Lyric : Mắt ta nhìn đời phần ngô nghê, người đời xem ta như là trò hề Ta mang thân dại ta nhỏ bé, lời nói ngoài tai thật là khó nghe Ta trách chân cách quá xa, tường ngăn vách nhân cách tha hóa Ta cột tóc dài với hình xăm, vẻ ngoài và tâm tư đối lập Đau thương họ cứ bới sâu, bi ai cố với tới nhau Ta mang mặt nạ cốt để giấu, nụ cười để ẩn về nơi đâu Ta viết về vết thương của cuộc đời, ta viết về trái ngang đời người Đừng nhìn ta đừng phán xét, yêu thương trước khi chán ghét Đừng coi ta là kẻ điên, nhìn ta buông lời xỏ xiên Đời ta nhiều lắm chông gai Máu vương lại, tóc khô, bạc trắng trên vai Ai ai ai mang cho ta chút thảnh thơi Ai ai ai cho thân ta được nghỉ ngơi Đôi chân mình ta bước, chẳng ai nghe lời ta muốn nói Có tiếng ai chê cười Cứ chỉ tay vào tôi mà nói, sao phải đứng ở đó soi mói Có ánh mắt đang nhìn Cứ lại đây nhìn cho thật rõ, sao phải đứng ở đó mà ngó Bỏ lại sau lưng , tôi chẳng quan tâm Có bao ánh mắt đang nhìn mình Nó là chính nó , mặc kệ ai ngó Tiếng chê bai cũng như tầm thường Nụ cười giấu, vào thật sâu trong mắt ai ta đâu cần chứng minh để làm gì Đôi mắt sâu, lạc về đâu giữa phố đông ta đi chẳng ngần ngại tiếng chê cười Finding myself cổ chân trái, sẽ đi tìm mình cả đời dài Máu điên ngập đầy trong tâm thất, tặng vật mà số phận mời xài Hình chó tử tế ở vai phải, gánh cả đam mê nặng trên lưng Nhắc cho những ai còn chưa biết, Đen vâu tên gọi tôi quen xưng 2 con mắt trần vẫn còn chưa đủ, nên ta thêm 1 ở cổ chân phải Vì đường đời này trăm ngàn lối, mong đôi chân mình không chọn ngả sai Xăm 1 con mắt thêm ngay sau gáy, vì trong tâm khảm luôn có câu Ta có thế nào cũng chỉ là bụi, sống phải nhìn trước và ngó sau Từ lúc đặt chân vào cuộc đời, đến khi sức sống kia dần lụi Mấy ai hiểu hết được chính mình, một cách giản đơn và trần trụi Nên đừng nhìn nhau bằng mắt trần, phán xét bằng miệng lưỡi quỷ ma Ngồi lại gần nhau nói lời thật, chứ đừng nhìn mây gió rồi nghĩ xa Chẳng ai ngăn cản được cơn mưa, cũng như với cách đời nhìn vào Người chào, người cười người mắng, người làm ngơ người thì thào Ta và cái tôi đều như nhau, ta lớn, cái tôi lại càng to Đã biết nhận của người hơi thuốc thì phải biết cách nhận cả tàn tro Bỏ lại sau lưng , tôi chẳng quan tâm Có bao ánh mắt đang nhìn mình Nó là chính nó , mặc kệ ai ngó Tiếng chê bai cũng như tầm thường Nụ cười giấu, vào thật sâu Trong mắt ai ta đâu cần chứng minh để làm gì Đôi mắt sâu, lạc về đâu Giữa phố đông ta đi chẳng ngần ngại tiếng chê cười
Lyric :
Mắt ta nhìn đời phần ngô nghê, người đời xem ta như là trò hề
Ta mang thân dại ta nhỏ bé, lời nói ngoài tai thật là khó nghe
Ta trách chân cách quá xa, tường ngăn vách nhân cách tha hóa
Ta cột tóc dài với hình xăm, vẻ ngoài và tâm tư đối lập
Đau thương họ cứ bới sâu, bi ai cố với tới nhau
Ta mang mặt nạ cốt để giấu, nụ cười để ẩn về nơi đâu
Ta viết về vết thương của cuộc đời, ta viết về trái ngang đời người
Đừng nhìn ta đừng phán xét, yêu thương trước khi chán ghét
Đừng coi ta là kẻ điên, nhìn ta buông lời xỏ xiên
Đời ta nhiều lắm chông gai
Máu vương lại, tóc khô, bạc trắng trên vai
Ai ai ai mang cho ta chút thảnh thơi
Ai ai ai cho thân ta được nghỉ ngơi
Đôi chân mình ta bước, chẳng ai nghe lời ta muốn nói
Có tiếng ai chê cười
Cứ chỉ tay vào tôi mà nói, sao phải đứng ở đó soi mói
Có ánh mắt đang nhìn
Cứ lại đây nhìn cho thật rõ, sao phải đứng ở đó mà ngó
Bỏ lại sau lưng , tôi chẳng quan tâm
Có bao ánh mắt đang nhìn mình
Nó là chính nó , mặc kệ ai ngó
Tiếng chê bai cũng như tầm thường
Nụ cười giấu, vào thật sâu
trong mắt ai ta đâu cần chứng minh để làm gì
Đôi mắt sâu, lạc về đâu
giữa phố đông ta đi chẳng ngần ngại tiếng chê cười
Finding myself cổ chân trái, sẽ đi tìm mình cả đời dài
Máu điên ngập đầy trong tâm thất, tặng vật mà số phận mời xài
Hình chó tử tế ở vai phải, gánh cả đam mê nặng trên lưng
Nhắc cho những ai còn chưa biết, Đen vâu tên gọi tôi quen xưng
2 con mắt trần vẫn còn chưa đủ, nên ta thêm 1 ở cổ chân phải
Vì đường đời này trăm ngàn lối, mong đôi chân mình không chọn ngả sai
Xăm 1 con mắt thêm ngay sau gáy, vì trong tâm khảm luôn có câu
Ta có thế nào cũng chỉ là bụi, sống phải nhìn trước và ngó sau
Từ lúc đặt chân vào cuộc đời, đến khi sức sống kia dần lụi
Mấy ai hiểu hết được chính mình, một cách giản đơn và trần trụi
Nên đừng nhìn nhau bằng mắt trần, phán xét bằng miệng lưỡi quỷ ma
Ngồi lại gần nhau nói lời thật, chứ đừng nhìn mây gió rồi nghĩ xa
Chẳng ai ngăn cản được cơn mưa, cũng như với cách đời nhìn vào
Người chào, người cười người mắng, người làm ngơ người thì thào
Ta và cái tôi đều như nhau, ta lớn, cái tôi lại càng to
Đã biết nhận của người hơi thuốc thì phải biết cách nhận cả tàn tro
Bỏ lại sau lưng , tôi chẳng quan tâm
Có bao ánh mắt đang nhìn mình
Nó là chính nó , mặc kệ ai ngó
Tiếng chê bai cũng như tầm thường
Nụ cười giấu, vào thật sâu
Trong mắt ai ta đâu cần chứng minh để làm gì
Đôi mắt sâu, lạc về đâu
Giữa phố đông ta đi chẳng ngần ngại tiếng chê cười