Các anh là những người con đất Việt rất dũng cảm kiên cường chiến đấu ,hy sinh tính mạng của mình .Cám ơn các anh ngàn lân các anh là những người anh hùng dân tộc
Loolllolo😊😊😊😊😊😊😊😊😊😊📍𝐓𝐚𝐢𝐰𝐚𝐧 Buổi chiều thứ Sáu âm u ở Nam Đầu, mình ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế băng dài đợi chuyến xe buýt cuối cùng để về lại Đài Trung. Một điểm mình nhận ra ở cái xứ này là chả thấy bao giờ người đông đúc tấp nập cả. Thế mà lúc đó từ đâu có ông lão tiến lại phía mình. Ông lão có dáng vẻ ốm yếu, quần áo dính đầy bụi bẩn. Thú thực nếu mình gặp ông vào nửa đêm ở một ga tàu thì chắc chắn mình chọn phương án gọi điện thoại cho người thân . Nhưng khi ấy vẫn ban ngày, lại giữa bến xe bus, để xem ông lão muốn gì. Ông tiếp tục bước đến gần hơn, miệng nói còn tay chỉ trỏ đủ các ký hiệu. Nắm đấm, chữ X, giơ bàn tay. Rõ ràng không phải muốn lấy tiền. Ông lão không có điện thoại. Mình cũng không liều lĩnh gì mà đưa điện thoại của mình ra để mở Google dịch trong trường hợp này. Sau một hồi cố gắng, ông chỉ vào cái hình xe bus, rồi viết số 610. À trời ơi, hoá ra là thế. Ý ông là xe bus ở đây chuyến cuối sẽ là lúc 6 giờ 10. Sau đó hết xe. Đơn giản thế thôi mà lúc đấy mình nghĩ ra đủ các kịch bản phim tội phạm :)) Ông lão chỉ là một trong số những người mình gặp trong phi vụ đi chơi lần này. Vì sao mình chọn đi chơi một mình dù nửa chữ tiếng Trung cũng không biết? Có lẽ do mình tin rằng lòng tốt luôn hiện hữu ở mọi nơi. Mình bỏ hẳn cái lịch trình chi tiết dài cả trang A4 ghi cụ thế bắt xe buýt bao nhiêu, đi những đâu, đi bao lâu. Mình chọn bước ra đường xem hôm nay sẽ gặp ai đây, câu chuyện của họ là gì và mình sẽ cứ đi chẳng theo dự định gì cả. Ngồi trên chuyến xe buýt ra sân bay về lại Hà Nội, bỗng thấy mình hạnh phúc quá vì có được quá nhiều trải nghiệm và cảm xúc tốt đẹp rồi.📍𝐓𝐚𝐢𝐰𝐚𝐧 Buổi chiều thứ Sáu âm u ở Nam Đầu, mình ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế băng dài đợi chuyến xe buýt cuối cùng để về lại Đài Trung. Một điểm mình nhận ra ở cái xứ này là chả thấy bao giờ người đông đúc tấp nập cả. Thế mà lúc đó từ đâu có ông lão tiến lại phía mình. Ông lão có dáng vẻ ốm yếu, quần áo dính đầy bụi bẩn. Thú thực nếu mình gặp ông vào nửa đêm ở một ga tàu thì chắc chắn mình chọn phương án gọi điện thoại cho người thân . Nhưng khi ấy vẫn ban ngày, lại giữa bến xe bus, để xem ông lão muốn gì. Ông tiếp tục bước đến gần hơn, miệng nói còn tay chỉ trỏ đủ các ký hiệu. Nắm đấm, chữ X, giơ bàn tay. Rõ ràng không phải muốn lấy tiền. Ông lão không có điện thoại. Mình cũng không liều lĩnh gì mà đưa điện thoại của mình ra để mở Google dịch trong trường hợp này. Sau một hồi cố gắng, ông chỉ vào cái hình xe bus, rồi viết số 610. À trời ơi, hoá ra là thế. Ý ông là xe bus ở đây chuyến cuối sẽ là lúc 6 giờ 10. Sau đó hết xe. Đơn giản thế thôi mà lúc đấy mình nghĩ ra đủ các kịch bản phim tội phạm :)) Ông lão chỉ là một trong số những người mình gặp trong phi vụ đi chơi lần này. Vì sao mình chọn đi chơi một mình dù nửa chữ tiếng Trung cũng không biết? Có lẽ do mình tin rằng lòng tốt luôn hiện hữu ở mọi nơi. Mình bỏ hẳn cái lịch trình chi tiết dài cả trang A4 ghi cụ thế bắt xe buýt bao nhiêu, đi những đâu, đi bao lâu. Mình chọn bước ra đường xem hôm nay sẽ gặp ai đây, câu chuyện của họ là gì và mình sẽ cứ đi chẳng theo dự định gì cả. Ngồi trên chuyến xe buýt ra sân bay về lại Hà Nội, bỗng thấy mình hạnh phúc quá vì có được quá nhiều trải nghiệm và cảm xúc tốt đẹp rồi.
Nói đến ngủ thì ôi thôi thúc loi con mắt đến bây giờ mấy chục năm nghề TX cũng thức lúc hoi tưởng lại kỉ niệm năm xưa rồi tự an ủi mình xưa thì chiến trường nay thì chén cơm manh áo khô cho cuộc đời
Chiến phí thì tính với Pốt chứ tính gì với chính quyền bạn. Còn vàng thì là tài sản của dân họ thì trả lại cho họ chứ sao nữa. Đến cọng rau, củ sắn, con gà của dân bản xứ còn bị cấm động đến trong điều luật, huống chi là vàng
Máy bay có nhưng số lượng rất ít. Mà ném bom hàng loạt thì ta đâu có đủ đạn mà phung phí. Nhớ trong Hồi ký của đồng chí Nguyễn Văn Cảm trên kênh RUclips Lính Chiến có kể lại hồi còn chiến đấu ở đất Hồng Ngự muốn ném bom thì phải cử Trinh Sát mò vào Thả thính xác định căn cứ của địch rồi đốt quả khói màu làm điểm đánh dấu để máy bay ném bom cho chính xác
Các anh là những người con đất Việt rất dũng cảm kiên cường chiến đấu ,hy sinh tính mạng của mình .Cám ơn các anh ngàn lân các anh là những người anh hùng dân tộc
ô
L
.
Loolllolo😊😊😊😊😊😊😊😊😊😊📍𝐓𝐚𝐢𝐰𝐚𝐧
Buổi chiều thứ Sáu âm u ở Nam Đầu, mình ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế băng dài đợi chuyến xe buýt cuối cùng để về lại Đài Trung. Một điểm mình nhận ra ở cái xứ này là chả thấy bao giờ người đông đúc tấp nập cả. Thế mà lúc đó từ đâu có ông lão tiến lại phía mình. Ông lão có dáng vẻ ốm yếu, quần áo dính đầy bụi bẩn. Thú thực nếu mình gặp ông vào nửa đêm ở một ga tàu thì chắc chắn mình chọn phương án gọi điện thoại cho người thân . Nhưng khi ấy vẫn ban ngày, lại giữa bến xe bus, để xem ông lão muốn gì. Ông tiếp tục bước đến gần hơn, miệng nói còn tay chỉ trỏ đủ các ký hiệu. Nắm đấm, chữ X, giơ bàn tay. Rõ ràng không phải muốn lấy tiền. Ông lão không có điện thoại. Mình cũng không liều lĩnh gì mà đưa điện thoại của mình ra để mở Google dịch trong trường hợp này. Sau một hồi cố gắng, ông chỉ vào cái hình xe bus, rồi viết số 610. À trời ơi, hoá ra là thế. Ý ông là xe bus ở đây chuyến cuối sẽ là lúc 6 giờ 10. Sau đó hết xe. Đơn giản thế thôi mà lúc đấy mình nghĩ ra đủ các kịch bản phim tội phạm :))
Ông lão chỉ là một trong số những người mình gặp trong phi vụ đi chơi lần này. Vì sao mình chọn đi chơi một mình dù nửa chữ tiếng Trung cũng không biết? Có lẽ do mình tin rằng lòng tốt luôn hiện hữu ở mọi nơi. Mình bỏ hẳn cái lịch trình chi tiết dài cả trang A4 ghi cụ thế bắt xe buýt bao nhiêu, đi những đâu, đi bao lâu. Mình chọn bước ra đường xem hôm nay sẽ gặp ai đây, câu chuyện của họ là gì và mình sẽ cứ đi chẳng theo dự định gì cả.
Ngồi trên chuyến xe buýt ra sân bay về lại Hà Nội, bỗng thấy mình hạnh phúc quá vì có được quá nhiều trải nghiệm và cảm xúc tốt đẹp rồi.📍𝐓𝐚𝐢𝐰𝐚𝐧
Buổi chiều thứ Sáu âm u ở Nam Đầu, mình ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế băng dài đợi chuyến xe buýt cuối cùng để về lại Đài Trung. Một điểm mình nhận ra ở cái xứ này là chả thấy bao giờ người đông đúc tấp nập cả. Thế mà lúc đó từ đâu có ông lão tiến lại phía mình. Ông lão có dáng vẻ ốm yếu, quần áo dính đầy bụi bẩn. Thú thực nếu mình gặp ông vào nửa đêm ở một ga tàu thì chắc chắn mình chọn phương án gọi điện thoại cho người thân . Nhưng khi ấy vẫn ban ngày, lại giữa bến xe bus, để xem ông lão muốn gì. Ông tiếp tục bước đến gần hơn, miệng nói còn tay chỉ trỏ đủ các ký hiệu. Nắm đấm, chữ X, giơ bàn tay. Rõ ràng không phải muốn lấy tiền. Ông lão không có điện thoại. Mình cũng không liều lĩnh gì mà đưa điện thoại của mình ra để mở Google dịch trong trường hợp này. Sau một hồi cố gắng, ông chỉ vào cái hình xe bus, rồi viết số 610. À trời ơi, hoá ra là thế. Ý ông là xe bus ở đây chuyến cuối sẽ là lúc 6 giờ 10. Sau đó hết xe. Đơn giản thế thôi mà lúc đấy mình nghĩ ra đủ các kịch bản phim tội phạm :))
Ông lão chỉ là một trong số những người mình gặp trong phi vụ đi chơi lần này. Vì sao mình chọn đi chơi một mình dù nửa chữ tiếng Trung cũng không biết? Có lẽ do mình tin rằng lòng tốt luôn hiện hữu ở mọi nơi. Mình bỏ hẳn cái lịch trình chi tiết dài cả trang A4 ghi cụ thế bắt xe buýt bao nhiêu, đi những đâu, đi bao lâu. Mình chọn bước ra đường xem hôm nay sẽ gặp ai đây, câu chuyện của họ là gì và mình sẽ cứ đi chẳng theo dự định gì cả.
Ngồi trên chuyến xe buýt ra sân bay về lại Hà Nội, bỗng thấy mình hạnh phúc quá vì có được quá nhiều trải nghiệm và cảm xúc tốt đẹp rồi.
2806817657773856571777777807558016366607144117718889888989682210860171770073742077867067707709347977334673771387760670337277147377777077150770973733770770257097032572779827567017099839879248886888882888851887 23:29 07yu3uy2986
❤ rất hay
Chiến tranh..liên lạc cực kỳ quan trọng
Anh nói đúng bỏi vì đon vị tôi d7 đóng quân tù tháng7,1978,sau lung chọ ba chúc, cuói tháng 1o liên tục tác chiến ỏ đó ngày cũng nhu đêm.
Nói đến ngủ thì ôi thôi thúc loi con mắt đến bây giờ mấy chục năm nghề TX cũng thức lúc hoi tưởng lại kỉ niệm năm xưa rồi tự an ủi mình xưa thì chiến trường nay thì chén cơm manh áo khô cho cuộc đời
TX là gì vậy sếp? Viết tắt vậy ai mà hiểu đc
@@Hnt1234tài xế 😂
Chào HƯL . Like HƯL.
❤
Hay
Thương các anh em quá
Giong doc qua hay rot truyen cam
thế giới của chúng mình ở đâu ở Việt Nam còn ở đâu LỮA❤❤❤❤❤❤❤
👍👍👍
Thương các anh làm nghĩa vụ quốc tế, sao thấy mũ và quân phục tất cả vũ khí thấy quen quen?
🇻🇳🇻🇳🇻🇳 VIỆC NAM
Rất hay các anh là người con đất Việt Di làm quốc tế cao cả hy sinh bao nhiêu là người mà bây giờ nó trở mặt quân ấn cháo đá bát
Chiến thắng 1975 chiến thắng mà mất cảnh giắc ,k đề pòng ,làm hàng nghìn dân ,bộ đội chết oan uổng chẳng cha nào chịu trách nhiêm cả.
Xin tác giả đừng lấy lời bài hát xen vào làm mất đi sự thật của câu chuyện
Hy sinh nhiều, các chú các anh cực quá..
.
Trả lại vàng... ngu thật. Sao không tính vào chiến phí.
Chiến phí thì tính với Pốt chứ tính gì với chính quyền bạn. Còn vàng thì là tài sản của dân họ thì trả lại cho họ chứ sao nữa. Đến cọng rau, củ sắn, con gà của dân bản xứ còn bị cấm động đến trong điều luật, huống chi là vàng
Ra trận 1 sống một chết vớ được gà thì nướng luôn sợ gì
Sao mình không dùng máy bay ném bom
Đã có lần nào a bắn 7 phát B40 B 41 chưa ạ
B41 thì còn đỡ, chứ B40 thì bao điếc
Nhét bông vào tai bắn vô tư. Nhưng có phải lúc nào cũng làm như vậy được đâu , nhất là vận động chiến. Tôi điếc tai phải vì B40
Sao ta ko dùng máy bay để thả bom nhỉm
Sao ta bao vây rồi. Ko tìm cách gì đánh đk thì dùng máy bay mà thả bom chứ nhỉ. Khi đó ta cũng có máy bay rồi chứ đâu phải ko có.
Máy bay có nhưng số lượng rất ít. Mà ném bom hàng loạt thì ta đâu có đủ đạn mà phung phí. Nhớ trong Hồi ký của đồng chí Nguyễn Văn Cảm trên kênh RUclips Lính Chiến có kể lại hồi còn chiến đấu ở đất Hồng Ngự muốn ném bom thì phải cử Trinh Sát mò vào Thả thính xác định căn cứ của địch rồi đốt quả khói màu làm điểm đánh dấu để máy bay ném bom cho chính xác
Vàng linh tui may chac an đuoc...kg an k54 la mung.
Nếu nói hoa lục b40, b41 bán bay tám trái là bình thường bạn ơi
Các đồng chí phía Bắc ăn trộm của anh em thường xuyên..
Tui rất nản
:))
Lính có gì riêng mà trộm