Chúng ta bảo ve cho bạn cũng như bảo ve cho mình , chính vì điều đó , cho nên cuoc chiến mới kéo dài với bao nhieu đau thuong , mất mát không giấy bút nào tả nổi ! quá đỗi thương đau !
Anh nói đúng đấy. Tôi cũng ở CPC về phép năm 1979, cuộc sống của mẹ tôi ở miền bắc vô cùng khổ sở. Mẹ tôi lúc đó mới 62 tuổi, nhưng sống có một mình, lủi thủi, mắt lại kém nữa. Tôi về mẹ tôi mừng lắm, cứ khóc hoài và dục tôi lấy vợ. Tôi nói thực tế với mẹ tôi: Mẹ ạ, ở chỗ con hễ ai lấy vợ vào là bị hy sinh ngay đấy. Mẹ hãy để con sống và trở về. Thế là mẹ tôi không nhắc tới chuyện đó nữa. Khoảng thời gian đó tôi tranh thủ đi thăm hết mọi người quen biết, vì tôi nghĩ rằng : sau chuyến phép này tôi không chắc có còn được sống để trở về nữa. Cuộc sống của toàn xã hội so với năm 1974 thì xuống cấp kinh khủng. Người nông thôn nghèo đói, gầy gò, bữa ăn chỉ còn vài củ khoai lang... Thật sự hoang mang.
Vừa cảm động vừa bức xúc anh Minh ạ hoàn cảnh người lính đã vậy rồi thế mà ở hậu phương người ta còn phân biệt đối xử với vợ con như thế em nghĩ đời này thế hệ này chắc ít người chịu nổi thương thế hệ các anh nhiều lắm
Trước đây còn khuyến khích vào sĩ quan không ai muốn vào nhưng bây giờ bố là sĩ quan con cũng là sĩ quan liệu tôi hỏi những sĩ quan này liệu có trung thành với tổ quốc có dám đứng ra đấu tranh chống giặc ngoại xâm không
Nghe câu chuyện của Bác, em rất xúc động về những người lính bên chiến trường campot. Em cũng là lính 81 bảo vệ phía Bắc nhưng không gian khổ như các Bác. 23:37
Cuộc chiến tranh CPC nhìn chung chúng ta chiến thắng ponpot. Nhưng nhìn lại từng mặt trận, từng thời điểm, từng trận chiến một. Có những trận ta thiệt hại rất lớn. Chiến trường k chủ yếu là pot chơi du kích. Có những trận ta dàn trận rất bài bản,quy mô đủ loại hoa lực,xe tăng, bộ binh rất lớn, nhưng khi đánh lên chiếm M chỉ vài xác pot bỏ lại, còn ta lại tồn thất nhiều... Có vẻ công tác ts của ta kém, chủ quan, coi thường đich, nên có những trận ta phải bỏ thương binh, liệt sĩ mà chạy...!! Tôi tham gia CPC từ tháng 8 78 đến cuối năm 80.
Anh viết quá chính xác, tôi là lính E bộ E8/F339 đã được cử đi cùng 1 chiếnsĩ vệ binh E (tên Huệ -Thanh Hóa 4/78) với 1 chiến sĩ D4 (dân vận - công tác cơ sở) của F341 bàn giao cho E8/F339 đi bảo vệ bầu cử ở huyện Mung (Bát tam Băng)đã chứng kiến sự nhút nhát của các chiến sĩ đội công tác của CPC, nửa đêm họ bỏ lại chúng tôi có 3 người tại điểm bầu cử là một ngôi chùa, họ rút hết tập trung về trụ sở xã không thông báo cho chúng tôi, cũng may chúng tôi phát hiện ra (vì kế hoạch bảo vệ chúng tôi nằm vòng ngoài - để không mang tiếng với quốc tế), tôi bàn bạc với 2 đồng chí và thống nhất ngay lập tức rút ngay ra cánh đồng ven chùa và ngay lập tức phải chia ca canh gác. Thật may đêm đó cũng không có chuyện gì xảy ra, đến chiều khi kết thúc bầu cử, họp rút kinh nghiệm tôi thẳng thắn phê bình đội công tác của bạn, các bạn cứ đổ lỗi cho nhau do du kích xã rút nên đội công tác cũng phải rút theo ..vv..v. Câu chuyện cũng dài nhưng tôi đồng cảm với tác giả nên ghi lại mấy dòng này cho đỡ tức.
cháu có quên một bác mới về hưu cũng đã từng qua chiến trường K, cũng f339. bác ấy cũng hàm trung tá. nhưng bác bảo ngày xưa ko muốn đi học sỹ quan toàn cho vào đảng theo điều lệ đảng nên phải học sỹ quan. ai cũng muốn phục viên
Bác Minh là mot nguoi cán bộ chinh tri rat sâu sắc , hiều tướng tận tâm tư nguoi lính ! rat thich nghe bác Minh ke chuyen !
Nhắc lại về diễn biến tư tưởng bộ đội - về hậu phương -về xã hội thời bao cấp . Liên tục câu chuyện gợi cho ta nhiều cảm xúc ! .
Chúng ta bảo ve cho bạn cũng như bảo ve cho mình , chính vì điều đó , cho nên cuoc chiến mới kéo dài với bao nhieu đau thuong , mất mát không giấy bút nào tả nổi ! quá đỗi thương đau !
Cảm động quá bác ơi xã hội ta người thế nào cũng có nghe bác kể nước mắt tự nhiên rơi lã chã
Anh nói đúng đấy. Tôi cũng ở CPC về phép năm 1979, cuộc sống của mẹ tôi ở miền bắc vô cùng khổ sở. Mẹ tôi lúc đó mới 62 tuổi, nhưng sống có một mình, lủi thủi, mắt lại kém nữa. Tôi về mẹ tôi mừng lắm, cứ khóc hoài và dục tôi lấy vợ. Tôi nói thực tế với mẹ tôi: Mẹ ạ, ở chỗ con hễ ai lấy vợ vào là bị hy sinh ngay đấy. Mẹ hãy để con sống và trở về. Thế là mẹ tôi không nhắc tới chuyện đó nữa. Khoảng thời gian đó tôi tranh thủ đi thăm hết mọi người quen biết, vì tôi nghĩ rằng : sau chuyến phép này tôi không chắc có còn được sống để trở về nữa. Cuộc sống của toàn xã hội so với năm 1974 thì xuống cấp kinh khủng. Người nông thôn nghèo đói, gầy gò, bữa ăn chỉ còn vài củ khoai lang... Thật sự hoang mang.
Bài viết của anh hay quá
Đúng là 1 thời gian khổ của cả dân tộc! Rơi nước mắt khi nghe Anh kể chuyện các Anh bộ đội Việt Nam!
Vừa cảm động vừa bức xúc anh Minh ạ hoàn cảnh người lính đã vậy rồi thế mà ở hậu phương người ta còn phân biệt đối xử với vợ con như thế em nghĩ đời này thế hệ này chắc ít người chịu nổi thương thế hệ các anh nhiều lắm
thương bộ đội VN ở K❤
Trước đây còn khuyến khích vào sĩ quan không ai muốn vào nhưng bây giờ bố là sĩ quan con cũng là sĩ quan liệu tôi hỏi những sĩ quan này liệu có trung thành với tổ quốc có dám đứng ra đấu tranh chống giặc ngoại xâm không
Nghe câu chuyện của Bác, em rất xúc động về những người lính bên chiến trường campot. Em cũng là lính 81 bảo vệ phía Bắc nhưng không gian khổ như các Bác. 23:37
Những biểu hiện cửa quyền, thoái hóa, biến chất không được chỉnh đốn , dập tắt ngày nên đã trở thành đại dịch như ngày hôm nay! Nghe mà đau lòng!
Cảm ơn và thương bác quá bác cũng đi qua biết bao đau thương mất mát
Ở chiến trường cam phu chia thời ấy vô cùng gian khổ anh minh là cố gắng phấn đấu trong quân đội
Người lính thì có bao nhiêu đau thương mất mát khó mà đếm được nghĩ mà rơi nước mắt
Cuộc chiến tranh CPC nhìn chung chúng ta chiến thắng ponpot. Nhưng nhìn lại từng mặt trận, từng thời điểm, từng trận chiến một. Có những trận ta thiệt hại rất lớn. Chiến trường k chủ yếu là pot chơi du kích. Có những trận ta dàn trận rất bài bản,quy mô đủ loại hoa lực,xe tăng, bộ binh rất lớn, nhưng khi đánh lên chiếm M chỉ vài xác pot bỏ lại, còn ta lại tồn thất nhiều... Có vẻ công tác ts của ta kém, chủ quan, coi thường đich, nên có những trận ta phải bỏ thương binh, liệt sĩ mà chạy...!!
Tôi tham gia CPC từ tháng 8 78 đến cuối năm 80.
Kể chuyện chiến trường k phải thực tế như vây không phải như ai đó nói chỉ có chiến thắng và chiến thắng như phim chiến đâu gai mắt không chịu được
Anh viết quá chính xác, tôi là lính E bộ E8/F339 đã được cử đi cùng 1 chiếnsĩ vệ binh E (tên Huệ -Thanh Hóa 4/78) với 1 chiến sĩ D4 (dân vận - công tác cơ sở) của F341 bàn giao cho E8/F339 đi bảo vệ bầu cử ở huyện Mung (Bát tam Băng)đã chứng kiến sự nhút nhát của các chiến sĩ đội công tác của CPC, nửa đêm họ bỏ lại chúng tôi có 3 người tại điểm bầu cử là một ngôi chùa, họ rút hết tập trung về trụ sở xã không thông báo cho chúng tôi, cũng may chúng tôi phát hiện ra (vì kế hoạch bảo vệ chúng tôi nằm vòng ngoài - để không mang tiếng với quốc tế), tôi bàn bạc với 2 đồng chí và thống nhất ngay lập tức rút ngay ra cánh đồng ven chùa và ngay lập tức phải chia ca canh gác. Thật may đêm đó cũng không có chuyện gì xảy ra, đến chiều khi kết thúc bầu cử, họp rút kinh nghiệm tôi thẳng thắn phê bình đội công tác của bạn, các bạn cứ đổ lỗi cho nhau do du kích xã rút nên đội công tác cũng phải rút theo ..vv..v. Câu chuyện cũng dài nhưng tôi đồng cảm với tác giả nên ghi lại mấy dòng này cho đỡ tức.
cháu có quên một bác mới về hưu cũng đã từng qua chiến trường K, cũng f339. bác ấy cũng hàm trung tá. nhưng bác bảo ngày xưa ko muốn đi học sỹ quan toàn cho vào đảng theo điều lệ đảng nên phải học sỹ quan. ai cũng muốn phục viên
❤❤❤❤❤
Tập này Anh kể Rơi nước mắt còn bây giờ thì thế nào Anh nhỉ 😂😂
Anh chia sẻ nên hạn chế dùng từ đấy sẽ hay hơn
đây có phải bác Minh quê thiệu yên ko anh diện
❤❤❤❤
Anh lính sao biết như bộ trưởng..
Khó có khó nhung làm sao bằng chiến tranh.
Mũi to mắt cá vàng thế ông o bắt chị CHÚC về đơn vị thay con sư tử múa cho đơn vị xem giải trí
Tay này kể chuyện văn vở quá không hay bằng a quang
Ông đòi hỏi vừa thôi . Tôi không có nghĩa vụ phải đáp ứng theo yêu cầu của ông
Tào lao
Nếu như thấy tào lao thì bạn không phải xem
Cảm ơn và thương bác quá bác cũng đi qua biết bao đau thương mất mát
❤❤❤❤❤