Nói chung ,nói dễ biết như vầy: mỗi thân thể cũng như mỗi cây khác nhau , thân cây, lá cây , cái hoa, cái nhụy , cái trái, lá non , lá già. Mỗi thứ là những chuyên biệt riêng cá thể và hợp thành nhất thể, kể cả cái đầu suy nghĩ cũng vậy, khi suy nghĩ thì cái tay , cái chân nó vẫn tự làm được công việc khác. Cho thấy không phải cái đầu điều khiển mà là một sự vô hình nó ứng dụng đều ra cho từng bộ phận trên cơ thể một cách tự do . Chúng ta nghĩ cái đầu nó làm việc chứ thật đâu phải cái đầu, chúng ta nghĩ cái đầu là do chúng ta suy nghĩ ở bộ não được thông tin vô hình đưa vào , nếu người tu Thiền thì biết thể dụng, còn người chưa Thiền thì nghĩ thông tin ở cái não và cứ tưởng lầm nên cứ cố chấp giữ lại và ghi nhớ để dành xài , cho nên coi thân thể chính là ta chứ không phải thứ khác. Nên khi đau khổ thì chính thân xác chứ ai vô đây. Còn cái diệu dụng của vô hình khi hướng tới cái gì trên cơ thể mà không qua thức thì nó rất tự nhiên, nhanh nhẹ và có lực đẩy rất linh hoạt. Nói chung bỏ qua cái thức, tay chân nó tự diệu dụng mà không cần cái đầu hướng dẫn thì nó làm thì buông ra rồi thấy như chưa từng làm, vì nó không in ấn vào bộ nhớ. Ai đã từng thấy một " nhác rạch giống như lưỡi lam mà không thấy cái lưỡi lam " thì đó là cái thứ vô hình vô dạng . Một nhát rạch vô hình làm vỡ hết tất cả tâm thức và thô vỡ thành vi tế đồng chủng loại. Ai thấy được " nhát rạch " đó thì mới biết ta là thứ gì, giống như giữa 2 làn nước có một thứ không hình rẽ lối vạch ra đường ở giữa và những mảng nước lớn vỡ ra thành những hạt nhỏ nhất và đồng dạng như nhau, và ta là " nhát rạch " đó . Mở mắt ra là hoàn toàn khác lạ so với lúc chưa có hiện tượng xảy ra. Cho nên Phật Pháp là nhiệm sâu không phải chuyện không có thật. Quý vị hãy tin tuyệt đối nhé. Hãy nhìn vào một cái cây và những cái lá thì chúng ta sẽ biết không có chủ thể mà dễ buông ngã , thân cây như hơi thở chúng ta , hết thở thì cũng như cây không gốc . Hơi thở quan trọng nhưng không thân xác thì hơi thở có hình thành? Mọi thứ trong cơ thể đều bình đẳng như nhau , kể cả cái đầu cũng vậy. Nó ảo tưởng nó làm chủ cái tay, nhưng khi cái tay đau nó làm chủ được không, hay nó là cái đứa đau ké mà nó cảm thấy nó khổ nhất? Vô hình nhưng diệu dụng mới chính là chỗ không làm khổ ai.
Nam mô Đại ân giáo chủ bổn sư thích ca mâu Ni Phật
@@hoangthamhuynh6685 Lành thay!
Nam mô hồng danh hội thựong Phật bồ tát
@@hoangthamhuynh6685 Lành thay!
Đon Giác Liễu Như Lai Thien ,
Luc Độ Van Hạnh Thể Trung Viên .
Mộng Lý Minh Minh Hữu Luc Thu ,
Giác Hậu Không Không Vô Đại Thiên .❤
@@TuThay-k7t Sadhu!
🙏🏻 xin hỏi video đầy đủ là gì ?
@@quocleloc2340 Dạ đây bạn: ruclips.net/video/-8UqGRLDxCk/видео.htmlsi=UyQlHOBlq2K5l0Tg
@Gotaman-1975 🙏🏻
@@quocleloc2340 Sadhu!
Nói chung ,nói dễ biết như vầy: mỗi thân thể cũng như mỗi cây khác nhau , thân cây, lá cây , cái hoa, cái nhụy , cái trái, lá non , lá già. Mỗi thứ là những chuyên biệt riêng cá thể và hợp thành nhất thể, kể cả cái đầu suy nghĩ cũng vậy, khi suy nghĩ thì cái tay , cái chân nó vẫn tự làm được công việc khác. Cho thấy không phải cái đầu điều khiển mà là một sự vô hình nó ứng dụng đều ra cho từng bộ phận trên cơ thể một cách tự do . Chúng ta nghĩ cái đầu nó làm việc chứ thật đâu phải cái đầu, chúng ta nghĩ cái đầu là do chúng ta suy nghĩ ở bộ não được thông tin vô hình đưa vào , nếu người tu Thiền thì biết thể dụng, còn người chưa Thiền thì nghĩ thông tin ở cái não và cứ tưởng lầm nên cứ cố chấp giữ lại và ghi nhớ để dành xài , cho nên coi thân thể chính là ta chứ không phải thứ khác. Nên khi đau khổ thì chính thân xác chứ ai vô đây. Còn cái diệu dụng của vô hình khi hướng tới cái gì trên cơ thể mà không qua thức thì nó rất tự nhiên, nhanh nhẹ và có lực đẩy rất linh hoạt. Nói chung bỏ qua cái thức, tay chân nó tự diệu dụng mà không cần cái đầu hướng dẫn thì nó làm thì buông ra rồi thấy như chưa từng làm, vì nó không in ấn vào bộ nhớ. Ai đã từng thấy một " nhác rạch giống như lưỡi lam mà không thấy cái lưỡi lam " thì đó là cái thứ vô hình vô dạng . Một nhát rạch vô hình làm vỡ hết tất cả tâm thức và thô vỡ thành vi tế đồng chủng loại. Ai thấy được " nhát rạch " đó thì mới biết ta là thứ gì, giống như giữa 2 làn nước có một thứ không hình rẽ lối vạch ra đường ở giữa và những mảng nước lớn vỡ ra thành những hạt nhỏ nhất và đồng dạng như nhau, và ta là " nhát rạch " đó . Mở mắt ra là hoàn toàn khác lạ so với lúc chưa có hiện tượng xảy ra. Cho nên Phật Pháp là nhiệm sâu không phải chuyện không có thật. Quý vị hãy tin tuyệt đối nhé. Hãy nhìn vào một cái cây và những cái lá thì chúng ta sẽ biết không có chủ thể mà dễ buông ngã , thân cây như hơi thở chúng ta , hết thở thì cũng như cây không gốc . Hơi thở quan trọng nhưng không thân xác thì hơi thở có hình thành? Mọi thứ trong cơ thể đều bình đẳng như nhau , kể cả cái đầu cũng vậy. Nó ảo tưởng nó làm chủ cái tay, nhưng khi cái tay đau nó làm chủ được không, hay nó là cái đứa đau ké mà nó cảm thấy nó khổ nhất? Vô hình nhưng diệu dụng mới chính là chỗ không làm khổ ai.
@DoiGia-ud4gs Sadhu!!!