Nhớ vào thập niên 80 mình mới qua Mỹ ở vùng East Coast. Mùa đông tuyết rơi trắng xóa lạnh cóng người, sáng đi học, chiều về đi xe bus đi làm nhà hàng đến khuya về không còn xe bus phải đi bộ mấy cây số mới về đến nhà, về đến nhà mà lỗ mũi lỗ tai lạnh cóng lấy móng tay bấm mà không biết đau là biết nó tê cóng đến cở nào. Vậy đó cứ như vậy mà 3-4 năm trời dành dụm mới mua được chiếc xe cũ để đi. Thời đó ai qua cũng khổ lắm chứ đâu được như mấy người qua sau này
@@hoangtranvan779 ,thời đó 11-12g khuya mà tôi với vài người bạn (lúc đó tuổi trẻ) còn tụm lại tán gẫu. Còn bây giờ ban ngày cũng không dám lai vãn khu đó nữa.
Chi ơi , chị nói hay quá , chậm đến đau lòng cho tôi , tôi đã bị rồi, tôi lãnh 14 người một lúc, , em ruột , vậy mà nó xoay lưng đi nge người ngoài giết hại anh ruột minh , ước gì gặp được chị để chia xẻ , trong cuộc đời , !!! Chào chị , chúc chị sức khoẻ,,,
Cám ơn cô Nhi rất nhiều với cái clip này.. Tôi và bạn của tôi đã Trãi qua giai đoạn này.. bạn tôi đang chờ ra toà …cô em mướn LS thưa người người chị người em đã từng bảo bọc gia đình người em gái này từ ở VN đến khi qua Mỹ ở chung đến giờ và muốn mua nhà chung…bây giờ là 10 năm,ở chung nhiều va chạm …(khg chịu dọn ra riêng ,nói ở chung cho đỡ tốn tiền)..gia đình này 4 người ,2 vc và 2 con trai trên 20 T..bây giờ là hơn 30t..em rễ hổn với mẹ vợ, 2 cháu trai rất hổn với 2 dì….tôi chỉ thấy chuyện trong phim…chứ chưa chứng kiến với người thân ..người quen… tội nghiệp cho người khg tử tế, hung dữ…chứ những việc mình làm Thượng Đế đều biết và nhìn thấy….❤❤❤️
Nói chung, ai cũng nghĩ thương người thân, chỉ xui xẻo khi gặp người thân mà không hiểu chuyện, không biết điều, họ nghĩ họ là trung tâm vũ trụ, nên nghĩ người giúp đỡ là bổn phận... Cảnh người nào, người đó hiểu.
@@bảođỗđình-z1n ,vâng, nhưng có cơ hội để làm chủ căn nhà hoặc mua sắm thoải mái thì phải chịu cực,chứ không phải tụ tập ăn nhậu thì có ngày sẽ được sống trong “ khách sạn ngàn sao”. Nếu có tài sản : nhà và những gì trong ngôi nhà đó được đền bù thỏa đáng khi bị chuyện chẳng mai (bảo lụt,cháy nhà,bị trộm). Ngân hàng sẽ đền 100% (tối đa $1 trăm ngàn đô) nếu tiền bốc hơi. Nếu bị tai nạn khi lái xe,bảo hiểm sẽ đền bù giá trị chiếc xe và cả thương tích trong thời không kiếm được tiền v.v… VN tài sản có được đền bù khi bị tai nạn ?
@@bảođỗđình-z1nđã được sướng như vậy thì đừng đòi hỏi thân nhân ở Mỹ gởi tiền về nhé. Ở Mỹ phải làm mới có ăn. Mỗi tuần tụ họp vui chơi ca hát chỉ có người đã về hưu, có tiền hưu mới được như vậy,
Rất tiếc những người thân ở VN họ không hiểu về cuộc sống khó khăn khi mình mới đến Mỳ 45 năm trước. Mình làm hai jobs, cả ngày con không gặp mặt cha mẹ. Sáng sớm phụ bếp ở trường học, tối dọn phòng ở hotel. Về đến nhà con cái đã ngủ rồi. Hai mươi hai năm không đi vacation để có ngày hôm nay khi về hưu. Tôi rất đồng ý với cô Nhi.
Phải nói nghe Bác nói mà tôi vừa sợ, vừa nể. Thảo nào người Mỹ sang Pháp ở nói rằng ( Người Pháp làm để sống, còn người Mỹ sống để làm ). Chúc các Bác có những ngày tháng vui khỏe, hạnh phúc lúc tuổi hưu.
Đừng nói người ở Việt Nam hok hiểu về cuộc sống của Việt kiều ở nước ngoài.vì đa phần Việt kiều về nước toàn nổ vẽ tùm lum..hok chấp nhận sự thật để người thân và hàng xóm ngưỡng mộ... giờ thế giới phẳng rồi cầm cái điện thoại lên thông tin ngập mặt..
@@Emdep17213 Vậy thì càng phải đi Mỹ. Bởi vì ở Mỹ nhiều cơ hội kiếm tiền. Chỉ cần siêng năng là có thể sống dư giả, du lịch, làm giàu, thành đạt. Cho nên người sống ở Mỹ mới ham kiếm tiền quên nghỉ là như vậy đó. Ở Pháp thì khác. Cuộc sống không có cơ hội làm giàu, chỉ có thể sống đỡ hơn ở VN thôi.
Khó lắm à nhe, kể sự thật đi làm đủ chi tiêu, không du lịch, không ăn hàng quán, không hàng hiệu, mới tích góp gửi biếu về, họ phán " cho đừng than, gửi có chút làm như nhiều lắm....". Tình thân kiểu này không cần thiết có, khỏi biếu khỏi phiền lòng.
Ở Mỹ mất việc là ra đường như chơi , những người qua sau này thì sướng vì đã có người đi trước giúp , thêm vô họ bán đất bán nhà qua đây mua nhà, thật ra những người qua trước mới khổ,
👍👍👍💐 chín xác chị ơi Đêm hết những câu chuyện cho những người Việt kiều sáng mắt ra để lãnh người thân qua mỹ cứ nói sự thật cho họ biết tất cả cuộc sống ở mỹ ....
Người VN lúc nào cũng chờ tiền gởi về rảnh rang đi chơi ,quen rồi, qua đây bật ngữa cực chịu không nổi , từ đó không còn nhìn nhau thân thiện sứt mẻ tình thân ,để cho họ ở một thời gian họ sáng mắt ra tự cày tự sống thì hiểu .Ngọc Nhi lúc nào cũng phân tích đúng và mạch lạc nhiều vấn đề , rất dễ thương ❤
Khi tôi về VN..2000, nhìn thấy người thân đã lạm dụng lòng tốt của tôi, nên đổi ý định không bảo lãnh nữa. Với bản chất đó mà tôi phải cho ở trong nhà tôi, thì không thể chấp nhận.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn.
Ở quê hương Việt Nam đôi khi vì tình nghĩa mà giúp anh chị em lên Sài Gòn làm, ở chung còn mất lòng huống chi bảo lãnh đi nước ngoài khó khăn và tốn kém như thế nào. Người giúp cho mình có cơ hội phát triển thì dù lí do gì cũng nên biết ơn họ mà cố gắng làm ăn hòa nhập và tại sao người ta lại mắc công mang phiền phức về cho mình như vậy! chỉ có một điều thôi đó là tình thân tình thương, họ thương mình muốn giúp cho mình có cuộc sống tốt hơn. nhưng tiếc thay sự tử tế lại sinh ra những người vô ơn.
Cảm ơn Bạn Đã chia sẻ về cuộc sống ở Mỹ.Ngọc Nhi ơi bây giờ trẻ em VN rất sướng không giống như thời kỳ của bạn nên trong cư xử xã hội hiện tại chúng nó không quan tâm không cần biết.vì từ nhỏ cho tới khi lớn chúng đã quen được sự bảo kê ba mẹ. Còn đời đã dạy cho bạn quá nhiều cay đắng nên bạn chính thức trưởng thành trong cuộc sống,bây giờ có giông bão nào có thể sô đẩy được bạn đau. Còn những người như bạn kể cái giá phải trả đắt lắm. Chúc bạn nhiều sức khỏe.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn. Không xóa cmt tôi nhé, nếu xóa thì chứng tỏ bạn cũng là dạng ba xạo, mắc bệnh sĩ diện mà thôi.
Trẻ em Việt Nam sương hay chỉ những thành phần con ông cháu cha? Trẻ em có được học miễn phí và có an sinh xã hội không, có được nói lên chính kiến trái chiều của mình không hay bị vùi dập như em Chứ Quang Vinh gì đó.
Chị ba con cua em co chung một việc như chị. Bao lanh qua Mỹ chu yeu chị em gần nhau nhưng kh ngơ qua bên đó ngay nao cung nhu nôi Chao heo .gây lon môi ngày. QUa hôi han.
@@dinhcushman7770 tôi cũng giống như hoàn cảnh của bạn. Khi mình giúp gia đình không điều kiện gì nhưng lúc mình khó khăn không một ai nhìn tới ngay cả cha mẹ ruột 🥲🥲😎
Người VN báo lãnh qua đây họ rất sĩ diện và tự ái ,không có kiến thức, không biết tiếng nhưng luôn muốn làm sếp, làm công việc ngon và luôn nghĩ người bảo lãnh phải lo hết .
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn. Không xóa cmt tôi nhé, nếu xóa thì chứng tỏ bạn cũng là dạng ba xạo, mắc bệnh sĩ diện mà thôi.
Câu nầy rât chính xác nè bạn: "luôn nghĩ người bảo lãnh phải lo hết ." Cái mấu chốt ở đây." Bởi trong não người được bão lãnh đi Mỹ nghĩ rằng mình đước "bảo lãnh" với ý niệm là người thân ở Mỹ bảo lãnh hết. Họ lầm hay ngu không biết? trong khi 98% người Việt qua Mỹ, thì ban đầu họ cũng vất vã lao động ngày đêm để bòn mót từng đồng tiền. 80% người bão lãnh người thân qua Mỹ đã không được ơn, còn mắc oán.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn. Không xóa cmt tôi nhé, nếu xóa thì chứng tỏ bạn cũng là dạng ba xạo, mắc bệnh sĩ diện mà thôi.
Cam on Ban, Ban noi rat chinh xac 200/100 vi Toi cung la nan nhan ma con bi chau chui va bay gio ngoanh mat nhau . suot cuoc doi di lam lo goi ve VN bao lanh qua 21 nam ton tien suot 42 nam gio gia thi bi co don tui rong
Về chơi thoải mái, nhưng phải biết cách chơi. Đi ăn uống hay hát hò gì thì cũng phải chơi sòng phẳng, đừng nói gì về VK, thuê chung cư ở 1 tháng chừng 5-8 triệu. Tự đi chợ về nấu ăn, hoặc gọi món online, sưu tầm bún riêu, bún thịt nướng, phở bánh xèo chỗ nào ngon bổ rẻ mà ăn. Kềm chế tụ tập bạn bè nhà hàng. Coi chừng bị bạn lợi dụng, trả tiền mệt xỉu.
Năm 2000 tôi có đem theo 13,000 đô về VN để mai táng cho mẹ..1 tháng trời ở nhà đứa em (con mẹ kế 5 đứa),mọi chi phí từ A-Z tôi đều chi trả sau khi đã chia đều ra cho mỗi đứa. May mà không cho tụi nó biết số tiền trong người,vậy mà khi trở về Mỹ trong túi còn lại hơn $1,000 đô. Thật khủng khiếp,số tiền đó tôi phải đi làm thức khuya 12 tiếng đêm và dành dụm nhiều năm,ở VN có 1 tháng mà đã tiêu hết số tiền đó. Chỉ vì mỗi lần hết rồi chị ơi là cứ móc ra chứ không thắc mắc và chẳng đòi hỏi hoá đơn. Trước khi về VN,tôi dự định sẽ gom hồ sơ để bảo lãnh tụi nó qua Mỹ. Nhưng khi về nhìn thấy tụi nó đều không làm tại nhà,còn được ngủ trưa mỗi ngày mà lại bán than. Nhưng đều làm cho tôi bỏ ý định bảo lãnh là vì tôi đã rất tốt với tụi nó,vậy mà tụi nó tham lam quá độ mà tưởng rằng tôi không biết và tôi luôn tin tưởng sự nhận xét của tôi. Sau chuyến đi đó tôi không còn gởi tiền về cho tụi nó mỗi năm như trước,thế là tôi bị tụi nó mắng khi nói lên sai trái: là đừng ỷ gởi tiền ($500) về mỗi năm mà muốn nói gì thì nói. Tôi không nổi giận,trái lại bình thản đến lạ lùng và cảm thấy trong người nhẹ nhõm,kể như gánh nặng tình thân đã được tụi nó vứt dùm. Từ đó tôi không còn liên lạc với tụi nó. Số tiền dành dụm để trả cho ĐT + thêm tiền cho tụi nó mỗi năm,tuy không nhiều nhưng có cả tấm chân tình, không phân biệt ruột hay rẻ và mẹ con tôi có cuộc sống rất tận hưởng để đền bù những sự thiệt thòi vì đã hy sinh cho người khác. 🙏🙏🙏
@@myhavan7095 ,bạn hãy xem đó là nợ kiếp trước đã trả xong, không giận hờn, thì tâm hồn mới được thanh thản. Chúc bạn luôn bình an và may mắn trong hiện tại và tương lai.🙏🙏🙏
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn. Không xóa cmt tôi nhé, nếu xóa thì chứng tỏ bạn cũng là dạng ba xạo, mắc bệnh sĩ diện mà thôi.
Không Bl thì thôi chuyện gì mà âm ức Hoài tôi nghe chuyện kē rồi cũng khó chịu lắm vì nhà tôi 6 anh em ruột không Bl gì cả thì tôi cho con du học giờ dc rồi cũng xong khỏi mang ơn cũng rất mệt Mình không có lòng thì tìm mọi lý do biện hộ chuyện mình làm thôi mà
Tôi hoàn toàn đồng ý với chị ! Cả hai bên BL và được BL phải hiểu hết về lợi và hại khi thay đổi nơi sống ở hai quốc gia rất khác nhau về địa lý, thể chế , văn hoá ….
Cảm ơn những gì Chị chia sẻ! Em cũng là một trong những nạn nhân, lãnh xong quẹt mỏ, rồi thưa gởi em 😭😭😭! Em thề với lòng là không bg giúp nữa! Cứu vật vật trả ơn giúp nhân nhân báo án 😡😡😡
Minh đã song và vươn lên tu 2 ban tay trắng khi đến Mỹ đến ngày nay tôi ko giàu co như nhiều người nhưng co 2 con rất thanh công, và ngày nay đã retired hơn 8 năm rồi. Tôi đồng ý với chi Nhi và nhiều ban bao lãnh người tu VN là cả một van để vi nói với ho chuẩn bị đi học lo cho tưởng lai thi ho nghĩ là mình gia rồi lam cam. Day là su thật tôi vay tiền muon nha gần trường học để cho đi học, sau 2 năm thi loi ra là co này vào trường học chi cap với hết ng này qua người kia để đi chơi, và co này bao giờ cũng nói số sàng và ko biết ơn. Vi ở VN ho chi ăn rồi đi chơi, hết đi với ng nay thi với ng kia đi hát karaoke, ăn chơi nên mình khuyên bảo họ đi hoc để chuẩn bị cho tuong lai chi vo ít. Ho song chi biết ngày hôm nay và ko can ngày mai. Bên cảnh đó cũng co người tu VN qua và con cái họ rất là thanh công những người này đang được bao lạnh và giúp đo. Ở đâu cũng phải lam mới co’ ăn, co nhiều người lam you tube nói qua Mỹ cay như trâu????vay ở VN ho chi nam ngua hả miệng cho sung 😂rụng rồi ăn??? or lam chúc vu lớn cho người ta nộp tiền hoi lo rồi co tiền đi quan bia , phong karaoke ….. rồi về nói doi’ vợ con ban đi gặp đôi’ tác.
Mấy người ở Việt Nam ơi ! Đừng nghĩ qua đây là sung sướng nha, tôi qua đây năm 80 và tôi cùng gia đình làm việc hơn trâu nửa, và tôi rất đông ý với cô.
Ở Việt Nam, muốn giàu chân chính cũng phải cực lắm anh/chị/bạn. Tôi cày cũng muốn xỉu luôn, cực không ăn không ngủ làm suốt mới ngã lưng. Giàu mà nhàn thì chỉ có nịnh nọt, và đu theo đám quan chức cầm quyền cho hối lộ thì mới có ghế ngồi. mà có ghế mới có tham của dân được. Tôi nguyện cực như trâu, nhưng có tự do ở trên đất cờ hoa.
@@Saigon.1.9.7.5ở Mỹ là tự do thích thì làm không thích thì đi chơi mà không lo về các loại thuế không sợ bị kéo nhà... sáng đi làm chiều về thì câu cá đá gà giải trí hoặc ăn nhậu hát hò với bạn bè xả láng sáng về sớm 😂😂😂
Khi tui sang Mỹ có đi học nhưng mùa hè 3 tháng tui đi bộ từ chỗ nhà mướn 10 phút đi bộ, tui làm dọn dẹp phòng ở khách sạn, Nắng mưa gì tui cũng đem cây dù😂 chẳng có gì làm khó tui, vì khi ở Việt Nam gđ tui làm ruộng rẫy. Mà còn không đủ ăn nữa. Cũng vất vã lắm. Bên này tui làm trong máy lạnh khỏi dầm mưa dải Nắng.
Thực ra khi bạn giải thích thì người nghe mới biết, tiếp theo là liệu họ có còn nhớ hay đã quên hết, nếu quên thì không bao giờ hiểu, nếu không quên thì còn phải qua bước va chạm thực tế, lúc đó mới thực hiểu. Đừng nghĩ là bạn giải thích là họ hiểu ngay đâu.
Chính xác, hãy miêu tả bức tranh cuộc đời trước khi hướng dẫn ng ta vẽ cuộc đời. Con người ai cũng có cái Tôi và thích hưởng thụ , đó là bản chất con người. Cần nói rõ ràng, chi tiết từng nét cuộc đời , để họ tự vẽ cuộc đời của họ.
Người Việt trong nước luôn nghĩ sống ở nước ngoài là thiên đường. Cái gì cũng phải sang chånh. Tiền bạc phải luôn růng rỉnh nên người nước ngoài về thì đòi quà. Còn khi qua nước ngoài thì đòi hỏi phải chu cấp đáp ứng những nhu cầu vật chất. Họ không nghĩ rằng tại sao họ không có trách nhiệm với chính họ mà đòi hỏi người thân phải có trách nhiệm với họ 😂
Đó là người thân trong gia đình bạn thôi. Người Việt không phải ai cũng xấu xa như bạn đánh đồng. Chán với những VK có cái nhìn thiển cận, sĩ diện ảo và quy chụp.
@@trongdungo6494anh có bao lãnh gia đình của anh chưa? Tôi sống ở nước Mỹ trên 48 năm, từng đi rửa câu tiêu đề nuôi sống, chạy chiếc xe mà sáng xe nó có 1 lỗ chỗ lái xe tới phải để miếng cây để không lọt chan xuống đường, ngày làm 10 tiếng sáng sớm phải đi học. Chưa bao giờ ăn food stamp. Người Mỹ kỳ thi chuối và quảng đó dưới đất để tôi hốt khi tôi vừa mới lau sáng nhà xong 75,000 square feet’s building, tôi gửi tiền về để giúp đỡ cha mẹ và 9 anh em. Bảo lãnh ho quá hết rồi họ trách tôi tại sao không tiếp tục giúp đỡ anh em và con cháu? Tôi là người cuối cùng lập gia đình sau khi tất cả anh em đều lập gia đình. Ho nói tôi có trách nhiệm từ Vietnam qua tới Mỹ. Họ và con cái họ khô thì tôi phải lo tai gì tôi thành công và có tiền.Anh em tôi có biết tôi làm lụng rất là cực khổ 1 ngày 14 tiếng đồng hồ mô và trí bệnh nhân đôi lúc tôi đừng mớ bệnh nhân 6 -7 tiếng đồng hồ không có bỏ đi tiểu được hoặc ăn mì gói tai gì tất cả tiệm ăn đều đóng cửa. Trên mười mấy năm không có ai gọi hỏi thăm tới chết hay sống khi gọi chị muốn chi tiền. Tôi nói với anh em đây là tình thương chứ không phải bốn phận. Cha mẹ có bốn phần với con. Tôi chi là người em hoặc anh. Bây giờ anh em sống trong 1 thành phố mà không có ai nói chuyện với nhau hết. Tôi rất là hối hận đem anh em của tôi qua đây. Thà tôi gửi tiền về mới tháng cho họ mà anh em có thể con đoàn tụ và không ai hận ai. Anh em tôi nghĩ tôi cần lo cho anh em và con cái của họ tại gì tôi may mắn hơn họ là làm có tiền nhiều hơn ho.
Khi gia được bảo lãnh ra nước ngoài ở chung với họ hàng thì cha mẹ phải đả thông tư tưởng cho con vì nước ngoài khg là thiên đường.😊. Mình thấy rất nhiều cảnh như vậy nên tư vấn cho các con khi được bảo lãnh thì các cháu quyết định ở lại VN để theo nghể nghiệp đã chọn ở VN. Mình đã dắt các cháu sang Úc và sang Mỹ để trải nghiệm và các cháu quyết định chọn ở lại VN
Bạn nhìn xa trông rộng hơn rất nhiều vk. Rất nhiều vk không chịu tìm hiểu, u mê cố bằng mọi giá bảo lãnh người nhà qua Mỹ mà chẳng quan tâm họ sẽ sống như thế nào ở một môi trường đất nước xa lạ, văn hóa khác biệt. Cứ nghĩ đơn giản mình sẽ bao bọc được và cuộc sống rồi sẽ tươi như hoa. Hậu quả phần lớn là thất vọng để rồi gây nên nỗi khổ rạn nứt tình thân gia đình.
Quá yêu câu chuyện cửa chị. Em cũng đang trong hoàn cảnh lãnh người mặc dù không hoàn toàn giống câu chuyện người bạn chị nhưng phải nói là em thật sự hối hận.
Nơi đáng sống an nhàn nên ở lại VN ,nước ngoài không phải là thiên đường,mình tha hương gần 40 năm rồi chưa biết giấc ngủ trưa là gì ,ngày làm 10_12 tiếng ,ở Việt Nam bận đến mấy nhưng vẫn được ngủ giấc trưa, nhưng mình vẫn yêu cuộc sống tha hương
Việt Nam được kiều bào gửi về giờ chắc trên mười TỈ ĐỒNG DOLLARS hàng năm, không nhỏ giúp GDP, ngân quỹ quốc gia, giúp đỡ chuyện nghỉ trưa hay để la cà quán cà phê, thoải mái phả phê, âu cũng phải và phải là chuyện bình thường.
Mọi người cũng đừng phê phán cuộc sống ở Việt Nam, mọi người ở đâu cũng phải làm việc kiếm được tiền không dễ. Nhưng ở Mỹ và Việt Nam khác nhau ở khoảng cách di chuyển đến nơi làm việc, vì thế người Việt có thời gian nhâm nhi ly cà phê buổi sáng, chứ ở Mỹ ra khỏi cửa hãng xưởng chỗ bán cà phê kế bên làm gì có.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn.
dạ đúng nhen, con cũng tay trắng 1 mình qua Pháp lập nghiệp vào 32t, bây giờ con 37... sau covid sau ung thư bêy giờ con ổn định vc làm bằng cấp chồng và nhà cửa. Cái gì cũng phải đánh đổi.
Chị ơi có nói trước cách mấy người thân Việt Nam không hiểu đâu. Họ cứ hiểu bóng hiểu gió theo ý họ. Họ cứ hứa trăng hứa cuội rồi qua đây trách móc đủ thứ…. Chuyện này đã xảy ra ba mươi mấy năm về trước.
Chị này nói đúng. Tôi ở Bắc California thành phố San Jose mười năm nay tôi biết. Mới qua phải làm lại từ con số 0! Phải chịu khó chịu khổ. Phải tiết kiệm từng đồng. Thì mới thành công.
Những người sống ở VN sau này họ có cuộc sống quá sướng thì nên ở Việt Nam. Bởi vì mọi người ai cũng phải cần cù, siêng năng và chăm chỉ thì mới sống ở nước ngoài. Mọi người ai cũng từ con số 0 mà lên.
Ở Mỹ 1 ông bác sỹ và 1 người hốt rác là ngang nhau. Vì nước Mỹ tôn trọng quyền sống con người tôn trọng những giá trị của nhân ái và tự do. Xin cảm ơn chương trình
Nói như chị Ngọc Nhi rất đúng. Đây là lỗi của cả 2 bên thân nhân bảo lảnh và bên gia đình được bảo lảnh, để cho người được bảo lãnh biết họ có đủ sức mạnh tinh thần để vượt qua thời gian đầu khó khăn như thế nào, nếu có xảy ra người được bảo lãnh không bị bỡ ngỡ, không bị sốc trước tình cảnh khó khăn trong thời gian đầu, họ chấp nhận tất cả nghịch cảnh và tránh được nhiều điều hiểu lầm, dẫn đến việc oán trách bên thân nhân bảo lãnh. Ngược lại bên gia đình được bảo lãnh phải chấp nhận hoàn cảnh khó khăn lúc mới qua Mỹ. Nếu họ chịu đựng được thì bên thân nhân bảo lảnh cho họ sang định cư, còn không thì hủy bỏ hồ sơ bảo lãnh. Cả 2 bên gia đình vẫn sống tốt đẹp./.
Tôi rất đồng ý với sự nhận xét và lời khuyên của chị. Tôi cũng thông cảm với nhiều cảm xúc đối với các anh chị em đã gặp những nghịch cảnh với thân nhân. Riêng tôi thật may mắn các anh chị em và các cháu thật sự hiểu biết khi tôi bảo trợ sang Hoa Kỳ, thành công, thành đạt. Nói tóm lại, tôi cảm ơn Trên cho tới nơi được sống và hoàn thành lời mẹ tôi mong ước.
Bài học cho tất cả người việt Hải ngoại . Tôi vượt biên cái chết treo trên đầu . Nổi thương , nổi nhớ con nhiều. Nhưng khi bảo lảnh con , dâu các cháu , tất cả 13 người . Giờ điều xa cách còn một thân một mình . Tôi có quan niệm sống ở Mỹ là tự do , nên sự khó khăn mình tự để các con tự sống . Mình chỉ nói là . Sống trên đất Mỹ phải sống ngay thẳng o lương lẹo , nhưng khi còn trong gia đình thì khác . Khi dọn ra theo cộng động vn thì học những điều mình o chấp nhận được…..
@CHUNG NGỌC NHI chúc chị vui vẻ và an lành .Rất chính xác chị chia sẽ ./Mấy đứa cháu con ông chú ruột tôi không hề mặt khi qua mỹ thì bên gia đình mới nói chuyện giúp .Ở được 3 tháng tôi thấy mấy đứa cháu oải quá vì đầu óc không hòa đồng với cộng đồng và học hỏi . Tôi nói chuyện với ông chú tôi không thể giúp được cuối cùng giận nhau
Khi ai đó có suy nghĩ mình đã ban ơn,và người nhận ơn phải nhớ ơn mình ,thì chắc chắn có chuyện xảy ra. Nếu hiểu được câu : thi ơn bất cầu báo! Thì sẽ giảm đi nhiều sự xung đột. Thực tế và cũng là tính cách của nhiều người Việt. Bạn đã giúp đỡ,gia ơn với ai đó,thì có tâm lý muốn lúc nào cũng phải nhớ ơn,nhường nhịn,thậm chí không được vượt hơn mình… tôi nói thiệt,đa số những người kể lễ,than phiền,trách móc… đều là như vậy!
Ở VN sáng sáng uống Cfe , Tối tối Uống cfe quen rồi. con cái ăn xong quăng chén đũa đầy bàn cho mẹ rửa , ngủ muộn, dậy muộn quen rồi. qua đó sốc là đúng rồi.
Bạn nói rất đúng. Mỗi bên cần tự hiểu bổn phận của mình, nhất là bên được bảo lãnh phải biết mang ơn, biết nghe người đi trước hiểu hơn. Tóm lại là phải biết thân biết phận
Không phải lỗi do người bên này qua đâu mà do người bên đó về vẽ nhiều thứ quá, mà ko dám nói sự thật phũ phàng bên đó, Thứ 2 là ko bao giờ nói cái mất cho người đi qua mà chỉ nói cái đc. Nên họ mơ mộng là điều dễ hiểu. Chữ Sĩ của Việt kiều còn cao lắm 😅
Tôi nghĩ là người nhà đó từ trên trời rơi xuống, chứ ở Việt Nam những người tôi quen biết khi chuẩn bị qua Mỹ định cư thì đều chuẩn bị tâm lý và nghiên cứu hỏi han kỹ lưỡng những người đi trước hết rồi. Mà cũng chẳng nói hay được, giờ ở Việt Nam mình, kiểu người nào cũng có.
@@bonchen3202 người ỷ lại như thế theo mình nghĩ thì là số ít thôi, phần đông thì qua đây nhiều gia đình rất chịu cực chịu khó để bắt kịp nhịp sống. Mình thấy rất nhiều gia đình rất đáng nể vì sự chịu khó .
@@ChungngocnhiOfficialđề tài chị rất hay, nhưng là diễn đàn để rất nhiều vk lên chê trách và xỉ vã người thân của họ, mà trong đó có phần lỗi lớn là của chính vk đó như chị phân tích và cảnh báo.
Ở vn hay ở mỹ mà tiêu xài phung phí kg biét quý trọng đồng tiền thì cũng có ngày khổ sở. Quan trọng nhất phải hiểu là mình muốn xài gì thì tự kiếm tiền chứ kg ai có trách nhiệm chu cấp cho mình. Kg hiểu dc vậy thì ở đâu cũng mệt.
Nói ra thì cũng buồn người Việt mình bẩm sinh tính tình không được tốt lắm, cho nên những chuyện này không thể nào tránh khỏi, sửa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu còn không thì đành chấp nhận
Thời thế đã khác xa rồi, ngày nay Việt kiều về không ai đòi hỏi phải bao hết, đa số bao qua bao lại hoặc là Việt Nam lo, thời đại thông tin nên không còn chuyện chỗ này thiên đường chỗ kia địa ngục, ở đâu cũng có sướng có khổ, có được có mất, chuyện này không còn là chuyện mới,ai cũng hiểu cuộc sống nước ngoài phải làm cật lực thành ra đi hay ở họ tự biết rõ để chuẩn bị tinh thần.
mặc dù Cha mẹ em đã cảnh báo họ trước khi họ đến Hoa Kỳ, họ không tin hoặc quá cố chấp. sau đó, họ dễ dàng đổ lỗi cho người khác và không chịu trách nhiệm. cáo buộc Gia đình em là kiêu ngạo và không có sự đồng cảm với họ. Họ không nhận ra rằng Gia đình em đã bỏ công sức vào những năm tháng bắt đầu ở đây tại Hoa Kỳ.
Nghe câu chuyện của bạn rất hay. Lời khuyên của bạn rất đúng. Tôi có 2 con gái đã có đủ chồng con. Một gia đình bên Mỹ, một gia đình ở Việt Nam. Tui và ông xã từ chối qua Mỹ vì chúng tôi biết rõ như những điều bạn nói. Bạn nói rất rất hay và đúng.
Ngày xưa rất nhiều người đã nói với tôi như vây nhưng tôi ko tin...vì tôi nghĩ đây là ba mẹ em trai mình chứ ai...Cuối cùng đau lòng khi phải nói ra 2 từ hối hận. Nếu thời gian quay lại tôi sẽ ko bl.
Vì vậy gia đình nào muốn bảo lãnh thân nhân đoàn tụ qua Mỹ ,phải kể hết sự tình từ cách ăn ở ,và công ăn việc làm coi như ai qua Mỹ cũng như phải bắt đầu phải làm từ đầu phải nói rõ ràng ra ,cho bà con mình suy nghĩ muốn đi thì đi thì họ không trách mình được
Tôi đã bảo lãnh cho gia đình con tôi, sau 15 năm chờ đợi, cũng đc qua định cư. Chúng nó qua đến nay được hơn 5 tháng, vẫn luôn miệng oán trách tôi là chúng nó đã lầm khi nghe tôi sang Mĩ. Kêu làm việc nào cũng cho là nghèo hèn kg chịu làm. Ngày qua ngày chỉ nghe trách móc, so sánh với cuộc sống bên VN. Bây giờ cho về lại thì cũng phải viện trợ cho chúng sống, thật khổ!
Sao bạn không cho con mình biết những khó khăn, vất vã khi định cư ở Mỹ. Bạn không chuẩn bị tâm lý và định hướng cuộc sống cho chúng nó trước khi bảo lãnh. Tô hồng miền đất hứa và cho tụi nó ăn bánh vẽ không làm cũng có ăn quen rồi, nên giờ tụi nó vỡ mộng. Trách con mình thì cũng ngẫm lại mình.
Tôi qua Mỹ 6 tháng là tìm đường qua bang khác làm ăn, mình không thích bám vào người bảo lãnh, họ bảo lãnh mình qua không nhớ ơn họ thì thôi đừng đòi hỏi họ lo cho mình, ở Mỹ có hội nhiều, nên dễ sống, việc nào cũng tốt, lo cho gia đình OK là được.
May người o vn qua xài sang lam . Tôi cho muốn nha 1 PN to o 4 người mà mở air conditioning hậu như 24/24 hours . Tôi đã cho họ đon ra roi cách đây 2 nam
Mình đưa khoảng 15 người có 2 người dưng còn lại là người thân. Bây giờ người dưng còn lui tưới thăm hỏi. Người thân có người không ở gần có cuộc sống phải lo nên không đến thăm hỏi. Buồn là những người thân ở gần trở thành người dưng luôn. Nhưng nếu nói trở lại từ đầu mình vẫn giúp vì ít nhất họ có được cuộc sống tự lập mạnh ai nấy làm tay làm hàm nhai.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn. Không xóa cmt tôi nhé, nếu xóa thì chứng tỏ bạn cũng là dạng ba xạo, mắc bệnh sĩ diện mà thôi.
Vậy thì Đừng bao giờ lãnh đám ở vn qua đây nữa nếu không biết tính tình của chúng nó. Phải dậy chúng nó trước khi sang đây. Những bước đầu phải ráng lo cho tụi nó. Gia đình chồng tôi thì rất tốt. Chúng nó qua đây tôi là chị dâu giúp lãnh các em các cháu qua. Qua đây các em các cháu đều thành công, chịu khó làm việc học hành giỏi lắm. Tất cả ra trường dentist, pharmacist and nurses. Rất đáng công sức tôi dem các em các cháu sang đây. Tôi rất rất thương yêu các em chồng và các cháu chồng tôi. Tôi là một người chị dâu rất may mắn và rất hãnh diện các em chồng và cháu.
Mong bạn thông cảm cho anh chị ấy nhé. Có thể bạn là người không vô ơn đâu. Nhưng khổ nỗi. Trong vụ này, không phải một con sâu làm rầu nồi canh, mà là 98/100 CON SÂU làm nổi canh phải đổ, ăn vô là TỪ CHẾT ĐẾN BỊ THƯƠNG. Cũng may mình không còn người thân nào ở Việt Nam , Nếu còn có lẽ mình cũng không dám bảo lãnh đâu, vì mình thấy tinh trạng CHỈ CÓ BUỒN, và rất xấu hổ với tổ quốc cưu mang người Việt chúng ta . Thay vì chính phủ cho đoàn tụ, nhưng đau lòng thay . LẠI LÀ KHÔNG NHÌN NHAU sau khi ĐOÀN TỤ tại xứ người 😭😭😭 Chúc bạn nơi quê nhà luôn khỏe mạnh và hạnh phúc nhé. 🌹❤️
Tóm lại là từ năm 1975 cho tới nay, trải qua mấy chục năm người trong nước hay hải ngoại đều phải chịu cực, chịu thương chịu khó kiếm đồng tiền. Nhưng người ở hải ngoại thì chỉ chịu cực thân nhưng không khổ tinh thần. Và luôn thương về quê hương, gia đình, bạn bè, xóm giềng. Việc họ gởi tiền về giúp đỡ, đó là sự hy sinh, sự chia sẻ - để qua đó gởi gấm tình nhớ ruột thịt, đồng bào. Còn người trong nước, thời gian sau 75 trải qua sự nghèo khó cùng cực, mà ai cũng biết, đó là nỗi đau khó quên của tất cả người VN. Đấu tố, đánh tư sản, bắt bớ C.I.A, ở tù, đì ếm con cháu Sài Gòn không ngóc đầu lên nổi. Đó chính là cái lý do mà người thân ở hải ngoại mới gởi tiền để thương về gia đình và quê hương. Nhưng dần dà, từ năm 2010 (nhớ lầm 2010, ngày 3 tháng 2 năm 1995 mới đúng), TT Bil Clinton Mỹ bỏ lệnh cấm vận thì kinh tế đã khá hơn. Có thể nói, cán cân bắt đầu cân bằng và dần lệch về phía Việt Nam. Một số, bắt xu hướng, may mắn đã khá hơn. Nhưng thói quen cho tiền và nhận tiền vẫn cứ diễn ra thành một trách nhiệm của người đi ra ngoại quốc. Đó là chuyện từ năm 2016 trở về trước. - Nhưng kể từ 2016, khi ông NP Trọng lên ghế TBT, thì kinh tế suy sụp, đi xuống, những chuyện tù đày bắt bớ xảy ra. Kinh tế suy kiệt vì cái lò tự thiêu, khác với thời của ông Nguyễn Tấn Dũng về trước là mở cửa kinh tế, khuyến khích SX, kinh doanh, xuất khẩu. - Lại bồi thêm trận dịch Covid-19 năm 2019, kinh tế sụp đổ, con người tang hoang, suy sụp. Cán cân tiền bạc, giàu nghèo lại từ từ nghiêng về hải ngoại, vì họ không chịu ảnh hưởng của kinh tế vì có an sinh xã hội của chính phủ lo cho. Có thể nói họ sống thoải mái vì tiền trợ cấp nhiều hơn là đi làm. - Từ lúc đó cho tới bây giờ. Việt Nam thì TOANG THẬT RỒI, rất cần sự trợ giúp từ hải ngoại. Nếu mà được bảo lãnh qua Mỹ thì thật đội ơn là vì được giải thoát. Ai điên rồ và ngu xuẩn mới sống theo kiểu như câu chuyện của chị Ngọc Nhi kể. Thật là không hiểu chuyện gì hết! - Mong là người trong nước hãy hiểu nỗi khó, cực và cái tình thương của người thân bên hải ngoại đã hy sinh giúp đỡ cho mình trong suốt thời gian qua, vì đó là mồ hôi tuôn đổ đánh đổi mới có - mà lo tiết kiệm trân quý những đồng tiền mà người thân gởi về. Và VK cũng nên nói thật luôn mình đã cực khổ ra sao khi bắt đầu qua Mỹ cho tới bây giờ. Để đừng xảy ra những bi kịch trong người thân như vậy nữa. Tôi là người Sài gòn, trong nước, cũng đang muốn thoát khỏi sự điêu tàn của chế độ bao gồm tinh thần lẫn thể xác. Đi Mỹ thà cực lúc đầu, nhưng về già có sự chăm sóc, an hưởng tuổi già. Còn ở VN, về già mà không có nhà cửa hay gia tài để lại cho con cháu thì chuẩn bị chui vô hòm sớm là vừa, không có tuổi già đâu! Mà có để lại thì cũng phải có bản lĩnh hay uy lực mới chống chọi nỗi với đám âm bình con cháu.
cột điện vn biết đi nó cũng đi luôn.hêhê ..cực bên mỹ nhưng có nhà có xe có tương lai .cực vn đi bán vé số ở nhà trọ chạy xe ôm ăn xin ngủ gầm cầu.ko tin. mỹ cho qua .,vn cho đi tự do .vn ko còn 1 móng người ..
ểnh con mẹ gì , người VN qua Mĩ lâu năm khó chịu ích kỉ tham lam như quỷ, chứ cũng ko phải người nào cũng tốt, còn người ở VN mới sang cũng có người vong ơn người bảo lãnh cũng có.. nói chung là do tánh của con người VN chứ ko nói người mới qua hay ở lâu .Có gđ lúc còn ở VN , người thân về thăm tỏ vẻ thương yêu con cháu lắm , tới lúc đoàn tụ ở Mĩ chửi cháu chửi anh chị mà thấy người ta mới qua nói nặng nói nhẹ … cũng ích kỉ nữa
@@trangbach8594 đúng rồi đem sổ đỏ cầm cố thế chấp nhà cửa đất đai của ông bà cha mẹ cho ngân hàng vay tiền mua xe hơi chạy như vậy có phải là nổ là lấy le hay sống ảo Ko?
@@trangbach8594 đúng rồi lấy sổ đỏ thế chấp ngân hàng nhà cửa đất đai của ông bà cha mẹ vay tiền ngân hàng mua xe hơi chạy vậy có phải là nổ là lấy le hay sống ảo Ko?
Nhớ vào thập niên 80 mình mới qua Mỹ ở vùng East Coast. Mùa đông tuyết rơi trắng xóa lạnh cóng người, sáng đi học, chiều về đi xe bus đi làm nhà hàng đến khuya về không còn xe bus phải đi bộ mấy cây số mới về đến nhà, về đến nhà mà lỗ mũi lỗ tai lạnh cóng lấy móng tay bấm mà không biết đau là biết nó tê cóng đến cở nào. Vậy đó cứ như vậy mà 3-4 năm trời dành dụm mới mua được chiếc xe cũ để đi. Thời đó ai qua cũng khổ lắm chứ đâu được như mấy người qua sau này
@@wildcat4701 đi bộ khuya ko so Mỹ đen hả em
@@hoangtranvan779 thời đó nơi mình ở bình yên lắm.
@@hoangtranvan779 ,thời đó 11-12g khuya mà tôi với vài người bạn (lúc đó tuổi trẻ) còn tụm lại tán gẫu. Còn bây giờ ban ngày cũng không dám lai vãn khu đó nữa.
@@hoangtranvan779tùy khu thôi , ở những vùng DC thì có kết quả liền
Chính xác
Chi ơi , chị nói hay quá , chậm đến đau lòng cho tôi , tôi đã bị rồi, tôi lãnh 14 người một lúc, , em ruột , vậy mà nó xoay lưng đi nge người ngoài giết hại anh ruột minh , ước gì gặp được chị để chia xẻ , trong cuộc đời , !!! Chào chị , chúc chị sức khoẻ,,,
Cám ơn cô Nhi rất nhiều với cái clip này.. Tôi và bạn của tôi đã Trãi qua giai đoạn này.. bạn tôi đang chờ ra toà …cô em mướn LS thưa người người chị người em đã từng bảo bọc gia đình người em gái này từ ở VN đến khi qua Mỹ ở chung đến giờ và muốn mua nhà chung…bây giờ là 10 năm,ở chung nhiều va chạm …(khg chịu dọn ra riêng ,nói ở chung cho đỡ tốn tiền)..gia đình này 4 người ,2 vc và 2 con trai trên 20 T..bây giờ là hơn 30t..em rễ hổn với mẹ vợ, 2 cháu trai rất hổn với 2 dì….tôi chỉ thấy chuyện trong phim…chứ chưa chứng kiến với người thân ..người quen… tội nghiệp cho người khg tử tế, hung dữ…chứ những việc mình làm Thượng Đế đều biết và nhìn thấy….❤❤❤️
Co noi rat dung toi ung ho co 100/100
@@HN-mr7zz như thế thì tệ quá
Nói chung, ai cũng nghĩ thương người thân, chỉ xui xẻo khi gặp người thân mà không hiểu chuyện, không biết điều, họ nghĩ họ là trung tâm vũ trụ, nên nghĩ người giúp đỡ là bổn phận...
Cảnh người nào, người đó hiểu.
@@mychan1922 , nhưng đa số VK vì nặng tình người thân,mới gặp rất nhiều xui xẻo. 😥😥😥🙏🙏🙏
Sống ở Việt Nam tuy không giàu có nhưng vẫn nhàn thân. Chủ nhật tụ tập ăn nhậu rồi ca hát vui vui.
@@bảođỗđình-z1n ,vâng, nhưng có cơ hội để làm chủ căn nhà hoặc mua sắm thoải mái thì phải chịu cực,chứ không phải tụ tập ăn nhậu thì có ngày sẽ được sống trong “ khách sạn ngàn sao”. Nếu có tài sản : nhà và những gì trong ngôi nhà đó được đền bù thỏa đáng khi bị chuyện chẳng mai (bảo lụt,cháy nhà,bị trộm). Ngân hàng sẽ đền 100% (tối đa $1 trăm ngàn đô) nếu tiền bốc hơi. Nếu bị tai nạn khi lái xe,bảo hiểm sẽ đền bù giá trị chiếc xe và cả thương tích trong thời không kiếm được tiền v.v… VN tài sản có được đền bù khi bị tai nạn ?
@@bảođỗđình-z1nđã được sướng như vậy thì đừng đòi hỏi thân nhân ở Mỹ gởi tiền về nhé. Ở Mỹ phải làm mới có ăn. Mỗi tuần tụ họp vui chơi ca hát chỉ có người đã về hưu, có tiền hưu mới được như vậy,
Rất tiếc những người thân ở VN họ không hiểu về cuộc sống khó khăn khi mình mới đến Mỳ 45 năm trước. Mình làm hai jobs, cả ngày con không gặp mặt cha mẹ. Sáng sớm phụ bếp ở trường học, tối dọn phòng ở hotel. Về đến nhà con cái đã ngủ rồi. Hai mươi hai năm không đi vacation để có ngày hôm nay khi về hưu. Tôi rất đồng ý với cô Nhi.
Phải nói nghe Bác nói mà tôi vừa sợ, vừa nể. Thảo nào người Mỹ sang Pháp ở nói rằng ( Người Pháp làm để sống, còn người Mỹ sống để làm ). Chúc các Bác có những ngày tháng vui khỏe, hạnh phúc lúc tuổi hưu.
Cảm ơn cô cô nói hay quá còn ấm áp
Lam so ma ho ko hieu? Rut dc dong nao la cu rut, song voi cs la vay
Đừng nói người ở Việt Nam hok hiểu về cuộc sống của Việt kiều ở nước ngoài.vì đa phần Việt kiều về nước toàn nổ vẽ tùm lum..hok chấp nhận sự thật để người thân và hàng xóm ngưỡng mộ... giờ thế giới phẳng rồi cầm cái điện thoại lên thông tin ngập mặt..
@@Emdep17213 Vậy thì càng phải đi Mỹ. Bởi vì ở Mỹ nhiều cơ hội kiếm tiền. Chỉ cần siêng năng là có thể sống dư giả, du lịch, làm giàu, thành đạt. Cho nên người sống ở Mỹ mới ham kiếm tiền quên nghỉ là như vậy đó. Ở Pháp thì khác. Cuộc sống không có cơ hội làm giàu, chỉ có thể sống đỡ hơn ở VN thôi.
Khó lắm à nhe, kể sự thật đi làm đủ chi tiêu, không du lịch, không ăn hàng quán, không hàng hiệu, mới tích góp gửi biếu về, họ phán " cho đừng than, gửi có chút làm như nhiều lắm....".
Tình thân kiểu này không cần thiết có, khỏi biếu khỏi phiền lòng.
Ở Mỹ mất việc là ra đường như chơi , những người qua sau này thì sướng vì đã có người đi trước giúp , thêm vô họ bán đất bán nhà qua đây mua nhà, thật ra những người qua trước mới khổ,
👍👍👍💐 chín xác chị ơi
Đêm hết những câu chuyện cho những người Việt kiều sáng mắt ra để lãnh người thân qua mỹ cứ nói sự thật cho họ biết tất cả cuộc sống ở mỹ ....
Người VN lúc nào cũng chờ tiền gởi về rảnh rang đi chơi ,quen rồi, qua đây bật ngữa cực chịu không nổi , từ đó không còn nhìn nhau thân thiện sứt mẻ tình thân ,để cho họ ở một thời gian họ sáng mắt ra tự cày tự sống thì hiểu .Ngọc Nhi lúc nào cũng phân tích đúng
và mạch lạc nhiều vấn đề , rất dễ thương ❤
Khi tôi về VN..2000, nhìn thấy người thân đã lạm dụng lòng tốt của tôi, nên đổi ý định không bảo lãnh nữa. Với bản chất đó mà tôi phải cho ở trong nhà tôi, thì không thể chấp nhận.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn.
@@vanessahuynh7662 chúc mừng bạn 🍻🥳
Người xưa nói, “ae kiến giả nhất phận” quả ko sai 😄
Chị qua đây 1979 lúc đó chị 19 tuổi, chị cũng phải đi làm ở viện Dưỡng lão công việc là dọn dẹp phòng và cũng đi lau chùi Tolet có sau đâu
Ở quê hương Việt Nam đôi khi vì tình nghĩa mà giúp anh chị em lên Sài Gòn làm, ở chung còn mất lòng huống chi bảo lãnh đi nước ngoài khó khăn và tốn kém như thế nào. Người giúp cho mình có cơ hội phát triển thì dù lí do gì cũng nên biết ơn họ mà cố gắng làm ăn hòa nhập và tại sao người ta lại mắc công mang phiền phức về cho mình như vậy! chỉ có một điều thôi đó là tình thân tình thương, họ thương mình muốn giúp cho mình có cuộc sống tốt hơn. nhưng tiếc thay sự tử tế lại sinh ra những người vô ơn.
Cảm ơn Bạn Đã chia sẻ về cuộc sống ở Mỹ.Ngọc Nhi ơi bây giờ trẻ em VN rất sướng không giống như thời kỳ của bạn nên trong cư xử xã hội hiện tại chúng nó không quan tâm không cần biết.vì từ nhỏ cho tới khi lớn chúng đã quen được sự bảo kê ba mẹ.
Còn đời đã dạy cho bạn quá nhiều cay đắng nên bạn chính thức trưởng thành trong cuộc sống,bây giờ có giông bão nào có thể sô đẩy được bạn đau. Còn những người như bạn kể cái giá phải trả đắt lắm. Chúc bạn nhiều sức khỏe.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn. Không xóa cmt tôi nhé, nếu xóa thì chứng tỏ bạn cũng là dạng ba xạo, mắc bệnh sĩ diện mà thôi.
Trẻ em Việt Nam sương hay chỉ những thành phần con ông cháu cha? Trẻ em có được học miễn phí và có an sinh xã hội không, có được nói lên chính kiến trái chiều của mình không hay bị vùi dập như em Chứ Quang Vinh gì đó.
vn rat xuong sao nhieu nguoi muon xuat ngaoi ke ca ton 100ngan us
@@phuochuule6567 chính xác! 👍👍👍Không biết những người nói ở Việt Nam “sướng” không biết họ có biết định nghĩa của từ “sướng” là gì không nữa? 🤔🤔
@@nguoivietquocgiaforever8591 suong la buoi trua duoc di ngu
Năm 1984 tôi là chị cả của gia đình, bảo lãnh 15 người. Cha mẹ, chị em, rể và cháu. Chua xót trăm điều.
@@dinhcushman7770 ,😥😥😥🙏🙏🙏
Rất thương cảm
Chị ba con cua em co chung một việc như chị. Bao lanh qua Mỹ chu yeu chị em gần nhau nhưng kh ngơ qua bên đó ngay nao cung nhu nôi Chao heo .gây lon môi ngày. QUa hôi han.
@@dinhcushman7770 tôi cũng giống như hoàn cảnh của bạn. Khi mình giúp gia đình không điều kiện gì nhưng lúc mình khó khăn không một ai nhìn tới ngay cả cha mẹ ruột 🥲🥲😎
Người VN báo lãnh qua đây họ rất sĩ diện và tự ái ,không có kiến thức, không biết tiếng nhưng luôn muốn làm sếp, làm công việc ngon và luôn nghĩ người bảo lãnh phải lo hết .
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn. Không xóa cmt tôi nhé, nếu xóa thì chứng tỏ bạn cũng là dạng ba xạo, mắc bệnh sĩ diện mà thôi.
Câu nầy rât chính xác nè bạn: "luôn nghĩ người bảo lãnh phải lo hết ." Cái mấu chốt ở đây." Bởi trong não người được bão lãnh đi Mỹ nghĩ rằng mình đước "bảo lãnh" với ý niệm là người thân ở Mỹ bảo lãnh hết. Họ lầm hay ngu không biết? trong khi 98% người Việt qua Mỹ, thì ban đầu họ cũng vất vã lao động ngày đêm để bòn mót từng đồng tiền. 80% người bão lãnh người thân qua Mỹ đã không được ơn, còn mắc oán.
Chánh xác, làm ơn thường hay mắc oán, cũng may mình biết được chút ít phật pháp nên có giận có tức rồi cu
Rồi cũng sẽ qua
Họ ko hiểu đâu cô dù có nói trước, họ ko hình dung nỗi đâu. Tốt nhất là ko bảo lãnh ai. Nhớ lời tui nói nha mn. Đừng bảo lãnh ai hết
Chi noi chinh xac
Ngọc Nhi ơi, chị đã nói lên nỗi lòng và câu chuyện của mình.
Chuyện xưa như trái đất. Tôi cũng là nạn nhân. Cách tốt nhất là đừng gửi tiền, đừng bảo lãnh và cũng đừng về VN.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn. Không xóa cmt tôi nhé, nếu xóa thì chứng tỏ bạn cũng là dạng ba xạo, mắc bệnh sĩ diện mà thôi.
Cam on Ban, Ban noi rat chinh xac 200/100 vi Toi cung la nan nhan ma con bi chau chui va bay gio ngoanh mat nhau . suot cuoc doi di lam lo goi ve VN bao lanh qua 21 nam ton tien suot 42 nam gio gia thi bi co don tui rong
@@phuhuynh8216 rât là chính xác
Về chơi thoải mái, nhưng phải biết cách chơi. Đi ăn uống hay hát hò gì thì cũng phải chơi sòng phẳng, đừng nói gì về VK, thuê chung cư ở 1 tháng chừng 5-8 triệu. Tự đi chợ về nấu ăn, hoặc gọi món online, sưu tầm bún riêu, bún thịt nướng, phở bánh xèo chỗ nào ngon bổ rẻ mà ăn. Kềm chế tụ tập bạn bè nhà hàng. Coi chừng bị bạn lợi dụng, trả tiền mệt xỉu.
@@Saigon.1.9.7.5
Nếu vậy thì không về thoải mái hơn. Khỏi "mệt xỉu!"
Năm 2000 tôi có đem theo 13,000 đô về VN để mai táng cho mẹ..1 tháng trời ở nhà đứa em (con mẹ kế 5 đứa),mọi chi phí từ A-Z tôi đều chi trả sau khi đã chia đều ra cho mỗi đứa. May mà không cho tụi nó biết số tiền trong người,vậy mà khi trở về Mỹ trong túi còn lại hơn $1,000 đô. Thật khủng khiếp,số tiền đó tôi phải đi làm thức khuya 12 tiếng đêm và dành dụm nhiều năm,ở VN có 1 tháng mà đã tiêu hết số tiền đó. Chỉ vì mỗi lần hết rồi chị ơi là cứ móc ra chứ không thắc mắc và chẳng đòi hỏi hoá đơn. Trước khi về VN,tôi dự định sẽ gom hồ sơ để bảo lãnh tụi nó qua Mỹ. Nhưng khi về nhìn thấy tụi nó đều không làm tại nhà,còn được ngủ trưa mỗi ngày mà lại bán than. Nhưng đều làm cho tôi bỏ ý định bảo lãnh là vì tôi đã rất tốt với tụi nó,vậy mà tụi nó tham lam quá độ mà tưởng rằng tôi không biết và tôi luôn tin tưởng sự nhận xét của tôi. Sau chuyến đi đó tôi không còn gởi tiền về cho tụi nó mỗi năm như trước,thế là tôi bị tụi nó mắng khi nói lên sai trái: là đừng ỷ gởi tiền ($500) về mỗi năm mà muốn nói gì thì nói. Tôi không nổi giận,trái lại bình thản đến lạ lùng và cảm thấy trong người nhẹ nhõm,kể như gánh nặng tình thân đã được tụi nó vứt dùm. Từ đó tôi không còn liên lạc với tụi nó. Số tiền dành dụm để trả cho ĐT + thêm tiền cho tụi nó mỗi năm,tuy không nhiều nhưng có cả tấm chân tình, không phân biệt ruột hay rẻ và mẹ con tôi có cuộc sống rất tận hưởng để đền bù những sự thiệt thòi vì đã hy sinh cho người khác. 🙏🙏🙏
@@myhavan7095 ,bạn hãy xem đó là nợ kiếp trước đã trả xong, không giận hờn, thì tâm hồn mới được thanh thản. Chúc bạn luôn bình an và may mắn trong hiện tại và tương lai.🙏🙏🙏
Minh cung nhu ban,
Ra san bay minh chi con co may tram ngan tiền việt. Ganh nang gia dinh rat me moi
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn. Không xóa cmt tôi nhé, nếu xóa thì chứng tỏ bạn cũng là dạng ba xạo, mắc bệnh sĩ diện mà thôi.
Không Bl thì thôi chuyện gì mà âm ức Hoài tôi nghe chuyện kē rồi cũng khó chịu lắm vì nhà tôi 6 anh em ruột không Bl gì cả thì tôi cho con du học giờ dc rồi cũng xong khỏi mang ơn cũng rất mệt Mình không có lòng thì tìm mọi lý do biện hộ chuyện mình làm thôi mà
Tôi hoàn toàn đồng ý với chị ! Cả hai bên BL và được BL phải hiểu hết về lợi và hại khi thay đổi nơi sống ở hai quốc gia rất khác nhau về địa lý, thể chế , văn hoá ….
Nỗi niềm chung của người bảo lãnh đa phần là vậy 😢
Cảm ơn những gì Chị chia sẻ! Em cũng là một trong những nạn nhân, lãnh xong quẹt mỏ, rồi thưa gởi em 😭😭😭! Em thề với lòng là không bg giúp nữa! Cứu vật vật trả ơn giúp nhân nhân báo án 😡😡😡
Minh đã song và vươn lên tu 2 ban tay trắng khi đến Mỹ đến ngày nay tôi ko giàu co như nhiều người nhưng co 2 con rất thanh công, và ngày nay đã retired hơn 8 năm rồi. Tôi đồng ý với chi Nhi và nhiều ban bao lãnh người tu VN là cả một van để vi nói với ho chuẩn bị đi học lo cho tưởng lai thi ho nghĩ là mình gia rồi lam cam. Day là su thật tôi vay tiền muon nha gần trường học để cho đi học, sau 2 năm thi loi ra là co này vào trường học chi cap với hết ng này qua người kia để đi chơi, và co này bao giờ cũng nói số sàng và ko biết ơn. Vi ở VN ho chi ăn rồi đi chơi, hết đi với ng nay thi với ng kia đi hát karaoke, ăn chơi nên mình khuyên bảo họ đi hoc để chuẩn bị cho tuong lai chi vo ít. Ho song chi biết ngày hôm nay và ko can ngày mai. Bên cảnh đó cũng co người tu VN qua và con cái họ rất là
thanh công những người này đang được bao lạnh và giúp đo. Ở đâu cũng phải lam mới co’ ăn, co nhiều người lam you tube nói qua Mỹ cay như trâu????vay ở VN ho chi nam ngua hả miệng cho sung 😂rụng rồi ăn??? or lam chúc vu lớn cho người ta nộp tiền hoi lo rồi co tiền đi quan bia , phong karaoke ….. rồi về nói doi’ vợ con ban đi gặp đôi’ tác.
Cầu cho có việc để làm miễn không làm điều xấu. Ở đâu cũng vậy Mỹ là nơi đáng sống!
Mấy người ở Việt Nam ơi ! Đừng nghĩ qua đây là sung sướng nha, tôi qua đây năm 80 và tôi cùng gia đình làm việc hơn trâu nửa, và tôi rất đông ý với cô.
Ở Việt Nam, muốn giàu chân chính cũng phải cực lắm anh/chị/bạn. Tôi cày cũng muốn xỉu luôn, cực không ăn không ngủ làm suốt mới ngã lưng. Giàu mà nhàn thì chỉ có nịnh nọt, và đu theo đám quan chức cầm quyền cho hối lộ thì mới có ghế ngồi. mà có ghế mới có tham của dân được.
Tôi nguyện cực như trâu, nhưng có tự do ở trên đất cờ hoa.
Người VN ở VN thì làm gì biết ở Mỹ sung sướng.Chỉ có người Việt ở Mỹ về quê Nổ thôi
Tại những người qua được mỹ cứ nói ở mỹ là thiên đường làm chi KKK cứ qua rồi biết chưa qua chưa biết qua rồi chết khiếp là có thật
@@Saigon.1.9.7.5ở Mỹ là tự do thích thì làm không thích thì đi chơi mà không lo về các loại thuế không sợ bị kéo nhà... sáng đi làm chiều về thì câu cá đá gà giải trí hoặc ăn nhậu hát hò với bạn bè xả láng sáng về sớm 😂😂😂
chỉ có đám người thiếu hiểu biết, vô năng mới thèm làm Việt kiều vong nô thôi... bố láo ///
Khi tui sang Mỹ có đi học nhưng mùa hè 3 tháng tui đi bộ từ chỗ nhà mướn 10 phút đi bộ, tui làm dọn dẹp phòng ở khách sạn, Nắng mưa gì tui cũng đem cây dù😂 chẳng có gì làm khó tui, vì khi ở Việt Nam gđ tui làm ruộng rẫy. Mà còn không đủ ăn nữa. Cũng vất vã lắm. Bên này tui làm trong máy lạnh khỏi dầm mưa dải Nắng.
Đúng là bên mỹ cũng phải đi làm cực khô nhưng cứ làm là có tiền còn vn làm rẫy như tôi khổ cưc nấng mưa mà lũ nào cũng nờ nần
@@tinanguyen4218 có khi mùa đông tui đi bộ đi làm 45 phút
Có điều mình bất đồng với Ngọc Nhi là mình có nói rất rõ và giải thích mọi điều nhưng bây giờ mình vẫn là người khóc thầm.
Thực ra khi bạn giải thích thì người nghe mới biết, tiếp theo là liệu họ có còn nhớ hay đã quên hết, nếu quên thì không bao giờ hiểu, nếu không quên thì còn phải qua bước va chạm thực tế, lúc đó mới thực hiểu. Đừng nghĩ là bạn giải thích là họ hiểu ngay đâu.
Chính xác, hãy miêu tả bức tranh cuộc đời trước khi hướng dẫn ng ta vẽ cuộc đời. Con người ai cũng có cái Tôi và thích hưởng thụ , đó là bản chất con người. Cần nói rõ ràng, chi tiết từng nét cuộc đời , để họ tự vẽ cuộc đời của họ.
Mãi yêu Chị
Cảm ơn chương trình!
Rất hay 👍 ❤❤
Chị nói quá đúng chính xác 👍 luôn tặng chị ngàn like em cũng ở Mỹ em thấy chị nói quá đúng chính xác ❤😅😅😅❤❤
Người Việt trong nước luôn nghĩ sống ở nước ngoài là thiên đường. Cái gì cũng phải sang chånh. Tiền bạc phải luôn růng rỉnh nên người nước ngoài về thì đòi quà. Còn khi qua nước ngoài thì đòi hỏi phải chu cấp đáp ứng những nhu cầu vật chất. Họ không nghĩ rằng tại sao họ không có trách nhiệm với chính họ mà đòi hỏi người thân phải có trách nhiệm với họ 😂
@@duyendangvn9999 ,vì họ đã quen thói ngồi một chỗ chỉ cần xoè tay thì được VK chu cấp.
Vì lười biếng mà háo ăn háo uống háo mặt háo xe
Đó là người thân trong gia đình bạn thôi. Người Việt không phải ai cũng xấu xa như bạn đánh đồng. Chán với những VK có cái nhìn thiển cận, sĩ diện ảo và quy chụp.
@@trongdungo6494 chỉ có bạn mới là ngu sĩ thì đúng hơn.
@@trongdungo6494anh có bao lãnh gia đình của anh chưa? Tôi sống ở nước Mỹ trên 48 năm, từng đi rửa câu tiêu đề nuôi sống, chạy chiếc xe mà sáng xe nó có 1 lỗ chỗ lái xe tới phải để miếng cây để không lọt chan xuống đường, ngày làm 10 tiếng sáng sớm phải đi học. Chưa bao giờ ăn food stamp. Người Mỹ kỳ thi chuối và quảng đó dưới đất để tôi hốt khi tôi vừa mới lau sáng nhà xong 75,000 square feet’s building, tôi gửi tiền về để giúp đỡ cha mẹ và 9 anh em. Bảo lãnh ho quá hết rồi họ trách tôi tại sao không tiếp tục giúp đỡ anh em và con cháu? Tôi là người cuối cùng lập gia đình sau khi tất cả anh em đều lập gia đình. Ho nói tôi có trách nhiệm từ Vietnam qua tới Mỹ. Họ và con cái họ khô thì tôi phải lo tai gì tôi thành công và có tiền.Anh em tôi có biết tôi làm lụng rất là cực khổ 1 ngày 14 tiếng đồng hồ mô và trí bệnh nhân đôi lúc tôi đừng mớ bệnh nhân 6 -7 tiếng đồng hồ không có bỏ đi tiểu được hoặc ăn mì gói tai gì tất cả tiệm ăn đều đóng cửa. Trên mười mấy năm không có ai gọi hỏi thăm tới chết hay sống khi gọi chị muốn chi tiền.
Tôi nói với anh em đây là tình thương chứ không phải bốn phận. Cha mẹ có bốn phần với con. Tôi chi là người em hoặc anh. Bây giờ anh em sống trong 1 thành phố mà không có ai nói chuyện với nhau hết. Tôi rất là hối hận đem anh em của tôi qua đây. Thà tôi gửi tiền về mới tháng cho họ mà anh em có thể con đoàn tụ và không ai hận ai. Anh em tôi nghĩ tôi cần lo cho anh em và con cái của họ tại gì tôi may mắn hơn họ là làm có tiền nhiều hơn ho.
Khi gia được bảo lãnh ra nước ngoài ở chung với họ hàng thì cha mẹ phải đả thông tư tưởng cho con vì nước ngoài khg là thiên đường.😊. Mình thấy rất nhiều cảnh như vậy nên tư vấn cho các con khi được bảo lãnh thì các cháu quyết định ở lại VN để theo nghể nghiệp đã chọn ở VN. Mình đã dắt các cháu sang Úc và sang Mỹ để trải nghiệm và các cháu quyết định chọn ở lại VN
Bạn nhìn xa trông rộng hơn rất nhiều vk. Rất nhiều vk không chịu tìm hiểu, u mê cố bằng mọi giá bảo lãnh người nhà qua Mỹ mà chẳng quan tâm họ sẽ sống như thế nào ở một môi trường đất nước xa lạ, văn hóa khác biệt. Cứ nghĩ đơn giản mình sẽ bao bọc được và cuộc sống rồi sẽ tươi như hoa. Hậu quả phần lớn là thất vọng để rồi gây nên nỗi khổ rạn nứt tình thân gia đình.
Nói tới tình thân bên việt nam tui ngán hổng cơm thiêu,loại vô ơn chị biết nhận,cắt đứt được là tốt cho mình
bên Mĩ chắc ko có ? nói chung người VN xấu tính
Quá yêu câu chuyện cửa chị. Em cũng đang trong hoàn cảnh lãnh người mặc dù không hoàn toàn giống câu chuyện người bạn chị nhưng phải nói là em thật sự hối hận.
Nơi đáng sống an nhàn nên ở lại VN ,nước ngoài không phải là thiên đường,mình tha hương gần 40 năm rồi chưa biết giấc ngủ trưa là gì ,ngày làm 10_12 tiếng ,ở Việt Nam bận đến mấy nhưng vẫn được ngủ giấc trưa, nhưng mình vẫn yêu cuộc sống tha hương
Việt Nam được kiều bào gửi về giờ chắc trên mười TỈ ĐỒNG DOLLARS hàng năm, không nhỏ giúp GDP, ngân quỹ quốc gia, giúp đỡ chuyện nghỉ trưa hay để la cà quán cà phê, thoải mái phả phê, âu cũng phải và phải là chuyện bình thường.
Tất cả cần sự ý thức của Con Người, và lòng tự trọng phải có của từng Người , ko phải ai cũng giong ai
Mọi người cũng đừng phê phán cuộc sống ở Việt Nam, mọi người ở đâu cũng phải làm việc kiếm được tiền không dễ. Nhưng ở Mỹ và Việt Nam khác nhau ở khoảng cách di chuyển đến nơi làm việc, vì thế người Việt có thời gian nhâm nhi ly cà phê buổi sáng, chứ ở Mỹ ra khỏi cửa hãng xưởng chỗ bán cà phê kế bên làm gì có.
Cảm ơn bạn đã nói rõ sự thật ở đất Mỹ , những tình cảnh mà người ở Việt Nam không hình dung nổi ,
Đừng bao giờ lanh người thân qua,rồi sẽ an han.
Đúng 100%
@@9luahg8150:43
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn.
Người thân là ai
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn.
Chinh xác ,đung gởi tiền và không bao lanh cho người thân vì sau khi sang Mỹ họ sẽ không biết trân quý những gì anh em mình đã làm
Ngọc Nhi noi rất chính xác
dạ đúng nhen, con cũng tay trắng 1 mình qua Pháp lập nghiệp vào 32t, bây giờ con 37... sau covid sau ung thư bêy giờ con ổn định vc làm bằng cấp chồng và nhà cửa. Cái gì cũng phải đánh đổi.
Chị ơi có nói trước cách mấy người thân Việt Nam không hiểu đâu. Họ cứ hiểu bóng hiểu gió theo ý họ. Họ cứ hứa trăng hứa cuội rồi qua đây trách móc đủ thứ…. Chuyện này đã xảy ra ba mươi mấy năm về trước.
Mình nói cho họ biết sự khó khăn thì họ cũng sẽ nói ngược lại , ai xin mà than thở, có cho ai được gì ?
Họ cứ tưởng rằng mình phải có trách nhiệm .
Trước khi đi thì phải xác định. Nếu cảm thấy không hơn VN thì nên đừng đi. Còn biết tương lai sẽ hơn, thì phải chịu khó hy sinh giai đoạn đầu
Chị này nói đúng. Tôi ở Bắc California thành phố San Jose mười năm nay tôi biết. Mới qua phải làm lại từ con số 0! Phải chịu khó chịu khổ. Phải tiết kiệm từng đồng. Thì mới thành công.
Rat hay & loi khuyen chinh xac ....."" Đừng bao giờ lanh người thân qua,rồi sẽ an han ""
Những người sống ở VN sau này họ có cuộc sống quá sướng thì nên ở Việt Nam. Bởi vì mọi người ai cũng phải cần cù, siêng năng và chăm chỉ thì mới sống ở nước ngoài. Mọi người ai cũng từ con số 0 mà lên.
Ở Mỹ 1 ông bác sỹ và 1 người hốt rác là ngang nhau. Vì nước Mỹ tôn trọng quyền sống con người tôn trọng những giá trị của nhân ái và tự do. Xin cảm ơn chương trình
Kkk 😂😂😂😂😂😂😂😂🙏🙏🙏 mày đang ảo hả 😂😂😂 vậy tại sao người da màu hoặc Mễ tới ở là bọn Mỹ da trắng nó dọn nhà bỏ đi thuê ở chỗ khác ???
Đừng hoang tưởng vào cái lý thuyết suông đó nữa! Người Việt 10 gia dình là hết 10 ao ước con cháu làm được BS . Xạo vừa thôi!
Sách vở thôi bạn thực tế cuộc đời không ở đâu Bác sĩ và người hốt rác ngang nhau nhưng xã hội Mỹ họ không care bạn là ai khi ở nơi public !
Những con người thuộc loại người bản chất ăn ko thì hãy để cho họ ở thiên đường của họ là tốt nhất.
Chính xác, cứ cho vay lấy lãi mà sống. Tâm ko tốt, hậu quả sẽ thành như vầy.
Nói như chị Ngọc Nhi rất đúng. Đây là lỗi của cả 2 bên thân nhân bảo lảnh và bên gia đình được bảo lảnh, để cho người được bảo lãnh biết họ có đủ sức mạnh tinh thần để vượt qua thời gian đầu khó khăn như thế nào, nếu có xảy ra người được bảo lãnh không bị bỡ ngỡ, không bị sốc trước tình cảnh khó khăn trong thời gian đầu, họ chấp nhận tất cả nghịch cảnh và tránh được nhiều điều hiểu lầm, dẫn đến việc oán trách bên thân nhân bảo lãnh. Ngược lại bên gia đình được bảo lãnh phải chấp nhận hoàn cảnh khó khăn lúc mới qua Mỹ. Nếu họ chịu đựng được thì bên thân nhân bảo lảnh cho họ sang định cư, còn không thì hủy bỏ hồ sơ bảo lãnh. Cả 2 bên gia đình vẫn sống tốt đẹp./.
Tôi rất đồng ý với sự nhận xét và lời khuyên của chị. Tôi cũng thông cảm với nhiều cảm xúc đối với các anh chị em đã gặp những nghịch cảnh với thân nhân. Riêng tôi thật may mắn các anh chị em và các cháu thật sự hiểu biết khi tôi bảo trợ sang Hoa Kỳ, thành công, thành đạt. Nói tóm lại, tôi cảm ơn Trên cho tới nơi được sống và hoàn thành lời mẹ tôi mong ước.
Ủng hộ chị Nhi nói sự thật đùng thêm bớt để mọi người biết .
Bài học cho tất cả người việt Hải ngoại . Tôi vượt biên cái chết treo trên đầu . Nổi thương , nổi nhớ con nhiều. Nhưng khi bảo lảnh con , dâu các cháu , tất cả 13 người . Giờ điều xa cách còn một thân một mình . Tôi có quan niệm sống ở Mỹ là tự do , nên sự khó khăn mình tự để các con tự sống . Mình chỉ nói là . Sống trên đất Mỹ phải sống ngay thẳng o lương lẹo , nhưng khi còn trong gia đình thì khác . Khi dọn ra theo cộng động vn thì học những điều mình o chấp nhận được…..
@CHUNG NGỌC NHI chúc chị vui vẻ và an lành .Rất chính xác chị chia sẽ ./Mấy đứa cháu con ông chú ruột tôi không hề mặt khi qua mỹ thì bên gia đình mới nói chuyện giúp .Ở được 3 tháng tôi thấy mấy đứa cháu oải quá vì đầu óc không hòa đồng với cộng đồng và học hỏi . Tôi nói chuyện với ông chú tôi không thể giúp được cuối cùng giận nhau
RẤT TUYỆT VỜI, RẤT THÍCH CHƯONG TRÌNH CỦA CHỊ
Khi ai đó có suy nghĩ mình đã ban ơn,và người nhận ơn phải nhớ ơn mình ,thì chắc chắn có chuyện xảy ra. Nếu hiểu được câu : thi ơn bất cầu báo! Thì sẽ giảm đi nhiều sự xung đột. Thực tế và cũng là tính cách của nhiều người Việt. Bạn đã giúp đỡ,gia ơn với ai đó,thì có tâm lý muốn lúc nào cũng phải nhớ ơn,nhường nhịn,thậm chí không được vượt hơn mình… tôi nói thiệt,đa số những người kể lễ,than phiền,trách móc… đều là như vậy!
Ở VN sáng sáng uống Cfe , Tối tối Uống cfe quen rồi. con cái ăn xong quăng chén đũa đầy bàn cho mẹ rửa , ngủ muộn, dậy muộn quen rồi. qua đó sốc là đúng rồi.
họ có cuộc sống như vậy thì có gì sai? Cứ phải cày như trâu mới là đúng à? Bạn cày như trâu để làm gì? có phải để có thể thảnh thơi không?
Cảm ơn chị đã chia sẻ thật lòng
Chia sẻ hay quá chị chúc ngày mới vui vẻ ❤❤❤👍
I had the same story, and I haven’t seen those 6 people that I had brought here for over 20 years now; they consider us as a total no relation
I heard you.
❤Good for you. Enjoy your own life 😊
@@techworld-kc6lt I feel you. They are ungrateful, right? Sad 😔
Bạn nói rất đúng. Mỗi bên cần tự hiểu bổn phận của mình, nhất là bên được bảo lãnh phải biết mang ơn, biết nghe người đi trước hiểu hơn. Tóm lại là phải biết thân biết phận
Không phải lỗi do người bên này qua đâu mà do người bên đó về vẽ nhiều thứ quá, mà ko dám nói sự thật phũ phàng bên đó, Thứ 2 là ko bao giờ nói cái mất cho người đi qua mà chỉ nói cái đc. Nên họ mơ mộng là điều dễ hiểu. Chữ Sĩ của Việt kiều còn cao lắm 😅
Chị hay quá tuyệt vời Thanks chị quá đúng ❤️👍
Tôi nghĩ là người nhà đó từ trên trời rơi xuống, chứ ở Việt Nam những người tôi quen biết khi chuẩn bị qua Mỹ định cư thì đều chuẩn bị tâm lý và nghiên cứu hỏi han kỹ lưỡng những người đi trước hết rồi. Mà cũng chẳng nói hay được, giờ ở Việt Nam mình, kiểu người nào cũng có.
@@bonchen3202 người ỷ lại như thế theo mình nghĩ thì là số ít thôi, phần đông thì qua đây nhiều gia đình rất chịu cực chịu khó để bắt kịp nhịp sống. Mình thấy rất nhiều gia đình rất đáng nể vì sự chịu khó .
@@ChungngocnhiOfficialđề tài chị rất hay, nhưng là diễn đàn để rất nhiều vk lên chê trách và xỉ vã người thân của họ, mà trong đó có phần lỗi lớn là của chính vk đó như chị phân tích và cảnh báo.
Ngồi chờ sung rụng quen rồi .nhieu lam
Tình cờ coi được video nầy của chị, cảm thấy sự chia sẽ của chị rất đúng, rất đồng cảm với chị!
Thương Ngọc Nhi nhiều.
Cảm ơn những gì chị chia sẻ,mong là nhiều người xem được bài chia sẻ của chị để họ hiểu một cách đúng hơn về mục đích sang mỹ để làm gì......
Ở vn hay ở mỹ mà tiêu xài phung phí kg biét quý trọng đồng tiền thì cũng có ngày khổ sở. Quan trọng nhất phải hiểu là mình muốn xài gì thì tự kiếm tiền chứ kg ai có trách nhiệm chu cấp cho mình. Kg hiểu dc vậy thì ở đâu cũng mệt.
Chuẩn 😊
Nói ra thì cũng buồn người Việt mình bẩm sinh tính tình không được tốt lắm, cho nên những chuyện này không thể nào tránh khỏi, sửa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu còn không thì đành chấp nhận
Cám ơn bạn ... nói rất là chí lý...
vậy chị này nói chính xác đọc comment của mọi người thấy ai cũng đồng tình với chị bảo lãnh người thân qua thật là khổ đau cho chính mình ❤
Thời thế đã khác xa rồi, ngày nay Việt kiều về không ai đòi hỏi phải bao hết, đa số bao qua bao lại hoặc là Việt Nam lo, thời đại thông tin nên không còn chuyện chỗ này thiên đường chỗ kia địa ngục, ở đâu cũng có sướng có khổ, có được có mất, chuyện này không còn là chuyện mới,ai cũng hiểu cuộc sống nước ngoài phải làm cật lực thành ra đi hay ở họ tự biết rõ để chuẩn bị tinh thần.
@@NGUYENDAVID-d2y cám ơn bình luận rất hay của bạn 😘👏👏
Chính xác. cha mẹ em cũng có nhiều kinh nghiệm tương tự khi giúp đỡ người thân. Chi noi hay lam. ❤
mặc dù Cha mẹ em đã cảnh báo họ trước khi họ đến Hoa Kỳ, họ không tin hoặc quá cố chấp. sau đó, họ dễ dàng đổ lỗi cho người khác và không chịu trách nhiệm. cáo buộc Gia đình em là kiêu ngạo và không có sự đồng cảm với họ. Họ không nhận ra rằng Gia đình em đã bỏ công sức vào những năm tháng bắt đầu ở đây tại Hoa Kỳ.
Clip nay đang triệu view! Cả trăm ngan gia đình roi vào hoàn cảnh nay!
Nghe câu chuyện của bạn rất hay. Lời khuyên của bạn rất đúng. Tôi có 2 con gái đã có đủ chồng con. Một gia đình bên Mỹ, một gia đình ở Việt Nam. Tui và ông xã từ chối qua Mỹ vì chúng tôi biết rõ như những điều bạn nói. Bạn nói rất rất hay và đúng.
Cô nói rất chính xác,ngay cả mẹ ruột của con.Con cũng thể chịu nổi khi wa ở chung…!!!
Ngày xưa rất nhiều người đã nói với tôi như vây nhưng tôi ko tin...vì tôi nghĩ đây là ba mẹ em trai mình chứ ai...Cuối cùng đau lòng khi phải nói ra 2 từ hối hận. Nếu thời gian quay lại tôi sẽ ko bl.
Chị nói đúng. Dân mới qua không biết làm cái gì mà vô cùng sĩ điện và coi thường người khác.
Tu tu Mỹ sẽ day lại
Ở bất kì đâu đều phải làm làm....mới có hưởng thụ
Hay. Cảm ơn Ms Chung.
Rất là sự thât. Đúng về mọi mặt
Hay quá Ngọc nhi ơi
Thank you Ngoc Nhi so much for posting this video clip.
Vì vậy gia đình nào muốn bảo lãnh thân nhân đoàn tụ qua Mỹ ,phải kể hết sự tình từ cách ăn ở ,và công ăn việc làm coi như ai qua Mỹ cũng như phải bắt đầu phải làm từ đầu phải nói rõ ràng ra ,cho bà con mình suy nghĩ muốn đi thì đi thì họ không trách mình được
Rất hiểu và ủng hộ ý kiến của chị Ngọc Nhi. Mình chỉ dắt gia đình đi du lịch chứ khg thích định cư. Ở đâu cũng phải làm , ai nuôi mình ăn ở khg.
Lam on mac oan
Rất cám ơn Chung Ngọc Nhi đã nói sự thật để mọi người Hiểu.
Chi chia se rat hay ♥️♥️♥️👍
Coi chị chia sẻ rất có kiến thức và nói chuyện rất có duyên cảm ơn chị đã có những câu chuyện tuyệt vời
Tôi đã bảo lãnh cho gia đình con tôi, sau 15 năm chờ đợi, cũng đc qua định cư. Chúng nó qua đến nay được hơn 5 tháng, vẫn luôn miệng oán trách tôi là chúng nó đã lầm khi nghe tôi sang Mĩ. Kêu làm việc nào cũng cho là nghèo hèn kg chịu làm. Ngày qua ngày chỉ nghe trách móc, so sánh với cuộc sống bên VN. Bây giờ cho về lại thì cũng phải viện trợ cho chúng sống, thật khổ!
Sao bạn không cho con mình biết những khó khăn, vất vã khi định cư ở Mỹ. Bạn không chuẩn bị tâm lý và định hướng cuộc sống cho chúng nó trước khi bảo lãnh. Tô hồng miền đất hứa và cho tụi nó ăn bánh vẽ không làm cũng có ăn quen rồi, nên giờ tụi nó vỡ mộng. Trách con mình thì cũng ngẫm lại mình.
Tôi qua Mỹ 6 tháng là tìm đường qua bang khác làm ăn, mình không thích bám vào người bảo lãnh, họ bảo lãnh mình qua không nhớ ơn họ thì thôi đừng đòi hỏi họ lo cho mình, ở Mỹ có hội nhiều, nên dễ sống, việc nào cũng tốt, lo cho gia đình OK là được.
Chào bạn xinh đẹp cảm ơn bạn chia sẻ rất thực tế cho mọi người hiểu rỏ về cuộc sống ở Mỹ
May người o vn qua xài sang lam . Tôi cho muốn nha 1 PN to o 4 người mà mở air conditioning hậu như 24/24 hours . Tôi đã cho họ đon ra roi cách đây 2 nam
dungbaogio cho lu viet cong muon phong va muon nhA
Mình đưa khoảng 15 người có 2 người dưng còn lại là người thân. Bây giờ người dưng còn lui tưới thăm hỏi.
Người thân có người không ở gần có cuộc sống phải lo nên không đến thăm hỏi.
Buồn là những người thân ở gần trở thành người dưng luôn.
Nhưng nếu nói trở lại từ đầu mình vẫn giúp vì ít nhất họ có được cuộc sống tự lập mạnh ai nấy làm tay làm hàm nhai.
Xin hỏi đưa qua mỹ bằng cách nào ? Cảm on nhiều
Tốt nhất ko bảo lãnh ai bên VN qua, nếu muốn đi tự tìm cách đi.
Tui thì ngược lại. Người thân tui "được" bảo lãnh qua đây rồi bị lợi dụng, chèn ép, hiếp đáp. Đến khi chịu không nỗi nữa thì gọi về VN năn nỉ, thuyết phục, vẽ vời để khuyên qua Mỹ trở lại. Chẳng những vậy còn bảo để chị về VN, ở nhà em chơi rồi hau chị em qua mỹ cùng lúc. Đến khi qua Mỹ rồi thì lại tiếp tục lợi dụng tiền bạc, chèn ép, ức hiếp. Người thân của tui về VN và tuyên bố chấm dứt tình cảm và không qua lại nữa. Giờ mấy con của người đó gọi điện xin lỗi người nhà của tôi, người nhà tôi không thèm nghe máy vì cuối cùng mẹ con họ cũng cùng bản chất lợi dụng người bên VN như nhau. Thật ê chề và đau đớn. Không xóa cmt tôi nhé, nếu xóa thì chứng tỏ bạn cũng là dạng ba xạo, mắc bệnh sĩ diện mà thôi.
Để họ tự tìm cách đi họ mới biết quý những gì nguoi khác làm cho họ
Mình đã lãnh rồi Quá an hận .Biết sao đây B.?
@@AngeI225 Nếu đã đưa qua rồi thì b để theo ý trời, ng có ng này ng kia mong họ đừng đổ lỗi b đã đưa họ qua đây.
@@hoangdinh2461 Đúng vậy, giờ cuộc sống VN khác xưa đưa ng thân qua chưa chắc họ cảm kích mình ngược lại trách nếu họ ko chịu khó.
Vậy thì Đừng bao giờ lãnh đám ở vn qua đây nữa nếu không biết tính tình của chúng nó. Phải dậy chúng nó trước khi sang đây. Những bước đầu phải ráng lo cho tụi nó. Gia đình chồng tôi thì rất tốt. Chúng nó qua đây tôi là chị dâu giúp lãnh các em các cháu qua. Qua đây các em các cháu đều thành công, chịu khó làm việc học hành giỏi lắm. Tất cả ra trường dentist, pharmacist and nurses. Rất đáng công sức tôi dem các em các cháu sang đây. Tôi rất rất thương yêu các em chồng và các cháu chồng tôi. Tôi là một người chị dâu rất may mắn và rất hãnh diện các em chồng và cháu.
Hôm nay tôi xem được video này tôi mới hiểu và biết rõ thế nào mà AC tôi ko dám lãnh tôi qua Mỹ ..chuyện đã xảy ra 30 năm ..giờ tôi vẫn còn ở VN ..
Mong bạn thông cảm cho anh chị ấy nhé. Có thể bạn là người không vô ơn đâu. Nhưng khổ nỗi. Trong vụ này, không phải một con sâu làm rầu nồi canh, mà là 98/100 CON SÂU làm nổi canh phải đổ, ăn vô là TỪ CHẾT ĐẾN BỊ THƯƠNG.
Cũng may mình không còn người thân nào ở Việt Nam , Nếu còn có lẽ mình cũng không dám bảo lãnh đâu, vì mình thấy tinh trạng CHỈ CÓ BUỒN, và rất xấu hổ với tổ quốc cưu mang người Việt chúng ta . Thay vì chính phủ cho đoàn tụ, nhưng đau lòng thay . LẠI LÀ KHÔNG NHÌN NHAU sau khi ĐOÀN TỤ tại xứ người 😭😭😭
Chúc bạn nơi quê nhà luôn khỏe mạnh và hạnh phúc nhé. 🌹❤️
@@phuongtruong3721 hihihihi .hoàn cảnh bạn giống y hoàn cảnh của bạn tôi.
Thấu tình , đạt lý , cảm ơn em !
hay lắm em gái
@@lambui8721 em cám ơn ạ
Tôi cũng là nạn nhân mang gia đình người thân Qua Mỹ hơn 8 năm.Những người bảo lãnh thân nhân nên nghe video này để khỏi hoi han sau này.
Tóm lại là từ năm 1975 cho tới nay, trải qua mấy chục năm người trong nước hay hải ngoại đều phải chịu cực, chịu thương chịu khó kiếm đồng tiền. Nhưng người ở hải ngoại thì chỉ chịu cực thân nhưng không khổ tinh thần. Và luôn thương về quê hương, gia đình, bạn bè, xóm giềng. Việc họ gởi tiền về giúp đỡ, đó là sự hy sinh, sự chia sẻ - để qua đó gởi gấm tình nhớ ruột thịt, đồng bào. Còn người trong nước, thời gian sau 75 trải qua sự nghèo khó cùng cực, mà ai cũng biết, đó là nỗi đau khó quên của tất cả người VN. Đấu tố, đánh tư sản, bắt bớ C.I.A, ở tù, đì ếm con cháu Sài Gòn không ngóc đầu lên nổi. Đó chính là cái lý do mà người thân ở hải ngoại mới gởi tiền để thương về gia đình và quê hương.
Nhưng dần dà, từ năm 2010 (nhớ lầm 2010, ngày 3 tháng 2 năm 1995 mới đúng), TT Bil Clinton Mỹ bỏ lệnh cấm vận thì kinh tế đã khá hơn. Có thể nói, cán cân bắt đầu cân bằng và dần lệch về phía Việt Nam. Một số, bắt xu hướng, may mắn đã khá hơn. Nhưng thói quen cho tiền và nhận tiền vẫn cứ diễn ra thành một trách nhiệm của người đi ra ngoại quốc.
Đó là chuyện từ năm 2016 trở về trước.
- Nhưng kể từ 2016, khi ông NP Trọng lên ghế TBT, thì kinh tế suy sụp, đi xuống, những chuyện tù đày bắt bớ xảy ra. Kinh tế suy kiệt vì cái lò tự thiêu, khác với thời của ông Nguyễn Tấn Dũng về trước là mở cửa kinh tế, khuyến khích SX, kinh doanh, xuất khẩu.
- Lại bồi thêm trận dịch Covid-19 năm 2019, kinh tế sụp đổ, con người tang hoang, suy sụp. Cán cân tiền bạc, giàu nghèo lại từ từ nghiêng về hải ngoại, vì họ không chịu ảnh hưởng của kinh tế vì có an sinh xã hội của chính phủ lo cho. Có thể nói họ sống thoải mái vì tiền trợ cấp nhiều hơn là đi làm.
- Từ lúc đó cho tới bây giờ. Việt Nam thì TOANG THẬT RỒI, rất cần sự trợ giúp từ hải ngoại. Nếu mà được bảo lãnh qua Mỹ thì thật đội ơn là vì được giải thoát. Ai điên rồ và ngu xuẩn mới sống theo kiểu như câu chuyện của chị Ngọc Nhi kể. Thật là không hiểu chuyện gì hết!
- Mong là người trong nước hãy hiểu nỗi khó, cực và cái tình thương của người thân bên hải ngoại đã hy sinh giúp đỡ cho mình trong suốt thời gian qua, vì đó là mồ hôi tuôn đổ đánh đổi mới có - mà lo tiết kiệm trân quý những đồng tiền mà người thân gởi về. Và VK cũng nên nói thật luôn mình đã cực khổ ra sao khi bắt đầu qua Mỹ cho tới bây giờ.
Để đừng xảy ra những bi kịch trong người thân như vậy nữa.
Tôi là người Sài gòn, trong nước, cũng đang muốn thoát khỏi sự điêu tàn của chế độ bao gồm tinh thần lẫn thể xác. Đi Mỹ thà cực lúc đầu, nhưng về già có sự chăm sóc, an hưởng tuổi già. Còn ở VN, về già mà không có nhà cửa hay gia tài để lại cho con cháu thì chuẩn bị chui vô hòm sớm là vừa, không có tuổi già đâu! Mà có để lại thì cũng phải có bản lĩnh hay uy lực mới chống chọi nỗi với đám âm bình con cháu.
cột điện vn biết đi nó cũng đi luôn.hêhê ..cực bên mỹ nhưng có nhà có xe có tương lai .cực vn đi bán vé số ở nhà trọ chạy xe ôm ăn xin ngủ gầm cầu.ko tin. mỹ cho qua .,vn cho đi tự do .vn ko còn 1 móng người ..
Lệnh bỏ cấm vận bắt đầu từ năm 1995!
Giọng 3///
Nói nghe nè. Sống tuân thủ pháp luật thì ai bắt bớ. Đừng xuyên tạc!
@@quynhphan9088 Cảm ơn bạn đã nhắc. Tôi đã nhớ lầm.
Cảm ơn chị, chị phân tích câu chuyện gia đình đoàn tụ rất súc tích, chị ơi khoảng 80% mọi gia đình đoàn tụ đều có khúc mắc và nước mắt.
Ở VN ểnh ểnh quen rồi sang đây bị sốc chịu cực Ko nổi!
ểnh con mẹ gì , người VN qua Mĩ lâu năm khó chịu ích kỉ tham lam như quỷ, chứ cũng ko phải người nào cũng tốt, còn người ở VN mới sang cũng có người vong ơn người bảo lãnh cũng có.. nói chung là do tánh của con người VN chứ ko nói người mới qua hay ở lâu .Có gđ lúc còn ở VN , người thân về thăm tỏ vẻ thương yêu con cháu lắm , tới lúc đoàn tụ ở Mĩ chửi cháu chửi anh chị mà thấy người ta mới qua nói nặng nói nhẹ … cũng ích kỉ nữa
Nổ là nói láo noi xạo đó hả, trời hỡi 😮
@@9luahg815 Ko phải ai cũng thế có người vầy người khác bạn Ko nên quơ đũa cả nắm!
@@trangbach8594 đúng rồi đem sổ đỏ cầm cố thế chấp nhà cửa đất đai của ông bà cha mẹ cho ngân hàng vay tiền mua xe hơi chạy như vậy có phải là nổ là lấy le hay sống ảo Ko?
@@trangbach8594 đúng rồi lấy sổ đỏ thế chấp ngân hàng nhà cửa đất đai của ông bà cha mẹ vay tiền ngân hàng mua xe hơi chạy vậy có phải là nổ là lấy le hay sống ảo Ko?
Con chào Cô con tình cờ được biết đến kênh của Cô cảm ơn Cô đã chia sẻ 👍