Dù đã từng nghe ko biết bao nhiêu truyện về đam mỹ và xem ko biết bao nhiêu phim nhưng mình đã khóc rất nhiều và thấu hiểu cho nỗi đau của nhân vật của những người đồng giới.Đau lòng cho Nam Khang Bạch Khởi và rất nhiều người đã ko vượt qua được định kiến xã hội mà chọn ra đi thật đau lòng...hy vọng rằng mỗi người chúng ta hãy luôn tôn trọng họ . yêu thương họ vì họ cũng cần đc bình đẳng như chúng ta mà thôi
Nghe xong câu chuyện, tôi thật sự mong muốn mọi người có cái nhìn khách quan hơn, thấu hiểu cho những bạn đang rơi vào hoàn cảnh bế tắc như nhân vật trong truyện. Tại sao cta lại ngăn cản một người đi tìm hạnh phúc riêng thuộc về họ chứ? Tại sao cta lại kì thị, rèm pha và buông nhưng lời cay nghiệt đầy ác ý về người không liên quan đến chúng ta? Bạn vui và hả dạ khi làm người ta tổn thương? Các bạn ấy thật hi vọng biết bao nếu có người thấu hiểu và quan tâm họ nhiều hơn. Tôi hiểu cảm giác của Tô An khi đau khổ đến tận tâm can nhưng nhìn lại bên cạnh mình không có một người lắng nghe, an ủi. Đau khổ biết bao! Tủi nhục biết nhường nào. Lúc đó đến ba mẹ, người thân còn không đứng về phía tôi chứ đừng nói mong người khác phải chấp nhận... Tôi ước gì họ cũng bỏ 1 ít tgian của họ ra tìm hiểu nhưng câu chuyện, nhưng khó khăn mà cộng đồng LGBT đã phải trải qua trước khi họ phê phán kì thị. Bạn cho rằng lời nói của bạn không có 1 chút sát thương hay ảnh hưởng đến họ? Đôi khi họ thà chịu bị đánh còn hơn nghe những lời chửi mắng đấy. Tôi thật sự cảm ơn sâu sắc các tác giả viết tiểu thuyết thể loại này, nó mang một thông điệp ý nghĩa hơn nhiều chứ không chỉ đơn giản là 1 cuốn tiểu thuyết đam mỹ. Nó giúp mọi người cảm thông với nhân vật, thấu hiểu nhân vật, hiểu được cảm xúc và tiếng lòng của nhân vật hơn để r từ đó có cái nhìn khác, những khía cạnh khác hơn mà trước nay chưa bao giờ suy nghĩ đến, biết chia sẻ, biết yêu thương, cảm thông tới những bạn trong cộng đồng LGBT hơn. Nếu ai đó đang nghĩ họ ghê tởm thì xin hãy làm ơn tìm hiểu thật kĩ tại sao bản thân lại ghê tởm họ. Còn tìm hiểu r mà vẫn có suy nghĩ đó hãy suy nghĩ đến cách sống ích kỉ, bảo thủ của bạn 😏
Truyện rất thực, dù đã đọc vô số truyện khác nhưng lại thực đến nỗi như cảm nhận được những nỗi đau ấy, nước mắt không ngừng rơi...họng ngẹn không biết phải nói gì. Truyện làm ta nhìn nhận và cảm nhận được nhiều khía cạnh hơn khiến mình chẳng biết rằng là do xã hội quá khắc nghiệt hay ba mẹ chẳng hiểu cho câu chuyện ấy. Riêng mình thì lỗi chẳng phải riêng ai cả mà truyện là một sự khai sáng mới... Ahuhu.. 。:゚(;´∩`;)゚:。 không nhịn nỗi mà
Người yêu cũ của mình cũng mạnh mẽ lắm, có gì cũng đứng ra giải quyết. Mình thì ngược lại, luôn sợ ánh mắt của người khác. Cậu ấy luôn trấn an mình khi cứ nghĩ về tương lai rằng " chúng ta cứ yêu nhau, hạnh phúc trước đã tương lai tính sau". Nhưng mình biết cậu ấy luôn luôn suy nghĩ, chỉ là muốn mình không bận tâm đến những thứ mờ mịch ở tương lai. Nhưng giờ thì chỉ là quá khứ!
Quá khứ là hoài niệm dù đẹp hay xấu. Tương lai là cố gắng xây dựng nhưng trớ trêu là bạn không biết trước quả. Thôi thì tương lai là mơ ước vậy. Bám theo ước mơ thôi! Nên nhớ rằng Bạn luôn sống ở " Hiện Tại" không phải sống ở quá khứ hay tương lai. Nên Hiện tại phải trân trọng, sống lạc quan, vui vẻ. Chàng Trai phía trên ơi qua lời kể thì mình cảm thấy bạn có những khoảng khắc hạnh phúc ở quá khứ. Đánh giá là một kỉ niệm đẹp nha. Mạnh mẽ lên chàng trai ở hiện tại nhé. Tâm sự buổi chiều chủ nhật buồn. moa 😘
Tôi nghe review thấy mn bảo hãy đọc truyện này đi, nên tìm tò mò nghe thử. Tôi thấy tác giả xoáy sâu vào căn bệnh trầm cảm và hướng giải quyết duy nhất là tự tử mà thôi. Trong truyện ngay từ khi Lục Phi tự tử, tác giả vẫn luôn tả rằng thụ cố làm hại bản thân. Tôi kh hiểu lắm, mọi chuyện đều có cách giải quyết. Cách làm của thụ khiến tôi thấy khó chịu, vừa kh tôn trọng tình cảm vừa kh giữ đc chữ hiếu. Nếu như thụ chịu bày tỏ mọi chuyện với công thì cái kết đã đẹp.
Khóc muốn chết khi nghe luôn á, trời ơi cảm động quá 😭😭😭😭😓😓🥹
Dù đã từng nghe ko biết bao nhiêu truyện về đam mỹ và xem ko biết bao nhiêu phim nhưng mình đã khóc rất nhiều và thấu hiểu cho nỗi đau của nhân vật của những người đồng giới.Đau lòng cho Nam Khang Bạch Khởi và rất nhiều người đã ko vượt qua được định kiến xã hội mà chọn ra đi thật đau lòng...hy vọng rằng mỗi người chúng ta hãy luôn tôn trọng họ . yêu thương họ vì họ cũng cần đc bình đẳng như chúng ta mà thôi
"đây là bệnh", 3 chữ đơn giản nhưng nói ở đây thật sự rất đau lòng
Tối nghe, sáng đi học 2 mắt sưng vì khóc cả đêm😭😭
Nghe đến cái " đây là bệnh" mà lòng thấy nhói đau vô cùng
Nghe xong câu chuyện, tôi thật sự mong muốn mọi người có cái nhìn khách quan hơn, thấu hiểu cho những bạn đang rơi vào hoàn cảnh bế tắc như nhân vật trong truyện. Tại sao cta lại ngăn cản một người đi tìm hạnh phúc riêng thuộc về họ chứ? Tại sao cta lại kì thị, rèm pha và buông nhưng lời cay nghiệt đầy ác ý về người không liên quan đến chúng ta? Bạn vui và hả dạ khi làm người ta tổn thương? Các bạn ấy thật hi vọng biết bao nếu có người thấu hiểu và quan tâm họ nhiều hơn. Tôi hiểu cảm giác của Tô An khi đau khổ đến tận tâm can nhưng nhìn lại bên cạnh mình không có một người lắng nghe, an ủi. Đau khổ biết bao! Tủi nhục biết nhường nào. Lúc đó đến ba mẹ, người thân còn không đứng về phía tôi chứ đừng nói mong người khác phải chấp nhận... Tôi ước gì họ cũng bỏ 1 ít tgian của họ ra tìm hiểu nhưng câu chuyện, nhưng khó khăn mà cộng đồng LGBT đã phải trải qua trước khi họ phê phán kì thị. Bạn cho rằng lời nói của bạn không có 1 chút sát thương hay ảnh hưởng đến họ? Đôi khi họ thà chịu bị đánh còn hơn nghe những lời chửi mắng đấy. Tôi thật sự cảm ơn sâu sắc các tác giả viết tiểu thuyết thể loại này, nó mang một thông điệp ý nghĩa hơn nhiều chứ không chỉ đơn giản là 1 cuốn tiểu thuyết đam mỹ. Nó giúp mọi người cảm thông với nhân vật, thấu hiểu nhân vật, hiểu được cảm xúc và tiếng lòng của nhân vật hơn để r từ đó có cái nhìn khác, những khía cạnh khác hơn mà trước nay chưa bao giờ suy nghĩ đến, biết chia sẻ, biết yêu thương, cảm thông tới những bạn trong cộng đồng LGBT hơn. Nếu ai đó đang nghĩ họ ghê tởm thì xin hãy làm ơn tìm hiểu thật kĩ tại sao bản thân lại ghê tởm họ. Còn tìm hiểu r mà vẫn có suy nghĩ đó hãy suy nghĩ đến cách sống ích kỉ, bảo thủ của bạn 😏
Truyện rất thực, dù đã đọc vô số truyện khác nhưng lại thực đến nỗi như cảm nhận được những nỗi đau ấy, nước mắt không ngừng rơi...họng ngẹn không biết phải nói gì. Truyện làm ta nhìn nhận và cảm nhận được nhiều khía cạnh hơn khiến mình chẳng biết rằng là do xã hội quá khắc nghiệt hay ba mẹ chẳng hiểu cho câu chuyện ấy. Riêng mình thì lỗi chẳng phải riêng ai cả mà truyện là một sự khai sáng mới...
Ahuhu.. 。:゚(;´∩`;)゚:。 không nhịn nỗi mà
Người ta đọc. Mik thì nghe cho khẻo
Ko kìm được nc mắt
Vừa nghe truyện 100 ngày cuối cùng xong gặp truyện này nữa ………….. Nước mắt cứ rơi hoài 😭😭😭
Bạn có bộ nào cùng tương tự vs bộ 100 ngày cuối cùng ko ạ ?
Mình nằm yên nghe và nước mắt cứ rơi ướt gối.
khóc xưng mắt
Đau lòng đến thắt tim
Hay quá
Tại sao tình yêu đẹp lại bị ngăn cấm bởi giới tính 😢
Hay lắm bạn
Khóc hết nước mắt 😔
Hay á
huhu nghe mà buồn
nghe xong lại sợ...lại khóc sưng mắt sợ gia đình e ấy ko đồng ý sẽ ngăn cấm 2 chúng tôi
Nghe mà nước mắt cứ tuôn 😭😭😭
Truyện hay giọng đọc cũng rất truyền cảm 😘😘
Ngại đọc lên nghe
Ko vui được khi đọc ạ🙂
Trời ơi khóc cạn nc mắt luôn
Người yêu cũ của mình cũng mạnh mẽ lắm, có gì cũng đứng ra giải quyết. Mình thì ngược lại, luôn sợ ánh mắt của người khác. Cậu ấy luôn trấn an mình khi cứ nghĩ về tương lai rằng " chúng ta cứ yêu nhau, hạnh phúc trước đã tương lai tính sau". Nhưng mình biết cậu ấy luôn luôn suy nghĩ, chỉ là muốn mình không bận tâm đến những thứ mờ mịch ở tương lai. Nhưng giờ thì chỉ là quá khứ!
Quá khứ là hoài niệm dù đẹp hay xấu. Tương lai là cố gắng xây dựng nhưng trớ trêu là bạn không biết trước quả. Thôi thì tương lai là mơ ước vậy. Bám theo ước mơ thôi! Nên nhớ rằng Bạn luôn sống ở " Hiện Tại" không phải sống ở quá khứ hay tương lai. Nên Hiện tại phải trân trọng, sống lạc quan, vui vẻ. Chàng Trai phía trên ơi qua lời kể thì mình cảm thấy bạn có những khoảng khắc hạnh phúc ở quá khứ. Đánh giá là một kỉ niệm đẹp nha. Mạnh mẽ lên chàng trai ở hiện tại nhé.
Tâm sự buổi chiều chủ nhật buồn. moa 😘
Tôi nghe review thấy mn bảo hãy đọc truyện này đi, nên tìm tò mò nghe thử. Tôi thấy tác giả xoáy sâu vào căn bệnh trầm cảm và hướng giải quyết duy nhất là tự tử mà thôi. Trong truyện ngay từ khi Lục Phi tự tử, tác giả vẫn luôn tả rằng thụ cố làm hại bản thân. Tôi kh hiểu lắm, mọi chuyện đều có cách giải quyết. Cách làm của thụ khiến tôi thấy khó chịu, vừa kh tôn trọng tình cảm vừa kh giữ đc chữ hiếu. Nếu như thụ chịu bày tỏ mọi chuyện với công thì cái kết đã đẹp.
Nửa đêm đang nghe ....
😭😭😭😭😭
Có cách nào thay đổi cái kết và trả lại những giọt nước mắt của tôi ko. Hết chờ anh tới năm 35 tuổi giờ tới Mai táng tuổi 18
"Anh ơi, em vừa hỏi chú cảnh sát và cô bác sĩ rồi, họ nói em thích anh không phạm pháp, cũng không phải bệnh.”😢
Hay quá