VÒNG LẶP 39 - TÍN HIỆU XINHAN LẠ

Поделиться
HTML-код
  • Опубликовано: 2 янв 2025
  • VÒNG LẶP THỜI GIAN
    Xi nhan là "ngôn ngữ" của người lái xe: Bật xi nhan trước khi rẽ, đổi làn giúp các phương tiện khác nắm bắt ý định của bạn, tránh va chạm.
    Cách sử dụng đúng: Bật xi nhan trước khoảng 10-15m khi rẽ, đổi làn, và duy trì thêm 5-10m sau khi hoàn thành.
    Lợi ích: Giảm thiểu tai nạn, tạo sự thông thoáng trên đường, thể hiện ý thức của người lái xe.
    Lưu ý: Không bật xi nhan quá sớm hoặc quá muộn, dễ gây nhầm lẫn cho người khác.
    Tóm lại: Xi nhan là công cụ quan trọng để đảm bảo an toàn giao thông. Hãy tập thói quen sử dụng xi nhan đúng cách mỗi khi tham gia giao thông.
    Anh tỉnh dậy khi tiếng chuông đồng hồ vang lên, ánh nắng nhẹ chiếu qua rèm cửa. Một buổi sáng bình thường như mọi ngày. Nhưng có gì đó không đúng. Căn phòng quen thuộc, chiếc xe đậu ngoài cửa, và lộ trình anh sắp đi cũng đã quá đỗi thân thuộc. Mọi thứ dường như đã được sắp đặt từ trước. Cảm giác khó chịu trỗi dậy trong lòng, nhưng anh không biết vì sao.
    Anh lái xe trên con đường dài, xuyên qua những cánh đồng xanh, núi đồi trập trùng, cảm giác như đang đi mãi về một nơi xa lắm. Những tòa nhà, cột đèn, biển chỉ dẫn vụt qua như dòng chảy thời gian, mà anh cảm nhận rõ ràng từng giây trôi qua. Trên hành trình, anh gặp những người xa lạ mà anh cảm thấy rất quen thuộc. Những ánh mắt, nụ cười đó, anh đã từng thấy, nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
    Mặt trời dần lặn, bầu trời chuyển sang màu cam rồi đỏ rực. Lòng anh trĩu nặng khi nhận ra mình vẫn đang đi trên con đường đó. Không hề rẽ ngang, không hề thay đổi. Xe dừng lại ở đỉnh đèo, trước mắt là một vực sâu vô tận. Gió lạnh thổi qua, làm anh run lên. Đã đến điểm cuối cùng của chuyến hành trình, nhưng sao mọi thứ trống rỗng đến kỳ lạ. Anh bước ra khỏi xe, nhìn xuống vực thẳm. Trong khoảnh khắc ấy, một nỗi sợ vô hình bủa vây, anh biết mình sắp biến mất.
    Và rồi, ánh sáng vụt tắt.
    Anh lại tỉnh dậy, vẫn trong căn phòng quen thuộc. Đồng hồ điểm 6 giờ sáng. Chiếc xe ngoài cửa, và con đường quen thuộc trải dài trước mắt. Mọi thứ lặp lại, như một vòng luẩn quẩn không hồi kết.
    Anh biết mình phải tìm lối thoát. Nhưng càng ngày càng khó. Mỗi lần sống lại, mỗi lần đối mặt với cái chết, anh dường như mất thêm một phần ký ức về chính mình. Đến một lúc, anh tự hỏi liệu lối thoát có thực sự tồn tại, hay tất cả chỉ là ảo ảnh của số phận? Một câu hỏi không có lời giải, và anh biết rằng mình không thể dừng lại-cho đến khi tìm được câu trả lời, hoặc tan biến mãi mãi trong vòng lặp này.

Комментарии •