Hồi nhỏ tôi ở Mỹ Tho. Các bạn mặc áo trắng vải ca tê tôi mặc áo trắng vải 8, sau này mới biết đó là vải drap giường bệnh viện. Có lẽ tôi là đứa duy nhất mặc vải đó trong trường (1985-88). Mặc cảm, nhưng tuổi hồn nhiên, bạn bè không phân biệt. Đá banh, tắm sông hết mình. Bây giờ, 50t, với tôi các bạn vẫn là quý nhất. Xin cảm ơn.
Bạn trung lê việt bạn mặt áo trắng bằng ga trải giường cũa bv còn đở khổ hồi lớp 3 tôi đã phải mặt áo cũa chị tôi đi học chị học buổi sáng đến chiều tôi mặt áo của chị đi học bạn bè trêu ghẹo mắt cở lắm nhưng đành chịu chứ biết làm sao..năm1960... Tôi còn nhớ lớp nhất tôi bị đòn 2 lần vì không mua nổi sách việt văn lớp nhất lúc đó chỉ có 3đồng thôi lần thứ 3 tôi thú thật với thầy nhà nghèo nên không tiền mua nên thầy tha từ đó thầy o hỏi nửa. Bây giờ học trò đầy đủ và sung sướng hơn mình nhiều
Tôi là một người rất sắc đá với những kẻ ác kể cả thú dữ Như Cọp tôi đều Không Chùn Bước nhưng nghe qua câu chuyện của bà cháu miền quê Nam Bộ tôi thật sự đã rơi lệ xin cảm ơn tác giả
Hi everyone,tôi muốn hỏi ngày xua miền nam nam bộ nghèo lắm à nói một cách khác “đồng bằng nam bộ “tôi chỉ biết qua sách vở mà thôi,đồng lúa co bay thẳng cánh rất là phi nhiêu,không biết tg có “hợp thức hoá van để hay không….mà viết một câu truyện nghèo khổ của người dân thời đó…..làm tôi xót xa cõi lòng…..thương cho những mảnh đời trẻ thơ bất hạnh,thương cho “ba ngoại “……thương cho một VN que hương tôi….không biết bây giờ có khác xưa không nhỉ….xin lỗi nha….tôi nói nhiều lắm rồi đó…. Thanks
Thank bạn đã trải lòng. Câu chuyện này điển hình cho một vùng quê cù lao Vĩnh long quê mình, thời điểm trước năm 70.Mình nghe kể lại là thời đó nghèo quá có người phải lấy vải bồng bột may áo cho con mặc, chính là cô bé Hiền trong câu chuyện nên màu nó ngã vàng trông như áo dơ!
Nghe xốn xang ...tủi cho 1 kiếp người ...tuổi thơ là niềm đau là hành trang cho tương lai của những đứa trẻ nghèo ....xúc động lắm luôn
Một trong những chuyện hay nhất...
Hay qua! Xin cam on tác giả Hồng Thuý; Anh Nam Phong và Cẩm Thu đọc truyện
Có ai giống tôi không? Là đàn. . ông đã 55 tuổi mà khi nghe đọc truyện này đã rơi nước mắt
Tôi giống bạn nè 😪
Hồi nhỏ tôi ở Mỹ Tho. Các bạn mặc áo trắng vải ca tê tôi mặc áo trắng vải 8, sau này mới biết đó là vải drap giường bệnh viện. Có lẽ tôi là đứa duy nhất mặc vải đó trong trường (1985-88). Mặc cảm, nhưng tuổi hồn nhiên, bạn bè không phân biệt. Đá banh, tắm sông hết mình.
Bây giờ, 50t, với tôi các bạn vẫn là quý nhất.
Xin cảm ơn.
Nhiều lắm bạn ơi. Có tôi trong đó nữa. Nhiều bạn kém may mắn nhà không đủ ăn, còn phải bỏ học nữa kìa.
H N bạn ơi ! Có tôi và bao nhiêu bạn nghèo nữa ! Hãy cố lên ! Đừng nản lòng dù bất cứ hoàn cảnh nào !
Bạn trung lê việt bạn mặt áo trắng bằng ga trải giường cũa bv còn đở khổ hồi lớp 3 tôi đã phải mặt áo cũa chị tôi đi học chị học buổi sáng đến chiều tôi mặt áo của chị đi học bạn bè trêu ghẹo mắt cở lắm nhưng đành chịu chứ biết làm sao..năm1960... Tôi còn nhớ lớp nhất tôi bị đòn 2 lần vì không mua nổi sách việt văn lớp nhất lúc đó chỉ có 3đồng thôi lần thứ 3 tôi thú thật với thầy nhà nghèo nên không tiền mua nên thầy tha từ đó thầy o hỏi nửa.
Bây giờ học trò đầy đủ và sung sướng hơn mình nhiều
Câu chuyện thật hay và rất cảm động 💗💗💗💗💗💗💗💗💗💗💜💜💜💜💜💜💜💜💜💜💓💓💓💓💓💓💓💕💕💕💕💕💕💕💕💕👏👏👏👏👏👏👏
Hay qua Cam Thu oi .giong doc Nghe cam dong muon khoc. Nam Phong thi khoi bàn rio
Truyện hay và rất cảm động ❤️❤️❤️
Truyện hay rất xúc động , cảm ơn tác giả và giọng kể thật truyền cảm của anh Nam phong , chị Cẩm Thu ❤️
toi chi thich nghe nam phong,phuong dung,cam thu dien doc
Cảm ơn tác giả viết truyện này rất hay và xúc động lắm phải tiếp vài tập nữa mới hay
truyen hay qua.Minh thich lam giong doc cua Nam Phong,Cam Thu va Phuong Dung .
Bé Hiển de thương và tội nghiệp quá, con nhà nghèo luôn gặp nhiều điều bất hạnh, nhất là tuổi thơ kg có rồi sẽ vấp ngã về số đau thương.😢❤️❤️
Một câu chuyện rất cảm động.. Cảm ơn MC & tác giả
Xem phim Cỏ dại, rất hay rồi qua nghe truyện liền
Câu chuyện rất cảm , và rất nhiều tình người nhân văn.
Thích giọng đọc Nam phong và Cẩm Thu, rất hay!
hay qua lam toi cam dong vo cung
Tôi là một người rất sắc đá với những kẻ ác kể cả thú dữ Như Cọp tôi đều Không Chùn Bước nhưng nghe qua câu chuyện của bà cháu miền quê Nam Bộ tôi thật sự đã rơi lệ xin cảm ơn tác giả
Truyện rất hay và vui nhờ qua hai giọng đọc thật tuyệt đỉnh
Truyện hay quá
Rớt nước mắt.... Chán dữ trời
Troi ngheo bi duoi hoc 😭🙏
I was crying !!!😪😪😪 thanks for good story
Sao không ra truyện nữa vậy ạ
Sao cảnh nghèo quá sức tưởng tượng, tôi nghiệp quá.
Truyện hay, người đọc càng hay... Nói chung là hay :))
Hi everyone,tôi muốn hỏi ngày xua miền nam nam bộ nghèo lắm à nói một cách khác “đồng bằng nam bộ “tôi chỉ biết qua sách vở mà thôi,đồng lúa co bay thẳng cánh rất là phi nhiêu,không biết tg có “hợp thức hoá van để hay không….mà viết một câu truyện nghèo khổ của người dân thời đó…..làm tôi xót xa cõi lòng…..thương cho những mảnh đời trẻ thơ bất hạnh,thương cho “ba ngoại “……thương cho một VN que hương tôi….không biết bây giờ có khác xưa không nhỉ….xin lỗi nha….tôi nói nhiều lắm rồi đó…. Thanks
Thank bạn đã trải lòng. Câu chuyện này điển hình cho một vùng quê cù lao Vĩnh long quê mình, thời điểm trước năm 70.Mình nghe kể lại là thời đó nghèo quá có người phải lấy vải bồng bột may áo cho con mặc, chính là cô bé Hiền trong câu chuyện nên màu nó ngã vàng trông như áo dơ!
8/10
F
Ff
F
Fff
Fff9ff0f
Fffff9ff0
F
Ff