Tôi là nạn nhân của bạo lực học đường vì 1 lý do đơn giản: đeo niềng răng. Ban đầu tôi vì sợ hãi chúng đã 0 dám nói gì cho đến khi chúng cói tình trùm chiếc áo mưa vào đầu tôi. Tôi bực mình đấu khẩu rồi báo với cô chủ nhiệm sau đó không còn dám lại gần tôi.Hãy nhớ! Niềm vui được chia sẻ sẽ nhân đôi Buồn bã được chia sẽ vơi đi một nửa Các bạn đừng ngại mà tâm sự với bố mẹ nếu là nạn nhân nha😀
Tôi cũng như bạn…dù thấp bé nhẹ cân và tính nhút nhát nhưng bị kéo ra trêu đùa nhiều quá thành ra máu nóng nổi lên toi cân tất cả bọn :)) thế là từ đó tụi nó k dám đụng toi nữa…
Và còn có cả tình dục và sự biến thái, bệnh hoạn trong đó nữa. Trẻ con thì có áp lực học tập. Người lớn thì có áp lực công việc. Họ giải tỏ stress bằng cách phóng túng dục vọng trong những đam mê thể sát, giết tróc. Nếu điều đó thôi thì cũng chưa đến nỗi ghê rợn bằng việc họ bắt nạt những kẻ yếu thế hơn mình. Chết là hết nhưng sự tổn thương sẽ tồn tại mãi mãi với những người còn sống vật vờ trong ám ảnh quá khứ.
Đúng là phim . Lính cứu hỏa làm méo gì ko dám nhào vào cứu người để 1 thằng nhóc ko có đồ bảo vệ vào cứu được đứa bé . Và cả đám bắt nạt và đốt nhà giết người vậy nhưng cảnh sát điều tra đâu ? Sự trả thù của cô bé là OK.( mặc dù đứng trên pháp luật và sự nhân tính là không đúng )
Vãi..xem xong cảm giác sang trấn tâm lý thật sự cuối cùng thì chết hết 0 chừa 1 ai ,0 có ai là ng tốt những ng tưởng sống cuối cùng vẫn chết :>> chỉ tội cho đứa e gái và ba mẹ nv chính..
Cái tính cáu bẩn của t cũng giúp ích phần nhiều, trước t tý bị blhd nhưng được cái liều, ai đụng vào là sửng lên, học sinh mà đầu óc chúng nó trẻ con lắm ,con mồi càng không phản kháng chúng nó càng bắt nạt, như mèo vờn chuột ấy. Nên là có gì thì liều đi,tự bảo vệ bản thân, đừng nhịn...
Ừ đúng đó . Rụt rè nhút nhát sẽ làm bọn bắt nạt hung hăng hơn phải vươn lên rồi nhờ người lớn can thiệp là tụi nó cọp vòi à . Mà nhất là mấy đứa có tiền là tụi nó hay lên mặt
Phim cũng phản ánh gần như 80% xã hội Nhật về hành pháp …. Mọi người có nhớ về bé Nhật Linh không ???? Tên tội phạm đã bị bắt nhưng xử như thế nào ??? Ở tù ? Đủ tội chưa nhỉ !!!!!! Phải
Bộ phim này như muốn nói lên về cách dạy con cái của người Nhật Bản Khi những đứa trẻ Nhật Bản mới sinh ra từ 2,3 tuổi trở lên, những đứa trẻ sẽ tự đi học, tự làm quen với phương tiện và học cách mua vé và sẽ có nhiều cha mẹ Nhật Bản sẽ không quan tâm đến con cái khi chúng 6,7 tuổi trở lên, những cha mẹ này rất phổ biến ở Nhật Bản, nên chuyện bạo lực học đường không thể tránh khỏi, những chuyện bạo lực học đường ở Nhật Bản luôn là nỗi ám ảnh với những em nhỏ ở Nhật Bản, vì các bật phụ huynh rất thờ ơ với con cái, và có nhiều bạn nhỏ bị bạo lực học đường, mà không dám nói cho bật phụ huynh nghe, từ từ những đứa trẻ sẽ chở thành những con rối, tự nhốt bản thân mình trong phòng, tự sát, hoặc có mặt cho số phận để làm nạn nhân bị bạo lực học đường, khi trải qua những biến cố bạo lực học đường, những đứa trẻ ngây thơ, giờ đây bước lao đao trên con đường sai trái, biến mình thành một kẻ phạm tội, nhưng sẽ có ít, nhiều phụ huynh ở Nhật Bản, rất bao bọc con cái, họ có thể quan tâm con cái mình ít nhiều gì Và Tôi cũng là nạn nhân bị bạo lực học đường hơn 2 năm rồi có ai giống tôi không?
Các b thử thương lượng gđ,nếu cần thiết thì chuyển trường. Chuyển trường có thể đi học xa 1 chút . và ng.lớn cũng có nhiều biện pháp để giải quyết. Các b cứ thẳng thắng với gđ đi.
Cc nhé thường là họ ko có người bảo vệ có tầm ảnh hưởng lớn . Đa phần ko cạy nhờ đc ai nên phải chịu thấp kém thôi . Đã nghe câu nhà chưa có gì thì đừng động vào ai ch . Đến lúc làm gì nhau đéo có tiền chạy án :))
Đám cảnh sát khốn nạn hết rồi…,trường học và thị trấn trong phim này nằm ngoài vòng pháp luật.., có chính phủ. Hiệu trưởng, thầy cô giáo và quản sinh bị ngu lú hết rồi…!!!
Bọn cảnh sát chết hết rồi. Trường học và thị trấn này sống ngoài vòng pháp luật…, không có chính phủ. Thầy cô giáo và ban giám hiệu trường bị ngu lú cả rồi…, nên mới có cái kết kinh tởm quá..!
nữ chính nếu sống thì cái kết tốt nhất vẫn là sống trong tù, vì cô ấy cũng đã giết người, cũng kh khác những người kia. và hơn hết, chỉ còn 1 mình, bị phản bội sống không bằng chết.
Tôi không hề biết bản thân mình là một kẻ kỳ quặc cho đến khi tôi học cấp 2. Tại đó tôi không hề có một người bạn nào, do đó tôi là mục tiêu dễ dàng của bắt nạt. Tôi bị đánh, bị sỉ nhục, chúng xem tôi như một thứ giúp chúng giải trí vậy, là một điều tất yếu chẳng một ai ra giúp tôi cả. Tôi nói chuyện này với mẹ tôi bà cũng giúp tôi giải quyết chuyện với GVCN, ít ra nó cũng giúp cho tôi yên ổn một thời gian, việc bắt nạt vẫn còn nhưng ít hơn trước. Tôi cứ tưởng mình phải chịu đựng nó đến khi lên cấp 3, thì việc đổi chỗ ngồi vào năm lớp 7 đã thay đổi tôi. Tôi được đổi chỗ với một cậu bạn nhỏ con hơn tôi, tôi không nhớ bằng cách nào tôi với cậu lại trở thành bạn thân, nhưng tôi rất cảm ơn cậu, nhờ có cậu mà quãng thời gian cấp 2 của tôi có ý nghĩa hơn rất nhiều so với tưởng tượng, tôi không muốn quay lại thời học sinh, nếu bị bắt buộc phải trải qua nó lại lần nữa, tôi sẽ chọn ở bên cậu, người bạn tốt nhất của tôi. Tôi gần như đã hoàn toàn quên mất con người thật của mình cho đến khi tôi lên cấp 3. Không một ai tôi từng quen biết ở cấp 3, một người không dám bắt chuyện với người lạ như tôi đương nhiên sẽ không có bạn. Vậy cũng tốt thôi? Lúc cô đơn đó tôi chỉ tới quãng thời gian tươi đẹp thời cấp 2 của mình. Tôi nhận ra, liệu " tươi đẹp" có phải từ chính xác để miêu tả nó không? Thứ "tươi đẹp" trong mắt tôi thật ra chỉ là sự giả đối kinh tởm tôi tự mình nghĩ ra thôi, tôi từng bị bắt nạt, cậu bạn đã cứu rỗi tôi, còn tôi thì làm gì chứ. Chính tôi lại đi bắt nạt những người từng giống như tôi, tôi đặt biệt danh, chọc giận họ, đương nhiên tôi không dùng bạo lực, tôi nghĩ rằng bắt nạt là bạo lực và tôi chỉ đang tạo ra niềm hạnh phúc cho mình, tôi không phải là kẻ bắt nạt. Hahahaha, tôi còn thua cả súc vật. Tôi nhận ra sự khốn nạn của bản thân cũng là lúc tôi không còn dũng khí để nhìn vào mắt bất kỳ ai, do thế tôi cô độc. Nếu bạn gặp tôi ngoài đời, thì điều đầu tiên bạn nghĩ là không muốn kết thân với một kẻ như tôi, cứ như xung quanh tôi tồn tại một rào cản với bất kỳ ai ở gần vậy. Tôi bắt đầu chấp nhận thực tại, tôi không muốn mình làm phiền đến người khác nữa, vì thế tôi học cách đoán suy nghĩ của người khác, mỗi khi thấy họ có một chút khó chịu, tôi sẽ rời đi, nhờ thế dù không có bạn tôi cũng không có kẻ thù. Ngoại trừ chính tôi, tôi chắc chắn là một người xấu xí, tôi ghét nhìn bản thân trong gương, tôi ghét máy ảnh, nhưng vì một lý do thần kỳ đến nực cười có một vài người nhìn thấy tôi lại tưởng tôi xinh đẹp, và bà già khốn nạn (tôi xin lỗi, tôi không thể viết bình thường được với người này), ban đầu bả nghĩ tôi đẹp, xinh thưa là tự bả nghĩ thế, đến khi bả nhìn được sự xinh đẹp giả tạo đó, bả quay sang phá tôi. Tôi xin nói luôn, là bả là bà già giữ xe ở trường TRUNG HỌC PHỔ THÔNG BÌNH PHÚ - BÌNH DƯƠNG. Tôi hận bả, trong cuộc đời này, dù có chết tôi vẫn hận. Tôi gửi xe tại trường, tôi không thiếu bỏ một xu tiền xe. Ấy thế chỉ vì ngoại hình, mà ngày nào bả cũng ra xì lốp xe của tôi, tôi không hề nhận ra điều đó cho đến một ngày lớp tôi về sớm hơn thường ngày, và điều tôi bắt gặp là con mụ đó đang lại cúi ở xe tôi, tôi tới gần thì mụ giật mình lảng đi, nhìn lốp xe bị xẹp, tôi đã hiểu hết tất cả. Bạn tưởng xe bị xịt hơi thì chỉ cần bỏ 2 ngàn gửi xe là xong à? Ừm, đúng thế nếu không phải điều này tiếp diễn hơn 2 năm 4 tháng vào tất cả các ngày trong tuần. Phải đến tận giữa năm lớp 11 tôi mới nhận ra điều đó, và cả năm lớp 10 tôi phải dắt bọ hơn 2 km đến chỗ sửa xe đạp điện, và là 2, 3 lần mỗi tuần, đến mức ba mẹ nghi ngờ tôi cố tình, và ông chủ tiệm sửa xe cũng thấy có lỗi khi sửa xe cho tôi. Tôi biết con mụ đó làm nhưng tôi không có bằng chứng, như một điều đương nhiên tôi nói với mẹ. Chẳng một ai tin tôi, chẳng một ai. Lần đầu tiên có thể do người khác, nhưng lần 2 là lỗi của tôi. Tôi ghét gia đình này, tôi căm hận mọi người, tôi căm,thù bản thân mình. Ahhhh, tôi không muốn sống nữa, tôi muốn kết thúc tất cả. Khốn ki*p, tôi lại sợ cái chết, tôi bắt đầu trốn tránh hiện thực, tôi xem anime, tôi chơi game. Tôi nhận ra là mình không sống vì bất cứ thứ gì cả, cuộc đời tôi ngay từ đầu đã là giả tạo, tôi chỉ học và học, tôi chưa từng nghĩ xem mình muốn làm gì. Cả quãng đời trước đây là vô nghĩa, nhưng ít nhất giờ đây tôi cũng tìm được thứ mình thích nhất rồi, tôi muốn làm game, tôi muốn tạo ra một thế giới giúp tôi quên đi thực tại. Nhưng tôi ghét đi học, tôi nghỉ học đại học rồi đi làm, nhưng với tính cách quái gở tôi không làm lâu dài. Tôi bỏ học để tìm hướng học khác nhưng tôi chẳng làm được gì. Chán nản, tôi bắt đầu học lại, vì điểm học bạ chẳng đủ tôi phải học trung cấp, vì ở gần nơi tôi sống không có bất kì trường cao đẳng nào. Và giờ, lại một chu kì mới lại tiếp tục, tôi lại bị xì lốp xe. Hahahaha, đây có lẽ là nghiệp chướng tôi phải chịu rồi. Tôi luôn cô độc mà, chỉ 2 năm thôi còn ít hơn trước những 4 tháng lận mà. Chắc chẳng ai thèm đọc đâu, nên tôi mới có thể tự do như thế này, cảm giác thật tuyệt, giống cảm giác khi hét to ở thác nước nơi mà chẳng ai biết. Hahahaha, chuyện này là thật. Tôi viết nó ra để luyện tập khả năng viết kịch bản cho game, mong sau này nó sẽ hoàn thành. Mà chắc phải luyện tập thêm vì nó chẳng hay chút nào. Hahaha
B thử tìm cv gì cũng dc.để dành chút tiền ăn món mình thích, đi du lịch, mua món mình thích thử xem, đừng nghĩ chết là hết, nó là mở đầu tồi tệ gấp ngàn lần và ko có hồi kết cho những ai tự tìm chết, quá trình đc chết chờ cái chết đến ...b sẽ ko thể tưởng tượng dc đâu... Ai nói đi học là con đường cuối cùng, cắt mái tóc gọn gàng và đi xin việc với cv p.vụ hay việc gì đó 20k/1h cũng có thể nuôi sống bản thân, tiết kiệm dc chút ít mua j mình thích, và biết đâu b lại tìm dc 1 chân trời mới của riêng mình Nếu b ngại làm ,ko chịu khó dc, chỉ chờ đợi gd cho tiền hay chu cấp, r b chìm đắm trong game....tất cả chỉ là lí do của b. Chỉ tự hành hạ bản thân vả gđ. Kiếm dc tiền cũng là 1 niềm zui đó.b thử đi.
Ai cũng kì quặc ko ai giống ai, nhưng b tự nhận ra r cố chìm.trong đó thì chỉ chết chìm thôi, thay đổi bản thân đi, cái nhìn í. Ko thích học nữa thì thôi, cần j, mục đích học để kiếm tiền mà mở thêm kiến thức thôi, nhưng đi làm nghề dạy nghề, b cũng học dc rất nhiều thứ ...or buôn bán nhỏ....rất nhiều cách. Chúc b 1 ngày nào đó bước ra khỏi hang động của mình và đi ra ngoài khám phá nhé
mình không biết chuyện trên là thật không vì cách hành văn và câu cú của bạn rất hay, nó còn thể hiện bạn là người rất thông minh nữa , mình nghĩ bạn nên tìm hiểu về Phật Pháp, khi hiểu được những lời Phật dạy bạn sẽ tự tìm được câu trả lời cho những gì bạn đang thắc mắc và định hướng được cuộc sống của mình, nếu chưa biết bắt đầu từ đâu thì mình nghĩ bạn nên nghe các bài giảng của Thầy Thích Pháp Hòa, đọc các sách của Sư Ông Thích Nhất Hạnh, cuộc sống này là của bạn, không ai yêu bạn thì hãy tự yêu thương chính mình và chỉ có bạn mới tự giải thoát được những đau khổ của bản thân, đừng trông chờ ai hay đấng thần linh nào cứu bạn hết, 🙂
@@Emily-nj8o xin lỗi vì đến bây giờ tôi mới trả lời bạn, cảm ơn bạn vì đã giới thiệu cho tôi cách để giúp cho tôi cảm thấy tốt hơn. Thật lòng cảm ơn bạn. Mà tôi hơi băn khoăn vì câu trả lời của bạn, ý bạn là vì cách hành văn của tôi khiến cho câu chuyện mất đi tính chân thực à? Làm ơn hãy trả lời tôi nhé, tôi muốn biết mình sai ở đâu
Có 1 điều phi lý là tại sao nhút nhát sợ hãi buộc phải giết người khác và bạn sẵn sàng làm điều đó. Nếu bạn sẳn sàng giết người thì tại sao ko giết kẻ bắt nạt bạn. Vậy nên The Glory mới là kiểu trả thù hợp tình hợp lý nhất.
Bạn đâu hiểu đc cảm giác của ng bị bắt nạt. Họ luôn ám ảnh và sợ hãi đám ng bắt nạt họ. Sau này họ lại đi bạo lực với kẻ khác. Nguyên nhân này cũng tạo ra rất nhiều sát nhân hàng loạt. Bọn trẻ bắt nạt tuy nhỏ nhưng thật sự k bằng súc vật.
chúc các bạn xem phim vui vẻ. Tên phim : Liverleaf nhé ❤❤
Vui vẻ thì có vui vẻ rồi đó nhưng mau me ko à
Kinh quá :-))
Phản giáo dục.
😭😭😭😭😭😭😞 sợ qua, toàn cảnh giết người ko 😭
U là troiiiii
Tôi là nạn nhân của bạo lực học đường vì 1 lý do đơn giản: đeo niềng răng. Ban đầu tôi vì sợ hãi chúng đã 0 dám nói gì cho đến khi chúng cói tình trùm chiếc áo mưa vào đầu tôi. Tôi bực mình đấu khẩu rồi báo với cô chủ nhiệm sau đó không còn dám lại gần tôi.Hãy nhớ!
Niềm vui được chia sẻ sẽ nhân đôi
Buồn bã được chia sẽ vơi đi một nửa
Các bạn đừng ngại mà tâm sự với bố mẹ nếu là nạn nhân nha😀
Tui thấy niềng răng nhìn chất mà ta
Tôi cũng như bạn…dù thấp bé nhẹ cân và tính nhút nhát nhưng bị kéo ra trêu đùa nhiều quá thành ra máu nóng nổi lên toi cân tất cả bọn :)) thế là từ đó tụi nó k dám đụng toi nữa…
May cho bạn là thầy cô quan tâm chứ có thầy cô làm lơ mà bạn cũng dũng cảm chứ rụt rè là tụi nó bắt thóp ngay .
Tôi đòi đi niềng răng còn k đc đây này😂
Ngày xưa tôi học k có chuyện con gái bắt nạt nhau, nhưng mấy tên con trai cấp 2 thì khác. Tôi và nó nhiều lần đánh nhau, dù tôi cũng run và sợ,l
phim Nhật Bản luôn là 1 thứ gì đó rất là máu me:)))
@@ren9340 nó cứ kiểu cuốn cuốn í=))
Ummm nhưng những tình huống trong phim phản ánh đúng với thực trạng xã hội bh
Và còn có cả tình dục và sự biến thái, bệnh hoạn trong đó nữa. Trẻ con thì có áp lực học tập. Người lớn thì có áp lực công việc. Họ giải tỏ stress bằng cách phóng túng dục vọng trong những đam mê thể sát, giết tróc. Nếu điều đó thôi thì cũng chưa đến nỗi ghê rợn bằng việc họ bắt nạt những kẻ yếu thế hơn mình. Chết là hết nhưng sự tổn thương sẽ tồn tại mãi mãi với những người còn sống vật vờ trong ám ảnh quá khứ.
@@ren9340 chuẩn rồi=))))))
Vừa máu me vừa thú vị vừa ma mị vừa đỉnh , vừa hay =)) nhất là bộ phim "thế giới không lối thoát" ấy=))
Tội nhất cho đứa em bị bỏng kia 🥺
Tui thấy tội bà của người đô gia ki
Phim này phản ánh đúng hiện thực. Bạo lực học đường thì cái giá là vậy là đúng rồi. Tao ủng hộ
Nếu là nano thì ko xong rồi 👌☺️
@@trangvothithao3278 nếu là nano thì nano không cho chết dễ dàng như vậy đâu có khi nano tra tấn tới chết
Film Nhật vs Ấn Độ luôn có lối đi riêng
Mình rất thích xem phim này🥰🥰 Cảm ơn bạn
Bị dồn ép đến chết và đốt nhà giết cha mẹ cô bé như vậy . Đau lòng phất lộ trả thù ... Không thể ko xảy ra dù biết là ko nên.
Quả là một câu chuyện cảm động . Cô con gái sẽ trả thù thay cho bố mẹ chính tỏ cô rất yêu gia đình .
Đúng là phim . Lính cứu hỏa làm méo gì ko dám nhào vào cứu người để 1 thằng nhóc ko có đồ bảo vệ vào cứu được đứa bé . Và cả đám bắt nạt và đốt nhà giết người vậy nhưng cảnh sát điều tra đâu ? Sự trả thù của cô bé là OK.( mặc dù đứng trên pháp luật và sự nhân tính là không đúng )
Đọc truyện hoặc xem full phim rồi quay lại phán nhé
Vãi..xem xong cảm giác sang trấn tâm lý thật sự cuối cùng thì chết hết 0 chừa 1 ai ,0 có ai là ng tốt những ng tưởng sống cuối cùng vẫn chết :>> chỉ tội cho đứa e gái và ba mẹ nv chính..
Ông của nữ chính nữa :(
Bà của nam chính nữa :(
phim này cho ta thấy 1 thế giới không có công an 😂
Thật ra bênn nước khác bạo lực học đường với lại làm ko có bằng chứng thì công an ko giải quyết và nhà trường lơ đi mún giết ai giết
Ở hàn quốc vs nhật Bản là thế đấy bạn .
Phim ảnh Hàn Quốc toàn tân bốc cao lắm
@@trunglong525 là sao Bạn
Bậy rồi , phim của Nhật mà sao gom cả Thế Giới vào trong đây ? 😂 đã nói bậy còn nói cho to 😂
Cái tính cáu bẩn của t cũng giúp ích phần nhiều, trước t tý bị blhd nhưng được cái liều, ai đụng vào là sửng lên, học sinh mà đầu óc chúng nó trẻ con lắm ,con mồi càng không phản kháng chúng nó càng bắt nạt, như mèo vờn chuột ấy. Nên là có gì thì liều đi,tự bảo vệ bản thân, đừng nhịn...
Ừ đúng đó . Rụt rè nhút nhát sẽ làm bọn bắt nạt hung hăng hơn phải vươn lên rồi nhờ người lớn can thiệp là tụi nó cọp vòi à . Mà nhất là mấy đứa có tiền là tụi nó hay lên mặt
Chuẩn
đúng là phim nhật ko làm ta thất vọng về độ xoay chong chóng
tối rất thích mấy cái phim thể loại này 😍
Phim cũng phản ánh gần như 80% xã hội Nhật về hành pháp …. Mọi người có nhớ về bé Nhật Linh không ???? Tên tội phạm đã bị bắt nhưng xử như thế nào ??? Ở tù ? Đủ tội chưa nhỉ !!!!!! Phải
Haizzz...tội nghiệp cô pé😥😥😥
Bộ phim này như muốn nói lên về cách dạy con cái của người Nhật Bản
Khi những đứa trẻ Nhật Bản mới sinh ra từ 2,3 tuổi trở lên, những đứa trẻ sẽ tự đi học, tự làm quen với phương tiện và học cách mua vé và sẽ có nhiều cha mẹ Nhật Bản sẽ không quan tâm đến con cái khi chúng 6,7 tuổi trở lên, những cha mẹ này rất phổ biến ở Nhật Bản, nên chuyện bạo lực học đường không thể tránh khỏi, những chuyện bạo lực học đường ở Nhật Bản luôn là nỗi ám ảnh với những em nhỏ ở Nhật Bản, vì các bật phụ huynh rất thờ ơ với con cái, và có nhiều bạn nhỏ bị bạo lực học đường, mà không dám nói cho bật phụ huynh nghe, từ từ những đứa trẻ sẽ chở thành những con rối, tự nhốt bản thân mình trong phòng, tự sát, hoặc có mặt cho số phận để làm nạn nhân bị bạo lực học đường, khi trải qua những biến cố bạo lực học đường, những đứa trẻ ngây thơ, giờ đây bước lao đao trên con đường sai trái, biến mình thành một kẻ phạm tội, nhưng sẽ có ít, nhiều phụ huynh ở Nhật Bản, rất bao bọc con cái, họ có thể quan tâm con cái mình ít nhiều gì
Và Tôi cũng là nạn nhân bị bạo lực học đường hơn 2 năm rồi có ai giống tôi không?
Có tôi
Báo cáo cô giáo là điều nên làm lúc này bạn nhé. Chúng sẽ chẳng thể làm gì
Có tôi
Các b thử thương lượng gđ,nếu cần thiết thì chuyển trường. Chuyển trường có thể đi học xa 1 chút . và ng.lớn cũng có nhiều biện pháp để giải quyết. Các b cứ thẳng thắng với gđ đi.
phần đầu rất hay nhmak càng về sau thì ng này chết ng kia chết thù các chi tiết bất ngờ cx chả có tác dụng j
Phim hay, hấp daxn. Thánh kênh
phim nhật khó đoán cốt truyện đc cái gì cx có thể xảy ra đc😅😅😅
phim VN cũng có mấy kiểu bạo lực học đường như vậy nhưng ko đến nỗi phải thiêu rụi cả ngôi nhà
T đã tập võ từ nhỏ để phòng tránh bạo lực học đường 💪
Chính vì có những bộ phim như này lên xh bây giờ mới nhiều vụ chém giết người dã man đến vậy
chứ ko phải xã hội có sẵn nên người ta mới làm phim phản ánh sao
10:37 mitsura biểu cảm dữ z:)))
Bạo lực học đường rất đáng sợ.
Phim hay quá ước gì ngoài đời cũng đc như này😊
Những học sinh bị bắt nạt thường là người nhu nhược, không có kĩ năng tự bảo vệ bản thân.
Cc nhé thường là họ ko có người bảo vệ có tầm ảnh hưởng lớn . Đa phần ko cạy nhờ đc ai nên phải chịu thấp kém thôi . Đã nghe câu nhà chưa có gì thì đừng động vào ai ch . Đến lúc làm gì nhau đéo có tiền chạy án :))
Khổ thân dã man 😞 cuộc sống đã áp lực r đừng đối xử tồi tệ với nhau như vậy chứ
Mày bị óc chó hả
Cho tớ xin video này nha
Gia đình và nhà trường phải kết hợp mới đào tạo thành công được.
Đúng rồi đó bạn. Này phim thôi chứ ngoài đời thì quả là đáng sợ. Ở nhà thì các ph lúc nào cũng “cháu ở nhà ngoan lắm”😅
Tuyệt vời
mái tóc của noraki giống nanno thế
Nhìn thoáng qua thì giống thật b nhỉ
Tôi đang tự hỏi là đám cảnh sát đâu mất hết cả rồi?😂
Đám cảnh sát khốn nạn hết rồi…,trường học và thị trấn trong phim này nằm ngoài vòng pháp luật.., có chính phủ. Hiệu trưởng, thầy cô giáo và quản sinh bị ngu lú hết rồi…!!!
Bọn cảnh sát chết hết rồi. Trường học và thị trấn này sống ngoài vòng pháp luật…, không có chính phủ. Thầy cô giáo và ban giám hiệu trường bị ngu lú cả rồi…, nên mới có cái kết kinh tởm quá..!
Vậy ms có phim coi
Đừng mong công lý công bằng
Hãy tự Trả thù theo cách thông minh của mình
Bộ phim này dựa trên 1 câu chuyện có thât😄
Nàooo
cho tui xin câu chuyện có thật đó đi
@@violetzoe116 nàoooo 🐧
Nhạc nền là gì vậy ad chia sẻ dc khômg nghe vui tai quá
Có 1 điều phi lý ở đây là giết người nhưng không bị cảnh sát phát hiện :)))
ukkk
phim
kết phim đáng lẽ nên để nữ chính được sống vui vẻ hạnh phúc ở 1 nơi khác mới viên mãn
nữ chính nếu sống thì cái kết tốt nhất vẫn là sống trong tù, vì cô ấy cũng đã giết người, cũng kh khác những người kia. và hơn hết, chỉ còn 1 mình, bị phản bội sống không bằng chết.
Bộ phim cho thấy đây là mặt tối của trường học
Rồi cái kết ko ai còn sống đúng cái nịt 🙏🤣🤣
Ad cho e xin link full được k ạ
phim nhật lúc nào cũng dark vl, trừ những bộ anh hàng xóm tốt bụng với cô chủ damdang ra.
phản bội nhận cái kết đún ban đầu đừng tham trai là kh bị blhd r 🥥
Hs mà như sát thủ chuyên nghiệp vậy.
Phim hay qua ❤❤❤
Nếu như cô ấy không thik kẻ biến thái đó là mọi chuyện sẽ khác r😶🌫️
Cho tớ xin mấy phim kiểu na ná như này vs ạ 😊❤
Những đứa học trò là quỷ dữ ,thế giới thật là vô cảm..😢
Phim sặc mùi chết chóc và máu me .. phim này mà để những bé học sinh xem đc là k tốt..
Tội nghiệp ông nu9 và bà na9:)
hay quá chị ơi em muốn xem thêm phần nữa quá em phải đăng kí chị ngay 🥰🥰
Cảm ơn em nhìu!
@@PhimFactory dạ
Đừng ép người khác đến bước đường cùng giết hết bọn kia luôn
Chuẩn luôn b
Phim Nhật khó tiêu hoá quá, càng ngày càng có khoảng cách xa với Phim Hàn, TQ
Ảo thật đấy
thoả mãn vc luôn ấy =)))
Đúng là phim viễn tưởng
ÔNG BÀ CHA MẸ LÀ NHỮNG NGƯỜI SINH THÀNH MÌNH, THẾ MÀ....
Phim nay hay nha
Mới đầu t tưởng nặc nô:)))
ít ra phim này không có ai tội nghiệp cho cái kết của kẻ bắt nạt.
phim này dạy tuổi trẻ ngông cuồng sống loạn ,và không phân biệt phải trái và tình người
Ông đạo diễn này cũng bệnh lắm luôn.
Bộ phim ngắn hay quá
Cái phim gì mà ai cũng chết ngắt hết trơn
Tôi không hề biết bản thân mình là một kẻ kỳ quặc cho đến khi tôi học cấp 2. Tại đó tôi không hề có một người bạn nào, do đó tôi là mục tiêu dễ dàng của bắt nạt. Tôi bị đánh, bị sỉ nhục, chúng xem tôi như một thứ giúp chúng giải trí vậy, là một điều tất yếu chẳng một ai ra giúp tôi cả. Tôi nói chuyện này với mẹ tôi bà cũng giúp tôi giải quyết chuyện với GVCN, ít ra nó cũng giúp cho tôi yên ổn một thời gian, việc bắt nạt vẫn còn nhưng ít hơn trước. Tôi cứ tưởng mình phải chịu đựng nó đến khi lên cấp 3, thì việc đổi chỗ ngồi vào năm lớp 7 đã thay đổi tôi. Tôi được đổi chỗ với một cậu bạn nhỏ con hơn tôi, tôi không nhớ bằng cách nào tôi với cậu lại trở thành bạn thân, nhưng tôi rất cảm ơn cậu, nhờ có cậu mà quãng thời gian cấp 2 của tôi có ý nghĩa hơn rất nhiều so với tưởng tượng, tôi không muốn quay lại thời học sinh, nếu bị bắt buộc phải trải qua nó lại lần nữa, tôi sẽ chọn ở bên cậu, người bạn tốt nhất của tôi.
Tôi gần như đã hoàn toàn quên mất con người thật của mình cho đến khi tôi lên cấp 3. Không một ai tôi từng quen biết ở cấp 3, một người không dám bắt chuyện với người lạ như tôi đương nhiên sẽ không có bạn. Vậy cũng tốt thôi? Lúc cô đơn đó tôi chỉ tới quãng thời gian tươi đẹp thời cấp 2 của mình. Tôi nhận ra, liệu " tươi đẹp" có phải từ chính xác để miêu tả nó không? Thứ "tươi đẹp" trong mắt tôi thật ra chỉ là sự giả đối kinh tởm tôi tự mình nghĩ ra thôi, tôi từng bị bắt nạt, cậu bạn đã cứu rỗi tôi, còn tôi thì làm gì chứ. Chính tôi lại đi bắt nạt những người từng giống như tôi, tôi đặt biệt danh, chọc giận họ, đương nhiên tôi không dùng bạo lực, tôi nghĩ rằng bắt nạt là bạo lực và tôi chỉ đang tạo ra niềm hạnh phúc cho mình, tôi không phải là kẻ bắt nạt. Hahahaha, tôi còn thua cả súc vật.
Tôi nhận ra sự khốn nạn của bản thân cũng là lúc tôi không còn dũng khí để nhìn vào mắt bất kỳ ai, do thế tôi cô độc. Nếu bạn gặp tôi ngoài đời, thì điều đầu tiên bạn nghĩ là không muốn kết thân với một kẻ như tôi, cứ như xung quanh tôi tồn tại một rào cản với bất kỳ ai ở gần vậy. Tôi bắt đầu chấp nhận thực tại, tôi không muốn mình làm phiền đến người khác nữa, vì thế tôi học cách đoán suy nghĩ của người khác, mỗi khi thấy họ có một chút khó chịu, tôi sẽ rời đi, nhờ thế dù không có bạn tôi cũng không có kẻ thù. Ngoại trừ chính tôi, tôi chắc chắn là một người xấu xí, tôi ghét nhìn bản thân trong gương, tôi ghét máy ảnh, nhưng vì một lý do thần kỳ đến nực cười có một vài người nhìn thấy tôi lại tưởng tôi xinh đẹp, và bà già khốn nạn (tôi xin lỗi, tôi không thể viết bình thường được với người này), ban đầu bả nghĩ tôi đẹp, xinh thưa là tự bả nghĩ thế, đến khi bả nhìn được sự xinh đẹp giả tạo đó, bả quay sang phá tôi.
Tôi xin nói luôn, là bả là bà già giữ xe ở trường TRUNG HỌC PHỔ THÔNG BÌNH PHÚ - BÌNH DƯƠNG. Tôi hận bả, trong cuộc đời này, dù có chết tôi vẫn hận. Tôi gửi xe tại trường, tôi không thiếu bỏ một xu tiền xe. Ấy thế chỉ vì ngoại hình, mà ngày nào bả cũng ra xì lốp xe của tôi, tôi không hề nhận ra điều đó cho đến một ngày lớp tôi về sớm hơn thường ngày, và điều tôi bắt gặp là con mụ đó đang lại cúi ở xe tôi, tôi tới gần thì mụ giật mình lảng đi, nhìn lốp xe bị xẹp, tôi đã hiểu hết tất cả. Bạn tưởng xe bị xịt hơi thì chỉ cần bỏ 2 ngàn gửi xe là xong à? Ừm, đúng thế nếu không phải điều này tiếp diễn hơn 2 năm 4 tháng vào tất cả các ngày trong tuần. Phải đến tận giữa năm lớp 11 tôi mới nhận ra điều đó, và cả năm lớp 10 tôi phải dắt bọ hơn 2 km đến chỗ sửa xe đạp điện, và là 2, 3 lần mỗi tuần, đến mức ba mẹ nghi ngờ tôi cố tình, và ông chủ tiệm sửa xe cũng thấy có lỗi khi sửa xe cho tôi. Tôi biết con mụ đó làm nhưng tôi không có bằng chứng, như một điều đương nhiên tôi nói với mẹ. Chẳng một ai tin tôi, chẳng một ai. Lần đầu tiên có thể do người khác, nhưng lần 2 là lỗi của tôi. Tôi ghét gia đình này, tôi căm hận mọi người, tôi căm,thù bản thân mình. Ahhhh, tôi không muốn sống nữa, tôi muốn kết thúc tất cả. Khốn ki*p, tôi lại sợ cái chết, tôi bắt đầu trốn tránh hiện thực, tôi xem anime, tôi chơi game. Tôi nhận ra là mình không sống vì bất cứ thứ gì cả, cuộc đời tôi ngay từ đầu đã là giả tạo, tôi chỉ học và học, tôi chưa từng nghĩ xem mình muốn làm gì. Cả quãng đời trước đây là vô nghĩa, nhưng ít nhất giờ đây tôi cũng tìm được thứ mình thích nhất rồi, tôi muốn làm game, tôi muốn tạo ra một thế giới giúp tôi quên đi thực tại.
Nhưng tôi ghét đi học, tôi nghỉ học đại học rồi đi làm, nhưng với tính cách quái gở tôi không làm lâu dài. Tôi bỏ học để tìm hướng học khác nhưng tôi chẳng làm được gì. Chán nản, tôi bắt đầu học lại, vì điểm học bạ chẳng đủ tôi phải học trung cấp, vì ở gần nơi tôi sống không có bất kì trường cao đẳng nào. Và giờ, lại một chu kì mới lại tiếp tục, tôi lại bị xì lốp xe. Hahahaha, đây có lẽ là nghiệp chướng tôi phải chịu rồi. Tôi luôn cô độc mà, chỉ 2 năm thôi còn ít hơn trước những 4 tháng lận mà.
Chắc chẳng ai thèm đọc đâu, nên tôi mới có thể tự do như thế này, cảm giác thật tuyệt, giống cảm giác khi hét to ở thác nước nơi mà chẳng ai biết. Hahahaha, chuyện này là thật. Tôi viết nó ra để luyện tập khả năng viết kịch bản cho game, mong sau này nó sẽ hoàn thành. Mà chắc phải luyện tập thêm vì nó chẳng hay chút nào. Hahaha
B thử tìm cv gì cũng dc.để dành chút tiền ăn món mình thích, đi du lịch, mua món mình thích thử xem, đừng nghĩ chết là hết, nó là mở đầu tồi tệ gấp ngàn lần và ko có hồi kết cho những ai tự tìm chết, quá trình đc chết chờ cái chết đến ...b sẽ ko thể tưởng tượng dc đâu...
Ai nói đi học là con đường cuối cùng, cắt mái tóc gọn gàng và đi xin việc với cv p.vụ hay việc gì đó 20k/1h cũng có thể nuôi sống bản thân, tiết kiệm dc chút ít mua j mình thích, và biết đâu b lại tìm dc 1 chân trời mới của riêng mình
Nếu b ngại làm ,ko chịu khó dc, chỉ chờ đợi gd cho tiền hay chu cấp, r b chìm đắm trong game....tất cả chỉ là lí do của b. Chỉ tự hành hạ bản thân vả gđ.
Kiếm dc tiền cũng là 1 niềm zui đó.b thử đi.
Ai cũng kì quặc ko ai giống ai, nhưng b tự nhận ra r cố chìm.trong đó thì chỉ chết chìm thôi, thay đổi bản thân đi, cái nhìn í. Ko thích học nữa thì thôi, cần j, mục đích học để kiếm tiền mà mở thêm kiến thức thôi, nhưng đi làm nghề dạy nghề, b cũng học dc rất nhiều thứ ...or buôn bán nhỏ....rất nhiều cách. Chúc b 1 ngày nào đó bước ra khỏi hang động của mình và đi ra ngoài khám phá nhé
@@liku4758 cảm ơn bạn
mình không biết chuyện trên là thật không vì cách hành văn và câu cú của bạn rất hay, nó còn thể hiện bạn là người rất thông minh nữa , mình nghĩ bạn nên tìm hiểu về Phật Pháp, khi hiểu được những lời Phật dạy bạn sẽ tự tìm được câu trả lời cho những gì bạn đang thắc mắc và định hướng được cuộc sống của mình, nếu chưa biết bắt đầu từ đâu thì mình nghĩ bạn nên nghe các bài giảng của Thầy Thích Pháp Hòa, đọc các sách của Sư Ông Thích Nhất Hạnh, cuộc sống này là của bạn, không ai yêu bạn thì hãy tự yêu thương chính mình và chỉ có bạn mới tự giải thoát được những đau khổ của bản thân, đừng trông chờ ai hay đấng thần linh nào cứu bạn hết, 🙂
@@Emily-nj8o xin lỗi vì đến bây giờ tôi mới trả lời bạn, cảm ơn bạn vì đã giới thiệu cho tôi cách để giúp cho tôi cảm thấy tốt hơn. Thật lòng cảm ơn bạn.
Mà tôi hơi băn khoăn vì câu trả lời của bạn, ý bạn là vì cách hành văn của tôi khiến cho câu chuyện mất đi tính chân thực à? Làm ơn hãy trả lời tôi nhé, tôi muốn biết mình sai ở đâu
Đừng ép nu9 vào đường cùng🤣
Tôi xem mà thấy ớn lạnh sống lưng vì toàn cảnh giết người
Đúng là những kẻ độc ác luôn nhận được cái kết xứng đáng
9:16 thấy tội cho người bà quá trời
bộ này đọc manga max hay, có thể cảm nhận được màu sắc của nó
Có 1 điều phi lý là tại sao nhút nhát sợ hãi buộc phải giết người khác và bạn sẵn sàng làm điều đó. Nếu bạn sẳn sàng giết người thì tại sao ko giết kẻ bắt nạt bạn. Vậy nên The Glory mới là kiểu trả thù hợp tình hợp lý nhất.
Bạn đâu hiểu đc cảm giác của ng bị bắt nạt. Họ luôn ám ảnh và sợ hãi đám ng bắt nạt họ. Sau này họ lại đi bạo lực với kẻ khác. Nguyên nhân này cũng tạo ra rất nhiều sát nhân hàng loạt. Bọn trẻ bắt nạt tuy nhỏ nhưng thật sự k bằng súc vật.
@@AhihiCompany ngang ngửa tụi polpot ở Campuchia
Đừng chạm đến giới hạn của người ít nói, nên nhớ ko ai sợ ai hết.
Chỉ tội cho những người thân của cô gái ấy và cx tội cho bà cụ kia
quá hài lòng
Cái kết có hậu 😂😂😂
Phim gì bạo lực quá!
Coi mà muốn í ẹ trời ơi luôn
Khi dồn con ng ta đến bước đường cùng thì phải đứng lên đấu tranh vì họ k còn gì để mất
Câu chuyện này ko nên để học sinh nghe thì tốt .
Phim kích động bạo lực phết 😂đứa nào bị bắt nạt xem xong lại đi giết hết bọn bắt nạt
Moá chết bao nhiêu đứa mà ko thấy 1 thằng cảnh sát nào đến điều tra luôn công nhận bên nước bạn tự do thiệt.kkkk
Phim mà
@@cavoisatthu-pl5oe phim ? Cuon han quá ngáo biet thế gioi có bao nhieu vu hoc sinh tu tu 1 nam bn ko
lúc đầu cứ tưởng mitsura là người tốt ai dè tới khúc nó kill bà nội nó thì ối dồi ôi sốc :)))
Diễn hay thật vậy
Phim này buồn + nhiều cảnh máu me xem vừa buồn vừa thấy ghê :))
Tại sao lại cho phép sản xuất một bộ phim quá mất nhân tính Như vậy.😡
đã cái nư ghê
Phim gì mà ai cũng giết người thế mà còn giết nhau như đạp con kiến nữa
Fim bạo lực quá,
9:47 cái chết vô tri nhất mà tôi từng thấy
Phim Nhật bản lúc nào cũng đẩm máu=)
rốt cuộc mất hết ạ phim bùn ghê😮💨
Hic.kết phim hơi buồn b ạ 😢
Ui kinh quá sợ quá nhưng vẫn xem hết
Một cô giáo kì lạ . Không bao giờ bảo vệ nạn nhân 😥😭
Mà còn dễ chơi, cầu đi rất ít bịp - Đúng kiểu dễ chơi dễ trúng luôn
ra là cái trend vẽ người cầm máy ảnh người cầm nỏ xuất phát từ phim này
Năm mô a di đà Phật
Phim kinh dị của Nhật hay làm kiểu như vậy. Xem mà rất sướng, tự tay chặt, chém, đâm, lóc, róc thịt kẻ bắt nạt và giết ng thân của mình.
Cảm giác rất mạnh. hii
"Ở hiền gặp lành. Ở ác gặp dữ", những kẻ tạo ra nghiệp báo thì cuối cùng chúng nó cũng sẽ trả một cái giá đắt…😏
Có manga ý các bác, đọc phê lắm á
Thấy thương cho người bà😢
Buồn quá
Học trò gớm quá! Nghe mà sợ mà buồn.