Chúi có đọc được truyện gốc video này, nên muốn dịch mấy đoạn cho mn đọc. Ở vòng cuối thì tác giả video đã sửa theo ý của mình nên hoàn toàn khác với truyện gốc và vòng cuối cũng sẽ dễ hơn rất nhiều. Đại loại thì sau vòng đó trong 4 người thì chỉ mình nữ chính còn sống. Cuộc đời nữ9 trong truyện gốc cũng hoàn toàn khác. Chúi sẽ dịch 1 đoạn mà cả 4 người tâm sự trước khi vào vòng cuối và ngoại truyện nha. (Chúi ko phải dịch giả chuyên nghiệp nên đôi lúc đọc sẽ bị cấn) Đoạn tâm sự: Anh Trần cười ha ha, “Nói đi nói lại, sắp đến vòng cuối rồi, hay là chúng ta kể cho nhau nghe lý do tại sao lại tham gia trò chơi sinh tử này, để nếu ai may mắn sống sót ra ngoài, có thể giúp những người khác thực hiện ước nguyện.” Nghe vậy, mỗi người dường như đều rơi vào hồi tưởng. Im lặng rất lâu. Không ai lên tiếng. Thấy không khí hơi căng thẳng, anh Trần tự mình mở lời. “Có lẽ ba người đều không tiện nói, vậy yêm sẽ nói trước. Nếu yêm chết, hy vọng ba người có thể giúp yêm hoàn thành ước nguyện, bên ngoài còn có người đang chờ yêm.” Nghe vậy, tôi ngẩng đầu lên: “Anh Trần, anh nói đi, nếu thật sự đến lúc đó, tôi sẽ giữ phần của anh.” Anh Trần gãi đầu: “Thực ra yêm không đòi hỏi nhiều đâu, yêm chỉ muốn ba triệu mà thôi.” Nghe thấy vậy, tôi lập tức cảm thấy tò mò. “Ba triệu, để làm gì?” Anh Trần mặt bỗng trở nên ngượng ngùng: “Thực ra, yêm… là vì một người phụ nữ… một người phụ nữ làm việc ở nơi như vậy.” Nói xong, anh ấy đặc biệt nhìn chúng tôi ba người. Tôi và Lạc Diệp đều rơi vào im lặng. Chỉ có cậu bé vẫn mở to mắt, chờ đợi “câu chuyện” của anh Trần. Thấy chúng tôi không lên tiếng, anh Trần tự mình giải thích: “Nghe có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng đúng là như ba người nghĩ đấy… có thể ba người sẽ cảm thấy hơi dơ bẩn, nhưng cô ấy là người phụ nữ mà đối với yêm là thuần khiết nhất. “Yêm yêu cô ấy. “Yêm đã yêu cô ấy rất lâu rồi. “Lương của yêm chỉ có hơn bốn ngàn, còn lại thì xấu xí, cha mẹ qua đời sớm, không ai trong gia đình coi trọng yêm, chưa bao giờ có ai để ý mà mai mối cho yêm. “Chỉ có ở bên cô ấy, yêm mới có được chút ấm áp duy nhất trên thế giới này. “Yêm biết, tình cảm này có thể không thật sự, nhưng đó là thứ gần gũi nhất với tình yêu mà yêm có thể tiếp cận được. “Vì vậy có một lần yêm uống rượu say, nhờ có rượu mà có thể can đảm, yêm hỏi cô ấy, cần bao nhiêu tiền để chuộc cô ấy ra, giúp cô ấy trở lại tự do, sống cuộc sống bình thường với yêm. “Cô ấy khóc và nói rằng cần ba triệu. “Ba triệu, yêm không thể lấy nổi một phần mười. “Nhưng yêm sẵn sàng cược mạng sống của mình, thử xem có thể giúp cô ấy hồi phục tự do không. “Cho dù chết trong trò chơi này, cũng đáng giá.” Sau khi nói xong, anh Trần lại tìm một mảnh dây thép, viết địa chỉ làm việc và tên của cô ấy lên mặt đất. Sau đó thở dài nhẹ nhõm, nằm trở lại trên mặt đất. Nhìn vào ánh mắt phức tạp của anh ấy, và tình yêu có vẻ biến dạng mà anh ấy miêu tả. Vì sự kiên định và khao khát tình yêu, anh ấy bước vào trò chơi tử thần. Nếu đặt vào tiểu thuyết võ hiệp, có lẽ cũng là một “kẻ si tình” rồi. Tạo sự tương phản rõ nét với vẻ ngoài mộc mạc của ông ấy. Thấy anh Trần đã mở lòng, tôi cũng không còn im lặng nữa, mà nói ra yêu cầu của mình. Thực ra cuộc đời tôi không hề lãng mạn như anh Trần. Lý do cần tiền của tôi hoàn toàn là vì hoàn cảnh. Cha tôi nghiện cờ bạc, mắc nợ một đống tiền, rồi bỏ trốn, để lại mẹ con tôi ở đây, chạy ra nước ngoài. Những ngày trả nợ không kéo dài được bao lâu, mẹ tôi lại gặp tai nạn, bệnh nặng. Bất đắc dĩ, mọi chi phí đều đổ lên vai tôi. Tôi từ bỏ học hành, làm năm công việc một ngày. Nhưng vẫn không đủ. Tôi không tìm ra cách nào khác, vì số tiền cần thiết quá nhiều. Học theo cách của anh Trần, tôi viết tên bệnh viện mẹ tôi đang nằm và địa chỉ trên mặt đất. Tôi thực sự rất cần tiền. Trong mơ cũng cần. Lạc Diệp nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của tôi, không khỏi cảm thán. “Không ngờ, cuộc sống của cô lại khổ sở đến vậy.” “Phù hợp với tên của tôi, Lâm Trung Nhất Vũ (tên của nữ9), đời nhẹ như lông, sinh ra đã định là số phận bạc bẽo”, tôi lắc đầu, nhìn cô ấy, “Vậy còn cô, vì lý do gì?” Nghe thấy vậy, Lạc Diệp cúi đầu.
Đoạn tâm sự (2)Cô ấy là một đứa trẻ mồ côi. Khi ba tuổi, cô bị bỏ rơi và lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Nhưng cô rất kiên cường, dù không thể hoàn thành việc học một cách trọn vẹn, cô vẫn nhờ vào khả năng của mình mà tìm được một công việc tốt, đủ ăn đủ mặc. Cô đã trưởng thành trong mùa đông lạnh giá và bước đi trên con đường của riêng mình. Chỉ tiếc rằng, trại trẻ mồ côi không thể vượt qua được mùa đông của chính nó. Vì nợ nần chồng chất và diện tích quá lớn, mảnh đất đã lọt vào mắt xanh của các nhà phát triển bất động sản. Chẳng mấy chốc nữa, nơi đó sẽ bị phá dỡ. Lạc Diệp không muốn thấy chuyện đó xảy ra. Cô nói, đó là nhà của cô. Cô muốn giữ lại trại trẻ mồ côi, để những đứa trẻ bị lạc lối trong thế gian này có một nơi yên bình để lớn lên. Nhưng cô chỉ là một nhân viên bình thường, hoàn toàn không có khả năng tiết kiệm đủ tiền để mua lại trại trẻ mồ côi. Vì vậy, cô đã đến đây. Cô đã là một chiếc lá rụng, không muốn mình phải tìm nơi nương tựa trong sự vô vọng. Nghe cô nói xong, ngay cả anh Trần - người lúc nào cũng tỏ ra lạc quan - cũng rơi vào im lặng rất lâu. Để xoa dịu bầu không khí, anh ấy xoa tay, cười cười và nói với chúng tôi: "Xem ra, thân thế của mọi người đều bi thảm cả nhỉ..." Chưa nói hết câu, anh ấy đã tự tát vào mặt mình. "Yêm nói nhiều quá, cuộc sống viên mãn thì ai mà đến đây được..." Nghe đến đây, ba chúng tôi không hẹn mà cùng lúc quay sang nhìn Hứa Thiên Thiên. Bây giờ, chúng tôi mới có thể hỏi cậu bé lớp hai này: Điều gì đã khiến một đứa trẻ nhỏ như vậy phải dấn thân vào trò chơi chết chóc, một bước sai là mất mạng? Hứa Thiên Thiên mím môi, rồi thốt ra một câu trả lời khiến chúng tôi không thể tin nổi. "Thật ra... em muốn có tiền để... được đi chơi công viên giải trí." "Hả?" Nghe cậu bé nói vậy, cả ba chúng tôi đều chìm vào sự kinh ngạc. Gần như không thể thốt ra lời nào. Chỉ để đi đến công viên giải trí mà đánh đổi cả mạng sống sao? Đùa gì vậy? Nhìn thấy chúng tôi sốc nặng, trong mắt Hứa Thiên Thiên chợt lóe lên vài giọt nước mắt. “Từ rất lâu rồi, em đã luôn mơ tưởng về cảnh cả gia đình cùng đi công viên giải trí. Bạn bè cùng lớp đều đã đi rồi, chỉ còn mỗi mình em là chưa từng được đi. Em hỏi bố, khi nào chúng ta mới được đi công viên giải trí? Khi đó em mới vào tiểu học, bố bảo chỉ cần đứng hạng mười trong lớp là được. Thế nên em đã rất cố gắng, và đạt được hạng nhất. Nhưng rồi ông lại bảo phải là hạng nhất toàn khối mới được. Năm sau, em đã đạt hạng nhất toàn khối. Nhưng cuối cùng, ông vẫn không đưa em đến công viên giải trí.” Nói đến đây, đôi mắt của cậu bé lộ rõ vẻ u buồn. “Bố nói nhà mình khó khăn lắm, ông rất vất vả, không nên lãng phí tiền vào những nơi như thế. Ông còn hay đánh mẹ, nói rằng hai mẹ con em chỉ biết phá hoại, hút cạn sức lực của ông, không biết quý trọng số tiền ông vất vả kiếm được. Mẹ thì mỗi lần bị đánh đều rất đau đớn, bà khóc và nói với em rằng bà đã rất tiết kiệm rồi, nhưng cuộc sống thực sự quá khó khăn. Khi ấy em đã nghĩ rằng, em không thể giải quyết nỗi khổ của bố, cũng không thể làm dịu đi nỗi đau của mẹ, chỉ có tiền mới có thể làm được điều đó. Chỉ cần có tiền, gia đình em sẽ lại hòa thuận, phải không? Chỉ cần có tiền, cả nhà em sẽ có thể cùng nhau vui vẻ đi công viên giải trí, đúng không? Thế nên…” Hứa Thiên Thiên không dám nói ra kết luận cuối cùng, có lẽ sợ rằng chúng tôi sẽ phủ nhận quan điểm của cậu. Nhưng khi nghe câu chuyện gia đình như vậy, thực sự không ai có thể trách mắng cậu bé nửa lời. Lạc Diệp ôm chầm lấy Thiên Thiên trong tiếng khóc nức nở, xoa đầu cậu đầy thương cảm. Nói là an ủi cậu ấy, nhưng có lẽ lòng cô cũng đã tan nát. Thế giới của trẻ con thật đơn giản và trong sáng, khiến người lớn phải xót xa. Trong suốt mười mấy phút sau đó, chúng tôi đều im lặng, âm thầm nuốt trọn những mong ước của nhau."
NT1: Phải nói thật, ba trăm triệu tệ tiền mặt thực sự có thể làm được rất nhiều điều. Rời khỏi trò chơi, tôi nhanh chóng thanh toán hết chi phí phẫu thuật và viện phí, sắp xếp cho mẹ tôi vào một phòng bệnh tốt nhất. Chẳng tốn mấy sức lực, tôi cũng trả sạch mọi khoản nợ cờ bạc mà cha tôi để lại. Khi nghe tin tôi giàu lên chỉ sau một đêm, trả hết cả nợ lẫn lãi, ông ta vui mừng trở về nhà, giơ tay xin tiền tôi. Tôi thuê vài vệ sĩ, đánh đuổi ông ta về nước ngoài. Số tiền đã nhuốm máu của hàng chục mạng người, ông ta không xứng đáng. Giải quyết xong cuộc sống rối ren của bản thân, tôi bắt đầu tìm đến ba địa chỉ mà họ đã để lại cho tôi. Thành phố của Hứa Thiên Thiên gần nhất, nên tôi đến đó đầu tiên. Nhưng khi tôi đến nơi, gia đình cậu bé đã gặp phải biến cố lớn. Vì việc con trai mất tích, cha mẹ cậu đã cãi vã kịch liệt. Người cha nóng nảy vô tình ném gạt tàn thuốc, trúng vào đầu mẹ cậu. Bà ấy bất tỉnh ngay tại chỗ và qua đời do không cứu kịp. Cha cậu bị kết án ngộ sát và bị bỏ tù. Nhìn gia đình tan vỡ, tôi chỉ biết lắc đầu, bất lực. Vì vậy, tôi xây một công viên giải trí ở thành phố này. Tôi đặt tên nó là "Thiên Thiên Vui Vẻ", để linh hồn cậu bé Hứa Thiên Thiên trên trời luôn có thể nhìn thấy toàn cảnh công viên qua vòng đu quay sẽ không bao giờ dừng lại. Sau đó, tôi đến quê nhà của Lạc Diệp. Tìm thấy cô nhi viện sắp bị giải tỏa. Không nói hai lời, tôi mua lại khu đất này với giá cao nhất trong ngành. Tôi sửa sang lại cô nhi viện, để lại một khoản tiền lớn giúp đỡ những đứa trẻ không nơi nương tựa. Viện trưởng xúc động đến mức định quỳ xuống cảm ơn tôi. Tôi nắm lấy tay ông, nói rằng người mua lại nơi này là một người tên Lạc Diệp. Có lẽ, đó cũng coi như là lá rụng về cội. Cuối cùng, tôi tìm đến anh Trần. Giữa con hẻm nhỏ đầy đèn màu sặc sỡ, tôi phát hiện một tiệm massage tồi tàn.
NT2: Người phụ nữ mà anh Trần mê đắm đến mức cố chấp, tên là Lý Hồng Mai. Cái tên rất giản dị, nhưng cô ta ăn mặc cực kỳ nổi bật. Khi tôi tìm thấy cô ta, cô ta đang ngồi bắt chéo chân, hút thuốc, cánh tay đầy những hình xăm đen kín mít. Thật khó để liên tưởng cô ấy với "bạch nguyệt quang" mà anh Trần vẫn thường nhắc đến. Cô nói, hiếm khi có khách gọi thẳng tên cô, hầu hết đều gọi theo số hiệu. Số 9. Khi tôi kể về tình yêu của anh Trần dành cho cô ta, cô ta chỉ cười khẩy, hất tàn thuốc: "Hóa ra là cái gã mập ú ấy hả? "Tên đó cứ như bị thần kinh, uống say rồi làm loạn với tôi, khóc suốt, khóc mãi, mà còn bảo là tôi khóc mới buồn cười chứ. "Hắn ôm chặt lấy tôi không buông, ép hỏi tôi cần bao nhiêu tiền để chuộc thân cho tôi. "Thật điên rồ, thời buổi này ai còn chuộc thân nữa? Nếu tôi muốn rửa tay gác kiếm thì nghỉ việc là xong chứ gì? "Vấn đề là, với cái số lương đáng thương của hắn, đến tiêu xài còn nợ nần, nuôi nổi ai chứ? "Chỉ là loại khách hàng tầm thấp, còn tưởng mình là tình thánh. "Để lừa hắn, tôi tùy tiện nói ba triệu. "Đúng là, đàn ông chẳng có ai đáng tin cả. "Từ sau hôm đó, tôi không thấy hắn nữa. Khác gì chết đâu, buồn cười chết đi được." Nhìn vẻ mặt giễu cợt của cô ấy, tôi không nhịn được hỏi: "Vậy... chưa bao giờ có lúc nào cô mong chờ lời hứa của anh ấy sao?" Cô cười lớn hơn. "Thôi đi, nơi này kẻ ra người vào liên tục, ai mà chẳng có một vài câu chuyện tình yêu hời hợt? Chỉ để được giảm giá hoặc ăn chực thôi. Nếu tôi tin từng người, thì còn sống nổi nữa không?" Tôi im lặng rất lâu. Để không phụ lòng anh Trần, tôi để lại cho cô một tấm thẻ ngân hàng trị giá đúng ba triệu. Không hơn, không kém. Lý Hồng Mai sững sờ, hỏi tôi: "Ý cô là gì?" Tôi đáp: "Ba triệu này là anh Trần dành cho cô." Cô ngơ ngác: "Vậy sao anh ấy không tự đến?" Tôi lắc đầu: "Phí chia tay. Cô không phải là nữ chính trong câu chuyện của anh ấy." Trong ánh mắt ngỡ ngàng và bối rối của cô ta, tôi lặng lẽ rời khỏi tiệm nhỏ tồi tàn đó. Bước ra khỏi con hẻm, gió lạnh cuốn vài chiếc lá rụng xuống, nhưng những cánh hoa giấy nơi góc tường vẫn kiên cường nở rộ.
NT3: Thật may mắn, tôi đã hoàn thành ước nguyện của từng người. Của tôi, của anh Trần, của Lạc Diệp, và của Hứa Thiên Thiên. Số tiền mặt tôi tiêu chỉ khoảng mười triệu. Thực ra, đôi khi những khó khăn khiến chúng ta tuyệt vọng lại chẳng đáng gì khi đối mặt với một khoản tiền lớn. Chẳng đủ để kẹt răng. Khi rời khỏi trò chơi, tôi đã yêu cầu ban tổ chức trao lại tro cốt của ba người họ. Tôi mang theo họ đến công viên giải trí mới xây, "Thiên Thiên Vui Vẻ", trải nghiệm mọi trò chơi ở đó. Sau đó, tôi đưa họ lên vòng đu quay, cùng nhau ngắm nhìn thế giới phức tạp nhưng vẫn rất đẹp đẽ này. Cuối cùng, tôi chôn họ ở phía sau ngọn đồi của cô nhi viện thuộc về Lạc Diệp. Khi mẹ tôi khỏi bệnh, tôi để lại cho bà một số tiền, cũng để lại đủ vốn cho công viên giải trí và cô nhi viện để duy trì hoạt động trong vài chục năm. Số tiền còn lại, tôi quyên góp hết. Chỉ trong hơn một năm, tôi từ một tỷ phú 300 trăm triệu quay lại trở thành một kẻ nghèo tay trắng. Nhưng sau khi hoàn thành tất cả, tôi cảm thấy khá hài lòng. Coi như đời tôi trọn vẹn. Chỉ tiếc rằng, sau khi rời khỏi trò chơi, tôi đã thay đổi rất nhiều, trở nên mất hứng thú với cuộc sống. Dường như làm gì cũng thấy vô vị. Không biết có phải tôi mắc phải chứng bệnh tâm lý nào đó không, nhưng tôi càng ngày càng trở nên mơ hồ, mất phương hướng. Không muốn làm việc, cũng chẳng muốn phát triển cuộc sống của mình, tôi thuê một căn nhà tồi tàn bên bờ biển, mỗi ngày nằm trên bãi biển vắng, tắm nắng. Ngày qua ngày trôi qua trong vô định. Cuộc sống cứ thế kéo dài suốt nửa năm. Cho đến khi một cuộc gọi phá tan sự tĩnh lặng. “Sau khi trò chơi kết thúc, cô có thấy cuộc sống trở nên nhàm chán không?” Tôi im lặng. “Cô có muốn tham gia một lần nữa, vào trò chơi tử thần không?” Tôi không kìm được mà giật mình: “Trò chơi cấm kỵ nữa sao? Tôi đã phá đảo nó rồi, còn gì thú vị nữa?” “Không, tôi đang nói về một trò chơi hoàn toàn mới,” người bên kia điện thoại đầy phấn khích giải thích, “Không chỉ thay đổi toàn bộ nội dung trò chơi, mà ngay cả yếu tố cấm kỵ cũng đã được thay thế bằng những yếu tố mới.” “Ồ?” “Nếu cô quan tâm,” hắn cười khẽ, “Chúng tôi luôn chào đón cô đến xem. Sau trò chơi cấm kỵ, chúng tôi rất mong chờ màn trình diễn của cô.” Hoàng hôn buông xuống, hắn cúp máy. Tôi nhìn theo những con thuyền đánh cá chầm chậm vào cảng, những cánh chim bay tứ tán trên bầu trời, gió thổi mây trôi. Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng mở điện thoại, mua một vé trở lại nơi cũ. Có lẽ, hành trình của trò chơi chưa kết thúc. Mà chỉ mới bắt đầu.
Tập này đã rất nhiều người dịch , mình đã coi qua coi lại rất nhiều lần , chắc tầm khoản 5 lần gì đó , nhưng chuối là người để lại ấn tượng sâu nhất trong lồng mình 😢 chuối hay đổi kết quả giòng 4, rất rất cảm ơn chuối vì kết quả video đã ko theo kịch bản gốc ❤cũng cảm ơn vì sự siêng năng của chuối khi trong phần bình luận đã đánh ra thêm kết cục gốc . Chuối là một nhà dịch rất có tâm và cũng có tầm , tuy chưa theo dõi kên đc lâu cũng ko thể gọi là fan cứng nhưng mình đã follow và live hết toàn bộ video của chuối rồi ạ 😊 mình nguyện ủng hộ chuối dài lâu và hy vọng chuối có thể tiếp tục phát huy và đi lên 🎉 sớm ngày lấy lại số follow cũ của chuối và đi xa trên con đường này hơn nữa 😊 và lời cuối cùng TRÂN THÀNH CẢM ƠN CHUỐI ĐÃ TẠO RA MỘT VIDEO ĐẦY TÍNH NHÂN VĂN VÀ Ý NGHĨA
Nhớ chúi ghê phải học nên giờ ít xem chúi, nhớ lúc nghỉ hè nhận đc thông báo là zô lìn xog bình luận mog đc ghim mà chúi ko tl nhx vẫn chx đc ghim bgiờ tại nhận thông báo muộn❤
Nếu nghe kĩ thì từ đoạn 9:30 thì Yêm tự xưng là "tôi" chứ không phải "Yêm" nên đáng lẽ phải tạch lúc đó chứ ko phải chơi tiếp đâu và ở đoạn 17:33 nữa và vài thứ về như nói màu này thành màu kia thì nhiều lúc cũng có lỗi nên bth. (hãy gọi tôi là thánh soi)
Chúi ui t hâm mộ chúi với xem video bên kênh lâu lăm rùi í👊🏼chúi có tuyển thêm hậu cần không, có mở thì t xin ứng tuyển một slot để cùng chúi ra lò nhiều video nóng hổi hơn🔥🔥🔥
tính ra trò này rất k công bằng,hoặc có tính công bằng nhất định.Thử nghĩ xem nếu điều cấm kỵ là chạy v ở vòng 1 có phải khả năng tèo là rất cao r k,hoặc là gần như chắc chắn sẽ hẹo.Mà nói theo cách có tính công bằng thì phải có gợi ý sẵn
Do dịch sót á bạn, chữ “yêm” nghĩa là tôi rùi , kiểu kiểu xưng hô tôi của người dưới quê ấy, nên hên cho ổng, ổng ko có nói chuyện dùng chữ tôi (wo) bao h
Chúi có đọc được truyện gốc video này, nên muốn dịch mấy đoạn cho mn đọc. Ở vòng cuối thì tác giả video đã sửa theo ý của mình nên hoàn toàn khác với truyện gốc và vòng cuối cũng sẽ dễ hơn rất nhiều. Đại loại thì sau vòng đó trong 4 người thì chỉ mình nữ chính còn sống. Cuộc đời nữ9 trong truyện gốc cũng hoàn toàn khác. Chúi sẽ dịch 1 đoạn mà cả 4 người tâm sự trước khi vào vòng cuối và ngoại truyện nha. (Chúi ko phải dịch giả chuyên nghiệp nên đôi lúc đọc sẽ bị cấn)
Đoạn tâm sự:
Anh Trần cười ha ha, “Nói đi nói lại, sắp đến vòng cuối rồi, hay là chúng ta kể cho nhau nghe lý do tại sao lại tham gia trò chơi sinh tử này, để nếu ai may mắn sống sót ra ngoài, có thể giúp những người khác thực hiện ước nguyện.”
Nghe vậy, mỗi người dường như đều rơi vào hồi tưởng.
Im lặng rất lâu.
Không ai lên tiếng.
Thấy không khí hơi căng thẳng, anh Trần tự mình mở lời.
“Có lẽ ba người đều không tiện nói, vậy yêm sẽ nói trước. Nếu yêm chết, hy vọng ba người có thể giúp yêm hoàn thành ước nguyện, bên ngoài còn có người đang chờ yêm.”
Nghe vậy, tôi ngẩng đầu lên: “Anh Trần, anh nói đi, nếu thật sự đến lúc đó, tôi sẽ giữ phần của anh.”
Anh Trần gãi đầu: “Thực ra yêm không đòi hỏi nhiều đâu, yêm chỉ muốn ba triệu mà thôi.”
Nghe thấy vậy, tôi lập tức cảm thấy tò mò.
“Ba triệu, để làm gì?”
Anh Trần mặt bỗng trở nên ngượng ngùng: “Thực ra, yêm… là vì một người phụ nữ… một người phụ nữ làm việc ở nơi như vậy.”
Nói xong, anh ấy đặc biệt nhìn chúng tôi ba người.
Tôi và Lạc Diệp đều rơi vào im lặng.
Chỉ có cậu bé vẫn mở to mắt, chờ đợi “câu chuyện” của anh Trần.
Thấy chúng tôi không lên tiếng, anh Trần tự mình giải thích: “Nghe có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng đúng là như ba người nghĩ đấy… có thể ba người sẽ cảm thấy hơi dơ bẩn, nhưng cô ấy là người phụ nữ mà đối với yêm là thuần khiết nhất.
“Yêm yêu cô ấy.
“Yêm đã yêu cô ấy rất lâu rồi.
“Lương của yêm chỉ có hơn bốn ngàn, còn lại thì xấu xí, cha mẹ qua đời sớm, không ai trong gia đình coi trọng yêm, chưa bao giờ có ai để ý mà mai mối cho yêm.
“Chỉ có ở bên cô ấy, yêm mới có được chút ấm áp duy nhất trên thế giới này.
“Yêm biết, tình cảm này có thể không thật sự, nhưng đó là thứ gần gũi nhất với tình yêu mà yêm có thể tiếp cận được.
“Vì vậy có một lần yêm uống rượu say, nhờ có rượu mà có thể can đảm, yêm hỏi cô ấy, cần bao nhiêu tiền để chuộc cô ấy ra, giúp cô ấy trở lại tự do, sống cuộc sống bình thường với yêm.
“Cô ấy khóc và nói rằng cần ba triệu.
“Ba triệu, yêm không thể lấy nổi một phần mười.
“Nhưng yêm sẵn sàng cược mạng sống của mình, thử xem có thể giúp cô ấy hồi phục tự do không.
“Cho dù chết trong trò chơi này, cũng đáng giá.”
Sau khi nói xong, anh Trần lại tìm một mảnh dây thép, viết địa chỉ làm việc và tên của cô ấy lên mặt đất.
Sau đó thở dài nhẹ nhõm, nằm trở lại trên mặt đất.
Nhìn vào ánh mắt phức tạp của anh ấy, và tình yêu có vẻ biến dạng mà anh ấy miêu tả.
Vì sự kiên định và khao khát tình yêu, anh ấy bước vào trò chơi tử thần.
Nếu đặt vào tiểu thuyết võ hiệp, có lẽ cũng là một “kẻ si tình” rồi.
Tạo sự tương phản rõ nét với vẻ ngoài mộc mạc của ông ấy.
Thấy anh Trần đã mở lòng, tôi cũng không còn im lặng nữa, mà nói ra yêu cầu của mình.
Thực ra cuộc đời tôi không hề lãng mạn như anh Trần.
Lý do cần tiền của tôi hoàn toàn là vì hoàn cảnh.
Cha tôi nghiện cờ bạc, mắc nợ một đống tiền, rồi bỏ trốn, để lại mẹ con tôi ở đây, chạy ra nước ngoài.
Những ngày trả nợ không kéo dài được bao lâu, mẹ tôi lại gặp tai nạn, bệnh nặng.
Bất đắc dĩ, mọi chi phí đều đổ lên vai tôi.
Tôi từ bỏ học hành, làm năm công việc một ngày.
Nhưng vẫn không đủ.
Tôi không tìm ra cách nào khác, vì số tiền cần thiết quá nhiều.
Học theo cách của anh Trần, tôi viết tên bệnh viện mẹ tôi đang nằm và địa chỉ trên mặt đất.
Tôi thực sự rất cần tiền.
Trong mơ cũng cần.
Lạc Diệp nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của tôi, không khỏi cảm thán.
“Không ngờ, cuộc sống của cô lại khổ sở đến vậy.”
“Phù hợp với tên của tôi, Lâm Trung Nhất Vũ (tên của nữ9), đời nhẹ như lông, sinh ra đã định là số phận bạc bẽo”, tôi lắc đầu, nhìn cô ấy, “Vậy còn cô, vì lý do gì?”
Nghe thấy vậy, Lạc Diệp cúi đầu.
Đoạn tâm sự (2)Cô ấy là một đứa trẻ mồ côi. Khi ba tuổi, cô bị bỏ rơi và lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Nhưng cô rất kiên cường, dù không thể hoàn thành việc học một cách trọn vẹn, cô vẫn nhờ vào khả năng của mình mà tìm được một công việc tốt, đủ ăn đủ mặc. Cô đã trưởng thành trong mùa đông lạnh giá và bước đi trên con đường của riêng mình.
Chỉ tiếc rằng, trại trẻ mồ côi không thể vượt qua được mùa đông của chính nó. Vì nợ nần chồng chất và diện tích quá lớn, mảnh đất đã lọt vào mắt xanh của các nhà phát triển bất động sản. Chẳng mấy chốc nữa, nơi đó sẽ bị phá dỡ.
Lạc Diệp không muốn thấy chuyện đó xảy ra. Cô nói, đó là nhà của cô. Cô muốn giữ lại trại trẻ mồ côi, để những đứa trẻ bị lạc lối trong thế gian này có một nơi yên bình để lớn lên.
Nhưng cô chỉ là một nhân viên bình thường, hoàn toàn không có khả năng tiết kiệm đủ tiền để mua lại trại trẻ mồ côi.
Vì vậy, cô đã đến đây.
Cô đã là một chiếc lá rụng, không muốn mình phải tìm nơi nương tựa trong sự vô vọng.
Nghe cô nói xong, ngay cả anh Trần - người lúc nào cũng tỏ ra lạc quan - cũng rơi vào im lặng rất lâu.
Để xoa dịu bầu không khí, anh ấy xoa tay, cười cười và nói với chúng tôi: "Xem ra, thân thế của mọi người đều bi thảm cả nhỉ..."
Chưa nói hết câu, anh ấy đã tự tát vào mặt mình. "Yêm nói nhiều quá, cuộc sống viên mãn thì ai mà đến đây được..."
Nghe đến đây, ba chúng tôi không hẹn mà cùng lúc quay sang nhìn Hứa Thiên Thiên.
Bây giờ, chúng tôi mới có thể hỏi cậu bé lớp hai này: Điều gì đã khiến một đứa trẻ nhỏ như vậy phải dấn thân vào trò chơi chết chóc, một bước sai là mất mạng?
Hứa Thiên Thiên mím môi, rồi thốt ra một câu trả lời khiến chúng tôi không thể tin nổi.
"Thật ra... em muốn có tiền để... được đi chơi công viên giải trí."
"Hả?"
Nghe cậu bé nói vậy, cả ba chúng tôi đều chìm vào sự kinh ngạc. Gần như không thể thốt ra lời nào. Chỉ để đi đến công viên giải trí mà đánh đổi cả mạng sống sao? Đùa gì vậy?
Nhìn thấy chúng tôi sốc nặng, trong mắt Hứa Thiên Thiên chợt lóe lên vài giọt nước mắt.
“Từ rất lâu rồi, em đã luôn mơ tưởng về cảnh cả gia đình cùng đi công viên giải trí. Bạn bè cùng lớp đều đã đi rồi, chỉ còn mỗi mình em là chưa từng được đi. Em hỏi bố, khi nào chúng ta mới được đi công viên giải trí? Khi đó em mới vào tiểu học, bố bảo chỉ cần đứng hạng mười trong lớp là được. Thế nên em đã rất cố gắng, và đạt được hạng nhất. Nhưng rồi ông lại bảo phải là hạng nhất toàn khối mới được. Năm sau, em đã đạt hạng nhất toàn khối. Nhưng cuối cùng, ông vẫn không đưa em đến công viên giải trí.”
Nói đến đây, đôi mắt của cậu bé lộ rõ vẻ u buồn.
“Bố nói nhà mình khó khăn lắm, ông rất vất vả, không nên lãng phí tiền vào những nơi như thế. Ông còn hay đánh mẹ, nói rằng hai mẹ con em chỉ biết phá hoại, hút cạn sức lực của ông, không biết quý trọng số tiền ông vất vả kiếm được. Mẹ thì mỗi lần bị đánh đều rất đau đớn, bà khóc và nói với em rằng bà đã rất tiết kiệm rồi, nhưng cuộc sống thực sự quá khó khăn.
Khi ấy em đã nghĩ rằng, em không thể giải quyết nỗi khổ của bố, cũng không thể làm dịu đi nỗi đau của mẹ, chỉ có tiền mới có thể làm được điều đó. Chỉ cần có tiền, gia đình em sẽ lại hòa thuận, phải không? Chỉ cần có tiền, cả nhà em sẽ có thể cùng nhau vui vẻ đi công viên giải trí, đúng không? Thế nên…”
Hứa Thiên Thiên không dám nói ra kết luận cuối cùng, có lẽ sợ rằng chúng tôi sẽ phủ nhận quan điểm của cậu. Nhưng khi nghe câu chuyện gia đình như vậy, thực sự không ai có thể trách mắng cậu bé nửa lời. Lạc Diệp ôm chầm lấy Thiên Thiên trong tiếng khóc nức nở, xoa đầu cậu đầy thương cảm. Nói là an ủi cậu ấy, nhưng có lẽ lòng cô cũng đã tan nát.
Thế giới của trẻ con thật đơn giản và trong sáng, khiến người lớn phải xót xa. Trong suốt mười mấy phút sau đó, chúng tôi đều im lặng, âm thầm nuốt trọn những mong ước của nhau."
NT1: Phải nói thật, ba trăm triệu tệ tiền mặt thực sự có thể làm được rất nhiều điều.
Rời khỏi trò chơi, tôi nhanh chóng thanh toán hết chi phí phẫu thuật và viện phí, sắp xếp cho mẹ tôi vào một phòng bệnh tốt nhất.
Chẳng tốn mấy sức lực, tôi cũng trả sạch mọi khoản nợ cờ bạc mà cha tôi để lại.
Khi nghe tin tôi giàu lên chỉ sau một đêm, trả hết cả nợ lẫn lãi, ông ta vui mừng trở về nhà, giơ tay xin tiền tôi.
Tôi thuê vài vệ sĩ, đánh đuổi ông ta về nước ngoài.
Số tiền đã nhuốm máu của hàng chục mạng người, ông ta không xứng đáng.
Giải quyết xong cuộc sống rối ren của bản thân, tôi bắt đầu tìm đến ba địa chỉ mà họ đã để lại cho tôi.
Thành phố của Hứa Thiên Thiên gần nhất, nên tôi đến đó đầu tiên.
Nhưng khi tôi đến nơi, gia đình cậu bé đã gặp phải biến cố lớn.
Vì việc con trai mất tích, cha mẹ cậu đã cãi vã kịch liệt. Người cha nóng nảy vô tình ném gạt tàn thuốc, trúng vào đầu mẹ cậu.
Bà ấy bất tỉnh ngay tại chỗ và qua đời do không cứu kịp.
Cha cậu bị kết án ngộ sát và bị bỏ tù.
Nhìn gia đình tan vỡ, tôi chỉ biết lắc đầu, bất lực.
Vì vậy, tôi xây một công viên giải trí ở thành phố này.
Tôi đặt tên nó là "Thiên Thiên Vui Vẻ", để linh hồn cậu bé Hứa Thiên Thiên trên trời luôn có thể nhìn thấy toàn cảnh công viên qua vòng đu quay sẽ không bao giờ dừng lại.
Sau đó, tôi đến quê nhà của Lạc Diệp.
Tìm thấy cô nhi viện sắp bị giải tỏa.
Không nói hai lời, tôi mua lại khu đất này với giá cao nhất trong ngành.
Tôi sửa sang lại cô nhi viện, để lại một khoản tiền lớn giúp đỡ những đứa trẻ không nơi nương tựa.
Viện trưởng xúc động đến mức định quỳ xuống cảm ơn tôi.
Tôi nắm lấy tay ông, nói rằng người mua lại nơi này là một người tên Lạc Diệp.
Có lẽ, đó cũng coi như là lá rụng về cội.
Cuối cùng, tôi tìm đến anh Trần.
Giữa con hẻm nhỏ đầy đèn màu sặc sỡ, tôi phát hiện một tiệm massage tồi tàn.
NT2: Người phụ nữ mà anh Trần mê đắm đến mức cố chấp, tên là Lý Hồng Mai.
Cái tên rất giản dị, nhưng cô ta ăn mặc cực kỳ nổi bật.
Khi tôi tìm thấy cô ta, cô ta đang ngồi bắt chéo chân, hút thuốc, cánh tay đầy những hình xăm đen kín mít.
Thật khó để liên tưởng cô ấy với "bạch nguyệt quang" mà anh Trần vẫn thường nhắc đến.
Cô nói, hiếm khi có khách gọi thẳng tên cô, hầu hết đều gọi theo số hiệu.
Số 9.
Khi tôi kể về tình yêu của anh Trần dành cho cô ta, cô ta chỉ cười khẩy, hất tàn thuốc: "Hóa ra là cái gã mập ú ấy hả?
"Tên đó cứ như bị thần kinh, uống say rồi làm loạn với tôi, khóc suốt, khóc mãi, mà còn bảo là tôi khóc mới buồn cười chứ.
"Hắn ôm chặt lấy tôi không buông, ép hỏi tôi cần bao nhiêu tiền để chuộc thân cho tôi.
"Thật điên rồ, thời buổi này ai còn chuộc thân nữa? Nếu tôi muốn rửa tay gác kiếm thì nghỉ việc là xong chứ gì?
"Vấn đề là, với cái số lương đáng thương của hắn, đến tiêu xài còn nợ nần, nuôi nổi ai chứ?
"Chỉ là loại khách hàng tầm thấp, còn tưởng mình là tình thánh.
"Để lừa hắn, tôi tùy tiện nói ba triệu.
"Đúng là, đàn ông chẳng có ai đáng tin cả.
"Từ sau hôm đó, tôi không thấy hắn nữa. Khác gì chết đâu, buồn cười chết đi được."
Nhìn vẻ mặt giễu cợt của cô ấy, tôi không nhịn được hỏi: "Vậy... chưa bao giờ có lúc nào cô mong chờ lời hứa của anh ấy sao?"
Cô cười lớn hơn.
"Thôi đi, nơi này kẻ ra người vào liên tục, ai mà chẳng có một vài câu chuyện tình yêu hời hợt? Chỉ để được giảm giá hoặc ăn chực thôi. Nếu tôi tin từng người, thì còn sống nổi nữa không?"
Tôi im lặng rất lâu.
Để không phụ lòng anh Trần, tôi để lại cho cô một tấm thẻ ngân hàng trị giá đúng ba triệu.
Không hơn, không kém.
Lý Hồng Mai sững sờ, hỏi tôi: "Ý cô là gì?"
Tôi đáp: "Ba triệu này là anh Trần dành cho cô."
Cô ngơ ngác: "Vậy sao anh ấy không tự đến?"
Tôi lắc đầu: "Phí chia tay. Cô không phải là nữ chính trong câu chuyện của anh ấy."
Trong ánh mắt ngỡ ngàng và bối rối của cô ta, tôi lặng lẽ rời khỏi tiệm nhỏ tồi tàn đó.
Bước ra khỏi con hẻm, gió lạnh cuốn vài chiếc lá rụng xuống, nhưng những cánh hoa giấy nơi góc tường vẫn kiên cường nở rộ.
NT3:
Thật may mắn, tôi đã hoàn thành ước nguyện của từng người.
Của tôi, của anh Trần, của Lạc Diệp, và của Hứa Thiên Thiên.
Số tiền mặt tôi tiêu chỉ khoảng mười triệu.
Thực ra, đôi khi những khó khăn khiến chúng ta tuyệt vọng lại chẳng đáng gì khi đối mặt với một khoản tiền lớn.
Chẳng đủ để kẹt răng.
Khi rời khỏi trò chơi, tôi đã yêu cầu ban tổ chức trao lại tro cốt của ba người họ.
Tôi mang theo họ đến công viên giải trí mới xây, "Thiên Thiên Vui Vẻ", trải nghiệm mọi trò chơi ở đó.
Sau đó, tôi đưa họ lên vòng đu quay, cùng nhau ngắm nhìn thế giới phức tạp nhưng vẫn rất đẹp đẽ này.
Cuối cùng, tôi chôn họ ở phía sau ngọn đồi của cô nhi viện thuộc về Lạc Diệp.
Khi mẹ tôi khỏi bệnh, tôi để lại cho bà một số tiền, cũng để lại đủ vốn cho công viên giải trí và cô nhi viện để duy trì hoạt động trong vài chục năm.
Số tiền còn lại, tôi quyên góp hết.
Chỉ trong hơn một năm, tôi từ một tỷ phú 300 trăm triệu quay lại trở thành một kẻ nghèo tay trắng.
Nhưng sau khi hoàn thành tất cả, tôi cảm thấy khá hài lòng. Coi như đời tôi trọn vẹn.
Chỉ tiếc rằng, sau khi rời khỏi trò chơi, tôi đã thay đổi rất nhiều, trở nên mất hứng thú với cuộc sống.
Dường như làm gì cũng thấy vô vị.
Không biết có phải tôi mắc phải chứng bệnh tâm lý nào đó không, nhưng tôi càng ngày càng trở nên mơ hồ, mất phương hướng.
Không muốn làm việc, cũng chẳng muốn phát triển cuộc sống của mình, tôi thuê một căn nhà tồi tàn bên bờ biển, mỗi ngày nằm trên bãi biển vắng, tắm nắng.
Ngày qua ngày trôi qua trong vô định.
Cuộc sống cứ thế kéo dài suốt nửa năm.
Cho đến khi một cuộc gọi phá tan sự tĩnh lặng.
“Sau khi trò chơi kết thúc, cô có thấy cuộc sống trở nên nhàm chán không?”
Tôi im lặng.
“Cô có muốn tham gia một lần nữa, vào trò chơi tử thần không?”
Tôi không kìm được mà giật mình: “Trò chơi cấm kỵ nữa sao? Tôi đã phá đảo nó rồi, còn gì thú vị nữa?”
“Không, tôi đang nói về một trò chơi hoàn toàn mới,” người bên kia điện thoại đầy phấn khích giải thích, “Không chỉ thay đổi toàn bộ nội dung trò chơi, mà ngay cả yếu tố cấm kỵ cũng đã được thay thế bằng những yếu tố mới.”
“Ồ?”
“Nếu cô quan tâm,” hắn cười khẽ, “Chúng tôi luôn chào đón cô đến xem. Sau trò chơi cấm kỵ, chúng tôi rất mong chờ màn trình diễn của cô.”
Hoàng hôn buông xuống, hắn cúp máy.
Tôi nhìn theo những con thuyền đánh cá chầm chậm vào cảng, những cánh chim bay tứ tán trên bầu trời, gió thổi mây trôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng mở điện thoại, mua một vé trở lại nơi cũ.
Có lẽ, hành trình của trò chơi chưa kết thúc.
Mà chỉ mới bắt đầu.
@@Chuoisub chuối chăm vậy, đánh máy lun hở 😯😯😯
Tập này đã rất nhiều người dịch , mình đã coi qua coi lại rất nhiều lần , chắc tầm khoản 5 lần gì đó , nhưng chuối là người để lại ấn tượng sâu nhất trong lồng mình 😢 chuối hay đổi kết quả giòng 4, rất rất cảm ơn chuối vì kết quả video đã ko theo kịch bản gốc ❤cũng cảm ơn vì sự siêng năng của chuối khi trong phần bình luận đã đánh ra thêm kết cục gốc . Chuối là một nhà dịch rất có tâm và cũng có tầm , tuy chưa theo dõi kên đc lâu cũng ko thể gọi là fan cứng nhưng mình đã follow và live hết toàn bộ video của chuối rồi ạ 😊 mình nguyện ủng hộ chuối dài lâu và hy vọng chuối có thể tiếp tục phát huy và đi lên 🎉 sớm ngày lấy lại số follow cũ của chuối và đi xa trên con đường này hơn nữa 😊 và lời cuối cùng TRÂN THÀNH CẢM ƠN CHUỐI ĐÃ TẠO RA MỘT VIDEO ĐẦY TÍNH NHÂN VĂN VÀ Ý NGHĨA
Vậy hóa ra a Trần lúc đầu lấy cây để kéo nữ chính lên thay vì nắm tay kéo lên là vậy, vì điều cấm của nữ chính là chạm tay vào ngkhac nhỉ?
Đúng ròi, a Trần cũng là người tốt
k chỉ là tay mà là cả cơ thể bộ phận nào tiếp xúc vs ng khác cô ấy cũng chết
Xem mà đúng kiểu mãn nguyện luôn ý
A trần tốt thật sự
Lần đầu tiên xem video sinh tồn mà nhân văn + kết HE, ai cx giúp đỡ nhau vượt qua thử thách 😂
Chúi ra vid nhanh quá. Sáng sớm mở mắt ra đã có rùi 😮😮😮
Xem video của bạn mà cảm giác như mình đang trải qua chính câu chuyện kinh dị đó. rất hồi hộp.
A Trần đã vi phạm điều cấm kị của a ấy r mà"Cô đợi tôi một chút"😮
Chắc dịch nhầm, anh trần chắc nói là “cô độ yêm một chút” anh trần hay xưng yêm mà
Ngay đoạn đầu, biết lấy đt ghi lại quy tắc nhưng không mở cam soi từ của mình =)))) lỗ hỏng quá lớn
đoạn đấy là để quảng cáo đt đằng sau á bạn 😅 nma Chúi cắt đoạn quảng cáo rùi chứ truyện gốc thì ko có đoạn đt
Nhớ chúi ghê phải học nên giờ ít xem chúi, nhớ lúc nghỉ hè nhận đc thông báo là zô lìn xog bình luận mog đc ghim mà chúi ko tl nhx vẫn chx đc ghim bgiờ tại nhận thông báo muộn❤
Dạo này chúi ra mấy tập đỉnh vcut, thề. Phim hay muốn chửi thề🤬🤬
sớm nèeee chúc chúi mãi k flop nhaaa❤
Nếu nghe kĩ thì từ đoạn 9:30 thì Yêm tự xưng là "tôi" chứ không phải "Yêm" nên đáng lẽ phải tạch lúc đó chứ ko phải chơi tiếp đâu và ở đoạn 17:33 nữa và vài thứ về như nói màu này thành màu kia thì nhiều lúc cũng có lỗi nên bth. (hãy gọi tôi là thánh soi)
15:25 tưởng màu vàng chứ nhể
trong ví nói "quang học" tui nghĩ là 3 màu cơ bản trong ánh sáng (đỏ, xanh lá, xanh dương)
@@lemonieeng2695 ohhh , cảm ơn cậu nha , mới được khai sáng ạ
Bạn tìm hiểu màu cộng và màu trừ nhé, đại loại là màu cơ bản khi trộn ánh sáng sẽ khác với khi trộn sơn.
Hay lắm chúi ơi ra nhiều nữa đi nhaa😍😘
9:33 ủa nói tôi r kè
Chắc do dịch nên yêm mới thành tôi
Vid hay nma 3 màu cơ bản là đỏ ,vàng, xanh dương mà nhỉ... 🥲 vì xanh lá là màu bậc 2 kết hợp giữa vàng và xanh dương mà ra ý
Ra tập mới phải coi liền á❤
Hay qué Chúi ơii❤
Anh Trần đúng may luôn, lần đầu dùng yêm thây vì tôi là thấy ổng quá may, lần sau cứu đc quý nhân, lần sau thì tung cúc cứu đc cả đám
Chuối chăm đăng vid gheeee ❤
Ủa sao ko lấy đth bật camera soi luôn đi?
may mà phim làm lại kết HE, chứ làm như bản gốc chắc buồn chết
hay lắm anh ra thêm video đi ạ
Hay ghe ý!❤
Chúi ui t hâm mộ chúi với xem video bên kênh lâu lăm rùi í👊🏼chúi có tuyển thêm hậu cần không, có mở thì t xin ứng tuyển một slot để cùng chúi ra lò nhiều video nóng hổi hơn🔥🔥🔥
chuối có thể nào sub mấy vd nét vẽ như này dc k ạ, mình thích coi nét này lắm
Đầu chuối ơi ❤! Mong chuối rep 🎉
Ui vừa bới tô cơm 😆
được cầm điện thoại thì có phải cũng được dùng camera điện thoại để soi xem chữ trên đầu mình là gì không
Sớm nek ad, 29s trc luôn
Từ có đt sao ko tự soi xem từ của mình nhỉ. 😂
anh trần nói từ bị cấm ròi,: nếu ngay từ đầu anh ta nói vậy,thì tôi đã hiểu ngay rồi
Có điện thoại sao lại ko tự xem đc điều cấm kị của mình vậy
Tại sao màu xanh lá là màu cơ bản phải là vàng chứ
Ủa mà ko biết quy tắc trên đầu thì camera trên điện thoại để lmj?
Sớm nek chúi ơiiiiiiiiii
Có video mới rồi vui vãi ò
Sao lúc đầu cầm điện thoại không lấy ảnh điện thoại ra soi nhỉ
Không dùng camera điện thoại xem chữ trên đầu?
Ủa z không lấy đt ra bật cam coi trên đầu à
Ê vòng 2 anh trần có nói tôi mà ai thấy đúng thì LIKE 🎉🎉
Năng suất quá 😂
có điện thoại sao k mở cam lên coi
Kh đc dùng đt soi trên đầu mình à kiểu chụp ảnh
Đỏ vàng xanh dương mới là ba màu cơ bản chứ
sớm ạaaaa
Rep pé J97 đi chúi❤❤❤
tính ra trò này rất k công bằng,hoặc có tính công bằng nhất định.Thử nghĩ xem nếu điều cấm kỵ là chạy v ở vòng 1 có phải khả năng tèo là rất cao r k,hoặc là gần như chắc chắn sẽ hẹo.Mà nói theo cách có tính công bằng thì phải có gợi ý sẵn
sao ko nhìn vào đt để biết điều cấm kị
Sao đoạn cuối mng k chết v . Quy tắc 4 đầu tiên là ai thắng mới có thể an toàn rời đi mà
A trân đã cứu tôi 1 mạng
Cuốn quó 🥰🥰
tàng là màu xanh lá cây ko à 💚
Đi học vào mụn chúi ưa:((
Nghe lạ quá
màu vàng mới là màu cơ bản màa
hay dọ
Có bộ làm dở éo làm típ như bộ này,đến đoạn ngồi phòng kính hoi,may có kênh này full
Sợ . Nhưng hay 😅😅
Vậy điều cấm kỵ là chạm vào tay người khác à?
Sự thật nữ chính là người chương trình gài vào :))
pé iu anh chúi ! rep pé đi anh !
xanh lá là màu cơ bản hả=)))
tuỳ theo mô hình á bạn, theo mô hình ánh sáng RGB thì 3 màu cơ bản là xanh lá, đỏ, xanh dương.
Theo RYB thì màu vàng là màu cơ bản, còn RGB thì màu xanh lá
Lúc 17:35s ông Trần nói tôi kìa
trước đó cũng có r á
Chuối dịch nhầm hay s ấy
Do dịch sót á bạn, chữ “yêm” nghĩa là tôi rùi , kiểu kiểu xưng hô tôi của người dưới quê ấy, nên hên cho ổng, ổng ko có nói chuyện dùng chữ tôi (wo) bao h
Cái đt:tao để chưng hả
t mà là cậu bé kia t chết ngay vì vi phạm điều cấm kị :))) 22t đầu r vẫn cắn móng tay.
Sao hong mở điện thoại mở camera coi điều cấm kị của mình là gì
15:28 tưởng màu cơ bản là ❤💛💙 mà 😵
trong vid nói "quang học" mà
được của nó
Ai từ tích tot qua 😂😅😅
Iu chúi lémm🫶🏻💋
Vàng mà ta?
truyện gốc video này sợ phết anh em ạ
thắc mắc tại sao kh lấy đt selfie để xem từ cấm nhỉ
Cx đng thắc mắc á😅
Zậy từ cấm kỵ nu9 là gz._.
Đầu tiên
Có khúc anh trần nói chữ tôi kìa???
Chắc dịch nhầm thôi
Vd mố đâu chuối
💗
trễ aaa😢
Ủa ê 3 màu cơ bản là vàng vs đỏ vs xanh dương mà
do hệ màu khác nhau ấy bạn, đó là hệ màu quang phổ RGB, thì là màu cơ bản là đỏ, xanh lá với xanh dương
Hello
Hi
Đây là giả thì có cứ tua
Ụa 3 màu cơ bản là đỏ vàng và xanh dương mà 😭😭
Bạn có bao giờ nghe đến RGB chưa? Tức là Red, Green, Blue đó
Tui là số 8
🤯
juuuu chúiii🍌
Ít gay cấn quá ae nhỉ, nhạt nhạt sao ý
ui, chậm 4 phút rồi
chet r chậm 12 p | mong rep
Trễ rùi
2
sờm nhất🎉🎉
Bạn nhincaideogi 95 nói gì mà tào lao thế ban
Ê là từ cấm của bả là gì =))
chắc là chạm tay vô người khác á
9:33 anh ta nói tôi rất nhiều lần sao ko bị gì :0
v Chúi dịch sót ấy bạn, tại từ đó cũng có nghĩa là “tôi” nhưng mà là tiếng địa phương á
Mặc mạc
iu