Mới hồi đầu tháng tư, hạ chớm về bằng một cơn mưa rào rả rích, đất trời như tối sầm để lại trong lòng em một mớ hoảng loạn, hoang mang. Có lẽ bởi cái khung cảnh đát trời xám xịt, từng gợn mây đặc quánh xô vào nhau trên khoảng không vô định, nhuộm lên không gian một màu u tối ấy đã khiến em thật nhỏ bé giữa cái khoảng không ảo não kia. Một cánh bướm mong manh đậu lại nơi đất trời chênh vênh, chóng vánh. Hạ năm này gieo cơn mưa đầu mùa xuống, gieo vào nỗi lòng của em một nỗi nhớ dai dẳng về thật nhiều những mùa hạ. Mùa hạ mà chẳng phải lần đầu em gặp người. Mùa hạ ấy có một cỗ cảm xúc trực trào thật đã sánh lên cao song vỡ vụn tản mản trên không mãi, hoài đến thật nhiều những mùa hạ sau đó, có một cỗ cảm xúc chưa được cất lên thành lời, có một bóng người cứ đi sau mãi, có một bóng lưng đã sớm ghi lòng. Mùa hạ năm này lại đến, đã qua thật nhiều những ngày hạ đỏ, dưới ánh tà dương tịch mịch, dõi mắt nhìn bóng lưng người dần khuất theo hoàng hôn. Hạ này cũng thế, cũng thật nhiều những buổi chiều hạ đỏ có ánh tà dương, nhưng bóng người thì nằm lại trong tim mãi, bởi em chẳng thể gặp người, hoặc vào ngày hạ ấy, giữa thế gian vội vã tấp nập ngựa xe như nước em có gặp lại người, mong em sẽ bước qua người thật nhanh. Bởi em vẫn "nhớ" người, còn người chỉ "nhớ" em.
Mới hồi đầu tháng tư, hạ chớm về bằng một cơn mưa rào rả rích, đất trời như tối sầm để lại trong lòng em một mớ hoảng loạn, hoang mang. Có lẽ bởi cái khung cảnh đát trời xám xịt, từng gợn mây đặc quánh xô vào nhau trên khoảng không vô định, nhuộm lên không gian một màu u tối ấy đã khiến em thật nhỏ bé giữa cái khoảng không ảo não kia. Một cánh bướm mong manh đậu lại nơi đất trời chênh vênh, chóng vánh. Hạ năm này gieo cơn mưa đầu mùa xuống, gieo vào nỗi lòng của em một nỗi nhớ dai dẳng về thật nhiều những mùa hạ. Mùa hạ mà chẳng phải lần đầu em gặp người. Mùa hạ ấy có một cỗ cảm xúc trực trào thật đã sánh lên cao song vỡ vụn tản mản trên không mãi, hoài đến thật nhiều những mùa hạ sau đó, có một cỗ cảm xúc chưa được cất lên thành lời, có một bóng người cứ đi sau mãi, có một bóng lưng đã sớm ghi lòng. Mùa hạ năm này lại đến, đã qua thật nhiều những ngày hạ đỏ, dưới ánh tà dương tịch mịch, dõi mắt nhìn bóng lưng người dần khuất theo hoàng hôn. Hạ này cũng thế, cũng thật nhiều những buổi chiều hạ đỏ có ánh tà dương, nhưng bóng người thì nằm lại trong tim mãi, bởi em chẳng thể gặp người, hoặc vào ngày hạ ấy, giữa thế gian vội vã tấp nập ngựa xe như nước em có gặp lại người, mong em sẽ bước qua người thật nhanh. Bởi em vẫn "nhớ" người, còn người chỉ "nhớ" em.
Nhạc này đang buồn mà nghe lúc mưa đúng thấm ❤️❤️