Lựa chọn dừng con đường học tập, sau 7 năm, 24t và mình vẫn chẳng có gì trong tay, cũng chẳng có tầm nhìn hay hướng đi mới. Mình mệt mỏi với cảm giác phải dè dặt khi đối mặt với cái nhìn từ mọi người xung quanh và cả cảm giác bất an khi bb cùng chăn lứa giờ đã dần ổn định. Mình khao khát có được cảm giác tự do và một công việc ổn định hơn, không chỉ để lo được cho mình mà còn giúp đỡ bố mẹ khi mà tuổi lao động của họ đang dần trôi qua. Những năm qua đối với mình mà nói thật sự tràn đầy sự hối hận và...bất lực...Mình biết ngoài kia rất nhiều người trẻ (như mình thậm chí nhỏ hơn cả mình) đang k ngừng nổ lực. Nên dù những cảm giác tiêu cực đó khiến mình day dứt bao nhiêu thì mình cũng chỉ còn cách tiến lên mà thôi. Đây mới là cách khiến chúng ta cảm nhận rằng mình vẫn đang tồn tại. Mình cũng biết rằng có rất nhiều người cũng có cùng trạng thái với mình và mình muốn nói với các cậu rằng : Dù nở hay không nở, các cậu cũng đều là hoa!. CỐ LÊN NHÉ!❤
🎉 cố lên bạn, bạn vẫn còn cơ hội mà đừng bỏ cuộc hãy mạnh mẽ lên, nếu như bạn lùi mà không tiếp tục tiếp bước thì về già sẽ hối hận đấy,mệt thì nghỉ tí rồi tiếp tục cố gắng thành quả ngọt không gì là dễ dàng cả❤❤❤
bạn đừng tự chỉ trích mình nhé, bạn đang làm rất tốt đấy, không đi nhanh được thì mình đi chậm chậm, miễn là đừng từ bỏ. Chúc bạn luôn mạnh khoẻ và bình an. Ôm 1 cái.
Halo cả nhà, mình là Zhuang, chủ của kênh Pingguotang. Vốn dĩ mình không định sub bài này trong tuần này. Nhưng vì nó khá giống với tâm trạng của mình lúc này. Vì thế, mình sub để mình và mọi người cùng nghe. Mình vừa kết thúc kì thực tập. Có chút buồn khi sau tất cả mình quyết định sẽ tìm bến đỗ mới. Tuy thời gian chỉ là 3 tháng, mình cũng có chút lo lắng vì giờ tìm việc khó khăn nhưng bạn mình giúp mình hiểu ra rằng, mình còn tuổi trẻ, bay nhảy thế đâu phải là vấn đề. Một chút khuyết điểm + nghĩ nhiều lại khiến mọi thứ trở nên tồi tệ 1 cách hơi quá. Chẳng đáng chút nào. Vì thế mình nghĩ, duyên phận nếu ai tin thì sẽ thành hiện thực. Thứ quan trọng nhất là mình cần phải tin vào bản thân. Mình mới bắt đầu thôi, đi so với những bạn đã đi làm sớm thì đúng là chỉ tổn đau lòng. Nhiều lúc nhìn bạn bè đi chơi chẳng lo nghĩ, vivu kiếm tiền còn mình bắt đầu từng bước từng bước cũng hơi buồn đấy. Mà mình chỉ buồn thoáng qua thôi. Miễn sao mình không đứng yên thì mọi thứ đều có con đường mà. Sau hôm mình và anh quản lí trao đổi về kì thực tập, lúc ấy mình nghĩ nhiều lắm, phân vân đi hay ở. Cũng buồn vì chỉ được nhận xét là ít nói, hơi ít hòa đồng với mọi người. Mà sếp tổng thì muốn tìm một bạn năng động hơn chút. Mình có nói là vì chưa quen nhiều với mọi người, cũng không biết nói gì khi cả văn phòng sáng được 3 4 người. Nhưng đây không phải là lí do chính mình từ chối không tiếp tục kí hợp đồng chính thức nữa. Mình về tới nhà, gọi điện cho bạn mình, bạn mình kêu mình phải xác định lại rốt cuộc mình muốn trở thành dáng vẻ như thế nào. Ở lại có phải là điều mình muốn không. Tương lai và những gì mình muốn học vẫn quan trọng hơn nhiều. Một đứa bạn khác thì kêu là mình bị từ chối khéo. Thú thật là từ lúc đầu đi làm mình đã cso linh cảm công ty chỉ tuyển thực tập sinh thôi, không có ý định tuyển lên chính thức. Nên là mình cũng chẳng biết thế nào. Có lúc đi làm tự dưng thấy bất an. Mà giờ thì mình lấy lại được tâm trạng rồi. Cũng mong những người biết mình muốn gì nhưng đôi khi vẫn bị rơi vào trạng thái mông lung, mờ mịt, nghi ngờ bản thân như mình có thể có cái nhìn lạc quan hơn nhé. Gửi đến các bạn câu mình thích nhất: Chúc bạn một đường nở hoa, ước nguyện thành thực!
Mình cũng giống bạn, dù có cười vui nhưng mà vẫn khiến người ta cảm nhận được bầu khí "tôi hướng nội". Mình đã trải qua nhiều chuyện, lựa chọn vô số quyết định sai lầm, cũng không thể trở thành dáng vẻ bản thân muốn. Nhưng mình đi đến hôm nay, tất cả những điều đó đều góp phần. Có câu: những người đi qua ta, va chạm với ta, và biến thành ta. Chúc bạn, mình, và tất cả mọi người, dù cho chưa thể trở thành dáng vẻ mình mong muốn thì vẫn giữ được kết nối với chính bản thân, đi với ta đến cuối cùng cũng chỉ có mỗi ta mà thôi, chúc mọi người một đường nở hoa.
@@RinKoori Dù em không biết chị là ai, đã trải qua những gì, nhưng mà em tin chị sẽ trở thành dáng vẻ mà mình muốn thôi. Mọi thứ đều cần thời gian mà nhưng phiên bản tốt nhất của mình chính là phiên bản mình cảm thấy hài lòng. Dù sao người khác nhận xét, nghĩ thế nào thì cũng đâu thể 10 phân vẹn 10, nên buồn chút rồi lạc quan luôn nha chị. Mình lạc quan là mình được vui trước á.
Cảm ơn bạn đã sub bài này. Thực sự mình đợt này rất mệt mỏi. Mình mệt mỏi trong thời gian dài nhưng đỉnh điểm là đợt này. Mình thấy mọi thứ của mình nó như đi vào ngõ cụt, mình bất lực mọi thứ. Công việc của mình k có chút khởi sắc, sếp cảnh báo mình liên tục, rồi bị giảm lương, mình không tìm được lối thoát cho công việc, mình k biết mình làm đc gì khiến mình muốn buông xuôi. Công việc k thuận lợi nên tiền bạc cũng vậy.mình thực sự muốn tìm người tâm sự nhưng k ai hiểu. Mẹ trách mình k chia sẻ nhưng mỗi lần kể mẹ lại trách mình thế này thế kia, mẹ hỏi sao nta làm đc mà m k làm đc. Điều ấy làm mình nghi ngờ bản thân. Nên mình k dám chia sẻ với ai kể cả người thân. Mình với mẹ cũng căng thẳng về cả việc mình k chịu lập gia đình. Mẹ lúc nào cũng nói đi nói lại làm mình rất khó chịu. Rồi sức khoẻ mình cũng k tốt. Mình tự động viên bản thân để tốt hơn nhưng k nổi. Mọi người đâu biết mình mệt mỏi như nào, mình bế tắc như nào. Mọi người chỉ thấy mình sống thong dong chẳng nghĩ j. Mình mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi hết
Mong chị hãy cố lên nha. Chị có thể nghe thêm bài Trở thành dáng vẻ mình thích mà em sub trên kênh luôn. Bài này cũng giúp em lạc quan và tích cực khá nhiều. Mặc dù mỗi người trải qua cuộc sống không giống nhau, nhưng em hi vọng nếu chị mệt mỏi quá thì thử hỏi bản thân đang thực sự muốn gì để quyết định. Em cũng mới nhảy công ty, mất mấy ngày nghĩ về công ty cũ rồi sau đó thì cứ ngày 2 ca phỏng vấn cũng mệt lắm. Nhưng mà cuối cùng em vẫn tìm được công ty mới ok. Nên chị lạc quan lên nhé. Em chia sẻ vía may mắn và tích cực nếu chị cần nè
@@hienlai9275chỉ cần mình tin thì sẽ tìm được thôi chị. Em nhảy công ty cũng toàn chủ động nghĩ công ty sau chắc chắn tốt hơn công ty trước. Và vũ trụ gửi luôn công ty ok. Nên chị cứ lạc quan lên. Em giờ tung tăng rồi nè 🎉🎉🎉
Mãi vững tin về con đường phía trước nhé chị ! Con đường tuy có ngõ ngách từng đoạn đường nào đó nhưng sẽ có cánh cửa khác mở ra, mãi vững tin về con đường phía trước cho dù có chuyện chăng đi nữa vẫn có thể mỉm cười 1 chút xong ta lại bước tiếp ! Gửi chị cánh hoa cỏ may mắn nhỏ này.. 🍀🍀.
Thay đổi luôn là 1 sự khó khăn và nó ẩn chứa nhiều điều không mong muốn có thể xảy ra. T cũng từng trải qua một khoảng thời gian khá dài vùng vẫy trong sự mông lung. Vừa muốn bản thân phải mạnh mẽ, phải quyết đoán nhưng vì bản thân bị mất phương hướng nên cứ cố tìm cách qua lời khuyên của người khác. Kết quả là cảm thấy bản thân thật vô dụng, muốn buông xuôi hết tất cả, suy nghĩ nhiều nhưng chả còn tí động lực làm bất cứ điều gì, dù là điều nhỏ và đơn giản nhất. Sau 1 giai đoạn khá dài, khi hiểu đc điều bản thân muốn làm mình mới bắt đầu có quyết tâm trở lại. Nếu so với người khác thì cũng như b, mình bị tụt lại phía sau, nhưng mà kệ đi, mỗi người có con đường riêng mà. Cho nên t cũng mong b có thể nghe được điều bản thân muốn và bước từng bước vững chắc trên con đường theo đuổi ước mơ của mình. Cố gắng lên nha b, đừng bỏ cuộc. 🥰
Cảm ơn bạn. Thật ra thì giờ mình cũng tin tưởng bản thân nhiều hơn trước. Không dám nói là không bị mông lung, đôi khi vẫn bị nhưng mà may mắn mình cũng là người lạc quan, sau giai đoạn bị thế một thời gian ngắn cũng dần học cách tin tưởng bản thân nhiều hơn, tích cực hơn và luôn tin sẽ có con đường dành cho mình nếu thật sự muốn bước đi.
sắp đến kig thi thpt rồi còn 9 ngày nữa thôi nhưng mà dạo này em bị suy nghĩ về con đường phía trước rất nhiều. Cũng biết là khoảng thời gian này rất quan trọng không nên để bị ảnh hưởng tâm lí nhưng vẫn rất mệt mỏi... cực kì mệt. E k như các bạn khác là học trong nước mà có dự định đi du học và e rất muốn đi Trung Quốc và bố mẹ em có ủng hộ nhưng 2 anh của em thì không. Vì gia đình em có anh đang ở bên Nhật khá phát triển và muốn em sang đấy có anh giúp đỡ , chăm sóc và trông nom. Nhưng trước kia e cũng từng học qua và tự thuyết phục bản thân sẽ ổn dù e không hề thích tiếng Nhật. e cảm giác mình rất mông lung, dù e đã rất phải can đảm để tìm hiểu sâu về vấn đề đi du học Trung và có niềm yêu thích mãnh liệt dù chưa học hsk vì thi xong em mới học... nhưng em sẽ cố gắng vì điều e chọn nhưng mà mọi người không ủng hộ khiến e rất buồn và mệt mỏi. e không biết con đường phía trước của bản thân sẽ như thế nào nữa. E sang Trung Quốc thì không có ai quen cùng lắm sẽ có bạn đi cùng nhưng mà 2 anh e kiểu cũng lo sợ xảy ra điều bất trắc ( kiểu k có thiện cảm với ng TQ ấy a ). mọi người có lời khuyên gì cho em không ạ ?
Qua những gì bạn chia sẻ thì mình thấy bạn có vẻ là người nghiêng về cảm xúc bị chi phối nhiều. Mình biết mỗi người sẽ khác nhau, nhưng nếu bạn cần lời khuyên thì mình chỉ có thể nói là bạn nên tự hỏi bản thân rốt cuộc bạn thật sự muốn gì và quyết tâm muốn gì. Mình thì thuộc kiểu tự quyết tự làm và tự chịu. Với những thứ quan trọng liên quan đến bản thân, mình có thể tham khảo ý kiến nhưng sẽ lọc những gì phù hợp. Với độ tuổi của mình (lớn hơn bạn vì mình ra trường rồi) đôi khi vẫn luôn mông lung giữa thứ mình lựa chọn. Thời gian qua mình cũng nhảy việc, mình mất tới gần nửa tháng chỉ để trả lời câu hỏi rốt cuộc mình muốn gì và muốn trở thành dáng vẻ nào. Mình cũng trải qua cái cảm giác như bạn rồi. Nhưng có lẽ mình cứng rắn hơn nên mình không bị tác động nhiều. Trước kia khi mình chia sẻ ý định gì, thường lời khuyên đa số của người trong gia đình sẽ là ngăn cản. Còn bạn bè mình vì biết tính nhau rồi nên h chỉ động viên và tôn trọng quyết định của mình thôi. Đôi khi quyết định của bạn còn nằm ở việc bạn dám bước ra khỏi vùng an toàn không nữa. Như mình, trước mình chia sẻ dự định, người nhà mình không cấm nhưng về sau thì thường bảo là thôi hay là đừng thế này, thế kia. Người thân lo lắng như thế mới là thật sự quan tâm mình. Nhưng bạn cũng sắp 18 tuổi rồi, tới ngưỡng cửa có thể tự làm chủ cuộc đời rồi. Bạn đừng lo rằng bạn bị lạc lối hay mông lung. Bạn đọc comment dẽ thấy có rất nhiều anh chị và cả mình cũng vậy. Mông lung. Lo lắng. Bất an đều là chuyện thường tình. Mỗi quyết định đều sẽ tới 1 con đường. Dù bạn đi đường nào thì mình hi vọng bạn có thể dựa vào bản thân, các yếu tố khác mà bạn nghĩ là quan trọng rồi ra quyết định thật kĩ. Thú thực là bất kì lời khuyên của ai cũng sẽ dựa 1 phần nào đó trên bản thân họ, cũng chẳng ai làm thay bạn được. Nhưng nếu bạn hài lòng và vui vẻ với quyết định đó, đây là 1 cách tôn trọng bản thân bạn và người khác. Mình chúc bạn thi sẽ có kết quả như mong muốn, khi quyết định điều gì thì sau này nhìn lại cũng sẽ không hối hận. Nếu bạn tin con đường mình chọn có nắng mặt trời. Vậy thì con đường đó nhất định sẽ có ánh sáng thôi. Mình từng đọc 1 câu thế này: Làm gì có con đường nào, người ta đi mãi thì thành đường thôi. Chúng ta cũng vậy, chẳng ai biết trước được tương lai, thứ khởi nguồn chính là niềm tin và suy nghĩ. Sau đó thì bước đi, đi rồi mới biết có gì và lại tiếp tục lựa chọn các phương án giải quyết như buông xuôi hoặc đi tiếp. Mình hơi dài dòng. Cuối cùng, chúc bạn luôn 1 đường nở hoa, ước nguyện thành thực và tin vào lựa chọn bản thân mình đã chọn.
Đoạn 我们不可能什么都有 也不可能什么都没有 mình thấy dịch đang hơi chưa thoát nghĩa lắm, mình nghĩ câu này nên dịch thành Chúng ta không thể cái gì cũng có, nhưng cũng không phải không có cái gì ·
Lựa chọn dừng con đường học tập, sau 7 năm, 24t và mình vẫn chẳng có gì trong tay, cũng chẳng có tầm nhìn hay hướng đi mới. Mình mệt mỏi với cảm giác phải dè dặt khi đối mặt với cái nhìn từ mọi người xung quanh và cả cảm giác bất an khi bb cùng chăn lứa giờ đã dần ổn định. Mình khao khát có được cảm giác tự do và một công việc ổn định hơn, không chỉ để lo được cho mình mà còn giúp đỡ bố mẹ khi mà tuổi lao động của họ đang dần trôi qua. Những năm qua đối với mình mà nói thật sự tràn đầy sự hối hận và...bất lực...Mình biết ngoài kia rất nhiều người trẻ (như mình thậm chí nhỏ hơn cả mình) đang k ngừng nổ lực. Nên dù những cảm giác tiêu cực đó khiến mình day dứt bao nhiêu thì mình cũng chỉ còn cách tiến lên mà thôi. Đây mới là cách khiến chúng ta cảm nhận rằng mình vẫn đang tồn tại. Mình cũng biết rằng có rất nhiều người cũng có cùng trạng thái với mình và mình muốn nói với các cậu rằng : Dù nở hay không nở, các cậu cũng đều là hoa!. CỐ LÊN NHÉ!❤
🎉 cố lên bạn, bạn vẫn còn cơ hội mà đừng bỏ cuộc hãy mạnh mẽ lên, nếu như bạn lùi mà không tiếp tục tiếp bước thì về già sẽ hối hận đấy,mệt thì nghỉ tí rồi tiếp tục cố gắng thành quả ngọt không gì là dễ dàng cả❤❤❤
bạn đừng tự chỉ trích mình nhé, bạn đang làm rất tốt đấy, không đi nhanh được thì mình đi chậm chậm, miễn là đừng từ bỏ. Chúc bạn luôn mạnh khoẻ và bình an. Ôm 1 cái.
Halo cả nhà, mình là Zhuang, chủ của kênh Pingguotang. Vốn dĩ mình không định sub bài này trong tuần này. Nhưng vì nó khá giống với tâm trạng của mình lúc này. Vì thế, mình sub để mình và mọi người cùng nghe. Mình vừa kết thúc kì thực tập. Có chút buồn khi sau tất cả mình quyết định sẽ tìm bến đỗ mới. Tuy thời gian chỉ là 3 tháng, mình cũng có chút lo lắng vì giờ tìm việc khó khăn nhưng bạn mình giúp mình hiểu ra rằng, mình còn tuổi trẻ, bay nhảy thế đâu phải là vấn đề. Một chút khuyết điểm + nghĩ nhiều lại khiến mọi thứ trở nên tồi tệ 1 cách hơi quá. Chẳng đáng chút nào. Vì thế mình nghĩ, duyên phận nếu ai tin thì sẽ thành hiện thực. Thứ quan trọng nhất là mình cần phải tin vào bản thân. Mình mới bắt đầu thôi, đi so với những bạn đã đi làm sớm thì đúng là chỉ tổn đau lòng. Nhiều lúc nhìn bạn bè đi chơi chẳng lo nghĩ, vivu kiếm tiền còn mình bắt đầu từng bước từng bước cũng hơi buồn đấy. Mà mình chỉ buồn thoáng qua thôi. Miễn sao mình không đứng yên thì mọi thứ đều có con đường mà.
Sau hôm mình và anh quản lí trao đổi về kì thực tập, lúc ấy mình nghĩ nhiều lắm, phân vân đi hay ở. Cũng buồn vì chỉ được nhận xét là ít nói, hơi ít hòa đồng với mọi người. Mà sếp tổng thì muốn tìm một bạn năng động hơn chút. Mình có nói là vì chưa quen nhiều với mọi người, cũng không biết nói gì khi cả văn phòng sáng được 3 4 người. Nhưng đây không phải là lí do chính mình từ chối không tiếp tục kí hợp đồng chính thức nữa. Mình về tới nhà, gọi điện cho bạn mình, bạn mình kêu mình phải xác định lại rốt cuộc mình muốn trở thành dáng vẻ như thế nào. Ở lại có phải là điều mình muốn không. Tương lai và những gì mình muốn học vẫn quan trọng hơn nhiều. Một đứa bạn khác thì kêu là mình bị từ chối khéo. Thú thật là từ lúc đầu đi làm mình đã cso linh cảm công ty chỉ tuyển thực tập sinh thôi, không có ý định tuyển lên chính thức. Nên là mình cũng chẳng biết thế nào. Có lúc đi làm tự dưng thấy bất an. Mà giờ thì mình lấy lại được tâm trạng rồi. Cũng mong những người biết mình muốn gì nhưng đôi khi vẫn bị rơi vào trạng thái mông lung, mờ mịt, nghi ngờ bản thân như mình có thể có cái nhìn lạc quan hơn nhé. Gửi đến các bạn câu mình thích nhất: Chúc bạn một đường nở hoa, ước nguyện thành thực!
Đã làm rất tốt rồi, ngủ ngon!
Mình cũng giống bạn, dù có cười vui nhưng mà vẫn khiến người ta cảm nhận được bầu khí "tôi hướng nội". Mình đã trải qua nhiều chuyện, lựa chọn vô số quyết định sai lầm, cũng không thể trở thành dáng vẻ bản thân muốn. Nhưng mình đi đến hôm nay, tất cả những điều đó đều góp phần. Có câu: những người đi qua ta, va chạm với ta, và biến thành ta. Chúc bạn, mình, và tất cả mọi người, dù cho chưa thể trở thành dáng vẻ mình mong muốn thì vẫn giữ được kết nối với chính bản thân, đi với ta đến cuối cùng cũng chỉ có mỗi ta mà thôi, chúc mọi người một đường nở hoa.
@@phuongthuy7779 thật sự là nhiều khi cứ bị mông lung nghĩ nhiều ấy. Dù sao cũng cảm ơn bạn nha. Mong bạn luôn một đường nở hoa
@@RinKoori Dù em không biết chị là ai, đã trải qua những gì, nhưng mà em tin chị sẽ trở thành dáng vẻ mà mình muốn thôi. Mọi thứ đều cần thời gian mà nhưng phiên bản tốt nhất của mình chính là phiên bản mình cảm thấy hài lòng. Dù sao người khác nhận xét, nghĩ thế nào thì cũng đâu thể 10 phân vẹn 10, nên buồn chút rồi lạc quan luôn nha chị. Mình lạc quan là mình được vui trước á.
Cảm ơn bạn đã sub bài này. Thực sự mình đợt này rất mệt mỏi. Mình mệt mỏi trong thời gian dài nhưng đỉnh điểm là đợt này. Mình thấy mọi thứ của mình nó như đi vào ngõ cụt, mình bất lực mọi thứ. Công việc của mình k có chút khởi sắc, sếp cảnh báo mình liên tục, rồi bị giảm lương, mình không tìm được lối thoát cho công việc, mình k biết mình làm đc gì khiến mình muốn buông xuôi. Công việc k thuận lợi nên tiền bạc cũng vậy.mình thực sự muốn tìm người tâm sự nhưng k ai hiểu. Mẹ trách mình k chia sẻ nhưng mỗi lần kể mẹ lại trách mình thế này thế kia, mẹ hỏi sao nta làm đc mà m k làm đc. Điều ấy làm mình nghi ngờ bản thân. Nên mình k dám chia sẻ với ai kể cả người thân. Mình với mẹ cũng căng thẳng về cả việc mình k chịu lập gia đình. Mẹ lúc nào cũng nói đi nói lại làm mình rất khó chịu. Rồi sức khoẻ mình cũng k tốt. Mình tự động viên bản thân để tốt hơn nhưng k nổi. Mọi người đâu biết mình mệt mỏi như nào, mình bế tắc như nào. Mọi người chỉ thấy mình sống thong dong chẳng nghĩ j. Mình mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi hết
Mong chị hãy cố lên nha. Chị có thể nghe thêm bài Trở thành dáng vẻ mình thích mà em sub trên kênh luôn. Bài này cũng giúp em lạc quan và tích cực khá nhiều. Mặc dù mỗi người trải qua cuộc sống không giống nhau, nhưng em hi vọng nếu chị mệt mỏi quá thì thử hỏi bản thân đang thực sự muốn gì để quyết định. Em cũng mới nhảy công ty, mất mấy ngày nghĩ về công ty cũ rồi sau đó thì cứ ngày 2 ca phỏng vấn cũng mệt lắm. Nhưng mà cuối cùng em vẫn tìm được công ty mới ok. Nên chị lạc quan lên nhé. Em chia sẻ vía may mắn và tích cực nếu chị cần nè
@@Pingguotang55 cám ơn bé nhiều nha. Chị cũng đang muốn đổi cty mà chưa tìm được. Hi vọng sớm tìm được em ạ
@@hienlai9275chỉ cần mình tin thì sẽ tìm được thôi chị. Em nhảy công ty cũng toàn chủ động nghĩ công ty sau chắc chắn tốt hơn công ty trước. Và vũ trụ gửi luôn công ty ok. Nên chị cứ lạc quan lên. Em giờ tung tăng rồi nè 🎉🎉🎉
Mãi vững tin về con đường phía trước nhé chị !
Con đường tuy có ngõ ngách từng đoạn đường nào đó nhưng sẽ có cánh cửa khác mở ra, mãi vững tin về con đường phía trước cho dù có chuyện chăng đi nữa vẫn có thể mỉm cười 1 chút xong ta lại bước tiếp !
Gửi chị cánh hoa cỏ may mắn nhỏ này.. 🍀🍀.
Quang Quyền ơi, thi tốt nhoa em, cố gắng đậu tốt nghiệp e nhé, và sự nghiệp vẻ vang tìm được nửa kia như ý nhé ❤❤ cố lên bé con😊❤❤❤
它给了我动力往前走。谢谢😊
希望这首歌会帮你一直往前走❤❤❤
Thay đổi luôn là 1 sự khó khăn và nó ẩn chứa nhiều điều không mong muốn có thể xảy ra. T cũng từng trải qua một khoảng thời gian khá dài vùng vẫy trong sự mông lung. Vừa muốn bản thân phải mạnh mẽ, phải quyết đoán nhưng vì bản thân bị mất phương hướng nên cứ cố tìm cách qua lời khuyên của người khác. Kết quả là cảm thấy bản thân thật vô dụng, muốn buông xuôi hết tất cả, suy nghĩ nhiều nhưng chả còn tí động lực làm bất cứ điều gì, dù là điều nhỏ và đơn giản nhất. Sau 1 giai đoạn khá dài, khi hiểu đc điều bản thân muốn làm mình mới bắt đầu có quyết tâm trở lại. Nếu so với người khác thì cũng như b, mình bị tụt lại phía sau, nhưng mà kệ đi, mỗi người có con đường riêng mà. Cho nên t cũng mong b có thể nghe được điều bản thân muốn và bước từng bước vững chắc trên con đường theo đuổi ước mơ của mình. Cố gắng lên nha b, đừng bỏ cuộc. 🥰
Cảm ơn bạn. Thật ra thì giờ mình cũng tin tưởng bản thân nhiều hơn trước. Không dám nói là không bị mông lung, đôi khi vẫn bị nhưng mà may mắn mình cũng là người lạc quan, sau giai đoạn bị thế một thời gian ngắn cũng dần học cách tin tưởng bản thân nhiều hơn, tích cực hơn và luôn tin sẽ có con đường dành cho mình nếu thật sự muốn bước đi.
Mệt mỏi đến lạc lối.
Cố lên bạn rồi sẽ có nơi bình yên thôi. Chúc bạn dù trải qua những gì, cuối cùng cũng sẽ 1 đường nở hoa như ước nguyện
sắp đến kig thi thpt rồi còn 9 ngày nữa thôi nhưng mà dạo này em bị suy nghĩ về con đường phía trước rất nhiều. Cũng biết là khoảng thời gian này rất quan trọng không nên để bị ảnh hưởng tâm lí nhưng vẫn rất mệt mỏi... cực kì mệt. E k như các bạn khác là học trong nước mà có dự định đi du học và e rất muốn đi Trung Quốc và bố mẹ em có ủng hộ nhưng 2 anh của em thì không. Vì gia đình em có anh đang ở bên Nhật khá phát triển và muốn em sang đấy có anh giúp đỡ , chăm sóc và trông nom. Nhưng trước kia e cũng từng học qua và tự thuyết phục bản thân sẽ ổn dù e không hề thích tiếng Nhật. e cảm giác mình rất mông lung, dù e đã rất phải can đảm để tìm hiểu sâu về vấn đề đi du học Trung và có niềm yêu thích mãnh liệt dù chưa học hsk vì thi xong em mới học... nhưng em sẽ cố gắng vì điều e chọn nhưng mà mọi người không ủng hộ khiến e rất buồn và mệt mỏi. e không biết con đường phía trước của bản thân sẽ như thế nào nữa. E sang Trung Quốc thì không có ai quen cùng lắm sẽ có bạn đi cùng nhưng mà 2 anh e kiểu cũng lo sợ xảy ra điều bất trắc ( kiểu k có thiện cảm với ng TQ ấy a ). mọi người có lời khuyên gì cho em không ạ ?
Qua những gì bạn chia sẻ thì mình thấy bạn có vẻ là người nghiêng về cảm xúc bị chi phối nhiều. Mình biết mỗi người sẽ khác nhau, nhưng nếu bạn cần lời khuyên thì mình chỉ có thể nói là bạn nên tự hỏi bản thân rốt cuộc bạn thật sự muốn gì và quyết tâm muốn gì. Mình thì thuộc kiểu tự quyết tự làm và tự chịu. Với những thứ quan trọng liên quan đến bản thân, mình có thể tham khảo ý kiến nhưng sẽ lọc những gì phù hợp. Với độ tuổi của mình (lớn hơn bạn vì mình ra trường rồi) đôi khi vẫn luôn mông lung giữa thứ mình lựa chọn. Thời gian qua mình cũng nhảy việc, mình mất tới gần nửa tháng chỉ để trả lời câu hỏi rốt cuộc mình muốn gì và muốn trở thành dáng vẻ nào. Mình cũng trải qua cái cảm giác như bạn rồi. Nhưng có lẽ mình cứng rắn hơn nên mình không bị tác động nhiều. Trước kia khi mình chia sẻ ý định gì, thường lời khuyên đa số của người trong gia đình sẽ là ngăn cản. Còn bạn bè mình vì biết tính nhau rồi nên h chỉ động viên và tôn trọng quyết định của mình thôi. Đôi khi quyết định của bạn còn nằm ở việc bạn dám bước ra khỏi vùng an toàn không nữa. Như mình, trước mình chia sẻ dự định, người nhà mình không cấm nhưng về sau thì thường bảo là thôi hay là đừng thế này, thế kia. Người thân lo lắng như thế mới là thật sự quan tâm mình. Nhưng bạn cũng sắp 18 tuổi rồi, tới ngưỡng cửa có thể tự làm chủ cuộc đời rồi. Bạn đừng lo rằng bạn bị lạc lối hay mông lung. Bạn đọc comment dẽ thấy có rất nhiều anh chị và cả mình cũng vậy. Mông lung. Lo lắng. Bất an đều là chuyện thường tình. Mỗi quyết định đều sẽ tới 1 con đường. Dù bạn đi đường nào thì mình hi vọng bạn có thể dựa vào bản thân, các yếu tố khác mà bạn nghĩ là quan trọng rồi ra quyết định thật kĩ. Thú thực là bất kì lời khuyên của ai cũng sẽ dựa 1 phần nào đó trên bản thân họ, cũng chẳng ai làm thay bạn được. Nhưng nếu bạn hài lòng và vui vẻ với quyết định đó, đây là 1 cách tôn trọng bản thân bạn và người khác. Mình chúc bạn thi sẽ có kết quả như mong muốn, khi quyết định điều gì thì sau này nhìn lại cũng sẽ không hối hận. Nếu bạn tin con đường mình chọn có nắng mặt trời. Vậy thì con đường đó nhất định sẽ có ánh sáng thôi. Mình từng đọc 1 câu thế này: Làm gì có con đường nào, người ta đi mãi thì thành đường thôi. Chúng ta cũng vậy, chẳng ai biết trước được tương lai, thứ khởi nguồn chính là niềm tin và suy nghĩ. Sau đó thì bước đi, đi rồi mới biết có gì và lại tiếp tục lựa chọn các phương án giải quyết như buông xuôi hoặc đi tiếp. Mình hơi dài dòng. Cuối cùng, chúc bạn luôn 1 đường nở hoa, ước nguyện thành thực và tin vào lựa chọn bản thân mình đã chọn.
@@Pingguotang55 e cảm ơn ạ... e cũng có quyết định rồi ạ. Hi vọng dù chúng ta đi trên con đường nào cũng sẽ bước tiếp và không hối hận
Đoạn 我们不可能什么都有 也不可能什么都没有 mình thấy dịch đang hơi chưa thoát nghĩa lắm, mình nghĩ câu này nên dịch thành Chúng ta không thể cái gì cũng có, nhưng cũng không phải không có cái gì ·
Dạ cảm ơn bạn đã góp ýl❤❤❤ Lần sau mình sẽ dịch sát nghĩa hơn