấy trong chính trị, kinh tế, nhưng những kẻ ái kỷ không chịu dừng lại ở những mối quan hệ công việc, mà còn dùng thủ đoạn đó trong những mối quan hệ vốn là tình cảm. Vậy nên, không có tình cảm, không có yêu thương, chỉ có tham vọng bức thiết muốn thắng "TAO CHÍNH LÀ KẺ MẠNH!", dù người thân yêu của chúng không hề muốn so bì với chúng cả. Yêu thương là nuôi dưỡng những điều tốt đẹp, là bao dung, là chúc phúc khi đối phương tốt, yêu thương là đỉnh cao của Cộng Thắng (nghĩa là: bạn thắng chính là tôi thắng, tôi thắng chính là bạn thắng, chúng ta đều thắng). Hiển nhiên, kẻ ái kỷ không hề biết cái gì là yêu thương, vì trong luật chơi của chúng chính là Quy tắc Mạnh - Yếu, sợ kẻ mạnh khinh kẻ yếu và chúng luôn muốn bản thân là kẻ mạnh còn người khác là kẻ yếu.
Bản năng của ái kỷ là chơi trò chính trị, dù sân khấu không phải chính trị. Cảm giác thao túng người khác mang lại sự thỏa mãn quyền lực cho chúng.
Vậy nên, kẻ ái kỷ sẽ không bao giờ cảm thấy an toàn và bình yên. Vì không ai luôn thắng trong những cuộc đua. Và luôn tồn tại núi cao có núi cao hơn. Vậy khi thất bại chúng sẽ làm gì? Tìm cách vớt vát tự tôn ở những nạn nhân của chúng để tiếp tục chiến đấu. Năng lượng không tự sinh ra và mất đi, chúng luôn dùng tư duy tiêu hao năng lượng (tranh đấu), nên phải sống phụ thuộc vào năng lượng của nạn nhân.
Ái kỷ không biết cách công nhận những điều tốt đẹp ở người khác, vì với tư duy Thắng - Bại, công nhận người khác chính là hạ thấp bản thân, và điều này cản trở sự tiến bộ vì chúng sẽ không chịu học hỏi ưu điểm của người khác. Kiêu ngạo nghĩ bản thân tốt nhất là cách dễ nhất để hạn chế bản thân và chịu thất bại.
Điều này không có nghĩa là ái kỷ không khát khao yêu thương chân chính, nhưng khi có được thì chúng sẽ kiêu ngạo và coi bản thân là người thắng trong mối quan hệ, nên sẽ coi thường và bỏ qua nhu cầu của "người thua". Chúng không biết cái gì là cho đi vô điều kiện, chỉ biết tranh đoạt hay cho vay nặng lãi (cho rất ít để có được món hời gấp trăm ngàn lần). Tựa như là con thú, luôn tìm cách cắn xé miếng thịt ở người khác.
Vì chúng chỉ yêu quyền lực, nên sẽ phụ thuộc vào cái nhìn của đám đông rất nhiều. Bởi sẽ không tồn tại quyền lực, nếu không có sự tồn tại của người khác. Nên chúng rất khó ở một mình, khi ở một mình thì chúng sẽ nhàm chán đến phát điên. Chúng không có khả năng tĩnh lại để nhìn vào nội tâm của bản thân và kiểm điểm những gì bản thân đã làm. Chắc vì chả có gì trong đấy chăng? 🤔
Ái kỷ là một loài kỳ lạ. Chúng tự ảo tưởng coi người khác là đối thủ, tự biến cuộc sống của mình thành bãi chiến trường, tự coi quyền lực là thứ duy nhất đáng giá. Chúng bị mù với những gì tốt đẹp như chân thiện mỹ, bị mù tình yêu thương, mù những điều tốt đẹp trong cuộc sống, và cái bệnh này hiển nhiên nghiêm trọng hơn mù màu. Mình nghĩ, thế giới mình nhìn thấy và thế giới chúng nhìn thấy hoàn toàn khác nhau.
P/s: mình thích viết phần bình luận vì có động lực cảm xúc để viết hơn. Bạn thấy phần nào hay thì cứ lấy, rồi xóa bình luận của mình đi, hay tự chỉnh sửa theo ý bạn cũng đều được. Những gì mình nói về ái kỷ không đánh dấu bản quyền.
Vâng, cảm ơn bạn nhiều. Vậy mình sẽ tổng hợp từ các bình luận của bạn để làm thành bài viết nhé.
Đô lôi. Ua dim ua nói xấu cho nó cut đi
Nếu người nạn nhân đã lớn tuổi rồi thì sao chị? Ví dụ như mẹ em, bị thao túng bởi ba em là người ái kỉ, và còn dùng mẹ em để đe doạ, thao túng em?
Kênh của c nhằm giúp các nạn nhân ái kỷ cập nhật chút kiến thức và tự giải thoát. Việc thay đổi người ái kỷ là rất khó khăn, k ai có thể giúp họ trừ chính bản thân họ. E nên tập trung vào việc giúp chính bản thân e trước. Thay đổi nhận thức và từ chối làm nạn nhân ái kỷ là cách tốt nhất cho e và cho những người ái kỷ. Bớt nạn nhân là bớt ảnh hưởng của ái kỷ. Và cách tốt nhất để giúp người khác là giúp bản thân e trước vì e đang là nạn nhân và có nhiều tổn thương tâm lý cần nhiều thời gian để chữa lành.
Bạn đừng nhân nhượng.cần thiết cho ăn cái tát nổ đom đóm mắt ra hoặc đưa ra tòa án vì tội quấy nhiễu với mục đích khủng bố tinh thần.cho dù là người thân hay họ hàng,bạn bè,bất kì ai.chứ thứ đó chúng không có tự trọng.nếu nhờn chúng sẽ không để bạn yên.
CHẢ VIỆC GÌ PH THAY ĐỔI CẢ BẠN ÊII, THAY ĐỔI THEO THỨ MÀ MÌNH YÊU THÍCH LÀ DC
Sợ phụ nữ
M đã dần tách biệt với họ , hầu như tách biệt ùi , chỉ còn ở chung nhà thui , tìm chỗ và rời đi thui