Mình may mắn khi không lớn lên bằng đòn roi, bố dạy mình bằng cách ngồi xuống và nói chuyện. Hồi nhỏ mình từng ham chơi khiến học tập sa sút, bố đi họp về chỉ nhìn mình với một ánh mắt thất vọng rồi lắc đầu quay đi. Ánh mắt ấy qua bao năm vẫn ánh ảnh mình và mình cảm giác nó còn có sức nặng gấp trăm ngàn lần những trận đòn của mẹ. Lúc đó mình học chăm hơn chẳng phải sợ bị mẹ la mắng mà sợ phải nhận ánh mắt ấy một lần nữa. Mình hiểu (và cũng mong các bậc cha mẹ đều hiểu) rằng một đứa trẻ ngoan không cần được dạy dỗ bằng đòn roi, sự trách mắng mà chúng cũng cần sự sẻ chia, thấu hiểu và tình thương
Bạn ơi, việc dùng ánh mắt đó đối với 1 đứa trẻ mà không phải là ngồi xuống cùng trò chuyện thì vẫn là 1 loại bạo lực. Gia đình là phải giao tiếp cùng nhau. Đến giờ bạn vẫn ám ảnh, đó chính là 1 dạng chấn thương tâm lý. Mình không phải bác sĩ tâm lý, mình chỉ là 1 nạn nhân của toxic parenting. Nhưng dù sao, bạn cũng nhận ra được cách dạy con trẻ như thế nào là tốt. Mong thế hệ sau của chúng ta sẽ không bao giờ trải qua bạo lực gia đình nữa.
@@mabelfrommars trước tiên cảm ơn bạn nhé. mình cũng không chắc nhưng mình cảm thấy đó cũng là một động lực tích cực (nhưng được truyền tải một cách hơi tiêu cực nhỉ). như mình nói từ đầu thì mọi chuyện vẫn được giải quyết bằng cách ngồi xuống và chia sẻ, mình nghĩ việc ám ảnh ấy là ám ảnh về chính bản thân mình nhiều hơn, tự bản thân mình đã tiêu cực hóa điều đó theo thời gian. Và mình cũng không biết bạn đã trải qua những gì, nhưng mong là bạn luôn ổn sau tất cả
@@mabelfrommarsbiểu cảm của bố bạn í cx chỉ là vô thức biêut hiện ra do cảm xúc thôi. Có thể sau đó cảm xúc trở lại bthg và người bố sẽ nói chuyện vs người con. Vẫn tốt hơn rất nhiều từ lời mắng chửi, miệt thij hoặc đòn roi.
@@chanvl7692 cảm ơn mng đã quan tâm, giữa mình và bố vẫn luôn có chia sẻ và lắng nghe. Như mình nói đó hoàn toàn là lỗi của mình và việc bố cảm thấy thất vọng là chuyện rất dễ hiểu, nhưng đó cũng là lần duy nhất và dù sao cũng trở thành động lực mà không có ảnh hưởng tiêu cực đến mình.
Nghe tập này sao đau lòng quá... "đứa trẻ hạnh phúc sẽ dùng cả tuổi thơ để chữa lành cuộc đời, đứa trẻ bất hạnh dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ" hy vọng những đứa trẻ mang trong mình những tổn thương từ gia đình đều có thể chữa lành, tự tin vào bản thân và yêu thương chính mình nhiều hơn nữa... thương em và cũng thương chính mình!!! Cảm ơn Vì sao thế nhỉ!!! Cảm ơn cậu đã đồng cảm với bọn tớ!!!
mình nghe podcast sau khi có một trận cãi nhau với mẹ, nó làm mình nhớ lại khi 4 tuổi bị mẹ mình đá vào bụng vì lỡ làm em gái ngã, nhớ lại lúc đó cảm giác của mình vừa khó thở nhưng hơn cả là trái tim trẻ thơ vỡ vụn, hic ba mẹ mình thường cãi đánh nhau vô cớ vì vài chuyện lặt vặt ở trường của mình như xé trang giữa vở cho bạn cùng bàn, hay về bài tập của mình,… mình cũng chỉ biết đứng nhìn họ và tâm sự với bà nội, họ ly dị được 5 năm rồi nhưng cuộc sống của mình cũng chẳng khá hơn là bao, vẫn là có những trận đòn ấy nhưng tần suất ít dần và thay vào đó là những lần mắng chửi thậm tệ từ mẹ mình. lâu dần mình chỉ biết tạo lớp vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài để che đi đứa trẻ yếu đuối đang khóc oà và trái tim đã vỡ vụn bên trong, mình chỉ biết khóc một mình, ôm nỗi buồn ấy và tự mình gặm nhấm. lần đầu mình nghĩ đến tự tử là vào năm lớp 5 sau đó thì ngày càng nhiều và đỉnh điểm là năm lớp 9 khi mẹ gây ra quá nhiều áp lực thi tuyển sinh cho mình 😢. quá nhiều nỗi đau khiến mình không viết hết dc vào nhật kí nữa, chỉ có thể cất nó vào nơi sâu nhất trong tâm hồn
Mình cũng là một đứa trẻ ở trong một gia đình độc hại và vào lúc mình đang cảm thấy không hề ổn cảm ơn Vì sao thế nhỉ! đã giúp mình bình tĩnh lại và có thể tiếp tục bước tiếp
Tớ lớn lên trong đòn roi của bố mẹ , tớ đã từng bị đánh đến mức ngất đi , tớ đã từng ám ảnh bởi ánh mắt của mẹ và khuôn mặt khi giận dữ của bố mỗi khi tớ mắc lỗi . Tớ đến bây giờ vẫn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nghĩ đến những trận đòn chỉ vì tớ nhỡ làm rơi bát đũa , khi mà tớ chỉ vô tình làm em ngã tớ cũng sẽ bị đánh . Nhiều lúc tớ đã nghĩ bố mẹ k phải là bme ruột của mình , nhiều lúc tớ đã muốn chết vì k thể thở sau mỗi lần bị bme đánh , đá vào người và mặt và nhiều lúc tớ chạnh lòng khi thấy bó mẹ còn thương những đứa trẻ khác hơn cả mình . Tớ đã từng cố gắng rất nhiều để trở thành đứa con ngoan , tớ bỏ hết những sở thích của mình điều mà bme k hài lòng , tớ chấp nhận trở thành 1 kẻ lập dị trong mắt bn bè , bị xa lánh , bắt nạt để trở nên tốt hơn trong mắt bme nhưng tớ chẳng nhận lại được gì ngoài những vết sẹo ngày càng sâu , vết thương đau đớn hành hạ tớ mỗi ngày . Và bây giờ đây , tớ vẫn sống trong ngôi nhà ấy , tuy k bị đánh nhiều nữa nhưng hàng ngày tớ vẫn sống trong tiêu cực bởi những lời nói như dao sắc của bme tớ . Tớ biết rằng tớ sống cho tương lai của tớ , tớ muốn sống thật hạnh phúc , sống như những gì tớ mơ ước ....
Ngày nhỏ mình đã chứng kiến bố đánh mẹ, mình đứng bên cạnh bất lực và gào khóc. Rồi bố cũng đánh mình nhiều, mẹ thì dùng những lời đay nghiến. Bây giờ mình đã 26 nhưng nhiều lúc vẫn ám ảnh và tủi thân vì bạo lực thời thơ ấu. Rồi đến một ngày mình ngồi xuống và nghe bố mẹ kể về ông bà, hoá ra ngày nhỏ chính họ cũng đã gánh chịu những bạo lực gia đình như vậy. Đưa trẻ chưa lành trong họ lại làm tổn thương thế hệ sau, và hoá ra chính họ cũng là nạn nhân. Mình luôn tự nhắc nhở, không bao giờ được đi vào lối cũ đó, lắng nghe và khích lệ con cái thay vì đòn roi và đay nghiến.
Tuổi thơ của em cũng gắn với những trận đòn của bố, nhưng lần khiến em nhớ nhất là trận đòn của bố năm lớp 2 khi đó em đã làm ngã em gái từ trên cầu trượt xuống nền xi măng, lúc đấy em rất sợ và ngay lập tức bế em gái về nhà, mẹ em đã chưởi em rất nhiều, mẹ gọi điện bố về để cho em gái đi khám trong giọng nói của bố rất tức giận. Cho đến khi bố về, bố không do dự mà rút thắt lưng da trên người xuống rồi hét gọi tên em rất to khi em đang trốn trên phòng vì biết bố về, bố chạy nhanh lên phòng lôi xộc em xuống rồi bắt em nhìn chỗ bị thương của em gái em, em vẫn nhớ những gì bố nói, bố nói em: “nhìn xem m làm em bị gì đây”. R dùng thắt lưng da quất vào em, khi đó bố như một ng khác vậy, mn trg nhà đã rất sợ, bác em (chị gái bố) khi đó đã bế em lên ôm em rất chặt còn 1 tay thì cản bố, nhg bố như mất đi linh tính mà chẳng nghe ai nói cả, bố cứ liên tục liên tục như vậy cho đến khi em khóc đến k thở nối trg tay bác bố mới ngừng đánh. Từ lúc đó em đã k dám lại gần bố một tgian và dường như rất sợ và k thể nch với bố 1 cách thoải mái nữa. Trg quá trình lớn lên, em cũng phải liên tục chứng kiến cảnh bố đ*** mẹ, cho đến năm em lên cấp 3 thì bố đã ít đánh và la mẹ hơn, nhưng tần suất bố ở nhà cũng rất ít, giờ khi em đã gần tốt nghiệp cấp 3 và sẽ đi du học thì bố em đã thay đổi rất nhiều, bố hiền hơn và k còn chưởi hay đánh em nữa, bố thường xuyên nch với em hơn mỗi khi ở nhà, nhiều lần bố hỏi em:”con ghét bố à, sao chẳng bao giờ tâm sự hay nch với bố vậy”. Chẳng lần nào em nói ra suy nghĩ thật trong lòng với bố cả, chỉ cười rồi chối:”làm gì có ạ”. Thật trong lòng em giận bố rất nhiều, ngày trc có nhiều lúc em còn cảm thấy ghét bố mỗi khi bị bố chưởi hoặc thấy bố đ*** hay chưởi mẹ nữa. Nhưng giờ khi lớn rồi em nhận ra bố vốn rất thương con, chỉ là chẳng có cách nào để em có thể xoá được những chuyện k vui trg tuổi thơ để nch thoải mái với bố cả, nhưng bố vẫn là bố của con, con vẫn rất thương bố, thương bố rất nhiều, bố vất vả vì con và gđ mình rồi. Đứa con hư vô tích sự này đã làm bố buồn nhiều rồi. Em viết ở đây chỉ là cho nhẹ lòng, nếu mn thấy thì cứ lướt qua ạ
Tôi không thể sẵn sàng yêu một ai, bởi vì trong tôi vẫn chưa thể tha thứ cho những gì mà họ gây ra. Vết thương chồng chất, khiến cảm xúc tôi chai sạn. Nhưng với ng sẽ là bạn đời của mình sau này, tôi muốn dành cho họ 1 tình yêu chân thật ko tổn thương bởi cảm xúc của mình.
Mình ước gì được nghe postcast này lúc còn nhỏ. Mãi sau này mình luôn cảm thấy cực kỳ tủi nhục và mong chờ người ta xin lỗi hay nhận ra sai lầm của mình. Mình thấy bản thân xứng đáng nhận được lời xin lối và người ta đáng lẻ ra phải biết được họ đã huỷ hoại và thêu đốt quá khứ và tương lai của mình như thế nào. Mình từng nhờ đến sự giúp đỡ của nhà trường và thầy cô nhưng không ai giúp được mình khi trước mặt người ngoài thì người ta giả tạo đối xử tốt với mình. Sau lưng thì lôi mình ra hành hạ khi dám nói ra với người ngoài. Cơ bản là không ai tin lời một đứa trẻ cả. Mọi chuyện đã qua, mình không còn nghĩ đến việc phải bắt người ta chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình nữa. Mình không tha thứ nhưng cũng không muốn tiếp xúc hay nghĩ về con mụ đó nữa.
@@diepsicula một may mắn cho mình là bây giờ mình đã ổn hơn rất nhiều rồi ấy bạn. Mình hiểu được rằng bản thân mình là một hạt giống được gió đưa đến sa mạc, nếu mình cứ mãi oán hận sa mạc tại sao lại khắc nghiệt, lại khô và nóng đến thế thì hạt giống sẽ không thể nảy mần được. Mình không thể thay đổi ba mẹ mình và bản thân họ cũng chịu nhiều tổn thương mà họ không tự giải quyết được nên họ đã đặt hạt giống đau khổ vào trong mình. Hiện tại mình tập trung để chuyển hóa bản thân mình để sống tốt hơn vì hạt giống mà nảy mần và tồn tại được trong sa mạc thì cây lớn lên rất mạnh mẽ và can trường trước giông bão. Nhờ cmt này mình mới có cơ hội nhìn lại mình trước kia vì oán hận mà đau khổ như thế nào. Cảm ơn bạn đã phát tâm từ bi nà, chúc bạn được an vui và hạnh phúc.
mình lớn lên bằng những đòn roi và lời mắng chửi của gia đình... Từ bà tới mẹ, cho tới dì dượng và những người bạn trai cũ của mẹ.. Ai ai cũng đánh mình rồi bảo rằng là vì muốn tốt cho mình. Mình cứ đau đáu mãi những tổn thương từ thuở ấu thơ, chẳng thể lành lại, những người làm đau mình hóa ra chẳng phải ai xa lạ mà lại chính là người thân của mình.
mình từng bị ba mẹ đánh rất nhiều, mình lấy tay che và bị di chứng đến tận bây giờ. Nhưng mình chưa từng thấy quá giận dữ vì hành động ấy, thậm chí mình có một phần đồng cảm với ba mẹ khi nghĩ lại. Làm ba mẹ rất khó, mình không cần họ xin lỗi, chỉ mong họ đừng tiếp tục làm thế với em mình
Mình đã bật khóc thật nhiều sau khi nhạc nổi lên kết thúc video này. Cám ơn tác giả đã nói lên được tất cả nỗi lòng của mình đã mang theo mấy chục năm nay. Mình đã lớn lên và chứng kiến mẹ mình, các em của mình và chính bản thân mình đã cả trăm lần bị ba mình đánh đập , hành hạ 😢😢😢
Nhưng khi trưởng thành t đã chọn cách quên đi...không phải họ xứng đáng được tha thứ mà là để cho tâm hồn mình được thảnh thơi... Bây giờ trông bề ngoài thì gia đình có vẻ như là yên bình, hạnh phúc đấy...nhưng tất cả chỉ là sự trống rỗng từ lâu rồi. Cuối cùng chỉ còn là trách nhiệm
@@phwganh_wvn đừng cố gắng ép bản thân cố gắng quên đi ký ức đó. Hãy cứ để nó ở đó. Vì càng cố gắng quên đi nó sẽ càng hiện diện một cách sâu sắc hơn. Đơn giản hãy buông bỏ bằng cách chủ động nhớ đến các ký ức vui vẻ khác. Tự giác các ký ức ko vui sẽ đến ít hơn. Và hãy luôn hiểu rằng bạn xứng đáng đc hạnh phúc. Chúc bạn hạnh phúc....Have a good day!! ^^
Đã hơn 10 năm cã tôi vẫn ám ảnh vs những gì sảy ra vs tôi cha guộc mẹ ghẹ .. nó khg thể quên bạn à nó ác hơn 1 bộ phim bạn xem .. cuộc sống này thật khó tôi như bao cát
Cố kiếm tiền đi các em. Kiếm nhiều tiền vào để trả lại hết tiền + lãi suất cho những người đã bạo hành thậm tệ các bạn. Đừng nợ họ gì cả. Sau khi trả hết nợ hãy cắt đứt mối quan hệ với những người không đáng. (Nợ ở đây là tiền mà họ nuôi các bạn á)
Mình cũng nghĩ vậy nhưng không bao giờ thành công. Mỗi lần mình có một món tiền thì có chuyện rất tệ xảy ra khiến nợ thêm nhiều hơn. Lúc 2 tuổi mẹ mình nói đẻ ra thì phải nuôi, như người khác người ta vứt ra đường, mình nói là đẻ ra thì phải nuôi chứ. Mẹ mình ngạc nhiên bảo ồ nó biết là đẻ ra phải nuôi đấy. Nhưng mình vẫn yêu thương bố mẹ.
Đọc những lời tâm sự của các bạn trong đây mà mình cảm thấy khá buồn, và mình nhận ra bản thân mình thực sự rất may mắn. Mặc dù ngày bé mình cũng bị ba mẹ đánh mắng, phạt quỳ nhưng sau này mình cũng chẳng nhớ lý do mình bị đánh là vì gì nữa. Có lẽ là 1 phần vì mình lớn dần lên, ba mẹ lại không còn đánh mình nữa mà chỉ nhắc nhở, có lẽ ba mẹ mình cũng hiểu rằng không nên làm như vậy. Vì thế tớ muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến ba mẹ của mình vì đã luôn yêu thương, quan tâm tớ.
😊 cả 1 tuổi thơ tôi . Dù gì thì lớn rồi, cũng trả còn để ý đến cái quá khứ đau khổ đó làm gì . Nhưng nhìn vào gia đình người khác thì cũng có chút buồn tủi .
mik chính là đứa bé trong câu chuyện trên kia cho dù ba mik chưa bao giờ uống rượu hay j cả nhưng ba mik lại đánh mik rất nhiều mik từng có ý định tự tử nhưng ko thành sau đó mik đã rơi vào trầm cảm bây giờ mik vẫn đng ám ảnh về hình ảnh đó .Lúc mik nghe podcast mik đã rơi nc mắt. lúc nhớ lại những hình ảnh đó mik đã sợ đến run ng .
Hồi nhỏ tôi bị đánh rất nhiều, cả ba, cả mẹ đều đánh. Đánh nhiều quá tôi đâm ra lì lợm, tôi nằm cạnh mộ bà nội, mong bà có thể đưa tôi đi. Tôi nhớ mẹ lột đồ đuổi tôi ra đường đứng, một hôm bị trói đánh tôi vùng được bỏ chạy, tôi cứ chạy mà chẳng biết đi đâu nên về núp phía sau nhà, cứ tưởng ba mẹ lo cho tôi: nhưng về đánh chết nó đi. Giờ lơn lên, lấy chồng rồi nhiều khi buồn bực tôi bỏ đi, chồng tôi không đi tìm. Giờ đây 35 tuổi, tôi vẫn ám ảnh, khổ sở chữa lành những vết thương cũ để sống.
Còn bố mình thì luôn luôn về phe mẹ mình,mà mẹ mình thì luôn nghĩ bản thân đúng nên bà ấy sẽ luôn dùng đòn roi để khẳng định bản thân mình đúng.Và tất nhiên nếu mk cãi lại hay giải thích thì 100% sẽ tiếp tục bị phớt lờ và kêu mình hỗn láo.Mệt mỏi vs một gia đình thật sự cổ hủ 😢😢.Một tuổi thơ đầy sự tủi thân và uất ức 😢😢😢
cám ơn VSTN đã mang đến video này để nói lên nỗi lòng của mình và nhiều bạn nhỏ khác đong trú trong những thân xác của người lớn! Có một câu hỏi mình muốn hỏi VSTN: Nếu gia đình không phải là nơi duy nhất mang lại nỗi đau cho bạn, mà ngay cả chính lớp học cũng chính là mồ chôn của một đứa trẻ? Vậy liệu, đứa trẻ chịu cả combo bạo lực gia đình và học đường, thì đứa trẻ nên dựa dẫm vào đâu khi ngay cả đến 1 người để đứa trẻ đó đặt niềm tin vào cũng không có nổi 1 người? Gửi đến những người như tôi: "cố lên nhé các bạn"
Em đã trải qua những lần đòn roi trách móc thật kinh khủng^^ em cũng quá mệt mỏi với cuộc sống này.. sau khi nghe được những lời chị nói em càng thêm tủi thân.. nhưng câu cuối đã giúp em bình tĩnh trở lại cảm ơn chị ❤️
Mình ước gì bố mình có thể chăm chỉ đi làm phụ giúp mẹ mình nhiều hơn, mình thì có rất ít thời gian phụ mẹ vì mình đang ở nhà bà mình vì mẹ không có thời gian để lo cho mình với lại mình cũng đang đi học, bài tập rất nhiều nên ít có thời gian phụ mẹ còn bố mình thì mỗi lần nhắc đến làm việc là bố mình nhiều lúc không muốn làm mẹ mình nhắc nhiều quá thì bố lại đánh mẹ, nhiều lần mẹ mình lo cho sức khoẻ của bố nên kêu bố uống thuốc thì bố lại giả vờ uống nhưng thực chất là lúc mẹ mình không để ý thì vứt nó đi, nhưng thuốc đó là do mẹ đã mua bằng tiền và nhà mình đang rất nghèo nhưng bố lại vứt đi như vậy. Khi bị mẹ phát hiện ra thì mẹ mình đã rất tức giận, sau đó rất nhiều lần bố đã đánh mẹ tới mức bệnh muốn nhập viện, rất nhiều lần như vậy rồi. Bây giờ, mình cảm thấy rất ghét bố vì bố luôn đánh mẹ. Hè năm nay, mình cũng có nói với mẹ về việc đi làm thêm để phụ mẹ nhưng mẹ nói mình chưa 18 tuổi nên người ta không cho làm, mà giờ mẹ thì đang bệnh nặng sắp nhập viện nên mình không biết phải làm sao cả 😢
tôi thật sự sợ, sợ rằng bản thân mình sau này sẽ đánh con cái mình, sẽ có cuộc hôn nhân không hạnh phúc giống ba mẹ, nên cũng có thể tôi sẽ độc thân để không làm khổ ai và làm khổ chính mình
Mk đọc cmt mà buồn quá. Nhiều người phải chịu bạo lực gia đình giống mình. Làm sao vượt qua được đây? Khi mà chuyện này chẳng thể dừng lại, sống nơm nớp lo sợ khi nào sẽ nhận trận đòn tiếp theo. Mk lớn rồi, 21t rồi, nhưng vẫn bị bố đánh. Mình không hư, mình không láo. Nhưng việc đánh mình là thói quen của người mình gọi là bố. Mồng 2 Tết năm nay mình vừa bị vả 1 cú bạt tai lăn từ trên cầu thang xuống. Mình hiện tại viết nhiều như vậy tại mình thấy tệ lắm, sự tiêu cực bao trùm ập tới mình muốn buông bỏ lắm
Phương Anh ơi .. có thấy cmt của chị , thì đừng nghe nữa nhé .. nếu em muốn nghe , thì hãy nghe cùng nhau, lỡ có em có khóc thì hãy khóc cùng chị . Yêu em❤
Tôi bị cha đánh bằng sắt thép gỗ roi bự bằng bắp tay đánh tới nhập viện 3 lần ngất xỉu ik nhiều lần mà ko bh dạy bảo đúng đắn cả kể cả bị phát bệnh cha nói nó cht lun ik nó giả bộ chứ bệnh dì người lớn chả bh chịu sai cả mà lun cho mink đúng tht mệt tôi đã tự ik cht rất nhiều lần nội thì cầm loa bluetooth đánh vào vai sai lưng tôi và đập vào đầu tôi r ik nói vs mẹ là tôi đánh nội r mà xông vào phòng tát và đánh tôi nói tôi mất dạy
Những người mới lần đầu làm cha mẹ rất khó khăn họ nghĩ áp dụng những gì mà cha mẹ họ ( ông, bà) đã làm với họ để nuôi dạy lại con cái. Một phần nào đó mình cũng là nạn nhân nhưng cũng như bất kì đứa trẻ nào đến thế giới này để giúp đỡ cha mẹ mình, nên lúc nào đó hãy làm họ hiểu vấn đề họ xem trọng có khi thật ra nó chả quan trọng, điển hình là đánh đập con cái khi điểm kém trong học hành
uầy tớ thì không bị ba mẹ đánh ấy, nhưng tớ bị chị tớ mạt sát, chị ý có gì không vui lại lôi đầu tớ ra chửi. kiểu tớ chẳng làm gì cũng bị chì chiết thậm tệ, chị ý ra đường thì tử tế với bạn bè nhưng kiểu ở nhà thì chị ý đối xử với tớ thua cả con chó luôn ý. tớ vẫn kh biết tại sao mình vẫn có thể chịu đựng đến giờ này cơ, sống như này thật sự kiểu... nó quá vất vả với tớ ý.
đầu tiên thì giống như lời trong video, tớ mong cậu sẽ không để bị ảnh hưởng bởi nhưng lời nói trong lúc thiếu kiểm soát của chị cậu. tớ cũng từng trải qua tình huống giống cậu, vì chị tớ khi nóng giận lên cũng từng nói nhiều lời tổn thương. mong cậu và chị cậu có thể nói chuyện với nhau để tránh những tình huống như vậy xảy ra, hoặc nếu không thể, thì cậu cứ bỏ qua những lời nói ấy đi, có bận lòng thì hãy tìm bạn bè và người lớn tâm sự, vì lời nói của chị cậu không biểu hiện bất cứ điều gì về cậu cả. chúc cậu luôn hạnh phúc
@@ximlan8047 cậu ơi, chẳng ai thèm để tâm đến tớ ý. ba mẹ tớ cũng rất thường xuyên mang mấy cái lỗi vụn vặt của tớ ra rồi nói đi nói mãi, nói đến khi nào họ thấy đủ vui rồi họ mới dừng lại. chị tớ ăn cắp đồ của tớ, tớ nói thì bà ý vẫn ngang ngược chửi lại tớ thôi. kiểu tớ không biết mình phải sống thế nào và làm thế nào phải sống tiếp ý cậu ạ.
@@zofgk1Nếu một ngày cậu cảm thấy gia đình mình không còn là nơi an toàn đối với cậu nữa thì hãy tìm những người khác, tớ cũng từng như cậu nhưng khác là chị tớ là một người tốt nhưng vì đi học xa nên không ai bảo vệ tớ cả. Tớ bị bố tớ đánh bố tớ ghét bỏ chẳng công nhận tớ, tớ còn bị xâm hại, tớ từng tìm đến cách chấm dứt chính mình nhưng tớ thất bại rồi nhận ra những gì tớ làm là sự ngu ngốc. Tớ tìm đến những sự giúp đỡ khác như bạn bè, giáo viên, tớ tự mình phản kháng, tớ tự bảo về mình và bắt đầu lên tiếng. Nhờ đó hiện tại tớ có thêm 1 người mẹ nữa, tớ nhận ra ai mới là người luôn bên cạnh tớ. Gia đình không phải nơi an toàn duy nhất vậy nên cậu hãy tìm đến sự an toàn khác. Cố lên cậu nhé
6:32 đúng v, gia đình mình là gia đình trí thức, có địa vị và được đánh giá cao về mặt nhận thức trong xã hội. Nhưng phía sau vẻ ngoài hoàn mỹ đó là những người có cái tôi rất to, mình bị đánh từ khi nhỏ xíu đến tận lúc dậy thì, ăn cơm chan nước mắt, mình mẩy bầm tím tuần nào cũng có. có lúc vì mình k làm y lời họ, có lúc chỉ vì họ hiểu lầm nhưng đánh mình trước, phát hiện ra hiểu lầm thì lấy lí do khác coi như đánh bù. Mãi đến sau này mình mới biết, sự ghét bỏ đó phần lớn là vì họ đã mong sinh ra mình là 1 đứa con trai =))) mình k thể lên tiếng với ai vì ai cũng nhìn vào cách họ đối xử vs ng ngoài nhẹ nhàng mà nghĩ rằng con trẻ làm quá vấn đề. Đến bây giờ những vết thương đó vẫn làm mình trật vật trong quá trình phát triển. Cảm ơn vì sao thế nhỉ!, tuy rằng những podcast của mình đã khiến mình phải lôi đứa trẻ ấy ra một lần nữa, nhưng cũng là cách giúp mình dần chấp nhận và giúp đỡ đứa bé ấy.
tớ rất đau vì nhìn thấy cảnh bố đánh mẹ khi đó tớ còn quá nhỏ để bảo vệ mẹ tớ chỉ sợ hãi và đứng nhìn và tim tớ đã vỡ vụn khi nghe mẹ tớ kể bố tớ ông ấy đã gọi bạn của bố đánh mẹ tớ khi mẹ tớ đag mag bầu e tớ, tớ nghe mà đau mà tủi mà giận mà hận, mẹ tớ đã quá khổ hmmm.
Gia đình mình cũng như vậy mình chọn cách tha thứ nhưng em mình lại muốn chả thù😔 cha mình chưa bao giờ xin lỗi bọn mình, mình cũng chỉ luôn nghĩ là do ngại.
Mình lớn lên bằng đòn roi nhưng khi lớn lên mk sợ sẽ giống bản sao của người nuôi mk lớn bởi mk thiếu tình thương nên không biết cách để yêu thương nên mk sợ lại làm tổn thương thêm một thế hệ mới mk sợ lắm làm cách nào để thoát khỏi vòng an toàn mk tạo ra
mặc dù ba mẹ đã khá lâu rồi chưa đánh tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy bây giờ tôi vẫn có một khoảng cách nhất định đối với ba mẹ, vẫn cảm giác sợ hãi với ba mẹ
Hi mn elm 😢 không lớn lên bằng tình yêu thương của ba lận mẹ ba mẹ em chia tay từ khi em học lớp 4-5, em ở với mẹ mẹ hay chửi em bằng những câu không hay tục tiểu em có nhắn với ba em nhưng ba em nói cố lên và động viên em, mới đâyy mẹ em đánh chửi em vì em bế mèo và mèo cào mẹ lấy 1 nồi đá vv nhưng ko thành , mẹ em rất ghét em hay sao ạ😊 em nghĩ em sẽ dùng tuổi thơ để ôm ấp nhưng tình yêu thương của ba mẹ ❤ ba ơi con nhớ ba❤
Nhà em có nhiều trẻ con , em là con cả, nhà em lại khó khăn , em cũng định bỏ học nhiều lần để nghị học làm việc kiếm tiền phụ gia đình.... Nhiều lúc tới ngày mùa, em ở nhà làm hết việc nhà, em cũng tắm cho, hốt lúa,..m chừng mẹ em về cũng mắng em sao m ko cho em ăn , em cũng bảo con cho em ăn bơ rồi mẹ em lại mắng nói 1 cãi 10 , rồi mẹ em lại mắng ai mượn mày hốt lúa vào hốt mà hốt đầy? Mày không thấy t hốt nữa bao à? Mai mày tự đi mà bưng _ em học cũng được những môn nào em học cũng tốt em luôn cố gắng nhưng lúc nào môn toán em cũng dưới tb và ba mẹ kêu em học không lo học , đồ vô dụng, có nhiều hoạt động trường em tôt chức em cũng muốn đi lắm nhưng không dám nói, em nói ba mẹ sẽ đánh em mất.... Ba mẹ bảo mày phải ở nhà làm? Mày đi rồi ai ở nhà làm việc? Tiền ăn sáng em cũng không có.. em chỉ biết tự kiếm, hoặc tiền lì xì em tự bỏ ra mà ăn , có những hôm bố mẹ bực mình vì chuyện gì em không rõ thì bố mẹ trúc giận lên em , có những hôm em không làm gì , tự nhiên em của em nói em đánh nó thế là em bị đánh một trận em bảo em không làm còn bị đánh nhiều hơn
Tha thứ thế nào đc khi lão ấy vẫn ngày càng bạo lực và khốn nạn vs vợ con. Loại đó có chết cũg ko hết nghiệp. Tôi nói đến con ác quỷ mang danh xưng là ng bố.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người may mắn khi không phải chịu những trận đòn roi, chửi rủa như mình... Liệu các bạn có gặp người mẹ nào lúc đánh con thì tát cho cật lực, giật tóc cho đã tay. Lúc chửi, mắng thì buông những câu thậm tệ như là 'm thấy ai bằng tuổi m mà suốt ngày bị chửi như sv, trâu chó ko?... '' con chó nó còn hơn loại m...''nhớ nhất là lúc mẹ mình nói câu' 'm nhớ cho kĩ, lúc t chết cũng chỉ chết vì m chứ ko phải vì bệnh tật j hết. Đừng khóc trong đám tang của t, người ta nhìn vào tưởng m thương mẹ m lắm ý''.... Đi học về lại bị sai lên sai xuống, bố thì làm ngơ, họ hàng thấy thế ko ngăn cản. Có lẽ vì chỗ tôi chỉ là 1 phường lớn nhưng suy nghĩ thì cổ hủ? Người người nhà nhà, ai ai xung quanh tôi cũng đề có những suy nghĩ ' thương cho roi cho vọt' . Họ ko ngăn cản những hành động BLGĐ ấy, khéo khi họ còn cổ vũ nữa chứ? Chưa bao giờ mẹ tôi chịu ngồi xuống nói chuyện với tôi và an ủi tôi cả, mỗi khi tôi nói chuyện gì thì có lẽ mẹ toàn nhồi nhét những suy nghĩ tiêu cực ấy vào trong đầu tôi. Tôi đâu có quyền lựa chọn mình được sinh ra trong gia đình, hoàn cảnh nào đâu? Nếu mẹ tôi biết là mẹ mang thai tôi hồi đó thì mẹ vẫn có quyền phá tôi đi mà?
Ôm cậu một cái nhé ❤️ Không ai đáng phải chịu những chuyện tồi tệ ấy cả, cậu xứng đáng được yêu thương. Mình nghe nói có 3 cách giải quyết: Chấp nhận, Thay đổi hoặc Rời đi. Nếu là cậu, cậu sẽ chọn cách nào?
@@anhluong7753 chúc bạn sẽ bình yên khỏe mạnh trưởng thành và có thể tự lo cho bản thân nhé. Mình đã chọ cách rời đi và cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó. Chúng ta chỉ sống 1 lần. Hãy yêu thương bản thân mình đầu tiên nhé. Đừng bỏ cuộc
k phải đứa con nào cũng dc sinh ra trong tình yêu đâu b, mình tiếc là như thế. Cha mẹ mình dù vẫn yêu thương chị em mình nhưng với riêng mình thì k vì mình k phải là sự mong muốn của họ. Mình cũng giống như b, bị đánh k cho khóc, xâm phạm cá nhân mình cản lại thì lấy uy quyền bố mẹ ra hăm dọa,.. lúc mình bệnh đau quặn ng cũng sai phải làm việc, buông lời mắng nhiếc cho rằng mình giả vờ để trốn việc . Và bà cũng luôn nhồi nhét tiêu cực, chê bạn t, người yêu t, ai quanh t chơi vs t cũng xấu cả, dù họ thấu hiểu t còn hơn cả gia đình. Mình mong b tìm cách thoát khỏi gia đình này, k bao giờ có chuyện họ thay đổi đâu, cùng lắm khi bạn báo hiếu thì họ vui vẻ dc 1 tí r cũng đòi hỏi và lại đâu vào đấy, nghĩ cho mình trước bạn ạ.
Mk bị y chang bạn, chỉ khác người đó là bố, cách đánh cách chửi khiến mình chẳng dám để tóc dài. Ông ta đã nói gì nhỉ: " m mà là 1 con chó thì tao thịt m lâu rồi"
Mình may mắn khi không lớn lên bằng đòn roi, bố dạy mình bằng cách ngồi xuống và nói chuyện. Hồi nhỏ mình từng ham chơi khiến học tập sa sút, bố đi họp về chỉ nhìn mình với một ánh mắt thất vọng rồi lắc đầu quay đi. Ánh mắt ấy qua bao năm vẫn ánh ảnh mình và mình cảm giác nó còn có sức nặng gấp trăm ngàn lần những trận đòn của mẹ. Lúc đó mình học chăm hơn chẳng phải sợ bị mẹ la mắng mà sợ phải nhận ánh mắt ấy một lần nữa. Mình hiểu (và cũng mong các bậc cha mẹ đều hiểu) rằng một đứa trẻ ngoan không cần được dạy dỗ bằng đòn roi, sự trách mắng mà chúng cũng cần sự sẻ chia, thấu hiểu và tình thương
Bạn ơi, việc dùng ánh mắt đó đối với 1 đứa trẻ mà không phải là ngồi xuống cùng trò chuyện thì vẫn là 1 loại bạo lực. Gia đình là phải giao tiếp cùng nhau. Đến giờ bạn vẫn ám ảnh, đó chính là 1 dạng chấn thương tâm lý. Mình không phải bác sĩ tâm lý, mình chỉ là 1 nạn nhân của toxic parenting. Nhưng dù sao, bạn cũng nhận ra được cách dạy con trẻ như thế nào là tốt. Mong thế hệ sau của chúng ta sẽ không bao giờ trải qua bạo lực gia đình nữa.
@@mabelfrommars trước tiên cảm ơn bạn nhé. mình cũng không chắc nhưng mình cảm thấy đó cũng là một động lực tích cực (nhưng được truyền tải một cách hơi tiêu cực nhỉ). như mình nói từ đầu thì mọi chuyện vẫn được giải quyết bằng cách ngồi xuống và chia sẻ, mình nghĩ việc ám ảnh ấy là ám ảnh về chính bản thân mình nhiều hơn, tự bản thân mình đã tiêu cực hóa điều đó theo thời gian. Và mình cũng không biết bạn đã trải qua những gì, nhưng mong là bạn luôn ổn sau tất cả
@@mabelfrommarsbiểu cảm của bố bạn í cx chỉ là vô thức biêut hiện ra do cảm xúc thôi. Có thể sau đó cảm xúc trở lại bthg và người bố sẽ nói chuyện vs người con. Vẫn tốt hơn rất nhiều từ lời mắng chửi, miệt thij hoặc đòn roi.
Cha mẹ ko nói gì ko la mắng mình , ko an ủi động viên, nó cũng ko phải là tốt lắm đâu😢. Điều đó rất dễ dẫn đến bệnh Trầm Cảm đấy😢❤
@@chanvl7692 cảm ơn mng đã quan tâm, giữa mình và bố vẫn luôn có chia sẻ và lắng nghe. Như mình nói đó hoàn toàn là lỗi của mình và việc bố cảm thấy thất vọng là chuyện rất dễ hiểu, nhưng đó cũng là lần duy nhất và dù sao cũng trở thành động lực mà không có ảnh hưởng tiêu cực đến mình.
Nghe tập này sao đau lòng quá... "đứa trẻ hạnh phúc sẽ dùng cả tuổi thơ để chữa lành cuộc đời, đứa trẻ bất hạnh dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ" hy vọng những đứa trẻ mang trong mình những tổn thương từ gia đình đều có thể chữa lành, tự tin vào bản thân và yêu thương chính mình nhiều hơn nữa... thương em và cũng thương chính mình!!!
Cảm ơn Vì sao thế nhỉ!!! Cảm ơn cậu đã đồng cảm với bọn tớ!!!
Cảm ơn b
mình nghe podcast sau khi có một trận cãi nhau với mẹ, nó làm mình nhớ lại khi 4 tuổi bị mẹ mình đá vào bụng vì lỡ làm em gái ngã, nhớ lại lúc đó cảm giác của mình vừa khó thở nhưng hơn cả là trái tim trẻ thơ vỡ vụn, hic ba mẹ mình thường cãi đánh nhau vô cớ vì vài chuyện lặt vặt ở trường của mình như xé trang giữa vở cho bạn cùng bàn, hay về bài tập của mình,… mình cũng chỉ biết đứng nhìn họ và tâm sự với bà nội, họ ly dị được 5 năm rồi nhưng cuộc sống của mình cũng chẳng khá hơn là bao, vẫn là có những trận đòn ấy nhưng tần suất ít dần và thay vào đó là những lần mắng chửi thậm tệ từ mẹ mình. lâu dần mình chỉ biết tạo lớp vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài để che đi đứa trẻ yếu đuối đang khóc oà và trái tim đã vỡ vụn bên trong, mình chỉ biết khóc một mình, ôm nỗi buồn ấy và tự mình gặm nhấm. lần đầu mình nghĩ đến tự tử là vào năm lớp 5 sau đó thì ngày càng nhiều và đỉnh điểm là năm lớp 9 khi mẹ gây ra quá nhiều áp lực thi tuyển sinh cho mình 😢. quá nhiều nỗi đau khiến mình không viết hết dc vào nhật kí nữa, chỉ có thể cất nó vào nơi sâu nhất trong tâm hồn
Mình cũng là một đứa trẻ ở trong một gia đình độc hại và vào lúc mình đang cảm thấy không hề ổn cảm ơn Vì sao thế nhỉ! đã giúp mình bình tĩnh lại và có thể tiếp tục bước tiếp
Tớ lớn lên trong đòn roi của bố mẹ , tớ đã từng bị đánh đến mức ngất đi , tớ đã từng ám ảnh bởi ánh mắt của mẹ và khuôn mặt khi giận dữ của bố mỗi khi tớ mắc lỗi . Tớ đến bây giờ vẫn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nghĩ đến những trận đòn chỉ vì tớ nhỡ làm rơi bát đũa , khi mà tớ chỉ vô tình làm em ngã tớ cũng sẽ bị đánh . Nhiều lúc tớ đã nghĩ bố mẹ k phải là bme ruột của mình , nhiều lúc tớ đã muốn chết vì k thể thở sau mỗi lần bị bme đánh , đá vào người và mặt và nhiều lúc tớ chạnh lòng khi thấy bó mẹ còn thương những đứa trẻ khác hơn cả mình . Tớ đã từng cố gắng rất nhiều để trở thành đứa con ngoan , tớ bỏ hết những sở thích của mình điều mà bme k hài lòng , tớ chấp nhận trở thành 1 kẻ lập dị trong mắt bn bè , bị xa lánh , bắt nạt để trở nên tốt hơn trong mắt bme nhưng tớ chẳng nhận lại được gì ngoài những vết sẹo ngày càng sâu , vết thương đau đớn hành hạ tớ mỗi ngày . Và bây giờ đây , tớ vẫn sống trong ngôi nhà ấy , tuy k bị đánh nhiều nữa nhưng hàng ngày tớ vẫn sống trong tiêu cực bởi những lời nói như dao sắc của bme tớ . Tớ biết rằng tớ sống cho tương lai của tớ , tớ muốn sống thật hạnh phúc , sống như những gì tớ mơ ước ....
Mình cũng thế, mình không đổ lỗi nhưng thật sự phải cố gắng lắm
Ngày nhỏ mình đã chứng kiến bố đánh mẹ, mình đứng bên cạnh bất lực và gào khóc. Rồi bố cũng đánh mình nhiều, mẹ thì dùng những lời đay nghiến. Bây giờ mình đã 26 nhưng nhiều lúc vẫn ám ảnh và tủi thân vì bạo lực thời thơ ấu. Rồi đến một ngày mình ngồi xuống và nghe bố mẹ kể về ông bà, hoá ra ngày nhỏ chính họ cũng đã gánh chịu những bạo lực gia đình như vậy. Đưa trẻ chưa lành trong họ lại làm tổn thương thế hệ sau, và hoá ra chính họ cũng là nạn nhân. Mình luôn tự nhắc nhở, không bao giờ được đi vào lối cũ đó, lắng nghe và khích lệ con cái thay vì đòn roi và đay nghiến.
Tuổi thơ của em cũng gắn với những trận đòn của bố, nhưng lần khiến em nhớ nhất là trận đòn của bố năm lớp 2 khi đó em đã làm ngã em gái từ trên cầu trượt xuống nền xi măng, lúc đấy em rất sợ và ngay lập tức bế em gái về nhà, mẹ em đã chưởi em rất nhiều, mẹ gọi điện bố về để cho em gái đi khám trong giọng nói của bố rất tức giận. Cho đến khi bố về, bố không do dự mà rút thắt lưng da trên người xuống rồi hét gọi tên em rất to khi em đang trốn trên phòng vì biết bố về, bố chạy nhanh lên phòng lôi xộc em xuống rồi bắt em nhìn chỗ bị thương của em gái em, em vẫn nhớ những gì bố nói, bố nói em: “nhìn xem m làm em bị gì đây”. R dùng thắt lưng da quất vào em, khi đó bố như một ng khác vậy, mn trg nhà đã rất sợ, bác em (chị gái bố) khi đó đã bế em lên ôm em rất chặt còn 1 tay thì cản bố, nhg bố như mất đi linh tính mà chẳng nghe ai nói cả, bố cứ liên tục liên tục như vậy cho đến khi em khóc đến k thở nối trg tay bác bố mới ngừng đánh. Từ lúc đó em đã k dám lại gần bố một tgian và dường như rất sợ và k thể nch với bố 1 cách thoải mái nữa. Trg quá trình lớn lên, em cũng phải liên tục chứng kiến cảnh bố đ*** mẹ, cho đến năm em lên cấp 3 thì bố đã ít đánh và la mẹ hơn, nhưng tần suất bố ở nhà cũng rất ít, giờ khi em đã gần tốt nghiệp cấp 3 và sẽ đi du học thì bố em đã thay đổi rất nhiều, bố hiền hơn và k còn chưởi hay đánh em nữa, bố thường xuyên nch với em hơn mỗi khi ở nhà, nhiều lần bố hỏi em:”con ghét bố à, sao chẳng bao giờ tâm sự hay nch với bố vậy”. Chẳng lần nào em nói ra suy nghĩ thật trong lòng với bố cả, chỉ cười rồi chối:”làm gì có ạ”. Thật trong lòng em giận bố rất nhiều, ngày trc có nhiều lúc em còn cảm thấy ghét bố mỗi khi bị bố chưởi hoặc thấy bố đ*** hay chưởi mẹ nữa. Nhưng giờ khi lớn rồi em nhận ra bố vốn rất thương con, chỉ là chẳng có cách nào để em có thể xoá được những chuyện k vui trg tuổi thơ để nch thoải mái với bố cả, nhưng bố vẫn là bố của con, con vẫn rất thương bố, thương bố rất nhiều, bố vất vả vì con và gđ mình rồi. Đứa con hư vô tích sự này đã làm bố buồn nhiều rồi.
Em viết ở đây chỉ là cho nhẹ lòng, nếu mn thấy thì cứ lướt qua ạ
gửi cậu 1 cái ôm nhé
@@manhpham1114 😊
Tôi không thể sẵn sàng yêu một ai, bởi vì trong tôi vẫn chưa thể tha thứ cho những gì mà họ gây ra.
Vết thương chồng chất, khiến cảm xúc tôi chai sạn.
Nhưng với ng sẽ là bạn đời của mình sau này, tôi muốn dành cho họ 1 tình yêu chân thật ko tổn thương bởi cảm xúc của mình.
Mình ước gì được nghe postcast này lúc còn nhỏ. Mãi sau này mình luôn cảm thấy cực kỳ tủi nhục và mong chờ người ta xin lỗi hay nhận ra sai lầm của mình. Mình thấy bản thân xứng đáng nhận được lời xin lối và người ta đáng lẻ ra phải biết được họ đã huỷ hoại và thêu đốt quá khứ và tương lai của mình như thế nào. Mình từng nhờ đến sự giúp đỡ của nhà trường và thầy cô nhưng không ai giúp được mình khi trước mặt người ngoài thì người ta giả tạo đối xử tốt với mình. Sau lưng thì lôi mình ra hành hạ khi dám nói ra với người ngoài. Cơ bản là không ai tin lời một đứa trẻ cả. Mọi chuyện đã qua, mình không còn nghĩ đến việc phải bắt người ta chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình nữa. Mình không tha thứ nhưng cũng không muốn tiếp xúc hay nghĩ về con mụ đó nữa.
bạn có ổn ko ? =(
@@diepsicula một may mắn cho mình là bây giờ mình đã ổn hơn rất nhiều rồi ấy bạn. Mình hiểu được rằng bản thân mình là một hạt giống được gió đưa đến sa mạc, nếu mình cứ mãi oán hận sa mạc tại sao lại khắc nghiệt, lại khô và nóng đến thế thì hạt giống sẽ không thể nảy mần được. Mình không thể thay đổi ba mẹ mình và bản thân họ cũng chịu nhiều tổn thương mà họ không tự giải quyết được nên họ đã đặt hạt giống đau khổ vào trong mình. Hiện tại mình tập trung để chuyển hóa bản thân mình để sống tốt hơn vì hạt giống mà nảy mần và tồn tại được trong sa mạc thì cây lớn lên rất mạnh mẽ và can trường trước giông bão. Nhờ cmt này mình mới có cơ hội nhìn lại mình trước kia vì oán hận mà đau khổ như thế nào. Cảm ơn bạn đã phát tâm từ bi nà, chúc bạn được an vui và hạnh phúc.
@@tieudiepnguyen7186 mừng cho bạn thật, chúc cuộc sống và hành trình sau này của bạn luôn suôn sẻ và hạnh phúc nhé
mình lớn lên bằng những đòn roi và lời mắng chửi của gia đình... Từ bà tới mẹ, cho tới dì dượng và những người bạn trai cũ của mẹ.. Ai ai cũng đánh mình rồi bảo rằng là vì muốn tốt cho mình. Mình cứ đau đáu mãi những tổn thương từ thuở ấu thơ, chẳng thể lành lại, những người làm đau mình hóa ra chẳng phải ai xa lạ mà lại chính là người thân của mình.
mình từng bị ba mẹ đánh rất nhiều, mình lấy tay che và bị di chứng đến tận bây giờ. Nhưng mình chưa từng thấy quá giận dữ vì hành động ấy, thậm chí mình có một phần đồng cảm với ba mẹ khi nghĩ lại. Làm ba mẹ rất khó, mình không cần họ xin lỗi, chỉ mong họ đừng tiếp tục làm thế với em mình
Mình đã bật khóc thật nhiều sau khi nhạc nổi lên kết thúc video này. Cám ơn tác giả đã nói lên được tất cả nỗi lòng của mình đã mang theo mấy chục năm nay. Mình đã lớn lên và chứng kiến mẹ mình, các em của mình và chính bản thân mình đã cả trăm lần bị ba mình đánh đập , hành hạ 😢😢😢
Nhưng khi trưởng thành t đã chọn cách quên đi...không phải họ xứng đáng được tha thứ mà là để cho tâm hồn mình được thảnh thơi... Bây giờ trông bề ngoài thì gia đình có vẻ như là yên bình, hạnh phúc đấy...nhưng tất cả chỉ là sự trống rỗng từ lâu rồi. Cuối cùng chỉ còn là trách nhiệm
💖💖
Làm s để buông bỏ khi ký ức nó cứ tự len lõi trong đầu mình ạ
@@phwganh_wvn đừng cố gắng ép bản thân cố gắng quên đi ký ức đó. Hãy cứ để nó ở đó. Vì càng cố gắng quên đi nó sẽ càng hiện diện một cách sâu sắc hơn. Đơn giản hãy buông bỏ bằng cách chủ động nhớ đến các ký ức vui vẻ khác. Tự giác các ký ức ko vui sẽ đến ít hơn. Và hãy luôn hiểu rằng bạn xứng đáng đc hạnh phúc. Chúc bạn hạnh phúc....Have a good day!! ^^
Đã hơn 10 năm cã tôi vẫn ám ảnh vs những gì sảy ra vs tôi cha guộc mẹ ghẹ .. nó khg thể quên bạn à nó ác hơn 1 bộ phim bạn xem .. cuộc sống này thật khó tôi như bao cát
Cố kiếm tiền đi các em. Kiếm nhiều tiền vào để trả lại hết tiền + lãi suất cho những người đã bạo hành thậm tệ các bạn. Đừng nợ họ gì cả. Sau khi trả hết nợ hãy cắt đứt mối quan hệ với những người không đáng. (Nợ ở đây là tiền mà họ nuôi các bạn á)
chỉ cần trả lại, rồi quên đi tất cả, coi như phần ký ức đó chưa từng tồn tại, họ có nói gì dẫu là bất hiếu cũng chấp nhận
Mình cũng nghĩ vậy nhưng không bao giờ thành công. Mỗi lần mình có một món tiền thì có chuyện rất tệ xảy ra khiến nợ thêm nhiều hơn. Lúc 2 tuổi mẹ mình nói đẻ ra thì phải nuôi, như người khác người ta vứt ra đường, mình nói là đẻ ra thì phải nuôi chứ. Mẹ mình ngạc nhiên bảo ồ nó biết là đẻ ra phải nuôi đấy. Nhưng mình vẫn yêu thương bố mẹ.
Đọc những lời tâm sự của các bạn trong đây mà mình cảm thấy khá buồn, và mình nhận ra bản thân mình thực sự rất may mắn. Mặc dù ngày bé mình cũng bị ba mẹ đánh mắng, phạt quỳ nhưng sau này mình cũng chẳng nhớ lý do mình bị đánh là vì gì nữa. Có lẽ là 1 phần vì mình lớn dần lên, ba mẹ lại không còn đánh mình nữa mà chỉ nhắc nhở, có lẽ ba mẹ mình cũng hiểu rằng không nên làm như vậy. Vì thế tớ muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến ba mẹ của mình vì đã luôn yêu thương, quan tâm tớ.
Cảm ơn vì tất cả
😊 cả 1 tuổi thơ tôi . Dù gì thì lớn rồi, cũng trả còn để ý đến cái quá khứ đau khổ đó làm gì . Nhưng nhìn vào gia đình người khác thì cũng có chút buồn tủi .
…làm gì đây…mình mệt quá,mẹ mình ác quá!mình không muốn sinh ra trên đời..
mik chính là đứa bé trong câu chuyện trên kia cho dù ba mik chưa bao giờ uống rượu hay j cả nhưng ba mik lại đánh mik rất nhiều mik từng có ý định tự tử nhưng ko thành sau đó mik đã rơi vào trầm cảm bây giờ mik vẫn đng ám ảnh về hình ảnh đó .Lúc mik nghe podcast mik đã rơi nc mắt. lúc nhớ lại những hình ảnh đó mik đã sợ đến run ng .
Hồi nhỏ tôi bị đánh rất nhiều, cả ba, cả mẹ đều đánh. Đánh nhiều quá tôi đâm ra lì lợm, tôi nằm cạnh mộ bà nội, mong bà có thể đưa tôi đi. Tôi nhớ mẹ lột đồ đuổi tôi ra đường đứng, một hôm bị trói đánh tôi vùng được bỏ chạy, tôi cứ chạy mà chẳng biết đi đâu nên về núp phía sau nhà, cứ tưởng ba mẹ lo cho tôi: nhưng về đánh chết nó đi. Giờ lơn lên, lấy chồng rồi nhiều khi buồn bực tôi bỏ đi, chồng tôi không đi tìm. Giờ đây 35 tuổi, tôi vẫn ám ảnh, khổ sở chữa lành những vết thương cũ để sống.
Còn bố mình thì luôn luôn về phe mẹ mình,mà mẹ mình thì luôn nghĩ bản thân đúng nên bà ấy sẽ luôn dùng đòn roi để khẳng định bản thân mình đúng.Và tất nhiên nếu mk cãi lại hay giải thích thì 100% sẽ tiếp tục bị phớt lờ và kêu mình hỗn láo.Mệt mỏi vs một gia đình thật sự cổ hủ 😢😢.Một tuổi thơ đầy sự tủi thân và uất ức 😢😢😢
Mình luôn nghĩ con trẻ chỉ cần một câu xin lỗi. Dù đứa trẻ có cần hay không, người lớn nợ thì cần trả. Vấn đề là ng lớn có biết để trả k
cám ơn VSTN đã mang đến video này để nói lên nỗi lòng của mình và nhiều bạn nhỏ khác đong trú trong những thân xác của người lớn! Có một câu hỏi mình muốn hỏi VSTN: Nếu gia đình không phải là nơi duy nhất mang lại nỗi đau cho bạn, mà ngay cả chính lớp học cũng chính là mồ chôn của một đứa trẻ? Vậy liệu, đứa trẻ chịu cả combo bạo lực gia đình và học đường, thì đứa trẻ nên dựa dẫm vào đâu khi ngay cả đến 1 người để đứa trẻ đó đặt niềm tin vào cũng không có nổi 1 người?
Gửi đến những người như tôi: "cố lên nhé các bạn"
Thuở nhỏ mk bị mẹ đánh rất nhiều và h khi nhìn thấy mẹ mk vẫn rất ám ảnh. Dù h mẹ ko đánh mk nữa nhưng mẹ vẫn luôn lm mk rất tổn thương 😣
Em đã trải qua những lần đòn roi trách móc thật kinh khủng^^ em cũng quá mệt mỏi với cuộc sống này.. sau khi nghe được những lời chị nói em càng thêm tủi thân.. nhưng câu cuối đã giúp em bình tĩnh trở lại cảm ơn chị ❤️
Mình ước gì bố mình có thể chăm chỉ đi làm phụ giúp mẹ mình nhiều hơn, mình thì có rất ít thời gian phụ mẹ vì mình đang ở nhà bà mình vì mẹ không có thời gian để lo cho mình với lại mình cũng đang đi học, bài tập rất nhiều nên ít có thời gian phụ mẹ còn bố mình thì mỗi lần nhắc đến làm việc là bố mình nhiều lúc không muốn làm mẹ mình nhắc nhiều quá thì bố lại đánh mẹ, nhiều lần mẹ mình lo cho sức khoẻ của bố nên kêu bố uống thuốc thì bố lại giả vờ uống nhưng thực chất là lúc mẹ mình không để ý thì vứt nó đi, nhưng thuốc đó là do mẹ đã mua bằng tiền và nhà mình đang rất nghèo nhưng bố lại vứt đi như vậy. Khi bị mẹ phát hiện ra thì mẹ mình đã rất tức giận, sau đó rất nhiều lần bố đã đánh mẹ tới mức bệnh muốn nhập viện, rất nhiều lần như vậy rồi. Bây giờ, mình cảm thấy rất ghét bố vì bố luôn đánh mẹ. Hè năm nay, mình cũng có nói với mẹ về việc đi làm thêm để phụ mẹ nhưng mẹ nói mình chưa 18 tuổi nên người ta không cho làm, mà giờ mẹ thì đang bệnh nặng sắp nhập viện nên mình không biết phải làm sao cả 😢
Đến lúc ko gồng đc nữa thì chửi ko còn bẩn mồm, đấm càng nhiều mắt nâu càng sảng khoái....Sao ko để người ta tử tế như vốn là.?
Chà nó giống tôi
Trc khi đi ngủ nghe cảm thấy mọi thứ an tĩnh lạ thường❤❤❤❤
Ôi nghe buồn quá. Làm bố mẹ thật không dễ dàng.
tôi thật sự sợ, sợ rằng bản thân mình sau này sẽ đánh con cái mình, sẽ có cuộc hôn nhân không hạnh phúc giống ba mẹ, nên cũng có thể tôi sẽ độc thân để không làm khổ ai và làm khổ chính mình
Mk đọc cmt mà buồn quá. Nhiều người phải chịu bạo lực gia đình giống mình. Làm sao vượt qua được đây? Khi mà chuyện này chẳng thể dừng lại, sống nơm nớp lo sợ khi nào sẽ nhận trận đòn tiếp theo. Mk lớn rồi, 21t rồi, nhưng vẫn bị bố đánh. Mình không hư, mình không láo. Nhưng việc đánh mình là thói quen của người mình gọi là bố. Mồng 2 Tết năm nay mình vừa bị vả 1 cú bạt tai lăn từ trên cầu thang xuống. Mình hiện tại viết nhiều như vậy tại mình thấy tệ lắm, sự tiêu cực bao trùm ập tới mình muốn buông bỏ lắm
Thương bạn.
Phương Anh ơi .. có thấy cmt của chị , thì đừng nghe nữa nhé .. nếu em muốn nghe , thì hãy nghe cùng nhau, lỡ có em có khóc thì hãy khóc cùng chị . Yêu em❤
Tôi bị cha đánh bằng sắt thép gỗ roi bự bằng bắp tay đánh tới nhập viện 3 lần ngất xỉu ik nhiều lần mà ko bh dạy bảo đúng đắn cả kể cả bị phát bệnh cha nói nó cht lun ik nó giả bộ chứ bệnh dì người lớn chả bh chịu sai cả mà lun cho mink đúng tht mệt tôi đã tự ik cht rất nhiều lần nội thì cầm loa bluetooth đánh vào vai sai lưng tôi và đập vào đầu tôi r ik nói vs mẹ là tôi đánh nội r mà xông vào phòng tát và đánh tôi nói tôi mất dạy
Những người mới lần đầu làm cha mẹ rất khó khăn họ nghĩ áp dụng những gì mà cha mẹ họ ( ông, bà) đã làm với họ để nuôi dạy lại con cái. Một phần nào đó mình cũng là nạn nhân nhưng cũng như bất kì đứa trẻ nào đến thế giới này để giúp đỡ cha mẹ mình, nên lúc nào đó hãy làm họ hiểu vấn đề họ xem trọng có khi thật ra nó chả quan trọng, điển hình là đánh đập con cái khi điểm kém trong học hành
uầy tớ thì không bị ba mẹ đánh ấy, nhưng tớ bị chị tớ mạt sát, chị ý có gì không vui lại lôi đầu tớ ra chửi. kiểu tớ chẳng làm gì cũng bị chì chiết thậm tệ, chị ý ra đường thì tử tế với bạn bè nhưng kiểu ở nhà thì chị ý đối xử với tớ thua cả con chó luôn ý. tớ vẫn kh biết tại sao mình vẫn có thể chịu đựng đến giờ này cơ, sống như này thật sự kiểu... nó quá vất vả với tớ ý.
đầu tiên thì giống như lời trong video, tớ mong cậu sẽ không để bị ảnh hưởng bởi nhưng lời nói trong lúc thiếu kiểm soát của chị cậu. tớ cũng từng trải qua tình huống giống cậu, vì chị tớ khi nóng giận lên cũng từng nói nhiều lời tổn thương. mong cậu và chị cậu có thể nói chuyện với nhau để tránh những tình huống như vậy xảy ra, hoặc nếu không thể, thì cậu cứ bỏ qua những lời nói ấy đi, có bận lòng thì hãy tìm bạn bè và người lớn tâm sự, vì lời nói của chị cậu không biểu hiện bất cứ điều gì về cậu cả. chúc cậu luôn hạnh phúc
@@ximlan8047 cậu ơi, chẳng ai thèm để tâm đến tớ ý. ba mẹ tớ cũng rất thường xuyên mang mấy cái lỗi vụn vặt của tớ ra rồi nói đi nói mãi, nói đến khi nào họ thấy đủ vui rồi họ mới dừng lại. chị tớ ăn cắp đồ của tớ, tớ nói thì bà ý vẫn ngang ngược chửi lại tớ thôi. kiểu tớ không biết mình phải sống thế nào và làm thế nào phải sống tiếp ý cậu ạ.
@@zofgk1Nếu một ngày cậu cảm thấy gia đình mình không còn là nơi an toàn đối với cậu nữa thì hãy tìm những người khác, tớ cũng từng như cậu nhưng khác là chị tớ là một người tốt nhưng vì đi học xa nên không ai bảo vệ tớ cả. Tớ bị bố tớ đánh bố tớ ghét bỏ chẳng công nhận tớ, tớ còn bị xâm hại, tớ từng tìm đến cách chấm dứt chính mình nhưng tớ thất bại rồi nhận ra những gì tớ làm là sự ngu ngốc. Tớ tìm đến những sự giúp đỡ khác như bạn bè, giáo viên, tớ tự mình phản kháng, tớ tự bảo về mình và bắt đầu lên tiếng. Nhờ đó hiện tại tớ có thêm 1 người mẹ nữa, tớ nhận ra ai mới là người luôn bên cạnh tớ. Gia đình không phải nơi an toàn duy nhất vậy nên cậu hãy tìm đến sự an toàn khác. Cố lên cậu nhé
Bạo lực tâm lý đau đớn hơn nhiều
Chúc mọi người luôn bình an và hạnh phúc
6:32 đúng v, gia đình mình là gia đình trí thức, có địa vị và được đánh giá cao về mặt nhận thức trong xã hội. Nhưng phía sau vẻ ngoài hoàn mỹ đó là những người có cái tôi rất to, mình bị đánh từ khi nhỏ xíu đến tận lúc dậy thì, ăn cơm chan nước mắt, mình mẩy bầm tím tuần nào cũng có. có lúc vì mình k làm y lời họ, có lúc chỉ vì họ hiểu lầm nhưng đánh mình trước, phát hiện ra hiểu lầm thì lấy lí do khác coi như đánh bù. Mãi đến sau này mình mới biết, sự ghét bỏ đó phần lớn là vì họ đã mong sinh ra mình là 1 đứa con trai =))) mình k thể lên tiếng với ai vì ai cũng nhìn vào cách họ đối xử vs ng ngoài nhẹ nhàng mà nghĩ rằng con trẻ làm quá vấn đề.
Đến bây giờ những vết thương đó vẫn làm mình trật vật trong quá trình phát triển.
Cảm ơn vì sao thế nhỉ!, tuy rằng những podcast của mình đã khiến mình phải lôi đứa trẻ ấy ra một lần nữa, nhưng cũng là cách giúp mình dần chấp nhận và giúp đỡ đứa bé ấy.
mình cũng vậy😮💨
tớ rất đau vì nhìn thấy cảnh bố đánh mẹ khi đó tớ còn quá nhỏ để bảo vệ mẹ tớ chỉ sợ hãi và đứng nhìn và tim tớ đã vỡ vụn khi nghe mẹ tớ kể bố tớ ông ấy đã gọi bạn của bố đánh mẹ tớ khi mẹ tớ đag mag bầu e tớ, tớ nghe mà đau mà tủi mà giận mà hận, mẹ tớ đã quá khổ hmmm.
Gia đình mình cũng như vậy mình chọn cách tha thứ nhưng em mình lại muốn chả thù😔 cha mình chưa bao giờ xin lỗi bọn mình, mình cũng chỉ luôn nghĩ là do ngại.
Gia đình mình cũng vậy. Sau mỗi lần bị vậy mình đều nghĩ tha thứ, nhưng em mình thì không, nó mang tâm lý trả thù rất lớn.
tôi đã xem nội dung này ở kênh bat saber. mỗi kênh cho tôi một góc nhìn khác nhau.
Mình lớn lên bằng đòn roi nhưng khi lớn lên mk sợ sẽ giống bản sao của người nuôi mk lớn bởi mk thiếu tình thương nên không biết cách để yêu thương nên mk sợ lại làm tổn thương thêm một thế hệ mới mk sợ lắm làm cách nào để thoát khỏi vòng an toàn mk tạo ra
Có video nào nói về 1 trang web ng ba dạy con các kỹ năng trong cuộc sống nhỉ? Tự dưng mình k nhớ ra nữa?
Tập nào cũng hay như v sao ❤
mặc dù ba mẹ đã khá lâu rồi chưa đánh tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy bây giờ tôi vẫn có một khoảng cách nhất định đối với ba mẹ, vẫn cảm giác sợ hãi với ba mẹ
Sau cùng chỉ có con trẻ là không còn nơi nào để trốn đi
Hè "Sống bền" cùng Tupperware hạn chế rác thải nhựa một lần ra môi trường: bit.ly/3XjIpnd
Giờ mik hiểu tại sao mik bị bố đánh rồi 😊💤
Ngày bé bố mik cũng bị chính ông nội đánh đến nỗi thành sẹo😊🖤
Hi mn elm 😢 không lớn lên bằng tình yêu thương của ba lận mẹ ba mẹ em chia tay từ khi em học lớp 4-5, em ở với mẹ mẹ hay chửi em bằng những câu không hay tục tiểu em có nhắn với ba em nhưng ba em nói cố lên và động viên em, mới đâyy mẹ em đánh chửi em vì em bế mèo và mèo cào mẹ lấy 1 nồi đá vv nhưng ko thành , mẹ em rất ghét em hay sao ạ😊 em nghĩ em sẽ dùng tuổi thơ để ôm ấp nhưng tình yêu thương của ba mẹ ❤ ba ơi con nhớ ba❤
mình tới nay lớp 11 rồi vẫn còn bị đánh và la mắng rất nhiều mình không hiểu mình không thoát ra được vòng tay ấy...
Có ai biết nhưng kênh nào có nội dung tương tự như vầy không ?
hạnh phúc gia đình đối với mình không có😊
Nhà em có nhiều trẻ con , em là con cả, nhà em lại khó khăn , em cũng định bỏ học nhiều lần để nghị học làm việc kiếm tiền phụ gia đình.... Nhiều lúc tới ngày mùa, em ở nhà làm hết việc nhà, em cũng tắm cho, hốt lúa,..m chừng mẹ em về cũng mắng em sao m ko cho em ăn , em cũng bảo con cho em ăn bơ rồi mẹ em lại mắng nói 1 cãi 10 , rồi mẹ em lại mắng ai mượn mày hốt lúa vào hốt mà hốt đầy? Mày không thấy t hốt nữa bao à? Mai mày tự đi mà bưng _ em học cũng được những môn nào em học cũng tốt em luôn cố gắng nhưng lúc nào môn toán em cũng dưới tb và ba mẹ kêu em học không lo học , đồ vô dụng, có nhiều hoạt động trường em tôt chức em cũng muốn đi lắm nhưng không dám nói, em nói ba mẹ sẽ đánh em mất.... Ba mẹ bảo mày phải ở nhà làm? Mày đi rồi ai ở nhà làm việc? Tiền ăn sáng em cũng không có.. em chỉ biết tự kiếm, hoặc tiền lì xì em tự bỏ ra mà ăn , có những hôm bố mẹ bực mình vì chuyện gì em không rõ thì bố mẹ trúc giận lên em , có những hôm em không làm gì , tự nhiên em của em nói em đánh nó thế là em bị đánh một trận em bảo em không làm còn bị đánh nhiều hơn
Thôi thì chúc cậu có thể vượt qua
Bây h mik vẫn còn vết sẹo==
tó hay bị chị tớ thao túng tâm lý:>>
Tha thứ thế nào đc khi lão ấy vẫn ngày càng bạo lực và khốn nạn vs vợ con. Loại đó có chết cũg ko hết nghiệp. Tôi nói đến con ác quỷ mang danh xưng là ng bố.
Thề luôn h mà được đi học cả t7CN thì tui đã đã chứ ở nhà chảng có j vui hở ra cái là chửi mắng thậm chí đánh h tui cảm giác
Lần sau cj làm về blnt đc ko ạ 😅
3:43
7:00
1:15
traamcam
Có lẽ sẽ có rất nhiều người may mắn khi không phải chịu những trận đòn roi, chửi rủa như mình...
Liệu các bạn có gặp người mẹ nào lúc đánh con thì tát cho cật lực, giật tóc cho đã tay. Lúc chửi, mắng thì buông những câu thậm tệ như là 'm thấy ai bằng tuổi m mà suốt ngày bị chửi như sv, trâu chó ko?... '' con chó nó còn hơn loại m...''nhớ nhất là lúc mẹ mình nói câu' 'm nhớ cho kĩ, lúc t chết cũng chỉ chết vì m chứ ko phải vì bệnh tật j hết. Đừng khóc trong đám tang của t, người ta nhìn vào tưởng m thương mẹ m lắm ý''....
Đi học về lại bị sai lên sai xuống, bố thì làm ngơ, họ hàng thấy thế ko ngăn cản.
Có lẽ vì chỗ tôi chỉ là 1 phường lớn nhưng suy nghĩ thì cổ hủ? Người người nhà nhà, ai ai xung quanh tôi cũng đề có những suy nghĩ ' thương cho roi cho vọt' . Họ ko ngăn cản những hành động BLGĐ ấy, khéo khi họ còn cổ vũ nữa chứ?
Chưa bao giờ mẹ tôi chịu ngồi xuống nói chuyện với tôi và an ủi tôi cả, mỗi khi tôi nói chuyện gì thì có lẽ mẹ toàn nhồi nhét những suy nghĩ tiêu cực ấy vào trong đầu tôi.
Tôi đâu có quyền lựa chọn mình được sinh ra trong gia đình, hoàn cảnh nào đâu? Nếu mẹ tôi biết là mẹ mang thai tôi hồi đó thì mẹ vẫn có quyền phá tôi đi mà?
Ôm cậu một cái nhé ❤️
Không ai đáng phải chịu những chuyện tồi tệ ấy cả, cậu xứng đáng được yêu thương.
Mình nghe nói có 3 cách giải quyết: Chấp nhận, Thay đổi hoặc Rời đi. Nếu là cậu, cậu sẽ chọn cách nào?
@@toicungthegioi cảm ơn c, nma có lẽ mình sẽ chấp nhận đến khi nào mình đủ chững chạc rồi sẽ rời đi ạ
@@anhluong7753 chúc bạn sẽ bình yên khỏe mạnh trưởng thành và có thể tự lo cho bản thân nhé. Mình đã chọ cách rời đi và cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó. Chúng ta chỉ sống 1 lần. Hãy yêu thương bản thân mình đầu tiên nhé. Đừng bỏ cuộc
k phải đứa con nào cũng dc sinh ra trong tình yêu đâu b, mình tiếc là như thế.
Cha mẹ mình dù vẫn yêu thương chị em mình nhưng với riêng mình thì k vì mình k phải là sự mong muốn của họ. Mình cũng giống như b, bị đánh k cho khóc, xâm phạm cá nhân mình cản lại thì lấy uy quyền bố mẹ ra hăm dọa,.. lúc mình bệnh đau quặn ng cũng sai phải làm việc, buông lời mắng nhiếc cho rằng mình giả vờ để trốn việc . Và bà cũng luôn nhồi nhét tiêu cực, chê bạn t, người yêu t, ai quanh t chơi vs t cũng xấu cả, dù họ thấu hiểu t còn hơn cả gia đình.
Mình mong b tìm cách thoát khỏi gia đình này, k bao giờ có chuyện họ thay đổi đâu, cùng lắm khi bạn báo hiếu thì họ vui vẻ dc 1 tí r cũng đòi hỏi và lại đâu vào đấy, nghĩ cho mình trước bạn ạ.
Mk bị y chang bạn, chỉ khác người đó là bố, cách đánh cách chửi khiến mình chẳng dám để tóc dài. Ông ta đã nói gì nhỉ: " m mà là 1 con chó thì tao thịt m lâu rồi"