Video gặp Khánh hơn 4 năm trước Khoai để ở đây nha: ruclips.net/video/a-2iTFdtnvk/видео.html Cuộc sống Bản Phùng Tập 1: ruclips.net/video/M2B-FuaDTcA/видео.html Cuộc sống Bản Phùng Tập 2: ruclips.net/video/RvMcyBS8SgU/видео.html\ Cuộc sống Bản Phùng Tập 3: ruclips.net/video/wX-TrSDnAys/видео.html Cuộc sống Bản Phùng Tập 4: ruclips.net/video/mLmPajA_3Gg/видео.html Cuộc sống Bản Phùng Tập 5: ruclips.net/video/V_2_CPiTDR4/видео.html Cuộc sống Bản Phùng Tập 6: ruclips.net/video/w3Lacg8bqZI/видео.html
Cậu bé Khánh 5 năm trước thật trong trẻo, ngây thơ và có vẻ hoàn toàn vô lo vô nghĩ. Bây giờ tuy vẫn là Khánh, vẫn cậu bé ham học hỏi ngày nào. Nhưng Khánh có một chút thay đổi từ cái tên, suy nghĩ, ước mơ, hoài bão. Tuy nhiên khi được đồng hành cùng anh Khoai, một trong những người lưu giữ 1 phần kỷ niệm về tuổi thơ của mình, " Phùng" đã 1 phần nào đó lại trở nên hồn nhiên lại, tuy là chỉ một ít thôi, bởi sự hồn nhiên lúc này còn kèm theo cả gia đình trên vai nữa. Chúc anh Phương, Phùng , bản thân tôi và mọi người thật nhiều niềm vui, sức khỏe trong cuộc sống.
@@KhoaiLangThang Khanh van dang hoc, hoc o truong doi... Ai chac hoc xong 12 co cuoc song tot hon ng nghi hoc som, buon chai voi cuoc song som? Van an noi rat le phep va ton trong thi thay vui cho em ay... Lua chon nao cung dc, mien song tot va co gang voi lua chon cua minh la "du"
@@quantrieu1251 Khanh noi, coi kenh cua Khoai nhieu nhat... Tiec ko, cung tuy moi ng... Khanh ko tiec, la dc... Dung de em ay doc comment cua Khoai hay nhung ng thay toi nghiep... Em ay vui voi cuoc song do la "du"
E là vị cứu tinh của e khánh đó.khi gặp e khánh rất vui và ko hạnh phúc e ấy đã thể hiện sư vui tuơi từ nét mặt rồi đó..chị mong e hãy thực hiện ướt mơ mà e khánh đã nói trong video đấy..chị chúc e và e khánh mãi mãi là ae trong quãng đời còn lại..chúc 2ae luôn luôn lạc quang yêu đời và vui vẽ nhé😂😂😂😂😂
Rất ấn tượng với Khánh, một cậu bé vô tư hồn nhiên với gương mặt ngây thơ trong trẻo rất hay cười và sống tình cảm, hiểu chuyện. Đó là Khánh của 5 năm về trước ở bản Phùng. Sau này anh Khoai quay lại, không ai thấy hình ảnh của bé Khánh nữa mà chỉ có Phùng. Phùng đã lớn và có nhiều sự thay đổi, thay đổi từ cái tên cho đến suy nghĩ, ước mơ. Phùng trưởng thành hơn một chút, không còn nét vô tư hồn nhiên mà đổi lại trên gương mặt đó có một chút buồn, một chút lo lắng và trên vai là gánh nặng gia đình nhưng Phùng vẫn ấm áp, nụ cười của em vẫn đẹp như ngày đầu tiên anh Khoai gặp “Khánh”❤ Cảm ơn anh Khoai vì trở thành một phần ký ức đẹp với Phùng, trở thành động lực để Phùng vươn lên trong cuộc sống, cảm ơn vì đã mang trở lại cho Phùng phần nào nét hồn nhiên của “Khánh”, mang đến cho Phùng và gia đình Phùng “ánh sáng” của tương lai tốt đẹp. Hy vọng cả hai anh em sẽ giữ lời hứa với nhau, anh Khoai sẽ về thăm Hoàng Su Phì nhiều hơn và Phùng đã có thể chăm lo cho gia đình một cuộc sống tốt đẹp và đầy đủ hơn ✨ Thương em Phùng, mong em sẽ thực hiện được ước mơ của mình.
Mới đó mà Khoai đã đi trên hành trình của mình được 6 năm rồi. Khoai đã phát triển, đã đi lên nhưng vẫn bảo toàn được những giá trị ban đầu. Mừng cho Khoai và chúc Khoai luôn có thể giữ trái tim mình nguyên vẹn và thuần khiết.
Phùng bây giờ có nhiều ước mơ, nhiều hoài bão; gần như là 1 trụ cột gia đình nhưng sau bên trong vẫn còn đọng lại 1 sự hồn nhiên, thật thà. Nghe được điều mà em mong muốn xây nhà 3 tầng, em muốn được ra huyện mà lòng mình cứ nghẹn. Mong cuộc đời sẽ nhẹ nhàng với em, sống thật đúng và ý nghĩa. Có khi lần sau Khoai quay trở lại, Phùng đã có cho mình 1 gia đình rồi ấy chứ ❤
Cảm giác lúc 2 người gặp nhau nhóc muốn khóc tới nơi vậy. Cái clip lúc còn là Khánh mình rất ấn tượng luôn. Kiểu như hồn nhiên với rất biết quan tâm, mình xem khúc nhường phần ngon cho Khoai mình đã biết Khánh là đứa trẻ ngoan. Bây giờ thì rất ấn tượng bởi hoài bão của Phùng, cái câu "ở cái bản này nhà em là nát nhất" làm mình chạnh lòng quá.
Giống cảm nhận của mình luôn, cảm thấy rất ấn tượng với cái suy nghĩ của Phùng. Đúng kiểu nhìn thấy được cái khổ của bản thân, của gia đình mà cố gắng hơn. Cái câu “ở cái bản này nhà em là nát nhất” nghe đến đấy là nước mắt chực chờ rơi, nhìn lại tự thấy bản thân mình quá may mắn luôn
Xem clip xong ko hiểu sao nước mắt cứ rơi, Khánh nói “ ở đây xấu, chán lắm, lên huyện đẹp hơn” thấy thương em quá, cảm giác vùng núi thiếu thốn đủ thứ khiến em thiệt thòi, hi vọng em sẽ được quay lại tiếp tục học hành để thực hiện ước mơ hoài bão của mình
Người phương xa đến nơi này thấy đẹp thấy mộng mơ như tiên cảnh, người sống nơi đây thì lại thấy xấu thấy chán muốn đến nơi khác... đúng như có người nói, đi du lịch là rời khỏi nơi mình chán đến nơi người khác chán 🙂
Khi 2 anh em gặp nhau mình cảm giác được sự gượng gạo khó tả của 2 con người sau nhiều năm xa cách. Khánh của bây giờ không còn là cậu bé tinh nghịch và hồn nhiên như 4 năm trước nữa, thay vào đó cậu ấy đã có dáng dấp của 1 người con trai trưởng thành đầy trầm lặng, mang trong mình những hoài bão và ước ao. Chúc Phùng tất cả!!
Thương nhóc Phùng quá. Khúc anh Khoai với Phùng gặp lại nhau, nhìn Phùng quay đi chỗ khác, mắt đỏ hoe như muốn khóc. Chị chúc Phùng và gia đình mạnh khoẻ, bình an, mong em luôn giữ được ước mơ và hoài bão. Chúc em thành công trong cuộc sống, mọi người thương em.
Thật sự mình chúc Khánh hãy giữ mãi ước mơ hoài bão của mình và sẽ thành công đạt đc . Mình lại nghĩ tới cảnh 10 năm 20 năm sau Khoai trở lại Hà Giang và được Khánh tiếp đón ở Homestay của chính bản thân Khánh gầy dựng được , điều đó sẽ rất tuyệt vời ❤
M cũng nghĩ như b vậy á. Mong cậu bé sẽ giữ vững đc ước mơ của mình dù gặp bất cứ việc gì, biến cố gì trong cs e đều sẽ vững tin là dù cs có khó khăn thì điều may mắn luôn hiện hữu với chúng ta
"Em xem video của anh nhiều nhất". Mình tin câu nói này là thật nó khiến mình bật khóc trong lẫn lộn cảm xúc Ngày nào, đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ chất phác ấy còn cười díu cả mắt nướng gà trên bản. Thế mà giờ... Khánh lớn lên, cùng với những bộn bề, cuộc sống của em vẫn trôi đi, ôm theo kỷ niệm đẹp, chỉ gặp lại người bạn cũ qua những thức phim em xem đi xem lại. Giờ Phùng lớn lên, mặc chiếc áo chỉnh tề nhất để đón anh Khoai, trở lại với cái vô tư Nhất của Khánh, kể cho anh về ước mơ về dự định của em, trong cái ngượng ngùng của vỏ bọc cứng cỏi, gai góc đã dần dày lên của một đứa trẻ ngày ngày dầm mưa dãi nắng trên lưng đồi. Thật may, là anh Khoai vẫn còn giữ lời hứa! Tối đó chắc Khánh vui lắm, vui để sáng mai gặp anh, mình cùng làm những điều em thích nhất, để em được hồn nhiên như cái ngày hôm ấy
Một lời hứa quay trở lại, nhưng nhiều năm sau mới thực hiện được. Đợt này Khoai quyết tâm xuống lại Bản Phùng và hỏi cho bằng được nhà của ku Khánh năm xưa. Khánh của nhiều năm sau ra sao? Và hành trình về lại Hoàng Su Phì - Hà Giang có gì đặc biệt? Đây chỉ là tập đầu tiên của chuyến đi này, chúc cả nhà mình coi clip thật vui nha. Video gặp Khánh gần 5 năm trước: ruclips.net/video/a-2iTFdtnvk/видео.html Thiết bị Khoai sử dụng làm Video: Camera: bit.ly/CameraKhoai Lens: bit.ly/LensVlog Micro: bit.ly/MicroVlog Balo chuyên dụng: bit.ly/BaloVlog Tìm Khoai ở đây nha: ►Facebook cá nhân: facebook.com/DinhVoHoaiPh... ►Facebook Page: facebook.com/KhoaiLangThang ►Instagram: instagram.com/khoailangthang ►Tiktok: www.tiktok.com/@khoailangthang
Nghe Khánh nói “nhà e nát nhất vùng” mà thấy thương. Với việc làm ruộng thì có lẽ chỉ đủ sống, ước mơ xây khách sạn còn xa tầm tay. Mong anh Khoai đi nhiều, trải nghiệm nhiều, am hiểu rộng có thể là 1 mentor cho bạn ấy❤
Cảm giác buồn, khi thấy dường như đây là những sự thật thà cuối cùng ở Phùng. Em ấy sẽ tiếp cận dần với những xh phức tạp khi còn quá nhỏ- tại 1 vùng quê khó khăn, em dừng việc học ở tuổi 15, vào đời với những suy nghĩ mới... " Em chán nơi này, em thích ở huyện với nhà cao tầng " Tôi hi vọng em sẽ kiên cường, để làm 1 người tử tế. 1 ánh mắt sáng. Thương em.
Cái gì từ trái tim sẽ đến được trái tim, RUclipsr duy nhất khiến mình tin vào điều đó. Trước giờ vẫn vậy, anh Khoai rất chỉnh chu trong từng thước phim; nội dung thoại;...đặc biệt là rất chân thật, không cố tình cắt dựng drama, giữ trọn vẹn cái tinh thần nơi anh đến. Nếu được gặp anh ở ngoài đời, chắc em sẽ đến xin bắt tay và ôm anh, với tất cả sự cảm mến của một người xem anh từ những ngày đầu tiên.
Sau bao video của Khoai đi khắp nơi trên thế giới thì vẫn thích nhất những video mà Khoai đi đâu đó trên mảnh đất hình chữ S, những cảnh đẹp thiên nhiên Việt Nam, những con người chân chất, những câu chuyện truyền cảm hứng. Hi vọng Khoai sẽ có một series đi thăm lại những con người đầy tình cảm và dễ thương trước đó để nhìn ngắm lại 1 VN đã thay đổi những gì sau mấy năm phát triển và một mùa dịch khó khăn. Chúc Khoai sức khỏe để có thể giới thiệu với mọi người nhiều điều hay ho nữa
Cảm giác Khánh ko còn hồn nhiên như trước, có nhiều thứ lo toan hơn so với độ tuổi của e. Thời gian trôi qua đúng làm con người ta luyến tiếc. Cảm ơn anh Khoai tuần nào cũng đưa e đi du lịch.
Khi bắt đầu xem video, cùng với cảm nhận về video của anh Khoai và Khánh 5 năm trước, mình đã tượng tượng được sự hồn nhiên và cảm xúc vui mừng thể hiện một cách nồng nhiệt khi gặp gỡ. Nhưng không, mọi thứ lại trái ngược, cậu bé Khánh ngày nào đã thay đổi, thay đổi theo hướng tích cực, sự tích ấy khiến mình rưng rưng nước mắt. Một cậu bé hiểu chuyện đến đau lòng, cảm xúc biết dấu kín hơn, có ước mơ, hoài bão. Cám ơn anh Khoai vì những trải nghiệm mà anh chia sẻ, để em thấy được rằng mình còn may mắn hơn bao mảnh đời khác. Chúc anh và "Phùng" sức khoẻ, nhiêu niềm vui và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.
Xem clip gặp lại Khánh sau 4 năm, em cứ thấy nghẹn ngào sao á. Thời gian trôi qua, Khánh không còn là cậu nhóc hồn nhiên, vô tư như ngày xưa nữa mà giờ đã có nhiều thứ phải lo nghĩ rồi
Xem video này thấy cảm xúc nó khó tả lắm. Nụ cười của Khánh nhiều năm về trước hồn nhiên, trong trẻo. Nhiều năm sau gặp lại Khánh lớn hơn, trưởng thành hơn. Vẫn là nụ cười đó nhưng chứa nhiều âu lo, trách nhiệm với gia đình. Cũng thật mừng vì em Khánh năm ấy đã khôn lớn thật rồi. Em chúc a Khoai có hành trình ý nghĩa tại đây. Chúc em Khánh ngày càng trưởng thành và phát triển như mong đợi
Xem kênh của a nhiều cảm xúc lắm Khoai ạ! Khi thì vừa xem vừa cười vô thức, khi thì cảm động rưng rưng, khi thì nỗi nhớ nhà ùa về, khi thì tự hào vì Việt Nam có những con người như Khoai và đôi khi rụng cả tim chỉ vì nghe câu nói ấm áp “ xin chào mn, mình là Khoai, chào mn đến với kênh Khoai Lang Thang’”! Cám ơn anh nhiều lắm, chân thành! Có thể anh không biết nhưng những clip của Khoai đã giúp em vượt qua những tháng năm áp lực của du học sinh, những lúc stress e lại vào kênh của anh để tìm sự bình yên, nụ cười của anh có khả năng xoa dịu tâm hồn anh ạ! Em chúc anh thật nhiều sức khoẻ và tự tin trên con đường anh đã chọn, con đường mà em chắc chắn sẽ có rất rất nhiều người yêu mến và ủng hộ anh! ❤
Thấy mấy bạn nói về đoạn gặp lại Khánh trên tiktok nên mình tìm coi. Coi 1 mạch hết tập này r coi lại tập 4 năm trước nữa. Tự nhiên coi mà thấy buồn ngang luôn 😔 4 năm mà nụ cười ánh mắt thằng nhỏ bớt hồn nhiên bớt vui hẳn. Áp lực cuộc sống, gánh nặng gia đình làm thay đổi con người nhiều quá Dù ước mơ của em là gì thì chúc em sẽ hoàn thành được nó với tâm hồn vui vẻ thiện lành em nhé Cảm ơn anh Khoai yêu về chuyến đi dễ thương này 🥰😘
Lời mở đầu chúc mừng 6 năm hạnh trình của kênh KLT và gặp lại Khánh. 6 giờ sáng nghe chuông báo mắt nhắm mắt mở chụp lấy cái điện thoại nhìn thấy tiêu đề Quay về Bản PHÙNG tìm Khánh. Lúc ấy tâm hồn mình dâng lên một cảm xúc khó tả nước mắt ướt đẫm ở khoé mắt, những thước film Khoai lang thang rong chơi với đám em nhỏ trên làng Phùng trong đó đứa bé nổi nhật nhất là Khánh chợt hiện về trong ký ức. Khánh hôm nay không còn là Khánh của năm năm trước vô tư hồn nhiên thân thiện, cười nói vang to trên cánh đồng. Thay vào đó là một Khánh lạnh lùng tiếng cười biến mất theo thời gian chồng chất trách nhiệm trên vai em, có một điều gì đó sao em không nhìn thẳng mặt Khoai khi nói chuyện.? Một nhận xét mình tìm thấy ở đây là tình con người với con người vẫn còn đó nhưng có một khoảng cách gì đó đó !!!!!! mình hy vọng Khoai sẽ trả lời câu hỏi này đến cho mọi người. Bây giờ lót dép ngồi chờ ngày mai sẽ là một ngày vui. Hẹn gặp lại tất cả mọi người.
Có ai xem mà nhoè mắt giống mình ko. Sau khung cảnh hùng vĩ của núi rừng tây Bắc thì cs của bà con nơi đây đag đầy rẫy những khó khăn, vất vả. hình ảnh cậu bé Khánh đã phần nào thể hiện dc cs của ng dân và những đứa trẻ nơi đây,tuy nghèo,khó khăn mà rất thân thiện, hiếu khách; thực sự cảm thán vì hoàn cảnh mà e cũng như nhiều bạn trẻ khác phải từ bỏ con đường đến trường. Cảm ơn a chủ kênh tạo những clip như này truyền cảm hứng để mn biết và hiểu về cs của ng dân nơi đây. Chúc e Khánh và ng dân nơi đây thật nhiều sức khỏe, thực hiện được ước mơ của mình để có tương lai tươi đẹp hơn,chúc a Khoai mạnh khỏe, thành công và truyền tải nhiều điều có ích như này ạ.
Coi xong video này cảm xúc em khó tả quá ạ. Khoảnh khắc anh nhận ra Khánh em bất giác cười vui sảng khoái, giống như được gặp lại người quen cũ đã từng thân thiết. Lúc anh đến nhà của Khánh và nghe Khánh chia sẻ ước mơ, em lại thấy hơi nghẹn ngào một chút. Mến thương thiên nhiên Hà Giang hùng vĩ, nhưng cũng thương lắm trẻ em ở đây. Cảm ơn anh Khoai đã giữ lời hứa quay lại ❤ Đón chờ những video tiếp theo ạ❤
Mình đi bản Phùng năm ngoái tháng 9 mùa lúa chín, người dân ở đây hiền lành và thân thiện cực, mấy đứa nhóc cũng dễ thương, cảnh thì tuyệt với. Mấy bé chó bản địa thì thông minh, có cá tính riêng và đẹp cực kỳ
"Phùng" tuyệt lắm, dù em không còn là cậu bé có đôi mắt trong veo năm nào nhưng giờ em là cậu trai với ước mơ và chí hướng của riêng mình. Chúc em sẽ luôn ghi nhớ và thực hiện được ước mơ: xây 1 căn nhà 3 tầng, mở một nhà trọ hay là bất cứ ước mơ nào khác.
Đoạn 2 người bất ngờ gặp nhau cảm động quá, cái cách Khánh nói dõng dạc là có nhớ anh Khoai, nhớ tên anh Khoai mình cảm nhận như anh Khoai là một phần ký ức của Khánh, tuy bây giờ Khánh không còn hồn nhiên như đứa trẻ hồi trước nhưng vẫn rất tình cảm, chúc em thực hiện được ước mơ của mình
Coi xong clip tự nhiên trong lòng hơi chùng nhẹ, thương mấy bạn nhỏ vùng cao. Đúng là dù có khó khăn thì cũng không ai cấm được ước mơ. Mừng là Khoai đã tìm thấy bạn nhỏ Khánh, cho dù sau bao năm thì bạn nhỏ vẫn vậy chân thành như xưa.
Kb bạn nhỏ khánh này có thành công trên con đường homestay k. Kinh tế thì k có. Nhưng bạn này cũng xác định đc vấn đề làm homestay tại đó là chính xác.
Xem clip mà rưng rưng thổn thức, như mình chính là một phần của câu chuyện vậy. Cám ơn Khoai vì những cảm xúc này, chạm vào trái tim, vào ký ức vào tất cả các giác quan mà mình có. Vì cơ bản, mình cảm nhận được những điều Khoai chia sẻ. Thật thà, chất phát, chân thật, trọng tình trọng nghĩa, truyền cảm hứng, động lực, và đem đến nhiều mong ước cho người khác, một lần được bước chân đến vùng đất ấy. Cám ơn cám ơn vì tất cả. Tự nhìn lại bản thân mình, cũng dành ra 1-2 năm để đi đây đi đó, cùng với mấy nhóc con. Vậy mà mình vẫn để lại đó những hình ảnh, thước phim còn trong thẻ nhớ mà chưa 1 lần được kể lại. Khoai nhỏ hơn mình 1 tuổi, những năm tháng qua Khoai đã nỗ lực để từ 1 chàng trai trẻ làm công việc hành chính dần dần chuyển qua làm travel blogger và truyền cảm hứng đến rất nhiều người. Từ chính những câu chuyện, những điều dung dị, thường nhật nhất mà Khoai đã truyền tải đến được người xem một niềm tự hào dân tộc và yêu mến quê hương đất nước mình. Những nơi bạn đặt chân qua, những con người bạn gặp gỡ, những câu chuyện kể, những thước phim, những giai điệu vang lên, cứ thế, cứ thế ở mãi trong lòng, trong trí nhớ, ký ức và trong tim mỗi người. Cám ơn bạn đã cho mình một lý do để bắt đầu viết tiếp câu chuyện của mình.
Khoai em cảm ơn anh đã quay lại gặp Khánh nhé. Thật sự em không biết nói như thế nào cảm xúc khó tã. Cảm thấy thương Khánh quá anh ơi. Em ấn tượng nhất là video lần đó anh đi Hà Giang gặp cậu bé Khánh, thích lúc 2 anh em nướng gà ăn, thích lúc Khánh cầm cái đùi gà rồi bảo đó là kẹo mút.. 1 sự hồn nhiên vô tư bây giờ đổi thành 1 con người có trách nhiệm và trưởng thành hơn rồi. Dù sao luôn chúc Khánh sẽ thực hiện được ước mơ của mình, chúc cho em sẽ có cuộc sống khá giả và được đến trường lại như bao bạn bè khác.. thương lắm ❤
Cảm ơn anh đã ra clip này. Khoảnh khắc gặp lại em Khánh, em đã rưng rưng nước mắt. Lòng em trùng xuống hơn khi nghe Khánh nói không còn đi học nữa và những ước mơ của em. Thương em. Chúc anh luôn thành công trên con đường của mình.
Xem video mà cảm thấy nghẹn ngào bởi từng lời nói của Phùng hiện tại ,k còn là những nụ cười ngây thơ và hồn nhiên nữa sự trưởng thành khiến con người ta trở nên trầm lặng và những lo lắng luôn hiện hữu trên gương mặt của Phùng . Mong cho Phùng thực hiện được ước mơ mở homestay của bản thân . Cảm ơn anh Khoai một chiếc clip mộc mạc dễ thương và đặc biệt là một nụ cười luôn hé hêhee . Chúc anh thật nhiều sức khỏe và sự nghiệp luôn phát triển nhóo
Thật sự mình đã khóc khi nghe những lời tâm sự của Khánh.. cảm giác chạnh lòng vô cùng.. xin chúc Khánh sẽ sớm thực hiện được ước mơ của mình.. cảm ơn anh Khoai ❤
“Nếu gọi view này là view triệu đô thì ai trong chúng ta mới là người dư dả”. Thật sự là một video rất nhiều cảm xúc. Cảm ơn anh Khoai và các anh chị đã mang đến cho em và tất cả mọi người một cái nhìn chân thực và sâu sắc về bản Hoàng Su Phì - Hà Giang. Chúc anh và các anh chị trong team dồi dào sức khoẻ và năng lượng để tiếp tục đi và tiếp tục truyền tải những nguồn năng lượng tích cực và những video khám phá Việt Nam cũng như thế giới tuyệt vời như thế này nữa 😊❤
Cuộc hội ngộ sau bao nhiêu năm.bao lâu không quan trọng quan trọng là a đã quay trở lại. Cậu bé hồn nhiên ngày nào h đã phải gánh trên vai nhiều trách nhiệm hơn. Mong e sẽ sớm thực hiện được ước mơ của mình. Cảm ơn Khoai vì đã mang đến những thước phim xinh đẹp và ý nghĩa về đất nước mình.
Xem đến đoạn Khánh lớn tâm sự với Khoai làm mình phải tua lại đoạn đầu. Cậu bé 4 năm trước chưa vỡ giọng, còn vô tư, hồn nhiên và thật ngây thơ mà giờ đây đã phải nghỉ học vì "em đi học không có ai làm ruộng" đến đoạn này mình có gì đó nghẹn ở họng mình. Vẫn là Khánh năm đó, chỉ khác cao hơn một chút, giọng nói khác đi một chút, em đã biết lo toan và dần phải trở thành trụ cột trong gia đình. Vẫn còn đâu đó nét ngây thơ hồn nhiền, ngoan ngoãn nhưng không để lại trong vui cái giác vui tươi, trong trẻo như Khánh của 4 năm trước, mà giờ đây thấy thật buồn... Bắt đền Khoai đấy, ra cái video gì mà buồn, mà thương quá trời. Chúc Khánh và các em bé trên vùng cao sẽ có một tương lai sáng lạn, một cuộc đời an yên như các em hằng mong ước
Khi xem đến đoạn Khoai gặp lại em Khánh( Phùng), nghe những tâm sự của em về ước mơ muốn được đi học lại nhưng đành tạm hoãn vì ba đau, nhà không có ai làm ruộng thì mình đã lặng đi trong chốc lát.Mong Khoai và Khánh có những khoảnh khắc vui vẻ ngày gặp lại, và chúc cho em Khánh đạt được những ước mơ xây dựng homestay của riêng mình.
Mong e sẽ mãi là Khánh, vẫn giữ được sự hồn nhiên vui tươi ngày nào dẫu cuộc sống bắt em phải trưởng thành, phải gánh vác nhiều thứ mà bản thân em không thuộc về. Chị tin rồi những hoài bão của em sẽ trở thành hiện thực . Cố lên Khánh nhé !
5 năm trở lại Hà Giang, anh làm em bất ngờ vì hành trình e theo dõi clip du lịch của anh đã dài hơn thế. Mong anh luôn giữ được chất clip mộc mạc, vui vẻ, hiền hoà của người con miền Tây
Không còn là một cậu bé hồn nhiên, vô lo vô nghĩ. Giờ từ trong ánh mắt e đã ánh lên những sự lo toan về cuộc sống, về gia đình, về những hoài bão của mình. Thương e vì cuộc sống khó khăn đã phải thay đổi quá nhiều so với lứa tuổi hiện tại.
Thật nhiều cảm xúc khi a Khoai và Khánh ( Phùng ) gặp nhau sau 4 năm mọi thứ đều thay đổi bé Khánh ko còn hồn nhiên như video trước kia còn vui đùa . Giờ là một Khánh trưởng thành và biết suy nghĩ hơn và luôn hướng tới gia đình và người muốn phát triển trên mảnh đất quê hương của Khánh , chúc a Khoai và Khánh có thật nhiều sức khỏe ❤❤❤
Xem mà rưng rưng. Những cảm xúc chân thành, mộc mạc của Phùng (Khánh) lúc nhỏ, và cả sự ngượng ngùng nhưng bồi hồi lúc lớn, tất cả đều rất thật, rất đáng quý
Một chiếc video thật ý nghĩa và cảm động. Bản thân em cũng sinh ra trong gia đình nghèo khó, mồ côi cha tuy nhiên em vẫn có cơ hội được học tập lên đến đại học. Tự thấy bản thân mình vẫn thật hạnh phúc khi có cơ hội đó. Mong rằng Phùng( Khánh) sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Cảm ơn anh Khoai đã tạo ra những câu chuyện ý nghĩa như vậy ❤
Sao xem mà mình rơm rớm nước mắt! Khó tả quá Anh Khoai ơi, Khánh ơi, Phùng ơi. Dù là Khánh hay Phùng, thì em vẫn luôn hiếu khách, luôn lễ phép, luôn nhiệt tình như vậy. Có chăng, khi phải “làm người lớn”, Phùng nhận thấy trách nhiệm của mình lớn hơn nhiều. Cũng là cảnh ngôi nhà của gia đình nhưng khi nói về nó, giọng điệu, thái độ của Phùng và Khánh khác hẳn nhau….
Em đã theo dõi anh từ lúc em chưa biết tiếng Việt đến học xong đại học rồi đi làm, xem từ video đầu tiên cho đến bh, em rất hâm mộ anh vì anh là một người dám nghĩ dám làm, cố gắng hết mình vì đam mê, thích giọng nói (em học ở ngoài Bắc đôi khi e cố gắng nói giọng miền tây nhưng k nói đc)....Em học từ anh rất nhiu anh ạ. Chúc anh mạnh khỏe và mong tương lai anh có 1 chuyến khám phá du lịch đất nước chùa tháp bên em ạ. #fromCambodia
Theo dõi Khoai nhiều năm rồi, và đây là clip mình thích nhất của Khoai. Càm ơn Khoai đã giữ lời hứa với Khánh quay trở lại bản Phùng, gặp lại có đôi chút ngại ngùng vì Khánh giờ đây đã lớn hơn, không còn hồn nhiên vô tư như 5 năm trước nữa nhưng mình tin cả 2 a e sẽ có những giây phút vui vẻ. Chúc Khoai, Khánh và team của Khoai luôn mạnh khoẻ. Một lần nữa, cảm ơn Khoai đã làm ra những nội dung giá trị, chạm tới cảm xúc của người xem.
Chỉ đọc chủ đề qua thôi mà tự nhiên trong lòng tràn đầy cảm xúc. Có theo dõi anh Khoai từ lúc dịch covid do rảnh rỗi nên xem nhiều hành trình mà anh Khoai đã đi qua, và bây giờ đã trở lại để thực hiện lời hứa. Sự tự tế của anh Khoai Lang Thang làm cho người khác phải xúc động đó. Cảm ơn anh chúc anh và team nhiều sức khỏe.
Video gặp Khánh 5 năm trước là video mình thích nhất của anh Khoai. Lần quay lại này cho 1 cảm xúc thật lạ. Cổ họng như nghẹn ứ lại. Mình không diễn tả được cảm xúc lúc này. Nhưng mong những điều tốt đẹp sẽ đến với Khánh.
Xem clip xong mà mình thấy rưng rưng. Cám ơn Khoai vì đã nhớ và thực hiện lời hứa năm xưa. Thăm cậu nhóc năm nào còn trong trẻo thì bây giờ đã chững chạc và sắp trở thành trụ cột gia đình. Nhưng có một điều có lẻ cậu nhóc năm nào vẫn còn giữ, đó là sự trân quý dành cho Khoai.
Ngày xưa là chú- cháu. Giờ là Anh-Em. Cảm xúc vừa lạ vừa quen. Xem mà nhiều cảm xúc khó tả quá. Chúc cho A Khoai cũng như Khánh luôn được bình an và thực hiện được ước mơ của mình❤
Cảm giác đầu tiên của em ấy chắc là vẫn không tin được là Khoai sẽ thực hiện lời hứa mà quay lại thăm mình. Chúng ta sống thành thị lại muốn tìm về những nơi hoang sơ, núi đồi. Còn Khánh thì lại muốn rời xa nơi đó để đến với thành thị ngập ánh đèn
Cậu bé Khánh tinh nghịch,hồn nhiên ngày nào giờ đây đã trở nên trầm tính,già dặn hơn.Tuy em cười nhưng có gì đó trong em vẫn mang mác buồn.có lẽ em mang nhiều suy tư, hoài bão về cuộc sống, về trách nhiệm gánh vác gia đình.Chúc cho Khoai, Phùng cũng như người dân Bản thành công hơn trong công việc và cuộc sống
Xem lại nhiều lần clip của Khoai, ám ảnh lắm khuôn mặt lanh lợi lúc nhỏ của Khánh và khuôn mặt đượm buồn hiện tại của em, cuộc sống của em, ước mơ của em, là hoàn cảnh chung của nhiều đứa trẻ nơi đây, mình cũng đi qua và nhìn thấy nhiều, thương lắm... cầu mong cho Khánh bình an, mạnh mẽ trưởng thành. Cầu chúc em sớm thực hiện được ước mơ... ❤
Không nghĩ là thời gian trôi qua nhanh như vậy, mới đấy đã 4,5 năm từ lúc xem video lần trước về Bản Phùng và Phùng (Khánh). Cảm ơn anh Khoai vì đã trở lại, để thấy được thời gian khiến con người thay đổi nhiều như thế nào. Nhưng cũng cảm động lắm ạ, vì em Phùng nói về hoài bão của mình một cách chân thành như vậy! Mong là em sẽ sớm đạt được nó. Thích giọng nói của anh Khoai, thích những video về mảnh đất hình chữ S thân thương. Là một du học sinh xa nhà, thật sự đã tìm được bình yên khó tả từ những thước phim mộc mạc, chân chất như vầy. Phải chi anh có thể làm được phụ đề tiếng Anh, để em có thể tự hào giới thiệu với bạn bè quốc tế về nước mình ạ
e đã không kiểm soát được cảm xúc khi xem video này vì nghe những chia sẻ của Khánh. Không biết nói gì hơn, em hi vọng Khánh (Phùng) sẽ dũng cảm bước tiếp và sớm đạt được ước mơ của mình!
Cái giây phút mà a Khoai thấy Khánh làm e rưng nước mắt; cậu bé ngây thơ, hồn nhiên giờ k còn nữa, cảm giác buồn buồn, suy tư, mình biết a Khoai cũng có cảm giác đó
Vẫn là cậu bé hồn nhiên, trong sáng. Hiện tại khác ngày xưa vì em đã đổi tên và biết suy nghĩ cho gia đình. Thật buồn khi em đã nghỉ học, nhưng vì gia đình cố gắng lên em. Cố gắng phấn đấu vì những Hoài bão sau này ❤
Một chiếc video chạm đến nơi sâu thẳm của trái tim người xem, thật sự lắng đọng, thật sự nghẹn ngào. giây phút hai anh e gặp nhau quá nhiều cung bậc cảm xúc. Thương anh, một cậu bé hồn nhiên ngày nào giờ ánh mắt nặng trĩu ưu tư. Cảm ơn Khoai đã trở lại bản Phùng, cảm ơn Khoai đã cho người xem những thước phim lắng đọng❤
Em coi đến cảnh anh gặp Khánh tự nhiên nước mắt rơi, chắc là do e xa nhà khá lâu, và thấy cảnh gặp lại người quen (cộng với người miền cao cuộc sống khó khăn, có người nhớ mình mà quay lại gặp nên rất quý) nên e khá là xúc động. Nếu 1 ngày nào đó anh có dịp sang pháp, e sẽ tình nguyện dắt anh đi khám phá. Cám ơn anh đã lfm ra những cảnh quay đẹp và có ý nghĩa.
Mình từng trải qua cảm giác này, mình vào miền Nam học tập, làm việc, bỗng dưng người bạn thân từ Bắc vô thăm mình sau 10 năm không gặp...mình khóc như chưa bao giờ được khóc...cảm giác mừng mừng tủi tủi...nhưng tủi nhiều hơn thì phải, huhu
Nhờ anh mà em thấy Việt Nam mình đẹp như thế nào. Nhìn Phùng em lại thấy bản thân may mắn hơn rất nhiều người, có lẽ trong cuộc sống hằng ngày xung quanh khó để bản thân mình nhận ra mình thật hạnh phúc. Mong rằng mỗi chuyến đi đối với anh sẽ là một trải nghiệm quý báu như ngày đầu. Cảm ơn anh, chúc anh và team có thật nhiều sức khỏe.
Ông biết ko, tui xem mấy cái video của ông ở vùng núi cái nào cũng rất nhiều cảm xúc, xúc động vì đẹp, vì lũ trẻ con dễ thương và luôn cảm thấy hơi buồn cho lũ trẻ nơi đây. Đứa thì ước luôn được đi học, đứa thì ko học hết cấp 3. Tui mong em Khánh có thể học tiếp, mong em và mọi người sống ở đó có một cuộc sống đủ đầy hơn và khi đó e sẽ thấy rằng nơi em đang ở, với những ngôi nhà thấp mà mang đậm văn hoá đó có một nét đẹp rất riêng so với những ngôi nhà cao ở huyện.
Em hơn Phùng 3 tuổi, vừa tròn 18, cũng hiểu rất rõ những cảm xúc đan xen khi cậu nói câu ấy bởi nhà e cũng nghèo nhất cả họ. Có buồn, cũng mặc cảm đấy, nhưng hơn thế trong câu nói ấy là cả một quyết tâm vươn lên. Rồi thời gian sẽ nói lên tất cả. 10 năm nữa, khi mình đạt được điều mình muốn, mình nhất định sẽ đến Hà Giang, và đặt một phòng của khách sạn cậu nhoe Phùng! Chẳng có gì để mặc cảm vì gia cảnh của mình, bởi đâu ai có quyền chọn nơi mình sinh ra, hãy chỉ cảm thấy hổ thẹn khi nhắm mắt xuôi tay mà chẳng có lấy một thành tựu gì để tự hào thôi!
Thật trùng hợp mới đó đã theo dõi anh Khoai hơn 4 năm.Từ ngày xa nhà những nỗi nhớ,những nỗi buồn,những áp lực,những lo toan hay những lúc thấy chơi vơi giữa nơi xứ người nhưng thật may vì có những người tử tế làm những nội dung ý nghĩa như anh Khoai 1 phần nào đó giúp em thấy đỡ nhớ nhà khi xem những clip về miền tây,lúc ăn cơm 1 mình cũng bật xem,lúc buồn vui gì cũng xem.xem mãi cũng ko chán.Ước được gặp anh 1 lần thôi để nói lời cảm ơn và chụp chung bức ảnh chắc hạnh phúc ko tả nỗi.chúc anh luôn có thật nhiều sức khỏe để làm thật nhiều nội dung ý nghĩa ,em tin là có rất nhiều người giống em cần lắm những chiếc video thế này,nó thật sự có sức mạnh để chữa lành đấy anh ạ.
em bé ngây thơ hồn nhiên vui cười ngày nào nay đã lớn. 15 tuổi đối với nhiều cô cậu bé vẫn còn là nhỏ lắm, nhưng với Phùng (Khánh) đã phải gánh vác vai trò của cậu con trai lớn trong nhà, phải lo toan làm ruộng vì cha bị bệnh. Có lẽ vì cuộc sống mưu sinh, vì lo nghĩ cho gia đình mà nay nhìn em chững chạc hẳn, cả nét ngượng ngùng, ít nói của 1 cậu bé mới lớn nữa. Lúc nghe em nói em thích đi học nhưng em đi rồi không có ai làm ruộng thì cảm xúc chợt chùng lại hẳn. Ước mơ mở 1 nhà nghỉ, homestay của Phùng cũng rất đẹp. Em nói em chán ở chỗ này rồi, ra huyện thấy nhiều nhà cao tầng đẹp, nhưng em có biết là cuộc sống thành thị quá nhộn nhịp, người ta có lúc chỉ muốn tìm về với thiên nhiên, về với đồi núi như khung cảnh nhà em thôi ấy. Ước gì có phép màu, để em có thể đi học tiếp, và ước mơ của em sớm thành hiện thực.
Tự dưng xem mà nước mắt rơi,nhìn ánh mắt và nụ cười của Khánh vẫn còn đó sự tinh nghịch ngày nào,nhưng giờ xen vào đó là sự ưu tư,buồn buồn,mong em trong hành trình trưởng thành sẽ luôn là một chàng trai bản lĩnh và lương thiện.
Giây phút gặp lại của 2 anh em thật sự làm mình khá xúc động. Nhưng hình ảnh Khánh càng làm mình buồn hơn, thời gian đã biến cậu bé hồn nhiên ngày nào giờ đây đã trưởng thành hơn, mang nhiều ưu tư và nụ cười có chút đượm buồn... phải chăng vì trên vai em còn gánh trách nhiệm lo cho gia đình và mong muốn thực hiện ước mơ của mình. Mong em luôn nỗ lực, vững tin để hoàn thành ước mơ của mình 💪💪💪
Thật sự coi lại Khánh lúc trước là một cậu bé hồn nhiên biết quan tâm và ngoan hiểu chuyện, còn Phùng của bây giờ là một phần của Khánh lúc trước vẫn rất ngoan nhưng nhiều ước mơ nhiều trách nhiệm ❤ Thương mong cho cuộc sống của Phùng thật hạnh phúc
Xem video thấy đã con mắt, quý anh Khoai. Thật sự là ở vùng xa bà con còn khó còn khổ nhiều thật, vì cơm gạo mà nhiều bạn nhỏ phải bỏ ngang việc học, cảm thấy bản thân mình thật may mắn. Hóng video mới của anh❤
Nhiều người cứ chê bai sự lạc hậu, nghèo khổ của Đồng bào dân tộc vùng cao..nhưng họ đâu có biết hết sự gian khổ của họ. Và họ là người trấn giữ và khẳng định chủ quyền nơi biên ải tổ quốc..!
Hôm nay coi video mới của anh Khoai chợt nhận ra thấm thoát cũng đã gần 5 năm theo dõi anh Khoai rồi. Cũng không nghĩ là video Hà Giang lần trước của anh Khoai đã lâu tới vậy... thời gian trôi đi nhanh quá, cũng khiến nhiều thứ thay đổi qua. Cảm ơn anh Khoai vì những video ý nghĩa, những chia sẻ ý nghĩa!
4 năm, một hành trình không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng đủ để những đứa trẻ trong chúng ta thay đổi đến nhường nào. Thương Khánh và cầu chúc cho ước mơ của em sẽ thành hiện thực, cuộc sống của em sẽ đủ đầy hơn. Và cảm ơn Khoai Lang Thang vì sự trở lại lần này, một trong những cuộc hội ngộ mang lại cho mình nhiều cảm xúc dâng trào dù chỉ qua đoạn hội thoại ngắn ngủi của 2 anh em.
Rất xúc động cảnh Khoai gặp lại Khánh, cậu bé vô tư, hồn nhiên năm xưa nay trưởng thành với nhiều hoài bảo. Chúc Khánh thực hiện được hoài bảo của mình trong tương lai. Chúc kênh của Khoai ngày càng phát triển nhất là ra clip đều đều cho mọi người du lịch cùng Khoai
Lâu... lúc trước em có coi vlog này em cx thấy nó là 1 vlog bth như mọi vlog thôi nhưng tới hiện tại bây h khi coi hết bản phùng #6 em thật sự cảm thấy có 1 cảm giác gì đó gọi là bồi hồi,xúc động.Cảm giác như mình là 1 phần trong hành trình lớn lên của bạn.Năm nay em cũng đã lên 12 rồi coi xong em cảm giác sẽ cố gắng "cố gắng" hơn nữa vì ngoài kia còn nhiều bạn có nhiều hoài bão,ước mơ nhưng ko thể thực hiện được còn mình thì có khả năng nhưng mình ko thực hiện.Tự hứa với bản thân mình sẽ cố gắng hơn.❤
Em đã xem video anh Khoai quay với cậu bé Khánh của 5 năm trước. Em đã rất ấn tượng về hình ảnh 1 cậu bé nhanh nhẹn có giọng cười tinh nghịch hồn nhiên và đôi chút ngại ngùng. Khi xem tiêu đề video gặp lại cậu bé năm xưa em đã rất hồi hộp về sự thay đổi của cậu bé ấy sẽ thế nào, và giây phút gặp lại cậu bé năm xưa đã thấy có sự trầm tư và ít nói hơn . Cuộc sống này là như vậy , ai cũng phải trưởng thành. Em cũng rất xúc động về hành trình quay trở lại lần này của anh Khoai. Thật sự ý nghĩa và cảm động ạ.
Mới đó đã 5 năm nhanh thật. Vào những năm cuối 12 em bắt đầu theo dõi theo hành trình của Khoai. Cảm ơn Khoai đã giữ lời hứa và đến Hà Giang một lần nữa để mọi người cùng thấy cuộc tương phùng này rất cảm động và ý nghĩa
Mình không giỏi viết, nhưng phải để lại đây một bình luận. Nghẹn ngào thực sự, vì chính mình cũng đã trải qua một cuộc hội ngộ với những người xa lạ ở một nơi xa lạ sau 5 năm. Thật kỳ diệu, những con người tưởng chừng như không có gì liên quan đến nhau nhưng đã gặp nhau và bỗng trở thành một phần ký ức của nhau! Cảm ơn Khoai!
Mình xem tới đoạn 2 người gặp nhau tự nhiên muốn khóc, cậu bé Khánh ngày nào giờ là Phùng vẫn nhớ hình bóng của người quen từ xa và ngồi đợi, sự gặp lại đầy gượng gạo nhưng mình vẫn cảm nhận tình cảm chực trào khi hai anh em nhận ra nhau. Mình chúc Phùng có thể thực hiện được hoài bão của mình nhé !
Khánh 4 năm trước một cậu bé vô tư, hồn nhiên, vô lo vô nghĩ luôn nở nụ cười trên môi khi ở với a Khoai và bây giờ vẫn vậy khi gặp A Khoai, "Phùng" đã cười như bao lần khác chỉ khác là em vẫn là một đứa trẻ nma phải mang trên vai trọng trách mà đáng ra em chưa phải gánh đó là gia đình:(( Hãy lun như vậy Phùng nhé lun nở nụ cười thành công với hoài bão của em chúc em vs a Khoai có một trải nghiệm thật ý nghĩa❤
Đây có lẽ là video nhiều cảm xúc nhất mà mình xem so với những video trước của anh Khoai. Hà Giang mình hiện lên thật đẹp thật thơ qua những thước phim ấy, những bản làng mờ mờ trong làn mây khói, những thửa ruộng bậc thang còn đang cấy dở, màu xanh của nương ngô, của núi rừng. Và đặc biệt là cậu bé Khánh. Ấn tượng của mình về cậu bé này là nhìn qua đôi mắt e, mình thấy được nhiều ước mơ hoài bão đặc biệt là sau này em sẽ xây 1 cái nhà thật to. Hy vọng“Phùng” sẽ đạt được ước mơ này trong tương lai không xa nhé. Cảm ơn anh Khoai đã mang đến những thước phim đầy cảm xúc. Tâm hồn mình bình yên đến lạ khi xem video này. Và chúc anh luôn thành công trên con đường mà mình đã chọn nhé.
Xem xong sao thấy cảm xúc cứ bị lưng chừng, giữa 2 con người xa lạ cảm thấy gần gũi như ruột thịt xương máu, Khánh (Phùng) của 4 năm trước hồn nhiên vô tư, 4 năm sau thời gian khiến con người ta to lớn trưởng thành hơn, mình mong 1 ngày nào đó gần nhất mình trở nên giàu có sẽ hỗ trợ được 1 phần nào đó cho những con người chân chất thật thà nơi đây (nhất là Khánh - Phùng) . Mong em sống tốt nhé .
Xem tới cảnh anh Khoai và Khánh (Phùng) gặp nhau mà thấy rưng rưng nước mắt. Anh Khoai kiểu vừa bỡ ngỡ, vừa vui, có một chút ngượng ngùng. Chúc anh Khoai và Phùng sức khỏe và gặp nhiều may mắn nha. Rất thích xem clip của anh
Em đã khóc khi xem chiếc video này. Trong quá trình trưởng thành, nhìn lại mình cũng đã có một tuổi thơ vô tư, vô lo vô nghĩ và hồn nhiên trong trẻo như Khánh v....!, Cuộc sống là một hành trình, thật hạnh phúc vì a và cậu bé Khánh năm nào đã gặp lại được nhau. E cảm ơn a Khoai nhé!
Kí ức rất là đẹp để lại trong em Khánh luôn, rất dể thương xem cảm động lắm luôn ấy. Đâu đó chợt nhận ra 04 năm A Khoai gặp lại bé này cũng là thời gian 04 năm trôi qua của mình.....
xem có 1 cảm xúc nhẹ nhỏm nhưng cũng có chút gì đó xót thương mất mát đến nao lòng. Vẫn con người đó vẫn vùng đất đó nụ cười tươi đó nhưng giờ đây đã có chút gì đó thay đổi vì đã trưởng thành đã lớn đã biết nhiều hơn biết trọng trách của mình trong gia đình mà từ đó đã làm con người ta thay đổi, cũng mừng vì Khánh cũng như Phùng vẫn nhớ Khoai vẫn lưu nhớ vẫn có 1 phần kí ức kỉ niệm trong em ấy. khi Khoai hỏi em ấy có bảo là thấy anh từ xa chắc lúc đó lòng em ấy rộn ràng lắm mà đâu dám nói hơi ngại e thẹn, gì nữa " xem video của anh nhiều nhất" trời nghe mà thương tự nhiên mắt nó cay cay, và cả ước mơ homestay của em ấy lớn rồi biết hoàn cảnh của chính gia đình mình "trong cái bản này nhà em nát nhất" thể hiện tia hi vọng khát khao của em ấy muốn học hỏi muốn phát triển mình muốn chăm lo cho gia đình ...và còn nhiều thứ nữa khi xem video này lắm. Tuy đã xem video của anh đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên em đã lại những cảm xúc khi xem video, ko biết sao nữa có lẽ là sáng sớm cảm xúc nó dân trào ư:)) và cảm ơn anh Khoai vì còn nhớ đến lời hứa của mình đối với em ấy sợ phải biến thành "con lợn máy" (cưng gì đâu á trời) nên đã quay trở lại tìm Khánh và cả cảnh quan đẹp đẽ ở Hà Giang gọp lại làm nao nức lòng người💕
Mình quê Nha Trang Khánh hòa Mình thật sự rất xúc động, mình xem đi xem lại rất nhiều lần, nước mắt cứ rưng rưng, thật ra thì tuổi thơ của mình cũng chẳng mấy ấm no nhưng khi nhìn thấy các em ở vùng cao mình còn hơn các em rất nhiều, cảm ơn khoai cảm ơn tấm lòng của khoai dành cho Khánh lời hứa đã được thực sau 4 năm, chúc Khánh sẽ thực hiện được ước mơ của mình chúc Khoai và các bạn thật nhiều sức khỏe❤
Mới đó mà đã theo dõi khoai hơn 5 năm rồi . Thời gian qua nhanh thật , nhưng cảm giác ngày đầu xem clip đến bây giờ vẫn vậy . Khâm phục cách làm nội dung của Khoai . Nó vẫn trong sáng không dàn dựng như sự hồn nhiên của bé Khánh (Phùng) vậy . ❤
Xem lại video của a và Khánh năm xưa tự nhiên nhớ tuổi thơ quá a ạ. E sinh năm 2003 sống tại Đà Nẵng nên bầu trời tuổi thơ của e cũng ngắn lắm 😢Ko tiếp xúc với ruộng đồng hay những trò chơi dân gian nhiều chỉ toàn là máy móc và công nghệ. Nhờ những thước phim ngày xưa và nay của anh e đã rất thích được về quê cảm giác yên bình lạ thường sau giờ học mệt mỏi căng thẳng chạy đua thành tích trên lớp.Xem những video của a làm cuộc sống của em chậm lại hơn mỗi ngày❤ Cảm ơn anh người truyền cảm hứng tích cực. Chúc anh thật nhiều sức khoẻ và phát triển hơn trong sự nghiệp của mình ạ ❤❤❤
Bồi hồi khoảnh khắc gặp lại Khánh quá☺️ chuyến hành trình trở lại lần này sẽ thú vị lắm đây. Mong sẽ có thật nhiều kỉ niệm đẹp giữa nhóm của Khoai và nơi đây🎉
Video gặp Khánh hơn 4 năm trước Khoai để ở đây nha:
ruclips.net/video/a-2iTFdtnvk/видео.html
Cuộc sống Bản Phùng Tập 1: ruclips.net/video/M2B-FuaDTcA/видео.html
Cuộc sống Bản Phùng Tập 2: ruclips.net/video/RvMcyBS8SgU/видео.html\
Cuộc sống Bản Phùng Tập 3: ruclips.net/video/wX-TrSDnAys/видео.html
Cuộc sống Bản Phùng Tập 4: ruclips.net/video/mLmPajA_3Gg/видео.html
Cuộc sống Bản Phùng Tập 5: ruclips.net/video/V_2_CPiTDR4/видео.html
Cuộc sống Bản Phùng Tập 6: ruclips.net/video/w3Lacg8bqZI/видео.html
Cảnh đẹp wa a ơi bởi ko đâu bằng nước mình 😊😊
😮
Sao ko làm trải nghiệm nhật bản vậy anh
Khoai ơi đi Hà Giang vào tháng mấy là đẹp vậy em?
Tui vẫn khoái Khoai đi khám phá Việt Nam nha. Cảnh đẹp mà tui như là đang được đi cùng Khoai vậy! Chúc anh Khoai luôn khỏe nha
Cậu bé Khánh 5 năm trước thật trong trẻo, ngây thơ và có vẻ hoàn toàn vô lo vô nghĩ. Bây giờ tuy vẫn là Khánh, vẫn cậu bé ham học hỏi ngày nào. Nhưng Khánh có một chút thay đổi từ cái tên, suy nghĩ, ước mơ, hoài bão. Tuy nhiên khi được đồng hành cùng anh Khoai, một trong những người lưu giữ 1 phần kỷ niệm về tuổi thơ của mình, " Phùng" đã 1 phần nào đó lại trở nên hồn nhiên lại, tuy là chỉ một ít thôi, bởi sự hồn nhiên lúc này còn kèm theo cả gia đình trên vai nữa. Chúc anh Phương, Phùng , bản thân tôi và mọi người thật nhiều niềm vui, sức khỏe trong cuộc sống.
Thật lòng thấy nặng trĩu khi nghe Khánh nói đã nghỉ học vì nhiều lý do. Thời gian qua nhanh quá.
@@KhoaiLangThang Khanh van dang hoc, hoc o truong doi... Ai chac hoc xong 12 co cuoc song tot hon ng nghi hoc som, buon chai voi cuoc song som? Van an noi rat le phep va ton trong thi thay vui cho em ay... Lua chon nao cung dc, mien song tot va co gang voi lua chon cua minh la "du"
@@MVcapka biết vậy nhưng vẫn có phần tiếc tiếc .
@@quantrieu1251 Khanh noi, coi kenh cua Khoai nhieu nhat... Tiec ko, cung tuy moi ng... Khanh ko tiec, la dc... Dung de em ay doc comment cua Khoai hay nhung ng thay toi nghiep... Em ay vui voi cuoc song do la "du"
E là vị cứu tinh của e khánh đó.khi gặp e khánh rất vui và ko hạnh phúc e ấy đã thể hiện sư vui tuơi từ nét mặt rồi đó..chị mong e hãy thực hiện ướt mơ mà e khánh đã nói trong video đấy..chị chúc e và e khánh mãi mãi là ae trong quãng đời còn lại..chúc 2ae luôn luôn lạc quang yêu đời và vui vẽ nhé😂😂😂😂😂
Rất ấn tượng với Khánh, một cậu bé vô tư hồn nhiên với gương mặt ngây thơ trong trẻo rất hay cười và sống tình cảm, hiểu chuyện. Đó là Khánh của 5 năm về trước ở bản Phùng.
Sau này anh Khoai quay lại, không ai thấy hình ảnh của bé Khánh nữa mà chỉ có Phùng. Phùng đã lớn và có nhiều sự thay đổi, thay đổi từ cái tên cho đến suy nghĩ, ước mơ. Phùng trưởng thành hơn một chút, không còn nét vô tư hồn nhiên mà đổi lại trên gương mặt đó có một chút buồn, một chút lo lắng và trên vai là gánh nặng gia đình nhưng Phùng vẫn ấm áp, nụ cười của em vẫn đẹp như ngày đầu tiên anh Khoai gặp “Khánh”❤
Cảm ơn anh Khoai vì trở thành một phần ký ức đẹp với Phùng, trở thành động lực để Phùng vươn lên trong cuộc sống, cảm ơn vì đã mang trở lại cho Phùng phần nào nét hồn nhiên của “Khánh”, mang đến cho Phùng và gia đình Phùng “ánh sáng” của tương lai tốt đẹp. Hy vọng cả hai anh em sẽ giữ lời hứa với nhau, anh Khoai sẽ về thăm Hoàng Su Phì nhiều hơn và Phùng đã có thể chăm lo cho gia đình một cuộc sống tốt đẹp và đầy đủ hơn ✨
Thương em Phùng, mong em sẽ thực hiện được ước mơ của mình.
Mới đó mà Khoai đã đi trên hành trình của mình được 6 năm rồi. Khoai đã phát triển, đã đi lên nhưng vẫn bảo toàn được những giá trị ban đầu. Mừng cho Khoai và chúc Khoai luôn có thể giữ trái tim mình nguyên vẹn và thuần khiết.
Phùng bây giờ có nhiều ước mơ, nhiều hoài bão; gần như là 1 trụ cột gia đình nhưng sau bên trong vẫn còn đọng lại 1 sự hồn nhiên, thật thà. Nghe được điều mà em mong muốn xây nhà 3 tầng, em muốn được ra huyện mà lòng mình cứ nghẹn. Mong cuộc đời sẽ nhẹ nhàng với em, sống thật đúng và ý nghĩa. Có khi lần sau Khoai quay trở lại, Phùng đã có cho mình 1 gia đình rồi ấy chứ ❤
Cảm giác lúc 2 người gặp nhau nhóc muốn khóc tới nơi vậy. Cái clip lúc còn là Khánh mình rất ấn tượng luôn. Kiểu như hồn nhiên với rất biết quan tâm, mình xem khúc nhường phần ngon cho Khoai mình đã biết Khánh là đứa trẻ ngoan. Bây giờ thì rất ấn tượng bởi hoài bão của Phùng, cái câu "ở cái bản này nhà em là nát nhất" làm mình chạnh lòng quá.
Giống cảm nhận của mình luôn, cảm thấy rất ấn tượng với cái suy nghĩ của Phùng. Đúng kiểu nhìn thấy được cái khổ của bản thân, của gia đình mà cố gắng hơn. Cái câu “ở cái bản này nhà em là nát nhất” nghe đến đấy là nước mắt chực chờ rơi, nhìn lại tự thấy bản thân mình quá may mắn luôn
đúng rồi vừa ngại, vừa gần khóc
Xem clip xong ko hiểu sao nước mắt cứ rơi, Khánh nói “ ở đây xấu, chán lắm, lên huyện đẹp hơn” thấy thương em quá, cảm giác vùng núi thiếu thốn đủ thứ khiến em thiệt thòi, hi vọng em sẽ được quay lại tiếp tục học hành để thực hiện ước mơ hoài bão của mình
Người phương xa đến nơi này thấy đẹp thấy mộng mơ như tiên cảnh, người sống nơi đây thì lại thấy xấu thấy chán muốn đến nơi khác... đúng như có người nói, đi du lịch là rời khỏi nơi mình chán đến nơi người khác chán 🙂
nơi nào có gia đình là nơi đó đẹp và hạnh phúc nhất.
Khi 2 anh em gặp nhau mình cảm giác được sự gượng gạo khó tả của 2 con người sau nhiều năm xa cách. Khánh của bây giờ không còn là cậu bé tinh nghịch và hồn nhiên như 4 năm trước nữa, thay vào đó cậu ấy đã có dáng dấp của 1 người con trai trưởng thành đầy trầm lặng, mang trong mình những hoài bão và ước ao. Chúc Phùng tất cả!!
Y chang snghi mình luôn , nhìn 2 ng gặp lại nhau gượng gạo s ý
Nhìn e k còn vô tư cười nói như trước nữa
Thương nhóc Phùng quá. Khúc anh Khoai với Phùng gặp lại nhau, nhìn Phùng quay đi chỗ khác, mắt đỏ hoe như muốn khóc. Chị chúc Phùng và gia đình mạnh khoẻ, bình an, mong em luôn giữ được ước mơ và hoài bão. Chúc em thành công trong cuộc sống, mọi người thương em.
Thật sự mình chúc Khánh hãy giữ mãi ước mơ hoài bão của mình và sẽ thành công đạt đc . Mình lại nghĩ tới cảnh 10 năm 20 năm sau Khoai trở lại Hà Giang và được Khánh tiếp đón ở Homestay của chính bản thân Khánh gầy dựng được , điều đó sẽ rất tuyệt vời ❤
M cũng nghĩ như b vậy á. Mong cậu bé sẽ giữ vững đc ước mơ của mình dù gặp bất cứ việc gì, biến cố gì trong cs e đều sẽ vững tin là dù cs có khó khăn thì điều may mắn luôn hiện hữu với chúng ta
"Em xem video của anh nhiều nhất". Mình tin câu nói này là thật nó khiến mình bật khóc trong lẫn lộn cảm xúc
Ngày nào, đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ chất phác ấy còn cười díu cả mắt nướng gà trên bản. Thế mà giờ...
Khánh lớn lên, cùng với những bộn bề, cuộc sống của em vẫn trôi đi, ôm theo kỷ niệm đẹp, chỉ gặp lại người bạn cũ qua những thức phim em xem đi xem lại.
Giờ Phùng lớn lên, mặc chiếc áo chỉnh tề nhất để đón anh Khoai, trở lại với cái vô tư Nhất của Khánh, kể cho anh về ước mơ về dự định của em, trong cái ngượng ngùng của vỏ bọc cứng cỏi, gai góc đã dần dày lên của một đứa trẻ ngày ngày dầm mưa dãi nắng trên lưng đồi.
Thật may, là anh Khoai vẫn còn giữ lời hứa!
Tối đó chắc Khánh vui lắm, vui để sáng mai gặp anh, mình cùng làm những điều em thích nhất, để em được hồn nhiên như cái ngày hôm ấy
Một lời hứa quay trở lại, nhưng nhiều năm sau mới thực hiện được. Đợt này Khoai quyết tâm xuống lại Bản Phùng và hỏi cho bằng được nhà của ku Khánh năm xưa.
Khánh của nhiều năm sau ra sao? Và hành trình về lại Hoàng Su Phì - Hà Giang có gì đặc biệt? Đây chỉ là tập đầu tiên của chuyến đi này, chúc cả nhà mình coi clip thật vui nha.
Video gặp Khánh gần 5 năm trước: ruclips.net/video/a-2iTFdtnvk/видео.html
Thiết bị Khoai sử dụng làm Video:
Camera: bit.ly/CameraKhoai
Lens: bit.ly/LensVlog
Micro: bit.ly/MicroVlog
Balo chuyên dụng: bit.ly/BaloVlog
Tìm Khoai ở đây nha:
►Facebook cá nhân: facebook.com/DinhVoHoaiPh...
►Facebook Page: facebook.com/KhoaiLangThang
►Instagram: instagram.com/khoailangthang
►Tiktok: www.tiktok.com/@khoailangthang
CHÀO MỪNG KHOA ĐÃ VỀ VN
Eo ơi . Vậy là 5 năm theo dõi kênh của anh rồi . Video đầu tiên em xem trên kênh của anh chính là video đó luôn :)
E đợi phần 2 a nhé
@Khoai Lang Thang, có thể xin địa chỉ HomeStay được không?
Nghe Khánh nói “nhà e nát nhất vùng” mà thấy thương. Với việc làm ruộng thì có lẽ chỉ đủ sống, ước mơ xây khách sạn còn xa tầm tay. Mong anh Khoai đi nhiều, trải nghiệm nhiều, am hiểu rộng có thể là 1 mentor cho bạn ấy❤
Cảm giác buồn, khi thấy dường như đây là những sự thật thà cuối cùng ở Phùng.
Em ấy sẽ tiếp cận dần với những xh phức tạp khi còn quá nhỏ- tại 1 vùng quê khó khăn, em dừng việc học ở tuổi 15, vào đời với những suy nghĩ mới... " Em chán nơi này, em thích ở huyện với nhà cao tầng "
Tôi hi vọng em sẽ kiên cường, để làm 1 người tử tế. 1 ánh mắt sáng. Thương em.
Cái gì từ trái tim sẽ đến được trái tim, RUclipsr duy nhất khiến mình tin vào điều đó. Trước giờ vẫn vậy, anh Khoai rất chỉnh chu trong từng thước phim; nội dung thoại;...đặc biệt là rất chân thật, không cố tình cắt dựng drama, giữ trọn vẹn cái tinh thần nơi anh đến. Nếu được gặp anh ở ngoài đời, chắc em sẽ đến xin bắt tay và ôm anh, với tất cả sự cảm mến của một người xem anh từ những ngày đầu tiên.
Sau bao video của Khoai đi khắp nơi trên thế giới thì vẫn thích nhất những video mà Khoai đi đâu đó trên mảnh đất hình chữ S, những cảnh đẹp thiên nhiên Việt Nam, những con người chân chất, những câu chuyện truyền cảm hứng. Hi vọng Khoai sẽ có một series đi thăm lại những con người đầy tình cảm và dễ thương trước đó để nhìn ngắm lại 1 VN đã thay đổi những gì sau mấy năm phát triển và một mùa dịch khó khăn. Chúc Khoai sức khỏe để có thể giới thiệu với mọi người nhiều điều hay ho nữa
"Đau đớn thay những kiếp sống muốn cất cánh bay cao nhưng lại bị áo cơm ghì sát đất."
-Nam Cao
Cảm giác Khánh ko còn hồn nhiên như trước, có nhiều thứ lo toan hơn so với độ tuổi của e. Thời gian trôi qua đúng làm con người ta luyến tiếc. Cảm ơn anh Khoai tuần nào cũng đưa e đi du lịch.
Khi bắt đầu xem video, cùng với cảm nhận về video của anh Khoai và Khánh 5 năm trước, mình đã tượng tượng được sự hồn nhiên và cảm xúc vui mừng thể hiện một cách nồng nhiệt khi gặp gỡ. Nhưng không, mọi thứ lại trái ngược, cậu bé Khánh ngày nào đã thay đổi, thay đổi theo hướng tích cực, sự tích ấy khiến mình rưng rưng nước mắt. Một cậu bé hiểu chuyện đến đau lòng, cảm xúc biết dấu kín hơn, có ước mơ, hoài bão. Cám ơn anh Khoai vì những trải nghiệm mà anh chia sẻ, để em thấy được rằng mình còn may mắn hơn bao mảnh đời khác. Chúc anh và "Phùng" sức khoẻ, nhiêu niềm vui và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.
Xem clip gặp lại Khánh sau 4 năm, em cứ thấy nghẹn ngào sao á. Thời gian trôi qua, Khánh không còn là cậu nhóc hồn nhiên, vô tư như ngày xưa nữa mà giờ đã có nhiều thứ phải lo nghĩ rồi
Xem video này thấy cảm xúc nó khó tả lắm. Nụ cười của Khánh nhiều năm về trước hồn nhiên, trong trẻo. Nhiều năm sau gặp lại Khánh lớn hơn, trưởng thành hơn. Vẫn là nụ cười đó nhưng chứa nhiều âu lo, trách nhiệm với gia đình. Cũng thật mừng vì em Khánh năm ấy đã khôn lớn thật rồi. Em chúc a Khoai có hành trình ý nghĩa tại đây. Chúc em Khánh ngày càng trưởng thành và phát triển như mong đợi
Xem kênh của a nhiều cảm xúc lắm Khoai ạ! Khi thì vừa xem vừa cười vô thức, khi thì cảm động rưng rưng, khi thì nỗi nhớ nhà ùa về, khi thì tự hào vì Việt Nam có những con người như Khoai và đôi khi rụng cả tim chỉ vì nghe câu nói ấm áp “ xin chào mn, mình là Khoai, chào mn đến với kênh Khoai Lang Thang’”!
Cám ơn anh nhiều lắm, chân thành! Có thể anh không biết nhưng những clip của Khoai đã giúp em vượt qua những tháng năm áp lực của du học sinh, những lúc stress e lại vào kênh của anh để tìm sự bình yên, nụ cười của anh có khả năng xoa dịu tâm hồn anh ạ! Em chúc anh thật nhiều sức khoẻ và tự tin trên con đường anh đã chọn, con đường mà em chắc chắn sẽ có rất rất nhiều người yêu mến và ủng hộ anh! ❤
Ui. Những lời khen của em làm anh cũng cảm động quá. Anh biết mình còn nhiều thiếu sót. Sẽ cố gắng nhiều hơn. Cám ơn em nhiều lắm.
Thấy mấy bạn nói về đoạn gặp lại Khánh trên tiktok nên mình tìm coi. Coi 1 mạch hết tập này r coi lại tập 4 năm trước nữa. Tự nhiên coi mà thấy buồn ngang luôn 😔 4 năm mà nụ cười ánh mắt thằng nhỏ bớt hồn nhiên bớt vui hẳn. Áp lực cuộc sống, gánh nặng gia đình làm thay đổi con người nhiều quá
Dù ước mơ của em là gì thì chúc em sẽ hoàn thành được nó với tâm hồn vui vẻ thiện lành em nhé
Cảm ơn anh Khoai yêu về chuyến đi dễ thương này 🥰😘
Lời mở đầu chúc mừng 6 năm hạnh trình của kênh KLT và gặp lại Khánh. 6 giờ sáng nghe chuông báo mắt nhắm mắt mở chụp lấy cái điện thoại nhìn thấy tiêu đề Quay về Bản PHÙNG tìm Khánh. Lúc ấy tâm hồn mình dâng lên một cảm xúc khó tả nước mắt ướt đẫm ở khoé mắt, những thước film Khoai lang thang rong chơi với đám em nhỏ trên làng Phùng trong đó đứa bé nổi nhật nhất là Khánh chợt hiện về trong ký ức. Khánh hôm nay không còn là Khánh của năm năm trước vô tư hồn nhiên thân thiện, cười nói vang to trên cánh đồng. Thay vào đó là một Khánh lạnh lùng tiếng cười biến mất theo thời gian chồng chất trách nhiệm trên vai em, có một điều gì đó sao em không nhìn thẳng mặt Khoai khi nói chuyện.? Một nhận xét mình tìm thấy ở đây là tình con người với con người vẫn còn đó nhưng có một khoảng cách gì đó đó !!!!!! mình hy vọng Khoai sẽ trả lời câu hỏi này đến cho mọi người. Bây giờ lót dép ngồi chờ ngày mai sẽ là một ngày vui. Hẹn gặp lại tất cả mọi người.
Có ai xem mà nhoè mắt giống mình ko. Sau khung cảnh hùng vĩ của núi rừng tây Bắc thì cs của bà con nơi đây đag đầy rẫy những khó khăn, vất vả. hình ảnh cậu bé Khánh đã phần nào thể hiện dc cs của ng dân và những đứa trẻ nơi đây,tuy nghèo,khó khăn mà rất thân thiện, hiếu khách; thực sự cảm thán vì hoàn cảnh mà e cũng như nhiều bạn trẻ khác phải từ bỏ con đường đến trường. Cảm ơn a chủ kênh tạo những clip như này truyền cảm hứng để mn biết và hiểu về cs của ng dân nơi đây.
Chúc e Khánh và ng dân nơi đây thật nhiều sức khỏe, thực hiện được ước mơ của mình để có tương lai tươi đẹp hơn,chúc a Khoai mạnh khỏe, thành công và truyền tải nhiều điều có ích như này ạ.
Coi xong video này cảm xúc em khó tả quá ạ. Khoảnh khắc anh nhận ra Khánh em bất giác cười vui sảng khoái, giống như được gặp lại người quen cũ đã từng thân thiết. Lúc anh đến nhà của Khánh và nghe Khánh chia sẻ ước mơ, em lại thấy hơi nghẹn ngào một chút. Mến thương thiên nhiên Hà Giang hùng vĩ, nhưng cũng thương lắm trẻ em ở đây.
Cảm ơn anh Khoai đã giữ lời hứa quay lại ❤ Đón chờ những video tiếp theo ạ❤
Mình đi bản Phùng năm ngoái tháng 9 mùa lúa chín, người dân ở đây hiền lành và thân thiện cực, mấy đứa nhóc cũng dễ thương, cảnh thì tuyệt với. Mấy bé chó bản địa thì thông minh, có cá tính riêng và đẹp cực kỳ
"Phùng" tuyệt lắm, dù em không còn là cậu bé có đôi mắt trong veo năm nào nhưng giờ em là cậu trai với ước mơ và chí hướng của riêng mình. Chúc em sẽ luôn ghi nhớ và thực hiện được ước mơ: xây 1 căn nhà 3 tầng, mở một nhà trọ hay là bất cứ ước mơ nào khác.
Đoạn 2 người bất ngờ gặp nhau cảm động quá, cái cách Khánh nói dõng dạc là có nhớ anh Khoai, nhớ tên anh Khoai mình cảm nhận như anh Khoai là một phần ký ức của Khánh, tuy bây giờ Khánh không còn hồn nhiên như đứa trẻ hồi trước nhưng vẫn rất tình cảm, chúc em thực hiện được ước mơ của mình
Coi xong clip tự nhiên trong lòng hơi chùng nhẹ, thương mấy bạn nhỏ vùng cao.
Đúng là dù có khó khăn thì cũng không ai cấm được ước mơ.
Mừng là Khoai đã tìm thấy bạn nhỏ Khánh, cho dù sau bao năm thì bạn nhỏ vẫn vậy chân thành như xưa.
Kb bạn nhỏ khánh này có thành công trên con đường homestay k. Kinh tế thì k có. Nhưng bạn này cũng xác định đc vấn đề làm homestay tại đó là chính xác.
Xem clip mà rưng rưng thổn thức, như mình chính là một phần của câu chuyện vậy. Cám ơn Khoai vì những cảm xúc này, chạm vào trái tim, vào ký ức vào tất cả các giác quan mà mình có. Vì cơ bản, mình cảm nhận được những điều Khoai chia sẻ. Thật thà, chất phát, chân thật, trọng tình trọng nghĩa, truyền cảm hứng, động lực, và đem đến nhiều mong ước cho người khác, một lần được bước chân đến vùng đất ấy.
Cám ơn cám ơn vì tất cả.
Tự nhìn lại bản thân mình, cũng dành ra 1-2 năm để đi đây đi đó, cùng với mấy nhóc con. Vậy mà mình vẫn để lại đó những hình ảnh, thước phim còn trong thẻ nhớ mà chưa 1 lần được kể lại.
Khoai nhỏ hơn mình 1 tuổi, những năm tháng qua Khoai đã nỗ lực để từ 1 chàng trai trẻ làm công việc hành chính dần dần chuyển qua làm travel blogger và truyền cảm hứng đến rất nhiều người.
Từ chính những câu chuyện, những điều dung dị, thường nhật nhất mà Khoai đã truyền tải đến được người xem một niềm tự hào dân tộc và yêu mến quê hương đất nước mình. Những nơi bạn đặt chân qua, những con người bạn gặp gỡ, những câu chuyện kể, những thước phim, những giai điệu vang lên, cứ thế, cứ thế ở mãi trong lòng, trong trí nhớ, ký ức và trong tim mỗi người.
Cám ơn bạn đã cho mình một lý do để bắt đầu viết tiếp câu chuyện của mình.
Khoai em cảm ơn anh đã quay lại gặp Khánh nhé. Thật sự em không biết nói như thế nào cảm xúc khó tã. Cảm thấy thương Khánh quá anh ơi. Em ấn tượng nhất là video lần đó anh đi Hà Giang gặp cậu bé Khánh, thích lúc 2 anh em nướng gà ăn, thích lúc Khánh cầm cái đùi gà rồi bảo đó là kẹo mút.. 1 sự hồn nhiên vô tư bây giờ đổi thành 1 con người có trách nhiệm và trưởng thành hơn rồi. Dù sao luôn chúc Khánh sẽ thực hiện được ước mơ của mình, chúc cho em sẽ có cuộc sống khá giả và được đến trường lại như bao bạn bè khác.. thương lắm ❤
Cảm ơn anh đã ra clip này. Khoảnh khắc gặp lại em Khánh, em đã rưng rưng nước mắt. Lòng em trùng xuống hơn khi nghe Khánh nói không còn đi học nữa và những ước mơ của em. Thương em.
Chúc anh luôn thành công trên con đường của mình.
Xem video mà cảm thấy nghẹn ngào bởi từng lời nói của Phùng hiện tại ,k còn là những nụ cười ngây thơ và hồn nhiên nữa sự trưởng thành khiến con người ta trở nên trầm lặng và những lo lắng luôn hiện hữu trên gương mặt của Phùng . Mong cho Phùng thực hiện được ước mơ mở homestay của bản thân . Cảm ơn anh Khoai một chiếc clip mộc mạc dễ thương và đặc biệt là một nụ cười luôn hé hêhee . Chúc anh thật nhiều sức khỏe và sự nghiệp luôn phát triển nhóo
Thật sự mình đã khóc khi nghe những lời tâm sự của Khánh.. cảm giác chạnh lòng vô cùng.. xin chúc Khánh sẽ sớm thực hiện được ước mơ của mình.. cảm ơn anh Khoai ❤
“Nếu gọi view này là view triệu đô thì ai trong chúng ta mới là người dư dả”. Thật sự là một video rất nhiều cảm xúc. Cảm ơn anh Khoai và các anh chị đã mang đến cho em và tất cả mọi người một cái nhìn chân thực và sâu sắc về bản Hoàng Su Phì - Hà Giang. Chúc anh và các anh chị trong team dồi dào sức khoẻ và năng lượng để tiếp tục đi và tiếp tục truyền tải những nguồn năng lượng tích cực và những video khám phá Việt Nam cũng như thế giới tuyệt vời như thế này nữa 😊❤
Cuộc hội ngộ sau bao nhiêu năm.bao lâu không quan trọng quan trọng là a đã quay trở lại. Cậu bé hồn nhiên ngày nào h đã phải gánh trên vai nhiều trách nhiệm hơn. Mong e sẽ sớm thực hiện được ước mơ của mình.
Cảm ơn Khoai vì đã mang đến những thước phim xinh đẹp và ý nghĩa về đất nước mình.
Xem đến đoạn Khánh lớn tâm sự với Khoai làm mình phải tua lại đoạn đầu. Cậu bé 4 năm trước chưa vỡ giọng, còn vô tư, hồn nhiên và thật ngây thơ mà giờ đây đã phải nghỉ học vì "em đi học không có ai làm ruộng" đến đoạn này mình có gì đó nghẹn ở họng mình. Vẫn là Khánh năm đó, chỉ khác cao hơn một chút, giọng nói khác đi một chút, em đã biết lo toan và dần phải trở thành trụ cột trong gia đình. Vẫn còn đâu đó nét ngây thơ hồn nhiền, ngoan ngoãn nhưng không để lại trong vui cái giác vui tươi, trong trẻo như Khánh của 4 năm trước, mà giờ đây thấy thật buồn... Bắt đền Khoai đấy, ra cái video gì mà buồn, mà thương quá trời. Chúc Khánh và các em bé trên vùng cao sẽ có một tương lai sáng lạn, một cuộc đời an yên như các em hằng mong ước
Cậu bé ấy đã thật sự xúc động khi bạn khoai đã trở lại thăm em, ánh mắt đã nói lên điều ấy.
Khi xem đến đoạn Khoai gặp lại em Khánh( Phùng), nghe những tâm sự của em về ước mơ muốn được đi học lại nhưng đành tạm hoãn vì ba đau, nhà không có ai làm ruộng thì mình đã lặng đi trong chốc lát.Mong Khoai và Khánh có những khoảnh khắc vui vẻ ngày gặp lại, và chúc cho em Khánh đạt được những ước mơ xây dựng homestay của riêng mình.
Mong e sẽ mãi là Khánh, vẫn giữ được sự hồn nhiên vui tươi ngày nào dẫu cuộc sống bắt em phải trưởng thành, phải gánh vác nhiều thứ mà bản thân em không thuộc về. Chị tin rồi những hoài bão của em sẽ trở thành hiện thực . Cố lên Khánh nhé !
Nhìn nét ngại ngùng của 2 anh em khi gặp lại nhau mà thấy quý gì đâu. Họ đã là một phần ký ức của nhau cơ mà.
5 năm trở lại Hà Giang, anh làm em bất ngờ vì hành trình e theo dõi clip du lịch của anh đã dài hơn thế. Mong anh luôn giữ được chất clip mộc mạc, vui vẻ, hiền hoà của người con miền Tây
Không còn là một cậu bé hồn nhiên, vô lo vô nghĩ. Giờ từ trong ánh mắt e đã ánh lên những sự lo toan về cuộc sống, về gia đình, về những hoài bão của mình.
Thương e vì cuộc sống khó khăn đã phải thay đổi quá nhiều so với lứa tuổi hiện tại.
Thật nhiều cảm xúc khi a Khoai và Khánh ( Phùng ) gặp nhau sau 4 năm mọi thứ đều thay đổi bé Khánh ko còn hồn nhiên như video trước kia còn vui đùa . Giờ là một Khánh trưởng thành và biết suy nghĩ hơn và luôn hướng tới gia đình và người muốn phát triển trên mảnh đất quê hương của Khánh , chúc a Khoai và Khánh có thật nhiều sức khỏe ❤❤❤
Xem mà rưng rưng. Những cảm xúc chân thành, mộc mạc của Phùng (Khánh) lúc nhỏ, và cả sự ngượng ngùng nhưng bồi hồi lúc lớn, tất cả đều rất thật, rất đáng quý
Một chiếc video thật ý nghĩa và cảm động. Bản thân em cũng sinh ra trong gia đình nghèo khó, mồ côi cha tuy nhiên em vẫn có cơ hội được học tập lên đến đại học. Tự thấy bản thân mình vẫn thật hạnh phúc khi có cơ hội đó. Mong rằng Phùng( Khánh) sẽ thực hiện được ước mơ của mình.
Cảm ơn anh Khoai đã tạo ra những câu chuyện ý nghĩa như vậy ❤
Sao xem mà mình rơm rớm nước mắt! Khó tả quá Anh Khoai ơi, Khánh ơi, Phùng ơi.
Dù là Khánh hay Phùng, thì em vẫn luôn hiếu khách, luôn lễ phép, luôn nhiệt tình như vậy. Có chăng, khi phải “làm người lớn”, Phùng nhận thấy trách nhiệm của mình lớn hơn nhiều. Cũng là cảnh ngôi nhà của gia đình nhưng khi nói về nó, giọng điệu, thái độ của Phùng và Khánh khác hẳn nhau….
Em đã theo dõi anh từ lúc em chưa biết tiếng Việt đến học xong đại học rồi đi làm, xem từ video đầu tiên cho đến bh, em rất hâm mộ anh vì anh là một người dám nghĩ dám làm, cố gắng hết mình vì đam mê, thích giọng nói (em học ở ngoài Bắc đôi khi e cố gắng nói giọng miền tây nhưng k nói đc)....Em học từ anh rất nhiu anh ạ. Chúc anh mạnh khỏe và mong tương lai anh có 1 chuyến khám phá du lịch đất nước chùa tháp bên em ạ.
#fromCambodia
wao bạn người Cam mà tiếng việt giỏi vậy
Theo dõi Khoai nhiều năm rồi, và đây là clip mình thích nhất của Khoai. Càm ơn Khoai đã giữ lời hứa với Khánh quay trở lại bản Phùng, gặp lại có đôi chút ngại ngùng vì Khánh giờ đây đã lớn hơn, không còn hồn nhiên vô tư như 5 năm trước nữa nhưng mình tin cả 2 a e sẽ có những giây phút vui vẻ. Chúc Khoai, Khánh và team của Khoai luôn mạnh khoẻ.
Một lần nữa, cảm ơn Khoai đã làm ra những nội dung giá trị, chạm tới cảm xúc của người xem.
Chỉ đọc chủ đề qua thôi mà tự nhiên trong lòng tràn đầy cảm xúc. Có theo dõi anh Khoai từ lúc dịch covid do rảnh rỗi nên xem nhiều hành trình mà anh Khoai đã đi qua, và bây giờ đã trở lại để thực hiện lời hứa. Sự tự tế của anh Khoai Lang Thang làm cho người khác phải xúc động đó. Cảm ơn anh chúc anh và team nhiều sức khỏe.
Video gặp Khánh 5 năm trước là video mình thích nhất của anh Khoai. Lần quay lại này cho 1 cảm xúc thật lạ. Cổ họng như nghẹn ứ lại. Mình không diễn tả được cảm xúc lúc này. Nhưng mong những điều tốt đẹp sẽ đến với Khánh.
Xem clip xong mà mình thấy rưng rưng. Cám ơn Khoai vì đã nhớ và thực hiện lời hứa năm xưa. Thăm cậu nhóc năm nào còn trong trẻo thì bây giờ đã chững chạc và sắp trở thành trụ cột gia đình. Nhưng có một điều có lẻ cậu nhóc năm nào vẫn còn giữ, đó là sự trân quý dành cho Khoai.
Ngày xưa là chú- cháu. Giờ là Anh-Em. Cảm xúc vừa lạ vừa quen. Xem mà nhiều cảm xúc khó tả quá. Chúc cho A Khoai cũng như Khánh luôn được bình an và thực hiện được ước mơ của mình❤
Cảm giác đầu tiên của em ấy chắc là vẫn không tin được là Khoai sẽ thực hiện lời hứa mà quay lại thăm mình. Chúng ta sống thành thị lại muốn tìm về những nơi hoang sơ, núi đồi. Còn Khánh thì lại muốn rời xa nơi đó để đến với thành thị ngập ánh đèn
Khoai hứa 4 năm quay lại ở clip nào vậy mik tim mãi ko thấy
Đen vâu nói rồi. " Ngườii ta mơ nhà mơ cửa .còn a mơ núi mơ sông."
Cậu bé Khánh tinh nghịch,hồn nhiên ngày nào giờ đây đã trở nên trầm tính,già dặn hơn.Tuy em cười nhưng có gì đó trong em vẫn mang mác buồn.có lẽ em mang nhiều suy tư, hoài bão về cuộc sống, về trách nhiệm gánh vác gia đình.Chúc cho Khoai, Phùng cũng như người dân Bản thành công hơn trong công việc và cuộc sống
Xem lại nhiều lần clip của Khoai, ám ảnh lắm khuôn mặt lanh lợi lúc nhỏ của Khánh và khuôn mặt đượm buồn hiện tại của em, cuộc sống của em, ước mơ của em, là hoàn cảnh chung của nhiều đứa trẻ nơi đây, mình cũng đi qua và nhìn thấy nhiều, thương lắm... cầu mong cho Khánh bình an, mạnh mẽ trưởng thành. Cầu chúc em sớm thực hiện được ước mơ... ❤
Không nghĩ là thời gian trôi qua nhanh như vậy, mới đấy đã 4,5 năm từ lúc xem video lần trước về Bản Phùng và Phùng (Khánh). Cảm ơn anh Khoai vì đã trở lại, để thấy được thời gian khiến con người thay đổi nhiều như thế nào. Nhưng cũng cảm động lắm ạ, vì em Phùng nói về hoài bão của mình một cách chân thành như vậy! Mong là em sẽ sớm đạt được nó.
Thích giọng nói của anh Khoai, thích những video về mảnh đất hình chữ S thân thương. Là một du học sinh xa nhà, thật sự đã tìm được bình yên khó tả từ những thước phim mộc mạc, chân chất như vầy. Phải chi anh có thể làm được phụ đề tiếng Anh, để em có thể tự hào giới thiệu với bạn bè quốc tế về nước mình ạ
e đã không kiểm soát được cảm xúc khi xem video này vì nghe những chia sẻ của Khánh. Không biết nói gì hơn, em hi vọng Khánh (Phùng) sẽ dũng cảm bước tiếp và sớm đạt được ước mơ của mình!
Cái giây phút mà a Khoai thấy Khánh làm e rưng nước mắt; cậu bé ngây thơ, hồn nhiên giờ k còn nữa, cảm giác buồn buồn, suy tư, mình biết a Khoai cũng có cảm giác đó
Vẫn là cậu bé hồn nhiên, trong sáng. Hiện tại khác ngày xưa vì em đã đổi tên và biết suy nghĩ cho gia đình. Thật buồn khi em đã nghỉ học, nhưng vì gia đình cố gắng lên em. Cố gắng phấn đấu vì những Hoài bão sau này ❤
Một chiếc video chạm đến nơi sâu thẳm của trái tim người xem, thật sự lắng đọng, thật sự nghẹn ngào. giây phút hai anh e gặp nhau quá nhiều cung bậc cảm xúc. Thương anh, một cậu bé hồn nhiên ngày nào giờ ánh mắt nặng trĩu ưu tư. Cảm ơn Khoai đã trở lại bản Phùng, cảm ơn Khoai đã cho người xem những thước phim lắng đọng❤
Em coi đến cảnh anh gặp Khánh tự nhiên nước mắt rơi, chắc là do e xa nhà khá lâu, và thấy cảnh gặp lại người quen (cộng với người miền cao cuộc sống khó khăn, có người nhớ mình mà quay lại gặp nên rất quý) nên e khá là xúc động. Nếu 1 ngày nào đó anh có dịp sang pháp, e sẽ tình nguyện dắt anh đi khám phá. Cám ơn anh đã lfm ra những cảnh quay đẹp và có ý nghĩa.
Mình từng trải qua cảm giác này, mình vào miền Nam học tập, làm việc, bỗng dưng người bạn thân từ Bắc vô thăm mình sau 10 năm không gặp...mình khóc như chưa bao giờ được khóc...cảm giác mừng mừng tủi tủi...nhưng tủi nhiều hơn thì phải, huhu
Nhờ anh mà em thấy Việt Nam mình đẹp như thế nào. Nhìn Phùng em lại thấy bản thân may mắn hơn rất nhiều người, có lẽ trong cuộc sống hằng ngày xung quanh khó để bản thân mình nhận ra mình thật hạnh phúc. Mong rằng mỗi chuyến đi đối với anh sẽ là một trải nghiệm quý báu như ngày đầu. Cảm ơn anh, chúc anh và team có thật nhiều sức khỏe.
Ông biết ko, tui xem mấy cái video của ông ở vùng núi cái nào cũng rất nhiều cảm xúc, xúc động vì đẹp, vì lũ trẻ con dễ thương và luôn cảm thấy hơi buồn cho lũ trẻ nơi đây. Đứa thì ước luôn được đi học, đứa thì ko học hết cấp 3. Tui mong em Khánh có thể học tiếp, mong em và mọi người sống ở đó có một cuộc sống đủ đầy hơn và khi đó e sẽ thấy rằng nơi em đang ở, với những ngôi nhà thấp mà mang đậm văn hoá đó có một nét đẹp rất riêng so với những ngôi nhà cao ở huyện.
Em hơn Phùng 3 tuổi, vừa tròn 18, cũng hiểu rất rõ những cảm xúc đan xen khi cậu nói câu ấy bởi nhà e cũng nghèo nhất cả họ. Có buồn, cũng mặc cảm đấy, nhưng hơn thế trong câu nói ấy là cả một quyết tâm vươn lên. Rồi thời gian sẽ nói lên tất cả. 10 năm nữa, khi mình đạt được điều mình muốn, mình nhất định sẽ đến Hà Giang, và đặt một phòng của khách sạn cậu nhoe Phùng! Chẳng có gì để mặc cảm vì gia cảnh của mình, bởi đâu ai có quyền chọn nơi mình sinh ra, hãy chỉ cảm thấy hổ thẹn khi nhắm mắt xuôi tay mà chẳng có lấy một thành tựu gì để tự hào thôi!
Thật trùng hợp mới đó đã theo dõi anh Khoai hơn 4 năm.Từ ngày xa nhà những nỗi nhớ,những nỗi buồn,những áp lực,những lo toan hay những lúc thấy chơi vơi giữa nơi xứ người nhưng thật may vì có những người tử tế làm những nội dung ý nghĩa như anh Khoai 1 phần nào đó giúp em thấy đỡ nhớ nhà khi xem những clip về miền tây,lúc ăn cơm 1 mình cũng bật xem,lúc buồn vui gì cũng xem.xem mãi cũng ko chán.Ước được gặp anh 1 lần thôi để nói lời cảm ơn và chụp chung bức ảnh chắc hạnh phúc ko tả nỗi.chúc anh luôn có thật nhiều sức khỏe để làm thật nhiều nội dung ý nghĩa ,em tin là có rất nhiều người giống em cần lắm những chiếc video thế này,nó thật sự có sức mạnh để chữa lành đấy anh ạ.
em bé ngây thơ hồn nhiên vui cười ngày nào nay đã lớn. 15 tuổi đối với nhiều cô cậu bé vẫn còn là nhỏ lắm, nhưng với Phùng (Khánh) đã phải gánh vác vai trò của cậu con trai lớn trong nhà, phải lo toan làm ruộng vì cha bị bệnh. Có lẽ vì cuộc sống mưu sinh, vì lo nghĩ cho gia đình mà nay nhìn em chững chạc hẳn, cả nét ngượng ngùng, ít nói của 1 cậu bé mới lớn nữa. Lúc nghe em nói em thích đi học nhưng em đi rồi không có ai làm ruộng thì cảm xúc chợt chùng lại hẳn. Ước mơ mở 1 nhà nghỉ, homestay của Phùng cũng rất đẹp. Em nói em chán ở chỗ này rồi, ra huyện thấy nhiều nhà cao tầng đẹp, nhưng em có biết là cuộc sống thành thị quá nhộn nhịp, người ta có lúc chỉ muốn tìm về với thiên nhiên, về với đồi núi như khung cảnh nhà em thôi ấy. Ước gì có phép màu, để em có thể đi học tiếp, và ước mơ của em sớm thành hiện thực.
Xem đến khúc 2 em gặp nhau đã lấy đi nước mắt của anh anh là người it khóc . Nhóc Khánh ngây ngô ngày nào giờ đã là một cậu thanh niên đầy hoái bão ❤
Tự dưng xem mà nước mắt rơi,nhìn ánh mắt và nụ cười của Khánh vẫn còn đó sự tinh nghịch ngày nào,nhưng giờ xen vào đó là sự ưu tư,buồn buồn,mong em trong hành trình trưởng thành sẽ luôn là một chàng trai bản lĩnh và lương thiện.
Giây phút gặp lại của 2 anh em thật sự làm mình khá xúc động. Nhưng hình ảnh Khánh càng làm mình buồn hơn, thời gian đã biến cậu bé hồn nhiên ngày nào giờ đây đã trưởng thành hơn, mang nhiều ưu tư và nụ cười có chút đượm buồn... phải chăng vì trên vai em còn gánh trách nhiệm lo cho gia đình và mong muốn thực hiện ước mơ của mình. Mong em luôn nỗ lực, vững tin để hoàn thành ước mơ của mình 💪💪💪
Thật sự coi lại Khánh lúc trước là một cậu bé hồn nhiên biết quan tâm và ngoan hiểu chuyện, còn Phùng của bây giờ là một phần của Khánh lúc trước vẫn rất ngoan nhưng nhiều ước mơ nhiều trách nhiệm ❤ Thương mong cho cuộc sống của Phùng thật hạnh phúc
Xem video thấy đã con mắt, quý anh Khoai. Thật sự là ở vùng xa bà con còn khó còn khổ nhiều thật, vì cơm gạo mà nhiều bạn nhỏ phải bỏ ngang việc học, cảm thấy bản thân mình thật may mắn. Hóng video mới của anh❤
Người trong video cũng vậy mà người xem cũng ngỡ ngàng. Thời gian trôi nhanh quá. Mọi thứ cũng thay đổi nhiều. Nhưng cảm xúc và tình cảm vẫn vậy.
Vì một lời hứa với bọn trẻ mà trở lại. Thật đáng trân trọng! Luôn theo dõi và yêu thích những video của Khoai!
Nhiều người cứ chê bai sự lạc hậu, nghèo khổ của Đồng bào dân tộc vùng cao..nhưng họ đâu có biết hết sự gian khổ của họ. Và họ là người trấn giữ và khẳng định chủ quyền nơi biên ải tổ quốc..!
Hôm nay coi video mới của anh Khoai chợt nhận ra thấm thoát cũng đã gần 5 năm theo dõi anh Khoai rồi. Cũng không nghĩ là video Hà Giang lần trước của anh Khoai đã lâu tới vậy... thời gian trôi đi nhanh quá, cũng khiến nhiều thứ thay đổi qua. Cảm ơn anh Khoai vì những video ý nghĩa, những chia sẻ ý nghĩa!
4 năm, một hành trình không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng đủ để những đứa trẻ trong chúng ta thay đổi đến nhường nào. Thương Khánh và cầu chúc cho ước mơ của em sẽ thành hiện thực, cuộc sống của em sẽ đủ đầy hơn. Và cảm ơn Khoai Lang Thang vì sự trở lại lần này, một trong những cuộc hội ngộ mang lại cho mình nhiều cảm xúc dâng trào dù chỉ qua đoạn hội thoại ngắn ngủi của 2 anh em.
4 năm trước Khánh gọi Khoai bằng chú, bây giờ gặp lại thì là anh em rồi ❤️
Rất xúc động cảnh Khoai gặp lại Khánh, cậu bé vô tư, hồn nhiên năm xưa nay trưởng thành với nhiều hoài bảo. Chúc Khánh thực hiện được hoài bảo của mình trong tương lai. Chúc kênh của Khoai ngày càng phát triển nhất là ra clip đều đều cho mọi người du lịch cùng Khoai
Lâu... lúc trước em có coi vlog này em cx thấy nó là 1 vlog bth như mọi vlog thôi nhưng tới hiện tại bây h khi coi hết bản phùng #6 em thật sự cảm thấy có 1 cảm giác gì đó gọi là bồi hồi,xúc động.Cảm giác như mình là 1 phần trong hành trình lớn lên của bạn.Năm nay em cũng đã lên 12 rồi coi xong em cảm giác sẽ cố gắng "cố gắng" hơn nữa vì ngoài kia còn nhiều bạn có nhiều hoài bão,ước mơ nhưng ko thể thực hiện được còn mình thì có khả năng nhưng mình ko thực hiện.Tự hứa với bản thân mình sẽ cố gắng hơn.❤
Em đã xem video anh Khoai quay với cậu bé Khánh của 5 năm trước. Em đã rất ấn tượng về hình ảnh 1 cậu bé nhanh nhẹn có giọng cười tinh nghịch hồn nhiên và đôi chút ngại ngùng. Khi xem tiêu đề video gặp lại cậu bé năm xưa em đã rất hồi hộp về sự thay đổi của cậu bé ấy sẽ thế nào, và giây phút gặp lại cậu bé năm xưa đã thấy có sự trầm tư và ít nói hơn . Cuộc sống này là như vậy , ai cũng phải trưởng thành. Em cũng rất xúc động về hành trình quay trở lại lần này của anh Khoai. Thật sự ý nghĩa và cảm động ạ.
Mới đó đã 5 năm nhanh thật. Vào những năm cuối 12 em bắt đầu theo dõi theo hành trình của Khoai. Cảm ơn Khoai đã giữ lời hứa và đến Hà Giang một lần nữa để mọi người cùng thấy cuộc tương phùng này rất cảm động và ý nghĩa
Mình không giỏi viết, nhưng phải để lại đây một bình luận. Nghẹn ngào thực sự, vì chính mình cũng đã trải qua một cuộc hội ngộ với những người xa lạ ở một nơi xa lạ sau 5 năm. Thật kỳ diệu, những con người tưởng chừng như không có gì liên quan đến nhau nhưng đã gặp nhau và bỗng trở thành một phần ký ức của nhau! Cảm ơn Khoai!
❤❤❤ Cậu bé ấy có thể đã bỏ học, nhưng chưa bỏ ước mơ. Tuyệt vời! A mong Phùng sẽ làm được những điều mình mơ ước đó.
Mình xem tới đoạn 2 người gặp nhau tự nhiên muốn khóc, cậu bé Khánh ngày nào giờ là Phùng vẫn nhớ hình bóng của người quen từ xa và ngồi đợi, sự gặp lại đầy gượng gạo nhưng mình vẫn cảm nhận tình cảm chực trào khi hai anh em nhận ra nhau. Mình chúc Phùng có thể thực hiện được hoài bão của mình nhé !
Cô xem xong clip mà vẫn thấy bồi hồi...nghèn nghẹn nơi cổ họng... Thấy thương Khánh, thương bà con vùng cao...cuộc sống còn vất vả nhiều.
Khánh 4 năm trước một cậu bé vô tư, hồn nhiên, vô lo vô nghĩ luôn nở nụ cười trên môi khi ở với a Khoai và bây giờ vẫn vậy khi gặp A Khoai, "Phùng" đã cười như bao lần khác chỉ khác là em vẫn là một đứa trẻ nma phải mang trên vai trọng trách mà đáng ra em chưa phải gánh đó là gia đình:((
Hãy lun như vậy Phùng nhé lun nở nụ cười thành công với hoài bão của em chúc em vs a Khoai có một trải nghiệm thật ý nghĩa❤
Đây có lẽ là video nhiều cảm xúc nhất mà mình xem so với những video trước của anh Khoai. Hà Giang mình hiện lên thật đẹp thật thơ qua những thước phim ấy, những bản làng mờ mờ trong làn mây khói, những thửa ruộng bậc thang còn đang cấy dở, màu xanh của nương ngô, của núi rừng. Và đặc biệt là cậu bé Khánh. Ấn tượng của mình về cậu bé này là nhìn qua đôi mắt e, mình thấy được nhiều ước mơ hoài bão đặc biệt là sau này em sẽ xây 1 cái nhà thật to. Hy vọng“Phùng” sẽ đạt được ước mơ này trong tương lai không xa nhé.
Cảm ơn anh Khoai đã mang đến những thước phim đầy cảm xúc. Tâm hồn mình bình yên đến lạ khi xem video này. Và chúc anh luôn thành công trên con đường mà mình đã chọn nhé.
Xem xong sao thấy cảm xúc cứ bị lưng chừng, giữa 2 con người xa lạ cảm thấy gần gũi như ruột thịt xương máu, Khánh (Phùng) của 4 năm trước hồn nhiên vô tư, 4 năm sau thời gian khiến con người ta to lớn trưởng thành hơn, mình mong 1 ngày nào đó gần nhất mình trở nên giàu có sẽ hỗ trợ được 1 phần nào đó cho những con người chân chất thật thà nơi đây (nhất là Khánh - Phùng) . Mong em sống tốt nhé .
Xem tới cảnh anh Khoai và Khánh (Phùng) gặp nhau mà thấy rưng rưng nước mắt. Anh Khoai kiểu vừa bỡ ngỡ, vừa vui, có một chút ngượng ngùng. Chúc anh Khoai và Phùng sức khỏe và gặp nhiều may mắn nha. Rất thích xem clip của anh
Em đã khóc khi xem chiếc video này. Trong quá trình trưởng thành, nhìn lại mình cũng đã có một tuổi thơ vô tư, vô lo vô nghĩ và hồn nhiên trong trẻo như Khánh v....!, Cuộc sống là một hành trình, thật hạnh phúc vì a và cậu bé Khánh năm nào đã gặp lại được nhau. E cảm ơn a Khoai nhé!
Kí ức rất là đẹp để lại trong em Khánh luôn, rất dể thương xem cảm động lắm luôn ấy. Đâu đó chợt nhận ra 04 năm A Khoai gặp lại bé này cũng là thời gian 04 năm trôi qua của mình.....
Sự kết nối trân quý giữa anh Khoai và bé Phùng chắc cả hai người không bao giờ quên. Những sự kết nối làm ta thấy cuộc đời thật nhiệm màu.
xem có 1 cảm xúc nhẹ nhỏm nhưng cũng có chút gì đó xót thương mất mát đến nao lòng. Vẫn con người đó vẫn vùng đất đó nụ cười tươi đó nhưng giờ đây đã có chút gì đó thay đổi vì đã trưởng thành đã lớn đã biết nhiều hơn biết trọng trách của mình trong gia đình mà từ đó đã làm con người ta thay đổi, cũng mừng vì Khánh cũng như Phùng vẫn nhớ Khoai vẫn lưu nhớ vẫn có 1 phần kí ức kỉ niệm trong em ấy. khi Khoai hỏi em ấy có bảo là thấy anh từ xa chắc lúc đó lòng em ấy rộn ràng lắm mà đâu dám nói hơi ngại e thẹn, gì nữa " xem video của anh nhiều nhất" trời nghe mà thương tự nhiên mắt nó cay cay, và cả ước mơ homestay của em ấy lớn rồi biết hoàn cảnh của chính gia đình mình "trong cái bản này nhà em nát nhất" thể hiện tia hi vọng khát khao của em ấy muốn học hỏi muốn phát triển mình muốn chăm lo cho gia đình ...và còn nhiều thứ nữa khi xem video này lắm. Tuy đã xem video của anh đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên em đã lại những cảm xúc khi xem video, ko biết sao nữa có lẽ là sáng sớm cảm xúc nó dân trào ư:)) và cảm ơn anh Khoai vì còn nhớ đến lời hứa của mình đối với em ấy sợ phải biến thành "con lợn máy" (cưng gì đâu á trời) nên đã quay trở lại tìm Khánh và cả cảnh quan đẹp đẽ ở Hà Giang gọp lại làm nao nức lòng người💕
Mình quê Nha Trang Khánh hòa Mình thật sự rất xúc động, mình xem đi xem lại rất nhiều lần, nước mắt cứ rưng rưng, thật ra thì tuổi thơ của mình cũng chẳng mấy ấm no nhưng khi nhìn thấy các em ở vùng cao mình còn hơn các em rất nhiều, cảm ơn khoai cảm ơn tấm lòng của khoai dành cho Khánh lời hứa đã được thực sau 4 năm, chúc Khánh sẽ thực hiện được ước mơ của mình chúc Khoai và các bạn thật nhiều sức khỏe❤
Mới đó mà đã theo dõi khoai hơn 5 năm rồi . Thời gian qua nhanh thật , nhưng cảm giác ngày đầu xem clip đến bây giờ vẫn vậy . Khâm phục cách làm nội dung của Khoai . Nó vẫn trong sáng không dàn dựng như sự hồn nhiên của bé Khánh (Phùng) vậy . ❤
Xem lại video của a và Khánh năm xưa tự nhiên nhớ tuổi thơ quá a ạ. E sinh năm 2003 sống tại Đà Nẵng nên bầu trời tuổi thơ của e cũng ngắn lắm 😢Ko tiếp xúc với ruộng đồng hay những trò chơi dân gian nhiều chỉ toàn là máy móc và công nghệ. Nhờ những thước phim ngày xưa và nay của anh e đã rất thích được về quê cảm giác yên bình lạ thường sau giờ học mệt mỏi căng thẳng chạy đua thành tích trên lớp.Xem những video của a làm cuộc sống của em chậm lại hơn mỗi ngày❤ Cảm ơn anh người truyền cảm hứng tích cực. Chúc anh thật nhiều sức khoẻ và phát triển hơn trong sự nghiệp của mình ạ ❤❤❤
Bồi hồi khoảnh khắc gặp lại Khánh quá☺️ chuyến hành trình trở lại lần này sẽ thú vị lắm đây. Mong sẽ có thật nhiều kỉ niệm đẹp giữa nhóm của Khoai và nơi đây🎉
Cảm ơn anh Khoai vì đã là người lưu giữ một khoảng kí ức hồn nhiên của tụi nhỏ, thật sự rất xúc động về chuyến đi này của anh.