Ngoài RUclips thì mình còn làm nội dung tại những nơi này nữa ạ: Blog on FB: Thuần facebook.com/randomnessofthuan IG: @thepodcastofthuan Tiktok: @thepodcastofthuan RUclips: Thuần Podcast Linkedin: www.linkedin.com/in/thuy-nhung-a8b735211
Em năm nay 14 tuổi, 5 năm về trước tức là khi em học lớp 4 thì mẹ em mang thai em gái của em, em háo hức trông chờ em mình được sinh ra, rồi cái ngày mà em được mổ ra thì bố gọi về cho ba chị em thông báo rằng em bị bệnh viêm phổi do vỡ ối và uống quá nhiều nước, chính cái lúc ấy em chỉ biết cầu nguyện và rất tuyệt vọng, chỉ ngay ngày hôm sau thôi tuy đã được đưa vào lồng oxi nhưng con bé đã mất, con bé sinh ra mà chưa nhìn thấy gia đình chưa một lần khóc, em được bố bế về lo hậu sự, lúc ấy em khóc rất nhiều,tối đó lúc mà mọi người đi ngủ ấy, lần đầu tiên trong đời em thấy bố ôm mặt khóc nức nở.tới lúc em được chôn thì mẹ vẫn trên viện. Vì mẹ sinh mổ nên sức khỏe còn rất yếu, khi mẹ gọi về mọi người còn phải giả vờ rằng đang nô đùa với em bé nếu không sẽ ảnh hưởng tới mẹ, ngay cái khoảnh khắc ấy em cũng hiểu đc giá trị của lời nói dối đúng lúc.Thật sự cái chết vô cùng tàn nhẫn, nó có thể đến theo mọi cách, nó chẳng chừa một ai cả.Vậy nên em mong mọi người ở đây hãy sống một đời thật có ích, để ít nhất khi khoảnh khắc cuối cuộc đời ta nhìn lại sẽ thấy tự hào về bản thân. Em mong mọi người sẽ cố gắng thật nhiều trong cuộc sống. Em cũng như vậy sẽ cố gắng thoát khỏi cái ảnh hưởng tâm lý khi ấy, rồi học tập và cố gắng sống thật tốt.❤❤
Khi nghe câu chuyện bạn xong, mình cảm thấy tội nghiệp bạn và gia đình bạn và đứa bé, quá đi. Mong cuộc đời sẽ nhẹ nhàng với gia đình bạn và bạn, con bé chắc đang trên thiên đường lun theo dõi bạn 😊 và gia đình. Chúc bạn lun học tập thành công và gia đình lun hạnh phúc⭒
Thực sự để nói, trước đó mình định nghĩa cái chết là một điều bình thường, thậm chí lúc tiêu cực thì mình còn nghĩ chết là rồi mọi thứ sẽ tốt hơn. Nhưng mà khi mà người thân mình mất, định nghĩa cái chết đối với mình như được tái bản lại, vì cảm giác không thể chấp nhận thậm chí là mơ hồ. Khi mà mẹ mình nói rằng: họ mất thì họ nhẹ nhàng, nhưng mà người nặng nề là người ở lại, cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh thì đau lòng biết mấy. Lúc trước thì mình mạnh miệng lắm, còn bây giờ thì khác, mình không sợ cái chết. Mà mình sợ những gì mình bỏ lại ở đó trong độ tuổi còn trẻ, có gia đình có những người yêu thương mình,..
Khi mình thiếu dũng cảm, cảm thấy cuộc sống mình đến cùng tận thì Thuần xuất hiện đúng lúc, luôn cho mình đủ mạnh mẽ để vượt qua. Mình cũng từng bước qua cái chết cận kề, và mình sau khi vượt qua được điều đó, mình hiểu rằng những thứ khó khăn đó trở nên thật sự nhỏ nhoi. Mình luôn tin rằng chỉ cần được sống, nhất định ngày mai sẽ ổn hơn😊
Đợt từ tháng 10/2023 - t4/2024 vừa rồi em khá khủng hoảng. Trước đó hồi tết 2023 mẹ em bị sảy thai (em bé ko có tim thai nên phải bỏ). Và gia đình em suốt khoảng thời gian từ dịch covid trở đi thì không hạnh phúc lắm, ba hay đi nhậu và ba mẹ cũng hay cãi nhau và càng ngày các cuộc cái vã càng lớn và tình cảm ba mẹ sứt mẻ ... Thì hồi tháng 11,12 đấy trước đó thì em có ctay ny và cũng khá buồn với ovt. Hồi đó suy nghĩ chỉ toàn quay quanh chuyện tình yêu với ba cái áp lực trẻ con là chính. Ngoài ra em còn có xích mích với bạn thân nữa. Ban đầu do em khó chịu với 1 vài tính của bạn, về sau thì em chả rõ nguyên do nhưng chắc là tại em. 2 đứa hay im lặng với chiênd tranh ngầm. Cũng có vài lần em lẫn bạn thử kết nối lại với nhau, nhưng sự khó chịu còn đó và không lần nào thành công, đi với nhau cứ thấy ngượng ngùng và chả nói năng được gì. Đã vậy lúc ấy mẹ và bố còn cãi nhau nặng tới độ đòi ly dị. Thậm chí mẹ còn giận và dọn ra nhà khác ở. Khi em chuyển đồ qua nhà mới thì thật sự hụt hẫng vì nhà đó tồi tàn và nóng kinh khủng, cũng hơi bẩn và có mùi mốc nữa. Mẹ em khoảng thời gian đó trông tiều tụy mệt mỏi thấy rõ. Hên nhà đó gần nhà cô, và cô cũng dư phòng nên kêu mẹ qua nhà cô ở đỡ chứ cô nhìn cái nhà đó cũng kêu ở không ổn. Mẹ chỉ dọn đi cỡ 3,4 ngày thui thì bố cũng kêu mẹ về rồi 2 người nói chuyện giảng hòa bla (cái này em không được và không dám hóng nên ko rõ được). Mà lúc 2 người xa nhau, em đi học hay về nhà bố ở do gần. Dọn đi có 1 ngày mà nhìn cái nhà lạnh lẽo, trống vắng. Bụi bám tưởng 1 tháng không ở ấy. Quãng thời gian đó em cứ thấy trong lòng có gì đó nặng nề mệt mỏi lắm. Và có 1 hôm đi học em gục xuống bàn thất thần thôi không nghĩ gì cả mà cái em khóc nức nở đến lúc ra về luôn, khóc cả 2 tiếng liền. Sau đó đợt tết mẹ lại có thai, đi siêu âm có tim thai đàng hoàng. Do từng mất con nên mẹ cũng kiêng cữ giữ lắm ... chưa bao lâu lại sẩy tiếp, lí do cũng là mất tim thai ... cả 2 lần đều sẩy cách tết âm vài tuần. 2 năm liền tết mẹ nằm nhà dưỡng sau phá thai ... Trong tết bố mẹ cũng vài lần cãi nhau, thậm chí có lần em nghe được gì mà bố gái gú bên ngoài bla, mấy lần bà nội, ngoại cũng phải chạy lên nhà khuyên giải 2 bên. Sau đó em cũng chả biết sau 2 người cũng hòa bình lại nhưng lâu lâu có cãi nhau hay mẹ tức mẹ cũng lôi chuyện đó ra nói, thậm chí thảo luận chuyện ctri hay công việc cũng lái sang khịa nhà nghỉ, khách sạn, nhậu nhẹt. Nhưng mà 2 bên vẫn hòa bình nên em cũng không bận tâm gì. Sau đó tháng 3 thì cơ duyên sao em với bạn cũng thân lại, rủ nhau đi chơi hay đi quán làm btap cái cười nói vui vẻ lại luôn. Sau những chuyện xảy ra trên và vài việc vặt khác em cũng ngoan hơn, hiểu chuyện hơn, cũng hiết quý trọgn gia đình và mạng sống hơn. Xưa thấy mng cứ khuyên gia đình, sức khỏe là nhất. Hồi đó đối với em thì chỉ có tình yêu này kia. Mà qua biến cố đó mới thấm đúng thật, thậm chí bạn bè ai đau buồn tình yêu mà tìm em tâm sự. Em hiểu nhưng cũng ko đồng cảm được mấy, cũng khuyên như mng hay khuyên, nhưng chắc vô tai họ họ cũng nghĩ em ko hiểu gì. Nhìn bạn bè đau khổ muốn chết vì tình hay học áp lực, csong áp lực em như nhìn thấy em hồi trước. Cũng vì những điều nhỏ nhoi ích kỉ ấy mà sơ hở muốn 44. Mạng sống quý trọng biết bao, dù có không muốn sống hay mệt mỏi gì thì cũng nghĩ tới gia đình, người thân yêu mà lấy lại động lực. Sau quãng thời gian đó em chả rơi vô tiêu cực hay trầm cảm vu vơ như bạn bè hay bị nữa. Em thấy mấy đó khá trẻ con và tốn thời gian (em không có ý xúc phạm nha, tại bây giờ việc mng ovt, trầm cảm với đòi chết khá phổ biến. Em quen 10 đứa thì 8 đứa hay đăng str buồn, tus buồn rồi than đời rùi)
Chắc hẳn trong mỗi đời người ta cũng thường hay nghĩ tới cái cht. Khi mà nỗi buồn và sự tiêu cực trấn áp bản thân ta, ta sẽ chẳng nghĩ gì ngoài chạy trốn, bỏ lại những nỗi đau và chạy thật xa khỏi nó. Lúc đó ta sẽ cảm thấy rằng cái cht chính là cách giải quyết phù hợp cho việc chạy trốn và coi thường nó nhưng lại từ bỏ vì tiếc nuối, sợ phải bỏ lại gia đình, người thân ở lại. Cô mình đã nói với mình rằng "Khi ta gặp phải một vấn đề khó giải quyết trong quá trình trưởng thành, đừng vội bước qua làm ngơ đi nó mà hãy dừng lại một chút để giải quyết nó. Vì nếu ta cứ né tránh nó thì nó vẫn còn ở đấy, ở trong tâm trí của chúng ta và có thể trở thành một nỗi ám ảnh dài theo năm tháng". Nỗi sợ nó là cái thứ tuy vô hình nhưng lại đáng sợ vô cùng. Mình biết chứ vì đến hiện tại mình vẫn đang chỉ từng bước một dể xoa dịu đi vấn đề mà mình gặp phải. Mình ko có thói quen tâm sự với bố mẹ nên mình đã rất khó khăn trong việc cố gắng để có thể hiểu họ hơn. Nhưng mà khi mình cố gắng nói ra những suy nghĩ của mình thì mình chỉ biết khóc mà thôi. Mình nhận thấy rằng những cái vấn đề mà mình mắc phải ấy nó chỉ là chuyện cỏn con bé tí xíu thôi nhưng lại trở nên nghiêm trọng hoá đối với tâm trí của mình. Có thể nhìn ra được vấn đề nhưng lại không dám giải quyết vấn đề, điều đó thật là khó khăn ha.
Mẹ mình cũng mất vì ung thư năm mình học lớp 6, tgian đầu thì buồn lắm mng ạ mình rất nhớ mẹ toàn ngồi xem ảnh mẹ khóc thôi. Bayh thì mình đã tốt nghiệp THPT và đi học nghề thi thoảng mới nhớ đến mẹ, nhiều khi nhắc đến từ mẹ mà mình ko quen mồm để nói ra..Mình rất ngưỡng mộ những ng còn mẹ, mình hay ra nhà bạn mình chơi mẹ của các bạn đối xử rất tốt vs mình😊Hãy trân trọng hiện tại nhé vì đâu ai bt dc ngày mai❤
Mỗi tập Thuần kể, đều rất đúng với cảm xúc hiện tại, sự việc hiện tại mà mình đang và chuẩn bị diễn ra. Mình cảm thấy may mắn khi được biết đến Thuần vào những năm đầu tuổi 20 21 để tập để ý và suy ngẫm đến mọi điều trong cuộc sống và nghe được lời khuyên trước khi những chuyện ấy xảy ra với mình. Em cảm ơn Thuần đã gửi hết tâm tư vào mỗi clip đem đến những điều tuyệt vời này ạ!
Có những vấn đề không thể nói ra với cha mẹ hay mọi người vì sợ làm phiền lòng họ ,vì những vấn đề nhỏ nhặt mà khiến em phải trằn trọc cả đêm . Từ cuối năm 2021 đến đầu năm 2022 là năm em bị khủng hoảng tinh thần vì căn bệnh khiến em bị ám ảnh dù không nguy hiểm chết người , sau đó thì nó cũng dần hết thật ,vài năm sau và bây giờ em đã 12 tuổi r em cảm thấy như bệnh cũ nó muốn tái phát tinh thần em lúc đó hoang mang lắm , ngày nào cũng stress ,sợ hãi khi biết bệnh có khả năng bị lại , em cx được em gái an ủi rằng không có bệnh ,em cùng cố gắng tin rằng mình không bị gì nhưng mà mình cứ sợ vậy vì mình vốn có cơ thể khá yếu dễ bệnh tật .Thế rồi mình nghe podcast để healing và nghe được chị Thuần kể chuyện , mình cũng có động lực để động lực vươn lên ,sống lành mạnh và tích cực. E cảm ơn chị nhiều ạ
Tớ từng trải qua giai đoạn giống cậu vào năm 3 đại học, câu chuyện gần như giống hệt. Cái là mẹ tớ không may mắn như thế. Rồi đến lượt tớ khi bác sĩ bảo tớ k sao cả nhưng tớ vẫn sợ là chẩn đoán nhầm, vì mẹ từng bị nt. Thời gian đấy tớ như phát điên, gầy rộc, hoang mang, nghĩ lại vừa thương vừa buồn cười, cũng còn trẻ con quá 🌸 chúc cậu an yên, vững vàng nhé
ngày 31.07.2024 chiều đó mình vô tình lướt thấy video podcast này của c thuần, ngay trong chiều đấy, nội về báo việc khám bệnh phát hiện ra ung thư, mình như sụp đổ hoàn toàn, tim mình vỡ tan hết rồi
Một thời gian gần đây mình hay bị ám ảnh với cái chết. Mình thật sự biết nó rất vô lí khi vẫn còn rất trẻ, lại sợ vào một điều xa vời tới vậy. Nhưng mỗi lần mình lên giường dù mệt thế nào chỉ cần sự ám ảnh đó xuất hiện thì tim mình đập nhanh, và gần như sẽ mất cả tiếng để chợp mắt. Không hiểu sao dù có thế nào cứ nghĩ tới việc khi chết và mọi thứ thành hư vô em lại khó thở. Dù mình cố gắng trấn an bản thân bằng những điều logic nhất có thể, hiển nhiên nhất có thể, thì mình vẫn chẳng sao thoát nổi nỗi sợ này. Mình thật sự chẳng biết nó xuất hiện từ khi nào, chỉ biết nó cứ dai dẳng bám trong tâm trí mình. Thật sự mỗi lần thế mình muốn một cái ôm, nhưng chỉ dùng nhạc để trấn an rồi lại mất ngủ. Mình ghét cảm giác này, nó đã làm các bài hát ưa thích của mình gắn với cái nỗi sợ này. Thật sự mình thấy rất đau vì nỗi sợ đến từ hư không này.
mình cảm thấy bạn đang có dấu hiệu của OCD về cái chết, khi mà suy nghĩ quá nhiều về nó và k kiểm soát được suy nghĩ của mình. Mình bị OCD nên có cảm nhận như vậy
Mọi lời chị nói thật sự chạm đến trái tim em, nghe chị nói mà em khóc luôn ạ. Cảm ơn chị đã làm ra tập podcast hay như vầy. Chúc tất cả mọi người và chị Thuần sẽ luôn an yên, mạnh khỏe, vững vàng, hạnh phúc bên người thân và gia đình ạ ❤❤❤❤❤
6 месяцев назад+1
Mình cảm thấy đồng cảm vớ những chuyện bạn xảy ra. Tuy nhiên, xuyên suốt câu chuyện mình được nghe rất nhiều lần rằng “mình cảm thấy các bạn thật may mắn, vì chưa trải qua những chuyện giống mình” và đại loại một số câu tương tự như vậy. Mình nghĩ không chỉ mình mình cảm thấy chạnh lòng mà còn nhiều người nữa, rằng cũng có nhiều trải qua những chuyện như thế hoặc hơn thế nữa. Đương nhiên cũng có những bạn chưa trải qua. Những điều mình cảm nhận sau mỗi câu từ bạn để lại là bạn bất hạnh và từng trải hơn mọi người. Dù chỉ một ít. Mình mong là bạn hiểu rằng trên đời này còn có những mảnh đời cũng chịu sự nghiệt ngã như thế.
Mình nghĩ là k ai hơn thua chuyện mình bất hạnh cả, và trong podcast mình nói là mình ghen tị đồng thời không muốn ai trải qua nỗi đau mất người thân, mình nói đi nói lại là hy vọng không ai phải trải qua mất mát đó. Và đoạn này cũng nằm trong phân đoạn nhỏ chứ không phải xuyên suốt podcast ạ. Có lẽ mình diễn đạt không rõ nên khiến bạn hiểu nhầm, mục đích của đoạn nhỏ đó chỉ là muốn mọi người hãy trân trọng người thân của mình hơn. Cuối cùng là mong bạn sau những mất mát (đã) sẽ sớm ổn lại và an ấm, hạnh phúc ạ
cho dù ngày mai ra sao, chúng ta cũng cần sống hết mình cho hôm nay, vì ai cũng sẽ sống được đến lúc chết mà. Chúc Thuần luôn nhiều sức khỏe, nhiều niềm vuii và ra podcast đều đặn
Phim Beef bạn Thuần đề cập trong podcast là một phim rất đáng xem dành cho những ai đang thấy quá tồi tệ về cuộc sống hiện tại của bản thân.. đôi khi chúng ta chỉ cần tìm 1 lý do rất nhảm nhí là có thể muốn sống tiếp trong cuộc đời đầy bất công và tàn nhẫn này..
Tớ nghe postcard của cậu để học thêm điều mới, thì nghe xong tớ cảm thấy tớ cùng cậu và cùng mọi người đều đang trong quá trình tự hoàn thiện bản thân, cùng cố gắng nhé
ngày hôm nay em thật sự rất tệ với tôi, tôi đã khóc cả ngày và chả ăn đc gì ăn vào thì cứ ói ra hết tôi khóc nhiều đến mức rất nhức đầu tôi không thể thoát ra đc suy nghĩ cái chết sau đó tôi nhận ra kh ai an ủi tôi cả ngta chỉ tội nghiệp tôi trong giây lát thôi chả ai thật lòng qtam đến sự tang vỡ vụng nát của tôi , lần trước cũng vậy suy nghĩ cái chết của tôi đến tột cùng tôi đã nói với mẹ tôi sẽ chết và tôi đã khóc rất nhiều đó chắc là sự gan dạ nhất trước giờ tôi từng làm và bây giờ tôi còn vụng vỡ hơn cả lần trước tôi đã suy nghĩ mình sẽ trong ntn trong đám tan của bản thân nma lần này tôi kh còn đủ can đảm để nói với mẹ nữa rồi...
MÌnh cảm ơn bạn , mình cũng đang ở trong giai đoạn như vậy và cũng cảm giác như bạn luôn ạ , sau khi tình cờ xem podcast này mình sẽ đi khám sức khoẻ vì mình cảm giác mình có bệnh nhưng lại sợ gia đình mình lo khi mà gia đình mình vừa trải qua biến cố lớn :( . Mình cũng là con trai duy nhất trong nhà nữa . Xem podcast của bạn với rất nhiều giọt nước mắt mình thấy đc tình cảm của bạn trong từng lời nói . Bạn bằng tuổi mình mà mình thấy bạn trưởng thành hơn mình rất nhiều. Hy vọng bạn đọc được những lời này của mình .Thật may mắn khi tình cờ xem được kênh của bạn
chị từng có ý định kết thúc à, em cũng thế, cũng từng. Có thể lý do mà chị, em và người khác tìm đến suy nghĩ đấy khác nhau nhưng em tin chắc rằng sau khi đi qua cơn bão của riêng mình ai cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Hôm nay e vô tình gặp người đấy cùng với người đồng hành mới, cứ ngỡ là giữa đất Hà Nội rộng lớn này e và bạn ấy đã hết duyên nhưng chắc vẫn còn nợ, vô tình lướt qua nhau giữa thành phố này nhưng hoàn cảnh thật éo le. E vẫn mang trong mình một chút mong nhưng không còn nhiều, còn bạn ấy thì đang vui bên vòng tay người khác. Khoảnh khắc ấy cảm xúc e thật khó tả nhưng thật mừng vì mình đã tỉa bớt cành để trưởng thành lên rất nhiều, lúc e nhận ra rằng lúc đi bên nhau thì đã có một tín hiệu đèn xanh dành cho người thứ 3, và bây giờ họ đang nắm tay nhau thì bản thân e cũng mạnh dạn mỉm cười. Không còn dằn vặt, đổ lỗi cho mình vì đã không làm tốt, nhưng hôm nay mọi chuyện có lẽ đã vỡ ra, người không yêu mình đã tự rời đi theo cái cách mình không thể ngờ tới. Cảm ơn vi đã tới và cảm ơn vì đã rời đi. Biết ơn bản thân vẫn trụ vững trước bão giông cuộc đời. Đừng lụy nyc nhé nữa các bạn, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Hết duyên là hết nợ, biết ơn vì độc lập, tự do và hạnh phúc vì không mang nợ ai cả ^ ^
Bạn có một quả khứ giống mình ng thân của mình cũng mất năm mình chx vào lớp lúc đấy mình cũng k bt buồn không biết buồn nhưng dần lớn rồi mình mới sợ k hẳn là sợ cái chết đến với mình mà thứ mình sợ nhất là mất đi ng thân bao bọc bản thân bằng một tinh thần cứng rắn k bị nhảy cảm bởi bất kì ai cái cảm giác ấy thật mất mát
Có một lần em cũng bị giống chị á. Một buổi sáng em ngủ dậy thì giọng khàn đặc, gần như không thể nói được. Em biết do nằm điều hoà nhiều nên bị như vậy, nhưng đến một hôm em chảy máu cam, rồi nó cứ chảy liên tục mấy ngày như vậy, khiến em lo nhiều lắm. Em tra google và không hiểu sao em lại có nhiều dấu hiệu của bệnh ung thư vòm họng đến thế. Lúc ấy em còn đang ôn thi, rồi còn có những tác động khác từ cơ thể đến em như mọc nhiều mụn, nhức răng lắm nên em chẳng cảm thấy tốt tí nào. Em thu mình trong phòng và luôn nghĩ đến cái chết, em lo sợ mình có khả năng bị ung thư, dù mặt khác trong tâm trí em vẫn còn chút hy vọng nhỏ nhoi, rằng em chẳng làm điều gì quá mức để bị như vậy cả...Nhưng sau một tuần thì cái khàn giọng ấy biến mất, em không còn chảy máu cam và em giải quyết được những vấn đề khác trên cơ thể của mình, em cũng hiểu ra rằng đôi lúc mọi chuyện không như mình nghĩ đâu, bởi em lúc nào cũng vấn đề hoá mọi thứ lên và biến vấn đề của em trở nên đáng sợ, to lớn hơn. Lúc đấy em mới thấy sợ chết, vì em cũng đã từng nghĩ về cái chết mấy năm về trước. Giờ em tự hỏi sao em bạo thế, sao cái hồi mà em chỉ có nhiều bài tập và chút áp lực mà đã nghĩ đến cái chết, mà bây giờ khi cảm giác khi tử thần sắp đến bắt mình (như cô bé mấy năm trước mong muốn), thì lại sợ nhiều đến thế...
Thuần ngâm dấm lâuu quá cậu ơiii!!~~ Nhưng hnay tớ đã trải qua một ngày dài, và đang trong khoảng thời giann áp lực vô cùng luôn. Thật vui vì Thuần ra tập mới, đó đã là viên thuốc xoa dịu tâm hồn tớ rồiiii. Iu Thuần nhiều lắmmmmm
Cái chết giống như một bài học lớn đến trong cuộc đời của mỗi người, cái chết của một ai đó, của một người thân gắn bó ruột thịt trong gia đình, của một người dưng xa lạ giữa cuộc đời cũng sẽ vô thức chạm đến đáy lòng của chúng ta, chạm đến ngưỡng cửa của sự sống, để giúp ta hiểu hơn về ý niệm, về giá trị sống và giá trị của cá nhân con người mình. Cái chết, đó là thứ mà em đã và đang phải trải qua. Căn bệnh tâm lý giống như một con chó đen đến bên và trò chuyện với em mỗi ngày. Còn 39 ngày nữa là THPTQG, ngay lúc này, cái chết đeo bám em như một sợi dây xích vô hình trói chặt lại những khát vọng và ý chí muốn sống mãnh liệt. Cái chết, nó có những mặt không tốt và những mặt tốt. Chết là việc cuộc đời của một con người đã hoàn thành, giờ họ nên được nghỉ ngơi sau một chặng hành trình sống dài đầy ý nghĩa, chết cũng là kết thúc cho những nỗi đau ám ảnh và bủa vây lấy họ. Chết, có vẻ đẹp riêng của nó, người lựa chọn cái chết cũng có những khổ đau của riêng mình. Em không cổ xúy cho những hành động tự định đoạt cuộc đời của mình bằng một dấu chấm, em chỉ mong rằng, mọi người một phần nào đó, sẽ nhìn nhận sự lựa chọn của họ bằng một cái nhìn bình an hơn, đừng phán xét họ.
Tớ đang thức khuya để chạy deadline và cũng đang ngóng mãi, cả tháng rùi cứ chờ xem Thuần đã ra podcast mới chưa ^^ và tình cờ bấm vào yt tìm gì đó để nghe thì video này xuất hiện, hehe như kiểu có cậu đang đồng hành cùng tớ vậy.
bản thân mình đang nổ lực từng ngày nhưng lại bị cuộc đời tát vào mặt một cái đau đớn mình thất bại đâm ra bản thân cũng từng suy nghĩ việc mình ra đi liệu có sẽ giải thoát cho mình không
đến đoạn 14:55 thì mình chợt chững lại, vì dạo này mình có nổi hạch ở dưới hàm, mình chưa có cơ hội đi khám ,mình đang rất sợ, mình đang bị rối loạn lo âu nữa ...........
Vid ra đúng thời điểm đài báo đưa tin nhiều vụ các bạn trẻ suy nghĩ không thông rồi đi đến kết luận là chuyển sinh sang thế giới khác 🙄 Cuộc sống các bạn trẻ bây giờ thực sự là áp lực đến mức mà cái chết mới là giải pháp cho tất cả sao? Mình xem kênh bạn đã lâu, biết bạn là một bạn trẻ có cái nhìn đa chiều thì theo quan điểm của bạn về vấn đề này nó như thế nào?
Dạ e xin góp ý 1 chút ạ, em nghĩ chị nên cố gắng điều chỉnh giọng trong podcast giúp e đk ạ, em nghe để chữa lành mà nghe nó dẹo dẹo, nhệ nhệ không dứt khoác e càng nhức đầu thêm ý ạ. Hk bt chị nghĩ sao chứ em nghĩ giọng này ko nhẹ nhàng, nhệ và k hợp với thể loại podcast. Cảm ơn chị đã đọc❤
Ngoài RUclips thì mình còn làm nội dung tại những nơi này nữa ạ:
Blog on FB: Thuần facebook.com/randomnessofthuan
IG: @thepodcastofthuan
Tiktok: @thepodcastofthuan
RUclips: Thuần Podcast
Linkedin: www.linkedin.com/in/thuy-nhung-a8b735211
chị lm podcast dài hơn tiếng đi nghe cho đã ❤
Em năm nay 14 tuổi, 5 năm về trước tức là khi em học lớp 4 thì mẹ em mang thai em gái của em, em háo hức trông chờ em mình được sinh ra, rồi cái ngày mà em được mổ ra thì bố gọi về cho ba chị em thông báo rằng em bị bệnh viêm phổi do vỡ ối và uống quá nhiều nước, chính cái lúc ấy em chỉ biết cầu nguyện và rất tuyệt vọng, chỉ ngay ngày hôm sau thôi tuy đã được đưa vào lồng oxi nhưng con bé đã mất, con bé sinh ra mà chưa nhìn thấy gia đình chưa một lần khóc, em được bố bế về lo hậu sự, lúc ấy em khóc rất nhiều,tối đó lúc mà mọi người đi ngủ ấy, lần đầu tiên trong đời em thấy bố ôm mặt khóc nức nở.tới lúc em được chôn thì mẹ vẫn trên viện. Vì mẹ sinh mổ nên sức khỏe còn rất yếu, khi mẹ gọi về mọi người còn phải giả vờ rằng đang nô đùa với em bé nếu không sẽ ảnh hưởng tới mẹ, ngay cái khoảnh khắc ấy em cũng hiểu đc giá trị của lời nói dối đúng lúc.Thật sự cái chết vô cùng tàn nhẫn, nó có thể đến theo mọi cách, nó chẳng chừa một ai cả.Vậy nên em mong mọi người ở đây hãy sống một đời thật có ích, để ít nhất khi khoảnh khắc cuối cuộc đời ta nhìn lại sẽ thấy tự hào về bản thân. Em mong mọi người sẽ cố gắng thật nhiều trong cuộc sống. Em cũng như vậy sẽ cố gắng thoát khỏi cái ảnh hưởng tâm lý khi ấy, rồi học tập và cố gắng sống thật tốt.❤❤
Khi nghe câu chuyện bạn xong, mình cảm thấy tội nghiệp bạn và gia đình bạn và đứa bé, quá đi. Mong cuộc đời sẽ nhẹ nhàng với gia đình bạn và bạn, con bé chắc đang trên thiên đường lun theo dõi bạn 😊 và gia đình. Chúc bạn lun học tập thành công và gia đình lun hạnh phúc⭒
Bi thương sẽ không cho người ta thời gian chuẩn bị,nó sẽ trốn một góc nào đó rồi chực chờ cho ta một kích thật đau
thương b❤
Thực sự để nói, trước đó mình định nghĩa cái chết là một điều bình thường, thậm chí lúc tiêu cực thì mình còn nghĩ chết là rồi mọi thứ sẽ tốt hơn.
Nhưng mà khi mà người thân mình mất, định nghĩa cái chết đối với mình như được tái bản lại, vì cảm giác không thể chấp nhận thậm chí là mơ hồ. Khi mà mẹ mình nói rằng: họ mất thì họ nhẹ nhàng, nhưng mà người nặng nề là người ở lại, cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh thì đau lòng biết mấy.
Lúc trước thì mình mạnh miệng lắm, còn bây giờ thì khác, mình không sợ cái chết. Mà mình sợ những gì mình bỏ lại ở đó trong độ tuổi còn trẻ, có gia đình có những người yêu thương mình,..
Khi mình thiếu dũng cảm, cảm thấy cuộc sống mình đến cùng tận thì Thuần xuất hiện đúng lúc, luôn cho mình đủ mạnh mẽ để vượt qua. Mình cũng từng bước qua cái chết cận kề, và mình sau khi vượt qua được điều đó, mình hiểu rằng những thứ khó khăn đó trở nên thật sự nhỏ nhoi. Mình luôn tin rằng chỉ cần được sống, nhất định ngày mai sẽ ổn hơn😊
Đợt từ tháng 10/2023 - t4/2024 vừa rồi em khá khủng hoảng. Trước đó hồi tết 2023 mẹ em bị sảy thai (em bé ko có tim thai nên phải bỏ). Và gia đình em suốt khoảng thời gian từ dịch covid trở đi thì không hạnh phúc lắm, ba hay đi nhậu và ba mẹ cũng hay cãi nhau và càng ngày các cuộc cái vã càng lớn và tình cảm ba mẹ sứt mẻ ... Thì hồi tháng 11,12 đấy trước đó thì em có ctay ny và cũng khá buồn với ovt. Hồi đó suy nghĩ chỉ toàn quay quanh chuyện tình yêu với ba cái áp lực trẻ con là chính. Ngoài ra em còn có xích mích với bạn thân nữa. Ban đầu do em khó chịu với 1 vài tính của bạn, về sau thì em chả rõ nguyên do nhưng chắc là tại em. 2 đứa hay im lặng với chiênd tranh ngầm. Cũng có vài lần em lẫn bạn thử kết nối lại với nhau, nhưng sự khó chịu còn đó và không lần nào thành công, đi với nhau cứ thấy ngượng ngùng và chả nói năng được gì. Đã vậy lúc ấy mẹ và bố còn cãi nhau nặng tới độ đòi ly dị. Thậm chí mẹ còn giận và dọn ra nhà khác ở. Khi em chuyển đồ qua nhà mới thì thật sự hụt hẫng vì nhà đó tồi tàn và nóng kinh khủng, cũng hơi bẩn và có mùi mốc nữa. Mẹ em khoảng thời gian đó trông tiều tụy mệt mỏi thấy rõ. Hên nhà đó gần nhà cô, và cô cũng dư phòng nên kêu mẹ qua nhà cô ở đỡ chứ cô nhìn cái nhà đó cũng kêu ở không ổn. Mẹ chỉ dọn đi cỡ 3,4 ngày thui thì bố cũng kêu mẹ về rồi 2 người nói chuyện giảng hòa bla (cái này em không được và không dám hóng nên ko rõ được). Mà lúc 2 người xa nhau, em đi học hay về nhà bố ở do gần. Dọn đi có 1 ngày mà nhìn cái nhà lạnh lẽo, trống vắng. Bụi bám tưởng 1 tháng không ở ấy. Quãng thời gian đó em cứ thấy trong lòng có gì đó nặng nề mệt mỏi lắm. Và có 1 hôm đi học em gục xuống bàn thất thần thôi không nghĩ gì cả mà cái em khóc nức nở đến lúc ra về luôn, khóc cả 2 tiếng liền. Sau đó đợt tết mẹ lại có thai, đi siêu âm có tim thai đàng hoàng. Do từng mất con nên mẹ cũng kiêng cữ giữ lắm ... chưa bao lâu lại sẩy tiếp, lí do cũng là mất tim thai ... cả 2 lần đều sẩy cách tết âm vài tuần. 2 năm liền tết mẹ nằm nhà dưỡng sau phá thai ... Trong tết bố mẹ cũng vài lần cãi nhau, thậm chí có lần em nghe được gì mà bố gái gú bên ngoài bla, mấy lần bà nội, ngoại cũng phải chạy lên nhà khuyên giải 2 bên. Sau đó em cũng chả biết sau 2 người cũng hòa bình lại nhưng lâu lâu có cãi nhau hay mẹ tức mẹ cũng lôi chuyện đó ra nói, thậm chí thảo luận chuyện ctri hay công việc cũng lái sang khịa nhà nghỉ, khách sạn, nhậu nhẹt. Nhưng mà 2 bên vẫn hòa bình nên em cũng không bận tâm gì. Sau đó tháng 3 thì cơ duyên sao em với bạn cũng thân lại, rủ nhau đi chơi hay đi quán làm btap cái cười nói vui vẻ lại luôn. Sau những chuyện xảy ra trên và vài việc vặt khác em cũng ngoan hơn, hiểu chuyện hơn, cũng hiết quý trọgn gia đình và mạng sống hơn. Xưa thấy mng cứ khuyên gia đình, sức khỏe là nhất. Hồi đó đối với em thì chỉ có tình yêu này kia. Mà qua biến cố đó mới thấm đúng thật, thậm chí bạn bè ai đau buồn tình yêu mà tìm em tâm sự. Em hiểu nhưng cũng ko đồng cảm được mấy, cũng khuyên như mng hay khuyên, nhưng chắc vô tai họ họ cũng nghĩ em ko hiểu gì. Nhìn bạn bè đau khổ muốn chết vì tình hay học áp lực, csong áp lực em như nhìn thấy em hồi trước. Cũng vì những điều nhỏ nhoi ích kỉ ấy mà sơ hở muốn 44. Mạng sống quý trọng biết bao, dù có không muốn sống hay mệt mỏi gì thì cũng nghĩ tới gia đình, người thân yêu mà lấy lại động lực. Sau quãng thời gian đó em chả rơi vô tiêu cực hay trầm cảm vu vơ như bạn bè hay bị nữa. Em thấy mấy đó khá trẻ con và tốn thời gian (em không có ý xúc phạm nha, tại bây giờ việc mng ovt, trầm cảm với đòi chết khá phổ biến. Em quen 10 đứa thì 8 đứa hay đăng str buồn, tus buồn rồi than đời rùi)
Chắc hẳn trong mỗi đời người ta cũng thường hay nghĩ tới cái cht. Khi mà nỗi buồn và sự tiêu cực trấn áp bản thân ta, ta sẽ chẳng nghĩ gì ngoài chạy trốn, bỏ lại những nỗi đau và chạy thật xa khỏi nó. Lúc đó ta sẽ cảm thấy rằng cái cht chính là cách giải quyết phù hợp cho việc chạy trốn và coi thường nó nhưng lại từ bỏ vì tiếc nuối, sợ phải bỏ lại gia đình, người thân ở lại. Cô mình đã nói với mình rằng "Khi ta gặp phải một vấn đề khó giải quyết trong quá trình trưởng thành, đừng vội bước qua làm ngơ đi nó mà hãy dừng lại một chút để giải quyết nó. Vì nếu ta cứ né tránh nó thì nó vẫn còn ở đấy, ở trong tâm trí của chúng ta và có thể trở thành một nỗi ám ảnh dài theo năm tháng". Nỗi sợ nó là cái thứ tuy vô hình nhưng lại đáng sợ vô cùng. Mình biết chứ vì đến hiện tại mình vẫn đang chỉ từng bước một dể xoa dịu đi vấn đề mà mình gặp phải. Mình ko có thói quen tâm sự với bố mẹ nên mình đã rất khó khăn trong việc cố gắng để có thể hiểu họ hơn. Nhưng mà khi mình cố gắng nói ra những suy nghĩ của mình thì mình chỉ biết khóc mà thôi.
Mình nhận thấy rằng những cái vấn đề mà mình mắc phải ấy nó chỉ là chuyện cỏn con bé tí xíu thôi nhưng lại trở nên nghiêm trọng hoá đối với tâm trí của mình. Có thể nhìn ra được vấn đề nhưng lại không dám giải quyết vấn đề, điều đó thật là khó khăn ha.
Mẹ mình cũng mất vì ung thư năm mình học lớp 6, tgian đầu thì buồn lắm mng ạ mình rất nhớ mẹ toàn ngồi xem ảnh mẹ khóc thôi. Bayh thì mình đã tốt nghiệp THPT và đi học nghề thi thoảng mới nhớ đến mẹ, nhiều khi nhắc đến từ mẹ mà mình ko quen mồm để nói ra..Mình rất ngưỡng mộ những ng còn mẹ, mình hay ra nhà bạn mình chơi mẹ của các bạn đối xử rất tốt vs mình😊Hãy trân trọng hiện tại nhé vì đâu ai bt dc ngày mai❤
Mỗi tập Thuần kể, đều rất đúng với cảm xúc hiện tại, sự việc hiện tại mà mình đang và chuẩn bị diễn ra. Mình cảm thấy may mắn khi được biết đến Thuần vào những năm đầu tuổi 20 21 để tập để ý và suy ngẫm đến mọi điều trong cuộc sống và nghe được lời khuyên trước khi những chuyện ấy xảy ra với mình. Em cảm ơn Thuần đã gửi hết tâm tư vào mỗi clip đem đến những điều tuyệt vời này ạ!
Có những vấn đề không thể nói ra với cha mẹ hay mọi người vì sợ làm phiền lòng họ ,vì những vấn đề nhỏ nhặt mà khiến em phải trằn trọc cả đêm . Từ cuối năm 2021 đến đầu năm 2022 là năm em bị khủng hoảng tinh thần vì căn bệnh khiến em bị ám ảnh dù không nguy hiểm chết người , sau đó thì nó cũng dần hết thật ,vài năm sau và bây giờ em đã 12 tuổi r em cảm thấy như bệnh cũ nó muốn tái phát tinh thần em lúc đó hoang mang lắm , ngày nào cũng stress ,sợ hãi khi biết bệnh có khả năng bị lại , em cx được em gái an ủi rằng không có bệnh ,em cùng cố gắng tin rằng mình không bị gì nhưng mà mình cứ sợ vậy vì mình vốn có cơ thể khá yếu dễ bệnh tật .Thế rồi mình nghe podcast để healing và nghe được chị Thuần kể chuyện , mình cũng có động lực để động lực vươn lên ,sống lành mạnh và tích cực. E cảm ơn chị nhiều ạ
Tớ từng trải qua giai đoạn giống cậu vào năm 3 đại học, câu chuyện gần như giống hệt. Cái là mẹ tớ không may mắn như thế. Rồi đến lượt tớ khi bác sĩ bảo tớ k sao cả nhưng tớ vẫn sợ là chẩn đoán nhầm, vì mẹ từng bị nt. Thời gian đấy tớ như phát điên, gầy rộc, hoang mang, nghĩ lại vừa thương vừa buồn cười, cũng còn trẻ con quá 🌸 chúc cậu an yên, vững vàng nhé
ngày 31.07.2024 chiều đó mình vô tình lướt thấy video podcast này của c thuần, ngay trong chiều đấy, nội về báo việc khám bệnh phát hiện ra ung thư, mình như sụp đổ hoàn toàn, tim mình vỡ tan hết rồi
Một thời gian gần đây mình hay bị ám ảnh với cái chết. Mình thật sự biết nó rất vô lí khi vẫn còn rất trẻ, lại sợ vào một điều xa vời tới vậy. Nhưng mỗi lần mình lên giường dù mệt thế nào chỉ cần sự ám ảnh đó xuất hiện thì tim mình đập nhanh, và gần như sẽ mất cả tiếng để chợp mắt. Không hiểu sao dù có thế nào cứ nghĩ tới việc khi chết và mọi thứ thành hư vô em lại khó thở. Dù mình cố gắng trấn an bản thân bằng những điều logic nhất có thể, hiển nhiên nhất có thể, thì mình vẫn chẳng sao thoát nổi nỗi sợ này. Mình thật sự chẳng biết nó xuất hiện từ khi nào, chỉ biết nó cứ dai dẳng bám trong tâm trí mình. Thật sự mỗi lần thế mình muốn một cái ôm, nhưng chỉ dùng nhạc để trấn an rồi lại mất ngủ. Mình ghét cảm giác này, nó đã làm các bài hát ưa thích của mình gắn với cái nỗi sợ này. Thật sự mình thấy rất đau vì nỗi sợ đến từ hư không này.
mình cảm thấy bạn đang có dấu hiệu của OCD về cái chết, khi mà suy nghĩ quá nhiều về nó và k kiểm soát được suy nghĩ của mình. Mình bị OCD nên có cảm nhận như vậy
Mình đã nghe podcast này lúc chuẩn bị ngủ, mỗi lần nghe những chủ đề kiểu này là nước mắt mình tự rơi, mình nhớ em trai…
Mọi lời chị nói thật sự chạm đến trái tim em, nghe chị nói mà em khóc luôn ạ. Cảm ơn chị đã làm ra tập podcast hay như vầy. Chúc tất cả mọi người và chị Thuần sẽ luôn an yên, mạnh khỏe, vững vàng, hạnh phúc bên người thân và gia đình ạ ❤❤❤❤❤
Mình cảm thấy đồng cảm vớ những chuyện bạn xảy ra. Tuy nhiên, xuyên suốt câu chuyện mình được nghe rất nhiều lần rằng “mình cảm thấy các bạn thật may mắn, vì chưa trải qua những chuyện giống mình” và đại loại một số câu tương tự như vậy. Mình nghĩ không chỉ mình mình cảm thấy chạnh lòng mà còn nhiều người nữa, rằng cũng có nhiều trải qua những chuyện như thế hoặc hơn thế nữa. Đương nhiên cũng có những bạn chưa trải qua. Những điều mình cảm nhận sau mỗi câu từ bạn để lại là bạn bất hạnh và từng trải hơn mọi người. Dù chỉ một ít. Mình mong là bạn hiểu rằng trên đời này còn có những mảnh đời cũng chịu sự nghiệt ngã như thế.
Mình nghĩ là k ai hơn thua chuyện mình bất hạnh cả, và trong podcast mình nói là mình ghen tị đồng thời không muốn ai trải qua nỗi đau mất người thân, mình nói đi nói lại là hy vọng không ai phải trải qua mất mát đó. Và đoạn này cũng nằm trong phân đoạn nhỏ chứ không phải xuyên suốt podcast ạ.
Có lẽ mình diễn đạt không rõ nên khiến bạn hiểu nhầm, mục đích của đoạn nhỏ đó chỉ là muốn mọi người hãy trân trọng người thân của mình hơn.
Cuối cùng là mong bạn sau những mất mát (đã) sẽ sớm ổn lại và an ấm, hạnh phúc ạ
Đôi khi mình cũng thấy chạnh lòng vì còn đầy đủ bố mẹ nhưnh chưa chắc đã hạnh phúc mình nhớ đến một câu nói bố mẹ yêu thương nhau con cái sẽ hạnh phúc
cho dù ngày mai ra sao, chúng ta cũng cần sống hết mình cho hôm nay, vì ai cũng sẽ sống được đến lúc chết mà. Chúc Thuần luôn nhiều sức khỏe, nhiều niềm vuii và ra podcast đều đặn
Phim Beef bạn Thuần đề cập trong podcast là một phim rất đáng xem dành cho những ai đang thấy quá tồi tệ về cuộc sống hiện tại của bản thân.. đôi khi chúng ta chỉ cần tìm 1 lý do rất nhảm nhí là có thể muốn sống tiếp trong cuộc đời đầy bất công và tàn nhẫn này..
Tớ nghe postcard của cậu để học thêm điều mới, thì nghe xong tớ cảm thấy tớ cùng cậu và cùng mọi người đều đang trong quá trình tự hoàn thiện bản thân, cùng cố gắng nhé
ngày hôm nay em thật sự rất tệ với tôi, tôi đã khóc cả ngày và chả ăn đc gì ăn vào thì cứ ói ra hết tôi khóc nhiều đến mức rất nhức đầu tôi không thể thoát ra đc suy nghĩ cái chết sau đó tôi nhận ra kh ai an ủi tôi cả ngta chỉ tội nghiệp tôi trong giây lát thôi chả ai thật lòng qtam đến sự tang vỡ vụng nát của tôi , lần trước cũng vậy suy nghĩ cái chết của tôi đến tột cùng tôi đã nói với mẹ tôi sẽ chết và tôi đã khóc rất nhiều đó chắc là sự gan dạ nhất trước giờ tôi từng làm và bây giờ tôi còn vụng vỡ hơn cả lần trước tôi đã suy nghĩ mình sẽ trong ntn trong đám tan của bản thân nma lần này tôi kh còn đủ can đảm để nói với mẹ nữa rồi...
nghe postcacrd của c em thấy như nghe một người c ngồi bên cạnh mình tâm sự vậy, thật sự chạm đến trái tim của em c ạ, em thật sự cảm ơn c rất nhiều ạ
MÌnh cảm ơn bạn , mình cũng đang ở trong giai đoạn như vậy và cũng cảm giác như bạn luôn ạ , sau khi tình cờ xem podcast này mình sẽ đi khám sức khoẻ vì mình cảm giác mình có bệnh nhưng lại sợ gia đình mình lo khi mà gia đình mình vừa trải qua biến cố lớn :( . Mình cũng là con trai duy nhất trong nhà nữa . Xem podcast của bạn với rất nhiều giọt nước mắt mình thấy đc tình cảm của bạn trong từng lời nói . Bạn bằng tuổi mình mà mình thấy bạn trưởng thành hơn mình rất nhiều. Hy vọng bạn đọc được những lời này của mình .Thật may mắn khi tình cờ xem được kênh của bạn
Xem kênh của bạn thật sự được chữa lành. Mong bạn ra nhiều video chất lượng hơn.
sau khi ông ngoại mất, mẹ thật sự chẳng còn nhà để về nữa ùii
😢 gán lên cậu nhá
Em hơn 5 năm rồi,buồn lắm chị ạhh😢🫂
chị từng có ý định kết thúc à, em cũng thế, cũng từng. Có thể lý do mà chị, em và người khác tìm đến suy nghĩ đấy khác nhau nhưng em tin chắc rằng sau khi đi qua cơn bão của riêng mình ai cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Hôm nay e vô tình gặp người đấy cùng với người đồng hành mới, cứ ngỡ là giữa đất Hà Nội rộng lớn này e và bạn ấy đã hết duyên nhưng chắc vẫn còn nợ, vô tình lướt qua nhau giữa thành phố này nhưng hoàn cảnh thật éo le. E vẫn mang trong mình một chút mong nhưng không còn nhiều, còn bạn ấy thì đang vui bên vòng tay người khác. Khoảnh khắc ấy cảm xúc e thật khó tả nhưng thật mừng vì mình đã tỉa bớt cành để trưởng thành lên rất nhiều, lúc e nhận ra rằng lúc đi bên nhau thì đã có một tín hiệu đèn xanh dành cho người thứ 3, và bây giờ họ đang nắm tay nhau thì bản thân e cũng mạnh dạn mỉm cười. Không còn dằn vặt, đổ lỗi cho mình vì đã không làm tốt, nhưng hôm nay mọi chuyện có lẽ đã vỡ ra, người không yêu mình đã tự rời đi theo cái cách mình không thể ngờ tới. Cảm ơn vi đã tới và cảm ơn vì đã rời đi. Biết ơn bản thân vẫn trụ vững trước bão giông cuộc đời.
Đừng lụy nyc nhé nữa các bạn, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Hết duyên là hết nợ, biết ơn vì độc lập, tự do và hạnh phúc vì không mang nợ ai cả ^ ^
Bạn có một quả khứ giống mình ng thân của mình cũng mất năm mình chx vào lớp lúc đấy mình cũng k bt buồn không biết buồn nhưng dần lớn rồi mình mới sợ k hẳn là sợ cái chết đến với mình mà thứ mình sợ nhất là mất đi ng thân bao bọc bản thân bằng một tinh thần cứng rắn k bị nhảy cảm bởi bất kì ai cái cảm giác ấy thật mất mát
3 năm trước em nghe và 3 năm sau em vẫn ở đây với thuần 🥰🥰
Cảm ơn em bé rất nhiềuuuu 🥺
Em mong muốn chị làm 1 video về sự bình dị trong cuộc sống của chính mình ❤
Chị ra podcast lâu quá e nghe đi nghe lại mấy cái podcast cũ của chị chắc em thuộc luôn rồi 🥰🥰
hôm nay e nghe podcast, bạn em vừa mất hôm qua. Sáng đó còn gặp ở trường vậy mà trưa nay nghe tin, thật sự cái chết nó rất vô lý và tàn nhẫn!
Nghe podcast của chị ngồi viết văn vui lắm ạ.
Đúng hôm nay nhiều suy nghĩ nên mò vào kênh của Thuần, không ngờ lại trùng hợp vào ngày Thuần ra số mới như vậy. Cảm ơn Thuần rất nhiều.
Cậu ngủ ngonn nhée
Em chờ mai 😆😆😆😆 m nghe chị 2,3 ngày mà thik nghe ghê ln em ngủ mai em nghe pp chị nha ,,
hay quá b ơi, vô tình lạc vào bài này của b, cảm ơn b nhé🥰
Nếu mik nghe được podcast này sớm hơn thì giờ đây mik ko hối hânh như vậy r
Mình đã khóc khi nghe xong podcast này :(
ba mẹ là điều ngăn mình tới cái chết thật là đúng
Có một lần em cũng bị giống chị á. Một buổi sáng em ngủ dậy thì giọng khàn đặc, gần như không thể nói được. Em biết do nằm điều hoà nhiều nên bị như vậy, nhưng đến một hôm em chảy máu cam, rồi nó cứ chảy liên tục mấy ngày như vậy, khiến em lo nhiều lắm. Em tra google và không hiểu sao em lại có nhiều dấu hiệu của bệnh ung thư vòm họng đến thế. Lúc ấy em còn đang ôn thi, rồi còn có những tác động khác từ cơ thể đến em như mọc nhiều mụn, nhức răng lắm nên em chẳng cảm thấy tốt tí nào. Em thu mình trong phòng và luôn nghĩ đến cái chết, em lo sợ mình có khả năng bị ung thư, dù mặt khác trong tâm trí em vẫn còn chút hy vọng nhỏ nhoi, rằng em chẳng làm điều gì quá mức để bị như vậy cả...Nhưng sau một tuần thì cái khàn giọng ấy biến mất, em không còn chảy máu cam và em giải quyết được những vấn đề khác trên cơ thể của mình, em cũng hiểu ra rằng đôi lúc mọi chuyện không như mình nghĩ đâu, bởi em lúc nào cũng vấn đề hoá mọi thứ lên và biến vấn đề của em trở nên đáng sợ, to lớn hơn. Lúc đấy em mới thấy sợ chết, vì em cũng đã từng nghĩ về cái chết mấy năm về trước. Giờ em tự hỏi sao em bạo thế, sao cái hồi mà em chỉ có nhiều bài tập và chút áp lực mà đã nghĩ đến cái chết, mà bây giờ khi cảm giác khi tử thần sắp đến bắt mình (như cô bé mấy năm trước mong muốn), thì lại sợ nhiều đến thế...
Bé ơi chăm chỉ nhưng nhớ giữ gìn sức khoẻ nhen🥺 bị cái gì là khó trở lại như bình thường lắm
Thuần ngâm dấm lâuu quá cậu ơiii!!~~ Nhưng hnay tớ đã trải qua một ngày dài, và đang trong khoảng thời giann áp lực vô cùng luôn. Thật vui vì Thuần ra tập mới, đó đã là viên thuốc xoa dịu tâm hồn tớ rồiiii. Iu Thuần nhiều lắmmmmm
Mong cậu sớm vượt qua quãng thời gian này 🥺
đợi podcast của chị hơi lâu nên toàn phải nghe đi nghe lại podcast cũ xong giờ thuộc luôn rồi=))
Năm 2020 thằng em họ của tôi mất, cách 2 tháng sau bà nội của t cũng mất. Lúc đó t mới hiểu rõ cảm giác cuộc sống này nó vô thường đến thế nào.
Cái chết giống như một bài học lớn đến trong cuộc đời của mỗi người, cái chết của một ai đó, của một người thân gắn bó ruột thịt trong gia đình, của một người dưng xa lạ giữa cuộc đời cũng sẽ vô thức chạm đến đáy lòng của chúng ta, chạm đến ngưỡng cửa của sự sống, để giúp ta hiểu hơn về ý niệm, về giá trị sống và giá trị của cá nhân con người mình.
Cái chết, đó là thứ mà em đã và đang phải trải qua. Căn bệnh tâm lý giống như một con chó đen đến bên và trò chuyện với em mỗi ngày. Còn 39 ngày nữa là THPTQG, ngay lúc này, cái chết đeo bám em như một sợi dây xích vô hình trói chặt lại những khát vọng và ý chí muốn sống mãnh liệt.
Cái chết, nó có những mặt không tốt và những mặt tốt. Chết là việc cuộc đời của một con người đã hoàn thành, giờ họ nên được nghỉ ngơi sau một chặng hành trình sống dài đầy ý nghĩa, chết cũng là kết thúc cho những nỗi đau ám ảnh và bủa vây lấy họ.
Chết, có vẻ đẹp riêng của nó, người lựa chọn cái chết cũng có những khổ đau của riêng mình. Em không cổ xúy cho những hành động tự định đoạt cuộc đời của mình bằng một dấu chấm, em chỉ mong rằng, mọi người một phần nào đó, sẽ nhìn nhận sự lựa chọn của họ bằng một cái nhìn bình an hơn, đừng phán xét họ.
Tin rằng rồi một ngày mai của chúng ta sẽ hạnh phúc !
Nghe đến đoạn trải nghiệm của bạn đắng chát ở cổ luôn
Tớ đang thức khuya để chạy deadline và cũng đang ngóng mãi, cả tháng rùi cứ chờ xem Thuần đã ra podcast mới chưa ^^ và tình cờ bấm vào yt tìm gì đó để nghe thì video này xuất hiện, hehe như kiểu có cậu đang đồng hành cùng tớ vậy.
Ngủ sớm đi cậu ưiiiii 🥺 mai rồi dậy làm tiếp
Giọng c chữa lành quá 😭😭
bản thân mình đang nổ lực từng ngày nhưng lại bị cuộc đời tát vào mặt một cái đau đớn mình thất bại đâm ra bản thân cũng từng suy nghĩ việc mình ra đi liệu có sẽ giải thoát cho mình không
đợi mãi mới thấy Thuần ra videooo
Tự nhiên tớ muốn nghe lại Podcast số 17.
Mẹ mất, bản thân mình như chết đi một nửa 😞 nhưng cũng khiến mình trân trọng thời gian đang có hiện tại
de hóng mãi mới thấy chị ra
Chắc e thuộc mất mấy video cũ trên kênh chị ròi, kiểu chờ mong chị ra clip mới ý xem nghiện lắm luôn
Uii em hóng podcast mới mãii
Có người vẫn sống mà như qua đời
Tập này chữa lành quá
e muốn nghe podcast của chị nhưng nghe hết sạch rồi mà chị chả ra vd mới nên buồn
death is what gives life meaning, to know your days are numbered, your time is short.
❤
Chờ c mãi
đến đoạn 14:55 thì mình chợt chững lại, vì dạo này mình có nổi hạch ở dưới hàm, mình chưa có cơ hội đi khám ,mình đang rất sợ, mình đang bị rối loạn lo âu nữa ...........
Em gái của anh ở thế giới bên kia phải thật hạnh phúc nhé, em đừng lo, anh sẽ đến và gặp em sớm thôi ^^
cuộc sống rất mong manh.
phải chi em được gặp 1 cô gái như c Nhung 😞
Postcast Thuần đc lên vtv luôn kìa 😅
Chào Thuần!
chị ơi em rất thích chiếc podcast này của chị ạ. Chị cho e hỏi chị thu âm bằng gì được k ạ?
Chị thu âm bằng app audacity nhenn
e mới nghe bên spotify xong hêhhe
hónggg sớmm
Tập này ko thể nghe lúc ngủ òi
21:00 Cho em xin link film đc không ạ
tớ đã xem hết podcast của cậu mất tiu r😢
tự nhiên tìm ra video này
mình mong rằng bạn (dpl) ý có nghe đc bài podcast này sẽ k suy nghĩ quá nhiều
đừng để laptop lên đùi nhé, hại sức khỏe đó
Em bị tự ti về bản thân 🥺
Khung cảnh chill ác:))
xin link nhạc cậu ơi
hóng
Vid ra đúng thời điểm đài báo đưa tin nhiều vụ các bạn trẻ suy nghĩ không thông rồi đi đến kết luận là chuyển sinh sang thế giới khác 🙄 Cuộc sống các bạn trẻ bây giờ thực sự là áp lực đến mức mà cái chết mới là giải pháp cho tất cả sao? Mình xem kênh bạn đã lâu, biết bạn là một bạn trẻ có cái nhìn đa chiều thì theo quan điểm của bạn về vấn đề này nó như thế nào?
Mình thấy tiếc thôi còn mình không có quan điểm gì ạ, cũng có biết gì về hoàn cảnh sống của người ta đâu nên từ chối cho ý kiến
Chị tạo podcast muộn vậyyy^^
Chị up từ 10h mà yt duyệt lâu ý…
Cái video quay bạn đó luôn hả
Thuần ở đâu đây đẹp quá Thuần ơi
Mất.tiếng r chị ơi
he hé
ÚI tớ muộn 11 phút
Dạ e xin góp ý 1 chút ạ, em nghĩ chị nên cố gắng điều chỉnh giọng trong podcast giúp e đk ạ, em nghe để chữa lành mà nghe nó dẹo dẹo, nhệ nhệ không dứt khoác e càng nhức đầu thêm ý ạ. Hk bt chị nghĩ sao chứ em nghĩ giọng này ko nhẹ nhàng, nhệ và k hợp với thể loại podcast. Cảm ơn chị đã đọc❤
Mình lại thấy giọng Thuần khá healing, mỗi lần stress mình đều tìm đến podcast của bạn ấy. Chắc tùy từng gu.
@@linhbiik vâng, mỗi ng mỗi cảm nhận mà ạ
Tiêu đề suy quá vậy
Đợi bà ra mĨ ó
🫶🏻🫶🏻🫶🏻
..