Cám ơn câu chuyện của chú. Đứa trẻ 12 tuổi thời điểm 1978 như chú lại mang số phận may mắn hơn hàng chục triệu đứa trẻ tại địa ngục xã hội chủ nghĩa VN năm 2024 và về sau nữa...! Sẽ không ai cứu những đứa trẻ trong nước hiện tại, và sự may mắn dẫu có cũng không thể chia đều hết cho những đứa trẻ này được. Nơi mà giáo dục nhồi sọ, cha mẹ phải chạy xe ôm, grab, để đóng tiền cho con đi học , nhưng buồn thay, cái học ở trường là học dối trá. Khi tốt nghiệp xong, lại phải đi chạy grab giống cha mẹ nó.
Đúng là chiến tranh đồng nghĩa với đau thương mất mát nhưng đừng coi người VN trong nước là bù nhìn, không hiểu lý lẽ. Và đừng tự đề cao mình quá lên vậy. Chiến tranh đã qua và dĩ nhiên ở đâu cũng có những chỗ không công bằng, chế độ nào cũng có mặt tối và sáng. Chế độ VNCH sụp đổ cũng do quá lệ thuộc vào kẻ đứng sau, khi kẻ đó không còn thích trò chơi đó nữa và rút lui thì tất yếu màn sẽ hạ. Hy vọng các nhà lãnh đạo VN hiện tại lắng nghe và nghiên cứu các câu chuyện tại trang này để thấu hiểu và tránh lặp lại những sai lầm mà 01 chính quyền non trẻ vừa giải phóng giành độc lập đã vấp phải, gây đau thương cho nhiều gia đình người VN, mặc dù không sống cùng chế độ nhưng tôi rất đồng cảm và xót xa.
Mặc dầu chú Hồng Trác thất lạc lúc 12 tuổi nhưng thật may mắn , đi vượt biên không một đồng tiền mà vượt biên trót lọt - rất hên. Chú định cư lâu năm ở Mỹ nhưng chú khuyên người Việt thế hệ trẻ hãy nhớ lịch sử nước Việt , giữ gìn nền văn hóa nước Việt 4 nghìn năm dựng nước và giữ nước. Ngưỡng mộ chú mặc dù chú đi lính cho Mỹ , là người Hoa nhưng tình thần dân tộc Việt rất cao. Chúc chú có sức khỏe tốt .
Đã bao nhiêu năm trôi qua mà khi kể lại lúc gặp gia đình, Trác vẫn nghẹn ngào, nức nở nói không thành tiếng, làm tôi không thể nào cầm được nước mắt!!! Điều đáng trân trọng nữa, dù là người Việt gốc Hoa nhưng Trác vẫn không ngần ngại nhận mình là người Việt vì đã được sanh ra và lớn lên ở VN! Lại khuyên nhủ các em nhỏ nên tìm về cội nguồn và cố gắng đừng từ bỏ thân phận người VIỆT của mình! Xin cảm ơn tâm tình của HỒNG THIỆU TRÁC.
Chú nói câu cuối hay quá”tôi chỉ biết góp sức để đưa danh tiếng của người Việt đi khắp năm châu,để họ biết chúng ta như thế nào”quá hay,chúc chú thật nhiều sức khoẻ
Thật là cảm kích và cám ơn lời anh :” Tôi dù là người gốc Hoa nhưng sinh ở VN nên tôi là người VN 👏 “ và anh còn khuyên các bạn trẻ nên giữ gìn truyền thống VN, nhớ đến quốc tổ Hùng Vương…, nhất O nên đổ thừa tại, bị , vì, bởi mà hãy gắng vươn lên dù gặp bất cứ nghịch cảnh nào. Cũng là gương sáng cho tôi, một người có tuổi hơn anh. 👍
Nghe Anh kể mà thương quá, mình cũng là người ở bên Bidong năm 1989 MC 313 và cũng ở Khu F, nghe câu chuyện của Anh khơi lại những kỷ niệm thời ở Bidong. Lúc mình ở bên đó cuộc sống đỡ hơn nhiều lắm rồi. Cám ơn những người đến trước đã trải qua bao nhiêu khổ cực khai hoang cất nhà, những người đến sau như tôi và hàng triệu người dân Vn có chổ trú mưa nắng. Xin đa tạ ơn trên và cuộc đời này. Cám ơn vì tất cả ❤❤😘
Tôi là người Bắc xem hết chương trình cuả anh mà thương quá rồi lại rất mừng vì anh nuôi con thành người !!! Nể phục anh quá và thương đồng bào vượt biên vô hạn !!! tôi ko bỏ bài đăng nào của kênh !!!!❤
Năm 1975 anh thất lạc em mới vừa ra đời, và không hiểu nhiều về chuyện đi vượt biện,( vì nhà không có ai đi vượt biên cả) hôm nay tình cờ xem được câu chuyện của anh , thật xúc động và khâm phục, ý chí phi thường để tồn được tại trong luc đói khổ nhất, và lý tưởng sống của anh rất đẹp , các bạn trẻ cần noi theo, chúc gia đình anh luôn bình an mạnh khoẻ.
Rất hay...em là một người Hoa Nhưng cái cách em kể chuyện thì mình phải công nhận em là một người Việt Nam chính thống yêu nước Việt rất khâm phục cái sự phi thường cầu tiến của em một nghị lực thâm hậu cám ơn em một người VN chân chính....
Nghe câu chuyện này tôi rơi nước mắt. Năm ấy tôi 12 tuổi. cũng chạy lên tàu hải quân về vưởng tàu, nhưng có khác là tôi có người thân ở Saigon. Chiến tranh thật là tàn ác, những đứa trẻ bất hạnh thật là đau khổ. Ôi chiến tranh thật là tàn nhẫn, nhà tan cửa nát, mất cha, mất mẹ. Anh Trác cứ sống bình an , chúc anh may mắn, khỏe mạnh, hạnh phúc.
Cảm phục và trân quý , ông Hồng Trác ! Có nhân cách , ko đổ lỗi , ko oán thán , luôn nỗ lực , cách nhìn nhận khách quan và chuẩn mực ! Tôi chúc mừng ông , chúc ông sức khỏe !
Thật ngưỡng mộ Cậu không có đại học nhà trường Nhưng Đại học trường đời quá cao Câu chuyện thật quá cảm xúc Tôi Bidonger Australia 🇦🇺 Khâm phục cậu Trác Người cho mình bình thường nhưng thật là có cuộc sống dị thường
Anh đi vượt biên và qua Mỹ lúc 15 tuổi nhưng những lời anh nói và những gì anh làm được thật là khâm phục. Chúc anh đươc nhiều sưc khỏe và nhiều may mắn.
Không ngờ anh Hồng Thiệu Trác là một đứa trẻ nghèo khổ,vì thất lạc gia đình người Việt gốc Hoa mà kể chuyện bằng tiếng Việt lưu loát , rành mạch như vậy. Cảm ơn anh Trác đã chia sẻ câu chuyện cảm động của anh. . Mừng anh thành công trong cuộc sống.
Tôi đã khóc, thương em quá. Một sự đoàn tụ thật hy hữu mà Thuợng Đế đã ban cho em và gia đình em! Vị ĐĐ truởng Th/ tá Mỹ quá vĩ đại, đã cho em sự kinh ngạc ( cám ơn Th/t Mỹ). Em đã lo cho con em thành tài, chúc mừng em. Tôi cũng như em, vẫn luôn qúi trọng và lúc nào cũng về nhớ cuộc đời tị nạn của mình và gieo vào đầu các con của mình cha mẹ các con là người tị nạn. Các con chị đi đâu bất cứ nơi nào nó vẫn hãnh diện và nói cho mọi nguời biết nó là con của người ti nạn. Đi lính Mỹ, như để trả ơn quốc gia Mỹ đã cưu mang lúc ta khốn khổ nhất! Em nói rất đúng hãy đoàn kết và làm những gì có thể được giúp mọi người thì sẽ thấy những điều lành đến. Cám ơn em, chúc em mãi An Lành.
Sau khi nghe hết anh nói chuyện tôi rất cảm động lời nói của anh đã thương yêu nước VN và khuyên nhủ các em có tinh thần yêu nước VNCH như thế nào và đã cảm ơn nước Mỹ đã cứu mang mình
Cảm phục câu chuyện của anh! Anh là người có tấm lòng nhân hậu . Dù là người Việt gốc Hoa nhưng anh vẫn yêu nơi anh từng sinh ra và yêu quê hương của mình và khuyên bảo thế hệ trẻ đừng bao giờ chối bỏ trách nhiệm và gốc gác, Tổ quốc của mình!
Câu nói đơn giản của anh rất đầy đủ ý nghĩa hơn cả ngàn bài diễn thuyết :-"Tôi không ngần ngại nói một ngàn năm đô hộ giặc Tàu,tuy tôi là gốc Hoa nhưng sinh ra ở Việt Nam thì tôi là người Việt Nam".
Thật là tình cờ khi thấy clip nầy và rất ngạc nhiên khi biết được trường hợp của tôi có nhiều điểm trùng hợp với trường hợp của chú em. Ngày vượt biên giống nhau, ngày đến đảo giông nhau nhưng gia đình tới tới đảo vào buổi sáng cùng ngày. Gia đình tôi ở đảo 1 năm và đi Âu châu, con gái út của tôi học Arospace Engineering và đi làm cho một hảng máy bay vài năm thì bỏ và làm phi công thương mại có lẻ cháu là người VN đầu tiên bay Airbus 380. Vợ chồng tôi đả rớt nước mắt khi nghe đoạn chú kể gặp gia đình sau bao năm xa cách. Rất ngưởng mộ sự cố gắng của chú và chúc chú em với cháu nhiều may mắn.
Bị thất lạc lúc 12 tuổi thật sự là nỗi sợ hãi, kinh hoàng. Nhưng trong cái họa lại có cái may nên em Hồng Trác có cơ hội vượt biên. Tuy thất lạc từ bé mà Trác vẫn nhớ, nói tiếng Việt rất lưu loát kể chuyện rất mạch lạc. Kinh nghiệm sinh tồn ở trại tị nạn đã giúp cho HT sống sót trên cõi đời gian truân này..nhất là sự may mắn tuyệt diệu khi được đoàn tụ với gia đình. 😍Cám ơn HT, God bless!
Anh nói chuyện rất chân thành về cuộc đời của anh ... tôi luôn kính trọng những người có ý chí vươn lên trong cuộc sống và nhớ đến cội nguồn dân tộc Việt Nam
Anh là một người bình thường mà có tình cảm và ý chí phi thường !!! Con người tình nghĩa như anh trời xanh xanh không phụ. Anh sẽ luôn luôn được bề trên che chở bình an.
Câu chuyện của chú nầy rất cảm động có thể đóng thành phim rất hay “true stoty”. Tôi là người Hoa ở Chợ Lớn ,tôi có biết nhiều gia đình của bạn học tôi thẩm chí thầy tôi là Quốc Dân Đảng “Đài Loan”, sau 75 cộng sản bắt họ đi cải tạo đài đọa khổ sai, gia đình tan nát bị tịch thu tài sản và bị đài đi vùng kinh tế mới. Tôi bất mãn chế độ Cộng Sản rồi đi vượt biên đến được đảo Bidong và định cư ở Mỹ. Tôi rất mang ơn và tự hào về nước Mỹ đã cưu mang tôi và cho tôi cuộc sống hạnh phúc như ngày nay mà ở Việt Nam chỉ có con đường chết thôi.
Tôi mới biết kênh qua câu chuyện của cha Hồng. Tôi tìm nghe các câu chuyện còn lại và khóc rất nhiều cho mõi câu chuyện. Tôi cuối 8x, khi đất nước sau này đã khác, k còn nhiều tư liệu để tìm về. Tôi đã từng học chuyên Sử, nhưng không bằng nghe các nhân chứng kể lại. Tôi tiếc cho thế hệ bây giờ, chúng k còn biết những gi đã diễn ra dù chỉ mấy chục năm thôi. Cám ơn dự án của mọi người.!
"Có ai đi saigon không". Câu nói mộc mạc từ người lính VNCH đã thay đổi số phận một đời người. Cám ơn ông đã mong muốn các thế hệ sau này duy trì VNCH mãi tồn tại.
Rất ngưỡng mộ, cảm kích ý chí, sự vươn lên từ nghịch cảnh của anh. Câu chuyện đời anh khá ly kỳ, mạc dù anh là một người Việt gốc Hoa nhưng cái nhìn, quan điểm của anh là một con người nhân bản, không ràng buộc về chủng tộc. Rất cảm động khi anh diễn tả cảnh tái ngộ lại cha mẹ mình, làm tôi phải khóc theo cảm xúc của anh, khóc thật tình. Mặc dù cuộc sống phải lăn lóc, đụng chạm vời những thành phần thấp của xã hội, nhưng anh đã giữ vững được bản thân mình trước nghịch cảnh cuộc đời.Rất cám ơn câu chuyện của anh, rất yêu cách diễn tả và nói chuyện rất chân tình của anh.
Tính ra chú lại là người may mắn. Biết bao người chọn con đường ra đi tìm bến bờ tự do nhưng lại gửi thân xác ngoài khơi. Còn chú thì ko có ý đi, lại được đi và đến được Mĩ. Những suy nghĩ của chú làm con vô cùng ngưỡng mộ. Kính chúc chú và gia đình nhiều sức khỏe.
Rất hãnh diện về người Việt nam luôn can đảm vươn lên trong mọi hoàn cảnh, yêu nước và tinh thần bảo vệ tổ quốc rất cao, Anh là người xứng đáng cho mọi thế hệ noi gương. Chúc mừng anh💐proud to be boat people 🚢
Tôi bằng tuổi Anh, 1963. Tôi cũng vượt biên nhưng sau Anh 10 năm, Dec 1988 và cũng ở Đảo Pulabidong, Malaysia. Rất ngưỡng mộ Anh. Cảm ơn Anh đã chia sẻ.
Cuộc đời và số phận đưa đẩy ông Trác suốt nhiều năm thử thách vượt qua của ông Trác. Làm người nghe tháng phục. Cảm ơn sự che chở của ơn trên đã bao vệ ông Trác. Cảm ơn ông Trác đã chia sẻ 🙏👍🇺🇸😍❤️Chúc ông thật nhiều sức khỏe. ❤️❤️❤️
Nghe câu chuyện về cuộc đời lúc nhỏ tuổi thơ đau buồn tôi chảy nước mắt đến khi con anh đỗ đại học tôi mới thở phào nhẹ nhõm! Chúc anh nhiều sức khỏe nha!
Cảm ơn bien tập cũng tất cả các cô chú anh chị trong di sản văn hóa Việt mạnh khỏe và tìm được nhiều câu chuyện nữa cho chúng em , con được biết lịch sử hơn,xin trân trọng cảm ơn
bác này nói lên điều này thật là tuyệt vời chúc mừng bác đã không quên về cội nguồn của người Việt Nam chúc mừng bác là một người Việt Nam ở nước ngoài nhưng vẫn giữ vững tâm hồn của người Việt Nam
Một câu chuyện thật cảm động, cảm ơn anh nhiều đã kể cho mọi người biết câu chuyện của mình và đó cũng là một chân lý của cuộc sống mà không phải ai cũng làm được, rất khâm phục anh, xin chúc anh nhiều sức khỏe và thành đạt trong cuộc sống hiện tại và mãi mãi hạnh phúc bên gia đình và người thân...
Rất thích lối nói chuyện của anh,mặc dầu một phần người tàu nhưng anh nói thật với lòng bằng sự trách nhiệm của con người. Với sự thiếu may mắn trong lúc nhỏ nhưng anh đã thành công lớn trong cuộc sống này đó là sự dạy dỗ con anh nên người, chúc mừng anh.
Nghe câu chuyện của anh,anh rất kiên cường,gia đình em cũng ở đảo bulabidong 1979.ông anh của em có đứa con đặc tên là bidong là kỹ niệm đão.chúc anh gia đình sức khỏe và hạnh phúc ❤
Hay quá anh ơi em cũng là người đi vượt biên.sau nam 1975 em cũng mồ côi 7 năm bây giờ em cũng ở Mỹ như anh nhưng mà em không giỏi như anh khâm phục anh chúc anh thật nhiều sức khỏe nhé anh 🙏🏼🙏🏼👍😘
Tôi đã nghe anh kể về cuộc đời của anh từ khi thất lạc gia đình mà tôi thật sự ngưỡng mộ vượt qua mọi hiểm nguy để vượt lên số phận chúc anh nhiều sức khỏe nhiều niềm vui trong cuộc sống
Hôm nay Thứ năm,thanksgiving 2022,nghe câu chuyện anh kể đã khỏi lại ký ức vượt biên năm 1981 của mình,mãi mãi nằm trong trái tim và không bao giờ quên
Anh Trác à.. Tôi đã khóc khi nghe được cuộc đời đầy trắc trở và cũng đầy sự phấn đấu không ngừng nghỉ của một con người tuy không là dòng giống VN, nhưng luôn có một tình yêu về nơi mình sinh ra..và nơi anh cũng luôn trân trọng tổ quốc VN..điều đáng quý nhất ở nơi anh là không bao giờ cho phép mình quì gối trước nghịch cảnh.. Và luôn hướng đến ngày mai với toàn bộ sức lực và tích cực nhất.. Cám ơn anh.. Cám ơn về những gì anh đã nhìn nhận và luôn phấn đấu vì niềm tin son sắt đó.. Mong anh và gia đình anh luôn được an, luôn được vui,luôn được khỏe mạnh và hạnh phúc với những gì đang có..
Tôi tin đây là một định mệnh kết cuộc thật có hậu. Ắt hẳn phải có phúc đức của cha mẹ và phúc báu từ tiền kiếp của anh tuy giai đoạn đầu thật nghiệt ngã cho một đứa bé. Anh là một người chân thật, sống có tình có nghĩa. Chúc anh mãi mãi hạnh phúc trong quãng đời còn lại.
Mình cùng tuổi với Anh , năm 1975 cũng bị thất lạc gia đinh trên đường Pleiku Phú bổn , lúc đó còn bế một đứa em bảy tháng tuổi, nhờ ơn Trên gặp lại gia đình giữa một rừng xe trên đường rừng Phủ bổn. Anh bật khóc khi kể lúc gặp lại gia đình của. Anh , làm mình khóc theo, nhớ lại khi mình tìm gặp lại gia đình trong rừng Phú bổn. Cám ơn Anh, chúc Anh nhiều sức khỏe .
Tôi hiểu được tấm lòng của anh. Tôi ra đi vượt biển lúc đó mới có 14 tuổi và đứa em trái 10 tuổi. Cha mẹ ở lại vì không đủ tiền để trả cho chủ ghe...ở galang dược năm vì bị hai phái đoàn đá qua đá lại. Cuối cùng hai anh em là người Cuối cùng của con tàu đi định cu ở Mỹ, cũng bon bả trong cuộc sống ở đây để vươn lên, sau đó cũng đăng ký đi lính Hải Quân...cố gắng học hành....và cuộc sống cũng đã khá hơn
Nghe chú kể mà cháu khóc nghẹn ngào. Quá xúc động. Cuộc đời chú đã trải qua quá nhiều đau thương rồi. Chú là 1 người rất kiên cường, ý chí. Cháu rất khâm phục nghị lực sống và tinh thần trách nhiệm của chú. Mong cho cuộc đời sau này của chú luôn được bình an, mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc nhé! ❤
Câu nó của em rất hay “ Người VN là người có ý chí vươn lên và phải biết cội nguồn của mình ...và phải hiểu được lịch sử VN 4000 năm bị đô hộ ,phải biết nền VH 4000 năm của VN , tại sao lại có Vua Hùng ?Và Vua Hùng đến từ đâu ?“ . Em là người VN rất tuyệt vời , em đã biết phục vụ QĐ nước Mỹ để trả ơn họ .
Tôi cũng là người vượt biên 😂 và tôi cũng là người đi sau ngày chương trình tỵ nạn đóng cửa không nhận người nữa. Nhưng tôi đã may mắn được tiếp nhận ở trại tỵ nạn Phi đến 3 năm 6 tháng được đến Mỹ . Tôi học 12 ngàn từ tiếng anh trong tự điển và từng viết thư bằng tiếng anh gửi về cho cô em gái giúp đỡ , kiếm thêm hiểu biết về văn phạm để giỏi hơn 😊 nhưng qua cậu chuyện cậu nói đã giúp tôi đứng lên lại khi tôi đang yếu lòng khi đã bị thất bại trong tuổi 67 … Cám ơn bạn rất nhiều.
Cầu xin Chúa jesus Christ ban Phước cho gia đình con cháu anh ,tôi cảm ơn anh đã nói về Bidong, tôi rất hãnh diện về anh. God bless you and your family, Jesus Christ love you and your family amen
Hôm nay thật tình cờ tôi nghe được câu chuyện của anh! Tôi bất chợt thấy mắt mình mờ nước mắt và thương đắng lòng, tôi đã nấc lên khi nghe anh nghẹn ngào khg nói nên lời khi bất ngờ nhìn thấy ba mẹ mình! Thương anh và cảm phục anh biết bao nhiêu! Cảm ơn rất nhiều những lời nhắn nhủ của anh và sự khẳng định Tôi là người Việt Nam! Thật ngưỡng mộ và cảm ơn Anh!
Định mệnh trong biến cố . Chia sẻ rất hay đúng là ý chí con người hoa chân thật. Đã từng sống bên cạnh những ngươi việt gốc hoa nên cảm nhận được đây là lời tâm sự từ nỗi lòng của nhân vật.
Anh này rất may mắn tìm lại được gia đình và có ý chí vươn lên, cuộc đời của anh như trong phim được nhiều người ngưỡng mộ , tôi là dân miền Bắc chúc anh và gia đình mạnh khỏe
Trong họa có phúc, trong rủi có may, đó là logic cuộc đời của tất cả mọi người có ý chí, nghị lực và sống chân thành, mình tin là vậy, chúc anh nhiều sức khỏe!
Nghe đến đoạn cuối tôi rất cảm kích bạn. Chúc bạn vui vẻ hạnh phúc cuối cuộc đời. Qua câu chuyện của bạn tôi cũng mong muốn cộng đồng người VN ở hải ngoại đừng có bao giờ quên đi cội nguồn của mình
Rất cảm động khi nghe anh kể về cuộc đời mình , sự vất vả , sự thiếu ăn trong những ngày ti nạn ở đảo , rat thương hoàn cảnh của anh , Chúc anh nhiều sức khỏe
Được nghe câu chuyện về anh rất hay nghe lúc thì hồi hộp lúc thì xúc động nhưng cuối cùng cái kết rất có hậu làm người phải có ý chí vươn lên biết vượt lên chính mình không có gì không thể phải không anh xin cảm ơn anh chúc anh sức khỏe bình an bên gia đình của mình nhé
Ngưỡng mộ một người "ăn cây nào rào cây đó" ! Anh là một người, tuy ăn mày 12 tuổi, không được dạy dỗ, học hành... Anh học trường đời, học cuộc sống... Anh đã, thành công, đổi đời... Nhưng anh, vẫn luôn có lòng nhân ái, yêu thương đồng bào người Việt ...
Là người VN trong Nước cùng trang lứa với anh, ở Bắc cũng đói khổ những năm tháng chiến tranh đó. Tôi cũng rơi Nước mắt khi Anh nói, và khóc khi gặp Bố Mẹ anh Trong cái rủi có cái may, chúc gia đình anh hạnh phúc.anh là con người có ý trí, là con người thấu hiểu.
Cám ơn chú đã kể về cuộc đời thăng trằm của mình ,chú có Phước lăm và may mắn có cơ hội để được đổi đời nơi đất khách ,chúc chú luôn nhiều sức khỏe và bình an
Tôi cũng là người Nha Trang chánh gốc đây . Tuổi của cháu lớn hơn con trai đầu lòng của tôi 3 tuổi . Câu chuyện quá xúc động đã làm tôi cầm nước mắt 0 được Tôi rất cảm kích sự kiên cường , tự vu*o*n lên của cháu , đã hy sinh 0 bước thêm một bước nữa mà nuôi con thành danh . Tôi có sự thắc mắc không biết cha mẹ của cháu còn hay không ?. All the BEST wishes to you and your loved family in life !!!.
Cảm ơn Trác đã kể lại câu chuyện của mình. Thật ly kì và cảm động. Người mà dẫn dắt em trên những nẻo đường đời và cuối cùng được đoàn tụ với gia đình đó chính là Chúa đấy. Em nên hết lòng thờ phượng Ngài.
Cám ơn câu chuyện của chú. Đứa trẻ 12 tuổi thời điểm 1978 như chú lại mang số phận may mắn hơn hàng chục triệu đứa trẻ tại địa ngục xã hội chủ nghĩa VN năm 2024 và về sau nữa...! Sẽ không ai cứu những đứa trẻ trong nước hiện tại, và sự may mắn dẫu có cũng không thể chia đều hết cho những đứa trẻ này được. Nơi mà giáo dục nhồi sọ, cha mẹ phải chạy xe ôm, grab, để đóng tiền cho con đi học , nhưng buồn thay, cái học ở trường là học dối trá. Khi tốt nghiệp xong, lại phải đi chạy grab giống cha mẹ nó.
Đúng là chiến tranh đồng nghĩa với đau thương mất mát nhưng đừng coi người VN trong nước là bù nhìn, không hiểu lý lẽ. Và đừng tự đề cao mình quá lên vậy. Chiến tranh đã qua và dĩ nhiên ở đâu cũng có những chỗ không công bằng, chế độ nào cũng có mặt tối và sáng.
Chế độ VNCH sụp đổ cũng do quá lệ thuộc vào kẻ đứng sau, khi kẻ đó không còn thích trò chơi đó nữa và rút lui thì tất yếu màn sẽ hạ.
Hy vọng các nhà lãnh đạo VN hiện tại lắng nghe và nghiên cứu các câu chuyện tại trang này để thấu hiểu và tránh lặp lại những sai lầm mà 01 chính quyền non trẻ vừa giải phóng giành độc lập đã vấp phải, gây đau thương cho nhiều gia đình người VN, mặc dù không sống cùng chế độ nhưng tôi rất đồng cảm và xót xa.
Mặc dầu chú Hồng Trác thất lạc lúc 12 tuổi nhưng thật may mắn , đi vượt biên không một đồng tiền mà vượt biên trót lọt - rất hên. Chú định cư lâu năm ở Mỹ nhưng chú khuyên người Việt thế hệ trẻ hãy nhớ lịch sử nước Việt , giữ gìn nền văn hóa nước Việt 4 nghìn năm dựng nước và giữ nước. Ngưỡng mộ chú mặc dù chú đi lính cho Mỹ , là người Hoa nhưng tình thần dân tộc Việt rất cao. Chúc chú có sức khỏe tốt .
Đã bao nhiêu năm trôi qua mà khi kể lại lúc gặp gia đình, Trác vẫn nghẹn ngào, nức nở nói không thành tiếng, làm tôi không thể nào cầm được nước mắt!!!
Điều đáng trân trọng nữa, dù là người Việt gốc Hoa nhưng Trác vẫn không ngần ngại nhận mình là người Việt vì đã được sanh ra và lớn lên ở VN! Lại khuyên nhủ các em nhỏ nên tìm về cội nguồn và cố gắng đừng từ bỏ thân phận người VIỆT của mình!
Xin cảm ơn tâm tình của HỒNG THIỆU TRÁC.
Nền giáo dục nhân bản và khai phóng của chính quyền MIỀN NAM VNCH quá tuyệt vời, đã tạo ra những con người đáng kính trọng, đáng khâm phục !
Chú nói câu cuối hay quá”tôi chỉ biết góp sức để đưa danh tiếng của người Việt đi khắp năm châu,để họ biết chúng ta như thế nào”quá hay,chúc chú thật nhiều sức khoẻ
Thật là cảm kích và cám ơn lời anh :” Tôi dù là người gốc Hoa nhưng sinh ở VN nên tôi là người VN 👏 “ và anh còn khuyên các bạn trẻ nên giữ gìn truyền thống VN, nhớ đến quốc tổ Hùng Vương…, nhất O nên đổ thừa tại, bị , vì, bởi mà hãy gắng vươn lên dù gặp bất cứ nghịch cảnh nào. Cũng là gương sáng cho tôi, một người có tuổi hơn anh. 👍
Nghe Anh kể mà thương quá, mình cũng là người ở bên Bidong năm 1989 MC 313 và cũng ở Khu F, nghe câu chuyện của Anh khơi lại những kỷ niệm thời ở Bidong. Lúc mình ở bên đó cuộc sống đỡ hơn nhiều lắm rồi. Cám ơn những người đến trước đã trải qua bao nhiêu khổ cực khai hoang cất nhà, những người đến sau như tôi và hàng triệu người dân Vn có chổ trú mưa nắng. Xin đa tạ ơn trên và cuộc đời này. Cám ơn vì tất cả ❤❤😘
Tôi là người Bắc xem hết chương trình cuả anh mà thương quá rồi lại rất mừng vì anh nuôi con thành người !!! Nể phục anh quá và thương đồng bào vượt biên vô hạn !!! tôi ko bỏ bài đăng nào của kênh !!!!❤
Năm 1975 anh thất lạc em mới vừa ra đời, và không hiểu nhiều về chuyện đi vượt biện,( vì nhà không có ai đi vượt biên cả) hôm nay tình cờ xem được câu chuyện của anh , thật xúc động và khâm phục, ý chí phi thường để tồn được tại trong luc đói khổ nhất, và lý tưởng sống của anh rất đẹp , các bạn trẻ cần noi theo, chúc gia đình anh luôn bình an mạnh khoẻ.
Rất hay...em là một người Hoa Nhưng cái cách em kể chuyện thì mình phải công nhận em là một người Việt Nam chính thống yêu nước Việt rất khâm phục cái sự phi thường cầu tiến của em một nghị lực thâm hậu cám ơn em một người VN chân chính....
Nghe câu chuyện này tôi rơi nước mắt. Năm ấy tôi 12 tuổi. cũng chạy lên tàu hải quân về vưởng tàu, nhưng có khác là tôi có người thân ở Saigon. Chiến tranh thật là tàn ác, những đứa trẻ bất hạnh thật là đau khổ. Ôi chiến tranh thật là tàn nhẫn, nhà tan cửa nát, mất cha, mất mẹ. Anh Trác cứ sống bình an , chúc anh may mắn, khỏe mạnh, hạnh phúc.
Câu chuyện này nếu như có nhà đạo diễn nào ra làm một bộ phim chắc nhiều người thích xem lắm đó, chúc gia đình anh thật nhiều sức khỏe
Cảm phục và trân quý , ông Hồng Trác ! Có nhân cách , ko đổ lỗi , ko oán thán , luôn nỗ lực , cách nhìn nhận khách quan và chuẩn mực ! Tôi chúc mừng ông , chúc ông sức khỏe !
Thật ngưỡng mộ
Cậu không có đại học nhà trường Nhưng
Đại học trường đời quá cao
Câu chuyện thật quá cảm xúc
Tôi Bidonger Australia 🇦🇺
Khâm phục cậu Trác
Người cho mình bình thường nhưng thật là có cuộc sống dị thường
Anh đi vượt biên và qua Mỹ lúc 15 tuổi nhưng những lời anh nói và những gì anh làm được thật là khâm phục. Chúc anh đươc nhiều sưc khỏe và nhiều may mắn.
Rất thích câu : Tôi là người Việt gốc Hoa sanh tại VN ! Tôi hãnh diện là Con Hồng Cháu Lạc, con cháu vua Hùng Vương. 💕💕💕
Đúng là một thần thoại, chú là người được bề trên che chở và phò trợ giúp chú sống sót
Không ngờ anh Hồng Thiệu Trác là một đứa trẻ nghèo khổ,vì thất lạc gia đình người Việt gốc Hoa mà kể chuyện bằng tiếng Việt lưu loát , rành mạch như vậy.
Cảm ơn anh Trác đã chia sẻ câu chuyện cảm động của anh. . Mừng anh thành công trong cuộc sống.
Tôi đã khóc, thương em quá. Một sự đoàn tụ thật hy hữu mà Thuợng Đế đã ban cho em và gia đình em! Vị ĐĐ truởng Th/ tá Mỹ quá vĩ đại, đã cho em sự kinh ngạc ( cám ơn Th/t Mỹ). Em đã lo cho con em thành tài, chúc mừng em.
Tôi cũng như em, vẫn luôn qúi trọng và lúc nào cũng về nhớ cuộc đời tị nạn của mình và gieo vào đầu các con của mình cha mẹ các con là người tị nạn. Các con chị đi đâu bất cứ nơi nào nó vẫn hãnh diện và nói cho mọi nguời biết nó là con của người ti nạn.
Đi lính Mỹ, như để trả ơn quốc gia Mỹ đã cưu mang lúc ta khốn khổ nhất! Em nói rất đúng hãy đoàn kết và làm những gì có thể được giúp mọi người thì sẽ thấy những điều lành đến. Cám ơn em, chúc em mãi An Lành.
Sau khi nghe hết anh nói chuyện tôi rất cảm động lời nói của anh đã thương yêu nước VN và khuyên nhủ các em có tinh thần yêu nước VNCH như thế nào và đã cảm ơn nước Mỹ đã cứu mang mình
Cảm phục câu chuyện của anh!
Anh là người có tấm lòng nhân hậu . Dù là người Việt gốc Hoa nhưng anh vẫn yêu nơi anh từng sinh ra và yêu quê hương của mình và khuyên bảo thế hệ trẻ đừng bao giờ chối bỏ trách nhiệm và gốc gác, Tổ quốc của mình!
Câu nói đơn giản của anh rất đầy đủ ý nghĩa hơn cả ngàn bài diễn thuyết :-"Tôi không ngần ngại nói một ngàn năm đô hộ giặc Tàu,tuy tôi là gốc Hoa nhưng sinh ra ở Việt Nam thì tôi là người Việt Nam".
Thật là tình cờ khi thấy clip nầy và rất ngạc nhiên khi biết được trường hợp của tôi có nhiều điểm trùng hợp với trường hợp của chú em. Ngày vượt biên giống nhau, ngày đến đảo giông nhau nhưng gia đình tới tới đảo vào buổi sáng cùng ngày. Gia đình tôi ở đảo 1 năm và đi Âu châu, con gái út của tôi học Arospace Engineering và đi làm cho một hảng máy bay vài năm thì bỏ và làm phi công thương mại có lẻ cháu là người VN đầu tiên bay Airbus 380. Vợ chồng tôi đả rớt nước mắt khi nghe đoạn chú kể gặp gia đình sau bao năm xa cách. Rất ngưởng mộ sự cố gắng của chú và chúc chú em với cháu nhiều may mắn.
Không ngờ ông anh chỉ sống ở vn 12 năm mà lại yêu nước vn đến thế.còn lên án cả giặc tàu nữa chứ.Chúc anh sức khỏe
Bị thất lạc lúc 12 tuổi thật sự là nỗi sợ hãi, kinh hoàng. Nhưng trong cái họa lại có cái may nên em Hồng Trác có cơ hội vượt biên. Tuy thất lạc từ bé mà Trác vẫn nhớ, nói tiếng Việt rất lưu loát kể chuyện rất mạch lạc. Kinh nghiệm sinh tồn ở trại tị nạn đã giúp cho HT sống sót trên cõi đời gian truân này..nhất là sự may mắn tuyệt diệu khi được đoàn tụ với gia đình. 😍Cám ơn HT, God bless!
Anh nói chuyện rất chân thành về cuộc đời của anh ... tôi luôn kính trọng những người có ý chí vươn lên trong cuộc sống và nhớ đến cội nguồn dân tộc Việt Nam
Anh là một người bình thường mà có tình cảm và ý chí phi thường !!!
Con người tình nghĩa như anh trời xanh xanh không phụ. Anh sẽ luôn luôn được bề trên che chở bình an.
Nghe anh Trác kể cuộc đời truân chuyên và đến khi gặp cha mẹ tôi thật cảm động ,Chỉ có người dân Mỹ ,nước Mỹ là cứu giúp người dân vượt biên.
Câu chuyện của chú nầy rất cảm động có thể đóng thành phim rất hay “true stoty”. Tôi là người Hoa ở Chợ Lớn ,tôi có biết nhiều gia đình của bạn học tôi thẩm chí thầy tôi là Quốc Dân Đảng “Đài Loan”, sau 75 cộng sản bắt họ đi cải tạo đài đọa khổ sai, gia đình tan nát bị tịch thu tài sản và bị đài đi vùng kinh tế mới. Tôi bất mãn chế độ Cộng Sản rồi đi vượt biên đến được đảo Bidong và định cư ở Mỹ. Tôi rất mang ơn và tự hào về nước Mỹ đã cưu mang tôi và cho tôi cuộc sống hạnh phúc như ngày nay mà ở Việt Nam chỉ có con đường chết thôi.
Tôi mới biết kênh qua câu chuyện của cha Hồng. Tôi tìm nghe các câu chuyện còn lại và khóc rất nhiều cho mõi câu chuyện. Tôi cuối 8x, khi đất nước sau này đã khác, k còn nhiều tư liệu để tìm về. Tôi đã từng học chuyên Sử, nhưng không bằng nghe các nhân chứng kể lại.
Tôi tiếc cho thế hệ bây giờ, chúng k còn biết những gi đã diễn ra dù chỉ mấy chục năm thôi. Cám ơn dự án của mọi người.!
"Có ai đi saigon không". Câu nói mộc mạc từ người lính VNCH đã thay đổi số phận một đời người. Cám ơn ông đã mong muốn các thế hệ sau này duy trì VNCH mãi tồn tại.
Một câu chuyện , một cuộc đời , với những lời tâm tình chân thành đáng khâm phục ….Và cũng là một gương sáng đáng để cho nhiều người học hỏi …
Rất ngưỡng mộ, cảm kích ý chí, sự vươn lên từ nghịch cảnh của anh. Câu chuyện đời anh khá ly kỳ, mạc dù anh là một người Việt gốc Hoa nhưng cái nhìn, quan điểm của anh là một con người nhân bản, không ràng buộc về chủng tộc. Rất cảm động khi anh diễn tả cảnh tái ngộ lại cha mẹ mình, làm tôi phải khóc theo cảm xúc của anh, khóc thật tình. Mặc dù cuộc sống phải lăn lóc, đụng chạm vời những thành phần thấp của xã hội, nhưng anh đã giữ vững được bản thân mình trước nghịch cảnh cuộc đời.Rất cám ơn câu chuyện của anh, rất yêu cách diễn tả và nói chuyện rất chân tình của anh.
Tính ra chú lại là người may mắn. Biết bao người chọn con đường ra đi tìm bến bờ tự do nhưng lại gửi thân xác ngoài khơi. Còn chú thì ko có ý đi, lại được đi và đến được Mĩ. Những suy nghĩ của chú làm con vô cùng ngưỡng mộ. Kính chúc chú và gia đình nhiều sức khỏe.
Câu chuyện rất cảm động, rất khâm phục anh. Cảm ơn anh rất nhiều
Câu chuyên xem đi xem lai nhiều lần vẫn muốn xem lai .chúc mừng gia đình anh đã đoàn tu
Rất hãnh diện về người Việt nam luôn can đảm vươn lên trong mọi hoàn cảnh, yêu nước và tinh thần bảo vệ tổ quốc rất cao, Anh là người xứng đáng cho mọi thế hệ noi gương. Chúc mừng anh💐proud to be boat people 🚢
Câu chuyện TRÁC kể rất hay và cảm động như một cổ tích thời hiện đại và người Mỹ thật tốt, chỉ có ở thế giới tư bản.
Tôi bằng tuổi Anh, 1963. Tôi cũng vượt biên nhưng sau Anh 10 năm, Dec 1988 và cũng ở Đảo Pulabidong, Malaysia. Rất ngưỡng mộ Anh. Cảm ơn Anh đã chia sẻ.
Nghe em kể lại mà rơi nước mắt, nếu cha mẹ anh em của em mà nghe lại câu chuyện của em chắc sẽ đau lòng, xót xa cỡ nào ,thương quá đỗi,
Cuộc đời và số phận đưa đẩy ông Trác suốt nhiều năm thử thách vượt qua của ông Trác. Làm người nghe tháng phục. Cảm ơn sự che chở của ơn trên đã bao vệ ông Trác. Cảm ơn ông Trác đã chia sẻ 🙏👍🇺🇸😍❤️Chúc ông thật nhiều sức khỏe. ❤️❤️❤️
Nghe câu chuyện về cuộc đời lúc nhỏ tuổi thơ đau buồn tôi chảy nước mắt đến khi con anh đỗ đại học tôi mới thở phào nhẹ nhõm! Chúc anh nhiều sức khỏe nha!
Câu chuyện thật cảm động
Ngưỡng mộ ý chí và tấm lòng của anh Trác Hồng.
Thanks 🙏🏻 American 🇺🇸
Tạ ơn đất nước đã cưu mang chúng ta
Cảm ơn bien tập cũng tất cả các cô chú anh chị trong di sản văn hóa Việt mạnh khỏe và tìm được nhiều câu chuyện nữa cho chúng em , con được biết lịch sử hơn,xin trân trọng cảm ơn
bác này nói lên điều này thật là tuyệt vời chúc mừng bác đã không quên về cội nguồn của người Việt Nam chúc mừng bác là một người Việt Nam ở nước ngoài nhưng vẫn giữ vững tâm hồn của người Việt Nam
Ô Trác là một tấm gương để thế hệ sau noi theo, ở trong hoàn cảnh quá nghiệt ngã mà đã vượt qua và vươn lên, cám ơn anh đã chia sẻ câu chuyện của mình
Một câu chuyện thật cảm động, cảm ơn anh nhiều đã kể cho mọi người biết câu chuyện của mình và đó cũng là một chân lý của cuộc sống mà không phải ai cũng làm được, rất khâm phục anh, xin chúc anh nhiều sức khỏe và thành đạt trong cuộc sống hiện tại và mãi mãi hạnh phúc bên gia đình và người thân...
Anh là một con người tuyệt vời cầu mong mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống này đến với anh
Em Trắc thật giỏi, bền bỉ kiên nhẫn và đạo Đức.
Thật đáng ngưỡng mộ 👍👍👍🙏
Rất thích lối nói chuyện của anh,mặc dầu một phần người tàu nhưng anh nói thật với lòng bằng sự trách nhiệm của con người. Với sự thiếu may mắn trong lúc nhỏ nhưng anh đã thành công lớn trong cuộc sống này đó là sự dạy dỗ con anh nên người, chúc mừng anh.
Nghe anh kể mà tui không cầm đc nứơc mắt , chúc anh sống hp và mai mắn những ngày còn lại anh nhé
Nghe câu chuyện của anh,anh rất kiên cường,gia đình em cũng ở đảo bulabidong 1979.ông anh của em có đứa con đặc tên là bidong là kỹ niệm đão.chúc anh gia đình sức khỏe và hạnh phúc ❤
Nghe chuyện của chú. Thật thương. Cậu bé lưu lạc. Bây giờ chúc mừng chú. Và đại gia đình luôn mạnh khỏe và hạnh phúc
Hay quá anh ơi em cũng là người đi vượt biên.sau nam 1975 em cũng mồ côi 7 năm bây giờ em cũng ở Mỹ như anh nhưng mà em không giỏi như anh khâm phục anh chúc anh thật nhiều sức khỏe nhé anh 🙏🏼🙏🏼👍😘
một con người kiên cường có tấm lòng nhân hậu , ông trời vẫn thương .ông là người chúng ta noi theo bi6t1 trân trọng gia đình
Tôi thật ngưỡng mộ anh .. sống với tinh thần lạc quan và trách nhiệm 👏👏💐
Ngưỡng mộ bạn lắm dù bất cứ hoàn cảnh nào, ở đâu bạn vẫn yêu VN và hiểu biết về lịch sử VN thời hiện đại
Tôi đã nghe anh kể về cuộc đời của anh từ khi thất lạc gia đình mà tôi thật sự ngưỡng mộ vượt qua mọi hiểm nguy để vượt lên số phận chúc anh nhiều sức khỏe nhiều niềm vui trong cuộc sống
Một người bình thường nhưng không hề tầm thường!
Anh TRAC la mot tam guong cho gioi tre hoc va noi theo cam on anh da chia se chuc gd anh suc khoe va hanh phuc
Hôm nay Thứ năm,thanksgiving 2022,nghe câu chuyện anh kể đã khỏi lại ký ức vượt biên năm 1981 của mình,mãi mãi nằm trong trái tim và không bao giờ quên
Anh Trác à.. Tôi đã khóc khi nghe được cuộc đời đầy trắc trở và cũng đầy sự phấn đấu không ngừng nghỉ của một con người tuy không là dòng giống VN, nhưng luôn có một tình yêu về nơi mình sinh ra..và nơi anh cũng luôn trân trọng tổ quốc VN..điều đáng quý nhất ở nơi anh là không bao giờ cho phép mình quì gối trước nghịch cảnh.. Và luôn hướng đến ngày mai với toàn bộ sức lực và tích cực nhất.. Cám ơn anh.. Cám ơn về những gì anh đã nhìn nhận và luôn phấn đấu vì niềm tin son sắt đó.. Mong anh và gia đình anh luôn được an, luôn được vui,luôn được khỏe mạnh và hạnh phúc với những gì đang có..
Mình đi vượt biên năm 1981 và cũng đã trải qua những tháng ngày đau khổ không thể nào quên được 😂😢
Nghe anh kể mà tôi cũng khóc luôn, con người anh tràn đầy nghị lực
Mỗi người đều có số phận riêng, tôi thật sự tôn trọng thái độ sống của anh,,, không uổng cho sự ra đi vượt biên trời tặng cho anh
Tôi tin đây là một định mệnh kết cuộc thật có hậu. Ắt hẳn phải có phúc đức của cha mẹ và phúc báu từ tiền kiếp của anh tuy giai đoạn đầu thật nghiệt ngã cho một đứa bé. Anh là một người chân thật, sống có tình có nghĩa. Chúc anh mãi mãi hạnh phúc trong quãng đời còn lại.
Mình cùng tuổi với Anh , năm 1975 cũng bị thất lạc gia đinh trên đường Pleiku Phú bổn , lúc đó còn bế một đứa em bảy tháng tuổi, nhờ ơn Trên gặp lại gia đình giữa một rừng xe trên đường rừng Phủ bổn.
Anh bật khóc khi kể lúc gặp lại gia đình của. Anh , làm mình khóc theo, nhớ lại khi mình tìm gặp lại gia đình trong rừng Phú bổn.
Cám ơn Anh, chúc Anh nhiều sức khỏe .
Một con người bình thường trong một cuộc đời dị thường, khâm phục anh
Rất rất khâm phục anh, đúng là nhân quả cái kết tốt đẹp
Rất khâm phục anh vô cùng. Câu chuyên rất hay rất cảm động .1g sáng bên việt nam ma vẫn con thức để nghe a kể cuộc đời của a .một ngươi đây nghị lực .
Tôi hiểu được tấm lòng của anh. Tôi ra đi vượt biển lúc đó mới có 14 tuổi và đứa em trái 10 tuổi. Cha mẹ ở lại vì không đủ tiền để trả cho chủ ghe...ở galang dược năm vì bị hai phái đoàn đá qua đá lại. Cuối cùng hai anh em là người Cuối cùng của con tàu đi định cu ở Mỹ, cũng bon bả trong cuộc sống ở đây để vươn lên, sau đó cũng đăng ký đi lính Hải Quân...cố gắng học hành....và cuộc sống cũng đã khá hơn
Câu chuyện này có thể quay lại thành phim cho thế hệ trẻ biết đánh đổi sự tự do là như thế nào .
Câu chuyện của anh đáng viết ra sách để lại cho thế hệ trẻ mai sau. Cám ơn anh đã chia sẻ câu chuyện này.
Nghe chú Trác kế, tôi vô cùng xúc động thương hoàn cảnh của chú , nhưng chú còn mai mắn hơn những đứa trẻ mồ côi rất nhiều
Nghe chú kể mà cháu khóc nghẹn ngào. Quá xúc động. Cuộc đời chú đã trải qua quá nhiều đau thương rồi. Chú là 1 người rất kiên cường, ý chí. Cháu rất khâm phục nghị lực sống và tinh thần trách nhiệm của chú. Mong cho cuộc đời sau này của chú luôn được bình an, mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc nhé! ❤
Anh HT.Trac là một con người VN tuyệt vời (dù anh là gốc Hoa). Văn hóa VN đã ngấm sâu vào máu của anh. Quá ngưỡng mộ anh.
Câu nó của em rất hay “ Người VN là người có ý chí vươn lên và phải biết cội nguồn của mình ...và phải hiểu được lịch sử VN 4000 năm bị đô hộ ,phải biết nền VH 4000 năm của VN , tại sao lại có Vua Hùng ?Và Vua Hùng đến từ đâu ?“ . Em là người VN rất tuyệt vời , em đã biết phục vụ QĐ nước Mỹ để trả ơn họ .
Câu chuyện của bác thật xúc động quá, bác là người thật sự may mắn trong hoàn cảnh đất nước lầm than! Xin chúc bác sức khỏe và bình an!
Một câu truyện nói về con người thời hậu chiến tranh nghị lực và lòng nhân ái cảm ơn a đã cho tôi hiểu thêm về anh
Khâm phục tinh thần cầu tiến của anh sự cao thượng trong tâm của anh khi nói về Quê hương VN
Cảm ơn câu chuyện Anh đã kể, ý trí và lòng tự trọng của Anh là tấm gương vươn lên nghịch cảnh.
Tôi cũng là người vượt biên 😂 và tôi cũng là người đi sau ngày chương trình tỵ nạn đóng cửa không nhận người nữa.
Nhưng tôi đã may mắn được tiếp nhận ở trại tỵ nạn Phi đến 3 năm 6 tháng được đến Mỹ . Tôi học 12 ngàn từ tiếng anh trong tự điển và từng viết thư bằng tiếng anh gửi về cho cô em gái giúp đỡ , kiếm thêm hiểu biết về văn phạm để giỏi hơn 😊 nhưng qua cậu chuyện cậu nói đã giúp tôi đứng lên lại khi tôi đang yếu lòng khi đã bị thất bại trong tuổi 67 …
Cám ơn bạn rất nhiều.
tuyệt voi HỒNG TRAC kể chuyện hay quá. Cảm ơn
Bạn xứng đáng là anh hùng từ thể xác và trí tuệ , cảm ơn ý chí của bạn và mong các con cháu vào đây lắng nghe...
Nghe anh kể mà thấy thương quá bởi vì giống hoàn cảnh của anh trai tôi vc anh trai tôi cũng vượt biên năm 81 cũng thập tử nhất sinh
Cầu xin Chúa jesus Christ ban Phước cho gia đình con cháu anh ,tôi cảm ơn anh đã nói về Bidong, tôi rất hãnh diện về anh. God bless you and your family, Jesus Christ love you and your family amen
Câu chuyện của chú nghe rất cảm động và chú truyền cho mn những điều tích cực
Hôm nay thật tình cờ tôi nghe được câu chuyện của anh! Tôi bất chợt thấy mắt mình mờ nước mắt và thương đắng lòng, tôi đã nấc lên khi nghe anh nghẹn ngào khg nói nên lời khi bất ngờ nhìn thấy ba mẹ mình!
Thương anh và cảm phục anh biết bao nhiêu!
Cảm ơn rất nhiều những lời nhắn nhủ của anh và sự khẳng định Tôi là người Việt Nam!
Thật ngưỡng mộ và cảm ơn Anh!
Anh là một tấm gương cho tất cả người VN cần học tập ,.Chức anh sức khỏe và an yên mỗi ngày .
Định mệnh trong biến cố . Chia sẻ rất hay đúng là ý chí con người hoa chân thật. Đã từng sống bên cạnh những ngươi việt gốc hoa nên cảm nhận được đây là lời tâm sự từ nỗi lòng của nhân vật.
Anh này rất may mắn tìm lại được gia đình và có ý chí vươn lên, cuộc đời của anh như trong phim được nhiều người ngưỡng mộ , tôi là dân miền Bắc chúc anh và gia đình mạnh khỏe
Trong họa có phúc, trong rủi có may, đó là logic cuộc đời của tất cả mọi người có ý chí, nghị lực và sống chân thành, mình tin là vậy, chúc anh nhiều sức khỏe!
Nghe đến đoạn cuối tôi rất cảm kích bạn. Chúc bạn vui vẻ hạnh phúc cuối cuộc đời. Qua câu chuyện của bạn tôi cũng mong muốn cộng đồng người VN ở hải ngoại đừng có bao giờ quên đi cội nguồn của mình
Ở chợ an.đông. đúng như lời ang..đã kể chuyện. Bụi đời mô coi nhiều lắm. Đi bươi rác mà sống. Thật cảm động cuộc đời của anh
Nghe khổ quá đi. Nhà khá giả mà lạc rồi sống 1 m. May mà dân lúc đó tử tế
Rất cảm động khi nghe anh kể về cuộc đời mình , sự vất vả , sự thiếu ăn trong những ngày ti nạn ở đảo , rat thương hoàn cảnh của anh ,
Chúc anh nhiều sức khỏe
Được nghe câu chuyện về anh rất hay nghe lúc thì hồi hộp lúc thì xúc động nhưng cuối cùng cái kết rất có hậu làm người phải có ý chí vươn lên biết vượt lên chính mình không có gì không thể phải không anh xin cảm ơn anh chúc anh sức khỏe bình an bên gia đình của mình nhé
Rất quý mến anh,là người gốc Hoa,nhưng tự hào là người Việt nam.
Ngưỡng mộ một người "ăn cây nào rào cây đó" !
Anh là một người, tuy ăn mày 12 tuổi, không được dạy dỗ, học hành...
Anh học trường đời, học cuộc sống...
Anh đã, thành công, đổi đời...
Nhưng anh, vẫn luôn có lòng nhân ái, yêu thương đồng bào người Việt ...
Là người VN trong Nước cùng trang lứa với anh, ở Bắc cũng đói khổ những năm tháng chiến tranh đó.
Tôi cũng rơi Nước mắt khi Anh nói, và khóc khi gặp Bố Mẹ anh Trong cái rủi có cái may, chúc gia đình anh hạnh phúc.anh là con người có ý trí, là con người thấu hiểu.
Anh Trác thật may mắn và đúng là mỗi người một số phận mà thượng đế đã an bài .
Những ai trong hoàn cảnh như vậy mà họ có ý chí vượt lên chính bản thân mình thì rất đáng tự hào
Cám ơn chú đã kể về cuộc đời thăng trằm của mình ,chú có Phước lăm và may mắn có cơ hội để được đổi đời nơi đất khách ,chúc chú luôn nhiều sức khỏe và bình an
Thật là cảm phục, một người ý chí 👍
Thật cảm động và ngưỡng mộ sự vươn lên của anh. Chỉ có 2 chữ: thán phục...
Xin địa chỉ của chú Trác làm sao có?
Xem đến đoạn 43:39 tôi rất xúc động khi nghe anh kể tình tiết về Ba Mẹ Anh đã được hội ngộ cùng anh trên đất Mỹ mà anh bất ngờ ko hề hay biết trước...
Tôi cũng là người Nha Trang chánh gốc đây .
Tuổi của cháu lớn hơn con trai đầu lòng của tôi 3 tuổi .
Câu chuyện quá xúc động đã làm tôi cầm nước mắt 0 được
Tôi rất cảm kích sự kiên cường , tự vu*o*n lên của cháu , đã hy sinh 0 bước thêm một bước nữa mà nuôi con thành danh .
Tôi có sự thắc mắc không biết cha mẹ của cháu còn hay không ?.
All the BEST wishes to you and your loved family in life !!!.
Cảm ơn Trác đã kể lại câu chuyện của mình. Thật ly kì và cảm động. Người mà dẫn dắt em trên những nẻo đường đời và cuối cùng được đoàn tụ với gia đình đó chính là Chúa đấy. Em nên hết lòng thờ phượng Ngài.