Gửi em ở cuối sông Hồng Dương Soái Anh ở Lào Cai Nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt Tháng Hai, mùa này con nước Lắng phù sa in bóng đôi bờ Biết em năm ngóng, tháng chờ Cứ chiều chiều ra sông gánh nước Nên ngày ngày cùng bạn bè lên chốt Anh lại xuống sông Hồng cho thoả nỗi em mong Đài báo gió mùa, em thương ở đầu sông Đỉnh đồi cao chiến hào anh gặp rét Biết màu màng đồng quê chưa cấy hết Tay em ngập dưới bùn, lúa có thẳng hàng không? Giá chúng mình còn cái thuở dung dăng... Anh thả lá thuyền xuôi về dưới ấy Em ra sông chắc em sẽ thấy Chỉ nỗi nhớ chúng mình đủ ấm mọi mùa đông. Nhưng thơ ngây đâu còn ở chúng mình Khi Tổ quốc trao anh lên tuyến đầu chặn giặc Khi biên cương trong anh đã trở thành máu thịt Đạn lên nòng anh giữ trọn nguồn sông Nỗi nhớ cho em chưa viết được đôi dòng Đạn quân thù bỗng cuồng điên vào thị xã Xe tăng thù nghiến mặt sông êm ả Nhịp cầu thù chặt đứt chờ mong Bão lửa này mang sức mạnh hờn căm Phá cầu thù, xé vụn xe tăng giặc Giữa dòng sông nghìn xác thù ngã gục Máu giặc loang ố cả một vùng Thì hỡi em yêu ở cuối sông Hồng Nếu gặp dòng sông ngàu lên sắc đỏ Là niềm thương anh gửi về em đó Qua màu nước sông Hồng, em hiểu chiến công anh Lào Cai, 1979
Hôm nay 17/02/2019, tròn 40 năm ngày Trung Quốc xua hơn 60 vạn quân tấn công xâm lược Việt Nam trên toàn tuyến biên giới phía bắc của ta. Đọc lại bài thơ này của nhà báo Dương Soái. tôi kính cẩn nghiêng mình trước sự chiến đấu anh dũng, ngoan cường của đồng bào và chiến sĩ ta chống lại quân Trung Quốc xâm lược, để bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của biên cương Tổ Quốc. Đọc hai khổ cuối cùng của bài thơ, tôi lại liên tưởng tới câu đối đáp của cụ Giang Văn Minh thời nhà Lê, khi cụ đi sứ Trung Quốc và đối đáp với vua quan nhà Minh: Đằng Giang tự cổ huyết do hồng.
Gửi Em Ở Cuối Sông Hồng - Dương Soái, Anh ở Lào Cai Nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt Tháng Hai, mùa này con nước Lắng phù sa in bóng đôi bờ Biết là em năm ngóng, tháng chờ Cứ chiều chiều ra sông gánh nước Nên ngày ngày cùng bạn bè lên chốt Anh lại xuống sông Hồng cho thoả nỗi em mong Đài báo gió mùa, em thương ở đầu sông Đỉnh đồi cao chiến hào anh gặp rét Biết mùa màng đồng quê chưa cấy hết Tay em ngập dưới bùn, lúa có thẳng hàng không? Giá chúng mình còn cái thuở dung dăng Anh thả lá thuyền xuôi về dưới ấy Em ra sông chắc là em sẽ thấy Chỉ nỗi nhớ chúng mình đủ ấm mọi mùa đông. Nhưng thơ ngây đâu còn ở chúng mình Khi tổ quốc trao anh lên tuyến đầu chặn giặc Khi biên cương trong anh đã trở thành máu thịt Đạn lên nòng anh giữ ngọn nguồn sông Nỗi nhớ cho em chưa viết được đôi dòng Đạn quân thù cuồng điên bắn vào thị xã Xe tăng thù nghiến mặt sông yên ả Nhịp cầu thù chặt đứt chờ mong Bão lửa này mang sức mạnh hờn căm Phá cầu thù xé vụn xe tăng giặc Giữa dòng sông ngàn xác thù ngã gục Máu giặc loang ố cả một vùng Thì hỡi em yêu ở cuối sông Hồng Nếu gặp dòng sông ngầu lên sắc đỏ Là niềm thương anh gửi về em đó Qua màu nước sông Hồng, em hiểu chiến công anh. Lào Cai, 1979
Tuyệt quá, cảm ơn nhà thơ, cảm ơn nhạc sỹ. Bài thơ, bài hát sống mãi mọi thời đại.
Vô cùng tự hào và biết ơn nhúng người con nước Việt đã dâng hiến tâm hồn và máu thịt cho cuộc bảo vệ bờ cõi thiêng liệng của Tô quôc
Quá hay luôn, cảm ơn nhà thơ & nhạc sỹ
Năm nào, đến ngày 17/2 mình cũng xem lại bài thơ này. Cảm động thật!
Thưa bác hay quá ạ Cảm ơn bác
Gửi em ở cuối sông Hồng
Dương Soái
Anh ở Lào Cai
Nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt
Tháng Hai, mùa này con nước
Lắng phù sa in bóng đôi bờ
Biết em năm ngóng, tháng chờ
Cứ chiều chiều ra sông gánh nước
Nên ngày ngày cùng bạn bè lên chốt
Anh lại xuống sông Hồng cho thoả nỗi em mong
Đài báo gió mùa, em thương ở đầu sông
Đỉnh đồi cao chiến hào anh gặp rét
Biết màu màng đồng quê chưa cấy hết
Tay em ngập dưới bùn, lúa có thẳng hàng không?
Giá chúng mình còn cái thuở dung dăng...
Anh thả lá thuyền xuôi về dưới ấy
Em ra sông chắc em sẽ thấy
Chỉ nỗi nhớ chúng mình đủ ấm mọi mùa đông.
Nhưng thơ ngây đâu còn ở chúng mình
Khi Tổ quốc trao anh lên tuyến đầu chặn giặc
Khi biên cương trong anh đã trở thành máu thịt
Đạn lên nòng anh giữ trọn nguồn sông
Nỗi nhớ cho em chưa viết được đôi dòng
Đạn quân thù bỗng cuồng điên vào thị xã
Xe tăng thù nghiến mặt sông êm ả
Nhịp cầu thù chặt đứt chờ mong
Bão lửa này mang sức mạnh hờn căm
Phá cầu thù, xé vụn xe tăng giặc
Giữa dòng sông nghìn xác thù ngã gục
Máu giặc loang ố cả một vùng
Thì hỡi em yêu ở cuối sông Hồng
Nếu gặp dòng sông ngàu lên sắc đỏ
Là niềm thương anh gửi về em đó
Qua màu nước sông Hồng, em hiểu chiến công anh
Lào Cai, 1979
Hay tuyệt. Vời
Vô cùng cảm động
Vô cùng biết ón chiến sĩ nhà báo -nhà báo chiến sĩ❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤
Quá,xuc động
Hôm nay 17/02/2019, tròn 40 năm ngày Trung Quốc xua hơn 60 vạn quân tấn công xâm lược Việt Nam trên toàn tuyến biên giới phía bắc của ta. Đọc lại bài thơ này của nhà báo Dương Soái. tôi kính cẩn nghiêng mình trước sự chiến đấu anh dũng, ngoan cường của đồng bào và chiến sĩ ta chống lại quân Trung Quốc xâm lược, để bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của biên cương Tổ Quốc.
Đọc hai khổ cuối cùng của bài thơ, tôi lại liên tưởng tới câu đối đáp của cụ Giang Văn Minh thời nhà Lê, khi cụ đi sứ Trung Quốc và đối đáp với vua quan nhà Minh:
Đằng Giang tự cổ huyết do hồng.
Hay đến không thể hay hớn
Quá tuyệt vời đất nước tôi ơi.
Xin cảm ơn nhà báo nhà thơ Đương Soái
Bài thơ nguyđn bản hào hùng bi tráng
Đề ngh các,bài hát,giữ nguyên.lời giữ hồn cốt bài thơ
❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤
Bài thơ nói lên toàn cảnh biên giới 2/1979.
Gửi Em Ở Cuối Sông Hồng - Dương Soái,
Anh ở Lào Cai
Nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt
Tháng Hai, mùa này con nước
Lắng phù sa in bóng đôi bờ
Biết là em năm ngóng, tháng chờ
Cứ chiều chiều ra sông gánh nước
Nên ngày ngày cùng bạn bè lên chốt
Anh lại xuống sông Hồng cho thoả nỗi em mong
Đài báo gió mùa, em thương ở đầu sông
Đỉnh đồi cao chiến hào anh gặp rét
Biết mùa màng đồng quê chưa cấy hết
Tay em ngập dưới bùn, lúa có thẳng hàng không?
Giá chúng mình còn cái thuở dung dăng
Anh thả lá thuyền xuôi về dưới ấy
Em ra sông chắc là em sẽ thấy
Chỉ nỗi nhớ chúng mình đủ ấm mọi mùa đông.
Nhưng thơ ngây đâu còn ở chúng mình
Khi tổ quốc trao anh lên tuyến đầu chặn giặc
Khi biên cương trong anh đã trở thành máu thịt
Đạn lên nòng anh giữ ngọn nguồn sông
Nỗi nhớ cho em chưa viết được đôi dòng
Đạn quân thù cuồng điên bắn vào thị xã
Xe tăng thù nghiến mặt sông yên ả
Nhịp cầu thù chặt đứt chờ mong
Bão lửa này mang sức mạnh hờn căm
Phá cầu thù xé vụn xe tăng giặc
Giữa dòng sông ngàn xác thù ngã gục
Máu giặc loang ố cả một vùng
Thì hỡi em yêu ở cuối sông Hồng
Nếu gặp dòng sông ngầu lên sắc đỏ
Là niềm thương anh gửi về em đó
Qua màu nước sông Hồng, em hiểu chiến công anh.
Lào Cai, 1979
Những anh hùng vô danh
Thó hay hơn bài hát nhiều